Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 811: Thân phận


Vị tiên quân kia lắc đầu.

"Sao có thể chứ? Chuyện này không phải do bọn ta sai mà chủ yếu là do Ma giới sai.

Bọn họ lén lút đưa ma khí vào Yêu giới khiến rất nhiều tiểu yêu tinh không có năng lực chống cự bị ma nhập rồi phát điên.

Thần giới bọn ta lo lắng sau này hai giới yêu, ma hợp nhất nên mới..."

Tống Anh bật cười một tiếng.

"Nhưng đến cuối cùng, yêu quái của Yêu giới các ngươi vẫn nhận ra Ma giới ngày càng xấu xa, vậy nên... Để bảo vệ ba ngàn sinh linh trong thế giới, thập đại Yêu Vương đã hợp tác tiêu diệt Ma giới.

Đương nhiên, Yêu giới cũng không nhận được kết quả tốt.

Tất cả tiểu yêu quái bị đánh về nguyên hình, toàn bộ thế giới vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, không còn nữa..." Linh Phong nói xong thì dè dặt nhìn Tống Anh.

"..." Tống Anh cảm thấy mình đã nghe một câu chuyện giả.

Vì sao nghe xong câu chuyện này, nàng lại cảm thấy yêu quái ở Yêu giới đều là đồ ngốc vậy?

Thần ma đánh nhau, cuối cùng yêu quái không còn nữa?

Ha ha...

"Nghe nói lịch sử đều do người thắng viết lên, vừa nhìn ngươi đã biết ngươi làm thần tiên chưa lâu, cho nên chắc chắn ngươi chưa từng nhìn thấy sự thật.

Xem lướt qua đã biết lịch sử cố ý bôi đen yêu quái, không thể tin được." Tống Anh nghiêm túc nói.

Chỉ số thông minh của yêu quái không thấp đến mức như vậy đâu đúng không?

Cho dù hơi hỗn loạn thì dù sao cũng là thế giới lớn ở một phương, sao lại đến nỗi bị diệt tộc chứ?

Dù sao thì nàng cũng không tin.

Linh Phong há hốc miệng, vậy mà lại không biết nên phản bác thế nào, bởi vì hắn quả thực không chứng kiến tình hình lúc đó.

Hơn nữa, tuy chính sử viết như vậy nhưng những sách vở khác được lưu truyền ở Thần giới cũng có cách nói khác.

Chẳng hạn như Ma giới xem trọng Yêu giới có nhiều mỹ nhân, Yêu giới bảo vệ tộc nhân của mình, không vui nên mới xử lý nhau.

Đương nhiên, Thần giới bọn họ cũng có người lý trí nói rằng thật ra thế lực của Yêu giới rất lớn, khoan không nói tới thập đại Yêu Vương, chỉ riêng Yêu Đế nhìn như suy yếu nhưng trên thực tế cũng là người không thể chọc được, năng lực còn lợi hại hơn Thiên Đế của Thần giới bọn họ một chút.

Nếu không phải nhân lúc người ta bị bệnh mà lấy mạng người ta thì e rằng sau này sẽ không còn cơ hội.

Thậm chí cũng có người lòng dạ hiểm độc nói rằng Thần giới bọn họ là chủ mưu, nói là đánh nhau với Ma tộc nhưng trên thực tế vẫn luôn lén lút làm ảnh hưởng quan hệ giữa hai tộc yêu, ma.

Cuối cùng đánh đuổi Ma tộc suy yếu xuống vực sâu dưới lòng đất và giết sạch toàn bộ thập đại Yêu Vương của Yêu tộc.

"Thần, yêu, ma có gì khác nhau? Một gốc cây, một nhành hoa, nó có thể thành tiên, có thể thành tinh, cũng có thể thành ma đúng không?" Tống Anh đột nhiên hỏi.

"Đúng là như vậy nhưng mà... cách thức tu hành không giống nhau.

Yêu giới có thể thành yêu hoặc thành ma đều được, ma không thể thành tiên cũng không thể thành thần, thần nếu sa đọa lại có thể thành ma.

Cách thức tu hành của Ma giới rất ngang ngược..."

"Năng lực của Ma giới giống như một bình mực, tuy nó mạnh mẽ nhưng lại khiến trời đất vẩn đục, còn tiên thuật lại tương phản, làm trời đất sáng trong, có lợi cho vạn vật.

Yêu giới thì tương đối tự do, cách thức tu hành khá mạnh mẽ nhưng đều có lợi cho bản thân, hoàn toàn dựa vào ý chí của bản thân.

Nếu là yêu quái hung bạo thì sức sát thương cũng không hề thua kém ma.

Nhưng nếu là yêu quái tốt thì cũng có thể mang đến sự ảnh hưởng đối với vạn vật không hề thua kém thần." Linh Phong nói tiếp.

Hắn nói lời này là mong rằng tiểu cô nương trước mặt có thể lựa chọn thật tốt.

Chắc hẳn nàng vẫn chưa khôi phục yêu linh nên còn ngây thơ, vô tri, không khác gì con người bình thường.

Tống Anh nghe thấy những lời này thì trong lòng thoải mái hơn một chút.

Nói cho cùng, yêu quái vẫn bao dung hơn nhiều.

Thấy thái độ của Tống Anh rất nghiêm túc, hai vị tiên quân nói một hồi thì không còn đề phòng như trước nữa.

"Hoắc Triệu Uyên có địa vị gì ở Thần giới?" Tống Anh chớp mắt, tò mò hỏi.

"Đương nhiên là địa vị cao quý, chính là chuyển thế của một trong ba vị đại thần tôn của Thần giới bọn ta.

Tuy bây giờ tiên lực không bằng lúc trước khi chuyển thế, nhưng chờ đến khi hắn lịch kiếp xong..." Nguyên Sơn tiên quân nói được một nửa thì đột nhiên ngừng lại.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 812: Liên lụy


Hai vị thần tiên này đều ngậm chặt miệng, không hề nói thêm.

"Sao không nói nữa?" Tống Anh cười tủm tỉm hỏi.

"Đây là chuyện của Thần giới, mặc dù ngươi là Yêu Vương thì cũng không có tư cách hỏi đến.

Huống chi..." Linh Phong tiên quân nhìn Tống Anh đầy châm chọc, "Bây giờ cô nương chỉ là con người, trên người cũng không có yêu linh, cùng lắm là có chút tu vi và năng lực mà thôi, đừng lo nghĩ nhiều như vậy thì hơn."

Đây cũng là điều mà hắn thấy kỳ lạ.

Cô nương này thật sự không giống yêu quái lắm, nếu không phải hôm nay bị bắt, e rằng bọn họ cũng không phát hiện ra điểm khác thường ở người này.

Tống Anh thở dài.

"Không nói thì thôi.

Dù sao vẫn còn có rất nhiều thời gian, sau này ta nghe tiếp cũng được." Tống Anh thật sự cảm thấy không sao cả.

Không được nàng cho phép, hai vị thần tiên này không thể trốn thoát được.

Hơn nữa, bọn họ không thể liên hệ với bên ngoài, nàng vẫn có thể sinh hoạt như mọi ngày, kiếm tiền, hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp.

Đáng tiếc...

