Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 150: Chương 150



Xe hương Bát Bảo một đường đi thẳng đến Nam Sơn Tự.

Đường phố dài vắng vẻ không người, chỉ có tiếng bánh xe lăn qua.

Trong lòng Ngu Ấu Ninh nhớ lại lời Đa Phúc, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hàng vạn hàng ngàn suy nghĩ, không biết bắt đầu nói từ đâu.

Nàng cảm thấy mắt mình bị tầng hơi nước bịt kín, dường như có hơi ấm chảy xuống từ khóe mắt.

“Điện hạ trong lúc hôn mê, bệ hạ đã từng đến Nam Sơn Tự một chuyến.”

“Chàng ấy đi Nam Sơn Tự làm gì? Chẳng phải bệ hạ không tin Phật hay sao?”

"Bệ hạ quả thực không tin Phật, cũng không tin Đạo. Chỉ là khi điện hạ hôn mê bất tỉnh, thái y cũng bó tay..."

Gió bắc gào thét, bay lượn trên con đường dài.

Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng nhắm mắt, không còn sức lực dựa vào gối gấm xanh phía sau.

Nàng như không nghe thấy tiếng gió, cũng không nghe thấy tiếng bánh xe lăn.

Chỉ còn lại câu nói của Đa Phúc—

“Ngày ấy bệ hạ lên núi, đã gặp mặt trụ trì. Những lời bên trong nô tài cũng không nghe rõ, chỉ biết nếu điện hạ tỉnh lại, bệ hạ sẽ đến Nam Sơn Tự để làm lễ tạ thần.”

Gió rét lạnh căm, thấm vào da thịt.

Ngu Ấu Ninh hô hấp gấp gáp, ba nghìn sợi tóc được cột bằng chiếc trâm ngọc kim tương, Ngu Ấu Ninh không thể nhịn được mà kéo rèm xe lên, thúc giục người đánh xe: “Nhanh lên chút nữa, nhanh lên chút nữa.”

Ngoài trời vẫn đang có tuyết rơi xuống, những bông tuyết rơi lộp độp trên áo choàng của Ngu Ấu Ninh.

Không kịp để Đa Phúc đỡ mình, Ngu Ấu Ninh đã từ xe ngựa nhảy xuống.

Gió lướt qua tai, âm thanh lo lắng bất an của Đa Phúc bị bỏ lại phía sau.

“Điện hạ, ngài chú ý dưới chân, đừng để ngã. Điện hạ, điện hạ, ngài từ từ đợi lão nô…”

Gió cuốn theo bông tuyết, rơi lộp độp trên mặt Ngu Ấu Ninh.

Nàng chạy rất nhanh, rất nhanh.

Bên tai lại vang lên câu trả lời của Đa Phúc trước đó.

“Lễ tạ thần? Thì tự nhiên phải thành tâm thành ý, trước cửa Nam Sơn Tự tổng cộng có chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang, mỗi bậc một cái khấu đầu, mới tính là hoàn thành lễ này.”

Chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang.

Mỗi bước một cái khấu đầu, mỗi bước một cái khấu đầu.

Mỗi bước mỗi xa

Gió lạnh thổi phồng áo choàng của Ngu Ấu Ninh, nước mắt ướt đẫm trên mặt.

Tùng xanh vươn mình, trước mắt là những bậc đá cao vút như cầu thang lên trời không thể với tới.

Tuyết vẫn còn tích trên bậc thang, dường như có thêm dấu vết khác.

Nước mắt đảo quanh trong mắt Ngu Ấu Ninh.

Gió v**t v* tóc mai của nàng, đôi mắt Ngu Ấu Ninh đẫm lệ.

Đa Phúc thở hổn hển chạy lên, chiếc ô trúc che trên đầu Ngu Ấu Ninh.

“Điện hạ hãy lên xe trước đi, bên cạnh còn có đường núi. Dù đi vòng xa một chút, nhưng ít nhất không phải đi bộ lên. Điện hạ vẫn đang trong bệnh, nếu như…”

Tai Ngu Ấu Ninh vang lên tiếng ong ong, nàng không còn nghe rõ Đa Phúc nói gì.

Một đôi con ngươi trong suốt ngẩng lên.

Giữa bạt ngàn tuyết trắng, Ngu Ấu Ninh đối diện với đôi con ngươi đen thăm thẳm sâu không lường được.

Thẩm Kinh Châu đứng khoanh tay trên bậc thang, phía sau là tuyết mù mịt, chiếc áo choàng thêu hoa rực rỡ rủ xuống, Thẩm Kinh Châu cao lớn như một bậc thế ngoại cao nhân ẩn cư trong rừng núi.

Hắn như một tiên quân thanh cao quý khí bước ra từ rừng sâu, không thể nào với tới.

Đôi mày sắc lạnh của hắn rơi xuống tuyết, tối tăm sâu thẳm.

Chỉ có khi nhìn thấy Ngu Ấu Ninh, ánh mắt ấy mới dịu lại một chút.

Thẩm Kinh Châu khẽ nhếch môi.

Dưới ô, khóe mắt Ngu Ấu Ninh nóng rực, nước mắt cuồn cuộn trào ra, ào ạt.

Giọng nói của Đa Phúc bị nghẹn lại trong cổ họng, âm thanh cao vút bay lơ lửng trong không khí, như những bông tuyết rơi, không tìm được chỗ dừng chân.

Hai chữ “Bệ hạ” chưa kịp thốt ra.

Đột nhiên, trước mắt thoáng lên một bóng đen.

Ngu Ấu Ninh không biết từ lúc nào đã thoát khỏi chiếc ô trúc.

Giữa mùa đông, cái lạnh của tháng chạp, muôn vàn chim chóc trở về rừng.

Ngu Ấu Ninh vượt qua màn tuyết trắng như lông ngỗng, bước qua từng bậc thang.

Ba bước cũng thành hai bước.

Nàng lao vào lòng Thẩm Kinh Châu.

Một khắc cũng không buông tay.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 151: Chương 151



Sắc tuyết tràn ngập, như muối rắc trên không trung.

Chiếc trâm ngọc khảm vàng trong búi tóc của nàng dính những hạt tuyết nhỏ vụn, phản chiếu sắc tuyết đầy trời.

Ngu Ấu Ninh vùi đầu trước người Thẩm Kinh Châu, nước mắt làm ướt áo Thẩm Kinh Châu, đậm nhạt không đồng đều.

Nàng nhẹ giọng nghẹn ngào, nắm lấy tay áo Thẩm Kinh Châu, giọng nói ồm ồm.

Không biết đã qua bao lâu, Ngu Ấu Ninh mới ngừng khóc.

Nàng nuốt tiếng khóc nức nở vào trong, nhẹ giọng thì thầm.

“Thẩm Kinh Châu, sao chàng…”

Chưa dứt lời, khóe mắt thoáng thấy phương trượng cùng tăng ni đứng dưới gốc tùng xanh, Ngu Ấu Ninh mở to hai mắt, vội vàng đẩy Thẩm Kinh Châu ra.

Tăng ni cầm phật châu trong tay, tăng bào phủ đầy tuyết, vị phương trượng mặc áo cà sa vàng rực, cổ áo thêu họa tiết đặc biệt.

Chuỗi phật châu trên tay, phương trượng chắp tay, cúi chào Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt, tai đỏ bừng chưa nguôi, học theo dáng vẻ của phương trượng, vụng về cúi người đáp lễ.

Tuyết vẫn rơi, phương trượng và các tăng ni bước đi nhẹ nhàng trên bậc thang đá xanh, dần khuất bóng.

Tuyết rơi xuống sau lưng bọn họ, dần làm mờ tầm nhìn của Ngu Ấu Ninh.

Chín nghìn chín trăm chín mươi bậc thang chìm trong sắc tuyết m.ô.n.g lung, như con đường mây xanh cao vời vợi không thể với tới.

Nàng nhớ lại Thẩm Kinh Châu, người chưa từng hành lễ quỳ lạy, nhớ tới hắn từng bước một quỳ gối, chỉ để hoàn thành lời nguyện.

Đột nhiên, một chiếc áo choàng lớn phủ lên vai nàng, áo choàng mềm mại ấm áp, mang theo mùi hương thụy lân mà Ngu Ấu Ninh rất quen thuộc.

Thẩm Kinh Châu, giọng trầm thấp, theo gió tuyết nói: “Đi thôi.”

Chiếc ô trúc che trên đầu Ngu Ấu Ninh, nàng quay lại nhìn, bậc thang dài nặng nề chìm trong tuyết.

Rừng núi lặng yên, xa xa nghe thấy tiếng chuông từ tháp cổ vọng lại, cổ xưa trầm bổng.

Mọi thứ đều cô quạnh, tuyết trải rộng mênh m.ô.n.g vô tận, chỉ còn hai dấu chân đậm nhạt.

Ngu Ấu Ninh thu hồi ánh mắt, lén thăm dò sắc mặt của Thẩm Kinh Châu, muốn nói nhưng lại thôi.

Xe ngựa bốc lên hương ấm áp mờ mịt, hơi ấm xua tan cái lạnh trên người Ngu Ấu Ninh.

