Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 931: Giống nàng


Giờ phút này, thậm chí những người khác còn không dám thở.

Bọn họ dám trách mắng một tiểu tiên từ dưới hạ giới lên nhưng lại không dám làm khó dễ Thương Vi thần quân.

Dù sao thì Thương Vi thần quân này cũng không tầm thường, không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn giữ nhiệm vụ trấn áp sông Thiên Hà.

Nếu hắn có gì bất trắc thì e rằng nước sông Thiên Hà sẽ dâng cao.

Đến lúc đó, cho dù có ở trong động phủ thì cũng bị nhấn chìm.

Nếu chỉ bị ngập thì không có gì đáng nói.

Tuy nhiên, nước sông Thiên Hà không phải là nước bình thường dưới hạ giới.

Mấy gáo nước, mấy thùng nước thì không phải vấn đề lớn.

Nhưng nếu nước sông cuồn cuộn tràn tới đây thì trận pháp của động phủ hoàn toàn không chịu nổi, những bảo bối được gieo trồng bên trong đều sẽ bị úng nước.

Cho dù là thần tiên thì cũng phân theo ngũ hành.

Trên trời có không ít thần tiên hệ hỏa, nếu nước sông Thiên Hà thật sự tràn tới đây thì bọn họ hoàn toàn bó tay.

Tất nhiên, con sông này không phải chỉ do một vị thần tiên duy nhất là Thương Vi chưởng quản.

Nhưng phân thân của hắn đang trấn giữ dòng sông, nếu hắn biến mất thì khó tránh khỏi phiền phức một thời gian, thật sự không dễ tìm được người có thể thay thế.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Phạn U thần quân.

Y bị mất hết thể diện, nhưng chuyện này cũng không quan trọng với y, điều y để ý chính là nữ nhân này.

Rốt cuộc có lai lịch gì? Sao có thể khiến Thử Viêm bình tĩnh lại?!

"Chẳng lẽ đầu óc của sư đệ cũ của ngươi không được tốt lắm? Sao mới bị k.ích th.ích một chút mà đã ngây ngốc rồi?" Tống Anh mở to mắt hỏi.

"Chớ cười nhạo y.

Y sinh ra đã như vậy, sống được cũng không dễ dàng gì." Thương Vi nghiêm túc nói.

Nghe thấy lời này của hắn, Tống Anh cũng sửng sốt, sau đó không nhịn được mà bật cười ha ha.

Phạn U âm trầm liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó phất tay áo rời đi.

Tống Anh cau mày: "Đúng là đồ hèn nhát! Có bản lĩnh thì đánh một trận đi!"

Nàng không sợ Phạn U.

Bây giờ để lại cho y một cái mạng chó không phải bởi vì nàng lương thiện mà là nàng vẫn còn việc khác chưa làm xong, tạm thời phải khiêm tốn, tránh rút dây động rừng.

Mà giờ phút này, sau khi rời đi, tay chân Phạn U lạnh băng, trong đầu y chợt hiện lên biểu cảm cuối cùng của Chúc Huỳnh năm đó.

Chán ghét, ruồng bỏ, trào phúng và lạnh lùng như thể nhìn thấy thứ gì đó ghê tởm.

Mà bây giờ, ánh mắt như vậy lại xuất hiện một lần nữa trên người một nữ tử loài người thành tiên.

Là nàng sao?

Không thể nào.

Khi đó, Chúc Huỳnh đã hồn phi phách tán.

Chính mắt y nhìn thấy, đương nhiên không thể nào là giả được.

Những năm gần đây, không có một khắc nào y không bị tra tấn.

Nghĩ đến Chúc Huỳnh, nghĩ đến biểu cảm cuối cùng của nàng, không phải trong lòng y không hối hận, nhưng không phải hối hận vì mình đã làm những chuyện đó mà là hối hận vì kết quả không như y mong muốn.

"Vì sao thần quân phải nhường nhịn Thương Vi thần quân như thế? Tuy rằng thực lực của Thương Vi thần quân không yếu nhưng thần quân cũng không kém hơn hắn mà? Hai người đều kế tục Phác Ảnh Thiên tôn, sao hắn nói đuổi người đi thì người đã..." Thị đồng bên cạnh hầm hừ, nói được một nửa thì chợt cảm thấy bản thân hơi mạo phạm nên lập tức sửa lời: "Thần quân, hay là tiểu tiên giúp người dạy dỗ cô nương kia một chút?"

"Nàng rất giống nàng ấy." Phạn U thần quân không đầu không đuôi nói một câu.

Thị đồng sửng sốt, không hiểu lắm.

Phạn U nở nụ cười tự giễu.

Chuyện năm đó, dù y có trăm sai ngàn sai nhưng y vì cái gì chứ? Còn không phải vì Chúc Huỳnh sao? Nếu nàng chịu liếc mắt nhìn y một cái thì y đã không dùng cách như vậy rồi!

Cái gì mà hảo hữu tri kỷ ngàn tốt vạn tốt, có thể uống rượu, nói chuyện phiếm, có thể cùng bay lượn nơi chân trời, nhưng lại tuyệt đối không thể tiến thêm một bước nữa!

Y có chỗ nào không tốt?

Khi đó, y chỉ nghĩ rằng nếu Yêu giới không còn nữa thì Yêu Đế là nàng phải làm sao.

Y còn nghĩ, nếu nàng không còn tu vi, lại bị y phong ấn ký ức thì có thể làm lại từ đầu với y hay không?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 932: Đầy sát khí


Phạn U cười lạnh.

Là y tính sai một chuyện.

Trước nay, y hoàn toàn không ngờ chấp niệm đó của nàng lại sâu sắc như thế, đã đứng giữa ranh giới sống chết mà nàng vẫn không chịu buông tay.

Nàng thà để mình tan thành mây khói, thậm chí để Yêu giới trở thành thịt cá mặc người khác xâu xé thì cũng muốn ngăn cách Thần giới và Nhân giới.

Nếu không phải như vậy thì y đã có thể thành công, Chúc Huỳnh cũng không cần phải chết.

"Năm đó ngươi nói Thương Vi trầm lặng lại đáng tin hơn, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, không phải người đáng tin trong lời ngươi nói cũng đã tìm kẻ thay thế ngươi rồi sao? Một con người hèn mọn mà cũng dám so với ngươi..." Khi về đến động phủ, Phạn U đột nhiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên âm u hơn rất nhiều.

Cùng lúc đó, Tống Anh vui vẻ ăn uống.

Rượu và thức ăn của Thần giới quả thực thơm ngon, sau khi ăn vào, toàn thân đều ấm áp, cơ thể cũng sắp bay lên rồi.

Thật ra, Phạn U thần quân rời đi cũng khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Hai đại đầu sỏ đều ở đây, còn không dễ đối phó, người bị làm khó chính là bọn họ.

Bây giờ một người đã đi rồi thì không cần phải nghĩ xem nên đứng về bên nào nữa, thoải mái hơn nhiều.

"Thương Vi, ngươi thấy Tinh Vân Quyển này của ta thế nào?" Khởi Mộc thần quân ném đồ vật cho Thương Vi.

