Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 801: Linh hồn đến từ thế giới khác


Ngoại trừ đầu hơi đau thì không hề thấy choáng váng, cơ thể của ông, ông tự biết rõ.

Trung Quốc Công lập tức rời đi, để lại sau lưng đám quan viên đều đang há hốc mồm.

"Cố đại nhân thật sự không sao chứ?"

"Chắc là vậy... Nhưng lúc nãy các ngươi có nhìn thấy Hoắc vương gia không? Đúng là người vô tình, chỉ trơ mắt nhìn Cố lão té ngã mà không chịu đến đỡ một phen..."

"May mà tôn nữ nhà Cố lão không đính hôn với hắn.

Nếu không, có tôn nữ tế như vậy, Cố lão còn không tức chết sao?"

"..."

Trong lúc quan viên đằng sau bàn tán vô cùng náo nhiệt thì Trung Quốc Công ở đằng trước đã bước nhanh ra khỏi cửa cung, ngồi vào trong cỗ kiệu của nhà mình.

Nhìn máu trên tay, ông chỉ muốn bùng nổ: "Thật quỷ quái! Rõ ràng ta đi đường rất vững, sao lại té ngã được chứ?! Hoắc gia kia đúng là vô lương tâm..."

Trung Quốc Công thở dài.

Hoắc Triệu Uyên kia đối xử với tất cả các đại thần trong triều đều như nhau, không vui cũng không giận, không kết giao với bất cứ ai, thậm chí thỉnh thoảng còn đắc tội người nào đó.

Nếu không phải tổ tiên gặp chuyện kia thì cũng không đến mức như thế.

Nghĩ như vậy, trong lòng Trung Quốc Công thoải mái hơn một chút, nhưng ông vẫn tiếp tục nhe răng há miệng kêu đau.

Linh Phong tiên quân nhìn cỗ kiệu đã đi xa, lại quay sang nhìn bóng dáng Thương Vi thần quân tiêu sái cưỡi ngựa rời đi thì hoàn toàn ngơ ngác.

Sau khi chuyển thế, vậy mà thần quân lại còn ít nói hơn cả trước đây?!

Ít nói thì thôi không nói đến, hắn còn không tốt bụng chút nào nữa? Một ông lão lớn tuổi như vậy bị ngã, không chừng có thể chết ngay tại chỗ mà hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn, lập tức bỏ đi?!

Chẳng lẽ...

Thiên Cơ Cung sắp xếp cho thần quân kiếp nạn quá khổ sở nên đã khiến người này hoàn toàn chết lặng rồi sao?

"Chuyện này không dễ giải quyết rồi." Hắn vốn định để thần quân đưa ông lão này về phủ, sau đó sẽ gặp Cố tiểu thư kia...

Nghĩ xong, hắn lại bay đến Trung Quốc Công phủ.

Thần quân không cố gắng cũng không sao, để cô nương kia chủ động một chút là được rồi.

Giờ phút này, một tiên quân khác quay về Thiên Cơ Cung, lập tức xem xét mệnh bàn, phát hiện chuyện dưới nhân gian đã thay đổi rất nhiều nên hơi nóng nảy.

"Đáng lẽ Tống Anh này đã chết rồi, sao lại vẫn còn sống? Mau kiểm tra xem nàng có phải là linh hồn đến từ thế giới khác hay không."

Thỉnh thoảng Thiên Đạo cũng có lúc xảy ra sự cố, từng có mấy linh hồn đến từ thế giới khác không cẩn thận rơi vào thế giới này.

Tiểu đồng bên dưới lập tức bận rộn, một lát sau báo cáo: "Tiên quân, ở đây cho thấy... Tống Anh này thật sự đã chết đi rồi sống lại, thần hồn vẫn là nàng, không phải bị cô hồn dã quỷ khác chiếm thân xác."

"Không phải? Vậy là mệnh số chưa chấm dứt sao? Không ngờ biến số đột nhiên xuất hiện lại có quan hệ với thần quân..." Nói xong, hắn thi pháp thay đổi tinh bàn của Tống Anh.

Có thể thay đổi tinh bàn của người phàm một chút.

Tuy rằng chuyện này không công bằng với người phàm, nhưng bây giờ thần quân hạ phàm để làm đại sự, nếu có thêm thê tử thì những chuyện khác không dễ sắp xếp.

Tiên quân không hề nhận ra tinh bàn của Tống Anh được bao phủ bởi một lớp ánh sáng trắng, hắn chỉ nhìn thấy thông tin bề ngoài của Tống Anh mà thôi.

Tinh bàn trên trời vừa được thay đổi, Tống Anh dưới nhân gian đột nhiên cứng đờ người, sắc mặt trở nên tái nhợt.

"Sao vậy chủ nhân?" Đại Hoàng căng thẳng hỏi.

Tống Anh do dự một chút, nhìn trái nhìn phải: "Cảm thấy hình như có người đang nhìn lén ta?"

Đại Hoàng nghe vậy thì lập tức cảnh giác, quan sát bốn phía xung quanh: "Không có mà?"

Tống Anh cau mày: "Vì sao... ta đột nhiên có cảm giác... rất không vui nhỉ?"

"..." Đại Hoàng ngây ngốc, làm sao nó biết được chứ?

Tống Anh cũng không biết bản thân mình bị làm sao, có cảm giác giống như có người trộm đồ của nàng vậy, thật sự rất khó hiểu.

"Thôi, chúng ta đi xem cửa hàng đi." Tống Anh lắc đầu, bỏ qua cảm giác không khoẻ này.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 802: Bổ đầu ra thành cái gáo


Đại Hoàng chọn được hai cửa hàng, một lớn một nhỏ, vị trí đều không tệ.

Đã có kinh nghiệm sau khi mở hai, ba cửa hàng xà phòng, cứ giao cho Đại Hoàng xử lý là được, còn cửa hàng kia, Tống Anh định dùng để bán những thứ khác.

Chẳng hạn như áo lót lông dê, vớ lông dê, bao tay lông dê, thậm chí thảm lông dê và các loại đồ giữ ấm khác.

Cửa hàng không quan trọng, quan trọng vẫn là đất.

Kinh thành rộng lớn lại vô cùng bao dung, thương nhân các nơi đều sẽ tập trung đến đây.

Vì vậy, Tống Anh không cần phải phái yêu quái đi mua dê con mà có thể tìm được ở bản địa.

Thật ra, lông dê đã được sử dụng từ lâu, nhưng đa phần chỉ dùng để làm chăn lông dê, bán cũng khá ổn.

Tống Anh chỉ muốn mở rộng thêm những cách dùng khác.

Muốn có đủ lông dê thì vẫn phải tự nuôi.

Nếu có thể nuôi ra một con dê tinh thì không chừng con dê này có thể cho lông liên tục.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tống Anh hơi kích động.

Đến khi tới cửa hàng, Tống Anh quan sát hết một lượt rồi tỏ ra rất hài lòng: "Còn phải mua đất, trồng ít cỏ để nuôi súc vật.

Ngoài ra phải đến chợ xem thử, mua mấy con giống về nuôi, loại cho lông, cho sữa, cho thịt đều nuôi hết... Cửa hàng này cũng không dùng được ngay, bây giờ dùng làm xưởng sản xuất xà phòng tạm thời, chờ đến khi có thôn trang chăn nuôi rồi lại tính tiếp."