Áo choàng được cởi ra, ôm trên đầu gối.

Ngu Ấu Ninh mở to đôi mắt tròn xoe, nhấn mạnh từng chữ.

“Đa Phúc đã nói với ta rồi.”

Thẩm Kinh Châu nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

Làm như người vừa đi đến Nam Sơn Tự để hoàn nguyện, cứ không phải là hắn vậy.

Ngu Ấu Ninh sốt ruột, “Bốp” một tiếng đánh vào mu bàn tay Thẩm Kinh Châu.

“Chân chàng… còn đau không?”

Đầu óc vẫn không suy nghĩ nhiều, Ngu Ấu Ninh vội vàng nắm lấy trường bào của Thẩm Kinh Châu.

Vừa chạm vào người, bỗng dưng, Thẩm Kinh Châu đưa tay nắm lấy cổ tay Ngu Ấu Ninh.

Nhẹ nhàng dùng sức.

Ngu Ấu Ninh ngã ngồi lên đùi Thẩm Kinh Châu.

Nàng hoảng hốt: “Thẩm Kinh Châu, chân chàng vẫn còn bị thương…”

Mỗi bước mỗi xa

Dư âm dừng lại trên môi.

Ngoài xe ngựa, gió rên tựa hạc réo, gió tuyết cúi đầu thở than.

Kiêng dè đầu gối của Thẩm Kinh Châu bị thương, Ngu Ấu Ninh nhón chân điểm đất, chống đỡ cơ thể.

Một lúc sau, đôi chân mỏi nhừ. Nàng không chịu nổi nữa, ngã vào lòng Thẩm Kinh Châu.

Hơi thở dần yếu, đầu mũi như có như không lan tỏa hương đàn hương nhẹ nhàng, chắc chắn là lúc trước Thẩm Kinh Châu đã mang từ Nam Sơn Tự về.

Xe ngựa vẫn rong ruổi trong rừng núi, Ngu Ấu Ninh đặt hai tay nhỏ lên vai Thẩm Kinh Châu, giọng nói run rẩy từ giữa môi bật ra một cách gian nan.

“Thẩm Kinh Châu, nơi thanh tịnh của Phật môn, sao chàng… sao dám…”

Âm thanh lại một lần nữa tắt ngấm, chỉ còn tiếng gió tuyết đánh vào vách xe.

Một lúc lâu sau, Ngu Ấu Ninh thở hổn hển. Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng tựa vào khuỷu tay của Thẩm Kinh Châu, đôi mắt thu ngập nước, môi đỏ như son, rực rỡ như phấn hồng.

“Chàng… chàng càn rỡ!”

Đôi mắt phượng lấp lánh, môi đỏ mọng mở ra lại khép, không chút kiêu ngạo.

Thẩm Kinh Châu thờ ơ: “Không bằng điện hạ.”

Âm thanh của hắn chậm rãi, mang theo vẻ lười biếng tùy ý, “Giữa ban ngày, chỉ nghĩ đến việc kéo áo người khác.”

Ngu Ấu Ninh mở to đôi mắt, không thể tin nổi: “Chàng… chàng… chàng nói bậy, ta chỉ muốn xem thôi.”

Ngu Ấu Ninh cúi đầu, bỗng nhớ ra mình vẫn dựa vào đầu gối của Thẩm Kinh Châu.

Nàng vội vàng lùi lại, nói không thành lời: “Ta có chạm vào vết thương của chang không, lát nữa về cung, lại truyền Lưu thái y…”

Lơi nói chưa dứt, Thẩm Kinh Châu lại ôm lấy nàng. Đôi mày thanh tú của hắn vẫn lạnh nhạt, không có chút gợn sóng.

“Chuyện nhỏ thôi, không cần phải hưng sư động chúng.”

Ngu Ấu Ninh còn muốn lùi lại.

Thẩm Kinh Châu nâng mày, khàn khàn cười một tiếng: “Nếu Điện hạ còn lộn xộn, e rằng thật sự chạm vào vết thương rồi.”

Ngu Ấu Ninh lập tức không dám động, ngoan ngoãn để Thẩm Kinh Châu ôm.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 152: Chương 152



Gió tuyết cuồn cuộn, phủ kín trời đất.

Ngu Ấu Ninh buồn ngủ, một bên mặt dựa vào vai Thẩm Kinh Châu, trong cơn mơ mơ màng màng, như có người ôm mình.

Hương thụy lân quen thuộc quẩn quanh mãi không rời xa, Ngu Ấu Ninh cảm thấy yên lòng thoải mái, lại ôm chặt Thẩm Kinh Châu.

Suốt dọc đường được ôm về noãn các, gió tuyết ngang dọc bị ngăn cách bên ngoài, Ngu Ấu Ninh vẫn chìm đắm trong giấc mơ.

Màn trướng buông xuống, cách tấm bình phong, nàng nghe thấy Đa Phúc nói chuyện với Thẩm Kinh Châu.

“Trà an thần nô tài đã sớm bảo người chuẩn bị, giờ vẫn đang hâm nóng trên bếp lò.”

Ông ta cúi đầu, gương mặt già nua đầy nếp nhăn mang vẻ tang thương, “Lão nô cả gan nói một câu, thân thể điện hạ quan trọng, bệ hạ cũng nên chăm sóc bản thân mình.”

“Mấy ngày trước, bệ hạ canh giữ bên cạnh điện hạ, cả đêm vẫn chưa chợp mắt.”

Lúc đó Ngu Ấu Ninh luôn mê man, thường xuyên mơ thấy ác mộng, hoặc trong mơ nỉ non gọi tên Thẩm Kinh Châu.

Nếu nghe thấy giọng Thẩm Kinh Châu thì còn đỡ, nếu không nghe thấy, Ngu Ấu Ninh càng khóc nhiều hơn, ở trong mơ giấc ngủ cũng không an ổn.

Đa Phúc vào lúc ấy đứng ở ngoài cửa, nhìn Thẩm Kinh Châu từ ban ngày ngồi đến đêm tối, không rời khỏi Ngu Ấu Ninh một khác.

Ông ta cười, cung kính và lễ phép, “Giờ điện hạ đã tỉnh, bệ hạ cũng có thể nghỉ ngơi một chút.”

Thẩm Kinh Châu vẫn sắc mặt như thường: “Nói sau đi.”

Ngừng một chút, lại hỏi, “Tấu chương hôm nay đâu?”

Âm thanh của Đa Phúc ép xuống càng thấp, theo sát phía sau Thẩm Kinh Châu, “Đều ở trong thư phòng, có cần bảo người đưa đến không?”

Thẩm Kinh Châu xoa xoa huyệt thái dương, khẽ gật đầu.

Bỗng nghe trong màn trướng truyền đến một tiếng mềm mại: “Bệ hạ.”

Thẩm Kinh Châu liếc nhìn Đa Phúc, Đa Phúc hiểu ý, lặng lẽ rút lui.

Trong noãn các tĩnh lặng, ánh nến vàng nhấp nhô, bóng đổ nhảy múa chảy dài sau lưng Thẩm Kinh Châu.

Chậm rãi vong qua tấm bình phong, chỉ thấy giữa màn trướng có một cái đầu lông xù ló ra.

Ngu Ấu Ninh nắm một góc màn, hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, mặt mày vẫn mang vẻ buồn ngủ.

Ngu Ấu Ninh đưa một tay nắm màn, một tay nắm lấy tay áo Thẩm Kinh Châu.

“Ta buồn ngủ, bệ hạ ở lại với ta đi.”

Nàng vòng tay ôm Thẩm Kinh Châu, ngước đầu lên, đôi mắt trong sáng và rõ ràng tỏa ra nỗi lo lắng không thể gạt bỏ.

Giọng Ngu Ấu Ninh rất nhẹ: “... Được không?”

Thẩm Kinh Châu khẽ mỉm cười, không nói gì.

Ngu Ấu Ninh nắm lấy cổ tay Thẩm Kinh Châu, lại lắc lắc, đôi mắt như nai con trong rừng, ngây thơ cùng khờ dại.

“Được không, Thẩm Kinh Châu?”

Ngón tay nắm cổ tay Thẩm Kinh Châu từ từ trượt xuống, Ngu Ấu Ninh khẽ nắm lấy đầu ngón tay hắn, chưa kịp làm gì, bỗng nhiên toàn thân bị ôm lên.

Ngu Ấu Ninh bất ngờ không kịp đề phòng, mở to mắt.

Ngay sau đó, cả hai cùng ngã xuống giường, hơi thở giao hòa.

Vòng ôm của Thẩm Kinh Châu cực nóng bỏng, như nắng ấm ngày hè, như ngọn lửa hừng hực.

Âm thanh im bặt.

Ngu Ấu Ninh suýt không thở nổi, chiếc cổ trắng nõn ngẩng cao.

Một lúc sau, bóng đen phủ trước mặt nàng lại lùi ra một chút.

Ngu Ấu Ninh mặt đỏ tới mang tai, má lúm đồng tiền di động trên làn da trắng nõn ửng đỏ, như vầng hồng của áng mây chiều.