Hình như nàng không thể thành tiên được?

Nghĩ như vậy, Tống Anh cảm thấy bản thân mình vẫn phải chịu không ít đả kích.

Tâm trạng của Tống Anh sa sút đôi chút, nàng từ trong không gian đi ra ngoài.

Giờ phút này, hai vị thần tiên ở trong không gian thấy Tống Anh đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa cũng hoảng sợ.

"Rốt cuộc đây là chỗ nào? Không phải bây giờ nàng chỉ là người phàm thôi sao? Sao có thể đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa chứ?" Nguyên Sơn cảm thấy rất khó tin.

Ánh mắt của Linh Phong xoay chuyển khắp nơi: "Chỗ này không đúng..."

"Không đúng chỗ nào?" Nguyên Sơn cau mày.

"Ngươi nhìn lên trời đi, ánh trăng kia rất quỷ dị.

Chỗ này chắc chắn không phải là nhân gian." Trong lòng Linh Phong chùng xuống, "Hơn nữa, khí tức ở đây cũng không đúng, linh khí rất mạnh nhưng lại không thích hợp cho Thần tộc chúng ta tu luyện.

Nơi đây giống như... địa bàn của Yêu tộc."

"Không phải Yêu giới đã vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ rồi sao?!" Nguyên Sơn giống như bị sét đánh ngang tai.

"Ta cũng không biết tại sao lại thế này.

Ngươi có nhìn thấy cái bình đổ nước xuống dòng suối không? Ta cứ có cảm giác mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi..." Linh Phong cố gắng lục lại trí nhớ của mình nhưng có làm thế nào cũng không nhớ nổi.

Nguyên Sơn ở bên cạnh thì chỉ biết lo lắng suông.

Lúc này, bên trong vườn thuốc của không gian có mấy cái cây đang rung rinh đắc ý.

...

Không có thần tiên tác oai tác quái, không khí bên ngoài cũng trong lành hơn hẳn.

Tống Anh ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm hôm sau khi thức dậy, nàng cảm thấy dường như vận rủi trên người mình đã hoàn toàn biến mất.

Có điều, nàng nghĩ bản thân mình vốn là "chim", không chừng sẽ thích ăn sâu, nên mới sáng sớm, nàng đã đi dạo trong cánh rừng gần chùa.

Đáng tiếc, tuy nhìn thấy không ít sâu nhưng không hề có con sâu nào trông có vẻ khiến người ta muốn ăn cả.

Sau khi đấu tranh tâm lý một phen, Tống Anh quyết định từ bỏ.

Sâu gì đó, tuy rằng trắng trẻo mập mạp rất đáng yêu, nhưng nếu muốn ăn thì thật sự hơi khó cho vào miệng.

Có lẽ, nàng không giống những con chim khác.

Dù sao cũng là Yêu Vương, đương nhiên là đã tiến hóa rồi.

Cảnh trí trong chùa không tệ, nhưng lại chẳng có mấy chỗ có thể vui chơi.

Nàng không có hứng thú với việc ăn chay niệm Phật, còn Cố Minh Bảo trông ngoan ngoãn nhưng cũng không khác gì nàng.

Mấy canh giờ đầu, nàng ấy vẫn còn ra vẻ bình tĩnh, nhưng sau khi ở đây một buổi sáng thì cũng hơi mệt mỏi.

"Sùng Minh Điện cháy rồi!" Hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ thì bên trong chùa đột nhiên ồn ào.

"Cháy?" Cố Minh Bảo hoảng sợ, "Tống tỷ tỷ, hai chúng ta sẽ không xui xẻo đến vậy chứ? Còn liên lụy đến ngôi chùa này nữa sao?!"

"Chắc chắn không phải do chúng ta!" Tống Anh quả quyết.

Buồn cười, hai vị thần tiên kia đã bị nàng thu phục, sao có thể vẫn là tại nàng được chứ!?

Nhưng Tống Anh vừa dứt lời thì đột nhiên có mấy người trèo tường nhảy vào trong sân.

Mấy người này mặc áo tràng của hòa thượng nhưng dáng vẻ vô cùng hùng hổ, ánh mắt đầy sát khí, rất hiển nhiên là chỉ đóng giả thành hòa thượng mà thôi.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 813: Tính lên đầu hắn ta là được rồi


Đám người này còn không ít, có khoảng mười mấy người.

Bọn họ vừa nhảy vào trong sân đã lập tức xác định mục tiêu vô cùng chính xác: "Mặc kệ những người khác, trói hai người này lại đưa đi.

Mau!"

Nói xong thì ra tay ngay tức khắc, không cho Tống Anh cơ hội mở miệng.

Cố Minh Bảo sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, đột nhiên móc trong ngực ra một con dao găm nhỏ để chuẩn bị tự vệ, còn dọa Tống Anh hoảng sợ một phen.

Sao một cô nương lại mang theo vũ khí sắc bén trong người chứ?!

"Khoan đã! Các ngươi tìm ai? Đừng có đánh nhầm đấy." Tống Anh mở miệng.

Nàng sợ mình đánh nhầm người.

"Đừng nói nhảm nữa!" Người ta hoàn toàn không nghe, mười mấy người lập tức lao thẳng đến chỗ nàng và Cố Minh Bảo.

Tống Anh nhìn thấy đối phương còn chuẩn bị sẵn cả bao tải.

Đáng tiếc, những người này còn chưa kịp đụng tới Tống Anh và Cố Minh Bảo thì đã bị Hổ Doanh Doanh đột nhiên lao tới chặn lại.

"Chúng ta có thể đánh lại không?" Vẻ mặt của Cố Minh Bảo như đưa đám.

Nàng ấy nghĩ kỹ rồi, sau này nàng ấy nhất định sẽ không đi tới ngoại ô kinh thành nữa! Luôn gặp phải chuyện tồi tệ!

Cố Minh Bảo cực kỳ nghi ngờ, có phải bản thân mình đã bị vận rủi bám vào người rồi không?

"Bây giờ ngươi nên suy nghĩ xem làm thế nào để trả thù thì hơn." Tống Anh nghiêm túc nói.

"???" Cố Minh Bảo cảm thấy khó hiểu.

Nhưng cảm xúc này không kéo dài được bao lâu thì nàng ấy đã hoàn toàn hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tống Anh.

Lúc này, một mình Hổ Doanh Doanh đối đầu với mười đại hán, không biết làm sao mà sức lực của nàng ấy lại lớn như vậy, chỉ tung một chưởng ra đã khiến người nọ lập tức gục xuống đất, đã vậy trông gã còn hơi đáng thương nữa chứ!?

Khi người cuối cùng ngã xuống, trong đầu gã chỉ hiện lên hai chữ duy nhất, chính là: Mệt quá!

Là ai nói hai tiểu cô nương này ra ngoài không dẫn theo gia đinh, hộ vệ?!

Có một nữ nhân dữ như cọp mẹ thế này ở đây thì còn cần đến người khác nữa sao?!

Một con hổ bình thường cũng có thể đánh gục mười mấy người, huống chi là hổ tinh.

"Ngươi xem, là bọn họ phải lo lắng mới đúng." Tống Anh nghiêm túc nói, sau đó hỏi đám người nằm la liệt dưới đất: "Chùa này bị cháy là do các ngươi phóng hỏa đúng không?"