Đại Hoàng nghiêm túc lắng nghe.

"Chủ nhân, chúng ta có mở một cái Vạn Linh Viên ở kinh thành này không?" Đại Hoàng hỏi.

Tống Anh suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Không cần.

Bạc kiếm nhiều quá cũng tiêu không hết.

Hơn nữa, Vạn Linh Viên thì quá gây chú ý, có một cái là đủ rồi."

"..." Đại Hoàng cười gượng một tiếng.

Chủ nhân thật sự cảm thấy kiếm được quá nhiều bạc sao? Mấy ngày nay khi nó lấy tiền đi mua cửa hàng, chủ nhân liên tục than nghèo.

Dáng vẻ keo kiệt đó không hề trông giống như có tiền.

Điều Tống Anh lo lắng nhất khi mở một Vạn Linh Viên lớn như vậy ở kinh thành chính là phải đầu tư quá nhiều.

Vả lại, rất khó tìm được một mảnh đất hoang rộng lớn như vậy ở ngoại ô kinh thành.

Nếu mua thôn trang thì đa phần bên trong đều là ruộng nước và ruộng cạn, không dễ xử lý.

Nhưng nếu mua đất ở chỗ xa một chút thì sẽ mất rất nhiều thời gian để đi tới đó, làm ảnh hưởng tới tâm trạng ngắm cảnh của người ta.

Hơn nữa, Hoắc Triệu Uyên biết rõ nàng nuôi yêu quái mà vẫn có thể che chở mấy phần chính là vì núi cao, hoàng đế xa.

Bây giờ đã tới dưới chân hoàng thành, nếu nàng còn càn rỡ như thế thì rất dễ xảy ra chuyện.

Mua đất chăn thả động vật thì khác, đại đa số các thôn trang đều có ruộng nước và ruộng cạn, cỏ nuôi súc vật cũng dễ sinh trưởng, tương đối dễ xử lý, bớt đi rất nhiều phiền phức.

Hai người đang trò chuyện thì bên ngoài cửa hàng đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

Tống Anh theo bản năng đi ra cửa nhìn.

Nhưng vừa bước một chân ra khỏi cửa thì một con dao phay đã bay thẳng tới trước mặt nàng!

Đại Hoàng hoảng sợ, những người đang tụ tập trước cửa hàng đều hoàn toàn ngây dại.

May mà Tống Anh phản ứng nhanh, lập tức nghiêng người tránh đi, nhưng dù vậy thì vẫn đứt một mớ tóc rơi xuống đất.

"..." Tống Anh nhìn con dao phay bay vào trong cửa hàng của nàng rồi quay sang nhìn người lúc nãy cầm dao phay đứng đối diện...

Phụ nhân kia trợn trừng mắt, nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ tới mức ngây ra như phỗng, vội vàng nói: "Vị phu nhân này, xin, xin lỗi.

Ta, ta đang cãi nhau với phu quân nhà ta, không, không hề định cầm dao chém ngươi đâu, là con dao này không cẩn thận bay đi..."

Nói xong lại quay sang mắng nam nhân kia tiếp: "Đều do tên ma quỷ nhà ngươi! Nếu ngươi không đến nhà thổ thì ta sẽ thế này sao?! Bây giờ thì hay rồi, suýt nữa thì chém trúng người ta! Ta liều mạng với ngươi!"

Dứt lời, lập tức đưa tay lên cào cấu mặt nam nhân.

Nam nhân kia bị đánh túi bụi đành phải ôm đầu ngồi xổm xuống đất, trông vô cùng chật vật.

Còn mí mắt của Tống Anh lúc này cũng giật giật.

Vận may của nàng tệ như vậy sao?! Người khác không cẩn thận ném dao phay cũng có thể đập trúng vào đầu nàng? May mà lúc nãy tránh nhanh, nếu chậm hơn một chút xíu thì nàng đã bị người bổ đầu ra thành cái gáo rồi!?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 803: Tự làm chủ


Tống Anh ngây ngốc, bị vận rủi của mình chọc tức tới mức ấm ức.

Còn Đại Hoàng lại rất tức giận, nó đột nhiên xông lên phía trước, mỗi tay xách một nam một nữ này lên.

"Các ngươi dám làm chủ nhân ta bị thương, ta b.óp ch.ết các ngươi!" Đại Hoàng hùng hổ, một con gà trống thật sự gào ra dáng vẻ của phượng hoàng già.

Hai phu thê mới nãy còn đang đánh nhau, lúc này cũng hoảng sợ, cảm thấy cổ sắp bị bóp gãy, hít thở khó khăn đến cực điểm.

"Thả ra đi." Tống Anh phản ứng lại, nhẹ nhàng nói một câu, "Đưa lên quan là được rồi, quan phủ muốn xử thế nào thì xử thế nấy."

"Nhưng bọn họ suýt nữa đã chém chết người!" Đại Hoàng rất giận dữ.

"Ngươi cũng nói là suýt nữa mà.

Chưa chém chết thì không phải tội lớn, nếu ngươi gi.ết ch.ết bọn họ thì ta làm sao cứu được ngươi?" Tống Anh vẫn còn đang ấm ức.

Chỉ là nhất thời sơ suất chứ không phải cố ý giết người, có lẽ quan phủ cũng chỉ răn dạy một phen, đánh mấy gậy rồi thả ra thôi.

Đại Hoàng nghe vậy thì đành tức tối ném người xuống đất.

Đại Hoàng dùng không ít sức, hai người ngã mạnh xuống đất, thất điên bát đảo.

Tìm quan binh tuần tra tới đưa hai phu thê này lên quan.

"Chẳng lẽ... do đã lâu không đi dâng hương? Hay là đã làm quá nhiều chuyện xấu?" Tống Anh sờ mũi, hơi chột dạ.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì giày vò đám người Tống gia đó cũng không tính là làm chuyện xấu mà? Đó là nhân quả báo ứng! Nàng không hề làm sai!

Tống Anh thở dài, định hẹn Cố Minh Bảo lên núi bái Phật.

Điều khiến Tống Anh ngạc nhiên chính là ngay ngày hôm sau, Cố Minh Bảo đã tìm tới nàng trước.

"Tống tỷ tỷ, nói ra có thể ngươi sẽ không tin nhưng tối qua ta mơ thấy mình được thần tiên chỉ đường, nói ta đến chùa Thủy Vân ngoài thành là có thể gặp được lang quân trời định ở đó." Cố Minh Bảo thật sự rất kích động.

Tống Anh nghe xong thì cười gượng một tiếng: "Không phải trong chùa miếu đều là hòa thượng sao? Suy nghĩ này của ngươi không hợp lý lắm đâu?"

"..." Sắc mặt của Cố Minh Bảo lập tức đỏ bừng: "Vậy, vậy cũng có khách hành hương mà? Hơn nữa, ta ở nhà rất buồn chán.

Tỷ tỷ, hay là ngươi đưa ta đi xem đi?"

Sao Tống Anh có thể từ chối được chứ?

Nàng còn muốn đi quyên tiền dầu mè, quyên nhiều một chút, xem như tích lũy công đức.