“Chàng sao… sao lại như vậy?”

Khóe môi của Thẩm Kinh Châu khẽ gợi lên vài phần ý cười: “Chẳng phải điện hạ muốn ta ở cùng với nàng sao?”

Ngu Ấu Ninh ấp úng: “Không, không phải kiểu này.”

Thẩm Kinh Châu cố tình hỏi: “Vậy điện hạ muốn kiểu nào?”

Ngu Ấu Ninh quay mắt đi, mặt càng đỏ: “Tóm lại không phải kiểu này.”

Mỗi bước mỗi xa

Trong màn trướng ánh sáng mờ mịt, bỗng nghe tiếng xào xạc của quần áo, Ngu Ấu Ninh như chim sợ cành cong, vội vàng tránh về phía sau.

Thẩm Kinh Châu bật cười, không nói nhiều, đưa tay ôm Ngu Ấu Ninh vào lòng.

“Ngủ đi.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 153: Chương 153



Hồng mai sa vào tuyết, đảo mắt đã tới năm mới.

Ngày trừ tịch, trong cung khắp nơi treo đèn kết hoa, nơi nào cũng có đèn hoa, cửa sổ vàng lan can ngọc, đẹp không tả xiết.

Tiệc cung đình rượu chè linh đinh, nâng ly đối chén.

Cung nhân mặc toàn lăng la tơ lụa, hai tay bưng khay gỗ sơn, ở giữa bữa tiệc qua lại như con thoi.

Các vũ cơ mặc váy sa mỏng đỏ thẫm, nhảy múa theo nhịp trống.

Ngu Ấu Ninh hai má đỏ hây hây, một tay chống cằm, đôi mắt đẹp lấp lánh, tám phần men say.

Trên tay nàng cầm chiếc cốc mã não hai quai trống rỗng, sái một chút lên bàn.

Ngu Ấu Ninh lẩm bẩm: “Này, ta làm đổ cốc rượu rồi sao? Sao không thấy rượu nữa?”

Ngu Ấu Ninh vốn tửu lượng yếu, vừa mới lén uống một ngụm rượu tùng hoa của Thẩm Kinh Châu, giờ đây say khướt, đôi mắt mê ly không phân biệt được phương hướng.

Nàng tiến tới, thấy cả mặt sắp chạm vào cốc.

Bỗng, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, che lên cốc rượu trống rỗng.

Ngu Ấu Ninh “đùng” một tiếng va vào mu bàn tay Thẩm Kinh Châu, đôi mày liễu thanh tú nhíu lại không vui.

Trong tầm nhìn m.ô.n.g lung, một dáng người cao ráo hiện ra trong mắt Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu mặc áo choàng thêu hoa văn thụy thú màu đỏ thẫm, thân cao như ngọc, phong độ xuất chúng.

“Thẩm, Thẩm Kinh Châu.”

Ngu Ấu Ninh chống bàn đứng dậy, loạng choạng ngã vào lòng Thẩm Kinh Châu.

Tiệc cung đình vui mừng cảnh thái bình, tiếng đàn sáo xa dần ở phía sau.

Hai bên lối đi trải đá xanh trồng đầy hồng mai, như màu son tỏa hương như lan.

Trong không khí chập chờn bóng hoa mai, mùi hương hoa quẩn quanh.

Ngu Ấu Ninh đi đường không vững, lúc thì chê Thẩm Kinh Châu đi quá nhanh, lúc thì lại chê đối phương chậm chạp.

Rõ ràng là mình không thể đi nhanh như Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh lại “ác nhân cáo trạng trước”.

Đôi môi đỏ mọng bĩu lên, Ngu Ấu Ninh vừa giả bộ giận vừa trách móc nhìn Thẩm Kinh Châu.

Không hài lòng phàn nàn: “Thẩm Kinh Châu, chàng chậm quá.”

Nàng vỗ vai Thẩm Kinh Châu, khẩu xuất cuồng ngôn, “Ta, ta phải phạt chàng.”

Chưa từng có ai dám nói như vậy với Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu cong môi mỉm cười: “Điện hạ muốn phạt ta điều gì?”

Ngu Ấu Ninh mắt say lờ đờ, thân thể lắc lư, hơi thở mang theo mùi rượu.

“Chàng, chàng ngồi xổm xuống.”

Thẩm Kinh Châu khẽ nhướng mày.

Một lát sau, cũng làm theo.

Ngu Ấu Ninh cười khúc khích, dựa vào lưng Thẩm Kinh Châu, lại vỗ vỗ bờ vai chàng.

“Được rồi, đi, đi thôi.”

Ngu Ấu Ninh nói không rõ ràng, lắp bắp, “Về cung.”

Đa Phúc gấp gáp theo sau hai người, tay cầm đèn lồng dương giác lắc lư, ánh nến trải đầy đất, lấp lánh như vàng.

Đa Phúc cung kính cúi người hỏi: “Bệ hạ, liễn ở phía sau…”

“Không cần.” Thẩm Kinh Châu nói nhẹ nhàng, nhận lấy đèn lồng dương giác từ tay Đa Phúc.

Hắn nhấc mí mắt, “Đi xuống đi.”

Hành lang tối tăm uốn lượn, giữa bầu trời tuyết trắng.

Ánh nến lấp lánh chậm rãi chiếu qua song hoa hình bát giác, Ngu Ấu Ninh nửa nhắm mắt, đôi mắt hổ phách theo ánh nến mà lưu chuyển.

Nàng chôn đầu vào cổ Thẩm Kinh Châu, thấp giọng lẩm bẩm: “Thẩm Kinh Châu, chàng đi, đi chậm một chút.”

Mỗi bước mỗi xa

Con ma men lơ mơ, nói năng không đầu không cuối.

“Thẩm Kinh Châu, chàng không được làm ta ngã, nếu chàng làm ta ngã, ta, ta sẽ…”

Thẩm Kinh Châu cười: “Điện hạ sẽ thế nào?”

Ngu Ấu Ninh nhíu mày suy nghĩ, tức giận hừ một tiếng. Ngu Ấu Ninh dõng dạc tuyên bố.

“Ta sẽ khóc!”

Thẩm Kinh Châu bật cười.

Trên không trung, những bông tuyết rơi dần, bỗng từ xa vang lên tiếng pháo.

Hương thơm đầy đất, hoa anh đào rơi rụng.

Ánh sáng bạc nhỏ vụn lấp lánh rơi vào đáy mắt Ngu Ấu Ninh, nàng không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Như hoa nở rộ, tiếng pháo vang lên vui tai, cung điện rực rỡ, sáng như ban ngày.

Trong khoảnh khắc ánh sao mờ nhạt, Ngu Ấu Ninh vội vàng vỗ Thẩm Kinh Châu, hoảng hốt.

“Mau ước nguyện!”

Một tiếng pháo nữa vang lên, ánh lửa văng lên khắp nơi, rồi lại trở về yên tĩnh.

Ngu Ấu Ninh lén lút mở một mắt, nàng ghé sát vào tai Thẩm Kinh Châu, đôi môi đỏ chạm vào tai hắn.

“Thẩm Kinh Châu, ta vừa ước nguyện với các vì sao!”

Say rượu, Ngu Ấu Ninh không phân biệt được giữa các vì sao và tiếng pháo, mắt của nàng sáng lên, lại vỗ Thẩm Kinh Châu, ngụ ý.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười: “Điện hạ ước điều gì?”

Đôi bông tai ngọc trai Nam Dương lấp lánh dưới ánh đêm, Ngu Ấu Ninh khẽ cười.

Hơi thở ấm áp phả vào cổ Thẩm Kinh Châu.

“Hy vọng Thẩm Kinh Châu bình an, bình an, bình an.”

Say đến mức không biết gì, Ngu Ấu Ninh vẫn lo lắng cho sự an khang của Thẩm Kinh Châu.

Nàng cảm thấy choáng váng.

“Còn nữa—”

“Nguyện bệ hạ từ nay mọi việc như ý, tốt hơn ngày cũ.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 154: Chương 154



Đông qua xuân đến, liễu tơ yếu sức rủ vàng.

Chỉ chớp mắt đã một năm nữa là xuân sang.

Xuân hàn se lạnh, mưa bụi lất phất như sợi râu rồng không thể đứt, trong trẻo nhưng thấu lạnh xuyên qua màn trướng.

Ngu Ấu Ninh mặc bộ váy gấm xanh thêu hoa quế, tóc dài đen nhánh búi thành kiểu vân kế, đầu đội đầy châu ngọc.

Giữa tóc cài một chiếc trâm bạc mạ vàng hình đôi phượng, lấp lánh rực rỡ, vàng ngọc tranh nhau phát sáng.

Hộ giáp khắc kim lăng khảm ngọc bích được gở xuống đặt sang một bên, Ngu Ấu Ninh ôm một đống "thảm" lông xù trong tay.

Đôi mắt nàng cười như trăng khuyết.

Lê Lê từ khi sinh con cách đây hai năm, càng ngày càng lười biếng, thường nằm phơi bụng dưới mái hiên.

