Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 911: Cứ tuyên triệu


Tống Anh cũng hiểu, thần tiên cao cao tại thượng, để có thể thể hiện loại cảm giác không giống người thường này, đương nhiên phải nâng tiêu chuẩn lên cao một chút.

Nàng có ấn tượng mơ hồ rằng vào thời thượng cổ, con người muốn thành tiên không khó như vậy.

Nếu có tư chất và cơ duyên thành tiên thì vẫn có thể tìm kiếm sự trường sinh.

Không nói đến chuyện cầu tiên vấn đạo này nữa, yêu phi tiền triều kia...

Tống Anh cũng cảm thấy đối phương thật đáng thương.

Tuy rằng là Lạc Chân chuyển thế nhưng yêu linh của Lạc Chân vẫn luôn ngủ say, phi tử kia cũng xem như người vô tội nhưng lại bị tiêu diệt như vậy.

Nàng từng nghiên cứu lịch sử của tiền triều, phi tử kia thật sự chưa từng làm chuyện nào ức h**p người khác.

Cứ nhìn Cố Minh Bảo là biết.

Cố Minh Bảo không có yêu linh chính là một tiểu cô nương ngây thơ, đơn thuần, nào có làm chuyện gì ác?

Thần tiên trừ yêu là vì nghĩ cho danh tiếng của con người, Tống Anh cũng không thể nói gì hơn.

Nhưng nghĩ đến việc Thần giới đã từng làm chuyện này thì bây giờ có vẻ hơi dối trá.

Rốt cuộc là vì cứu vớt con người nên mới trừ yêu, hay là vì… tránh để Yêu tộc vùng dậy lần nữa?

Giờ phút này, Tống Anh nhìn hồ yêu, nói: "Ngày mai, ngươi lẻn vào đại nội hoàng cung, nói rõ ràng hết tất cả những gì vừa mới nói với hoàng đế.

Ngoài ra, phải nói thật chi tiết về chuyện cao tăng kia sai ngươi hại người trong những năm qua để tiện cho bọn họ điều tra."

"Còn nữa, nếu hoàng đế hỏi ngươi vì sao lại thay đổi lời khai thì ngươi phải ngoan ngoãn trả lời, nói bản thân đã gặp ai, vì sao lại làm như thế." Tống Anh nói tiếp.

"Vậy, vậy không phải sẽ khai ra người..."

"Không sai.

Chính là nói với hoàng đế rằng ta đã bảo ngươi làm như vậy." Tống Anh gật đầu.

Nàng cảm thấy phải dứt khoát giải quyết chuyện này.

Nếu muốn thay đổi mệnh bàn thì phải kịp thời loại trừ hết tất cả nguy hiểm.

Nàng và Hoắc Triệu Uyên có thực lực, nếu thế thì sao còn phải giấu đầu lòi đuôi? Thay vì lo lắng thần tiên lợi dụng hoàng tộc để gây chuyện, chi bằng uy h**p hoàng đế trước, cho ông ta biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.

Nàng thật sự là một người thông minh.

Tống Anh cong môi cười.

Hồ ly tinh ngoan ngoãn đáp lời, đêm đó chui lỗ chó vào trong hoàng cung.

Làm một hồ ly tinh, nàng ta cũng có thân thủ nhanh nhẹn.

Ban ngày, hoàng đế đã nhận được tin tức, biết hồ ly tinh đã chạy trốn thì trong lòng khó yên.

Đó chính là hồ ly tinh, không phải người phàm.

Nếu ghi hận, thậm chí muốn cứu Hoắc Triệu Uyên thì sức người làm sao ngăn cản được?

Khi ông còn đang nghĩ ngợi thì một bóng trắng xông vào ngự thư phòng, sau đó hóa thành hình người, quỳ xuống: "Tiểu yêu tham kiến Hoàng thượng.

Hoàng thượng đừng sợ, ta tới để, ta tới để khai báo."

"..." Mí mắt của hoàng đế giật giật.

Câu "Cứu giá!" nghẹn trong miệng không thốt ra.

Đương nhiên, mặc dù ông không mở miệng nhưng giờ phút này, thái giám, cung nữ trong ngự thư phòng đã vây quanh ông.

Không đợi hoàng đế lên tiếng, hồ ly tinh vội vàng làm theo lời Tống Anh dặn, ngoan ngoãn khai hết những chuyện bản thân đã làm mấy năm nay: "Hoàng thượng, tuy rằng vị cao tăng kia quả thực có chút năng lực nhưng lại là yêu tăng.

Ông ta đã ăn thịt mấy chục đứa trẻ và nữ tử.

Hoàng thượng tuyệt đối không được tin tưởng người này."

"..." Hoàng đế nheo mắt.

Ông cảm thấy lời yêu quái này nói không đáng tin.

Nhưng yêu quái này đã trốn đi mà còn quay lại thì thật sự hơi kỳ quái.

"Ngươi nói những lời này là để giải vây cho Võ Thần Vương sao?" Hoàng đế cũng không ngốc.

"Tiền bối nói... nói, nếu người cảm thấy như vậy thì nàng thật sự rất tức giận... Nếu nàng tức giận thì có thể phải tới lý luận với người..." Hồ ly tinh vội vàng trả lời.

"Tiền bối? Ai?"

"Là Võ Thần Vương phi.

Nàng nói nếu người muốn gặp nàng thì cứ tuyên triệu." Hồ ly tinh đáp.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 912: Cao thâm khó đoán


Hoàng đế nheo mắt, nhất là khi nghe tới Võ Thần Vương phi, ông vừa tức giận vừa không hiểu gì.

Nếu ông nhớ không nhầm, hình như nàng là nữ nhi của Diên Bình Hầu, không được yêu thương lắm, hình như đã cắt đứt quan hệ phụ tử.

Nếu không phải nàng có chút duyên phận với Hoắc Triệu Uyên thì ông cũng không biết nàng là ai.

"Ngươi là... yêu quái mà Võ Thần Vương phi nuôi dưỡng?" Hoàng đế tức giận trong lòng.

Vốn dĩ Võ Thần Vương không hề thừa nhận mình cấu kết với yêu quái, nếu việc này do thê tử hắn làm thì có khác gì hắn làm đâu?!

Ông thương xót tộc Hoắc thị trung nghĩa, hầu như không còn ai còn sống nên nhiều lần khoan dung với Hoắc Triệu Uyên.

Hắn còn trẻ tuổi mà đã được đứng hàng vương khanh nhưng vẫn không biết đủ!

"Tiểu yêu không có quan hệ với Võ Thần Vương phi, chẳng qua vừa mới được Đại hoàng tử thả ra đã bị Võ Thần Vương phi bắt được." Hồ ly tinh quỳ rạp dưới đất, ăn ngay nói thật.

Dáng vẻ này khiến hoàng đế hơi khó hiểu.

"Ngươi có ý gì? Nếu Võ Thần Vương phi bắt được ngươi thì vì sao ngươi còn chạy đến trước mặt trẫm?" Hoàng đế thật sự không thể hiểu nổi.

Hồ ly tinh buồn bực, có phải hoàng đế này bị ngốc không? Chuyện đơn giản như vậy mà nghe không hiểu sao?

