Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 771: Trúng độc rồi


Trong lòng Tống Đường Bỉnh thực sự cảm thấy ghen tị.

Hắn ta đã ba mươi tuổi nhưng đến giờ vẫn giống như một đứa bé, tiêu chút tiền cũng phải ghi vào sổ sách, nữ nhi muốn mua một cây trâm cài cũng phải cân nhắc đủ đường.

Không ngờ Tống Anh lại hào phóng đến vậy?!

"Chỉ là một kẻ vô dụng, buôn bán kiếm được vài đồng bạc lẻ, ta thấy nàng ta phơi mặt ra ngoài cả ngày như vậy, không biết đã làm bao nhiêu chuyện khiến gia đình ta mất mặt rồi." Lam thị xoa xoa trán, "Con nói xem, sao ta lại sinh ra thứ nghiệt chủng như vậy chứ?"

"Nương à, nàng ta có thể mua được một căn nhà trị giá nhiều tiền như vậy thì chắc hẳn trong tay nàng ta vẫn còn những tài sản khác nhỉ?" Tống Đường Bỉnh hỏi.

"Làm sao ta biết được mấy chuyện đó? Nhưng nhìn vào cách ăn mặc của nàng ta thì chắc chắn không ít đâu." Lam thị nói.

Hôm nàng mới tới, bà ta không chú ý, nhưng bây giờ nghĩ lại thì chiếc trâm cài trên đầu Tống Anh quả thực có kiểu dáng đặc biệt, không có mấy trăm lượng thì không mua nổi.

Còn có một thân gấm vóc và áo choàng lông cáo mà nàng mặc cũng không giống thứ mà gia đình bình thường có thể mua được.

"Trước đây nương hay phàn nàn rằng trong phủ chi tiêu quá nhiều, hôm nay nhìn thấy một ngọn núi vàng ngay trước mắt mà lại không biết tận dụng." Tống Đường Bỉnh mở miệng nói, "Đại muội mới rời đi chưa tới ba năm nhỉ? Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã tích lũy được khối tài sản lớn như thế, nương nghĩ thu nhập hàng năm của nàng ta sẽ là bao nhiêu?"

Hơn nữa, kiếm tiền là cả một quá trình.

Không chừng hai năm trước Tống Anh chỉ nỗ lực lót đường, năm nay mới bắt đầu kiếm được tiền.

Vậy nên, hắn ta nghĩ rằng có lẽ vị muội muội này đang nắm giữ một cách kiếm tiền mang lại lợi nhuận cực kỳ lớn trong tay.

Lam thị sững sờ: "Trong nhà chúng ta không ai có thể đánh lại nàng ta…"

Nói được nửa câu, bà ta ngừng lại.

Bà ta đã hạ thuốc Tống Anh rồi, loại thuốc này có thể khiến người ta suy yếu, dù thân thể có khỏe mạnh đến đâu thì không quá ba ngày, chắc chắn sẽ mê man trên giường, không chết nhưng cũng không thể sống khỏe mạnh, lúc đó, mọi chuyện chẳng phải sẽ do bà ta quyết định sao?

Bà ta là nương ruột của Tống Anh, theo lý phải quản lý tất cả mọi thứ trong tay nàng.

Hai đứa con của bà ta, Hoa nhi và Hành nhi cũng đã lớn, đã đến lúc phải thu xếp chuyện dựng vợ gả chồng.

Nếu có được tài sản của Tống Anh, đến lúc đó, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Con nói đúng." Lam thị cười.

"Nương cũng đừng ép người quá mức, dẫu sao thì Tống Anh cũng là muội muội của ta, nếu nàng hiểu chuyện và nghe lời, hầu phủ này chính là chỗ dựa của nàng, sau này không cần lo lắng chuyện bị nhà chồng bắt nạt.

Ta nghĩ chỉ cần nương nói rõ ràng mọi chuyện với nàng thì nàng sẽ hiểu thôi." Tống Đường Bỉnh nói thêm.

"Con nói rất đúng." Lam thị âu yếm nhìn nhi tử của mình.

Dù nhi tử có lớn đến đâu thì vẫn là bảo bối trong lòng bà ta.

Tâm sự thêm một lát, Lam thị quay về, bắt đầu chờ tin tức.

Ngày đầu tiên hạ thuốc, không có động tĩnh gì.

Ngày thứ hai hạ thuốc, vẫn không có động tĩnh gì.

Ngày thứ ba...

Tống Anh không bị bệnh mà bệnh tình của Tống Đường Bỉnh thì càng ngày càng nặng thêm, bây giờ cả ngày nằm trên giường, mơ mơ màng màng, ăn cơm cũng khó.

Tống Anh không phải người lương thiện, ngày thứ hai vẫn bảo Hoàng đại thẩm đưa đồ qua, chỉ có điều, lần này không phải là điểm tâm mà là cháo trắng bình thường.

Tống Đường Bỉnh tưởng là cháo do nhà bếp chuẩn bị, uống một hơi hết sạch bát.

Sau đó, Tống Anh không ra tay nữa.

Nàng cũng muốn biết hiệu quả của loại thuốc này ra sao.

"Bệnh của thế tử... dường như là trúng độc rồi." Tìm một đại phu giỏi hơn, Lam thị mới biết được nguyên nhân.

Lập tức nổi giận: "Kẻ nào dám hạ độc nhi tử của ta? Chắc chắn là đám oan nghiệt muốn cướp chỗ! Điều tra! Nhất định phải điều tra kỹ càng! Nếu tra ra được ai là người hạ thuốc thì lập tức đánh chết ngay tại chỗ!"

Nhi tử là lẽ sống của bà ta, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai dẫm đạp cơ thể của nhi tử để trèo lên!

Hầu phủ lại thêm một phen náo loạn, lúc này, bên phía Tống Tuân cũng không được yên ổn.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 772: Ép buộc làm khách


Tống Tuân chỉ là một văn nhân, bản lĩnh bình thường, nhưng bên cạnh hắn có yêu quái do Tống Anh phái đến.

Chó tinh có khứu giác nhạy bén, diều hâu tinh có khả năng quan sát tinh tường, rất nhanh đã phát hiện ra xung quanh có người đang theo dõi.

Không chỉ vậy, thậm chí còn có người lén lút làm những việc mờ ám.

Tống Tuân thường xuyên lui tới trà lâu, vừa mới ra khỏi trà lâu, bỗng nhiên có một chậu hoa lớn rơi từ trên lầu hai xuống.

Vào thời khắc mấu chốt, chó tinh đã đẩy Tống Tuân ra xa, không bị thương chút nào.

Tống Tuân nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, ánh mắt hiện lên vài phần lạnh lùng.

Nhưng còn chưa kịp bình tĩnh lại, đột nhiên có một chiếc xe ngựa mất kiểm soát lao tới.

Hai yêu quái lập tức tiến lên, cố gắng ngăn cản con ngựa đang điên cuồng lao tới.

Lúc này, trong xe ngựa còn có người.

