Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 831: Soạn chuyện xưa


Bây giờ, Tống Anh vừa ra mặt đã mắng những người này xối xả, nhìn dáng vẻ hâm mộ, đố kỵ mà không vặn lại được Tống Anh của bọn họ đúng là sảng khoái.

Tuy nhiên, Cố Minh Bảo lập tức giấu kín cảm giác sung sướng vào trong lòng, ra vẻ ngoan ngoãn, trông như một tiểu cô nương ngây thơ, vô tri, dường như nghe không hiểu tất cả những lời bàn tán xung quanh.

Lý Nguyên Nguyên hầm hừ: "Công chúa, người xem nàng kiêu ngạo biết bao nhiêu kìa!"

"Hoắc Vương phi, dù sao thì Nguyên Nguyên cũng là tôn nữ của Nguyên Vương gia, ngươi không khách khí như vậy không ổn lắm đâu." Thanh Lạc công chúa từ trên cao nhìn xuống, nói.

Tống Anh cau mày: "Có phong hào không? Có phẩm cấp không?"

Sắc mặt của Lý Nguyên Nguyên lập tức trở nên tái nhợt.

Nàng ta đúng là được tổ phụ yêu chiều, nhưng đáng tiếc nàng ta là thứ nữ, bất kể thế nào cũng không thể cho nàng ta phong hào.

"Vậy tức là không có? Nếu thế thì tại sao ta không thể dạy dỗ?" Tống Anh thản nhiên nói tiếp.

"Ngươi không sợ Nguyên Vương gia sẽ gây phiền phức cho ngươi sao?" Thanh Lạc công chúa nhíu mày.

"Tìm ta làm gì, ngươi bảo hắn đi tìm Vương gia nhà ta đi.

Chuyện của nam nhân thì để nam nhân giải quyết, ta sẽ không xen vào." Tống Anh vô cùng nghiêm túc.

Sắc mặt của Thanh Lạc công chúa lại khó coi hơn mấy phần.

Hoắc Vương phi thật sự không giống với những gì nàng ta tưởng tượng.

Nàng ta cho rằng nàng không hiểu việc đời như trong lời đồn đãi, tới bữa tiệc thế này chắc chắn sẽ lo sợ, thấp thỏm, không dám nói lời nào.

Hoắc Vương gia kiêu ngạo như thế tất nhiên sẽ không yêu chiều một thê tử như vậy, cùng lắm là chỉ nhớ chút tình cảm xưa cũ mà thôi.

Nếu vị thê tử này liên tiếp phạm sai lầm thì Hoắc Vương gia có thể bỏ vợ, cưới người mới, không cần để ý đến suy nghĩ của người khác.

Thanh Lạc công chúa nắm chặt bàn tay đặt dưới bàn, đưa mắt ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh.

Chỉ trong chốc lát đã có người tiến lên rót rượu cho Tống Anh.

"Vương gia và Vương phi tình cảm sâu nặng khiến người khác hâm mộ, không biết... hai vị quen biết như thế nào?" Thanh Lạc công chúa cười cười, "Chắc hẳn chư vị ngồi đây đều rất tò mò về chuyện này.

Bây giờ chỉ thưởng cảnh thôi thì không có gì hay, chi bằng nghe Hoắc Vương phi kể vài chuyện thú vị, có được không?"

"Đúng vậy.

Từ lâu đã nghe nói Vương gia không gần nữ sắc, nay lại đột nhiên có Vương phi, ta cũng vô cùng tò mò..."

"Ta thấy Vương phi là người giỏi ăn nói.

Hôm nay có rượu và thức ăn ngon, hay là Vương phi kể chi tiết cho bọn ta nghe với?"

Thanh Lạc công chúa vừa nói một câu, bên dưới đã có không ít người phụ họa.

Tống Anh nghiêng đầu, nhìn ly rượu này.

Tục ngữ nói, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.

* Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: khi không mà tỏ ra ân cần, nếu không phải muốn làm chuyện gian trá thì là muốn trộm cắp

Vừa nãy không có ai để ý đến nàng, bây giờ đột nhiên có người rót rượu cho nàng, nhất định là có gì đó không bình thường.

Nhưng bây giờ nàng đã có chút tu vi, trừ phi dùng linh vật để điều chế ra rượu hoặc thuốc mới có chút hiệu quả với nàng, còn những thứ bình thường trên thế gian thì nàng đều có thể tùy ý áp chế.

Vì vậy cũng không cần phải quá căng thẳng, mở miệng uống một ngụm.

"Chuyện này nói ra hơi dài..." Tống Anh khó xử nói.

"Không sao, bây giờ vẫn còn sớm." Thanh Lạc công chúa cười nói.

Tống Anh nhướng mày: "Nếu thế thì ta sẽ kể lại..."

"Nếu nói đến nguyên nhân ta và hắn quen biết nhau thì phải nhắc tới chuyện năm trăm năm trước đã..."

"Khoan đã, ngươi nói bậy bạ gì vậy?" Lý Nguyên Nguyên bối rối, "Cái gì mà năm trăm năm trước?"

"Nếu các ngươi muốn nghe thì đương nhiên sẽ muốn nghe chuyện kiếp trước, kiếp này đúng không? Chẳng phải các ngươi nói vẫn còn sớm sao? Vậy ta soạn cho các ngươi nghe." Tống Anh tỏ ra trịnh trọng, tiếp tục nói: "Năm trăm năm trước, cạnh vách đá có một tảng đá đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt.

Gần đó có một con chim lớn cho rằng tảng đá này sẽ sinh ra một con khỉ.

Không ngờ lại có sấm sét giáng xuống, con chim lớn thấy vậy thì lập tức bay đến chặn sấm sét, cứu tảng đá này.

Năm trăm năm sau, tảng đá hóa thành hình người đi báo ơn..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 832: Ơn cứu mạng


"Thật ra đây không phải là kiếp đầu tiên.

Nhiều năm trước, có một con rắn bị nông phu bắt sống.

Khi nó sắp bị lột da, móc gan thì một con chim lớn bay ngang qua, quắp lấy con rắn bay đi..."

"..." Cố Minh Bảo cũng ngây người.

Những người khác nhìn Tống Anh bằng sắc mặt kỳ lạ.

"Hoắc Vương phi! Bổn cung khách khách khí khí nói chuyện phiếm với ngươi mà ngươi lại trêu đùa bổn cung như thế! Ngươi đang khinh thường công chúa sao!?" Thanh Lạc công chúa lập tức giận dữ nói.

"Ta cũng khách khí nói chuyện phiếm với ngươi mà?" Tống Anh bày ra vẻ mặt vô tội, lã chã chực khóc, "Vì sao ngươi lại hung dữ với ta? Ta muốn nói cho Vương gia biết..."

"..." Cố Minh Bảo suýt nữa thì sặc, cố hết sức kìm nén lại.

Lúc này, nàng ấy rất nghi ngờ Tống tỷ tỷ trước đây thường xuyên lừa gạt nàng ấy.

"Ngươi, ngươi, người này..." Thanh Lạc công chúa tức giận đến mức không nói nổi thành lời.