"Ta sợ vương phi nên mới nghe lời nàng ấy, nói rõ ràng chuyện này với ngài mà thôi." Nói xong, hồ ly tinh lắc mình biến thành hồ ly rồi chạy mất.

"..." Mí mắt của hoàng đế giật giật, chịu k.ích th.ích và sỉ nhục cực lớn.

Trong hoàng cung mà những yêu quái này muốn tới là tới, muốn đi thì đi! Nếu muốn mạng ông thì chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao!

"Chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài!" Sắc mặt của hoàng đế đen thui, "Sáng sớm ngày mai lập tức triệu Võ Thần Vương phi vào cung! Còn nữa, phái người đến Vũ Vương phủ, gọi Vũ Vương tới cho trẫm!"

Tối nay ông không thể ngủ yên mà nhi tử ngay cả một con hồ ly tinh cũng không quản nổi còn muốn ngủ?!

Vũ Vương tiến cung ngay trong đêm.

Vừa nhìn thấy gương mặt khó coi của Khai Đức đế, hắn ta lập tức quỳ xuống: "Nhi thần biết tội, không canh chừng con hồ ly tinh kia nghiêm ngặt."

"Ngươi nắm tin tức cũng nhanh nhỉ! Trẫm bảo ngươi làm chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong! Ngươi còn có thể làm được gì!?" Khai Đức đế không vui, "Con hồ ly tinh này do ngươi cố ý thả đi đúng không?!"

"Phụ hoàng minh giám, nhi thần không có.

Con hồ ly tinh này cao thâm khó đoán, nhi thần cũng không ngờ được nó lại có thể tránh được tầng tầng canh gác mà chạy thoát ra ngoài!" Vũ Vương lập tức nói.

Giờ phút này, Khai Đức đế không quan tâm nhi tử cố ý hay vô tình thả con hồ ly tinh này chạy đi.

Ông chỉ biết, nếu không phải hắn ta vô năng, không trông coi cẩn thận thì tối nay, con hồ ly tinh này đã không chạy vào hoàng cung khiến ông bị hoảng sợ một phen!

May mà con hồ ly tinh này không hành thích, nếu không thì người ngồi trên ngôi vị hoàng đế bây giờ vẫn còn là ông sao?!

Nhưng nghĩ đến đây, Khai Đức đế hơi nhíu mày.

Với sự hiểu biết của ông về Hoắc Triệu Uyên mấy năm nay, thật ra ông vẫn ôm mấy phần mong chờ đối với người này.

Ông không ít lần phái người điều tra Hoắc Triệu Uyên cả công khai và âm thầm, kết quả nhận được vẫn luôn chỉ có một, chính là tuy người này không tính là trung hậu nhưng lại không phải người hiếu chiến.

Nếu hắn cảm thấy hứng thú với ngôi vị hoàng đế thì sẽ không chờ đến giờ này mới ra tay.

Năm đó, khi ông khải hoàn về triều, lật lại bản án, toàn bộ người trong thiên hạ đều chấn động.

Khi đó, hắn nắm binh quyền trong tay, còn có không ít thuộc hạ cũ của Hoắc gia thề sống thề chết đi theo, muôn dân trăm họ đều xúc động trước chuyện của Hoắc gia, hoàng tộc cũng bày tỏ sự áy náy sâu sắc.

Nếu lúc ấy Hoắc Triệu Uyên tạo phản, bất kể có thành công hay không thì người trong thiên hạ đều sẽ không mắng hắn một câu nào.

Bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, Hoắc Triệu Uyên lại có ý định làm phản?

Thật ra thì Khai Đức đế cũng không tin lắm, nhưng thân là đế vương, trên người hắn không chỉ gánh vác lê dân bá tánh mà còn có trên dưới hoàng tộc nên không thể không cứng rắn.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 913: Thiên thu vạn đại


Giờ phút này, hoàng đế lạnh nhạt nhìn nhi tử bên dưới, nghĩ đến cao tăng mà nhi tử đưa về.

"Trước đây ngươi từng nói rằng vị cao tăng này bắt được yêu hồ nên mới có thể phát hiện ra âm mưu của Hoắc Triệu Uyên đúng không?" Hoàng đế hỏi.

"Đúng vậy." Vũ Vương vội vàng đáp.

Khai Đức đế nhớ tới lời hồ ly tinh kia nói thì hơi ghét bỏ, lúc này nghe Vũ Vương nói tiếp: "Phụ hoàng, vị cao tăng này biết cách luyện không ít bí dược.

Người thấy ông ta trông như năm mươi tuổi nhưng trên thực tế đã hơn tám mươi.

Ông ta có thuật trú nhan*, nếu giúp phụ hoàng điều trị thân thể thì người nhất định có thể thiên thu vạn đại*!"

* Trú nhan: giữ cho vẻ ngoài không bị già đi

*Thiên thu vạn đại: chỉ một khoảng thời gian rất dài, ám chỉ sống lâu ngàn năm

"Thiên thu vạn đại?" Khai Đức đế cười lạnh một tiếng.

Nếu chuyện này được nói ra trước khi hồ ly tinh kia mở miệng thì có lẽ ông sẽ đồng ý, nhưng hôm nay, nghe hồ ly tinh nói xong, cho dù bán tín bán nghi thì ông cũng không dám giao mạng mình vào tay vị cao tăng này!

"Cả ngày chỉ biết nghĩ tới mấy thứ vô dụng đó! Lúc ngươi còn nhỏ không có chí tiến thủ, bây giờ đã đến tuổi này mà vẫn không hiểu chuyện như thế! Cút về tỉnh táo lại cho ta!" Hoàng đế lập tức ném sổ con trong tay ra ngoài.

Vũ Vương nghe thấy lời này thì ngơ ngác.

Chuyện này không đúng!

Sở dĩ hắn ta từ bỏ hồ ly tinh chủ yếu là vì hắn ta nghĩ rằng phương thuốc trong tay cao tăng chắc hẳn có sức hấp dẫn với phụ hoàng hơn, còn hắn ta lại nắm giữ một vài điểm yếu của cao tăng, hoàn toàn có thể khống chế người này tuyệt đối!

Nhưng bây giờ, phụ hoàng hắn ta đang nói gì?

Đồ vô dụng?!

Chẳng lẽ phụ hoàng không muốn sống lâu hơn một chút sao?!

Vũ Vương ngơ ngác, mơ màng bị đuổi ra ngoài.

Ngẫm lại thì hôm nay bản thân chạy tới là để nghe mắng sao? Hơn nửa đêm triệu hắn ta tới đây, mắng mấy câu rồi đuổi hắn ta đi?!

Vũ Vương cảm thấy nội tâm của mình đã chịu k.ích th.ích vô cùng lớn.

Lại không biết phụ hoàng của hắn ta đã chịu k.ích th.ích còn lớn hơn nữa.

Sáng sớm hôm sau, Tống Anh được tuyên triệu vào cung.

Nàng lần đầu tiên mặc cung trang hẳn hoi, ra hình ra dạng.

Người ngoài thấy vậy thì cho rằng Tống Anh tiến cung để chịu khổ.

Nếu nàng cầu xin cho Hoắc Triệu Uyên thì chắc chắn sẽ bị trách phạt.

