Wattpad  (Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 88: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (40)


Edit+Beta: Cá Trèo Cây
_______“Ta tự biết chừng mực, các ngươi không cần lo lắng cho ta, càng sử dụng nội lực, Kỳ Đình Tuyết càng không trụ được bao lâu.”

Nói xong Diệp Mộ Sanh cười nhẹ, tăng lực đạo trong tay.Diệp Mộ Sanh biết nội lực của mình không bằng Kỳ Đình Tuyết, cho nên vào thời điểm giải cổ cho Kỳ Đình Tuyết, cậu đã nhân cơ hội hạ độc Kỳ Đình Tuyết.Lúc này, gió bỗng thổi mạnh làm lá cây rung động vang lên tiếng sàn sạt, có mấy người mặc thanh y ôm đàn đạp mái hiên bước tới bên cạnh Kỳ Đình Tuyết, nháy mắt một vài tiếng đàn trộn lẫn len lỏi vào trong tiếng đàn của hai người, kết hợp cùng Kỳ Đình Tuyết đối kháng với Diệp Mộ Sanh.Đột nhiên gia nhập vài tiếng đàn, trên mặt Diệp Mộ Sanh cũng không có một tia lo lắng, ngược lại nụ cười trên môi càng sâu, không ngừng dồn nội lực dũng mãnh vào trong tiếng đàn.Những tên dám cùng Kỳ Đình Tuyết đối kháng với cậu, trên cơ bản đều có bối phận không khác Kỳ Đình Tuyết là mấy, như vậy năm đó ngoại trừ Kỳ Đình Tuyết ra thì nhất định còn có vài hắc y năm đó tập kích Diệp gia.Thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ trôi qua, quả nhiên Kỳ Đình Tuyết đúng như lời dự đoán của Diệp Mộ Sanh, hắn không kiên trì được nữa, trong tay có chút vô lực, tiếng đàn dần dần yếu đi.

Trán Diệp Mộ Sanh cũng toát ra mồ hôi mỏng, khóe miệng vẫn mang theo tươi cười, mười ngón tăng thêm lực đạo, tiếng đàn ban đầu như nước chảy mây trôi đột nhiên trở nên trào dâng cao vút, nháy mắt làm Kỳ Đình Tuyết cùng người của Kỳ gia ở bên trong phun ra máu tươi.

Diệp Mộ Sanh thấy vậy, chậm rãi dừng động tác trong tay, vẫn chưa hạ thủ, chết rồi chơi không vui nữa.

“Đi thôi, chúng ta đi xuống xem bọn chúng.”

Diệp Mộ Sanh nói với hai người bên cạnh, dứt lời bèn dẫn đầu nhảy xuống từ trên mái hiên.

“Xem ra ta đã xem nhẹ Mộ Sanh.”

Nhìn toàn bộ quá trình, Thu Chỉ Vọng kinh ngạc nói.

Mặc dù Diệp Mộ Sanh hạ độc Kỳ Đình Tuyết, nhưng mấy tên mặc thanh y kia không hề đơn giản, Diệp Mộ Sanh bằng sức của một người mà đã thắng một đám người, có thể thấy được Diệp Mộ Sanh lợi hại như nào.

“Nương tử của ta tất nhiên lợi hại.”

Quân Khanh Mặc lạnh lùng nhìn lướt qua Thu Chỉ Vọng, sau đó nhảy xuống đuổi theo Diệp Mộ Sanh.

“Ngươi dám hạ độc ta!”

Thấy Diệp Mộ Sanh lại đây, Kỳ Đình Tuyết chỉ vào cậu hung tợn nói.

Lúc ấy hắn không nên vội vã giải cổ rồi viết thư thỉnh cầu Diệp Mộ Sanh trị liệu!

Ánh lửa chiếu rọi gương mặt Diệp Mộ Sanh, hồng y của Diệp Mộ Sanh không gió mà tự phiêu, cậu ôm đàn đi tới phía Kỳ Đình Tuyết “Là tự Kỳ tiền bối cõng rắn cắn cả nhà thôi.”

Đám người Kỳ gia xung quanh nhìn thấy Diệp thần y ban ngày còn cùng bọn họ vừa nói vừa cười, hiện tại thế mà lại đả thương Kỳ Đình Tuyết, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này kinh ngạc không thốt lên lời.

“Phụt!”

Kỳ Đình Tuyết che ngực lại, phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt hiện lên không cam lòng.

Nếu không phải Diệp Mộ Sanh chơi xấu hạ độc hắn thì làm sao hắn có thể bại dưới tay Diệp Mộ Sanh!

“Kỳ tiền bối, ngươi nhìn đàn này xem, có quen hay không nào?”

Diệp Mộ Sanh đưa đàn tới trước mặt Kỳ Đình Tuyết hỏi.

Kỳ Đình Tuyết tất nhiên biết cây đàn này, lúc trước hắn diệt Diệp gia hơn nửa nguyên nhân chính là muốn có cây đàn này, nhưng cuối cùng khi đến phòng đàn chỉ nhìn thấy ‘ Đào Ẩn ’ ‘ Hoàng Minh ’, không nghĩ tới cây đàn này thế mà lại ở trong tay Diệp Mộ Sanh!

Kỳ Đình Tuyết nắm chặt tay, hắn cắn răng, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống, dư quang quét một vòng bốn phía đám người Kỳ gia không phải sợ hãi đến phát run mà là đã ngã gục xuống, trong mắt hiện lên tuyệt vọng.

Hiện giờ hắn đã mất hết nội lực, lại bị trọng thương, đừng nói tiếp tục đàn, có giữ được mạng hay không mới là vấn đề!

“Hiện tại Kỳ tiền bối đã nhớ ra đến tột cùng ngài đã làm chuyện gì có lỗi với ta chưa?”

Nụ cười trên mặt Diệp Mộ Sanh bỗng nhiên trở nên âm trầm “Nếu còn chưa nhớ ra, vậy ta không ngại hạ độc tiếp cho ngài đâu.”

Đám người Kỳ gia thấy Diệp Mộ Sanh muốn đả thương Kỳ Đình Tuyết, bọn họ chuẩn bị động thủ, thì cảm giác được một ánh mắt sắc bén đánh úp lại, lạnh lẽo đến tận xương, tức khắc mặt họ khó coi, không dám động đậy.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 89: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (41)


Edit: TróBeta: Cá
_________
CHƯƠNG 89“Khụ khụ……

Ta thật sự là không biết đã làm cái gì!”

Kỳ Đình Tuyết vẫn không chịu thừa nhận, ánh mắt đảo qua Thu Chỉ Vọng đứng ở một bên chưa động thủ, trong mắt hiện lên một tia hy vọng.Kỳ Đình Tuyết quay đầu nói với Thu Chỉ Vọng vận lam y “Kỳ gia ta xưa nay trong sạch, Thu Chỉ Vọng ngươi thân là chi tử của võ lâm minh chủ, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn khoanh tay đứng nhìn, không phân phải trái để Diệp Mộ Sanh diệt Kỳ gia của ta sao?”

Thu Chỉ Vọng chắp tay sau lưng đứng về một phía, trong mắt hiện lên chán ghét, thanh âm ôn nhuận phiếm lạnh lẽo “Ý tứ của Kỳ bá phụ là muốn ta giúp Mộ Sanh diệt Kỳ gia của ngài sao?”

“Ngươi!

Khụ khụ……”

Kỳ Đình Tuyết tức giận đến nỗi phun ra một ngụm máu tươi.“Tiểu Vọng Nhi làm tốt lắm!”

Diệp Mộ Sanh quay đầu về phía Thu Chỉ Vọng tươi cười tán dương một cái, sau đó một chân dẫm lên trên ngực Kỳ Đình Tuyết “Nếu Kỳ tiền bối còn không thừa nhận, ta đây sẽ từ từ giúp ngươi nhớ lại nha.”

“Ngươi!”

Trong ánh mắt của Kỳ Đình Tuyết hiện lên sự hoảng sợ, Diệp Mộ Sanh ném đàn cho Quân Khanh Mặc, sau đó vận khí nội lực, một chân đá Kỳ Đình Tuyết lên giữa không trung.Trong đêm đen, lửa lớn không chút kiêng nể gì mà thiêu đốt phòng ốc, phát ra tiếng kêu kì quái, sau đó Diệp Mộ Sanh cũng nhảy lên không trung.“Kỳ Đình Tuyết, ngươi quên mất Thanh Trần Diệp gia năm đó rồi sao!”

