Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 130: Chương 130



Cho đến hai ngày sau, Ngu Ấu Ninh ngồi trên thuyền hoa câu cá.

Cá trong sông vẫn chưa cắn câu, mặt nước lăn tăn, sóng xanh bồng bềnh nhấp nhô.

Ngu Ấu Ninh không biết đã bao nhiêu lần ở trong đầu hồi tưởng lại những gì Thẩm Kinh Châu nói với mình đêm qua.

Bỗng nhiên, nàng từ ghế đệm đứng phắt dậy, mặt mày tức giận.

Bất chấp việc cung nhân phía sau bị mình dọa sợ, Ngu Ấu Ninh vội vàng nâng váy, chạy về phía thư phòng của Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận, má căng phồng lên.

Nàng tức giận, vòng qua tấm bình phong dệt lụa, gọi thẳng cả tên lẫn họ: “Thẩm Kinh Châu, chàng…”

Nhóm ba nhóm năm triều thần đứng dưới liếc mắt nhìn nhau.

Ngu Ấu Ninh bị dọa nhảy dựng, vội lùi lại hai ba bước: “Ta, ta đi nhầm chỗ rồi.”

Các triều thần đứng im lặng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết ai là người đầu tiên hô lên: “Gặp qua Hoàng hậu nương nương.”

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt, hàng mi mảnh mai run rẩy như cánh bướm tàn, nàng vô thức tìm kiếm bóng dáng Thẩm Kinh Châu ở trên.

Các triều thần vẫn đang chờ nàng biểu hiện.

Hai tay Ngu Ấu Ninh buông thõng trong tay áo, bắt chước bộ dạng thường ngày của Thẩm Kinh Châu, sắc mặt ba phần lạnh lùng.

Nàng gật đầu: “Ừ.”

Đa Phúc cầm phất trần tiến lên, tự tay tiễn các đại thần ra ngoài.

Âm thanh bước chân bên tai không còn, tâm treo cao của Ngu Ấu Ninh cuối cùng cũng buông xuống.

Nàng chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ nhàng đi về phía Thẩm Kinh Châu.

Váy áo bay bay, kéo theo ánh nến vàng rực rỡ.

Sự bình tĩnh thong dong trước các đại thần vừa rồi hoàn toàn không thấy nữa, trong lòng Ngu Ấu Ninh vẫn còn sợ hãi, sau này không thể hành động l* m*ng như thế được nữa.

Nàng ngẩng mặt, tự nhiên đổ hết tội lỗi lên đầu Thẩm Kinh Châu: “Đều là do bệ hạ.”

Thẩm Kinh Châu nâng đôi mắt đen nhánh, kiên nhẫn chờ đợi Ngu Ấu Ninh nói tiếp.

Ngu Ấu Ninh đúng tình hợp lý: “Đêm hôm trước, chàng nói ta không giống người có năng lực, là nói ta không thông minh phải không?”

Chỉ có người không thông minh, mới không thể diễn kịch trước Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu cười mà không nói.

Đã hai ngày trôi qua, hôm nay Ngu Ấu Ninh mới nghĩ thông, thực sự không thể nói là thông minh.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười khẽ: “Điện hạ hôm nay đến, có phải để khởi binh vấn tội không?”

“Đương nhiên rồi.” Ngu Ấu Ninh gật đầu.

Thẩm Kinh Châu thuận theo: “Vậy điện hạ muốn như thế nào?”

Đang câu cá giữa chừng, Ngu Ấu Ninh vội vàng chạy đến, nàng chỉ nghĩ đến việc đối chất với Thẩm Kinh Châu, những điều khác không hề nghĩ tới.

Ngu Ấu Ninh trầm ngâm một lúc: “Ta…”

Đôi mắt nàng chuyển động, bỗng nhớ ra một chiếc thuyền hoa mà nàng vô tình thấy khi đang câu cá.

Chiếc thuyền hoa kia giăng đèn rực rỡ, gác trúc cao tầng, các mái hiên treo đầy đèn lồng nhiều màu sắc.

Đậu bên bờ, chỉ có tiếng đàn sáo nhẹ theo mặt nước sông truyền đến.

Ngu Ấu Ninh tò mò: “Ta nghe được tiếng đàn tỳ bà rất hay, khúc nhạc đó cũng là lần đầu ta nghe.”

Mỗi bước mỗi xa

Sắc mặt Thẩm Kinh Châu hơi thay đổi, một lúc sau mới trầm giọng hỏi: “Nàng đã thấy cái gì?”

Ngu Ấu Ninh lắc đầu: “Chiếc thuyền đó treo đầy màn trắng, nhìn không rõ, ta chưa thấy rõ.”

Nàng lắc lắc cánh tay của Thẩm Kinh Châu, lòng hiếu kỳ dâng lên, “Bệ hạ có biết nơi đó làm gì không? Chúng ta có thể lên xem không?”

Nàng nhìn, cũng không giống như ở quý phủ của quan lớn.

Thẩm Kinh Châu không nói gì.

Ngu Ấu Ninh nhíu mày, lại lắc lắc Thẩm Kinh Châu: “… Bệ hạ?”

Thẩm Kinh Châu khẽ nói, ngắn gọn: “Thuyền hoa.”

“Thuyền hoa…”

Ngu Ấu Ninh nhất thời không nói nên lời, mắt hạnh tròn xoe.

Mặc dù chưa từng đến, nhưng nhờ những gì Ngu Ấu Ninh đã đọc qua trong thoại bản, Ngu Ấu Ninh cũng không phải hoàn toàn không biết gì về thuyền hoa.

*Hai loại thuyền hoa khác nhau, loại Ngu Ấu Ninh đang ngồi là chữ “画舫” - kiểu trang trí lộng lẫy, loại thuyền hoa còn lại là chữ này “花船”

Nàng bỗng chốc đỏ bừng hai má, bất chợt lúng túng: “Sao lại có thể, sao lại có thể…”

Thẩm Kinh Châu gõ gõ tay lên bàn trà, hắn không hề biểu lộ cảm xúc quá mức, chỉ nhẹ nhàng hỏi.

“Vậy, điện hạ còn muốn đi không?”

“Ta…”

Ngu Ấu Ninh giương mắt, rồi lại ngượng ngùng rụt đầu lại, ánh mắt lơ đãng.

“Trên thuyền hoa, có phải có những lang quân hầu hạ tiểu nương tử hay không?”

Nàng đã thấy qua trong thoại bản, đó là thanh phong quán, một số phu nhân trong các gia tộc lớn cũng sẽ có người tình ở đó.

Những lang quân đó cầm kỳ thi họa tài hoa xuất chúng, lại biết nói những lời ngọt ngào để làm vui lòng nữ tử.

Ngu Ấu Ninh háo hức: “Bệ hạ, ta muốn…”

Bỗng chốc, một cơn ngả nghiêng trời đất ập đến.

Ngu Ấu Ninh không kịp phòng bị, ngã vào lòng Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu cười dịu dàng: “Điện hạ thế này là… muốn tìm ai đến hầu hạ?”

“Nói ta nghe một chút nào.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 131: Chương 131



Ánh nắng xuyên qua khung cửa, khắp nơi mờ mịt.

Thân thể bỗng chốc mất trọng lượng, rơi xuống đùi Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh ngẩn ra, môi mấp máy, ánh mắt hoang mang, hoảng sợ và lúng túng.

Môi nàng gập gềnh, không thể nói thành câu hoàn chỉnh.

“Ta không phải, ta không có…”

Nàng lắp bắp giải thích, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Kinh Châu, đầu óc rối bời vón cục.

Nàng một tay ôm lấy tay áo Thẩm Kinh Châu, nhẹ nhàng lắc lắc.

Ngu Ấu Ninh với giọng nói e thẹn, như chim hoàng oanh trong sơn cốc, kêu lên líu lo.

Ngu Ấu Ninh khẩu thị tâm phi: “Ta nói muốn bọn họ hầu hạ khi nào?”

Nàng ôm cổ Thẩm Kinh Châu, môi đỏ chạm vào môi hắn, rồi lại rời ra ngay.

“Ta chỉ thích bệ hạ.”

Thẩm Kinh Châu khẽ nhếch môi, thấp giọng cười một tiếng.

Ngón tay có đeo ban chỉ ngọc bích gõ nhẹ lên tay vịn, gõ hai cái, dừng lại.

Gõ hai cái, dừng lại.

Tim Ngu Ấu Ninh nhấc lên, lo lắng nhìn Thẩm Kinh Châu, ánh mắt đầy hoang mang, chột dạ không yên.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười: “Không phải tò mò về những tiểu quan trên thuyền hoa sao?”

