Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.

[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 24: "Lời bày tỏ" của Cho Chang.


Thư viện rốt cuộc cũng chẳng phải chốn ngoài vòng pháp luật, chưa kịp trò chuyện được bao lâu thì tiếng bước chân của bà Pince – thủ thư nghiêm khắc – đã vang lên, lần theo thanh âm mà tìm đến.Thế là một con chim ưng và một con rắn nhỏ bị đuổi ra ngoài cùng nhau.Bị đuổi đi, cả hai có chút lúng túng, đưa mắt nhìn nhau, rồi bất giác bật cười cùng lúc."

Gặp được cậu vui quá, mình quên mất đây là thư viện rồi."

Cho Chang bất đắc dĩ nhún vai, cười khổ.Kate cũng đang cười, nhưng nghe xong lời ấy thì hơi sững lại: "Gặp mình rất vui?

Tại sao?"

Hai người dường như mới chỉ có vài lần gặp gỡ, nhiều lắm cũng chỉ tính là kiểu quen biết sơ sài – thứ mà người ta gọi là "chỉ chào gật đầu khi gặp mặt".

Theo lẽ thường, chẳng có chuyện để nói.Chẳng lẽ Cho Chang cũng là kẻ bị cô lập trong trường?

Nhưng không thể nào.

Dù xét về nhan sắc hay học vấn, thì ngay cả trong Ravenclaw, Cho Chang cũng là một gương mặt nổi bật.Trong khi Kate còn đang ngờ vực, Cho Chang bỗng ửng hồng má, nét ngây thơ chưa tan, nở nụ cười ngượng ngập."

Bởi vì...mình rất thích Kate."

"...Hả?"

Trước một cô bé mười hai tuổi, Kate dĩ nhiên chẳng liên tưởng gì đến chuyện người lớn.

Chỉ là câu trả lời ấy vẫn khiến cô ngạc nhiên.Cho Chang nhìn thẳng vào cô, mắt ánh lên nụ cười: "Mình nói thích cậu, là dù chỉ gặp vài lần, mình vẫn có cảm giác như đã quen từ lâu vậy."

Kỳ thực, chính Cho Chang cũng chẳng hiểu nổi.

Ngay lần đầu tiên trông thấy Kate – gương mặt tinh xảo, lại thân thiện lễ độ – nàng đã bị hấp dẫn.Nhưng một cô gái như thế lại không thể cùng nàng vào Hogwarts nhập học.

Suốt cả năm qua, mỗi khi ở trường, nàng đều bất giác nhớ tới bóng hình trong Hẻm Xéo hôm nào.Nàng tự hỏi: nếu Kate cũng nhập học, hẳn sẽ vui vẻ biết bao.

Rồi lại nghĩ: khi Kate một mình, thân thể yếu đuối, chỉ có thể tự học trong cô độc, trong khi bạn bè đồng trang lứa vui đùa ở Hogwarts – thì sẽ cô quạnh thế nào?Có phải, ngay cả lúc Kate khóc thầm trong căn phòng nhỏ, cũng chẳng ai ở bên an ủi?Mỗi lần ý nghĩ ấy hiện lên giữa khoảnh khắc vui vẻ, nàng lại thấy niềm vui trước mắt bỗng nhuốm chút nhạt phai.Cho nên, năm nay, khi gặp lại Kate ở Hẻm Xéo, biết tin nàng cuối cùng cũng có thể nhập học, trong lòng nàng sung sướng đến mức như muốn tràn ra khỏi lồng ngực.Ngay cả khi sau Lễ Phân Loại biết Kate không thể học cùng năm, nàng cũng không thấy phiền gì – chỉ cần Kate thật sự được đến trường, đã đủ khiến nàng vui mừng."

Đúng rồi, giờ cậu đã đi học rồi, tức là sức khỏe không còn vấn đề nữa phải không?" nàng chợt nhớ lại lời Kate từng nói, vội vàng hỏi.Kate còn đang ngẩn ngơ giữa những cảm xúc mơ hồ, khó gọi tên của một lời "bày tỏ", bèn khẽ giật khóe môi, gượng gạo đáp: "Ừm... chắc là đỡ rồi."

Ngoại trừ việc hằng tháng vẫn phải đi kiểm tra sức khỏe."

Thế thì tốt quá."

Cho Chang nheo mắt cười, chủ động đưa tay ra, "Dù muộn một năm, nhưng rất vui vì cuối cùng cậu đã nhập học, Kate."

Nhìn gương mặt tươi sáng trước mắt, Kate bèn gạt bỏ những suy đoán chẳng đâu vào đâu, thẳng thắn nắm lấy tay nàng:"Thật ra, giờ cậu phải gọi mình là học muội mới đúng."

Cô chớp mắt, nở nụ cười nhẹ nhàng.Cho Chang bật cười khúc khích, đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cô: "Được thôi, Kate học muội."......Quả thật, trò chuyện với người Ravenclaw rất hợp ý.

Kho kiến thức phong phú của Cho Chang đủ sức tiếp lời hầu hết những gì Kate nói.

Hai người vừa chạy dọc hành lang vừa chuyện trò, mãi đến gần bữa tối mới chợt nhận ra thời gian đã trôi vùn vụt.Cho Chang lại hết sức tinh tế, biết Slytherin vốn có thói quen khép kín, nên chỉ tiễn Kate đến cửa Đại Sảnh rồi mới rẽ sang hướng khác.Kate ngồi xuống bàn Slytherin, chuẩn bị ăn tối, thì trông thấy Hermione ôm sách vội vã rời khỏi bàn Gryffindor.Cô bé ấy thậm chí không liếc sang một cái.Kate khẽ chớp mắt, ngạc nhiên.

Sao lại có cảm giác Hermione còn tức giận hơn ban ngày?

Chẳng lẽ ở Gryffindor có kẻ bắt nạt em ấy?Trong đầu, Kate lập tức nghĩ đến một cậu nhóc tóc đỏ lấm tấm tàn nhang.

Trong nguyên tác, trước khi trải qua sự kiện con quái khổng lồ, Ron vốn chẳng mấy thân thiện với Hermione.Ánh mắt Kate khẽ nghiêng, dừng lại nơi cậu bé tóc đỏ còn đang ăn ngấu nghiến.

Nàng hơi nheo mắt, thầm nghĩ ngợi."

Ê, Shafiq."

Malfoy dẫn theo hai tên tiểu đệ, nghênh ngang ngồi xuống trước mặt, "Cậu ham sang Gryffindor lắm hả?

Ăn cũng cứ nhìn chằm chằm bên đó?"

Tiểu Long kia, im đi.

Lúc này nàng chẳng hứng đâu mà đùa giỡn.Kate quay đầu lại, đôi mắt tĩnh lặng rọi thẳng vào hắn.Không hiểu sao, nụ cười trên môi Malfoy bỗng cứng lại.

Qua một hồi, hắn mới cố ưỡn cổ gằn giọng: "Nhìn... nhìn cái gì mà nhìn!"

Đừng tưởng cứ có ánh mắt dữ dằn là muốn làm gì thì làm nha!Kate bật cười khe khẽ, cúi xuống nhìn bàn thức ăn phong phú, bỗng chẳng thấy ngon miệng nữa.

Cô bỏ mặc sự hung hăng nửa vời kia, đứng dậy bước sang bàn Gryffindor.Harry và Ron còn đang ăn, thấy cô tiến lại, liền ngẩng đầu, hoảng hốt đến nỗi quên cả lau miệng.Harry, nhớ tới việc Ron từng khiến Kate không vui, bèn kín đáo thò tay dưới bàn, nhéo cậu một cái.

Rồi ngẩng lên hỏi: "Shafiq, cậu... có việc gì sao?"

Ron bị nhéo đau, giật bắn người, bật dậy khỏi ghế: "Đ-đúng rồi!

Shafiq, tớ có chuyện muốn... muốn..."

Cậu lắp bắp mãi, rốt cuộc chẳng nói ra nổi.Kate chẳng buồn để tâm, chỉ khẽ hỏi: "Hermione hôm nay không vui à?"

Harry ngẩn ra: "Sao cậu lại hỏi thế?

Cậu ấy hôm nay còn giành được mười lăm điểm cho Gryffindor cơ mà, sao lại buồn được."

Nghe nhắc tới Hermione, Ron liền tỏ rõ vẻ khó chịu, ngồi phịch xuống ghế, bất mãn ra mặt.

Rõ ràng cậu chẳng mấy hài lòng khi cô bé được khen ngợi.Kate hơi nhíu mày.

Lạ thật, chẳng ai gây sự với Hermione, sao cô bé lại có vẻ còn tức tối hơn hồi trưa?Không buồn nghe Ron cằn nhằn, Kate bỏ cả bữa tối, quay gót rời khỏi Đại Sảnh."

Appare Vestigium!" (Bùa lần tìm)Nàng rút đũa phép, khẽ niệm, dưới nền nhà liền hiện ra một vệt sáng hình dấu chân.Đây là một loại truy tung chú, có nguồn gốc cùng họ với Aparecium (Bùa tiết lộ) mà Newt từng dùng.Khác biệt là: Aparecium hiển thị dấu vết phép thuật trong một khu vực; còn Appare Vestigium lại hiển thị dấu vết phi pháp thuật – nhưng chỉ trong vòng năm phút trở lại.

Quá thời hạn, dấu vết sẽ biến mất.Kate men theo hàng dấu chân sáng rực, bước nhanh lên phía trước...

----------------
Bái bai mn, pé đi học đây 🥲
 
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 25: Quả nhiên Fawkes là giống cái.


Kate đi theo dấu chân, đi thẳng tới tháp Gryffindor, từ xa đã nhìn thấy dấu chân kéo dài vào phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, mới thở phào nhẹ nhõm.Xác nhận Hermione an toàn, cô không còn cần phải đi vào phòng chung các nhà khác để xin lỗi nữa.Cô rút lại cây đũa phép, mới nhận ra mình đã đi theo dấu chân từ tầng một lên tận tầng tám.Chà, phòng chung Gryffindor và phòng chung Slytherin, một cái ở tháp tầng tám, một cái ở hầm dưới hồ.Thật là xa nhau quá.Cô thở dài bất lực, trên đường quay trở lại theo lộ trình cũ, lại gặp nhiều học sinh Gryffindor cười nói rộn ràng đi về phía này.Mọi ánh mắt nhìn cô đều lạ lẫm như đang nhìn quái vật.Kate chỉ còn cách giả vờ không thấy, nhanh chân đi xuống cầu thang, đến tầng hai thì gặp ngay Giáo sư McGonagall đi từ hướng văn phòng tới."

Trò Shafiq, ta còn định nhờ Giáo sư Snape tìm trò nữa cơ."

McGonagall có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện ở đây: "Vừa khéo, đi với ta một chút đã."

Kate hơi sững: "Giáo sư, xin hỏi có chuyện gì ạ?"