Thương Vi biết Tống Anh tò mò nên không từ chối mà đặt trước mặt Tống Anh.

Khởi Mộc thần quân cũng không tức giận.

Nhiều năm như vậy, Thương Vi này mới thích một người, yêu thương một chút cũng là bình thường.

"Tinh Vân Quyển của bổn quân có thể tập hợp sức mạnh của các vì sao để tạo ra một khung cảnh đẹp.

Đừng thấy nó chỉ là một món đồ nhỏ mà xem thường.

Nếu không có tiên lực mạnh mẽ thì hoàn toàn không sử dụng được.

Hơn nữa, thần lực càng lớn thì cảnh sao càng khoáng đạt.

Tiên tử mới đến Thần giới, với năng lực của ngươi, xem bên ngoài là được rồi.

Nếu muốn mở ra..."

Hắn còn chưa nói xong, Tống Anh đã mở bức hoạ cuộn tròn này ra.

Khởi Mộc thần quân sửng sốt, sau đó lại cười cười: "Xem ra... Thương Vi thần quân đã chuyển thần lực cho nàng rồi nhỉ? Nếu như thế thì nàng có thể mở ra cũng không có gì lạ."

Cảnh sắc xung quanh làm thái độ của mọi người lập tức thay đổi.

Giống như trong đêm đen, xung quanh đầy sao.

Khung cảnh này đẹp không sao tả xiết.

Đáng tiếc, mọi người còn chưa kịp thưởng thức thì sao trên trời đột nhiên rơi xuống, từng quả cầu lửa đột ngột dội xuống đầu bọn họ.

Nhất thời dọa mọi người sợ tới mức rời khỏi bữa tiệc, ngay cả Khởi Mộc thần quân cũng không ngoại lệ.

"Bịch" một tiếng, Tinh Vân Quyển tan nát.

Khung cảnh lập tức khôi phục lại bình thường, chẳng qua là sắc mặt hoảng loạn của mọi người chuyển sang xấu hổ.

"Sao mọi người đứng hết lên vậy? Chỉ là một ảo cảnh mà thôi, có gì đáng sợ đâu chứ?" Tống Anh cười một tiếng.

"Tinh Vân Quyển của ta..." Khởi Mộc thần quân tức giận, "Sao, sao, sao ngươi lại biến ảo cảnh thành như vậy!?"

"Ta dạy." Thương Vi nói thẳng, "Nàng là lần đầu tiên làm thần tiên nên khi xuống tay không biết nặng nhẹ.

Nhưng dường như chất lượng của Tinh Vân Quyển của Khởi Mộc thần quân không được tốt lắm.

Một tiểu tiên mới nhập môn mà cũng có thể khiến nó vỡ vụn..."

"..." Khởi Mộc thần quân nheo mắt.

Không phải như vậy.

Hắn đã dùng thử Tinh Vân Quyển rất nhiều lần, mỗi lần hắn mở ra xem đều nhìn thấy khung cảnh đẹp không sao tả xiết, khiến người ta trầm mê đến mức không muốn thoát ra!

Sao có thể có sao rơi xuống?

Nếu sao rơi rất xa, giống như mưa sao băng thì không sao, nhưng vô số quả cầu lửa khổng lồ ập xuống ngay trước mặt, xung quanh không có chỗ trốn, ngay cả hắn cũng cảm nhận được sát khí!

Nếu không phải Tinh Vân Quyển bị phá hủy thì e rằng sẽ khiến thần hồn của bọn họ bất ổn.

Hắn mơ hồ cảm thấy như vậy nhưng trên thực tế lại không thể thừa nhận rằng tiểu tiên tử này còn biết điều khiển Tinh Vân Quyển hơn hắn.

Một bức tranh biến ra cảnh đẹp lại thành cảnh tượng đầy sát khí còn chưa tính, đã vậy, bức tranh của hắn còn không chịu nổi sát khí kia?

Mặt mũi của hắn phải để đâu đây?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 933: Tôn nghiêm


Nghĩ như vậy, Khởi Mộc thần quân cũng không thể trách tội Tống Anh, chỉ nói: "Không ngại, không ngại.

Chỉ là một Tinh Vân Quyển nhỏ bé mà thôi..."

Đau lòng.

Hắn tốn rất lâu mới có thể làm ra được đấy.

Tống Anh cảm thấy rất đáng tiếc.

Bởi vì lúc nãy nàng thật sự chỉ muốn nghịch một chút mà thôi.

Theo dự tính của nàng, "mưa sao băng" lớn như vậy rơi xuống, cho dù là ảo cảnh cũng đủ khiến nhóm thần tiên này hoảng loạn.

Không ngờ thứ này chịu tải kém như vậy, chỉ trong chớp mắt đã tan nát rồi!

Tống Anh thở dài, thần tiên cả ngày sống mơ mơ màng màng, năng lực tụt dốc quá nhiều rồi.

Vào thời thượng cổ, tiểu thần tiên bình thường cũng khó có thể nhìn trúng thứ này, đường đường là Thần quân mà sao lại xem nó là bảo bối chứ?

Những người khác xấu hổ sửa sang lại quần áo, quay về chỗ ngồi của mình.

Mọi người đều nhìn Tống Anh bằng ánh mắt khó chịu.

Vốn dĩ Tống Anh không định kết giao bằng hữu với bọn họ.

Nhìn thấy bọn họ tức giận lại không thể làm gì thì trong lòng nàng cực kỳ vui sướng.

Sau khi uống đủ rượu ngon, Tống Anh và Thương Vi đưa Thử Viêm cùng về phủ.

Tuy rằng Thử Viêm đã nhận một chút yêu lực nhưng chỉ cảm thấy Tống Anh thân thiết mà thôi.

Sau khi tới núi Phác Ảnh, Tống Anh mới chính thức ra tay phá vỡ phong ấn.

Yêu linh thức tỉnh sau giấc ngủ say, ý thức trở về sau một thời gian dài.

Nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, Thử Viêm lập tức nhận ra.

"Chúc Huỳnh." Hai mắt con dã thú hồng hồng.

Tống Anh thật sự áy náy, không dám nhìn hắn.

Trong trí nhớ, Thử Viêm đối xử với nàng như huynh đệ.

Tuy thực lực không bằng nàng nhưng hắn lại xem Yêu Đế là nàng như trẻ con mà cưng chiều.

Từ trước đến giờ, khi nhìn thấy cái gì, hắn đều tặng nàng đầu tiên, hận không thể mang hết những thứ tốt nhất trong thiên hạ đến cho nàng.

Bản thể của Thử Viêm bị tiêu hao quá nhiều, lúc này vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nên không thể hóa thành hình người.

Tống Anh chua xót, lập tức độ cho hắn một phần tu vi của mình.

Nàng tu luyện cực kỳ nhanh, không giống những yêu quái khác, mất một ít tu vi không tính là gì.

Thử Viêm ở núi Phác Ảnh mấy ngày mới có thể hóa thành hình người.

Hắn mặc áo giáp, cơ thể cường tráng, còn cao to hơn Thương Vi rất nhiều, lập tức ôm Tống Anh vào ngực.