Bên trong xe vang lên âm thanh khóc lóc hoảng sợ, khi xe ngừng lại, người bên trong mới bước xuống, nhìn những người bên ngoài: "Ta... ta cũng không biết tại sao con ngựa này lại đột nhiên chạy như điên, ban đầu vẫn rất ổn…"

Nàng ấy chỉ đi vào một cửa hàng trang sức mà thôi, vừa bước lên xe, mới chạy được vài bước, con ngựa giống như phát điên, điên cuồng lao đi.

Thật sự khiến nàng ấy sợ chết khiếp.

"Đa tạ hai vị đã cứu mạng." Cô nương kia nhìn hai người ngăn cản con ngựa điên, lập tức nói.

"Là ngươi." Tống Tuân nhìn cô nương kia, nói.

Cố Minh Bảo ngẩn ra một chút, sau đó cũng nhìn thấy Tống Tuân, lập tức nở nụ cười: "Thì ra là công tử, vị cô nương kia có khỏe không?"

"Ngươi nói muội muội ta sao? Nàng ấy vẫn ổn, hiện giờ đang sống ở nhà họ hàng." Tống Tuân nói.

Cố Minh Bảo cúi mình trước Tống Tuân: "Xin hỏi đại danh của công tử, trú ở nơi nào, ân tình hôm nay, tiểu nữ nhất định sẽ báo đáp, ngày khác sẽ bảo gia đình gửi tạ lễ tới ngài sau."

"Không cần khách sáo, huống chi, ta cũng không giúp gì nhiều, là hai người họ làm tốt thôi." Tống Tuân thành thật đáp.

Cố Minh Bảo lại có suy nghĩ khác.

Nô bộc là tài sản của cá nhân, bọn họ làm việc tốt thì đó chính là công lao của chủ nhân.

Dĩ nhiên, nếu hai người kia có yêu cầu gì, nàng ấy cũng sẽ đáp ứng.

"Ta vừa đến kinh thành, không quen biết ai, trước đó đã gặp muội muội của ngài ở trên đường, cảm thấy rất hợp ý, mong công tử cho biết tên họ, để... có cơ hội kết giao." Cố Minh Bảo dừng lại một chút, "Tiểu nữ họ Cố, Trung Quốc Công là tổ phụ của ta."

Nàng ấy tiết lộ thân phận là vì muốn nói với Tống Tuân rằng, nàng ấy nhất định sẽ báo đáp ân tình này.

Ánh mắt Tống Tuân lóe lên.

"Tiểu sinh là Tống Tuân, tự Huyền Thành, muội muội ta… tên là Tống Anh, hiện đang sống ở Diên Bình hầu phủ." Tống Tuân nói.

"Diên Bình hầu phủ?" Cố Minh Bảo hơi ngạc nhiên.

Hôm đó, nàng ấy còn tưởng rằng hai huynh muội bọn họ có xuất thân bình thường, không ngờ lại có quan hệ với Diên Bình hầu phủ.

"Cũng là do chuyện xảy ra từ nhiều năm trước.

Huynh muội bọn ta xuất thân nghèo khó, lần này tới kinh thành, một là để thi cử, hai là để tự lập tông tộc, hiện giờ cũng đã giải quyết ổn thỏa, vậy nên, thực ra bọn ta với Diên Bình hầu phủ cũng không thân thiết gì, chỉ là… muội muội ta rất được hầu phu nhân yêu thích, ép buộc nàng ở lại làm khách." Tống Tuân lại nói.

Cố Minh Bảo nghe không hiểu gì, nhưng nàng ấy rất nhạy bén chú ý đến từ "ép buộc".

Nói cách khác, không phải vị Tống tỷ tỷ kia tự nguyện ở lại.

"Tống đại ca yên tâm, ngày mai ta rảnh rỗi, sẽ đến Diên Bình hầu phủ gặp Tống tỷ tỷ một lát." Cố Minh Bảo nói.

Trong lòng Tống Tuân có mấy phần áy náy.

Đây là một cô nương vừa thông minh vừa tốt bụng.

"Đa tạ." Tống Tuân chắp tay cảm tạ.

Cố Minh Bảo không hiểu vì sao Tống Tuân lại trịnh trọng như vậy, nhưng cũng đã ghi nhớ cặp huynh muội kỳ lạ này trong lòng.

Hơn nữa, cách đây không lâu, nàng ấy đã hiểu lầm vị Tống tỷ tỷ kia, biểu hiện lúc đó rất rõ ràng nên trong lòng vẫn luôn thấy áy náy, vừa khéo bây giờ tìm được cơ hội xin lỗi vị tỷ tỷ đó.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 773: Gia thất


Lúc này, Cố Minh Bảo vừa mới bị dọa sợ, không muốn tiếp tục ngồi xe ngựa nữa, vậy nên bảo người nhà chuẩn bị một cỗ kiệu đến đón, sau đó trò chuyện với Tống Tuân thêm vài câu.

"Tống đại ca đến kinh thành để dự thi phải không? Nếu chỗ ở không thuận tiện, ta có thể về nhà nói với tổ phụ ta một tiếng xem có căn nhà nào phù hợp cho huynh ở tạm không, cũng để huynh có thể an tâm học hành." Cố Minh Bảo hơi e thẹn nói.

"Đa tạ lòng tốt của cô nương, muội muội ta đã mua nhà, ta đã có chỗ ở tạm rồi." Dứt lời, Tống Tuân liền nói cho nàng ấy biết địa chỉ của mình.

Người ta hỏi kỹ như vậy, thật ra không phải lo lắng rằng hắn không có chỗ ở, mà là vì muốn biết hắn sống ở đâu.

Cố Minh Bảo rất nghiêm túc ghi nhớ.

Vị Tống đại ca này trông vô cùng nho nhã, dường như tính cách cũng không tệ.

Nhìn hắn ăn mặc sạch sẽ, y phục ngay cả một nếp nhăn cũng không có, chắc hẳn trong nhà có vợ hiền chăm sóc.

Tất nhiên, Cố Minh Bảo không hề hay biết, người vợ hiền đó thực ra là hai con yêu quái trước mặt đã cứu mạng nàng ấy.

Hai người đứng dưới hiên nhà.

Mới nói chuyện một lúc mà trời đã tối sầm lại.

Cố Minh Bảo ngẩn người ra nhìn trời: "Lần trước gặp Tống đại ca, trời cũng đổ mưa phải không? Thật là trùng hợp."

"Gần đây trời đổ mưa nhiều." Tống Tuân đáp.

"Tống đại ca có mang ô không?" Cố Minh Bảo nhìn hắn.

Cỗ kiệu đến đón nàng ấy chắc cũng sắp tới nơi rồi, khi ra khỏi cửa, trong kiệu thường có sẵn ô, nếu Tống Tuân không có thì nàng ấy có thể cho mượn một chiếc.

"Có mang, muội muội ta đã dặn dò trước khi đi đến hầu phủ." Tống Tuân gật đầu.

Cố Minh Bảo lại ngạc nhiên thêm một chút.

Cảm thấy vị Tống đại ca này đúng là một người quân tử.

Nàng ấy vừa mới tiết lộ thân phận, cũng đã nói rõ về danh tiếng của Trung Quốc Công phủ, người bình thường hẳn là sẽ tìm cớ để tiếp xúc nhiều hơn.

Huống chi, hắn còn là một cử tử, nếu có thể thi đậu, lại được tổ phụ của nàng ấy nâng đỡ thì chắc chắn sẽ được trọng dụng.