Ngọn lửa bụi bặm hừng hực phụ trợ cho hồng y của Diệp Mộ Sanh càng trở nên rực rỡ, nụ cười trên mặt lại giống như tử thần đến từ địa ngục.Tại thời khắc Kỳ Đình Tuyết sắp ngã xuống, Diệp Mộ Sanh nhanh chóng dùng chân đá về phía Kỳ Đình Tuyết, tức thì liền vang lên một tiếng động lớn, hồng y ở trên không trung xẹt qua một độ cung hoàn mỹ, Kỳ Đình Tuyết bị ngã về phía vách tường bên cạnh lửa lớn “Phốc!”

“Quên mất Diệp gia ta làm sao bị diệt môn sao!”

Nhưng Kỳ Đình Tuyết còn chưa đụng phải tường thì Diệp Mộ Sanh đã lắc mình mượn lực đạo từ vách tường rồi lại dùng sức đá tiếp về phía Kỳ Đình Tuyết.Lửa lớn hừng hực làm người ta có cảm giác vô cùng khủng bố, nhưng mà vẫn có người lớn mật muốn chạy trốn.

Có người Kỳ gia thấy Diệp Mộ Sanh đang đánh Kỳ Đình Tuyết, run rẩy mà đứng lên, thật cẩn thận lo lắng đề phòng chạy ra bên ngoài, trong lúc chạy bị té ngã vài lần rồi lại bò lên.Người Kỳ gia thế nhưng không màng tính mạng của Kỳ Đình Tuyết, người này người kia đua nhau chạy trốn, Diệp Mộ Sanh tuy có nhìn thấy nhưng cũng không rảnh ngăn cản.Quân Khanh Mặc cùng Thu Chỉ Vọng đã bị Diệp Mộ Sanh cảnh báo rằng không được nhúng tay, bởi vậy hai người vẫn đứng ở một bên không nhúc nhích.Nhưng mà khi nhìn thấy vài người mới vừa rồi còn cùng Kỳ Đình Tuyết đấu với cậu cũng muốn chạy trốn, Diệp Mộ Sanh nhất tâm nhị dụng, sau khi đá vào bụng Kỳ Đình Tuyết rồi đá chân hắn xong, tức thì cậu liền xoay người lấy ngân châm dính độc ra, ném về phía chân mấy kẻ đang bỏ chạy.Người của Kỳ gia đã chạy mất dép, Diệp Mộ Sanh trào phúng nói với Kỳ Đình Tuyết “Ngươi xem đám người Kỳ gia của ngươi cứ như vậy mà vứt bỏ ngươi để chạy kìa, hình như ngươi chiều chúng nhiều quá nên sinh hư đúng không!”

“Khụ khụ……”

Kỳ Đình Tuyết đã không phân rõ đông nam tây bắc.Mất hết nội lực, Kỳ Đình Tuyết lại bị Diệp Mộ Sanh đá đi đá lại, cứ như thế lặp lại không biết bao nhiêu lần, gương mặt kia che kín vết máu, và trầy da sưng múp đến mức không nhìn ra bộ dáng tuấn nhã ban đầu.Tuy rằng người bị đánh chính là Kỳ Đình Tuyết, nhưng Quân Khanh Mặc cùng Thu Chỉ Vọng đứng ở một bên nhìn ánh lửa chiếu lên vẻ mặt tươi cười của Diệp Mộ Sanh, trong mắt hai người đồng thời hiện lên đau lòng.Cuối cùng Diệp Mộ Sanh lại đá vào ngực Kỳ Đình Tuyết, gắt gao đạp Kỳ Đình Tuyết dưới chân “Hiện tại Kỳ tiền bối nhớ ra chưa?”

Máu tươi chảy ra theo khoé miệng Kỳ Đình Tuyết, khiến cho mặt, cổ, xiêm y Kỳ Đình Tuyết nhiễm máu đỏ tươi.

Nhìn Diệp Mộ Sanh mỉm cười với mình, còn gọi mình là tiền bối, Kỳ Đình Tuyết suy yếu nói “Ngươi làm sao…… làm sao phát hiện ra?”
______________Góc tự pr: bạn nào thích xuyên sách, hệ thống, số chương dưới 70, giới giải trí thì qua bộ "Vạn Nhân Mê Trói Định Cùng Hệ Thống Vả Mặt" mình đang edit nha :Đ iu mng
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 90: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (42)


Edit: TróBeta: Cá
____________CHƯƠNG 90“Làm sao ta phát hiện ấy hả?

Ha ha, những thứ được giấu trong mật thất kia của Kỳ tiền bối, còn có những dược liệu ta đã không khách khí lấy rồi.”

Diệp Mộ Sanh rũ mắt nhìn Kỳ Đình Tuyết nói “Để tạ lễ, ta đưa cho Kỳ tiền bối một thứ.”

Nhìn Diệp Mộ Sanh móc ra một bình sứ từ trong ngực rồi lấy ra một viên thuốc, Kỳ Đình Tuyết thầm kêu không ổn rồi, nhưng lại không thể phản kháng, chỉ có thể gắt gao cắn miệng.“Đây không phải thuốc độc, Kỳ tiền bối làm gì phải phản ứng như thế?”

Diệp Mộ Sanh cười bất đắc dĩ nói “Kỳ tiền bối cho rằng ngậm miệng rồi thì ta sẽ không có biện pháp sao?”

Vừa dứt lời, Diệp Mộ Sanh liền tập trung nội lực ở dưới chân, dùng một chút lực, nháy mắt làm Kỳ Đình Tuyết đau đến mở miệng.Thấy vậy Diệp Mộ Sanh nhanh chóng ném viên thuốc vào trong miệng Kỳ Đình Tuyết “Kỳ tiền bối, ta không lừa ngài, viên thuốc này chính là Hồi Linh Đan trân quý, có thể bảo vệ tâm mạch của ngài……”

Tuy rằng Diệp Mộ Sanh nói như vậy, nhưng trong lòng Kỳ Đình Tuyết lại hiện lên dự cảm bất thường.

Diệp Mộ Sanh sao có thể hảo tâm như vậy?Kỳ Đình Tuyết đoán không sai, Diệp Mộ Sanh đích xác không hảo tâm như vậy, Diệp Mộ Sanh lại nói “Như vậy mới có thể đảm bảo ngài không bị ta đùa chết, rốt cuộc chết mới là giải thoát mà.”

“Còn đây là Hủ Hóa Phấn, nó có thể khiến cho thân thể của Kỳ tiền bối mỗi một tấc thịt từ từ hư thối, thịt mòn đến xương cốt sau đó lại tiếp tục mọc ra thịt, chỉ là thịt vừa ra sẽ lại tiếp tục hư thối, cứ như thế lặp đi lặp lại thẳng đến lúc ngài chết.”

Diệp Mộ Sanh móc ra một bao thuốc bột nói “Bất kể là thịt vừa mọc ra hay là thịt hư thối, Kỳ tiền bối đều có thể hưởng thụ cảm giác đau đớn xuyên tim đến khắc cốt ghi tâm, hơn nữa Hủ Hóa Phấn này không có thuốc nào chữa được.

Làm sao, Kỳ tiền bối, thuốc này của ta không tồi chứ?”

“Ngươi!”

Kỳ Đình Tuyết hoảng sợ muốn lùi ra sau, nhưng lại không thể động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Mộ Sanh chậm rãi rắc thuốc bột lên toàn thân hắn.Ánh mắt sợ hãi của đám người Kỳ gia làm tâm tình Diệp Mộ Sanh càng vui vẻ, lại lấy ra mấy bao thuốc bột nữa, đi về phía mấy người kia “Các ngươi đừng có gấp, ta chuẩn bị rất nhiều, từ từ ai cũng đều có phần.”

Lúc này có một người của Kỳ gia ở phía sau Diệp Mộ Sanh đột nhiên đứng lên rồi đánh về phía cậu.