Mặt người nọ xanh xanh đỏ đỏ, thậm chí còn không nhìn ra được diện mạo ban đầu.

Nghe thấy lời này, trong lòng giật thót: "Phải..."

Tống Anh vuốt tóc.

"Đúng là làm bậy mà." Nàng thở dài một tiếng rồi hỏi tiếp, "Các ngươi tìm ta làm gì? Ai sai các ngươi tới? Khoan, để ta đoán thử xem.

Là Tống Hầu gia hay là Tống Hoan?"

Bây giờ chỉ có hai vị này hận không thể gi.ết ch.ết nàng nhất.

"Bọn ta cũng không biết, là Liêu Tam gia tìm tới bọn ta..."

"Liêu Tam gia?" Tống Anh chưa từng nghe thấy cái tên này, chắc hẳn cũng là người trung gian bị mua chuộc mà thôi.

Hơn nữa, thật ra người đứng đằng sau là ai cũng không quan trọng, bởi vì bất kể là ai thì chắc chắn đều có thù oán với nàng.

"Chúng ta báo quan đi!" Tống Anh bình tĩnh nói, trông nàng giống như một sứ giả chính nghĩa.

Cố Minh Bảo cũng hồi thần lại từ cơn sốc: "Đúng, đúng! Phải báo quan!"

Lập tức sai nha hoàn của mình đi tìm người.

Chỉ với hai tội danh có ý đồ giết hại thiên kim của Trung Quốc Công và phóng hỏa chùa Thủy Vân đã đủ để bọn họ phải chết mười lần.

Phải biết rằng, toàn bộ ngôi chùa được xây dựng bằng gỗ, nếu không kịp thời dập lửa thì sẽ tạo thành thương vong, chính là gây ra tổn thất không thể đo lường được.

"Tống tỷ tỷ, ngươi không hỏi thêm mấy câu sao? Lỡ như có thể hỏi ra được manh mối thì sao?" Cố Minh Bảo hơi khó hiểu.

"Bọn họ chỉ đột ngột bị gọi tới thôi, có thể biết được chuyện gì chứ? Thay vì tốn nước bọt với bọn họ thì chi bằng để người khác ra tay." Tống Anh thản nhiên nói.

"Người khác?" Cố Minh Bảo sửng sốt.

Sao nàng ấy lại không hiểu gì vậy? Chẳng lẽ do nàng ấy quá ngốc ư?

"Là Tống Hầu gia.

Bất kể là ai làm, cứ tính lên đầu hắn ta là được.

Nếu hắn ta cảm thấy oan uổng thì tự nhiên sẽ điều tra thay ta.

Sau khi điều tra ra được, hắn ta sẽ giúp ta báo thù.

Không phải như vậy là được rồi sao?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 814: Cáo mượn oai hùm


Tống Anh nói xong cũng cảm thấy bản thân thật sự là thiên tài.

Là một người ngoài từ nơi khác tới, nàng hoàn toàn không biết gì về mấy tên côn đồ và các thế lực hắc ám ở đây.

Tuy nhiên, Tống Hầu gia thì khác.

Cho dù hắn ta không biết thì thuộc hạ của hắn ta cũng sẽ biết rõ.

Tóm lại, để Tống Hầu gia đi làm, nhất định có thể tìm được dấu vết để lại.

Cố Minh Bảo cảm thấy dáng vẻ của Tống Anh bây giờ dường như hơi gian tà, nhưng nàng ấy lại không dám hỏi vì sao Tống Hầu gia lại đồng ý làm việc thay nàng.

Thế là nàng ấy dứt khoát làm một tiểu cô nương vui vẻ, giả ngốc là được rồi.

Không bao lâu sau, trưởng lão trong chùa dẫn các tiểu hòa thượng đến đây, sau khi A Di Đà Phật để chào hỏi thì đưa mười mấy người này đi.

Sau khi biết bọn họ chính là hung thủ phóng hỏa, những người nhà Phật này cũng không nhịn được mà tức giận.

Tống Hoan còn đang ở nhà chờ tin tức.

Chờ đến cuối cùng lại phát hiện Tống Anh bình an vô sự từ chùa quay về.

Không chỉ như thế, bên ngoài còn có lời đồn rằng bọn trộm có ý đồ giết hại tôn nữ của Trung Quốc Công đã bị nhốt vào nhà giam, chờ xử tử.

Tống Hoan căng thẳng nghiến chặt răng.

Còn bên kia, Diên Bình Hầu phủ mới yên ổn được mấy ngày lại đột nhiên bắt đầu gặp chuyện, nhất là phòng ngủ của Tống Hầu gia.

Tối nào trên mái nhà cũng có tiếng động, quạ đen thường xuyên bay tới, che kín cả bầu trời.

May mà Diên Bình Hầu phủ đủ rộng nên không bị người ngoài phát hiện ra tình huống này, nếu không thì chỉ riêng chuyện trời sinh dị tượng đã khiến hắn ta không thể sống tốt được nữa rồi.

Cũng đã có chút kinh nghiệm, khi chuyện này vừa xảy ra, Tống Hầu gia lập tức phái người chuẩn bị xe, đi tới nhà Tống Anh.

Nhìn tòa nhà lớn đầy khí thế, Tống Hầu gia chỉ cảm thấy trong lòng mình bị một tảng đá lớn đè nặng.

Nữ nhi mà mình vứt bỏ lại có tiền đồ rộng lớn như thế, trong lòng hắn ta không khó chịu mới là lạ.

Tống Hầu gia tới đây, người tiếp đãi đương nhiên là Tống Tuân.

"Bản hầu có chuyện muốn gặp Tống Anh." Tống Hầu nói thẳng.

Hắn ta kiêng kị Tống Anh, nhưng vẫn không hề xem trọng Tống Tuân như trước.

Trong mắt hắn ta, tiểu tử này chẳng qua chỉ có chút may mắn, lại có cái danh muội phu của Hoắc Vương gia làm chỗ dựa mà thôi.

Nếu không phải như thế thì hắn còn lâu mới dám bất kính với hắn ta.

"Muội muội ta bận lắm, lịch trình đã được sắp xếp kín kẽ, không có thời gian rảnh để gặp ngài.

Nếu ngài có chuyện quan trọng muốn gặp nàng thì cứ viết một bức thư để lại đây, sau đó, ta sẽ nói với muội muội một tiếng để nàng cho ngài chút thời gian.

Tuy nhiên, ngày mai hay ngày mốt, hay mười ngày, nửa tháng nữa mới gặp thì phải xem tâm trạng của muội muội ta." Tống Tuân cũng không hề khách khí.

Nghe thấy lời này, Tống Hầu gia tức giận đến mức khóe miệng giật giật.

Mười ngày, nửa tháng?! Hắn ta làm sao chịu đựng lâu như vậy được!

Cả đêm hôm qua không ngủ được, dường như có chuột chạy trên nóc nhà, ngay cả ngói lợp mái cũng bị mất mấy miếng!

Tống Hầu gia nghiến răng nói: "Tống Tuân, nếu ngươi thi đậu thì cũng phải làm quan.