Diên Bình Hầu ở nhà không nhịn được mà vui mừng một phen, nghĩ rằng nếu lần này Tống Anh bị phạt thì nhà hắn ta sẽ không bao giờ hỗn loạn như thế nữa.

Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng hắn ta cũng không dám bỏ đá xuống giếng.

Kinh nghiệm bao nhiêu năm qua nói với hắn ta rằng chỉ cần lần này kẻ địch không chết thì không được kết luận quá sớm để tránh tự đánh vào thể diện của mình.

Bây giờ hắn ta làm Hầu gia mà phải nơm nớp lo sợ, thanh danh của gia đình lại xuống dốc không phanh, vẫn nên tạm thời ăn nói khép nép một chút thì cuộc sống mới yên ổn được.

Không ít người tò mò hỏi thăm tình hình trong cung, còn lúc này, Tống Anh mang vẻ mặt vô cùng thản nhiên.

Thấy hoàng đế, Tống Anh cũng không quỳ xuống.

Hoàng đế cau mày: "Tống thị, ngươi như vậy là có ý gì? Ai cho ngươi lá gan xem thường trẫm?!"

"Ngươi là đế vương, ta cũng là đế vương.

Vì sao phải tôn kính ngươi?" Tống Anh cười tủm tỉm nói.

"To gan! Ngươi muốn tạo phản đúng không?" Hoàng đế giận dữ.

"Hoàng thượng hà tất phải gấp gáp tức giận như thế? Ta nói ta là đế vương nhưng không phải đế vương của con người mà là của Yêu tộc ta." Tống Anh cảm thấy bản thân mình xứng đáng trăm triệu điểm "giả ngầu", hơi ngẩng đầu lên.

Sự hoảng loạn xẹt qua khuôn mặt của Hoàng đế chỉ trong nháy mắt: "Ý của ngươi là, ngươi là Yêu tộc?"

"Đúng vậy." Tống Anh gật đầu.

"Làm sao để chứng minh?" Hoàng đế căng thẳng trong lòng.

Yêu tộc... Từ xưa đến nay, yêu tà mê hoặc lòng người, tiền triều vì yêu tà mà sụp đổ.

Chẳng lẽ hoàng tộc Đại Định của ông đã làm chuyện gì khiến trời đất phẫn nộ nên mới gây ra họa như thế?!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 914: Thần quân chuyển thế


Tống Anh thấy hoàng đế cố làm ra vẻ trấn định thì có thể đoán được ông đang nghĩ gì.

Làm hoàng đế, nhất là hoàng đế nhân gian, một khi xảy ra thiên tai hay nhân họa mà sức người không thể ngăn cản được thì sẽ nghi ngờ có phải do bản thân đã làm gì thất đức hay không, sau đó lại tìm cách hiến tế để bù đắp sai lầm của mình.

"Hoàng thượng, Yêu tộc của ta đã yên lặng suốt nhiều năm qua, lần này quay lại không có liên quan gì đến con người.

Chỉ cần các ngươi không chủ động khiêu khích, tộc ta bằng lòng chung sống hoà bình với các ngươi..." Tống Anh nói tới đây thì đột nhiên mỉm cười rồi nói tiếp: "Không.

Nói chính xác thì sau này Yêu tộc ta và Nhân tộc các ngươi không xâm phạm lẫn nhau, thế giới này vẫn là địa bàn của các ngươi, còn Yêu tộc ta đương nhiên sẽ quay về nơi Yêu tộc nên đến."

Nghe thấy lời này, gánh nặng trong lòng hoàng đế được giải tỏa, nhưng ông vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

"Ngươi... thật sự là yêu quái sao? Nhưng ngươi rõ ràng là nữ nhi của Diên Bình Hầu mà..." Hoàng đế hơi khó hiểu.

Nếu không phải chính miệng nàng nói ra thì sao ông có thể tin được?

Tống Anh suy nghĩ, hôm nay nàng tới để đàm phán hoà bình với Hoàng thượng.

Nhưng cũng phải cho hoàng đế thấy bản thân nàng không dễ bắt nạt mới được.

Nếu không, để đối phương biết được Yêu tộc bị áp chế ở đây thì hoàng đế hoặc không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, xử lý luôn nàng thì làm sao?

Đương nhiên, hoàng đế cũng không làm được chuyện đó.

Nhưng để tránh những phiền phức không đáng có, giờ phút này, Tống Anh chỉ có thể biểu hiện thật tốt.

Tống Anh triệu hồi yêu lực trong cơ thể, búng tay tạo ra một ngọn lửa.

Ngọn lửa lập tức lao về phía rèm treo trong cung điện, quấn quanh rèm lụa, tạo thành một con rồng lửa vàng rực, sau khi bay lượn trong cung điện thì nổ tung không thấy đâu.

Hoàng đế giật thót trong lòng, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Cho dù ông có thiên quân vạn mã thì khi gặp yêu quái cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn ư?!

"Ta là Yêu Đế chuyển thế, bây giờ chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường ở nhân gian này mà thôi.

Hồ ly tinh xuất hiện ở thành Dung trước đây đã bị xử tử từ lâu.

Con bây giờ… là yêu quái đã làm việc ác cùng với tên cao tăng kia, ta sẽ tự xử lý.

Chẳng qua là làm phiền Hoàng thượng thả phu quân nhà ta ra, hắn không đáng phải chịu tội này.

Nếu hắn cứ bị nhốt trong nhà lao, lỡ như xảy ra chuyện gì thì ta sợ hoàng đế sẽ bị tổn hại công đức." Tống Anh nói.

Lời này của nàng không hề khách khí chút nào, Khai Đức đế chậm rãi điều chỉnh tâm trạng rồi hỏi: "Hoắc ái khanh cũng là yêu quái sao?"

Nếu là yêu quái thì có thể giải thích vì sao hắn mạng lớn như thế, còn nữa, vì sao trên chiến trường năm đó, hắn còn trẻ tuổi mà đã có thể chém giết ra một đường máu.

"Không.

Vị vương gia do đích thân ngươi sắc phong này chính là thần quân trên trời chuyển thế.

Lần này hắn hạ phàm chính là để trừ yêu.

Nhưng tâm tính của hắn không kiên định, bây giờ đã thành hảo hữu của ta.

Hai ta cảm mến lẫn nhau, e rằng không thể diệt trừ đối phương." Tống Anh thở dài.

"..." Hoàng đế nheo mắt.

Thần tiên chuyển thế...

Làm hoàng đế, nghe nói thần tử là thần tiên chuyển thế không phải là tin tức tốt.

"Võ Thần Vương có ý đồ tạo phản, trẫm sợ... không thể làm theo mong muốn của ngươi." Khai Đức đế trông rất kiên cường.

"Vậy cũng được thôi.

Thế thì làm phiền hoàng đế lập tức hạ chỉ chém chết hắn.

Nhưng trước khi chém chết, ta khuyên ngươi nên đến chùa chiền của hoàng gia tìm cao tăng thật sự để hỏi thăm trước, tốt nhất là hỏi xem nếu ngươi đích thân giết Hoắc Triệu Uyên thì công đức trên người bị trừ bao nhiêu, kiếp sau còn có thể sinh ra trong nhà đế vương hay không." Tống Anh cũng rất bình tĩnh, "Ngoài ra, hắn có chết hay không thật ra cũng không quan trọng.