Nói xong, Thẩm Kinh Châu lại nhếch môi, ánh mắt cười càng thêm rạng rỡ.

“Điện hạ chỉ đọc lướt qua thế nhưng kiến thức tương ối rộng rãi, thậm chí biết cả điều này.”

Ngu Ấu Ninh trợn tròn mắt, vội vàng phủ nhận: “Không phải, ta không hề tò mò, ta cũng không muốn bọn họ hầu hạ ta.”

Ngu Ấu Ninh nói năng lộn xộn, bật thốt lên: “Ta chỉ muốn bệ hạ hầu hạ ta.”



Thời điểm cuối thu đầu đông, gió sông lạnh thấu xương.

Đúng lúc lên đèn, cung nhân mặc vàng mang bạc, tay cầm đèn lồng dương giác, chậm rãi tới lui trên thuyền hoa.

Ánh nến chiếu sáng một góc ấm áp, sau rèm trúc kim ti đằng hồng, Ngu Ấu Ninh cứng đờ, nằm trên ghế quý phi.

Trên ghế trải đệm gấm tinh xảo hoa mỹ, bàn gỗ tử đàn có lư hương hình hoa mẫu đơn quấn lấy lá ngọc, lượn lờ huân hương.

Hai má Ngu Ấu Ninh vẫn đỏ ửng, rực rỡ như son.

Thẩm Kinh Châu mặc trường bào màu lam sẫm, tay áo tỳ bà với hoa văn vàng, mặt như quan ngọc, mày như họa núi.

Ấm áp như ngọc, giống như một quý công tử xuất thân từ đại tộc nhà cao cửa roojgn nhà nào đó.

Nhưng những gì hắn đang làm, lại không liên quan gì đến quân tử.

Bút càng cua nằm trong tay Thẩm Kinh Châu, Thẩm Kinh Châu cúi đầu, trên mặt thật sự chuyên chú.

Đầu bút dính màu đỏ cam, lá đỏ bay lượn, rừng cây nhuộm sắc.

Ngu Ấu Ninh lén lút quay đầu, thuốc màu lạnh lẽo nhỏ giọt lên da thịt mịn màng như nhung của nàng.

Lá phong đỏ rơi xuống lưng trắng nõn trơn bóng của nàng.

Áo yếm nửa cởi, muốn rơi như không rơi.

Ngu Ấu Ninh một tay ôm trước ngực, sợ rằng áo lót đỏ của mình sẽ rơi xuống đất.

Nàng nơm nớp lo sợ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn.

Khăn tay niết chặt trong tay, biến thành một cục nhăn nheo.

Ánh nến lung linh, ánh sáng từ màn treo phản chiếu bóng dáng mảnh mai của Ngu Ấu Ninh.

Mỗi bước mỗi xa

Không biết bút càng cua đã rơi xuống đâu, bóng trên màn treo rung động một chút.

Lá phong dưới bút ngay lập tức bị vẽ thành một đống.

Thẩm Kinh Châu không đổi sắc mặt, trầm giọng: “Ngu Ấu Ninh.”

Nước mắt lăn dài, đôi mắt Ngu Ấu Ninh mờ hơi nước, lã chã chực khóc, thật khiến người ta thương xót.

“Thẩm Kinh Châu, chàng cố ý.”

Dù chưa trải qua chuyện đó, nhưng nàng của giờ đây cũng không còn là tiểu quỷ dốt đặc cán mai.

Ngu Ấu Ninh tựa đầu lên gối gấm xanh, nước mắt đảo tròn trong hốc mắt, cuối cùng vẫn không rơi xuống.

Ngu Ấu Ninh thấp giọng thì thào, lại nặng nề lặp lại: “Chàng cố ý.”

Thẩm Kinh Châu điềm tĩnh thong dong, biết rõ mà vẫn hỏi: “Ta cố ý cái gì?”

Bút càng cua từ phía sau Ngu Ấu Ninh dời đi, Thẩm Kinh Châu lại dính thuốc màu lên chỗ đã vẽ sai trước đó.

“Có phải điện hạ chê ta hầu hạ không tốt không?”

Ngu Ấu Ninh giờ đây không thể nghe nổi hai chữ “hầu hạ” nữa, mặt nàng ửng hồng, quay đầu không nhìn Thẩm Kinh Châu.

Nửa khuôn mặt Ngu Ấu Ninh chôn trong khuỷu tay, giọng nói ấm ức: “Ta không muốn để ý đến chàng nữa.”

Cùng lắm nàng chỉ nhắc đến tiểu lang quân trên thuyền hoa một lần, Thẩm Kinh Châu lại nhớ đến tận bây giờ.

Nếu như sau này Thẩm Kinh Châu xuống địa phủ, chắc chắn sẽ chỉ là một quỷ nhỏ mọn.

“Người quân tử nên rộng lượng. Bệ hạ là quân tử, sao lại có thể nhỏ mọn như vậy?”

Ngu Ấu Ninh quay đầu, trợn mắt tức giận nhìn hắn, “Giống như bệ hạ…”

Chưa nói hết câu, Ngu Ấu Ninh đã kinh hô lên một tiếng, vội vàng che chắn trước ngực.

Chiếc áo yếm đỏ thêu hình bình an phú quý rơi xuống một nửa, lộ ra xương quai xanh trắng nõn.

Ngu Ấu Ninh một tay che trước ngực, một tay che mắt Thẩm Kinh Châu.

Luống cuống tay chân.

Trong lúc hoảng hốt thất thố, cả người nàng từ trên giường ngã xuống, tay vô tình quét qua bàn dài, làm đổ thuốc màu.

Thuốc màu trút xuống vương vãi, làm cho tấm da dê trên sàn trở nên sặc sỡ.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 132: Chương 132



Âm thanh lớn đến mức, ngay cả cung nhân đứng hầu bên ngoài cũng phải giật mình, cách cánh cửa gỗ sốt ruột gọi: “— Bệ hạ!”

Giọng Thẩm Kinh Châu khàn khàn mất tiếng từ trong phòng truyền ra: “Đều lui xuống.”

Giọng nói vẫn như mọi khi, nhưng dường như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.

Cung nhân không dám hỏi thêm, đồng loạt cúi đầu rời đi.

Ánh nến trong noãn các che phủ, Ngu Ấu Ninh vẫn chưa hoàn hồn, nàng dựa vào lòng Thẩm Kinh Châu.

Những chiếc lá phong đỏ đã biến thành một mảng màu sắc rực rỡ, không còn nhìn thấy hình dạng ban đầu.

Ngón tay Thẩm Kinh Châu m*n tr*n từng tấc từng tấc, giọng nói bình tĩnh nhàn nhạt: “Thật đáng tiếc.”

Thân người Ngu Ấu Ninh co rúm lại, hoảng hốt tìm áo choàng trên tháp.

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng hỏi: “Điện hạ có biết thuốc màu này từ đâu ra không?”

Ngu Ấu Ninh ấp úng, môi đỏ mấp máy: “Không biết.”

Nàng đẩy Thẩm Kinh Châu ra, hoảng hốt nói: “Ta, ta lại bảo cung nhân mang màu mới đến là được, chẳng qua chỉ là một hộp thuốc màu thôi, trong cung chắc chắn có…”

Mỗi bước mỗi xa

Bút càng cua bỗng dưng rơi xuống xương quai xanh của Ngu Ấu Ninh, chậm rãi di chuyển xuống.

Thẩm Kinh Châu không có biểu cảm thừa thãi, thần sắc bình tĩnh: “Cũng không cần phiền phức như vậy.”

Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên, không hiểu: “… Gì cơ?”

Bút càng cua trong tay Thẩm Kinh Châu không hề dính chút màu nào.

Đầu bút hạ xuống, làm cho Ngu Ấu Ninh run rẩy.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu tối lại một chút.



Đêm tối sâu thẳm, mưa rơi lộp độp.

Thuyền hoa sáng đèn, sáng như ban ngày.

Ngu Ấu Ninh nằm trên tháp quý phi, mi mắt ướt đẫm nước mắt, giọng nàng nghẹn ngào, mang theo sự khàn khàn không thể diễn tả.

Tấm da dê trên đất đã sớm không thể nhìn nổi, thuốc màu rơi xuống đệm.

Có vẻ như đã trộn lẫn với thứ gì đó khác, màu sắc không còn rực rỡ như thường.

Thẩm Kinh Châu đã thay một chiếc trường bào, tay áo rộng rãi, màu sắc lấp lánh.

Ngu Ấu Ninh quay đầu, lưng quay về phía Thẩm Kinh Châu.

