Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 140: Chương 140



Gió bắc lạnh lẽo, thấm tận vào xương thịt.

Gió tuyết cuốn theo những bông tuyết, chắn ngang giữa hai người.

Ngu Ấu Ninh ngẩng cao khuôn mặt với lúm ồng tiền xinh đẹp, mày ngài như họa núi, d.a.o động lấp lánh, tựa như dòng suối dưới ráng chiều.

Những bông tuyết từ trên trời rơi xuống, chất đống trên giày mềm của Ngu Ấu Ninh.

Khóe môi nhiễm ý cười của Thẩm Kinh Châu gom lại nửa phần, ánh mắt dừng lại trên ban chỉ ngọc bích trong tay, giọng nói mang theo tươi cười

“Điện hạ là đang cầu nguyện với Bồ Tát, hay là… ta?”

Trong lời của Thẩm Kinh Châu có bóng gió.

Ngu Ấu Ninh quay mặt đi, đôi mắt đen láy trong suốt, tựa như dạ minh châu thượng hạng.

Dâng hương cầu nguyện, quyên tiền… Đây là điều mà trước đây Ngu Ấu Ninh chưa dám nghĩ tới, nàng chỉ là một con tiểu quỷ đến vô tung đi vô ảnh, nào dám ở trước Bồ Tát múa rìu qua mắt thợ.

Ngu Ấu Ninh trên xe ngựa một đường cũng không rảnh rang, đã hỏi Đa Phúc rất nhiều.

Ngu Ấu Ninh nước tới chân mới đi học hỏi, khi nào thì quỳ lạy, khi nào thì dâng hương, từng chút từng chút, nàng đều ghi nhớ kỹ trong lòng, sợ nói sai nửa câu.

Ba điều ước trong ngày sinh nhật, Ngu Ấu Ninh đều dành cho Thẩm Kinh Châu, nàng không muốn Thẩm Kinh Châu lại bị tổn thương.

Gió tuyết bay lượn, làm mờ tầm nhìn của Ngu Ấu Ninh.

Nàng quay đầu, bàn tay trắng nõn bám lên tay áo Thẩm Kinh Châu, chậm rãi siết chặt.

Ngu Ấu Ninh thì thầm, ngẩng đôi mắt lên: “Vậy bệ hạ… có đồng ý không?”

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, nụ cười sâu thêm mấy phần. Hắn khom người cúi đầu, ánh mắt chậm rãi đối diện với mắt của Ngu Ấu Ninh.

Bốn mắt nhìn nhau, sự hồi hộp và mong đợi trong mắt Ngu Ấu Ninh không thể giấu giếm.

Thẩm Kinh Châu thờ ơ thu hồi ánh mắt lại: “Điện hạ hy vọng ta đồng ý?”

“Đương nhiên.” Ngu Ấu Ninh thốt lên.

Nàng không muốn thấy Thẩm Kinh Châu làm tổn thương mình.

Nhưng mọi thứ đều cần có bước đi chậm rãi, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng lẩm bẩm, “Nếu chàng nhất thời không thể thay đổi được, cũng… cũng không sao.”

Ngón tay bám vào tay áo Thẩm Kinh Châu chậm rãi trượt xuống tay hắn, Ngu Ấu Ninh nắm tay Thẩm Kinh Châu, giọng nói rất chậm, như đang dỗ dành.

“Chậm rãi thôi cũng được, cũng không thể nào một sớm một chiều là xong được.”

Ngu Ấu Ninh nói lời thấm thía, suy nghĩ tìm từ, đôi mày ngài lại nhíu chặt, cân nhắc từng lời.

Những âm thanh nhỏ nhẹ rơi rớt trong không khí, như những bông tuyết bay lượn, chìm nổi.

Thẩm Kinh Châu chỉ cười mà không nói.

Ngu Ấu Ninh không vui, lắc lắc cổ tay Thẩm Kinh Châu, nàng tỏ ra tức giận, mày cau mắt trợn.

“Sao chàng không nói gì?”

Thẩm Kinh Châu nhàn nhạt cười, một lúc sau mới nói: “Biết rồi.”

Trong mắt Ngu Ấu Ninh xẹt qua vẻ hoang mang: “Vậy sau này chàng có…?”

“Không nữa.”

Chiếc ô trúc hoàn toàn che trên đầu Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu đưa một tay ôm lấy eo nhỏ của Ngu Ấu Ninh, nhẹ nhàng bế nàng lên xe ngựa.

Vách xe được trang trí bằng những viên ngọc quý nặng trĩu, tường gỗ chạm khắc tinh xảo, gấm vóc đầy mắt.

Ngu Ấu Ninh vẫn nhìn chăm chú vào Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu cười cười, bâng quơ nói: “Nếu điện hạ không tin, có thể quay lại ngự thư phòng xem thử.”

Ngu Ấu Ninh rụt đầu lại, ngay lập tức nhớ đến lần trước đột nhập vào thư phòng của Thẩm Kinh Châu, còn bị bắt quả tang.

Nàng lẩm bẩm: “Vậy cũng không cần đâu.”

Nói xong, Ngu Ấu Ninh lại nghĩ đến việc chính, đôi mắt nàng chuyển động, đưa tay về phía Thẩm Kinh Châu.

Thản nhiên: “Bệ hạ, quà sinh nhật của ta đâu?”

Thẩm Kinh Châu nhướng mày.

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt, ôm lấy cánh tay Thẩm Kinh Châu, khuôn mặt nhỏ nhắn chừng bàn tay tiến đến trước mắt Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên.

“Chàng không phải là… đã quên rồi chứ?”

Thẩm Kinh Châu cong môi: “Nếu quên, thì điện hạ muốn thế nào?”

Thẩm Kinh Châu gần đây bận rộn triều chính, thường xuyên ở điện Dưỡng Tâm phê duyệt tấu chương đến tận nửa đêm. Nếu quên cũng có thể thông cảm.

Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên mình tổ chức sinh nhật sau khi làm người, Ngu Ấu Ninh không thể giấu nổi sự thất vọng.

“Không muốn sao cả.”

“...Thật sao?”

“Đương nhiên, đương nhiên là thật.” Ngu Ấu Ninh nâng mắt lên, nóng lòng muốn khẳng định.

“Ta cũng không phải là người cố tình gây sợ, bệ hạ quên thì quên thôi.”

Khóe môi Ngu Ấu Ninh giương ý cười với vài phần láu lỉnh, “Đợi sinh nhật sang năm, bệ hạ lại bù cho ta là được, còn nhiều thời gian mà.”

Nàng nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt, nhưng sự mất mác trong đáy mắt vẫn có thể thấy được hai ba phần.

Mỗi bước mỗi xa

Xe ngựa bát bảo hương lọng xanh với những tua rua châu ngọc thong thả dừng lại, rèm dày nặng được kéo lên, lọt vào tầm mắt trước tiên là tuyết trắng bay bay, nhưng không phải cánh cổng lộng lẫy của cung điện, mà là một biệt viện.

Tùng xanh vươn lên mái hiên, cổng phủ mở rộng.

Một nhóm cung nhân tơ lụa, tay cầm đèn lồng dương giác, nối đuôi nhau bước ra, đứng hầu hai bên.

Ngu Ấu Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Kinh Châu, bước đi trên tuyết.

Ánh nến điểm xuyết sáng rực rỡ, Ngu Ấu Ninh theo ánh sáng rẽ qua tường xây làm bình phong ở cổng, đi qua hành lang dài.

Hành lang dài bằng gỗ mun treo đầy đèn gió thủy tinh, nhìn xa như dải ngân hà rực rỡ.

Ngu Ấu Ninh với bụng đầy nghi hoặc, bước chân dần chậm lại.

Đây là biệt viện nàng chưa từng đặt chân đến.

Trong vườn, khắp nơi là hồng mai điểm xuyết, hương thơm nhẹ nhàng bay xa. Đi xuyên qua nguyệt môn, trước mặt là những tảng đá lởm chởm kỳ quái, dây leo chằng chịt.

Hồng kiều bắc ngang qua hồ băng, bông tuyết rơi lả tả, mặt hồ và bầu trời hòa làm một.

Ngu Ấu Ninh đứng ngây người tại chỗ, nàng như hóa thành bỉ đực điểu*, vượt qua những bức tường cao, bay về phía nam.

*Bỉ dực điểu: là loài chim có một mắt và một cánh, chúng phải gắn vào nhau và bay theo cặp theo thần thoại TQ.

Mỗi cây cỏ ở Kim Lăng như cuộn tranh trải ra trước mắt Ngu Ấu Ninh.

Nói là tranh cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì mỗi bông hoa, mỗi con chim trong vườn đều được Thẩm Kinh Châu xây dựng theo kiểu vườn mai nổi tiếng nhất ở Kim Lăng.

Ngay cả những tảng đá giả trong vườn cũng được vận chuyển từ Kim Lăng đến.

Ngu Ấu Ninh chỉ thấy vườn mai Kim Lăng vào mùa đông qua sách. Lục nghĩ tân phôi tửu, hồng nê tiểu hỏa lô*.