"Ngươi đã trở về rồi.

Ta biết, cuối cùng ngươi sẽ trở về mà." Giọng Thử Viêm như sắt đá, vừa lạnh vừa trầm.

Thương Vi nhìn Thử Viêm, tuy trong lòng hơi đố kỵ nhưng cũng không nói gì.

Hắn cũng biết Thử Viêm như huynh trưởng của nàng.

"Ta về trễ, ngươi đừng trách ta." Tống Anh áy náy nói.

"Không trễ." Nét mặt cứng rắn, lạnh lùng của Thử Viêm trở nên dịu dàng, hắn nhéo mặt Tống Anh, "Lần này, bản thể con người của ngươi thật sự rất bình thường.

Nếu không phải khí tức không thay đổi thì ta cũng suýt nữa không nhận ra ngươi rồi."

Tống Anh cười cười, không phản bác.

Nàng biết trong lòng Thử Viêm lúc này chắc chắn không dễ chịu.

Ký ức quay về đồng nghĩa với việc hắn biết được trong nhiều năm ý thức ngủ say, hắn đã làm gì.

Yêu Vương từng uy phong hiển hách lại trở thành vật cưỡi của Phạn U, không còn tôn nghiêm.

Mà Thử Viêm lại là Yêu Vương coi trọng thể diện nhất.

"Yêu giới hiện tại thế nào? Yêu lực của ta bây giờ không đủ, cần một chỗ tĩnh dưỡng." Thử Viêm nói.

Đồng thời còn phải thả lỏng tâm trí, nếu không thì khi tu luyện rất dễ xảy ra vấn đề.

Chờ đến khi hồi phục hoàn toàn, hắn nhất định phải giết sạch Thần giới!

Tống Anh đưa hắn về Yêu giới, làm quen với khí tức trong này một chút.

Sau này, với năng lực của mình, hắn cũng có thể tự do ra vào Yêu giới.

Sau khi trở về Yêu giới, hắn không hề đi gặp bất cứ ai, cho dù nghe thấy tin tức của Thập Doanh và Lạc Chân cũng chỉ vui mừng gật đầu, mỉm cười.

"Thử Viêm, Thái Khâm... còn sống không?" Tống Anh hỏi.

Thái Khâm xem như siêu cấp nhũ mẫu của Yêu giới.

Nếu không phải có Luân Hồi Chủng của nàng ấy thì làm sao bây giờ nàng có thể dễ dàng trở về như vậy được?

Thử Viêm sửng sốt, sau đó lắc đầu.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 934: Nổi tiếng


Tống Anh trầm mặc trong chốc lát, thật ra, trong lòng nàng cũng đã có linh cảm.

Luân Hồi Chủng che chở nàng không phải chuyện ngẫu nhiên, thậm chí còn đưa nàng tới những thế giới nhỏ khác, tất nhiên là đã có người trả giá đắt cho chuyện này.

"Thái Khâm đã qua đời từ lâu rồi.

Lúc ấy, Chiếu Dương đã bị thương nặng, phải đánh một trận với Phạn U, mà đằng sau Phạn U còn có thần tộc khác nên đương nhiên không thể địch lại.

Hơn nữa, sau khi biết yêu linh của Thái Khâm đã hoàn toàn biến mất thì quyết định đi theo." Thử Viêm nói thêm.

Lúc ấy, hắn còn chưa từ bỏ ý định nên không thề sống chết đánh một trận.

Bây giờ nghĩ lại, hắn cũng không biết là đúng hay sai.

Tôn nghiêm bị giẫm đạp dưới chân, tâm sinh ma chướng, sau này muốn tu luyện chắc chắn sẽ gặp muôn vàn trở ngại.

Giờ phút này, Tống Anh cảm thấy không nói nên lời, cực kỳ khó chịu.

Mười Yêu Vương, bây giờ có thể xác định Thái Khâm và Chiếu Dương đã không còn; Thử Viêm, Thập Doanh, Lạc Chân cùng Phi Liêm và Phi Ách được cứu ra từ Luyện Thần Tháp vẫn còn sống; những người còn lại là Bạch Oán, Phục Linh và Lưu Minh thì đến giờ vẫn chưa có tin tức.

Bây giờ nàng đã tới Thần giới, gần đây không ít lần nghe ngóng tình hình nhưng vẫn không có kết quả.

Nói cách khác, khả năng cao là ba Yêu Vương này cũng đã không còn giống như Thái Khâm và Chiếu Dương.

Thập đại Yêu Vương bị tổn thất mất một nửa.

Tống Anh không rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, nhất là khi nghĩ đến chuyện nàng kết bạn với Phạn U mới khiến Lạc Chân bị Phạn U lừa, nàng cảm thấy trong lòng như thiếu mất thứ gì đó.

"Ta đã quá sai lầm rồi." Tống Anh thở dài.

Tuy rằng những chuyện đó đã trở thành ký ức phủ đầy bụi, nhưng bây giờ, nhìn lại sự thật đẫm máu này, trong lòng nàng vẫn rất khó chịu.

Nàng không hề hối hận khi đã tách bốn giới Thần, Yêu, Ma, và Người ra, nhưng lại hối hận vì đã làm chuyện này không đủ chu toàn.

Năm đó, nàng thật sự đã tự đại quá mức.

Thử Viêm nghe nàng nói như vậy thì cười cười: "Ngươi không sai, người sai là kẻ khác."

Lương thiện có gì sai? Bác ái có gì sai? Chỉ vì năm đó Chúc Huỳnh không có một trái tim thấu đáo, chưa từng đề phòng thần tiên nên nàng đã sai rồi sao?

Thiên hạ không có chuyện như vậy.

"Ngươi là Yêu Đế, mọi quyết định của ngươi đều chính xác.

Mặc dù mấy năm nay mọi người phải chịu không ít khổ cực, Yêu giới cũng sa sút lâu như vậy, nhưng không có ai hối hận vì tất cả những gì ngươi đã làm.

Yêu giới chúng ta vì ngươi mà sinh ra, ngươi là chủ nhân của Yêu giới, ngươi vĩnh viễn không sai." Thử Viêm nói tiếp.

Tống Anh thở dài một tiếng.

"Ngươi nói như vậy làm ta áp lực rất lớn." Tống Anh hơi bất đắc dĩ, "Chuyện quá khứ đã qua, bây giờ ta có hối hận cũng vô dụng.

Sau này, ta sẽ cố hết sức để bù đắp cho mọi người."

Thật ra, Thử Viêm không muốn được bù đắp thứ gì cả.

Cuối cùng thì bây giờ hắn đã không cần làm vật cưỡi cho Phạn U nữa, không có tâm trạng nghĩ nhiều như vậy.

Lập tức tìm một chỗ rộng rãi ở Yêu giới, bình ổn tâm trạng một chút.

Chuyện Phạn U thần quân để lại vật cưỡi tại bữa tiệc của Khởi Mộc thần quân truyền đi rộng rãi, toàn bộ Thần giới đều đang bàn tán, còn Tống Anh đương nhiên là nhân vật chính trong những cuộc nói chuyện phiếm đó.