Chùa Thủy Vân được xem là một ngôi chùa lớn ở kinh thành, đương nhiên là không thể so sánh với chùa của hoàng gia.

Tuy nhiên, chùa của hoàng gia rất trang nghiêm, cực kỳ ít khách hành hương, còn chùa Thủy Vân có danh tiếng khá tốt.

Hàng năm, nhà chùa đều phái tăng lữ xuống núi làm chuyện tốt nên chùa rất có danh vọng trong dân gian.

Sau khi tới kinh thành, Tống Anh chưa từng ra ngoài đi dạo nên nàng rất hào hứng về chuyến đi ra ngoại thành lần này.

Cố Minh Bảo ngồi xe ngựa, còn nàng điều khiển Đại Bạch, cả hai cùng chậm rãi đi tới đó.

Tống Anh vừa ra khỏi cửa, chưa tới một canh giờ sau đã có không ít người biết động tĩnh của nàng.

Một là Tống Hầu gia, còn có một người khác là Tống Hoan.

Kể từ ngày bị chọc tức ở Trung Quốc Công phủ, sau khi về nhà đến nay, Tống Hoan vẫn chưa nuốt trôi cơn giận này.

Nàng ta được người khác tôn trọng, được yêu thương, chiều chuộng từ nhỏ, bây giờ Tống Anh vừa quay về thì tất cả đều thay đổi.

Bị người người chỉ trích.

Trước khi tham gia tiệc mừng thọ, tuy rằng có chút tin đồn vớ vẩn nhưng phu quân và bà bà cũng xem như tôn trọng nàng ta, chưa từng nói gì, chẳng qua là các trục lí bắt bẻ nhau đôi chút mà thôi.

Tuy nhiên, sau khi từ tiệc mừng thọ trở về thì khác, ngay cả bà bà cũng xét nét nàng ta, phạt nàng ta quỳ ở từ đường suốt đêm.

Nhưng dựa vào đâu chứ?

Một nha đầu ở quê dựa vào đâu mà khiến nàng ta phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy?!

Tống Hoan có nghĩ thế nào cũng không tìm ra được nguyên nhân khiến phụ mẫu đứng về phía Tống Anh.

Cha nàng ta không làm chủ cho nàng ta thì nàng ta sẽ tự làm chủ cho mình!

"Ngươi đi bảo Liêu Tam gia tìm mấy người, nhất định phải trói Tống Anh lại! Ta muốn Tống Anh... hoàn toàn không trở về được nữa!" Tống Hoan lấy ra ít ngân phiếu đưa cho nha hoàn, có tiền mới dễ làm việc.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 804: Ông trời


Nha hoàn nhìn Tống Hoan, trong lòng không rét mà run: "Nhị phu nhân, vậy... vậy Cố tiểu thư thì sao? Không phải Cố tiểu thư đi cùng Tống Anh sao? Lỡ như làm Cố tiểu thư bị thương thì phải ăn nói thế nào với Trung Quốc Công?"

"Đâu tới lượt ta ăn nói với ông ta! Sau khi Cố Minh Bảo vào kinh đã khiến bao nhiêu người đố kỵ? Làm sao biết được do ta ra tay chứ? Hơn nữa, chẳng phải bảo Liêu Tam gia giải quyết sạch sẽ chuyện này là được rồi sao? Hai người kia ra ngoài không chịu dẫn theo nhiều nha hoàn và bà tử, có gặp chuyện cũng là đáng đời!"

Nghe thấy lời này, nha hoàn lập tức hiểu rõ.

Chỉ đáng thương cho Cố tiểu thư kia, tuổi còn trẻ mà đã phải mất mạng.

Mỗi lần ra ngoài, Cố Minh Bảo đều phải dẫn theo cả đống người.

Lần này có thể thoải mái hơn hoàn toàn là nhờ Hổ Doanh Doanh đã thể hiện sự anh dũng của bản thân.

Sau khi chứng kiến bản lĩnh của nàng ấy, hạ nhân của Cố gia đâu còn gì để lo lắng nữa?

Tuy nhiên, sau khi đi được nửa đường, bầu trời sáng rực đột nhiên tối sầm, mây đen lập tức cuồn cuộn kéo tới, chỉ thấy trong phạm vi mấy chục thước xung quanh Tống Anh bất chợt có mưa to tầm tã trút xuống.

Xe lừa của Tống Anh dù sao cũng có mái, không đến mức bị mưa xối ướt, nhưng nàng không rõ vì sao đang yên đang lành mà trời lại đổ mưa?!

Cố Minh Bảo càng bối rối hơn.

Từ sau khi hồi kinh, số lần nàng ấy ra ngoài có thể đếm được trên đầu tay nhưng đã liên tục bị dính mưa hai, ba lần!

Bây giờ là cuối thu, cũng đã qua mùa mưa lâu rồi mà?!

"Tống tỷ tỷ, chúng ta tiếp tục lên đường hay đi đến gốc cây đằng trước trú mưa?" Tống Minh Bảo hỏi.

Mưa lớn như vậy, mí mắt của Đại Bạch nhà nàng cũng bị dính lại với nhau, càng không cần nói tới con ngựa hết sức bình thường của Cố Minh Bảo.

Hơn nữa, tiếng sấm cũng lớn, rất dễ khiến ngựa hoảng loạn.

Nhưng mà... đứng dưới tán cây trú mưa?

Tống Anh nhìn sấm chớp rền vang trên bầu trời, cảm thấy vẫn không nên làm như vậy thì hơn.

Vận may hôm nay của nàng quá kém, lỡ như bị sét đánh thì phải làm sao?

"Ta có mang hai cái lều lớn, chúng ta dựng lều ngay tại chỗ, khi nào hết mưa rồi đi tiếp.

Lương khô cũng có mang, đủ để ăn uống rất lâu đấy."

Nói xong, Tống Anh lập tức cùng Hổ Doanh Doanh mặc áo tơi nhảy xuống xe, nhanh chóng ra tay.

Nàng dựng lều không phải cho bản thân mà là nàng không thể trơ mắt nhìn Đại Bạch bị xối nước được.

Nàng và Cố Minh Bảo ngồi với nhau, Đại Bạch và con ngựa kia ở cùng một chỗ cũng không có vấn đề gì cả.

Cố Minh Bảo vừa định xuống xe hỗ trợ thì Tống Anh đã hét lên: "Ngươi ngồi yên ở đó đi, có xuống cũng không giúp được gì đâu."

Đường đường là một Đại tiểu thư, có thể biết dựng lều mới là lạ.

Lều này dựng rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã dựng xong xuôi, lại trải thêm ít đệm chăn đơn giản bên trong.

Tống Anh mặc áo tơi nhưng trên người vẫn bị ướt.

Tuy nhiên, trong không gian của nàng cũng có quần áo nên thật ra không cần lo.

"Tống tỷ tỷ, làm khó ngươi rồi.

Sớm biết như vậy, ta đã không rủ ngươi ra ngoài." Cố Minh Bảo vô cùng bi thương, "Có phải mệnh của ta không được tốt lắm không? Sao mỗi lần ta ra ngoài, trời đều đổ mưa chứ?"

"Thần mưa trên trời chuyển thế?" Tống Anh cười nói.