Rồi lại cảm thấy không cam lòng, đôi mắt sóng sánh nước ngày thu hàm chứa ý giận, nàng tức giận nhìn Thẩm Kinh Châu vài lần.

Thẩm Kinh Châu không có phản ứng gì: “Điện hạ sao vậy?”

“Chàng…”

Ngu Ấu Ninh trợn mắt, giày vò một hồi, chỉ có thể mắng Thẩm Kinh Châu là không biết xấu hổ.

Thẩm Kinh Châu cười.

Trên mu bàn tay của hắn có một dấu răng, là do Ngu Ấu Ninh để lại trước đó.

Trâm ngọc trên tóc được tháo ra, tóc đen của Ngu Ấu Ninh xõa tung, bồng bềnh như mây.

Tóc đen nhẹ nhàng, cuốn quanh đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu.

“Điện hạ không thích sao?”

Âm thanh của Thẩm Kinh Châu rất nhẹ, “Ta còn tưởng điện hạ sẽ thích.”

Ngu Ấu Ninh trừng mắt: “Chàng… chàng… nói bậy!”

Thẩm Kinh Châu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, khóe mắt có ý cười, hắn cúi người xuống: “Vậy sao điện hạ không chịu để ta thu bút?”

Môi mỏng của Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng ghé sát tai Ngu Ấu Ninh, hơi thở nóng bỏng.

Như đốm lửa lướt qua tai Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng trợn mắt: “Chàng…”

Nàng không thể so với Thẩm Kinh Châu da mặt dày, đỏ ửng tựa như lửa lan tràn trên má lúm đồng tiền.

Ngu Ấu Ninh vội vàng kéo chăn gấm bên cạnh che mặt.

Tức c.h.ế.t đi!

Nàng không muốn để ý đến Thẩm Kinh Châu nữa!

Ngày mai, nàng chắc chắn sẽ không nói nửa câu với Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh nói được làm được.

Đầu đông sắp đến, không khí lạnh lẽo xuyên qua màn trướng.

Đa Phúc cầm phất trần, run rẩy đứng ở bên dưới: “Bệ hạ, điện hạ vừa mới phái cung nhân, đi đến Di Hồng Lâu, Di Hồng Lâu…”

Đa Phúc chậm rãi cúi đầu, muốn nói lại thôi.

Ông ta tuy là thái giám, nhưng cũng biết rằng nơi như Di Hồng Lâu là chốn yêu thích của các phu nhân quyền quý. Cửa sổ hoa ở đó đều được thêu dệt tinh xảo, các tiểu quan cũng rất tuấn tú.

Người còn đẹp hơn cả Pan An.

Đa Phúc mí mắt rung rung, ngay cả lời nói cũng không còn linh hoạt như trước.

Ông ta run rẩy nói: “Điện hạ chỉ là hiếu kỳ, mà hai người đó chỉ giỏi kể chuyện, không làm gì khác…”

Thẩm Kinh Châu chậm rãi giương mắt lên, đôi mắt đen như mực lạnh lẽo, sâu thẳm không thể lường được.

Đa Phúc run rẩy, “bùm” một tiếng quỳ xuống đất.

“Bệ hạ tha tội, bệ hạ tha tội, nô tài lập tức cho người đuổi những thứ dơ bẩn đó xuống thuyền. Điện hạ là cành vàng lá ngọc, sao có thể để những kẻ hèn mọn đó làm hỏng…”

Tấu chương bị ném xuống bàn, Thẩm Kinh Châu lạnh lùng nói: “Trẫm giáng tội cho ngươi khi nào?”

Đa Phúc liên tục lắc đầu: “Là nô tài nói nhiều.”

Thẩm Kinh Châu lại nhặt tấu chương bên cạnh, lơ đễnh nói: “Chỉ là kể chuyện thôi, nàng ấy thích thì nghe một chút cũng không sao.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 133: Chương 133



Trong tước thất.

Hương ấm ngào ngạt phác mũi, vật dụng gốm hình tròn có năm chân chứa một quả phật thủ, bên cạnh là tách trà men xanh trên đĩa sơn đen mạ vàng.

Sau bình phong dệt lụa, có hai bóng dáng thanh tú đang quỳ.

Bọn họ nói khô cổ họng suốt nửa ngày, nhưng không nghe thấy tiếng nói nào từ trong phòng truyền ra.

Tước thất khắp nơi khắp chốn lộ ra vẻ tinh xảo, cửa sổ vàng lan can ngọc, đẹp không thể tả.

Nhìn vào có thể biết người sau bình phong không phú cũng quý, không thể chọc giận.

Hai người nhìn nhau, người cao tuổi hơn một chút, thường xuyên lui tới với các phu nhân mạnh vì gạo bạo vì tiền, hắn ta cười nói.

“Phu nhân có từng nghe qua Tiết Lâm Tử ở Nam Diên chứ, tương truyền Tiết Lâm Tử rất giỏi vẽ, đặc biệt sở trường là vẽ hàn mai, hắn có một cây bút, người ta gọi là…”

Ngu Ấu Ninh dựa vào bậu cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, tò mò không biết Thẩm Kinh Châu sao còn chưa đến.

Nàng đã triệu kiến hai tiểu quan, mà Thẩm Kinh Châu vẫn không hề có động tĩnh, không khởi binh vấn tội nàng.

Ngu Ấu Ninh nhíu mày, tay ôm lò sưởi trong lòng, bất ngờ nghe thấy hai chữ “bút vẽ”, nàng lập tức từ trên tháp ngồi dậy.

Thái độ hung dữ.

“Nói chuyện khác đi.” Nàng bĩu môi, lầm bầm, “Ta ghét những người giỏi vẽ lắm.”

Hai tiểu lang quân liếc mắt nhìn nhau.

Một bên tò mò về thân phận quý nhân sau bình phong, giọng nói như vậy, không biết phải tốn bao nhiêu vàng bạc mới nuôi thành.

Mỗi bước mỗi xa

Một bên lại ghét chính mình vì không được quý nhân yêu thích.

Lang quân quỳ nửa người trên ghế mềm, tìm kiếm khắp trong bụng: “Phu nhân có nghe qua ‘thế thân’ không?”

Ngu Ấu Ninh quả nhiên nổi lên tò mò: “Đó là cái gì?”

Lang quân mặt mày cong cong kể lại: “Nghe nói ở Lâu Lan có một loại thuật, có thể mượn vận có thể trợ thế.”

Trong nhà của người giàu có thường mua thế thân cho con cái, thế thân này tương đối được xem trọng, như vậy mới có thể ngăn chặn tai ách.

Hơn nữa, ngày thường thế thân không thể ra khỏi nhà, cũng không thể gặp người, chỉ có thể sống như một cái bóng…

Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên mở to mắt: “… Cái gì?”

Nàng chậm rãi nhíu mày, “Vậy nếu gặp người ngoài thì sao? Hắn sẽ… c.h.ế.t sao?”

Lang quân với giọng nói bi thương, như thể đang sống trong hoàn cảnh đó, diễn tả rất cảm động.

“Chết thì không.”

Ngu Ấu Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Lang quân tiếp tục: “Nhưng cũng gần như vậy.”

Thế thân không thể đổ máu, nếu vi phạm điều cấm kỵ của chủ nhân, sẽ bị hình phạt gọi là “trì hình”.

Trì hình là dùng kim mài từ sừng tê giác đ.â.m vào tận xương thịt, đau đớn không chịu nổi, nhưng không chảy máu, chỉ để lại một vết thương hình trăng lưỡi liềm.

Ngu Ấu Ninh lộ vẻ hoảng sợ, tách trà trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Lang quân phía sau bình phong giật mình, vội vàng ngừng nói: “Đều là ta nghe từ người khác, không biết thật giả, phu nhân chớ để trong lòng.”

Hắn ta nơm nớp lo sợ, sợ làm Ngu Ấu Ninh không vui, chọc phải xui xẻo của nàng.

“Là ta nói nhảm làm phu nhân hoảng sợ, ta đây…”

“Không liên quan đến ngươi, chỉ là ta vô tình làm rơi tách trà thôi.”

Trên mặt Ngu Ấu Ninh thu lại vẻ hoảng sợ, hắng hắng cổ họng.

“Câu chuyện của ngươi không tồi, người đâu, thưởng.”

Nàng kiệt sức dựa vào ghế, “Hôm nay ta cũng mệt rồi, đi xuống đi.”

Cung nhân lặng lẽ vào phòng.

Nước trà đổ trên đất rất nhanh được dọn dẹp sạch sẽ.

Ngu Ấu Ninh buồn ngủ, thỉnh thoảng như mơ thấy câu chuyện vừa rồi, thỉnh thoảng lại như thấy tận mắt trì hình.