"Công chúa gấp cái gì chứ? Chẳng phải ta kể về kiếp trước trước rồi mới nói tới kiếp này sao?" Tống Anh tỏ ra cực kỳ ấm ức, sau đó kể tiếp, "Kiếp này sao... Hoắc Vương gia và ta sống cùng một thôn, khi còn nhỏ, hắn lên núi trèo cây bị ngã được ta đỡ được, lúc sắp chết đuối khi xuống sông bắt cá được ta kéo lên, trong nhà xảy ra hỏa hoạn được ta xách nước tới cứu... Thật sự là ơn cứu mạng cộng với thanh mai trúc mã, ta cũng không có cách nào..."

"Phụt ——" Không biết là ai nghe xong câu này của Tống Anh thì nhất thời không nhịn được mà phun bánh ngọt trong miệng ra ngoài.

Cố Minh Bảo không ngừng vuốt ngực.

Nàng ấy bị mắc nghẹn rồi.

Thanh Lạc công chúa nghe thấy những lời này thì thật sự không còn muốn nói gì với Tống Anh nữa.

Hơn nữa, đã uống rượu được một lúc lâu rồi mà Tống Anh này lại không hề có chút phản ứng nào.

APP TYT

Có lẽ thuốc vẫn chưa phát huy tác dụng.

Nàng ta quyết định sẽ tạm thời mặc kệ nàng, chờ lát nữa nàng ta ném người ra ngoài, xem lúc đó nàng làm sao kiêu ngạo được nữa!?

"Thôi." Thanh Lạc công chúa dừng một chút, "Gần đây ta đã dặn nhạc phường chuẩn bị vũ đạo mới, để bọn họ tới đây nhảy múa đi."

Không để ý tới Tống Anh.

Tống Anh yên lặng ăn một miếng bánh ngọt.

"Tống tỷ tỷ, sao ngươi lại biết cách lừa gạt người khác như vậy thế? Còn kể chuyện tảng đá và con chim lớn nữa chứ, ta suýt nữa đã không nhịn được mà bật cười đấy." Cố Minh Bảo nghiêng người qua, thì thầm với nàng.

"Ta còn có câu chuyện khác thú vị hơn nữa.

Ngươi có muốn nghe không?" Tống Anh nhìn chằm chằm nàng ấy bằng ánh mắt sáng rực.

"Có." Cố Minh Bảo còn rất hưng phấn.

Nghe nàng nói chuyện một buổi còn hơn mười năm đọc thoại bản.

"Là về ngươi." Tống Anh nói tiếp.

"Ta?" Cố Minh Bảo khó hiểu.

"Ta nhớ rõ ngươi từng nói ngươi có duyên với rắn đúng không?" Tống Anh hỏi.

"Đúng vậy.

Khi còn nhỏ, ta từng được rắn cứu nữa đấy, cũng thường xuyên mơ thấy rắn.

Tổ phụ ta nói rằng nhất định có một vị rắn tiên cực kỳ lợi hại bảo vệ ta." Cố Minh Bảo nghiêm túc nói.

"Không giấu gì ngươi, thật ra ngươi là một yêu quái." Vẻ mặt của Tống Anh hoàn toàn nghiêm túc, "Thật ra ngươi là một đại yêu quái, thân rắn, có mười đầu, còn có cánh cực kỳ lớn.

Có lợi hại không?"

Tống Anh nói xong lại ăn thêm một miếng bánh ngọt.

Cố Minh Bảo vui vẻ: "Lợi hại."

"Đúng vậy.

Tuy nhiên, bây giờ ngươi vẫn là người phamf.

Ta cũng không biết khi nào hình thái yêu quái này sẽ xuất hiện.

Ngươi có muốn ta bắt mạch cho ngươi không?" Tống Anh hỏi.

"Chuyện này còn có thể được xác định bằng cách bắt mạch sao?" Nếu không cần chú ý lễ nghi thì bây giờ Cố Minh Bảo đã cười đến phát điên rồi.

Tống tỷ tỷ pha trò quá giỏi!

"Có thể.

Ta biết làm ảo thuật, còn biết hàng yêu trừ ma đấy!" Tống Anh cong môi cười, "Đưa tay đây, thả lỏng tinh thần, đừng nghĩ gì cả."

Tống Anh không muốn thả đại yêu ra mà là muốn xem thử xem có phải như lời thần tiên đã nói hay không, trong cơ thể của nàng ấy có thứ không phù hợp.

Cố Minh Bảo cực kỳ phối hợp, lập tức đưa tay ra.

Trông Tống Anh như đang bắt mạch, nhưng trên thực tế, sau khi tiếp xúc với nàng ấy, một luồng sức mạnh bắt đầu ùa vào cơ thể Cố Minh Bảo, ý đồ tìm ra khí tức tương tự với nàng.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 833: Trong lòng lạnh lẽo


Cố Minh Bảo chỉ cảm thấy tay Tống Anh mát mẻ, nhưng cơ thể của nàng ấy lại ấm áp, dễ chịu.

Tống Anh cảm nhận một phen, quả thực đã phát hiện ra một vài vấn đề.

Trong đan điền của Cố Minh Bảo quả thực có một luồng sáng, dường như luồng sáng đó tràn ngập sức mạnh.

Sau khi tiếp xúc với pháp lực của Tống Anh, luồng sáng đó chuyển động tán loạn, trông có vẻ vô cùng kích động.

Sau một hồi lâu bay lượn khắp nơi, luồng sáng đó đột nhiên lao ra khỏi cơ thể Cố Minh Bảo, lơ lửng ngay trước mặt Tống Anh.

Luồng sáng màu tím vô cùng chói mắt nhưng người khác không hề nhìn thấy.

Tống Anh ngẫm nghĩ giây lát, quyết định thu luồng sáng này vào trong không gian.

"Sao vậy?" Tống Anh thấy Cố Minh Bảo ngây người thì vội vàng hỏi: "Có chỗ nào khó chịu sao?"

"Không có, chỉ là... giống như thiếu mất cái gì đó." Cố Minh Bảo cong môi cười, "Tống tỷ tỷ không cần lo lắng, có lẽ do lúc nãy uống một ly rượu nên hơi say."

Tống Anh thở phào một hơi, thấy sắc mặt của Cố Minh Bảo quả thực không có gì khác thường.

"Nếu ngươi thật sự là một đại yêu quái lợi hại thì sao?" Tống Anh hỏi.

"Ta? Vậy thì tốt quá rồi.

Chắc hẳn yêu quái sống rất lâu đúng không? Nếu vậy thì ta có thể phụng dưỡng tổ phụ của ta thật tốt.

Ông ấy vẫn luôn lo lắng về sức khỏe của ta." Cố Minh Bảo ngoan ngoãn nói.

Tống Anh cười cười.

Nàng cảm thấy Cố Minh Bảo bây giờ làm con người khá tốt.

Nàng ấy có tổ phụ, có ca ca, một kiếp làm con người đối với nàng ấy là hạnh phúc.

"Bây giờ ngươi cũng có thể phụng dưỡng tổ phụ của ngươi thật tốt mà.

Chẳng phải sau khi nghe lời ta, bây giờ sức khỏe của ngươi đã tốt lên rất nhiều sao?" Tống Anh liếc mắt nhìn nàng ấy một cái.

"Cũng phải.

