Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 751: Còn có thể sống được mấy năm


Trong lúc hai huynh muội Tống Anh trò chuyện thì ở bên kia, cô nương muốn cứu rắn lúc nãy đang vô cùng buồn bã.

"Cô nương kia thật độc ác, ngay cả rắn cũng không tha, vậy mà lại ăn thịt rắn..." Nha hoàn thở dài.

Không phải cô nương nhà nàng ta thích rắn mà là khi còn bé từng thường xuyên nằm mơ thấy rắn, đạo sĩ đều nói tiểu thư nhà nàng ta có duyên với rắn.

Thậm chí, khi cô nương còn nhỏ từng bị một con mèo hoang dọa sợ, lúc đó nhờ có một con rắn bò tới đánh nhau với mèo hoang nên tiểu thư mới có thể chạy đi.

Vì vậy, tuy tiểu thư sợ loài rắn nhưng từ nhỏ đã có lòng tôn kính chúng.

"Không được nói như vậy.

Con rắn đó do nàng bắt được, nàng muốn ăn hay muốn thả đi đều là chuyện của người ta, chỉ tiếc ta đã chậm một bước mà thôi." Vị tiểu thư này thở dài.

"Nhưng mà nàng đã nói dối lừa tiểu thư mà? Rõ ràng đang hầm trong nồi mà lại nói là đã thả đi rồi!" Nha hoàn hầm hừ.

Tiểu thư lắc đầu: "Ngươi đừng nghĩ xấu về người ta như vậy, có lẽ trong nồi chỉ là thịt bình thường mà thôi."

"Sao thịt bình thường có thể thơm như vậy được chứ..." Nha hoàn mau miệng cãi lại.

Nói xong, thấy sắc mặt tiểu thư nhà nàng ta trắng nhợt thì lập tức cảm thấy bản thân mình lắm miệng.

"Ta thấy cô nương kia ngồi xe lừa, ra ngoài cũng không mang theo mấy người, ăn mặc cũng bình thường, có lẽ là gia cảnh không tốt lắm.

Nếu ngươi là nàng thì nhất định cũng muốn ăn thịt con rắn này thôi." Cố Minh Bảo lại nói.

Cố Minh Bảo vừa dứt lời, nha hoàn nhìn ra bên ngoài rồi nói: "Cô nương, bên ngoài nổi gió rồi, có lẽ đêm nay sẽ mưa."

"Mưa?" Cố tiểu thư sửng sốt, quay sang nhìn mấy người Tống Anh bên kia.

"Chúng ta có còn dư lều không? Cho người đưa cho cô nương kia một cái đi." Cố Minh Bảo lập tức nói.

Nghe thấy vậy, tiểu nha hoàn nhíu mày: "Tiểu thư, không tốt lắm đâu? Người nọ vừa mới ăn thịt rắn..."

"Đã nói rồi, chuyện này không phải lỗi của người ta.

Đều là người đi ra ngoài thì nên chiếu cố lẫn nhau một chút.

Lỡ như trời thật sự đổ mưa, chúng ta bên này yên ổn, bọn họ đều chật vật thì sao trong lòng có thể thoải mái được?" Cố Minh Bảo nói.

Tiểu nha hoàn thở dài, vẫn cho người đi làm.

"Tiểu thư, người lương thiện như vậy, sau khi tới kinh thành, sao có thể đấu lại người khác chứ?"

Cố Minh Bảo nghe vậy thì cũng không đáp lại.

Với sức khỏe của nàng ấy thì còn có thể sống được mấy năm chứ? Muốn đấu tới đấu lui với người khác làm gì.

Chỉ chốc lát sau, lều đã được đưa đến chỗ Tống Anh.

Cái lều này còn rất lớn, đủ để mấy người Tống Anh cùng đi vào trú mưa, không cần phải chen chúc trong xe lừa.

Thật ra, cho dù người khác không cho mượn lều thì nàng cũng sẽ không bị ướt.

Sao có thể không mang theo đồ che nắng, che mưa lúc ra ngoài được chứ?

Nhưng quả thực không lớn bằng cái lều mà cô nương kia đưa qua.

Nếu là ý tốt thì Tống Anh cũng nhận.

Sau nửa đêm, quả nhiên trời đổ mưa.

Con rắn mà Tống Anh bắt được hôm qua đã có chút linh trí nên nhân lúc đêm tối, nàng thả nó ra ngoài để nó bò một vòng quanh chỗ tiểu thư người ta nghỉ ngơi.

Giữa đêm khuya, Cố Minh Bảo cảm thấy dường như trước mặt hơi ngứa, mở mắt ra thì nhìn thấy một con rắn trắng như tuyết dựng đứng ngay trước mắt.

Nàng ấy vô cùng hoảng sợ, còn chưa kịp kêu lên thì con rắn kia đã bỏ đi, trước khi bò ra ngoài lều còn quay đầu nhìn nàng ấy một cái.

Cố Minh Bảo sợ tới mức ngây người, nhưng khi nhìn thấy con rắn kia...

Lại cảm thấy mừng rõ!

Vậy mà nó chưa chết, được cô nương kia thả đi rồi ư?!

Cô nương kia quả thực không phải kẻ lừa đảo!

Tống Anh thu con rắn vào trong không gian, ở trong lều lớn rất dễ chịu.

Cơn mưa không kéo dài quá lâu, trời vừa sáng thì đã tạnh.

Sau khi Tống Anh bảo Đại Hoàng mang lều đi trả, bọn họ tiếp tục lên đường.

Cố Minh Bảo bên kia còn đang định tới mời Tống Anh "nhân phẩm cao thượng" này đi cùng nhau nhưng lại chậm một bước.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 752: Tòa nhà cao cấp


Xe lừa của Tống Anh chạy rất nhanh, ngay cả con ngựa của Tống Tuân cướp từ công tử Tiết gia trước đây vốn dĩ là ngựa tốt thượng phẩm, còn được Tống Anh cho ăn đồ tốt trong thời gian dài cũng không thể vượt qua nó.

Tuy rằng trong số mười mấy con ngựa, cuối cùng chỉ có một con sinh ra linh trí nhưng Tống Anh vẫn kiếm lời không ít.

Con này được Tống Anh nuôi dưỡng vô cùng cường tráng, chạy cực kỳ nhanh.

Không bao lâu sau đã bỏ xa đội ngũ trước đó đi cùng, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Mấy ngày sau, thành công vào thành.

Tống Anh hiếm khi lại đội mũ có rèm lên.

Sau khi vào thành, Tống Anh tìm người môi giới trước, lập tức bắt đầu tìm mua nhà.

Toàn bộ kinh thành có tổng cộng hai mươi tám con đường lớn, hẻm nhỏ nhiều không đếm xuể.

Có một con đường lớn chạy thẳng từ phía nam tới phía bắc kinh thành là trục đường chính, đa số cửa hàng nằm trên con đường này thuộc sở hữu của người có quyền thế.

Nhà bình thường cũng có mấy loại, xa một chút sẽ rẻ hơn, mấy gian nhà ngói cũ đã hơn 300 lượng bạc, nhà nhỏ một chút thì 70 đến 80 lượng cũng có thể mua được.