*Vấn Lưu Thập Cửu - Bạch Cư Dịch

Trước hồ có ba tảng đá, lại có một hàng bia, bên tây nối với đình đông, bên đông nối với nhà sàn. Khoảnh vườn tràn đầy hồng mai rực rỡ như son, đẹp không thể tả.

Đi qua một cánh cổng hải đường, bất ngờ thấy lá phong đỏ như tranh. Đi tiếp về phía trước, là thu, là hạ, lại là xuân.

Mùa thu có lá phong, mùa đông có hồng mai, mùa xuân có hoa đào, mùa hè có hoa sen.

Không biết Thẩm Kinh Châu đã dùng cách gì, mà có thể đưa bốn mùa của Kim Lăng đến trước mắt Ngu Ấu Ninh.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 141: Chương 141



Ngu Ấu Ninh ngẩn người, hoa mắt, nhất thời không biết nên nhìn cảnh đẹp nào cho phải.

“Cái này, chẳng lẽ cùng là vu thuật của Lâu Lan hay sao?”

Cảnh tượng kỳ diệu như vậy, Ngu Ấu Ninh chỉ thấy trong sách.

Nàng quay người, liếc nhìn Thẩm Kinh Châu, cẩn thận dùng ngón tay chọc chọc vào Thẩm Kinh Châu.

“...Bệ hạ, chàng thật sự là, là con người sao?”

Nàng bỗng cảm thấy có chút nghi ngờ Thẩm Kinh Châu là thật hay giả, nếu thật sự là người phàm, làm sao có thể có bản lĩnh thông thiên đến vậy.

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng cười: “Điện hạ khen người ngược lại thật độc đáo.”

Hắn chỉ cho Ngu Ấu Ninh nhìn lên, hóa ra hoa đào không phải là hoa đào, mà là những khối băng trong suốt được nhuộm màu, chạm khắc thành hình.

Ngu Ấu Ninh đứng giữa “mùa xuân” của Kim Lăng, mê mẩn không rời.

Lại có cung nhân bưng một chiếc hộp gỗ hoàng hoa lý tiến lên, bên trong là khế đất của biệt viện, ghi rõ ba chữ “Ngu Ấu Ninh”.

Ngu Ấu Ninh mờ mịt vô thố, ngẩng đầu nhìn Thẩm Kinh Châu.

Dưới khế đất còn có một đạo thánh chỉ, phong Ngu Ấu Ninh làm Vĩnh An công chúa, hưởng thực ấp* năm nghìn hộ.

*Thực ấp: ở Trung Quốc, hệ thống thái ấp được bắt đầu dưới thời Nhà Thương và phát triển mạnh dưới thời nhà Chu, những nhà cai trị vào thời điểm đó đã tịch thu hoặc chuyển nhượng đất đai cho gia tộc, họ hàng hoặc các quan chức và tướng lĩnh có công. Những vùng đất đó được gọi là "Thực ấp"

Lục công chúa của tiền triều sống lâu năm trong lãnh cung, lần đầu tiên có phong hào, còn có đất phong, biệt viện này cũng là phủ công chúa của nàng bên ngoài cung.

Ngu Ấu Ninh không còn là công chúa vô danh trong lãnh cung nữa. Sau này khi xuất giá, cũng sẽ từ phủ công chúa mà đi ra.

Đạo thánh chỉ nắm trong tay, như nặng tựa ngàn cân.

Ngu Ấu Ninh không hiểu lý do, không biết là tuyết rơi vào mắt hay nước mắt làm mờ tầm nhìn.

Ngu Ấu Ninh khẽ nghẹn ngào: “Nhưng bệ hạ… không phải ghét Vũ Ai Đế lắm sao?”

“Không thể nói là ghét.” Thẩm Kinh Châu lạnh nhạt đáp.

Người có thâm thù đại hận với Vũ Ai Đế là Thẩm gia, chứ không phải Thẩm Kinh Châu hắn.

Thẩm phụ coi Thẩm Kinh Châu thanh kiếm sắc bén dùng để báo thù rửa hận, nhưng không biết trong lòng hắn, Thẩm gia cũng chỉ là bậc thang để hắn bước lên mây xanh.

Trong hộp còn có danh sách sính lễ của Ngu Ấu Ninh, tổng cộng có một trăm hai mươi tám gánh, mười dặm hồng trang cũng chỉ đến vậy.

Ngu Ấu Ninh với hai má phiếm hồng: “...Bệ hạ, sao bệ lại chuẩn bị cả cái này?”

Nàng lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng yêu thích ôm chặt danh sách sính lễ của mình không buông tay, đọc nhanh như gió, xem đi xem lại.

Noãn các đốt hương thụy lân, một góc có đặt một lò xông nhỏ bằng vàng men pháp lang cửu đào.

Trên giá sách cổ có một chiếc bồn thủy tiên bằng men xanh Nhữ Diêu, cùng với một tấm bình phong chạm khắc ngọc bằng gỗ tử đàn.

Ngoài cửa sổ, hành lang thắp sáng ánh nến, cả vườn sáng rực như ban ngày.

Ngu Ấu Ninh ở trên tháp quý phi tựa vào cửa sổ, rèm voan vén lên, nàng không còn nhìn Thẩm Kinh Châu nữa, chỉ chăm chú nhìn những hoa sen băng trong vườn.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc là một hồ băng trong suốt. Trên hồ, vài bông hoa sen đỏ, thật là cảnh đẹp ý vui.

Ngu Ấu Ninh hai tay ôm mặt, không chuyển mắt.

Thẩm Kinh Châu từ phía sau Ngu Ấu Ninh lên tiếng: “Điện hạ thế này là… muốn ở đây xem cả đêm ư?”

Ý cười của Thẩm Kinh Châu không đạt đến đáy mắt.

Ngu Ấu Ninh lập tức từ cửa sổ thu đầu về, mở rộng vòng tay quay lại ôm Thẩm Kinh Châu, mặt mày cong cong, âm thanh như chim hót.

“Bệ hạ tặng ta, đương nhiên ta phải xem cho thỏa thuê.”

Thẩm Kinh Châu cúi đầu: “Vậy điện hạ có xem thỏa thuê chưa?”

Ngu Ấu Ninh với mắt cười như trăng rằm: “Bệ hạ tặng ta, làm sao thỏa thuê hết được, đương nhiên là nhìn mãi không chán.”

Nàng từ trong lòng Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng quắc, bỗng nhiên lại cúi xuống, nụ cười trên môi nhạt dần.

“Chỉ là bệ hạ tặng ta nhiều như vậy…”

Nếu là sinh nhật của Thẩm Kinh Châu, nàng không biết có thể tặng gì cho hắn.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy có chút âu sầu.

Nàng ngay cả việc đáp lễ cũng không thể.

Khóe môi Thẩm Kinh Châu gợi lên chút ý cười, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nâng cằm Ngu Ấu Ninh.

“Sao lại không có?”

Ngu Ấu Ninh nghi hoặc chớp mắt.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu cười khẽ: “Điện hạ suy nghĩ kỹ lại đi.”

Ánh mắt hắn đi xuống, dừng lại ở túi hương bên hông Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu có ý chỉ.

Ngu Ấu Ninh còn tưởng Thẩm Kinh Châu lại mắc chứng cũ, muốn lấy đồ trong túi hương của mình làm việc khác.

Mắt nàng chợt lạnh, nắm chặt túi hương của mình.

Đôi môi đỏ mọng của Ngu Ấu Ninh mím chặt: “Đây là bệ hạ cho ta, bệ hạ không thể đổi ý.”

Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “...Ta nói muốn đổi ý khi nào?”

Ngu Ấu Ninh ngẩn ra: “Vậy bệ hạ… muốn làm gì?”

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu tối lại: “Chỉ là không biết món này dùng để làm gì.”

Hắn từng chút một tách những ngón tay của Ngu Ấu Ninh ra, tháo túi hương bên hông nàng.

Thẩm Kinh Châu cúi xuống, đôi môi mỏng đặt bên tai Ngu Ấu Ninh.

“... Sao điện hạ không dạy ta?”

Đồng tử của Ngu Ấu Ninh đột ngột co rút.

Khoảnh khắc chớp nhoáng, Ngu Ấu Ninh bỗng hiểu ra điều gì, nàng đột ngột đẩy Thẩm Kinh Châu ra, nhảy xuống khỏi tháp quý phi.

Ngu Ấu Ninh quên cả mang giày, luống cuống tay chân lùi lại hai ba bước.

Trong mắt nàng hoảng hốt, bên tai đỏ bừng: “Chàng chàng chàng…”

Ngu Ấu Ninh nói năng lắp bắp, lưng dựa vào kệ sách, chữ không thành câu.

Đêm tối đen như mực, ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, phủ khắp khu vườn.

Thẩm Kinh Châu đứng trước cửa sổ, dáng người cao lớn bất động như núi, tay áo rộng thả xuống ánh nến lung linh, ở cổ tay áo khổng tước thêu tiên hạc đứng cao trên đỉnh núi.

Ở nơi ánh sáng không chiếu tới, một gương mặt Thẩm Kinh Châu chìm trong bóng tối, mờ mịt không rõ.

Đôi mắt đen tuyền sâu thẳm như giếng cổ không thể lường đường.