Cô còn định về luyện lại Occlumency(Thuật Khóa Tâm) nữa mà."

Không phải ta, là Hiệu trưởng Dumbledore muốn gặp trò, ông ấy nói trò nên biết lý do gì đó."

McGonagall trả lời ngắn gọn, còn tương đối kiên nhẫn.Ừm... mới ngày thứ hai khai giảng mà Dumbledore đã nóng lòng tìm cô...Chắc là sau khi Snape trừng phạt Wilson xong, ông ta mới nhận ra tình hình.Kate im lặng, đành theo McGonagall quay lại lên tầng tám.Trên đường lên cầu thang, cô còn nghĩ, nếu ngày nào cũng lên xuống kiểu này, sau này thể lực chắc chắn sẽ rất tốt.Khi lên đến nơi, trán Kate đã lấm tấm mồ hôi.Đúng lúc ấy, McGonagall dừng lại trước một quái vật đá khổng lồ xấu xí vô cùng, khẽ nói với nó: "Bánh Donut."

Quái vật bỗng sống dậy, nhảy sang một bên, tường phía sau nứt ra làm đôi.Đằng sau là một cầu thang xoắn, từ từ đi lên.Hai người vừa bước lên, nghe tiếng rầm sau lưng, tường khép lại, như một thang máy, Kate đứng trong đó, theo cầu thang xoay dần lên cao.Cuối cùng, cô nhìn thấy một cánh cửa gỗ sồi sáng lấp lánh, trên có chiếc tay nắm đồng hình sư tử.Bước ra khỏi cầu thang đá, McGonagall gõ nhẹ lên cửa, cánh cửa lớn trước mặt lặng lẽ mở ra."

Đi vào đi, ông ấy đang đợi trò bên trong."

McGonagall nhẹ nhàng nhắc nhở rồi bỏ cô lại một mình.Kate đứng ở cửa, trong đầu không kìm nổi nhớ lại hai lần duy nhất gặp Dumbledore trước đây.Thật lòng, cô thật sự sợ người được mệnh danh là "Bạch Ma Vương" này.Sợ tới mức nghĩ muốn dùng Occlumency, sợ đối phương nhìn thấu bí mật mà cô không hay biết.Chỉ riêng điều đó đã đáng sợ, chưa kể Dumbledore còn mạnh tới mức khiến Voldemort cũng phải kinh sợ.Đây là thầy của một đời Hắc ma vương đấy!Voldemort còn sợ ông ta, cô tại sao lại không được sợ!Hít một hơi thật sâu, Kate cố gắng ổn định tinh thần, nhanh chân bước vào.Cảnh vật giống hệt trong phim, tường treo đầy chân dung các hiệu trưởng tiền nhiệm, bàn dài đặt đủ loại đồ bạc lạ lùng.Kate tò mò quan sát xung quanh, thấy Mũ Phân Loại và thấy một con chim đỏ rực đứng trên cành mạ vàng cao.Cô không thấy Dumbledore đâu, nhưng đoán chắc lão đang theo dõi cô từ một góc nào đó mà cô không thấy.Nếu ông ấy muốn theo dõi, vậy cô cứ thoải mái thể hiện bản thân thôi.Cô bước nhanh tới bên con chim lộng lẫy, duỗi cổ ra quan sát."

Cỡ bằng thiên nga, toàn thân đỏ rực, đuôi vàng...cưng là chim Phượng Hoàng mà thầy từng nhắc sao?"

Con Phượng Hoàng nghiêng đầu, vẫn đứng trên cành nhìn cô.Kate không khỏi gãi cổ, lúng túng nhìn lên các chân dung vẫn đang ngủ say trên tường.Fawkes là đực hay cái nhỉ?Nguyên tác hình như không nhắc tới.Cô cắn môi, trầm ngâm một lát, rồi khẽ nói: "Hệ thống, mở buff."【Đã mở buff thiện cảm động vật.】【Cấp độ thiện cảm động vật hiện tại: 10】Vừa dứt giọng điện tử trong đầu, Fawkes vốn còn hơi lạnh nhạt với cô bỗng vỗ cánh, bay thẳng xuống, đậu trên cánh tay cô.Kate giật mình, co người lại, tay cũng vô thức che chắn trước ngực.Quả nhiên, Fawkes đứng lơ lửng trên tay cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm."

Ừ... chào cưng, Phượng Hoàng."

Kate cảm thấy tim mình đập mạnh, run rẩy đưa tay ra, chưa chạm vào bộ lông lộng lẫy, Fawkes đã chủ động đưa đầu dụi vào.Mềm mại, bông xốp, ấm áp, sống động.Trong đời trước, Phượng Hoàng là một hình tượng quen thuộc được mọi người coi trọng, nên khi Kate tận mắt thấy Phượng Hoàng sống đứng trước mặt ,cảm giác giống như gặp được thần thoại.Giờ đây, một con Phượng Hoàng sống thật đứng trên tay cô, thân thiện nhận sự vuốt ve.Tuyệt vời quá, nếu là ở đời trước, cô nhất định sẽ khoe với thế giới.Dù khả năng cao sẽ bị bảo là mơ tưởng giữa ban ngày...Tim gần như nhảy ra ngoài, tay Kate cũng run.Fawkes nhận ra sự khác lạ của cô, trong mắt sâu thẳm lóe lên chút bối rối gần như con người, đầu chạm lên ngực cô.Kate:!!!Ây dô, cưng đang lợi dụng ta à!Suýt nữa thì ném nó ra, Kate chợt nhớ tới lời hệ thống nhắc trước đó.Buff này khiến động vật tự hiểu thiện cảm với cô là mối quan hệ cha mẹ – con cái.Vậy... nó coi cô là mẹ hay coi cô là con nhỉ?Ôi trời!Kate cố gắng đẩy đầu nó ra, lẩm bẩm: "Bình tĩnh nào!

Mày bình tĩnh, tao bình tĩnh..."

"Đừng dụi ngực tao, tao hứa không ném mày ra đâu."

Chẳng biết câu nói này có làm ai cười không, Dumbledore bất ngờ xuất hiện trong phòng.Fawkes vốn đang dụi ngực Kate bỗng dựng thẳng đầu, kêu một tiếng dài, bay thẳng lên.Vừa vặn đậu trên vai Dumbledore.Kate quay lại, thấy bộ râu trắng quen thuộc, tim nhói nhẹ.Nhưng nhanh chóng, cô điều chỉnh biểu cảm, đứng e dè: "Buổi tối tốt lành, thầy hiệu trưởng."

"Buổi tối tốt lành, Kate."

Dumbledore, gương mặt bị râu che lấp, vẫn còn thoáng nụ cười.Chắc ông ấy vừa xem cảnh này rồi cười trộm ở góc nào đó rồi!!
 
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 26: Thế nào gọi là diễn xuất?


Đúng là lão già này chỉ chực chờ xem trò cười của mình!Kate âm thầm lẩm bẩm trong bụng, nhưng ánh mắt thì lại hệt như một đứa trẻ thực thụ, dừng trên gương mặt Dumbledore một thoáng rồi nhanh chóng chuyển sang Fawkes.So với lão già kia, tất nhiên cô thích Phượng Hoàng hơn nhiều!"

Nó tên là Fawkes."

Dumbledore bắt gặp ánh nhìn ấy, liền chủ động giới thiệu.

"Như trò thấy, nó là một con Phượng Hoàng."

Kate tròn mắt ngưỡng mộ, chăm chú dõi theo Fawkes.

"Thật ngưỡng mộ cụ, thưa hiệu trưởng.

Cụ lại có thể sở hữu một thần thú trong truyền thuyết thế này."

Ngay cả ở chỗ thầy Newt, cô cũng chưa từng thấy đâu."

Phượng Hoàng đích thực là loài sinh vật huyền bí hiếm có.

Nhưng điều khiến ta bất ngờ hơn cả, là Fawkes dường như rất thích trò."

Dumbledore mỉm cười hiền hòa, thả Fawkes bay đi.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc nó lại đáp xuống lòng Kate, dụi dụi thân mình đòi ôm, đòi cọ, đòi cưng nựng."

Cái này..."

Kate chật vật gỡ nó ra, "Thầy em từng nói rồi, dường như em trời sinh đã được sinh vật huyền bí yêu thích."

"Cũng vì thế mà Newt mới mang em đến trại nuôi rồng non, cho em cùng ông ấy truy tìm rồng con thất lạc kia."

Dumbledore hơi nhướng mày.Chỉ vừa nghĩ lại chuyện hôm đó, Kate đã rùng mình.Con Hungarian Horntail kia, tuy sau đó bị cô khuất phục nên ngoan ngoãn nghe lời, nhưng khoảnh khắc nó lao bổ tới, cô thực sự cảm nhận được tử vong gần kề."

Mặt trò tái nhợt lắm.

Ăn chút đồ ngọt đi."

Dumbledore vung đũa phép, tức thì một bàn đầy bánh kẹo hiện ra.Không rõ văn phòng hiệu trưởng này có phải cất giấu cả một kho bánh kẹo thu nhỏ không nữa.Kate phải cố lắm mới đưa được Fawkes về lại cành đậu, sau đó sắc mặt trắng bệch, bước đến bàn, vội vã nhặt một viên kẹo sôcôla bỏ vào miệng."

Thưa hiệu trưởng, thật ra em—""Nhóc con, cứ gọi ta là giáo sư."

Cô khựng lại, đổi lời: "Thưa giáo sư, là tại em khi ấy quá tự tin.

Nghĩ rằng học với thầy suốt một năm, chắc sẽ không sao."

"Nhưng trông trò không giống loại người mù quáng tự tin."

Dumbledore thu lại nét cười, nghiêm túc nhìn cô.Tim Kate khẽ thắt lại, ánh mắt rơi xuống, bàn tay mảnh mai loay hoay xoắn lấy nhau."

Em...em chỉ muốn để thầy biết, em có thể thuận lợi rời thầy mà đến trường, hòa nhập cùng bạn bè đồng trang lứa."

"Thầy rất thương em.

Trước khi em đi, thầy còn hỏi em có muốn đến Hogwarts không.

Nếu không muốn, thầy sẽ giữ em ở lại."

"Lúc ấy em chẳng biết phải đáp thế nào.

Sau lại nghĩ, dùng cơ hội này chứng minh bản thân, để thầy khỏi phải lo lắng cho em nữa."

"Nhưng...em dường như đã làm hỏng cả rồi."