Nhưng mà Diệp Mộ Sanh còn chưa động thủ thì Quân Khanh Mặc đã đá bay tên này, "rầm" một tiếng đụng phải bức tường.Thấy ánh mắt của Diệp Mộ Sanh, Quân Khanh Mặc ôm đàn gỗ nhấp nhấp miệng, tuy mặt không rõ cảm xúc nhưng lại thật cẩn thận mà nói “Ta không nhịn được……”

Diệp Mộ Sanh đã nhiều lần nhắc nhở hắn không cần ra tay, nhưng nhìn thấy có người muốn đánh lén Diệp Mộ Sanh, thân thể Quân Khanh Mặc liền dẫn đầu một bước hành động.“Phụt ha ha……”

Bộ dáng thật cẩn thận của Quân Khanh Mặc làm Diệp Mộ Sanh không khỏi cười ra tiếng “Không có việc gì, làm tốt lắm.

Đến đây, thay ta rắc thuốc bột lên người bọn chúng.”

“Được.”

Thấy Diệp Mộ Sanh không hề tức giận, Quân Khanh Mặc nhẹ nhàng thở ra, gật đầu cầm lấy gói thuốc.Bởi vì đám người Kỳ gia kia còn có sức lực, không giống Kỳ Đình Tuyết đã mất hết nội lực, cho nên Quân Khanh Mặc để tránh bọn chúng chạy loạn nên trực tiếp điểm huyệt, sau đó rắc thuốc bột lên người bọn chúng, toàn bộ quá trình chỉ mất vài giây.“Nương tử.”

Sau khi Diệp Mộ Sanh đưa thuốc bột cho Quân Khanh Mặc, vừa định tiếp tục giáo huấn Kỳ Đình Tuyết thì Quân Khanh Mặc đã đi tới bên cạnh cậu, biểu cảm lãnh đạm nhưng trong con ngươi phát sáng, phảng phất cầu khích lệ.Dưới ánh lửa chiếu sáng, đôi mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh hiện lên ý cười, vươn tay sờ đầu Quân Khanh Mặc, ôn nhu nói “Ngoan, làm tốt lắm, lại đây giúp ta làm đứt kinh mạch của Kỳ tiền bối nào.”

Mỗi lần đều là Quân Khanh Mặc sờ đầu cậu, Diệp Mộ Sanh đã sớm muốn có cơ hội được một lần sờ đầu Quân Khanh Mặc.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 91: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (43)


Edit: Tiêu Lạc Beta: Cá
____________"......"

Quân Khanh Mặc yên lặng nhìn Diệp Mộ Sanh, tuy rằng hắn nghe ra trong lời nói của Diệp Mộ Sanh có chút không thích hợp, nhưng bây giờ lại không biết mở miệng như thế nào.Thu Chỉ Vọng nhìn thấy một màn Diệp Mộ Sanh giáo huấn Kỳ Đình Tuyết, lông mày y chậm rãi giãn ra, lộ ra tươi cười."

Sao lại ngây ngốc ở đó?"

Diệp Mộ Sanh lúc nào cũng không quên đùa giỡn Quân Khanh Mặc, cậu đưa tay nâng cằm Quân Khanh Mặc lên, nhướng mày nói.Khóe môi Quân Khanh Mặc không nhịn được cong lên một nụ cười nhạt, dùng tay bắt lấy hai tay của Diệp Mộ Sanh, sau đó ôm Diệp Mộ Sanh vào lòng, dùng ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh: "Hình như ta chiều em quá nên em sinh hư có phải không hả?

Thôi, em thích là được""Khụ khụ...

À thế à" Thu Chỉ Vọng làm bộ ho khan cắt ngang màn tán tỉnh nhau của hai người.

Này, hai con người kia, ta và đám người Kỳ gia chưa chết mà?Ánh mắt Quân Khanh Mặc lạnh lẽo nhìn lướt qua chỗ Thu Chỉ Vọng: "À thế làm sao mà à?"

Sau đó hắn liền cúi xuống hôn ở khóe mắt Diệp Mộ Sanh một cái, nói "Cầm lấy cây đàn đi."

Dứt lời Quân Khanh Mặc đã bay đến chỗ Kỳ Đình Tuyết đang khiếp sợ trợn mắt há mồm, hắn ngồi xuống dùng nội lực đánh vào cánh tay của Kỳ Đình Tuyết."

Áaaaaaa!"

Kinh mạch ở cánh tay đứt đoạn trong nháy mắt, Kỳ Đình Tuyết đau khổ kêu ra tiếng."

Diệp......Mộ Sanh, ngươi có biết người nào năm đó cũng tiêu diệt Diệp gia không!"

"Ai?"

Trong lòng Diệp Mộ Sanh hiện lên một đáp án, nhưng vẫn phất tay, ý bảo Quân Khanh Mặc dừng lại, sau đó lại hỏi."

Nếu ngươi buông tha cho ta...... ta...ta sẽ nói cho ngươi biết" Kỳ Đình Tuyết nói, hôm nay hắn bại dưới tay Diệp Mộ Sanh, chỉ là bởi vì bị trúng cổ độc, nếu hắn không trúng độc, Diệp Mộ Sanh nhất định không đánh lại hắn!"

Hừ, dám nói điều kiện với ta à.

Ta sẽ không buông tha cho ngươi, tiếp tục tiếp tục đi!"

Con ngươi Diệp Mộ Sanh hiện lên tia giảo hoạt nói.Sau khi toàn bộ kinh mạch của Kỳ Đình Tuyết đã bị đứt, hơi thở thoi thóp ngã xuống vũng máu, bây giờ hắn đã trở thành một phế nhân, đến cắn lưỡi tự sát cũng không còn sức lực."

Kỳ tiền bối, đây là báo ứng của việc ngươi tiêu diệt Diệp gia!"

Diệp Mộ Sanh cười lạnh nói "Hủ Hóa Phấn một canh giờ sau sẽ có hiệu lực, đến lúc đó các ngươi có thể cảm nhận được nó lợi hại chỗ nào."

"Chúng ta đi thôi."

Diệp Mộ Sanh nhìn thoáng qua Thu Chỉ Vọng và Quân Khanh Mặc cười nói."

Chờ...... chờ..."

Kỳ Đình Tuyết mở mắt, giọng nói yếu ớt nhỏ như muỗi kêu từ trong miệng hắn truyền ra."

Có việc gì?

Kỳ tiền bối còn ngại không đủ, muốn vãn bối tặng thêm chút độc cho ngài sao?"

Diệp Mộ Sanh quay đầu, nhìn Kỳ Đình Tuyết nói."

Là Độc......

Nhứ Nhi..." trong mắt Kỳ Đình Tuyết hiện lên hận ý nồng đậm và không cam lòng.Nếu không phải hắn bị Độc Nhứ Nhi hạ cổ, hắn sẽ không đi tìm Diệp Mộ Sanh giúp hắn giải cổ, Kỳ gia cũng sẽ không rơi vào kết cục như này.Nghĩ như vậy, trong lòng Kỳ Đình Tuyết tràn ngập oán hận, cuối cùng vẫn thú nhận đồng mưu năm đó là Độc Nhứ Nhi."

Quả nhiên là ả."

Thời điểm Kỳ Đình Tuyết nhắc tới còn có những người khác, Diệp Mộ Sanh đã hoài nghi Độc Nhứ Nhi: "Nếu Kỳ tiền bối đã thú nhận đồng lõa, ta sẽ đưa cho tiền bối một thứ coi như để cảm tạ."

Sau đó Diệp Mộ Sanh phất tay áo, một cây ngân châm hiện ra, trực tiếp phi vào mắt trái của Kỳ Đình Tuyết: "Lưu lại cho ngươi một con mắt, để ngươi nhìn xem báo ứng của ngươi là như thế nào."

Đám người Diệp Mộ Sanh rời đi, để lại Kỳ Đình Tuyết nằm dưới đất hai tay che mắt trái, con mắt còn lại lộ ra âm u.Trên giang hồ Độc Nhứ Nhi được gọi là Cổ phu nhân độc ác tàn nhẫn, đương nhiên sẽ không phải người thường, đến hắn cũng không dám trêu chọc Độc Nhứ Nhi, Diệp Mộ Sanh hãy chờ chết đi!Nghĩ đến việc Diệp Mộ Sanh không đấu lại được Độc Nhứ Nhi, Diệp Mộ Sanh sẽ bị tra tấn, Kỳ Đình Tuyết đang tuyệt vọng cũng trở nên cao hứng.