Căn nhà mà Tống Anh muốn xem đương nhiên không phải loại này.

Đầu tiên, vị trí nhất định phải tốt, gần đó phải có tiệm sách, thư viện và trà lâu.

Thời đại này, người đọc sách thích đến trà lâu bàn luận về những vấn đề lớn.

Việc tranh luận giúp mở rộng tư duy, Tống Tuân nhất định phải làm quen với bọn họ.

Diện tích cũng không thể quá nhỏ, nhất định phải có mấy viện bên trong.

Tống Tuân tuy là "ca ca ruột" của nàng nhưng cũng phải tách ra ở.

Hơn nữa, nếu sau này lão gia tử và cả cha nương tới đây làm khách thì phải có chỗ nghỉ lại mới được.

Ngoài ra...

Bây giờ nàng đã có tiền nên càng chú trọng đến việc hưởng thụ hơn.

Vì vậy, trong nhà phải có hồ nước, đình đài, vườn hoa, hòn non bộ.

Vì nàng yêu cầu nhiều thứ nên chỉ có mấy căn nhà có thể lọt vào mắt nàng.

Vị trí tốt như vậy, nếu là nhà bình thường chỉ có hai viện thì bỏ ra 4000 đến 5000 lượng đã có thể mua được, nhưng căn nhà mà Tống Anh nhìn trúng thì khác.

Bên trong có sáu viện đúng theo quy cách, mỗi viện còn có vườn hoa nhỏ, diện tích cũng không nhỏ, mặc dù là một viện nhưng cũng đủ cho một nhà mấy người sinh hoạt.

Ngoài ra, đằng sau còn có một khu vườn lớn để ngắm cảnh.

Người môi giới chào giá quá cao, Tống Anh dốc hết sức trả giá, cuối cùng vẫn phải tiêu 28000 lượng!

Căn nhà thế này, trừ phi là thương gia đủ giàu có hoặc quý tộc đã truyền thừa mấy thế hệ, nếu không thì thật sự không mua nổi, ngay cả Diên Bình hầu phủ cũng không rộng hơn bao nhiêu.

Đương nhiên, tòa nhà của hầu phủ do bề trên ban cho, dinh thự nhà quan và nhà ở của dân chúng vốn khác nhau, không cần phải so sánh.

Tống Tuân hoàn toàn ngơ ngác từ đầu tới cuối trong suốt quá trình mua nhà.

Hắn cũng mang theo tiền tới đây.

Cha nương đã dặn dò riêng rằng sau khi tới kinh thành, nếu hắn muốn tìm chỗ ở thì chớ để muội muội tiêu tiền!

Bây giờ, hắn đã là một cử tử, trong tay cũng có 500 lượng bạc tiền mặt, cha nương còn cho thêm 300 lượng, Tống gia và những thôn dân khác cũng góp 50 lượng, hy vọng sau khi hắn dẫn theo muội muội tới kinh thành thì có chỗ đặt chân.

Kết quả...

Sau khi tới nơi mới phát hiện nhà ở kinh thành vô cùng đắt.

Tiền của hắn chỉ đủ để mua một căn nhà vô cùng cũ nát ở nơi xa nhất.

Hắn thì không sao, nhưng còn... Tống Anh...

Mấy năm nay, Tống Anh không hề phải chịu khổ nên hắn cũng không nỡ nhẫn tâm để Tống Anh đi theo hắn chịu khổ, chỉ đành gật đầu.

Ngoài ra, hắn đưa hơn một nửa tiền bạc trong tay cho Tống Anh, một ít trong đó xem như phí ở nhờ.

Nhưng hắn thật sự không ngờ Tống Anh lại mua tòa nhà cao cấp như thế!

Sáu đại viện, bọn họ có mấy người chứ?!

"28000 lượng..." Tống Tuân thật sự bị đả thích.

Nếu hắn làm quan tham thì phải th.am nh.ũng bao lâu mới có thể có được nhiều tiền như vậy? Nếu không tham, làm quan thất phẩm tép riu, bổng lộc một năm cũng chỉ được mấy trăm lượng, 28000 lượng này...

Dựa vào bổng lộc của quan thất phẩm, cho dù không ăn, không uống cũng phải dành dụm hơn một trăm năm nhỉ?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 753: Lấy oán trả ơn


Giờ khắc này, cuối cùng Tống Tuân cũng hiểu rõ vì sao trên đời này lại có nhiều quan tham như vậy.

"Sao hai người chúng ta có thể ở hết căn nhà lớn như vậy chứ?" Tống Tuân thật sự không thể chấp nhận được, cứ nghĩ đến việc căn nhà này tốn đến vạn lượng bạc thì hắn lập tức cảm thấy khối lượng này ép bản thân không thở nổi.

"Muội đâu có mua căn nhà này cho bản thân mình." Tống Anh nghiêm túc nói, "Huynh nghĩ xem, lỡ như sau này huynh ở lại kinh thành, nếu không có nhà thì sao mà được chứ? Hơn nữa, nếu bỏ lỡ căn nhà tốt như vậy thì quá đáng tiếc!"

"Ta làm gì kiếm được nhiều tiền như vậy... Không được." Tống Tuân lắc đầu.

Cho dù có thể kiếm được thì hắn cũng sẽ không tiêu tiền vào việc mua nhà, mua đất ổn định hơn biết bao nhiêu?

"Huynh không hiểu chuyện này rồi.

Huynh nhìn người giàu có ở kinh thành đi, có nhà ai mà không có mấy căn nhà lớn? Sau này khi huynh thành hôn rồi sinh con, nhi tử, nữ nhi và cha nương đều phải tách ra ở riêng.

Căn nhà này chỉ có sáu viện là còn ít đấy!" Tống Anh mở to đôi mắt vô tội, "Bây giờ muội mua trước, sau này nếu huynh cần thì mua lại từ chỗ muội.

Muội đương nhiên sẽ không hố huynh, cùng lắm chỉ kiếm của huynh 2000 lượng là đủ rồi.

Đến lúc đó, huynh làm tròn cho muội một chút, cũng để muội muội có lời."

"..." Mí mắt của Tống Tuân giật giật.

Tống Anh thấy Tống Tuân trông vô cùng đáng thương thì dứt khoát nói: "Huynh yên tâm đi.

Không phải huynh muốn leo lên trên sao? Nếu như thế thì ắt sẽ có một ngày có thể mua nổi căn nhà này."

"Huynh cho rằng làm quan kiếm tiền từ đâu ra? Cứ lấy hầu phủ làm ví dụ đi, tước vị Hầu gia này một năm cũng không được bao nhiêu bổng lộc, lại phải nuôi sống cả nhà già trẻ.

Nếu thật sự dựa vào bổng lộc thì người của Diên Bình hầu phủ đã sớm chết đói rồi." Tống Anh cười nói.

Tống Tuân nhíu mày: "Không dựa vào bổng lộc?"

Vậy dựa vào cái gì...