Ngươi có Hoắc đại nhân làm chỗ dựa, sau này tất nhiên sẽ ở lại kinh thành.

Đến lúc đó, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy, làm khó dễ nhau thì có ích lợi gì!?"

Nét mặt mềm mỏng của Tống Hầu gia lộ ra nụ cười châm chọc.

"Ngài nói ta là cáo mượn oai hùm, nhưng chẳng phải ngài vẫn phải sợ sao?" Tống Tuân châm chọc một câu, "Ngài yên tâm, muội muội chẳng qua chỉ quấy nhiễu cuộc sống của nhà ngài một chút mà thôi, sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng đâu.

Chuyện quá đáng sẽ do ta làm."

Hắn và Tống Anh đã nói rồi, hắn cũng muốn báo mối thù của muội muội.

Tước vị của Diên Bình Hầu phủ cũng không quá lợi hại, chờ sau này hắn leo được lên trên thì nhất định sẽ có cơ hội khiến Diên Bình hầu bị điều tra tận gốc rễ!

Nếu hắn ta thật sự trong sạch thì có thể thoát được một kiếp, nhưng nếu Tống Hầu gia từng làm ra chuyện xấu xa nào đó thì hắn sẽ khiến hắn ta phải trả giá thật đắt!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 815: Đại nghĩa diệt thân


Sắc mặt của Tống Hầu gia không tốt, nhưng thấy Tống Tuân vẫn cứng rắn như trước, lại nghĩ mình có việc cần người ta giúp nên cũng không thể tiếp tục phát cáu.

"Hiền chất, ta thật sự có chuyện tìm nàng.

Ngươi nói xem, rốt cuộc ta phải làm gì thì ngươi mới chịu gọi người ra?" Hắn ta chưa bao giờ ngờ được sẽ có một ngày muốn gặp nữ nhi của mình mà phải tốn nhiều sức lực như vậy!

Sau khi về nhà, Tống Anh đã nhắc tới chuyện này với Tống Tuân nên hắn cũng biết hôm nay Tống Hầu gia đến đây vì cái gì.

"Chuyện Tống Hầu gia muốn biết cũng đơn giản thôi.

Hai ngày trước, muội muội ta bị người ta đuổi giết trong chùa nên nghi ngờ chuyện này do ngài làm." Tống Tuân nói.

Tống Hầu nghe xong thì trong lòng giật thót: "Bản hầu không có!"

Bây giờ hắn ta vừa mới bị Hoàng thượng trách phạt, toàn thành đều biết, cho dù có muốn gây chuyện với Tống Anh thì cũng phải chờ qua một, hai năm nữa, khi mọi chuyện đã tạm lắng xuống rồi mới tính!

Sao có thể ra tay ngay lúc này chứ?!

"Chuyện này thì ta không biết.

Ta và muội muội không hề đắc tội với người nào khác ở đây, ngoại trừ Tống gia các ngươi khinh người quá đáng.

Muội muội ta nói rằng cho ngài năm ngày để điều tra xem rốt cuộc là ai sai sử, kết quả điều tra nhất định phải khiến nàng hài lòng.

Nếu chỉ giả bộ thì từ nay về sau, trong phủ của ngài đừng hòng được yên ổn nữa.

Nếu điều tra ra được, chỉ cần ngài không kiếm chuyện thì vẫn có thể đổi lấy một, hai tháng tĩnh lặng." Tống Tuân nói tiếp.

Tống Hầu gia nghe xong thì cảm thấy mình vừa bị sỉ nhục.

Hoá ra Tống Anh bị người khác ức h**p, muốn hắn ta giúp đỡ?

Nếu không giúp thì lại biến thành hắn ta sai?!

Chỉ cảm thấy đầu mình như bị tảng đá lớn đập vào, trong miệng lại nếm được vị tanh ngọt.

"Được." Tống Hầu gia khẽ cắn môi.

Từ khi Tống Anh dọn đi, hắn ta đã chỉnh đốn toàn bộ hạ nhân trong nhà một phen.

Hắn ta gần như bán hết tất cả những người bị nghi ngờ, bình thường tay chân không sạch sẽ, dễ bị mê hoặc hay mua chuộc.

Toàn bộ Hầu phủ đã hoàn toàn thay đổi thành diện mạo mới.

Hắn ta cho rằng có thể không cần lo lắng bị Tống Anh ngáng chân nữa, nhưng không ngờ bây giờ Tống Anh vẫn có thể làm khó dễ hắn ta dễ như trở bàn tay!

Chẳng lẽ thám tử này lại là tâm phúc bên cạnh hắn ta sao?

Ngoại trừ tâm phúc, hắn ta đã không thể nghĩ ra được người nào khác nữa!

Lần này, ngoại trừ nhận lời thì không còn cách nào khác, sau khi về nhà lại chỉnh đốn kỹ càng một lần nữa thôi!

Trước khi đi, Tống Tuân cung cấp manh mối "Liêu Tam gia".

Sau khi rời khỏi nhà Tống Anh, hắn ta phái người đi điều tra.

Tuy Tống Anh vô sỉ nhưng thật ra lại là người thông minh, biết Diên Bình Hầu phủ của hắn ta có tiền có thế, nhất định có thể điều tra ra hung phạm.

Bây giờ, Liêu Tam gia này cũng đã bị nhốt lại, nhưng với năng lực của Diên Bình Hầu phủ thì vẫn có thể cạy miệng gã ra, huống chi đằng sau còn có Trung Quốc Công phủ cũng đang điều tra chuyện này.

Cố Minh Bảo chính là bảo bối của Trung Quốc Công, tôn nữ suýt nữa bị người ta trói lại bắt đi, ông có thể buông tha cho hung thủ đứng đằng sau sao?!

Hai nhà đều là nhân vật lớn, hợp tác điều tra vụ án này, Liêu Tam gia kia hoàn toàn không chịu nổi, khai ra một nha hoàn.

Ngoại hình, quần áo và đặc điểm của nha hoàn kia đều được ghi chép lại.

Dựa vào thông tin này, rất nhanh đã điều tra ra được Tống Hoan.

Đến khi người của quan phủ tới tìm Tống Hoan, người của phu gia của nàng ta đều trợn tròn mắt.

Tống Hoan là ai?

Tuy là một thứ nữ nhưng từ nhỏ đã được ghi tên dưới danh nghĩa của đích mẫu, được dồn hết toàn lực dạy dỗ, năm mười hai, mười ba tuổi đã được không ít nhà âm thầm chú ý đến!

Nếu không phải cuối cùng bất ngờ biết được nàng ta là thứ nữ thì người này còn có thể gả cho hoàng tử làm chính phi nữa đấy!

Vậy mà bây giờ lại mua chuộc người khác giết người!?

Mấu chốt là, mua chuộc thì mua chuộc, thế nhưng lại bị người ta bắt được.

Ngươi giết ai thì không giết, cứ đi giết tôn nữ của Trung Quốc Công, như vậy không phải là tìm chết sao?!

Vụ án này vốn dĩ không dễ phá như vậy, may mà nhờ có Tống Hầu gia.

Nha hoàn bên cạnh nữ nhi của mình là người thế nào, hắn ta nhớ rõ hơn bất cứ ai khác, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra.