Hắn đã trở thành dáng vẻ như thế này, đương nhiên sẽ kéo một người khác xuống nước cùng!Đợi một chút nữa sẽ có vài người đến cứu hỏa, tất nhiên không phải là người của Kỳ gia, họ sẽ mang đám người Kỳ Đình Tuyết đã thành phế nhân rời đi.Bởi vậy Diệp Mộ Sanh cũng không lo lắng Kỳ Đình Tuyết sẽ bị lửa lớn thiêu chết, sau đó cậu đi vào trong phòng Kỳ gia tìm mấy cái túi rồi cùng Thu Chỉ Vọng với Quân Khanh Mặc đi cướp sạch Kỳ gia.Nói đến Độc Nhứ Nhi, Diệp Mộ Sanh cũng không có ý định đi tìm ả báo thù.

Bởi vì tiếp đến cậu muốn giúp Vu Lâm Nhi điều dưỡng thân thể, chữa trị đôi mắt, không rảnh đi tìm Độc Nhứ Nhi.

Dù sao thì không bao lâu nữa Độc Nhứ Nhi cũng sẽ chết ở dưới tay nam nữ chính.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 92: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (44)


Edit: Tiêu Lạc Beta: Cá
____________Sau khi Diệp Mộ Sanh cùng hai người cướp sạch Kỳ gia, mang theo mấy túi vật phẩm lớn trở lại Phong Nguyệt Lâu.

Bởi vì ba người đều không cần vàng bạc châu báu, cho nên Diệp Mộ Sanh chỉ lấy dược liệu cùng với đàn rồi tặng vàng bạc châu báu cho các nữ tử thanh lâu, người nghèo trên phố.Ngày hôm sau Thu Chỉ Vọng rời khỏi Giang Nam, Diệp Mộ Sanh và Quân Khanh Mặc tiếp tục ở lại chơi vài ngày.

Vài ngày này, hai người lại đi cướp sạch sản nghiệp Kỳ gia, cái gì có thể lấy thì lấy luôn, không lấy được thì trực tiếp châm lửa đốt sạch.Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, phủ đệ Kỳ gia bao gồm cả các bí tịch đều bị thiêu sạch, người luyện võ sở hữu nội lực đều bị phế sạch, con của vợ cả trở thành hoạn quan, đương gia cùng với mấy vị cao thủ đều trở thành phế nhân, sản nghiệp cửa hàng cũng liên tục đóng cửa.

Kỳ gia đã không còn được như trước kia, hoàn toàn suy bại, không có tương lai.Đến mức Kỳ Đình Tuyết tuy rằng còn sống sót nhưng hai mắt đã bị mù, kinh mạch đứt đoạn, mất hết nội lực, thương thế nghiêm trọng, lại còn trúng độc Hủ Hóa Phấn, toàn thân trên dưới hôi hám, da thịt cũng bắt đầu hư thối.Không có pháp lực, quần áo rách rưới, hành động không tiện, bởi vậy ngày qua ngày Kỳ Đình Tuyết chỉ có thể ở trong nhà, chịu đựng đau đớn sống không bằng chết.Hơn nữa do Hủ Hóa Phấn vì thế toàn thân Kỳ Đình Tuyết đều bị hư thối, khoang miệng thì từng cái răng đều lần lượt rơi rụng.Bây giờ mỗi ngày hắn đều sống đau đớn tột cùng, bị người ta ghét bỏ, Kỳ Đình Tuyết mới thật sự cảm thấy được Diệp Mộ Sanh đáng sợ chỗ nào, nhưng hắn lại không cam lòng, còn ôm vọng tưởng báo thù…Nhưng mấy ngày sau Kỳ Đình Tuyết lại không chịu nổi tra tấn dày vò nữa, bắt đầu tự sát.

Kỳ Đình Tuyết cắt cổ tay tự sát nhưng máu không chảy ra, lưỡi kiếm sắc bén còn bị thịt thối cùng máu độc ăn mòn, nháy mắt hóa thành sắt vụn, còn uống kịch độc thì chỉ càng thêm thống khổ chứ căn bản không chết được.Kỳ Đình Tuyết cũng thử nhảy lầu, nhưng Diệp Mộ Sanh dùng hộ tâm hoàn, tầng lầu cổ đại cũng không cao, cho nên ngã xuống chỉ bị gãy một chân mà thôi, đau càng thêm đau.Cuối cùng Kỳ Đình Tuyết kết thúc sinh mệnh của mình bằng một mồi lửa lớn, cả người Kỳ Đình Tuyết toàn là thịt nát khuôn mặt dữ tợn, mang theo nỗi uất hận không cam lòng và thống khổ, dần dần bị lửa lớn nuốt sống.Thời điểm Kỳ Đình Tuyết chết, Diệp Mộ Sanh đã theo Quân Khanh Mặc rời khỏi Giang Nam.

Dọc đường đi, Quân Khanh Mặc và Diệp Mộ Sanh cùng nhau ngồi ở phía trước xe ngựa, Vu Lâm Nhi ngồi ở bên trong.

Ba người trên đường vừa đi vừa chơi, hơn hai tháng sau mới về tới Ma giáo.Quân Khanh Mặc bảo hộ pháp Trần Phong đưa Diệp Mộ Sanh đi đến đình viện của mình nghỉ ngơi, còn Quân Khanh Mặc đưa Vu Lâm Nhi tới đình viện của bà.Trong đình viện trồng đầy hoa hải đường, từng đóa hải đường kiều diễm nở rộ, ngửi được mùi hương quen thuộc, Diệp Mộ Sanh một thân hồng y đứng dưới tàng cây nhìn hoa hải đường không khỏi ngẩn người.Theo cốt truyện không phải trong đình viện của Quân Khanh Mặc không hề có bất kỳ hoa cỏ gì sao?

Một đình viện hoa hải đường này là thế nào?Vài lần được Quân Khanh Mặc giao phó nhiệm vụ, Trần Phong đã biết mối quan hệ của hai người họ, thấy Diệp Mộ Sanh nhìn hoa hải đường đến thất thần, Trần Phong liền nói“Hoa hải đường này là do giáo chủ trồng, lúc trồng còn không cao bằng người, nhưng bây giờ đã cao lớn như thế rồi.”

“Quân Khanh Mặc trồng khi nào?”

Diệp Mộ Sanh hỏi.“Khi nào à…

đại khái là mười năm trước thì phải, khi đó giáo chủ tiền nhiệm phái giáo chủ đi chấp hành nhiệm vụ, sau đó giáo chủ mang theo cây hoa hải đường trở về, cơm cũng không ăn mà vẫn luôn ở trong sân trồng cây.”

Trần Phong vẫn luôn là thuộc hạ của Quân Khanh Mặc, thế nên nhớ rất rõ ràng.Nghe Trần Phong nói, Diệp Mộ sanh đã hiểu, mắt hoa đào sâu thẳm, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc ấy Quân Khanh Mặc mặt không cảm xúc, lại kiên trì trồng hoa hải đường.“Cơm cũng không ăn, vì trồng cây sao…”

Diệp Mộ Sanh rũ mắt nhìn mặt đất đầy hoa rơi, cậu cong người nhặt lên một đóa hoa, khóe môi cong lên, mỉm cười đầy sủng nịch.Trần Phong còn muốn nói nữa, nhưng liếc mắt nhìn thấy Quân Khanh Mặc đứng ngoài cửa, vì thế liền lẳng lặng đi đến phía ngoài cửa, khẽ gật đầu với Quân Khanh Mặc rồi rời đi.Quân Khanh Mặc nhìn Diệp Mộ Sanh đang đứng dưới tàng cây, con ngươi lạnh lẽo dần dần trở nên nhu hòa, hiện lên ôn nhu hiếm thấy.Diệp Mộ Sanh cảm nhận được Quân Khanh Mặc đi tới, liền xoay người đối mặt với Quân Khanh Mặc rồi cười nói “Hoa hải đường thật đẹp, ta rất thích.”
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 93: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (45)


Edit: Cá
__________Quân Khanh Mặc đi về phía Diệp Mộ Sanh nói “Hoa hải đường đẹp thế nào cũng không bằng ngươi.”