Khi nhíu mày không thể mở ra, Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên từ trong giấc mơ bừng tỉnh.

Trong noãn các khói nhẹ quẩn quanh, Thẩm Kinh Châu một tay mở lồng xông, lại thêm hai viên bánh hương an thần.

Hắn quay đầu: “… tỉnh rồi?”

“Sao chàng…”

Câu nói chưa dứt, Ngu Ấu Ninh bỗng nhớ ra hôm nay nàng không định nói chuyện với Thẩm Kinh Châu.

Nàng quay mặt đi, bực tức nuốt lời định nói vào miệng.

Thẩm Kinh Châu tay chắp ở sau lưng, không vội vã đi về phía Ngu Ấu Ninh.

Bóng đen dần dần bao trùm trước mắt, rồi lại đứng lù lù bất động.

Ngu Ấu Ninh đợi một lúc lâu, cũng không thấy Thẩm Kinh Châu mở miệng.

Nàng nghi hoặc quay đầu.

Bỗng dưng chạm phải đôi mắt như cười như không của Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh nhanh chóng nhắm mắt lại.

Thẩm Kinh Châu cười nói: “Hôm nay điện hạ nghe kể chuyện thế nào?”

Ngu Ấu Ninh vẫn nhắm mắt.

Nàng không muốn để ý đến Thẩm Kinh Châu, nhưng nếu không trả lời thì cũng không khỏi thất lễ.

Ngu Ấu Ninh không muốn trở thành một tiểu quỷ không có cấp bậc lễ nghĩa.

Do dự một lúc, Ngu Ấu Ninh cuối cùng cũng lẩm bẩm: “Rất tốt.”

Cuối cùng, lại cảm thấy chưa đủ.

Ngu Ấu Ninh mở mắt, lảm nhảm, “Rất tốt, đặc biệt tốt. Ngày mai ta còn muốn tìm thêm bốn lang quân, không, mười người lang quân.”

Ngu Ấu Ninh trợn mắt nói bừa.

“Bệ hạ không biết đấy thôi, hôm nay hai tiểu lang quân kia đẹp như quan ngọc, học vấn sâu rộng, ta nghe mà rất vui.”

Thẩm Kinh Châu vẫn bất động như núi: “… phải không?”

Ngu Ấu Ninh gật đầu thật mạnh: “Tự nhiên là thật, hắn còn nói ở Lâu Lan có một loại vu thuật…”

Ánh nến vàng yếu ớt, tay áo từ tay Thẩm Kinh Châu rơi xuống, đồng tử Ngu Ấu Ninh đột nhiên thắt lại

Trên cánh tay Thẩm Kinh Châu có một vết thương không rõ, giống như những gì người kể chuyện vừa nói.

Không thấy m.á.u không thấy sẹo, chỉ có một vết thương hình trăng lưỡi liềm.

Sắc mặt Ngu Ấu Ninh trắng bệch.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 134: Chương 134



“Thế thân kia giống như cái bóng, chỉ có thể sống trong bóng tối suốt ngày suốt đêm, không được nói nửa câu với người khác, cũng không thể đi nhiều thêm bước nào.”

“Nếu như thiếu gia hoặc tiểu thư trong nhà bị bệnh, thế thân cũng sẽ gặp đại nạn.”

“Đại nạn muốn nói thì dài dòng lắm, người chắn tai ách, sao có thể có kết quả tốt, nếu hắn ngăn cản không tốt, khiến tiểu chủ tử của mình bị bệnh khổ sở, thì sẽ có cân nhắc về cách để trừng phạt hắn.”

“Quý nhân kim tôn ngọc quý, những chuyện dơ bẩn như vậy vẫn nên ít nghe thì hơn, tránh làm ô uế tai quý nhân.”

Mặt Ngu Ấu Ninh không còn sắc máu, ngón tay run rẩy thể hiện sự hoảng loạn.

Nàng đột ngột từ trên giường ngồi bật dậy, tay trái nắm chặt khăn lụa che lên ngực, đôi mắt đầy lo sợ.

Ngu Ấu Ninh mấp máy môi, bàn tay mảnh khảnh vươn ra, nắm lấy cổ tay rõ khớp xương của Thẩm Kinh Châu, nàng thấy mắt mình đỏ lên.

Vết thương hình trăng lưỡi liềm cùng lắm chỉ nhỏ bằng hạt gạo, nếu không phải nàng nghe lang quân kể chuyện trước đó nói ra, chắc chắn sẽ không để ý.

Trên mặt trên ngời của thế thân cũng không được để lại sẹo, nếu để lại sẹo, sẽ không còn được chủ nhân sử dụng nữa, vì vậy mới có hình phạt gọi là “Trì hình”.

Thân người Ngu Ấu Ninh lảo đảo như sắp ngã.

Nàng bỗng nhớ lại nam tử ngày ấy ở trong khoang thuyền đã kêu gào với Thẩm Kinh Châu, người đó tự xưng là huynh trưởng của Thẩm Kinh Châu, lại nói Thẩm Kinh Châu không phải là người của Thẩm gia.

Tất cả những dấu hiệu đó đều tiết lộ một điều.

Đôi con ngươi của Thẩm Kinh Châu âm trầm, một tay nâng cằm Ngu Ấu Ninh, hắn trầm giọng: “Sao vậy?”

Lệ từ khóe mắt Ngu Ấu Ninh rơi xuống, nhỏ giọt vào lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, cười đến dịu dàng, “Sao lại khóc nữa?”

Bàn tay nâng mặt Ngu Ấu Ninh lên, hơi nâng cao.

Thẩm Kinh Châu cúi đầu, ánh mắt giao nhau với Ngu Ấu Ninh, “Không phải vừa rồi điện hạ đang nói về… vu thuật?”

Ngu Ấu Ninh nâng tay lên, bắt lấy môi Thẩm Kinh Châu.

“Hai chữ ‘vu thuật’ biến mất trong lòng bàn tay Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu nghi hoặc nhìn xuống.

Ngu Ấu Ninh nhìn trái nhìn phải, ánh mắt lảng tránh, không muốn nhắc đến chuyện đau lòng của Thẩm Kinh Châu.

“Câu chuyện đó cũng không có gì hay.”

Thẩm Kinh Châu lơ đễnh đáp lại: “Ngày mai điện hạ không gọi người đến nữa sao?”

“Không, không gọi nữa.” Ngu Ấu Ninh bĩu môi, “Bọn họ kể cũng không hay lắm.”

Nói xong, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn cánh tay Thẩm Kinh Châu.

Nhìn một cái, lại nhìn thêm một cái.

Ngu Ấu Ninh lén lút quan sát Thẩm Kinh Châu, nhân lúc hắn không phòng bị, không động tĩnh kéo tay áo rộng của hắn lên.

Xuống chút nữa còn có vài vết thương lưỡi liềm lác đác.

Trong mắt Ngu Ấu Ninh đầy khiếp sợ, nàng nhanh chóng chớp mắt, giấu đi giọt lệ trong mắt.

Thẩm Kinh Châu cười hai tiếng: “Điện hạ đang làm gì vậy?”

“Ta, ta…”

Ngu Ấu Ninh nắm chặt cổ tay Thẩm Kinh Châu để đứng dậy.

Rèm ngọc lắc lư theo ánh nến, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng hôn lên môi Thẩm Kinh Châu.

Lông mi dài run rẩy, Ngu Ấu Ninh dè dặt giương mắt lên.

Thẩm Kinh Châu im lặng, đôi mắt đen càng trở nên sâu thẳm.

Ngu Ấu Ninh dũng cảm hơn, lại tiến thêm một bước. Thân ảnh nhỏ xinh của Ngu Ấu Ninh, gần như chui vào trước mặt Thẩm Kinh Châu.



Trong phòng sáng sủa gọn gàng, gió sông thổi phồng áo choàng của Thẩm Kinh Châu.

Hắn khoanh tay đi ra khỏi tước thất, Đa Phúc cầm đèn lồng đi tới.

Ánh sáng vàng nhạt trải khắp mặt đất, chiếu xuống chân Thẩm Kinh Châu.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng xoay xoay ban chỉ, giọng nói bình thản: “Hai người đó còn ở trên thuyền không?”

Đa Phúc khom mình hành lễ: “Vẫn ở đó, bệ hạ có muốn triệu kiến không?”

Thẩm Kinh Châu cười một tiếng: “Đi hỏi xem, bọn họ đã nói gì với điện hạ.”

Chưa đầy một khắc, Đa Phúc bước nhỏ đi tới, trình lên Thẩm Kinh Châu ở bên bàn một tờ giấy.