Tuy nhiên, sau khi nghe hắn nói xong, Cố Minh Bảo lại cảm thấy kỳ lạ.

"Tống tỷ tỷ quả thật là một người chu đáo." Cố Minh Bảo đột nhiên nhớ ra hình như hôm đó không nhìn thấy nữ nhân nào khác, nói cách khác, Tống đại ca ra ngoài không dẫn theo thê tử, mà dẫn theo muội muội?

Thật là kỳ lạ!

Cố Minh Bảo rất tò mò, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.

Khi cỗ kiệu tới nơi, nàng ấy chào tạm biệt Tống Tuân rồi ngay lập tức lên kiệu rời đi.

Tống Tuân nhìn theo cỗ kiệu, thở dài một hơi.

Hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại phải dùng mưu kế ở đây.

"Công tử, chúng ta phải đợi đến khi mưa tạnh sao?" Chó tinh rất tủi thân, rõ ràng không mang ô nhưng sao lại nói là có?

Tống Tuân cười một tiếng: "Ánh mặt trời bên kia vẫn chưa tắt, có lẽ trận mưa này chỉ kéo dài một lúc thôi, chúng ta quay lại trà lâu ngồi một lát, qua một lúc nữa là có thể đi rồi."

Sau khi Cố Minh Bảo trở về, nàng ấy lập tức kể rõ chuyện này với các trưởng bối trong nhà.

Trung Quốc Công phủ không giống như Khai Dương Công phủ.

Trung Quốc Công phủ đã tồn tại lâu đời, ngoài ra cũng nổi tiếng trung thành, vậy nên mới được phong tước hiệu này.

Trung Quốc Công hiện giờ là tổ phụ của Cố Minh Bảo, còn cha nàng ấy từng là thế tử, vì cứu giá trong một cuộc săn bắn mà hy sinh, dưới gối thế tử có hai nhi tử và một nhi nữ, sau đó, một nhi tử không may rơi xuống nước, thế tử phu nhân vì đau buồn quá mức mà qua đời.

Lúc đó, gia đình Trung Quốc Công liên tiếp gặp chuyện buồn, vậy nên đã gửi tôn nữ và tôn tử còn lại về nhà cữu cữu sinh sống.

Cha của Cố Minh Bảo từng là thư đồng của hoàng đế, lại vì cứu giá mà chết, vậy nên hoàng đế hiện tại rất muốn ban ân, có ý cho ca ca của Cố Minh Bảo kế thừa tước vị, ngoài ra, Cố Minh Bảo cũng được phong làm quận chúa, rất được hoàng thượng yêu quý.

Lúc này, sau khi nghe Cố Minh Bảo thuật lại câu chuyện, Trung Quốc Công có hơi lo lắng.

"Có phải vị tú tài đó trông rất tuấn tú?" Trung Quốc Công hỏi.

"Tổ phụ, người nói gì vậy?" Cố Minh Bảo đỏ mặt, "Vị Tống đại ca đó khoảng chừng hai mươi tuổi, chắc hẳn đã có gia thất rồi."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 774: Lấy nhu thắng cương


Trung Quốc Công nghe vậy chỉ thở dài một hơi.

"Con có biết tại sao lần này ta lại gọi con về kinh không, Bảo nhi?"

Cố Minh Bảo mím môi: "Có phải là vì hôn sự không ạ?"

"Đúng vậy, nhưng hôn sự của con, tổ phụ sợ là mình không thể làm chủ được.

Nếu bây giờ con có người trong lòng thì phải nhanh chóng định đoạt, nếu còn kéo dài thêm, e rằng thánh thượng sẽ ban hôn." Trung Quốc Công nói tiếp.

"Ban hôn?" Cố Minh Bảo thở dài, "Tổ phụ à, sức khỏe của con… không được tốt, cần gì phải kết hôn để làm hại người khác chứ?"

"Phụ thân của con anh dũng, thánh thượng tin rằng chắc chắn nhi nữ của hắn cũng không kém.

Hiện nay trong triều có không ít người để mắt đến Hoắc gia, hoàng thượng cũng lo rằng Hoắc Triệu Uyên có lòng oán hận với triều đình..."

"Nhất định phải ban cho y một mối hôn sự, người được chọn không thể quá kém, nhưng nếu chọn người quá tốt, thánh thượng cũng không dám tin tưởng hoàn toàn, vì vậy liền nghĩ đến con.

Nếu sau khi con gả cho hắn, con phát hiện Hoắc Triệu Uyên là người trung thành thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Nhưng nếu không phải…"

Trung Quốc Công im lặng, không nói tiếp.

Hoàng thượng biết rằng, tuổi thọ của tôn nữ nhà ông có hạn, e rằng không sống được quá lâu.

Dù hơi tàn nhẫn, nhưng nàng ấy quả thật là người có thể tận dụng, cũng là người thích hợp nhất để thăm dò tình hình của Hoắc Triệu Uyên trong quãng đời còn lại ngắn ngủi của mình.

Nếu kết quả không vừa ý, đến lúc đó, tôn nữ sẽ báo cho ông và hoàng thượng, cũng có thể dùng tuổi thọ kiếp này của tôn nữ để đổi lấy danh tiếng trung nghĩa cho gia tộc.

Thực ra, điều này quá tàn nhẫn.

Nhưng khi thánh thượng đề nghị, ông không thể không đồng ý.

Dẫu sao thì cũng không thể gả công chúa đi, còn những gia đình quý tộc bình thường thì sợ hắn chướng mắt, nếu là một gia đình cao quý hơn thì sợ rằng sẽ làm Hoắc thị càng thêm kiêu căng.

"Tổ phụ, tông tộc của Võ Thần Vương đã không còn ai….

Sao vẫn phải đề phòng như vậy, có phải bệ hạ…" Cố Minh Bảo không hiểu.

"Chớ có nói bậy, con nghĩ thử xem, chính vì tông tộc của hắn không còn ai nên mới đáng sợ.

Nếu y có điều gì vướng bận… khi làm việc tất nhiên sẽ phải cân nhắc trước sau, nhưng hiện tại y không còn ai bên cạnh, toàn thân đều là thù hận, một người như vậy, không sợ trời không sợ đất, thậm chí ngay cả mạng sống của mình cũng chưa chắc đã coi trọng, con nói xem… Hoàng thượng có thể yên tâm sao?" Trung Quốc Công giải thích.

Thánh thượng nhân từ.

Thực ra, ý định muốn gả Cố Minh Bảo cho Hoắc Triệu Uyên cũng là có ý muốn dùng nhu để thắng cương.

Tính tình của Minh Bảo nhà ông cực kỳ hiền lành, nếu có thể sinh cho y một đứa con, lại khuyên nhủ y hàng ngày, có lẽ Hoắc Triệu Uyên sẽ không còn lạnh lùng và xa cách như vậy nữa.

"Tổ phụ không cần lo lắng cho ta, dù sao thì ta cũng không còn sống được bao lâu nữa, bệ hạ muốn làm gì thì cứ làm thôi." Cố Minh Bảo mím môi cười.

"Bệ hạ cũng không muốn ép buộc người khác, lần này kêu con về kinh thành, mấy ngày nay chưa vội hạ chỉ, chủ yếu là muốn xem ý của hai người thế nào.