Thẩm Kinh Châu với âm thanh trầm thấp, khóe môi chứa đựng ý cười như có như không.

Hắn cố tình hỏi. “Sao vậy, điện hạ thế này là... không muốn làm phu tử của ta sao?”

Vậy nếu đổi cho hắn, cũng có thể chấp nhận.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 142: Chương 142



Bóng đêm mờ mịt, tuyết rơi dày như chiếc chiếu.

Trên bậc đá xanh tích tụ một lớp tuyết dày nặng, trong vườn vắng lặng không có tiếng người, yên tĩnh không ai thầm thì.

Trong noãn các, tiếng chuông trong trẻo vang lên, như tiếng chim hót trong thung lũng, vang vọng thật lâu trong khe núi.

Ngu Ấu Ninh dựa vào đệm gấm xanh, một hàm răng như ngọc trai cắn vào vai Thẩm Kinh Châu, nước mắt rơi lã chã xuống mặt.

Mũi nàng đỏ hồng, thật uất ức đáng thương.

Thẩm Kinh Châu trước người vẫn áo mũ chỉnh tề, tay áo buông xuống, không một nếp nhăn.

Mỗi bước mỗi xa

Chỉ là tà áo dường như dính chút gì đó, sâu cạn không đồng nhất.

Ngu Ấu Ninh ghé vào vai Thẩm Kinh Châu, thấp giọng thút thít, bỗng nhiên đồng tử co rút.

Như ánh sao rơi vào mắt Ngu Ấu Ninh, trước mắt nàng mờ mịt một màu.

Ánh sáng đột ngột tối đi, ánh sao chậm rãi rút khỏi đáy mắt Ngu Ấu Ninh.

Giống như một bước từ trên mây giẫm xuống khoảng không, Ngu Ấu Ninh vô lực ngã vào lòng Thẩm Kinh Châu.

Giọng khóc khản cả đi, lộ rõ sự kiệt sức cùng bất lực.

Lại còn có chút gì đó như thỏa mãn khó nắm bắt.

Ngu Ấu Ninh ngay cả ngón tay cũng không nhấc nổi, những ngón tay trắng nõn rũ xuống mặt đệm.

Âm thanh leng keng bên tai không còn, Ngu Ấu Ninh tóc tai rối bời, chiếc trâm bát bảo trân châu trên tóc lắc lư như sắp rơi xuống.

Dây bạc dài nối với tiếng chuông, một đầu quấn quanh ngón tay Thẩm Kinh Châu.

Đôi mắt tối đen kia nặng nề thăm thẳm, Thẩm Kinh Châu cười đến ôn hòa, mặt mày thanh thoát như tranh vẽ, tựa như chỉ có quân tử.

“Chẳng phải điện hạ đã nói… sẽ không hối hận sao?”

Đôi mắt mơ màng dần dần có tiêu điểm, Ngu Ấu Ninh nửa khép mắt, hồi tưởng lại một chút.

Ngày đó nàng chỉ lo thu lấy hộp gấm của Thẩm Kinh Châu, chưa từng suy nghĩ kỹ về công dụng của nó.

Nghĩ đến vẻ mặt của Thẩm Kinh Châu hôm đó, Ngu Ấu Ninh tức giận, nàng nâng chân nhẹ đá Thẩm Kinh Châu.

“Thẩm Kinh Châu, chàng cố ý!”

Ngu Ấu Ninh thở hổn hển, gương mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng, như phấn son phủ lên.

Cổ nhân nàng tinh tế, Thẩm Kinh Châu một tay nhẹ nhàng nắm lấy.

Ngu Ấu Ninh không thể thoát ra, hai tay nắm chặt lại đ.ấ.m vào vai Thẩm Kinh Châu.

Tóc đen chảy xuống, Ngu Ấu Ninh mở to đôi mắt, thẹn quá thành giận.

Nàng nửa nằm trên đùi Thẩm Kinh Châu, nắm đ.ấ.m như tiếng trống, hỗn loạn không theo thứ tự.

“Chàng cố ý, chàng…”

Cả hai cùng ngả ra sau trên đệm, Ngu Ấu Ninh nửa mặt chôn vào cổ Thẩm Kinh Châu, tóc đen rối bời, theo động tác của Ngu Ấu Ninh rơi xuống.

Cằm nàng va mạnh vào đầu vai của Thẩm Kinh Châu.

Cuối cùng là do mình ra tay trước, Ngu Ấu Ninh cảm thấy chột dạ thu tay lại, lòng bàn tay chống lên đệm mềm.

Chưa kịp nâng người dậy, bỗng nhiên có một bàn tay rơi xuống sau gáy.

Thẩm Kinh Châu không nhanh không chậm nắm lấy gáy của Ngu Ấu Ninh, từng chút một đi xuống.

Thân thể Ngu Ấu Ninh căng cứng, rồi lại chậm rãi buông lỏng, rơi trở lại trong lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.

Mi dài vẫn còn đọng nước, Ngu Ấu Ninh bĩu môi, tâm trạng rối bời trong đôi mày lá liễu nhíu chặt.

Nàng nhẹ nhàng lẩm bẩm: “...Sao chàng, sao lại luôn như vậy.”

Mỗi lần như thế, người mất hồn mất vía luôn là Ngu Ấu Ninh.

Còn Thẩm Kinh Châu——

Ngu Ấu Ninh không hiểu nổi đôi mắt sâu không lường được kia của hắn.

Thẩm Kinh Châu luôn thản nhiên, khóe mắt mang theo ý cười, đôi mắt lơ đãng cúi xuống, lặng lẽ rơi trên mặt Ngu Ấu Ninh.

Khóe môi bật ra một tiếng cười.

Thẩm Kinh Châu khàn giọng, mang theo ý cười rõ ràng.

“Vậy điện hạ muốn thế nào?”

Ngu Ấu Ninh mặt ửng hồng, quay đầu tránh ánh mắt Thẩm Kinh Châu, mặt đỏ tới mang tai.

Cả gương mặt gần như chôn trong người Thẩm Kinh Châu.

Loại chuyện này, loại chuyện này… nàng làm sao mở miệng được?

Cũng không thể giáp mặt chất vấn Thẩm Kinh Châu, tại sao không giống như mình về chuyện đó?

Ngu Ấu Ninh hai tai nóng rực, bỗng nhiên, trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười của Thẩm Kinh Châu.

Hơi ấm lan tỏa trên cổ Ngu Ấu Ninh.

Mặt nàng càng đỏ, bực tức đẩy Thẩm Kinh Châu ra.

Thẩm Kinh Châu không tức giận, chỉ cười nhẹ: “Còn chưa đến lúc.”

Ngu Ấu Ninh nghi hoặc chớp mắt mấy cái.

Thẩm Kinh Châu không nói gì, hắn đứng dậy, ôm Ngu Ấu Ninh ra ngoài.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 143: Chương 143



Phía sau noãn các có một bể suối nước nóng, bốn phía chạm khắc hoa văn, đáy bể có ba con cẩm lý nhiều màu.

Nước sóng sánh, cẩm lý rất sống động, như đang bơi lội trong nước.

Ngu Ấu Ninh cũng từng cùng Thẩm Kinh Châu ở trong bể tắm, nhưng như đêm nay vậy, vẫn là lần đầu tiên.

Ngu Ấu Ninh giãy giụa cố gắng nhảy ra khỏi vòng tay Thẩm Kinh Châu, giọng nói lắp bắp: “Ta, ta tự mình được mà.”

Bể tắm lượn lờ hơi nước, làn khói nhẹ từng đợt từng đợt bay lên.

Thẩm Kinh Châu khẽ cười, làm theo lời nàng.

Hai chân đặt lên thảm da dê, Ngu Ấu Ninh vẫn cảm thấy khó tin, nàng ngơ ngác nhìn Thẩm Kinh Châu.

Không thể tin được Thẩm Kinh Châu lại dễ nói chuyện như vậy.

Thẩm Kinh Châu không nhanh không chậm, ung dung nâng mắt: “Sao vậy, chẳng phải điện hạ muốn tắm sao?”

Chiếc áo lông màu xanh thẫm khoác trên vai Ngu Ấu Ninh, dù đã được lau bằng khăn lụa, nhưng Ngu Ấu Ninh vẫn cảm thấy kỳ quái.

Quay người tiến lên một bước, Ngu Ấu Ninh nhận ra Thẩm Kinh Châu vẫn đứng yên tại chỗ, nàng cứng người quay lại, môi đỏ khẽ mở.

“Bệ hạ, bệ hạ còn không đi sao?”

Ngu Ấu Ninh liếc ra ngoài cửa sổ, lúng túng kéo rèm, nói năng lộn xộn.

“Trời, trời đã muộn rồi, bệ hạ nên nghỉ sớm đi.”

Hơi thở gấp gáp, lộ rõ sự khẩn trương bất an của chủ nhân.

Nơi lòng bàn tay Ngu Ấu Ninh toát ra những giọt mồ hôi, nàng không an lòng nhìn Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu nhướng mày: “Điện hạ không muốn ta ở lại sao?”

Ngu Ấu Ninh thẹn thùng trợn to mắt, vội vàng bật thốt lên biện minh: “Ta ta ta, ta có bao giờ nói muốn chàng ở lại đâu?”