"Không phải vậy đâu." Cố Minh Bảo bĩu môi, nàng ấy không thích trời mưa.

Tâm trạng quá tệ.

Trận mưa này giăng kín trời đất, ban đầu còn có sấm sét ầm ầm như có người đang độ kiếp, nhưng bây giờ Tống Anh đã nhận ra có điều không đúng.

Thời tiết bây giờ đáng lẽ không có sấm sét.

Nàng có cảm giác hình như ông trời thật sự muốn đánh chết nàng.

"Húúúú ——" Nàng và Cố Minh Bảo đang ngồi trong lều, vậy mà xung quanh lại vang lên tiếng sói tru.

Một tiếng không đủ, ngay sau đó còn có thêm mấy tiếng nữa, âm thanh vô cùng rõ ràng.

Toàn thân Cố Minh Bảo run rẩy: "Tống tỷ tỷ!? Sao chỗ này lại có sói? Không phải... Không phải chỗ này gần quan đạo sao?!"

Giờ phút này, Cố Minh Bảo thật sự muốn khóc!

Rốt cuộc hôm nay làm sao vậy!? Lúc nàng ấy từ thành Quan xa xôi đi tới kinh thành cũng chưa từng gặp phải một con hổ hay sói nào! Vì sao sau khi tới kinh thành lại có thể nghe thấy tiếng sói tru ở ngay ngoại thành này chứ?!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 805: Ăn thịt ai tốt hơn?


Tống Anh cau mày, tâm trạng của nàng lúc này vô cùng cáu kỉnh.

Chuyện này không đúng.

"Doanh Doanh, ngươi đi ra ngoài xem thử đi." Tống Anh nói.

"Tống tỷ tỷ, không được đâu.

Bên ngoài là sói đấy, nghe tiếng thì chắc hẳn có không ít con.

Để nàng ra ngoài, lỡ như xảy ra chuyện thì phải làm sao? Hay là, hay là chúng ta cứ trốn ở đây đừng lên tiếng..." Cố Minh Bảo run bần bật.

"Ngươi đừng run, chỉ là sói mà thôi, dễ giải quyết hơn con người nhiều.

Ngươi không biết Vạn Linh Viên của ta đều là dã thú sao... Doanh Doanh biết thuần thú mà." Tống Anh lập tức nói.

Hổ Doanh Doanh nhanh chóng đi ra ngoài.

Làm một con hổ, lúc này mặc áo tơi, trông nàng ấy cực kỳ giống con người.

"Nhiều như vậy cũng có thể thuần hóa được sao?" Cố Minh Bảo thấp thỏm trong lòng.

"Hoàn toàn không thành vấn đề." Tống Anh gật đầu.

Nàng không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được.

Tuy nhiên, đang ở trước mặt Cố Minh Bảo, nàng không tiện tự ra tay nên mới để Hổ Doanh Doanh đi xem, dọa đám sói đó quay về núi trước.

Mấy ngày sau, nàng sẽ đích thân tới đây một chuyến, bắt đám sói đó vào trong không gian nuôi.

Có lẽ do thái độ của Tống Anh quá bình tĩnh nên Cố Minh Bảo cũng yên tâm hơn nhiều.

"Tống tỷ tỷ, sao lá gan của ngươi lại lớn như vậy chứ? Người của ngươi cũng lợi hại như vậy nữa." Cố Minh Bảo vô cùng ngạc nhiên, cảm thán, "Nếu ta có thể giống như ngươi thì tốt rồi.

Cho dù không làm được thì sau này gả cho một người giống như ngươi cũng được..."

"E rằng không được đâu.

Ta ưu tú như vậy, không thể nào bắt chước được." Tống Anh nghiêm túc gật đầu.

"..." Cố Minh Bảo há hốc mồm, vậy mà lại không tìm được lời nào để phản bác!

Nhưng nghe Tống Anh nói như vậy, trong lòng nàng ấy đã hoàn toàn không còn căng thẳng nữa, ngược lại còn thích thú bật cười.

Một lát sau, quả nhiên bên ngoài không còn tiếng sói tru nữa.

Không chỉ như thế, còn có cả tiếng bước chân loáng thoáng đi tới đây.

Vén lều ra nhìn thì thấy một đội nhân mã, trên đầu mấy con ngựa còn đội nón làm bằng lá cây, ai nấy đều mặc áo tơi rất dày.

Hoắc Triệu Uyên vừa đến, mây đen giăng đầy trời chậm rãi biến mất, mưa cũng nhỏ dần.

"Sao các ngươi lại ở đây?" Hoắc Triệu Uyên mở miệng hỏi.

"Dâng hương!!" Bây giờ, Tống Anh thật sự rất ấm ức.

Nàng sống lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân mình có lẽ là người dư thừa, cải thìa cũng không thảm như nàng.

"Ý ta là... sao chỗ này lại có mưa?" Sau khi hỏi xong, Hoắc Triệu Uyên cũng cảm thấy bản thân nói vậy là không đúng, "Chỗ này hơi kỳ lạ, cách đây mấy trăm thước vẫn là trời nắng... Ta nghe được chút động tĩnh nên mới đến xem."

Vốn dĩ hắn nghĩ có phải do ở đây xuất hiện yêu quái hay không.

Nhìn thấy Tống Anh, thậm chí hắn đã nghi ngờ động tĩnh lớn như vậy là do nàng làm ra.

Nhưng ngay sau đó, khi đối diện với ánh mắt vô tội của nàng, hắn lập tức biết trong lòng nàng lúc này cũng rất buồn bực.

Cố Minh Bảo cũng không biết người kia là ai nhưng lại cảm thấy người này rất may mắn.

"Tống tỷ tỷ, hết mưa rồi." Cố Minh Bảo chỉ ra ngoài trời.

Không còn sói, mưa cũng tạnh.

Nếu không phải dưới đất có vệt nước thì nàng ấy cũng nghi ngờ đây có phải là mơ hay không.

Tống Anh biết gần đây vẫn là trời nắng, nhưng lúc nãy cơn mưa này đi theo bọn họ.

Thở dài, nàng nhìn ra đằng sau Hoắc Triệu Uyên, ở đó... có người, còn có hào quang lấp lánh, hơn nữa, chân không hề chạm đất?!

Quỷ sao? Hình như không phải.

"Tống thị này quả thực hơi phiền phức, không ngờ lại đụng phải Cố tiểu thư kia.

Thật là..." "Tiểu quỷ" kia lẩm bẩm.

Tống Anh nghe thấy rất rõ ràng, nhưng nhìn phản ứng của những người khác, hiển nhiên là không có ai chú ý tới người nọ.

Quỷ sao? Hình như không giống lắm.

Hình ảnh của quỷ trong lòng nàng phải... hơi xấu một chút, nhưng đối phương lại có mấy phần tiên phong đạo cốt!

Tiên sao?!

Hai mắt Tống Anh sáng lên.

So sánh giữa việc ăn thịt của Hoắc Triệu Uyên với ăn thịt thần tiên biết bay, có khi nào thịt của người sau càng hiệu quả hơn không?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 806: Lòng tốt thành lòng lang dạ thú


Tuy nhiên, Tống Anh không rõ vì sao vị thần tiên này lại nhìn chằm chằm Cố Minh Bảo.

