Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 761: Lòng tham không đáy


Lời Tống Tâm Hoa nói làm Lam thị do dự trong chốc lát, nhưng ngay sau đó, bà ta ghét bỏ nhìn Tống Anh: "Con nhìn dáng vẻ không hiểu chuyện của nàng ta đi! Cho dù ta đồng ý thì nàng ta sẽ đồng ý nhất quyết không thừa nhận sao?! Hoa Nhi, nàng không giống con, sinh ra là để mang lại tai họa cho ta!"

Trong lòng Tống Tâm Hoa chợt lạnh đi.

Không giống nhau? Có cái gì không giống nhau? Chẳng phải là nàng ấy không thừa một ngón chân như Tống Anh sao?!

"Đại tỷ... Ngươi có thể chịu thiệt một chút không? Không phải ngươi rất thích thôn Hạnh Hoa sao? Từ nay về sau, nếu có người hỏi thì ngươi hãy cứ thề thốt phủ nhận bản thân mình có quan hệ với hầu phủ, có được không?" Tống Tâm Hoa vội vàng hỏi.

"Hình như không ổn lắm đâu." Tống Anh cười cười, "Con người ta không thích nói dối, nếu thật sự có người hỏi thì ta đương nhiên sẽ nói rõ ràng từng chuyện một, không hề bỏ sót chuyện nào, nói hầu phủ các ngươi vứt bỏ con cái như thế nào, vì sao phải đưa đứa nhỏ này về."

"Đúng rồi, năm đó lão Vương gia muốn cưới cô nương nhà các ngươi, nhưng hai người các ngươi luyến tiếc Tống Hoan đã được bồi dưỡng nhiều năm nên mới nhớ tới ta đúng không? Ngươi nói xem... Nếu Hoàng thượng biết người đính hôn với lão Vương gia năm đó là một cô nương sống ở thôn quê nhiều năm thì có khi nào sẽ ghét bỏ nhà các ngươi không?" Tống Anh nói.

Mặc dù lão Vương gia kia vô cùng già nhưng người ta là hoàng thân quốc thích!

Vả lại, lão Vương gia kia không hề ép buộc Tống Hầu gia gả nữ nhi cho mình mà là bản thân hắn ta nhìn trúng thân phận của lão Vương gia, muốn có được quan hệ thông gia này!

Sắc mặt của Tống Hầu gia thay đổi.

"Còn ngây ra đó làm gì?! Mau nhốt nàng ta lại!" Tống Hầu gia tức muốn hộc máu, lập tức hô lên một tiếng.

Khóe miệng của Tống Anh cong lên.

"Không cần, ta tự đi.

Ta cũng biết rõ Phong Lan Uyển ở đâu." Tống Anh cười tủm tỉm, "Đúng rồi, ta cũng đói bụng.

Ta đang là khách nên đừng quên chuẩn bị đồ ăn cho ta, không cần quá phong phú đâu, bình thường Tống Hầu gia ăn cái gì thì ta ăn cái đó là được rồi.

Nếu đồ ăn không được đưa tới thì có lẽ ta phải tự ra tay, vậy thì phiền phức lắm."

Nói xong, Tống Anh dẫn mấy người Hổ Doanh Doanh đi ra ngoài.

Tống Hầu gia tức giận vô cùng: "Trước đây, tuy nàng ta không hiểu lễ nghĩa nhưng sau khi dạy dỗ một phen cũng có chút dáng vẻ của thiên kim tiểu thư.

Bây giờ mới qua bao lâu, sao lại trở nên như vậy chứ! Nhìn dáng vẻ không coi ai ra gì của nàng ta đi, người không biết còn tưởng rằng nàng ta là Hầu gia đấy!"

Lam thị cũng không hiểu.

Nhưng sau khi nghĩ ngợi một chút, bà ta nói: "Hôm nay ta thấy Tống Tuân kia cũng không phải người tốt lành gì, nhất định là người nhà đó lòng tham không đáy.

Có lẽ bọn họ định đưa Tống Anh tới chỗ chúng ta để đòi chút lợi ích nhưng không ngờ lại không được như ý nguyện nên mới oán hận trong lòng, dạy hư con trẻ."

"Điêu dân nơi khỉ ho cò gáy!" Tống Hầu gia hừ một tiếng.

Tống Tâm Hoa âm thầm trợn trắng mắt.

Tước vị của nhà bọn họ cũng mới truyền tới đời thứ ba mà thôi, trước đây thái gia cũng chỉ là tiểu tử dưới quê.

"Hầu gia, bây giờ... phải làm sao đây?" Lam thị hỏi.