Nói tới đây, giọng Kate mỗi lúc một nhỏ, cuối cùng còn xen chút nghẹn ngào.Khóc – vốn là đặc quyền của trẻ nhỏ, nhất là khi đó lại là một cô bé có sức hấp dẫn tận bốn mươi điểm như Kate.Dưới sự khéo léo điều khiển của cô, giọt lệ rơi xuống chẳng khác nào "lệ hoa ướt mi", khiến ai nhìn cũng xót xa.Dù Dumbledore là một lão già, nhưng thân là hiệu trưởng, với bất cứ đứa trẻ nào ông cũng đầy thương mến.Kate len lén ngẩng lên, thấy gương mặt ông vẫn bất động, không hề hoảng hốt.Cô liền đánh tiếp một chiêu: "Giáo sư, thầy nói cơ thể em mỗi tháng đều phải kiểm tra.

Bao nhiêu bình độc dược đắng nghét em cũng đã uống...Có phải...em vốn không nên đến Hogwarts?

Cũng chẳng nên đến gần bạn bè?"

Cô thật sự không đủ thông minh, cũng chẳng có sức mạnh nghiền ép mọi thứ.

Vũ khí duy nhất, chính là tuổi nhỏ của mình.Nhìn cô bé mới tí tuổi đầu đã rơm rớm nước mắt, Dumbledore cũng hơi động lòng.

Ông bước tới, đỡ cô ngồi xuống."

Ta hiểu tâm tình của trò, Kate.

Tối qua là Wilson chủ động tấn công trò trước, phải không?"

Kate gật đầu trong nước mắt.Một đứa trẻ vốn đã nhạy cảm, ôm nỗi lo riêng mà bước vào môi trường xa lạ, bốn bề đều là người xa lạ.

Khó khăn lắm mới kìm lại được bất an, thì lại bị phân sang khác nhà với cô bạn đi cùng – Granger.Ngay trong đêm phân nhà đầu tiên, còn bị bạn đồng lứa công kích.Trong hoàn cảnh như vậy, con bé không trả đũa, mà lại lựa chọn báo cho giáo sư.Chỉ là khi báo cáo, có hơi phóng đại chút ít.Dumbledore nhìn đôi mắt đỏ hoe kia, khẽ thở dài.Có lẽ ông đã đặt kỳ vọng quá cao lên đứa trẻ này.Trong trạng thái đầy lo âu ấy, việc cô coi chuyện kia như bạo lực học đường và hy vọng giáo sư nghiêm trị cũng chẳng phải quá đáng.Trước khi Kate nhập học, Newt đã gửi thư cho ông.Trong môi trường tràn ngập sinh vật huyền bí, Kate vẫn có thể sống đúng lứa tuổi, cũng biết vui vẻ hoạt bát, nửa đêm đói bụng còn lén nấu đồ ăn.Nay lại trở nên gò bó như trước, chỉ vì chưa kịp thích nghi."

Giáo sư Snape đã trừng phạt cô bé ấy rồi.

Kate, trò không cần lo ai sẽ nhìn trò bằng ánh mắt khác lạ.

Ở Hogwarts, mọi tiểu phù thủy đều bình đẳng."

Ông dịu dàng an ủi, đôi mắt xanh thẳm nhìn cô đầy từ ái:"Kate, sau này trò đừng quá lo lắng.

Thả lỏng một chút, cũng chẳng sao."

"Thả lỏng một chút?"

Kate chớp chớp mắt.

"Em... cũng có thể kết bạn ở đây ư?"

"Tất nhiên.

Hogwarts không chỉ là nơi học tập, mà còn khuyến khích tình bạn giữa các học sinh.

Ở đây, chỉ cần trò muốn, trò sẽ có được những người bạn đi cùng mình suốt đời."

Kate ngập ngừng: "Nhưng... cơ thể em...em sợ sẽ làm hại họ."

"Trò chẳng phải vẫn đều đặn tới phòng y tế khám mỗi tháng sao?

Chỉ cần như thường lệ, sao có thể hại đến bạn bè?"(Cảm ơn ngài, lão Đầu Bạc.)Vậy là cô đã có thể yên tâm mà "kết giao bằng hữu" trong Slytherin rồi.Kate khẽ lau giọt lệ cuối cùng, hít mũi một cái, từ ghế đứng dậy, cung kính cúi chào:"Em sẽ cố gắng thực hiện lời ngài dạy, thưa giáo sư."

Dumbledore bất giác lắc đầu.

Hình như đứa nhỏ này vẫn chưa hiểu "thả lỏng một chút" nghĩa là gì.Thôi, để sau rồi tính."

Giáo sư..."

Cô vừa bước ra được vài bước, lại chợt khựng lại, ngập ngừng quay đầu.Dumbledore vẫn giữ dáng vẻ hiền hòa: "Sao thế?"

"Đã sắp tới giờ giới nghiêm... mà em lại sợ bóng tối..."

Kate rụt rè cụp mắt, dáng vẻ đáng thương vô ngần.Cô luôn biết cách giữ nhân vật mình đóng thật trọn vẹn."

Để nó đưa trò về."

Dumbledore phất tay, lập tức Fawkes bay vút lên, hớn hở đáp xuống vai Kate, cọ cọ vào mái đầu bạc trắng kia.Nhìn bóng dáng bé nhỏ biến mất sau cánh cửa cùng Phượng Hoàng, Dumbledore lại theo thói quen, bốc một viên kẹo bỏ miệng.Có lẽ, đứa bé tiềm ẩn nguy cơ pháp lực ấy, chỉ cần để Severus quan tâm ở mức hạn chế là đủ.Còn ông... cuối cùng đã có thể rảnh tay toàn tâm bồi dưỡng Harry.
 
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 27: Tiết Độc Dược Học


Rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, Kate thấy Fawkes vẫn đậu trên vai mình, không ngừng cọ cọ cái đầu đỏ rực vào mái tóc, hệt như thật sự coi cô như con gái ruột.Kate đưa tay ngăn nó vài lần mang tính tượng trưng, rồi cũng mặc kệ.

Dù sao Phượng hoàng cũng giống như Bông Xù, muốn biến mất hay hiện ra lúc nào là tùy ý.

Đợi nó cọ xong chắc tự biết quay về.Thực ra Kate sớm đoán được, trong tuần lễ đầu tiên của năm học, Dumbledore nhất định sẽ tìm đến mình.

Chỉ là tối qua Wilson khiêu khích, cô phản kích, khiến ông buộc phải đẩy lịch sớm hơn một chút.Với pháp lực tràn đầy trong người, trong mắt Dumbledore, cô vẫn là một "nguy cơ tiềm ẩn", giống như một Obscurial bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.

Tuy đã trải qua một năm rèn giũa cùng thầy Newt, sức mạnh của cô ổn định hơn nhiều, nhưng dù sao đưa một nhân tố bất định như thế vào Hogwarts cũng là mạo hiểm.Huống hồ, năm nay Harry Potter nhập học, hồn phách sót lại của Voldemort lại dòm ngó Hòn đá Phù thủy, việc Dumbledore phải lo lắng vốn đã nhiều, càng chẳng thể chăm lo thêm cho cô.

Vậy nên, trước khi mọi chuyện chính thức bắt đầu, ông cần tự mình xác nhận tình trạng của "ngòi nổ" này.Khi thấy cô dù bị khiêu khích, chủ động tấn công, vẫn không hề mất kiểm soát, cảnh giác trong lòng ông cũng vơi đi ít nhiều.

Lại nghe cô bày tỏ thái độ không ham tranh giành, biết thương bạn bè – chỉ một chữ: "Ổn."

Nếu cô vào Hufflepuff, có lẽ cụ Dumbledore đã có thể vui vẻ gọi cô là "đồng chí" mất rồi.Khụ khụ!Tóm lại, khi trí tuệ lẫn thực lực đều không thể đấu nổi cụ già kia, chẳng lẽ Kate lại không được phép bày chút "đáng thương" để tranh thủ thêm thời gian phát triển cho mình?Dù sao, hai đời Hắc ma vương trước kia chắc chắn chưa từng khóc lóc sụt sùi trước mặt Dumbledore như thế.Giờ Dumbledore còn bận rộn dàn dựng thử thách cho Harry, tạm thời sẽ không quá mức để tâm đến cô.

Có "Bạch ma vương" và "Đấng cứu thế" đứng ra hút thù hận, Voldemort còn bận đối phó, sao có thể chú ý đến một Kate lặng lẽ?Khóc một trận mà xong việc, kẻ ngốc mới không làm!Tâm tình thảnh thơi, Kate vừa đi dạo trong lâu đài vừa nhớ đến chuyện Quirrell bị Voldemort ký sinh vẫn đang ẩn náu tại đây.

Vì vậy, cô không la cà nữa, mà nhanh chóng quay về trước cửa phòng sinh hoạt Slytherin."

Cảm ơn đã đưa ta về, Fawkes."

Kate đưa tay xoa nhẹ đầu con chim lửa một cách thân thiết, định để nó bay đi.Không hiểu vì sao, móng vuốt của Fawkes lại bám chặt vai cô, sống chết không buông."

Fawkes, giáo sư Dumbledore còn đang chờ mày trở về đấy."

Kate sợ làm đau nó, không dám dùng sức.

Cô gỡ mãi vẫn không được, tiến thoái lưỡng nan.

Nếu cứ dắt theo nó bước vào phòng sinh hoạt chung, mấy con rắn nhỏ trong Slytherin chẳng biết sẽ thêu dệt ra bao nhiêu tin đồn nữa."

Fawkes..."

Kate còn đang kiên nhẫn khuyên nhủ, vừa gọi tên nó, trước mắt bỗng lóe sáng một cái.

Đợi cô hoàn hồn, đã thấy mình đứng trong phòng ngủ.Fawkes cất tiếng hót lanh lảnh, liền sải cánh bay tới chiếc lồng đặt bông lông tơ nhỏ của Kate.Lạ thay,Bông Xù chẳng hề sợ hãi, mà còn tung tăng nhảy nhót trong lồng, ríu rít đáp lại.Kate ngẩn người nhìn cả hai, hồi lâu mới đành chịu thua, đi tới mở cửa lồng.Phượng hoàng và Bông Xù đều có khả năng biến mất và hiện ra tùy ý, ngoài điểm này, dường như chẳng mấy tương đồng.

Vậy mà giờ phút này, Fawkes lại âu yếm rỉa lông cho con chim nhỏ như một bà mẹ già, khiến Kate dâng lên một cảm giác kỳ quái khó tả.Dù cùng là loài chim, chủng loại cũng đâu liên quan gì nhau...Nhưng tình cảm giữa chúng nó, cô quả thật không hiểu nổi.Ngửa đầu ngắm hồi lâu, cổ đã mỏi nhừ, Kate mới xoa xoa, thở dài một tiếng, mặc kệ hai con chim, một mình bước vào phòng tắm.Đợi cô tắm rửa xong trở ra, Fawkes đã biến mất, chỉ còn Diricawl cuộn mình buồn ngủ trong lồng, nhanh chóng thiếp đi.

Kate nhìn trái nhìn phải, chẳng thấy gì lạ, đành phủ khăn đen lên lồng, tắt đèn ngủ....Sáng hôm sau, Slytherin có hai tiết độc dược chung với Gryffindor.

