Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 921: Ký ức


Tống Anh đã quá quen thuộc với nước cờ này.

Người ở bên trên vừa tới, nàng lập tức ném người vào không gian, không để lại lối thoát nào.

Còn về bảo bối.

Tống Anh nhìn hạt châu lơ lửng giữa không trung, lập tức đưa tay bóp nát nó.

Trong hai tháng ở lại kinh thành, nàng không hề nhàn rỗi, gần như suốt ngày suốt đêm đều ở trong không gian tu luyện.

Nàng mơ hồ cảm thấy không bao lâu nữa, chuyện phong ấn yêu lực có thể không bị bài xích ở bên ngoài nữa.

Tham gia hôn lễ của Tống Tuân xong, Tống Anh, Hoắc Triệu Uyên và những người khác của Tống gia cùng nhau trở về thành Dung.

Lập tức đưa Hoắc Lâm tới Hoắc phủ ở huyện Lễ.

Nói với bên ngoài là một nhà ba người.

Giữa đêm khuya, Tống Anh ở trong không gian, vầng trăng bạc vẫn luôn treo trên trời, liên tục tỏa ra linh khí cuồn cuộn.

Tống Anh chỉ cảm thấy luồng sáng màu bạc trong cơ thể thấm vào người từng chút, từng chút một.

Trong đầu nàng chậm rãi hiện lên rất nhiều hình ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc.

...

Trong đó, có một thời gian nàng là rồng, rong ruổi khắp Yêu giới.

Một ngày nọ, nàng bay qua biển cả, chạy tới địa bàn của Thần giới, loáng thoáng nhìn thấy hai vị thần tiên đang luận bàn với nhau trên núi Phác Ảnh.

Hai người này thật sự ưu tú, một người nghiêm túc, thận trọng, không nhiễm bụi trần, một người nhướng mày, ngông nghênh.

Đáng thương thân rồng của nàng có mấy phần háo sắc, cho nên khi nhìn thấy hai nam nhân tuấn tú như vậy, nàng thật sự thèm nhỏ dãi.

Nước miếng của nàng rơi đầy xuống đất.

Hai vị thần tiên đang đánh nhau chợt ngừng lại, lau nước miếng rồng trên mặt mình rồi nhìn nàng bằng vẻ mặt khiếp sợ.

Nàng cảm thấy vô cùng mất mặt, xoay một vòng trên trời rồi hạ xuống.

Diện mạo của nàng vốn tùy ý mà biến hóa, những năm đó, Yêu tộc thịnh hành dáng vẻ thanh thuần nên diện mạo của nàng cũng giống như một tiểu cô nương đáng yêu, trông cực kỳ vô hại.

"Ta thấy hai người các ngươi đánh nhau vô cùng vất vả nên tặng các ngươi một ít thuốc tốt.

Thế nào? Nước miếng rồng có thể tăng cường tu vi đấy..." Nàng mặt dày nói.

Sắc mặt của hai người này đều không được tốt lắm.

"Ngươi là ai mà dám xông vào núi Phác Ảnh!" Vị thần tiên trông nóng nảy hơn nhìn về phía nàng, quát lên.

Ra ngoài thì không nên nói thật đại danh, huống chi, đại danh của nàng giống như sấm rền bên tai.

Nàng đảo mắt, nhìn thấy nam nhân đằng sau đeo hồng anh tuệ* bên hông thì cười nói: "Gọi ta là A Anh là được."

* Hồng anh tuệ: tua rua màu đỏ

Anh và Huỳnh đọc lên không khác gì mấy*, cũng không tính là lừa gạt người khác.

* Anh yīng và Huỳnh yíng phát âm gần giống nhau

Đối phương vẫn không vui.

Nhất là người nóng nảy kia, thậm chí còn lập tức lao đến đánh nàng.

Trận đó đánh đến khi trời đất tối tăm... Không, chính xác mà nói là đối phương tối tăm mặt mày.

Nàng vốn là Yêu Đế, trời sinh mạnh mẽ, lại còn mang thân rồng, thần tiên thế này nào có thể đánh lại được nên nàng thắng vô cùng dễ dàng.

Nhưng hai người này cũng khá thú vị.

Trong trí nhớ, sau đó nàng và hai người này chơi đùa rất vui.

Cùng uống rượu, cùng nghịch kiếm, nhưng tính cách của Phạn U rực rỡ như ánh mặt trời nên thân với nàng hơn, còn Thương Vi thì không bằng, suốt ngày im lặng như cái hồ lô, hỏi gì thì đáp nấy chứ không nhiều lời.

Vì vậy, có rất nhiều lúc, nàng và Phạn U chuyện trò vui vẻ với nhau, còn Thương Vi chỉ đứng ở nơi xa quan sát.

Nàng cảm thấy có lẽ Thương Vi là một cục đá thành tiên, cứ trơ trơ ra.

Không ngờ là nàng đã đoán trúng.

Chẳng qua, tảng đá này rất lợi hại, chính là tảng đá trấn sông Thiên Hà của Thần giới, được nước tiên của Thần giới tẩm bổ, được trời ưu ái.

Nhìn dáng vẻ lương thiện và đắc đạo của Thương Vi, nàng quyết định đưa Mẫn Khổ kiếm đúc từ thân rồng cho hắn, vừa vặn phối với tua rua của hắn.

Trong vô số hình ảnh, nàng trải qua quá nhiều chuyện, có chuyện trước khi quen biết hai người này, cũng có chuyện xảy ra sau đó.

Nhưng hầu hết thời gian đều khá nhàm chán, có khi nàng ngủ say, cũng có đôi lúc mang cơ thể con người, trải qua sinh lão bệnh tử.

Sau khi từ bỏ thân rồng, nàng quyết định làm con người, còn cố ý khóa kín ký ức, chạy tới nhân gian rèn luyện một chuyến.

Lần đó, hai giới Thần, Ma đại chiến, thuộc hạ thương vong vô số, bằng hữu và người thân ở nhân gian của nàng cũng không còn.

Nàng vô cùng giận dữ.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 922: Khôi phục


Tống Anh cau mày, ký ức hơi nhiều khiến đầu óc của nàng như muốn nổ tung.

Trong ký ức, nàng vô cùng phẫn nộ vì chuyện Thần, Ma thích làm theo ý mình nên đã cùng thập đại Yêu Vương mở ra thông đạo giữa các thế giới.

Thương Vi và Phạn U có địa vị không tầm thường cũng đồng ý với chuyện này.

Nàng tiêu hao hết tu vi và bảo bối để phối hợp với mọi người phong tỏa Ma giới vào vực sâu dưới lòng đất, vĩnh viễn không được ra ngoài, phải nghe theo hai giới Thần, Yêu...

Vào thời khắc mấu chốt...

Tống Anh mở mắt ra, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

Phạn U.

Tên chó chết phản bội nàng.

Trước đây không nhận ra tên mặt người dạ thú kia lại là kẻ lòng tham không đáy, muốn chiếm hời đến phát điên!

Tống Anh chỉ nhớ rõ, trong ký ức, Phạn U đâm sau lưng nàng một nhát, gần như khiến toàn bộ sự chuẩn bị của nàng trở thành công cốc.

