Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 791: Nhất định sẽ đi!


Hoàng Diện tươi cười nịnh nọt, ba người ngơ ngác nhìn nhau.

"Ngươi... còn nhớ ta không?" Tống Hoan hỏi thử.

Hoàng Diện rất khôn khéo, bà ấy tới hầu phủ là để giúp chủ nhân đòi lại công bằng, sao có thể không biết chuyện của tất cả mọi người trong hầu phủ được chứ? Bây giờ nhìn thấy ba nữ nhân này, bà ấy lập tức biết người đang nói chuyện với mình là ai.

"Nhị muội muội, ngươi hỏi gì lạ thế? Sao ta có thể không nhớ ngươi được chứ?" Hoàng Diện chà xát tay.

Tống Hoan thở phào.

Tuy rằng không thể tin nổi nhưng chắc hẳn sẽ không có ai giả mạo.

Hơn nữa, bên kia còn có người khác ở.

Nếu người này là kẻ giả mạo thì sao người bên cạnh lại không vạch trần?

"Muội muội cũng không ngờ Đại tỷ bây giờ..." Tống Hoan ra vẻ đồng cảm, "Sớm biết như vậy thì trước đây ta nhất định sẽ liều chết cầu xin mẫu thân thay tỷ..."

"Không sao.

Bây giờ ta sống khá tốt, trong thôn có đất trồng lúa, được ăn no mặc ấm." Hoàng Diện nói.

Tống Hoan nghe thấy lời này thì cuối cùng đã cảm thấy yên tâm.

Trước đây, khi Tống Anh được đón về, nàng ta cảm thấy bầu trời như sập xuống.

Những năm Tống Anh không ở đây, nàng ta thật sự cho rằng bản thân mình là đích trưởng nữ, được người khác kính trọng, khiến người khác hâm mộ.

Thế nhưng, đột nhiên có một ngày nàng ta trở thành thế thân, chỉ là một thứ nữ!

Niềm kiêu hãnh trước đó lập tức bị bóp nát khiến toàn thân nàng ta rét run.

May mà cha nương không yêu thương Tống Anh nên trong lòng nàng ta mới thoải mái hơn một chút.

Tuy nhiên, chỉ cần Tống Anh ở đây thì trong lòng nàng ta không thể nào yên tâm được.

Hơn nữa, với danh tiếng tài nữ của nàng ta, vốn dĩ cũng có hy vọng gả vào hoàng gia, thậm chí nàng ta vẫn luôn lấy chuyện này làm mục tiêu để phấn đấu.

Thế nhưng, cuối cùng thì... thân phận không xứng, chỉ có thể để hầu phủ có thêm một thứ nữ.

Ai có thể hiểu được nỗi ấm ức của nàng ta?

Bây giờ nhìn thấy Tống Anh bị việc kiếm sống ép bức thành dáng vẻ này, nàng ta thật sự cảm thấy hài lòng.

Giống như oán hận nhiều năm cuối cùng đã có thể xả ra, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

"Tỷ tỷ có biết bây giờ người bên ngoài nói bọn ta thế nào không?" Giọng nói của Tống Hoan nhỏ nhẹ hơn trước, nàng ta còn cố ý giả vờ khổ sở, đưa tay lau hàng nước mắt không hề tồn tại, nói: "Tỷ tỷ luôn yêu thương bọn ta, nhưng bây giờ người ngoài đều nói quan hệ giữa tỷ muội chúng ta không thân thiết... Những lời này đâm thẳng vào tim mẫu thân, mẫu thân cũng đã ngã bệnh rồi.

Đại tỷ, chẳng phải năm đó khi ngươi tới đây, ta đã thật lòng thật dạ muốn giúp ngươi, cũng từng khen ngợi ngươi trước mặt người khác mấy lần sao?"

Tống Hoan nói xong thì ra vẻ ấm ức, trông giống như đã bị tổn thương.

Tống Anh ở trong phòng hơi hé mắt.

Nàng xoa ấn đường, cảm thấy đau đầu.

Tống Hoan...

Khen ngợi nguyên chủ, đúng vậy, khen nguyên chủ học nhanh, thêu thùa tốt, thậm chí cũng biết chút cầm kỳ thi họa...

Kết quả đương nhiên là càng khen nàng ấy nhiều thì người khác càng xem thường nàng ấy hơn.

Sau khi nguyên chủ bị mất mặt thì Tống Hoan lại nói một câu: Ta cho rằng tỷ tỷ cũng biết... Không ngờ...

Cứ như thế, cuối cùng đạp nguyên chủ xuống vũng bùn.

Hoàng Diện gật đầu: "Ta nhớ, ta nhớ hết mà.

Nhưng ta cũng không làm được gì cả.

Ngươi xem, bọn ta đều bị nhốt trong viện..."

Tống Hoan suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại tỷ có đồng ý giúp bọn ta giải thích một phen không?"

"Đồng ý chứ?" Hoàng Diện gật đầu.

"Vậy là tốt rồi." Tống Hoan thở phào, hai người khác cũng thả lỏng tinh thần, "Nếu như thế thì ngày mai ta sẽ cho người tới đón Đại tỷ ra ngoài.

Ngày mai Trung Quốc Công tổ chức tiệc mừng thọ, ta là tiểu bối cũng phải đi theo người nhà đến chúc thọ.

Đến lúc đó, ta sẽ đưa tỷ tỷ đi cùng.

Đến khi đứng trước mặt các vị quý nhân, xin tỷ tỷ giải thích giúp một phen có được không?"

Hoàng Diện cân nhắc, cảm thấy đồng ý trước cũng không lỗ gì.

Chủ nhân muốn đi thì đi, không muốn đi thì bà ấy chạy trốn.

"Được! Ta nhất định sẽ đi, muội muội cứ yên tâm!" Hoàng Diện tỏ ra hết sức chân thành!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 792: Quà mừng thọ


Tống Mạt và Tống Hương không có tư cách đến dự tiệc mừng thọ của Trung Quốc Công, dòng dõi của phu gia bọn họ cũng không cao, nhưng bây giờ chỉ cần Tống Hoan nghĩ cách thì hai người bọn họ cũng sẽ được lợi như nhau.

Thấy "Tống Anh" nghiêm túc gật đầu đồng ý, ba người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn Đại tỷ." Tống Hoan cố nén cảm giác không vui, đưa tay nắm lấy tay Hoàng Diện.

Hoàng Diện vu.ốt ve bàn tay của Tống Hoan: "Tay muội muội mềm mịn quá! Ngươi nhìn ta đi, ngày nào cũng phải làm việc, tay thô như cục đá vậy, làm đau ngươi."

Tống Hoan cũng không thấy đau, nhưng sau khi nghe thấy lời này thì lập tức rút tay mình về, cảm thấy hơi ghê tởm.

Ba năm không gặp, Tống Anh quả thực đã trở nên th* t*c hơn trước.

Đã được "Tống Anh" đồng ý giúp đỡ, ba người đều lập tức rời đi, không muốn nán lại lâu hơn, cứ như viện tử này có thứ gì đó dơ bẩn vậy.

Chờ bọn họ đi rồi, Hoàng Diện mới trợn trắng mắt, sau đó vô cùng vui vẻ đi tìm Tống Anh: "Chủ nhân? Ta đóng kịch cũng được lắm đúng không?"