"Mắt nhìn người của Thương Vi thần quân không có vấn đề gì đấy chứ? Tống thị kém xa Cố tiểu thư mà? Tuổi thì lớn, tính cách lại còn hung dữ.

Cố tiểu thư tốt biết bao nhiêu? Yếu đuối không xương, mảnh mai yểu điệu..." Vị thần tiên kia còn chống cằm đánh giá.

Tống Anh mấp máy môi.

Không được rồi, nàng rất muốn đánh người.

Nhưng nàng phải nhịn xuống.

"Hoắc đại nhân, ngài nói xem có phải sấm sét ban nãy muốn đánh chết ta không? Lúc nãy ta cứ có cảm giác hình như chúng muốn đánh xuống đầu ta vậy." Tống Anh tức giận hỏi.

Vị thần tiên kia nghe vậy thì sắc mặt thay đổi: "Không phải chứ? Có thể đoán ra được chuyện này sao? Không ngờ nàng còn rất thông minh, chẳng trách lại là biến số."

Nàng là biến số ư?

Tống Anh hừ một tiếng.

"Thời tiết thỉnh thoảng biến đổi cũng là bình thường, ngươi đừng suy nghĩ lung tung." Hoắc Triệu Uyên an ủi, "Hai người các ngươi định đi dâng hương sao? Ta đích thân hộ tống các ngươi đi."

"Ngươi là Hoắc đại nhân!?" Cố Minh Bảo chậm chạp mở miệng, khiếp sợ nói.

Hoắc Triệu Uyên sửng sốt, lúc này mới chú ý tới Cố Minh Bảo, vừa nhìn đã khiến hắn giật mình.

Sao lại quen thuộc như vậy?!

Hắn ngây người nhìn một lát, còn vị thần tiên kia lại cong môi cười: "Nhất định có thể nhìn vừa mắt.

Tuy rằng bầy sói kia vô dụng, hắn chưa kịp tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng trước đây đã mơ thấy nên chắc hẳn vẫn có chút tác dụng..."

Lúc này, Tống Anh đã hoàn toàn hiểu rõ.

Hoắc Triệu Uyên thật sự là thần tiên chuyển thế, người ta chuyển thế còn được tặng kèm nửa kia.

Dù sao thì nửa kia cũng không phải nàng mà là Cố Minh Bảo!

Nghĩ kỹ lại thì nếu không có nàng, Hoắc Triệu Uyên quả thực có thể có một đoạn nhân duyên với Cố Minh Bảo.

Nhưng vì sao lại là Cố Minh Bảo? Chẳng lẽ bởi vì sức khỏe của Cố Minh Bảo không tốt, định sẵn sẽ chết sớm, có thể góp một viên gạch vào việc lịch kiếp của Hoắc Triệu Uyên?

Nghĩ tới đây, trong lòng Tống Anh rất khó chịu.

Mấy vị thần tiên này đúng là có bệnh!

"Ngươi đang nhìn gì đấy?" Tống Anh cau mày.

Mí mắt của Hoắc Triệu Uyên giật giật: "Chẳng qua cảm thấy Cố tiểu thư hơi quen mắt mà thôi."

"Đương nhiên là quen mắt rồi.

Nằm mơ thấy đúng không? Ha, đúng là nam nhân, chỉ toàn ăn nói vớ vẩn." Tống Anh trợn trắng mắt.

Vị thần tiên kia nghe thấy vậy thì sắc mặt thay đổi: "Chuyện này nhất định là trùng hợp..."

Hoắc Triệu Uyên thấy nàng giận dỗi thì cảm thấy bản thân rất vô tội, nhưng nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của nàng, trong lòng hắn lại hơi vui vẻ: "Là ta đường đột rồi."

"Vậy đi thôi?" Tống Anh hừ một tiếng.

Cố Minh Bảo hơi ngơ ngác, lúc này, để có thể thuận tiện "tám chuyện" mà cố ý ngồi xe lừa với Tống Anh, lòng hiếu kỳ bùng nổ, hai mắt lấp lánh: "Đây là Hoắc đại nhân sao? Quả thực không giống những gì ta nghĩ lắm.

Ta còn tưởng rằng là người râu ria bờm xờm, cơ thể vạm vỡ đầy vết sẹo chứ.

Không ngờ diện mạo... cũng rất được."

"Đúng là không tệ." Tống Anh gật đầu, "Chẳng lẽ ngươi có hảo cảm với hắn?"

Nàng hỏi quá thẳng thừng, Cố Minh Bảo nghe xong thì lập tức đỏ mặt: "Không có! Tống tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi đã quên rằng hắn có thê tử rồi sao! Nghe nói bọn họ đã thành hôn trong lúc hắn chưa có thân phận cao quý, chắc hẳn tình cảm của hai người rất sâu đậm."

Cố Minh Bảo là người hiểu lý lẽ, không thể làm ra những chuyện như cướp phu quân của người khác.

"Vả lại, nếu ta đã biết hắn có thê tử thì sao có thể sinh ra tâm tư khác được chứ? Chẳng qua là cảm thấy người này rất khác với những gì mà người khác nói nên mới hơi đồng cảm cho hắn mà thôi." Cố Minh Bảo giải thích.

Chuyện tình cảm, Tống Anh khó mà nói được.

Nàng cũng không thể tùy tiện nói cho Cố Minh Bảo biết rằng nàng chính là vị thê tử kia, nhưng trên thực tế lại không có một chút quan hệ nào với Hoắc Triệu Uyên.

Nếu nói ra lời này thì chính là xem lòng tốt của Hoắc Triệu Uyên thành lòng lang dạ thú, giống như nàng cố ý muốn làm người bình thường, chẳng khác nào làm nhục người ta.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 807: Bà mối


Nhưng nếu hai người này đã là định mệnh của nhau, một khi bọn họ thật sự nảy sinh tình cảm, nàng sẽ không làm chướng ngại vật cản trở bọn họ.

Tống Anh lặng lẽ dựng ngón giữa với vị thần tiên đi theo cách đó không xa.

Thần tiên cái khỉ gió gì? Rõ ràng là bà mối nối duyên!

Vô duyên vô cớ xuất hiện một vị thần tiên, Tống Anh thật sự không còn hứng thú đi tham quan chùa miếu nữa, nhưng tới cũng đã tới rồi, đi dạo một vòng cũng không sao.

Sau khi tới chùa, Tống Anh phát hiện vị thần tiên này vẫn còn đi theo.

Hoắc Triệu Uyên muốn đi cùng Tống Anh, nhưng Cố Minh Bảo này là cô nương gia chưa xuất giá, không khỏi ảnh hưởng đến danh dự của nàng ấy, không tiện đi cùng.

Nhưng Hoắc Triệu Uyên vừa xoay người đi, Cố Minh Bảo mới bước lên bậc thang đột nhiên ngã ngửa ra sau.

"A ——"

Tống Anh nhanh tay lẹ mắt lập tức nắm chặt tay Cố Minh Bảo, sau đó một tay khác lập tức vòng qua eo nàng ấy, kéo người về.