Tạm thời chưa công khai, tìm một thời điểm thích hợp để hai người gặp nhau, nếu cả hai bên đều bằng lòng thì đó là chuyện vui.

Tất nhiên, nếu con có nhìn trúng ai khác thì cứ nói với tổ phụ, chuyện này, tổ phụ có thể làm chủ cho con." Trung Quốc Công nói tiếp.

Cố Minh Bảo gật đầu.

"Về phần Tống đại ca, nhờ người gửi tạ lễ cho huynh ấy, còn nữa, ngày mai ta muốn đến Diên Bình hầu phủ để kết bạn." Cố Minh Bảo lại nói.

"Được, được hết." Trung Quốc Công nhìn tôn nữ với ánh mắt đầy yêu thương.

Cố Minh Bảo nói được làm được, sáng sớm hôm sau, vừa mới gửi thiếp mời, chưa kịp nhận hồi âm, nàng ấy đã đến Diên Bình hầu phủ.

Lam thị hoàn toàn bị sốc.

Gần đây, chuyện của trưởng tử đã làm bà ta rất đau đầu, ai ngờ vào lúc này lại xuất hiện một quận chúa Minh Bảo, hơn nữa, người mà nàng ấy muốn gặp không phải Hoa nhi mà là Tống Anh!

Bà ta rất muốn nói rằng, bây giờ Tống Anh không muốn gặp ai...

Nhưng người đã đến tận cửa rồi!.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 775: Kết giao bằng hữu


Dù sao thì người đến cũng là tôn nữ ruột của Trung Quốc Công, lại còn là quận chúa, dù trong lòng Lam thị không vui thì lúc này cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Bà ta chỉ có thể cố gắng nặn ra một nụ cười, mời khách vào nhà.

"Tại sao quận chúa lại quen biết... Tống... Tống Hà?" Lam thị hỏi.

"Tống Hà? Không đúng, chẳng phải nàng ấy tên là Tống Anh sao?" Cố Minh Bảo nhíu mày, chẳng lẽ làm ca ca mà lại nhầm tên của muội muội nhà mình?

Mặt Lam thị lập tức biến sắc: "Nha đầu này tên là Tống Hà, nhưng vì trông giống hệt đại nhi nữ Tống Anh đã mất của ta nên cha nương của nàng đã đặt cho nàng một cái tên y hệt."

Cố Minh Bảo nghe vậy vẫn cảm thấy kỳ lạ.

Tên gọi sao lại nhầm lẫn được? Hơn nữa, còn có người cố ý đặt tên y hệt sao?

Vừa mới đến kinh thành, Cố Minh Bảo vẫn chưa biết gì về những tin đồn trong thành.

Lúc này, Cố Minh Bảo cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nói: "Trên đường tới kinh thành, ta tình cờ gặp được Tống cô nương, vừa gặp mà giống như đã quen biết từ lâu, vậy nên hôm nay đặc biệt tới thăm một phen."

Lam thị nở nụ cười giả dối: "Đã đến đây rồi, xin mời vào trong.

Chỉ là nha đầu đó bình thường ít nói, cũng không thích gặp gỡ người khác, nếu quận chúa cảm thấy nhàm chán, chi bằng để Hoa nhi nhà ta đến trò chuyện với người, tuổi tác của Hoa nhi nhà ta cũng xấp xỉ người, chắc hẳn sẽ hợp nhau hơn."

Cố Minh Bảo không phải kẻ ngốc, nghe bà ta nói vậy đã hiểu ngay Lam thị không hề muốn nàng ấy gặp Tống Anh.

Lại nhớ đến hai chữ "ép buộc" qua miệng Tống Tuân, trong lòng nàng ấy càng thêm nghi ngờ, thậm chí còn có mấy phần lo lắng.

"Xin phu nhân nhanh chóng đưa ta đi gặp mặt Tống tỷ tỷ." Cố Minh Bảo nhấn mạnh.

Trên mặt Lam thị vẫn treo một nụ cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy không cam tâm.

Cả kinh thành này ai mà không biết địa vị của thiên kim nhà Trung Quốc Công?

Hôm nay nàng ấy đến nhà bà ta, đáng lẽ là một mối quan hệ tốt, nhưng người hưởng lại Tống Anh?

"Nếu quận chúa đã muốn gặp, vậy thì xin mời.

Chỉ là..." Lam thị cười gượng, "Mong quận chúa đừng chê cười, chất nữ này của ta xuất thân từ nông thôn, không hiểu lễ nghĩa, hàng ngày ăn chung với hạ nhân, còn để bọn họ leo lên đầu lên cổ.

Vài ngày trước, ta thấy mấy hạ nhân này không được đàng hoàng, muốn thay nàng ấy dạy dỗ, không ngờ lại gây ra hiềm khích giữa ta và nàng ấy..."

Cố Minh Bảo giả vờ nghe không hiểu.

Trên đường đi, Lam thị nói không ít lời lẽ ám chỉ rằng Tống Anh không đáng để gặp mặt.

Nhưng với thái độ trước đó của Tống Tuân, càng nghe Lam thị nói, trong lòng Cố Minh Bảo càng thêm sốt ruột.

Cuối cùng cũng đến Phong Lan Uyển.

Cố Minh Bảo dẫn theo nha hoàn bước vào, ngoảnh lại thì thấy Lam thị dừng lại ở ngoài cửa: "Quận chúa cứ vào đi, mấy cô nương nói chuyện với nhau, ta cũng không tiện xen vào."

Cố Minh Bảo không hiểu lắm, nhưng cũng chỉ gật đầu một cái.

Lúc này, Tống Anh cảm thấy rất buồn chán, đang ngồi đọc sách bên cửa sổ.

Cố Minh Bảo vừa bước vào sân đã nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ này.

"Là ngươi à?" Hoàng Diện liếc nhìn Cố Minh Bảo, không hề ngạc nhiên, chỉ thuận miệng nói: "Chủ nhân, cô nương rất giàu có mà chúng ta gặp trên đường tới gặp người này."

"..." Mặt Cố Minh Bảo đỏ bừng.

Hẳn là vì dọc đường đi có nhiều người chăm sóc nàng ấy nên mới khiến Tống cô nương có cái nhìn như vậy.

Thật ra thì nàng ấy cũng không muốn phung phí như thế, nhưng cữu cữu và cữu mẫu không yên tâm, sợ nàng ấy đổ bệnh dọc đường.

Tống Anh thò đầu ra nhìn, sắc mặt tươi tắn hẳn lên, lập tức đứng dậy đi ra ngoài: "Quả thật là ngươi, vị cô nương này, sao lại đến tìm ta?"

"Hôm trước, mấy tên thư đồng của Tống đại ca đã cứu mạng ta, nghe Tống đại ca nói rằng Tống tỷ tỷ đang làm khách ở hầu phủ nên Minh Bảo liền đến thăm.

Tống tỷ tỷ, ta họ Cố." Cố Minh Bảo ngượng ngùng nói.

"Ồ, khách khí quá, ta tên là Tống Anh." Tống Anh toét miệng cười.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 776: Không có thê tử


Có thể khiến Lam thị ngoan ngoãn cho người đi vào, đoán chừng là gia thế không tầm thường.