Bây giờ mỗi ngày ta đều đi lại trong sân nhiều hơn mấy bước, tuy rằng hơi mệt nhưng quả thực ăn uống khá hơn trước nhiều.

Cho dù không ăn đồ mà Tống tỷ tỷ cho thì cũng có thể ăn nhiều cơm hơn trước đây một chút." Cố Minh Bảo nói.

Đại phu cũng đã khám cho nàng ấy, nói rằng nếu có thể tiếp tục duy trì thế này thì có lẽ sẽ có hi vọng chữa khỏi bệnh cũ năm xưa.

Còn hỏi có phải nàng ấy đã tìm được tuyệt thế thần y nào không.

Tống Anh ăn bánh ngọt, chú ý đến bên trong không gian, tập trung quan sát luồng sáng kia.

Sau khi tiến vào không gian, luồng sáng kia lập tức treo trên cây.

Sinh cơ trong không gian cuồn cuộn chảy về phía luồng sáng kia.

Tuy nhiên, bởi vì bây giờ đã có khá nhiều ruộng đất và vật sống trong đây, hơn nữa, dường như luồng sáng kia cũng cố ý khống chế nên thật ra không có gì bị ảnh hưởng.

Chẳng qua, hai vị thần tiên thấy vậy thì choáng váng.

"Đó là thứ gì vậy? Ngươi có cảm thấy... trong lòng lạnh lẽo không?" Nguyên Sơn nuốt nước miếng.

"Đó là yêu linh..." Linh Phong hiểu biết nhiều, "Chắc hẳn còn là yêu linh của đại yêu."

Bởi vì tiểu yêu quái chỉ cần yêu đan, mặc dù có yêu linh nhưng cũng chỉ là một vệt sáng nhỏ, sau khi rời khỏi bản thể sẽ tan biến gần như ngay lập tức, hoàn toàn không thể hình thành được luồng sáng lớn như vậy.

"Cái thứ lập lòe đó là yêu linh sao? Yêu linh của ai?" Nguyên Sơn hỏi.

"Ha ha... Không biết." Linh Phong cũng đau đầu.

"Vậy... Không phải yêu linh của ai thì tốt hơn?" Nguyên Sơn hỏi tiếp.

"Trước đây ngươi chưa từng đọc tiên thư về Yêu Vương sao? Ngoại trừ Thái Khâm và Chiếu Dương, còn lại... đều, đều không nói lý.

Tốt nhất, tốt nhất là một nam yêu.

Nếu xui xẻo gặp phải Lạc Chân thì ngươi và ta khó giữ được trong sạch, chỉ trong vòng mấy ngày đã có thể bị hút khô rồi."

"..." Nguyên Sơn nheo mắt.

Sau đó, hắn nhìn chằm chằm luồng sáng kia như thể chỉ cần luồng sáng kia dám tới gần một phân thì hắn lập tức chuẩn bị chạy trốn.

Đương nhiên, bọn họ có muốn chạy cũng không chạy được, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng gì đến suy nghĩ kia của bọn họ.

Tống Anh thấy hai vị thần tiên này căng thẳng như vậy thì khóe miệng cong lên.

"Hoắc Vương phi có chuyện gì vui sao?" Thanh Lạc công chúa đã đợi rất lâu mà vẫn chưa thấy Tống Anh phát tác.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 834: Có ơn tất báo


Tống Anh tươi cười quay sang nhìn Thanh Lạc công chúa, cười tủm tỉm nói: "Rượu không tệ, ca vũ cũng hay, cảnh trí cũng đẹp, đương nhiên vui vẻ."

Thanh Lạc công chúa nhíu mày.

Tống Anh này nói năng rõ ràng, sắc mặt bình thường, hoàn toàn không trông giống như bị trúng thuốc.

Nàng ta lập tức liếc mắt nhìn nha hoàn kia một cái, nha hoàn cũng rất vô tội.

Một lát sau, Thanh Lạc công chúa thật sự không nhịn được nữa, lên tiếng: "Ta và Hoắc Vương phi vừa gặp mà giống như đã thân, chẳng biết có thể mời Vương phi đi dạo khắp nơi với riêng ta không? Trong cung có không ít nơi có cảnh sắc đẹp, chẳng hạn như trong điện của ta có không ít hoa mai xinh đẹp đang nở rộ."

"Được." Tống Anh rất bình tĩnh.

Cố Minh Bảo lo lắng nhìn Tống Anh: "Tống tỷ tỷ?"

"Không sao.

Sao có thể từ chối tấm lòng của công chúa được chứ? Ta cũng cảm thấy công chúa trông cực kỳ quen thuộc!" Vẻ mặt của Tống Anh rất chân thành.

Nàng vừa nói như vậy, Cố Minh Bảo lập tức sợ phát khiếp.

Tống Anh nhanh nhẹn đứng dậy, đi theo Thanh Lạc công chúa này đi dạo xung quanh.

"Có lẽ phu nhân không biết, năm đó khi Hoắc gia xảy ra chuyện, phụ thân ta từng âm thầm giúp đỡ người của Hoắc gia, thậm chí mạng của Hoắc Vương gia cũng xem như được phụ thân ta cứu ra." Thanh Lạc công chúa chậm rãi nói.

Tống Anh nhướng mày: "Vậy thì hắn phải cảm tạ cha ngươi thật tốt rồi."

"Đúng vậy.

Hoắc Vương gia là người có ơn tất báo, năm đó, sau khi hắn hồi kinh và được phong vương, ngoại trừ bái tế tổ tiên thì còn tế điện cho phụ thân ta.

Hắn cũng từng nói rằng nếu ta cần thì hắn nhất định sẽ giúp đỡ." Thanh Lạc công chúa nói tiếp.

Năm đó, khi nhìn thấy Hoắc Triệu Uyên trở về, trong lòng nàng ta cực kỳ khiếp sợ.

"Bổn cung trước giờ hoàn toàn không ngờ được phụ mẫu huynh đệ đều đã chết, vậy mà Hoắc Vương gia còn có thể xoay người.

Đột nhiên có một năm biên quan gửi đến tin tức của hắn, nói hắn là Tu thần La Sát, còn có người nói hắn bò từ đống người chết ra để báo thù, quân địch liên tiếp bị đánh bại và rút lui, tên của hắn khiến tất cả mọi người sợ hãi!"

Khi đó, cho dù quân công của hắn liên tục truyền tới nhưng kinh đô lại chỉ căng thẳng chứ không hề vui mừng.

"Một khắc đó, bổn cung cảm thấy nam nhân nên sống như vậy, cho dù đằng sau không có chỗ dựa nào thì cũng phải được người người kính ngưỡng.

Bổn cung và hắn rất giống nhau, đều không có người nhà, đều phải dựa vào bản thân mình."

"Tống cô nương, nghe bổn cung nói những chuyện này, ngươi không có cảm giác gì sao?" Thanh Lạc công chúa hỏi.

Tống Anh thở dài.

"Thật ra... ta cảm thấy hai người các ngươi không hề giống nhau chút nào." Tống Anh cau mày, "Chẳng phải công chúa đã nghĩ nhiều rồi sao?"

"Đúng là hai người các ngươi không cha không nương, nhưng cha ngươi không bị oan, nương ngươi cũng không phải bị ép chết đúng không? Ngươi không phải sống ở quê từ nhỏ, thậm chí, hai người các ngươi là một người trên trời và một người dưới đất.