Tuy nhiên, những người không tham dự bữa tiệc hoàn toàn không tin vật cưỡi này đi theo Tống Anh.

Bọn họ đều cảm thấy tất nhiên là Tống Anh này ỷ vào việc mình được Thương Vi thần quân yêu chiều nên mới không biết tôn ti trật tự.

Vì vậy, nàng đã nổi tiếng.

Tống Anh cũng không ngại.

Nếu có người mời nàng ra ngoài "đi chơi" thì nàng đều nhận lời, dù sao cũng không có gì thiệt thòi.

Dù sao thì Thương Vi cũng là Thần quân, hắn biết Tống Anh muốn gì thì lập tức cho người âm thầm kiểm kê yêu thú trong Thần giới.

Có yêu thú từ nhân gian bay lên, có yêu thú từ thời thượng cổ vẫn còn sống, còn có yêu thú là đời sau của yêu thú từ thời thượng cổ.

Sau khi điều tra thì phát hiện thật sự không có nhiều yêu thú từ thời thượng cổ lắm, đều đang làm vật cưỡi cho các thần tiên từ cấp bậc Thần quân trở lên, còn vật cưỡi của những người khác thì phần lớn là đời sau của yêu thú từ thời thượng cổ, nhưng huyết mạch đều rất thuần khiết.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 935: Bất thường


Ngoài ra còn có rừng thú.

Ở Thần giới, những thần tiên muốn có vật cưỡi đều sẽ đi vào rừng thú dạo một vòng.

Yêu quái bên trong có mạnh có yếu, nếu vận may tốt thì có thể tìm được đời sau của đại yêu thời thượng cổ, trong cơ thể của chúng cũng chảy dòng máu mạnh mẽ này.

Một thời gian sau, Thương Vi giao danh sách này cho Tống Anh.

Tống Anh bật cười một tiếng.

Bắt đầu trộm yêu quái.

Nàng đến rừng thú một chuyến trước.

Tuy rằng rừng thú này là địa bàn của Thần giới nhưng khí tức của nó có phần tương tự với Yêu giới, cũng ít áp chế với yêu quái nhất nên nơi này mới có thể sinh ra nhiều yêu thú như vậy.

Tiếc rằng nơi đây bị hạ vài cấm chế, tuy rằng có thể sinh ra yêu thú nhưng những yêu thú này chỉ có thể sinh ra một ít linh trí cấp thấp, thậm chí còn không biết hóa hình.

Tống Anh vừa đến đã phóng ra toàn bộ khí thế, mở ra con đường tới Yêu giới.

Khí tức của Yêu giới có thể hấp dẫn những yêu thú này đi tới đây, hơn nữa, Tống Anh là Yêu Đế nên việc triệu tập toàn bộ yêu thú không khó.

Chỉ sau một thời gian ngắn, những yêu thú này không ngừng đi đến chỗ Tống Anh.

Tống Anh đưa bọn chúng về Yêu giới.

Không cần nhiều thời gian lắm, một ngày đêm ở Thần giới mà thôi.

Khí tức của rừng thú vốn khác thường nên không sợ bị thần tiên phát hiện.

Chỉ chớp mắt, toàn bộ dã thú trong rừng đã biến mất.

Tống Anh sợ mình để sót yêu thú nên còn đến đây đi dạo mấy ngày liên tiếp.

Sau khi dùng ý thức rà soát trong rừng hết lần này đến lần khác, bảo đảm không còn bất cứ một tiểu yêu nào, thậm chí là một cái trứng yêu thì nàng mới rời đi.

Thần tiên sẽ không phát hiện ra chuyện yêu quái trong Luyện Thần Tháp đã biến mất ngay lập tức, nhưng khả năng rừng thú này bị phát hiện không còn một yêu quái nào thì khá cao.

Không bao lâu sau khi Tống Anh vơ vét xong, có hai tiểu thần tiên một nam một nữ đi tới rừng thú này.

"Ca, muội hy vọng có thể có một Thôn Vân thú.

Vân thú kia quá đẹp, vừa trắng trẻo lại vừa có cánh..." Tiểu cô nương tha thiết mong chờ.

"Thôn Vân thú?" Ca ca của nàng ta vừa nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười, "Đó là đại yêu thời thượng cổ, tổng cộng chỉ có mấy con, không dễ bắt như vậy đâu.

Huynh cảm thấy muội vẫn nên hạ thấp yêu cầu xuống một chút thì tốt hơn.

Báo gấm không tệ, oai phong lẫm liệt."

"Nhưng mà Thôn Vân thú đẹp hơn!" Tiểu tiên tử bĩu môi, "Tống Anh kia chỉ là một tiểu tiên tới từ nhân gian cũng có thể dùng Diễm Thạch thú, muội dùng Thôn Vân thú thì làm sao!"

"Đừng làm loạn.

Người ta có Thương Vi thần quân che chở."

"Thương Vi thì sao? Gia gia của chúng ta cũng là Thần quân mà?! Không thể nào kém hơn hắn được! Muội mặc kệ! Dù sao thì muội cũng phải có Thôn Vân thú! Nếu không thì ca ca mang Diễm Thạch thú Thử Viêm về tặng cho muội đi!" Tiểu tiên tử nói.

Nam tiên xoa ấn đường: "Thử Viêm kia là Yêu Vương thời thượng cổ, cho muội thì muội có dám dùng không? Ngay cả Phạn U thần quân cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể cưỡi được nó..."

"Tiên tử từ nhân gian có thể dùng thì muội cũng có thể dùng! Nói cho cùng, ca ca huynh còn không thương muội bằng Thương Vi thương thê tử! Huynh làm muội quá thất vọng!"

Nam tiên rất bất đắc dĩ.

Nhưng đi một lát, hắn cảm thấy hơi bất thường.

"Muội muội, muội có cảm thấy... quá yên tĩnh rồi không?"

Trước đây hắn đã từng tới rừng thú này.

Tuy rằng nơi này rất quỷ dị và đáng sợ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy một vài vật sống mà.

"Muội không biết.

Ca ca, sao vậy? Huynh đừng làm muội sợ."

"Không đúng.

Trên đường đi tới đây, chúng ta không hề nhìn thấy bất cứ con vật nào bay trên trời hay di chuyển trên mặt đất, ngay cả một con cũng không có.

Không chỉ không nhìn thấy yêu thú hình thể lớn mà ngay cả yêu thú nhỏ cũng không thấy đâu.

Chuyện này không hợp lý." Nam tiên suy nghĩ một chút rồi quyết định lùi về phía sau, bẩm báo chuyện này lên trên.

Chẳng mấy chốc, chuyện này đã khiến Thần giới chú ý.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 936: Chỗ nên đi


Không ít thần tiên đến điều tra, lục soát cả bên trong lẫn bên ngoài rừng thú nhưng lại không phát hiện bóng dáng của một con yêu thú nào!

Những yêu thú này đã vô duyên vô cớ mất tích sao!?

Chuyện này quá kỳ lạ!