Kate không muốn muộn, còn dặn hệ thống đặt báo thức.

Đến giờ liền dậy ngay, chăm sóc cho Bông Xù xong, vội vàng đi đến lớp.Trong suốt thời gian ấy, ngoài việc con chim nhỏ khác thường – vẫn say giấc nồng, thì không có gì đặc biệt.Phòng học Độc Dược nằm trong tầng hầm, cách chỗ sinh hoạt của Slytherin không xa.

Kate vừa tới đã thấy Hermione bước vào trong, bèn nhanh chóng đuổi theo.Cô đảo mắt quanh các dãy bàn còn trống, thản nhiên nói dối:"Chỗ ngồi dường như bị chiếm hết rồi, em có ngại cho chị ngồi cạnh không?"

Hermione chẳng thèm ngẩng đầu, rõ ràng còn giận:"Em giữ chỗ cho Harry và Ron rồi, chị tìm chỗ khác đi."

"Ồ, không có ai à, thế thì tốt quá."

Kate làm như chẳng nghe thấy, cứ thế ngồi xuống cạnh Hermione."

Chị!"

Hermione tức thì ngẩng đầu, đôi mắt nảy lửa nhìn thẳng cô.Kate liền thuận thế đặt tay mình lên mu bàn tay cô bé:"Em vẫn giận chị hả?"

Hermione bặm môi, quay mặt sang chỗ khác, không thèm đáp.Kate bật cười.

Thời điểm Hermione chưa thành "Tam Giác Vàng" đúng là quá ngay thẳng, đến một câu nói dối cũng lười nói."

Vậy tan học rồi chị sẽ giải thích rõ cho em, được chứ?"

Kate kiên nhẫn nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô bé, dịu giọng nói.Nói xong, chẳng chờ Hermione đồng ý, cô đã tự mình gật đầu:"Quyết định thế nhé, ai cũng không được thất hứa."

Trong lúc họ trò chuyện, học sinh khác lần lượt kéo vào lớp.

Harry và Ron lần này không muộn, hấp tấp ngồi xuống bên cạnh Hermione, ánh mắt kinh ngạc liếc sang Kate đang ngồi phía còn lại."

Chào buổi sáng."

Kate ung dung lên tiếng, tay vẫn đặt trên bàn tay Hermione.Harry thoáng nhìn qua bàn tay chồng lên nhau, rồi mỉm cười thân thiện:"Chào buổi sáng, bạn học Shafiq."

Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, Snape khoác áo choàng dài bước vào.

Vạt áo bay phần phật, như trong gió lốc.Ông cầm sổ điểm danh, nhanh chóng đọc tên.

Đến "Harry Potter", ông ngừng lại một chút."

Harry Potter, nhân vật lẫy lừng mới tới."

Giọng Snape lạnh băng, ánh mắt sắc bén chiếu lên cậu bé.Ngay sau đó, như phát hiện ra điều gì, ông liếc xuống thấy tay Hermione và Kate chồng lên nhau.Tim Hermione thoáng siết lại, vội rụt tay về.Kate thì chỉ bình thản mỉm cười với ông.Mi mắt Snape giật nhẹ, ánh nhìn cảnh cáo lướt qua cô, rồi ông lại cúi xuống, tiếp tục gọi nốt danh sách.
 
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 28: Suýt thì không giữ nổi.


Điểm danh xong, đến ngay tiết mục quen thuộc của Snape: phần mở đầu hùng hồn như đọc thần chú."

Các trò đến đây là để học môn Đọc Dược tinh vi và nghệ thuật nghiêm ngặt của chế tác dược liệu."

"Ở đây không có chuyện vung vẩy đũa phép ngốc nghếch, nên nhiều trò sẽ không tin đây cũng là pháp thuật."

"Ta không trông mong các trò có thể thật sự cảm nhận được cái diệu kỳ trong vạc thuốc lửa nhỏ âm ỉ, hơi khói trắng lững lờ, hương thơm man mác lan tỏa..."

"Các trò sẽ chẳng thể hiểu nổi thứ chất lỏng chảy vào huyết quản, khiến con người rung động, ý chí mê loạn, kỳ diệu đến mức nào."

"Ta có thể dạy các trò cách nâng cao thanh thế, chế ra vinh quang, thậm chí ngăn chặn cái chết—nhưng phải với điều kiện, các trò không phải là lũ ngốc mà ta vẫn thường gặp."

Đoạn mở đầu này ông đọc nhanh và lưu loát đến mức Kate nghi ngờ chắc hẳn Snape đã luyện riêng không ít lần, hoặc mỗi khóa tân sinh, tiết học đầu tiên đều bị ông đem ra đọc một lượt.Suy đi tính lại, cảm giác thế nào cũng có chút buồn cười."

Potter!"

Snape đột ngột gọi, "Nếu ta cho bột rễ thủy tiên vào dịch ngải cứu thì được gì?"

Harry liếc nhìn Ron, Ron cũng ngẩn ra như cậu, trong khi Hermione giơ tay cao vút."

Em không biết, thưa thầy."

Harry đáp.Snape khẽ bĩu môi đầy khinh miệt: "Hừm, xem ra danh tiếng chẳng có nghĩa lý gì."

Ông cố tình làm như không thấy cánh tay đang giơ lên của Hermione.Đứa ngốc cũng hiểu Snape cố ý nhằm vào Harry.

Kate nhìn sang Hermione, thử kéo tay cô bé xuống.Nhưng Hermione chẳng chịu, vẫn cứng cỏi giơ tay."

Thử lại nào, Potter.

Nếu ta bảo trò tìm cho ta một viên bezoar(sỏi giải độc lấy từ dạ dày dê), trò sẽ đến đâu?"

Snape tiếp tục gặng hỏi.Hermione vẫn giơ tay, Snape vẫn không thèm nhìn lấy một cái.Kate khẽ thở dài.

Nàng cũng giơ tay theo Hermione."

Em không biết, thưa thầy."

Harry vẫn lặp lại câu trả lời."

Ta đoán, trước khi nhập học, trò chưa từng mở lấy một quyển sách nào, đúng chứ, Potter?"

Snape lạnh lùng liếc qua: "Thế trò có biết Aconite(rễ cây phụ tử) và wolfsbane(ô đầu) khác nhau ở điểm nào không?"

"Em không biết..."

Harry lí nhí, "Nhưng... en nghĩ Hermione hoặc Kate biết.

Thầy sao không hỏi họ?"

Ngay lập tức, vài tiếng cười bật ra trong lớp.Snape giận dữ quay phắt sang Kate.

Nàng co rúm lại, ra vẻ sợ hãi, nhưng vẫn cố giơ tay thật cao.Kate vốn chẳng phải kiểu người hay xung phong phát biểu.Dẫu Snape đã gặp Kate đôi ba lần, cũng phần nào hiểu tính nàng.Ánh mắt ông đảo qua ba gương mặt cùng dãy: Harry cố tỏ ra bình tĩnh, Hermione khấp khởi mong chờ, còn Kate thì sợ hãi nhưng vẫn căng người lên chịu đựng."

Hạ tay xuống hết cho ta!"

Snape gằn giọng.Ông lại quay sang trừng mắt vào Harry: "Để ta nói cho trò nghe, Potter!"

"Bột rễ thủy tiên cộng dịch ngải cứu sẽ tạo ra một loại thuốc ngủ mạnh mẽ, gọi là Draught of Living Death (Sinh Tử Thủy)."

"Bezoar là hòn sỏi lấy trong dạ dày dê, có công dụng giải độc cực mạnh."

"Còn aconite và wolfsbane thực ra là một,gọi chung là ô đầu—các trò còn ngồi đấy làm gì, không ghi lại?"

Lớp học lập tức vang lên tiếng bút sột soạt.Hermione vừa viết, vừa liếc nhìn Kate.

Ban nãy cô không hiểu tại sao Kate cũng giơ tay "tranh giành" với mình—nhưng giờ thì có vẻ đã ngộ ra điều gì đó.Snape lấy cớ "cãi thầy" mà trừ Harry một điểm.

Harry tức tối nhưng đành bó tay.Tiết học tiếp diễn.

So với những giáo viên khác, Snape coi trọng thực hành hơn.

Sau bảy tám phút giảng qua về thuốc trị ghẻ lở, ông để học sinh chia nhóm điều chế.Kate vì khác nhà nên không được chung nhóm với Hermione, đành ghép với Pansy ngồi sau lưng.Snape sải bước, áo choàng đen dài quét trên nền gạch, đi khắp lớp và hầu như trò nào cũng bị chê trách.Sau một lần nữa tìm cớ trừ điểm Harry, ông mới tiến tới bàn của Kate.Thật tình, suốt cả năm học vừa qua, Kate không chuyên tâm mấy vào môn Dược thảo.Newt và Tina hồi còn đi học, điểm môn này cũng chỉ mức trung bình.

Có thể dạy, nhưng dạy giỏi thì chưa chắc.Vậy nên Kate học phần lớn nhờ hệ thống chỉ dẫn."

Kate, vì sao trò không làm đúng trong sách, đem sên có sừng vừa nấu xong thả ngay vào vạc?"

Kate vừa mới nấu sên có sừng, nhưng không bỏ vào ngay, mà dùng dao rạch lớp da ngoài của nó.Nghe Snape nghiêm khắc hỏi, mặt Kate giật nhẹ, nàng đặt dao xuống, nói: "Để nó tan ra mà không gây bắn tóe, thưa giáo sư."

Thực ra tất cả đều do hệ thống dạy.

Nó bảo đây là cách tối ưu để điều chế thuốc trị ghẻ lở, còn sách giáo khoa thì... ai mà biết.Nàng vốn quen nghe hệ thống chỉ bảo khi ở nhà Newt.Khoan...

đợi đã...Kate len lén ngẩng đầu, rụt rè hỏi: "Cách này... sai sao, thưa giáo sư?"

Snape nheo mắt đầy hiểm ý: "Làm tiếp đi."

Xong đời.

Không cản, nghĩa là ông cũng thừa nhận đúng.Kate thả sên có sừng vào vạc, nhanh chóng nhấc khỏi lửa.

Quả nhiên không văng thuốc.Tim nàng đập thình thịch, nhưng tay vẫn nhanh gọn nhận lấy gai nhím Pansy đưa, khuấy thuận chiều năm vòng, rồi vung đũa phép.Hoàn tất.Kate thấp thỏm nhìn khuôn mặt u ám của Snape, khẽ run giọng: "Thưa giáo sư..."

"Nhóm đầu tiên hoàn thành thuốc trị ghẻ lở.

Slytherin cộng mười điểm."

Snape lạnh lùng tuyên bố rồi quay đi.Kate thở phào, khẽ thì thầm: "Hệ thống, cách này có phải ăn cắp nghiên cứu của Snape không đấy?"【Hệ thống chỉ tuân theo phương án tối ưu.