Nếu có tỳ nữ đi ngang qua, vô tình làm ồn đến Lê Lê đang nghỉ ngơi, còn có thể thu hoạch được một cái trợn trắng mắt.

Mèo Ba Tư với đôi mắt khác màu đẹp đến nghẹn lời, mỗi khi Ngu Ấu Ninh đến Triệu phủ, đều nhìn Lê Lê chăm chú cả nửa ngày.

Nàng nói lời nhỏ nhẹ dịu dàng, đôi mắt cong cong, dịu dàng dỗ dành vật nhỏ trong tay.

"Nhóc nào là mèo đẹp nhất thế gian vậy?"

"Ôi, thì ra là Lê Lê của chúng ta."

Ngu Ấu Ninh tự nói tự nghe, trong lòng thích thú.

Móng tay trơn mượt bóng lóng không dính chút màu sơn móng, Ngu Ấu Ninh dùng ngón tay trêu đùa Lê Lê.

Qua cửa sổ, một tiếng cười khẽ truyền đến tai Ngu Ấu Ninh.

"Nương nương đừng trêu nó nữa, nếu làm hỏng dây bình an của nương nương thì không hay đâu."

"Có gì đâu, chẳng phải là..."

Câu nói chưa dứt, Ngu Ấu Ninh vội vàng ngừng lại, khẩn cấp "cướp dây miệng mèo" từ trong miệng Lê Lê.

Hạt châu phúc lộc được buộc giữa dây bình an, tròn trịa như hạt sen.

Ngu Ấu Ninh vội vàng lấy dây bình an giấu vào tay áo, sợ Lê Lê không cẩn thận bị nghẹn.

Triệu Nhị đẩy cửa vào, mặt mày rạng rỡ.

"Nương nương đừng nuông chiều nó nữa, trước đây Lê Lê ở trong cung đã làm hỏng chiếc bình hoa men ngọc Long Tuyền, sau ta lại nghe phụ thân ta nói, chiếc bình đó quý giá lắm, là cống phẩm của Cảnh Lâm đưa tới."

Ngu Ấu Ninh mím môi cười, không để tâm: "Chỉ là một chiếc bình thôi, vỡ thì vỡ, có gì quan trọng?"

Nàng lại ôm Lê Lê, ôm vào trong n.g.ự.c vỗ về: "Chỉ cần đừng làm Lê Lê sợ là được."

Lê Lê cuộn mình trong tay Ngu Ấu Ninh, khẽ "meo" một tiếng, quay đầu vung vẩy bàn chân mềm mại về phía Triệu Nhị giễu võ dương goai.

Triệu Nhị dở khóc dở cười cười, cố tình làm mặt nghiêm: "Hôm nay không còn cá khô cho mi nữa."

Lê Lê kêu lên liên hồi, lại dùng cái đầu nhỏ cọ cọ vào lòng bàn tay Ngu Ấu Ninh, như tìm kiếm chỗ dựa.

Trong lòng Ngu Ấu Ninh mềm nhũn, nắm lấy bàn chân tròn trịa của Lê Lê, nghiêm túc hứa hẹn.

"Sẽ có mà sẽ có mà, một lát nữa ta sẽ bảo người mang đến cho Lê Lê một thùng cá khô."

Tỳ nữ mang đến món mứt trám thịnh hành ở kinh thành, Ngu Ấu Ninh khoác tay, lại nói chuyện phiếm với Triệu Nhị.

Nàng giờ đây không còn sợ người lạ như trước, các tiểu nương tử ở kinh thành cũng quen biết nhau kha khá, thi thoảng Triệu Nhị cũng nói với nàng vài chuyện khuê trung riêng tư.

Ví dụ như gần đây ở kinh thành có loại phấn son nào thịnh hành, hay là lão gia của phủ nào đó vì đi thuyền hoa một chuyến, sau khi về phủ đã bị phu nhân đánh một trận.

Nhà nào vừa sinh được nhi tử, nhà nào có tin vui, Ngu Ấu Ninh đều biết rõ như lòng bàn tay.

Trước đây còn có quan viên sủng thê diệt thiếp, vung tay đánh đập chính phòng, ngay cả đích tử đích nữ trong nhà cũng bị ông ta đánh đập.

Ngu Ấu Ninh nghe xong tức giận bất bình, sau khi về cung đã cùng Thẩm Kinh Châu chửi rủa đối phương hơn nửa đêm.

Hôm sau tỉnh dậy, Ngu Ấu Ninh nghe tin quan viên đó bị giáng chức, một mình bị lưu đày ra biên quan làm khổ dịch.

Triệu Nhị cười nói: "Hôm kia ta vừa nhìn thấy đại nương tử ban đầu của ông ta, hiện giờ sắc mặt tốt đến lạ, như hai người khác nhau."

Mỗi bước mỗi xa

Dứt lời, Triệu Nhị lại thở dài.

"Đáng tiếc người tốt như vậy, trước đây lại gả cho một súc sinh như vậy, thấy được sự bất công của thế đạo này đối với nữ tử, may mà giờ đây đã chuyển biến."

Triệu Nhị nói luyên thuyên, giữa chừng bỗng thấy bóng dáng tỳ nữ đi nhanh dưới hiên.

Rèm dày được kéo lên, tỳ nữ cười tươi, khuôn mặt như hoa đào trong vườn.

"Nương nương, tiểu thư, có người từ trong cung đến."

Nàng ta cúi người thi lễ với Ngu Ấu Ninh, khóe miệng không ngừng nở nụ cười.

"Đa Phúc công công vừa phái người đến, nói bên ngoài đang mưa, sợ nương nương không mang ô, đặc biệt sai người mang đến."

Triệu Nhị buồn cười, "Phụt" một tiếng, ôm bụng cười to.

Triệu Nhị không dám trêu chọc Thẩm Kinh Châu, chỉ dám nói về Đa Phúc.

"Đa Phúc công công cũng thật là, chẳng lẽ Triệu phủ của bọn ta ngay cả một cái ô cũng không có, còn phải sai người đến."

Triệu Nhị nắm khăn lụa, hạ giọng lại gần sát Ngu Ấu Ninh, cười trêu chọc.

"Nương nương mau về đi, nếu muộn thêm chút nữa, e rằng bệ hạ sẽ phải tự ra cung đón người."

"Nói bậy bạ gì đó."

Ngu Ấu Ninh hai má phiếm hồng, nhưng vẫn nghe lời đứng dậy chào từ biệt với Triệu Nhị.

Lê Lê từ lòng Ngu Ấu Ninh nhảy xuống, cái đuôi lông xù bóng bẩy, dựng thẳng lên, lắc lư trong không trung.

Quấn quýt đảo quanh bên người Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh hiểu ý, nhìn về phía tỳ nữ, lập tức có người mang cá khô tiến lên.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 155: Chương 155



Mưa phùn lất phất, như rèm ngọc treo trước mắt.

Đi qua hành lang dài, Ngu Ấu Ninh bước đi, nâng váy, bước lên xe ngựa.

Mành xe màu xanh thẫm được kéo lên, bỗng dưng, ánh mắt Ngu Ấu Ninh dừng lại ở một chỗ.

Nụ cười như gợn sóng, từ khóe môi nàng dần dần nở ra.

"Bệ hạ đến khi nào?"

Mưa rơi liên hồi bên ngoài.

Trong xe ngựa không có đèn, ánh sáng mờ ảo xuyên qua cửa sổ gỗ, loang lổ rọi lên mặt Thẩm Kinh Châu.

Đôi con ngươi đen tối dừng trong bóng râm, lúc sáng lúc tối.

Ngu Ấu Ninh cười nhào vào lòng Thẩm Kinh Châu, một tay vòng qua cánh tay hắn.

Nàng dựa vào Thẩm Kinh Châu, lúm đồng tiền như hoa: "Nếu biết bệ hạ đến, ta chắc chắn sẽ đi nhanh hơn."

Nói xong, lại nâng cao khóe môi.

Ngu Ấu Ninh thẳng thắn: "Nói sai rồi, nếu biết bệ hạ tự đến đón ta, ta nhất định sẽ chạy đến gặp bệ hạ."

Thẩm Kinh Châu khẽ cười: "Nương nương hiện giờ càng biết dỗ dành người hơn."

Ngu Ấu Ninh với một đôi mắt hổ phách sáng rực, nụ cười càng thêm sâu hơn.

"Vậy bệ hạ... có thích không?"

Chưa đợi Thẩm Kinh Châu trả lời, Ngu Ấu Ninh đã lập tức nói.

Như tự hỏi tự đáp.

"Chắc chắn là thích, bệ hạ nhất định sẽ thích."

Ngu Ấu Ninh không ngại ngần: "Bệ hạ làm sao lại không thích ta được?

Lông mày điểm trang, môi đỏ rực như rạng mây màu.

Đôi môi của Ngu Ấu Ninh đỏ mọng bóng loáng no đủ, tựa như châu ngọc san hô, sặc sỡ lóa mắt.

Nàng ngẩng cao đầu, âm thanh chưa tắt.

Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh lướt qua bên môi Ngu Ấu Ninh.