Thẩm Kinh Châu cong môi: “Vậy trước đó điện hạ nói… là ý gì?”

Ngu Ấu Ninh suýt cắn đứt lưỡi mình: “Ta, ta đó là…”

Mỗi bước mỗi xa

Càng giải thích càng rối, trong đầu Ngu Ấu Ninh như bùn nhão, “Ta, ta căn bản không phải… Chàng chớ xuyên tạc ý của ta!”

Ngu Ấu Ninh ngẩng mặt lên, chợt nhận ra mình còn có khế đất của phủ đệ này. Nàng nâng hai mắt lên, có chút “ỷ đất khinh người.”

“Đây là phủ công chúa của ta, đương nhiên là ta nói mới tính.”

Thẩm Kinh Châu cười hai tiếng: “Điện hạ thế này là đang đuổi ta về cung sao?”

Trong thiên hạ này, không có nơi nào mà không phải vương thổ.

Ngu Ấu Ninh nào có cái gan này.

Nàng rũ mắt, nhìn chòng chọc vào mũi chân: “Ta đâu dám.”

Nàng chậm rãi tiến lên hai ba bước, đạp lên mu bàn chân Thẩm Kinh Châu, nhanh chóng chạm nhẹ vào môi hắn.

Nàng giọng nói nhẹ nhàng: “Bệ hạ, chàng về phòng trước đi…”

Hai từ cuối cùng chưa kịp thốt ra, bỗng nhiên cái ót của Ngu Ấu Ninh bị ai đó nâng lên, ấn về phía trước.

Thẩm Kinh Châu cúi xuống, làm sâu thêm cái chạm nhẹ của Ngu Ấu Ninh.



Ngày đông ấm áp, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống bậc thềm.

Ngu Ấu Ninh và Triệu Nhị ngồi bên bậu cửa, ánh nắng lấp lóe, xuyên qua màn sa, rơi xuống bàn tay trắng ngần của Ngu Ấu Ninh.

Nàng một tay ôm kim chỉ, ghé mắt nhìn Triệu Nhị bên cạnh.

Chiếc kim trong tay Triệu Nhị thiên biến vạn hóa, như bươm bướm bay lượn, không lâu sau, trên tay Triệu Nhị đã có thêm một chiếc túi hương.

Ngu Ấu Ninh há hốc mồm, vừa tò mò về sự khéo léo của Triệu Nhị, vừa ngạc nhiên về sự vụng về của mình.

Không thể trách nàng, Ngu Ấu Ninh từ trước đến nay đã quen làm quỷ, bóng quỷ vô thanh vô tức, biến hóa khôn lường.

Ngu Ấu Ninh có đôi tay khéo léo, có thể hóa thành hàng ngàn bàn tay quỷ, cũng có thể hóa thành cánh tay dài để dọa người.

Nhưng lại không thể cầm nổi kim chỉ.

Giá y của tân nương tử, thường do chính tay mình từng đường kim mũi chỉ làm thành.

Ngu Ấu Ninh háo hức muốn thử, nhưng lại thất bại ngay từ bước đầu——

Xâu chỉ.

Lỗ kim nhỏ, Ngu Ấu Ninh học theo Triệu Nhị, cầm cây kim hướng về ánh sáng, tốn sức lực vô cùng mới xâu được chỉ.

Ánh nắng rơi lên vai, Ngu Ấu Ninh ngồi trong bóng đổ, mặc bộ trang phục thêu hoa mẫu đơn đỏ trên nền lụa vàng, làn da trắng như tuyết.

Trên cổ tay đeo vòng vàng khắc hình song long khảm bảo thạch, mỹ nhân như tranh, đẹp không sao tả xiết.

Trời tháng Chạp, đáng lẽ phải lạnh lẽo, nhưng lưng Ngu Ấu Ninh lại toát mồ hôi.

Luống cuống tay chân, mồ hôi ướt đẫm.

Kim bạc dừng trên đầu ngón tay nàng, như thiêu thân không cánh, chẳng thể nhúc nhích.

Triệu Nhị nghiêng thân mình, chăm chú nhìn kim chỉ trong tay Ngu Ấu Ninh một lúc lâu.

Muốn nói lại thôi.

Lục tìm trong bụng một hồi, không tìm ra được một lời khen ngợi nào.

Nàng ta ngập ngừng: “Điện hạ, đường may này của người…”

Triệu Nhị cười gượng hai ba tiếng, ngượng ngùng nói: “Ta, ta còn chưa từng thấy đường may như vậy bao giờ.”

Ngu Ấu Ninh giương mắt sâu kín, cam chịu: “Thôi, ngươi cứ nói thật đi.”

Triệu Nhị vốn đã buồn cười, nghe vậy, “phụt” một tiếng bật cười ra.

“Lúc trước khi học nữ hồng, điện hạ nên học cùng ta.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 144: Chương 144



Triệu Nhị khoác tay lên cánh tay Ngu Ấu Ninh, cười không ngớt, suýt nữa thì ngã xuống tháp.

Nàng ta vỗ tay, vui vẻ không ngừng: “Có điện hạ ở đây, thì ma ma kia chắc chắn sẽ không mắng ta, có thể còn khen ta thông minh có khiếu nữa.”

Đây là đang chế giễu nữ hồng của Ngu Ấu Ninh kém cỏi.

Ngu Ấu Ninh tức giận trừng mắt: “Ngươi…”

Cuối cùng, lại cảm thấy Triệu Nhị nói đúng, “Thôi, ta vốn cũng không học được tốt.”

Quý nữ kinh thành, không phải ai cũng giỏi may vá nữ hồng.

Triệu Nhị lấy chiếc túi hương từ tay Ngu Ấu Ninh, túi hương còn chưa hoàn thành, nhưng miệng túi thì bị Ngu Ấu Ninh khâu thật chặt.

Khâu chặt chẽ, không có một lỗ hổng nào.

Triệu Nhị nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được, ôm bụng cười lớn.

“Điện hạ đã làm gì vậy?”

Triệu Nhị thật sự tò mò, “Điện hạ trước đây thật sự chưa từng cầm kim chỉ sao?”

Ngu Ấu Ninh suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Có.”

Lần trước để học chọc lông nỉ, Ngu Ấu Ninh là lần đầu tiên cầm kim chỉ.

Trong mắt Triệu Nhị càng thêm kinh ngạc, rồi nhớ lại Ngu Ấu Ninh trước đây không được Vũ Ai Đế yêu thích, lại sống trong lãnh cung mười năm, bên cạnh chắc chắn không ma ma dạy bảo.

Triệu Nhị lập tức nuốt tiếng cười xuống, nghiêm túc nói: “Thực ra, điện hạ như vậy… cũng không sao. Không làm được giá y, làm những thứ khác cũng được.”

Trong cung có những tú nương giỏi nhất, với thân phận hiện tại của Ngu Ấu Ninh, trong cung có rất nhiều người muốn a dua nịnh bợ.

Ngu Ấu Ninh cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ.

Nàng vốn định tự mình học thành tài, thêu một chiếc túi hương tặng Thẩm Kinh Châu, coi như quà đáp lễ cho phủ công chúa.

Giờ nhìn lại, món quà này e rằng còn phải mất mười năm tám năm nữa.

Ngu Ấu Ninh lại thở dài một tiếng.



Mặt trời xuống núi, các cung nhân kính cẩn tiễn Triệu Nhị ra khỏi cung.

Tẩm điện quay trở về yên tĩnh.

Tùng xanh vươn ra khỏi mái hiên, con đường đá trắng chất đầy tuyết đọng.

Ngu Ấu Ninh không cho cung nhân đi theo, khoác chiếc áo gấm đỏ thêu hoa vàng lên vai. Nàng bước trên tuyết, lảo đảo ra khỏi tẩm điện.

Lang thang vô định đi dạo trong cung.

Xa xa, tường đỏ ngói vàng, tuyết trắng tựa vào hoa mai.

Ngu Ấu Ninh theo hướng hương mai đi tới, nàng muốn hái một nhánh hồng mai tặng Thẩm Kinh Châu.

Nhưng nhìn trái ngó phải, nàng luôn cảm thấy những nhánh hồng mai không như ý.

Có thì chỉ là hai ba bông rải rác, hoặc là chen chúc nhau ở một chỗ.

Ngu Ấu Ninh nhón chân nhìn ngó, khi thì thở dài, khi thì lắc đầu.

Một đường đi theo hoa mai về phía trước, trong lúc không hay biết đã rẽ vào một con hẻm vắng vẻ hẻo lánh.

Những đóa hồng mai dày đặc che khuất, đi sâu vào lại là lãnh cung mà Ngu Ấu Ninh đã lâu không thấy.

Màu sơn bong tróc, cửa cung hư hại tả tơi.

Cửa mở kêu kẽo kẹt, Ngu Ấu Ninh đẩy cửa bước vào, mùi mục nát ập vào mặt.

Dù chỉ ở trong lãnh cung ngắn ngủi ba ngày, nhưng mỗi cây cỏ ở đây, tựa như khắc sâu vào tâm trí Ngu Ấu Ninh.

Nàng nhớ mình từng ngã xuống bậc thang, cũng nhớ ngày thành bị phá, tiếng cung nhân chạy tán loạn.