Sắc mặt của Cố Minh Bảo trắng bệch: "Có phải… ta trúng tà rồi không… Ta cũng không biết lúc nãy có chuyện gì nữa, chỉ cảm thấy chân đột nhiên mềm nhũn."

Lúc này, Tống Anh cũng rất không vui.

Dựa theo hướng phát triển bình thường, khi Cố Minh Bảo ngả người ra sau, nếu Hoắc Triệu Uyên không đỡ lấy nàng ấy thì ắt hẳn Cố Minh Bảo sẽ ngã rất thảm.

Tuy nhiên, nam nữ thụ thụ bất thân.

Nếu bị người khác nhìn thấy hắn có tiếp xúc với Cố Minh Bảo thì danh dự của Cố Minh Bảo sẽ bị tổn hại.

Hiện giờ, vị thần tiên kia đang bày ra vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.

"Thật sự... có vấn đề gì sao?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.

Ánh mắt của Tống Anh rất kỳ lạ, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn về một hướng nào đó.

"Ta nhớ là ta từng nói về thân phận của ngươi rồi đúng không?" Tống Anh nói.

Hoắc Triệu Uyên cau mày, không hiểu Tống Anh nói vậy là có ý gì, nhưng ngay sau đó, Tống Anh đã nói tiếp: "Chuyện hôm nay chắc hẳn có liên quan đến thân phận thật sự của ngươi.

Đúng rồi, trước đây các vị đạo sĩ tính toán ra kết quả thế nào?"

"Không có thê tử, cực khổ cả đời?" Hoắc Triệu Uyên nói.

"Cụ thể thì ta cũng không biết nên nói thế nào nhưng tóm lại là có liên quan đến... một thứ gì đó." Tống Anh nói tiếp.

Nàng không thể tùy tiện nói thẳng với Hoắc Triệu Uyên rằng phía trên bên trái của hắn có một vị thần tiên không biết xấu hổ đang tìm mọi cách gán ghép hắn với Cố Minh Bảo thành một đôi!

Hoắc Triệu Uyên nghe xong thì không hiểu gì cả.

"Thứ đó có thân phận tương tự với ta nhưng lúc ẩn lúc hiện và thần thánh hơn." Tống Anh gợi ý thêm một chút rồi kéo Cố Minh Bảo rời đi.

Hoắc Triệu Uyên cau mày.

Tống Anh là yêu quái, tương tự với nàng đương nhiên không phải con người bình thường, lúc ẩn lúc hiện và thần thánh hơn... Thần tiên?

Có ý gì? Chẳng lẽ ý nàng là chuyện hôm nay đều do thần tiên làm ra?

Thần tiên... nhàm chán như vậy sao?

Hoắc Triệu Uyên nghiêm túc nhìn về hướng mà lúc nãy Tống Anh nhìn chằm chằm.

Linh Quang tiên quân hoảng sợ: "Thương Vi thần quân, ngươi có thể nhìn thấy ta sao?"

Hoắc Triệu Uyên đứng đó bất động.

Linh Quang tiên quân thở dài, đáng thương cho hắn là thần tiên mà bây giờ lại không thể lộ mặt ở trần gian, nếu không thì sẽ tổn hại tu vi, thậm chí còn không thể thi triển phép thuật quá thường xuyên, cùng lắm chỉ có thể làm vài thủ thuật nhỏ, không có bản lĩnh gì lớn.

"Không được nhằm vào Tống Anh." Hoắc Triệu Uyên đột nhiên mở miệng nói một câu.

Hắn cũng không biết đối phương có thể nghe thấy lời mình nói hay không, nhưng chẳng phải các đạo sĩ đều nói hắn có địa vị cao sao? Nếu đã như thế thì chắc hẳn lời hắn nói cũng có tác dụng chứ nhỉ?

"Không phải ngươi không nhìn thấy ta sao?! Không đúng, không đúng! Ngươi quả thực không nhìn thấy, nhưng vì sao lại nói chuyện với ta?!" Vị thần tiên kia thấp thỏm trong lòng, nhìn trái nhìn phải, không phát hiện có điều gì lạ thường, nhưng vẫn không nhịn được mà rùng mình.

Đây chính là nhân gian, bao nhiêu thần tiên đến đây cuối cùng đều không sống nổi.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 808: Kiếp sau


Sau khi nói xong, Hoắc Triệu Uyên bỏ đi, trong lòng cũng cảm thấy rất nghiêm trọng.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay đều quái dị.

Vị thần tiên kia bay đi, bay tới bên cạnh Tống Anh, nhìn thấy Cố Minh Bảo đang thành kính quỳ lạy.

Lúc này, một tiên quân khác cũng xuất hiện.

"Sao rồi? Ta đã sửa lại tinh bàn, bây giờ hẳn là Tống Anh đã..." Vị tiên quân kia nói được một nửa thì nhìn thấy Tống Anh đang đứng sừng sững ở đấy: "Không đúng! Ta đã sửa lại tinh bàn, hôm nay nàng sẽ gặp phải ba kiếp nạn, cho dù là thần tiên chuyển thế thì cũng không thể nào tránh được!"

"Ngươi chắc chắn không?!" Linh Phong hơi hoảng hốt.

"Đương nhiên rồi.

Tính toán theo tinh bàn, cho dù bây giờ người này không bị chém chết hay đánh chết thì cũng nên bị sói ăn thịt..." Nguyên Sơn tiên quân thật sự ấm ức.

Hắn thật sự đã làm việc rất nghiêm túc, sao lại không có hiệu quả?

Tống Anh nghe thấy những lời này thì ánh mắt trở nên u ám.

Chẳng trách mọi chuyện hôm nay đều hết sức quỷ dị.

Đúng là ác độc.

Vì muốn nàng nhường lại vị trí chính thê, thậm chí bọn họ còn muốn gi.ết ch.ết nàng?

"Minh Bảo, ngươi nói xem có phải thần tiên đều nên giúp đời, cứu người không?" Tống Anh bất chợt hỏi một câu.

"Đúng vậy." Cố Minh Bảo gật đầu.

"Vậy vì sao lại có thần tiên đi làm chuyện xấu chứ?" Tống Anh hỏi tiếp.

"Có chuyện đó sao? Tỷ tỷ à, ngươi chưa từng gặp thần tiên, làm sao biết có thần tiên đi làm chuyện xấu chứ? Đừng nói là ngươi bị những chuyện hôm nay dọa sợ rồi đấy nhé?" Cố Minh Bảo cười cười, "Nhưng đúng là ta cũng hơi mệt.

Bây giờ trong đầu ta toàn là tình huống nguy hiểm lúc nãy, nửa bước cũng không muốn đi.

Lỡ như lại té ngã thì phải làm sao?"

Hai vị thần tiên kia đang ngơ ngác nhìn Tống Anh, sợ nàng sẽ nói ra lời kinh hãi thế tục nào đó.

"Nếu đã như vậy thì nhờ hòa thượng sắp xếp một viện tử để nghỉ lại qua đêm đi.

Bây giờ cũng đã muộn rồi, quay về quả thực không ổn thỏa lắm." Tống Anh nói.

Cố Minh Bảo lập tức gật đầu.

Nàng ấy thề rằng sau này sẽ không bao giờ vì một giấc mộng vớ vẩn mà chạy đi dâng hương nữa!