Phụ mẫu của hắn qua đời đổi lấy cuộc sống trôi dạt khắp nơi của hắn, phụ mẫu người qua đời đổi lấy vinh hoa phú quý cho ngươi.

Có chỗ nào giống nhau?" Tống Anh cười một tiếng.

Thanh Lạc công chúa sửng sốt.

Nha hoàn bên cạnh lập tức nói: "To gan!"

"Ngươi không hiểu, bên trong hoàng cung này, khắp nơi đều là nguy hiểm..."

"Khắp nơi đều là nguy hiểm? Công chúa, ngươi không phải hoàng phi, đằng sau còn có danh trung nghĩa của phụ thân lót đường cho ngươi, ai lại đi tính kế ngươi chứ?" Dường như Tống Anh vừa nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất trên đời, "Bên cạnh Hoàng thượng không có công chúa thành niên, thậm chí một đích công chúa cũng không có, chỉ có mình người được nuôi dưỡng bên cạnh Hoàng hậu.

Ngươi là độc nhất, nguy hiểm chỗ nào?"

Tống Anh nói xong thì bật cười một tiếng.

Đúng là tự thêm kịch bản cho bản thân mình.

Thanh Lạc công chúa lạnh mặt: "Tống cô nương thật sự không sợ chết."

"Sợ." Tống Anh nghiêm túc phản bác, nàng còn chưa sống đủ ngàn ngàn vạn vạn năm, sao có thể không sợ chết chứ?

"Nếu sợ thì bổn cung ra lệnh cho ngươi rời khỏi Hoắc Vương gia, ngươi có chịu không?! Hắn là anh tài kiệt xuất, bổn cung và hắn là duyên trời tác hợp.

Ta vốn định xin Hoàng thượng tứ hôn, là ngươi đột nhiên xuất hiện làm hỏng nhân duyên của đôi ta!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 835: Tra tấn


Thanh Lạc đột nhiên bắt lấy cổ tay của Tống Anh, dùng sức cực kỳ lớn.

Nàng ta nhìn chằm chằm Tống Anh: "Nếu ngươi chịu gật đầu nhượng bộ mà hòa li thì bổn cung sẽ cho ngươi ngàn lượng vàng.

Nếu ca ca ngươi thi không đậu, bổn cung cũng có thể lợi dụng quan hệ cho hắn một chức quan nhỏ.

Ngươi còn muốn thứ gì khác, bổn cung đều sẽ thực hiện giúp ngươi!"

Tống Anh cười tủm tỉm, nhẹ nhàng gỡ tay Thanh Lạc công chúa ra.

Sắc mặt của công chúa thay đổi, nàng ta cảm thấy ngón tay mình giống như bị bẻ gãy.

"Tiền, ta sẽ tự mình kiếm.

Nếu ngươi thích nam nhân này thì hãy tự theo đuổi.

Nếu hắn và ngươi tình đầu ý hợp, ta sẽ không ngăn cản con đường của ngươi.

Nhưng nếu ngươi phải tìm đến ta thì e rằng ngươi hoàn toàn không lọt vào mắt Hoắc Triệu Uyên.

Thanh Lạc công chúa, lúc nói chuyện không nên động tay đâu, ta không thích người khác chạm vào người ta." Tống Anh nói xong thì hất cổ tay mảnh khảnh kia sang một bên rồi xoa xoa cổ tay hơi hồng của mình.

Trên mặt Thanh Lạc hiện lên mấy phần khó chịu.

"Xem ra ngươi không đồng ý." Thanh Lạc lạnh nhạt nói.

"Con người ta không thích bị người khác ép bức, càng không thích bị người khác tính kế.

Nếu ngươi đã hạ thuốc với ta thì ta càng không cho ngươi thứ ngươi muốn.

Sau khi trở về, ta sẽ nói với Hoắc Triệu Uyên rằng ngươi ngược đãi ta, ngươi tâm địa ác độc, làm người ngang ngược.

Với tính tình của Vương gia nhà ta..." Tống Anh nghĩ nghĩ, "Có lẽ ngày mai sẽ tiến cung tìm Hoàng thượng làm chủ cho ta?"

Biểu cảm nghiêm túc của Tống Anh không giống như đang nói đùa.

Đi một hồi lâu, con đường nhỏ trước mắt càng sâu hơn, trông có vẻ âm u tĩnh mịch.

"Ngươi biết cũng không ít nhỉ, còn biết bổn cung hạ thuốc với ngươi? Như vậy mà ngươi vẫn không sợ sao?" Thanh Lạc công chúa lạnh nhạt nói.

"Sợ cái gì? Chẳng lẽ công chúa còn định gi.ết ch.ết ta? Dù ngươi có tà tâm này thì cũng không có gan làm." Tống Anh cười cười.

"Đúng vậy, bổn cung sẽ giữ mạng cho ngươi.

Nhưng nếu ngươi thật sự muốn đối nghịch với bổn cung thì đừng trách bổn cung không khách khí!" Thanh Lạc công chúa lạnh mặt, "Nhìn thấy cung điện đằng trước không? Trong đó có một cái giếng, bên trong có không biết bao nhiêu hài cốt.

Nếu bổn công chúa nhốt ngươi vào trong đó một đêm, ngươi đoán sẽ thế nào?"

"Bổn cung thủ tiết tới nay, ngày ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, mẫu hậu đã sớm không đành lòng.

Bây giờ ta nói mình vừa gặp ngươi mà đã thân thiết, giữ ngươi ở lại trong cung mấy ngày, ai có thể ngăn cản!? Chỉ cần ngươi ở trong cung một ngày, bổn công chúa có thể tra tấn ngươi một ngày.

Tên tuổi Hoắc Vương phi của ngươi hữu dụng với người khác nhưng không là gì với bổn cung đâu!"

Hoắc Vương phi? Chỉ là một danh xưng mà thôi.

Cho dù sau này thật sự xảy ra chuyện gì thì người ngoài cũng sẽ cho rằng phụ nhân dưới quê này không hiểu chuyện, đi lầm đường hoặc phạm sai lầm trong cung!

Tống Anh nhìn cung điện đằng trước, giật mình.

Khí tức rất quen thuộc.

"Nơi này đã có không ít người chết?" Tống Anh nỉ non một tiếng, "Vậy làm phiền công chúa đưa ta đến xem."

"???"Thanh Lạc công chúa sửng sốt.

Nãy giờ nàng ta nói cả buổi trời mà những lời đó không hề lọt vào tai nàng chữ nào sao?!

Tống Anh bước đi rất nhanh, đoàn người của Thanh Lạc công chúa cũng hơi không theo kịp.

"Công chúa, đây là nàng tự đi... Nếu bị dọa cho đổ bệnh... thì không liên quan gì tới người." Ma ma bên cạnh vội vàng nói.

Thanh Lạc công chúa siết chặt tay: "Ngươi nói rất đúng."

Vốn dĩ nàng ta chỉ muốn hù dọa nàng để nàng biết khó mà lui thôi, không ngờ người này dầu muối không ăn.

Vậy thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn chạy đến cung điện kia?

Đó là chỗ còn lạnh hơn lãnh cung.