Tiếng la hét cùng tiếng cầu xin như tuyết bay đầy trời, vang vọng không dứt.

Chuyện cũ hiện lên rõ ràng ngay trước mắt, tựa như một màn cưỡi ngựa xem hoa xẹt qua trước mắt Ngu Ấu Ninh.

Những mạng nhện dày đặc giăng trên xà nhà, bàn bát tiên phủ đầy tro bụi thật dày.

Lãnh cung âm u lạnh lẽo cùng đáng sợ, gió bắc từ cửa sổ tràn vào, khiến đèn lồng trên xà kêu lách cách, chấn động suýt nữa làm Ngu Ấu Ninh dính một thân đầy bụi.

Nàng vội vàng lùi lại hai bước.

Cúi đầu nhìn xuống, sàn nhà đầy bụi bặm, không biết từ lúc nào xuất hiện chừng mười dấu chân.

Chắc hẳn là do Thẩm Kinh Châu phái người tìm kiếm trong lãnh cung để lại.

Ngày hôm đó ở trên thuyền hoa, Ngu Ấu Ninh trốn ngoài khoang, chỉ nghe được người nọ ơ bên trong thường xuyên nhắc đến——

Thứ mà Thẩm Kinh Châu tìm kiếm không thấy, đều giấu trong lãnh cung.

Ngu Ấu Ninh nghi hoặc nhíu mày.

Thời điểm nàng làm quỷ, hình như cũng không thấy ai đến lãnh cung, nhưng có một đêm nọ, nàng đi lang thang trong cung, thấy nguyên chủ ôm một chiếc hộp gỗ, đi vào sân.

Ngu Ấu Ninh tỉnh tỉnh mê mê, tựa vào tường đi ra ngoài.

Bông tuyết rơi dày, khiến mắt nàng mờ mịt.

Ngu Ấu Ninh nghiêng ngả lảo đảo, rồi đứng trước một gốc cây khô.

Đào ba tấc đất, nhưng dưới đất trống rỗng, không thấy bóng dáng chiếc hộp.

Ngu Ấu Ninh lẩm bẩm, tay cầm cành khô không ngừng động đậy, tuyết bay từ tay nàng ra.

Ngu Ấu Ninh lẩm bẩm.

Mỗi bước mỗi xa

“Không đúng, chính ở đây, ta rõ ràng thấy nàng ấy giấu ở đây… sao lại không có nhỉ?”

“Ta không thể nhớ sai, ta không sai, ta không sai!”

“Ngu Ấu Ninh chính là giấu ở đây, ta rõ ràng đã thấy. Không đúng, vẫn không có, vẫn không có.”

Ngu Ấu Ninh lầm bầm, nói liên miên cằn nhằn.

Cử chỉ không bình thường như bị quỷ ám, tốc độ Ngu Ấu Ninh nói càng nhanh hơn, tay cầm cành khô cũng vung lên nhanh hơn.

Tuyết bay lả tả trong không trung, lại nhanh chóng rơi xuống đất.

Ngu Ấu Ninh tinh thần không yên, mồ hôi bắt đầu rịn ra ở trán.

Nàng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, hơi thở trắng bốc lên không trung ngưng tụ thành hơi nước.

Ngu Ấu Ninh co rút đồng tử, lùi lại.

“Ta đã thấy, ta đều đã thấy! Nàng ta chính là giấu ở đây… Ta rõ ràng, rõ ràng giấu ở đây…”

Cành khô rơi khỏi tay, trước mắt Ngu Ấu Ninh chợt tối sầm, ngã về phía sau.

Một người bay lên, nhảy tới sau lưng Ngu Ấu Ninh, vững vàng đỡ lấy nàng.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 145: Chương 145



Trời đông giá rét lạnh căm căm, gió bắc thổi thấu tận da thịt.

Cành khô gãy kêu răng rắc, rơi xuống đất, rơi vào lớp tuyết dày.

Tuyết bay tứ tung đầy đất.

Cung nhân hoảng hốt kêu lên, vội vàng lùi lại dưới mái hiên, miệng kêu “xúi quây.”

Nàng ta đưa tay gạt bỏ những bông tuyết trên vai, hai mày nhíu chặt, mặt co mày cáu.

Bông tuyết rơi xuống thái dương, cung nhân từ trong tay áo lấy ra một chiếc gương cũ nát, mặt kính vỡ vụn, lổm nha lổm nhổm.

Nhưng nàng ta lại như tìm thấy bảo vật, nhẹ nhàng thổi đi bụi bẩn trên đó, rồi dùng tay áo lau sạch, cẩn thận soi gương nhìn trái nhìn phải.

Chiếc gương đồng bằng bàn tay, bỗng nhiên hiện ra một bóng dáng tỳ nữ lo lắng vạn phần.

Ngày đông lạnh giá, hai người vẫn mặc áo mùa thu mỏng manh, đứng giữa gió lạnh run rẩy.

Hai tay chà đi chà lại, cứng ngắc như băng, có lẽ ngón tay đã ngâm trong nước đá đã lâu, ngón tay cung nhân đỏ tấy, lòng bàn tay còn nổi đầy phỏng lạnh.

Thật đáng thương thê lương.

“Sao tỷ tỷ lại ở đây? Ta tìm mãi mới thấy, chiếc gương này… chiếc gương này là của mẫu thân tỷ để lại cho tỷ phải không? Ta đã thấy vài lần rồi.”

“Quả thật là di vật của mẫu thân ta.”

Cung nhân cất chiếc gương trân quý vào tay áo, trong lòng không hiểu, “Giờ này ngươi ở đây làm gì? Than đã được mang đến chưa?”

“Ở đâu có than chứ? Cục nội vụ nghe nói là do Lục điện hạ yêu cầu, ngay cả nhìn cũng lười nhìn ta. Nếu để ta nói, chỉ có tỷ tỷ tốt bụng, lại còn giúp điện hạ tìm về tro cốt của ma ma. Nhưng ta không hiểu, những người đó mắt chó nhìn người thấp, làm sao tỷ tỷ có được?”

“Ta nào có bản lĩnh đó cơ chứ?”

Cung nhân nhìn quanh một lược, hạ thấp giọng nói, “Tro cốt đó là ta lừa điện hạ thôi, chẳng qua chỉ là một nắm đất vàng trong ngự hoa viên mà thôi, hoàn toàn không phải tro cốt của lão ma ma.”

“Sao tỷ tỷ to gan vậy, nếu để điện hạ biết được…”

“Cũng chỉ là để trấn an điện hạ thôi, thật thật giả giả có gì quan trọng? Điện hạ đã vì ma ma mà khóc ngất mấy lần rồi, không thể để nàng ấy biết ma ma c.h.ế.t ở bãi tha ma, giờ ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không tìm thấy.”

Cung nhân thở dài, lại một lần nữa kéo chặt chiếc áo mỏng trên vai.

“Chỉ là ta không ngờ điện hạ lại đổi trâm để lấy hộp gấm, chỉ vì ma ma có thể nhập thổ vi an. Chiếc hộp đó đáng giá mười lượng bạc, thật tiếc, nếu không còn có thể đổi lấy bộ áo mùa đông.”

Mỗi bước mỗi xa

Cung nhân than thở, “Lục điện hạ và muội muội nhà ta tuổi tác tương đương, nhìn cũng không nỡ. Ta vào cung còn tốt, muội ấy ở nhà một mình, không biết trong nhà còn gạo hay không.”

Gió bắc gào thét, đèn lồng treo dưới mái hiên rung rinh sắp rơi.

Cung nhân vừa nói, vừa quay trở về, rẽ qua bức tường xây làm bình phong, bất ngờ va phải Ngu Ấu Ninh.

Cung nhân kinh hãi, mặt mày tái mét: “... Điện, điện hạ?”

Trên tay Ngu Ấu Ninh ôm một chiếc hộp gấm, đầu ngón tay dính những bông tuyết nhỏ vụn.

Cung nhân trợn to hai mắt: “Sao điện hạ lại lấy chiếc hộp này ra? Trời lạnh như vậy, điện hạ không sợ bị lạnh sao?”

Ngu Ấu Ninh đứng dưới mái hiên, khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Chiếc hộp này ngươi cầm đi, ta không cần nữa, có lẽ còn có thể đổi được chút bạc.”

Cung nhân liên tục chối bỏ: “Cái này cái này… tuyệt đối không được, chiếc hộp này là của điện hạ… Điện hạ! Sao thân thể của người lại nóng như vậy?”

“Điện hạ, điện hạ! Người đừng dọa nô tỳ, sốt cao không phải là bệnh nhẹ, sẽ trở thành ngốc đó, điện hạ!”



“Điện hạ!”

“Ngu Ấu Ninh!”

—— Ngu Ấu Ninh?

—— Ngu Ấu Ninh là ai?

—— Là, là ta sao?

Ngu Ấu Ninh chậm rãi mở đôi mắt, trước mắt là những lớp lớp ánh sáng hồng nhạt, như sương mù mờ ảo như có như không.

Khóe mắt cay cay, không biết có phải vì đã khóc trong mơ hay không, Ngu Ấu Ninh chỉ cảm thấy mắt mình đau nhức.