Bởi vì khi hắn còn sống thì chính là người, sau khi chết thì chính là thần tiên.

Nếu hắn thật sự cảm thấy hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế của ngươi thì ta nghĩ năng lực bây giờ của Đại Định không ngăn cản được đâu."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 915: Rời khỏi


Những gì Tống Anh nói thật sự khiến Khai Đức đế vô cùng tức giận, nhưng bây giờ, thực lực bày ra ngay trước mắt, ông cũng không thể nói "không".

"Có thể cho trẫm suy xét một chút không?" Khai Đức đế suy nghĩ, dứt khoát nói: "Trẫm là hoàng đế, có trách nhiệm bảo vệ bá tánh trong thiên hạ này.

Nếu ngươi nói mình là Yêu Vương, lại cố ý giao hảo với tộc của ta thì làm sao trẫm biết được ngươi có thành ý hay không? Nếu trẫm thả Hoắc Triệu Uyên ra, hắn lại bắt tay với ngoại tộc như ngươi để chém giết hoàng cung thì lúc đó trẫm nên làm thế nào?"

"Hơn nữa, tuy không biết thực lực của Yêu tộc ngươi ra sao, nhưng tất nhiên là có năng lực lên trời xuống đất.

Nếu sau này giam cầm toàn bộ tộc của bọn ta, chẳng lẽ không phải là đại họa sao?" Hoàng đế cũng rất thực tế, mở miệng hỏi.

Nói cách khác, muốn đàm phán hòa bình thì phải cho ông nhìn thấy thành ý.

Tống Anh hơi lúng túng gãi đầu: "Thật ra thì với năng lực của Hoắc Triệu Uyên bây giờ, cho dù hắn muốn trốn ngục, tạo phản cũng không khó."

"..." Khóe miệng của Hoàng đế giật giật.

"Nhưng nếu ngươi đã nói như vậy thì để làm ngươi yên tâm, ta cũng không ngại giao ra điểm yếu cho ngươi." Tống Anh suy nghĩ, tiếp tục nói: "Ta có rất nhiều cửa hàng, tài sản, thậm chí cũng có người thân và hảo hữu ở Đại Định.

Nếu ta thật sự muốn giam cầm các ngươi thì bây giờ đã âm thầm tiến hành rồi chứ không phải công khai tới gặp ngươi."

"Ngoài ra, nếu Hoàng thượng đồng ý thả Hoắc Triệu Uyên đi, từ nay về sau, bất kể trên trời dưới đất có xuất hiện nhân vật nào xúi giục thì đều là kẻ địch của hai chúng ta.

Ta sẽ nói Hoắc Triệu Uyên từ bỏ vị trí Vương gia, cùng ta ẩn cư tại thành Dung, không được tuyên triệu thì sẽ không bước ra.

Không chỉ như thế, ta có thể bảo đảm với ngươi, ngày nào ta còn làm Yêu Đế thì ta sẽ không cho phép yêu quái tự tiện làm hại một người vô tội nào.

Hơn nữa, ta còn đưa cho ngươi một tín vật.

Nếu sau này Đại Định gặp nạn thì cứ đưa tín vật này ra, ta sẽ thực hiện một yêu cầu hợp lý của tộc các ngươi."

Tống Anh nghĩ, điều kiện mà mình đưa ra chắc chắn rất hấp dẫn.

"Nhưng... trẫm không hiểu.

Nếu ngươi đã có năng lực như thế, vì sao lại phải nhường nhịn?" Hoàng đế nghi ngờ hỏi.

"Ngươi và Hoắc Triệu Uyên đã làm quân thần nhiều năm, há có thể không biết cách hắn làm người sao? Hắn tình nguyện nuốt xuống thù hận của mình vì không muốn mối thù này làm hại bá tánh trong thiên hạ.

Sao ta không thể thành toàn nguyện vọng này của hắn?"

Đương nhiên không chỉ vì Hoắc Triệu Uyên không ham quyền thế mà còn vì nàng cần một hoàn cảnh yên tĩnh để nhanh chóng khôi phục Yêu giới.

Mệnh bàn của Hoắc Triệu Uyên có mối liên hệ khá sâu sắc với hoàng tộc, để hắn cách hoàng tộc thật xa cũng là chuyện tốt.

Tuy rằng mệnh bàn đã khởi động, người tổn thương chỉ là người thân của Hoắc Triệu Uyên, không ảnh hưởng đến việc hắn thành tiên, nhưng vô duyên vô cớ phải chịu tội, không ngừng gặp phải phiền phức thì cực kỳ đáng ghét.

Nguyện vọng trước đây của nàng là lúc sống không tiêu hết tiền, khi chết có thể thành tiên.

Bây giờ vẫn không thay đổi, nàng vẫn muốn ngoan ngoãn sinh sống tại một nơi nhỏ bé, làm ruộng, nuôi yêu quái, bán ít đồ.

Sinh mệnh của con người có hạn, nàng không muốn cố ý tu luyện để kéo dài tuổi thọ.

Chờ đến khi tuổi thọ con người của nàng không còn nữa thì tới Yêu giới hưởng thụ.

Nàng đã sắp xếp xong kế hoạch, không muốn thay đổi vì những người không liên quan.

"Yêu tộc các ngươi... thật sẽ rời khỏi địa bàn của bọn ta sao?" Đây là chuyện mà hoàng đế quan tâm nhất.

"Ngươi cứ yên tâm.

Qua một thời gian nữa, ta sẽ kiểm kê yêu quái trong thiên hạ rồi để chúng nó trở về Yêu tộc.

Vì vậy, trước lúc đó, Hoàng thượng phải giúp đỡ ta.

Nếu không..." Tống Anh híp híp mắt, "Có lẽ thần tiên trên trời sẽ có ý định trừ yêu.

Nhưng bọn họ có thể tiêu diệt hết tất cả yêu quái sao?"

"Bọn họ không thể tiêu diệt Yêu Đế là ta, cho dù có thể thì dưới trướng ta có ngàn ngàn vạn vạn tiểu yêu, bọn họ không thể tiêu diệt sạch sẽ được. Đến lúc đó, kẻ thù lớn nhất của Thần tộc, chính là ta, đã bị gi.ết ch.ết. Bọn họ không còn bị uy h**p nữa thì vẫn sẽ quan tâm sống chết của các ngươi sao?"

"Thỉnh thoảng có mấy tiểu yêu làm loạn hoàn toàn không phải chuyện gì quan trọng đối với bọn họ. Đến lúc đó, người đau đầu chính là hoàng gia và bá tánh."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 916: Tín vật


Bản thân Tống Anh cũng phải thừa nhận rằng các tiểu yêu quái bình thường đều khá thoải mái, nếu không được ai dạy dỗ thì cực kỳ dễ dàng đi nhầm đường.

Hơn nữa, con người kỳ thị yêu quái sẽ khiến khả năng các yêu quái hắc hóa tăng lên.

Vì vậy, nếu khắp nơi đều có yêu quái không được ai quản lý thì con người chắc chắn sẽ gặp không ít tai ương.

