Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 781: Cùng vinh cùng nhục


Lam thị không hề cảm thấy đuối lý, nghe thấy vậy còn hết sức tán thành mà gật đầu.

"Nói như vậy cũng được.

Trước đây hứa gả cho lão Vương gia, người đã đi rồi, nhưng cô nương nhà ta có muốn gả cho người khác cũng khó.

Những nhà khác cũng hiểu rõ chuyện này trong lòng.

Tuy rằng sau khi đưa về quê, cuộc sống hơi cực khổ một chút, nhưng hôm nay nàng đã có phu quân và ái tử, cũng nên biết ơn chúng ta mới phải." Lam thị thở dài, "Hơn nữa... người khác cũng không biết tiền của nàng từ đâu ra..."

Trong mắt người ngoài, tiền của Tống Anh tất nhiên là do bọn họ cho.

Ai có thể nói không phải là bọn họ chứ?

Chuyện khó xử lý nhất chỉ là tội khi quân mà thôi.

Nhưng nếu Hầu gia chủ động đi nhận lỗi thì chắc hẳn Hoàng thượng cũng sẽ thông cảm một phen nhỉ?

"Bệnh tình của Đại lang thế nào rồi?" Tống Hầu gia hỏi.

Lam thị thở dài: "Hầu gia nhất định phải làm chủ cho Đại lang! Bây giờ độc này vẫn chưa được giải hết.

Đại phu nói bệnh đi như kéo tơ*, cho dù giải hết độc hoàn toàn thì e rằng vẫn phải nằm trên giường hai, ba tháng..."

* Bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ: ý nói con người ta đổ bệnh rất nhanh nhưng phải mất rất lâu mới có thể khỏi bệnh.

May mà phát hiện sớm, trúng độc không quá nặng, nếu không thì cho dù là thần tiên cũng khó cứu!

"Sao đang yên đang lành lại trúng độc... Đã điều tra ra được là ai làm chưa?" Tống Hầu gia hỏi.

Trong mắt Lam thị hiện lên một tia âm u: "Vẫn chưa có manh mối..."

Bây giờ vẫn chưa biết rốt cuộc nhi tử đã ăn phải thứ gì mới bị bệnh, chỉ có thể chờ đến khi Đại lang tỉnh lại rồi tự nhớ lại!

Bây giờ hắn ta mơ màng suốt cả ngày, thậm chí còn không nói được một câu hoàn chỉnh!

"Bên chỗ Tống Anh..." Hầu gia nhíu mày, "Ngươi nói chuyện đàng hoàng với nàng, dù sao thì nàng cũng là nữ nhi ruột của chúng ta, bây giờ ta đồng ý khôi phục thân phận cho nàng, từ nay về sau, nàng và hầu phủ cùng vinh cùng nhục!"

Lam thị cảm thấy Tống Anh là người có tính tình bướng bỉnh, chưa chắc sẽ đồng ý.

Nhưng nghĩ kỹ lại, người này chạy thẳng tới hầu phủ, ắt có ý đồ, thế thì kết quả bây giờ chắc hẳn là điều mà nàng muốn nhìn thấy.

Vì vậy, bà ta gật đầu đồng ý.

Buổi trưa, mấy người Hoàng Diện còn chưa kịp đi đến nhà bếp lớn thì Lam thị đã cho người tới truyền lời, nói rằng muốn gia đình đoàn tụ một lần, mời nàng đến chỗ lão thái thái dùng cơm.

Tống Anh cũng không từ chối, dẫn theo Hổ Doanh Doanh, vô cùng vui mừng đi tới đó.

Lão thái thái đã lớn tuổi, ở kinh thành cũng xem như là người sống thọ hiếm thấy.

Bà ta càng sống lâu thì Tống Hầu càng phải hiếu thảo với bà ta, thậm chí, nếu có thể chăm sóc đến lúc một trăm tuổi thì ngay cả triều đình cũng phải xem trọng hắn ta hơn mấy phần, danh tiếng hiếu thảo sẽ vang xa.

Đương nhiên, người trước mắt này chỉ mới đầu bảy mươi, thật sự còn cách trăm tuổi rất xa.

Nhưng lão thái thái vẫn còn rất khỏe mạnh, tai không điếc, mắt không hoa, răng cũng còn tốt.

"Cả nhà ta đã lâu không cùng nhau ăn một bữa cơm rồi.

A Anh, bây giờ ngươi đã đến đến kinh thành thì sau này cứ yên tâm ở lại, không cần lo lắng thân phận của mình bị lộ.

Ngày mai, cha ngươi sẽ tiến cung xin cho ngươi một ân điển, có lẽ Hoàng thượng cũng sẽ không để ngươi gánh tội khi quân đâu." Vẻ mặt của Lam thị hết sức dịu dàng.

Tống Anh nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn bà ta: "Không phải Tống Hầu gia mới là người khi quân sao? Có phải lúc bước ra cửa, phu nhân đã té ngã làm đầu óc văng đi mất rồi không?"

"Ngươi!" Lam thị tức đến nghiến răng, "Ta là mẫu thân của ngươi! A Anh, sau này ngươi chính là cô nương trong phủ chúng ta.

Cho dù ngươi đã xuất giá thì cũng là đứa trẻ chui ra từ bụng ta.

Nếu cha ngươi tốt thì cuộc sống của ngươi cũng sẽ tốt hơn.

Ngươi có hiểu hay không? Hơn nữa, không phải ngươi làm buôn bán sao? Sau lưng có cha ngươi giúp đỡ, ngươi cũng không cần sợ bị người khác bắt nạt!"

Khóe miệng của Tống Anh cong lên.

"Mấy ngày nay, hình như phu nhân vẫn chưa thông suốt nhỉ? Tống Anh ta không phải là nữ nhi của bà, bây giờ, chi bọn ta đã lập tông tộc khác.

E rằng phu nhân không thể nào cướp con của người khác được đâu?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 782: Gà chó không yên


Tống Anh nói xong thì nhìn Lam thị bằng ánh mắt đầy châm chọc.

Chuyện đầu tiên mà ca ca nàng làm sau khi tới kinh thành chính là tách tộc, đáng lẽ nàng không cần nhắc lại chuyện này mới phải.

Tuy nhiên, nàng không ngờ Lam thị lại ngây thơ như thế, vẫn nghĩ rằng nàng lưu luyến hầu phủ này?

Lưu luyến cái gì? Chẳng lẽ lưu luyến lão thái thái đính ước cho nàng và lão Vương gia, lưu luyến Hầu gia chém đứt ngón chân của nàng?

Lam thị giật mình: "Ngươi có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ mà thôi." Tống Anh cười một tiếng.

Lam thị còn muốn hỏi nữa nhưng lão thái thái đã ra mặt.

Lão thái thái Vương thị nhìn lướt qua những người trong phòng, sau đó, ánh mắt đặt ở trên người Tống Anh.

"Đã về rồi à? Ừm, nhìn chỉnh tề hơn trước một chút, không còn dáng vẻ nghèo khó như trước đây nữa.

Có thể thấy mấy năm nay ngươi quả thực đã rất cố gắng." Lão thái thái mở miệng nói.

"Lão thái thái cũng rất tiến bộ, nhìn rất giống người sắp xuống mồ rồi." Tống Anh nhàn nhạt nói.

Lão thái thái nghe thấy vậy thì ánh mắt lạnh đi.