Nghe nói tiền triều từng có một ít cung nữ hạ đẳng sống ở đó, những năm cuối tiền triều, cung nữ trong cung chết rất nhiều, sau khi chết bị bỏ xuống cái giếng bên trong.

Đến triều này, chỗ đó đã bị niêm phong lại.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 836: Giả thần giả quỷ


Tống Anh rất nhanh đã đi cổng cung điện hoang tàn này.

Nàng không chút do dự mở cánh cổng đã bị mối mọt ăn mòn đến mức hư hại ra, bước vào trong.

"Chúng ta cũng phải đi vào sao? Công chúa, nghe nói chỗ này vô cùng xui xẻo, có quỷ quấy phá đấy..." Ma ma hơi sợ hãi, bà ta vốn xuất thân là cung nữ nên rất kiêng kị nơi này.

"Ban ngày ban mặt, quỷ ở đâu ra?" Thanh Lạc công chúa do dự một chút, sau đó nhìn lên trời, cuối cùng vẫn quyết định đi vào trong.

Chẳng qua, sau khi bước qua cánh cổng mục nát, không biết vì sao luôn cảm thấy gió lạnh thổi qua, trời cũng âm u hơn không ít.

Trên mặt đất toàn là lá rụng, cỏ dại đã che lấp hết gạch lát sân.

Nhiều năm không được tu sửa khiến toàn bộ cung điện này hoang vắng.

Trong sân có một cái giếng lớn, nhưng miệng giếng đã bị một tảng đá lớn bịt kín khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

Tống Anh đứng giữa sân, không hề nhúc nhích.

"Nàng, nàng làm sao vậy?" Sắc mặt của Thanh Lạc công chúa cứng đờ, "Tống cô nương, ngươi đang giả thần giả quỷ sao?!"

Tống Anh vẫn bất động.

Thanh Lạc công chúa cau mày: "Các ngươi đi xem xem nàng đã có chuyện gì!"

Cố làm ra vẻ huyền bí!

Bầu không khí nơi đây rất đáng sợ, bỗng nhiên có một cơn gió lạnh cuốn mớ lá vàng dưới đất bay lên không trung, trông càng âm u hơn nữa.

Hai người bên cạnh công chúa hơi căng thẳng, do do dự dự tiến lên phía trước.

Đột nhiên! Tống Anh quay đầu sang!

Chỉ thấy nàng nghiêng đầu, sắc mặt tái xanh như thoa một lớp phấn dày, đôi môi đỏ rực như máu, ánh mắt tối tăm nhìn bọn họ.

"A..." Hai người kia lập tức quay lại nhưng bị ngã xuống đất.

Thanh Lạc công chúa cũng hoảng sợ, không nói lời nào, vội vàng quay người bỏ chạy.

Gần như chỉ trong nháy mắt, trong sân này đã không còn ai, cánh cổng cũ nát lay động mấy cái, kêu kẽo kẹt.

Người vừa đi hết, Tống Anh lập tức cong môi cười, sau đó đưa tay chùi bột mì và mứt trái cây trên mặt đi.

Thanh Lạc công chúa chỉ có chút can đảm này mà cũng dám tới hù dọa nàng?

Chỗ có người chết còn có thể đáng sợ hơn yêu quái sao? Mỗi ngày nàng tùy tiện mở mắt ra là có thể nhìn thấy yêu quái nuôi trong nhà nàng biến về bản thể.

Nàng đã bao giờ sợ hãi đâu?

Tống Anh hừ một tiếng, sau đó bắt đầu đi dạo trong cung điện này.

Thiên điện của chỗ này không được khí phái lắm, vị trí cũng không tốt, vốn hơi âm u, đã vậy bên trong còn trồng cây, nhiều năm không được xử lý, khó trách khiến lòng người không thoải mái.

Tống Anh không rõ ràng chỗ này có quỷ hay không, nhưng nhất định có khí tức của yêu quái.

Sau khi xem hết một vòng, Tống Anh khiêng tảng đá lớn trên miệng giếng xuống đất.

Sau đó, nàng nhìn xuống bên dưới.

Cái giếng này không hề sâu, hơn nữa bên trong thậm chí còn không có lấy một giọt nước, xương cốt người chết trong lời đồn cũng không có.

Khí tức của yêu quái này không hoàn chỉnh như khí tức của yêu linh trong cơ thể Cố Minh Bảo mà giống nhau một luồng khí rải rác bên trong giếng, dường như còn rất yếu.

Ngẫm nghĩ giây lát, Tống Anh dùng pháp lực gom yêu linh rải rác này lại.

Cuối cùng tụ lại thành một luồng sáng nhỏ, nhưng luồng sáng này bây giờ trông cực kỳ yếu ớt, giống như có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Sau khi ném nó vào trong không gian, nàng cũng tiến vào trong không gian,

Yêu linh lần này giống hệt yêu linh của Thập Doanh lúc nãy, cũng treo mình lên Luân Hồi Chủng, bắt đầu hấp thu năng lượng.

"Ngươi lại tìm thấy yêu linh ở đâu vậy!?" Linh Phong khiếp sợ không thôi.

"Trên người Cố Minh Bảo và trong hoàng cung." Tống Anh thản nhiên đáp.

"..." Linh Phong nheo mắt, "Không thể nào! Sao yêu linh trong cơ thể Cố tiểu thư có thể chạy ra được? Trừ phi bản thân nó muốn tìm chết!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 837: Nổi điên


Hơn nữa, yêu linh cũng không phải tiểu dã thú khắp nơi đều có, sao có thể nhặt được hai cái chỉ trong một ngày chứ?!

Còn đều mang khí tức của đại yêu!

"Trong hoàng cung?" Sắc mặt của Nguyên Sơn thay đổi.

"Sao? Ngươi biết nó à?" Tống Anh hỏi.

Nguyên Sơn lập tức lắc đầu.

Không phải hắn biết mà là từng nghe nói qua.

Dù sao thì hắn cũng là thần tiên chưởng quản mệnh bàn ở Thiên Cơ Cung.

Khoảng hai trăm năm trước, có khí tức của đại yêu xuất hiện trong hoàng cung dưới phàm giới.

Lúc ấy, hắn đã suy đoán ra tình huống và bẩm báo lên trên.

Ngay sau đó, có thần tiên hạ phàm diệt trừ yêu tinh kia.

Nghe nói chắc hẳn là yêu linh của một đại yêu tập trung trên người một phi tử khiến phi tử kia tạo ra vận mệnh mất nước.

Đương nhiên, yêu linh không hề thức tỉnh nên rốt cuộc có phải là đại yêu hay không cũng không ai chắc chắn.

Tóm lại, hẳn là yêu linh kia đã bị đánh tan, yêu phi kia cũng bị vị vua mất nước gi.ết ch.ết và vứt xác xuống giếng trong cơn giận dữ.

Vậy mà còn có thể bị nàng thu hồi?

Hắn đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

"Không phải ngươi muốn... tập hợp thập đại Yêu Vương đấy chứ?" Nguyên Sơn cười gượng một tiếng, "Tống cô nương, thật ra ngươi có thể tìm được hai yêu linh chỉ do trùng hợp mà thôi.

