- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 24: "Lời bày tỏ" của Cho Chang.
Hồi 1-Chương 24: "Lời bày tỏ" của Cho Chang.
Thư viện rốt cuộc cũng chẳng phải chốn ngoài vòng pháp luật, chưa kịp trò chuyện được bao lâu thì tiếng bước chân của bà Pince – thủ thư nghiêm khắc – đã vang lên, lần theo thanh âm mà tìm đến.Thế là một con chim ưng và một con rắn nhỏ bị đuổi ra ngoài cùng nhau.Bị đuổi đi, cả hai có chút lúng túng, đưa mắt nhìn nhau, rồi bất giác bật cười cùng lúc."
Gặp được cậu vui quá, mình quên mất đây là thư viện rồi."
Cho Chang bất đắc dĩ nhún vai, cười khổ.Kate cũng đang cười, nhưng nghe xong lời ấy thì hơi sững lại: "Gặp mình rất vui?
Tại sao?"
Hai người dường như mới chỉ có vài lần gặp gỡ, nhiều lắm cũng chỉ tính là kiểu quen biết sơ sài – thứ mà người ta gọi là "chỉ chào gật đầu khi gặp mặt".
Theo lẽ thường, chẳng có chuyện để nói.Chẳng lẽ Cho Chang cũng là kẻ bị cô lập trong trường?
Nhưng không thể nào.
Dù xét về nhan sắc hay học vấn, thì ngay cả trong Ravenclaw, Cho Chang cũng là một gương mặt nổi bật.Trong khi Kate còn đang ngờ vực, Cho Chang bỗng ửng hồng má, nét ngây thơ chưa tan, nở nụ cười ngượng ngập."
Bởi vì...mình rất thích Kate."
"...Hả?"
Trước một cô bé mười hai tuổi, Kate dĩ nhiên chẳng liên tưởng gì đến chuyện người lớn.
Chỉ là câu trả lời ấy vẫn khiến cô ngạc nhiên.Cho Chang nhìn thẳng vào cô, mắt ánh lên nụ cười: "Mình nói thích cậu, là dù chỉ gặp vài lần, mình vẫn có cảm giác như đã quen từ lâu vậy."
Kỳ thực, chính Cho Chang cũng chẳng hiểu nổi.
Ngay lần đầu tiên trông thấy Kate – gương mặt tinh xảo, lại thân thiện lễ độ – nàng đã bị hấp dẫn.Nhưng một cô gái như thế lại không thể cùng nàng vào Hogwarts nhập học.
Suốt cả năm qua, mỗi khi ở trường, nàng đều bất giác nhớ tới bóng hình trong Hẻm Xéo hôm nào.Nàng tự hỏi: nếu Kate cũng nhập học, hẳn sẽ vui vẻ biết bao.
Rồi lại nghĩ: khi Kate một mình, thân thể yếu đuối, chỉ có thể tự học trong cô độc, trong khi bạn bè đồng trang lứa vui đùa ở Hogwarts – thì sẽ cô quạnh thế nào?Có phải, ngay cả lúc Kate khóc thầm trong căn phòng nhỏ, cũng chẳng ai ở bên an ủi?Mỗi lần ý nghĩ ấy hiện lên giữa khoảnh khắc vui vẻ, nàng lại thấy niềm vui trước mắt bỗng nhuốm chút nhạt phai.Cho nên, năm nay, khi gặp lại Kate ở Hẻm Xéo, biết tin nàng cuối cùng cũng có thể nhập học, trong lòng nàng sung sướng đến mức như muốn tràn ra khỏi lồng ngực.Ngay cả khi sau Lễ Phân Loại biết Kate không thể học cùng năm, nàng cũng không thấy phiền gì – chỉ cần Kate thật sự được đến trường, đã đủ khiến nàng vui mừng."
Đúng rồi, giờ cậu đã đi học rồi, tức là sức khỏe không còn vấn đề nữa phải không?" nàng chợt nhớ lại lời Kate từng nói, vội vàng hỏi.Kate còn đang ngẩn ngơ giữa những cảm xúc mơ hồ, khó gọi tên của một lời "bày tỏ", bèn khẽ giật khóe môi, gượng gạo đáp: "Ừm... chắc là đỡ rồi."
Ngoại trừ việc hằng tháng vẫn phải đi kiểm tra sức khỏe."
Thế thì tốt quá."
Cho Chang nheo mắt cười, chủ động đưa tay ra, "Dù muộn một năm, nhưng rất vui vì cuối cùng cậu đã nhập học, Kate."
Nhìn gương mặt tươi sáng trước mắt, Kate bèn gạt bỏ những suy đoán chẳng đâu vào đâu, thẳng thắn nắm lấy tay nàng:"Thật ra, giờ cậu phải gọi mình là học muội mới đúng."