Sau đó quay sang mắng Lam thị: "Ngươi dạy con như thế sao? Mới khen nàng tiến bộ mà đã lộ nguyên hình rồi!"

"..." Lam thị nghẹn một bụng lửa.

Nếu bà ta có thể quản được Tống Anh thì bây giờ sẽ bị chọc tức đến mức nuốt không trôi cơm sao?

Có trời mới biết bao nhiêu ngày nay bà ta đã phải chịu đựng như thế nào!

Sau khi giữ Tống Anh ở lại, người bị tra tấn vẫn luôn là bà ta!

"Ta cũng đã nghe nói về chuyện trong nhà ngươi rồi.

A Anh, ngươi có tính toán gì cho sau này không?" Lão thái thái hỏi một câu, lại sợ Tống Anh nghe không hiểu nên nói thẳng ra: "Hòa li đi, con cháu hầu phủ chúng ta không lý nào lại gả cho một kẻ trắng tay.

Hơn nữa, ta nghe nói đứa trẻ kia của ngươi là con nuôi.

Nếu như thế thì không cần phải tiếp tục nuôi dưỡng nữa."

"..." Tống Tâm Hoa khiếp sợ.

Nàng ấy đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã đầu thai sai chỗ rồi.

Tống Anh nghe vậy thì cười cười, ngay sau đó đột nhiên lạnh mặt đi.

"Các ngươi giữ ta ở lại làm khách, ta cũng đồng ý ở lại đây mấy ngày.

Bây giờ các ngươi hết người này đến người khác đều cho rằng ta là tượng đất có phải không!?"

"..." Lam thị.

"Bây giờ ta đã nói mình không có quan hệ gì với hầu phủ các ngươi mà các ngươi lại ép ta hòa li ư?! Đúng là quá đáng!" Tống Anh nói xong, mạnh bạo đập tay xuống cái bàn nhỏ đặt tách trà bên cạnh.

Chỉ nghe "xoảng" một tiếng, nước trà văng tung tóe khắp nơi, còn cái bàn thì lập tức vỡ vụn dưới đất.

Lão thái thái bị dọa đến mức toàn thân run rẩy.

Mọi người trong phòng đều nhìn Tống Anh chằm chằm.

"Ngươi, ngươi thật to gan! Ngươi như vậy là muốn giết người sao!" Lão thái thái giận dữ.

"Cũng không đến mức đó.

Ta tới đây chỉ để nói cho các ngươi biết rằng từ hôm nay trở đi, ta muốn nghe thấy chính các ngươi thừa nhận với người ngoài rằng chuyện năm đó sau khi vứt bỏ ta, các ngươi ép ta tự rạch mặt, tự hại mình để cầu sinh là sự thật.

Nếu không... Dù các ngươi có trốn trong phủ thì cũng đừng hòng được sống yên ổn một ngày nào." Tống Anh cười lạnh một tiếng.

Nói xong, Tống Anh lấy ra một túi nước.

"Bây giờ tặng trước cho các ngươi một món quà, hy vọng các ngươi sẽ thích." Nói xong, Tống Anh lập tức nín thở, mở nút túi nước ra rồi ném xuống đất, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.

Nàng không giết người, nàng phải đi con đường hoà bình.

Nàng muốn hầu phủ này gà chó không yên.

Túi nước này vừa được mở nút ra thì lập tức tỏa ra mùi hôi nồng nặc.

Tất cả mọi người, bao gồm cả lão thái thái, đều cảm thấy ngũ tạng cuồn cuộn, ai nấy đều bịt mũi nôn mửa.

Bị mùi hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, lão thái thái trợn trắng mắt, lập tức ngất xỉu.

Trong phòng trở nên hỗn loạn.

Tống Anh nghe thấy tiếng kêu la thất thanh vang lên trong phòng thì ôm bụng cười sung sướng.

Không phải bọn họ cho rằng nàng hạ độc sao? Cái này gọi là lấy độc trị độc.

Bọn nha hoàn lập tức mở cửa sổ để thông khí.

Đám người Lam thị đã không còn màng đến thể diện mà bỏ chạy hết ra ngoài, chỉ cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, làm gì còn nghĩ đến chuyện ăn cơm nữa?!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 783: Khi quân


Tống Anh tỏ vẻ, như vậy vẫn chưa xong đâu.

Một túi nước đựng mùi hôi thì tính là gì? Bên cạnh nàng có chồn tinh, muốn bao nhiêu chất hôi mà không có?

Lực công kích của chất hôi này rất lớn, phạm vi lan tỏa cũng khá rộng, đã vậy còn không hề làm người khác bị thương.

Đây là biện pháp phù hợp nhất để dạy dỗ những kẻ không hiểu chuyện này.

...

Giờ phút này, Cố Minh Bảo đã ở trong cung.

Còn đặc biệt tặng cho Hoàng hậu nương nương hai hũ mứt trái cây, mượn chuyện này để nhắc tới Tống Anh, sau đó thẳng thắn thuật lại mọi chuyện.

Hoàng hậu nương nương vốn dĩ cũng không để bụng, nhưng sau khi nghe hết câu chuyện thì trong lòng cũng không vui.

Vậy mà trên đời này lại có phụ mẫu ác độc đến thế?

Cho dù đứa nhỏ này sinh ra có sáu ngón chân thì cũng có ảnh hưởng gì đâu? Trong Hoàng tộc cũng từng có một vị Vương gia có sáu ngón.

Người này chỉ có thêm một ngón chân mà thôi, tìm người có thân phận thấp một chút để gả đi là được rồi, sao có thể vứt bỏ ngay lập tức chứ?!

Nếu sau khi vứt đi mà không tìm về thì cũng chẳng có gì đáng nói.

Đã vậy còn hứa gả tiểu cô nương có sáu ngón chân được nuôi ở nhà nông dân từ nhỏ cho lão Vương gia.

Như vậy là có ý gì?

Đương nhiên, Cố Minh Bảo không ít lần nhấn mạnh hoàn cảnh của Tống Anh rất đáng thương, sau khi kể xong còn nói cha nương nuôi đối xử với Tống Anh như con ruột, đời này nàng vĩnh viễn không bao giờ muốn bước vào cổng hầu phủ lần nào nữa nhưng lại bị Hầu gia cưỡng ép giữ lại…

Hoàng hậu cũng không để ý đến kết cục của tiểu cô nương này, chỉ để ý đến tội khi quân của hầu phủ.

Buổi tối, bà ấy lập tức đi đến gặp Hoàng thượng để nói chuyện.

Vốn dĩ Tống Hầu gia còn định sáng sớm hôm sau sẽ đi cáo tội, nhưng không ngờ hoàng đế đã chờ hắn ta.

Lúc này hắn ta mới mở miệng thì có vẻ như không thành tâm lắm.

"Nghe nói Đại cô nương nhà ngươi thật sự còn sống?" Vừa vào Ngự Thư Phòng, Tống Hầu lập tức quỳ xuống, nhưng hoàng đế đã hỏi trước.

Tống Hầu nghe vậy thì giật thót trong lòng.

"Bẩm Hoàng thượng... nữ nhi kia của thần... quả thực chưa chết.

Năm đó thần thương tiếc nàng tuổi còn nhỏ lại không thể xuất giá, sợ nàng phải sống cô độc nơi chùa chiền thanh tịnh cả đời nên mới đưa về quê..."

"À.