Những Yêu Vương khác thật sự đã bị tan thành mây khói rồi!"

Chẳng lẽ sử sách của Tiên giới bọn họ là vô nghĩa sao?!

Đột nhiên xuất hiện ba đại yêu là muốn hù chết ai?!

Tống Anh cũng không muốn tập hợp Yêu Vương gì đó, chỉ là khi gặp được khí tức của yêu quái thì đơn thuần muốn nuôi dưỡng mà thôi.

Nàng chỉ cảm thấy thân thiết, thậm chí... khi nhìn thấy yêu linh phân tán bay dưới đáy giếng còn không nhịn được mà tức giận.

Tống Anh nhìn chằm chằm hai luồng sáng trên cây, tập trung ý thức, dường như thấy được hai... bản thể mờ ảo.

Một cái thật sự là rắn lớn mười đầu, cái còn lại vừa giống dê, vừa giống ngựa, còn có hai cái sừng, cũng không biết là tiểu quái thú gì.

Tống Anh nhìn vầng trăng bạc trên đỉnh đầu.

Trăng khuyết khiến nàng cảm thấy bản thân dường như không có tí sức lực nào.

Nàng thích trăng tròn hơn, càng tròn nhìn càng thoải mái.

Không ở trong không gian quá lâu, Tống Anh quay về hiện thực, sau đó rời khỏi cung điện hẻo lánh này.

Lúc này, Thanh Lạc công chúa cực kỳ hoảng loạn, sợ hãi chạy trốn rất xa, chạy thẳng về Viên Đình yến, không ngờ Hoàng hậu cũng có mặt ở đây.

"Hoắc Vương phi đâu?" Hoàng hậu thấy một mình nàng ta quay về thì cảm thấy hơi khó hiểu.

"Mẫu hậu..." Thanh Lạc công chúa hơi sợ hãi, sắc mặt tái xanh.

Ma ma bên cạnh lập tức quỳ xuống: "Hoàng hậu nương nương, Hoắc Vương phi cùng công chúa nhà chúng ta đi dạo, nhưng đột nhiên giống như nổi điên mà chạy đến Phạn Tâm Cung.

Công chúa nhà ta vội vàng đuổi theo, sau khi đi vào lại phát hiện sắc mặt của Hoắc Vương phi trắng bệch tới mức đáng sợ, trông rất quái dị.

Có, có lẽ đã bị quỷ bám vào người rồi..."

"..." Hoàng hậu còn tưởng rằng bản thân mình nghe lầm.

Đường đường là một Hoắc Vương phi mà lại chạy tới Phạn Tâm Cung kia?

Lời này có thể gạt được bà sao?!

"Vậy ngươi để nàng ở đó còn mình thì quay về ư?! Còn không mau đi tìm!?" Hoàng hậu cả giận nói.

Lập tức có người vội vàng đi tìm.

Tuy nhiên, một lát sau, Tống Anh đã tự quay về.

Làm gì có môi đỏ rực như máu, mặt trắng bệch đáng sợ gì đó, rõ ràng là sắc mặt hồng hào, vô cùng xinh đẹp.

Hoàng hậu trừng mắt nhìn Thanh Lạc một cái rồi quay sang nhìn Tống Anh, nói: "Phạn Tâm Cung kia dơ bẩn, sao Hoắc Vương phi lại đi đến chỗ đó? Có chỗ nào không thoải mái không?"

"Thanh Lạc công chúa nói chỗ đó có không ít người chết, định cho ta ngủ lại đó mấy đêm nên ta đi xem thử chỗ mà đêm nay mình sẽ ở.

Đúng là hơi hẻo lánh nhưng cũng đủ rộng.

Chẳng qua trong sân bụi bặm, toàn là lá vàng, cần phải quét tước một chút nên ta suy nghĩ xem nên bắt tay vào làm như thế nào.

Vốn định quay đầu hỏi bọn họ một chút, không ngờ công chúa lại sợ chết khiếp bỏ chạy..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 838: Không được yêu thương


Tống Anh nói xong, Thanh Lạc công chúa vội vàng quỳ xuống đất: "Mẫu hậu, nhi thần không hề muốn nàng ngủ lại.

Cho dù ngủ lại thì cũng không thể nào chọn cung điện kia..."

"Chuyện này không quan trọng.

Công chúa, lúc nãy sao ngươi lại bỏ chạy thế? Ta còn tưởng rằng có quỷ đuổi theo ngươi đấy." Tống Anh nghi ngờ hỏi.

Sắc mặt của công chúa tái nhợt, đồng thời, dường như được nhắc nhở, nàng ta vội vàng nói: "Mẫu hậu, lúc nãy, lúc nãy Hoắc Vương phi thật sự rất quái dị, không chừng trên người nàng đã bị thứ không sạch sẽ bám vào!"

"Vớ vẩn!" Hoàng hậu cau mày.

Tống Anh thở dài: "Nương nương, ta cảm thấy cơ thể hơi không thoải mái.

Cũng không biết sao lại thế này, lúc nãy sau khi uống rượu xong thì cảm giác trong người kỳ lạ..."

Hoàng hậu vừa nghe vậy thì lập tức cho người mời thái y.

Thanh Lạc công chúa hơi giật mình, nhưng lại không hề sợ hãi.

Lúc này, thuốc đã hết tác dụng rồi.

Đây là trong cung, có rất nhiều loại thuốc sau khi uống vào thì không để lại dấu vết gì cả.

Tống Anh bóp đầu, dáng vẻ nàng ngồi đó quả thực trông không ổn lắm.

Nàng chỉ kí.ch th.ích độc tố trong cơ thể phát ra một chút mà thôi.

Không bao lâu sau, thái y đã tới đây, lập tức đưa tay bắt mạch.

Hắn cẩn thận nói: "Bẩm nương nương, mạch tượng của vị Vương phi này khí cơ tắc trệ, sơ tiết thất thường, hẳn là dấu hiệu của việc trúng độc..."

Tống Anh lấy khăn tay ra: "Lúc uống rượu, ta sơ ý làm dây ra ngoài miệng nên đã dùng thứ này để lau.

Ngươi có thể đoán được không?"

Thái y nhận lấy, cẩn thận ngửi một lát, sau đó thả lỏng: "Nương nương yên tâm, tuy nói là thuốc độc nhưng vấn đề không lớn, chắc hẳn chỉ là chút thuốc khiến người ta kích động, cảm xúc thất thường mà thôi, cũng không tổn hại gì đến sức khỏe, chỉ cần trở về nghỉ ngơi thật tốt là được."

"Ồ, chẳng trách lúc nãy ta vừa nghe công chúa nói xong thì lập tức muốn đi vào cung điện kia xem thử." Tống Anh nghiêm túc nói.

Thanh Lạc công chúa đột nhiên nhìn chằm chằm nàng: "Không thể nào! Ta không có!"

Hoàng hậu lạnh lùng nhìn nàng ta, sau đó quay sang nhìn Tống Anh nói: "Có lẽ là kẻ nào đó không hiểu chuyện làm lẫn thuốc vào.

Bổn cung nhất định sẽ tra rõ để cho Vương phi một lời giải thích rõ ràng."

Trước khi đến đây, Tống Anh đã bị kiểm tra, tuyệt đối không thể mang thứ không thích hợp vào trong cung.