Đó nào phải mộng đẹp báo tin nàng ấy tìm được lang quân như ý chứ? Rõ ràng là dấu hiệu của tai hoạ!

"Nguyên Sơn, không phải lúc nãy nàng nói tới chúng ta đấy chứ?" Linh Phong hơi căng thẳng.

"Không thể nào! Nàng là một người phàm, chẳng lẽ còn có bản lĩnh thông thiên hay sao?!" Nguyên Sơn tiên quân lập tức lắc đầu, "Có lẽ là đột nhiên ngộ ra điều gì đó.

Dù sao thì nơi đây cũng là chùa miếu, bên trong thờ thần la phương tây, cũng dễ hiểu thôi."

"Cũng phải." Linh Phong tiên quân thở dài.

Nói thì nói như vậy, nhưng hai vị tiên quân vẫn không yên tâm lắm nên tiếp tục đi theo bọn họ đến sương phòng.

Lúc Tống Anh về phòng, bọn họ thậm chí còn đi theo nàng, muốn quan sát kỹ càng xem người được gọi là biến số này là người như thế nào.

Tống Anh ngồi trên ghế, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm tay mình.

Nàng không muốn để hai tên này tiếp tục tính kế nàng và Cố Minh Bảo.

Tuy rằng năng lực của nàng có thể nhằm vào yêu quái, nhưng không biết có thể đối phó được thần tiên hay không.

Nhưng cũng phải thử một lần đúng không?

Vậy lỡ như không được thì sao? Nếu để lộ bản thân, e rằng còn liên lụy đến không ít yêu quái khác.

Tống Anh hơi rối rắm, nhưng giờ khắc này, nàng cảm thấy bản thân không nên thế này, không thể bất lực như thế.

"Thật ra thì Tống thị cũng rất dễ nhìn, đáng tiếc đã định sẵn là vô duyên.

Cho dù có thể thoát được ba kiếp nạn của hôm nay thì bốn mươi chín ngày sau vẫn có thể thay đổi tinh bàn một lần nữa.

Đến lúc đó, nàng vẫn phải chết thảm thôi."

"Cũng không còn cách nào khác, chúng ta là vì đại sự mà.

Dù sao thì nàng vẫn còn đầu thai một lần nữa, đến lúc đó, chúng ta chọn cho nàng một gia đình tốt, có thể giàu có cả đời là được rồi."

"Đúng vậy.

Ta thấy số mệnh của Tống Anh này rất gian khổ, còn không bằng tính toán cho kiếp sau." Linh Phong tiên quân nói thêm.

Tống Anh đột nhiên cười một tiếng: "Nhưng nếu là kiếp sau thì người đó vẫn là ta sao?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 809: Yêu Vương trẻ trâu


Bắt đầu lại tất cả một lần nữa, không có ký ức và tình cảm của quá khứ thì chẳng phải là trở thành người khác sao?

Nói thật dễ nghe, đời này đã biết chắc là không tốt, làm sao tính toán cho kiếp sau?!

Hơn nữa, cho dù có phải chết thì cũng là bản thân nàng tự lựa chọn, cam tâm tình nguyện tìm chết mới được.

Bọn họ dựa vào đâu mà quyết định số mệnh của nàng?!

"Khoan đã! Không đúng... Sao ngươi có thể nghe thấy?!" Linh Phong tiên quân sửng sốt, lập tức hô to một tiếng.

Lúc này, Tống Anh lập tức hành động, trong tay lóe lên luồng sáng rực rỡ đủ sắc màu lao về phía hai vị tiên quân như dải lụa.

Khi tiếp xúc với hai người, luồng sáng lập tức quấn quanh lấy bọn họ, gánh nặng trong lòng Tống Anh đã được tháo gỡ.

Có thể trói lại được thì tốt! Có thể trói lại được nghĩa là hai tên này không chạy trốn được!

Tống Anh hoàn toàn không máu chiến, dù sao thì nàng cũng không biết hai vị thần tiên này có bản lĩnh ra sao.

Thay vì ngốc nghếch đánh qua đánh lại với đối phương thì lập tức kéo vào trong không gian, khiến bọn họ vĩnh viễn ở trong địa bàn của nàng, tỉnh táo lại rồi nhận sai sẽ tốt hơn nhiều.

Hai người còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một luồng sáng quấn lấy, ngay sau đó lóe lên một cái rồi rơi vào một chỗ xa lạ.

Tống Anh cũng lập tức xuất hiện bên trong không gian.

Nàng biến ra một cái lồng giam màu vàng, nhốt hai người lại.

Sau khi làm xong hết tất cả, Tống Anh cong môi cười: "Thần tiên à?"

"Ngươi, ngươi là thần thánh phương nào?!" Linh Phong tiên quân run rẩy, "Ngươi không phải người phàm sao?! Không thể nào! Thần giới có mệnh bàn của ngươi mà!"

Mệnh bàn là thứ gì? Có thể phá huỷ được không?

Tống Anh vừa nảy ra suy nghĩ này, mệnh bàn của nàng bên trong Thiên Cơ Cung đột nhiên vỡ vụn rồi biến mất không thấy đâu.

Tốc độ rất nhanh khiến những tiểu đồng đang bận rộn chưa phát hiện ra.

Bên trong không gian này, Tống Anh có thể quản lý tất cả.

Hơn nữa, nàng đều tu luyện trong những lúc rảnh rỗi.

Tuy bây giờ nàng không thể dời núi lấp biển, nhưng có thể nhẹ nhàng đào một cái hồ, đục ra một cái hang.

Ở chỗ này, nàng chính là tạo hóa, có thể thoải mái làm theo ý mình.

Nàng cũng có đủ tự tin rằng bây giờ hai vị thần tiên này đã không thể nào trốn thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.

"Linh Phong... ngươi nhìn bên kia kìa..." Nguyên Sơn tiên quân chỉ vào gốc đại thụ khổng lồ sum suê cách đó không xa.

"Đó... Đó không phải là..." Linh Phong tiên quân nuốt nước miếng.

Tống Anh nghi ngờ quay đầu nhìn theo hướng đó rồi ra vẻ vô hại, hỏi: "Hai vị đại ca ca, các ngươi đang nói tới cái gì vậy?"

"..." Linh Phong tiên quân nheo mắt.

"Luân Hồi Chủng..." Nguyên Sơn tiên quân nhìn Tống Anh bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi: "Linh vật hộ thân của Yêu Vương, có thể hóa thành hoa cỏ, cây cối, phàm là thứ có sức sống thì nó đều có thể hóa thành.

Chỉ cần nó không ngừng hấp thụ sức sống thì yêu linh của Yêu Vương sẽ không bị tiêu diệt."

"Cái gì cơ? Yêu Vương?" Khỉ thật, nàng thật sự lấy nhầm kịch bản rồi sao?!

"Không phải ngươi... chính là..."

"Không phải!" Tống Anh lập tức lắc đầu, "Nhận nhầm người rồi!"

Cách gọi vô cùng trẻ trâu như vậy nhất định không phải là nàng!

Bọn họ cũng không tin biến số trước mắt này chính là Yêu Vương đã chết, nhưng sự thật là làm sao Luân Hồi Chủng có thể xuất hiện ở đây được?