Vậy tại sao trẫm lại nghe nói cô nương này của ngươi không phải sức khỏe không tốt, không có tài danh gì mà là từ nhỏ được nuôi nấng ở quê, ngươi có ý đồ muốn để nàng đính hôn với hoàng thất nên mới đón người về?" Hoàng đế nói.

Toàn thân Diên Bình Hầu lập tức căng cứng: "Bẩm Hoàng thượng... Khi đó, tiểu nữ đã tới tuổi xuất giá, muốn nàng hồi kinh để xem mắt, đúng lúc gặp gỡ Vương gia, cho nên mới… cho nên mới tạo thành lương duyên."

Hoàng thượng hoàn toàn không tin những lời này.

Cái khác không nói, lão hoàng thúc của ông đã sắp xuống mồ, lại còn là kẻ háo sắc thì làm gì có nữ tử bình thường nào xem trọng chứ?

"Tống ái khanh, làm phụ mẫu không thể quá bất công.

Dẫu sao cũng là con của ngươi, cho dù không thể ban cho mấy phần tình cảm thì cũng nên che chở một chút mới phải, không được làm những chuyện thất đức.

Hơn nữa, việc nhiều hơn một ngón chân xung khắc với người thân chỉ là lời nói vô căn cứ.

Chi Dĩnh Vương đông con nhiều cháu nhất, lúc hắn còn tại thế cũng là người có sáu ngón đấy."

"Thần biết, là thần vô tri." Tống Hầu lập tức tỏ thái độ, "Sau khi trở về, thần nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, bù đắp tình thân bị thiếu trong nhiều năm qua."

Hoàng đế thở dài: "Bây giờ, cho dù ngươi muốn đền bù thì cũng phải được người này đồng ý mới được.

Tuy trẫm là hoàng đế nhưng không tiện quản việc nhà của thần tử, càng không thể thiên vị ngươi.

Ta nghe nói nữ nhi kia của ngươi đã không còn cùng tông tộc với ngươi nữa.

Dù ngươi có muốn nhận lại thì e rằng cũng không được đúng không?"

"Thần..." Lúc ấy hắn ta thật sự không nghĩ nhiều như vậy, nếu nghĩ tới thì nhất định sẽ không để Tống Tuân tách tộc!

"Được rồi, việc này là ngươi không đúng.

Trước đây lúc trẫm muốn truy phong, nếu không phải Hoắc ái khanh ngăn cản thì chẳng phải bây giờ sẽ thành trò cười sao? Trẫm phạt ngươi bổng lộc một năm để răn đe, cảnh cáo!" Hoàng đế nói tiếp.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 784: Không đảm đương nổi


Một năm bổng lộc không tính là gì, nhưng chỉ cần hắn ta bước ra khỏi cánh cổng của cung điện này thì sẽ có người biết hắn ta bị Hoàng thượng phạt vì chuyện của nữ nhi!

Mất hết thể diện!

Hoàng đế đang muốn đuổi người đi, đúng lúc Hoắc Triệu Uyên đi tới.

"Hắn tới cũng khéo, chuyện này ngươi còn phải cảm ơn người ta đàng hoàng." Hoàng đế nhìn Diên Bình Hầu, nói thêm.

Diên Bình Hầu liên tục nói phải.

Hoắc Triệu Uyên hành lễ với hoàng đế trước, sau đó Diên Bình Hầu định nói lời cảm tạ.

Hắn ta còn chưa kịp mở miệng thì Hoắc Triệu Uyên đã quay sang hỏi hắn ta: "Xin hỏi Tống Hầu gia định giữ thê tử ta ở lại bao lâu?"

"Hả?" Tống Hầu gia sửng sốt, "Thê tử gì?"

Hoàng đế cũng sửng sốt: "Ái khanh có thê phòng từ khi nào vậy?"

"Bẩm Hoàng thượng, thê phòng của thần... vẫn chưa được xem là thê phòng, nhưng thiết nghĩ trên danh nghĩa đúng là như vậy nên không thể giấu giếm người." Lời Hoắc Triệu Uyên giống như đánh đố, hắn nói tiếp: "Hoàng thượng cũng biết khi hạ thần còn bé từng sống ở nông thôn, cô nương kia cũng xem như là người quen cũ của thần.

Lúc ấy, thần đổi tên thành Hoắc Nhung nên nàng vẫn luôn cho rằng thần tên là Hoắc Nhung."

"Trước đây, trong quá trình truyền tin tức đã xảy ra sai sót khiến người ở thành Dung cho rằng thần đã chết.

Đúng lúc đó, cô nương kia quay về thôn.

Nàng không có chỗ dựa, lại thương xót thần sau khi chết không có ai thờ cúng nên đã kết âm hôn." Hoắc Triệu Uyên nghiêm túc nói.

Hoàng đế nghe xong thì cảm thấy ngạc nhiên.

Đây chính là một chuyện lạ!

"Sau đó thì sao?" Hoàng đế cũng cảm thấy tò mò.

"Nàng lấy thân phận thê tử của thần để tiếp tục làm việc kiếm sống, cũng nhặt một đứa trẻ về nuôi để kế thừa hương khói cho thần.

Sau khi về thành Dung, thần trùng hợp biết được chuyện này nhưng trở ngại về thân phận nên vốn không muốn quấy rầy.

Bây giờ, nàng đi theo huynh trưởng vào kinh để hắn tham gia thi cử, còn nàng thì buôn bán nhỏ.

Tuy nhiên, sau khi vào hầu phủ thì không thấy nàng đi ra.

Thần thật sự không yên tâm lắm." Hoắc Triệu Uyên nói tiếp.

Từ đó đến nay đã trôi qua không ít ngày, hắn cảm thấy Tống Anh cũng đã xả hết cơn giận của mình rồi.

"Đương nhiên, sau đó thần cũng phát hiện ra rằng hóa ra Tống Anh chính là nữ nhi của Tống Hầu gia.

Bây giờ... nếu Tống Hầu gia nhớ nhung nữ nhi thì chi bằng để thần cũng đến đó ở mấy ngày, vừa có thể chăm sóc thê tử, lại vừa có thể giúp Hầu gia hàn gắn mối quan hệ phụ tử." Hoắc Triệu Uyên mặt dày nói tiếp.

Lúc này, Tống Hầu gia đã hoàn toàn choáng váng.

Hắn ta phát hiện, kể từ khi Tống Anh tới kinh thành thì đầu óc của hắn ta giống như chiến mã nổi điên, không thể tìm lại được chút lý trí nào.

"À đúng rồi, dựa theo lễ pháp thì e rằng Tống Hầu gia cũng không đảm đương nổi danh nghĩa phụ thân của Tống Anh." Hoắc Triệu Uyên lại bồi thêm một câu đâm thẳng vào tim hắn ta, "Nếu đã như thế... cho dù thần muốn gọi hắn một tiếng nhạc phụ đại nhân thì cũng không được thỏa đáng lắm."

Tống Hầu nheo mắt.

Hoàng đế cũng rất khiếp sợ.

"Thật sự không ngờ tiểu tử ngươi không hề hé răng một chữ nào mà lại làm ra chuyện lớn như thế.

Trước đó, trẫm còn muốn thu xếp hôn sự cho ngươi đấy.

E rằng bây giờ không được nữa rồi nhỉ?" Hoàng đế nói.

"Đa tạ ý tốt của Hoàng thượng." Hoắc Triệu Uyên nói.