"Lúc Hầu gia đời đầu tiên mới được ban chức tước, nhà ở do bề trên ban cho.

Vị Hầu gia đó rất được lòng vua nên hầu phủ vô cùng khí phái, ngoại trừ tòa nhà, hoàng đế còn ban thưởng mấy thứ."

"Chẳng hạn như, nếu phái đi làm việc, làm tốt thì sẽ được nhận một ít vàng bạc châu báu.

Hoàng thượng đều ban thưởng thứ tốt, không chừng người có quan hệ tốt cũng sẽ tặng một ít quà để chúc mừng.

Giống như khi huynh đậu cử nhân vậy, không cần làm gì khác mà đã có mấy trăm lượng tiền bạc và hơn trăm mẫu đất tới tay rồi."

Tống Tuân trầm mặc trong chốc lát.

Vì vậy, người có tiền sẽ càng có tiền...

Trừ phi vị huân tước đó không biết cách quản lý tài sản hoặc con cháu không biết cố gắng, tiêu tiền như nước thì mới dẫn đến chuyện thu không đủ chi.

"Quan trọng nhất là việc thi cử quan trọng như thế thì phải sống thật thoải mái.

Nếu huynh thật sự mua một tòa nhà nhỏ chật hẹp thì huynh cũng không cần đọc sách nữa đâu." Tống Anh cười nói.

Lời nàng nói có ẩn ý, Tống Tuân suy nghĩ một chút rồi cũng hiểu ra: "Ý muội là có thể hầu phủ sẽ đến mời huynh đến ở?"

"Đúng vậy.

Tộc Tống thị có một người có tiền đồ, sao Tống Hầu gia có thể không kiểm soát trong tay mình được chứ? Chỉ cần huynh ở lại nhà hắn thì chính là nhận ân tình của người ta.

Sau này, cho dù huynh công thành danh toại thì cũng luôn phải tôn trọng bọn họ.

Nếu không... chỉ với một câu "lấy oán trả ơn" là có thể hủy hoại danh tiếng của huynh." Tống Anh nói bậy nói bạ.

Tống Tuân lập tức giật mình, cảm thấy bản thân quả nhiên đã quá sơ suất.

Đều là người cùng một tông tộc, nếu hầu phủ thấy hắn có tài học không tệ, muốn giữ lại, nếu hắn từ chối thì chính là không biết tốt xấu.

Nhưng nếu có một chỗ ở vô cùng yên tĩnh và thích hợp thì hầu phủ sẽ không thể nói được gì.

"Ta hiểu rồi." Tống Tuân lập tức nói.

Tống Anh cong môi cười.

...

Sau khi cho người đặt mua vài thứ, bọn họ lập tức dọn vào.

Ngay sau đó, Tống Tuân gửi bái thiếp đến Diên Bình hầu phủ.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 754: Tre xấu mọc ra măng tốt


Bây giờ, Tống Hầu gia cũng đang chờ tin tức.

Bình thường hắn ta bận rộn công việc, cũng không quá để ý đến chuyện của Tống Anh, thấy người được phái đi chậm chạp không quay về thì chỉ cho rằng công việc bị trì hoãn, trước giờ chưa từng nghi ngờ những người này sẽ không hoàn thành nhiệm vụ mà hắn ta giao cho.

Sau khi hạ triều, quản gia trình bái thiếp lên.

"Tống Tuân? Đây là ai?" Tống Hầu gia ngẩn người.

Bên trên viết... dẫn muội muội tới thăm?

"Hẳn là... chi ở quê.

Không phải trước đó Tứ công tử và Ngũ tiểu thư đã đi tế tổ sao?" Quản gia nói.

Tống Hầu gia nghe vậy thì trên mặt lộ ra mấy phần ngạc nhiên: "Chi đó vậy mà cũng có người thi đậu cử nhân? Tre xấu mà cũng có thể mọc ra măng tốt sao? Đúng là kỳ lạ."

Hắn ta khẽ cười, không hề để bụng.

"Theo lý mà nói, nếu quê quán có người thi đậu thì đương nhiên sẽ muốn bái kiến người, nếu có thể được người chỉ điểm mấy phần thì không còn gì tốt hơn.

Hôm nay lúc nhận thiệp, hỏi thăm gã sai vặt kia thì mới biết Tống Tuân này sang năm chỉ mới hai mươi tuổi, xem như tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Nếu năm sau có thể thi đậu tiến sĩ thì cũng có ích đối với người."

Trong tộc có người đậu tiến sĩ chứng minh Tống thị có nền tảng tốt, người khác nhìn vào cũng sẽ xem trọng nhi lang của Tống gia hơn.

"Điều này cũng đúng, chẳng qua ta thấy thi đậu cử nhân là đã dùng hết tất cả vận may rồi, tiến sĩ làm gì dễ đậu như vậy? Nhưng tới cũng đã tới rồi, nếu không chiêu đãi một phen thì sẽ khiến người khác nói xấu." Tống Hầu gia suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy đi, gửi thiệp trả lời, chọn ngày để bọn họ tới đây gặp mặt một chút là được."

Để Tống Tuân này tới đây thì phải chuẩn bị quà gặp mặt.

Dù sao cũng là người nhà quê, tới kinh thành đi thi còn dẫn theo muội muội, e rằng muốn tá túc tại nhà cao cửa rộng của hắn ta nhỉ?

Tống Hầu gia cho rằng đây chỉ là một trò cười vui vẻ nên bảo quản gia đến nhà kho tìm vài thứ thích hợp.

Trong nhà kho có mấy cái nghiên mực nhưng hầu hết đều là loại nổi tiếng và quý giá, tặng cho tiểu tử dưới quê kia cũng lãng phí, thế là chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một bộ văn phòng tứ bảo* không hề đáng tiền.

* Văn phòng tứ bảo: gồm bút, mực, giấy, nghiên

Bên này, Tống Anh nhận được thiệp trả lời thì tâm trạng vui vẻ.

"Muội muội thật sự muốn đi cùng huynh sao? Muội đã nghĩ kỹ chưa? Nếu muội đi thì sau này sẽ không còn được sống yên ổn nữa đâu." Tống Tuân hỏi lại.

Tống Anh nhướng mày: "Chẳng phải đi chuyến này là để xem náo nhiệt sao?"

Tống Tuân thở dài.

Đúng là bó tay, làm như vậy để làm gì chứ...

Thật ra chuyện hắn nghĩ trong đầu cũng không phải là đẩy hầu phủ vào chỗ vạn kiếp bất phục, hắn tự biết bản thân mình không có bản lĩnh đó.

Muốn làm, chỉ đơn giản là vì muội muội của hắn xứng đáng mà thôi.

Tống Anh hiện giờ không phải là nàng ấy, muội muội cùng lớn lên với hắn đã về trời từ lâu rồi.

Điều hắn muốn chính là nói cho người khác biết Tống Hầu gia là kẻ mặt người dạ thú, vì thể diện của mình mà giết nữ nhi ruột thịt.