Vào khoảnh khắc mấu chốt, Thương Vi đã cứu vãn được tình thế, không để kế hoạch của nàng hoàn toàn đổ sông đổ bể.

Nhưng Thương Vi cũng thật tàn nhẫn.

Vào khoảnh khắc mấu chốt, hắn lựa chọn cứu Nhân giới chứ không cứu nàng...

Tống Anh xoa ấn đường.

Tuy nói như vậy nhưng thật ra trong lòng nàng vẫn rất hài lòng.

Nàng tốn biết bao công sức mới có thể làm được đến mức như vậy.

Nếu Thương Vi vì cứu nàng mà khiến chuyện này thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ thì chắc chắn nàng sẽ tức chết ngay sau khi được cứu.

Bởi vì không thể nào có được nhiều bảo bối và tu vi như vậy một lần nữa.

Tiếp nhận nhiều ký ức như vậy khiến đầu Tống Anh rất đau.

Hơn nữa, yêu lực trong cơ thể nàng đang hợp nhất.

Mặc dù chưa hấp thụ được toàn bộ nhưng cũng cần một thời gian để thích ứng.

Nàng ra ngoài nói với Hoắc Triệu Uyên một tiếng rằng mình sẽ bế quan.

Khi nàng hấp thụ yêu lực, toàn bộ không gian đều thay đổi.

Trước đây còn có thể nói nơi này là một không gian nhỏ, nhưng bây giờ lại gần như không khác gì thế giới bên ngoài, thậm chí còn rộng lớn hơn.

Chỉ trong chớp mắt, những dãy núi và rừng rậm nối tiếp nhau mọc lên, ngay cả trong lòng đất cũng có những mầm xanh nhú lên với hình dạng vô cùng kỳ lạ, chưa từng nhìn thấy ở bất cứ đâu bên ngoài.

Chúng chính là những sinh vật còn sót lại ở Yêu giới.

Lúc này, trên Luân Hồi Chủng, luồng sáng của Lạc Chân biến hoá khôn lường.

Là bản thể của nàng ta, giống như dê nhưng lại hơi khác.

Nàng ta bước trên mây, khi thấy Tống Anh thì lập tức cúi người: "Đế."

"Tỉnh rồi à?" Tống Anh liếc mắt nhìn nàng ta một cái, "Tu luyện cho tốt.

Khi nào ngươi hoàn toàn hồi phục sẽ đưa ngươi đến Thần giới tìm Phạn U chơi đùa."

"Vâng." Trong mắt Lạc Chân loé lên sự phẫn hận, "Trước đây là ta không tốt, bị y chuốc rượu nên mới nói sai.

Chờ ta báo thù xong, muốn đánh muốn phạt thế nào đều tùy người."

"Ừm." Tống Anh thuận miệng đáp.

Bây giờ nàng đã có ký ức, đương nhiên cũng sẽ nghĩ tới chuyện trước đây.

Chỉ với một mình Phạn U thì không thể dễ dàng gi.ết ch.ết Yêu Đế như nàng, chủ yếu là do Lạc Chân không hiểu chuyện, khi yêu đương ném mất đầu óc, cả ngày ngắm nhìn Phạn U tuấn tú, lại bởi vì Phạn U cũng được xem như hảo huynh đệ của nàng nên nàng ta không hề cảnh giác, nói rõ nhược điểm của nàng cho y biết.

Thực lực của nàng có quan hệ mật thiết với việc trăng tròn hay khuyết.

Khi trăng rằm, thể chất của nàng sẽ yếu đi mấy phần, trông hơi uể oải.

Hơn nữa, yêu quái cần nhiều năng lượng của ánh trăng để tu luyện nên phải hoàn toàn mở Yêu giới và Nhân giới ra, đương nhiên phải chờ tới lúc năng lượng của ánh trăng yếu nhất.

Phạn U biết việc này, lén lút luyện chế bảo bối có thể khắc chế nàng nên mới có thể một kích tất trúng.

Cũng do nàng lúc ấy chỉ lo những chuyện lớn, không để ý đến tiểu tử này.

Giờ phút này, Lạc Chân trông rất ủ rũ, không còn phô trương và tự tin như trong trí nhớ nữa.

Bây giờ nàng ta chỉ là một yêu linh, không mạnh mẽ như Tống Anh nên còn phải tu luyện một thân yêu cốt mới được.

Nhưng Yêu giới đã được khôi phục, chỉ cần nàng ta luyện yêu cốt của chính bản thể của mình thì cũng không khó, miễn đừng luẩn quẩn trong lòng mà muốn luyện long cốt là được.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 923: Không dễ trả nợ


Lạc Chân vừa tỉnh lại, hai vị thần tiên kia lập tức run bần bật.

Lạc Chân liếc nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy ghét bỏ.

Trước đây, nàng ta cảm thấy nam tử đều là người đầu đội trời chân đạp đất, mạnh mẽ để làm chỗ dựa và giao phối là việc vui sướng nhất trong thiên hạ.

Nhưng nghĩ đến chuyện Phạn U lại lợi dụng lòng ái mộ của nàng ta, khiến nàng ta trở thành nỗi sỉ nhục của Yêu tộc thì nàng ta chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống những kẻ này!

Tuy nhiên, nàng ta cũng biết Yêu Đế trông có vẻ tàn nhẫn nhưng thật ra lại rất lương thiện.

Nếu nàng thật sự muốn gi.ết ch.ết hai vị thần tiên này thì tại sao lại phải giữ lại đến tận bây giờ?

Oan có đầu, nợ có chủ, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng ta tìm Phạn U báo thù!

Tống Anh có thể che giấu yêu lực, mặc dù bây giờ nàng đã khôi phục rất nhiều nhưng người của Thần giới vẫn chưa nhìn ra.

Thần tiên liên tục hạ phàm nhưng không hề có tác dụng gì.

Hơn nữa, trước đây yêu khí trên người Cố Minh Bảo vẫn lúc ẩn lúc hiện nhưng bây giờ lại đột nhiên biến mất hoàn toàn.

Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ cho rằng nguyên nhân của chuyện này là do Thương Vi thần quân.

Trong suy nghĩ của bọn họ, dù sao thì Thương Vi thần quân cũng là đại thần từ thời thượng cổ, vả lại, trong cơ thể của hắn còn có Mẫn Khổ kiếm.

Thanh kiếm đó chứa cực kỳ nhiều linh khí, lại được thần cốt tẩm bổ nhiều năm như vậy nên trảm yêu trừ ma hoàn toàn không thành vấn đề.

Thậm chí, khí tức trên người hắn còn khiến yêu quái nhìn thôi đã thấy sợ, không cần triệu hồi thành kiếm này ra cũng có thể khiến yêu linh kia hồn phi phách tán nhỉ?

Nghĩ như vậy cũng hợp lý.

Chỉ cần nhân gian yên bình là được, nếu yêu khí biến mất thì thôi.

Còn về phần những vị thần tiên đã biến mất, Thần giới không hề suy nghĩ nhiều.

Hành tung của thần tiên vốn dĩ là điều bí ẩn, thậm chí còn có người bị nhốt hơn trăm ngàn năm không ra ngoài được.

Bây giờ nhân gian và Thần giới hiếm khi liên hệ với nhau, ở giữa xảy ra chút vấn đề cũng là chuyện bình thường.