Nếu ký chủ không cần, có thể chọn cách khác.】Kate lặng lẽ đặt vạc xuống, lau mồ hôi trán, ngẩng lên thấy Hermione còn đang cùng Harry điều chế.Thôi kệ.

Có mượn thì cũng chẳng sao, Snape đâu có bằng chứng.Dù sao ông cũng là thiên tài chế dược bậc nhất thế kỷ, thủ pháp nghiên cứu tất nhiên cao siêu hơn mấy thứ trong giáo trình cả trăm năm không đổi của Hogwarts.Cùng lắm sau này nàng vẫn làm theo sách giáo khoa trước mặt ông.Làm người, vẫn nên biết...

"ẩn nhẫn một chút".
 
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 29: Hòa giải.


Hoàn thành việc pha chế, còn hơn một tiếng nữa mới hết giờ, Kate đã xong từ sớm nên dứt khoát ngồi xuống, lật giở giáo trình đọc kỹ."

One Thousand Magical Herbs and Fungi (Ngàn loại thảo mộc và nấm thần kỳ)" cùng "Magical Drafts and Potions (Các dược tề và ma dược)" được xem như hai cuốn nhập môn của môn Độc Dược.Quyển trước cô đã thuộc làu làu, còn quyển sau thì đa phần những loại thuốc ghi chép trong đó, cô đều đã từng làm thử một đôi lần tại nhà thầy Newt.Ngoài ra, hai cuốn nâng cao hơn là "Moste Potente Potions (Những loại dược tề cực mạnh)" và "Advanced Potion-Making (Nghệ thuật điều chế nâng cao)" thì cô vẫn chưa có cơ hội thực hành.Về mặt điều chế, Kate quả thật không có thiên phú, chỉ biết rập khuôn theo sách để hoàn thành, thực sự chẳng thể so bì với một bậc thầy chân chính như Snape.Thôi thì, môn học này cứ để lại cho những ai thiên tư trác việt nghiên cứu, còn cô, chỉ cần vượt qua được kỳ thi đã xem như thành công.Đang miên man nghĩ ngợi, bỗng sau lưng vang lên tiếng kêu thảng thốt của Neville.Kate xoay lại, liền thấy cậu đã làm cái vạc của Seamus cháy cong queo như một khối méo mó, thuốc trong vạc tràn xuống nền đá."

Wingardium Leviosa! (Bùa Lơ Lửng)"Ngay khi vạc suýt đổ hẳn, Kate lập tức rút đũa phép, khiến cả vạc lẫn thứ thuốc bên trong lơ lửng trên không trung."

Đồ ngốc!"

Snape sải bước đi tới, vung đũa phép quét sạch thứ chất lỏng còn treo lơ lửng. ( baka baka baka=)))"Ta nghĩ chắc trò đã không nhấc vạc ra khỏi lửa trước khi cho lông nhím vào, có đúng không?"

Dù may mắn tránh được việc thuốc tạt lên người, Neville vẫn đỏ hoe mắt, mím môi run rẩy.Snape cau mày kiểm tra cậu một lượt, thấy không hề bị thương, lúc này mới quay sang Kate."

Shafiq đã kịp thời ngăn chặn, Slytherin cộng thêm năm điểm."

Mọi chuyện rốt cục lắng xuống, Kate giúp Neville dọn lại vạc, rồi lại nghe thấy Harry cùng Ron thì thầm."

Không ngờ bùa Leviosa có thể khiến cả chất lỏng nổi lên?"

"Không biết nữa... nếu là mình thì... thôi, cũng chẳng làm nổi."

Dĩ nhiên, Kate đã gần như luyện bùa Leviosa đến cấp chín, đến mức "vạn vật đều có thể bay lên" cũng chẳng phải lời nói quá.Nếu Harry Potter chỉ dựa vào quang vinh của "nhân vật chính" mà đạt đến trình độ như cô, vậy thì công sức khổ luyện của cô chẳng hóa uổng phí sao.Kate chẳng nói chẳng rằng, xoay người muốn nhìn phản ứng của Hermione, nào ngờ đối phương từ lúc nào đã quay lưng lại.Một tiết học vội vã trôi qua.

Harry và Ron lập tức chạy biến, nhìn hướng đi thì chắc là lại tìm Hagrid ở bên rìa Rừng Cấm.Chiều nay sẽ là hai tiết liên tiếp học bay, vẫn chung với Gryffindor.Nhưng trước đó, cô nhất định phải nói rõ ràng với Hermione.Kate thấy Hermione đã thu dọn đồ đạc xong, liền nhanh bước đến, nắm lấy cánh tay gầy gò của cô gái:"Hermione, đi với chị."

Gần như cưỡng ép kéo người kia rời khỏi hầm ngục, thẳng đến bãi cỏ ngoài lâu đài, Kate mới chịu buông tay."

Hôm qua chị tìm em mãi.

Đến thư viện, rồi lại từ đại sảnh theo đến tận phòng sinh hoạt Gryffindor, thế mà vẫn chẳng có cơ hội để nói chuyện."

"Hermione, em đang cố tình tránh chị, đúng không?"

Đối diện câu hỏi thẳng thắn, Hermione chau mày, lúng túng quay mặt đi:"Ai nói em tránh chị?

Do chính chị không theo kịp thôi."

"Ừ, vậy thì tại chị đi chậm."

Kate cười bất đắc dĩ, nhẹ xoay vai cô về phía mình:"Nhưng cả ngày không được nói chuyện với em... chị thật sự rất nhớ em."

Dưới ánh nắng, gò má cô gái tóc nâu bỗng chốc đỏ bừng, như bị ánh sáng thiêu cháy."

Chị... chị nói bậy gì thế!"

Hermione hoảng loạn hất tay, vội chạy sang bóng râm phía xa, khẽ quạt hai má nóng bừng.Lạ lùng quá, vì sao tim lại đập mạnh đến thế, như sắp bật ra khỏi lồng ngực?Kate vội theo sát:"Chị nói thật mà.

Hai ngày nay em giận chị, chỉ vì chị không được phân vào cùng nhà với em, phải không?"

Sợ rằng Hermione lại bỏ đi như lần trước, cô dứt khoát nói hết một hơi."

Thực ra, từ trước khi nhập học chị đã lo chuyện này, nhưng không biết nên nói thế nào.

Là lỗi của chị, đã không kể với em sớm hơn.Hôm lễ phân nhà, chị còn hỏi Mũ Phân Loại.

Chị nói muốn vào Gryffindor, muốn ở bên em, nhưng chiếc mũ lại nói...

Slytherin mới hợp với chị hơn.Chị không hiểu tại sao, chỉ là... mẹ chị cũng từng học ở Slytherin..."

Giọng Kate khẽ ngưng, ngón tay nhỏ bé rụt rè móc lấy ngón út Hermione, nhẹ kéo."

Chị chỉ muốn nhìn ngôi nhà mà mẹ từng sống...

Hermione, em có thể tha thứ cho sự ích kỷ này của chị không?"

Trong quãng thời gian mới quen biết, Kate khi ấy chỉ là một bé con tóc bạc chưa đầy một mét.Chính lúc Hermione đến nhà làm bài tập, vô tình hỏi thăm cha mẹ của Kate, mới hay rằng cô gái hơn mình một tuổi này đã là trẻ mồ côi.Kể từ đó, Hermione chẳng bao giờ nhắc lại chuyện ấy, sợ gợi lên vết thương.Thực ra Kate không đến nỗi đau buồn tột cùng, nhưng đôi lúc nhớ đến cha mẹ đã mất, tâm trạng cũng không khỏi chùng xuống.Hermione chưa từng biết rằng mẹ của Kate cũng từng là học sinh nhà Slytherin.Lần này nghe Kate hiếm hoi nhắc tới điều vốn dĩ là cấm kỵ, cô chợt rối loạn."

Kate... em không hề biết mẹ chị cũng..."

Câu nói dừng ngang, Hermione không muốn nhắc thêm, chỉ siết chặt lấy tay Kate."

Xin lỗi, em chỉ biết giận chị, mà chẳng nghĩ đến cảm giác của chị."

Nghĩ lại, Kate rõ ràng không hề mong tách xa cô, chỉ là vẫn nghe theo lời Chiếc Mũ Phân Loại vào Slytherin.Hermione cũng từng nghe nói, ngay ngày đầu ở đó, Kate đã xung đột với người khác, suýt bị công kích.Trong hoàn cảnh ấy, Kate vẫn còn bận tâm đến cảm xúc của cô, thậm chí còn muốn xin lỗi.Nhưng rõ ràng Kate chẳng hề làm sai.Một đứa trẻ, chỉ muốn đến nơi mà mẹ từng học tập... thì có gì là lỗi?"

Xin lỗi Kate, em không nên giận chị.

Chị có thể tha thứ cho em không?"

Trong thoáng chốc, vai trò như đảo ngược, hóa ra Hermione lại là người cầu mong sự tha thứ.Kate chớp mắt, ngơ ngác:"Hermione... lẽ ra người xin lỗi phải là chị chứ..."

Không hiểu câu ấy chạm trúng chỗ nào, Hermione vốn vừa còn áy náy, bỗng bật cười.Cô vỗ nhẹ vai Kate, hít một hơi dài:"Vậy thì chúng ta cùng tha thứ cho nhau.

Sau này không được phép giận dỗi nữa."

"Ừ," Kate thở phào, "có điều, hình như từ đầu đến giờ chị chưa từng giận em thì phải."

"...

Không cần biết, từ nay về sau cũng cấm giận dỗi luôn!"

"Được, đều nghe em."

-------------------
Ed : Vừa edit vừa đọc sến rện cả người 🤡
 
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 30: Malfoy bị dọa sợ trong chuỗi ngày về sau.


Kate và Hermione nắm tay nhau bước vào Đại sảnh, khiến một đám rắn nhỏ lẫn sư tử nhỏ đều tròn mắt kinh ngạc."

Trước tiên ăn đã, chiều còn có giờ học bay."

Đi đến trước hai dãy bàn dài, Kate mới thản nhiên dừng lại.Hermione liếc nhìn những ánh mắt tò mò dồn về phía họ, chỉ có thể bất lực nhún vai.Hai người rồi cũng tách ra, ngồi vào bàn của từng nhà mình.

Chỉ chốc lát sau, vài học sinh cùng nhà đã dịch lại gần."

Hermione, cậu và Shafiq đã làm hòa rồi hả?"

Ron nhịn không nổi, mở miệng trước.Đối với kẻ từng lỡ lời xát muối vào vết thương của Kate ngay buổi khai giảng, Hermione vốn chẳng mấy thiện cảm.

Nhưng hôm nay tâm trạng tốt, cô đáp nhạt: "Mình với Kate nào có cãi nhau, mấy cậu đừng đoán bừa."

Hừ, ngốc mới tin.