Tống Anh dứt khoát nói rõ hết những chuyện quanh co lòng vòng với hoàng đế.

Tống Anh cũng rất thích bôi đen những thần tiên từ thời thượng cổ, thậm chí còn kể lại toàn bộ câu chuyện xa xưa mà mình biết.

Hoàng đế nghe xong thì há hốc mồm.

Yêu tộc… Vị Yêu Đế trước mắt, năm đó để bảo vệ Nhân tộc bình an nên mới đánh đuổi Ma tộc xuống vực sâu dưới lòng đất? Thần giới vì muốn thống trị con người nên mới ngáng chân sau lưng, khiến Yêu tộc biến mất hoàn toàn suốt nhiều năm qua?

Không, những chuyện này có hơi đảo lộn nhận thức của ông.

Vì vậy, ông chỉ nghe những lời này cho vui mà thôi.

Tống Anh và hoàng đế trò chuyện tới tận trưa.

Hoàng hậu ở trong cung cũng hơi lo lắng, thậm chí còn sắp nghi ngờ Hoàng thượng giữ thê tử của ngoại thần ở lại lâu như vậy, chẳng lẽ là có ý nghĩ nào đó sao?

Buổi trưa, một mình Tống Anh đến thiên điện dùng bữa, còn hoàng đế thì đau đầu rất lâu.

Chuyện này thật sự không dễ quyết định.

Tin hay không tin là một vấn đề khó.

Với tình huống hiện giờ, e rằng lựa chọn tin tưởng sẽ tốt hơn một chút.

Nếu không, thật sự đối đầu với yêu quái thì sợ là không có kết quả tốt.

Hoàng đế thở dài, giữ Tống Anh ở lại trong cung nghỉ ngơi, còn mình thì lập tức triệu kiến trụ trì và mấy cao tăng trong chùa của hoàng gia.

Đưa sinh thần bát tự của Hoắc Triệu Uyên và Tống Anh qua cho bọn họ tính toán cẩn thận.

"Hoắc vương gia thân mang công đức, quả thực được thần tiên che chở..."

"Nhưng còn Tống thị này... Thứ cho bần tăng ánh mắt vụng về, chỉ có thể nhìn ra mệnh số chết yểu và nhấp nhô, không nhìn ra được những chuyện khác, chỉ cảm thấy... mệnh cách này giống như bị sương mù dày đặc bao phủ, khó có thể thấy rõ."

Hoàng đế thở dài: "Mấy vị cao tăng khác có ai nhìn ra bây giờ có dị tượng nào không?"

"Mấy năm trước có biến hóa nhưng chỉ xuất hiện trong một cái chớp mắt mà thôi, sau đó không nhìn thấy nữa.

Nhưng gần đây, quả thực là nhóm người bần tăng phát hiện trên trời có thêm mấy yêu tinh, chẳng qua thấy yêu tinh cách đế tinh khá xa, cũng không ảnh hưởng gì nên không bẩm báo." Cao tăng đáp.

Hoàng đế nghe vậy thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó thuật lại chuyện của Tống Anh.

Mấy cao tăng đều thay đổi sắc mặt, vô cùng khiếp sợ.

"Hoàng thượng, tuy rằng chúng ta có thể dựa vào thần minh, nhưng cho dù thần minh có ra tay thì e rằng cũng chỉ giúp đỡ nhất thời mà thôi.

Nếu có chuyện chẳng may xảy ra thì chính là tai hoạ của toàn thiên hạ.

Theo ý của bần tăng thì... cứ làm theo lời của yêu tinh, duy trì khoảng cách là được rồi." Cao tăng nói tiếp.

Chủ yếu là, bất kể xét về tướng mạo hay mệnh cách thì Hoắc Triệu Uyên này đều không phải người đại gian đại ác, làm bạn với yêu quái còn đáng tin hơn một chút.

Có lời cao tăng nói, trong lòng hoàng đế đã tìm được chỗ dựa.

Hôm sau, ông gặp mặt Tống Anh một lần nữa, tỏ vẻ đồng ý với ý của nàng.

Tống Anh cong môi cười, lấy viên trân châu màu tím lớn nhất ra, thêm chút yêu lực màu vàng lên trên rồi đưa qua.

"Đây là tín vật.

Nếu sau này xuất hiện tai hoạ gì thì cứ mài nhỏ nó là được." Tống Anh nói.

Đến lúc đó, chắc hẳn năng lực của nàng cũng không còn yếu như bây giờ nữa.

Hoàng đế nhìn viên trân châu màu tím lớn như vậy, thật sự hoảng sợ.

Sau khi ngẫm nghĩ trong chốc lát, ông quyết định sẽ cho người chế tạo vương miện mới, nạm thứ này lên trên, tránh việc cất vào trong kho, đến lúc cần lại không dễ tìm.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 917: Mệnh số thay đổi


Đã nhận đồ của Tống Anh thì đương nhiên phải trả giá.

Lập tức hạ lệnh đưa Hoắc Triệu Uyên tới đây.

Hoắc Triệu Uyên nhìn thấy Tống Anh ở Ngự thư phòng của hoàng đế thì sắc mặt hơi thay đổi, rối rắm nhìn nàng.

"Hoắc ái khanh thật sự là thần tiên chuyển thế sao?" Hoàng đế tò mò hỏi một câu, sau đó nhìn chằm chằm Hoắc Triệu Uyên.

Hoắc vương phi này nói Hoắc Triệu Uyên còn là đại thần từ thời thượng cổ chuyển thế, vô cùng có địa vị ở Thần giới.

Nếu không phải như thế thì ông đã không dễ dàng gật đầu như vậy.

Thật ra thì ông cũng không có quyền lựa chọn, chẳng qua là bề ngoài ông không muốn thừa nhận mà thôi.

Hoắc Triệu Uyên nheo mắt, sau đó đáp: "Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy."

"Ồ? Nghe vương phi nói là bây giờ ngươi đã có ký ức khi làm thần tiên? Không biết... có thể nói với trẫm không?" Ai mà không muốn thành tiên chứ? Ông là hoàng đế, đương nhiên càng muốn.

Nhưng ông cũng biết thành tiên thì càng không thể làm hoàng đế.

Ngoài ra, trong lúc nói chuyện phiếm với ông, vương phi này còn nói muốn thành tiên cũng không dễ dàng, bởi vì tiêu chuẩn của thần tiên cực kỳ cao.

"Thần giới... không khác biệt với phong cảnh trong tranh là bao.

Bây giờ thần vẫn chưa hoàn toàn khôi phục ký ức, vậy nên... không thể kể cho người nghe được." Hoắc Triệu Uyên rất khách khí.

Hoàng đế gật đầu, thật ra cũng không trông chờ Hoắc Triệu Uyên thật sự kể được chuyện gì.

"Ta đã nói với Hoàng thượng rồi, sau này ngươi sẽ từ quan, không làm nữa, theo ta về thành Dung, ta nuôi ngươi." Tống Anh nói thẳng.

"..." Hoắc Triệu Uyên nheo mắt, sau đó sắc mặt ửng đỏ, "Được."