Tuy rằng Thương Vi thần quân không có cách nào để lịch kiếp, nhưng đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi mà thôi.

Mặc dù sau khi quy vị, thần trí hơi rối loạn, nhưng sau này hạ phàm rèn luyện thêm vài lần là sẽ ổn.

Đương nhiên cũng vì mối liên hệ giữa nhân gian và Thần giới mỏng manh nên nếu không nghĩ theo chiều hướng đó thì chỉ có thể không ngừng phái thần tiên hạ phàm mà thôi.

Nhưng thần tiên hạ phàm là chuyện khổ cực, tiểu tiên dễ sai khiến lại không có tác dụng lớn, còn thần tiên lợi hại hơn thì hoàn toàn không muốn nhận chuyện này.

Nói gì đi nữa, đã có Thương Vi thần quân hạ phàm thì sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra, cứ thuận theo thôi!

Nhiều năm như vậy, đối với thần tiên của Thần giới mà nói, yêu quái là vật cưỡi và thú cưng, để ý mấy phần là bình thường, nhưng không thể xem chúng nó là chuyện quan trọng được.

Vốn dĩ Tống Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh nhau một trận với Thần giới nhưng không ngờ hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Thế là nàng càng yên tâm tập trung tu luyện hơn.

Hoắc Triệu Uyên có tư chất phi thường, ba tháng sau đã có thể triệu hồi Mẫn Khổ kiếm ra.

Mẫn Khổ kiếm vừa ra ngoài, yêu lực của Tống Anh lướt nhẹ trên thân kiếm, ngay lập tức có một luồng sức mạnh lao thẳng đến ấn đường của Hoắc Triệu Uyên.

Khi hắn mở mắt ra lần nữa, dường như đã trải qua mấy đời người.

"Nhớ lại toàn bộ rồi à?" Tống Anh cau mày, "Có phải ngươi bị bệnh không? Vì sao lại phong ấn ký ức của mình bên trong Mẫn Khổ kiếm? Nếu không có ta, cho dù ngươi lịch kiếp trăm ngàn lần thì có một số ký ức vẫn không thể quay về đúng không?"

Trước khi hạ phàm, chắc hẳn Thương Vi ở Thần giới cũng là một vị thần tiên không có ký ức.

Chẳng trách, tính tình của hắn lại giống như tảng đá.

Hoắc Triệu Uyên hé miệng không nói: "Có lẽ là do nhất thời luẩn quẩn trong lòng."

"Chẳng lẽ là vì ta?" Tống Anh cong môi cười, "Thật ra trước đây ngươi hành xử không tệ đâu.

Bây giờ đều là chuyện của quá khứ hết rồi.

Đã qua lâu như vậy, ta cũng sẽ không trách ngươi đã không cứu ta vào lúc đó.

Hơn nữa, ta cũng không cần ngươi cứu.

Nếu không thì vô duyên vô cớ nợ ngươi một mạng cũng không tốt."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 924: Quy vị


Hoắc Triệu Uyên khẽ cau mày, cười cười.

Trước đây, hắn cũng cảm thấy rằng nếu hắn chọn nàng thì kết quả cuối cùng sẽ không tốt đẹp nên mới liều chết đổi lấy một chút yên bình cho nhân gian.

Tuy rằng bản thân hắn không thể xoay chuyển toàn bộ tình thế nhưng cũng cho nhân gian cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức.

Nhưng sau đó, khi hắn kéo dài chút hơi tàn thì trên đời lại không còn A Anh.

Hồi tưởng lại những lúc ở chung với nhau trước đây, hắn chua xót, buồn khổ, đau lòng không thôi.

Thế là hắn đặt hết toàn bộ cảm xúc và ký ức của mình vào trong Mẫn Khổ kiếm.

Không ngờ, nhờ vậy mà hắn không chết, ngược lại còn một lần nữa chuyển thế, tu luyện thành thần.

"Ta đã khôi phục ký ức rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Thần giới." Hoắc Triệu Uyên nói.

"Từ từ hẵng đi." Tống Anh suy nghĩ một chút rồi nói.

Nếu nàng chạy nhanh như bay thì người thân và bằng hữu phải làm sao?

Đương nhiên có thể đưa toàn bộ yêu quái đến Yêu giới, nhưng nàng cũng muốn nán lại lâu hơn để ngắm nhìn phồn hoa ở trần thế này.

Hoắc Triệu Uyên không cảm thấy bất ngờ.

Trước đây, nàng thích nhân gian như vậy, đã chuyển thế làm người không chỉ một lần.

Nhân gian chớp mắt chỉ có trăm năm.

Dù sao thì Tống Anh và Hoắc Triệu Uyên cũng không phải người phàm, mất năm một trăm hai mươi tuổi tròn.

Khi nàng mất, Tống gia đã là gia tộc lớn.

Sau khi thành hôn, Tống Tuân và Cố Minh Bảo sinh được một nam một nữ.

Cuộc sống mỹ mãn hòa thuận.

Sau đó, Tống Tuân ra ngoài làm quan, chức quan đến hàng Tam phẩm.

Tuy rằng hắn không đến mức quyền khuynh triều dã* nhưng đối đầu với Diên Bình Hầu cũng không khó.

*Quyền khuynh triều dã: Triều dã, tức triều đình và dân gian, quyền khuynh, tức quyền lực trải rộng.

Đại khái là ngoại trừ hoàng thượng thì sẽ là thừa tướng hoặc đại thần nhiếp chính dưới một người trên vạn người, hoặc là hoàng thượng chính là chính quyền bù nhìn hoặc chịu khống chế.

Tội trạng của Diên Bình Hầu bị Tống Tuân thu thập cực kỳ đầy đủ, hắn ta lập tức bị đoạt tước.

Tống Anh cũng biết rõ hoàng đế vẫn còn kiêng kị nàng ít nhiều nên đương nhiên không dám trọng dụng ca ca của nàng.

May mà bản thân Tống Tuân là người thành thật, làm việc đến nơi đến chốn nên đã dần dần giành được sự tín nhiệm của ông.

Mấy năm trước khi Khai Đức đế băng hà, phía bắc khô hạn, đói kém, người chết đói khắp nơi.

Khai Đức đế lấy tín vật ra, nhờ nàng giúp đỡ.

Tống Anh có tích trữ không ít lương thực ở Yêu giới, lấy ra rất nhiều để cứu tế.

Khi đó, yêu lực của nàng đã đủ mạnh, mặc dù bị áp chế phần nào ở Nhân giới nhưng làm chút mưa thì không thành vấn đề.

Mấy năm nay, yêu quái chưa từng làm loạn ở nhân gian.

Lúc này, Khai Đức đế mới buông bỏ tảng đá lớn trong lòng, bắt đầu trọng dụng Tống gia.

Trong Tống gia, Tống Đạt đậu Tiến sĩ năm hai mươi lăm tuổi, cũng làm quan; tư chất của Tống Võ kém hơn một chút nhưng chỉ chậm hơn ba năm, cũng ra làm quan; Tứ phòng nghe theo Tống Mãn Sơn, Khang ca nhi và mấy đứa trẻ còn lại đều không có hứng thú với việc làm quan, bọn họ am hiểu việc làm ăn buôn bán hơn.