Giấy trắng mực đen, viết đầy đủ những điều mà hai người đó đã nói.

Thẩm Kinh Châu đọc lướt qua nhanh như gió, bỗng nhìn thấy hai chữ “Trì hình”, ánh mắt hắn dừng lại, rồi bật cười.

Mỗi bước mỗi xa

“Lắm lời.”

Giọng nói lạnh lùng.

Đa Phúc nơm nớp lo sợ: “Hai người đó đã nói những điều không nên nói, nô tài lập tức cho người…”

“Không cần.”

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nói, ngón tay gõ gõ lên giấy.

Đa Phúc không rõ tâm trạng vui giận của Thẩm Kinh Châu, lo lắng nói: “Những người kể chuyện này rất thích nói ngoa, nghĩ là điện hạ cũng chỉ nhất thời hứng thú, nên mới cảm thấy hứng thú với hai người đó.”

Đa Phúc cố gắng nói những lời hay, đầy kinh sợ.

Thẩm Kinh Châu bỗng nhiên trầm mặt, khóe mắt hắn mang ý cười, môi mím lại nhìn Đa Phúc.

Đa Phúc lo lắng không yên, không biết mình đã nói sai câu nào, đắc tội với Thẩm Kinh Châu.

Mặt mày ông ta già nua hốc hác: “… Bệ hạ?”

Thẩm Kinh Châu phất phất tay áo, ra hiệu Đa Phúc lui xuống.

Lồng xông được mở lên, Thẩm Kinh Châu tùy tay ném tờ giấy trắng vào trong lồng.

Ngọn lửa đỏ l.i.ế.m láp một góc giấy, chỉ trong chốc lát còn lại một lớp tro mỏng.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 135: Chương 135



Sắc trời dần tối, mây đen u ám.

Đêm khuya gió lớn, cánh cửa gỗ không phát ra tiếng bị người đẩy mở, Ngu Ấu Ninh thò đầu ra, lén lút từ khe cửa nhô ra một cái đầu nhỏ.

Đôi mắt lấp lánh chuyển động.

Áo choàng đen phủ trên vai, che một lớp sương mỏng.

Thư phòng không có ai, ánh sáng mờ mịt, trong phòng không có chút ánh nến nào.

Ngu Ấu Ninh lợi dụng lúc Thẩm Kinh Châu ngủ say, lén lút đến thư phòng.

Không biết là do sự sơ suất của cung nhân hay thế nào, ấm bạc trong thư phòng vẫn đang cháy than vàng, hương ấm hòa vào màn đêm mờ mịt, như khói như mây, quấn quýt quanh thân Ngu Ấu Ninh.

Khí lạnh như băng bị ngăn ở bên ngoài, Ngu Ấu Ninh xoa xoa tay, cởi áo choàng đặt lên ghế thái sư.

Váy áo bay bổng, bóng dáng mờ ảo vòng qua bình phong lụa dệt những câu chúc phúc.

Mỗi bước mỗi xa

Đối diện là một cái bàn gỗ tự nhiên, hộp tấu chương màu đỏ chất đống như núi.

Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng đi đến sau bàn gỗ, nhón chân nhìn lên kệ trang trí trên tường.

Trên giá có thể có kiếm, hoặc đặt bình hoa men xanh, ở trên cùng là một chiếc hộp gấm gỗ sơn mạ vàng.

Chiếc hộp gấm này chỉ nhỏ bằng bàn tay, nhìn có vẻ giống như hộp kim chỉ.

Trong lòng Ngu Ấu Ninh hoảng hốt, đôi đồng tử đột ngột co lại ánh lên nỗi khổ sở lẫn bi thương.

Lang quân kia đã đề cập, kim bạc dùng trong trì hình rất đặc biệt, dài khoảng hai tấc, đầu kim giống như móc câu.

Ngu Ấu Ninh nuốt nỗi bi thương xuống ngực, quay lại định di chuyển ghế thái sư.

Thư phòng không sáng lắm, Ngu Ấu Ninh quay người, bất ngờ va phải bình hoa mỹ nhân trên kỷ trà ở góc.

“Đùng” một tiếng giòn tan vang lên, ở trong đêm dài vọng lại thật lâu.

Ngu Ấu Ninh giật mình, vừa ôm lấy bình mỹ nhân, vừa núp sau cái bình.

Kinh hồn chưa định.

Ngu Ấu Ninh thò nửa cái đầu ra từ sau bình mỹ nhân, tóc đen rối bời, một sợi tóc xanh rơi xuống vai, mềm mại vô lực.

Trái tim Ngu Ấu Ninh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Ngoài thư phòng không một tiếng động, tĩnh lặng không có ai thì thầm, chỉ có tiếng nước sông dập dềnh bên ngoài.

Ngu Ấu Ninh thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh quay người lại.

Tay áo lỏng lẻo quét qua bình mỹ nhân, bình mỹ nhân chao đảo, hình dáng nghiêng về phía trước.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Một bàn tay từ bóng tối vươn ra, chắc chắn giữ chặt bình hoa.

Ngu Ấu Ninh hoàn toàn không hay biết, vừa thở hổn hển vừa di chuyển ghế thái sư, cuối cùng cũng đưa được ghế đến trước kệ đựng bảo vật.

Hộp gấm được lấy xuống, phía sau lại có một cái khác.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy bối rối, liền lấy luôn cái kia xuống. Hộp bên ngoài khắc rồng chạm phượng, bốn mặt đều có hoa văn quý giá.

Mở hộp ra, bên trong là một chiếc chuông bằng bạc chạm khắc tinh xảo, được bọc bằng một lớp vải vàng tươi, trên đỉnh có một sợi dây bạc mảnh.

Ngu Ấu Ninh tò mò, cầm lên lắc lắc, tiếng nước như suối chảy, dễ nghe và dễ chịu.

Ngu Ấu Ninh nhíu mày, lầm bầm: “Chỉ là một cái chuông bạc thôi, sao lại giấu kỹ như vậy.”

Vật trả nguyên vẹn về chủ cũ.

Ngu Ấu Ninh lại lục lọi cái hộp khác, sắc đỏ từ bên má dần dần biến mất, khuôn mặt Ngu Ấu Ninh trắng bệch như tờ giấy.

Ba cây kim dài ngay ngắn nằm trong hộp, giống hệt như những gì người kể chuyện đã nói.

Ngu Ấu Ninh mắt cay cay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu kim, rồi lập tức rụt lại.

Ngu Ấu Ninh chăm chú nhìn cây kim bạc trong tay một lúc lâu, bỗng đứng dậy, lén lút nhìn quanh.

Cây kim bạc này chắc chắn là một hồi ức không tốt đối với Thẩm Kinh Châu, không biết vì sao Thẩm Kinh Châu lại giữ lại.

Nàng nghĩ thầm nhân lúc Thẩm Kinh Châu không có ở đây, lén lút vứt cây kim bạc đi.

Nín thở ngưng thần, Ngu Ấu Ninh bước đi nhẹ nhàng, trong thư phòng đi vòng quanh.

Tủ gỗ tử đàn quá nổi bật, còn cái tủ thấp thì sợ cung nhân dọn dẹp nhìn thấy.

Đi vòng vòng, trong lúc đó Ngu Ấu Ninh suýt nữa làm đổ hai chiếc chén cao túc, một cái lò men kết ti pháp lang, còn có và một cây đàn Đại Thánh Di Âm.

Một bàn tay lặng yên không tiếng động xuất hiện, như cơn mưa kịp thời đỡ lấy.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 136: Chương 136



Một lúc sau, Ngu Ấu Ninh lại quay lại trước bình hoa mỹ nhân cao hơn nửa trượng.

Ngu Ấu Ninh bám vào miệng bình, bình mỹ nhân này chỉ để trang trí, bên trong không có gì thừa.

Ngu Ấu Ninh siết tay lại thành quyền, thò vào trong thử nghiệm một chút.

Cuối cùng, nàng lại quay đầu nhìn vào hộp gấm mà mình đang nắm chặt.

Miệng bình như cổ chim nhạn, chỉ lớn bằng nửa nắm tay.

Hộp gấm kẹt ở giữa, không thể ném vào cũng không thể lấy ra.

… Sao lại như vậy?

Ngu Ấu Ninh mở to mắt, không thể tin nổi, gõ gõ lên hộp, cố gắng đẩy hộp vào sâu hơn.

Mũi chân nàng nhón cao.

Sau một lúc, phía sau truyền đến một tiếng thở dài bất lực.

Thân hình Ngu Ấu Ninh cứng đờ.