Cố Minh Bảo do dự một chút rồi nói: "Vừa rồi Hầu phu nhân nói ngươi tên là Tống Hà, ta còn tưởng rằng mình tìm nhầm người, may mà không nhầm."

Tiểu nha đầu này nhìn có vẻ đơn thuần và đáng yêu nhưng cũng không phải là người thiếu suy nghĩ, nói chuyện vòng vo là vì muốn hỏi xem tình hình hiện giờ của nàng thế nào.

Hơn nữa, nếu Tống Tuân đã bảo nàng ấy đến đây, vậy thì sợ rằng mục đích không phải là tới chơi mà là nhìn xem nàng có phải chịu ấm ức ở chỗ này hay không.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tống Anh cũng trở nên thẳng thắn hơn.

"Vị phu nhân kia sợ ta gây chuyện nên đặt một cái tên khác cho ta, không cần để ý đến bà ấy đâu." Tống Anh cười nói.

"Chỉ là tên thôi mà, sao lại gây chuyện được?" Cố Minh Bảo không hiểu.

"Cô nương mới đến kinh thành, mấy năm trước chưa từng gặp ta nên không biết, thực ra ta chính là nhi nữ ruột của vị phu nhân kia, nhưng bà ấy không cần ta nữa.

Bây giờ sợ ta quay về gây rắc rối nên sống chết không chịu thừa nhận, còn đổi tên của ta."

Vừa nói, Tống Anh vừa lấy ra một quả đào lớn từ trong áo rồi đưa cho Cố Minh Bảo, sau đó chỉ vào cái ghế trong sân: "Ngồi đi."

"..." Cố Minh Bảo sửng sốt một chút, sau đó nhận lấy quả đào.

Sao lại có người giấu đào ở trong y phục nhỉ...

Nhưng quả đào này thơm phức, vừa lớn vừa tròn, nhìn rất ngon miệng.

Cố Minh Bảo ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó dùng khăn lau sạch quả đào rồi gọt vỏ, cắn thử một miếng.

Vừa cắn một miếng đã cảm thấy vị ngọt lan tỏa khắp đầu lưỡi, hai mắt sáng lên: "Quả đào này ngon quá, còn ngon hơn những quả mà ta từng ăn ở nhà."

"Đúng rồi, Tống tỷ tỷ, ngươi vừa mới nói mình là thiên kim của Hầu phủ sao? Chuyện này là thế nào?" Cố Minh Bảo tò mò hỏi thêm.

Lần đầu tiên chính thức trò chuyện với nhau thì cần phải nói về chủ đề gì đó, vậy nên không cần kiêng dè quá mức.

Tống Anh rất thẳng thắn, có sao nói vậy.

Chẳng mấy chốc, nàng đã kể hết toàn bộ câu chuyện, từ những chuyện xảy ra với nguyên chủ cho đến tình hình hiện tại.

Nghe xong, Cố Minh Bảo ngây người: "Sao trên đời này lại có kiểu cha nương như vậy chứ? Thật quá đáng!"

Từ nhỏ, nàng ấy đã được cha nương và tổ phụ tổ mẫu yêu thương, sau khi cha nương qua đời, cữu cữu, cữu mẫu và các biểu ca biểu tỷ cũng đối xử với nàng ấy cực kỳ tốt!

Nàng ấy luôn cảm thấy thân nhân chính là chỗ dựa lớn nhất trên đời, chưa từng nghĩ rằng trên đời này lại có những bậc phụ mẫu vô trách nhiệm như vậy.

"Tống tỷ tỷ, ngươi không nên ở lại đây nữa.

Nếu ta ngỏ lời mời tỷ đến nhà ta chơi, chắc chắn Lam thị sẽ không từ chối." Cố Minh Bảo không còn gọi Lam thị là "Hầu phu nhân" nữa.

"Không cần, ta cố ý đến đây để gây rắc rối cho bọn họ mà, ngươi không cần lo lắng đâu." Tống Anh cười nói.

Cố Minh Bảo thở dài: "Chẳng trách Tống đại ca lại lo lắng cho tỷ như vậy.

Đúng rồi, trước đây ta còn hiểu lầm Tống đại ca, cảm thấy huynh ấy rất kỳ lạ, khi ra ngoài không dẫn theo thê tử mà lại dẫn theo muội muội, hôm nay biết Tống tỷ tỷ phải chịu oan ức lớn như vậy, ta đã hiểu rồi."

Chắc chắn Tống đại ca muốn đến kinh thành để đòi lại công bằng cho Tống tỷ tỷ đúng không?

"Thê tử? Ca ca ta chưa có thê tử đâu." Tống Anh vừa nói vừa cắn một miếng đào.

Cố Minh Bảo đã ăn hết quả đào trong tay mình từ lâu, lúc này, nàng ấy cứ nhìn chằm chằm quả đào trong tay Tống Anh.

Bị ánh mắt của nàng ấy làm cho ngại ngùng, Tống Anh đành lấy ra một hũ mứt đào từ trong áo: "Ta thấy sức khỏe của ngươi không tốt lắm, ăn nhiều hoa quả một lúc không ổn đâu.

Ta tặng ngươi hũ mứt đào này, ăn kèm với điểm tâm, mùi vị rất ngon."

"Sao trong áo của tỷ lại giấu được mấy thứ này? Không thấy cộm sao? Hơn nữa…" Cố Minh Bảo sửng sốt, vô thức đưa tay ra sờ thử, "Nhìn xẹp lép mà, sao lại giấu được nhiều đồ như thế..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 777: Trời còn có trời cao hơn


Tống Anh cảm thấy giống như mình đang bị trêu ghẹo.

Cố Minh Bảo vừa đưa tay chạm vào một vị trí khá nhạy cảm khiến Tống Anh phải ho khan hai tiếng để nhắc nhở.

Cố Minh Bảo cũng giật mình như bị điện giật, bàn tay nhỏ bé vội vàng rụt lại, mặt đỏ bừng như quả đào vừa mới ăn xong: "Xin lỗi, ta… ta chỉ là tò mò thôi…"

"Không sao, không sao." Tống Anh mỉm cười, nàng rất có thiện cảm với tiểu cô nương này: "Ta biết làm ảo thuật đấy, ngươi có muốn xem thử một chút không? Ngươi chỉ cần nói tên một món đồ bất kỳ, ta đều có thể biến ra."

Tiểu cô nương mà, hẳn là sẽ không làm khó người khác đâu, không đến mức bảo nàng biến ra một con voi hay sư tử.

Cùng lắm là yêu cầu những thứ đơn giản như là hoa hoặc bướm.

"Thật sao?" Cố Minh Bảo không tin lắm, "Vậy thì… tỷ thử biến ra một bông hoa phù dung đi?"

"Hoa phù dung à?" Tống Anh nhíu mày, dáng vẻ giống như đang gặp khó khăn.

Cố Minh Bảo thấy vậy, đang định rút lại yêu cầu thì lại nhìn thấy Tống Anh lục lọi trong ngực một lúc, sau đó đột ngột đưa tay ra sau đầu.