"Đổi thành tên ngốc khác thì e rằng sẽ không tin, tiếc là ngươi gặp phải bọn họ, vậy mà lại bị ngươi lừa gạt thành công." Tống Anh âm thầm chậc lưỡi, "Làm tốt lắm."

Toàn bộ hầu phủ này không có ai để ý đến nguyên chủ.

Bởi vì khinh thường nên hoàn toàn không hề xem trọng, trông nàng càng xấu xí, bọn họ càng tin tưởng hơn.

Suy nghĩ méo mó.

Nhưng chồn tinh cũng không xấu xí quá mức, chẳng qua là khí chất thật sự hơi... kỳ quái.

"Lúc nãy bọn họ nói ngươi xấu, ta còn tưởng ngươi sẽ nhào lên đánh người chứ." Tống Anh bất đắc dĩ nói.

Sao một chút nóng nảy cũng không có vậy?

"Tiểu yêu vốn dĩ xấu xí, ta cũng biết thân biết phận mà." Hoàng Diện cong môi cười, "Lúc tu luyện không để ý đến gương mặt này, bây giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi."

Không giống Cảnh Tước kia suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện muốn có được dung mạo xinh đẹp.

Nhưng vốn dĩ là súc vật, nếu không phải bị chủ nhân bắt được thì bây giờ còn đang lăn lộn trong núi hoặc đã bị người ta bắt được lột da rồi, sao có thể được như bây giờ chứ? Xấu một chút, nhưng đầu óc nhanh nhạy là được rồi.

"Vốn dĩ chúng ta cũng nhận được thiệp mời, ta nghĩ dù sao thì chủ nhân cũng phải đi, tiện thể lừa bọn họ một vố cũng khá tốt." Chồn tinh nói.

Tống Anh gật đầu: "Đúng vậy."

Lần này tới kinh thành, đây là lần đầu tiên nàng kết giao với một bằng hữu là con người bình thường.

Bây giờ tổ phụ người ta tổ chức tiệc mừng thọ, nàng đương nhiên phải chọn một phần quà mừng thọ thật tốt.

Lại vào trong không gian vơ vét.

Nên chọn thứ hoa hòe lòe loẹt hay nên chọn thứ thực dụng đây?

Tống Anh suy nghĩ một chút, quyết định hái một trăm quả đào trên cây đào trong không gian xuống, lần lượt xếp vào trong sọt rồi phủ mấy tấm vải đỏ lên trên cùng, chính là bách đào mừng thọ.

Chỉ mỗi cái này thôi thì vẫn chưa được...

Tống Anh quang minh chính đại đi dạo phố, cuối cùng nhìn thấy một bức tranh chữ vẽ cảnh vườn đào sai trĩu những quả vừa tròn vừa lớn và ông Thọ, tuy tác giả không phải là nhân vật đã qua đời rất lâu nhưng cũng là người khá nổi tiếng.

Nàng quyết định mua bức tranh chữ này.

Như thế chắc là đã đủ rồi.

Chỉ một bức tranh chữ này thôi, vậy mà đã hơn 500 lượng đấy.

Nàng là vãn bối, lại không thân thiết lắm nên không tiện phô trương quá mức.

Hơn nữa, những quả đào của nàng mới là thứ tốt.

Sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên Tống Hoan phái người tới đón.

Tống Anh để Hoàng Diện đi theo bọn họ.

Còn nàng dẫn theo Hổ Doanh Doanh ngồi xe lừa đi tới Trung Quốc Công phủ trước, gặp tiểu bằng hữu Cố Minh Bảo của nàng.

Trung Quốc Công vốn có ấn tượng với Tống Anh nên đã đặc biệt dành thời gian để đến gặp nàng trước, khi gặp được nàng thì trong lòng vui mừng khôn xiết: "Vừa nhìn đã biết là một nha đầu thông minh, hiểu chuyện.

Nghe nói quà mừng thọ mà ngươi tặng lão phu là một bức tranh và mấy sọt đào?"

"Đúng vậy." Tống Anh khẽ cười.

"Chúng được trồng ở thôn trang của ngươi sao?" Trung Quốc Công hỏi tiếp.

Mấy ngày nay, ông vô cùng nhớ nhung món cháo thịt kia và cả số mứt trái cây đó nữa...

Thế nhưng thứ này dành cho tôn nữ, ông không thể giành đồ ăn với tôn nữ được, chỉ đành bấm bụng chịu đựng.

Món quà của Tống Anh hôm nay quả thực đã chạm đến tâm khảm của ông!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 793: Bình thường không như vậy


Tống Anh bị sự nhiệt tình của Trung Quốc Công dọa sợ.

"Tổ phụ?" Cố Minh Bảo cảm thấy quá mất mặt, sao tổ phụ có thể hỏi thẳng quà mừng của người ta từ đâu ra như vậy chứ?

Trung Quốc Công cười "ha ha" hai tiếng: "Tính tình lão phu thẳng thắn.

Không phải trước đó ngươi đã tặng cho nha đầu nhà ta đồ ăn quá ngon sao? Khiến nhiều ngày nay khi ăn những thứ khác, ta đều cảm thấy nuốt không trôi.

Những thứ đó quả thực không phải thứ cho người ăn..."

"Đào cũng được trồng ở thôn trang." Tống Anh cười cười, nể mặt Cố Minh Bảo nên nói thêm: "Nếu Quốc Công gia thích thì ta cho người tặng thêm một ít đến đây cho người."

"Tặng ư? Vậy thì không cần đâu.

Không biết có thể mua không? Ta cũng không tiện tự ra giá cao nên sẽ mua với giá cao nhất dựa theo giá thu mua gạo ở chỗ ngươi.

Ngươi thấy như vậy có được không?" Trung Quốc Công hỏi.

Không hẳn là Tống Anh không bán loại gạo này ra ngoài, dù sao thì trong không gian và trong thôn đều trồng, gom lại cũng được không ít.

Chẳng qua là, càng về sau nàng sẽ càng nuôi thêm nhiều yêu quái hơn nên mới hạn chế bán ra ngoài hết mức có thể.

Giờ phút này, ánh mắt chăm chú của Trung Quốc Công lại tràn ngập chờ mong.

Ông đã lớn tuổi rồi mà còn lộ ra biểu cảm như thế khiến Tống Anh cũng hơi ngượng ngùng.

"Sản lượng của thôn trang có hạn, trong nhà cũng phải nuôi nhiều người nên không thể bán cho ngài quá nhiều.

Nếu Quốc Công gia thật sự muốn mua thì mỗi năm chỉ có thể bán cho ngài tối đa năm thạch gạo, nhiều hơn nữa thì không được."

Trái cây còn dư sẽ được nàng làm thành mứt trái cây và rượu trái cây, tiêu hao rất nhiều đấy!

Những con vật mà nàng nuôi, chẳng hạn như hổ, sư tử… đều ăn rất nhiều.

Tuy rằng không gian vẫn luôn không ngừng trở nên rộng lớn hơn nhưng trong tay có lương thực mới không cần phải lo sợ!

"Năm thạch?" Trung Quốc Công hơi thất vọng, nhưng có còn hơn không.

Vì vậy, ông lập tức tươi cười: "Được! Năm thạch thì năm thạch, cùng lắm thì ta ăn tiết kiệm một chút."

Chỉ có ông mới được dùng đống gạo này, người khác đừng hòng nghĩ đến, cùng lắm là chia cho tôn nữ của ông mà thôi.

