Wattpad  (Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 50 thần y yêu nghiệt thụ &giáo chủ biến thái công ( 1 )


Editor: Cá Trèo Cây
*****
Diệp Mộ Sanh chậm rãi mở to mắt, đập vào mắt là bên ngoài biệt thự trong không gian hệ thống, hoa viên có nhiều đóa hoa kiều diễm ướt át, trên không trung có vật không rõ là gì đang phiêu.Vật không rõ ấy đại khái nhỏ hơn chậu rửa mặt, toàn thân màu trắng, tựa như một cái kén tằm khổng lồ.

Hơn nữa bốn phía của vật không rõ ấy còn có rất nhiều tia vàng xuất hiện, cuồn cuộn không ngừng, dũng mãnh bám vào giữa kén tằm.Đó là cái gì?

Trong lòng Diệp Mộ Sanh hiện lên một tia nghi hoặc, nắm chặt tay bảo trì cảnh giác, chậm rãi đi tới phía vật không rõ ấy.Nhưng mà còn chưa kịp đi đến trước mặt vật không rõ ấy, Diệp Mộ Sanh liền nghe thấy vật không rõ ấy thế mà lại phát ra âm thanh của hệ thống “Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại ký chủ có 1480 tích phân.”

“Ừm.”

Tuy rằng âm thanh hệ thống vẫn máy móc giống như trước đây, nhưng Diệp Mộ Sanh lại cẩn thận chú ý tới âm thanh hệ thống lần này rõ ràng yếu hơn một chút so với trước kia, có cảm giác hữu khí vô lực (*).(*)Hữu khí vô lực: bất lựcVật không rõ ấy giật giật, lại truyền ra âm thanh của hệ thống “Ký chủ có phải đang nghi hoặc bộ dáng của tôi hay không?

Đó là bởi vì hệ thống đang hấp thụ lực lượng của nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng, chỉ có hấp thụ lực lượng xong mới có thể trợ giúp ký chủ xuyên qua vị diện.”

“Khi nào mới có thể tiến vào vị diện tiếp theo?”

Hệ thống giải thích làm nghi hoặc trong lòng Diệp Mộ Sanh tan đi một ít.Ánh sáng vàng xung quanh chậm rãi biến mất, hệ thống dạo một vòng quanh người Diệp Mộ Sanh, nói “Hiện tại liền có thể.”

“Đi thôi.”

Nhìn hệ thống giống hệt kén tằm, một đoàn trắng bạch vô mặt vô khẩu (*), vây tới vây lui quanh mình, Diệp Mộ Sanh cảm giác quái quái, có chút không thích ứng, lại có chút muốn cười.(*) không mặt không miệng“Ký chủ nhắm mắt lại, đếm ngược 3……2……1”Mùa đông giá lạnh đã đến, hoa mai trong viện nở khắp nơi, gió mang theo hơi lạnh nhè nhẹ phất qua, mùi hương nhàn nhạt, hoa mai rơi theo gió, bay múa đầy trời cùng tuyết trắng rồi đồng loạt cùng bay tới trên người đánh đàn dưới gốc cây.Người đánh đàn mặc một bộ hồng y như hoa mai yêu dã, tóc đen tùng tùng tán tán được dùng dây màu đỏ cột phía sau, màu da như tuyết, mi mắt khẽ nhắm, mặt mày như họa.Trời lạnh, quần áo trên người tuy đơn bạc nhưng người đánh đàn lại không cảm thấy lạnh một chút nào.

Đôi tay thon dài trắng nõn không ngừng mơn trớn đàn, tiếng đàn sâu kín quanh quẩn ở trong tiểu viện.Giây lát sau, một vị lão giả đầu bạc mặc bố (*) y, ôm một bầu rượu, đạp mái hiên, từ trên trời giáng xuống, vững vàng dừng tại bên cạnh ghế đá trong tiểu viện, tiếng đàn vẫn vang như cũ.(*) bố - 布: Vải, những đồ dệt bằng gai, bằng sợi bông.Hai má lão giả có chút ửng đỏ, lắc lắc bầu rượu, nhổ nắp rượu ra, không nhanh không chậm uống một ngụm.

Đợi một khúc xong, tiếng đàn tan đi, lúc này lão giả mới cười nói “Không tồi, đồ nhi đàn, so với dĩ vãng ngày càng giỏi.”

Người đánh đàn, cũng chính là Diệp Mộ Sanh, cậu chậm rãi kéo mi mắt ra, mắt hoa đào trong như hồ nước hàm chứa ý cười, môi khẽ mở nói “Sư phụ, ta quyết định mấy ngày sau liền xuống núi, rèn luyện trên giang hồ.”

“……

Xuống núi.

Ai, đồ nhi trưởng thành rồi, nên là xuống núi đi dạo.”

Lão giả dừng một chút, vừa uống rượu vừa nói.

Đồ nhi đi rồi, núi Bách Thảo này liền chỉ còn một mình lão.Nghe ra trong giọng nói của sư phụ không cao hứng, Diệp Mộ Sanh lắc đầu cười cười, ôm đàn đứng dậy, hoa mai chồng chất chậm rãi từ trên người bay xuống, nện bước nhẹ nhàng, đạp tuyết đi đến phía lão giả.Đi đến trước mặt sư phụ, nhìn lão say rượu tựa say phi, mắt hoa đào của cậu hiện lên một tia không vui, sau đó cậu giương môi cười nói “Sư phụ, bên ngoài trời rét, đi vào trong phòng, đồ nhi bồi người mấy chén.”

“Được a, vừa đúng lúc rượu cũng vừa hết.”

Lão giả lắc lắc bầu rượu rỗng tuếch, đứng dậy dẫn đầu đi về phía trong phòng.
*****
Editor có lời muốn nói: Gõ chữ trong nước mắt, đáng lẽ hôm nay up chương 53 rồi nhưng bản thảo chương 50+51+52 bị thằng em xóa sạch từ hôm qua (˘・_・˘)
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 51 thần y yêu nghiệt thụ &giáo chủ biến thái công ( 2 )


Edit by Cá Trèo CâyMấy ngày sau, hoa mai trong viện vẫn nở khắp nơi, hương thơm cũng như lúc ban đầu.

Tuyết trắng đầy trời đã ngừng rơi, Diệp Mộ Sanh cũng nên khởi hành.Bên ngoài tiểu viện, Diệp Mộ Sanh mặc một bộ hồng y, dùng vải bố bao bọc đàn, ở trước mặt lão giả bỗng nhiên quỳ xuống, lạy ba cái "Cảm tạ sư phụ cùng sư nương nhiều năm giáo dưỡng, đồ nhi không có gì báo đáp.

Đợi tâm nguyện của đồ nhi hoàn thành, báo thù xong, chắc chắn sẽ mang rượu ngon trở về vấn an sư phụ cùng sư nương."

"Ai......

Vi sư biết ngươi định muốn đi báo thù, oan oan tương báo khi nào dứt (*).

Tuy ngươi thiên phú dị bẩm, nhưng sức lực một mình ngươi như thế nào có thể đấu lại bọn họ."

Lão giả lắc lắc đầu, hơi hơi thở dài nói.

Đồ nhi nhà mình từ nhỏ liền thập phần khắc khổ luyện đàn, học y thuật, chính là để một ngày nào đó có thể xuống núi báo thù rửa hận.(*)"Oan oan tương báo" ý muốn nói oán thù nên cởi chứ không nên buộc"Thù diệt môn, không thể không báo.