Vì vậy, thứ này đương nhiên do người trong cung chuẩn bị.

Hoàng hậu cũng biết tâm tư của Thanh Lạc công chúa nên lúc này không hề nghi ngờ gì mà lập tức xác định là nàng ta làm.

Tống Anh cũng không tranh cãi gì nữa, không hề hùng hổ đáng sợ, ngược lại còn khiến Hoàng hậu áy náy thêm mấy phần.

Bữa tiệc kết thúc.

Tống Anh và Cố Minh Bảo cùng trở về.

"Thanh Lạc, con thật hồ đồ! Nếu Vương phi xảy ra chuyện lúc ở cạnh con thì Hoắc Triệu Uyên có thể liếc mắt nhìn con thêm một cái sao!?" Sau khi cho mọi người lui xuống hết, Hoàng hậu nương nương lập tức trách cứ.

Thanh Lạc cảm thấy cực kỳ ấm ức: "Mẫu hậu, thật, thật sự không phải con! Con chỉ muốn hù dọa nàng để nàng tự lùi một bước mà thôi..."

"Hù dọa cũng không được.

Con có biết Hoắc Vương gia vì nàng mà cố ý tiến cung một chuyến, nói muốn làm phiền Hoàng thượng nhờ bổn cung chiếu cố nàng thật tốt.

Hắn đã mở miệng như thế, con còn cảm thấy Hoắc Vương phi này thật sự không được yêu thương chút nào sao?!"

Thanh Lạc nghe vậy thì hơi hoảng hốt.

Cố ý đi cầu Hoàng thượng?

Một thôn phụ làm sao xứng!?

"Bổn cung biết con ba năm nay lẻ loi một mình nên trong lòng khó chịu.

Hay là như vậy đi, cũng sắp đến kỳ thi rồi, chọn cho con một phu quân tốt từ những tiến sĩ lần này thì thế nào?" Hoàng hậu nói.

"Con, con không cần... Mẫu hậu, con muốn gả cho Hoắc Triệu Uyên, con đã bỏ lỡ rất nhiều năm..." Thanh Lạc nói xong, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, "Hoàng hậu nương nương, xin người hãy vì phụ mẫu của thần nữ mà thỏa mãn nguyện vọng nhỏ bé này của thần nữ..."

Nếu nàng ta dùng thân phận công chúa, Hoàng hậu nhất định sẽ trách cứ.

Nhưng nếu nàng ta nhắc tới phụ mẫu, Hoàng hậu mới thật sự xem trọng suy nghĩ của nàng ta!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 839: Đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm


Sắc mặt của Hoàng hậu thay đổi, trông hơi không vui.

"Bổn cung và mẫu thân con từng là khuê các hảo hữu.

Không ngờ con lại nhớ kỹ chuyện này, nếu không thì cũng sẽ không cầu xin bổn cung như vậy." Hoàng hậu thở dài, "Chuyện khác còn dễ nói, nhưng bảo Hoắc Vương gia bỏ vợ và cưới con thì e rằng không được."

"Vậy thì không bỏ vợ... Thần nữ nguyện thờ chung một phu với nàng."

"Nếu vậy thì ai làm chính thê, ai làm trắc phi?" Hoàng hậu cau mày.

Thanh Lạc công chúa giật mình.

Trong suy nghĩ của nàng ta, nàng ta đường đường là công chúa lại nguyện thờ chung một phu với nàng đã là nhượng bộ một bước rồi, tuyệt đối không thể nhường thân phận chính thê.

Nhưng ánh mắt của Hoàng hậu khiến lòng nàng ta chợt lạnh đi.

"Con có biết không thể bỏ tào khang chi thê không?" Hoàng hậu lạnh nhạt nói.

* Tào khang chi thê: người vợ thuở nghèo khó

Bản thân bà ấy là nguyên phối, mấy năm nay, trong cung có bao nhiêu tiểu yêu tinh muốn đạp bà ấy xuống?

Bây giờ, đứa trẻ do chính tay bà ấy nuôi lớn lại muốn đạp nguyên phối người ta xuống giống như những tiểu yêu tinh đó?!

Toàn thân Thanh Lạc công chúa run lên: "Thanh Lạc tự nguyện làm trắc phi..."

"Làm càn!" Hoàng hậu càng tức giận hơn, "Tuy con không phải nữ nhi của ta và Hoàng thượng, nhưng phụ thân con vì Hoàng thượng mà chết.

Hắn phong con làm công chúa, con chính là tấm gương cho nữ tử Đại Định ta! Con mang thân phận tôn quý, vậy mà lại muốn đắm mình trụy lạc làm trắc phi? Làm vậy không chỉ ném đi thể diện của một mình con mà là toàn bộ thể diện của hoàng gia!"

Công chúa không kén phò mã, vậy lại đi làm trắc phi cho vương gia khác họ!?

Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ trở thành trò cười cho người khác!

Thanh Lạc công chúa rụt đầu lại, cũng biết bản thân mình đã nói sai.

Nhưng nàng ta thật sự không cam lòng mà? Sau khi thành công chúa, nàng ta không thể chọn đích trưởng tử tài hoa hơn người, có gia thế tốt, tiền đồ rộng mở bởi vì những người đó muốn đặt chân vào triều đình, có thực quyền!

Nàng ta chỉ có thể chọn những đích thứ tử có cũng được mà không có cũng chẳng sao! Cho dù nàng ta không phải công chúa thật sự nhưng tiêu chuẩn tuyển phu cũng phải dựa theo quy cách của công chúa!

Trước đây, nàng ta từng nhắc tới chuyện muốn gả cho Hoắc Triệu Uyên với bệ hạ, nhưng bệ hạ hoàn toàn không đồng ý!

Nàng ta có thể làm sao chứ?

"Hoàng hậu nương nương, nếu người chịu cho phép, thần nữ nguyện tự tước phong hào..." Thanh Lạc công chúa nói tiếp.

Nghe thấy lời này, Hoàng hậu hơi chấn động.

Không có phong hào công chúa, nàng ta chỉ là một nữ tử mồ côi không nơi nương tựa.

"Thanh Lạc, đây không phải chuyện mà bổn cung có thể quyết định được.

Hoắc Vương gia trọng tình trọng nghĩa, cùng Vương phi cầm sắt hòa minh*, bổn cung không thể làm kẻ xấu được." Hoàng hậu cũng ăn ngay nói thật, "Con về cung tự kiểm điểm, đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm đi! Bổn cung xem như chưa từng nghe thấy lời con vừa nói."

*Cầm sắt hòa minh: dùng để chỉ sự hoà hợp giữa tiếng đàn cầm và đàn sắt, là hình ảnh ẩn dụ mối quan hệ vợ chồng tốt đẹp

Thanh Lạc công chúa lập tức bị đả kích lớn, nước mắt rưng rưng.

Giờ phút này, Tống Anh lại hoàn toàn tương phản, tâm trạng của nàng không tệ.

Còn Cố Minh Bảo lại lo lắng về độc tố trong cơ thể nàng, cho dù nàng đã cam đoan bản thân không sao thì Cố Minh Bảo vẫn nhất quyết đích thân đưa nàng về phủ của mình.