Lập tức áp giải tiểu tiên trông coi rừng thú tới tra hỏi, nhưng hỏi tới hỏi lui, tiểu tiên trông coi rừng thú vẫn tỏ ra vô tội, hoàn toàn không có manh mối nào.

Trong khoảng thời gian này không có nhiều thần tiên đi vào rừng thú, bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra được điều gì khả nghi!

Với bản lĩnh của Tống Anh, khi nàng vào rừng, những người này đương nhiên không nhận ra được.

Bên ngoài vô cùng ầm ĩ vì chuyện rừng thú, còn Tống Anh lại rất thản nhiên.

Không chỉ như thế, chuyện này chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

Kế tiếp, Tống Anh bắt đầu lén lút đi đến động phủ của các thần tiên.

Nhất định phải trộm mấy đại yêu ra.

Nhưng thần tiên quá đông, không thể trộm toàn bộ số yêu quái bị bọn họ nuôi dưỡng nên Tống Anh chỉ thu phục những đại yêu đó.

Có thể sử dụng đại yêu thời thượng cổ hoặc yêu thú lợi hại làm vật cưỡi thì đều là nhân vật lớn có tiếng tăm lừng lẫy ở Thần giới.

Nhưng cho dù là những nhân vật lớn này thì giờ phút này, bọn họ cũng phải bó tay.

"Liên tiếp tổn thất nhiều yêu thú như vậy mà đến bây giờ vẫn chưa biết rõ lai lịch của đối phương.

Chẳng lẽ… do có Yêu Vương ngóc đầu dậy?" Cuối cùng cũng có người nói tới trọng điểm.

Lời này vừa được nói ra, lập tức có người tiếp lời: "Vậy chẳng phải cần mời Thương Vi thần quân tới hỏi một câu sao?"

Chuyện này còn phải nói nữa sao?

Lập tức triệu người tới đây.

Thương Vi nhìn thấy Thiên Đế cũng không hành lễ, trông lạnh lùng đến cực điểm.

Thiên Đế hơi khó xử, nhưng xét theo bối phận, những đại thần từ thời thượng cổ này có tư cách để ngang ngược nên ông ta cũng không nói gì, chỉ khách khí hỏi: "Thương Vi thần quân, trước đây ngươi có hàng phục Yêu Vương làm loạn dưới hạ giới không?"

"Chưa từng." Thương Vi cũng rất thẳng thắn.

Thiên Đế ngẩn ra: "Nếu như thế thì tại sao khí tức của Yêu Vương lại biến mất không thấy đâu nữa?"

Thương Vi không nói lời nào.

"Thần quân, bây giờ yêu thú ở Thần giới chúng ta không ngừng biến mất, ngay cả vật cưỡi trong nhà các vị thần quân như Khởi Mộc cũng không thấy đâu.

Chuyện này rất trọng đại, mong thần quân có thể xem trọng." Thiên Đế nói thêm.

"Chỉ có yêu thú biến mất, còn thần thú thì không?" Thương Vi hỏi.

"Vậy là có ý gì?"

"Yêu thú vốn dĩ không thuộc về Thần giới, cho dù biến mất cũng không có gì kỳ lạ, có lẽ là đã đi đến chỗ nên đi mà thôi." Thương Vi đáp.

Thần thú và yêu thú đương nhiên khác nhau.

Ở Thần giới, thần thú dùng để làm vật cưỡi và thú cưng, nhưng cũng được thờ phụng.

Nếu là loại thần thú mạnh mẽ nhưng lại không có linh trí thì khi cần chúng nó ra tay, các thần tiên bình thường đều sẽ cho chúng nó ăn ngon uống tốt.

Thần tiên ở Thần giới có bản thể khác nhau, trong số đó cũng có không ít người từ thần thú hóa thành nên bọn họ đương nhiên sẽ không dùng đồng loại của mình để làm vật cưỡi.

Nhưng thời thượng cổ không có nguyên tắc này.

Thời đó, không có vị thần nào dám cưỡi lên đầu yêu quái.

Quy tắc của Thần giới chính là kẻ mạnh làm chủ, kẻ yếu phải phục tùng.

Bất kể là làm vật cưỡi hay làm thú cưng thì đều là chuyện hiển nhiên.

Hơn nữa, khi đó, làm tuỳ tùng của kẻ mạnh cũng sẽ có cơ hội hóa hình và thành thần lớn hơn một chút.

Lời nói của Thương Vi khiến mọi người hoảng sợ và nghi ngờ.

"Thương Vi, lời này của ngươi là có ý gì!? Chẳng lẽ là ngươi cấu kết với Yêu Vương làm ra chuyện phản bội Thần giới!?" Lập tức có người giận dữ nói.

"Bổn quân sinh ra từ thời thượng cổ, thần vị đã được trời định từ khi đó.

Lúc ấy, quan hệ giữa hai giới Thần, Yêu cũng xem như không tệ.

Lấy đâu ra hai chữ "cấu kết" chứ?" Thương Vi cười lạnh một tiếng.

"Ngươi đang thừa nhận sao!? Những yêu thú này đều do ngươi đưa đi?!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 937: Xuất hiện


Tất cả thần tiên đều phản ứng rất dữ dội.

Nếu là một tiểu thần tiên thì bọn họ có thể trừng phạt ngay lập tức.

Nhưng Thương Vi thần quân làm ra chuyện này thì không giống như vậy, bởi vì bọn họ không biết vì sao Thương Vi lại làm như vậy.

Không phải Yêu giới đã biến mất rồi sao? Vì sao hắn lại muốn mạo hiểm như thế!

"Không phải bổn quân." Thương Vi thản nhiên đáp lại một câu, sau đó nhìn lướt qua mọi người, "Bổn quân thích yên tĩnh.

Sau này nếu là chuyện có liên quan đến yêu thú thì không cần triệu ta."

Nói xong, Thương Vi phất tay áo rời đi.

Thái độ này đã chọc giận mọi người.

"Thiên Đế, Thương Vi này đến nhân gian một chuyến, chẳng lẽ đã dính phải chuyện gì xui xẻo sao? Sao bây giờ lại trở nên không hiểu chuyện như thế chứ?"

"Thay đổi?" Khởi Mộc thần quân lắc đầu, "Trong số các ngươi, có mấy người đã gặp hắn vào thời thượng cổ? Khi đó, hắn cũng như thế đấy.

Ta thấy, các ngươi... không cần để ý đến hắn đâu."

"Khởi Mộc thần quân, yêu thú nhà ngươi cũng biến mất đấy!" Có người tức giận nói.

"Bổn quân biết, chẳng qua là bổn quân cảm thấy..." Khởi Mộc thần quân dừng một chút, cuối cùng vẫn nói ra: "Chuyện yêu thú mất tích đúng là hơi kỳ quặc, trước đây chưa từng xảy ra bao giờ.

Bổn quân nghĩ kỹ lại, trong bữa tiệc của bổn quân, tiên tử bên cạnh Thương Vi thần quân đã đích thân đưa Thử Viêm đi.

So với Thương Vi thần quân, tiên tử kia và Thử Viêm khiến người ta nghi ngờ hơn nhiều."