Ron và Harry nhìn nhau, nhớ rõ chuyện ngày đó nói sai.

Chỉ vì Ron tính nết lỗ mãng, lại phạm phải ở ngay trước một Slytherin, nên đến giờ hắn vẫn chẳng đủ mặt mũi xin lỗi Kate.Bên bàn Slytherin, Pansy lén liếc gương mặt đang thoải mái của Kate, thấp giọng nhắc: "Kate, đó là một Gryffindor."

"Ừ, thì sao?"

Kate vừa phết bơ lên lát bánh mì, vừa dửng dưng hỏi.Romeo còn có Juliet, Lương Sơn Bá còn có Chúc Anh Đài, lẽ nào chỉ vì khác nhà mà tình bạn cũng đoạn tuyệt?"

Ý cô ấy nói... tốt nhất cô đừng nên qua lại với hạng con nhà Muggle ấy."

Malfoy từ ngoài sảnh đi vào, thẳng tới ngồi cạnh Kate: "Shafiq, đừng quên, cô là dòng dõi thuần huyết."

Hôm nay hắn hiếm khi không mang theo hai tên bạn chó săn."

Ồ."

Kate bình thản, nhai bánh chẳng chút cảm xúc.

Quả thật nhà cô có một phần sản nghiệp sẽ do cô thừa kế, nhưng điều đó liên quan gì đến việc kết bạn?Malfoy trợn mắt, gương mặt trắng bệch thoáng ửng hồng: "Cô không tin sao?

Cha ta nói, lũ xuất thân máu bùn đó chỉ là—"Lời chưa dứt.Kate đã rút đũa phép từ khi nào, lặng lẽ chĩa thẳng vào mặt hắn.Nuốt miếng bánh trong cổ, cô mới ngẩng đầu, khóe môi vẽ nụ cười nhạt: "Malfoy, trước khi mở miệng, tốt hơn hết cậu nên nghĩ cho kỹ, có phải ai cũng để mặc cho cậu buông lời sỉ nhục hay không?"

Nụ cười vẫn hiền lành, nhưng cây đũa phép trong tay cô đã nói thay cho thái độ.Vị trí ba người ngồi lại hơi khuất, nên chẳng ai chú ý.

Nhưng Malfoy như bị một luồng uy áp ghê gớm đè xuống, mặt mày cứng ngắc, run rẩy đứng đó.Hắn không ngờ Kate dám ngay giữa Đại sảnh, trước mặt hầu như toàn trường, mà chỉa đũa phép vào mình.Pansy bên cạnh cũng biến sắc, tay lén trượt vào túi áo."

Đừng hành động thiếu suy nghĩ, bạn học Parkinson."

Giọng Kate dịu dàng, "Mình đâu có ý định động thủ ở đây."

Malfoy vừa mới thở phào, Kate lại thong thả buông tiếp: "Nhưng điều đó chẳng có nghĩa là mình không dám."

Cô vừa diện kiến Dumbledore, cũng vừa tạm khiến kẻ kia bớt cảnh giác.

Giờ mà ra tay với Malfoy thì chẳng khôn ngoan.

Nhưng dẫu có liều lĩnh để thầy hiệu trưởng chú ý, cô vẫn phải cảnh cáo đứa con nhà giàu miệng tiện này.Nay mới chỉ là năm đầu nhập học, Malfoy ngoài tính tình khó ưa, còn chưa gây nên chuyện ác nghiệt nào.

Với một đứa trẻ ngỗ nghịch, nếu không chạm đến giới hạn, cô cũng chẳng muốn chấp nhặt.Chỉ có một điều tuyệt đối không dung thứ."

Những lời nhục mạ bẩn thỉu ấy, Malfoy, mình khuyên cậu nên bỏ sớm đi.

Như vậy ai cũng được yên."

Nói xong, Kate nâng đũa, chỉ vào ổ bánh chưa cắt: "Severing Charm "(Bùa xé cắt)Chiếc bánh trước mắt lập tức nứt toác thành mấy phần.Kate khẽ nhướng mày: "Nếu là thân thể Malfoy thiếu gia, không biết dòng máu thuần huyết kia liệu có chịu đựng giỏi hơn người khác chăng?"

Lời chưa dứt, Malfoy đã run rẩy mặt mày, hét toáng một tiếng, lảo đảo chạy biến ra ngoài.

Rõ ràng là đi viết thư mách cha.Nhưng lần này, Lucius cũng khó mà giúp hắn."

Đừng sợ, Parkinson."

Kate cất đũa, mỉm cười nhìn Pansy.

"Mình tin cậu khác Malfoy, sẽ chẳng thốt ra lời dơ bẩn với bạn học, đúng chứ?"

Thân hình Pansy giật một cái, vội gật đầu.Có được câu trả lời, Kate như không có gì, quay nhìn những học sinh quanh đó đang tò mò."

Malfoy chắc chợt nhớ chưa làm xong bài tập, nên vội về thôi."

Phản ứng như vậy với việc bỏ quên bài tập, quá là bình thường.

Đám học trò đều gật gù, còn rôm rả bàn luận xem môn nào giao nhiều nhất.Kate khẽ thở ra, thong thả ăn nốt chiếc bánh còn nóng.

Vừa rồi cô thể hiện một mặt khác hẳn thường ngày, nhưng vẫn có cớ hợp lý.

Thỏ bị dồn ép còn biết cắn người; bạn mình bị lăng mạ, cô đáp lại một chút, đâu có gì khó hiểu.Hơn nữa, câu thần chú kia đâu thật sự chạm đến Malfoy, mọi việc đều có thể chống chế.

Nếu Lucius muốn gây sự, cô tin lão quản gia nhà mình sẽ giải quyết ổn thỏa.Ngoái nhìn Pansy, cô bé ấy tuy vẫn ngồi bên, nhưng chẳng biết từ khi nào đã khẽ dịch xa một chút.Đến thế ư?

Kate thoáng se lòng, chẳng lẽ mình vừa rồi đã quá tay?【Chúc mừng ký chủ nhận được một điểm Sợ hãi, đã chuyển hóa thành Giá trị cảm xúc.】【Giá trị cảm xúc có thể tích trữ.

Mỗi điểm dùng một lần, trong ngày có thể tăng 10% toàn thuộc tính, có thể phụ trợ nhiều lần.】Kate: "???"

"Khoan đã, hệ thống, nói rõ hơn đi?"【Ký chủ có thể thu thập cảm xúc vui, giận, buồn, sợ của người khác, quy đổi thành điểm, rồi chuyển hóa thành Giá trị cảm xúc tích trữ.】【Sau khi dùng Giá trị cảm xúc, trong ba ngày kế tiếp không thể sử dụng ma lực.

Ký chủ hãy cẩn trọng.】"Thế tại sao trước giờ chưa từng nhắc đến?"【Chức năng này chỉ mở sau khi hệ thống nâng cấp, trước nay vẫn chưa kích hoạt.】Ồ, vậy là tại cô quá vô dụng hả?【Ký chủ nói rất đúng, bản hệ thống không có lời phản bác.】"Câm miệng đi!"
 
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 31: Thật sự đang phát triển theo hướng bạo chúa.


Vì nóng lòng muốn làm rõ công dụng thật sự của cái gọi là "giá trị cảm xúc", Kate thậm chí chẳng còn tâm trí ăn uống, lập tức định đứng dậy rời đi.Chỉ vừa mới nhích khỏi ghế, vài con cú mèo đã từ ngoài Đại Sảnh bay sà vào."

Bộp!" — một tờ Tiên Tri Nhật Báo rơi ngay vào lòng cô.Kate nghi hoặc mở ra, trong lòng càng thêm khó hiểu: cô chưa từng đặt báo bao giờ, tờ này hẳn là lão quản gia cố ý gửi đến cho mình.Tìm một lúc, cô mới phát hiện một mẩu tin chen trong mép báo:"Bản tin mới nhất về vụ xâm nhập bất hợp pháp vào Gringotts:
Cuộc điều tra sự kiện đột nhập Gringotts hôm 31 tháng Bảy vẫn đang được tiến hành.

Đa số đều cho rằng thủ phạm là một Phù thủy Hắc Ám vô danh.Lũ yêu tinh của Gringotts hôm nay lại lần nữa nhấn mạnh rằng không có vật gì bị đánh cắp.

Chiếc hầm ngầm bị kẻ xâm nhập lục soát thực tế đã được rút sạch từ sớm trong ngày.Một phát ngôn viên yêu tinh Gringotts chiều nay cho biết: 'Trong hầm chứa rốt cuộc là thứ gì, chúng tôi không thể tiết lộ.

Tốt nhất đừng ai can thiệp.'"Kate ngẩn người.

Tin Gringotts bị đột nhập... bây giờ mới bị phanh phui sao?Trong nguyên tác, lần đầu Harry bước vào Hẻm Xéo chính là được Hagrid dẫn đi.

Cũng ngày hôm ấy, Hagrid đã rút từ trong hầm của Gringotts ra viên Hòn đá Phù thủy.Còn việc Quirrell xuất hiện ở Quán Cái Vạc Lủng lúc ấy cũng bởi sau lưng y chính là Voldemort, đang dò xét tung tích hòn đá.Chỉ có điều, Dumbledore vốn luôn cao tay, đã sớm tính trước: trước khi Voldemort kịp liều lĩnh xông vào Gringotts, ông đã chuyển hòn đá đi nơi khác.Bởi vậy, Voldemort chắc hẳn cũng đã đoán được rằng Dumbledore đã đem hòn đá giấu trong Hogwarts.

Từ đó mới kéo ra cả một hồi chuyện về Philosopher's Stone.Hiện giờ Tiên Tri Nhật Báo đã đưa tin, nghĩa là toàn bộ giới pháp thuật đều biết đến vụ việc này.Vị "đáng cứu thế" kia chắc cũng sớm hay muộn sẽ đoán ra: hầm ngầm cậu từng theo Hagrid vào thăm nay đã bị đột nhập.

Và hẳn giờ đây Harry vẫn đang thắc mắc: rốt cuộc hôm ấy Hagrid lấy đi vật gì...Kate hơi nghiêng đầu, lướt mắt qua bàn dài Gryffindor, thấy hai anh em nhà Weasley vẫn đang cắm cúi ăn uống chẳng biết trời đất gì.

Cô khẽ lắc đầu, rồi đứng lên rời khỏi Đại Sảnh.Chuyện Hòn đá Phù thủy đã có lão Dumbledore lo liệu, việc cô cần làm bây giờ là nhanh chóng hiểu rõ cơ chế sử dụng giá trị cảm xúc.Cô bước nhanh về phòng sinh hoạt chung của Slytherin.

Quả nhiên không thấy bóng Malfoy đâu.