Bất quá thỉnh sư phụ yên tâm, ta đều có chừng mực, sẽ không vì ý chí báo thù mà đẩy mình vào bên trong nguy hiểm."

Diệp Mộ Sanh nắm chặt tay, trong mắt phiếm kiên định, câu môi cười nói."

Ai, thôi thôi, ngươi cũng không phải người lỗ mãng, muốn báo thù liền đi thôi.

Ngươi chính là đồ đệ của ta - độc y thánh thủ Bạch Sầu, vi sư đối với ngươi vẫn là có tin tưởng."

Bạch Sầu đứng dậy nâng Diệp Mộ Sanh lên nói.

Thù diệt môn, quên thật là khó a!"

Tạ ơn sư phụ."

Diệp Mộ Sanh cảm tạ nói."

Đi đi thôi, trên đường cẩn thận, vi sư cùng sư nương ngươi ở trên núi chờ ngươi mang theo rượu ngon trở về."

Nói xong lão giả liền biến mất trong hư không.Mắt nhìn chỗ sâu trong hang núi, Diệp Mộ Sanh nhấp nhấp miệng, thu liễm cảm xúc phức tạp trong mắt.

Xoay người, nháy mắt khóe miệng lại nhẹ giương, mặt mày mỉm cười, hồng y tung bay theo gió.Mà khi thân ảnh Diệp Mộ Sanh dần dần rồi hoàn toàn biến mất, lão giả Bạch Sầu lại ôm một vò rượu, nằm ở một chỗ trước mộ, nhắm mắt lại không tiếng động, cô tịch mà uống rượu.

Có mồ sẽ tự có bia mộ, mà trên bia mộ này viết, Bạch Sầu chi thê mộ.Vị diện này nữ chủ họ Tô tên U Nhiễm, là tiểu nữ của Tô Thanh Hàng - trang chủ Tô Nguyệt sơn trang.

Từ nhỏ nữ chủ thiên tư thông minh, nhận hết sủng ái nhưng không nuông chiều, ở nhà bị phụ thân bắt buộc, nàng phải khổ luyện ám khí phiến pháp của Tô gia, luyện cho đến khi một tay thực hiện tốt.Năm ấy nữ chủ đến tuổi cập kê, từ biệt cha mẹ, nữ phẫn nam trang (*), cầm một phen bích phiến trong tay, một mình phiêu bạt giang hồ.

Sau đó nữ chủ hành hiệp trượng nghĩa (**) thì gặp nam chủ, cũng chính là đệ nhất của tứ đại công tử trong giang hồ, người sở hữu kiếm Ngưng Hàn - Giang Diệc Hàn.(*) giả trai(**) làm việc tốt, ra tay cứu giúpNam chủ tự nhiên nhìn ra nữ chủ là nữ nhân, nhưng cũng không vạch trần.

Hai người xưng huynh gọi đệ, cùng nhau lưu lạc giang hồ, cũng thuận tay cứu nam nhị thần y - Diệp Mộ Sanh đang bị Ma Giáo bao vây.Hai người sớm chiều ở chung, dần dần sinh ra hảo cảm lẫn nhau, nữ chủ cũng thẳng thắn thân phận của mình.

Sau đó nam chủ có việc không thể không rời đi, nữ chủ gặp được vai ác - giáo chủ Ma giáo Quân Khanh Mặc cùng mẫu thân hắn.Vai ác Quân Khanh Mặc một thân bạch y, như tiên hạ phàm.Lúc đó mẫu thân hắn muốn mua điểm tâm lại quên mang tiền, nghe thấy thanh âm người bán hàng rong răn dạy, nữ chủ hảo tâm thanh toán tiền giúp vai ác.Nữ chủ cho rằng vai ác một thân bạch y là người tốt, nàng lại không biết chính nam tử một thân bạch y này mấy ngày sau mang theo Ma giáo liên tục diệt mấy thế lực lớn trên giang hồ, trong đó liền bao gồm Tô Nguyệt sơn trang của nữ chủ.Nghe nói Tô Nguyệt sơn trang bị diệt, nữ chủ tâm hoảng ý loạn vội vàng chạy về đã không kịp.

Nàng quỳ gối nhìn nhà bị lửa lớn đốt sạch, chỉ để lại một mảnh hài cốt của cha mẹ, nữ chủ khóc đến thương tâm và muốn chết.Lúc này nam chủ chạy đến, giữ chặt nữ chủ muốn đi báo thù tà giáo, ôm lấy nữ chủ, hứa hẹn mình sẽ trợ giúp nàng báo thù.Chỉ là làm hai người không nghĩ tới chính là, vừa rời khỏi Tô Nguyệt sơn trang, liền gặp vai ác cùng mẫu thân hắn.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 52 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công ( 3 )


Edit by Cá Trèo CâyKhi nữ chủ Tô U Nhiễm đang muốn cùng vai ác chào hỏi, thì nam chủ Giang Diệc Hàn đã nhận ra vai ác và báo cho nữ chủ về thân phận thật sự của vai ác.Nghĩ đến Tô Nguyệt sơn trang bị diệt môn, nghĩ đến cha mẹ của mình bị giết hại tàn nhẫn.

Cừu hận trong lòng nữ chủ vượt qua kinh ngạc, dưới sự giận dữ vận khí nội lực, triển khai cây quạt đánh qua phía vai ác.Nhưng nữ chủ đâu phải là đối thủ của vai ác, một kích nhẹ nhàng này của nữ chủ liền bị vai ác hóa giải và phản kích, may mắn nam chủ kịp thời chặn lại công kích, nữ chủ mới không bị thương.Tuy rằng thực lực nam chủ rất mạnh, nhưng thực lực vai ác cũng không yếu, thậm chí còn hơn nam chủ.

Bất quá vai ác còn phải che chở mẫu thân của mình, nam chủ lại có nữ chủ hỗ trợ, bởi vậy thực lực hai bên không phân được thắng bại.Tô Nguyệt sơn trang ngoại trừ phiến kỹ nổi tiếng khắp giang hồ, thì còn ám khí cũng là số một số hai.

Là người của Tô gia, nữ chủ tự nhiên cũng tinh thông ám khí, nhưng nữ chủ là người quang minh lỗi lạc nên không sử dụng ám khí bao giờ.Nhưng hôm nay nữ chủ rơi vào bên trong cực độ của cừu hận, vai ác lại là ác nhân, nữ chủ không do dự chút nào liền dùng ám khí.

Bất quá cuối cùng nữ chủ không cẩn thận, đánh trúng mẫu thân của vai ác.Vai ác đang đánh nhau cùng nam chủ, thấy mẫu thân bị thương, nháy mắt tức giận tận trời, một chân đá văng kiếm nam chủ ra, hắn ôm lấy mẫu thân đánh một chưởng độc môn phệ tâm về phía nữ chủ đang sửng sốt.Điện ánh lửa thạch lao như tên bắn, nam chủ vận khởi khinh công chắn trước người nữ chủ.Nhìn mẫu thân trong lòng, thân xiêm y trắng tuyết đã bị máu tươi nhiễm thấu, vai ác cũng không chấp nam chủ nữ chủ nữa, ôm mẫu thân rời đi.Trùng hợp lúc này, thần y nam nhị nghe thấy tiếng đánh nhau liền chạy lại đây, cứu một mạng của nam chủ.