Đần độn suốt hơn mười năm, một sớm thức dậy, vạn vật đều trống rỗng.

Ngu Ấu Ninh đã nhớ lại tất cả.

Từ đầu đến cuối, chỉ có một Lục công chúa trong lãnh cung, chỉ có một Ngu Ấu Ninh.

Không có địa phủ, cũng không có quỷ nhát gan.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 146: Chương 146



Mũi Ngu Ấu Ninh khẽ động, lặng lẽ nức nở khóc, đôi mắt hạnh lấp lánh ánh lệ.

Cách tấm bình phong dệt lụa, Ngu Ấu Ninh mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng cười lạnh của Thẩm Kinh Châu.

Hắn chống tay phải lên tay vịn, xương ngón tay gõ gõ.

Lưu Lận run rẩy quỳ ở bên dưới, mùa đông lạnh giá, trán Lưu Lận toát ra những giọt mồ hôi mỏng.

Ông ta buông thõng tay, run rẩy.

“Bệ hạ, điện hạ chỉ là bị sốt bình thường…”

Tách trà xanh để trên kỷ trà gỗ sơn mạ vàng, chỉ phát ra một tiếng động nhẹ.

Bóng dáng của Lưu Lận cứng đờ, không rét mà run.

Ánh nhìn rơi trên mặt như có ngàn vạn cân nặng, đè nén khiến Lưu Lận không thở nổi.

Ông ta cúi đầu càng thấp hơn.

Giọng Thẩm Kinh Châu chậm rãi, không vội vã: “Lời này…”

Thẩm Kinh Châu chậm rãi giương mắt, nhìn về phía sau một cái, “Có bao nhiêu thái y đã nói với trẫm câu này rồi?”

Đa Phúc cúi người, cung kính: “Hồi bệ hạ, đã có mười một vị.”

“Mười một…”

Thẩm Kinh Châu lại cười hai tiếng, trong mắt không có chút ý cười nào.

Ngoài tẩm điện, hàng loạt cung nhân quỳ rạp xuống đất, dẫn đầu là khoảng mười vị thái y. Ai nấy đều hoảng sợ, lòng dạ bất an.

Trên trời rơi những bông tuyết nhỏ, chuông gió dưới mái hiên đung đưa, xua tan sự tĩnh lặng trong sân.

Cách một tầng cửa sổ, Lưu Lận quỳ trên đất, bó tay không có cách nào.

Ngu Ấu Ninh hôn mê suốt tám ngày, Thái y viện của bọn họ cũng lo lắng đề phòng suốt tám ngày.

Những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trán Lưu Lận rơi xuống, ông ta thầm kêu khổ: “Bệ hạ, hạ quan học nghệ không tinh…”

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu rét lạnh, đưa cho Lưu Lận một ánh mắt ra hiệu chớ có lên tiếng.

Lưu Lận cảm thấy khó hiểu, chợt thấy Thẩm Kinh Châu đứng dậy, chiếc áo choàng gấm thêu hoa màu sắc rực rỡ lướt qua trước mắt.

Thẩm Kinh Châu vòng qua tấm bình phong dệt lụa, qua những lớp màn trướng thật dày, đôi con ngươi tối đen bắt gặp ánh mắt trong trẻo.

Trong mắt Ngu Ấu Ninh hàm chứa hơi nước, ngón tay vén màn trướng của nàng khựng lại một chút.

Có lẽ do nằm trên giường suốt tám ngày, tinh thần của Ngu Ấu Ninh lúc này không còn như trước.

Bộ trung y mềm mại trên người Ngu Ấu Ninh lỏng lẻo, cổ tay trắng muốt gầy guộc, xương cổ tay rõ nét.

Đôi môi đỏ mọng của nàng ngập ngừng, khẽ mấp máy: “Bệ hạ…”

Mỗi bước mỗi xa

Sau một lúc lâu, mới nghe thấy Thẩm Kinh Châu cười nhẹ.

“Điện hạ cuối cùng… cũng chịu tỉnh dậy?”

Ngày trước nghe Thẩm Kinh Châu gọi mình là “điện hạ”, Ngu Ấu Ninh không cảm thấy gì, nhưng hôm nay lại không kìm được mà rơi lệ.

Chả trách nàng lại cho mình là tiểu quỷ không nhà để về, Ngu Ấu Ninh từ nhỏ đã không được mẫu phi cùng phụ hoàng yêu thương, không khác gì một đứa trẻ không có phụ mẫu.

Nàng nghẹn ngào một tiếng, trong mắt m.ô.n.g lung đẫm lệ: “Bệ hạ, ta là Ngu Ấu Ninh.”

Thẩm Kinh Châu ngẩn ra.

Chỉ trong chốc lát, thần sắc lại khôi phục như ngày xưa, hắn khẽ lên tiếng.

“Điện hạ không phải Ngu Ấu Ninh, thì còn có thể là ai?”

Ngu Ấu Ninh nhất thời nghẹn lời: “Ta, ta là…”

Nàng cúi đầu chậm chạp.

Ngu Ấu Ninh chợt nhận ra, tỉnh lại sau giấc mộng thật dài, giờ đây nàng không còn là quỷ nhát gan đi lại tự do ở địa phủ nữa.

Thẩm Kinh Châu không chút để ý tràn ra một tiếng cười: “Điện hạ vốn dĩ chính là Ngu Ấu Ninh.”

“Không phải, ta…”

Thẩm Kinh Châu giương mắt, kiên nhẫn chờ Ngu Ấu Ninh nói tiếp.

Ngu Ấu Ninh quay đầu: “Thôi, nói ra bệ hạ cũng sẽ không…”

“Điện hạ đã nhớ lại hết rồi sao?”

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng bâng quơ thốt ra một câu.

Ngu Ấu Ninh bỗng mở to hai mắt: “Bệ hạ làm sao, làm sao biết được?”

Ngu Ấu Ninh cảm thấy không thể tin nổi, mắt nàng chớp nhanh.

Nàng nửa nằm trên đùi Thẩm Kinh Châu, hai tay nắm lấy cánh tay Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh kinh ngạc.

“Bệ hạ biết ta là quỷ nhát gan rồi? Không đúng, ta là Ngu Ấu Ninh, không phải quỷ nhát gan nữa.”

Ngu Ấu Ninh cảm thấy tiếc nuối, “Ta vốn còn muốn một ngày nào đó dẫn bệ hạ đi tham quan địa phủ.”

Địa phủ trong miệng Ngu Ấu Ninh, tựa như là vườn hoa sau nhà mình.

Nàng tựa cằm lên vai Thẩm Kinh Châu, nhẹ nhàng cọ cọ.

“Còn muốn dẫn bệ hạ gặp Diêm Vương.”

Lời này nếu từ miệng người khác nói ra, chắc chắn sẽ không sống nổi qua đêm nay, nhưng nếu là từ miệng Ngu Ấu Ninh—

Thẩm Kinh Châu cười: “Nếu điện hạ muốn, cũng không phải không có cách.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 147: Chương 147



Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Thẩm Kinh Châu.

Bỗng nhiên nàng lùi lại nửa bước, lặng lẽ tạo khoảng cách với Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu cúi đầu nhìn nàng, trong mắt có ý cười.

Ngu Ấu Ninh ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng ngồi lại lên đùi Thẩm Kinh Châu.

Nàng lại nhìn kỹ cái bóng phía sau Thẩm Kinh Châu.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may cũng may, vẫn có chân, Thẩm Kinh Châu là người.

Nàng tò mò ngẩng mặt: “Bệ hạ nói câu đó có ý gì?”

Chẳng lẽ Thẩm Kinh Châu cũng bị chứng ảo tưởng sao?

Thẩm Kinh Châu mỉm cười không nói, bỗng chuyển đề tài: “Hôm đó sao điện hạ lại đến lãnh cung?”

“Ta…”

Ánh mắt Ngu Ấu Ninh né tránh, chột dạ nói, “Ta muốn hái một cành hồng mai cho bệ hạ.”

Lời này cũng không phải là nói dối.

Ngày đó nếu không nhờ theo mùi hoa mai, Ngu Ấu Ninh cũng không tìm được lãnh cung.

Thẩm Kinh Châu không đổi sắc: “… Ừ?”

Ngu Ấu Ninh mím chặt đôi môi đỏ mọng, cúi đầu không nói.

Một lúc sau, nàng mới nhẹ nhàng nói: “Ta nghĩ thứ đồ bệ hạ đang tìm còn ở lãnh cung. Ngày thành bị phá, bệ hạ cũng vì thứ đó mới đến lãnh cung phải không?”

Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên bắt đầu nhắc lại chuyện cũ, “Ngày đó bệ hạ còn dọa ta, nói sẽ biến ta thành đèn mỹ nhân!”

Ngu Ấu Ninh tức giận bất bình, xiết chặt tay.

Ngu Ấu Ninh như một chú mèo con xù lông, mỗi sợi lông đều dựng đứng lên, bộ dáng rất mang thù.

Thẩm Kinh Châu cười tươi hơn, hắn thản nhiên: “Là ta sai.”