Quân Khanh Mặc nói những lời này làm Diệp Mộ Sanh nhớ tới vài chuyện trước kia, trong lòng hơi chấn động, cậu cười nói “Ta rất tò mò về mười năm trước vì sao ngươi lại trồng hoa hải đường ở đây?”

“Lúc trước ta bị phụ thân phái đi giết người, trên đường đi thấy hoa hải đường này, liếc mắt một cái liền thích.”

Quân Khanh Mặc giải thích.Mười năm trước đúng là hắn liếc mắt một cái liền thích, ở đầu nhánh cây hải đường nở rộ đóa hoa màu đỏ, bởi vậy hắn đã dò hỏi người qua đường về tên hoa, sau đó đi tìm mấy giống cây để trồng trong sân.Hiện giờ nhìn thấy Diệp Mộ Sanh cũng thích màu đỏ của hoa hải đường, trong lòng Quân Khanh Mặc rất là cao hứng, năm đó hắn không tìm thấy hoa hải đường màu trắng.Sáng sớm hôm sau Quân Khanh Mặc đã rời khỏi Ma giáo để lên Thiên Sơn ngắt Thiên Sơn tuyết liên cho mẫu thân, Diệp Mộ Sanh tự biết khinh công của mình kém hơn Quân Khanh Mặc nên không đi theo, ở lại Ma giáo bồi Vu Lâm Nhi, thuận tiện luyện chế dược liệu để chữa trị đôi mắt của Vu Lâm Nhi.Tốc độ của Quân Khanh Mặc nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán của Diệp Mộ Sanh, buổi chiều ngày hôm sau Quân Khanh Mặc không tổn hao một sợi lông nào đã mang theo Thiên Sơn tuyết liên trở về.Một tháng sau, đôi mắt mù rất nhiều năm của Vu Lâm Nhi một lần nữa lại có thể nhìn thấy ánh mặt, nước mắt không nhịn được trào ra hốc mắt.“Bá mẫu, đây là Hoa Dung Cao, có thể loại bỏ những vết sẹo trên mặt người, chỉ là quá trình sẽ rất đau.”

Thấy cảm xúc của Vu Lâm Nhi dần dần bình tĩnh, Diệp Mộ Sanh đứng ở một bên móc một bình sứ ra từ trong ngực rồi đưa tới trước mặt Vu Lâm Nhi.Lúc trước Diệp Mộ Sanh ở Kỳ gia nhìn thấy Triều Ngọc Lộ nên sinh ra ý tưởng luyện chế Hoa Dung Cao, chẳng qua khi đó là vì muốn loại trừ vết sẹo dữ tợn đáng sợ trên người Quân Khanh Mặc.Con ngươi Vu Lâm Nhi hiện lên kinh ngạc, bà sờ mặt nạ da người trên khuôn mặt mình, đôi tay cầm lấy bình sứ có chút run rẩy nói “Sanh Nhi……

Cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta sẽ không có ngày hôm nay.”

“Bá mẫu không cần cảm ơn ta, đây đều là chuyện Sanh Nhi nên làm.”

Ánh mắt Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua Quân Khanh Mặc, sau đó cười nói với Vu Lâm Nhi.Vu Lâm Nhi chú ý tới ánh mắt của Diệp Mộ Sanh, bà nghiêng đầu nhìn vào mắt nhi tử của mình, khi thấy Quân Khanh Mặc nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Sanh, Vu Lâm Nhi đã hiểu ra, đôi mắt sáng ngời lóe lóe nói: "Hai đứa đi nghỉ ngơi trước đi, ta muốn suy nghĩ một chút.”

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Vu Lâm Nhi đứng ở trong viện lắc lắc đầu, khẽ lẩm bẩm “Sanh Nhi là một đứa trẻ ngoan, cùng là nam tử thì có sao, chỉ cần hai đứa nó hạnh phúc là được.”

Diệp Mộ Sanh cùng Quân Khanh Mặc không có lúc nào là quên tán tỉnh nhau, Quân Khanh Mặc còn quang minh chính đại mà gọi Diệp Mộ Sanh là nương tử.

Tuy rằng lúc bấy đôi mắt Vu Lâm Nhi không nhìn thấy, nhưng thính lực lại rất tốt.Bởi vậy Vu Lâm Nhi đã sớm đoán được quan hệ của hai người, sự kinh ngạc đã dần dần biến mất theo thời gian, bà chỉ muốn chúc phúc từ tận đáy lòng.Sau khi Quân Khanh Mặc cùng Diệp Mộ Sanh rời khỏi chỗ Vu Lâm Nhi, Diệp Mộ Sanh bèn lôi kéo Quân Khanh Mặc trở lại chỗ của hai người.Khi nhìn thấy Diệp Mộ Sanh mải mê lôi kéo mình tiến vào trong buồng, rồi đi đến phía giường, Quân Khanh Mặc ngừng bước nói “Thân thể của ngươi còn chưa tu dưỡng tốt, chúng ta……”

Diệp Mộ Sanh sửng sốt, đánh gãy lời nói của Quân Khanh Mặc, cười nói “Đầu óc của ngươi chỉ có lên giường làm tình thôi sao?

Nào mau ngồi lên trên giường đi, sau đó cởi quần áo ra.”

“……”

Quân Khanh Mặc nhấp nhấp miệng, không lên tiếng cũng không động đậy.

Bảo hắn lên giường cởi quần áo không phải là làm chuyện đó thì còn làm gì nữa?

Chẳng lẽ là nhàm chán nên muốn thưởng thức thân thể của hắn ư……“Mau lên!”

Thấy Quân Khanh Mặc bất động, vẻ mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm mình, Diệp Mộ Sanh thúc giục.
_________Cá: có thể các bạn chưa biết, nhà mình còn có tên gọi khác là Ổ Xuyên Sách, hầu như nhà mình thầu 99,99℅ xuyên sách, và nhà mình sắp thầu một bộ xuyên sách nữa ⊂(・ω・*⊂)spoil cho mng chút: thụ đời trước là diễn viên không may gặp tai nạn rồi chết, sau đó thụ cùng hệ thống làm nhiệm vụ công lược công - boss phản diện trong sách, thụ xuyên không phải vào người mà xuyên vào một chú chó Husky =)))))) tuần sau em nó lên sàn nha!
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 94: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (46)


Edit by Cá
_________Diệp Mộ Sanh lại gọi một tiếng, thấy Quân Khanh Mặc vẫn bất động như cũ, Diệp Mộ Sanh nhướng mày lại gần Quân Khanh Mặc, tay chậm rãi xoa eo hắn.Khi Quân Khanh Mặc cho rằng Diệp Mộ muốn cởi đai lưng của hắn, Quân Khanh Mặc đang muốn ngăn cản Diệp Mộ Sanh thì hắn lại đột nhiên phát hiện mình bị điểm huyệt đạo.“Nương tử……”

Đương khi ánh mắt hắn đối diện với Diệp Mộ Sanh đang cười xán lạn, hiện tại hắn muốn động lại không thể động, tức thì trong lòng Quân Khanh Mặc đột nhiên hiện lên một tia lo lắng.“Bảo ngươi ngoan ngoãn lên giường cởi quần áo, ngươi không nghe vậy chỉ có thể để ta ra tay.”

Nói xong Diệp Mộ Sanh trực tiếp dùng chân đá vào mông Quân Khanh Mặc không thể động đậy lên giường.Diệp Mộ Sanh đã ước lượng nặng nhẹ, trên giường lại có chăn, bởi vậy Quân Khanh Mặc cũng không cảm thấy đau, chỉ là tư thế lúc này của hắn có chút khó chịu thôi.“Nương tử, ngươi muốn làm gì?”

Quân Khanh Mặc co ở trên giường một bên ủy khuất nói, một bên vận khởi nội lực bắt đầu phá tan huyệt đạo.Sau khi Diệp Mộ Sanh lấy ra một cái bình sứ từ trong ngực, cậu cũng cởi giày ra rồi bò lên trên giường, rũ mắt nhìn Quân Khanh Mặc, ôn nhu cười nói “Đương nhiên là thượng ngươi!