Đến khi nàng đưa tay ra phía trước, một đóa hoa phù dung kiều diễm đã hiện ra trước mắt Cố Minh Bảo.

"Trời ơi?! Là hoa thật sao?! Vậy… vậy còn hoa cúc thì sao?" Cố Minh Bảo kinh ngạc đến ngây người.

"Hoa cúc à…" Tống Anh lẩm bẩm, sau đó lại lục lọi một lúc, cuối cùng lấy ra một bông cúc dại màu vàng rực rỡ.

Lúc này, Cố Minh Bảo cầm hai bông hoa trên tay, không thể thốt nên lời.

Hoa này nhìn như mới hái, nhưng trong sân không có gì cả, trên bệ cửa sổ cũng không, làm sao chúng có thể xuất hiện được?

"Tống tỷ tỷ, tỷ thật là lợi hại!" Cố Minh Bảo ngưỡng mộ thốt lên, cảm giác như mình vừa được mở mang tầm mắt.

Trước đây, nàng ấy luôn nghĩ rằng biểu ca và biểu tỷ nhà cữu cữu rất có bản lĩnh, nhưng hôm nay ra ngoài mới biết, quả thật là trên trời còn có trời cao hơn, trên người còn có người giỏi hơn.

"Chút tài mọn thôi." Tống Anh toét miệng cười, mấy hôm nay nàng thực sự rất buồn chán, vậy nên muốn trêu chọc người khác một chút, cũng là để tự giải khuây.

Cố Minh Bảo không muốn về nhà lắm.

Tống Anh quyết định giữ nàng ấy ở lại dùng bữa.

Đồ ăn được Hoàng Diện chế biến ngay tại chỗ.

Viện tử này khá nhỏ, Cố Minh Bảo có thể nhìn thấy mọi thứ, ngoài ra, mùi thơm của thức ăn cũng rất rõ ràng.

Ngồi đợi một lát, nàng ấy đã không thể ngồi yên được nữa.

"Thơm quá…" Cố Minh Bảo cảm thấy giống như mấy năm qua mình đã sống thật uổng phí, "Trước đây ta từng thấy các ngươi nấu ăn, lúc đó… cũng thơm y như vậy, ta còn tưởng các ngươi đang nấu thịt rắn chứ!"

"Chúng ta tự tay bắt được mồi, nếu ăn thật thì cũng chẳng có gì đáng nói.

Nhưng từ nay về sau, ngươi vẫn nên cẩn thận khi đi ra ngoài, bỗng dưng muốn mua lại con mồi của người khác không phải là điều hay ho đâu." Tống Anh cười nói.

Ám chỉ người ta là kẻ độc ác.

"Ta cũng biết vậy, chẳng qua là vì ta rất có duyên với rắn, từng được rắn cứu mạng nên nếu không mở miệng thì ta sẽ cảm thấy trong lòng rất áy náy." Cố Minh Bảo cũng không còn cách nào khác.

Nàng ấy là một tiểu cô nương, thật ra cũng sợ những sinh vật mềm nhũn đó.

Nhưng từ khi còn bé, nàng ấy đã thường xuyên mơ thấy rắn, thậm chí còn mơ thấy mình biến thành rắn, vậy nên nàng ấy chắc chắn kiếp trước mình chính là rắn.

Tống Anh chỉ cười.

Lát sau, cơm được dọn lên.

Cố Minh Bảo đã chờ đợi từ lâu, ban đầu còn ăn uống nhỏ nhẹ, nhưng sau một hồi chính là mở căng dạ dày mà ăn, vẻ mặt của tiểu nha hoàn nhà nàng ấy đầy khiếp sợ, không ngừng khuyên nhủ, sợ rằng cô nương nhà mình ăn nhiều quá sẽ bị đầy bụng.

Nhưng Cố Minh Bảo thực sự cảm thấy những món ăn này rất ngon, mỗi món ăn đều có hương vị độc đáo, sau khi nuốt vào bụng, cơ thể cũng cảm thấy ấm áp, không hề khó chịu chút nào.

Trước giờ, cơ thể của nàng ấy luôn không khỏe, sức ăn cũng nhỏ đến đáng thương, nhưng bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng ấy có cảm giác thèm ăn như vậy.

Ăn những món ngon này, Cố Minh Bảo mới nhận ra rằng cảm giác còn sống thật sự rất tuyệt vời!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 778: Bảo vật


Sau khi ăn xong, Cố Minh Bảo cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Tống tỷ tỷ, hay là sau này ta thường xuyên đến thăm tỷ nhé? Nếu ta đến thì chắc chắn Lam thị không dám làm gì tỷ đâu." Cố Minh Bảo tự đề xuất.

"Cũng không cần quá thường xuyên, dăm ba ngày tới một chuyến là được rồi, tới quá nhiều sẽ không tốt cho danh tiếng của ngươi." Tống Anh cũng không ngăn cản.

Cố Minh Bảo này khá thú vị, hơn nữa, việc Cố Minh Bảo và nàng có mối quan hệ tốt cũng khiến Lam thị không thoải mái.

Tống Anh rất thích nhìn dáng vẻ Lam thị ghét cay ghét đắng nàng nhưng không thể làm được gì.

"Tống tỷ tỷ, ta có thể kể cho người khác nghe chuyện của tỷ không?" Cố Minh Bảo do dự một chút rồi hỏi.

Mặc dù nàng ấy không quen biết nhiều người trong kinh thành, nhưng cũng có chút danh tiếng.

Nếu nàng ấy nói là ai không tốt, người nọ chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương trong cung cũng rất thương yêu nàng ấy.

Tuy nhiên, Hoàng thượng cũng biết chuyện năm đó tỷ tỷ đã qua đời, Bây giờ tỷ tỷ lại là người sống, lỡ sau này Hoàng thượng quy tội cho tỷ tỷ, trách phạt tỷ tỷ thì phải làm sao?

Mặc dù nói rằng chưa chắc Hoàng thượng đã để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng nếu liên quan đến Diên Bình hầu phủ thì không chừng lại khác.

Chi bằng nói ra trước khi bị tố cáo.

Cố Minh Bảo nhìn chằm chằm Tống Anh bằng ánh mắt sáng rực.

Tống Anh có thể đoán được Cố Minh Bảo đang nghĩ gì, vậy nên cũng không định giấu diếm: "Nếu ngươi cảm thấy không phiền thì có thể nói với người ngoài, ta nhận ân tình này của ngươi.

Ta thấy ngươi rất thích đồ ăn ở chỗ ta, lát nữa ngươi mang một ít gạo và bột mì về đi.

Đây là sản phẩm từ thôn trang của ta, mùi vị khác hẳn những thứ bán bên ngoài."

"Đa tạ Tống tỷ tỷ." Cố Minh Bảo càng thêm quý mến Tống Anh.

Tống Anh là người thẳng thắn, mặc dù thông minh nhưng không hề tính toán quanh co lòng vòng với nàng ấy.

Bên ngoài Hầu phủ có mấy tên hộ vệ mà Cố Minh Bảo dẫn theo, lúc này gọi đến để khuân đồ.

Nàng ấy cũng không mang về quá nhiều, mỗi loại chỉ khoảng năm mươi cân mà thôi, ngoài ra còn có một ít thịt khô và các loại mứt hoa quả khác.