Mà mẫu thân của vai ác lại không may mắn như vậy.Mẫu thân vai ác vốn dĩ không có võ công, hứng hết ám khí của nữ chủ, thân thể lại thập phần không tốt.

Hơn nữa nữ chủ đánh trúng tim của mẫu thân vai ác, bởi vậy bà không kiên trì được bao lâu, liền qua đời.Mẫu thân vai ác tên Vu Lâm Nhi, vốn là tiểu thư khuê các, có thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hứa hẹn chung tình.

Nhưng do phụ thân vai ác - giáo chủ Ma giáo đời trước bởi vì ham mê sắc đẹp của Vu Lâm Nhi nên đã giết cả nhà Vu Lâm Nhi cùng với thanh mai trúc mã này.Vai ác sinh ra liền bị dán mác bất hạnh cả đời, phụ thân vai ác có rất nhiều tiểu thiếp, những tiểu thiếp đó đều sẽ biết ít nhiều một chút võ công.

Bởi vậy sau khi Vu Lâm Nhi không được sủng ái nữa, các ả trong tối ngoài sáng đều tra tấn Vu Lâm Nhi cùng vai ác.Mỗi khi chịu khinh nhục, Vu Lâm Nhi đều sẽ cưỡng chế chịu đựng, bình tĩnh lại, dùng thân hình mảnh mai che chở tiểu vai ác.

Cuối cùng khuôn mặt mỹ lệ của Vu Lâm Nhi mỹ lệ bị hủy dung, đôi mắt thanh triệt bị mù.Sau khi vai ác trưởng thành một ít, hiểu chuyện hơn, bắt đầu phản kháng đám nữ nhân độc ác kia, bảo hộ mẫu thân của mình, nhưng mà hắn còn nhỏ, cũng không làm được cái gì.Ngẫu nhiên một lần, phụ thân vai ác thấy vai ác đem mẫu thân về phía sau che chở, lần lượt bị té ngã, nhưng vẫn thề sống chết bảo hộ mẫu thân.Gã nghĩ đến yêu cầu người thừa kế của Ma giáo, mà cốt cách vai ác cũng tốt, tính cách cứng cỏi, đúng là thích hợp làm người thừa kế.

Vì thế phụ thân vai ác liền ra mặt giúp vai ác cùng Vu Lâm Nhi, giáo huấn đám thiếp kia của gã, bắt đầu truyền thụ công pháp Ma giáo cho vai ác.Bất quá tính cách phụ thân vai ác thập phần táo bạo, hỉ nộ vô thường, một chút không hợp tâm ý liền sẽ dùng roi hung hăng quất vai ác.

Nếu vai ác không luyện tốt võ công, thì gã trực tiếp dùng khổ hình.Vì muốn mẫu thân được hạnh phúc, báo thù cho mẫu thân.

Vai ác Quân Khanh Mặc tuy rằng chán ghét tên gọi là phụ thân mình kia, nhưng lại không thể không cúi đầu trước gã.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 53 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công ( 4 )


Edit by Cá Trèo Cây

Vu Lâm Nhi chính là cây trụ tinh thần của vai ác, là ánh sáng ấm áp duy nhất trong lòng.

Bởi vậy sau khi mẫu thân mất đi, vai ác hoàn toàn hắc hóa.

Vai ác đại khai sát giới, liên tục tiêu diệt mấy thế lực trên giang hồ, thậm chí súc sinh cũng không buông tha, người dân hoảng sợ, sợ mục tiêu kế tiếp của Ma giáo chính là nhà mình.

Thời điểm nữ chủ bị vai ác trói vào mới biết được, bởi vì nàng nhất thời không cẩn thận, làm cho một vị mẫu thân vô tội cứ như vậy mà qua đời.

Nữ chủ vốn dĩ thực tự trách, nhưng tưởng tượng đến Tô Nguyệt sơn trang trên dưới hơn một ngàn người cùng các thế lực lớn trên giang hồ đều chết ở trong tay Ma giáo, liền bình thường trở lại, bắt đầu trào phúng vai ác.

Vai ác tuy rằng tức giận nhưng lại không có giết nữ chủ, bởi vì với hắn trực tiếp giết chết một người là trừng phạt nhẹ nhất.

Ma giáo có đủ loại khổ hình làm nhân sinh sống không bằng chết, cho nên vai ác liền đem khổ hình mà mình từng chịu, từng bước từng bước dùng ở trên người nữ chủ.

Quân Khanh Mặc đắc ý không được bao lâu.

Ở thời điểm nữ chủ nhận hết tra tấn, nhiều lần muốn tự sát rồi lại không thành, hoàn toàn tuyệt vọng, thì rốt cuộc nam chủ cũng mang theo người của võ lâm tiến vào.

Sau đó hai bên đại chiến, Ma giáo tử thương thảm trọng, chỉ còn lại có mấy người.

Quân Khanh Mặc nguyên bản mặc một bộ màu trắng bị máu tươi nhuộm thành hồng y nhưng lại không có một chút hoảng loạn sợ hãi.

Nhìn các cao thủ võ lâm các phái vây quanh mình, mặt Quân Khanh Mặc đầy ý cười dùng kiếm dí lên cổ nữ chủ, yêu cầu nam chủ tự phế võ công, nếu không liền giết nữ chủ.

Liền ở thời điểm nam chủ chuẩn bị tự phế võ công cứu nữ chủ, đột nhiên nữ chủ lại dùng sức va vào kiếm, tức khắc máu tươi đầm đìa, nhiễm hồng làn da trắng nõn như ngọc.

Nam chủ sửng sốt, nam nhị sửng sốt, vai ác cũng sửng sốt (xin lỗi nhưng không nhịn nổi cười).

Nam chủ phản ứng nhanh nhất, nhanh chóng tiến lên tung chưởng đẩy vai ác ra, ôm lấy nữ chủ, sau đó võ lâm nhân cơ hội hợp lực bắt vai ác.

Kỳ thật vai ác bất tri bất giác đã sinh ra một tia cảm tình với nữ chủ, bằng không cũng sẽ không sửng sốt khi nữ chủ tự sát, càng sẽ không vì mải phân tâm chú ý nữ chủ trong lòng nam chủ mà dẫn đến bị bắt trụ.

Nghe thấy nam nhị nói nữ chủ còn có thể cứu chữa, vai ác mặt không cảm xúc quét một vòng nhìn mọi người vây quanh mình, sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, vận khởi độc môn công pháp tự bạo.

Mọi người cảm giác không ổn, đang muốn chạy đã không còn kịp rồi.

Cuối cùng vai ác đã chết, mà đám cao thủ võ lâm vây quanh hắn kia, cũng chết.

Mẫu thân vai ác đã qua đời, cây trụ tinh thần của hắn đã sụp, nhiều năm hắn kiên trì như vậy, giờ đây lý do để hắn biến cường sống sót cũng không có.

Hắn biết một mình hắn đánh không lại võ lâm, nhưng cũng chưa nghĩ tới trốn.

Ép nam chủ tự phế võ công, cũng chỉ bởi vì lúc trước nếu không phải hắn cùng nam chủ đánh nhau, không rảnh bận tâm tới mẫu thân, mẫu thân cũng sẽ không bị nữ chủ dùng ám khí đả thương, cũng sẽ không bởi vậy mà ra đi.

Quân Khanh Mặc hận nữ chủ, đồng thời cũng hận nam chủ.

Vốn dĩ hắn muốn tra tấn nữ chủ xong, liền đi giết nam chủ, chỉ tiếc không có cơ hội.