Bóng dáng trên đất không biết từ lúc nào đã dày thêm một tầng, một bàn tay vượt qua vai Ngu Ấu Ninh, dễ dàng lấy ra hộp gấm đang kẹt.

Trong mắt Thẩm Kinh Châu như cười như không: “Người chính trực như điện hạ, thật sự không thể làm được chuyện xấu.”

Nếu không phải Thẩm Kinh Châu luôn che chở, Ngu Ấu Ninh e rằng đã sớm ngã nhào thành đống hỗn độn.

Dù hắn có căn dặn cung nhân giả vờ không nghe không thấy, cũng vô ích.

Làm chuyện xấu bị bắt tại trận, còn phải nhờ Thẩm Kinh Châu thu dọn.

Hai má Ngu Ấu Ninh ửng đỏ, vừa tức vừa giận: “Chàng, chàng đã sớm biết rồi hả?”

Nói xong, không cam lòng hỏi tiếp, “Chàng đến đây từ khi nào?”

Nàng ra ngoài cực kỳ cẩn thận, sao có thể vừa ra khỏi cửa đã bị phát hiện ngay.

Thẩm Kinh Châu bình tĩnh đáp: “Từ khi điện hạ mở mắt.”

Ngu Ấu Ninh: “…”

Thẩm Kinh Châu cười: “Điện hạ đến đây vì chuyện trì hình mà người kể chuyện đã nói sao?”

Lâu Lan quả thực có trì hình, quan lại cũng sẽ tìm thế thân cho con cái, chỉ là không như những gì người kể chuyện kia nói.

Ngu Ấu Ninh trợn tròn mắt, ngạc nhiên vì sự thẳng thắn của Thẩm Kinh Châu, không vui nhíu mày.

“Thứ đồ này không tốt, sao bệ hạ còn giữ lại? Lẽ ra nên sớm vứt đi mới phải.”

Ngu Ấu Ninh bỗng dưng hối hận, lẽ ra nàng nên sớm ném hộp gấm xuống sông.

Ngu Ấu Ninh tức giận bất bình, lòng đầy căm phẫn. Nàng nắm chặt hai tay, vì Thẩm Kinh Châu mà bất bình.

“Trên đời này sao lại có người ích kỷ như vậy, chỉ vì lợi ích của bản thân mà để cho con cái người khác chịu khổ.”

Ngu Ấu Ninh nghe người kể chuyện đề cập, những “thế thân”, có người bị phụ mẫu bỏ rơi bán đi, có người bị lừa gạt, còn có người bị bắt tới.

Ngu Ấu Ninh mím chặt đôi môi đỏ

Gió sông từ cửa sổ thổi vào, mây đen tan đi, đúng lúc một vầng trăng sáng rơi xuống trước cửa sổ.

Ánh sáng nhạt chiếu vào, rơi xuống khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của Ngu Ấu Ninh.

Mỗi khi nghĩ đến những đứa trẻ chịu trì hình, Ngu Ấu Ninh chỉ cảm thấy rùng mình, không rét mà run.

Ngu Ấu Ninh mím môi, mí mắt run rẩy, “Bệ hạ, tay chàng… còn đau không?”

Nếu không nhớ nhầm, trên tay Thẩm Kinh Châu không chỉ có một vết thương hình lưỡi liềm.

Thẩm Kinh Châu ngay cả mí mắt cũng không động đậy: “Cũng tạm.”

Cơn đau như vậy giờ đối với hắn, như gió xuân mưa nhẹ, chỉ là chút ít.

Ngu Ấu Ninh ủ rũ cúi đầu, chỉ cho rằng Thẩm Kinh Châu đang trấn an mình, đôi mày nhíu chặt không có chút nào giãn ra.

Nàng nghiến răng nghiến lợi: “Những người này rốt cuộc sao lại nghĩ ra cách độc ác như vậy…”

Trong mắt Ngu Ấu Ninh phủ một lớp nước trong veo, “Biết sớm như vậy, lần trước gặp mặt, ta nên cho người đó hai cú đá, để cho bệ hạ hả giận.”

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu khựng lại một chút: “Loại phế vật như hắn, còn không đến gần ta được.”

Ngu Ấu Ninh kinh ngạc nâng mí mắt lên, môi đỏ lúng ta lúng túng: “… đó là, là phụ thân hắn sao?”

Lần trước trong khoang thuyền, người đó đã là tù nhân, còn nói lời l* m*ng khiêu khích với Thẩm Kinh Châu, có thể thấy ngày thường cũng là người ương ngạnh kiêu ngạo.

Người xưa có câu, tử không giáo phụ chi quá.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh tự giác đổ tội này lên đầu của Thẩm phụ.

Thẩm Kinh Châu cười cười, giọng nói so với ngày thường nhẹ nhàng hơn một chút: “Cũng không phải ông ta.”

Ngu Ấu Ninh đang nói lảm nhảm bỗng im bặt, nàng nghi hoặc giương mắt lên.

Ngơ ngác và không hiểu: “Vậy, vết thương hình lưỡi liềm trên tay bệ hạ từ đâu mà có? Bệ hạ đừng lừa ta, ta đã nhìn kỹ rồi, đó là…”

Thẩm Kinh Châu không chớp mắt nhìn chăm chú vào Ngu Ấu Ninh.

Một lúc sau, hắn bình thản nói: “Là ta tự làm.”

Ngu Ấu Ninh co rút đồng tử, lùi lại hai ba bước, nàng thì thì.

“Thẩm Kinh Châu, chàng… chàng có phải là kẻ b**n th** hay không?”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 137: Chương 137



Bóng mây ngang qua cửa sổ, ánh trăng m.ô.n.g lung, dần dần ẩn sau đằng mây.

Ánh bạc từ đôi mắt Ngu Ấu Ninh phai dần, gương mặt nàng chìm trong bóng tối, mờ mịt không rõ.

Đôi mắt tròn xoe như chuông đồng kinh ngạc, Ngu Ấu Ninh từng bước lùi lại, thân hình dựa vào bình hoa mỹ nhân.

Nàng khó mà tin nổi, bụm chặt môi mình, rồi lại đột ngột tiến lên, nắm lấy cổ tay Thẩm Kinh Châu.

Tay áo rộng mở, vết thương hình lưỡi liềm vẫn khắc trên cánh tay Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh dùng sức chà xát.

Nhìn kỹ, vết thương hình lưỡi liềm vẫn ổn định nằm trên tay Thẩm Kinh Châu.

Nàng không nhìn nhầm, cũng không nhận nhầm.

Ngu Ấu Ninh vẫn nhớ rằng hình phạt trì hình mà người kể chuyện nói là tàn nhẫn và đáng sợ như thế nào, cũng nhớ rằng hắn ta đã nói về nỗi đau và sự sống không bằng c.h.ế.t khi phải chịu đựng hình phạt đó.

Gió sông phất qua mái tóc dài của Ngu Ấu Ninh, nàng cảm thấy mí mắt mình run rẩy, như cánh bướm bị gãy cánh.

Nàng không hiểu.

Ngu Ấu Ninh cúi đầu, đôi môi đỏ thắm mím chặt, nhìn chăm chú vào đôi giày lụa phù dung trên chân mà xuất thần.

Một tiếng cười từ trên đầu Ngu Ấu Ninh rơi xuống, Thẩm Kinh Châu mỉm cười, khẽ nói: “… Sợ rồi à?”

Ngón tay thon gầy nâng cằm Ngu Ấu Ninh lên, Thẩm Kinh Châu nâng khuôn mặt nàng, ánh mắt hắn đối diện với ánh mắt của Ngu Ấu Ninh.

Đôi mắt đen như mực ẩn chứa vài phần u ám và tàn nhẫn.

Hình phạt Trì hình có lẽ là nỗi đau không thể chịu nổi đối với người khác, nhưng đối với Thẩm Kinh Châu mà nói, cũng chỉ như cơn mưa phùn thoáng qua.

Hắn thích cảm giác đau đớn lưu lại trên cơ thể, cũng có tình cảm đặc biệt với mùi máu.

Nếu không phải Ngu Ấu Ninh sợ hãi và ghê tởm m.á.u tanh, Thẩm Kinh Châu cũng sẽ không tốn công sức để tìm kiếm những cây kim dài làm từ sừng tê giác từ Lâu Lan.

Chỉ là không ngờ, âm kém dương sai, lại khiến Ngu Ấu Ninh phát hiện ra.

Xung quanh đôi mắt của Ngu Ấu Ninh đỏ hoe, hàng mi dài dính đầy nước mắt.

Thẩm Kinh Châu trầm ngâm một lúc, thở dài bất lực: “Thôi thì, sau này ta…”

Câu nói chưa dứt, Ngu Ấu Ninh bỗng mở rộng hai cánh tay lao vào lòng Thẩm Kinh Châu.