Ta bị ngươi thượng nhiều lần như vậy, túm cái quần là để ta thượng ngươi một lần đi.”

“……”

Đồng tử Quân Khanh Mặc co chặt, nhấp miệng không lên tiếng, lại âm thầm gia tăng tốc độ phá tan huyệt đạo.“Ha ——” Diệp Mộ Sanh cười cười, mở bình sứ ra chuẩn bị xoa phía sau lưng Quân Khanh Mặc, cậu vận khởi nội lực trực tiếp bung bạch y của Quân Khanh Mặc, lộ ra vết sẹo dữ tợn bên trong.Khi bàn tay Diệp Mộ Sanh chạm vào vết sẹo trên người Quân Khanh Mặc, con ngươi Quân Khanh Mặc càng thêm thâm thúy, trong mắt hiện lên một tia không vui, thanh âm có chút lãnh đạm “Nương tử……”

“Làm sao, không muốn à?

Chỉ cho phép ngươi thượng ta chứ ta không được thượng ngươi chắc?”

Diệp Mộ Sanh cúi người, dựa vào trên lưng Quân Khanh Mặc, ở bên tai hắn nói, trong thanh âm mềm nhẹ mang theo nghi hoặc cùng ủy khuất.Quân Khanh Mặc đang phá tan huyệt đạo bỗng dừng động tác lại, trong mắt hiện lên rối rắm, khi hắn đang muốn mở miệng, thì đột nhiên cảm giác được Diệp Mộ Sanh đứng lên, sau đó một chất lỏng lạnh lẽo không thuộc về Diệp Mộ Sanh tiếp xúc tới da thịt mình.“Ngươi đang làm cái gì thế?”

Quân Khanh Mặc hỏi.“Thượng ngươi.”

Diệp Mộ Sanh một bên bôi đều đều chất lỏng trong bình sứ vào vết sẹo của Quân Khanh Mặc, một bên nói.Tuy rằng cậu rất muốn cứ như vậy mà đè Quân Khanh Mặc, nhưng thân là giáo chủ Ma giáo Quân Khanh Mặc làm sao sẽ nguyện ý nằm dưới hầu hạ người khác.

Bởi vậy vì không muốn cho hai người sinh ra ngăn cách, đối với chuyện phản công cậu cũng chỉ có thể tưởng tượng.“……”

Đột nhiên cảm thấy cảm giác mát lạnh sau lưng tan đi, một trận đau đớn từ sau lưng lan truyền đến toàn thân, Quân Khanh Mặc nhíu mày hỏi “Ngươi bôi thuốc cho ta à?”

“Bôi thuốc xong rồi thượng ngươi.”

Diệp Mộ Sanh tiếp tục bôi thuốc.“Thuốc gì thế?”

Quân Khanh Mặc biết Diệp Mộ Sanh sẽ không hại mình, nhưng lại có một dự cảm không ổn.

Hắn không hề bị thương vậy bôi thuốc làm gì?Từ từ!Chẳng lẽ là……“Thuốc ngươi bôi cho ta chính là thuốc ngươi đưa cho mẫu thân à?”

Quân Khanh Mặc đột nhiên lớn tiếng, trong thanh âm thế mà lại mang theo tia khẩn trương hiếm thấy.Quân Khanh Mặc đột nhiên phản ứng lớn như vậy làm cho Diệp Mộ Sanh ngẩn người, cậu liếc mắt nhìn bình sứ trong tay một cái nói “Không phải……

Đây là thuốc làm cho ngươi động dục.”

“Diệp Mộ Sanh, nói thật cho ta!”

Trong mắt Quân Khanh Mặc hàm chứa lửa giận, ngữ khí lạnh lẽo, trong thanh âm tràn ngập không vui.Hắn không phải chưa từng nghiên cứu qua xuân dược, tất nhiên biết phản ứng sau khi trúng xuân dược như thế nào, thuốc mà Diệp Mộ Sanh bôi cho hắn rõ ràng không phải là xuân dược.“Ngươi làm sao vậy?”

Nụ cười trên mặt Diệp Mộ Sanh cũng đã biến mất, nắm chặt bình sứ nhíu mày hỏi.Lúc cậu nói muốn thượng Quân Khanh Mặc, phản ứng của hắn cũng không lớn như vậy.

Làm sao chỉ là bôi thuốc thôi mà hắn làm như cậu sắp giết hắn vậy?
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 95: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (47)


Edit: Cá
_______Quân Khanh Mặc đã phá tan huyệt đạo không lên tiếng trả lời Diệp Mộ Sanh, mà trực tiếp quay người, dùng sức bắt lấy vai Diệp Mộ Sanh, đè cậu ở dưới thân, thanh âm lạnh lẽo thấu xương “Rốt cuộc là thuốc gì?”

“Là Hoa Dung Cao có thể loại trừ vết sẹo trên người ngươi.”

Diệp Mộ Sanh một bên suy tư vì sao Quân Khanh Mặc lại đột nhiên phản ứng lớn như thế, một bên mặt không rõ cảm xúc nói.

Khi nói đến hai chữ vết sẹo kia, Diệp Mộ Sanh cảm giác được lực đạo trên vai mình ngày càng mạnh, mà trong mắt Quân Khanh Mặc cũng lộ ra lửa giận, thái dương nổi lên gân xanh.

“Ngươi làm sao vậy?”

Diệp Mộ Sanh ngẩn người, vươn tay xoa trán Quân Khanh Mặc, lo lắng nói.

“Ai bắt ngươi chủ trương làm việc thiện thế hả!”

Quân Khanh Mặc hất tay Diệp Mộ Sanh ra, thuận tay cầm lấy bình sứ trên giường, dùng sức ném nó về phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Choang ——” bình sứ vỡ nát, trong mắt Diệp Mộ Sanh hiện lên bi thương, nhếch miệng cười khổ nói “Ngươi tức giận thì cũng phải cho ta biết lý do chứ?

Chủ trương làm việc thiện?

Đúng là ta chủ trương làm việc thiện tự ý bôi thuốc cho ngươi, nhưng ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi, muốn xóa đi những vết sẹo dữ tợn kia.

Hơn nữa, ngươi có biết để luyện chế một lọ Hoa Dung Cao kia đã tốn bao nhiêu tâm tư của ta không.”

Bi thương trong mắt Diệp Mộ Sanh làm trong lòng Quân Khanh Mặc không khỏi run lên, Quân Khanh Mặc hít một hơi thật sâu, cúi người xuống, hôn lên cánh môi Diệp Mộ Sanh, hắn nhắm mắt lại để né tránh ánh mắt của cậu.

Diệp Mộ Sanh đang muốn đẩy Quân Khanh Mặc ra, thì phát hiện mình không thể động đậy, nên đành chỉ có thể tùy ý để Quân Khanh Mặc vừa hôn vừa cắn môi mình “A……”

Môi Quân Khanh Mặc dần dần trượt xuống, khẽ lưu lại dấu răng trên cổ Diệp Mộ Sanh, khi ánh mắt hắn chạm đến những dấu vết mình lưu lại trên người Diệp Mộ Sanh đêm qua, con ngươi Quân Khanh Mặc lóe lóe, dừng động tác lại.

Vào lúc này Diệp Mộ Sanh lại nói “Hôn đủ chưa?

Hôn đủ rồi thì mau giải thích cho ta vì sao ngươi tức giận.

Nếu còn chưa đủ, vậy ngươi trực tiếp cởi quần áo của ta đi, giống như lần đầu tiên ở tửu lâu vậy……

Hung hăng mà đè ta trên đất!”

Diệp Mộ Sanh cười lạnh nói.

Diệp Mộ Sanh không thích bị người ta khống chế đùa bỡn, lần đầu tiên làm cùng Quân Khanh Mặc mặc dù Quân Khanh Mặc thô bạo nhưng đó là cậu tự nguyện, bởi vậy Diệp Mộ Sanh cũng không tức giận.

Nhưng hôm nay Diệp Mộ Sanh có ý tốt lại đổi lấy sự tức giận của Quân Khanh Mặc, hắn chẳng những không cho lý do vì sao tức giận, lại còn ném thuốc cậu vất vả luyện chế, điểm huyệt cậu rồi đè ở dưới thân, Diệp Mộ Sanh tức giận cũng là bình thường.