Bản thân Tống Mãn Sơn sau khi tích cóp đủ tiền cũng bắt đầu tách ra buôn bán riêng.

Hai đứa nhỏ khác của Tam phòng vẫn luôn học cách vận chuyển hàng hóa, cùng nhau vất vả mấy năm, việc buôn bán của Tống Mãn Sơn càng làm càng lớn, còn hai đứa nhỏ Tam phòng cũng tự mở tiêu cục*, khi Tống Anh qua đời, tiêu cục này đã trải rộng khắp nơi.

* Tiêu cục: cung cấp dịch vụ vận chuyển hàng hóa đi xa, đảm bảo an toàn cho hàng hóa trên suốt quãng đường vận chuyển

Còn về nhân sâm tinh, nó có quá nhiều bằng hữu ở Nhân giới, lại không chịu ngồi yên nên cũng theo mọi người đi thi.

Mười tám tuổi đã đậu Trạng nguyên nhưng lại chạy về thôn Hạnh Hoa làm phu tử.

Thật ra, dáng vẻ thật sự của nó vẫn giống như trẻ con, nhưng nhờ có Yêu giới nên nó học được thuật biến hóa cũng không tệ.

Vì vậy, trong mắt con người, nó không khác gì người phàm.

Ở nhân gian, tiểu tử này có học sinh trải khắp thiên hạ.

Sau khi Tống Đạt và Tống Võ qua đời, nó mới quay về Yêu giới.

Khi nó "mất", toàn bộ thôn Hạnh Hoa đều treo vải trắng.

Khi người thân trên đời đều đã qua đời gần hết, chỉ còn lại mấy tiểu bối, Tống Anh và Hoắc Triệu Uyên mới làm ra vẻ muốn chết.

Trước khi chết, tiểu bối Tống gia đều khóc lóc thương tâm.

Thể xác con người vừa chết, Tống Anh lập tức bay lên.

Yêu linh của nàng không giống yêu linh của những yêu quái khác, nó vốn dĩ là một làn khói hư vô mờ mịt nên nàng có thể có, cũng có thể không có yêu cốt.

Còn Hoắc Triệu Uyên vừa chết thì Thương Vi lập tức quy vị, toàn thân rực rỡ hào quang, trông có phần không được xâm phạm.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 925: Yêu ma


Nhớ năm đó, tuy rằng tiểu tử này cũng rất lợi hại nhưng cũng không có cảm giác uy nghi như vậy mà?

Tống Anh suy nghĩ kỹ càng, Thương Vi cũng xem như là người cứu thế, lại là thần tiên, trên người có nhiều công đức như vậy cũng là bình thường.

Đáng thương cho một yêu quái như nàng, trả giá nhiều như vậy mà lại trông mỏng manh thế này.

Không phải Tống Anh không tìm thấy đường lên Thần giới mà là nghe nói nó được canh gác rất nghiêm ngặt.

Nếu một người xa lạ như nàng đi vào thì e là còn chưa nghe ngóng được tung tích của các Yêu Vương thì đã gây ra động tĩnh quá lớn.

Đến lúc đó, các Yêu Vương không sống được thì sao?

Vì vậy, Tống Anh ngoan ngoãn làm một con người được ban ân.

Nàng và Hoắc Triệu Uyên được thang trời tiếp dẫn.

Thần giới, nhiều năm không gặp, rực rỡ hơn trước nhiều.

Mấy năm trước còn có phần không câu nệ, nhưng bây giờ trang nghiêm và nặng nề hơn nhiều.

Xem ra mấy năm nay có không ít người tự đặt bản thân vào vị trí quan trọng!

"Cung nghênh thần quân trở về!" Thương Vi vừa xuất hiện, xung quanh có không ít thần tiên xuất hiện đón chào.

Thương Vi hơi gật đầu, lập tức kéo Tống Anh đi.

"Sao thần quân lại dẫn theo một nữ tử? Nàng có lai lịch thế nào!?" Thần giới lập tức nổ tung, không ít người bắt đầu nghe ngóng tình hình.

Dù sao thì Thương Vi thần quân cũng là đại thần từ thời thượng cổ, thực lực mạnh mẽ, người muốn vào cung môn cũng không ít, nhưng bao nhiêu tiên tử còn chưa thực hiện được chuyện này mà sau khi Thương Vi thần quân hạ phàm lại nhìn trúng một người phàm hèn mọn?

Lập tức có người đến Thiên Cơ Cung tìm hiểu.

Không hỏi thì không biết, hóa ra người này là thê tử của Hoắc Triệu Uyên ở trần gian, Tống thị.

"Nghe nói lúc ở trần gian, Tống thị và thần quân tình cảm sâu sắc, hai người cùng ra cùng vào, gần như là như hình với bóng.

Tống thị này cả đời không hề sinh cho thần quân lấy một mụn con nhưng vẫn không bị bỏ rơi!"

"Chẳng lẽ nàng biết thuật mê hoặc lòng người sao? Ở thế gian có tình cảm tốt thì thôi.

Tại sao sau khi trở về, thần quân vẫn muốn đưa nàng theo?"

"Cô nương này kém xa các tiên tử của Thần giới chúng ta, sao có thể được thần quân yêu chiều như thế chứ?!"

"..."

Tống Anh còn đang làm quen với hoàn cảnh ở Thần giới thì đã có không ít những lời thế này truyền tới tai nàng.

Nàng cũng không tức giận.

Nếu có người ngoài thì nàng sẽ ở bên cạnh Thương Vi, giả vờ ngoan ngoãn, đáng thương.

Nếu không có ai thì nàng hóa thành bản thể, đi dạo khắp Thần giới.

Chỉ là một luồng khí mà thôi, lại hòa hợp với thiên địa ngũ hành, đương nhiên không ai có thể phát hiện ra.

Vào thời thượng cổ xưa kia, số lượng đại thần nhiều vô kể, khi đó nàng đi dạo khắp nơi cũng không bị phát hiện thì bây giờ, khi bản lĩnh của thần tiên Thần giới xuống dốc rất nhiều, càng không ai nhận ra điều dị thường là nàng.

Sau khi đi dạo một vòng, Tống Anh quả thực vô cùng tức giận.

Thần giới có Luyện Thần Tháp, bên trong nhốt không ít yêu ma.

Ma thì đương nhiên là còn sót lại từ thượng cổ, còn yêu quái thì có rất nhiều con sinh trưởng nơi linh khí sung túc ở nhân gian, còn có Yêu Vương và mấy yêu linh của đại yêu là thuộc hạ của nàng năm đó.

Chỗ này dùng để huấn luyện bản lĩnh thực chiến cho thần tiên.

Khi có thần tiên tới sẽ thả yêu linh ra, khi không có thần tiên thì bọn họ bị phong ấn, rơi vào giấc ngủ say.

Tống Anh tung một chưởng vào Luyện Thần Tháp này, trong tay lóe lên một luồng sáng xé nát toàn bộ phong ấn.

Những yêu quái bị giày vò quanh năm thấy người ngoài đột nhiên xuất hiện thì lập tức lao tới.

Yêu lực của Tống Anh lập tức xâm nhập vào cơ thể bọn họ.