Bất quá hắn có lưu lại dấu vết trên người nữ chủ, cũng đủ làm nam chủ khó chịu một thời gian.

Nữ chủ bị thương thực nghiêm trọng, thần y nam nhị tuy rằng đã bảo vệ tâm mạch của nàng, nhưng nếu muốn cho nữ chủ hoàn toàn hồi phục, thì phải cần Thiên Sơn tuyết liên mọc tại nơi lạnh lẽo vô cùng (*).

(*) Thiên sơn tuyết liên: Hoa sen cực hiếm của Tây Tạng, 7 năm mới nở 1 lần trên núi tuyết, giá 5 triệu/hoa

Nam chủ vì để cứu nữ chủ, một mình cầm kiếm tiến đến nơi lạnh vô cùng ấy, ngắt lấy tuyết liên trời sinh.

Mấy ngày sau, nam chủ mang theo một thân thương tàn cùng tuyết liên trở về.

Sau khi nữ chủ tỉnh dậy, nam nhị nói cho nữ chủ biết nam chủ là ân nhân cứu mạng của nàng, nói xong liền rời đi, tiếp tục cõng hòm thuốc lưu lạc giang hồ, cứu tế thiên hạ.

Nam chủ nữ chủ sau khi trải qua một phen cực khổ liền hạnh phúc vui sướng mà ở bên nhau.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 54 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công ( 5 )


Edit by Cá Trèo Cây Diệp Mộ Sanh dùng khinh công suốt mấy ngày, rồi dừng chân ở một khách điếm tại trấn nhỏ.

Sau khi trọ một gian phòng, Diệp Mộ Sanh ngồi ở trong phòng một bên nhẹ nhàng đánh đàn, một bên suy tư kế tiếp nên làm như thế nào.Diệp Mộ Sanh xuyên qua tới vị diện này đã hơn mười năm, thân phận cậu tại vị diện này chính là thần y nam nhị trong cốt truyện, nhiệm vụ của cậu chính là chữa khỏi vai ác tà ma giáo chủ Quân Mặc Khanh.Bất quá ngoại trừ việc chữa khỏi vai ác, Diệp Mộ Sanh còn có một việc đại sự cần làm, đó chính là báo thù rửa hận giúp Diệp gia!Diệp gia là nhà của nguyên chủ vốn trên giang hồ có tiếng tăm lừng lẫy, truyền thừa trăm năm, Thanh Trần Diệp gia lấy đàn làm vũ khí.Nhưng Diệp gia không phải thế hệ nào cũng như nhau, thế hệ tằng tổ phụ (*) của nguyên chủ không một người nào có thể lĩnh ngộ cầm kỹ ‘ Diệp Thanh Vận Khởi ’, Diệp gia bắt đầu chậm rãi suy tàn.(*) Ông cố (cha của ông nội): tằng tổ 曾祖, tằng tổ phụ 曾祖父.Phụ thân nguyên chủ, cùng vài vị lão giả võ công cao cường của Diệp gia lần lượt qua đời, Diệp gia hoàn toàn suy sụp.

Chuyện này được giấu kín, không hề bị người ta biết rõ.Bất quá lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tuy rằng Diệp gia suy bại, nhưng Diệp gia vẫn còn công pháp luyện đàn.

Chính bởi vì như vậy, Diệp gia bị người nào đó không có ý tốt theo dõi.Vào năm nguyên chủ tám tuổi, một đám hắc y xông vào Diệp gia, đại khai sát giới.

Vốn đã suy bại, Diệp gia căn bản không phải đối thủ của đám hắc y kia.Cuối cùng Diệp gia trên dưới tiếng khóc van xin từng trận, tiếng đàn chói tai, máu chảy thành sông.Mà may mắn chính là mẫu thân của nguyên chủ trước khi gả cho Diệp gia, thì từng là hiệp nữ giang hồ lưu lạc thiên nhai (*), có vài phần bản lĩnh.(*) thiên nhai 天涯 : Chân trời, cuối trời, chỉ nơi xa xôi.Cho nên khi mọi người đối kháng hắc y, bà mang theo nguyên chủ cùng công pháp, dược, đàn trốn ra khỏi Diệp gia, nhưng vẫn bị một hắc y phát hiện.Phát hiện phía sau có người đuổi theo, bất quá bà đã đánh ngất nguyên chủ, đem công pháp cùng đàn đồng loạt giấu vào trong người cậu.Khi bà đang muốn rời đi đánh lạc hướng tên hắc y, gã lại đột nhiên xuất hiện.

Hai người đánh nhau một phen, không phân cao thấp.

Nhưng hắc y đột nhiên phát hiện nguyên chủ, thế là gã cầm kiếm đâm về phía nguyên chủ.Bà nhanh chóng dùng thân thể của mình che ở trước nguyên chủ, dùng hết toàn lực tập kích đánh vào tim hắc y.

Tuy rằng hắc y không đâm đến vị trí quan trọng của bà, nhưng trên thân kiếm có lau kịch độc.

Bởi vậy hai người cùng ngã xuống.Vừa lúc này Diệp Mộ Sanh xuyên qua, mở mắt liền nhìn thấy bà che ở phía trước mình, máu tươi bắn tới trên mặt cậu, Diệp Mộ Sanh tức khắc ngây ngẩn cả người.Một lát sau, Diệp Mộ Sanh phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy xem xét tình huống hai người.

Lại phát hiện tên hắc y bị đâm trúng tim đã chết, môi của nữ tử vừa rồi che chở cho mình biến thành màu đen, cũng mất đi hô hấp.Vừa mới xuyên qua, không biết cốt truyện vị diện này nên Diệp Mộ Sanh có chút ngốc.

Vì thế một bên dùng tay nhỏ vuốt mắt bà lại, một bên bảo hệ thống truyền cốt truyện vị diện.Sau khi tiếp thu cốt truyện xong, Diệp Mộ Sanh ngồi xổm xuống, nhìn người vì mình mà trúng kịch độc, còn không kịp nói một lời cuối với cậu, bà đã qua đời, trong lúc nhất thời tâm tình cậu có chút phức tạp.Giống hệt trong cốt truyện, không bao lâu sau, Diệp Mộ Sanh ngồi ở bên cạnh hai cỗ thi thể, chờ Bạch Sầu hái thuốc đi ngang qua.Bạch Sầu nhìn trúng tư chất của Diệp Mộ Sanh, giúp Diệp Mộ Sanh an táng mẫu thân thật tốt, liền mang theo Diệp Mộ Sanh trở về núi Bách Thảo, thu cậu làm đệ tử.Gió xuân phất qua, thổi vào trong phòng, nhẹ nhàng phất mành lên.

Nhớ tới chuyện cũ, khóe miệng Diệp Mộ Sanh gợi lên một nụ cười nhẹ, tiếng đàn từ đầu ngón tay tỏa ra, thâm trầm, uyển chuyển mà vẫn trào dâng.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 55 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công ( 6 )


Edit by Cá Trèo Cây Trong cốt truyện, thời điểm Diệp gia bị diệt môn là khi nguyên chủ còn nhỏ, lúc Diệp mẫu chết thì nguyên chủ vẫn hôn mê.

Hơn nữa nguyên chủ không có hứng thú với đàn, thích học y cùng Bạch Sầu hơn, lại nghe nhiều đạo lý lớn tế thế cứu nhân.Bởi vậy nguyên chủ từ bi đem cừu hận và võ công Diệp gia - ‘ Diệp Thanh Vận Khởi ’ cùng đàn đồng loạt mai táng.