Biết chuyện này không thể nào giấu được, hắn ta dứt khoát tự mình nói ra, sau đó giả vờ cực kỳ thất vọng về Tống Hoan!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 816: Chùa chiền thanh tịnh


Phu gia của Tống Hoan không nói hai lời, lập tức viết giấy bỏ vợ rồi đuổi người ra khỏi nhà.

Trượng phu của Tống Hoan cũng không nhiều lời, thậm chí còn không dám tin nữ nhân mà mình tôn trọng lại ác độc như thế.

Tống Hầu gia đích thân tới đón Tống Hoan đi, nhưng không đưa về Hầu phủ mà là đưa thẳng đến am ni cô ở ngoại ô kinh thành.

Làm như thế thì dù sao cũng có thể đổi lấy được cái danh đại nghĩa diệt thân.

Tống Hoan phát hiện đường đi không đúng thì lập tức làm ầm ĩ.

"Cha! Người không đưa con về nhà đúng không!? Người muốn đưa con đi đâu?! Con phải về nhà!"

"Cha, có phải người không còn thương con nữa rồi không? Rõ ràng người thương Hoan Nhi nhất, vì sao Tống Anh vừa quay về thì người lại thay đổi! Con hận người!"

"Con sai rồi! Cha ơi, con sai rồi! Con không dám nữa! Người cho con về nhà được không?"

Tống Hoan kêu gào, khóc lóc.

Âm thanh đó khiến người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ.

Không phải Tống Hầu gia không đau lòng, đây chính là đứa con mà hắn ta nuôi dưỡng như đích trưởng nữ, từ nhỏ đã kỳ vọng nhiều điều.

"Hoan Nhi, chờ sau này mọi chuyện lắng xuống, vi phụ sẽ đón con về." Tống Hầu gia hiếm khi mềm lòng, nhưng không phải trong lòng hắn ta hoàn toàn không trách cứ, "Không phải trước đây ta đã bảo hạ nhân nói với con rồi sao? Lần này Tống Anh quay về, con tuyệt đối đừng trêu chọc nàng, trong lòng vi phụ đã biết rõ chuyện của nàng.

Con thì hay rồi, còn học được cách mua chuộc người khác giết người! Mấy năm nay, vi phụ dạy con như vậy sao?! Vô duyên vô cớ liên lụy đến nhân duyên của muội muội con!"

Nghe thấy lời này, toàn thân Tống Hoan lạnh toát.

Nàng ta liên lụy đến nhân duyên của Tống Tâm Hoa ư?

Nhưng nàng ta bị ai liên lụy chứ! Nếu không phải do Tống Anh, nàng ta còn có thể gả cho một lang quân như ý, không đến mức phải đi tìm một đích thứ tử, càng không đến mức có kết cục bây giờ!

"Bây giờ phụ thân đang trách con sao? Trước đây con cho rằng phụ thân là núi cao vững chãi, không ngờ thật ra người lại là con chuột dưới cống, không thể xuất hiện ngoài ánh sáng! Nữ nhi của mình mà người cũng không quản được, đó là lỗi của người!" Tống Hoan đã hoàn toàn suy sụp, nàng ta nói ra hết mọi suy nghĩ trong lòng mình.

Đời này của nàng ta xem như xong rồi.

Nếu không phải kế hoạch của nàng ta không thành công thì bây giờ nàng ta đang phải ngồi trong ngục giam.

Nhưng cho dù có ra khỏi ngục giam thì sao? Đã đắc tội Trung Quốc Công phủ, lại bị phu gia bỏ, nàng ta còn có thể trở mình sao?!

"Tống Hoan, con nói gì đó!?" Tống Hầu gia nghe thấy lời nữ nhi nói thì còn tưởng rằng bản thân nghe lầm.

"Con có nói sai sao?! Đều do cha không tốt! Năm đó thái gia gia anh dũng như vậy, sao lại có tôn tử như người chứ! Lúc người còn trẻ, công danh không có, chỉ là một thiếu gia ăn chơi trác táng! Nếu không phải người có số mệnh tốt thì người có thể làm Hầu gia sao?! Chính vì mệnh con không tốt, chỉ là một thứ nữ, nếu không thì hôm nay con sẽ không trở nên như vậy!"

"Cha từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, người làm sao hiểu được nỗi khổ của con! Đột nhiên có một ngày từ trên mây rơi xuống đất, khi đó, người chỉ lo lấy lòng lão Vương gia, có lúc nào để ý đến con không!?" Tống Hoan nói xong thì bụm mặt khóc rống lên.

Khi đó, nàng ta đã hiểu rõ vì sao ánh mắt mẫu thân nhìn Tống Tâm Hoa dịu dàng hơn khi mẫu thân nhìn nàng ta!

Lam thị không thương nàng ta, chỉ muốn lợi dụng nàng ta mà thôi.

Bà ta chỉ thương nữ nhi của mình, nữ nhi mà cơ thể và thân phận đều không có vấn đề, tóm lại là không phải nàng ta, càng không phải là Tống Anh!

Tống Hầu gia nghe đến đây thì chút thương tiếc lúc nãy lập tức biến thành chán ghét.

"Ta đã cho ngươi mặt mũi. Bây giờ ngươi phạm phải tội lớn như thế mà còn không biết hối cải!" Tống Hầu gia lạnh nhạt nói.

"Ta cảm thấy người không biết hối cải chính là người! Nếu thái gia gia biết bây giờ người ra sao thì e là sẽ tức giận đến mức nhảy ra khỏi quan tài!" Tống Hoan mắng.

Nàng ta còn sợ cái gì nữa? Cái gì cũng không sợ!

Đã phải chết dí ở nơi chùa chiền thanh tịnh đến cuối đời rồi thì còn có cái gì phải sợ nữa.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 817: Xuất giá


Tống Hầu gia nghe thấy những lời này, mỗi một chữ đều đâm thẳng vào trong tim.

Cũng không đích thân tiễn đi nữa mà lập tức sắp xếp người: "Đưa tiểu thư qua đó, sau này không cần thiên vị nàng nữa! Người ở am ni cô ăn cái gì thì nàng ăn cái đó! Từ nay về sau, Tống gia ta không có người này! Ngoài ra phải phái người trông chừng chặt chẽ.

Nếu nàng dám chạy trốn thì đánh gãy chân nàng!"

Nói xong thì giận dữ bỏ đi.

Trong lòng cũng lạnh đi một nửa.

Tuổi tác của hắn ta bây giờ cũng không còn nhỏ nữa.

Lúc gia gia hắn ta đến tuổi này đã được Hoàng thượng phong Hầu.

Tuy chỉ là Hầu tước nhưng cũng là Hầu tước được Hoàng thượng nể trọng nhất.

Đáng tiếc, hoàng đế đời tiếp theo thời trẻ còn xem như anh minh thần võ, đến khi già rồi lại kiêng kị lão thần trong triều.

Hắn ta cũng không biết tại sao mình lại nhớ tới những chuyện cũ này.

Đều do mấy nữ nhi bất hiếu mà ra.

Hai nữ nhi của Tống Hầu gia, một người quyết liệt, một người gây ra chuyện như thế, thậm chí phu nhân của thế tử còn đòi hòa li.