Nếu trước đây muội muội hắn từng làm ra chuyện làm ô nhục Tống gia, Tống Hầu gia dạy dỗ nữ nhi của mình còn có lý, nhưng muội muội hắn đã làm sai chuyện gì chứ?!

Chuyện duy nhất nàng ấy làm sai chính là sinh nhầm nhà!

"Nếu bọn họ nhận ra muội thì e rằng không thể bước ra khỏi cổng của hầu phủ được.

Vậy thì nên làm thế nào?" Tống Tuân hỏi.

"Đương nhiên là ở lại rồi?" Tống Anh mở to đôi mắt vô tội, "Té ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó.

Nếu bọn họ muốn quản ta thì càng thú vị hơn.

Tóm lại, cuối cùng người không được sống yên ổn sẽ không phải ta."

Tống Tuân vẫn hơi lo lắng: "Như vậy quá nguy hiểm."

"Không sao, đơn giản chỉ là mấy cách... hạ độc, ám sát, phóng hỏa thôi.

Chắc hẳn cũng không còn cách nào khác đâu nhỉ?" Tống Anh nghĩ nghĩ.

"..." Ấn đường của Tống Tuân giật giật, nghe nàng nói như vậy, hắn càng cảm thấy không nên đi.

Như vậy chẳng phải cố ý muốn đi chịu chết sao?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 755: Tới báo thù?


Tống Tuân trông hơi căng thẳng.

Tống Anh cong môi cười: "Huynh yên tâm đi, trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, muội đã tìm được không ít thứ tốt, độc bình thường không thể hại được muội.

Hơn nữa, không phải muội còn dẫn theo Doanh Doanh sao? Muội dám chắc ở hầu phủ không có ai có thể đến gần nàng ấy."

"Huynh cứ yên tâm đi, muội cam đoan mỗi tối sẽ bảo Ưng Đại Sơn đưa thư đến cho huynh.

Nếu không nhận được thư thì huynh lập tức báo quan, nói hầu phủ bắt cóc muội muội của huynh, không chịu thả ra.

Nếu quá ầm ĩ, hầu phủ vẫn muốn giữ thể diện, cùng lắm chỉ khiến muội chịu chút ấm ức, uy h**p một phen thôi, sẽ không dám trắng trợn giết muội ngay trong phủ như vậy đâu." Tống Anh nói tiếp.

Cử tử báo quan, chuyện này có thể sẽ rất lớn.

Đến lúc đó, toàn bộ kinh thành đều sẽ biết chuyện Tống Hầu gia giết con.

Tuy phụ thân giết con không phạm pháp, nhưng nguyên chủ đáng thương như thế, lại không phải do Tống Hầu gia nuôi lớn, nếu bị gi.ết ch.ết như vậy thì có ai mà không mắng cả nhà hầu phủ vô tình vô nghĩa?

Tống Tuân biết bản thân mình không ngăn được nàng nên gật đầu đồng ý.

Ba ngày sau, bọn họ đi đến hầu phủ.

Tống Tuân mặc áo gấm màu lam, trông phong độ nhẹ nhàng.

Thật ra kể từ khi Nhị phòng không thiếu tiền, quần áo của Tống Tuân đều rất đẹp, chẳng qua trên đường tới đây không nên quá khoe khoang, Tống Tuân sợ gặp phải trộm cướp nên bắt Tống Anh ăn mặc đơn giản một chút.

Tống Anh đi theo sau Tống Tuân, đeo khăn che mặt, mặc áo lụa màu trắng bạc thêu hoa văn may mắn màu xanh nhạt.

Bây giờ trời đã trở lạnh, nàng khoác thêm áo choàng lông xù bên ngoài, trông càng thêm quý phái.

Có hai thư đồng đi theo đằng sau Tống Tuân, bản thể của hai người là diều hâu tinh và chó tinh.

Sau lưng Tống Anh là Ưng Đại Sơn, Hoàng Diện và Hổ Doanh Doanh, nhìn qua chính là một nha hoàn, một gia đinh và một ma ma, vô cùng đầy đủ.

Hầu gia và phu nhân đương nhiên không thể nào đích thân ra đón.

Nhưng Tống Tâm Hoa và Tống Đường Hành đã nhận được tin tức, lúc này ngoan ngoãn đứng ở cửa.

Sau khi nhìn thấy Tống Anh, trong lòng hai người đều vô cùng căng thẳng.

Vốn tưởng rằng muội muội mà Tống Tuân dẫn theo sẽ là Tam Nha của Tam phòng, không ngờ thật sự là Tống Anh!

Nàng tới đây làm gì? Không phải là tới báo thù đấy chứ?

Nhưng thấy hai người này đã ra mặt, quản gia cũng lộ ra thái độ trịnh trọng, mời người vào trong.

Tống Anh rất quen thuộc với chỗ này.

Dù sao cũng được nhận ký ức của nguyên chủ, đối với nàng mà nói, hầu phủ cũng không phải là cái gì đáng để hoài niệm, chẳng qua lần này tới đây, cảm giác trong lòng quả thực không giống nhau.

Người của hầu phủ vẫn không thay đổi.

Trước đây, lúc nguyên chủ tới, tình cảnh cũng giống như vậy.

Lúc ấy, bọn họ phái Tống Hoan dẫn mấy đứa trẻ ra đón.

Thay vì nói là đón thì nên nói là chèn ép nguyên chủ ngay lúc đó.

Tống Hoan kia thay thế nguyên chủ trở thành đích trưởng nữ, từ nhỏ đã được hưởng cẩm y ngọc thực, đột nhiên lại trở thành đích thứ nữ, thậm chí người biết rõ mọi chuyện cũng biết nàng ta vốn là thứ nữ được ghi dưới danh nghĩa của đích mẫu, khiến trong lòng nàng ta vô cùng khó chịu.

Vì vậy, bề ngoài nàng ta tỏ ra thân thiết với nguyên chủ nhưng thật ra lại chê cười nàng ấy.

Tình huống bây giờ cũng không khác mấy.

Nếu là người nhớ tình nghĩa cũ, bây giờ khi biết người dưới quê tới đây, mặc dù là Hầu gia thì cũng nên đích thân gặp hậu bối này một lần.

Cho dù Hầu gia không ra mặt thì Hầu phu nhân thân là chủ mẫu một nhà cũng nên làm tròn đạo đãi khách mới phải.

Thậm chí, cho dù cả hai phu thê đều bận rộn thì thế tử hầu phủ đâu?

Chẳng qua là nàng đã sớm đoán trước được cách xử sự của hầu phủ nên không hề cảm thấy bất ngờ.

"Hầu gia nhà ta khá bận rộn, hôm nay vốn có thời gian rảnh nhưng đột ngột có chuyện khác.

Thiết nghĩ Tuân thiếu gia dạo gần đây hẳn là cũng không bận rộn chuyện gì nên tiểu nhân đã sắp xếp phòng dành cho khách theo ý của Hầu gia.

Tuân thiếu gia và tiểu thư có thể ở lại phòng dành cho khách nghỉ ngơi mấy ngày, chờ Hầu gia có thời gian rảnh thì nhất định sẽ gặp hai người."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 756: Dễ mến hơn


Quản gia vừa nói xong, Tống Tuân và Tống Anh lập tức dừng bước.