Kate cũng chẳng buồn bận tâm hắn sẽ chạy đi méc ông bố ra sao — cô vốn chẳng có cha để bị dọa dẫm, muốn "mách" cũng chẳng tìm được ai.Trở lại ký túc, Kate ngạc nhiên khi Bông Xù của mình không như mọi ngày nhảy chồm ra đón.Đến bên lồng chim, nước và thức ăn đã được ăn sạch từ buổi sáng, còn nó thì vẫn rúc trong góc lồng ngủ say như chết."

Lạ thật... trước nay nó đâu có mê ngủ như thế này."

Cô chau mày, không biết là do bệnh hay vì bắt đầu bước vào thời kỳ trưởng thành.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định lát nữa sẽ viết thư hỏi thầy Newt cho chắc.Ngồi xuống bàn, Kate mở giao diện hệ thống.【Hiện tại giá trị cảm xúc: 1】Theo mô tả, giá trị cảm xúc có thể tích lũy vô hạn, nhưng sau khi sử dụng thì ba ngày kế tiếp sẽ bị CD (không thể vận dụng ma lực).Nếu một ngày nào đó buộc phải đối mặt với Voldemort, mà có vài trăm điểm cảm xúc tích sẵn, vậy chẳng phải là một bước bay vọt sao?Thế nhưng—【Hệ thống nhắc nhở: Về lý thuyết, giá trị cảm xúc có thể tích lũy vô hạn.

Nhưng căn cứ vào thể chất ký chủ hiện tại, tối đa chỉ có thể phụ trợ 6 điểm.】Kate sững người.

Thì ra vẫn có giới hạn!Nghĩ lại cũng hợp lý, thứ quá cường đại, không thể không đặt trần.Hiện tại, sinh mệnh cô là 61 điểm, cho nên chỉ có thể chứa tối đa 6 điểm cảm xúc, tức là có thể tăng cường sức mạnh thêm 60%, đạt ngưỡng 160% hiện tại.Nhưng thử nghĩ: 53 điểm ma lực, cộng thêm 60% cũng chỉ mới 84,8 — vẫn chưa bằng nổi Dumbledore.Huống chi Voldemort thời kỳ toàn thịnh, ma lực ít ra cũng vượt 90, các thuộc tính khác lại càng sâu không lường.

Cho dù giờ đây chỉ còn tàn hồn, cũng không phải đối thủ mà cô hiện nay có thể khinh thường."

Xem ra... vẫn phải chăm chỉ củng cố căn bản."

Kate buông mình xuống lưng ghế, mệt mỏi thở dài.Trong nguyên tác, một số bùa chú như Expecto Patronum (Bùa Hộ Mệnh) quả thật dựa vào cảm xúc để phát huy sức mạnh.Có lẽ hệ thống cũng dựa trên nguyên lý ấy, chỉ là mở rộng ra cho mọi loại ma pháp.

Nhờ vậy Kate mới có thể gom góp cảm xúc để gia tăng sức mạnh thuộc tính.Song, thứ cô tưởng là đường tắt, thực ra lại là lối vòng.

Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí.Không có nhiệm vụ chính tuyến, điểm thuộc tính cực kỳ khó kiếm.

Năm trước cô khổ sở suốt một năm, không ngủ không nghỉ, mới chỉ có vỏn vẹn 20 điểm.Chia bình quân cho các chỉ số, chẳng khác nào không tăng.Rõ ràng, việc kiếm điểm cảm xúc cũng sẽ khó nhọc chẳng kém.Theo tính nết của hệ thống, nhiệm vụ lần đầu bao giờ cũng dễ, về sau độ khó sẽ nhân lên.Chẳng lẽ lại ngày nào cũng đi "vắt kiệt" Malfoy?

Một con dê béo như thế bị vắt mãi sớm muộn cũng phát điên mất.Kate vò đầu, thấy "kim thủ chỉ" này có mà như không.【Hệ thống nhắc nhở: Có nhiều cách thu thập giá trị cảm xúc.

Ký chủ không cần bó buộc ở một loại cảm xúc hay một đối tượng duy nhất.】"Ý ngươi là... ta có thể hấp thụ nhiều loại cảm xúc khác nhau từ người khác, đều quy đổi thành giá trị cảm xúc?"【Đúng vậy.

Điểm sợ hãi vừa nãy chính là quà tân thủ khi mở chức năng này.】【Nếu ký chủ muốn thu thập nhanh, cảm xúc tích cực sẽ dễ hơn cảm xúc tiêu cực.】Tức là: những thứ như vui mừng, hân hoan, yêu thương... sẽ dễ tích hơn so với sợ hãi, bi thương, oán hận.Mắt Kate sáng rực, cô đập tay lên đùi:"Ta có thể thu thập từ Hermione!"

Hermione vừa mới hòa giải với cô, tình cảm lại đang sâu đậm, hẳn chẳng khó khăn để gặt lấy vài điểm cảm xúc.Dù có hơi mang ý lợi dụng, nhưng so với Malfoy, cô vẫn muốn ở cạnh Hermione hơn nhiều.【Đã thiết lập Hermione Granger là đối tượng ưu tiên thu thập cảm xúc.】"Trời ạ, ngữ khí của ngươi sao nghe y như cái loa thông minh ngày xưa ở nhà ta vậy..."

Kate cười khổ, lắc đầu than thở.Sau một hồi suy ngẫm, cô cuối cùng cũng hiểu được: giá trị cảm xúc chỉ là phần bổ sung, chứ không thể thay thế việc rèn luyện bản thân.Điểm thuộc tính mới là nền tảng, cơ bản càng cao, càng dễ phát huy sức mạnh khi dùng thêm cảm xúc.Nếu không, có nhiều đến mấy cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ.Nghĩ đến việc trong nguyên tác, năm nào Voldemort cũng ghé thăm Hogwarts với cái kiểu "chăm chỉ" đến đáng sợ, Kate bất giác ôm đầu rên rỉ.Có lẽ mỗi năm, số điểm cảm xúc mà cô khổ công thu gom rồi cũng sẽ chẳng còn mấy..."

Ôi, ta lại lo thiếu sức mạnh nữa rồi..."
 
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 32: Bùa lơ lửng mới là bùa vạn năng.


Buổi học bay diễn ra trên bãi cỏ ngoài lâu đài, bên cạnh là Rừng Cấm.Kate vội vã chạy tới, hai nhóm học sinh của hai nhà vẫn đứng thành từng nhóm riêng, hoặc thì thầm, hoặc nói to, trao đổi về những lần cưỡi chổi trước đây."

Em hơi căng thẳng, Kate."

Hermione chủ động tiến đến bên cô, ánh mắt nhìn xuống hai hàng chổi xếp ngay ngắn trên mặt đất.Trong suốt hai tháng hè, cô ấy không hề chạm tới các kiến thức về bay, và đây cũng không phải là môn học có thể học chỉ qua việc ghi nhớ sách vở – thực hành mới là chính."

Nếu chị nói chị cũng chưa từng bay bằng chổi, em có tin không?"

Kate nhẹ nhàng nắm tay cô, mong có thể giúp Hermione bình tĩnh hơn.Hermione do dự ngẩng đầu lên: "Thật sao?

Sao chị chưa học bao giờ?"

"Bởi vì gia sư của chị và vợ ông ấy đều đã lớn tuổi, không thể bắt họ phải leo lên chổi để dạy chị được?"

Kate tỏ ra thoải mái, đùa giỡn.Thực ra, Kate chưa từng bay bằng chổi, nhưng lý do không hề như cô nói.Nhưng lời nói ấy đã khiến Hermione rõ ràng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, thậm chí còn có chút phấn chấn.

Ít nhất, trên buổi học bay này, hai cô nàng đang đứng cùng một vạch xuất phát!Ngay sau đó, đến giờ học, học sinh Gryffindor và Slytherin được xếp thành hai hàng bên cạnh chổi bay.Giáo sư Hooch nhanh chóng giải thích một số quy tắc an toàn, rồi lập tức cho mọi người bắt đầu thử tập."

Mỗi người đứng bên cạnh một cây chổi, đưa tay phải ra, đặt trên cán chổi và nói 'Lên!'"Mọi người bắt đầu thử, tiếng "Lên!" vang lên liên tiếp.Chỉ có vài cây chổi bay lên dễ dàng vào tay những phù thủy, như chổi của Harry hay chổi của Malfoy.Chổi của Hermione chỉ lăn trên đất rồi dừng lại, không có động tĩnh gì.Còn cây chổi dưới chân Kate, thì hoàn toàn không phản ứng.Được rồi, Kate cũng tự nhận thấy, cô hoàn toàn không muốn ngồi lên cái đồ này để bay lên trời."

Rõ ràng mình chỉ cần dùng bùa lơ lửng nổi lên là được, sao phải nhờ đến dụng cụ này nữa chứ?"

Nhưng buổi học bay cũng tính điểm, cô không muốn bị trượt môn dễ dàng.Cô nới lỏng một chút sức mạnh ma thuật, nhắm mắt, thì thầm: "Lên!"

"Vù!"

Chổi bay lập tức lao lên không trung, thu hút mọi ánh mắt.Ôi trời!Vô số đàn quạ lướt qua đầu Kate, cô nhíu mày, đưa tay ra kéo chổi xuống."

Chà , trông cậu ấy có vẻ rất đặc biệt đấy."

Cô nghe rõ Ron ở chỗ chéo nhìn cô thì thầm với Harry.Chỉ một nhấc tay, chổi bay mất kiểm soát lao đi, vừa vặn đẩy Ron ngã, ngã ngửa xuống đất.Mọi người một phen hoảng hốt, các học sinh Gryffindor vội xúm lại."

Ai nha, xin lỗi," Kate ra hiệu, ma lực mạnh mẽ kéo chổi về tay, "Nó hơi mất kiểm soát một chút."

Cô đi tới Ron, mặt không biểu cảm, nói lời xin lỗi.Lần trước mồm hơi dãn, lần này vẫn hơi dãn, tôi không dạy dỗ nhóc vậy ai dạy?"

Không... không sao đâu."

Ron cũng biết lỗi thuộc về mình, mặt tái, ôm bụng đứng dậy, lắc đầu với cô.Kate nhướn mày, dù hơi "mồm mép", nhưng cũng có khí chất.Cô quay người, vừa trông thấy Malfoy trước mặt, đang cười hả hê.Nhưng khi thấy Kate, mặt cậu ta trắng bệch, nụ cười biến mất.Trong tình huống này, chắc hắn cũng không còn tâm trạng để đi cướp quả bóng ký ức của Neville nữa.Giáo sư Hooch kiểm tra nhanh Ron, thấy không sao mới thốt lên: "Không sao rồi, quay về vị trí!"

Lớp học lại trở về trật tự như bình thường.Kate đứng thẳng, vuốt nhẹ cây chổi tập luyện trên tay, vỗ nhẹ."

Được rồi, khi ta huýt sáo, các trò đạp mạnh hai chân, rời khỏi mặt đất.