Bàn tay mảnh mai của Thẩm Kinh Châu trượt xuống, Ngu Ấu Ninh tự nhiên ôm chặt hắn.

Mưa đập vào mái ngói, không trung lơ lửng những giọt mưa nhỏ, hòa quyện với mùi đất bùn đặc trưng.

Không khí ẩm ướt tràn vào xe, hơi mưa se lạnh, làm tan biến đi sự nóng bừng trên má Ngu Ấu Ninh.

Nàng hữu khí vô lực tựa vào vai Thẩm Kinh Châu.

Khóe môi bị một vết rách nho nhỏ, chính là do Thẩm Kinh Châu mới vừa để lại.

Đôi lông mày lá liễu nhẹ nhàng nhíu lại, Ngu Ấu Ninh bĩu môi, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.

"Chàng lần sau, lần sau không được như vậy nữa."

Thẩm Kinh Châu mắt cười, lơ đãng nhìn xuống, cố tình hỏi: "Không được cái gì?"

Ngu Ấu Ninh mặt đỏ bừng, thấp giọng nói một chữ.

Nàng cuộn mình trong lòng Thẩm Kinh Châu, lầm bầm phát ra cơn bực tức.

“Chàng đêm trước cũng vậy, còn... ở cổ tay ta, khi ta ôm Lê Lê, suýt nữa để Triệu Nhị nhìn thấy.”

Nàng cố ý nuốt một chữ.

Ngu Ấu Ninh lắc lắc đầu, đôi mắt ánh lên tia sáng.

“May mà ta thông minh, kịp thời nói sang chuyện khác.”

Nếu để Triệu Nhị thấy dấu răng trên cổ tay nàng, Ngu Ấu Ninh sợ rằng có tới một tháng sẽ không dám vào Triệu phủ chơi đùa.

Thẩm Kinh Châu cười cười, không để tâm: “Biết rồi.”

Ngu Ấu Ninh nắm tay đ.ấ.m vào Thẩm Kinh Châu, giả vờ hùng hổ.

Nàng cường thế bá đạo nói: “Không thể nói ‘biết rồi’.”

Ngu Ấu Ninh đã chịu nhiều thiệt thòi vì câu nói này, mỗi lần trên giường, cho dù nàng nói gì, Thẩm Kinh Châu cũng chỉ đáp “biết rồi”.

Rồi sau đó, hắn vẫn làm theo ý mình, kiên quyết không thay đổi.

Thẩm Kinh Châu nâng chân mày: “Vậy ta nên nói gì?”

Ngu Ấu Ninh ngắn gọn: “Chàng phải nói ‘được’.”

Thẩm Kinh Châu biết nghe lời phải: “Được.”

Ánh mắt hắn rơi xuống cổ tay mảnh khảnh trắng mịn của Ngu Ấu Ninh, bỗng chốc trở nên u ám.

“... Dây bình an đâu?”

Tròng mắt Ngu Ấu Ninh chuyển động, cúi đầu tỏ vẻ tiếc nuối.

“Lê Lê muốn chơi, nên, nên ta đã cho nó.”

Thẩm Kinh Châu cười mà không nói gì.

Ánh mắt Ngu Ấu Ninh kịch liệt trốn tránh, mi mắt nhanh chóng chớp chớp.

“Chỉ là dây bình an thôi, bệ hạ cũng không keo kiệt đến vậy chứ?”

Ngu Ấu Ninh ấp úng, chột dạ không thôi.

Ngu Ấu Ninh không khéo làm nữ hồng, dây bình an trên tay cũng là do Thẩm Kinh Châu làm cho nàng.

Sau khi Triệu Nhị biết chuyện này, liền trợn mắt há hốc mồm.

Nàng ta chưa từng thấy có lang quân nào làm được việc như vậy, càng đừng nói đến người nọ lại là cửu ngũ chí tôn.

Ngu Ấu Ninh quay đầu, mắt chớp chớp: “Chỉ kéo đứt một chút thôi, bệ hạ sẽ không tức giận chứ?”

Thẩm Kinh Châu không vội vã: “... Kéo đứt rồi?”

Ánh mắt Ngu Ấu Ninh mơ hồ không chắc: “Chỉ một chút thôi.”

Nói xong, nàng không quên nhận lỗi về mình.

“Cũng tại ta không cẩn thận, không liên quan gì đến Lê Lê.”

Một người làm một người chịu, nàng sẽ không để mèo con phải chịu liên lụy.

Thẩm Kinh Châu bật cười.

Ngu Ấu Ninh sợ hãi, chỉ cảm thấy nụ cười của Thẩm Kinh Châu không có ý tốt, nàng rụt rè lùi lại nửa bước.

“Bệ hạ cười gì vậy? Lại, lại làm cho ta một cái mới là được mà.”

Thẩm Kinh Châu giơ tay giữ Ngu Ấu Ninh lại, không để nàng động đậy, tiếng cười trầm thấp như làn mưa, hư vô mờ mịt.

Hắn đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* khuyên tai của Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh cứng đờ người, ngồi thẳng tắp đùi Thẩm Kinh Châu.

“Trước đó chẳng phải nương nương vẫn rất yêu thích sao, sao hôm nay lại dám tháo xuống?”

Ngu Ấu Ninh nói năng lộn xộn: “Lê Lê muốn chơi, ta, ta cuối cùng cũng không thể từ chối nó. Bệ hạ là quân tử, chắc chắn sẽ không để ý đến chuyện nhỏ nhặt này.”

Thẩm Kinh Châu lại cười: “Vẫn phải phạt.”

... Phạt?

Phạt cái gì?

Ngu Ấu Ninh ngơ ngơ ngác ngác, không hiểu chuyện gì.

Xe ngựa đi xuyên qua màn mưa m.ô.n.g lung, một đường vững vàng trở về hoàng cung.

Cung điện tầng tầng lớp lớp, hoa lan quanh tường.

Rêu xanh đậm nhạt, bóng cây lắc lư.

Một ô cửa, Ngu Ấu Ninh nằm trên bàn đá cẩm thạch hoa lê, bút mực giấy nghiên vương vãi khắp nơi.

Đầy đất bừa bãi lộn xộn.

Tất lụa treo lơ lửng, một cổ chân trắng mịn tinh tế hiện ra dưới ánh nến, chuông nhỏ buộc ở cổ tay, kêu leng keng trong trẻo.

Trong phòng khắp nơi đều thắp đèn, sáng như ban ngày.

Mỗi bước mỗi xa

Qua làn sương mù, Ngu Ấu Ninh nhìn rõ hết thảy mọi thứ trong phòng.

Bàn trang điểm bằng ngọc bích có một chiếc gương trong suốt.

Thẩm Kinh Châu mặc trường bào cổ tròn màu trắng ngà phản chiếu trong gương.

Ngu Ấu Ninh bỗng nhắm mắt lại, mặt mày hiện lên vài phần sung sướng ngượng ngùng.

Chẳng bao lâu lại có tiếng khóc vang lên.

“Ta, ta đã lừa chàng.”

Ngu Ấu Ninh kéo ống tay áo của Thẩm Kinh Châu, môi mím lại nức nở.

Dây bình an mà Thẩm Kinh Châu tặng nàng đã sớm cất vào túi, ngay cả một sợi lông mèo cũng không dính vào.

Ngu Ấu Ninh giọng mũi nặng nề: “Thật sự, ta không lừa chàng.”

Tiếng mưa văng vẳng quanh cung điện, liên miên không dứt.

Thẩm Kinh Châu vỗ về mái tóc dài của Ngu Ấu Ninh, giương môi cười: “Ta biết.”

Hắn là cố ý.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 156: Chương 156



Mưa xuân chưa ngừng, những sợi mưa dài mảnh như kim chỉ, từ mái hiên gỗ mun cong vút nhỏ xuống.

Qua một tấm bình phong gỗ tử đàn có khảm ngọc, Đa Phúc ôm trường bào, cúi người một cách kính cẩn nói.

“Bệ hạ, Trương đại nhân hiện đang chờ bên ngoài điện.”

Ông ta tinh tế quan sát sắc mặt Thẩm Kinh Châu, không dám tự ý chủ trương quyết định.

Chỉ chờ Thẩm Kinh Châu ra lệnh.

Theo hầu Thẩm Kinh Châu đã lâu, Đa Phúc vẫn không chắc chắn được tâm tư của vị chủ tử này, ngày ngày lo lắng đề phòng, sợ nói sai nửa chữ.

Chiếc trường bào màu xanh thẫm viền vàng tôn lên dáng người cao ráo của Thẩm Kinh Châu, có lẽ do trời mưa trong vườn, ánh sáng trong phòng tối hơn thường ngày một chút.

Trong ánh nến chập chờn, Thẩm Kinh Châu mặc cho cung nhân quỳ bên chân, giúp mình thay quần áo.

Đôi mắt tối đen nhẹ khép lại, một lúc lâu sau, hắn mới lười biếng nói: “Để hắn chờ một chút, đợi lát nữa trẫm sẽ...”

Chưa dứt lời, Thẩm Kinh Châu bỗng dưng im bặt.

Hắn quay đầu, ánh mắt xuyên qua tấm bình phong dệt lụa kia, như thể có thể nhìn thấy quang cảnh trong phòng.