Hơn nữa, tuy số gạo này không nhiều lắm nhưng nếu quan hệ giữa hai nhà tốt đẹp thì cũng sẽ thường xuyên qua lại mà đúng không?

Những dịp lễ, tết, chẳng lẽ tiểu cô nương này còn không tặng cho ông chút quà sao?

Chẳng hạn như bây giờ, tổ chức tiệc mừng thọ, người ta đưa tới nhiều đào như vậy!

Đúng rồi, đào của ông!

Trung Quốc Công đột nhiên cất bước đi ra ngoài.

Những kẻ không có mắt bên dưới đừng hòng trộm đào của ông!

Cố Minh Bảo hơi xấu hổ nhìn Tống Anh: "Tống tỷ tỷ, bình thường tổ phụ ta không như vậy đâu..."

Tổ phụ đức cao vọng trọng, tính cách trầm ổn, thời trẻ lại càng nho nhã, thanh tao...

Nàng ấy sai rồi.

Cố Minh Bảo cực kỳ ngượng ngùng, Tống Anh cũng không nhịn được mà bật cười vui vẻ.

Nàng tới sớm nên ngồi chơi một lát, Quốc Công phủ mới lục tục có khách tới.

Hôm nay, Cố Minh Bảo cũng hơi căng thẳng, dù sao thì...

Tổ phụ đột nhiên nói với nàng ấy rằng Hoắc Triệu Uyên đã có thê tử, ngay cả ông cũng không biết người đó là ai, cho nên... nàng ấy phải gặp gỡ công tử nhà khác.

Mọi huân quý trong thành đều đã nhận được tin tức này, hôm nay nhất định có không ít người tới đây để đánh chủ ý lên nàng ấy.

"Tống tỷ tỷ, làm nữ nhân thật sự vô cùng vất vả.

Bọn họ biết rõ sức khỏe của ta không tốt, không còn sống được bao lâu mà vẫn muốn ép bản thân mình nói thích ta, muốn đích ước cho ta với con cháu nhà mình.

Trên thực tế, ai nấy đều mong ta sớm chết đi." Cố Minh Bảo thở dài.

Bất kể nàng ấy có thể sống được bao lâu thì cưới nàng ấy chính là có quan hệ thông gia với tổ phụ nàng ấy, về sau có thể thường xuyên qua lại, cũng sẽ được giúp đỡ trên triều đình.

"Ngươi không còn sống được bao lâu nữa ư?" Tống Anh cau mày, "Ta thấy ngươi khá khỏe mạnh mà?"

Nói được, chơi được.

"Mấy ngày nay đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng trước đây thì không như vậy. Trước đây, e rằng ta chỉ nói được mấy câu là đã ho khàn cả giọng rồi. Nếu vô tình bị cảm lạnh, người khác chỉ mất nửa tháng đã khỏi hẳn, trong khi ta có thể bệnh đến ba tháng. Tóm lại, từ trước tới nay, hàng năm đều có một nửa thời gian ta phải nằm trên giường.

Thật sự chán ngấy!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 794: Chỉ đơn thuần quý mến ngươi


Nhắc tới sức khỏe của mình, Cố Minh Bảo lập tức trở nên ủ rũ như cà tím dính sương.

Tống Anh lại cười cười: "Ngươi có biết những thứ trồng ở thôn trang của ta được tưới bằng cái gì không?"

"Nước suối trên núi?" Cố Minh Bảo nói.

"Đúng vậy.

Hầu hết được tưới bằng nước suối trên núi, nhưng mứt đào tặng cho ngươi hôm trước và cả số đào mang tới đây hôm nay thì khác.

Ngoại trừ nước suối trên núi, chúng còn được tưới bằng nước nấu từ nhân sâm núi và... rất nhiều thứ khác.

Chính vì vậy, hương vị của loại đào này mới có thể thơm ngon như vậy.

Ngươi thường xuyên ăn nó sẽ có lợi cho cơ thể.

Tuy chưa chắc có thể trị khỏi hẳn bệnh cũ lâu năm của ngươi, nhưng nhất định sẽ giúp ngươi không còn thở gấp và ho khan, cũng như bớt đổ bệnh." Tống Anh nói thêm.

"Nước nấu từ nhân sâm núi?! Tống tỷ tỷ, ngươi quá xa xỉ rồi đó!" Cố Minh Bảo đột nhiên cảm thấy thứ mà mình ăn trước đó không phải đào mà là bạc.

Tống Anh chỉ nói bậy nói bạ.

Ăn nhiều đồ ăn của nàng chắc hẳn có thể giúp cơ thể con người khỏe mạnh hơn, nhưng nếu chỉ dùng trong thời gian ngắn thì chắc chắn không thể nào trị khỏi bách bệnh được.

Dù sao thì chúng cũng đâu phải thuốc tiên.

Tuy nhiên, chắc hẳn tình trạng của Cố Minh Bảo nghiêm trọng từ tận gốc rễ.

Nếu thường xuyên ăn thứ được tưới bằng linh thủy thì nhất định sẽ không đến mức chết trẻ.

Vậy nên, đương nhiên phải ca ngợi quả đào này thần thông quảng đại một chút mới có thể khiến nàng ấy ngoan ngoãn ăn chúng.

"Không phải ta với ngươi vừa gặp mà như đã quen từ lâu sao? Ngoại trừ ngươi và ca ca nhà ta thì chưa từng có ai được hưởng đãi ngộ xa xỉ như vậy đâu." Tống Anh cong môi cười.

"Ngươi từng nói đồ trong thôn trang của ngươi đều dành cho... dã thú ở Vạn Linh Viên ăn..." Cố Minh Bảo phản bác.

Tống Anh sửng sốt: "Bọn chúng cũng xem như là người nhà ta, cho bọn chúng ăn là lẽ đương nhiên, nhưng ngươi thì khác.

Hai ta không thân không thích, ta chỉ đơn thuần quý mến ngươi."

"..." Mặt Cố Minh Bảo đỏ ửng.

Tiếc rằng Tống Anh không phải là nam tử, nếu không thì... có lẽ nàng ấy thật sự sẽ muốn gả cho Tống Anh.

Lời này của Tống Anh không phải lời ngon tiếng ngọt mà hoàn toàn là thật lòng thật dạ.

Cố Minh Bảo xinh đẹp, lương thiện, lại không ngu ngốc, cho dù có thông minh thì cũng sẽ không lợi dụng người khác, là người hiểu lý lẽ, khi cười trông rất đáng yêu.

Trong số những con người mà nàng từng gặp thì vị này quả thực là người dễ mến nhất.

Đương nhiên, nàng cũng không gặp được nhiều cô nương lắm.

Trước đây lúc ở Lục gia đã gặp được thiên kim Lục gia, vị kia cũng là người không tệ.

Nhưng nếu thật sự so sánh với nhau thì lòng dạ và dũng khí đều chẳng bằng Cố Minh Bảo.

"May mà Tống tỷ tỷ không phải là nam tử, lời này cũng có thể nói ra được." Sau khi thẹn thùng, Cố Minh Bảo trở nên rất vui vẻ.

Nói xong thì chuẩn bị cùng Tống Anh đi ra ngoài.

Ngoài cổng, Tống Hoan dẫn theo Hoàng Diện cũng đã tới.