Lam thị nhìn người của tiểu thư Cố gia khuân đồ ra ngoài, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu.

Lúc đến đây, Tống Anh chẳng mang theo thứ gì, sao bây giờ lại có quà để tặng người ta? Nhưng nghĩ lại thì dù sao gạo trong nhà cũng chưa từng bị trộm, có lẽ là mấy tên hộ vệ phi phàm của Tống Anh đã mua ở bên ngoài.

Chẳng trách đã hạ thuốc nàng bao nhiêu ngày rồi mà vẫn không có động tĩnh gì, hóa ra là nàng còn có chiêu này.

Rõ ràng Cố Minh Bảo chỉ đi ra ngoài kết bạn mà lúc trở về lại mang theo nhiều thứ như vậy, nhìn còn giống như bảo vật khiến cả phủ Trung Quốc Công vô cùng ngạc nhiên.

"Nghe nói con mang về rất nhiều gạo và lương khô?" Trung Quốc Công không hiểu, hỏi tôn nữ.

"Đúng vậy, đây đều là Tống tỷ tỷ tặng cho ta." Cố Minh Bảo vô cùng hào hứng, sau đó nói: "Sau này tổ phụ ăn chung với ta nhé, nhưng không có nhiều lắm, mỗi bữa chỉ có thể nấu một ít cháo thịt mà thôi."

"..." Trung Quốc Công nhíu mày, trong nhà thiếu gì đồ ăn?

"Không được để trong nhà bếp, chuyển hết về phòng ta đi.

Cần bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, ta muốn đích thân trông coi." Cố Minh Bảo lại nói.

Trung Quốc Công nghe vậy thì mí mắt giật giật: "Không phải chỉ là chút lương thực thôi sao? Nếu con thấy ít, lần sau ta bảo người hầu ra ngoài mua thêm là được mà?"

"Tổ phụ, cái này khác.

Đây là sản phẩm từ thôn trang của Tống tỷ tỷ, hương vị vô cùng thơm ngon." Cố Minh Bảo nghiêm túc nói.

Những lời này lọt vào lỗ tai của Trung Quốc Công lại khiến ông cảm thấy tiểu nha đầu Tống gia kia rất biết cách gạt người.

Tôn nữ của ông ngây thơ, đơn thuần, hiền lành, dĩ nhiên là người khác nói gì cũng tin.

Hôm nay mới đi ra ngoài một ngày, sau khi trở về, cả trái tim đã bị cô nương kia làm cho mê mẩn, đến nỗi coi mấy bao gạo và bột mì như bảo bối, giấu kỹ không cho ai động vào.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 779: Tiếc rằng gặp nhau quá muộn


Ông cứ nghĩ rằng, nếu tương lai gặp phải tình huống thế này thì chắc hẳn là lúc tôn nữ của ông đã có người trong lòng.

Nhưng ông không ngờ lại có một ngày, tôn nữ nhà mình bị tiểu cô nương khác dụ dỗ đến mức này.

"Nha đầu à, Tống cô nương này thật sự tốt đến vậy sao?" Trung Quốc Công cảm thấy không yên trong lòng.

Vốn dĩ tôn nữ nhà ông không phải sinh ra đã yếu ớt.

Khi còn bé, nàng ấy rất nghịch ngợm, lúc nào cũng thích ra ngoài chơi đùa, lần nào ra ngoài cũng ăn mặc như nam tử, kết quả bị người khác nhận nhầm là ca ca của nàng ấy rồi bị bắt đi.

Suýt nữa đã mất mạng, may mà vận khí tốt nên được người khác cứu thoát, tránh được một kiếp nạn.

Nhưng từ đó về sau, sức khỏe của nàng ấy dần dần yếu đi, khiến người làm tổ phụ như ông lo lắng không thôi.

Lúc này, Cố Minh Bảo đang làm nũng, hai mắt sáng rực: "Tổ phụ à, người không biết đâu.

Tống tỷ tỷ quả thực là một người rất kỳ lạ.

Tỷ ấy không chỉ xinh đẹp mà còn biết làm ảo thuật, nói chuyện vui vẻ thẳng thắn, không quanh co lòng vòng, không hề có ý đồ gì với ta, cũng chẳng muốn chiếm hời của người khác.

Khi ta nói muốn giúp tỷ ấy nói mấy câu, tỷ ấy lập tức tặng cho ta rất nhiều đồ tốt.

Ta thật sự thấy tiếc vì đã gặp tỷ ấy quá muộn!"

"..." Đồ tốt?

"Dân lấy ăn làm đầu"* thì không sai, nhưng nhà ông đâu thiếu lương thực, làm sao mấy thứ đó có thể coi là đồ tốt chứ?

*Câu đầy đủ là "Nước lấy dân làm gốc, dân lấy ăn làm đầu.": nhân dân quan trọng như gốc của cây, cây không thể không có gốc, nếu gốc không vững chắc thì cây không thể phát triển tốt và tồn tại vững bền.

"Chẳng lẽ cô nương này gia cảnh bần hàn, đem tặng hết lương thực của mình cho con rồi?" Trung Quốc Công hỏi, nếu là như vậy thì trong lòng ông sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Không phải vậy đâu.

Ban đầu ta cũng nghĩ rằng Tống tỷ tỷ rất nghèo, nhưng sau khi trò chuyện với Tống tỷ tỷ về cuộc sống trước đây, ta phát hiện tỷ ấy rất lợi hại.

Tỷ ấy tự buôn bán, có thôn trang, có cửa hàng, ngoài ra còn mở một khu vườn tên là Vạn Linh Viên ở thành Dung, nghe nói bên trong toàn là động vật quý hiếm, làm ăn rất phát đạt!" Cố Minh Bảo càng nói càng hào hứng. "Tống tỷ tỷ nói, trong đó có hổ, sư tử, có cả ngựa vằn trắng và voi, còn có khỉ lông vàng, khỉ tuyết, vượn lông trắng và cả những loài chim quý hiếm nữa!"

Nàng ấy thực sự rất muốn được đến đó!

Nếu lúc này tôn nữ đang nói về một nam nhân, hẳn là ông sẽ nghĩ rằng tôn nữ nhà mình đã phải lòng người đó rồi.

"Đã giàu có như vậy thì sao lại tặng lương thực…" Dường như đống quà tặng kia hơi tầm thường.

Nhưng dù sao thì cũng là người mà tôn nữ tán dương, tuy trong lòng ông không thoải mái, thậm chí là rất lo lắng thì cũng không tiện nói thẳng.

Là tổ phụ, ông phải tin tưởng mắt nhìn người của tôn nữ…

Chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói: "Được rồi, nếu sau này có cơ hội, ta sẽ dẫn con đến thành Dung xem thử.

Giờ cũng đã muộn rồi, sáng mai tổ phụ sẽ dùng cơm với con."

"Được ạ, ngày mai sẽ cho tổ phụ nếm thử món cháo thịt này nhé!" Cố Minh Bảo vui vẻ đáp ứng.

Trung Quốc Công thấy tôn nữ vui vẻ như vậy, mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng phải nuốt xuống.