Cô chớp mắt, nở nụ cười nhẹ nhàng.Cho Chang bật cười khúc khích, đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cô: "Được thôi, Kate học muội."......Quả thật, trò chuyện với người Ravenclaw rất hợp ý.
Kho kiến thức phong phú của Cho Chang đủ sức tiếp lời hầu hết những gì Kate nói.
Hai người vừa chạy dọc hành lang vừa chuyện trò, mãi đến gần bữa tối mới chợt nhận ra thời gian đã trôi vùn vụt.Cho Chang lại hết sức tinh tế, biết Slytherin vốn có thói quen khép kín, nên chỉ tiễn Kate đến cửa Đại Sảnh rồi mới rẽ sang hướng khác.Kate ngồi xuống bàn Slytherin, chuẩn bị ăn tối, thì trông thấy Hermione ôm sách vội vã rời khỏi bàn Gryffindor.Cô bé ấy thậm chí không liếc sang một cái.Kate khẽ chớp mắt, ngạc nhiên.
Sao lại có cảm giác Hermione còn tức giận hơn ban ngày?
Chẳng lẽ ở Gryffindor có kẻ bắt nạt em ấy?Trong đầu, Kate lập tức nghĩ đến một cậu nhóc tóc đỏ lấm tấm tàn nhang.
Trong nguyên tác, trước khi trải qua sự kiện con quái khổng lồ, Ron vốn chẳng mấy thân thiện với Hermione.Ánh mắt Kate khẽ nghiêng, dừng lại nơi cậu bé tóc đỏ còn đang ăn ngấu nghiến.
Nàng hơi nheo mắt, thầm nghĩ ngợi."
Ê, Shafiq."
Malfoy dẫn theo hai tên tiểu đệ, nghênh ngang ngồi xuống trước mặt, "Cậu ham sang Gryffindor lắm hả?
Ăn cũng cứ nhìn chằm chằm bên đó?"
Tiểu Long kia, im đi.
Lúc này nàng chẳng hứng đâu mà đùa giỡn.Kate quay đầu lại, đôi mắt tĩnh lặng rọi thẳng vào hắn.Không hiểu sao, nụ cười trên môi Malfoy bỗng cứng lại.
Qua một hồi, hắn mới cố ưỡn cổ gằn giọng: "Nhìn... nhìn cái gì mà nhìn!"
Đừng tưởng cứ có ánh mắt dữ dằn là muốn làm gì thì làm nha!Kate bật cười khe khẽ, cúi xuống nhìn bàn thức ăn phong phú, bỗng chẳng thấy ngon miệng nữa.
Cô bỏ mặc sự hung hăng nửa vời kia, đứng dậy bước sang bàn Gryffindor.Harry và Ron còn đang ăn, thấy cô tiến lại, liền ngẩng đầu, hoảng hốt đến nỗi quên cả lau miệng.Harry, nhớ tới việc Ron từng khiến Kate không vui, bèn kín đáo thò tay dưới bàn, nhéo cậu một cái.
Rồi ngẩng lên hỏi: "Shafiq, cậu... có việc gì sao?"
Ron bị nhéo đau, giật bắn người, bật dậy khỏi ghế: "Đ-đúng rồi!
Shafiq, tớ có chuyện muốn... muốn..."
Cậu lắp bắp mãi, rốt cuộc chẳng nói ra nổi.Kate chẳng buồn để tâm, chỉ khẽ hỏi: "Hermione hôm nay không vui à?"
Harry ngẩn ra: "Sao cậu lại hỏi thế?
Cậu ấy hôm nay còn giành được mười lăm điểm cho Gryffindor cơ mà, sao lại buồn được."
Nghe nhắc tới Hermione, Ron liền tỏ rõ vẻ khó chịu, ngồi phịch xuống ghế, bất mãn ra mặt.
Rõ ràng cậu chẳng mấy hài lòng khi cô bé được khen ngợi.Kate hơi nhíu mày.
Lạ thật, chẳng ai gây sự với Hermione, sao cô bé lại có vẻ còn tức tối hơn hồi trưa?Không buồn nghe Ron cằn nhằn, Kate bỏ cả bữa tối, quay gót rời khỏi Đại Sảnh."
Appare Vestigium!" (Bùa lần tìm)Nàng rút đũa phép, khẽ niệm, dưới nền nhà liền hiện ra một vệt sáng hình dấu chân.Đây là một loại truy tung chú, có nguồn gốc cùng họ với Aparecium (Bùa tiết lộ) mà Newt từng dùng.Khác biệt là: Aparecium hiển thị dấu vết phép thuật trong một khu vực; còn Appare Vestigium lại hiển thị dấu vết phi pháp thuật – nhưng chỉ trong vòng năm phút trở lại.
Quá thời hạn, dấu vết sẽ biến mất.Kate men theo hàng dấu chân sáng rực, bước nhanh lên phía trước...
----------------
Bái bai mn, pé đi học đây