Những chuyện này quả thực đã ảnh hưởng cực kỳ lớn đến Tống Tâm Hoa và Tống Huyên vẫn chưa xuất giá.

Những người muốn kết thân trước đây, bây giờ đều né xa ba thước.

Tống Tâm Hoa nhốt mình trong phòng cả ngày, không hề bước chân ra khỏi cửa.

"Tiểu thư, người mau nghĩ cách đi! Cứ tiếp tục như vậy thì người phải làm sao đây? Uổng công trước đây người còn nói tốt cho Đại tiểu thư, hôm nay người ta nào có nhớ tới người? Còn Nhị tiểu thư nữa, sao nàng có thể làm ra loại chuyện này chứ!" Tiểu Thiền sốt ruột muốn chết.

Tống Tâm Hoa nhất thời ngẩn người, cây kim trong tay đâm vào đầu ngón tay.

"Trách bọn họ thì có ích gì? Chuyện phải làm bây giờ chính là tìm đường lui cho mình!" Tống Tâm Hoa nghiến răng.

Tứ tỷ của nàng ấy còn đỡ, là một thứ nữ, cho dù không có chuyện này thì muốn tìm người tốt cũng khó, có lẽ cũng sẽ bị cha nàng ấy đưa đi lung lạc lòng người.

Còn nàng ấy...

Bây giờ nàng ấy không dám nghĩ tới nhà cao cửa rộng.

Nhưng gả cho gia đình bình dân ư?

Nàng ấy không chịu nổi.

Từ nhỏ, nàng ấy đã được học cách quản lý gia đình, không thông thạo những chuyện khác.

Bảo nàng ấy tính kế sinh nhai cho một gia đình nhỏ là chuyện không thể nào!

Không đúng, cha nàng ấy cũng sẽ không bằng lòng để nàng ấy như thế...

Nếu nàng ấy là cha nàng ấy thì sẽ tìm cho nàng ấy mối hôn sự thế nào? Bây giờ trong nhà như một cuộn chỉ rối, muốn tìm lại thể diện trong giới huân quý thì cách duy nhất chính là leo lên hoàng gia!

Nghĩ như vậy, sắc mặt của Tống Tâm Hoa trở nên trắng bệch.

Nếu là hoàng tử thì còn đỡ, nhưng bây giờ, hoàng tử thành niên đều đã có chính phi! Vì vậy, nàng ấy hoặc là đi làm trắc phi, hoặc là đi làm hoàng phi?!

"Tiểu Thiền, ngươi đi hỏi thăm giúp ta... năm nay..." Tống Tâm Hoa nói được một nửa thì dừng lại, "Không, ngươi lén theo ta xuất phủ.

Ta muốn đi gặp Tuân Nhị ca ca một lần."

"Gặp hắn làm gì?" Tiểu Thiền sửng sốt.

"Bây giờ còn cách kỳ thi hội ba tháng, ta muốn tìm một cử tử để gả mình ra ngoài trong vòng ba tháng này." Tống Tâm Hoa nói.

"Cử tử!?" Tiểu Thiền hoảng sợ, "Tiểu thư, sao người có thể gả cho một cử tử chứ?"

"Đúng vậy, cũng không thể là cử tử bình thường, phải là người có gia cảnh giàu có, phải có tài học..." Tống Tâm Hoa xoa ấn đường, "Nhưng ta không gả cho cử tử thì gả cho tiến sĩ sao? Tiến sĩ tốt của những năm trước đã bị người ta giành hết rồi.

Nếu chờ thêm ba tháng nữa mới ra tay thì đến lúc đó còn có thể đến lượt ta sao?"

"Nhân lúc bây giờ vẫn còn thời gian, nhờ Tuân Nhị ca ca hỏi thăm giúp một chút.

Nếu có cử tử không tệ, cho dù có phải đánh cược thể diện thì ta cũng phải nhờ hắn giúp ta giới thiệu gặp mặt mới được.

Chẳng phải cũng có chút cơ hội sao?"

Dựa theo nguyên tắc, chắc hẳn trong cung sẽ tuyển tú nữ vào tháng năm sang năm.

Vẫn còn kịp.

Tiểu Thiền đã ngơ ngác, nhưng từ trước đến nay, cô nương nhà nàng ta luôn nhìn xa trông rộng nên lần này nàng ta cũng nghe theo.

Hai người ra ngoài dạo phố, vào tiệm may thay sang nam trang rồi đi gặp Tống Tuân.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 818: Đường lui


Trùng hợp thay, lúc này Tống Tuân đang ở trà lâu cùng mấy người đọc sách có quan hệ không tệ.

Tống Tâm Hoa mặc nam trang, còn bôi đen mặt đi một chút, đi thẳng vào trong trà lâu, giả vờ như người đọc sách, ngồi cách đó không xa, lén quan sát bọn họ.

"Tiểu công tử, ngươi cũng chuẩn bị tham gia kỳ thi năm nay sao? Hay là tới đây ngồi tâm sự cùng bọn ta đi.

Uống trà một mình có gì thú vị chứ?" Ngu Thanh giỏi kết giao bằng hữu, lúc này vừa thấy có người đi một mình thì lập tức đứng dậy bắt chuyện.

Sắc mặt của Tống Tâm Hoa hơi không được tự nhiên nhưng nàng ấy vẫn căng da đầu đi qua đó.

"Tiểu đệ bình thường đều ở nhà đọc sách, không được ra ngoài.

Hôm nay ra ngoài chính là để thấy việc đời." Tống Tâm Hoa đè thấp giọng, trông quả thực giống như người suốt ngày ru rú trong nhà không gặp ai.

"Ngươi như vậy là không được.

Chúng ta tụ tập với nhau cũng đâu phải để ăn nhậu chơi bời, thỉnh thoảng còn nói chuyện quốc sự, có khi thì thơ từ ca phú.

Mọi người thảo luận với nhau thì suy nghĩ sẽ càng rõ ràng hơn." Ngu Thanh nói.

Tống Tâm Hoa nhìn qua, thấy người này nhiệt tình, hẳn là người có tính tình tốt.

Tống Tuân vốn dĩ không để ý, nhưng vừa nhìn kỹ thì phát hiện người này nào phải người đọc sách gì, rõ ràng chính là Tống Tâm Hoa từng đến thôn Hạnh Hoa trước đây!

Vì vậy, sắc mặt của hắn lập tức trở nên kỳ lạ: "Ngươi tới đây làm gì?"

Sắc mặt của Tống Tâm Hoa tái nhợt.

"Tống huynh quen biết hắn sao?" Lục Giai sửng sốt.

Tống Tuân do dự trong chốc lát: "Một công tử... nhà họ hàng xa."

Tống Tâm Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Tuân Nhị ca, ta chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí thôi, mong ngươi đừng nói với cha nương ta."

Lục Giai hiểu rất rõ về gia cảnh của Tống Tuân, giờ phút này nghe thấy hắn nói vậy thì cảm thấy khá kỳ lạ.

Trước đây Tống Tuân đúng là có họ hàng xa, nhưng bây giờ đã tách tộc, thân thích đã ít đi rất nhiều.

Nếu đã lớn như vậy, cũng là người đọc sách muốn tham gia thi cử thì sao trước đây chưa từng nhắc tới?