"Có điều, tuy cô nương này có duyên với ngươi nhưng nếu nàng không phải thiên kim của Diên Bình Hầu thì xét về thân phận..." Hoàng thượng hơi do dự.

Nghe thấy lời này, Hoắc Triệu Uyên lập tức quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, thần vốn nên là người đã chết, nếu không phải được Hoàng thượng khai ân thì cũng sẽ không có ngày hôm nay.

Bây giờ, án oan của tộc Hoắc thị đã được sửa lại nhưng thế nhân vẫn chỉ trích Hoắc gia ta.

Thần thân ở địa vị cao nhưng lại nơm nớp lo sợ..."

"Rốt cuộc ái khanh muốn nói gì?" Hoàng đế hỏi.

"Thần là con nối dõi của Hoắc gia, để làm yên lòng dân trong thiên hạ, thần nguyện cả đời không cưới vợ, đợi trăm năm sau khi thần quay về với cát bụi thì an táng tại thôn Hạnh Hoa, lấy thân phận Hoắc Nhung hợp táng với Tống Anh là được rồi... Thần muốn nói, Tống Anh và nhi tử của nàng đều là thân thích của Hoắc Nhung, không có quan hệ gì với tộc Hoắc thị." Hoắc Triệu Uyên dõng dạc nói từng chữ một.

Nhờ vậy, hoàng đế đã hiểu.

Ý hắn là, vì để khiến người trong thiên hạ biết rằng trong lòng hắn không có oán hận nên tự nguyện để tộc Hoắc thị tuyệt hậu? Đời đời kiếp kiếp không báo mối thù này!?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 785: Bổn vương bị thiệt


Phải thừa nhận rằng giờ phút này, trong lòng hoàng đế vô cùng chấn động.

Đề phòng Hoắc thị không phải bởi vì Hoắc thị bất trung mà là bởi vì Hoắc thị quá oan uổng.

Thù hận lớn như vậy, e rằng bất cứ ai cũng không thể dễ dàng buông bỏ, đã thế, người đời đều biết Hoắc thị bị oan.

Nếu có một ngày Hoắc thị tạo phản thì không chừng người trong thiên hạ còn mắng hoàng thất tự làm bậy.

"Vô cùng liêm minh." Hoàng đế thở dài, ngữ khí dịu đi rất nhiều, "Tộc Hoắc thị bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi, sao trẫm có thể nhẫn tâm chặt đứt huyết mạch của Hoắc thị được chứ? Trước đây, khi ngươi chưa nhắc tới Tống Anh này, trẫm đã đặc biệt tìm cho ngươi một cô nương không tệ rồi.

Nếu bây giờ ngươi có ý với Tống Anh thì hai người các ngươi cũng xem như được trời đất tác thành.

Trẫm cũng cảm thấy vui mừng thay.

Chớ nói tới chuyện tuyệt tự nữa."

Nếu thật sự để Hoắc thị tuyệt hậu thì sẽ càng có nhiều người bất mãn hơn.

Tống Anh này...

Cũng không tệ.

Bây giờ, sau khi đã chủ động khai báo, Hoắc Triệu Uyên cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Hắn không có hảo cảm đối với hoàng thất.

Suy cho cùng thì bất cứ ai bị giết sạch cả nhà đều không thể tôn kính và cảm kích kẻ địch được.

Tuy nhiên, mặc dù người thân của hắn đều đã chết hết nhưng vẫn còn người thân khác còn sống, chỉ cần hoàng đế không ức h**p người quá đáng thì hắn có thể nuốt xuống mối thù này.

Hơn nữa, tộc Hoắc thị bị xử trảm lúc tiên hoàng cầm quyền, còn là đương kim thánh thượng giúp tộc Hoắc thị sửa lại án oan.

Bây giờ nói ra những lời này cũng giúp quan hệ giữa hai bên bớt căng thẳng, như vậy đã đủ rồi.

Còn về Tống Anh...

Hắn sẽ không ép Tống Anh nhất định phải nhận vị trí vương phi này, chẳng qua là thân phận này có thể giúp nàng bớt bận rộn khi nàng cần mà thôi.

Trên đường ra khỏi hoàng cung, cả người Diên Bình Hầu đều ủ rũ.

Rốt cuộc hắn ta đã trải qua những gì?

Chẳng phải chỉ là sinh ra một nữ nhi xung khắc thôi sao?

Sao lại...

"Vương gia..." Diên Bình Hầu gượng cười: "Chuyện này... e rằng có chút hiểu lầm..."

"Tống Hầu nói tới hiểu lầm gì?" Hoắc Triệu Uyên cười tủm tỉm.

"Nữ nhi kia của ta..."

"Đừng." Hoắc Triệu Uyên lập tức ngắt lời, "Nếu ngươi gọi nàng một tiếng nữ nhi thì ta còn phải gọi ngược lại ngươi một tiếng nhạc phụ.

Còn nói tiếp nữa thì bổn vương sẽ bị thiệt."

"Phải..." Diên Bình Hầu còn có thể nói thế nào đây?

Tống Anh kia quả thực không phải nữ nhi của hắn ta!

Đã không cùng một tông tộc, cho dù muốn nhận về thì chưa chắc Tống Tuân kia đã bằng lòng!

Năm đó muốn để Tống Anh gả cho lão Vương gia, cuối cùng không thành, bây giờ không hiểu sao người này lại trở thành vương phi?! Rốt cuộc nàng có mệnh gì vậy!?

Tống Hầu gia rất muốn biết bây giờ làm việc tốt có còn kịp hay không...

Đương nhiên hắn ta không ngốc, trong lòng cũng hiểu rõ hắn ta đang nằm mơ.

Mấy ngày nay, trong nhà chướng khí mù mịt, có thể làm việc tốt mới là lạ.

"Không biết khi nào Vương gia đến phủ ta đón người?" Tống Hầu gia vội vàng hỏi.

Hoắc Triệu Uyên thấy dáng vẻ của hắn ta giống như ước gì Tống Anh rời đi sớm một chút thì nhất thời vui vẻ trong lòng: "Không gấp, bổn vương rất bận rộn.

Chẳng phải bên phía Công Bộ có chút chuyện phiền phức sao? Bọn họ còn đang chờ bổn vương tới xử lý đấy.

Ta thấy dường như Tống Anh sống ở Tống phủ rất vui vẻ.

Nếu vậy thì làm phiền Tống Hầu chăm sóc nàng thêm mấy ngày nữa nhé?"

"Chuyện này... không ổn lắm đâu?" Tống Hầu cười gượng.

"Có gì mà không ổn? Bây giờ, người này quả thực không phải là nữ nhi của ngươi, nhưng Tống Hầu đã nợ nàng rất nhiều mà? Nàng ở phủ của ngươi thêm mấy ngày nữa cũng xem như thành toàn cho tấm lòng muốn chăm sóc của ngươi." Hoắc Triệu Uyên nói xong thì nhanh chóng leo lên ngựa, lập tức rời đi.

Tống Hầu gia trở về nhà.

Lam thị vội vàng lao đến, hai mắt bà ta đỏ bừng, nhìn là biết mới vừa khóc xong: "Hầu gia, vậy phải làm sao đây? Phòng ngủ vô cùng hôi thối, chắc hẳn do nàng ta gây ra!"

"Không phải có người canh gác sao!?" Tống Hầu cũng muốn phát điên.