Ngu Ấu Ninh không ngờ Thẩm Kinh Châu lại thẳng thắn nhận lỗi như thế, mặt nàng ngây ra, sau đó lại cúi đầu rũ mắt.

“Thứ đồ đó… Rất quan trọng sao?”

Nàng nhớ ra nhiều điều, nhưng vẫn không nhớ rõ ai đã từng đến lãnh cung, cũng không nghĩ ra ai sẽ chôn đồ ở lãnh cung.

Thẩm Kinh Châu giọng điềm tĩnh: “Cũng tạm.”

Ngu Ấu Ninh hoàn toàn bị k*ch th*ch lòng tò mò, ôm lấy cánh tay Thẩm Kinh Châu lắc lắc: “Bệ hạ cũng biết trong hộp đó giấu thứ gì hả? Núi vàng núi bạc, hay là địa dư mật đạo trong cung?”

Ngu Ấu Ninh đoán từng thứ một.

Bỗng nghe bên ngoài tấm bình phong truyền đến âm thanh của Đa Phúc: “Bệ hạ, thuốc đã xong rồi.”

Ngu Ấu Ninh lập tức ngừng nói, chôn mình vào vai Thẩm Kinh Châu như một con đà điểu.

Thẩm Kinh Châu nhướng mày cười: “Điện hạ không muốn biết trong hộp đó chứa gì sao?”

Ngu Ấu Ninh liếc Thẩm Kinh Châu một cái, không tình nguyện nhận thuốc từ tay Đa Phúc, uống một hơi hết sạch.

Nàng ngậm trong miệng một viên mứt, để cho vị ngọt làm dịu đi sự đắng chát giữa môi và răng.

Ngu Ấu Ninh nhìn chằm chằm vào Thẩm Kinh Châu, khao khát được biết.

Thấy Thẩm Kinh Châu không nói gì, Ngu Ấu Ninh ôm lấy cổ Thẩm Kinh Châu, lắc lắc.

“Bệ hạ là quân tử, không thể nói mà không giữ lời, trong hộp đó chứa… cái gì?”

“Không có gì cả.” Ánh mắt Thẩm Kinh Châu bình thản, lời nói khiến người khác bất ngờ.

Ngu Ấu Ninh há hốc mồm: “Gì cơ?”

Nàng không tin, “Nhưng hôm đó bệ hạ không phải đã cho người tìm kiếm trong cung sao, làm sao lại…”

Khóe môi Thẩm Kinh Châu vẫn duy trì ý cười, hắn cười ấm áp, như một bậc thánh hiền bình dị gần gũi, thương cảm với chúng sinh.

“Cũng không tiện lạm sát kẻ vô tội.”

Vì vậy, nương theo cái cớ là trong cung có bảo vật, Thẩm Kinh Châu đã diệt trừ những phe phái đối lập, chỉ nói với bên ngoài rằng những người đó tri tình bất báo.

Chẳng qua chỉ là một nước cờ của Thẩm Kinh Châu mà thôi, nhưng bảo vật không có thật lại đổi lấy thật nhiều người đổ xô đến.

Ngu Ấu Ninh nửa tin nửa ngờ: “Nhưng… thật sự có nhiều người tin như vậy sao?”

Thẩm Kinh Châu cười hai tiếng: “Vậy điện hạ vừa nãy đang làm gì?”

Nàng cũng đã tin vào lời nói dối của Thẩm Kinh Châu, mới uống hết chén thuốc kia.

Cảm giác buồn ngủ ập đến, Ngu Ấu Ninh mí mắt nặng trĩu, thấp giọng lầu bầu.

“Bệ hạ trước đây nói có cách cùng gặp Diêm Vương, cũng là… lừa ta sao?”

“Không phải.”

Thẩm Kinh Châu cúi đầu, coi ngươi tối đen chợt tối lại. Hắn cúi xuống, môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào mắt Ngu Ấu Ninh.

Rồi tiếp tục đi xuống.

Chỉ là bỗng nhiên không nỡ rời xa.

Hắn vốn nghĩ nếu cùng Ngu Ấu Ninh c.h.ế.t cùng ngày cùng tháng cùng năm, cũng có cách cùng đi gặp Diêm Vương gia.

Nhưng nếu mình đi trước một bước…

Ngu Ấu Ninh trong lòng hắn hơi thơ vẫn vững vàng, mí mắt nặng nề khép lại, rõ ràng đã ngủ say.

Gương mặt má lúm đồng tiền trắng trẻo, ánh lên vẻ trong trẻo nhẵn nhụi như ngọc.

Đầu hơi nghiêng, Ngu Ấu Ninh ngã vào lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu, mái tóc dài tuôn xuống, rơi xuống tay Thẩm Kinh Châu.

Sợi tóc mảnh mai quấn quanh đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu, hắn cúi đầu nhắm mắt lại.

Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hàng mi của Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu lại nhìn Ngu Ấu Ninh suốt cả đêm.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 148: Chương 148



Gió bắc gào thét, tường đỏ ngói vàng chất đầy tuyết dày, trong vườn không một bóng người, tĩnh lặng không một tiếng động.

Chỉ có những cung nhân đứng dưới mái hiên gỗ mun, hai người cầm đèn lồng dương giác, ánh nến như dòng nước, chảy xuôi dưới chân hai người bọn họ.

Bầu trời vẫn như sợi bông bị xé, bông tuyết rơi xuống lả tả.

Bỗng nghe trong noãn các truyền ra động tĩnh rất nhỏ, cung nhân liếc nhìn nhau, vội vàng ra ngoài truyền tin.

Chỉ trong chốc lát, người truyền nước thì đi truyền nước, truyền thức ăn đi truyền thức ăn.

Một đám cung nhân mặc áo đỏ lụa nửa cũ, ôm quần áo và thức ăn, xuyên qua hoa qua đá.

Tiếng bước chân lạo xạo đạp vỡ sự tĩnh lặng trong vườn.

Trong noãn các, lư hương triền hoa xanh lượn lờ hương thụy lân, khói trắng bay lên, như tiên như mộng.

Cháo chim cút nấu nhừ, mùi thịt hòa quyện trong cháo, hương vị thơm ngọt mà không ngán.

Dưới đáy hộp mứt còn vài viên mứt, có lẽ là chuẩn bị cho thuốc của Ngu Ấu Ninh sau này.

Ngu Ấu Ninh giương mắt, lén lút liếc về phía Thẩm Kinh Châu sau bàn sách gỗ tử đàn.

Thẩm Kinh Châu nhắm hai mắt, chiếc áo lông xanh đậm có viền lụa vàng buông lỏng trên vai.

Hắn một tay xoa trán, xua đi những tơ m.á.u đỏ trong đáy mắt.

Đa Phúc cúi người, vẻ mặt không thể diễn tả hết sự cung kính và khiêm tốn.

“Bệ hạ, hôm qua Kỷ lão tướng quân đã gửi tấu chương…”

Ngu Ấu Ninh thu hồi ánh mắt, lén lút giơ một ngón tay.

Ngón tay vừa chạm vào viên mứt trong hộp.

Bỗng nhiên, bên tai im ắng một khoảnh khắc.

Âm thanh trả lời của Đa Phúc không còn, chỉ có khói nhẹ từ lư hương.

Lại nhìn lên, là ánh mắt của Thẩm Kinh Châu, như cười như không.

Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng hạ ngón tay, đôi mắt đẹp gợn sóng lấp lánh, yêu kiều như hoa.

Ngu Ấu Ninh giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đa Phúc không nhịn được cười, nhớ đến chính sự, vội vàng thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói.

“Bệ hạ, mấy ngày nay ngài không lên triều, nếu mai lại không đi, e rằng các thần tử trong triều sẽ…”

Ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Kinh Châu quét qua mặt Đa Phúc.

Đa Phúc hoảng hốt, lập tức đổi lời, ông ta cười nói.

“Là lão nô lắm lời, bệ hạ tuy không lên triều, nhưng các việc quan trọng vẫn không bỏ sót, chắc chắn trong triều cũng không ai dám xen vào.”

Ngu Ấu Ninh ngơ ngác giương mắt: “Bệ hạ không lên triều sao?”

Thẩm Kinh Châu cần cù, nửa đêm còn xử lý chính sự.

Ngu Ấu Ninh thỉnh thoảng cảm thấy nghi ngờ, sao thời gian làm việc nghỉ ngơi của Thẩm Kinh Châu còn nghiêm ngặt hơn cả một tiểu quỷ âm phủ là nàng.

Cuối cùng, Ngu Ấu Ninh lại nhận ra.

Mỗi bước mỗi xa

Nàng không phải tiểu quỷ nữa, mà là người.

Thẩm Kinh Châu nâng ngón tay đặt trên tay vịn, Đa Phúc nhận lệnh lui xuống.

Ngu Ấu Ninh đứng dậy, chầm chậm nâng váy.

Dạo đó nàng đã gầy đi nhiều, crường bào màu hồng thẫm thêu vàng lộng lẫy kéo dài, ánh nến vàng chảy trên mặt đất.

Đi tới gần, Ngu Ấu Ninh bất chợt nhận ra, dưới mắt Thẩm Kinh Châu có một tầng xanh tím nhạt.