Sau đó nguyên chủ mang theo hòm thuốc lưu lạc giang hồ, được Bạch Sầu trao tặng y thuật tế thế cứu nhân, mấy năm sau nguyên chủ được phong là thần y.Nghĩ đến Diệp mẫu che chở trước người mình, thanh kiếm sắc bén xuyên qua thân thể của bà, huyết đỏ biến thành màu đen nhiễm thấu xiêm y bà, cùng với hình ảnh chết không nhắm mắt.

Diệp Mộ Sanh dùng sức đánh đàn, mắt hoa đào câu nhân tuy mang ý cười nhưng lại phiếm lạnh lẽo.Tuy rằng nguyên chủ thiện tâm có thể buông bỏ cừu hận, nhưng Diệp Mộ Sanh không phải người tốt.

Thù nguyên chủ chưa báo, thì cậu sẽ thay thế Diệp gia báo thù rửa hận!Diệp Mộ Sanh chậm rãi thả chậm tốc độ trong tay, tiếng đàn dần dần yếu đi, nhưng sau khi đàn xong một khúc, tiếng đàn lạnh lẽo vẫn quanh quẩn ở nóc nhà, chưa tan đi.Cây đàn Diệp Mộ Sanh đánh là đàn tốt nhất của Diệp gia, tên là ‘ Đào Ẩn ’, là tâm pháp của Diệp gia do người sáng lập Diệp Đào Ẩn đã từng dùng.Vị tổ tiên này trước khi qua đời đã từng nói, nếu ai có thể đàn vang cây đàn này, như vậy cây đàn đã nhận người đó là chủ nhân.

Nhưng mà thế hệ suy bại của Diệp gia lại không có người nào có thể làm đàn này phát ra tiếng vang.Sau đó Diệp gia suy bại, không có người nào có thể lĩnh ngộ tâm pháp của Diệp gia, bởi vậy Diệp gia dần dần ít dùng đàn, bắt đầu đổi vũ khí.

Lần đầu tiên nguyên chủ tiếp xúc đàn cũng chính là ngày Diệp gia bị diệt môn.Nguyên chủ trong lúc vô ý làm ‘ Đào Ẩn ’ phát ra âm thanh, cũng làm Diệp gia thấy hy vọng.

Chẳng qua đáng tiếc chính là, cuối cùng nguyên chủ lại từ bỏ đàn, buông xuôi cừu hận, làm thần y tế thế cứu nhân.Mà lúc Diệp Mộ Sanh xuyên qua đây cũng có thể đàn vang ‘ Đào Ẩn ’, chẳng qua cậu đối với loại đàn thời cổ đại lại dốt đặc cán mai, chỉ biết đàn loạn.

Bất quá thê tử của Bạch Sầu - sư nương của Diệp Mộ Sanh, tuy rằng không biết võ công nhưng lại biết đàn.Diệp Mộ Sanh một bên đi theo sư nương học đàn, một bên đi theo sư phó Bạch Sầu học y luyện độc.

Sau khi học được đàn, Diệp Mộ Sanh lại bắt đầu cân nhắc công pháp của Diệp gia.Trời xanh không phụ người có lòng, Diệp Mộ Sanh vốn thiên tư thông minh, hơn nữa có tâm.

Tuy không có trưởng bối dạy dỗ nhưng một mình cậu vẫn học được năm chiêu thức của ‘ Diệp Thanh Vận Khởi ’.Bất quá so sánh y thuật với cầm kỹ (kĩ năng dùng đàn), y thuật của Diệp Mộ Sanh vẫn là lợi hại hơn.

Bởi vì đàn là do cậu tự học, mà y thuật độc thuật lại có độc y thánh thủ Bạch Sầu đã từng vang danh võ lâm một dạy dỗ.Bước đầu Diệp Mộ Sanh quyết định, chính là một bên giống nguyên chủ dùng y thuật lang bạt giang hồ tế thế cứu nhân, một bên tìm kiếm đám người năm đó xông vào Diệp gia.

Chờ có danh thần y, cậu không cần đi tìm vai ác, vai ác liền sẽ chủ động tới tìm cậu.Bởi vì hai mắt Vu Lâm Nhi bị mù, thân thể suy yếu.

Vai ác Quân Mặc Khanh muốn mẫu thân sống dễ chịu một chút, như vậy tự nhiên sẽ giống trong cốt truyện, hắn sẽ phái người tìm thần y Diệp Mộ Sanh.Diệp Mộ Sanh dùng vải bọc ‘ Đào Ẩn ’ lại, sau đó nhét vài kịch độc cùng đàn trong vải, phòng ngừa có người trộm đàn.

Diệp Mộ Sanh trực tiếp nhảy từ cửa sổ ra ngoài, tùy ý du đãng trên phố, tìm kiếm mục tiêu cần chữa bệnh.Diệp Mộ Sanh vốn dĩ lớn lên tinh xảo, lại mặc một bộ hồng y lóa mắt.

Tuy rằng không cười, nhưng đôi mắt đào hoa trời sinh mang theo ý cười, nhất cử nhất động yêu dã làm động lòng người.

Làm mọi người trên đường không nhịn được nhìn nhiều Diệp Mộ Sanh vài lần.
*****
Editor có lời muốn nói: Xin lỗi mọi người 3 ngày không hoạt động QwQ.

Do mình bận với wattpad lỗi ạ, mong mng thông cảm.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 56 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công ( 7 )


Tác giả: Y Thiên HạmEditor: Cá Trèo CâyTrên đường phố ồn ào phồn hoa, người bán hàng rong đồ chơi làm bằng đường (*) lớn tiếng thét to, một tiểu hài tử đại khái khoảng bảy, tám tuổi mặc áo bông màu lam nghe thấy người bán hàng rong thét, vội vàng lôi kéo mẫu thân của mình, nhảy nhót chạy tới hướng người bán hàng rong.(*):

Tiểu hài tử mải lựa chọn đồ chơi làm bằng đường, không chú ý tới mẫu thân bên cạnh mình vẫn luôn che ngực lại, sắc mặt có chút tái nhợt.Tiểu hài tử lấy con khỉ làm bằng đường, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng, tư vị ngọt ngào nháy mắt che kín khoang miệng, cao hứng đến nỗi làm tiểu hài tử giơ khóe miệng lên “Thật ngọt nha!”

Liền ở thời điểm tiểu hài tử còn muốn lấy thêm một cái nữa thì mẫu thân bên cạnh đột nhiên ‘ đông ’ một tiếng, ngã xuống mặt đất, ngất đi.“Nương!

Ô ô ô……

Nương, người làm sao vậy?”

Tiếng khóc của tiểu hài tử thu hút càng ngày càng nhiều người, nhưng lại không có một người nào ra tay hỗ trợ, chỉ đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt.Diệp Mộ Sanh trùng hợp đi ngang qua nơi đây, cũng nghe thấy tiếng la khóc của tiểu hài tử tê tâm liệt phế, bởi vì tò mò nên Diệp Mộ Sanh đi đến.Lúc Diệp Mộ Sanh thấy một nữ nhân đang hôn mê trên mặt đất cùng với tiểu hài tử đang khóc lóc thảm thiết, mắt hoa đào lóe lóe, mở miệng nói “Xin cho qua một chút.”