Nhớ giữ chặt chổi, lên vài mét, hơi nghiêng người về trước, rồi hạ xuống thẳng."

"Nghe tiếng huýt sáo của cô—ba—hai—"Chưa kịp huýt, Neville vì căng thẳng đạp chân mạnh, bay vọt lên.Giáo sư Hooch hô hoán gọi cậu xuống, nhưng Neville không kiểm soát được, bay càng lúc càng cao, rồi trượt khỏi cán chổi!"

Wingardium Leviosa!"

Kate lập tức rút đũa, một phép bùa lơ lửng đánh trúng Neville đang rơi.Cậu không ngừng rơi, nhưng dưới sức kéo của ma lực Kate, từ từ giảm tốc, hạ xuống an toàn trên bãi cỏ.Cây chổi mất kiểm soát thì bay thẳng vào Rừng Cấm.Giáo sư Hooch chạy tới kiểm tra Neville.Bề ngoài không thấy thương tích, nhưng khuôn mặt tròn vẫn còn vết nước mắt."

Phải đưa trò ấy đến phòng y tế," Giáo sư Hooch dìu cậu dậy, "Ai cũng không được phép di chuyển nếu không muốn bị đuổi khỏi Hogwarts!"

Malfoy định cười lớn, nhưng bỗng nhớ ra, nhìn Kate một cái.

"Đồ của hắn rớt."

Kate dùng bùa lơ lửng tới nhặt quả bóng ký ức của Neville, ném cho Harry: "Potter, nhớ trả lại cho cậu ấy."

"Ừ, cảm ơn."

Harry cầm lấy, ánh mắt phức tạp nhìn cô.Dù là Slytherin, Kate này hoàn toàn không khiến cho người ta ghét.Harry nghĩ đã đến lúc nên khuyên Ron xin lỗi cô.Kate, người được phát thẻ người tốt, bây giờ đang tính toán trong đầu một điều khác.Không còn Malfoy quấy rầy, Harry không thể thể hiện tài năng Quidditch, do đó không thể trở thành seeker(Tầm thủ).Cũng vì thế Malfoy sẽ không vì ghen ghét mà hẹn đấu tay đôi vào đêm khuya.

Cứ như vậy, Harry cũng sẽ không phát hiện ra phòng giữ chó ba đầu trên tầng bốn, chứ đừng nói tới việc biết tới chuyện Hòn đá Phù thủy ở Hogwarts.Chật, có vẻ như cốt truyện sẽ bị thay đổi?Lão Đầu Bạc sẽ không tới làm phiền cô chứ?Cô nhìn Malfoy đứng yên bên cạnh bạn bè.Cho đến giờ, cậu ta chưa làm gì đáng ghét, thái độ kiêu căng cũng giảm bớt.Phải chăng vì sợ cô, mới biết kiềm chế?Không hợp lý, vì trong nguyên tác, Harry và cậu ta đối đầu nhiều năm, chưa hề thấy Malfoy kiềm chế, thậm chí còn gia nhập phe Voldemort sau này.Vậy sao bỗng dưng kiềm chế tính tình?

Chắc là vì cô?Kate thầm nghĩ, mình cần thử xem sao.
 
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 33: Cách trả đũa của Kate.


"Malfoy," Kate đột ngột gọi, "Mình nghe cậu vừa nói hồi nãy, cậu từng cưỡi chổi bay để tránh một chiếc máy bay Muggle phải không?"

Malfoy bị gọi tên giật mình, quay lại với vẻ mặt không mấy dễ nhìn: "Vậy thì sao?"

Đừng lo, giờ có Crab và Goyle hộ tống, chắc Kate cũng không làm gì cậu ta.Cậu ngẩng cao đầu: "Tất cả trẻ em sinh ra trong gia đình phù thủy — kể cả cô, lẽ ra đều đã từng cưỡi chổi bay rồi, đúng không?"

"Mình chưa từng cưỡi," Kate thành thật trả lời, "Nhưng mình rất tò mò, cậu làm thế nào để tránh radar của máy bay Muggle mà không bị phát hiện?"

Radar — từ này thật xa lạ với một cậu bé sinh ra trong gia đình phù thủy chưa từng tiếp xúc với thế giới Muggle.Malfoy mơ hồ cảm thấy cô muốn vạch trần lời khoe khoang của mình, vội vàng siết chặt chổi: "Sao?

Cô không tin à?

Hay muốn thử so với ta?"

Kate nhíu mày, nhìn chổi dưới chân, thì thầm: "Lên."

Chổi chẳng hề nhúc nhích.Cô thử thêm hai lần nữa, nhưng chổi vẫn không phản ứng, nghe thấy tiếng cười chế giễu từ Malfoy và những người khác.Cuối cùng cô bỏ cuộc: "Có lẽ mình thật sự không hợp để cưỡi chổi."

"Ừ, thừa nhận sớm còn hơn, cô cũng không cần phải xấu hổ quá đâu."

Malfoy cười ha hả, như muốn minh họa, nhảy lên chổi.Hắn ta bay rất ổn, dễ dàng bay ngang tán cây sồi."

Thấy chưa, cách đúng để bay chổi nó giống như vậy!"

Hắn ta hô to thách thức.Kate thở dài, ngẩng đầu: "Giáo sư Hooch đã dặn không được tự ý cưỡi chổi, cậu nên hạ xuống đi."

Giọng cô trầm bình thản, nhưng không cố gắng tỏ ra lo lắng.

Khoảng cách xa, Malfoy cũng không nhìn rõ."

Cô là kẻ nhát gan à, Kate!"

Malfoy dường như quên mất trưa nay bị cô hù sợ phải bỏ chạy.Cậu cảm thấy đã trút hết nỗi ức lên tất cả mọi người, tâm trạng hân hoan, làm sao nghe lời khuyên của cô được.Đứng trước sự chế nhạo này, Kate không biểu lộ gì, nhưng rõ ràng những người đứng sau cô không chịu ngồi yên."

Kate, chị đừng để ý cậu ta."

Hermione nắm chặt tay cô, sợ cô buồn.So với Kate, khả năng điều khiển chổi bay của Hermione cũng không khá hơn bao nhiêu.Ở phía sau, Harry, vừa xác nhận Kate là người tốt, không nhịn được la lên: "Malfoy, mày đừng có mà quá đáng !"

"Ồ!

Potter!

Mày không phải học sinh Gryffindor à?

Sao lại thân thiết với Slytherin thế?"

Malfoy nhìn từ trên cao xuống, tự tin đến cực điểm: "Này, Kate, hay cô đi nói với Hiệu trưởng chuyển vào Gryffindor đi?"

Chưa dứt lời, Harry phẫn nộ nhảy lên chổi, một nhịp đạp là lao vút lên.Malfoy cười ha hả, quay chổi bay đi, "Có gan thì đuổi theo tao này!"

"Đợi đã!"

Harry cúi xuống, tăng tốc.Lúc này, cậu chợt nhận ra, mình có thể điều khiển chổi mà không cần ai hướng dẫn.Chỉ cần một chút thời gian, cậu có thể kéo Malfoy xuống và xin lỗi Kate.Khi đó, Ron cũng sẽ xin lỗi theo, Kate khả năng cao là sẽ tha thứ.Với ý định giúp bạn bè, Harry tăng tốc, đuổi theo Malfoy.Trong khi đó, Kate, người bạn mà cậu muốn giúp, đang nghĩ:Cuối cùng cũng lừa được hắn lên chổi.Hi vọng Dumbledore sẽ không làm phiền cho cô!Malfoy tỏ vẻ nít ranh và vô lễ, Kate nhìn mà chẳng động lòng.Chỉ có thể nói, quả thật là một "nhân vật phản diện" nổi tiếng, rất giỏi chọc tức người khác.Xem qua toàn bộ cuộc phiêu lưu năm nhất, nhiều lần Malfoy đều là nguyên nhân gián tiếp.Một người hữu dụng như vậy, nếu không tận dụng, thật phí.Nhưng mỗi lần cố tình khiêu khích cậu, quá rõ ràng, sau này phải tính toán cải thiện một ít quan hệ."

Chị Kate, đừng buồn."

Hermione thì thầm an ủi.Cô nghĩ Kate im lặng là vì tự ái bị tổn thương."

À..."

Kate giật mình, cố gắng mỉm cười: "Chị ổn mà."

Nhưng nụ cười gượng gạo này trong mắt Hermione là bằng chứng Kate đang buồn.Nắm tay siết chặt, Hermione tức giận nhìn tên Malfoy còn đang loạn xạ trên không trung.Nếu ánh mắt có thể giết người, Malfoy đã bị xé nát nhiều lần rồi."

Chuyện...

Kate, cậu cũng đừng quá buồn."

Ron lúng túng đi tới, "Harry sắp đuổi kịp cậu ta rồi."

Cậu không dám xin lỗi cô, nhưng giờ thấy Kate bị cô lập, lòng trắc ẩn nổi lên.Trong khi nói chuyện, Harry – với hào quang nhân vật chính – kéo Malfoy xuống chổi."

Buông ra, Potter!"

Malfoy gào lên, chưa phục.Harry dùng sức kéo nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ đưa hắn tới trước mặt Kate: "Kate, mình đưa cậu ta đến rồi này!"

Kate giật mình, im lặng nhìn Malfoy mặt đầy bất mãn, rồi nhìn Harry.Để "đáng cứu thế" tự kéo phản diện đến xin lỗi, sao lại có ỏ giác mình là "Bạch Ma Vương"?Chưa kịp mở miệng, cô thoáng thấy Giáo sư McGonagall nghiêm mặt bước tới."

Suốt nhiều năm ở Hogwarts, tôi chưa từng thấy ai như trò, làm sao trò dám-!"

Hermione vội giải thích: "Thưa giáo sư, chuyện không phải vậy, Harry..."

"Không cần nói nữa, trò Granger."

McGonagall nghiêm sắc cắt ngang, quay sang Harry: "Potter, đi theo ta!"

Cô bước nhanh vào lâu đài, Harry đành theo, đầu cúi thấp, chán nản.Malfoy, thoát nạn, thì thầm cười: "Ha, thằng ấy sắp bị đuổi học rồi!"

"Malfoy," Kate đột ngột lên tiếng, "Thực ra mình vừa nãy chưa nói hết đâu."

Cô rút đũa, vung nhẹ.Malfoy sợ hãi, cơ thể bắt đầu dần dần bay lên."

Mình thật sự không hợp với chổi, vì không cần chổi, mình cũng bay lên dễ dàng."

Cô mỉm cười, nhìn hắn như đang nổi trong bóng bay, rồi ngoảnh sang nhìn đám rắn nhỏ hoảng hốt phía sau."

Đừng lo, nửa tiếng nữa, cậu ấy sẽ hạ cánh an toàn."

Trong thời gian đó, hãy để cậu ta trải nghiệm niềm vui được bay mà không cần chổi.
 
Back
Top Bottom