Hơn nữa, tâm trạng vui vẻ, dường như sức khỏe cũng khá hơn một chút, không còn giống như trước đây, chỉ mới nói vài câu đã tỏ ra mệt mỏi, không muốn động đậy.

Không những thế, tối hôm đó, Cố Minh Bảo còn ngủ rất ngon, sáng hôm sau, sắc mặt nàng ấy cũng tốt hơn hẳn.

Trung Quốc Công thấy sắc mặt của tôn nữ thì trong lòng rất vui.

Ngồi chờ cháo thịt được bưng lên.

Một lát sau, cháo còn chưa được bưng lên thì mùi thơm đã bay đến trước.

"Đây là mùi gì vậy?" Trung Quốc Công ngạc nhiên.

"Là cháo mà?" Chẳng phải nàng ấy đã nói hôm nay sẽ mời tổ phụ ăn cháo thịt sao?

Trung Quốc Công sững sờ, rất nhanh, cháo đã được bưng đến trước mặt.

Nhìn qua thì không có gì đặc biệt, nhưng mùi thơm... lập tức khiến cơn thèm ăn trỗi dậy.

"Sao lại thơm như vậy? Có phải cho thêm gia vị gì không? Không đúng, mùi gia vị thường nồng, còn mùi vị của bát cháo này lại rất ngọt ngào." Trung Quốc Công nghi ngờ, sau đó múc một thìa cháo lên ăn thử.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 780: Phí của trời


Sau khi nuốt xuống một thìa cháo, Trung Quốc Công chợt cảm thấy những bát cháo thịt mình từng ăn trước đây đều là giả.

"Con đã nói là rất ngon mà! Tống tỷ tỷ nói rằng gạo ở thôn trang của tỷ ấy hầu như không bán cho người ngoài.

Hoa màu được tưới bằng nước suối trong núi, được những người nông dân chăm sóc cực kỳ kỹ lưỡng nên hạt gạo mới trắng trẻo, mập mạp như vậy.

Thịt trong cháo là thịt nai, sau khi nai bị bắt, chúng được nuôi dưỡng cẩn thận một thời gian, ăn ngon uống tốt mỗi ngày, vậy nên thịt mới tươi ngon cỡ này, không hề tanh chút nào." Cố Minh Bảo cười tươi nói.

Lúc này, Trung Quốc Công đã không còn để ý đến tôn nữ nữa, cúi đầu húp cháo.

Với thân hình to lớn của mình, chỉ với một ngụm của ông là bát cháo nhỏ đã cạn sạch.

"Cho ta thêm một bát." Ông lập tức nói.

Cố Minh Bảo ngẩn người, tiểu nha hoàn vội vàng bưng cháo lên, nhưng trong chớp mắt, bát cháo lại hết sạch.

"Tổ phụ… Ta không nấu nhiều, người ăn tiết kiệm một chút…" Cố Minh Bảo buồn bã thở dài.

Tổng cộng cũng chỉ có bấy nhiêu lương thực, nàng ấy còn định ăn trong hai ba tháng, nhưng nếu tổ phụ cứ ăn nhiều thế này thì chỉ nửa tháng là đã hết sạch rồi!

Trung Quốc Công sửng sốt một chút, vẻ mặt hơi lúng túng: "Mùi vị quả thật rất ngon... Chẳng phải vị Tống cô nương kia có một thôn trang sao? Hay là… con thử nói chuyện với nàng, bảo chúng ta bỏ tiền mua thêm lương thực ở thôn trang của nàng?"

"Tỷ ấy không thiếu bạc đâu, hơn nữa, tỷ ấy cũng đã nói vốn dĩ những lương thực này dùng để nuôi dã thú trong Vạn Linh Viên…"

"Khoan đã!" Trung Quốc Công ngạc nhiên, "Súc sinh ăn thứ này sao?!"

"Đúng vậy, nếu không phải tỷ ấy thấy con rất thích thì sẽ không tặng con mấy thứ này đâu." Cố Minh Bảo nghiêm túc gật đầu.

Trung Quốc Công cười khổ.

Đúng là phí của trời!

Phí công phí sức trồng được loại gạo tốt như vậy mà lại để cho động vật ăn.

.

Hơn nữa, sư tử hay hổ đâu có ăn chay, dù loại gạo này có ngon đến đâu thì bọn chúng ăn xong cũng không thể tăng cân!

Tống cô nương kia có phải kẻ ngốc không?

Trung Quốc Công thở dài, nghĩ rằng sức khỏe của tôn nữ không tốt, hiếm khi thích món ăn nào nên quyết định nhường cháo lại cho nàng ấy, ông bèn đặt bát xuống, chuẩn bị ăn chút điểm tâm và bánh trái.

Trên điểm tâm có phết một lớp mứt hoa quả, nhìn cũng rất hấp dẫn.

Cố Minh Bảo sợ lãng phí thức ăn mà Tống Anh tặng nên trên bàn không có món ăn nào khác, trông rất thanh đạm.

Ban đầu, Trung Quốc Công còn nghĩ rằng món điểm tâm này khá nhạt nhẽo, nhưng sau khi ăn vài miếng, ông đã quên sạch mọi phiền muộn.

Ăn xong bữa sáng, Trung Quốc Công vô cùng cao hứng, nghĩ rằng nên tặng Tống cô nương chút lễ vật.

Tiểu cô nương mà, thường thích những thứ như hoa lá, cầm kỳ thi họa gì đó...

Vì vậy, ông sai người vào phòng kho lấy ra một cây đàn cổ, lại tìm thêm hai chậu hoa mai, phái người mang qua đó.

Vốn dĩ trong lòng Lam thị đã cảm thấy không thoải mái, hôm nay nhìn thấy lễ vật mà Trung Quốc Công phủ gửi đến, Lam thị càng cảm thấy bầu trời tối đen.

Chẳng phải Tống Anh chỉ là một thôn phụ quê mùa thôi sao? Sao có thể khiến Trung Quốc Công coi trọng đến vậy?

Người mang quà đến còn nói rằng những thứ này là Trung Quốc Công tự tay lựa chọn!

Lam thị kể lại chuyện này cho Hầu gia nghe ngay lập tức.

Sau khi nói xong, phu thê hai người đều mang vẻ mặt sầu muộn.

"Bây giờ ngay cả Trung Quốc Công cũng biết rồi... E rằng không thể giấu diếm chuyện thân phận được nữa.

Ngày mai ta sẽ vào cung tạ tội với hoàng thượng." Tống Hầu Gia thở dài.

Nhi nữ sống lại không phải là chuyện lớn, nhưng tội khi quân là điều không thể chấp nhận.

"Như vậy thì nhi nữ nhà chúng ta sẽ ra sao đây?" Lam thị vội vàng nói.

Trước đây, bọn họ luôn khoe khoang về việc nữ nhi của Tống thị giữ gìn trinh tiết, bây giờ chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao?!

"Đổi cách nói là được chứ gì? Nhi nữ ruột của ta, ta không nỡ lòng để nàng từ nay về sau phải sống trong cảnh chùa chiền thanh tịnh, vậy nên đưa nàng về quê gả chồng sinh con, lòng thương con tha thiết của ta, sao hoàng thượng có thể không hiểu được chứ!?" Tống Hầu gia hừ một tiếng.
 
Back
Top