Cảm giác quen thuộc lập tức xuất hiện.

"Đế..." Từng giọng nói khàn khàn sau cơn ngủ say nối tiếp nhau vang lên trong tòa tháp.

"Mấy năm nay vất vả rồi." Tống Anh lạnh mặt, quơ tay đưa bọn họ vào Yêu giới.

Mười tám yêu quái, trong đó có hai Yêu Vương, còn lại đều là những người không mạnh bằng Yêu Vương, lại bị tra tấn nhiều năm như vậy nên cơ thể đã suy yếu.

Tống Anh đặt tất cả yêu linh của bọn họ lên Luân Hồi Chủng để tẩm bổ.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 926: Thọ cùng trời đất


Mấy năm trước, số lượng yêu quái bên trong Luyện Thần Tháp còn nhiều hơn bây giờ gấp ba đến năm lần, chẳng qua là sau nhiều năm, thực lực không đủ nên đã hồn phi phách tán từ lâu.

Những người còn lại này đều vô cùng dũng mãnh ở Yêu giới năm đó.

Tống Anh đã có ký ức trước đây nên trong lòng hơi áy náy với mấy yêu quái này.

Nếu không phải nàng sơ suất thì Yêu giới đã không bị hủy hoại nặng nề như thế.

May mà những yêu quái khác không dũng mãnh hoặc lệ khí nặng nề như nhóm bên trong Luyện Thần Tháp, vậy nên bây giờ, phần lớn yêu quái bị phong ấn yêu linh đều biến thành thú cưng bình thường.

Hôm nay nàng đã trở về, có thể chậm rãi mở khóa ký ức trước đây của chúng nó.

Tống Anh nhẹ nhàng bay ra khỏi Luyện Thần Tháp chỉ trong chớp mắt rồi quay về núi Phác Ảnh của Thương Vi.

Hình như núi Phác Ảnh đã để trống rất nhiều năm.

Sau khi chuyển thế, Thương Vi sống một mình ở đây, xung quanh giống như rừng ma, yên tĩnh đến mức hơi đáng sợ.

Nhưng Tống Anh lại rất thích chỗ không có bất cứ hoa văn trang trí nào như thế này.

Núi Phác Ảnh còn có rất nhiều bảo bối, những thứ ở Yêu giới không có, Tống Anh đều mang về.

Bây giờ Yêu giới quá rộng lớn nên Tống Anh đã phân chia thành các khu vực.

Luân Hồi Chủng và suối linh thủy là trung tâm của Yêu giới, nơi đó chính là cấm địa, còn những chỗ khác, các tiểu yêu quái được tự do lựa chọn.

Nếu dựa vào ánh mắt và sự nhanh nhẹn của mình mà tìm được chỗ thích hợp để bản thân tu luyện thì đó cũng là bản lĩnh của bọn họ.

Trước mắt, vẫn chưa có ai phát hiện ra nhiều yêu quái trong Luyện Thần Tháp đã biến mất cùng một lúc.

Yêu ma trong Luyện Thần Tháp rất hung tàn nên không có nhiều thần tiên có thể đi vào trong.

Thật ra Thương Vi biết tất cả những việc nàng làm, nhưng hắn lại vô cùng hờ hững.

Sau khi Tống Anh trở về từ Luyện Thần Tháp, núi Phác Ảnh nghênh đón một vị khách.

"Thần quân, Tinh Vân Quyển của Khởi Mộc thần quân đã được điền xong.

Vì vậy, mời chư vị thần quân đến xem lễ." Một tiểu tiên tới đưa thiệp mời.

"Tinh Vân Quyển là thứ gì? Khởi Mộc thần quân? Danh xưng này hình như hơi quen nhỉ?" Tống Anh sửng sốt.

"Mấy trăm năm trước, Khởi Mộc thần quân từng theo đuổi ngươi.

Bởi vì hắn quá lì lợm khiến ngươi thấy phiền nên ngươi đã ném hắn vào Vạn Xà Quật của Yêu giới..." Thương Vi rối rắm nhìn Tống Anh, "Bệnh hay quên của ngươi quá nặng rồi.

Khởi Mộc thần quân này đến tận bây giờ vẫn còn nhớ mối thù đó, nhìn thấy nữ tiên thì lập tức trốn đi thật xa, cũng có vẻ vô cùng đáng thương."

Tống Anh vắt óc nhớ lại, hình như là có một người như vậy.

Năm đó, khi nàng còn là rồng, mặc dù có hơi háo sắc một chút nhưng cũng không phải kiểu bụng đói ăn quàng.

Khởi Mộc thần quân không biết nàng là Yêu Đế, nhất quyết phải đưa nàng về nuôi, còn nói nàng là con rồng con đẹp nhất trong trời đất.

Lời này chính là sỉ nhục nàng, đương nhiên là nàng không vui chút nào, ném hắn vào...

Vạn Xà Quật.

Đúng, thật sự có chỗ như vậy.

Đó là địa bàn của rắn tinh, bên trong là ngàn ngàn vạn vạn con rắn nhỏ chưa hóa hình.

Ở Yêu giới, bản lĩnh của thần tiên còn bị áp chế, lại bị nàng cố ý phong ấn sức mạnh, hắn chỉ có thể lăn lê bò trườn bên trong, vô cùng đáng thương.

"Không ngờ hắn ngốc như vậy mà vẫn có thể sống đến tận bây giờ, chậc chậc chậc." Tống Anh ngạc nhiên.

"Lúc ấy, sư phụ của Khởi Mộc thần quân là người đứng đầu ba Đại Thiên tôn, trên người có vô số chí bảo, bảo vệ hắn khi chuyển thế là việc dễ như trở bàn tay.

Huống hồ, tuổi này cũng không tính là già." Thương Vi nói tiếp.

Thần tiên đương nhiên không giống con người.

Mệnh số của thần tiên có tận hay không không phải dựa vào tuổi tác mà là dựa vào cơ duyên, công đức, thiên mệnh và thực lực.

Chẳng hạn như hắn, nếu không phải năm đó vì bảo vệ Nhân giới mà bị thương nặng thì hoàn toàn không cần chuyển thế cũng có thể sống đến bây giờ, thậm chí, theo cách tính của con người thì còn xem như đang độ thanh niên trai tráng.

Có thực lực thì thọ cùng trời đất cũng không có vấn đề gì.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 927: Tham dự


Tống Anh thật sự không nhớ nổi sư phụ của Khởi Mộc thần quân có lai lịch gì, nhưng bây giờ nghe thấy người này có được một bảo bối mà phải mở tiệc chiêu đãi thì cảm thấy đối phương thật sự quá rảnh rỗi.

"Vậy Tinh Vân Quyển là thứ gì?" Tống Anh hỏi.

Chẳng lẽ là pháp khí lợi hại nào đó?

Thương Vi hơi khó mở miệng, một lát sau mới trả lời: "Đó là một bức họa, cũng xem như là ảo cảnh.

Người nhập cảnh có thể ngắm sao."

"Không nhập cảnh thì không thể ngắm sao được hả?" Tống Anh sửng sốt, "Làm thần tiên, muốn ngắm sao... rất khó à?"