Giữa đêm hôm qua, hắn ta đang ngủ thì đột nhiên ngửi thấy mùi hôi, nôn ói suốt cả đêm, bây giờ hai mắt thâm đen, thật sự khó chịu!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 786: Chỗ dựa quá lớn


Hôm nay Lam thị muốn ngủ bù nhưng không ngờ đang ngủ thì nó lại tới nữa!

Rõ ràng đã phái người trông coi, nhưng cái mùi này giống như từ trên trời giáng xuống vậy!

Bây giờ Lam thị cũng sắp phát điên rồi, sắc mặt tệ hơn trước rất nhiều, nhìn như đã già đi mấy tuổi.

"Hầu gia, không biết nha đầu kia dùng cách gì mà có đề phòng thế nào cũng không đề phòng được.

Chỗ lão thái thái cũng đã bị hai lần..." Lam thị thở dài, "Hơn nữa... nhà bếp lớn cũng thúi hoắc..."

Tống Hầu gia vừa nhớ tới mùi hôi kia thì không nhịn được mà muốn nôn.

"Vấn đề là... không có ai nhìn thấy nàng làm chuyện này cả... Bên cạnh nàng chỉ có ba người kia, ma ma trông chừng nghiêm ngặt suốt cả ngày lẫn đêm, cũng không thấy có ai ra ngoài..." Lam thị rất đau đầu.

Vì vậy, cho dù muốn đổ chuyện này lên đầu Tống Anh cũng không được.

Còn lần đầu tiên, nàng đã nín thở, lui ra ngoài trước, ngoại trừ hai ma ma đứng bên cạnh lão thái thái để chăm sóc bà ta thì không có người ngoài nhìn thấy!

Sao có thể nói chuyện này do Tống Anh gây ra được?

"Không phải trước đây Hầu gia nói giải quyết Tống Tuân kia trước sao?" Lam thị hỏi.

Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới, sắc mặt của Tống Hầu gia càng đen hơn.

Giải quyết?!!

Hắn ta cũng đã xem thường Tống Tuân rồi.

Bình thường, nếu hắn không ở trong tòa nhà lớn kia thì là ở trà lâu hoặc hiệu sách, thư viện, không hề đi tới những chỗ không thích hợp.

Hắn ta thu mua mấy người đọc sách để nhằm vào Tống Tuân, không ngờ Tống Tuân này còn có bằng hữu, mà bằng hữu kia lại là nhi tử của Ngự sử Lục đại nhân!

Hai người bọn họ huynh đệ thân thiết, quan hệ không tệ, làm sao xuống tay đây?!

Bây giờ mới qua bao lâu chứ? Liên tiếp thất bại, hắn ta không kiếm được chỗ tốt gì từ chỗ huynh muội Tống Anh!

Đang yên đang lành lại gặp phải một đống rắc rối!

Hôm nay còn bị Hoàng thượng phạt!

Bây giờ, hắn ta chỉ cảm thấy bức bối trong lòng.

"Đừng làm ầm ĩ nữa.

Chỗ dựa sau lưng nàng ta lớn lắm, không chọc được đâu." Diên Bình Hầu nói.

"Nhà Trung Quốc Công sao?" Lam thị sửng sốt.

"Hắn? Nếu là hắn thì còn đỡ, ít nhất hắn còn biết phân rõ phải trái!" Tống Hầu gia cả giận.

Ý hắn không phải là Hoắc Triệu Uyên không nói lý lẽ mà là Hoắc Triệu Uyên già đầu rồi mới cưới được thê tử! Hôm nay hắn chạy đến trước mặt Hoàng thượng làm cái gì? Chẳng phải là sợ Hoàng thượng ban hôn nên mới đi trước một bước sao?!

Ai mà không biết tôn nữ của Trung Quốc Công đã được chọn cho Hoắc Triệu Uyên?

Hôm qua quận chúa kia vào cung một chuyến, hôm nay Hoắc Triệu Uyên đã tới.

Chẳng phải bị nha đầu chết tiệt kia xúi giục sao? Làm gì còn hiểu đạo lý nữa chứ!?

"Là Võ Thần Vương." Tống Hầu gia thở dài.

Lam thị nghe xong thì vô cùng khiếp sợ, nhưng không hiểu lắm: "Nàng có quan hệ gì với Võ Thần Vương? Hoắc Vương gia kia trước giờ đều không thích kết giao bằng hữu, luôn một thân một mình, sao có thể có giao tình với nha đầu chết tiệt kia được chứ?!"

"A, Hoắc Vương gia người ta nói Tống Anh là thê tử của hắn!" Tống Hầu gia chưa bao giờ phải nén giận như vậy.

Quả nhiên, Lam thị nghe xong thì toàn thân mềm nhũn, suýt nữa thì té ngã.

Hoắc Vương gia...

Nếu xét về quyền quý, hắn lợi hại hơn lão Vương gia nhiều!

Tuy rằng lão Vương gia kia là thúc thúc ruột của hoàng đế, nhưng Hoàng thượng vì nể mặt tiên hoàng nên mới tôn trọng lão Vương gia, còn Hoắc Vương gia thì khác.

Tuy rằng là vương gia khác họ nhưng chỉ cần Hoắc Vương gia này không tạo phản thì hắn có thể hành động tùy ý!

Bây giờ thiên hạ thái bình, trừ phi Hoắc Vương gia luẩn quẩn trong lòng muốn tìm cái chết, nếu không thì bất kể thế nào cũng sẽ không có khả năng tạo phản.

Tống Hầu gia liên tục thở dài, Lam thị lúc này cũng không khác hắn ta bao nhiêu.

Chỉ cảm thấy trong lòng như bị một tảng đá lớn đè nặng, chỗ nào cũng khó chịu!

Nhưng chuyện của Tống Anh còn chưa giải quyết xong.

Nàng cả ngày không ra khỏi viện, người của Tống gia trông chừng viện của nàng rất chặt chẽ, không hề có kẽ hở, thế nhưng trong nhà lại không ngừng xảy ra chuyện kỳ lạ.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 787: Đổi điều kiện khác


Lúc thì nhà bếp cháy, lúc thì nóc nhà thiếu gạch, thiếu ngói, hơn nữa, gần đây vận may của người trong nhà cũng không tốt.

Chẳng hạn như lão thái thái, hiếm khi muốn ra ngoài hít thở không khí thì lại bị quạ đen bay ngang qua cướp mất cây trâm trên đầu.

Một thứ tử của Tống gia ra hồ nước cho cá ăn thì gặp phải một con rắn trắng lớn quẫy nước bắn tung tóe làm ướt hết cả người, suýt nữa thì ngã xuống hồ nên làm ầm ĩ muốn rút cạn nước trong hồ để bắt con rắn lớn kia ra.

Nước trong hồ đã được rút cạn nhưng cũng không nhìn thấy cái gì bên trong.

Thậm chí... ngay cả mấy con cá mây trắng mà Tống Hầu gia thả vào nuôi trước đây cũng không thấy đâu.

Bây giờ, mấy con cá mây trắng này đang ở trong không gian của Tống Anh.

Lúc ở trong không gian, pháp thuật của nàng khá cao siêu.

Nàng đào hẳn một con sông lớn, dẫn nước sông bên ngoài vào, thêm chút linh thủy và một ít sinh vật phù du trong nước hồ của hầu phủ vào sông rồi thả mấy con cá mây trắng vào.