"Nếu Hầu gia không ở nhà thì ngày khác ta lại đến bái phỏng." Tống Tuân lập tức nói.

Quản gia cau mày: "Tuân thiếu gia, Hầu gia bọn ta bận rộn nhiều việc, hôm nay không rảnh cũng là điều bình thường."

"Nếu là chuyện của một mình tiểu tử thì có bái kiến hay không cũng không quan trọng.

Tuy nhiên, lần này đến đây còn mang theo giao phó của a gia nhà ta, cần phải bàn bạc với Hầu gia, ngày khác còn phải đi gặp tộc trưởng của tộc Tống thị.

Nếu Hầu gia không ở nhà thì chỉ đành để ngày khác lại đến làm phiền vậy." Tống Tuân mở miệng nói, "Cáo từ."

Nói xong thì dẫn Tống Anh xoay người rời đi.

"Khoan đã!" Tống Tâm Hoa vội vàng hô một tiếng.

"Ta nghĩ buổi trưa cha ta sẽ quay về, hay là Tuân Nhị ca khoan hẵng đi." Tống Tâm Hoa lập tức mở miệng, sau đó trừng mắt nhìn quản gia, "Còn không mau đi báo cho cha ta biết, nói Nhị ca ca dưới quê có chuyện quan trọng cần bàn bạc, mời cha quay về!"

Quản gia hơi bối rối, nhưng bị tiểu thư trừng mắt thì chỉ có thể gật đầu, lập tức sai người đi báo cho Tống Hầu gia.

Tống Tâm Hoa không hiểu cha nàng ấy lắm, Tống Tuân còn trẻ đã là cử nhân, chỉ kém một bước nữa là được gọi là quan viên triều đình, lúc này không nên giúp đỡ và lôi kéo sao?

Trước đây, nàng ấy luôn cảm thấy cha mình khôn khéo, nhưng hôm nay xem ra cha lại tự đại hơn nhiều.

Sớm muộn gì cũng có một ngày cha nàng ấy sẽ bị lỗ nặng.

Lần này Tống Anh và Tống Tuân tới đây nhất định không chỉ đơn giản vì chuyện thi cử.

Suy cho cùng... trong tình huống bình thường, chắc hẳn Tống Anh sẽ muốn cách hầu phủ thật xa mới phải, sao lại chủ động tìm đến?

Nàng ấy luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này, e rằng trong nhà không thể yên ổn được.

Tống Tâm Hoa đích thân mở miệng giữ lại, còn lập tức sai người chuẩn bị bánh ngọt và bàn tiệc, lúc này Tống Tuân mới khẽ gật đầu, bước vào đại viện của hầu phủ.

Trong nhà có khách tới, người của hầu phủ đương nhiên cũng phải ra gặp mặt một lần.

Tống Tâm Hoa thuyết phục Lam thị ra thính đường chiêu đãi khách.

Chỉ trong chốc lát, con cháu Tống gia đều đã tới đây.

Chẳng qua bây giờ khác với mấy năm trước, ngoại trừ Tống Đường Hành thì các công tử khác trong hầu phủ đều đã thành hôn, những tỷ muội từng khinh nhục nguyên chủ giờ đây cũng đã xuất giá, đúng là cảnh còn người mất.

"Mấy ngày trước nghe Hầu gia nói dưới quê có một cử nhân, ta còn không tin đấy.

Bây giờ được gặp mặt, quả nhiên là một công tử hào hoa phong nhã.

Tuy nhiên trông không giống người dưới quê lắm, thật ra còn dễ mến hơn mấy đứa nhà ta." Lam thị dùng điệu bộ của chủ mẫu để nói.

Tống Tuân hơi cúi đầu: "Tiểu tử đọc sách từ nhỏ, dễ mến hơn người khác cũng là điều bình thường."

Lam thị sửng sốt, còn tưởng bản thân mình nghe lầm.

Ngay sau đó, sắc mặt bà ta trở nên khó coi.

Tiểu bối này đúng là không hiểu chuyện, trưởng bối mới khen mấy câu mà đã thật sự nghĩ mình lợi hại rồi sao?

Bà ta nói mấy đứa con nhà mình không dễ mến thì hắn có thể thừa nhận mình dễ mến hơn sao?

Chẳng qua chỉ là con cháu hàn môn ở dưới quê, da mặt rất dày, vậy mà dám so sánh mình với công tử hầu môn!

"Tuân ca nhi đúng là thích nói đùa." Lam thị khẽ hừ một tiếng, lại nói: "Ta thấy tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, hẳn là đã cưới vợ sinh con rồi nhỉ? Sao lần này không dẫn theo thê tử mà lại dẫn theo muội muội tới đây thế?"

Tống Anh đeo khăn che mặt, vậy mà Lam thị lại không nhận ra nàng.

Nữ nhi mà bản thân rứt ruột đẻ ra đứng ngay trước mắt còn không nhận ra, e rằng trên đời này cũng chỉ có mình Lam thị "kỳ tài" như thế.

Khăn che mặt của nàng chẳng có tác dụng mấy, chỉ là một lớp vải mỏng, có thể nhìn thấy khuôn mặt thấp thoáng bên dưới!

"Vãn bối vẫn chưa cưới vợ." Tống Tuân dõng dạc nói, "Huống hồ, ta và muội muội sinh ra từ cùng một bụng mẹ, quan hệ thân thiết, dẫn theo nàng khi ra ngoài cũng không có gì không ổn."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 757: Ngươi dám tới


Lam thị nắm chặt tay, dường như không muốn duy trì dáng vẻ hòa nhã nữa.

Tuy nhiên, nghĩ lại thì dù sao cũng là người từ dưới quê lên, không hiểu lễ nghĩa cũng là bình thường.

Bà ta hít vào một hơi, nói: "Bây giờ ngươi đã là cử tử, lời nói và hành động đều nên đúng mực.

Chờ đến khi Hầu gia trở về, để hắn dạy dỗ ngươi một chút, sau này cũng tiện ứng đối trên quan trường."

Tống Tuân thản nhiên mỉm cười, không hề nói lời cảm tạ.

Lúc này, Lam thị mới đưa mắt nhìn sang Tống Anh.

Nhìn chằm chằm đôi mắt của Tống Anh, Lam thị cảm thấy có phần quen mắt: "Cô nương này... thật sự trông rất quen."

Tống Tâm Hoa suýt nữa thì sặc chết.

Nàng ấy cho rằng nương nàng ấy đã sớm nhận ra rồi chứ!

Nàng ấy nhìn nương bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, muốn mở miệng nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Đúng lúc này, một thứ nữ vẫn chưa xuất giá của hầu phủ nhìn Tống Anh rồi nói: "Hình như nàng ấy là Đại tỷ tỷ.

Ta nhớ rõ… đây chính là đôi mắt của Đại tỷ tỷ..."

Thứ nữ này có tuổi tác xấp xỉ với Tống Tâm Hoa, khi lần đầu tiên nhìn thấy Tống Anh cũng chỉ mới mười một, mười hai tuổi.