Hoàng đế thấy hắn đồng ý ngay lập tức thì cũng cảm thấy hắn thật sự không hề lưu luyến quyền thế.

Một người xuất thân từ Hoắc thị, một người bị yêu quái bám vào, nếu thật sự có chút ý định tạo phản thì bây giờ thiên hạ đã đổi chủ từ lâu rồi đúng không?

Ông cũng không biết nên khen vận may của mình tốt hay không tốt.

Hoắc Triệu Uyên viết đơn xin từ quan ngay tại chỗ, sau đó để hoàng đế phê duyệt, giữ lại làm chứng cứ.

Vốn dĩ Hoàng đế định hàn huyên một chút, nhưng khi nhìn Tống Anh thì quyết định bỏ qua chuyện này, lập tức phất tay cho hai người rời đi.

Chỉ trong nháy mắt, mệnh bàn của Hoắc Triệu Uyên trên trời lập tức thay đổi.

Toàn bộ người của Thiên Cơ Cung đều ngơ ngác.

Vinh hoa phú quý, quan lớn tước nặng đều không còn nữa? Như vậy thì làm sao có thể thành đôi với Cố tiểu thư chứ?!

Không đúng, mệnh bàn của Cố tiểu thư cũng thay đổi rồi!

Lúc sinh ra rõ ràng đã bố trí là lá tướng cô độc, tại sao bây giờ lại thay đổi? Còn Cố Minh Sơ này nữa, không ngờ thọ mệnh cũng tăng lên?!

Đương nhiên là bọn họ không biết Tống Anh đã âm thầm sắp xếp hai tiểu yêu quái biết bay theo dõi Trung Quốc Công phủ sát sao.

Thần tiên nhất quyết phải khiến Cố Minh Sơ và Trung Quốc Công chết sớm thì nàng nhất quyết phải khiến bọn họ sống thật tốt, để Cố Minh Bảo được yêu chiều cả đời, tuyệt đối không được suy sụp!

Đương nhiên, người thân của Cố Minh Bảo qua đời vốn là chuyện do Đại hoàng tử gây ra, bây giờ Tống Anh đã ra mặt thì Đại hoàng tử phải tiêu đời.

Hai người Tống Anh vừa đi, hoàng đế lập tức ra lệnh bắt lấy "cao tăng" trong phủ Đại hoàng tử, nghiêm hình tra tấn.

Cao tăng kia cũng không hiểu vì sao lại như vậy.

Ông ta không chịu nổi khổ hình, cuối cùng phải khai ra hết toàn bộ, sau khi khai xong thì lập tức bị chém.

Ngay sau đó, Đại hoàng tử cũng bị định tội nuôi nhốt yêu tà, ý đồ gây rối, bị đày làm thứ dân, giam giữ suốt đời.

Không còn đầu sỏ gây tội, mệnh số của cả nhà Trung Quốc Công không thay đổi mới là lạ.

Tống Anh cũng không vội vã trở về thành Dung, dù sao thì vẫn phải xử lý một vài chuyện.

Người của Hoắc Triệu Uyên thả Thẩm Thanh Lạc đi, nhưng Thẩm Thanh Lạc vừa mới về nhà, còn chưa kịp trả thù thì đã bị đưa tới chỗ giam giữ Đại hoàng tử.

Không phải hoàng đế không thương nhi tử.

Sau khi hắn ta bị đày làm thứ dân, chính phi và trắc phi đều đã hòa li, các thị thiếp cũng đều được đưa về nhà, bên cạnh không còn ai chăm sóc.

Nếu hắn ta thích Thẩm Thanh Lạc thì để nàng ta ở cùng với hắn ta cũng tốt.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 918: Làm tẩu tẩu của ngươi được không?


Đại hoàng tử vừa ngã xuống, hướng gió trong kinh lập tức thay đổi.

Đương nhiên càng có nhiều người vẫn còn đang bối rối hơn, nhất là các đại thần về phe Đại hoàng tử.

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì Đại hoàng tử đã bị giam rồi.

Muốn cứu người, nhưng Hoàng thượng ghét bỏ Đại hoàng tử rất rõ ràng.

Ông không chỉ hạ lệnh giam giữ mà còn tước phong hào, đày làm thứ dân, không để lại cho bọn họ một chút cơ hội nào!

Chỉ có thể chấp nhận sự thật rằng Đại hoàng tử đã trở thành nhi tử bị vứt bỏ.

Nhưng Đại hoàng tử bị ghét bỏ vì Hoắc Triệu Uyên cũng không phải chuyện bí mật nên trong triều lập tức yên tĩnh.

Hơn nữa, bây giờ đã chứng thực rằng hồ ly tinh kia và cao tăng đều là chuyện do Đại hoàng tử làm nên Hoắc Triệu Uyên lập tức lấy lại được thanh danh trong triều.

Tất nhiên, nguyên nhân thật sự khiến bọn họ không còn chú ý đến chuyện đó nữa chính là... Hoắc Triệu Uyên đã từ quan!

Không cần tước vị, không cần chức quan, muốn về thành Dung làm người bình thường!

Quả thực khiến mọi người ngạc nhiên đến mức rơi cằm.

Mọi người cũng không tiện hỏi nhiều nguyên nhân bên trong.

Giờ phút này, Hoắc Triệu Uyên đã theo Tống Anh đến thôn trang.

Bây giờ đã không còn tên tuổi gì, Hoắc Triệu Uyên cũng hơi hoảng hốt, nhưng khi nhìn Tống Anh, hắn lại cảm thấy bình tĩnh hơn mấy phần.

Giờ phút này, trước mặt Tống Anh là một con hồ ly trắng nằm co quắp.

Con hồ ly trắng này không còn thở nữa.

Tống Anh giết con hồ ly trắng này rồi lập tức ném vào không gian làm phân bón cho Luân Hồi Chủng.

Tống Anh không có nhiều sản nghiệp ở kinh thành.

Nàng để lại đây mấy tiểu yêu quái để xử lý giúp nàng, nếu có gì khác thường xảy ra cũng tiện mật báo.

Nhưng theo dự đoán của nàng, khả năng xảy ra chuyện khác thường khá thấp.

Trừ phi đầu óc của hoàng đế thiếu mất sợi dây nào đó, nếu không thì ông tuyệt đối sẽ không đối nghịch với yêu quái.

Còn về thần tiên trên trời...

Thần tiên đều phản ứng rất chậm, toàn bộ tiểu thần tiên hạ phàm đều cực kỳ vô dụng.

Cho dù xuất hiện một đại thần tiên thì Tống Anh cũng cảm thấy chưa chắc mình sẽ thua.

Huống hồ, Thần giới còn có một "phản đồ" nằm trong tay nàng có thể dùng làm con tin để thỏa thuận.

Sắp xếp xong sản nghiệp, Tống Anh chuẩn bị cùng Hoắc Triệu Uyên "nắm tay nhau quy ẩn".

Cố Minh Bảo vừa nghe thấy Tống Anh phải đi thì nước mắt rưng rưng.

"Tống tỷ tỷ, ngươi đi rồi thì ta phải làm sao đây?" Cố Minh Bảo lau nước mắt chưa rơi xuống, "Ta có thể đi cùng ngươi không?"