"..." Thương Vi bất đắc dĩ cười cười, "Bức hoạ cuộn tròn này kỳ diệu ở chỗ những ngôi sao trong tranh giống hệt với bên ngoài.

Nếu rảnh rỗi không có việc gì thì ở trong động phủ có thể lấy ra ngắm nhìn.

Vật ấy cũng xem như phong nhã."

Mí mắt của Tống Anh giật giật.

Nếu là con người, mua một bức hoạ cuộn tròn vẽ cảnh sao đêm, nàng có thể hiểu được.

Nhưng thần tiên chỉ cần nhấc tay một cái là có thể biến ra cảnh đẹp ngay lập tức.

Bức họa cuộn tròn này chỉ khác duy nhất một chỗ là cảnh đẹp này tồn tại lâu hơn một chút, ngoài ra thì hoàn toàn không có gì đặc sắc.

"Hiểu rồi.

Năm dài tháng rộng, rảnh rỗi không có việc gì làm, đương nhiên phải tìm vài chuyện để giết thời gian.

Nếu không thì một bức họa cuộn tròn tầm thường như vậy cũng phải mời mọi người đến chiêm ngưỡng sao?" Tống Anh thở dài.

"Ngươi muốn đi không?" Thương Vi nói tiếp.

"Đi.

Gặp nhiều người sẽ rất thú vị." Tống Anh cong môi cười, "Phạn U đâu? Y vẫn luôn co đầu rụt cổ trong động phủ không chịu ra ngoài à?"

"Mặt y đã bị hủy dung, đương nhiên không muốn ra khỏi cửa.

Nhưng nếu sư huynh là ta mời thì y sẽ ra ngoài hít thở không khí." Thương Vi nói.

Tống Anh nở nụ cười châm chọc: "Chỉ hủy gương mặt của y thì xem như hời cho y rồi.

Ngươi gọi hắn tới đi.

Ta cũng rất muốn biết y còn có thể nhận ra bằng hữu cũ hay không."

Gương mặt của Phạn U do nàng hủy hoại.

Ngáng chân sau lưng hại nàng, nàng há lại ngồi yên chờ chết? Chẳng qua là lúc ấy nàng gần như dồn hết toàn bộ sức mạnh để làm chuyện lớn nên chỉ có thể phóng linh hỏa trời sinh có sẵn vào mặt y.

Ngoại trừ nàng, không ai có thể lấy thứ đó xuống được.

Linh hỏa dính lên mặt, chắc chắn cảm giác vô cùng tuyệt diệu.

Cứ cách một khoảng thời gian, trên mặt y nhất định sẽ nóng rực đến mức không chịu nổi đau đớn.

Lửa đốt vết thương cũng sẽ lặp đi lặp lại, lành rồi lại bị phỏng, phỏng rồi lại lành.

Nhiều năm như vậy mà vẫn chưa tự sát để giải thoát bản thân thì có thể thấy tâm cảnh của Phạn U rất mạnh mẽ.

Thương Vi dường như biết nàng đang nghĩ cái gì, nói tiếp: "Năm đó, y đã trốn đi sau khi gây ra chuyện đó.

Sau khi chuyển thế, ta không còn nhiều ký ức về y lắm, cũng chưa từng nhắm vào y, chỉ biết y vơ vét tiên dược khắp nơi ở Thần giới.

Tuy rằng không thể loại bỏ vết thương nhưng đau đớn lại giảm đi hơn phân nửa."

"Thì ra là thế." Tống Anh lập tức sáng tỏ.

...

Ngày thưởng họa, Thương Vi đưa "kiều thê" tới tham dự.

Tống Anh trông giống một kẻ đáng thương, mặc tiên y màu trắng lấp lánh, trông xinh đẹp và yếu đuối, vừa bước vào đã nhận lấy ánh mắt của tất cả mọi người.

Có không ít thần tiên muốn biết Tống Anh trông như thế nào nên mới tới đây hôm nay.

Giờ phút này, sau khi nhìn thấy nàng, tất cả đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Quả thực giống như lời đồn.

Tuy rằng dung mạo không tệ nhưng vẫn kém xa những tiên tử tiếng tăm lừng lẫy ở Thần giới.

Tống Anh biết những người này cảm thấy nàng xấu xí nhưng nàng không hề tức giận.

Đối với nàng, hình tượng của bản thân không quan trọng lắm.

Nếu nàng biến về dáng vẻ ban đầu thì chỉ sợ những người này thật sự không nhấc chân lên nổi.

Sinh ra từ linh khí của mặt trăng, sao có thể thật sự xấu xí chứ? Chẳng qua là dáng vẻ đó quá xuất chúng, cũng vô cùng lạnh lùng nên nàng đã vứt bỏ từ lâu rồi.

Cứ cách một khoảng thời gian, nàng sẽ chuyển thế.

Có đẹp, có xấu, cũng không cố định.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 928: Xuất quan


Tống Anh tự nhiên ngồi bên cạnh Thương Vi.

Với hiểu biết của nàng bây giờ về Thần giới, Thần giới vẫn có rất nhiều thần tiên.

Lớn lớn bé bé không đếm xuể, nhưng những người có tên tuổi vô cùng lớn thì có thể đếm được, chẳng hạn như Thiên quân chưởng quản chuyện trời đất, ngoài ra còn có các vị Thiên tôn của mười phương.

Nhưng các vị Thiên tôn của mười phương bây giờ đều không phải đại thần từ thời thượng cổ.

Bây giờ chỉ còn lại mười hai vị đại thần từ thời thượng cổ, trong đó có những người đã chuyển thế nhiều lần, thực lực cũng đã suy giảm đi nhiều, không còn được xếp vào cấp bậc cao nữa.

Còn Thương Vi, tuy rằng đã chuyển thế một lần, nhưng bản thể của hắn đặc biệt.

Miễn là bên sông Thiên Hà còn một tảng đá trấn sông thì hắn chỉ cần hồi phục từ từ, thực lực chỉ có tăng chứ không có giảm.

Trong số những đại thần từ thời thượng cổ còn lại, Phạn U là mạnh nhất, kế đó còn có hai vị ngang ngửa với Phạn U, còn những người khác đều không được xem là gì.

Dĩ nhiên, thần vị của những đại thần từ thời thượng cổ có thực lực mạnh mẽ như mấy người Thương Vi và Phạn U không bằng Thiên tôn, nhưng bọn họ lại được xem như đã thoát khỏi thế ngoại.

Cho dù mười Đại Thiên tôn hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của bọn họ.

Nói một cách đơn giản, những người khác đều là một đám tôn tử, làm gì có chuyện tôn tử đối phó lão tổ tông?

Dưới Thần quân còn có Đế quân chưởng quản các con đường của Thần giới và sông tiên, Tinh quân chưởng quản trời, đất, các vì sao, Bảo quân chưởng quản nội vụ của thần tiên, Tiên quân...

Phân loại phức tạp nhưng cũng rất có trật tự.

"Thương Vi, đây là tiểu kiều thê ở nhân gian của ngươi sao? Gương mặt khá quen mắt.

Không biết nên xưng hô với tiên tử như thế nào?" Khởi Mộc thần quân cười nói.

Thương Vi không buồn ngẩng đầu lên, hoàn toàn không để ý đến hắn.