Bây giờ đã trôi qua lâu như vậy mà vẫn nhận ra được.

Tống Anh cũng có phần ngạc nhiên.

Lam thị nghe thấy lời này thì nhíu mày: "Đại tỷ gì chứ..."

Nói được một nửa thì bà ta đột nhiên đứng phắt dậy, sau đó nhìn chằm chằm Tống Anh.

"Ngươi dám đến kinh thành!" Lam thị lập tức nổi giận, nói.

Bà ta vừa mở miệng, người của hầu phủ có mặt ở đây cũng bối rối, đồng loạt quay sang nhìn Tống Anh chằm chằm, nhìn cả buổi trời, cuối cùng mới nhớ ra.

"Không phải trước đây phụ thân nói nàng ấy đã chết rồi sao? Sao lại..." Một thứ tử của hầu phủ lên tiếng.

Chuyện bí mật như thế sao có thể để tất cả mọi người đều biết được.

Ngoại trừ Tống Tâm Hoa tận mắt nhìn thấy thì chỉ có người của dòng chính biết.

Lam thị không tin tưởng thứ tử, thứ nữ nên hoàn toàn không nói với bọn họ một chữ nào.

Sắc mặt của Lam thị đại biến, lập tức phân phó nha hoàn: "Cút đi hết cho ta! Đóng chặt cổng phủ lại, không cho phép bất cứ ai ra vào! Nếu để ta biết có kẻ nào lắm mồm thì lập tức đánh chết!"

Tống Anh khẽ cười.

"Vì sao phu nhân lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ là không chào đón những vị khách này sao?" Tống Anh cười nói.

Sắc mặt của Lam thị đen thui: "Có phải ngươi đã quên hết những gì ta dặn dò ngươi trước đây rồi không!? Lúc trước tha cho ngươi một mạng, vậy mà bây giờ ngươi còn dám chạy đến trước mặt ta! Ai cho ngươi lá gan đó?!"

"Ta thật sự không hiểu những lời phu nhân nói.

Hôm nay ta cùng bào huynh của ta đến làm khách, sao lại khiến phu nhân giận dữ như thế chứ?" Tống Anh vô cùng bình tĩnh.

Lam thị thấy nàng dầu muối đều không ăn thì càng tức giận hơn.

"Đồ nghiệp chướng nhà ngươi! Nếu sớm biết ngươi không nghe lời như vậy thì ta đã b.óp ch.ết ngươi ngay từ lúc sinh ra rồi!" Lam thị tức giận nói.

Sắc mặt của Tống Tuân lạnh lùng: "Lời này của Hầu phu nhân giống như là người ban ơn nghĩa lớn lao cho muội muội ta vậy.

Nếu lúc đầu thai được quyền lựa chọn thì ta nghĩ muội muội của ta chưa chắc đã xem trọng nhà các ngươi đâu.

Chuyện năm đó đã qua, bây giờ nàng là muội muội ruột của ta, trên gia phả cũng viết rõ ràng.

Hầu phu nhân thật phách lối, chuyện người nhà khác mà cũng muốn quản ư?"

Lời Tống Tuân nói khiến Lam thị suýt nữa ngất xỉu.

Mấy tháng nay, chuyện của Tống Anh vẫn luôn khiến bà ta ăn không ngon, ngủ không yên.

Bà ta cho rằng Hầu gia đã sớm phái người đi giải quyết chuyện này rồi!

Nhưng hoàn toàn không ngờ được người này lại to gan chạy đến hoàng thành!

"Các ngươi đến kinh thành từ khi nào? Kể từ lúc đó tới bây giờ có gặp người ngoài không!?" Lam thị lập tức tra hỏi, sau khi suy nghĩ một lát, bà ta lại nói: "Không, ta không quan tâm các ngươi có từng gặp người khác hay không! Từ hôm nay trở đi, Tống Anh nhất định phải ở lại hầu phủ, không được phép ra khỏi cửa! Nếu Tống Tuân ngươi dám nói bậy nửa chữ ra ngoài thì hầu phủ ắt sẽ không để yên cho ngươi!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 758: Đồ gian xảo


Tống Tuân nghe thấy lời Lam thị nói thì trong lòng càng lạnh lẽo hơn.

Hôm nay có hắn ở đây mà đã như vậy, năm đó lúc không có mặt hắn thì muội muội hắn làm sao chịu nổi những chuyện này?

Ánh mắt của Lam thị đầy chán ghét, mỗi một câu bà ta nói ra đều xem muội muội như thứ dơ bẩn nhất trên đời này, hận không thể lập tức giẫm đạp dưới đất!

"Hôm nay xem ra vãn bối đã được mở mang tầm mắt rồi, phu nhân hầu phủ lại là người ngang ngược, vô lý như thế, chẳng khác gì một phụ nhân đanh đá." Tống Tuân nở nụ cười châm chọc: "Hầu phu nhân chớ quên, hai người bọn ta không phải là người nhà các ngươi, mà Tống Tuân ta cũng không phải một kẻ bạch thân*, muốn giam giữ bọn ta... Không biết Hầu phu nhân có thể gánh nổi nguy hiểm này không?"

* Bạch thân: người không có công danh

Nếu truyền ra ngoài, nói hầu phủ này không tôn trọng người đọc sách thì chắc chắn hầu phủ không thể chịu nổi hậu quả của chuyện này.

Lam thị tức giận đến tột cùng, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị thiêu cháy.

Bà ta ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Ngươi và nhà ta cùng tông cùng tộc, bây giờ hiếm khi từ thành Dung tới đây, hầu phủ bọn ta nên tiếp đãi mới phải! Kể từ hôm nay, hai người các ngươi cứ ở trong phủ của ta, chi phí ăn uống đều do hầu phủ chi trả!"

"Việc này không nhọc người lo lắng, ta và muội muội đã có dinh thự ở bên ngoài rồi.

Hôm qua vãn bối gặp được mấy cử tử cùng khoa ở trà lâu, đã hẹn nhau ngày mai sẽ đến nhà tụ hội.

Phải rồi, nhân tiện cũng đã nói hôm nay sẽ đến hầu phủ thăm người cùng tộc." Tống Tuân nói tiếp.

Nghe thấy lời này, Lam thị nheo mắt.

Đồ gian xảo!

Lúc này, những thứ tử và tức phụ nhi của bọn họ đều rất ngoan ngoãn, không ai dám mở miệng nói chuyện.

Bọn họ cũng hiểu rõ rằng nếu chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài thì hầu phủ sẽ bị ảnh hưởng đến nhường nào!

Đại cô nương thương tâm trước sự qua đời của lão Vương gia, đau buồn quá độ rồi đi theo lão Vương gia lại không chết...

A, nếu bị người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này thì danh tiếng tốt đẹp mà cô nương hầu phủ tích lũy từ trước đến giờ e rằng sẽ không còn nữa, thậm chí còn phạm tội khi quân!

Năm đó, Hoàng thượng còn muốn truy phong Tống Anh thành vương phi!