Hoàng Diện vừa nhìn thấy tòa nhà lớn đầy khí thế này thì lập tức tỏ ra sợ hãi, thấp thỏm: "Nhị muội, đây là nơi nào vậy? Trông thật đáng sợ!"

"Đại tỷ không phải sợ.

Nơi này là Trung Quốc Công phủ, Trung Quốc Công này... được Hoàng thượng tôn trọng hơn cả phụ thân chúng ta, từng là đế sư, Hoàng thượng tin tưởng ông ấy nhất.

Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ấy, nhưng với thân phận của tỷ thì chắc hẳn cũng không gặp được ông ấy đâu.

Lát nữa chúng ta chỉ đến gặp các vị phu nhân mà thôi... Nhưng mà Đại tỷ đừng quên ở đây không được nói chuyện lung tung, tỷ nhất định phải làm theo lời ta dạy.

Nếu không, lỡ như khiến những quý phu nhân đó tức giận thì tỷ không thể sống nổi ở kinh thành nữa đâu." Tống Hoan nói.

Hoàng Diện âm thầm khinh bỉ trong lòng nhưng bề ngoài lại vội vàng gật đầu: "Được, được!"

Tống Hoan thấy bà ấy sợ hãi như vậy thì cảm thấy rất mỹ mãn.

Tống Hoan dẫn Hoàng Diện thản nhiên đi vào.

Hiện giờ, bên trong phủ Trung Quốc Công đã rất náo nhiệt, các tiểu cô nương còn nhỏ tuổi thì tự qua lại nói chuyện phiếm hoặc chơi trò ném thẻ vào bình với nhau, lão thái thái hơi lớn tuổi một chút thì kể nhau nghe về con cái và chuyện trong nhà, tiểu tức phụ nhi như Tống Hoan đương nhiên cũng sẽ có một chỗ, nói nói cười cười với bọn họ.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 795: Giống y như đúc


Tống Hoan cũng có vòng tròn xã giao của riêng mình, nàng ta lập tức dẫn người đi đến chỗ những người đó.

"Hoan muội muội tới rồi sao? Kể từ khi ngươi thành hôn, bọn ta rất hiếm khi gặp được ngươi đấy..." Nàng ta vừa xuất hiện, lập tức có hảo bằng hữu đứng dậy, nhanh chóng tươi cười bắt chuyện.

Còn những người khác đều nhìn chằm chằm nàng ta, dường như cũng không hiểu nổi vì sao Tống Hoan này lại không biết xấu hổ mà ra ngoài vào lúc này.

"Trong nhà bận rộn nhiều việc, đã lâu không gặp tỷ tỷ rồi." Tống Hoan dịu dàng cười nói.

Cũng có người vẫn luôn thấy Tống Hoan không vừa mắt, giờ phút này, người nọ lập tức châm chọc: "Nếu ta là người nào đó thì lúc này đã trốn trong phòng không dám gặp ai rồi."

"Sao lại nói như vậy?" Hảo bằng hữu của đối phương đã biết rõ những vẫn cố ý hỏi.

"Bởi vì có một số người bề ngoài thì trông đoan trang, nhã nhặn, lương thiện nhưng trên thực tế... lại làm những chuyện rối loạn tôn ti, ức h**p kẻ yếu, ngay cả tỷ muội ruột cũng không buông tha." Triệu Nguyệt Lôi nói tiếp.

Sắc mặt của Tống Hoan lập tức tái đi, sau đó, nàng ta mỉm cười: "Nguyệt Lôi muội muội, sao có thể tin lời người ngoài nói chứ? Không có gì tốt hơn tình cảm giữa ta và Đại tỷ nhà ta.

Năm đó, lúc nàng ở kinh thành, ta cũng không ít lần khen Đại tỷ ta trước mặt các ngươi mà?"

"Nói mấy câu ngoài miệng mà thôi, có ai không nói được chứ? Còn bên trong thật sự thế nào thì e rằng cũng chỉ có mình ngươi biết thôi đúng không? À không đúng, còn có mấy muội muội của ngươi nữa.

Phải nói cả nhà các ngươi cũng thật đủ tàn nhẫn, người ta sinh ra chỉ nhiều hơn các ngươi một ngón chân thôi mà lại bị các ngươi chà đạp như thế.

Chẳng lẽ người của Tống gia các ngươi làm bằng đá sao?" Triệu Nguyệt Lôi châm chọc.

Đường đường là đích trưởng nữ, vậy mà lại bị vứt bỏ không nương tay, sau đó còn đưa về đính hôn với lão Vương gia, khiến người ta khó tin đến mức nào chứ?!

"Đương nhiên các ngươi sẽ không tin lời ta nói với các ngươi, nhưng lời mà Đại tỷ ta nói thì có thể tin được đúng không? Nếu trước đây bọn ta thật sự sỉ nhục nàng thì sao bây giờ nàng có thể đi cùng ta tới đây như thế chứ?" Tống Hoan lập tức nói.

Nghe thấy lời này, mọi người đều sửng sốt.

"Đại tỷ ngươi tới đây ư?" Triệu Nguyệt Lôi hơi khiếp sợ.

Thật ra, nàng ấy cũng nghĩ rằng sau khi lời đồn này lan truyền được mấy ngày, hầu phủ nhất định sẽ bắt Tống Anh kia mở miệng.

Tuy nhiên, không ngờ Tống Hoan này lại hành động nhanh như thế, vậy mà lại dẫn người tới Trung Quốc Công phủ này?!

"Đúng vậy." Tống Hoan cười cười, sau đó chỉ vào Hoàng Diện: "Đây chính là Đại tỷ của ta.

Trước đây, nàng không cẩn thận làm mặt bị thương nên bề ngoài mới thay đổi khá nhiều.

Các ngươi không nhận ra cũng là bình thường."

Hoàng Diện cong môi cười.

Mọi người cau mày.

"Không thể nào! Sao có thể là Tống Anh được chứ? Năm đó ta đã từng gặp nàng, rõ ràng nàng không lớn tuổi như vậy!" Triệu Nguyệt Lôi lập tức nói.

Trước đây, nàng ấy chướng mắt Tống Hoan bởi vì nàng ta rõ ràng là một thứ nữ mà lại luôn đóng vai đích nữ khiến đích trưởng nữ thật sự không được bước ra ánh sáng.

Nhưng cũng vì Tống Anh kia quả thực không có tài đức gì nên ấy nàng không dám nói gì.

Nhưng thế này thì cũng thay đổi quá nhiều rồi đấy?

"Các ngươi không biết đấy thôi, Đại tỷ ta tình đầu ý hợp với một nam nhân bình thường, cha ta sợ hôn sự trước đây sẽ ảnh hưởng tới nàng nên mới giúp nàng giả chết, muốn để nàng sống một cuộc sống yên bình.

Mấy năm nay, tuy nàng sống hơi vất vả nhưng vẫn vô cùng hạnh phúc.

Chẳng qua chỉ hơi thay đổi khuôn mặt mà thôi, nếu các ngươi nhìn kỹ thì vẫn có thể nhận ra đôi mắt giống năm đó y như đúc."

Thật ra, bọn họ đều không nhớ rõ rốt cuộc Tống Anh trông như thế nào.

Vốn dĩ chỉ gặp qua hai, ba lần, lại qua lâu như vậy, có thể nhớ rõ mới là lạ.

Chỉ mơ hồ cảm thấy dung mạo của Tống Anh không... xấu như vậy mà thôi.