Có rắn trắng giúp nàng vơ vét, trong hồ không còn một con cá mây trắng nào.

Loại cá này rất đắt, giá một con phải hơn 100 lượng bạc.

Hồ nước này có tới hai mươi con, đã được Tống Hầu gia nuôi dưỡng nhiều năm.

Mỗi khi trong nhà có khách tới thì đều phải đến đây ngắm nhìn loại cá mây trắng xinh đẹp này một chút.

Bây giờ không còn nữa.

Không chỉ không còn cá mà càng đả kích hơn chính là nhà kho bị cháy lớn, rất nhiều tranh chữ và đồ cổ quý giá bên trong đều bị thiêu huỷ.

Hai phu thê này cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Nếu có thể đề phòng được thì bọn họ thề sẽ nhất quyết không cúi đầu trước Tống Anh, nhưng bây giờ thì...

Quá tà môn!

Bất đắc dĩ, bọn họ đành phải đi mời Tống Anh.

"Đổi điều kiện khác đi.

Ngươi muốn bao nhiêu tiền?" Tống Hầu gia hỏi.

Hắn ta nhất định sẽ không thừa nhận những chuyện cũ đó.

"Xem ra Tống Hầu gia vẫn còn rất nhiều tài sản nhỉ? Có vẻ đám cháy đó vẫn chưa đủ lớn nhỉ?" Tống Anh cười tủm tỉm nói.

Đồng tử của Tống Hầu gia co lại: "Quả nhiên là ngươi?!"

Tống Anh vẫn luôn bị nhốt bên trong viện tử này, không có ai nhìn thấy bọn họ đi ra ngoài.

Vậy thì làm sao nàng biết được chuyện nhà kho bị cháy!? - -

"Tống Hầu gia không cần phải đổ oan cho ta." Tống Anh cong môi cười, nhưng ngọn lửa sáng rực trong mắt nàng khiến hắn ta không khỏi sợ hãi.

"Tống Anh, ngươi nhất quyết phải nhìn thấy hầu phủ của ta loạn thành một nồi cám heo thì ngươi mới vừa lòng sao?! Ngươi đừng quên trong cơ thể của ngươi đang chảy dòng máu của ta! Là ta ban cho ngươi sự sống này! Ngươi làm như vậy không sợ thiên lôi đánh chết ngươi sao!?" Tống Hầu gia đã thật sự bắt đầu cảm thấy sợ hãi rồi.

Nếu công khai đối đầu với nhau thì hắn ta còn có khả năng chiến thắng.

Nhưng chắc chắn nha đầu này có thám tử trong phủ!

Thám tử được đưa vào phủ từ khi nào, có tổng cộng bao nhiêu người, hắn ta đều không biết rõ!

Hắn ta chỉ biết số lượng sẽ không quá ít, nếu không thì không thể nào tạo ra nhiều phiền phức trong nhà như vậy!

"Vậy ngươi thử gọi một tiếng để ông trời bổ sét xuống đầu ta một lần xem?" Tống Anh nở nụ cười châm chọc, "Ta đã nói rồi, các ngươi phải thừa nhận sự thật.

Chỉ cần lời đồn đãi bên ngoài có liên quan đến hầu phủ làm ta hài lòng thì ta sẽ lập tức rời đi."

"Hầu phủ các ngươi không hề thoải mái chút nào, nơi này cái gì cũng không có, làm gì sánh được với tòa nhà lớn mà ta tự mua? Ngươi thật sự tưởng ta thích nơi này lắm sao?!" Tống Anh nói thêm.

Tống Hầu gia siết chặt nắm tay.

Nếu hắn ta nói ra ngoài thì danh dự nhiều năm của cái nhà này sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Nếu hắn ta không nói...

Cứ tiếp tục như vậy thì e rằng nương của hắn ta cũng không sống được bao lâu nữa.

Bà ta bị giày vò liên tục, giờ đây, sức khỏe của bà ta rất kém.

Còn nhi tử của hắn ta nữa.

Ngày ấy, sau khi tỉnh lại, hắn ta chỉ nói mình đã ăn bánh ngọt và cháo trước khi bị trúng độc, trong khi hai thứ đó vốn dĩ phải đưa tới chỗ Tống Anh!

Còn chuyện gì không rõ nữa?!

Tống Anh đã sớm biết hắn ta hạ độc nên cho người đưa đồ ăn có độc đến chỗ nhi tử của hắn ta!

Nếu giữ loại người thần thông quảng đại thế này ở lại trong phủ thì e rằng ban đêm hắn ta không thể nào yên giấc được!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 788: Quả báo ở kiếp này


Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Tống Hầu gia cuối cùng cũng gật đầu.

"Được, ta đồng ý với ngươi.

Ngày mai, ta sẽ cho người lan tin trong thành.

Đến lúc đó... trả lại sự công bằng cho ngươi." Cuối cùng vẫn phải cúi đầu.

"Ngươi nhớ phải nói rõ cho người khác biết rằng đây là chuyện mà cả nhà Tống Hầu gia ngươi đều thừa nhận, thậm chí... từ nay về sau, nếu có ai mở miệng hỏi thăm thì cả nhà các ngươi cũng không được phản bác.

Nếu không thì... lần sau ta sẽ tới nữa.

Cho dù ta không ở đây thì vẫn có thể dễ dàng khiến Hầu phủ trở thành dáng vẻ như bây giờ." Tống Anh cười tủm tỉm nói thêm.

Nụ cười rực rỡ của nàng khiến người ta nhìn mà thấy phiền muộn và sợ hãi.

Trong lòng hận không thể b*p ch*t Tống Anh, nhưng trên thực tế lại không thể làm gì được.

Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ?

Hắn ta đường đường là Diên Bình Hầu mà ngay cả một tiểu nha đầu cũng không thu phục được?!

"Được, cứ làm theo lời ngươi nói.

Nhưng nếu sau khi ta đồng ý mà ngươi lại đổi ý thì phải làm sao!? Tống Anh, lão thái thái đã lớn tuổi rồi..." Tống Hầu gia hơi có vẻ khúm núm.

"Chuyện này thì phải xem vận may của ngươi.

Nếu tâm trạng của ta tốt thì nhà các ngươi trời quang, gió mát.

Nếu tâm trạng của ta không tốt thì mời ngươi đón chờ gió thét, mưa gào.

Làm người vốn dĩ chính là mười năm trước xem ý ngươi, mười năm sau xem ý ta.

Trước đây, tính mạng của ta do các ngươi quyết định.

Bây giờ đổi lại cũng là theo lẽ thường mà thôi.

Nếu ngươi cảm thấy không công bằng thì có thể không đồng ý mà." Tống Anh cười nói.

Tống Hầu gia nghe xong thì lập tức cảm thấy trong miệng tanh tanh!

Nha đầu này thật độc ác!

Tống Anh thấy sắc mặt của hắn ta khó coi thì nói: "Mới có bấy nhiêu đó mà đã không chịu nổi rồi sao? Năm đó, khi ngươi chặt ngón chân của Tống Anh, nàng có đau hay không hả?" - -

Giọng nói của Tống Anh lạnh lẽo như oan hồn tới đòi mạng.

Tống Hầu gia nghe vậy thì toàn thân lạnh toát, vội vàng lùi ra sau hai bước.

"Ngươi, ngươi không phải nữ nhi của ta!?" Tống Hầu gia cả kinh nói.