Ngay cả Hoàng thượng cũng biết Tống Anh đã chết, nhưng cuối cùng một người sống sờ sờ lại xuất hiện, Hầu gia sẽ không bị trách phạt sao?

Nếu Hầu gia bị trách phạt, tất nhiên toàn bộ quý tộc trong thành sẽ bỏ đá xuống giếng, đến lúc đó, không ai giữ được thể diện!

Nhưng bọn họ thật sự không thể hiểu nổi làm sao mà Tống Anh này vẫn còn sống?

Hơn nữa, bây giờ nàng còn dám tìm tới cửa!

"Hầu gia đã về!" Ngay lúc Lam thị đang điên tiết thì bên ngoài có người hô lên.

Lông mày của Lam thị giãn ra, một lần nữa đứng lên, hai chân mềm nhũn.

Tống Hầu gia bước nhanh vào trong, nhìn thấy các nhi tử và tức phụ nhi thì cười nói: "Đều ở đây hết sao?"

Nói xong, thấy sắc mặt của mọi người đều hết sức kỳ lạ thì nhíu mày, ánh mắt đặt trên người Tống Tuân: "Ngươi chính là Tuân ca nhi? Nghe nói ngươi tìm ta có chuyện quan trọng.

Chuyện gì? Nói đi."

"Hầu gia..." Lam thị chuẩn bị mở miệng.

Lúc này, Tống Tuân đã cướp lời của bà ta, nói trước: "Lần này ta đến là phụng mệnh của a gia ta, thông báo với Hầu gia một tiếng, chi ở thôn Hạnh Hoa bọn ta... muốn tự lập tông tộc, tách khỏi dòng chính."

"..." Hầu gia uống một ngụm trà, "Ngươi vừa mới nói gì? Tách tộc sao?"

"Đúng vậy." Tống Tuân ngẩng đầu ưỡn ngực, "A gia ta nói, thôn Hạnh Hoa bọn ta có rất nhiều người của tộc Tống thị nhưng những người đó hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì với hầu phủ, không tiện ghi cùng một chỗ.

Bây giờ bên chỗ người đã có tộc trưởng, bên chỗ bọn ta cũng có tộc trưởng thì không thích hợp lắm.

Nếu đã như thế thì nên bỏ một người... Bây giờ, ta đã trúng cử.

Dựa theo nguyên tắc, nếu trong số con cháu đời sau có người tài đức thì có thể tách ra, lập tông tộc khác."

Nếu không có nguyên tắc này thì chẳng phải mọi tông tộc dưới bầu trời này đều có vô số người sao?

"Bây giờ ngươi mới chỉ là một cử tử mà thôi." Tống Hầu gia ghét bỏ một tiếng, "Nhưng nếu đã là ý của tổ phụ ngươi thì bớt thời gian thông báo với tộc trưởng một tiếng, tách chi các ngươi ra là được."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 759: Không biết tốt xấu


Tống Hầu gia hoàn toàn không thèm để ý mấy chuyện này, cây lớn thì phân nhánh, các nhà, các hộ muốn phân gia, tách ra lập tộc khác cũng là chuyện bình thường.

Chẳng qua, người của chi dưới quê này quả thực ngu ngốc, một cử tử có thể vực dậy cả tộc sao?

Nực cười.

Nhưng nếu muốn tách ra thì đúng như hắn ta mong muốn.

Lam thị vẫn luôn muốn tìm cơ hội để mở miệng, nghe thấy lời Tống Tuân nói thì càng nôn nóng hơn, lập tức lên tiếng: "Hầu gia... người bên cạnh hắn chính là Tống Anh..."

"Tống Anh là ai?" Tống Hầu gia theo bản năng hỏi ngược lại, nói xong thì sửng sốt, vội vàng quay sang nhìn chằm chằm, đúng lúc đối diện với đôi mắt cười như không cười của Tống Anh thì lập tức hoảng sợ.

"Sao ngươi lại ở đây?!" Tống Hầu gia suýt nữa tức giận tới mức đau tim.

Tống Anh ở đây? Vậy người mà hắn ta đã phái đi ở đâu rồi?!

"Lời này của Hầu gia thật kỳ lạ, ta không ở đây thì nên ở đâu? Chẳng lẽ phải nằm trong quan tài mới được sao?" Tống Anh cười nói.

Sắc mặt của Tống Hầu gia trầm xuống.

Ánh mắt âm u như muốn b.óp ch.ết Tống Anh ngay tại chỗ.

"Đây là muội muội mà ngươi muốn đưa tới đây bái kiến?" Tống Hầu gia lạnh lùng hỏi.

"Đúng vậy." Tống Tuân cũng vô cùng thản nhiên.

Tống Hầu gia nghe vậy thì liên tục cười lạnh ba tiếng: "Được lắm! Đúng là đứa trẻ ngoan! Trước đây bảo ngươi trốn đi, không được lộ diện, bây giờ thì cả gan làm loạn đến mức này! Người đâu, nhốt Tống Anh vào Phong Lan Uyển, không được ta cho phép thì không được ra khỏi cửa!"

"Cha, Tuân Nhị ca đã hẹn gặp không ít cử tử vào ngày mai... Hôm nay hắn tới đây, người bên ngoài cũng biết." Tống Tâm Hoa vội vàng nói.

Tống Hầu gia châm chọc nhìn Tống Tuân: "Tiểu tử ngươi cũng thông minh đấy, nhưng ta muốn dạy dỗ nữ nhi của mình, ngươi còn chưa quản được! Biết điều thì cút đi! Nếu dám nói bậy ra ngoài..."

"Ngươi đừng cho rằng thi đậu cử tử là có thể một bước lên mây.

Cho dù ngươi có là tiến sĩ, chỉ cần bản hầu động tay một chút là có thể khiến ngươi đến nơi hoang vu làm quan, chưa chắc sẽ giữ được tính mạng! Ta nghĩ ngươi cực cực khổ khổ để có được cái danh cử tử như bây giờ, thậm chí còn muốn tự lập tông tộc thì sẽ không ngu xuẩn đến mức như thế, vì một nha đầu chết tiệt mà từ bỏ tiền đồ của mình đúng không?!"

Tống Hầu gia nói xong, vô cùng dứt khoát ra lệnh: "Tiễn khách."

Tống Tuân siết chặt tay, nhìn về phía Tống Anh.

"Hầu gia nói đúng, làm người thì nên hiểu chuyện.

Hầu gia đã giữ ta lại làm khách, nếu ta từ chối thì đúng là không biết điều.

Ca ca, huynh cứ yên tâm trở về đi.

Muội tin tưởng Hầu gia sẽ tiếp đãi muội chu đáo, chờ đến khi nào muội cảm thấy không thoải mái thì sẽ nhờ ca ca tới đón." Ánh mắt của Tống Anh hết sức vô tội, nàng nghiêm túc nói.

Tống Hầu gia hừ lạnh một tiếng.

Thứ không biết tốt xấu!

Trước đây chỉ cảm thấy nha đầu này vô dụng, yếu đuối, chưa từng thấy việc đời nên mới tha cho nàng một mạng.