Nhưng Tống Hoan cũng không to gan đến mức tìm người giả mạo ngay trước mặt mọi người đúng không? Nếu bị truyền ra ngoài thì sẽ khiến người ta cười chết.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 796: Nhận nhầm?


Tống Hoan trông rất chân thành, còn Triệu Nguyệt Lôi lại nhìn Hoàng Diện bằng ánh mắt nghi ngờ: "Ngươi thật sự là Đại tiểu thư Tống gia sao?"

"Có lẽ... là vậy?" Hoàng Diện tỏ vẻ mơ hồ.

"Vì sao lại nói là "có lẽ"?" Triệu Nguyệt Lôi sửng sốt.

Còn Tống Hoan thì lập tức quay lại nhìn bà ấy: "Đại tỷ, ngươi đang nói cái gì vậy?"

"Hoan muội muội nói ta là Đại tỷ của nàng thì có lẽ ta chính là Đại tỷ của nàng.

Dù sao thì ta cũng không có cha nương, không chừng là do Tống Hầu gia và phu nhân lén sinh ra." Hoàng Diện sờ mũi, bắt đầu nói bậy nói bạ.

"Tống Anh!" Tống Hoan vội vàng hô lên một tiếng.

"Nàng" nói vậy là có ý gì?!

"Gọi ai vậy? Gọi nhầm rồi thì phải? Ta họ Hoàng.

Không phải hôm qua khi nhìn thấy ta ngươi đã gọi ta là Đại tỷ của ngươi sao? Ta cảm thấy cô nương ngươi cũng xinh đẹp, làm Đại tỷ của ngươi dường như cũng không bị thiệt gì nên mới gật đầu đáp lại.

Nhưng nhận muội muội thì nhận muội muội, sửa tên đổi họ là chuyện không thể! Huống chi, ngươi còn bảo ta đổi thành tên họ của chủ nhân, vậy thì càng không được!" Hoàng Diện nghiêm túc nói.

Thái độ của bà ấy giống như thà chết chứ không chịu khuất phục, nhất định không chịu thông đồng làm bậy với Tống Hoan.

Triệu Nguyệt Lôi nhìn cảnh tượng này, đột nhiên cảm thấy vui vẻ.

"Ta nói này Tống Hoan, người ta đã nói mình không phải là Tống Anh rồi, bản thân ngươi ngay cả tỷ tỷ nhà mình cũng không nhận ra được sao?! Đúng là khiến ta cười chết mất!" Triệu Nguyệt Lôi che miệng, thật sự không nhịn được cười.

Về phần những người khác, có người ngơ ngác nhìn nhau, có người há hốc mồm giống như Tống Hoan, đương nhiên cũng có mấy người nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Tống Hoan thì khônng khỏi lấy khăn che miệng.

Tống Hoan hơi hoảng loạn: "Ngươi nói ngươi... không phải là Tống Anh? Nhưng hôm qua rõ ràng ngươi nói..."

"Hôm qua là các ngươi nói ta là Đại tỷ của ngươi trước mà?" Hoàng Diện cảm thấy bản thân cực kỳ vô tội.

Tống Hoan nghe vậy thì suýt nữa tức giận đến hộc máu!

"Ngươi không phải là Tống Anh thì đi theo ta tới đây làm gì!?" Tống Hoan lập tức gào lên, mặt đỏ tía tai.

"Là ngươi mời ta tới mà." Hoàng Diện vô cùng ấm ức.

"Hoan tỷ tỷ, người ta cực cực khổ khổ đi một chuyến, sao ngươi có thể bắt nạt người ta như thế chứ?" Triệu Nguyệt Lôi che miệng, "Hơn nữa, vốn dĩ là ngươi không đúng.

Ai bảo chính ngươi... nhận nhầm!"

"Không được, ta thật sự không nhịn được mà! Trên đời này sao lại có kiểu muội muội như vậy chứ? Ngay cả tỷ tỷ của mình cũng có thể nhận nhầm sao?"

"Tống Hoan? Ngươi không hề thành tâm đúng không? Vị Đại tỷ này không hề giống ngươi một chút nào!"

"Hay là... vị tỷ tỷ kia của ngươi đã tới kinh thành lâu như vậy rồi mà ngươi chưa từng gặp nàng ấy lần nào? Bây giờ xảy ra chuyện mới nghĩ cách đưa người ta ra ngoài giải thích?!" Sau nhiều năm xã giao với Tống Hoan, nàng ta nghĩ cái gì, trong lòng Triệu Nguyệt Lôi vô cùng rõ ràng.

Nàng ấy vừa nói như vậy xong, ngay cả hảo hữu chí giao của Tống Hoan cũng không dám hé răng nửa lời.

Bởi vì Tống Hoan thật sự... quá đáng!

Bên này vô cùng náo nhiệt, chỉ chốc lát sau, thế tử phu nhân của Diên Bình Hầu phủ đã nhìn qua.

Nàng ấy cười tủm tỉm đi tới, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tống Hoan cực kỳ khó coi thì cười hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hoá ra tẩu tẩu của ngươi vẫn chưa biết gì nhỉ?" Triệu Nguyệt Lôi phát hiện ra chuyện thú vị.

"Triệu muội muội, nếu muội muội nhà ta có chỗ nào đắc tội thì mong ngươi thứ lỗi..." Phu nhân của Tống Đường Bỉnh, Trịnh thị, cảm thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn lên tiếng trước.

Trịnh thị này có danh tiếng không tệ nên Triệu Nguyệt Lôi cũng không trêu nàng ấy mà nói thẳng: "Tiểu cô tử của ngươi nói với bọn ta rằng nàng dẫn theo Tống Anh tới đây.

Kết quả là người ta không chịu thừa nhận bản thân là Tống Anh... Nàng luôn miệng nói mình vô cùng săn sóc Tống Đại tỷ tỷ, nhưng thực tế thì sao? Ngay cả người cũng không nhận ra!"

Nghe được một nửa, lòng Trịnh thị đã lạnh đi.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 797: Muội muội ruột


Về chuyện của Tống Anh trước đây, Trịnh thị thật sự không quản được.

Dù sao thì bên trên nàng ấy còn có bà bà, còn có trượng phu, bọn họ không thích người nào thì nàng ấy làm tức phụ nhi đương nhiên cũng không thể quá thân thiết.

Vì vậy cũng trơ mắt nhìn cô nương kia chịu ấm ức.

Còn bây giờ, bản thân nàng ấy cũng không biết rõ chuyện trong nhà, chỉ mơ hồ cảm thấy có liên quan đến Tống Anh.

Hơn nữa, công công đã dặn dò bọn họ rằng nếu người ngoài có hỏi về Tống Anh thì phải thừa nhận theo lời đồn bên ngoài.

Nàng ấy có nữ nhi, vốn dĩ không muốn, cũng không rõ vì sao phải làm như vậy, nhưng dù sao cũng là lời dặn dò của công công nên không thể không làm.

Hôm nay tới đây, trong lòng nàng ấy vốn thấp thỏm lo âu, còn muốn đi cùng tiểu cô tử để bầu bạn, không ngờ...

"Nhất định là muội muội chỉ đùa với các vị một chút mà thôi..." Trịnh thị gượng cười nói.