Tay áo vừa nâng lên.

Ngay lập tức, các cung nhân hiểu ý, cùng nhau hạ thấp người hành lễ với Thẩm Kinh Châu, rồi lặng lẽ rời đi.

Màn trúc kim ti đằng hồng kéo lên, ánh sáng trong phòng trở nên mờ ảo.

Từng lớp màn trướng chồng chất rủ xuống đất, trên giường, một người nhắm chặt mắt, hàng mi dài rõ ràng dường như vẫn còn đọng nước mắt chưa khô.

Chiếc chuông bạc ở cổ chân vẫn còn, tiếng chuông vùi vào chăn gấm.

Bàn chân mảnh mai trắng như ngọc, chăn gấm che khuất một phần. Trong ánh sáng mờ ảo, Ngu Ấu Ninh có làn da trắng mịn màng, gương mặt má lúm đồng tiền chỉ to bằng lòng bàn tay, khiến người ta thương yêu.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu trở nên trầm lắng.

Ban chỉ ngọc bích ở giữa ngón tay chuyển động nửa vòng.

Một lúc sau, hắn từ từ quay người.

Chiếc trường bào màu xanh thẫm chưa kịp ra ngoài nửa bước, hình dáng nhỏ bé trên giường dường như cảm nhận được.

Đôi mắt hổ phách vẫn nhắm chặt, chỉ nghe thấy một tiếng thấp giọng lầm bầm, Ngu Ấu Ninh lăn mình ra ngoài, bàn tay vô tình đè lên một góc trường bào của Thẩm Kinh Châu.

Đầu sỏ gây chuyện vẫn hồn nhiên không biết, ôm chăn gấm ngọt ngào ngủ vùi.

Khóe môi Thẩm Kinh Châu gợi lên ý cười nhạt như có như không, khom người cúi đầu.

Trường bào vẫn chưa được rút khỏi tay Ngu Ấu Ninh, đột nhiên, Ngu Ấu Ninh lại lăn một vòng, hoàn toàn đè lên trường bào của Thẩm Kinh Châu.

Màu mắt Thẩm Kinh Châu tối lại một chút.

Mưa thu lất phất, như sương khói bao phủ trên không gian cung điện.

Trong lư hương nhỏ với men pháp lang cửu đào phôi vàng, khói nhẹ lượn lờ, hòa quyện với hương ấm nồng nàn.

Noãn các yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng mưa văng vẳng.

Góc áo dưới tay vẫn còn, Ngu Ấu Ninh cảm thấy nghi hoặc.

Chuyện gì vậy?

Thẩm Kinh Châu sao không có chút động tĩnh nào?

Lẽ ra hắn phải nên vội vã chạy đến ngự thư phòng...

Đôi mắt hạnh như nước thu từ từ mở ra một bên.

Ngu Ấu Ninh bất ngờ đối diện với ánh mắt như cười như không của Thẩm Kinh Châu, khiến nàng lập tức nhắm mắt lại.

Chỉ trong chớp mắt, nàng lại thong thả mở mắt ra.

Ngu Ấu Ninh đưa một tay dụi mắt còn ngái ngủ nhập nhèm, như nửa mơ nửa tỉnh, ôm lấy cánh tay Thẩm Kinh Châu thì thầm.

“Bệ hạ sao còn chưa lên triều?”

Thẩm Kinh Châu lười biếng, tay áo nhẹ nhàng vỗ về, ôm Ngu Ấu Ninh vào lòng.

“Hôm nay hưu mộc.”

Ngón tay nâng cằm Ngu Ấu Ninh lên.

Ngu Ấu Ninh từ lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu lên, đôi mày cong như được tô điểm, đôi má hồng hào.

Đôi mắt còn mê ly ngái ngủ.

Nàng mơ màng nằm trong lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu, hàng mi nhanh chóng chớp chớp, đáy mắt thoáng hiện chút tinh nghịch.

Nàng đã nghe thấy Đa Phúc và Thẩm Kinh Châu nói chuyện, biết rằng Thẩm Kinh Châu còn phải đi ngự thư phòng gặp thần tử.

Nghĩ đến những chuyện tối qua, Ngu Ấu Ninh thầm mắng Thẩm Kinh Châu trong lòng, rồi cúi đầu xuống.

Đôi môi đỏ chạm vào lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu, nhẹ nhàng hôn một cái.

Thẩm Kinh Châu không hề động đậy, chỉ là ánh mắt tối lại một chút.

Ngu Ấu Ninh ngẩng đôi mắt lên, đôi môi lại chạm nhẹ vào cổ tay Thẩm Kinh Châu.

Rồi dần dần tiến lên.

Khói nhẹ trong phòng từ từ bay lên, đúng lúc trước khi màn lụa xanh rũ xuống, Ngu Ấu Ninh như mới giật mình nhận ra, giả vờ vội vàng đẩy Thẩm Kinh Châu ra.

Ý cười trong mắt không thể nào giấu được.

“Bệ hạ mau đi lo chính sự đi, chẳng phải Đa Phúc đã nói Trương đại nhân đang chờ bệ hạ ở ngự thư phòng sao?”

Thẩm Kinh Châu khẽ cười, thản nhiên nói.

“... Nương nương đã nghe thấy rồi?”

Suýt nữa bật cười ra tiếng, Ngu Ấu Ninh môi đỏ mím lại, nuốt xuống lời châm chọc sắp bật ra, cố gắng nhịn cười gật đầu.

“Chỉ là mơ hồ nghe thấy Đa Phúc nói một câu, cũng không biết có phải nghe nhầm không.”

Thẩm Kinh Châu mặt không đổi sắc: “Không nghe nhầm.”

Hắn rũ mắt liếc Ngu Ấu Ninh một cái, giọng điệu bình thản, “Thật sự có chính sự cần làm.”

Ngu Ấu Ninh mặt mày hớn hở: “Vậy bệ hạ còn không mau đi, nếu trễ thì...”

Chưa dứt lời, Ngu Ấu Ninh bỗng trợn tròn mắt.

Màn trướng lặng lẽ rơi xuống trước mặt nàng, che khuất mọi quang cảnh.

Thẩm Kinh Châu ôm nàng ngã vào chăn gấm.

Tiếng chuông bạc vang vọng giữa đêm khuya một lần nữa lại lắc lư.

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt, khó khăn từ môi răng phát ra vài chữ: “Chàng, chàng chàng...”

Tiếng khóc vụn vặt bật ra, Ngu Ấu Ninh nói năng lắp bắp, hé ra gương mặt đỏ bừng.

“Ban ngày, ban ngày...”

Hai chữ cuối cùng bị nuốt xuống, Ngu Ấu Ninh thấp giọng nức nở, đôi mắt mang sắc đỏ khác thường.

“Chàng thế này là hôn, hôn quân, chẳng phải chàng còn chính sự phải làm hay sao?”

Trời thấy còn thương.

Nếu không nghe thấy Thẩm Kinh Châu có chính sự, nàng cũng không dám công khai trêu chọc như vậy.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh hối hận không thôi, nước mắt nức nở rơi xuống hai giọt.

Thẩm Kinh Châu bật cười, một tay chống bên gối Ngu Ấu Ninh, cúi người nhẹ nhàng chạm vào tai nàng.

Ý tứ sâu xa.

“Nương nương còn không biết sao?”

“Đây chính là chính sự.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 157: Chương 157



Mưa rơi trên lá chuối, màn mưa lạnh lẽo.

Xuân hàn se lạnh, các cung nhân mang đến đồ rửa mặt súc miệng, hầu hạ Ngu Ấu Ninh thay quần áo.

Còn tự tay mang đến bữa trưa.

Cháo cá nấu mềm ngọt, còn thêm sò điệp khô, cua biển và tôm.

Đa Phúc cúi người đặt đũa cho Ngu Ấu Ninh: “Nương nương, đây là bệ hạ đặc biệt dặn dò ngự phòng làm, cháo cá này là món nương nương yêu thích nhất...”

Nói chưa dứt lời, Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên hừ một tiếng: “Ai nói ta thích nhất? Ta không ăn cái này, mang xuống đi.”

Đa Phúc biến sắc, khó xử nhìn về phía Thẩm Kinh Châu: “Cái này... Vậy nương nương muốn ăn cái gì, nô tài bảo bọn họ làm đưa tới.”

Ngu Ấu Ninh nhất thời không biết nói gì, suy nghĩ một hồi, cố tình chọn những món ăn nhiều dầu mỡ.

Chưa dứt lời, đã nghe Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nói: “Đều lui hết đi.”

Đa Phúc không hiểu lý do, không dám trái ý Thẩm Kinh Châu, cúi người cáo lui: “Vâng.”

Noãn các yên tĩnh, chỉ còn động tĩnh Thẩm Kinh Châu múc cháo.

Cháo cá quả thật ngọt ngào, Ngu Ấu Ninh lén nhìn một cái, vừa vặn thấy sò điệp khô ở trên cùng.

Trước đây nàng thích ăn sò điệp khô nhất.