Nàng chôn mặt vào trước n.g.ự.c Thẩm Kinh Châu, nước mắt làm ướt vạt áo hắn.

Ngu Ấu Ninh thấp giọng nghẹn ngào nói: “Thẩm Kinh Châu, ta không thích chàng bị thương.”

Thân hình Thẩm Kinh Châu cứng đờ.

Gió sông nhẹ nhàng, m*n tr*n hai bóng hình giao nhau trên mặt đất.

Thẩm Kinh Châu cúi mắt, đôi mắt đen láy chợt lóe lên sự ngạc nhiên và bối rối.

Cánh tay Ngu Ấu Ninh vòng quanh hông càng siết chặt, nàng nhỏ giọng nức nở, khóc thút thít.

Không sợ hãi, không lo lắng, cũng không lùi bước.

Thẩm Kinh Châu tùy ý để cho Ngu Ấu Ninh khóc trên người mình nửa ngày, một tay hắn xoa sau gáy Ngu Ấu Ninh, khóe môi nhếch lên như có ý cười.

“Được rồi.”

Bản thân hắn cũng không cảm thấy có gì, nhưng Ngu Ấu Ninh lại khóc rất đau lòng.

Nước mắt làm mờ khuôn mặt Ngu Ấu Ninh, nàng suýt nữa không thở nổi, hơi thở gấp gáp, giọng nói nửa nghẹn.

Thẩm Kinh Châu vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, giúp Ngu Ấu Ninh điều hòa hơi thở: “Đừng khóc nữa.”

Mắt Ngu Ấu Ninh lại đỏ thêm một vòng, không nhịn được rơi lệ, suýt nữa bị nghẹn.

Thẩm Kinh Châu hơi lạnh giọng: “Không được khóc.”

Hắn vẫn giữ vẻ mặt nhạt nhòa, nhưng giọng điệu thì không thể cãi lại.

Ngu Ấu Ninh hít mũi, nàng quay mặt đi, nửa khuôn mặt áp vào trước n.g.ự.c Thẩm Kinh Châu, nhẹ nhàng cọ cọ.

Hàng mi rậm rạp rơi đầy nước mắt, như những viên ngọc trắng trong suốt.

Dư quang nhìn thấy hộp gấm còn lại trên đất, ánh mắt Ngu Ấu Ninh khựng lại một chút, nàng thản nhiên thêm hai ba bước.

Lợi dụng lúc Thẩm Kinh Châu không chú ý, nàng nhanh chóng giấu hộp gấm vào tay áo, cất kỹ.

Đó là chiếc chuông mà nàng đã từng xem qua, Ngu Ấu Ninh tuy không biết nó có tác dụng gì, nhưng nghĩ rằng nó cùng với kim bạc dùng cho trì hình đặt chung một chỗ, chắc hẳn cũng có công dụng tương tự.

Sợ Thẩm Kinh Châu phát hiện ra manh mối, Ngu Ấu Ninh thò hai ngón tay lắc lắc tay áo của Thẩm Kinh Châu, thúc giục Thẩm Kinh Châu quay về phòng.

Mỗi bước mỗi xa

“Bệ hạ, đã khuya rồi. Ta… ta muốn nghỉ ngơi.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 138: Chương 138



Cửa ra không biết từ lúc nào đã có cung nhân đứng đó, Thẩm Kinh Châu nhận chiếc đèn lồng thêu từ tay cung nhân, đưa cho Ngu Ấu Ninh.

Một tay vẫn nắm hộp gấm, Ngu Ấu Ninh vội vàng kéo tay áo, đổi tay cầm hộp gấm, rảnh tay nhận lấy đèn lồng thêu từ Thẩm Kinh Châu.

Ánh nến vàng nhạt như những vì sao nhỏ, nhẹ nhàng rơi xuống dưới chân.

Thẩm Kinh Châu không đổi sắc mặt: “Đưa tay.”

Ngu Ấu Ninh một tay cầm hộp gấm, một tay cầm đèn lồng thêu, mắt mở to ngơ ngác.

Nàng hơi nghi ngờ Thẩm Kinh Châu có phải cố tình hay không.

Thẩm Kinh Châu cười đến ôn hòa, giống như một người tốt bụng dễ gần, biết rõ mà vẫn hỏi: “… Có chuyện gì vậy?”

Ngu Ấu Ninh tức giận mím môi, nhỏ giọng lầm bầm những điều không hay về Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu cười cười: “Điện hạ, đưa tay ra.”

Ngu Ấu Ninh miễn cưỡng, làm theo, bàn tay mở ra, rõ ràng là hộp gấm vừa mới lấy từ giá đựng.

Hộp nhỏ xinh xắn, khắc họa sống động, tinh xảo.

Thẩm Kinh Châu điềm tĩnh thản nhiên: “… Điện hạ thích cái này sao?”

Ngu Ấu Ninh ngẩn ra, rồi gật đầu thật mạnh: “Thích.”

Đôi mắt nàng chớp chớp, Ngu Ấu Ninh thử hỏi: “Bệ hạ có thể tặng cho ta không?”

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu chợt tối lại, cười một cách khó hiểu: “Điện hạ có biết nó dùng để làm gì không?”

Trước đó hắn đã sai người từ Lâu Lan mang về kim bạc, những người dưới không hiểu ý, không chỉ mang về kim bạc, còn mang theo một số đồ vật cổ quái.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu đã vứt mọi thứ, chỉ còn lại chiếc chuông này.

Ngu Ấu Ninh mơ màng ngẩng đôi mắt lên, lắp bắp: “Ta, đương nhiên là ta biết.”

Nàng lo lắng Thẩm Kinh Châu sẽ làm tổn thương bản thân, một lòng muốn giữ lại chiếc chuông trong tay, Ngu Ấu Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Kinh Châu, giọng nói nhẹ nhàng, như cây liễu đón gió.

“Bệ hạ, tặng cho ta… được không?”

Mắt nàng lấp lánh như sao, rực rỡ tỏa sáng. Ánh trăng bạc như dải lụa tốt, chảy xuống sau lưng Ngu Ấu Ninh.

Khóe môi Thẩm Kinh Châu cong lên: “Được.”

Giọng điệu hắn chậm rãi, “Chỉ cần điện hạ không hối hận.”

Ngu Ấu Ninh không hiểu: “...Sao ta lại hối hận?”

Chuông đã ở trong tay, Ngu Ấu Ninh thỏa mãn, trong lòng âm thầm suy nghĩ sẽ giấu chuông ở đâu.

Nghĩ mãi, cuối cùng nàng vẫn giấu chuông bên trong túi hương đeo ở thắt lưng.

...

Thu đi đông đến, vào ngày tuyết trắng rơi đầy kinh thành, Ngu Ấu Ninh cũng nghênh đón sinh nhật của mình.

Ngàn vạn món quà sinh nhật như nước chảy ào ạt vào tẩm điện của Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh đứng trước gương, chỉnh lại tóc, mặc vàng phủ bạc, búi tóc cao có đính châu ngọc đá quý, trong gương đôi mắt thu như dòng nước gợn sóng.

Ngu Ấu Ninh mặc bộ váy màu ngọc bích thêu hoa, bên ngoài khoác áo lụa xanh thêu hoa sen, cổ đeo chuỗi ngọc vàng rong.

Eo thon nhỏ nhắn yểu điệu, bước đi nhẹ nhàng.

Đại hôn của Đế Hậu đã được chọn vào mùa xuân năm sau, văn võ cả triều không ai dám coi khinh vị công chúa của tiền triều, người mà ngày xưa ngay cả tên tuổi cũng không ai biết đến.

Hoặc là nhờ tay Triệu Nhị gửi quà, hoặc là mượn cớ của Đa Phúc.

Quà sinh nhật chất đầy phòng kho, ban đầu Ngu Ấu Ninh còn hào hứng, cho người mang ra để thưởng thức.

Sau khi hết hứng thú, lại cảm thấy nhàm chán vô vị.

Danh sách quà tặng của Đa Phúc dài khoảng một trượng, Ngu Ấu Ninh ngẩn người trân trối.

Hiện giờ nàng vẫn sợ lạnh, lò than trong noãn các chưa bao giờ gián đoạn.

Ngu Ấu Ninh giấu chiếc lò sưởi bằng đồng trong tay áo, nghe Đa Phúc đọc danh sách quà sinh nhật từ các phu nhân đưa tới, chỉ cảm thấy buồn ngủ.

Nàng tò mò: “Những cái này… Ta đều có thể nhận sao?”