"Có ai nói đùa như vậy sao?" Triệu Nguyệt Lôi cười một tiếng, "Trịnh tỷ tỷ, lời đồn đãi bên ngoài có phải là sự thật không? Trước đây nhà các ngươi thật sự đối xử với Tống Đại tỷ tỷ như vậy sao?"

Trịnh thị cúi đầu: "Đúng vậy."

"..." Tống Hoan nhìn Trịnh thị bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, "Tẩu tẩu điên rồi sao!?"

Sao có thể thừa nhận loại chuyện này được chứ?!

Tống Hoan cảm thấy mình đã xong đời rồi, còn trong lòng Trịnh thị lúc này cũng cực kỳ khó chịu.

Từ khi gả cho cái nhà này, đúng là... xui xẻo vô cùng tận!

Nàng ấy đã thành hôn nhiều năm như vậy mà chỉ sinh được một nữ nhi nên không được bà bà bên trên yêu thích, trượng phu bên dưới không chịu làm việc đàng hoàng, cả ngày chỉ biết chết dí trong phòng tiểu thiếp.

Bây giờ, danh dự của nữ nhi trong nhà cực kỳ kém, còn liên lụy đến cả nữ nhi của nàng ấy!

Lúc này lại bị một đám người nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng nàng ấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than!

Đột nhiên cảm thấy cuộc sống này thật vô nghĩa!

"Đại tẩu!" Tống Hoan thấy Trịnh thị cụp mi rũ mắt thì trong lòng tức giận.

Nàng ta vừa dứt lời, Hoàng Diện ở bên cạnh đột nhiên vẫy tay về một hướng, hô to: "Chủ nhân! Ta ở đây!"

Mọi người theo bản năng nhìn sang hướng đó.

Chỉ thấy cách đó không xa có một nữ tử nhìn về phía Hoàng Diện, khẽ mỉm cười rồi chầm chậm bước đến.

Gương mặt của nàng xinh đẹp rạng ngời, nụ cười đoan trang, nền nã, lại có mấy phần quen thuộc.

Trên người nàng mặc áo gấm thêu hoa văn mặt trăng đang thịnh hành nhất ở kinh thành hiện nay, trông rất thuần khiết.

Còn có một cô nương khác đi bên cạnh nàng...

Nhìn những nha hoàn đi theo, không cần phải nói, người nọ chính là tiểu thư của Trung Quốc Công phủ này!

"Ta nhớ rõ lúc nãy ngươi gọi Tống Anh là chủ nhân của ngươi đúng không? Chẳng lẽ... nàng chính là Đại tỷ tỷ Tống gia?!" Triệu Nguyệt Lôi ngạc nhiên nói.

Sắc mặt của Tống Hoan đại biến.

Là nàng! Đây mới là nàng!

Sao nàng ta lại ngu xuẩn nhận nhầm người như thế chứ?!

Không phải, nàng ta bị mê hoặc! Nhưng, nhưng bây giờ phải làm sao đây?

Đúng rồi, chỉ cần Tống Anh thật nói giúp nàng ta mấy câu...

Thế nhưng... nếu người này là Tống Anh...

Tống Hoan chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim đang gào thét, cảm thấy thể diện của mình bị người ta giẫm đạp dưới đất, cảm thấy danh tiếng tốt nhiều năm tích lũy của mình đã hoàn toàn không còn nữa!

Sao một kẻ nhà quê như nàng có thể... rực rỡ, rạng ngời như thế?

"Ngày ấy, khi chủ nhân của bọn ta đang ngủ trưa trong phòng thì vị muội muội này tới viện của bọn ta, nhất quyết muốn ta làm tỷ tỷ của nàng, thế là ta đành bất đắc dĩ nhận lời.

Hôm nay vốn định đi theo chủ nhân đến đây, nhưng nghĩ tới chuyện đã nhận lời với muội muội này nên phải tách khỏi chủ nhân, chia làm hai đường." Hoàng Diện cong môi cười.

Tống Anh tiến lên trước: "Đi theo muội muội ngươi chơi vui không?"

"Vui lắm, vui lắm! Chỗ này thật đông người, trước giờ rất hiếm thấy!" Hoàng Diện cười nói.

"Đại tỷ!? Sao ngươi có thể nói ta là muội muội của nàng ta được chứ!?" Tống Hoan cảm thấy thật nực cười, "Nếu ngươi đã biết ta ở đây thì tại sao không tới tìm ta sớm?"

Tống Anh nhìn nàng ta bằng ánh mắt kỳ lạ: "Cô nương nhận nhầm người rồi phải không? E rằng ngươi không thể gọi ta là Đại tỷ, ta không có muội muội ruột nào cả."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 798: Hại chết nhà chúng ta


Tống Hoan nheo mắt.

"Ngươi không phải là Tống Anh sao?" Triệu Nguyệt Lôi hỏi.

"Ta tên là Tống Anh... chẳng qua bây giờ đã không còn là thiên kim của Hầu phủ nữa rồi, cũng không đảm đương nổi vị trí thiên kim của Hầu phủ này.

Tuy cha nương ta là người ở thôn quê nhưng cũng xem ta như sinh mệnh.

Sao ta phải gọi người khác là cha chứ?" Tống Anh nói.

Gần đây, chuyện của Tống Anh lan truyền khắp nơi nên sau khi nàng nói như vậy, người khác lập tức hiểu rõ ý của nàng.

Người ta không thèm nhận Hầu phủ.

Ngược lại là Tống Hoan này vội vàng chạy tới, nhận một người không quen biết về làm tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ đã quên tình nghĩa giữa chúng ta rồi sao? Cho dù phụ mẫu có đôi chỗ có lỗi với ngươi, nhưng dù sao thì hai bên vẫn là phụ tử, huyết thống còn ở đó.

Sao ngươi có thể tuyệt tình như thế chứ?" Tống Hoan nói xong thì lau nước mắt.

"Hơn nữa... chẳng lẽ ngươi cũng bị lời đồn này ảnh hưởng? Không nói đến chuyện bọn ta không hề ngược đãi ngươi, chỉ nói đến gương mặt này của ngươi... không hề có sẹo! Chẳng phải vẫn tốt sao?!" Tống Hoan bổ sung thêm một câu.

Bấy giờ, mọi người mới nhớ tới chuyện mặt của Tống Anh đáng lý ra phải bị huỷ dung.

"Ngươi là Tống Nhị cô nương đúng không?" Cố Minh Bảo mở miệng hỏi.

"Đúng vậy." Tống Hoan đè cơn giận xuống, gật đầu.

"Ta là Cố Minh Bảo." Nàng ấy tự báo gia môn trước rồi mới nói: "Chỉ vì bây giờ vết thương của Tống tỷ tỷ đã lành là có thể xem như nàng chưa từng bị hại sao? Trên đời này có rất nhiều kỳ trân dị thảo, tốn mất ba năm mới chữa khỏi được đã rất thiệt thòi rồi.

Nếu không phải Tống tỷ tỷ giỏi giang, biết buôn bán, biết kiếm tiền thì lấy đâu ra tiền để mua thuốc mỡ, làm sao bây giờ có thể lành lặn, hoàn chỉnh đứng ở đây?"

"Nàng nói mình bị thương thì thật sự bị thương sao?! Quá oan cho Hầu phủ bọn ta!" Lúc này, Tống Hoan đã hoàn toàn tức giận, bộc lộ sự tàn nhẫn ra ngoài, không màng đến điều gì khác.