"Ta thì không ngại, nhưng ca ca ngươi có để ý hay không thì ta không biết." Tống Anh cười cười, "Ngươi ngoan ngoãn ở đây tìm một nam nhân gả đi đi.

Cứ đi theo ta để làm gì hả?"

Cố Minh Bảo hừ một tiếng, hơi buồn bực.

Cuộc sống của Tống Anh quá tự do tự tại, nhìn như đã thành hôn nhưng phu quân hoàn toàn mặc kệ nàng, dắt chó đi dạo, trêu chọc chim chóc, quả thực còn hơn cả đám ăn chơi trác táng trong thành.

"Tống tỷ tỷ, ta làm tẩu tẩu của ngươi được không?" Cố Minh Bảo đột nhiên mở miệng.

Tống Anh suýt nữa thì sặc: "Cái gì?"

"Làm tẩu tẩu của ngươi!" Ánh mắt của Cố Minh Bảo sáng rực, "Ta cũng không biết vì sao nhưng ta cực kỳ muốn trở thành người một nhà với ngươi.

Hơn nữa, gần đây ta luôn cảm thấy Tống Đại ca đã thay đổi, trở nên cực kỳ thú vị."

"..." Tống Anh nheo mắt.

"Tống tỷ tỷ, ngươi không phản đối chứ? Nếu ngươi không phản đối thì ta sẽ đi tìm tổ phụ của ta, nhờ ông nói giúp." Cố Minh Bảo nói tiếp.

Nàng ấy nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Tống Tuân thích hợp nhất.

Một người tài hoa, bề ngoài cũng tuấn tú, của cải không phong phú, không cần lo lắng mình bị ức h**p, quan trọng nhất chính là Tống Tuân rất sạch sẽ, đã hơn hai mươi mà không hề có bất cứ thê thiếp hay nha hoàn nào.

Hơn nữa, hắn cũng rất biết phấn đấu.

Tính toán như vậy, bọn họ quả thực là duyên trời tác hợp!

"Ngươi không chê hắn có ý đồ khác với ngươi sao?" Tống Anh cảm thấy mạch não của Cố Minh Bảo hơi không bình thường.

"Ta cũng có ý đồ khác với hắn mà?! Tống tỷ tỷ, chuyện hôn nhân, nếu hai bên đều không trông mong nhận được thứ gì đó từ đối phương thì còn có ý nghĩa gì chứ?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 919: Có gì bất mãn?


Cố Minh Bảo nói xong, Tống Anh hoàn toàn chịu phục.

Nàng ấy nói không sai.

Có h.am m.uốn thì mới sống tốt, tựa như bây giờ, khi nhìn Hoắc Triệu Uyên, nàng cảm thấy cực kỳ thuận mắt.

"Không phải là ta không đồng ý, mà là... nếu không có tình cảm thì muốn chịu đựng nhau cả đời không hề dễ dàng." Tống Anh nói.

Cố Minh Bảo hơi đỏ mặt: "Thật ra thì cũng không phải không có tình cảm, chính là ta cảm thấy Tống Đại ca rất thú vị, làm người nghiêm túc, nhưng trên thực tế lại nhát gan sợ quỷ.

Nghĩ kỹ lại thì bây giờ dưới bầu trời này, người mà ta có thể chấp nhận đã ít lại càng ít, Tống Đại ca xem như là một người trong số đó."

Tống Anh nghe thấy lời này thì cảm thấy rất chua xót.

Ngẫm lại cũng phải.

Kể từ khi sinh ra, mệnh bàn đã định sẵn Hoắc Triệu Uyên cho nàng ấy.

Kết quả được nửa chặng đường thì Hoắc Triệu Uyên không còn, muốn đổi thành người khác cũng không dễ dàng.

"Nếu các ngươi thật sự tình đầu ý hợp, ưng ý nhau thì ta không có gì để nói." Nàng không có đam mê chia rẽ uyên ương.

Cho dù hai người này không phải tình đầu ý hợp nhưng nếu bọn họ kẻ muốn cho, người muốn nhận thì nàng cũng không có gì để nói.

Nghe Tống Anh nói như vậy, Cố Minh Bảo cong môi cười.

Nếu nàng ấy thật sự có thể gả cho Tống Tuân thì sau này Tống Anh có muốn quên người bằng hữu là nàng ấy cũng không dễ dàng.

Hơn nữa, làm tẩu tử của Tống Anh... không hiểu sao lại có cảm giác khiến người ta rất hưng phấn, nàng ấy cũng không biết nguyên nhân vì sao.

"Vậy thì... A Anh à, ngươi khoan hẵng đi, không chừng có thể uống rượu mừng của ta và Tống Đại ca đấy." Cố Minh Bảo nói tiếp.

"..." Tống Anh chỉ cảm thấy trong lòng bị đâm một đao.

Có phải đổi xưng hô nhanh quá rồi không?

Nhưng bây giờ, Tống Tuân đang làm quan ở kinh thành, muốn thành hôn thì cũng không thể đến thôn Hạnh Hoa để tổ chức.

Nếu thật sự định ra hôn sự này thì lúc đó, toàn bộ Tống gia đều sẽ tới kinh thành.

Đương nhiên không tới cũng được, chỉ cần Cố gia không ngại thì cũng không có vấn đề gì.

Miễn là thực hiện lục lễ chu toàn thì không sợ.

Cố Minh Bảo đau buồn, bi thương mà tới, lại vô cùng vui sướng rời đi.

Sau khi về nhà, nàng ấy lập tức nói ra ý định của mình.

Trung Quốc Công đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nghe thấy kết quả này thì tức giận đến mức dựng râu, nhưng lại không nỡ trách mắng tôn nữ.

Tôn nữ của ông nhìn như nhu nhược nhưng thật ra luôn là người có chủ kiến.

Từ trước đến nay, nàng ấy đã quyết định chuyện gì thì không ai thay đổi được.

"Thật sự chọn hắn sao?" Trung Quốc Công hỏi.

Cố Minh Bảo gật đầu: "Vâng, chọn hắn ạ.

Hôm khác người tìm hắn nói chuyện đi.

Nếu Tống Đại ca không đồng ý... người phải dùng tình cảm và lý lẽ để thuyết phục..."

Cố Minh Bảo nói chuyện dịu dàng, vẻ mặt thẹn thùng.

Trung Quốc Công hiểu ý.

Không đồng ý? Còn có thể không đồng ý sao?

Đương nhiên là Trung Quốc Công cảm thấy tôn nữ nhà mình chỗ nào cũng tốt nhất, chỉ có nàng ấy không thích người khác chứ tuyệt đối không có chuyện người khác ghét bỏ nàng ấy.

Vì vậy, ngày hôm sau, ông lập tức hẹn gặp Tống Tuân.

Trung Quốc Công tỏ rõ ý định, mong chờ nhìn Tống Tuân, hỏi hắn định khi nào sẽ đến hạ sính khiến Tống Tuân hơi hoảng hốt.

"Hạ sính? Ý của người là..."

"Còn có thể là ý gì nữa chứ? Chẳng lẽ ngươi có gì bất mãn với tôn nữ của ta?" Trung Quốc Công lập tức nói.

Tống Tuân vội vàng lắc đầu: "Không phải như thế.