Lần đầu tiên nghe thấy Diệp Mộ Sanh dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình, điều này làm cho trong lòng Quân Khanh Mặc vốn dĩ đã khó chịu bây giờ trái tim tựa như ứa máu, sự thống khổ, phẫn nộ cùng bất đắc dĩ không ngừng đan xen trong đôi mắt thâm thúy kia “Thực xin lỗi……”

Mặc dù hiệu quả của Hoa Dung Cao rất thần kỳ, có thể loại trừ mọi loại sẹo, nhưng quá trình chữa trị cực kỳ thống khổ, nó sẽ dần ăn mòn vết sẹo sau đó mọc ra da thịt mới, lúc này chỗ điều trị vết sẹo phía sau lưng Quân Khanh Mặc đã chậm rãi trào ra máu tươi.

“Ta không muốn giải thích, chuyện của ta, về sau ngươi đừng quản.”

Quân Khanh Mặc cảm nhận được sự đau đớn sau lưng tăng thêm rất nhiều, hắn nhíu mày, vứt một câu xong liền vận khởi khinh công rời đi.

“Mặc kệ thì mặc kệ.”

Diệp Mộ Sanh không thể động đậy nhìn chằm chằm mép giường, cắn răng, hừ lạnh nói.

Bầu trời đêm tựa màn che, tại cấm địa Ma giáo, cành liễu lay động trong gió, hơi nước mờ mịt suối nước nóng lan tỏa trên không, nếu bỏ qua chuyện trong đáy suối trong veo kia đang phiếm màu đỏ nhàn nhạt, không khí tràn ngập mùi máu tươi, thì quả thật nơi này đúng là tựa tiên cảnh nhân gian.

Quân Khanh Mặc trần trụi ngâm mình ở trong suối nước nóng, khuôn mặt không cảm xúc nhìn về phía trước, trong tay cầm một chủy thủ (*), hắn không ngừng đâm về phía sau lưng mình, hắn muốn dùng cách này để ngăn hiệu quả của Hoa Dung Cao.

(*) Chuỷ thủ là 1 loại kiếm ngắn (giống như dao găm, lưỡi lê..)

Quân Khanh Mặc không muốn loại bỏ vết sẹo trên người mình, bởi vì những vết sẹo đó chính là quá khứ tối tăm của hắn, là những tháng ngày thống khổ mịt mù hắn từng trải qua.

Mặc dù mỗi khi nhìn thấy vết sẹo hắn lại nhớ đến quá khứ tối tăm ấy, nhưng hắn muốn giữ lại những vết sẹo này.

Vết sẹo có thể làm hắn nhớ ra mình từng chịu đau đớn, nhớ kỹ lúc nhỏ ốm yếu bị đối xử tệ bạc, nhớ kỹ thế gian này toàn điều giả dối, mỗi thời khắc đều nhắc nhở hắn phải trở nên mạnh mẽ để có được mọi thứ!

Mà sở dĩ Quân Khanh Mặc không muốn giải thích cho Diệp Mộ Sanh là bởi vì hắn không muốn nói về quá khứ của mình cho Diệp Mộ Sanh, không muốn Diệp Mộ Sanh thương tâm khổ sở vì mình.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 96: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (48)


Edit: Cá
_______Hiệu quả của Hoa Dung Cao làm hắn đau đớn, lưỡi dao sắc bén làm hắn đau nhức, nước suối ngấm vào miệng vết thương làm hắn đau xót, trong lòng lại đau nhói, rất nhiều thương đau hòa lẫn vào nhau, nhưng trên mặt Quân Khanh Mặc vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào, thật giống như hắn không hề bị thương.

Đột nhiên Quân Khanh Mặc dừng động tác lại, nhìn người vận hồng y đang bước về phía mình từ xa, Quân Khanh Mặc tựa như tỉnh táo lại, trong mắt hiện lên hoảng loạn.

Diệp Mộ Sanh mặt mày như họa, khẽ mỉm cười đi về phía suối nước nóng, sau đó tháo đai lưng.

Hồng y rơi xuống, lộ ra thân thể trắng nõn cân xứng.

Sóng mắt Diệp Mộ Sanh lưu chuyển, khóe môi nhẹ giương, duỗi tay cởi dây cột tóc, gió nhẹ thổi qua, dây cột tóc màu đỏ từ trong tay Diệp Mộ Sanh bay xuống, tóc dài phiêu theo gió, cậu rảo bước tiến đến suối nước nóng.

Thấy Diệp Mộ Sanh lại đây, Quân Khanh Mặc trộm ném chủy thủ vào suối nước nóng, trong lòng thấp thỏm bất an, sắc mặt lại lãnh đạm mà nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh.

Vừa rồi lúc Quân Khanh Mặc rời đi, Diệp Mộ Sanh đã dùng nội lực phá tan huyệt đạo, và suy tư nguyên nhân khiến Quân Khanh Mặc tức giận.

Cuối cùng đã có kết luận, hẳn là do Quân Khanh Mặc bị ảnh hưởng bởi quá khứ bi thảm quá nhiều, làm cho Quân Khanh Mặc không muốn bỏ cuộc.

Mặc dù Diệp Mộ Sanh luôn miệng nói mặc kệ Quân Khanh Mặc, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được đi tới cấm địa Ma giáo.

Diệp Mộ Sanh bước xuống suối nước nóng, nước dâng lên vừa vặn chỗ nào đó của cậu, trên người Diệp Mộ Sanh vẫn còn lưu lại những vết loang lổ mà hai người hoan ái đêm qua.

Diệp Mộ Sanh ngồi đối diện với Quân Khanh Mặc, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi nhất thời đều không lên tiếng, Diệp Mộ Sanh thấy Quân Khanh Mặc muốn quay đầu, cậu lập tức gọi “Quân Khanh Mặc……”

“Ừm.”

Quân Khanh Mặc đáp.

“Nhìn ta.”

Diệp Mộ Sanh nói xong liền chậm rãi tới trước mặt Quân Khanh Mặc, da thịt hai người ở trong nước chạm vào nhau nháy mắt, Quân Khanh Mặc khẽ run lên.

“Đừng nháo.”

Quân Khanh Mặc quay đầu, lại bị Diệp Mộ Sanh dùng tay vặn lại, cậu nhìn thẳng hắn.

“Ta hỏi ngươi, ngươi có yêu ta không?”

Tay Diệp Mộ Sanh từ từ trượt xuống, ôm cổ Quân Khanh Mặc, thân thể dựa vào trên người Quân Khanh Mặc, mị nhãn như tơ, thanh âm mang theo nghi hoặc.

“Yêu.”

Quân Khanh Mặc không do dự chút nào.

Vừa rồi hắn rời đi chính là sợ mình sẽ làm tổn thương Diệp Mộ Sanh, hắn sợ rằng sẽ xúc phạm tới người tốt một lòng hướng về mình trước mắt.

“Ta lại hỏi ngươi, ta là ai?”

Diệp Mộ Sanh nhìn máu tươi dính trên tay mình, con ngươi lóe lóe, tiếp tục hỏi.

“Diệp Mộ Sanh.”

Quân Khanh Mặc liếc mắt nhìn màu nước xung quanh bị máu tươi của mình nhiễm đỏ, tự biết là không thể gạt được Diệp Mộ Sanh, bèn ngoan ngoãn trả lời.

“Ừ, còn gì nữa?”

“Nương tử của ta.”

“Nếu ngươi biết ta là nương tử của ngươi, vậy ngươi nói xem ta có nên quản chuyện của ngươi không?”

Diệp Mộ Sanh lại nói.

Quân Khanh Mặc nghe ra ý tứ của Diệp Mộ Sanh, trong lòng hiện lên khẩn trương, vội vàng nói “Thực xin lỗi nương tử, câu kia chỉ là lời nói lúc nóng giận.”

Lúc bấy Quân Khanh Mặc nhớ tới tháng năm bi thương còn bé, lại bị Diệp Mộ Sanh kích thích, hắn nhất thời tức giận nên mới miệng nhanh hơn não phun ra câu đó.

“Quân Khanh Mặc, ta muốn đi tìm nam nhân khác, ta không cần ngươi nữa.”