Trước giờ nàng ta luôn dịu dàng, lấy nhu thắng cương, nhưng bây giờ là lần đầu tiên nàng ta không thể bình tĩnh lại được.

"Chuyện này rõ ràng là do Hầu phủ các ngươi truyền ra ngoài, cũng là sự thật mà người nhà các ngươi thừa nhận đúng không?" Cố Minh Bảo thản nhiên nói.

Tống Hoan quay lại nhìn chằm chằm Trịnh thị.

"Tẩu tẩu muốn hại chết nhà chúng ta sao!?" Nói xong, Tống Hoan thở hồng hộc, lập tức trút giận lên người Trịnh thị rồi phất tay áo bỏ đi.

Trịnh thị bị mắng, cảm thấy vô cùng ấm ức, cũng lập tức xấu hổ và giận dữ rời đi, chẳng qua là đi đến nương gia!

Còn những người ở lại, đương nhiên phải tiến lên an ủi một phen.

Rất nhiều người tò mò về chuyện của Diên Bình Hầu phủ, giờ phút này đều muốn hỏi xem vị Tống tỷ tỷ này đã sống thế nào sau khi rời khỏi Diên Bình Hầu phủ.

"Xà phòng?" Triệu Nguyệt Lôi hơi ngạc nhiên, "Ta biết thứ này.

Khoảng thời gian trước, kinh thành bọn ta cũng có bán.

Giá cả vừa rẻ lại vừa hữu dụng, lưu hương cũng khá lâu."

"Triệu tỷ tỷ từng dùng rồi sao?" Cố Minh Bảo tò mò.

"Lúc ấy mua hai bánh để rửa tay, bây giờ cũng sắp dùng hết rồi.

Ta còn đang lo lắng sau khi dùng hết sẽ không mua được nữa, không ngờ Tống tỷ tỷ đã tới kinh thành.

Nếu như vậy thì không bao lâu nữa, thứ này có thể sẵn bán cho toàn bộ bá tánh trong kinh thành chúng ta rồi đúng không?" Thật ra Triệu Nguyệt Lôi nói chuyện vô cùng dễ nghe.

Tống Anh đã đủ tiền để tiêu xài, nhưng làm gì có ai chê tiền nhiều đâu chứ?

Hơn nữa, nàng không dẫn theo Đại Hoàng đến Hầu phủ chính là để Đại Hoàng quan sát xem chỗ nào thích hợp để bán xà phòng trong kinh thành này.

"Còn phải đợi thêm một thời gian nữa, không gấp." Tống Anh cười cười.

"Hình như Tống tỷ tỷ không giống trước đây lắm.

Trước đây ta cũng từng gặp ngươi rồi.

Khi đó, ngươi không nói chuyện mấy, gần như đều bị Tống Hoan nắm mũi dắt đi." Triệu Nguyệt Lôi nói thẳng ra.

"Lúc ấy còn nhỏ, nơi đây lại có nhiều điều xa lạ, khó tránh ngại ngùng một chút." Tống Anh nói.

Triệu Nguyệt Lôi cười cười, Tống Anh khi đó có chỗ nào ngại ngùng đâu, rõ ràng là nhát gan.

Nhưng chưa chắc Tống Anh đã muốn nhắc tới chuyện trước đây nên nàng ấy không tiếp tục hỏi lại nữa.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 799: Hòa li


Cố Minh Bảo mặt dày nói chuyện phiếm với các tiểu tức phụ nhi.

Trong lúc này, có người nhìn Cố Minh Bảo thì không khỏi nhớ tới Hoắc Vương gia.

"Gần đây luôn nghe nói Hoắc Vương gia đã có thê tử nhưng lâu như vậy rồi mà vẫn chưa được gặp người này, cũng không biết là thần thánh phương nào."

"Ta nghe nói người này quen biết Hoắc Vương gia khi hắn mười mấy tuổi, không có thân phận gì nên Hoắc Vương gia không muốn đưa nàng ra ngoài gặp người khác."

"Sao ta lại nghe nói đây là người mà tổ tiên Hoắc gia lúc sinh thời đã định hôn từ bé?"

"Định hôn từ bé? Trước đây chưa từng nghe nói..."

"Cố tiểu thư, ngươi có biết người kia là ai không?"

Mọi người nhất trí quay sang nhìn Cố Minh Bảo, Cố Minh Bảo rất ngượng ngùng: "Ta cũng không biết."

"Ngay cả ngươi cũng không biết sao?" Triệu Nguyệt Lôi thở dài, sau đó cảm thấy lời này của mình không ổn lắm nên lập tức giải thích: "Cố tiểu thư, ngươi đừng để ý.

Chẳng qua là Quốc Công gia biết được nhiều chuyện nên bọn ta mới nghĩ rằng ngươi nghe được một vài chuyện ở nhà."

Cố Minh Bảo xấu hổ cười cười.

Còn Tống Anh lúc này thì hơi ngơ ngác.

Nếu nàng đoán không sai thì vị thê tử đó chính là nàng?

Tống Anh chột dạ sờ mũi.

Nhớ năm đó... Một cước đạp sai!

Hoắc Triệu Uyên đã nói với bên ngoài như vậy, với tình cảm trước đây giữa hai người thì nàng cũng không tiện đá người ta đi ngay lập tức, chuyện này khó làm lắm.

Nhưng may mà Hoắc Triệu Uyên không nói rõ với bên ngoài, cho dù có nói thì cũng chỉ là một cái tên, không phải là vấn đề lớn.

Nghĩ như vậy, Tống Anh vô cùng thản nhiên tươi cười với mọi người.

"Hoắc Vương gia chính là một nhân vật vô cùng anh dũng." Tống Anh nghiêm túc tán dương.

"Đúng rồi, chẳng phải trước đây Tống tỷ tỷ sống ở thành Dung sao? Đã từng gặp Hoắc Vương gia lần nào chưa?" Cố Minh Bảo tò mò hỏi.

"Gặp rồi." Tống Anh gật đầu.

"Vậy Hoắc Vương gia có đáng sợ lắm không? Trước đây ta nghe nói hắn... tính cách thô bạo, lạnh lùng tàn nhẫn, cũng không thích kết giao với người khác..." Cố Minh Bảo nói.

"Không có đâu, là một người cực kỳ chính trực, khoan dung với bá tánh, là một quan phụ mẫu tốt.

Tính cách thì cũng được." Tống Anh gật đầu.

Dù sao cũng là người đã giúp nàng rất nhiều lần, làm trái lương tâm mà nói bậy về người ta thì Tống Anh không làm được.

Hơn nữa, xét về tính cách, Hoắc Triệu Uyên thật sự không tệ.

"Tốt như vậy sao?" Triệu Nguyệt Lôi cảm thấy hơi khó tin, "Nhưng hắn đã từng giết không ít người đấy.

Nếu không phải có quân công thì vụ án của Hoắc gia đã không được lật lại dễ dàng như vậy."

"Nếu năm đó hắn là tướng quân thì chẳng phải nên giết người sao?" Tống Anh cười tủm tỉm nói.

Giết người có gì sai? Nàng không thích nghe lời này.

Triệu Nguyệt Lôi sửng sốt: "Cũng phải."

Bây giờ người ta đã trao trả binh quyền, làm một Vương gia nhàn rỗi, chưa từng nghe nói tới chuyện giết người rùng rợn gì cả.