Diệp Mộ Sanh vừa mở miệng, tức khắc ánh mắt quần chúng liền bị cậu hấp dẫn, trong mắt đều là kinh diễm, nghe lời tránh ra.Diệp Mộ Sanh đi đến trước người nữ nhân, ngồi xổm xuống, liếc mắt nhìn tiểu hài tử nước mắt nước mũi giàn giụa một cái, Diệp Mộ Sanh vươn tay đặt ở trên tay nữ nhân, bắt đầu bắt mạch cho nàng.“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi cứu nương ta được không!”

Tiểu hài tử thấy Diệp Mộ Sanh như là thấy cứu tinh, vội vàng hô.Nghe thấy xưng hô "tỷ tỷ" này, quần chúng phát ra tiếng cười, Diệp Mộ Sanh đang bắt mạch cũng ngừng lại, đuôi lông mày hơi nhíu, không vui nói “Ngươi kêu ta là cái gì?”

“Ô ô…

Tỷ……”

Tiểu hài tử ngẩn người, chớp chớp lông mi dính nước mắt nói, nhưng hai chữ tỷ tỷ còn chưa nói xong, liền bị Diệp Mộ Sanh đánh gãy “Hử?”

Thấy đại tỷ xinh đẹp trừng mắt mình, tiểu hài tử nuốt một ngụm nước miếng, có chút do dự “Thần tiên tỷ tỷ, mỹ nhân tỷ……”

“Mẫu thân ngươi, ta không cứu nữa.”

Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua đám người xem náo nhiệt, sau đó đứng lên, chuẩn bị rời đi.Tuy rằng tiếng nói cậu không thô, nhưng cũng không mềm nhẹ giống nữ tử như vậy, tiểu hài tử này không nghe ra thanh âm cậu là thanh âm nam nhân sao?“Ô ô……

Không!

Mẫu thân còn có thể cứu chữa!

Ô ô ô……

Tiểu Dương không biết nên kêu tỷ tỷ là gì.

Tỷ tỷ, ta đem đường cho ngươi, ngươi cứu mẫu thân ta được không, đường này rất ngọt.”

Thấy Diệp Mộ Sanh phải đi, tiểu hài tử vội vàng bắt được góc áo cậu.Nhìn đồ chơi làm bằng đường trong tay tiểu hài tử dính nước miếng, nước mũi cùng nước mắt, Diệp Mộ Sanh yên lặng dời ánh mắt đi.“Tiểu thư?

Phu nhân?

Quan Thế Âm Bồ Tát?

Vương Mẫu nương nương!

Ô ô, tỷ tỷ, Tiểu Dương thật sự không biết kêu ngươi là gì.”

Tiểu hài tử lại khóc ròng nói, nghĩ đến cái gì liền nói luôn cái đó. =))))“……”

Khóe miệng Diệp Mộ Sanh giật giật, rất là cạn lời, vừa định thanh minh mình là nam nhân, quần chúng liền có người ra mặt thay cậu nói “Tiểu hài nhi a, này không phải tỷ tỷ, người này là nam nhân!”

“Nam nhân?”

Tiểu hài tử có chút ngốc, xinh đẹp như vậy, lại mặc hồng y phục, sao có thể là nam nhân.Diệp Mộ Sanh bị biểu tình ngây ngốc của tiểu hài tử chọc cười, tức khắc cũng không hề so đo “Ta không cần đường của ngươi, ngươi kêu ta là đại gia, ta liền cứu mẫu thân ngươi.”

“Ô ô……

Đại gia……”

Tuy rằng tiểu hài tử vẫn cảm thấy Diệp Mộ Sanh là mỹ nhân tỷ tỷ, nhưng vì cứu mẫu thân, tiểu hài tử hít hít mũi hô.“Ừm, ngoan.”

Diệp Mộ Sanh mỉm cười, vừa lòng gật gật đầu, lúc này mới châm cứu nữ nhân kia.Diệp Mộ Sanh biết nữ nhân kia chỉ là bị choáng váng bình thường, cũng không quá lo ngại, không cần cậu trị liệu, qua một thời gian nữ nhân cũng sẽ tự mình tỉnh lại, bởi vậy vừa rồi cậu mới có thể xoay người rời đi.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 57 thần y yêu nghiệt thụ &giáo chủ biến thái công ( 8 )


Edit by Cá Trèo Cây Thời điểm Diệp Mộ Sanh rút cây châm cuối cùng cắm trên người nữ nhân ra, thì nàng liền tỉnh lại.

Thấy mẫu thân tỉnh, tiểu hài tử cao hứng xà vào trong lòng nàng rồi oa oa khóc lớn.“Dương Nhi ngoan, mẫu thân không có việc gì.”

Tuy rằng sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng mặt lại mang ý cười, nhẹ nhàng vỗ lưng tiểu hài tử.Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Diệp Mộ Sanh nhanh chóng hiện lên một tia hâm mộ, thời điểm cậu muốn xoay người rời đi thì tiểu hài tử đang rúc trong lòng nữ nhân gọi cậu lại.“Tỷ……

Đại gia đừng đi.”

Tiểu hài tử kêu một tiếng sau đó nói với nữ nhân “Mẫu thân, chính vị đại gia xinh đẹp này đã cứu người.”

“Đại gia, cảm ơn ngài.”

Nữ nhân bò dậy, mang theo tiểu hài tử đi đến trước mặt Diệp Mộ Sanh, chân thành cảm kích nói.“Phu nhân không cần cảm……”

Lời Diệp Mộ Sanh còn chưa nói xong, đột nhiên cậu cảm giác một cơn gió lạnh đánh úp lại, ở trên mái hiên chợt lóe vài thân ảnh mơ hồ.Thân là y giả, Diệp Mộ Sanh ngửi được trong không khí hỗn loạn có mùi máu tươi nhàn nhạt, có mùi máu nhất định có người bị thương.Tuy rằng biết có người bị thương, nhưng Diệp Mộ Sanh cũng không định đuổi theo nhìn một cái.

Bởi vì cùng lúc đó, hệ thống trong đầu Diệp Mộ Sanh đột nhiên vang lên nhắc nhở vai ác ở cách đó không xa.

Không nghĩ tới, nhanh như vậy liền gặp gỡ Quân Khanh Mặc.“Đại gia, ngươi làm sao vậy?”

Thấy Diệp Mộ Sanh đột nhiên không nói gì, tiểu hài tử chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi.“Không có việc gì, thân thể mẫu thân ngươi vốn suy yếu, lại làm quá mức mệt nhọc, mới khiến nàng đột nhiên choáng váng.

Nhưng cũng không cần lo ngại, đi mua dược điều dưỡng thân thể, uống một thời gian liền hồi phục.”

Nói xong Diệp Mộ Sanh cười cười nhìn tiểu hài tử, không đợi nữ nhân mở miệng, cậu liền vận khởi khinh công bay đi.Thấy Diệp Mộ Sanh đột nhiên bay đi giống chim chóc, nhóm quần chúng vây xem còn chưa tản đi không tự chủ được mà mở to hai mắt, kinh ngạc mà kêu lên tiếng.“Mẫu thân, y là thần tiên tỷ tỷ thật kìa.”