Nhưng mà ta và Cố cô nương... không phải..."

"Ta nghe Bảo Nhi nói trước đó ngươi hẹn nàng cùng ra ngoài đi dạo phố? Dọc đường đi hôm đó, Bảo Nhi của ta bị người ta bắt đi?"

Trung Quốc Công thở dài, "Ngươi là một người đọc sách, nếu không có tình cảm với tôn nữ của ta thì vì sao lại hẹn nàng ra ngoài? Bây giờ, Bảo Nhi đã đưa đồ ngươi tặng trước đây cho ta..."

Mặt của Tống Tuân lập tức đỏ bừng.

Xấu hổ đến cực điểm, trước đây là hắn sai.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 920: Đã xảy ra chuyện gì.


Tống Tuân cũng không phải loại tiểu nhân không muốn gánh vác sai lầm, giờ phút này sau khi nghe Trung Quốc Công nói thì lập tức đứng dậy hành lễ: "Vãn bối không có tài sản gì nhiều, nếu Quốc Công không ghét bỏ thì vãn bối nguyện lấy tiểu thư làm thê tử, cả đời này chỉ có một mình nàng, tuyệt đối không phụ bạc!"

Trung Quốc Công nghe vậy thì hài lòng gật đầu.

Tuy rằng tiểu tử này trông giống một đại cô nương nhưng thật ra lúc nói chuyện rất dõng dạc, chắc chắn không phải là người thiếu tự tin.

"Chuyện này còn phải do phụ mẫu ngươi chuẩn bị.

Ta nghe nói muội muội ngươi sắp rời kinh, hay là nán lại thêm một chút, chờ hôn sự của ngươi xong xuôi rồi cùng phụ mẫu ngươi quay về luôn? Ngươi thấy có được không?" Đối với người một nhà, Trung Quốc Công hoà nhã hơn nhiều.

Tống Tuân không có ý kiến gì về chuyện này: "Hình như rời kinh là kết quả mà muội muội bàn bạc với Hoàng thượng.

Sau khi về, ta sẽ hỏi muội muội thử xem có được hay không."

Trung Quốc Công gật đầu.

Tống Anh cũng không ngờ chuyện này lại được bàn bạc xong xuôi nhanh như vậy.

Trước đây, nàng từng nói qua với Tống Tuân một lần nên nếu bây giờ Tống Tuân đã đồng ý thì nàng chỉ việc chúc phúc.

Tống Anh lập tức bảo Ưng Đại Sơn đưa tin về nhà, đón người nhà tới kinh thành.

Nàng nhiều tiền nhưng không có chỗ tiêu, tình nguyện làm phục ca ma* nên dồn hết tâm sức vào việc chuẩn bị sính lễ.

Tống Tuân từ chối một phen nhưng không thành công bởi vì ngay cả Cố Minh Bảo cũng đứng về phía nàng, hoàn toàn bất kể đúng sai.

* Phục ca ma: chỉ người hi sinh tất cả cho anh trai

Hơn nữa, sau khi mệnh số thay đổi, tính cách của Cố Minh Bảo cũng không còn buồn rầu như trước nữa.

Không biết có phải do bị Thập Doanh ảnh hưởng hay không mà nàng ấy hoàn toàn không xem mình là người ngoài, cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với bảo bối của nàng.

Gần hai tháng sau, trên dưới Tống gia có không ít người tới kinh thành.

Lão gia tử cùng hai mẫu tử Đại phòng, mấy tiểu tử Tam phòng và cả Tống Mãn Sơn dẫn theo nhi tử của mình đều tới.

Nguyễn thị và Tống Kim Sơn tất nhiên là mặt mày rạng rỡ, vô cùng tự hào.

Đã một thời gian không gặp nhân sâm tinh, Tống Anh cũng rất nhớ nó.

May mà sau này nàng sẽ luôn sống ở thành Dung, không cần lo lắng lại bỏ rơi Hoắc Lâm.

Cố Minh Bảo xuất giá, thập lí hồng trang* không phải là nói quá.

* Thập lí hồng trang: phong tục cưới hỏi bắt đầu từ huyện Ninh Hải, tỉnh Chiết Giang thời Nam Tống khi các gia đình giàu có mong con gái có địa vị ở nhà chồng cũng như để khoe khoang sự giàu có của gia đình bằng cách chuẩn bị số lượng của hồi môn khổng lồ được sơn đỏ toàn bộ và mạ vàng một phần, gồm những đồ dùng phục vụ cho sinh hoạt hàng ngày của cô dâu, do quá nhiều của hồi môn nên các rương đựng đồ kéo dài đến mười dặm (thập lí)

Hôm đó, Nguyễn thị kích động không thôi, ngay cả Tống Kim Sơn cũng không nhịn được mà hai mắt đỏ hoe.

Thật ra với tình hình của Tống Tuân bây giờ, tuy rằng không phải là quan lớn nhưng phụng dưỡng phụ mẫu không thành vấn đề, Nguyễn thị và Tống Kim Sơn cũng nên ở lại kinh thành để Tống Tuân chăm sóc mới phải.

Chẳng qua là Nguyễn thị và Tống Kim Sơn không hề hồ đồ.

Hai phu thê mới thành hôn còn đang ngọt ngào, mặn nồng, trưởng bối bọn họ sống chung thì không thích hợp lắm.

Hơn nữa, bọn họ cũng tự biết thân biết phận.

Bọn họ xuất thân từ thôn quê, lối sinh hoạt của bọn họ chưa chắc có thể hòa hợp với tiểu thư Cố gia.

Nếu bọn họ ở lại thì nhất định sẽ xảy ra chút mâu thuẫn.

Bây giờ bọn họ vẫn có thể làm việc, thay vì ở lại kinh thành xa lạ này thì về thôn sẽ sống thoải mái hơn.

...

Trong Thiên Cơ Cung, các vị thần tiên nhìn mệnh số đã thay đổi chóng mặt mà không biết phải xuống tay như thế nào.

Vốn dĩ mệnh cách của Tống Tuân đã có biến số, bây giờ lại có thêm một Cố Minh Bảo.

Hai người này đã thành đôi, bọn họ không thể tùy tiện thay đổi mệnh bàn một lần nữa.

Cho dù có muốn thay đổi thì e rằng cũng không thay đổi được.

Không chỉ như thế, trước đây, bọn họ vẫn luôn theo dõi Cố Minh Bảo, bây giờ lại phát hiện yêu khí trên người Cố Minh Bảo lúc có lúc không, ngược lại là chỗ khác xuất hiện không ít khí tức của yêu quái.

Bọn họ lập tức bẩm báo với Thiên Đế.

Lần này phái một tiểu thần tiên hạ phàm, mang theo một bảo vật.

Bảo bối này có thể giúp thần tiên đã độ kiếp khôi phục ký ức, chẳng qua là sau khi sử dụng sẽ hơi ảnh hưởng đến thần hồn nên bình thường rất hiếm khi lấy ra.

Nhưng bây giờ, bất kể thế nào cũng phải khiến Thương Vi thần quân đã hạ phàm lịch kiếp này điều tra xem rốt cuộc dưới nhân gian đã xảy ra chuyện gì.
 
Back
Top Bottom