Lục Giai trời sinh thông minh, có khả năng quan sát kinh người.

Lúc này, ánh mắt hắn ta đảo quanh mặt Tống Tâm Hoa, đồng tử của hắn ta đột nhiên co lại.

Công tử này... có lỗ tai?

Thật ra là một nữ tử?!

Đây là cô nương nhà ai mà lớn gan như thế? Trà lâu này nhìn như là nơi để tĩnh tâm uống trà, nhưng bây giờ đã sắp đến kỳ thi hội, bên trong gần như đều là người đọc sách, là nam tử!

Sao một cô nương như nàng ấy lại chạy tới đây?

"Ngươi lại đây với ta." Lục Giai kéo Tống Tuân đi sang gian phòng bên cạnh, hỏi: "Đây là muội muội nào của ngươi? Sao lại tìm tới cửa? Chẳng lẽ ngươi còn trêu hoa ghẹo nguyệt ở kinh thành này sao? Tống huynh, sắp tới kỳ thi rồi, ngươi không được làm loạn đâu."

"..." Tống Tuân cũng bối rối, "Không phải như thế đâu.

Đây là... Ngũ cô nương nhà Tống Hầu gia."

"Thiên kim của Diên Bình Hầu phủ ư!? Nàng tới đây làm gì?!" Lục Giai cảm thấy rất khó hiểu.

"Làm sao ta biết được?" Tống Tuân cũng rất bất đắc dĩ, "Nhưng nếu người ta đã tới đây thì hiền đệ cũng đừng làm khó.

Cô nương này... tuy hơi thông minh nhưng vẫn là người đoan chính.

Nếu để lộ thân phận của nữ tử của nàng thì e là nàng không còn mặt mũi gặp người khác nữa..."

Tống Hầu gia là Tống Hầu gia, Tống Tâm Hoa là Tống Tâm Hoa, hắn vẫn rất rạch ròi.

Nói đến bốn chữ "không còn mặt mũi", Tống Tuân và Lục Giai đều sửng sốt.

"Có phải bây giờ không ai dám cưới cô nương nhà nàng ấy không?" Lục Giai hỏi.

Tống Tuân gật đầu: "Hẳn là... như vậy."

"Vậy thì đúng rồi.

Cô nương này đúng là người lợi hại, biết tự tìm lối thoát cho bản thân." Lục Giai cười cười, "Trước đây nghe ngươi nhắc tới Tống Hầu gia, người nọ là kẻ chỉ biết đến lợi ích, bây giờ thanh danh bị hao tổn, dưới gối chỉ có một đích nữ duy nhất đang độ tuổi xuân xanh, sao có thể không dựa vào nàng để lôi kéo chút quan hệ được chứ? Nếu nàng không tự tìm người để đi, chỉ sợ… nhà Tống Hầu gia sẽ có một phi tần."

"..." Tống Tuân ngây người.

Thảm như vậy sao?

Mặc dù là phi tần, có nở mày nở mặt thì thế nào? Nếu là nữ tử chính trực thì e rằng đều không vui.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 819: Tuyển phu


Tống Tuân không để bụng chuyện của nữ tử lắm, lúc này nghe Lục Giai nói vậy thì vẫn cảm thấy hơi khó hiểu.

"Tống huynh, bên trong trà lâu này đều là cử tử.

Chỉ cần nàng đứng đây, nhìn cách nói năng và ăn mặc của người khác thì có thể đoán được gia cảnh và tài học của người nọ.

Nếu tới thêm mấy ngày, quen thuộc với mọi người thì đương nhiên cũng sẽ biết ai có hi vọng thi đậu lần này, và ai chưa có thê tử trong nhà..." Lục Giai giải thích.

Nghe đến đây, Tống Tuân đã hiểu ra.

"Tuy nhiên, không ngờ nàng lại có suy nghĩ và can đảm như vậy." Tống Tuân cảm thán một tiếng.

Thân là nữ tử vốn đã gian nan, vậy mà nàng ấy có thể nghĩ trước một bước về chuyện tương lai, cũng xem như là thông minh đến cực điểm.

Tuy Tống Tâm Hoa là nữ nhi của Tống Hầu gia, nhưng Tống Tuân cũng không ghét bỏ nàng ấy.

Lúc này, thấy nàng ấy hành động quyết đoán thì trong lòng cũng có mấy phần khâm phục.

Không phải hắn thật lòng tán thành cách làm này của Tống Tâm Hoa, nhưng nghĩ kỹ lại thì ngoại trừ cách này ra, Tống Tâm Hoa dường như không có lựa chọn nào khác.

Tống Tuân liếc mắt nhìn Lục Giai một cái: "Làm phiền hiền đệ đừng nói chuyện này ra ngoài."

"Ta biết." Lục Giai gật đầu.

Thanh danh của nữ tử rất quan trọng.

Giờ phút này không thể từ chối được thái độ nhiệt tình của đám người Ngu Thanh, Tống Tâm Hoa đã trò chuyện với mấy người họ.

Từ nhỏ, nàng ấy cũng đã đọc không ít sách, tuy rằng không bằng những cử tử trước mắt này nhưng làm bộ làm tịch lừa dối qua ải thì không thành vấn đề, thậm chí, nàng ấy còn có vài điều tâm đắc ở phương diện thơ từ.

Lúc hai người Lục Giai quay lại, Tống Tâm Hoa đang nghiêm túc lắng nghe người khác nói.

Dáng vẻ đó thật sự không giống như tới tìm tướng công tương lai.

Nếu là nữ tử, chắc hẳn đã hóa trang ở trên mặt.

Lục Giai nhìn kỹ một chút thì vẫn có thể nhận ra màu da ở mặt và cổ của nàng ấy hơi chênh lệch.

Tuy nhiên, không thể không nói vị Tống cô nương này quả là xinh đẹp động lòng người.

Thật ra, tâm trạng của Tống Tâm Hoa lúc này rất thấp thỏm.

Nàng ấy liên tục đến trà lâu này mấy ngày liền, thỉnh thoảng còn đến hiệu sách gần đó xem một chút.

Trùng hợp gặp được nhóm người Lục Giai và Ngu Thanh thì sẽ ngồi nghe cùng, nếu không có bọn họ thì ngồi uống trà một mình, quan sát mọi người xung quanh.

Nỗ lực một phen cũng thu được chút kết quả.

Hơn nữa, kinh thành cũng có giới thiệu về tình hình của cử tử, thậm chí còn viết thành sách để tiện cho các sòng bạc lớn nắm rõ thông tin về các cử tử rồi mở cá cược.

Sau khi xem xét những tin tức mua được, Tống Tâm Hoa hồi tưởng lại những người mà mình đã gặp trong khoảng thời gian này.

Nàng ấy chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.

"Tiểu thư, Ngu Thanh này không tệ.

Người cũng quen biết hắn, xem như là hiểu tận gốc rễ, diện mạo và tài hoa của hắn đều tốt..." Tiểu Thiền chỉ vào một người trong số đó.

"Hắn không được, trong nhà hắn đã có vị hôn thê rồi." Tống Tâm Hoa lắc đầu.