Diệp Mộ Sanh cười cười nói.

“Ngươi dám!”

Quân Khanh Mặc nhăn mày lại, ôm chặt Diệp Mộ Sanh, sợ cậu thật sự sẽ rời đi.

“Câu này chỉ là lời nói lúc nóng giận thôi.”

Diệp Mộ Sanh một bên nói, một bên dùng đầu ngón tay phác họa lại gương mặt Quân Khanh Mặc.

“……”

Trong lòng Quân Khanh Mặc vẫn không thoải mái.

“Ngươi xem, mặc dù chỉ là lời nói lúc nóng giận, nhưng ta nghe cũng khó chịu y hệt ngươi bây giờ vậy.

Ngươi có biết lúc ngươi vứt lại câu đó rồi bỏ đi ta đã đau lòng bao nhiêu không?”

Vừa nói, khóe mắt Diệp Mộ Sanh vừa nổi lên ửng đỏ, trong mắt hoa đào ngập hơi nước.

Trong lòng Quân Khanh Mặc nặng nề, biểu cảm lãnh đạm tan vỡ, duỗi tay xoa khóe mắt Diệp Mộ Sanh, đau lòng nói “Thực xin lỗi, về sau ta sẽ không như vậy nữa.”
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 97: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (49)


Edit: Cá
______"Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi đang làm gì đây?"

Diệp Mộ Sanh đưa ngón tay dính máu tươi tới trước mặt Quân Khanh Mặc, hỏi.

Một khắc trước Quân Khanh Mặc còn mặt không cảm xúc tự ngược, lúc này trong mắt lại hiện lên khẩn trương, ngữ khí có chút ấp a ấp úng "Ta chỉ...

Chỉ là muốn..."

"Chỉ là muốn dùng phương thức này ngăn cản hiệu quả của Hoa Dung Cao à?"

Diệp Mộ Sanh đặt tay nhiễm máu trên cánh môi tái nhợt của Quân Khanh Mặc, sau khi nói xong câu đó cậu nhẹ nhàng liếm.

Động tác bất ngờ của Diệp Mộ Sanh khiến cho Quân Khanh Mặc trở tay không kịp, cảm giác tê dại từ trên môi truyền tới toàn thân, hắn ngây ngốc nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo của Diệp Mộ Sanh rồi ngây ngẩn cả người.

"Nhưng ngươi có biết đâm vào vết sẹo ấy, lại còn ngâm mình trong suối nước nóng chẳng những không thể giảm bớt hiệu quả của Hoa Dung Cao mà ngược lại còn có thể đẩy nhanh tác dụng của nó hay không.

Chỉ là quá trình này đau đớn hơn quá trình bình thường."

Diệp Mộ Sanh rơi xuống một nụ hôn chuồn chuồn nước trên cánh môi Quân Khanh Mặc sau đó rời đi, đôi tay nhẹ nhàng xoa ngực Quân Khanh Mặc.

Diệp Mộ Sanh sờ mặt Quân Khanh Mặc, cảm nhận được thân thể Quân Khanh Mặc rùng mình, Diệp Mộ Sanh ngẩng đầu hỏi "Có thể nói cho ta biết vì sao không muốn xóa sẹo được không?"

Nhìn chằm chằm trên mặt Diệp Mộ Sanh hiện lên đỏ ửng, Quân Khanh Mặc nắm chặt tay, chống ở phía sau, trong mắt lập loè do dự, ngậm môi, thật lâu chưa mở miệng.

Khi vừa mới nghe Diệp Mộ Sanh nói hiệu quả của Hoa Dung Cao vẫn còn, trong lòng Quân Khanh Mặc có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn không muốn nói quá khứ của mình cho Diệp Mộ Sanh nghe.

Quân Khanh Mặc cảm giác được dục vọng bừng cháy tập kích trong đại não mình, hắn nhíu mày buông tay ra, ôn nhu mà bắt lấy vai Diệp Mộ Sanh, đẩy cậu ra xa một chút "Nương tử nghe lời, đừng nháo."

"Ta càng muốn nháo.

Đêm qua ngươi mới tra tấn ta một canh giờ, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm ở chỗ này làm ta......"

Kỳ thật đêm qua cũng không thể nói là tra tấn, động tác của Quân Khanh Mặc rất ôn nhu, Diệp Mộ Sanh cũng hưởng thụ muốn chết.

"......"

Quân Khanh Mặc không lên tiếng, hắn nhắm mắt lại, khẽ cắn răng, chịu đựng dục vọng len lỏi cùng sự đau đớn kịch liệt khắc cốt ghi tâm sau lưng.

Hắn đích xác không đành lòng, bởi vậy mới cố kiềm chế ngọn lửa trong người mình.

"Vì sao ngươi không muốn nói cho ta biết?

Vết sẹo trên người của ngươi có liên quan đến quá khứ của ngươi, ngươi không muốn để ta biết điều đó, ngươi không muốn mở lòng với ta......"

Diệp Mộ Sanh tăng thêm lực đạo trong tay, nháy mắt Quân Khanh Mặc mở to mắt.

"Ta không phải......"

Quân Khanh Mặc thở ra, ôm Diệp Mộ Sanh vào trong ngực mình, giải thích "Ta không phải không muốn mở lòng với ngươi, ta chỉ là không muốn ngươi thương tâm vì ta mà thôi."

"Vậy ngươi cảm thấy hiện tại ta không thương tâm à?"

Trong mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh nổi lên hơi nước, hừ lạnh nói "Thấy ngươi tự ngược chẳng lẽ ta không thương tâm?"

Từng giọt chất lỏng ấm áp rơi vào trên vai Quân Khanh Mặc, con ngươi Quân Khanh Mặc hiện lên khiếp sợ, trong lòng chấn động.

Diệp Mộ Sanh lại khóc vì hắn......

"Nương tử, ta sai rồi......"

Quân Khanh Mặc nhìn Diệp Mộ Sanh khóe mắt phiếm hồng nằm trong ngực mình, hắn run rẩy đưa tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên khóe mắt cậu, thanh âm nghẹn ngào.

"Quân Khanh Mặc, ta không cần ngươi xin lỗi.

Nếu ngươi không muốn nói cho ta về quá khứ của ngươi, không muốn ta thương tâm vì ngươi, vậy chúng ta liền cùng nhau quên đi, quên hết những chuyện không thoải mái đi, quên hết ngọn nguồn vết sẹo trên người của ngươi.

Ta, ngươi, còn có bá mẫu đã hồi phục thị lực, chúng ta một nhà ba người một lần nữa bắt đầu lại, hạnh phúc vui sướng mà sống hết đời, có được không?"

Diệp Mộ Sanh lấy tay Quân Khanh Mặc bọc lấy tay mình, trong mắt phiếm ánh sáng, khẽ cười nói.

______
Editor có lời muốn nói:

Chúc mọi người có ngày thất tịch vui vẻ, gạt bỏ những buồn đau sang một bên, hạnh phúc cùng gia đình và người yêu và nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!

Chúc cả cho Diệp Mộ Sanh và Triều Túy Khê hạnh phúc nhé (≧▽≦).

Tiện mình dịch luôn đoạn thơ về couple chính tác giả up:

*Gốc:

一叶花开,一世情。一片暮色,一段忆。
一曲笙歌,一朝醉。一树花落,一溪泪。

【朝醉溪&叶暮笙,朝暮cp】

*Hán Việt (cho mọi người coi cách ghép tên cp của tác giả):

Nhất Diệp hoa khai, nhất thế tình.

Nhất phiến Mộ sắc, nhất đoạn ức.

Nhất khúc Sanh ca, nhất Triều Túy.

Nhất thụ hoa lạc, nhất Khê lệ.

*Tạm dịch (có dở mong mng bỏ qua TvT):

Một chiếc lá nở, một đoạn tình.

Một mảnh chiều hôm, một đoạn nhớ.

(hoặc: Một chiếc lá nở, một đời yêu.

Một mảnh hoàng hôn, một hồi ức)

Một khúc sênh ca, một sớm say.

Một cây hoa nở, một dòng nước mắt.

【 Triều Túy Khê & Diệp Mộ Sanh, couple Triều Mộ 】

25.8.2020
 
Back
Top