Tiểu hài tử kinh ngạc đến nỗi làm rớt đồ chơi làm bằng đường trên mặt đất, kéo kéo ống tay áo mẫu thân bên cạnh, si ngốc nói.Diệp Mộ Sanh không đuổi kịp vai ác, khinh công của Diệp Mộ Sanh tuy không kém, nhưng cũng không phải xuất sắc.Bởi vậy chờ Diệp Mộ Sanh căn cứ theo hệ thống nhắc nhở mãi mới tìm được vai ác, liền nhìn thấy vai ác Quân Khanh Mặc một thân bạch y, cầm trong tay một bảo kiếm đang nhỏ máu tươi, đứng ở giữa bốn thi thể.【 vai ác Quân Khanh Mặc xuất hiện, kích phát nhiệm vụ chủ tuyến, dùng tình yêu chữa khỏi vai ác Quân Khanh Mặc.

Nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng 1000 tích phân, thất bại khấu trừ 1000 tích phân.

Mong ký chủ nhanh chóng tiến vào trạng thái, chấp hành nhiệm vụ! 】Diệp Mộ Sanh một thân hồng y, từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng đặt chân xuống cách chỗ Quân Khanh Mặc không xa.

Nghe thấy tiếng động, Quân Khanh Mặc ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của Diệp Mộ Sanh, tức khắc bốn mắt nhìn nhau, cùng đánh giá đối phương.Quân Khanh Mặc bạch y như tuyết, bạch ngọc lóe sáng, con ngươi u ám thâm thúy, tựa như giếng sâu không gợn sóng, đáy mắt tràn ngập bình tĩnh, xung quanh bốn phía tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.Nếu bỏ qua chi tiết kiếm trong tay Quân Khanh Mặc cùng với thi thể trên mặt đất, mà chỉ nhìn hắn một thân bạch y đúng thật như là trích tiên hạ phàm.Chỉ là, trời sinh vai ác Quân Khanh Mặc không phải là trích tiên, mà là ác ma đến từ địa ngục ác, một ác ma vừa đáng thương lại vừa đáng giận.Nghĩ đến đây, khóe miệng Diệp Mộ Sanh không khỏi gợi lên, cặp mắt hoa đào trong như hàm chứa một đầm nước, sóng nước lóng lánh khi sáng khi mờ ảo.Thoáng nhìn tay Quân Khanh Mặc cầm kiếm giật giật, con ngươi Diệp Mộ Sanh lóe lóe, một bên đi đến phía Quân Khanh Mặc, một bên nói “Độc nhãn Lưu Dương, dâm tặc Lý Sơn Hoắc, rắn độc Trình Tứ, cụt tay Trương Ngang.

Công tử thật là lợi hại, bằng sức của một người thế mà giải quyết được hẳn bốn người Ác Nhân Cốc.”
******
Editor có lời muốn nói: Cuối cùng anh Boss cũng lên sàn QwQ
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 58 thần y yêu nghiệt thụ &giáo chủ biến thái công ( 9 )


Edit by Cá Trèo CâyQuân Khanh Mặc không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh, trong đầu hắn đang tìm xem cậu là nhân vật trong chốn giang hồ, nhưng vẫn không tìm ra được ai có thể phù hợp với nam tử trước mắt.“Tại hạ là Diệp Mộ Sanh, không biết công tử là?”

Đuôi lông mày của Diệp Mộ Sanh hơi nhíu, trong mắt hiện lên nghi hoặc, tựa như đang rối rắm về thân phận Quân Khanh Mặc.Quân Khanh Mặc chưa mở miệng như cũ, nhưng tay cầm kiếm lại run nhè nhẹ.

Mà lúc Diệp Mộ Sanh đi gần về phía Quân Khanh Mặc thì phát hiện trán của Quân Khanh Mặc đổ mồ hôi lạnh.“Ta chỉ là một hạng người vô danh thôi.”

Thấy Diệp Mộ Sanh nhìn chằm chằm mình, Quân Khanh Mặc nắm chặt chuôi kiếm cưỡng chế bình tĩnh lại, thanh âm thanh lãnh như ngọc châu rót vào mâm ngọc (*), nhưng con ngươi thâm thúy lại hàm chứa cảnh giác.[*Ngọc châu rót vào mâm ngọc: là một câu thành ngữ của Trung Quốc,dùng để ví những giọng nói trong trẻo, dễ nghe, êm tai như tiếng trân châu rơi xuống bàn ngọc.

Câu nói trên xuất phát từ bài thơ “Tỳ Bà Hành” của nhà thơ Bạch Cư Dị:“嘈嘈切切错杂弹大珠小珠落玉盘”Hán việt:“Tào tào thiết thiết thác tạp đànĐại châu tiểu châu lạc ngọc bàn”Dịch thơ:“(Rồi tiếp đến) tiếng rào rào lẫn tiếng nỉ non(Nghe như) hạt châu lớn hạt châu nhỏ rắc vào trong mân ngọc.” – ]Tuy rằng Quân Khanh Mặc chưa từng nghe nói qua cái tên Diệp Mộ Sanh này, không thể nào phán đoán ra cậu là chính hay tà.

Nhưng hắn cũng nhìn ra được Diệp Mộ Sanh có nội công thâm hậu, nhất định không đơn giản.Nếu là ngày thường, Quân Khanh Mặc mặc kệ cậu là ai, lợi hại hay không, hắn đều trực tiếp động thủ.

Nhưng hiện tại hắn không nên động thủ.Trên giang hồ nếu người nào biết thân phận của Quân Khanh Mặc, ngoại trừ người Ma giáo ra thì còn lại đều xuống địa ngục.Hơn nữa thời điểm vừa rồi giết bốn tên Ác Nhân Cốc, Quân Khanh Mặc không sử dụng ma công Ma giáo.

Bởi vậy, Quân Khanh Mặc cũng không lo lắng bị Diệp Mộ Sanh phát hiện thân phận của mình.“A, hạng người vô danh?

Công tử hiện tại chỉ là vô danh thôi, nhưng tại hạ tin tưởng không bao lâu nữa, bằng tài năng của công tử nhất định sẽ nổi danh khắp giang hồ.”

Diệp Mộ Sanh cười cười, nện nửa bước, chậm rãi đi đến phía Quân Khanh Mặc có điểm không thích hợp.“Đa tạ Diệp công tử khen ngợi.

Ta còn có chuyện quan trọng, xin cáo từ trước.”

Quân Khanh Mặc nói.“Cáo từ, giang hồ có duyên ắt gặp lại, thi thể bốn tên Ác Nhân Cốc có thể giao cho ta xử lý.”

Diệp Mộ Sanh cười cười nói.Quân Khanh Mặc gật đầu đang định rời đi, Diệp Mộ Sanh lại đột nhiên vận khởi khinh công vọt đến sau lưng Quân Khanh Mặc, cùng lúc đó, Quân Khanh Mặc cảnh giác nhanh chóng xoay người, dùng kiếm chống đỡ trước người, lạnh lẽo nhìn thẳng Diệp Mộ Sanh.Diệp Mộ Sanh đối diện con ngươi che kín sát ý của Quân Khanh Mặc, cậu nhíu mày lo lắng nói “Ngươi bị thương?”

Tuy rằng Quân Khanh Mặc phản ứng thực nhanh chóng, nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn thấy phía sau bạch y của Quân Khanh Mặc bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.“Không liên quan tới ngươi.”

Quân Khanh Mặc nhíu mày, nói xong câu đó đang muốn rời đi, lại bị Diệp Mộ Sanh lôi kéo cánh tay.“Không liên quan tới ta, bất quá ta là một đại phu, không nhịn được muốn quan tâm chữa bệnh hoạn.