"Có thể nói rõ hơn một chút không?"

"Bổn quân nghi ngờ Tống Anh này chính là Thập Doanh ở nhân gian.

Thương Vi thần quân vẫn chưa trừ yêu, hơn nữa còn dùng cách gì đó che giấu khí tức của Thập Doanh.

Bây giờ, Thập Doanh đưa Thử Viêm đi, có khả năng sẽ tìm cách giúp Thử Viêm hồi phục ký ức.

Với năng lực của hai Yêu Vương, đưa một ít yêu thú đi thì không thành vấn đề đúng không?" Khởi Mộc thần quân giải thích.

Nhưng hắn vừa nói dứt lời thì lập tức có người xông vào.

"Thiên Đế, không thấy toàn bộ yêu quái trong Luyện Thần Tháp đâu nữa!"

Nghe thấy chuyện này, mọi người đều hoảng sợ.

"Toàn bộ?!" Thiên Đế cũng hơi sững sờ, "Bao gồm cả hai Yêu Vương kia sao?!"

"Đúng vậy, Phi Liêm và Phi Ách cũng biến mất.

Nhưng Luyện Thần Tháp vẫn luôn có người trông giữ, gần đây hoàn toàn không thấy bất cứ ai xông vào.

Tiểu tiên thật sự, thật sự không hiểu là chuyện thế nào nữa..."

Nếu không phải thấy quá nhiều yêu thú ở Thần giới biến mất nên hắn ta muốn vào trong Luyện Thần Tháp xem thử thì e rằng một thời gian nữa vẫn chưa phát hiện ra!

"Khởi Mộc, lời ngươi vừa nói có bao nhiêu phần chắc chắn?" Thiên Đế hỏi.

Khởi Mộc sửng sốt, hơi ngây người: "Vốn dĩ... Vốn dĩ vô cùng chắc chắn, nhưng mà..."

"Có chuyện gì thì mau nói đi!"

"Thiên Đế, Thập Doanh và Thử Viêm muốn ăn cắp yêu thú thì không khó, nhưng muốn xông vào Luyện Thần Tháp thì không thể không có chút động tĩnh nào được.

Hơn nữa, những đại yêu và Yêu Vương vẫn luôn bị nhốt trong tháp có lệ khí nặng hơn yêu thú gấp nhiều lần, chúng nó thần trí không rõ, không thể tùy tiện để người khác đưa chúng nó đi được.

Vì vậy... Vì vậy, chỉ có một khả năng duy nhất là..." Khởi Mộc thần quân hơi hoảng hốt.

Thiên Đế cũng nghĩ đến điều gì đó: "Ý của ngươi là... Yêu Đế xuất hiện?"

"Phải, trong thiên hạ chỉ có một mình Yêu Đế có thể làm được chuyện này.

Nhưng mà Yêu giới đã biến mất từ lâu.

Yêu Đế này... từ đâu tới?" Khởi Mộc rất mờ mịt.

Trong đầu nghĩ tới tiểu tiên đến từ nhân gian kia.

Khí chất quen thuộc như vậy, tuy rằng dung mạo khác nhau, nhưng dáng vẻ thờ ơ và tùy tiện kia thật sự giống với Chúc Huỳnh y như đúc!

Khởi Mộc hơi căng thẳng.

Hắn vẫn còn nhớ như in chuyện của nhiều năm về trước.

Nếu là những Yêu Vương đó thì thôi, nhưng nếu là Chúc Huỳnh thì hắn thật sự không dám chọc đến!

Nghĩ như vậy, Khởi Mộc đột nhiên xấu hổ đứng dậy: "Gần đây tiểu thần phát hiện tu vi hơi có vấn đề, có lẽ cần bế quan một thời gian..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 938: Mặt dày đến mức nào?


Nói xong, Khởi Mộc thần quân vội vàng cáo lui.

Bất kể tiểu tiên đến từ nhân gian này có phải Chúc Huỳnh hay không thì hắn đều phải trốn đi, kiên quyết không chọc vào Yêu giới.

Nhất là bây giờ, yêu thú đều đã biến mất, cho dù không phải là Chúc Huỳnh làm thì đương nhiên là do mấy đại Yêu Vương phối hợp làm, sao Thần giới có thể ngồi yên không để ý tới được? Nhất định phải phái thần tiên đi trấn áp đúng không? Đến lúc đó, lỡ như hắn bị chọn đi xuất chiến thì phải làm sao?

Trước đây, hắn cũng có mấy phần giao tình với Chúc Huỳnh, chuyện Thần giới làm năm đó lại không được quang minh chính đại lắm.

Nếu hắn lại đánh tới cửa thì có vẻ thần tiên như hắn không phải người tốt.

Thái độ của Khởi Mộc thần quân khiến sắc mặt của Thiên Đế cực kỳ khó coi.

Chẳng qua là thần tiên đông đúc, Thần quân và Thiên tôn đều là người vượt ra khỏi thế ngoại, cho dù là Thiên Đế thì cũng không tiện tỏ thái độ với bọn họ nên ông ta chỉ đành nhịn xuống.

Nhưng chuyện này vẫn chưa được bàn bạc xong.

Cũng không thể mặc kệ chuyện yêu thú mất tích được đúng không?

Thiên Đế cân nhắc trong lòng một phen, định giao chuyện này cho Phạn U thần quân.

Tuy Phạn U thần quân không thích quản nhiều việc, nhưng chuyện Yêu giới năm đó lại do y và Thiên Đế đời trước một tay thúc đẩy.

Bây giờ, Thiên Đế đời trước đã hóa thành hư vô từ lâu, nhưng Phạn U thần quân vẫn còn.

Nếu Yêu giới làm lại từ đầu thì sẽ tìm Phạn U tính sổ đầu tiên nên không ai có thể giải quyết chuyện này tốt hơn y.

Lập tức thuật rõ chuyện này với Phạn U thần quân.

Phạn U không muốn quản, nhưng bây giờ, đông đảo thần tiên đã tìm tới thì chỉ có thể cho bọn họ chút thể diện mà lắng nghe.

Nhưng nghe đến cuối cùng, Phạn U ngẩn ra.

"Ngay cả yêu thú trong Luyện Thần Tháp cũng biến mất!?" Phạn U lập tức hỏi.

"Đúng là như thế.

Nếu không thì cũng không dám làm phiền Thần quân." Tiểu thần tiên thở dài, "Vốn dĩ nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Yêu Vương ở thế gian, cũng vì thế mà đã mời Thương Vi thần quân tới hỏi, nhưng không ngờ Thương Vi thần quân lại hoàn toàn không thèm để ý..."

Phạn U hiểu bản tính của Thương Vi, hắn vốn không có lòng trung thành với Thần giới, đương nhiên sẽ không vì những chuyện thế này mà sốt ruột.

"Theo ý của Khởi Mộc thần quân, chuyện này... hơi kỳ quặc.

Thế nhưng, Khởi Mộc thần quân lại nói mình cần bế quan tu hành, cho nên..." Các thần tiên rất thấp thỏm.