Mỗi bước mỗi xa

Dư quang nhìn thấy Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu, Ngu Ấu Ninh vội vàng thu hồi ánh mắt, hai tay để ngay ngắn trên đùi.

Gương mặt nghiêm nghị, vẻ mặt như “Ta không ăn, chàng cũng không làm gì được ta”.

Cuối cùng, bỗng nghe Thẩm Kinh Châu cầm muỗng lên, rồi...

Cho cháo cá vào miệng.

Ngu Ấu Ninh:???

Ngu Ấu Ninh:!!!

Nàng tức giận đến mức không kiềm chế được mà đập bàn đứng dậy: “Chàng——”

Trong mắt Thẩm Kinh Châu mang ý cười, từ tốn: “Chẳng phải nương nương nói không ăn sao?”

Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận: “Ta, ta......”

Đối diện với đôi mắt cười của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh càng thêm tức giận.

Nàng lại hừ một tiếng, quay mặt đi, tức tối nhìn vào đầu ngón tay mình.

“Hiếm có, chàng bây giờ có thể hiểu ta nói gì rồi sao?”

Thẩm Kinh Châu biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Ta không hiểu khi nào?”

Ngu Ấu Ninh lập tức nổ tung, liệt kê từng “tội trạng” của Thẩm Kinh Châu.

“Đêm qua, còn sáng nay, sáng nay......”

Ngu Ấu Ninh mặt đỏ tới mang tai, không nói tiếp được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bực tức của nàng, như thể đã chịu đựng một sự oan ức lớn.

Ngu Ấu Ninh không thể so bì độ vô liêm sỉ với Thẩm Kinh Châu, có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy.

“Dù sao, chàng......”

Ngu Ấu Ninh quay đầu.

Thẩm Kinh Châu không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng nàng, ngón tay thon gầy nâng cằm Ngu Ấu Ninh lên.

Thẩm Kinh Châu cúi đầu xuống.

......

Một lúc lâu.

Hai má Ngu Ấu Ninh ửng hồng, đến cả phương hướng cũng không phân biệt rõ, cảm thấy choáng váng.

“Nương nương còn giận không?”

“Ta...”

Quay đầu nhìn thấy Thẩm Kinh Châu với đôi mày kiếm và ánh mắt sáng, hắn đẹp đến mức không thể tin nổi, tướng mạo của hơn cả Phan An, chỉ sợ là Thám hoa lang, cũng không thể bằng Thẩm Kinh Châu nửa phần.

Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng nuốt cơn giận sắp nói ra miệng, thầm nghĩ quả thật sắc đẹp hại người không ít.

Nàng vừa chán ghét sự nông cạn của mình, vừa giả vờ giả vịt nói.

“Đương nhiên là giận.” Nàng đột ngột quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kinh Châu.

Bỗng dưng lại không có cốt khí mà nói.

“Nếu sau này chàng không tái phạm, ta sẽ không truy cứu nữa, không còn giận nữa.”

Ngu Ấu Ninh rất rộng lượng.

Thẩm Kinh Châu nâng mày: “Ừm.”

Ngu Ấu Ninh rầm rì, đôi mắt đen láy lấp lánh xoay vòng: “‘Ừm’ có nghĩa là gì?”

Thẩm Kinh Châu cười, ăn ngay nói thật.

“E rằng lại làm nương nương thất vọng rồi.”

Hắn sẽ không sửa.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 158: Chương 158



Mùa xuân tháng ba, liễu tơ yếu sức rũ vàng.

Sương mù nặng nê, sắc trời còn chưa sáng, một chiếc xe ngựa lăn bánh từ xa đến.

Tiếng vó ngựa lộc cộc, liên tục không ngừng, làm vỡ tan sự yên bình của làn sương buổi sáng.

Cố đô Kim Lăng nằm trong màn mưa mờ ảo, như mộng như ảo.

Ngu Ấu Ninh mặc chiếc trường bào cổ tròn màu đỏ lựu thêu hoa văn vàng, tóc búi kiểu vân đôi.

Eo nhỏ thon thả, váy áo bay bổng.

Bàn tay trắng nõn thon dài, nàng cầm một chiếc quạt bằng tơ tằm nhũ, cười tươi như hoa.

Chiếc quạt nâng lên một góc rèm xe màu xanh đen, ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài chiếu vào, những vệt sáng đổ bóng lên mu bàn tay trắng ngần của Ngu Ấu Ninh.

Những vệt sáng đậm nhạt khác nhau, to nhỏ không đều.

Đương kim thánh thượng nam hạ Kim Lăng, Ngu Ấu Ninh với tư cách là Hoàng hậu, tự nhiên cũng theo Thẩm Kinh Châu đến đây.

Thẩm Kinh Châu lần này cải trang vi hành, vẫn chưa kinh động đến quan địa phương.

Cổng thành nguy nga cao ngất, xa vời vợi không thể với tới.

Hai chữ “Kim Lăng” ngập trong màn mưa lạnh, như ngự trên mây cao.

Ngu Ấu Ninh đã ao ước Kim Lăng từ lâu, trên đường đi mắt không rời, đôi mắt sáng trong như muốn dán vào cửa sổ xe.

Nàng không muốn bỏ lỡ bất kỳ cảnh đẹp nào.

Thỉnh thoảng quay lại nói chuyện với Thẩm Kinh Châu về những điều kỳ thú trên đường.

Ngoài những điều đã nghe trước đó, Ngu Ấu Ninh chưa từng rời khỏi kinh thành, giờ nhìn đâu cũng thấy điều mới mẻ thú vị, lưu luyến không muốn về.

Xe ngựa đi qua màn mưa ẩm ướt, làn mưa nghiêng nghiêng trong không trung.

Ngu Ấu Ninh mỉm cười, ôm lấy cánh tay Thẩm Kinh Châu.

“Sáng nay ta gặp một đứa trẻ, chỉ khoảng năm sáu tuổi.”

Ngu Ấu Ninh giơ tay chỉ chiều cao của đứa trẻ, giọng nói không giấu được sự thương xót.

“Cậu bé chỉ cao như vậy, mà đã phải giúp gia đình làm việc rồi.”

Thẩm Kinh Châu nhướng mày: “... Đứa trẻ?”

Ngu Ấu Ninh gật đầu, lúc đó nàng vừa đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn xuống, liền giơ tay gọi cậu bé lên lầu.

“Ta thấy cậu bé đói đến mức bụng dán vào lưng, đã bảo Đa Phúc mang bánh và trà cho nó.”

Sau đó lại nghe đứa trẻ nói mẫu thân mình đang bệnh nằm trên giường, ngay cả thuốc cũng không mua nổi, Ngu Ấu Ninh vội vàng bảo Đa Phúc mang tiền lên lầu.

“Mặc dù nó còn nhỏ, nhưng cũng rất hiểu chuyện, chỉ nhận có mười lượng bạc.”

Ngu Ấu Ninh định bảo thái y đi cùng, nhưng không kịp nói xong, đứa trẻ đã vội vã xá nàng một cái, lập tức chạy mất tăm mất dạng.

Ngu Ấu Ninh thở dài, ánh mắt nhìn qua cửa sổ, hướng về màn mưa xám xịt.

Mây đen dày đặc, trên trời không thấy bóng dáng một con chim.

Ngu Ấu Ninh giọng nhẹ nhàng, niệm “A Di Đà Phật”, cầu nguyện cho đứa trẻ.

Thẩm Kinh Châu nghe thấy, chỉ cười không nói gì.

Hắn từ tay Ngu Ấu Ninh rút chiếc quạt ra, ngón tay dài mảnh nhẹ nhàng xoa xoa họa tiết lá liễu trên quạt.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu giọng điệu bình tĩnh: “Đương nhiên nó không dám ở lại lâu.”

Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên: “Tại sao? Ta đâu phải kẻ hung thần ác sát, sao nó không dám ở lại lâu?”

Ngu Ấu Ninh bật cười, “Chắc cũng không thể nào là nói dối chột dạ, sợ bị phát hiện, nên mới...”

Chưa nói hết câu, Ngu Ấu Ninh bỗng quay đầu, chậm rãi đối diện với tầm mắt Thẩm Kinh Châu.

Nàng do dự: “Không thể nào phải không? Đứa trẻ có vẻ quen thuộc, lại nói rất thứ tự đâu ra đấy.”

Ngu Ấu Ninh không tin mình sẽ bị lừa, nàng hừ một tiếng, ngẩng cao cằm lên với Thẩm Kinh Châu.

“Chàng đừng có nói bậy.” Ngu Ấu Ninh tự bảo vệ mình, “Ta không ngu ngốc, không thể bị một đứa trẻ lừa gạt.”

Ngu Ấu Ninh lắc lắc chiếc diêu vàng trong tóc, “Nó nói rất chân thành, nếu là bịa đặt, sao không đi làm tiên sinh kể chuyện luôn?”

Thẩm Kinh Châu chỉ cười.

Không biết có phải vì buồn bực hay không, hai má Ngu Ấu Ninh ửng hồng.

Thẩm Kinh Châu cầm chiếc quạt, nhẹ nhàng quạt cho Ngu Ấu Ninh.