Tống Tuân vừa nghe nói nàng bị trúng độc thì lập tức chạy tới đây, vẻ mặt nôn nóng.

"Huynh nghe bọn họ nói muội bị trúng độc!? Sao lại thế này!?" Tống Tuân căng thẳng đến cực điểm.

Tống Anh rất bất đắc dĩ: "Thật sự không sao, chỉ là nha đầu này lo lắng quá mức thôi."

"Tống tỷ tỷ, thái y đã đích thân bắt mạch còn có thể là giả sao? Hắn nói ngươi cần phải nghỉ ngơi thật tốt, ta sợ ngươi lại chạy lung tung nên nhất định phải trông chừng ngươi thật chặt!" Thái độ của Cố Minh Bảo hết sức nghiêm túc, "Ta muốn ở nhờ nhà ngươi mấy ngày!"

Nhà Tống Anh có tới sáu viện lớn, hoàn toàn có thể chiêu đãi khách.

Tuy nhiên, trong nhà nàng không có trưởng bối, đã vậy chỉ có một ca ca.

Nếu nàng ấy ở lại thì không ổn lắm.

Tống Anh chọc vào trán nàng ấy: "Nghĩ kỹ rồi hẵng nói.

Ta thấy ngươi không muốn xuất giá nữa đúng không?"

Cố Minh Bảo cũng hơi ngượng ngùng, liếc mắt nhìn trộm Tống Tuân một cái.

Sợ ca ca Tống gia này hiểu lầm ý của nàng ấy.

"Nếu vậy thì Tống tỷ tỷ đến nhà ta ở đi.

Nhà ta cũng tiện mời thái y hơn."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 840: Bại trận


Cố Minh Bảo cắn môi, trông vừa bướng bỉnh vừa hơi đáng thương.

"Muội muội, nếu Cố tiểu thư đã nhiệt tình mời thì muội cứ đi đi, không cần lo lắng chuyện trong nhà." Tống Tuân suy nghĩ một chút rồi nói.

"Không được, muội còn muốn đi đến thôn trang ở ngoại thành xem dê của muội nữa..." Tống Anh trừng mắt nhìn hắn.

"Huynh nhìn đi, quả nhiên tỷ ấy muốn chạy lung tung!" Cố Minh Bảo lập tức rống lên dọa Tống Tuân hoảng sợ, vội vàng lùi về sau một bước.

Cố Minh Bảo thấy vậy thì vô cùng xấu hổ, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, hạ thấp giọng xuống nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Cũng, cũng không phải không thể đi xem dê... Trừ phi ta đi cùng tỷ, phải ngồi xe ngựa, chỉ có thể ngắm cảnh chứ không được làm việc... Nếu không thì không được..."

"..." Tống Anh nheo mắt.

Thẹn thùng quá rồi đấy.

Những lúc ở riêng với nàng trước đây, nàng ấy nói chuyện không hề cố kỵ nhiều như vậy.

"Ngươi chắc chắn muốn đi cùng ta sao? Thôn trang của ta nuôi động vật, nhất định sẽ có mùi, sợ ngươi không quen thôi." Tống Anh nói.

"Tống tỷ tỷ có thể thì đương nhiên ta cũng có thể." Cố Minh Bảo lập tức gật đầu.

"Vậy được rồi, hôm nay ngươi về nhà chuẩn bị một chút, ngày mai đi cùng ta đến thôn trang." Tống Anh chiều theo ý nàng ấy, sau đó quay sang nhìn Tống Tuân: "Ca, có lẽ ngày mai Hoắc Vương gia sẽ tới.

Đến lúc đó huynh tiếp đãi khách nhé?"

"..." Bây giờ Tống Tuân đã biết Hoắc Nhung chính là Hoắc Triệu Uyên, nhưng hắn là một người đọc sách, gặp người mang khí thế sát phạt như Hoắc Triệu Uyên thì khí thế bị thua mấy phần.

Thế nhưng, người này là muội phu của hắn, hắn làm Đại cữu ca thì không thể trông như dễ bắt nạt.

"Muội muội yên tâm." Vẻ mặt của Tống Tuân rất nghiêm túc.

Trong đầu đã bắt đầu cân nhắc xem ngày mai phải nói chuyện thế nào.

Sáng sớm hôm sau, Tống Anh dẫn Cố Minh Bảo chạy trốn, bỏ lại bóng dáng tiều tụy của Tống Tuân.

"Có phải Tống huynh có chỗ nào khó chịu không? Lúc nãy, ta thấy bọng mắt của hắn xanh đen, giống như bị người ta đánh vậy." Cố Minh Bảo hỏi.

Tống Anh không nhịn được mà bật cười: "Không cần để ý đến hắn đâu.

Chẳng qua là nam nhân trọng thể diện, chắc chắn đã thức suốt đêm để nghĩ xem phải làm sao để khiến Hoắc Triệu Uyên ngoan ngoãn cam đoan với hắn rằng sau này sẽ không bắt nạt ta."

Cố Minh Bảo ngạc nhiên nhìn nàng: "Vậy thì ca ca ngươi cũng tốt với ngươi thật, sắp so được với ca ca ta rồi."

Tống Anh cạn lời.

Có ai khen người khác như vậy sao?

"Ngươi cảm thấy ca ca ta thế nào?" Tống Anh không đầu không đuôi hỏi một câu.

"Rất tốt, lịch sự, lễ độ, chính nhân quân tử." Cố Minh Bảo hơi ngượng ngùng.

Tống Anh gật đầu: "Ừm, hắn quả thực không tệ."

Tống Anh chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

Hôm qua, nàng đột nhiên cảm thấy hai người này có vẻ xứng đôi, nhưng lại không dám làm bà mối.

Dù sao thì thân phận của hai người vẫn cách nhau rất xa, cho dù Tống Tuân có thi đậu tiến sĩ thì vẫn kém Quốc Công phủ xa vạn dặm.

Ca ca của mình, đương nhiên nàng sẽ cảm thấy tốt, nhưng chưa chắc người của Trung Quốc Công phủ cũng cảm thấy như thế.

Vì vậy, nàng không xen vào chuyện này.

Huống chi, Cố Minh Bảo là bằng hữu chứ không phải người thân của nàng, hôn sự của nàng ấy không tới lượt nàng làm chủ.

Nàng mới đi được nửa đường thì Hoắc Triệu Uyên quả nhiên tới cửa.

Tống Tuân đã chuẩn bị trà sẵn từ trước, sau đó ngồi nghiêm chỉnh chờ Hoắc Triệu Uyên rảo bước đi đến chính sảnh.

Lúc này, Tống Tuân mới đứng dậy đón chào.

Hoắc Triệu Uyên mặc quần áo màu sẫm, trông âm trầm, nghiêm túc khiến mí mắt của Tống Tuân giật giật.

"Đại cữu ca." Hoắc Triệu Uyên lại rất thẳng thắn, mở miệng chào hỏi.

Tống Tuân lập tức bị sặc nước miếng.

Mặt hắn lập tức đỏ bừng vì sặc: "Không dám, không dám."

Vừa nói xong, cả người hắn lập tức suy sụp.

Hắn còn muốn thể hiện vẻ anh dũng một chút, không ngờ vừa mới gặp mặt đã bại trận rồi!
 
Back
Top Bottom