Hắn ta nghĩ rằng với tính tình này của nàng, cho dù có cho nàng một vạn lá gan thì nàng cũng không dám xuất hiện trước mặt người khác lần nào nữa!

Nếu không phải đã bàn bạc trước với Tống Anh, lúc này Tống Tuân thật sự sẽ không màng tất cả mà kéo Tống Anh rời đi.

Trước đây chỉ nghe Tống Anh nhắc tới chuyện ở kinh thành, bây giờ được trải nghiệm mới biết buồn nôn đến mức nào!

"Hầu gia, người muốn giữ muội muội ta ở lại làm khách cũng được.

Nhưng nếu muội muội ta xảy ra chuyện bất trắc gì, Tống Tuân ta cho dù phải từ bỏ công danh và tiền đồ cũng phải đòi một lời giải thích từ người!" Tống Tuân nói.

Tống Hầu gia nghe xong lại chán ghét nhìn thoáng qua.

b.óp ch.ết hắn còn không đơn giản bằng b.óp ch.ết một con kiến.

Lúc này, Tống Tuân chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Tống Anh thấy vẻ mặt hắn phiền muộn, trước khi hắn đi lại dặn dò: "Ca ca không cần phải lo lắng về muội ở đây, tập trung học hành mới là chuyện nên làm."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 760: Da mặt thật dày


Tống Tuân siết chặt tay, hắn biết Tống Anh đã có kế hoạch, hoàn toàn không có chuyện đi từ xa tới đây để chịu chết.

Nhưng dù vậy thì hắn vẫn cảm thấy trong lòng hết sức phiền muộn.

Nếu hắn có quyền thế thì hà tất phải để Tống Anh vào hang hổ?

Tống Tuân khẽ lên tiếng, lời này chỉ có một mình hắn nghe được.

Trước khi đi, hắn chỉ dẫn theo hai thư đồng của mình.

Hổ Doanh Doanh, Ưng Đại Sơn và Hoàng Diện đều ở bên cạnh Tống Anh cũng giúp lòng hắn thoải mái hơn đôi phần.

Tống Tuân vừa đi, đám người Lam thị này càng càn rỡ hơn.

Đuổi hết tất cả thứ tử và tức phụ nhi của bọn họ ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại phu thê hai người và hai đứa con dòng chính.

Ánh mắt của Lam thị giống như mũi tên tẩm độc, sắc bén đến cực điểm.

Thế nhưng, Tống Anh không hề đau buồn thay nguyên chủ, bởi vì trong lòng nguyên chủ, Lam thị không phải mẫu thân trong lòng nàng ấy.

Do đó, cho dù Lam thị có nói ra lời ác độc nhất trên đời thì nguyên chủ cũng không cảm thấy đau lòng chút nào.

Chấp niệm và sự dịu dàng của nguyên chủ đều ở thôn Hạnh Hoa.

"Mặt ngươi đã khỏi rồi?!" Lam thị nói.

Bà ta nhớ rõ lúc trước trên trán cũng có sẹo, bây giờ lại trắng tinh không tì vết.

Tống Anh chậm rãi tháo khăn che mặt ra, cất đi: "Vết thương nhỏ mà thôi, dùng chút thuốc là khỏi, làn da còn đẹp hơn lúc trước.

Nhưng chắc hẳn là phu nhân không hiểu được đâu, dù sao thì người càng ngày càng già đi, bây giờ cũng đã là tổ mẫu của người ta, đất đã chôn tới cổ rồi."

"Ngươi thật láo xược! Ngươi nói chuyện với mẫu thân ngươi như vậy sao!" Hầu gia giận dữ.

Tống Anh cười một tiếng: "Da mặt của hai vị thật dày."

"Trước đây nói thế nào ấy nhỉ? Lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai đấy.

Ta nhớ rõ lúc ấy phu nhân vô cùng kiên định nói với ta rằng, từ nay về sau ta không được tự xưng là cô nương của hầu phủ nữa, xem như chưa bao giờ sinh ra ta.

Bây giờ chỉ mới mấy năm trôi qua mà đã quên hết rồi sao? Quả nhiên là đã lớn tuổi nên đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa đúng không?" Tống Anh châm chọc.

Tống Tâm Hoa và Tống Đường Hành nghe thấy những gì Tống Anh nói thì cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.

Lá gan của Tống Anh quá lớn.

"Nương... Người hà tất phải tức giận chứ... Bây giờ nàng chỉ là một tộc tỷ, không, sắp không còn là tộc tỷ nữa rồi.

Người không cần phải để ý đến nàng." Tống Tâm Hoa thấp thỏm nói.

"Ngươi thì biết cái gì! Bây giờ nàng xuất hiện ở kinh thành, nếu bị Tiết gia và những nhà có quan hệ với nhà ta biết được thì đến lúc đó phải làm sao?!" Lam thị cả giận.

"Người có người tương tự, vật có vật tương đồng.

Đã qua lâu như vậy rồi, còn ai nhớ rõ diện mạo của Đại tỷ tỷ nữa chứ? Huống hồ khí chất của tộc tỷ và Đại tỷ tỷ hoàn toàn không giống nhau, chỉ cần tộc tỷ nhất quyết không thừa nhận thì người khác sẽ không thể nào hắt nước bẩn lên người chúng ta.

Hơn nữa..." Tống Tâm Hoa dừng một chút, vội vàng nói tiếp: "Tộc tỷ và nhà chúng ta vốn cùng tổ tiên, huyết thống này vẫn chưa xa, con cái của hai nhà cực kỳ giống nhau cũng không có gì bất ngờ..."

Tống Tâm Hoa nghĩ, hẳn là cách này sẽ tốt hơn đúng không?

Tốt hơn... ra tay gi.ết ch.ết Tống Anh.

Đương nhiên, nếu cha nàng ấy có thể gi.ết ch.ết người thì có lẽ nàng ấy sẽ bội phục mấy phần, nhưng sự thật là...

Tống Anh không còn là tiểu cô nương quê mùa ngốc nghếch như trước đây nữa, bây giờ nàng đã trở thành người thâm sâu không thể nhìn thấu.

Mấy ngày nàng ấy ở thôn Hạnh Hoa, chỉ nghe người khắp thôn khen ngợi Tống Anh, nói nàng giỏi giang, nói nàng hiểu chuyện, khiêm tốn, nói nàng... là cô nương tốt nhất trên đời này.

Loại người nào có thể làm được đến mức như thế?

Chuyện thu mua lòng người thế này, e rằng ngay cả cha nàng ấy cũng không làm được như vậy nhỉ?

Chuyện khác thường ắt có điều kỳ lạ.

Lần này Tống Anh đến đây là để đòi nợ, cho dù cuối cùng không đòi được thì nhà bọn họ chắc chắn cũng không chiếm được chỗ tốt!

Tống Tâm Hoa cũng không biết vì sao bản thân mình lại có giác ngộ như vậy, chẳng qua là loại trực giác này vô cùng mãnh liệt!
 
Back
Top