Ngón tay cầm quạt khớp xương rõ ràng, như thanh trúc thon dài.

Hôm nay Thẩm Kinh Châu mặc trường bào màu xanh thẫm thêu hoa văn du lân, đôi mắt lạnh lùng thanh thoát, như một công tử quý tộc bước ra từ tranh vẽ.

Ngu Ấu Ninh ngẩn ngơ nhìn vào mắt Thẩm Kinh Châu, rồi bỗng nhiên tiến tới, nhanh chóng hôn nhẹ vào khóe môi Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh cười tươi như hoa, nàng giật lại chiếc quạt từ tay Thẩm Kinh Châu, che nửa mặt mình, chỉ để lộ đôi mắt cười cong cong.

Ngu Ấu Ninh vui vẻ.

“Bệ hạ có dám cược với ta không?”

Thẩm Kinh Châu cong khóe môi: “Cược cái gì?”

Ngu Ấu Ninh chớp chớp mắt.

Sự việc xảy ra đột ngột, nàng tạm thời không nghĩ ra được điều gì, Ngu Ấu Ninh ôm mặt, trầm ngâm một lúc.

Một lúc sau, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng nói: “... Để nợ trước nhé?”

Thử thăm dò một cách cẩn thận.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, không nói gì.

Ngu Ấu Ninh nhíu mày: “Chàng đang làm gì vậy? Không lẽ không tin ta sao?”

Thẩm Kinh Châu cười hai tiếng, ngón tay thong thả gõ lên cửa sổ.

“Không phải không tin, chỉ là bỗng nhớ ra...”

Thẩm Kinh Châu cúi người, bất ngờ tiến đến trước mắt Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh trợn tròn hai mắt.

Thẩm Kinh Châu cười nói: “Nương nương hình như còn nợ ta một lần.”

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt: “Ta khi nào...”

Chưa dứt câu, Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên ngượng ngùng im lặng.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 159: Chương 159



Nhiều năm trước, nàng quả thật đã nói với Thẩm Kinh Châu như vậy, lúc đó Ngu Ấu Ninh còn hỏi Thẩm Kinh Châu có cần viết giấy nợ không.

Ánh mắt lảng tránh, Ngu Ấu Ninh nhìn Thẩm Kinh Châu với vẻ hoang mang bất an.

Khi đối diện với đôi mắt như cười như không của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh cảm thấy lo lắng.

Nàng bất chợt lùi lại nửa bước, nói năng quanh co:

“Bệ hạ, bệ hạ thế này là có ý gì?”

Khóe môi Thẩm Kinh Châu cười sâu hơn: “Nương nương có từng nghe đến ‘tiền con’ không? Ngoài vốn ra, còn có lãi.”

Ngu Ấu Ninh tròn mắt: “Chàng, chàng, chàng...”

Hai chữ “gian thương” còn chưa kịp bật ra, bên ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng cương ngựa.

Thẩm Kinh Châu nghiêm mặt: “Xuống xe trước.”

Biệt viện bị mưa bụi che phủ, rêu xanh đậm nhạt.

Năm cánh cổng gỗ đen sơn bóng phản chiếu trước mắt Ngu Ấu Ninh, trước mặt là bức tường cao hơn hai trượng, đi dọc theo hành lang cong về phía trước.

Một khung một cảnh, như bước vào tranh vẽ, đẹp không sao tả xiết.

Những tảng đá kỳ lạ, tùng xanh vươn ra mái hiên.

Ngu Ấu Ninh chầm chậm nhấc váy, vòng qua hồng kiều có hình thụy thú, ánh mắt không thể giấu nổi sự kinh ngạc.

Đi một hồi, nàng chỉ mới tham quan được chưa đến một nửa khu vườn.

Ngu Ấu Ninh kêu mệt, nằm xuống chiếc đệm gấm xanh để nghỉ tạm.

Gió từ cửa sổ thổi vào, mang theo từng đợt hơi lạnh thoảng qua.

Cung nhân quỳ gối trên ghế nhỏ, tay cầm búa mỹ nhân, nhẹ nhàng đ.ấ.m bóp chân cho Ngu Ấu Ninh.

Mưa rơi trên lá chuối, Ngu Ấu Ninh tựa vào gối gấm xanh, mơ màng muốn ngủ.

Nàng mơ mơ màng màng nói: “Được rồi, xuống đi.”

Mắt thu khép hờ, Ngu Ấu Ninh đưa một tay che mắt.

Chiếc búa mỹ nhân trên tay người nọ vẫn không rời khỏi, không nặng không nhẹ đập vào mu bàn chân Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh mờ mịt mở hai mắt, trong ánh sáng mờ ảo, nàng trước tiên nhìn thấy Thẩm Kinh Châu với đôi mày sắc bén.

Ngu Ấu Ninh giọng điệu lười biếng, nàng dịch người về phía trước, nửa thân dựa vào đùi Thẩm Kinh Châu.

“Là chàng à.”

Ngu Ấu Ninh với đôi mắt hạnh nhập nhèm mê ly: “Bệ hạ đã xong việc rồi ư?”

Thẩm Kinh Châu dù đang ở Kim Lăng, nhưng mọi việc lớn nhỏ trong kinh thành vẫn cần hắn xem qua.

Nam tuần Kim Lăng, thứ nhất vì muốn bồi Ngu Ấu Ninh, thứ hai cũng muốn nghiêm tra tham quan ô lại ở Kim Lăng.

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng: “Ừm.”

Đường xe mệt mỏi, Ngu Ấu Ninh mắt mờ mịt ngái ngủ, nhưng lòng vẫn không giảm đi ý muốn ngao du.

Ngu Ấu Ninh nắm lấy tay áo Thẩm Kinh Châu, khó nén nổi sự phấn khích bừng bừng.

“Ngày mai ta muốn đi xem sông Tần Hoài.”

Nàng đã đọc về sông Tần Hoài ở Kim Lăng trong sách, nơi đó vàng ngọc tranh nhau phát sáng, châu báu rực rỡ tôn nhau, cảnh đẹp như tranh.

Càng nói càng hăng hái, Ngu Ấu Ninh tựa vào đùi Thẩm Kinh Châu, sự buồn ngủ cũng tan biến.

“Ta còn nghe nói trên sông Tần Hoài có một vị Tương nương tử, tiếng đàn của nàng ấy rất tuyệt diệu, đẹp hơn cả Tây Thi......”

Nói đến đây, Ngu Ấu Ninh lại lén nhìn Thẩm Kinh Châu, cố gắng tìm kiếm chút dấu vết để lại trên mặt hắn.

Thẩm Kinh Châu cúi đầu, đôi con ngươi đen tối sâu thẳm.

Mỗi bước mỗi xa

“... Sao vậy?”

Ngu Ấu Ninh quay đầu, lúng ta lúng túng: “Không có gì.”

Thẩm Kinh Châu bật cười hai tiếng, âm thanh trầm thấp, không thể che giấu sự vui vẻ.

“Nương nương không còn buồn ngủ nữa sao?”

Ngu Ấu Ninh nghi hoặc, không hiểu gật đầu.

Nàng chống một bên đầu, má lúm đồng tiền tỏa sáng, ánh mắt sáng quắc nhìn Thẩm Kinh Châu.

Nói ra cũng kỳ lạ, trước đây nàng còn buồn ngủ không mở mắt nổi, nhưng khi nói chuyện với Thẩm Kinh Châu, cơn buồn ngủ dần tan biến, giờ đây lại tinh thần phấn chấn.

Ngu Ấu Ninh nắm lấy tay Thẩm Kinh Châu, áp vào lòng bàn tay hắn.

Ngu Ấu Ninh cười dựa vào tay Thẩm Kinh Châu, đôi mắt cong cong.

Lúc thì kéo kéo tay Thẩm Kinh Châu, lúc thì nhẹ nhàng chạm vào hàng mi của hắn.

Thẩm Kinh Châu nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của Ngu Ấu Ninh, ánh mắt tối lại một chút.

Khóe môi hắn gợi lên vài phần ý cười: “Nếu nương nương không buồn ngủ, không bằng nghĩ đến chuyện khác?”

Ngu Ấu Ninh tò mò: “... Chuyện gì?”

Thẩm Kinh Châu không đổi sắc mặt: “Trả nợ.”

Sự kinh ngạc cùng khiếp sợ trong mắt Ngu Ấu Ninh dần lớn lên, nàng ngơ ngác chớp mắt.

Ngu Ấu Ninh ngớ người: “... Làm sao, làm sao trả?”

Nghĩ đến kho vàng bạc châu báu nhỏ của mình, Ngu Ấu Ninh bỗng cảm thấy tự tin.

Nàng gật đầu với Thẩm Kinh Châu, giọng điệu hiên ngang lẫm liệt.

“Bệ hạ muốn gì cứ nói.”

Thẩm Kinh Châu cười nhẹ vỗ vào mu bàn tay Ngu Ấu Ninh: “Cùng ta vẽ một bức tranh.”

Ngu Ấu Ninh không hiểu ý, ngẩn người gật đầu: “Được.”
 
Back
Top Bottom