Nhưng Khởi Mộc thần quân cũng đã quen với chuyện này.

Không biết vì sao mà sau khi chuyển thế, Thương Vi không thích nói chuyện với bất kỳ ai, lúc nào cũng lạnh như băng.

Người mà hắn hỏi thật ra là tiểu tiên tử này.

Tống Anh ngước mắt lên, cười tủm tỉm: "Lúc ở nhân gian, ta tên là Tống Anh."

"Tống Anh? Cái tên này..." Khởi Mộc thần quân nhớ tới một vài ký ức không mấy tốt đẹp, "Thương Vi, chẳng lẽ ngươi nhìn trúng khí chất và tên của cô nương ở nhân gian này sao?"

Năm đó, khi quen biết Yêu Đế, bọn họ cho rằng nàng là một con rồng bình thường, thật sự tên là A Anh.

Cũng xưng hô như vậy nhiều năm.

Bây giờ nhìn thì thấy tuy rằng cô nương ở nhân gian này không giống Chúc Huỳnh nhưng lúc cười lên, thần thái của nàng thật sự có mấy phần tương tự.

"Ngươi quản nhiều quá rồi." Thương Vi mang vẻ mặt vô cảm, nói.

Khởi Mộc thần quân ngượng ngùng cười cười, đang muốn nói chuyện thì thấy Phạn U đi tới.

Hắn lập tức khiếp sợ: "Phạn U lại chịu xuất quan hôm nay ư?!"

Không chỉ hắn mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Phạn U thần quân.

Phạn U thần quân đeo mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt, trông thần bí hơn mấy phần.

Thân hình y mảnh khảnh, ánh mắt lạnh lùng, hơi âm trầm, nhưng lại hết sức quyến rũ.

Y chính là đại thần từ thời thượng cổ chưa từng chuyển thế, có ai mà không ái mộ mấy phần?

Nữ tiên ở đây đều hơi mất bình tĩnh.

Tống Anh híp mắt, cười lạnh một tiếng.

Nam hài rực rỡ như ánh mặt trời năm đó bây giờ trông như con chuột dưới cống ngầm, bắt đầu không nhận ra được nữa rồi.

Mắt nhìn của những người ở Thần giới đúng là có vấn đề.

Phạn U đi thẳng tới trước mặt Thương Vi, hành lễ: "Chúc mừng sư huynh quy vị."

Giọng của y cũng đã thay đổi không ít, hơi khàn khàn, đương nhiên đối với người khác mà nói thì đầy từ tính và hấp dẫn.

"Thử Viêm có ở đây không?" Thương Vi lập tức hỏi.

Sắc mặt của Phạn U thay đổi: "Sư huynh đã khôi phục ký ức rồi sao? Chúc mừng sư huynh.

Nhưng bây giờ, sư đệ đã quen sử dụng Thử Viêm.

Nếu sư huynh cũng muốn có một vật cưỡi thì chi bằng đến rừng thú chọn một con đi."

Thú vật trong rừng đều là yêu quái đời sau của Yêu giới, chẳng qua là sức mạnh đều bị áp chế, có chút linh trí nhưng không thể hóa hình.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 929: Làm càn


Tống Anh còn chưa kịp đi xem thú vật trong rừng.

Giờ phút này, sau khi nghe Phạn U nói, Thương Vi nói thẳng: "Hoặc là giao Thử Viêm ra, hoặc là sau bữa tiệc, bổn quân xông vào động phủ của ngươi, tự mình đưa Thử Viêm ra.

Tự ngươi chọn đi."

"Sư huynh hà tất phải hùng hổ doạ người như thế? Ta biết năm đó ngươi và Thử Viêm cũng xem như có chút giao tình, nhưng yêu là yêu, thần là thần.

Yêu nghiệt sao xứng làm bằng hữu với thần?" Phạn U nói.

"Xem ra ngươi chọn vế sau, cũng được thôi." Thương Vi cũng không cãi cọ.

Phạn U hơi im lặng trong chốc lát, sau đó nở nụ cười âm hiểm: "Sư huynh, ngươi vẫn luôn tự cho mình là đúng nhỉ.

Ngươi muốn cứu vớt Thử Viêm, có phải cũng nên xem thử Thử Viêm có bằng lòng hay không đúng không? Hắn làm vật cưỡi của ta, được ăn ngon uống tốt, địa vị cũng xem như tôn quý.

Ta có bao giờ bạc đãi hắn chút nào chưa?"

Ánh mắt của Thương Vi trầm xuống.

Thử Viêm đứng đầu thập đại Yêu Vương, tính cách hơi bướng bỉnh, lòng tự trọng cực mạnh.

Lúc làm Yêu Vương, ngoại trừ để Yêu Đế cưỡi mấy lần ở bên ngoài thì bất cứ thần tiên hay yêu quái nào khác đều chưa từng được đến gần hắn!

Bây giờ, vậy mà Phạn U lại nói chưa bao giờ bạc đãi Thử Viêm.

"Ha ha." Tống Anh cười khẽ một tiếng, "Phu quân, lời mà vị thần quân này nói thật có ý tứ.

Nếu muốn để chính Thử Viêm tự chọn thì vì sao không thả Thử Viêm ra? Đối phương không ra thì làm sao chọn được? Dựa vào miệng của vị thần quân này sao? Chẳng lẽ y là cái lưỡi hóa thành thần tiên? Thật biết nói chuyện."

Tống Anh vừa dứt lời, khắp nơi đều yên tĩnh.

"Làm càn!" Đột nhiên có một nữ tiên bật dậy, hoa y tung bay.

Nàng ta bay lên, tung tiên lực thẳng vào Tống Anh.

Tống Anh kịp thời tránh được, ôm lấy cánh tay Thương Vi, nhìn hắn bằng ánh mắt trông mong: "Phu quân, người ta hơi sợ."

"..." Thương Vi nheo mắt, đánh ngược tiên lực kia trở về.

Nữ tiên kia lập tức bị nện xuống đất, sắc mặt tái xanh.

"Thương Vi thần quân, nữ nhân ti tiện này dám càn quấy như vậy trước mặt Phạn U thần quân, sao người có thể dung túng như thế!? Chẳng lẽ tình cảm giữa sư huynh đệ còn không bằng một nữ tử con người sao?!" Nữ tiên kia vội vàng hô lên.

"Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở bổn quân.

Năm đó, trước khi sư tôn đi về cõi tiên đã từng dặn dò bổn quân phải chiếu cố sư đệ, nếu sư đệ làm sai thì cứ việc khiển trách.

Bây giờ bổn quân nghĩ đến lời này, lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai."

Thương Vi chậm rãi mở miệng: "Phạn U, ngươi làm sai chuyện gì, không cần bổn quân nhiều lời đúng không? Tuy rằng bây giờ đã hơi trễ, nhưng vẫn tốt hơn việc tiếp tục để ngươi khi sư diệt tổ.

Hôm nay, bổn quân thay sư phụ đuổi ngươi ra khỏi sư môn.

Từ đây về sau, ngươi không được tự xưng là đồ đệ của Phác Ảnh Thiên tôn nữa."

"Còn nữa, A Anh là thê tử của bổn quân nên mọi lời nói và hành động của nàng đều có thể đại diện cho ý của bổn quân." Thương Vi nói tiếp.