Chẳng trách! Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi chưa đến ba năm, sao một người có thể thay đổi nhiều như vậy chứ?!

"Ta vốn dĩ không phải nữ nhi của ngươi.

Cha ta tên là Tống Kim Sơn, là một người tốt." Tống Anh cong môi cười.

Tống Hầu gia lảo đảo bỏ chạy.

Tống Anh nhìn bóng dáng của hắn ta, cười lạnh một tiếng.

Làm người vẫn đừng nên làm chuyện trái với lương tâm thì hơn, nếu không thì sau này sẽ rất dễ chột dạ và sợ hãi, không chừng còn đái ra quần.

Tống Anh nói câu cuối cùng cực kỳ khẽ khàng, chỉ có mình Tống Hầu gia nghe thấy.

Lúc này, cả người hắn ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Là oan hồn? Hay là yêu quái? Rốt cuộc là thứ gì!?

Gương mặt đó không sai, nảy nở hơn một chút nhưng quả thực là dáng vẻ của nữ nhi hắn ta...

Thế nhưng...

Sau khi về phòng, Tống Hầu uống liên tục mấy chén nước, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được.

Sau đó, hắn ta chỉ có thể đè nén cảm xúc kinh hoảng này xuống dưới đáy lòng rồi vội vàng phân phó người đi làm việc.

Cho người đi khắp nơi lan truyền tin đồn.

Không phải hắn ta chưa từng làm loại chuyện này bao giờ mà đây là lần đầu tiên người bị hại là chính hắn ta.

Hơn nữa, cũng thật đáng buồn.

Hắn ta muốn làm chuyện này thì cũng rất đơn giản.

Huống chi, trước đó hắn ta còn bị Hoàng thượng khiển trách.

Gần như chỉ trong một ngày, khắp kinh thành đã lan truyền tin tức này.

Năm đó, vì sao người nhà này muốn dìm chết đứa trẻ mới được sinh ra, vứt đứa trẻ cho người khác như thế nào, lại làm sao mà đón về rồi sau đó suýt nữa ép chết đứa trẻ đó ra sao, mọi chuyện được kể lại sinh động như thật.

Những khuê nữ đã xuất giá của nhà Diên Bình Hầu đều chạy về.

Bọn họ muốn Lam thị đi xử lý lời đồn này ngay lập tức.

Nhưng lúc này, Lam thị đã vô cùng tiều tụy.

Còn Diên Bình Hầu thì hoàn toàn không muốn gặp bọn họ.

Trong lời đồn còn nói rằng gần như tất cả các tiểu thư trong Tống phủ đều từng làm tổn thương Tống Anh!

Vì vậy, sau khi lời đồn này xuất hiện, bọn họ đương nhiên trở thành người xấu, còn không dám ngẩng đầu ở phu gia.

Tống Anh không hề đồng cảm với bọn họ, đây là quả báo của bọn họ ở ngay kiếp này.

E rằng năm đó khi mỉa mai nguyên chủ, sỉ nhục nguyên chủ, thậm chí là nhẫn tâm tra tấn nàng ấy, bọn họ cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay đúng không?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 789: Thôn phụ


Mấy ngày nay, những khuê nữ đã gả ra ngoài của Tống gia đều tức giận đến mức muốn mắng người, thậm chí còn ngầm nguyền rủa Tống Anh vô số lần.

"Nhị tỷ, có phải phụ thân đã già nên hồ đồ rồi không!? Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy ở bên ngoài, sao hắn có thể giả vờ không biết gì được chứ?!" Lúc này, Tống Mạt đã tức giận đến phát run.

Tuy nàng ta là một thứ nữ, cũng không được gả cho người quá vinh hiển, nhưng có hầu phủ chống lưng nên phu gia cũng không dám bày sắc mặt với nàng ta.

Nhưng bây giờ, đây là lần đầu tiên bà bà của nàng ta châm chọc nàng ta không có giáo dưỡng!

Hai mắt của Tống Hương bên cạnh cũng đã đỏ rực: "Nhị tỷ, tướng công nói ta không đối xử tốt với tỷ muội ruột thì nhất định sẽ không chăm sóc chu đáo cho thứ tử của hắn, bây giờ đã cho di nương trong phủ đón con về rồi."

Nàng ta vốn định làm khó dễ mấy đứa nhỏ để các di nương ngoan ngoãn hơn.

Ai mà ngờ được trong nhà lại đột nhiên xảy ra chuyện thế này!

Nhất là phụ thân còn bị Hoàng thượng trách phạt, những người đó đúng là gió chiều nào theo chiều ấy!

Lúc này, hai thứ nữ đều dùng ánh mắt trông mong nhìn Tống Hoan, hy vọng nàng ta có thể nghĩ ra được cách nào đó.

"Phụ thân không chịu gặp chúng ta, các ngươi nói với ta thì có ích lợi gì?" Tống Hoan hừ một tiếng, "Các ngươi sống không tốt, chẳng lẽ ta sống tốt sao? Đừng quên rằng ta và các ngươi đều giống nhau."

"Nhị tỷ, đương nhiên ngươi không giống bọn ta mà? Từ nhỏ, ngươi đã được nuôi lớn như đích trưởng nữ, lúc tìm hôn sự cũng chọn hầu phủ.

Đâu giống như bọn ta, tùy tiện gả cho ai cũng được?" Tống Mạt cười cười.

Nếu hỏi nàng ta đố kỵ với ai nhất trên đời này thì câu trả lời chính là Tống Hoan thay thế cho Tống Anh.

Rõ ràng đều là thứ nữ, thậm chí nương ruột cũng đã chết, vốn dĩ còn không bằng bọn họ mới phải.

Thế nhưng, bởi vì Tống Anh trời sinh có sáu ngón chân nên đích mẫu đã để Tống Hoan thế thân nhằm che giấu tai mắt của người ngoài.

Dù sao thì đích mẫu cũng thích Tống Hoan nên bọn họ chỉ có thể tôn trọng nàng ta.

"Nhị tỷ, bọn họ đều nói Tống Anh đã quay về... Có phải nàng cố ý tới báo thù không? Nhưng cho dù là vậy thì phụ thân cũng không nên mặc kệ nàng chứ? Ngươi có thể đi hỏi mẫu thân được không? Cũng để trong lòng bọn ta yên tâm hơn." Tống Hương nói.

Trong lòng Tống Hoan cực kỳ khó chịu.

Hỏi thì nhất định phải hỏi rồi.

Chẳng qua là, nàng ta đã về nhà lâu như vậy rồi mà mẫu thân, tổ mẫu, thậm chí ngay cả ca ca cũng đều bị bệnh.

Nàng ta thật sự không hiểu được chuyện này.

Tuy nhiên, bọn họ đã xuất giá nên không tiện ở lại nương gia quá lâu.

"Nghe nói Đại tỷ vẫn luôn ở trong nhà, hay là... chúng ta đi gặp Đại tỷ đi? Nếu Đại tỷ có thể ra mặt giải thích với người khác thì có lẽ tin đồn sẽ dừng lại." Tống Hoan ngẫm nghĩ một chút rồi đề nghị.

"Nhưng nàng sẽ đồng ý sao? Không chừng trong lòng vẫn còn hận chúng ta đấy?! Trước đây, mỗi lần nhìn thấy chúng ta thì đều ủ rũ, thẫn thờ, chắc chắn bây giờ càng đáng ghét hơn trước đây." Tống Hương lập tức nói.