"Vậy Trương Quan này thì sao?" Tiểu Thiền lại chỉ vào một người khác, "Nghe nói ở sòng bạc có rất nhiều người cược hắn là Thám Hoa lang năm nay đấy!"

Tống Tâm Hoa vẫn lắc đầu.

Tuy rằng Trương Quan này không tệ, nhưng nàng đã vô tình gặp được hai lần.

Người này tính cách cao ngạo, cậy tài khinh người, luôn ra vẻ cao cao tại thượng, sống cả đời với người như vậy sẽ vô cùng vất vả.

Chọn tới chọn lui, gần như đều có vấn đề.

Có người quê quán quá xa, tình hình trong nhà quá phức tạp, có người hồng tụ thiêm hương*, còn cử tử gia cảnh không tệ thì đa phần đã lớn tuổi, có cả đống nhi nữ từ lâu rồi.

* Hồng tụ thiêm hương: chỉ việc có một cô gái xinh đẹp cùng đọc sách

Chọn tới chọn lui, chỉ có Tống Tuân và Lục Giai phù hợp với yêu cầu của nàng ấy nhất.

Đương nhiên, Tống Tuân là tộc huynh của nàng ấy, tuyệt đối không thể thành đôi.

Vì vậy...

Chỉ có thể là Lục Giai.

Phụ thân của người này là Ngự Sử Trung Thừa, chức quan ngũ phẩm không tính là cao, nhưng Lục gia không chỉ có một người trên triều nên gia thế vẫn khá vững chắc, tương lai hẳn sẽ rất có tiền đồ.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 820: Trong sạch khó giữ được


Lại nói về bản thân Lục Giai này, trời sinh đã gặp qua thì không quên được, cũng cậy tài khinh người nhưng điểm khác biệt so với Trương Quan chính là Lục Giai vẫn sẽ nghiêm túc lắng nghe ý kiến của người khác, làm người cũng đoan chính...

Có thể nói, người này hoàn hảo về mọi mặt.

Nhưng hắn ta lại thật sự quá tốt.

Với thân phận như vậy, hắn ta chỉ cần thi đậu công danh thì tương lai vô cùng rạng rỡ, bà mối cũng sẽ đạp vỡ ngạch cửa nhà hắn ta.

Sao có thể xem trọng nàng ấy?

Nàng cũng có chút tự tin về bản thân mình, nhưng Lục Giai và Tống Tuân là hảo hữu, nếu biết nàng ấy là thiên kim nhà Diên Bình Hầu thì e rằng sẽ sinh lòng chán ghét nàng ấy.

"Tiểu thư." Tiểu Thiền lo lắng nhìn nàng ấy.

Tống Tâm Hoa siết chặt tay: "Ta chỉ thử một lần duy nhất này thôi.

Nếu ông trời cũng không giúp ta thì sau này ta chỉ có thể nghe theo cha ta."

"Tiểu thư?"

"Ngươi mặc nam trang đưa Lục công tử đến Phượng Minh Lâu.

Đến lúc đó, ta sẽ tìm cơ hội..." Tống Tâm Hoa phân phó.

Phượng Minh Lâu còn náo nhiệt hơn trà lâu một chút, bên trong có không ít phòng, rất nhiều thiên kim tiểu thư cũng sẽ đi đến đó, nhìn thư sinh tập trung về đây tranh luận bên dưới.

Việc này khá nguy hiểm, nếu có chuyện bất trắc thì e rằng nàng ấy không thể làm người được nữa.

Nhưng nàng ấy không còn lựa chọn nào khác.

Nàng ấy mới mười sáu tuổi, nàng ấy không muốn làm trắc phi, cho dù là phi tần thì vẫn là thiếp thất.

Nàng càng không muốn vào cung hầu hạ nam nhân đáng tuổi cha mình!

Khi nhận được thiệp, Lục Giai vô cùng sửng sốt.

Hoàn toàn không ngờ Tống Tâm Hoa lại tìm tới hắn ta?

Biết Tống Tâm Hoa muốn làm gì nên trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ ý nghĩa của tấm thiệp này.

Hắn ta lập tức cảm thấy dở khóc dở cười.

Hắn ta nên vui mừng hay nên tức giận đây?

Dù sao thì nàng ấy cũng lựa chọn hắn ta giữa nhiều cử tử như vậy, như thế cũng xem như đang gián tiếp khen ngợi hắn ta xuất sắc đúng không? Có điều, hắn ta đang bị nữ hài tử tính kế sao?

Có đi hay không thật sự là một vấn đề.

Nếu không đi thì e rằng cô nương kia sẽ bị cha nàng ấy đưa vào cung, nhưng nếu đi... trong sạch của hắn ta khó giữ được thì phải làm sao đây?!

Lục Giai nhớ đến khuôn mặt của Tống Tâm Hoa, thật ra hắn ta cũng đã tới tuổi làm mai, dung mạo của Tống Tâm Hoa cũng động lòng người, có điều... tính cách hơi bộc trực quá.

Lục Giai do do dự dự, lại ngại không dám đi tìm Tống Tuân vì chuyện này.

Tâm trạng rối bời khiến cả ngày hôm nay hắn ta không đọc nổi sách.

Ngày hôm sau, cuối cùng vẫn quyết định đến gặp nàng ấy.

Vừa đến căn phòng đã hẹn thì không nhìn thấy Tống Tâm Hoa nữ giả nam trước đây mà lại nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người.

Tiểu cô nương này ngồi ở kia, lộ ra đầu gối, bên trên sưng đỏ, nhìn như đang được nha hoàn bôi thuốc cho.

Mặt Lục Giai ửng đỏ, thấy ánh mắt vừa căng thẳng vừa kiên quyết của Tống Tâm Hoa thì vội vàng nói: "Đợi, đợi đã!"

"?"Tống Tâm Hoa sửng sốt.

"Ngươi yên tâm, ta tới cũng tới rồi, tạm thời sẽ không bỏ chạy.

Ta biết ngươi muốn làm gì..." Lục Giai rối rắm nhìn nàng ấy.

Tống Tâm Hoa trầm mặc một chút: "Ta không hiểu ý ngươi."

"Bây giờ ta xông vào, ngươi chỉ cần hô to một tiếng thì ai cũng biết ta không cẩn thận nhìn thấy chân của ngươi.

Đến lúc đó, phụ thân ngươi không thể không gả ngươi cho ta đúng không?" Lục Giai hỏi.

"..." Sắc mặt của Tống Tâm Hoa tái nhợt.

"Thật ra thì ta cũng không trách ngươi, nhưng đây là chuyện trọng đại.

Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Ngươi cũng chỉ mới gặp ta vài lần mà thôi, sao lại tin tưởng ta có thể làm cho ngươi hạnh phúc?" Lục Giai nghiêng mặt đi, không tiện nhìn thẳng vào mắt Tống Tâm Hoa.

"Lục công tử, ta tin tưởng sự lựa chọn của mình.

Cho dù sau này ta sống không tốt thì cũng là con đường do ta tự mình chọn, không thể trách người khác.

Ta biết ta tính kế ngươi là ta không đúng, nhưng... nhưng Lục công tử, ta cũng là bất đắc dĩ nên mới phải làm như vậy thôi."
 
Back
Top Bottom