Đa Phúc cúi người cười nói: “Tất cả đều đã qua sự đồng ý của bệ hạ, đương nhiên là có thể.”

Núi vàng núi bạc chất đầy phòng, Ngu Ấu Ninh vừa ngạc nhiên vừa muốn trở về địa phủ.

Nàng của hiện giờ không còn là quỷ nhát gan không xu dính túi nữa, Ngu Ấu Ninh bỗng dưng tâm huyết dâng trào, muốn sai sử mấy con tiểu quỷ đẩy cối xây.

Xem thử có thật là tiền có thể sai quỷ đẩy cối xây được hay không.*

*Câu xuất phát từ “Dụ thế minh ngôn” của Phùng Mộng Long triều nhà Minh, mô tả sự quyền lực của tiền bạc.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 139: Chương 139



Ngu Ấu Ninh chưa từng có quà sinh nhật, cũng không biết vào ngày sinh nhật, người phàm sẽ thường làm gì.

Đa Phúc cười giải thích nghi hoặc cho Ngu Ấu Ninh.

“Cũng không có gì, chỉ thêm một bát mì sinh nhật thôi, những người thích náo nhiệt cũng sẽ mời đoàn kịch đến phủ, hoặc là đi Nam Sơn Tự, cầu nguyện cho năm sau mưa thuận gió hòa, người nhà khỏe mạnh, từng bước thăng tiến.”

Ngu Ấu Ninh là một con tiểu quỷ, rất e ngại các đạo quán và chùa chiền, nàng ngạc nhiên: “...Nam Sơn Tự?”

Đa Phúc không biết trong lòng Ngu Ấu Ninh có ý sợ, ông ta cười tươi: “Đúng vậy, tương truyền vào ngày sinh nhật đi Nam Sơn Tự dâng hương là linh nghiệm nhất.”

Đa Phúc lải nhải, tìm kiếm những câu chuyện linh nghiệm để kể cho Ngu Ấu Ninh nghe.

Ngu Ấu Ninh một lúc đã nhập thần: “...Thật sự linh nghiệm như vậy sao?”

Mỗi bước mỗi xa

Nàng vẫn sợ mình sẽ bị phát hiện thân phận tiểu quỷ, Ngu Ấu Ninh lo lắng: “Người đi thắp hương cầu nguyện, Bồ Tát sẽ phù hộ chứ?”

Đa Phúc gật đầu: “Đây là đương nhiên.”

Dừng lại một chút, ông ta lại do dự cười nói, “Nhưng cũng không phải tất cả.”

Trái tim Ngu Ấu Ninh nhấc lên, giọng nói cũng thay đổi: “...Cái gì?”

Đa Phúc nghiêm túc nói: “Nếu là những người tâm địa bất chính, chỉ thích nghiên cứu những điều tà đạo, thì chắc Bồ Tát cũng sẽ không phù hộ.”

Ngu Ấu Ninh tự cho mình là một con quỷ tốt, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được.

Phái Đa Phúc đi chuẩn bị xe, ra khỏi cung đến Nam Sơn Tự.

Trong chùa tuyết trắng phủ đầy đất, như bao phủ trong một lớp bạc.

Ngu Ấu Ninh đứng trước chùa miếu, ngẩng đầu nhìn tường vàng ngói cao, lòng đầy lo âu bất an, hoang mang không biết phải làm sao.

Ngày lạnh như thế, lòng bàn tay Ngu Ấu Ninh lại toát mồ hôi.

Đa Phúc cũng từng bước theo sau nàng: “Điện hạ yên tâm, trong chùa đã dọn dẹp từ sớm, không có người lạ nào.”

Nói xong, lại nhìn Ngu Ấu Ninh, “Điện hạ thật không định đợi bệ hạ sao? Bây giờ sắc trời không còn sớm, chắc bệ hạ cũng sắp xong việc rồi.”

Ngu Ấu Ninh ôm chặt lò sưởi trong tay áo, hít một hơi thật sâu: “Không, không cần.”

Nàng quay đầu nhìn sang, “Công công ở lại đây là được, không cần theo.”

Lò sưởi trong tay áo được ôm chặt, Ngu Ấu Ninh hít một hơi, nhắm chặt mắt, những bông tuyết rơi xuống lông mi, trong gió lạnh run rẩy.

Ngu Ấu Ninh nhỏ giọng nói đâu đâu: “Ta không sợ, ta không sợ, ta không sợ, ta là quỷ tốt, ta là quỷ tốt…”

Một bàn tay đột nhiên nắm lấy nàng, toàn thân Ngu Ấu Ninh cứng đờ, mở hai mắt ra.

Thẩm Kinh Châu không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh Ngu Ấu Ninh.

Chiếc áo choàng đen dài quét đất, Thẩm Kinh Châu nắm tay Ngu Ấu Ninh từng bước đi về phía trước.

Tiếng chuông ngân vang bên tai, tiếng tăng nhân tụng kinh từ trong chùa vọng ra.

Trên nền tuyết để lại hai dấu chân rõ ràng, Ngu Ấu Ninh ngẩn người theo Thẩm Kinh Châu đi tới, rẽ qua hành lang dài màu gỗ mun.

Trong điện, ánh nến hòa lẫn, hương nến xán lạn.

Thẩm Kinh Châu dừng chân, quay đầu cười nhẹ: “Sao vẫn còn nhìn ta, chẳng phải điện hạ đến dâng hương hay sao?”

Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên hồi thần, ngơ ngác buông tay Thẩm Kinh Châu ra, từng bước đi cẩn trọng ngoảnh đầu lại.

Có lẽ biết Thẩm Kinh Châu ngay ở cửa, nỗi sợ hãi trong lòng Ngu Ấu Ninh không còn như trước nữa.

Hôm nay là sinh nhật của “Ngu Ấu Ninh”, nhưng không phải là của nàng, quỷ nhát gan này.

Ngu Ấu Ninh tự tay thắp một trản đèn chong cho nguyên chủ, cầu nguyện nguyên chủ sau này đầu thai vào một nhà tốt.

Cũng thắp một trản đèn chong cho lão ma ma đã c.h.ế.t thảm dưới tay thủ hạ của Lệ phi.

“Còn một điều ước nữa…”

Ngu Ấu Ninh quay người chăm chú, lặng lẽ trộm nhìn bóng dáng màu đen đứng trước điện.

Thẩm Kinh Châu với dáng đứng cao lớn như hạc, gió tuyết bay lượn giữa không trung, gió lạnh thổi qua áo choàng của Thẩm Kinh Châu.

Bông tuyết rơi nhẹ, rơi trên vai Thẩm Kinh Châu, trên áo choàng.

Ngu Ấu Ninh thu hồi ánh mắt lại, hai tay chắp thành chữ thập, thành tâm cầu nguyện.

Làm người không thể tham lam, tiểu quỷ cũng vậy.

Nơm nớp lo sợ ước ba điều, Ngu Ấu Ninh nhân lúc Bồ Tát chưa phát hiện ra thân phận quỷ nhát gan của mình, nhanh chóng nhét túi tiền trong tay áo vào hộp công đức.

Nàng nâng váy, nhanh chóng chạy về phía Thẩm Kinh Châu.

Ánh nến khắp điện bị Ngu Ấu Ninh bỏ lại xa phía sau, váy áo bay bổng như những con bướm bạc đang múa.

Thẩm Kinh Châu nhận lấy chiếc ô trúc từ tay Đa Phúc, giang ra trên đầu Ngu Ấu Ninh, che chở nàng khỏi mọi cơn gió tuyết.

Ngu Ấu Ninh lao vào lòng Thẩm Kinh Châu, đôi mắt sáng ngời như ánh sao.

Ngu Ấu Ninh nắm tay Thẩm Kinh Châu, mắt cười như trăng khuyết: “Ta vừa mới cầu nguyện với Bồ Tát ba điều ước.”

Nàng chớp chớp mắt, vẻ mặt viết rõ “Chàng mau hỏi ta đã ước điều gì đi”.

Thẩm Kinh Châu nghiêng đầu, cười hai tiếng.

Chiếc ô trúc trong tay lại nghiêng về phía Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh lắc lắc cổ tay Thẩm Kinh Châu, không hài lòng.

Thẩm Kinh Châu khẽ cười, biết nghe lời, không nhanh không chậm: “Điện hạ đã ước điều gì vậy?”

Ngu Ấu Ninh hô hấp như lan, nàng nhón chân ghé sát tai Thẩm Kinh Châu, từng chữ từng câu.

“Thẩm Kinh Châu bình an.”

“Thẩm Kinh Châu bình an.”

“Thẩm Kinh Châu bình an.”
 
Back
Top Bottom