Sợ Phạn U thần quân cũng không chịu giải quyết giúp.

"Trong thiên hạ không có Yêu Vương nào có thể thần không biết, quỷ không hay đưa yêu quái trong Luyện Thần Tháp đi." Phạn U thần quân nói.

"Quả thực là như vậy.

Khởi Mộc thần quân cũng nói như thế.

Ý của hắn là chuyện này có khả năng cao là do Yêu Đế làm."

Bề ngoài, Phạn U vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng y lại như sóng cuộn biển trào.

Khởi Mộc nói không sai, ngoại trừ Chúc Huỳnh thì yêu quái khác không thể có bản lĩnh này.

Làm Yêu Đế, Chúc Huỳnh trời sinh có sức hấp dẫn cực kỳ mạnh mẽ đối với yêu quái!

Nghĩ như vậy...

Phạn U cũng nhớ đến cảnh tượng hôm đó, Tống Anh kia có thể đưa Thử Viêm đi ngay trước mặt y.

Thử Viêm là ai? Cho dù hóa thành bản thể thì cũng không thể thoát khỏi tâm tính hung hãn của hắn.

Sao có thể bị một nữ tiên nhỏ bé dùng một câu đưa đi chứ?

Nàng là Chúc Huỳnh ư?!

Phạn U giật mình.

Nhưng lại hơi khó tin.

Rõ ràng y đã tận mắt nhìn thấy Chúc Huỳnh tan thành mây khói, sao có thể xuất hiện một lần nữa chứ? Nếu có Yêu Đế mới thì trời đất nhất định sẽ sinh ra dị tượng, nhưng những năm gần đây hoàn toàn không có chút điềm báo nào.

Phạn U lập tức đồng ý nhận lời giải quyết chuyện này.

Trong lòng y có điều nghi ngờ, lại là chuyện liên quan đến Chúc Huỳnh, đương nhiên phải đích thân đi hỏi.

Thậm chí, y còn xuất hiện ở núi Phác Ảnh ngay lập tức.

Trước đây, y cũng là một trong số những chủ nhân của núi Phác Ảnh, nhưng bây giờ Thương Vi đã quay về, đương nhiên hắn sẽ thay đổi trận pháp nên y muốn vào trong cũng khó khăn.

Thế là đứng chờ ở bên ngoài.

"Vậy mà còn cầm theo món quà lão tử tặng cho y năm đó.

Rốt cuộc mặt dày đến mức nào vậy?" Tống Anh cười lạnh một tiếng.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 939: Tiêu dao tự tại


Món quà này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một cây quạt mà thôi.

Bởi vì năm đó, Phạn U cũng xem như phong thái tao nhã nên nàng mới tặng thứ ấy.

Khi đó, nàng thật sự xem Phạn U là huynh đệ ruột thịt.

Bây giờ ngẫm lại, cho dù là rác thì tặng cho y cũng là lãng phí.

"Bây giờ, yêu quái trong rừng thú và Luyện Thần Tháp đều đã bị ta đưa đi, số còn lại vừa quá nhiều vừa quá loạn.

Ta không thể trộm hết yêu quái trong nhà của tất cả thần tiên chỉ trong một lượt được.

Sau khi dạy dỗ y một trận, ta sẽ trở về Yêu giới." Tống Anh nói.

Nàng tới đây chỉ vì những yêu quái đó mà thôi.

Nhưng nhiều thần tiên như vậy, có ai không nuôi một, hai yêu thú làm vật cưỡi?

Nàng đã đưa vật cưỡi trong nhà các Thiên tôn, Thần quân đi, số còn lại chỉ có thể dùng cách khác để đưa về.

Cách này... rất đơn giản, chính là đánh một trận.

Quang minh chính đại đưa về sau trận thắng.

Yêu giới không thể im hơi lặng tiếng xuất hiện như vậy được.

Những yêu quái này đã bị Thần giới áp bức nhiều năm, nếu không phản kháng một lần thì cho dù sau này có tu luyện trở lại cũng sẽ thiếu mạnh mẽ, vĩnh viễn không dám ngẩng đầu lên đối mặt với Thần giới!

Còn về Phạn U, nàng sẽ khiến y phải trả một cái giá cực đắt, nhưng y chưa bao giờ là mục tiêu cuối cùng của nàng.

Tống Anh thản nhiên đi ra ngoài.

Phạn U thấy nàng xuất hiện thì cau mày, nhìn chằm chằm vào nàng bằng ánh mắt sâu thẳm: "Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao trên người ngươi lại có thần lực?"

Không chỉ có thần lực mà thần lực còn không hề yếu kém.

Sao Yêu Đế có thể tu thành thần được?

Tống Anh cười lạnh một tiếng: "Ngươi đã tìm tới cửa mà ngay cả ta là ai cũng không biết sao?"

"Chúc Huỳnh?" Sắc mặt của Phạn U hơi tái đi: "Những yêu thú đó thật sự đều do... ngươi đưa đi?"

"Đương nhiên.

Sao yêu quái có thể ở lại Thần giới của các ngươi vĩnh viễn được? Nên quay về địa bàn của chính bọn ta." Tống Anh vô cùng thản nhiên.

Nàng nói ra lời này xem như đã thừa nhận thân phận của mình.

Tay Phạn U khẽ run, trong lòng đột nhiên hoảng loạn.

"Làm sao ngươi... còn sống? Chuyện năm đó là do ta bị ép." Phạn U rũ tay xuống, "Sao ta dám cãi lại lệnh của Thiên Đế chứ? Huống hồ, tuy không hoàn toàn tách hai giới Nhân, Thần ra như lời ngươi nói nhưng cũng chỉ để lại một cái thang trời mà thôi, thần tiên rất hiếm khi hạ phàm..."

Tống Anh nghe thấy lời này thì bật cười một tiếng, đột nhiên giơ tay phóng yêu lực ra, lập tức nện lên mặt Phạn U.

Mặt nạ lập tức vỡ nát.

Lộ ra gương mặt xấu xí, đáng sợ.

Phạn U hoảng loạn dùng tay áo che mặt, có vẻ không chịu nổi.

"Ngươi đúng là rất biết cách thếp vàng lên mặt mình.

Nếu không phải có Thương Vi ra tay thì toàn bộ công sức của lão tử đều đã đổ sông đổ bể rồi! Thần giới các ngươi nghĩ hay lắm, dám bắt tay với bản tôn để xử lý Ma giới, sau đó thì đâm bản tôn một dao.

Bây giờ bản tôn đã trở về, ngươi lại nói với ta rằng ngươi bị ép?"

Tống Anh châm chọc nhìn Phạn U: "Phạn U, ngươi thật sự khiến ta ghê tởm."

Ánh mắt Phạn U trở nên tối tăm: "Vì vậy, bây giờ ngươi trở về là vì muốn xây dựng lại Yêu giới sao?"

"Đương nhiên rồi." Tống Anh ngẩng đầu.

"A." Phạn U khẽ hừ một tiếng, "Ngươi quá ngây thơ rồi.