Nàng ngạc nhiên thốt lên: “Bệ hạ đã mấy ngày không nghỉ ngơi rồi? Chẳng phải Đa Phúc nói bệ hạ hai ngày này đều không lên triều…”

Chưa nói hết câu, Ngu Ấu Ninh tự giác dừng lại.

Nàng ngượng ngùng gõ nhẹ đầu mình.

Có lẽ nàng đã ngủ quá lâu, Thẩm Kinh Châu nhiều ngày không nghỉ ngơi, lại không lên triều, ngoài việc canh chừng mình, còn có lý do nào khác?

Nàng tựa vào đùi Thẩm Kinh Châu, như vừa trải qua một giấc mơ rất dài, lại như vẫn còn trong mộng.

Ngu Ấu Ninh thì thào tự nói.

“Bệ hạ, chàng thật sự rất thích ta nha.”

Nàng cười ngượng ngùng, khuôn mặt nổi lên vẻ e thẹn.

Ngu Ấu Ninh hai tay nâng mặt, lông mày cong cong, đôi mắt hạnh như chứa đầy ánh sao trời.

Thẩm Kinh Châu nở nụ cười: “Điện hạ hiện giờ lá gan thật sự lớn.”

Còn dám nói chuyện thẳng mặt với hắn như vậy.

Ngu Ấu Ninh hừ hừ, đôi giày phù dung đế mềm lắc lư trong không trung.

Nàng nửa híp mắt, ôm lấy cánh tay Thẩm Kinh Châu cười nói: “Khi ta còn nhút nhát, cũng rất thích bệ hạ, bệ hạ… bệ hạ không thích sao?”

Nàng nửa ngẩng đầu, đôi mắt mùa thu như mặt hồ sóng sánh d.a.o động.

Gần trong gang tấc.

Hơi thở giao thoa, hương thụy lân nhẹ nhàng bay giữa hai người.

Thẩm Kinh Châu khẽ nhếch môi: “Còn tưởng điện hạ sẽ hận ta.”

“…… Hận bệ hạ ư?”

Ngu Ấu Ninh không hiểu, ngơ ngác, “Tại sao ta lại… hận?”

Nàng không muốn nhắc đến từ đó, nhíu mày trầm ngâm, không nói gì.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, không trả lời.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 149: Chương 149



Ngu Ấu Ninh cúi đầu, chăm chú nghịch khối ngọc bội như ý bạch ngọc trên thắt lưng Thẩm Kinh Châu.

“Bệ hạ đang nói là ta…”

Hai chữ “phụ hoàng” cuối cùng nghe thật xa lạ, Ngu Ấu Ninh không nhớ đã bao lâu không gặp được Vũ Ai Đế.

Hình như từ khi nàng có ý thức, Vũ Ai Đế chưa bao giờ hỏi han nàng một câu.

Dù Ngu Ấu Ninh có thỉnh an, Vũ Ai Đế cũng đều đóng cửa không gặp.

“Ta thực sự… không nhớ ông ấy trông như thế nào nữa.”

Thời thơ ấu bị Lệ Phi nhốt trong phòng không ai quan tâm, Ngu Ấu Ninh cũng từng vọng tượng đi tố cáo với Vũ Ai Đế.

Nhưng sau đó, nàng đã không còn mơ mộng viển vông như vậy nữa.

Một người g.i.ế.c hại trung lương như vậy, không xứng làm vua, cũng không xứng làm cha.

Ngu Ấu Ninh rũ mắt, thấp giọng nỉ non: “Ngoài bệ hạ ra, không ai đối xử tốt với ta.”

Không ai thức trắng đêm canh chừng nàng, càng không ai lo lắng cho sinh tử của nàng.

Ngu Ấu Ninh dựa vào Thẩm Kinh Châu, hơi thở nhẹ nhàng như làn, hơi ấm rơi xuống cổ Thẩm Kinh Châu.

Nàng nắm tay Thẩm Kinh Châu chơi đùa, “Ta sẽ không bỏ rơi bệ hạ, bệ hạ cũng không thể bỏ rơi ta.”

Mỗi bước mỗi xa

Noãn các tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có ánh nến vàng nhấp nhô trên bình phong dệt lụa bằng gỗ trắc.

Âm thanh gió thổi, thoang thoảng nghe thấy tiếng tuyết rơi trên mái ngói.

Ngu Ấu Ninh ngây người giương mắt, từ trong lòng Thẩm Kinh Châu nhìn lên.

“…… Bệ hạ?”

Thẩm Kinh Châu cúi đầu, ý cười nhạt nhẽo.

Ngu Ấu Ninh không hiểu: “Bệ hạ cười gì vậy?”

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nói: “Không có gì, chỉ là hơi hối hận.”

Ngu Ấu Ninh trơn tròn mắt.

Cửa sổ bị gió thổi vào, làm cho rèm ngọc rủ xuống.

Ngu Ấu Ninh chợt thấy trước mắt tối sầm.

Thẩm Kinh Châu khom người cúi đầu, môi mỏng chạm vào mắt Ngu Ấu Ninh, rồi chậm rãi đi xuống.

Hắn một tay nâng sau đầu Ngu Ấu Ninh, ngón tay v**t v* mái tóc nàng.

Bộ diêu vàng gắn hồng ngọc rơi xuống đất, tiếng cười khẽ của Thẩm Kinh Châu vang bên tai Ngu Ấu Ninh.

Hắn nói từng chữ, rõ ràng:

“Nếu biết điện hạ ở trong cung, ta chắc chắn đã đến đón điện hạ sớm hơn.”

Ngu Ấu Ninh giương đôi môi đỏ mọng, muốn nói nhưng lại ngập ngừng, trong đầu mơ màng, nàng lúng ta lúng túng, khó hiểu nói.

“…… Đón ta, đón ta làm gì?”

Thẩm Kinh Châu lại cười khẽ một tiếng.

Một lúc sau, Thẩm Kinh Châu mới lên tiếng:

“Tam thư lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng.”



Gần giờ đèn tắt, trong noãn các, khắp nơi đều thắp đèn, ánh nến sáng rực.

Ngu Ấu Ninh ngủ một giấc say sưa, nửa mơ nửa tỉnh nghe thấy có người thì thầm.

Ngu Ấu Ninh chậm rãi mở mắt, nhưng lại là âm thanh của Đa Phúc.

“Có phải đã thêm hương an thần không? Điện hạ mấy ngày này ngủ không yên, chuẩn bị điểm tâm cho ta, bệ hạ giờ lại không có trong cung…”

Ngu Ấu Ninh chống giường ngồi dậy, giọng điệu nhẹ nhàng: “Có… có phải Đa Phúc ở bên ngoài không?”

Đa Phúc lập tức im lặng, cúi người bước vào thỉnh an: “Điện hạ tỉnh rồi? Nhanh, nhanh để người mang thuốc vào.”

Màn trướng được kéo lên, cung nhân lần lượt nối đuôi nhau mà vào, nhẹ nhàng hầu hạ Ngu Ấu Ninh thay quần áo uống thuốc.

Có lẽ Lưu thái y đã thay đổi phương thuốc, Ngu Ấu Ninh cảm thấy thuốc này còn đắng hơn thuốc buổi sáng hai phần.

Đa Phúc mặt mày tươi cười: “Điện hạ có phải ngủ say mơ hồ rồi không? Thuốc nào mà không đắng?”

Ông ta dương phất trần trong tay, ngay lập tức có cung nhân tiến lên, mang đến cho Ngu Ấu Ninh mứt lê mùa thu.

“Đây là bệ hạ đã căn dặn, nói là món mới của ngự phòng, để điện hạ thưởng thức thử. Nếu điện hạ thích, nô tài sẽ bảo bọn họ mang thêm một ít nữa.”

Ngu Ấu Ninh chớp mắt mấy cái: “Bệ hạ đâu?”

“Bệ hạ, bệ hạ…”

Đa Phúc né tránh ánh mắt, cười gượng hai tiếng, “Bệ hạ hiện giờ vẫn ở ngự thư phòng, e rằng lúc này…”

Ngu Ấu Ninh cười cười: “Nhưng công công vừa nói, bệ hạ không ở trong cung mà? Sao giờ lại ở ngự thư phòng?”

Đa Phúc thầm than khổ trong lòng không ngừng, ấp úng nói: “Điện hạ, bệ hạ lần này thật sự có việc. Điện hạ kim tôn ngọc quý, cho dù nô tài có mười lá gan cũng không dám lừa dối điện hạ.”

Ông ta run rẩy quỳ xuống, “Xin điện hạ thương xót mạng già của nô tài…”

Ngu Ấu Ninh đột ngột ngồi thẳng thân mình, lưng toát mồ hôi lạnh.

Nàng nắm chặt ngọc bội mà Thẩm Kinh Châu để lại cho mình, run giọng hỏi: “Bệ hạ hiện giờ ở đâu? Nếu ta không nhớ nhầm, hôm nay phải là… ngày mười lăm.”

Đa Phúc do dự gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là bệ hạ…”

Đôi đồng tử của Ngu Ấu Ninh đột nhiên co rút lại, nàng hiếm khi giận tái mặt, nghiêm giọng nói, “Ta muốn gặp bệ hạ.”
 
Back
Top Bottom