"Nhị tỷ à, ngươi chưa từng gặp thôn phụ nào đúng không? Dạo trước ta từng đến thôn trang một chuyến, đúng lúc nhìn thấy một thôn phụ.

Quả thực vô cùng thô bỉ, lời nói và hành động cực kỳ đáng ghét.

Vừa mở miệng đã mắng chửi người khác, không được như ý thì lăn ra đất la lối, khóc lóc ăn vạ.

Đại tỷ sống ở quê lâu như vậy, bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ nữa, không chừng cũng giống như thôn phụ kia, một chút quy củ cũng không hiểu!" Tống Mạt cũng nói.

Tống Hoan nghe thấy câu tuổi không còn nhỏ nữa thì trong lòng lập tức không vui.

Tống Anh sinh cùng năm, thậm chí là cùng tháng với nàng ta.

Bây giờ tính ra thì vẫn chưa đến hai mươi, sao lại nói là tuổi đã lớn?

Nhưng mà... những chuyện khác thì rất đúng.

Trèo cao thì té đau, trước đây ở nơi cao, sau đó lại bị vứt bỏ, nội tâm nhất định đã trở nên méo mó từ lâu rồi, tính tình trở nên gay gắt và đáng sợ cũng là điều bình thường.

"Như vậy đi, lát nữa chúng ta đến thăm nàng, nói nhiều lời hay để thuyết phục nàng.

Nếu thật sự không được thì cho nàng chút tiền.

Nhất định phải khiến Đại tỷ làm chứng cho chúng ta." Tống Hoan nói.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 790: Đây là Đại tỷ?


Tống Hoan là người mà hai người này cực kỳ tin tưởng, nàng ta đã nói như vậy thì hai người kia đương nhiên sẽ liên tục gật đầu đồng ý.

Hỏi thăm hạ nhân một chút mới biết được người này vẫn đang ở Phong Lan Uyển.

"Hầu gia dặn dò rằng không được quấy rầy đường Nhị tiểu thư." Hạ nhân thấy bọn họ muốn đi thì lập tức ngăn cản.

"Tỷ tỷ về nhà, bọn ta làm muội muội, sao có thể không đi gặp một lần chứ? Bọn ta cũng biết phụ thân thương Đại tỷ, nhưng bọn ta sẽ không bắt nạt tỷ tỷ nên không sao đâu." Tống Mạt cười tủm tỉm nói.

Tống Mạt ngẩng cao đầu, còn Tống Hoan lại không nói một lời.

Nhiều ngày nay, Tống gia rất hỗn loạn, nhưng ngoại trừ người của Tống gia và một ít tâm phúc thì những người khác đều không rõ chân tướng.

Mà những tâm phúc đó lại kín miệng nhất.

Tống Hầu cũng là người sĩ diện, thậm chí còn khó mà nói ra chuyện nhà kho trong nhà bị cháy là do Tống Anh làm.

Nếu không thì có vẻ như Tống Anh rất có bản lĩnh, sẽ khiến người khác cười nhạo nhà của hắn ta đầy lỗ hổng như cái sàng.

Hạ nhân bọn họ sao có thể ngăn được quyết tâm của ba vị tiểu thư?

Huống chi còn có Tống Hoan luôn được sủng ái ở đây.

Vì thế, ba người thuận lợi đi tới Phong Lan Uyển.

Lúc này, Tống Hầu gia đã hoàn toàn từ bỏ, rút hết những người canh gác bên ngoài Phong Lan Uyển đi.

"Phụ thân cũng thật là, nếu thương xót Đại tỷ thì sao không sắp xếp cho Đại tỷ một chỗ ở tốt chứ? Lại vẫn là chỗ hẻo lánh như vậy." Tống Mạt che miệng cười cười.

Nhìn như đồng cảm, nhưng thật ra là vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Tống Hoan nhìn viện tử này, ánh mắt cũng mang theo ý cười.

Hôm nay, Tống Anh đã nghe thấy lời đồn đãi bên ngoài nên định ngày mai sẽ rời đi.

Chưa từng nghĩ tới chuyện bị người khác tìm tới cửa.

"Đây là Đại tỷ ư?" Sau khi bước vào trong viện, Tống Hương nhìn thấy Hoàng Diện nên vô thức hỏi một câu, sau đó ngạc nhiên nói: "Sao lại thay đổi nhiều như vậy? Nhìn giống như ba mươi tuổi! Còn xấu hơn trước đây nữa..."

"..." Hoàng Diện.

"Đây không phải Đại tỷ, ngươi nhận nhầm rồi." Tống Hoan lắc đầu.

Tuy rằng đã lâu không gặp nhưng nàng ta vẫn nhớ rất rõ gương mặt của Đại tỷ, chắc chắn không thể nào biến thành như vậy được.

Hơn nữa...

Tống Mạt và Tống Hương đều không biết, nhưng nàng ta lại biết rõ Tống Anh đã bị huỷ dung.

Lúc ấy, khi phụ mẫu tiễn Tống Anh đi, nàng ta còn đến chỗ mẫu thân hỏi thăm.

Tâm Hoa còn nhỏ tuổi nên có một số việc trước giờ mẫu thân chỉ nói với nàng ta.

Khi đó, nàng ta cũng biết chuyện Tống Anh vì để được rời đi mà tự rạch mặt.

"Đúng rồi, không phải bên ngoài đồn đãi rằng nàng tự hại mình để tìm đường sống sao? Đây là chuyện gì vậy?" Tống Mạt đột nhiên nhớ tới điều gì đó, quay sang hỏi Tống Hoan.

"Lời đồn mà ngươi cũng tin à? Chẳng qua là tiểu nhân gây chuyện, nói mấy câu công kích nhà chúng ta mà thôi." Tống Hoan thuận miệng đáp, nói xong thì nhìn Hoàng Diện, dịu dàng hỏi: "Vị ma ma này, Đại tỷ ta đang ở đâu? Hôm nay ba tỷ muội bọn ta đặc biệt tới đây thăm nàng."

Hoàng Diện đảo mắt: "Ta chính là Đại tỷ của các ngươi! Vậy mà các ngươi lại không nhận ra ta sao?"

"..." Mí mắt của Tống Hoan giật giật: "Sao lại..."

"À, không phải mặt của ta bị huỷ dung sao? Ta tìm được một thần y, tuy thần y kia nói có thể xóa đi vết sẹo nhưng dung mạo sẽ xấu đi mấy phần." Hoàng Diện sờ sờ mặt, cong môi cười nói.

Tống Anh đang ngủ trưa trong phòng, nghe thấy lời này thì trở mình, không quan tâm.

Tống Hoan cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Ngươi thật sự là Đại tỷ ư? Vậy thì ngươi cũng thay đổi quá nhiều rồi, không hề giống trước đây một chút nào." Tống Mạt cũng cảm thấy không thể tin nổi.

Quả thực là đổi sang một cái đầu khác!

Hoàng Diện ngượng ngùng cười: "Không còn cách nào khác.

Các ngươi không biết vết sẹo kia đáng sợ tới mức nào đâu, ta thậm chí còn không tiện bước ra khỏi cửa.

Bây giờ tuy xấu xí nhưng dù sao thì vẫn có thể ra ngoài gặp người khác... Ba vị muội muội, các ngươi tới tìm ta làm gì?"
 
Back
Top