Thần giới một mình độc đại nhiều năm như vậy, cho dù ngươi đưa những yêu quái đó quay về thì năng lực của bọn họ có thể đấu nổi với Thần giới sao?"

Phạn U nói xong thì thả tay xuống, bước từng bước một tới trước mặt Tống Anh: "Chúc Huỳnh, không phải bây giờ ngươi làm nữ tiên cũng tốt lắm sao? Chuyện quá khứ cứ để cho nó trôi qua đi.

Ta cưới ngươi vào cung môn, ngươi và ta tiêu dao tự tại ở Thần giới có gì không tốt chứ?"

"Yêu, bọn chúng dơ bẩn, nông cạn, th.ô t.ục không chịu nổi! Bọn chúng đi theo ngươi chính là sỉ nhục ngươi! Ngươi lương thiện như vậy, vì sao lại làm yêu chứ?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 940: Đồng quy vu tận


Phạn U nói xong thì vẫn muốn đưa tay chạm vào mặt Tống Anh.

Nghe thấy lời này, Tống Anh thật sự cảm thấy ghê tởm muốn chết.

Nàng còn chưa ra tay, Thương Vi đã đột ngột hiện thân, tung ra thần lực đẩy mạnh Phạn U về phía sau mấy bước.

"Thần lực của sư huynh đã hồi phục khá tốt nhỉ." Phạn U âm trầm, "Nhưng mà sư huynh à, dù sao thì ngươi cũng đã ngủ say dưới đáy sông lâu lắm rồi.

Bây giờ ta nhường ngươi không có nghĩa là ta sẽ thua dưới tay ngươi."

Tống Anh thở hắt ra: "Ngươi câm miệng cho lão tử!"

"Lải nha lải nhải không yên.

Ngươi thật sự cảm thấy ta đường đường là Yêu Đế mà đánh không lại ngươi sao?" Tống Anh cười nhạo một tiếng.

Sau đó, nàng huy động toàn bộ yêu lực trong cơ thể.

Chỉ thấy không khí xung quanh lập tức đông cứng lại, một luồng sức mạnh lao thẳng về phía Phạn U.

Những năm ở nhân gian, hầu hết thời gian, nàng đều ở Yêu giới tu dưỡng cơ thể.

Có Luân Hồi Chủng và cái bình quý, tốc độ hấp thụ yêu lực của nàng cực kỳ nhanh, thậm chí còn lợi hại hơn thời thượng cổ rất nhiều.

Bởi vì sau khi trưởng thành, Luân Hồi Chủng sẽ ngưng kết ra vô số sinh cơ, còn sẽ cho quả Luân Hồi Chủng, mỗi một quả có thể giúp người ta tăng tốc độ tu luyện lên gấp bội.

Còn có vầng trăng bạc ở Yêu giới nữa.

Trước đây, nó vẫn luôn bị phong ấn bên trong mảnh vụn của thế giới.

Sau đó, Yêu giới chậm rãi hồi phục, vầng trăng bạc kia sẽ không ngừng tỏa ra năng lượng đã tích góp được.

Không biết bao nhiêu năng lượng của nó đã vào bụng các tiểu yêu quái, kết quả thế nào, hoàn toàn có thể đoán được.

Xung quanh Tống Anh xuất hiện vô số lưỡi dao gió lạnh lẽo như băng.

Sắc mặt của Phạn U đại biến, y lập tức lui về phía sau: "Sao có thể..."

Sao Chúc Huỳnh lại khôi phục được sức mạnh khủng khiếp như vậy?!

"Năm đó, khi đánh nhau với ngươi, ta chỉ dùng có mấy chiêu.

Bây giờ không thể cho qua dễ dàng như trước được, phải đánh thêm mấy chiêu." Tống Anh cười lạnh một tiếng.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ số lưỡi dao gió lao vun vút tới chỗ y.

Phạn U lập tức sử dụng thần lực ngăn cản.

Điều khiến y ngạc nhiên chính là yêu lực của Tống Anh vô cùng mạnh mẽ!

"Đúng rồi, năm đó để lại trên mặt ngươi ít linh hỏa, bây giờ cũng nên kiểm tra thử." Dứt lời, Tống Anh vươn tay ra, trên mặt Phạn U đột nhiên lóe lên ánh đỏ, một ngọn lửa yêu tà vô cùng nóng bỏng lập tức bùng lên, bọc lấy Phạn U.

Bên ngoài cơ thể thì lạnh như băng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, còn bên trong cơ thể lại hừng hực lửa nóng.

Tống Anh cho rằng cảm giác này nhất định rất tuyệt diệu.

Phạn U chật vật không chịu nổi.

Trong lúc đánh nhau, y đột nhiên không phục, hô lên: "Chúc Huỳnh! Chuyện năm đó đều do chính ngươi sai!"

"Ta cũng cảm thấy như vậy.

Nếu không quen biết kẻ vô liêm sỉ và vô lương tâm như ngươi thì ta cũng không cần chịu khổ nhiều năm như thế." Tống Anh không hề bị y thao túng tâm lý.

"Aaaaa ——" Phạn U há miệng r.ên rỉ, quần áo trên người trông có vẻ kỳ lạ.

Thấy y như thế, Tống Anh vung tay một cái, Lạc Chân lập tức xuất hiện ngay trước mặt.

Giờ phút này, dáng vẻ hoạt bát, quyến rũ trước đây của nàng ta đã trở nên u ám hơn nhiều.

Nơi đây có áp chế cực nhỏ với yêu lực, hơn nữa còn có Tống Anh giúp đỡ, Lạc Chân muốn báo thù không hề khó.

Phạn U nhìn thấy Lạc Chân, sắc mặt của y thay đổi ngay tức khắc.

"Ta đã chờ ngươi rất nhiều năm." Giọng của Lạc Chân lạnh như băng.

Ngay sau đó, nàng ta lao thẳng đến Phạn U!

Tập hợp yêu khí toàn thân, chỉ nghe "đoàng" một tiếng, dứt khoát nổ tung, đồng quy vu tận với Phạn U!

Đồng tử của Tống Anh hơi co lại, sau đó, nàng lại quay về dáng vẻ dửng dưng.

Thiếu nợ thì phải trả.

Mặc dù Lạc Chân là yêu nhưng nàng ta h.am m.uốn tình yêu, bị người khác mê hoặc nên hỏng việc, tội này nên phạt.

Chẳng qua là nàng ta cũng đã theo nàng nhiều năm, không thể để nàng ta rời đi khi trong lòng đầy vướng bận được.

Bây giờ nàng ta đi cùng Phạn U cũng xem như chết có ý nghĩa.

Thương Vi cau mày: "Ta cho rằng ngươi sẽ giữ mạng cho y, chậm rãi... trút hận."

"Ngươi cho rằng ta ngốc sao? Ta không biết rõ trong tay Phạn U có bao nhiêu bảo bối, lại từng lĩnh hội bao nhiêu bản lĩnh.

Nếu chỉ bắt y lại thì với năng lực của mình, y muốn trốn thoát chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Ta không muốn chịu cơn giận vô cớ đó đâu." Tống Anh dứt khoát nói thẳng.
 
Back
Top Bottom