Nữ tiên gây chuyện này là ai, hắn không quen biết.

Nếu không sẽ chỉ thẳng tên họ trách mắng mấy câu.

Tống Anh nghiêm túc gật đầu.

"Ngươi gọi nàng là A Anh?" Phạn U đột nhiên cười to, "Nữ tử phàm giới này mà cũng xứng với nàng sao?!"

Tống Anh trợn to mắt: "Chúng ta đang nói tới Thử Viêm, bớt kéo những chuyện khác vào đi.

Thẳng thắn một chút, phu quân ta muốn Thử Viêm.

Hoặc là ngươi để Thử Viêm ra ngoài, tự mình lựa chọn, hoặc là lát nữa phu quân nhà ta sẽ đại chiến một trận với ngươi."

Dù sao thì hai người này cũng là đồng môn, năng lực không chênh lệch lắm.

Nhưng nếu hai đại thần từ thời thượng cổ đánh nhau thì sẽ là vấn đề hơi lớn.

"Được thôi.Nếu ngươi đã nhất quyết phải tự rước lấy nhục thì bổn quân sẽ chiều theo ý ngươi." Phạn U nói xong, lấy túi thú trong ngực ra.

Chỉ trong chớp mắt, giữa sân đã xuất hiện một con thú khổng lồ.

Khởi Mộc thần quân hơi đau đầu.

Hôm nay chính là ngày lành mà Tinh Vân Quyển của hắn xuất thế, hai người này có chuyện gì vậy? Sao lại làm càn ở địa bàn của hắn chứ?!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 930: Mắt chó đui mù


Con thú khổng lồ này vừa xuất hiện, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

Dù sao cũng là "vật cưỡi" từ thời thượng cổ, mặc dù yêu linh đã bị phong ấn, không có ý thức của đại yêu, nhưng khí thế vẫn vô cùng đáng sợ.

Nhưng rất hiển nhiên, vật cưỡi này đã đi theo Phạn U nhiều năm, giờ phút này thật sự nghe theo mệnh lệnh của Phạn U, đứng bên cạnh y, trông như hung thần ác sát nhìn Thương Vi.

Bản thể của Thử Viêm cứng như sắt, toàn thân rực lửa.

Tống Anh nhìn chằm chằm hắn, cười tủm tỉm đi qua.

"Phạn U thần quân và Thử Viêm ở chung với nhau đã lâu, không ngại để ta và phu quân nói mấy câu với Thử Viêm để mượn sức một chút chứ?"

"Tùy ngươi." Phạn U mang vẻ mặt kiêu ngạo.

Thử Viêm trời sinh cuồng bạo, ban đầu không chịu thần phục y.

Y đã tìm rất nhiều cách mới giảm bớt được tính hung hăng của Thử Viêm, chỉ nhận y là chủ.

Thương Vi đi cùng Tống Anh, đứng bên cạnh Thử Viêm.

Tống Anh đang định vươn tay ra.

"Con thú này vô cùng hung hãn, không thích người khác chạm vào người.

Hơn nữa, ngọn lửa trên người hắn cực kỳ lợi hại.

Nếu tiểu tiên bình thường chạm vào cũng sẽ cảm thấy cực kỳ nóng.

Nếu bị thương chỗ nào thì chớ có hối hận." Phạn U nhắc nhở một tiếng.

Tống Anh cong môi cười: "Đương nhiên.

Chỉ mong lát nữa thần quân đừng nuốt lời."

Nói xong, Tống Anh đặt hai tay lên đầu Thử Viêm.

Hai mắt Thử Viêm lập tức trở nên đỏ tực, miệng há to, lộ ra hàm răng sắc nhọn.

Tống Anh truyền yêu lực trong cơ thể vào người hắn, nhẹ nhàng nói: "Thử Viêm, đi theo ta đi."

Giọng nàng hơi khác thường khiến người khác khẽ giật mình.

Thử Viêm gầm lên, không ít người thấy cảnh tượng như vậy thì không nhịn được mà bật cười.

"Cô nương loài người thật ngây thơ! Chẳng lẽ cho rằng mình xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đến mức ngay cả dã thú cũng phải khuynh đảo sao?" Có người không nhịn được mà cười nói.

Nữ tiên bị Thương Vi thần quân đánh ngã xuống đất lúc nãy đang mang sắc mặt khó coi cũng bật cười: "Không biết tự lượng sức mình."

Nhưng nàng ta vừa dứt lời, Thử Viêm đang há miệng nhe răng lại chậm rãi khép miệng lại, không chỉ như thế, màu mắt cũng nhạt đi.

Sau đó, tiếng gầm biến thành tiếng kêu khẽ, dường như mang theo mấy phần ấm ức, cuối cùng, Thử Viêm nhấc chân tiến về phía Tống Anh một bước.

"Vì vậy, giữa ta và y, ngươi lựa chọn đi cùng ta đúng không? Nếu như thế thì hãy ngồi sau lưng ta đi." Tống Anh mỉm cười, vuốt đầu hắn hai cái.

Ngay sau đó, Thử Viêm thật sự di chuyển.

Hắn đi ra sau lưng Tống Anh, không hề quay đầu lại, sau đó phủ phục đằng sau Tống Anh.

Mọi người giật mình, Phạn U cũng sửng sốt.

Y đồng ý cho nữ nhân này làm thử đương nhiên là vì y biết Thử Viêm hoàn toàn không thể phản bội y, nhưng tại sao lại...

"Rốt cuộc ngươi là ai!?" Sắc mặt của Phạn U đại biến, "Chẳng lẽ là dư nghiệt của Yêu tộc?!"

"Ngươi định nuốt lời sao? Trước đó đã đồng ý, sao bây giờ khi ta thắng, Phạn U thần quân lại không nỡ thế?" Tống Anh bật cười một tiếng, sau đó uống một ngụm rượu của Thần giới, ngon quá, "Không nỡ thì thôi, vậy mà còn muốn hắt nước bẩn lên đầu ta.

Ta chính là thể xác con người hóa thành tiên! Mắt chó đui mù của ngươi không nhìn ra được sao?"

Phạn U làm thần tiên nhiều năm như vậy, đã bao giờ bị người khác chỉ vào mũi sỉ nhục như thế đâu?

Nhất thời, sắc mặt của y kém vô cùng, trên người như rơi xuống vụn băng.

Tống Anh lại làm như không nhìn thấy.

"Phạn U, đã cá cược thì phải chịu thua.

Nếu không, bổn quân sẽ phải đích thân đánh với ngươi một trận.

Đến lúc đó, cái gì ngươi cũng không giữ được." Thương Vi nói.

Giờ phút này, Phạn U vẫn chưa hồi thần lại, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào Tống Anh.

Người này tuyệt đối không thể nào chỉ là một con người nhỏ bé.

"Sư huynh nên biết Thử Viêm đã từng..."

"Câm miệng." Y còn chưa nói hết, Thương Vi đã cau mày cắt ngang: "Lúc nãy bổn quân đã nói rõ ràng, ngươi không còn là đệ tử của sư phụ ta nữa.

Từ nay về sau, ngươi không có tư cách xưng hô như thế với bổn quân."
 
Back
Top Bottom