Lúc này, trong lòng Tống Anh vô cùng buồn bực, thật sự muốn đến suối linh thủy ngâm mình một chút để đầu óc của mình bình tĩnh lại.

Vì sao lại khó như vậy chứ? Nàng chỉ muốn làm ruộng, nuôi mấy con yêu quái, không cần gì nhiều, một cái Vạn Linh Viên đã đủ rồi, nhiều hơn nàng cũng không quản nổi!

Cho dù cuối cùng không được thành tiên thì cả đời cũng đã sống không uổng phí.

Nhưng người này lại nói với nàng rằng nàng là Yêu Vương.

"Vậy ta... là yêu quái gì?" Đây là chuyện mà Tống Anh vẫn luôn tò mò nhất.

Là hạt giống? Ếch tinh? Hay là trâu tinh?

Linh Phong và Nguyên Sơn ngơ ngác trước câu hỏi của Tống Anh: "Ngươi còn không biết thân phận của mình à?"

Hình như bọn họ đã nói sai rồi, đáng lẽ lúc nãy không nên nói cho nàng biết nàng là Yêu Vương.

Bây giờ nàng đã biết, nếu nàng muốn ra ngoài hủy diệt thiên hạ thì phải làm sao đây?!

Xong rồi!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 810: Nhân vật phản diện


Sắc mặt của hai vị thần tiên đại biến, lúng túng nhìn Tống Anh.

Bọn họ càng muốn trốn thoát khỏi lồng giam mà Tống Anh đã biến ra hơn.

Tiếc rằng tiên lực của bọn họ lại bị khắc chế ở đây, hoàn toàn không sử dụng được chút pháp thuật nào!

Tống Anh thấy vậy thì càng yên tâm.

Trên đời này thực sự có thần tiên, trước mắt xem ra là bọn họ đối lập với nàng.

Cho dù có một ngày vị thần tiên này chạy xuống thảo phạt nàng thì nàng cũng không đến mức không có đường lui.

"Nói đi chứ? Ta là yêu quái gì?" Tống Anh hỏi.

Hai vị thần tiên ngẩn ra, sau đó do dự đáp: "Chuyện này... bọn ta cũng không biết... Thực tế có tới mấy vị Yêu Vương, bản thể cũng khác nhau..."

"Lừa ta sao? Ngươi đã nói thứ này tên là Luân Hồi Chủng, chẳng lẽ tất cả các Yêu Vương đều có sao?" Tống Anh hừ một tiếng.

Hai vị thần tiên này vừa nhìn đã biết là người tâm cơ khó đoán.

Bọn họ tùy tiện nói một câu là có thể lừa nàng chắc?

Quả nhiên, hai vị thần tiên này nghe thấy vậy thì giật thót trong lòng, sắc mặt thay đổi.

Nhưng thấy thái độ của Tống Anh thật sự quá cứng rắn nên bọn họ đành phải nói thật: "Mười vị Yêu Vương có bản lĩnh khác nhau.

Theo ta được biết, Luân Hồi Chủng chắc hẳn là bảo vật của Thái Khâm.

Bảo vật này có thể bảo vệ yêu linh, không ngừng sinh sôi, vĩnh viễn không tiêu tan..."

"Bản thể của Thái Khâm là một linh cầm, là loài chim đã đắc đạo.

Nguyên hình giống uyên ương, hình thể lớn như phượng hoàng, nghe nói lúc ở hình người mang sắc đẹp tuyệt trần, tính cách cũng cực kỳ dịu dàng, toàn thân tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, không giống yêu mà giống tiên hơn.

Nàng giỏi y thuật, pháp khí chính là mười vạn bích la châm, có thể cứu người, cũng có thể giết người." Linh Phong lập tức nói.

Tống Anh nghe xong thì cảm thấy hơi hưng phấn.

Nàng lợi hại như vậy sao?!

Chỉ riêng tính cách dịu dàng và sắc đẹp tuyệt trần đã khiến nàng vô cùng thích thú rồi!

"Đây là... dung mạo thật của ngươi sao? Hình như kém lời đồn đãi hơi nhiều..." Nguyên Sơn không nhịn được mà hỏi một câu.

Hắn chỉ là một tiểu tiên, Thái Khâm kia là đại yêu quái thời thượng cổ, cách nhau vạn năm, hoàn toàn chưa từng nhìn thấy bao giờ, chỉ đọc được một ít trong sử ký của Thần giới mà thôi.

Tuy rằng người trước mặt này cũng khá xinh đẹp nhưng có phải vẫn còn cách "sắc đẹp tuyệt trần" hơi xa không?

Tống Anh trừng mắt nhìn vị tiên quân kia.

"Có lẽ do ta vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành." Tống Anh hừ một tiếng.

"Nhưng mà tính tình... hình như cũng không giống lắm..." Nghe nói Thái Khâm kia cực kỳ dịu dàng, vừa thuần khiết vừa thu hút nam tử trong thiên hạ.

"Ngươi thật lắm lời." Tống Anh ghét bỏ nhìn vị tiên quân này, dứt khoát ngồi xuống ở tư thế xếp bằng, "Vậy ngươi nói xem Yêu giới ra sao."

"Yêu giới? Không còn nữa..." Linh Phong tiên quân nhìn nàng bằng ánh mắt đồng cảm.

Tống Anh nheo mắt: "Không còn nữa? Vì sao?"

"Một trận đại chiến thần ma đã xảy ra vào thời thượng cổ, Yêu giới... bị kẹp ở giữa nên bị liên lụy." Linh Phong giải thích.

"..." Tống Anh cười gượng một tiếng: "Chắc chắn là ngươi đang đùa ta.

Đường đường là một Yêu giới, nói không còn nữa là không còn nữa sao? Làm sao ta tin được chứ?"

"Đây là sự thật.

Trong sử ký của Thần giới viết rằng, sức khỏe của Yêu Đế không tốt lắm, lúc ấy lại đúng lúc suy yếu, hai bên đột nhiên đại chiến, nàng cũng không có mặt, còn thập đại Yêu Vương bên dưới lại tùy tiện, phóng khoáng, lúc xảy ra chuyện đều mặc kệ tộc nhân.

Ở Yêu giới, hoa cỏ, cây cối, chim bay, cá nhảy đều có thể thành tinh, vô cùng hỗn tạp..."

"Nhưng hai tộc lớn như vậy đánh nhau, đương nhiên phải kéo Yêu giới xuống nước."

"Thập đại Yêu Vương không thống nhất được ý kiến, có người theo Ma tộc, có người đứng về phía Thần tộc, dẫn tới... Cỏ đầu tường* đương nhiên không có kết cục tốt đẹp."

* Cỏ đầu tường: chỉ người không có chính kiến, hay thay đổi

Linh Phong tiên quân biết được rất nhiều chuyện, nhưng Tống Anh nghe xong lại vô cùng đau lòng.

Làm yêu quái lại thê thảm như vậy sao?!

Không chỉ không hề trâu bò, ngầu lòi, mà thậm chí chỉ là bia đỡ đạn?!

"Vì vậy, cỏ đầu tường chúng nó đã bị thần ma bắt tay xử lý?!" Tống Anh cảm thấy không thể chấp nhận được.
 
Back
Top Bottom