Không bằng ngươi cho ta xem xem?”

Diệp Mộ Sanh tuy là đang hỏi, nhưng tay đã sờ lên đai lưng của Quân Khanh Mặc.Quân Khanh Mặc muốn phản kháng, cái trán mồ hôi lạnh càng ngày càng nhiều, cả người đau nhức vô lực, tay cầm kiếm lại bị Diệp Mộ Sanh dùng sức bắt lấy.Quân Khanh Mặc bất đắc dĩ chỉ có thể khắc chế chính mình, thu liễm con ngươi nổi lên sát ý nồng đậm, trầm mặc không nói, mặc kệ Diệp Mộ Sanh tùy ý đùa nghịch.“Ngươi ngồi xếp bằng xuống đi.”

Diệp Mộ Sanh cởi bỏ đai lưng Quân Khanh Mặc, rút áo ngoài bị nhiễm máu ra.Diệp Mộ Sanh buông tay cầm kiếm của Quân Khanh Mặc, hắn ngoan ngoãn khoanh chân ngồi xuống không nói gì, đặt thanh kiếm ở một bên, nhắm hai mắt lại.“Ta là đồ đệ của độc y thánh thủ Bạch Sầu, tuy y thuật của ta kém sư tôn, nhưng ngươi yên tâm, ta không giết chết ngươi đâu.”

Diệp Mộ Sanh ngồi xuống sau lưng Quân Khanh Mặc, một bên cởi áo trong của hắn, một bên nói.“……”

Quân Khanh Mặc mở mắt, có chút cạn lời.

Hẳn là giết, còn bảo hắn yên tâm?

Bất quá Diệp Mộ Sanh này lại là đồ đệ của Bạch Sầu……
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 59 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công ( 10 )


Edit by Cá Trèo Cây Áo trong của Quân Khanh Mặc hoàn toàn rơi xuống trên mặt đất trong nháy mắt, Diệp Mộ Sanh ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm sau lưng Quân Khanh Mặc, đuôi lông mày nhăn lại, biểu tình có chút phức tạp.Thấy người phía sau không có tiếng động, khóe miệng Quân Khanh Mặc gợi lên một ý cười lạnh, nói “Như thế nào, bị dọa à?”

Diệp Mộ Sanh vươn tay nhẹ nhàng đụng vào vết sẹo sau lưng Quân Khanh Mặc, nói “Đích xác bị dọa.”

Hình ảnh sau lưng Quân Khanh Mặc đích xác thập phần đáng sợ, toàn bộ phía sau lưng chi chít các loại vết sẹo, còn có dấu vết thương bàn tay lớn nhỏ.Miệng vết thương không chỉ có dấu bàn tay lớn nhỏ, mà bốn phía da đã thành màu tím đen, thịt cũng đã thối rữa, máu tươi liên tiếp không ngừng chảy ra từ miệng vết thương.Đầu ngón tay lạnh lẽo của Diệp Mộ Sanh chạm vào thân thể Quân Khanh Mặc trong nháy mắt, con ngươi Quân Khanh Mặc chợt lóe, thân thể có chút cứng đờ.“Vết thương này không phải một hai năm gần đây có.

Quá khứ ngươi nhất định thống khổ.”

Tay Diệp Mộ Sanh chậm rãi di chuyển, giữ trước miệng vết thương của Quân Khanh Mặc.“A, thống khổ?

Người lưu lại vết thương trên người ta, hiện tại đều đã không còn nữa.”

Quân Khanh Mặc nhướng mày, con ngươi càng thêm sâu thẳm, cười lạnh nói.Tuy rằng trên thế gian không thiếu thuốc có thể xóa đi vết thương sau lưng hắn, nhưng Quân Khanh Mặc vẫn luôn muốn lưu trữ vết thương.

Vết thương lớn lớn bé bé này, làm hắn vĩnh viễn không quên được hắn đã từng bị người ta vũ nhục, bị người ta giẫm đạp, bị người ta xem thường.Chỉ có như vậy hắn mới có thể nhớ kỹ cừu hận, nỗ lực mạnh lên, đem những người đã từng tra tấn hắn dẫm dưới chân, hoàn lại cho họ thống khổ gấp bội họ đã cho hắn!“Vậy à?

Chúc mừng ngươi đã báo thù.

Bất quá ta càng ngày càng tò mò thân phận của ngươi.

Ai, vết thương này……”

Diệp Mộ Sanh nhìn miệng vết thương, nhíu nhíu mày.

Vảy lại nứt ra rồi?Vết thương sau lưng Quân Khanh Mặc không đơn giản, tuy phiếm huyết đen, nhưng lại không giống như trúng độc, hơn nữa vết thương này không phải vết thương mới.Đến tột cùng là ai có thể đả thương Quân Khanh Mặc?

Suy tư một phen, Diệp Mộ Sanh thực mau liền nghĩ tới một người, là phụ thân Quân Khanh Mặc, giáo chủ Ma giáo đời trước.Trong cốt truyện, mấy tháng trước, Quân Khanh Mặc phản kháng phụ thân, huyết tẩy Ma giáo, đoạt được ngôi vị giáo chủ.

Hẳn là lúc ấy Quân Mặc Khanh bị vị phụ thân đả thương.“……”

Quân Khanh Mặc nhắm mắt lại, cắn môi, lựa chọn trầm mặc.Diệp Mộ Sanh rõ ràng mới vừa vào giới giang hồ, Quân Khanh Mặc đoán rằng cậu còn chưa cập nhật kiến thức qua ma công giáo chủ Ma giáo, không lo lắng bị nhận ra thân phận.Nếu bị nhận ra, hắn cũng có biện pháp đưa Diệp Mộ Sanh xuống địa ngục, chỉ là cuối cùng hắn cũng sẽ trả giá bằng đại giới……Thoáng nhìn vai Quân Khanh Mặc run nhè nhẹ, Diệp Mộ Sanh một bên lấy châm ra một bên nói “Tuy rằng có chút phiền toái, bất quá còn có thể cứu chữa.

Hiện tại không có dược liệu, ta chỉ có thể thông qua thi châm trước, cho ngươi giảm bớt đau đớn.”

Diệp Mộ Sanh đoán không sai, vết thương sau lưng Quân Khanh Mặc thật là do mấy tháng trước tranh đoạt ngôi vị giáo chủ Ma giáo, bị phụ thân hắn dùng ma công đả thương.Bởi vì Quân Khanh Mặc cũng tu luyện ma công, cho nên đòn này đối với Quân Khanh Mặc cũng không trí mạng, trong cốt truyện Quân Khanh Mặc cũng dựa vào chính mình, dùng ma công nửa năm chậm rãi bài trừ độc khí lưu lại.Nhưng nửa năm kia, qua mỗi một đoạn thời gian, độc khí lưu trữ trong cơ thể Quân Khanh Mặc đều sẽ phát tác một lần.Mỗi lần phát tác, vết thương sau lưng dù đã khép miệng lại cũng đều sẽ vỡ ra, đổ máu không ngừng, cả người đau nhức vô lực, đây là chỗ đáng sợ của ma công Ma giáo.Mà mới vừa rồi Quân Khanh Mặc còn chém giết bốn tên Ác Nhân Cốc, dùng sức quá mạnh, ảnh hưởng tới miệng vết thương.

Miệng vết thương dù đã khép lại lần nữa vỡ ra, độc khí phát tác.
 
Back
Top