"Tống tỷ tỷ có vẻ rất tôn trọng Hoắc Vương gia nhỉ?" Triệu Nguyệt Lôi thuận miệng nói.

Khóe miệng của Tống Anh cong lên: "Đương nhiên rồi, hắn cũng đảm đương nổi mà."

Nếu là người khác thì nàng lười che chở đến mức như thế, nhưng ân tình của Hoắc Triệu Uyên quá lớn, ngay cả cách tu luyện bây giờ cũng do người ta đưa cho, thật sự không thể mặc kệ lương tâm mà làm chuyện xấu được.

Trong lúc đó, Tống Hoan ở bên ngoài đã hầm hừ rời đi rồi.

Trịnh thị lập tức dẫn nữ nhi quay về nương gia, tức giận chạy đi khóc lóc, kể lể với người của nương gia một phen.

Trong suốt mấy năm gả qua đó, nàng ấy vẫn luôn bị đối xử lạnh nhạt, trong lòng vốn đã có oán hận.

Người của Trịnh gia cũng không phải kiểu người trách móc nữ nhi nặng nề, bây giờ nghe thấy những chuyện thối nát này thì cũng sinh lòng bất mãn, muốn để nữ nhi hòa li.

Triều Đại Định không quá hà khắc đối với hôn nhân của nữ tử, đã từng có không ít người hòa li.

Đương nhiên, không có nhiều nhà quyền quý quyết định hòa li, nhưng ai bảo Trịnh gia này không giống với những nhà bình thường khác chứ?!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 800: Ai ngáng chân ta?


Biết tin tức phụ nhi muốn hòa li, Tống Hầu gia lập tức phun ra một ngụm máu.

Vận số năm nay không tốt!

Hơn nữa, người ta không chỉ muốn hòa li mà còn muốn đưa tôn nữ của hắn ta đi!

Đây chính là huyết mạch của nhà hắn ta, chưa từng nghe thấy chuyện con cái bị nữ tử hòa li đưa đi bao giờ! Nhưng Trịnh gia nói rất chính xác, nói Hầu phủ ngay cả đích trưởng nữ có sáu ngón chân cũng không muốn giữ lại thì sao có thể xem trọng tôn nữ không có nương được?

Lời này khiến Tống Hầu gia và Lam thị hộc ra ba đấu máu, hận không thể cắt cổ cho xong.

Hầu phủ bị kiện tụng, Tống Tuân nghe được lời đồn đãi bên ngoài thì tâm trạng rất phức tạp.

Hắn còn muốn thi cử để tìm lại công bằng cho muội muội, kết quả là...

Bọn họ mới tới kinh thành được bao lâu chứ? Ngay cả Hầu phủ cũng phải chịu thiệt.

Tuy rằng vui mừng nhưng Tống Tuân cũng hơi bi thương.

Làm ca ca mà không có năng lực bảo vệ muội muội, còn để một mình muội muội tự đấu tranh anh dũng thì thật sự hơi vô dụng.

Sau khi từ Trung Quốc Công phủ trở về, Tống Anh thấy Tống Tuân vùi đầu đọc sách, dáng vẻ như thể muốn gặm thủng quyển sách trước mặt.

Được rồi, nhìn là biết đã bị đả kích.

Nhưng cuộc sống mà, phải hơi kí.ch thíc.h một chút mới được.

Đêm khuya, toàn bộ kinh thành đều tĩnh lặng.

Bên trong phủ Võ Thần Vương cũng hoàn toàn yên ắng.

Không có ai nhìn thấy trong viện tử đột nhiên xuất hiện hai người, quần áo trên người họ cũng không giống người phàm.

"Chuyện này, chuyện này không đúng mà? Dựa theo tính toán của Thiên Cơ Cung, bây giờ Thương Vi thần quân phải đính hôn với tiểu thư Cố thị mới đúng chứ... Sao lại nhảy ra một Tống thị?"

"Dưới phàm giới có chút biến số cũng là điều bình thường, chỉ cần quay về con đường ban đầu là được." Sắc mặt của người còn lại vẫn khá điềm tĩnh, người đó phất tay một cái, một luồng sáng bay vào trong phòng, "Ngươi về Thiên Cơ Cung sửa mệnh bàn trước, ta ở đây đợi lệnh."

Nói xong, bóng dáng của hai vị tiên đều biến mất.

Hoắc Triệu Uyên đang ngủ say, đột nhiên mơ thấy một giấc mộng.

Trong mộng lại xuất hiện một cô nương mười lăm, mười sáu tuổi chưa từng gặp bao giờ.

Nếu chỉ như thế thì cũng thôi đi, nhưng hắn lại còn bái thiên địa với nàng ấy?!

Nhìn tân nương tử đội mũ phượng, khoác khăn quàng vai trước mắt, Hoắc Triệu Uyên luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

"Tướng công?" Đột nhiên, cô nương kia khẽ gọi một tiếng.

Hoắc Triệu Uyên cau mày, trong đầu bất chợt nghĩ đến dáng vẻ đắc ý sau khi tính kế thành công của Tống Anh, hắn lập tức bừng tỉnh.

Vừa mở mắt ra, xung quanh vẫn là cảnh tượng quen thuộc.

Tuy cảnh tượng trong đầu vừa nãy chỉ là một giấc mộng nhưng giấc mộng này thật sự quá khó hiểu.

"Quả thực không dễ xây dựng cảnh tượng trong giấc mộng của Thương Vi thần quân.

Không đúng, cảnh tượng trong giấc mộng sao có thể biến mất? Thế nhưng... đã là giấc mộng thành hôn thì việc gọi là tướng công có vấn đề gì chứ?" Tiên giả ẩn thân bên cạnh cảm thấy hơi khó hiểu.

Nếu đã tỉnh mộng thì muốn vào lại cũng khó.

Huống hồ, đối phương còn là Thương Vi thần quân.

Nếu sinh ra lòng cảnh giác thì chuyện đi vào giấc mộng của hắn càng là điều viển vông.

Như vậy thì chỉ có thể tạo ra một cơ hội khác thôi.

Sáng sớm hôm sau, sau khi hạ triều, Hoắc Triệu Uyên đi tới cửa cung.

Người đang đi đằng trước chính là Trung Quốc Công, Hoắc Triệu Uyên cũng không để ý lắm, vẫn tiếp tục đi phía sau.

Đột nhiên, chân của Trung Quốc Công mềm nhũn, vậy mà lại ngã xuống đất, đầu cũng trùng hợp đập vào tường đá bên cạnh.

"Xítttt ——" Trung Quốc Công che trán, nếu không phải bản thân là quan văn thì lúc này ông thật sự muốn mở miệng chửi thề, "Ai ngáng chân ta?!"

Hoắc Triệu Uyên tận mắt nhìn thấy hai chân của Trung Quốc Công vướng vào nhau nên ông mới bị ngã.

Thấy xung quanh lập tức có người tiến đến đỡ ông dậy, hắn chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức rời đi.

"Mau mời ngự y..." Mấy quan viên đằng sau vô cùng hoảng sợ.

"Mời ngự y cái gì? Ta còn sợ mất mặt đấy.

Thôi đi, nếu bị truyền tới tai Hoàng thượng thì ta có còn mặt mũi nữa hay không hả?" Đưa tay lau đi vết máu, Trung Quốc Công lập tức đứng dậy từ dưới đất.

Chuyện này có gì to tát đâu.
 
Back
Top Bottom