"Năm đó phải xử lý thế nào thì bây giờ xử lý thế nấy!" Tống Hầu gia lạnh lùng nói.

"Nhưng mà bây giờ không giống năm đó.

Dù sao thì Tống Tuân kia cũng là cử tử, năm sau còn phải đi thi.

Nếu xảy ra chuyện thì e rằng Tống Tuân kia sẽ không an phận đâu." Lam thị nói tiếp.

Tống Hầu gia nhíu mày.

Hắn ta suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Vậy cứ nhốt người ở Phong Lan Uyển, nói với bên ngoài rằng nha đầu từ dưới quê lên này trông giống đứa con đã mất của ngươi, trong lòng ngươi vô cùng thương xót, muốn giữ lại chăm sóc, chẳng qua đứa nhỏ này không hiểu lễ nghi, sợ va chạm quý nhân nên không ra khỏi cửa tiếp khách!"

Chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, tùy tiện tìm một cái cớ là có thể khiến nàng vạn kiếp bất phục.

Còn Tống Tuân kia dù sao cũng đã có công danh, không thể dùng biện pháp mạnh.

Nhưng mà...
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 762: Không nghe lời


Tống Hầu gia bật cười một tiếng đầy châm chọc.

Cử tử mà thôi, dưới bầu trời này có rất nhiều người đọc sách suốt đời chỉ dừng lại ở danh cử tử, cũng có rất nhiều người đọc sách gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên không sống nổi nữa.

Lam thị nào có tin lời Tống Anh nói là thật.

Lúc này, mấy người Tống Anh đã tới Phong Lan Uyển.

Phong Lan Uyển là nơi nguyên chủ đã từng ở, là viện tử hẻo lánh nhất trong hầu phủ, diện tích cũng không lớn, bên trong không có phòng bếp riêng, ngay cổng viện có bà tử trông coi, còn có một cánh cửa nhỏ đã bị khóa lại.

Năm đó, khi nguyên chủ bước vào viện tử, tuy rằng viện tử đã dọn dẹp đơn giản qua nhưng vẫn rất hoang vắng.

Khi đó, nguyên chủ theo bản năng muốn dọn dẹp một chút, ban đầu còn bị cười nhạo, nói nàng ấy mang mệnh cày cấy.

Sau đó, nguyên chủ miễn cưỡng vào ở.

Bây giờ, viện tử này còn thê thảm hơn khi đó, cỏ dại mọc um tùm trong sân.

Cửa nhỏ vừa mở ra, vậy mà Tống Anh còn nghe thấy tiếng chuột kêu bên trong.

May mà trong viện được lát gạch xanh, vẫn có thể đi được, nếu không thì e rằng lúc này còn không có chỗ để đặt chân.

Trong phòng bị phủ một lớp bụi thật dày nhưng thật ra cách bày trí vẫn không hề thay đổi.

Người đưa Tống Anh tới đây chính là ma ma bên cạnh Lam thị, xem như tâm phúc của bà ta.

Lúc này, ma ma kia nhìn chằm chằm Tống Anh như đề phòng trộm cướp, sợ nàng chạy trốn.

"Quét tước nơi này đi." Tống Anh nhàn nhạt nói.

Bà tử kia hừ một tiếng: "Hầu gia chỉ nói muốn mời cô nương tới đây chứ không hề nói ta quét tước viện tử cho cô nương."

Tống Anh cau mày.

Những bà tử này đều là nha hoàn bên cạnh Lam thị, đã đi theo Lam thị mấy chục năm, là người trung thành nhất.

Lam thị chán ghét nàng, đương nhiên những bà tử này cũng không thích nàng.

Năm đó, nguyên chủ không ít lần chịu thiệt trong tay bọn họ.

Hổ Doanh Doanh nghe bà tử nói vậy thì thấy khó chịu trong lòng.

Nàng ấy lập tức tiến lên, túm lấy cánh tay của bà tử kia: "Chủ nhân của ta bảo ngươi quét tước viện tử này! Nếu không nghe lời thì ta bẻ gãy tay ngươi!"

"A!" Bà tử kia đau đến mức sắc mặt méo mó.

Sắc mặt của một bà tử khác thay đổi, vội vàng chạy đi để báo tin.

Ưng Đại Sơn bước lên, chặn người ngay trước cửa: "Các ngươi phải nghe lời chủ nhân nói! Mau quét dọn nơi này sạch sẽ đi!"

Bà tử kia định phản kháng, nhưng thấy người nào người nấy đều như hung thần ác sát thì lập tức sợ hãi.

"Nơi này là hầu phủ... Các ngươi dám la hét ở đây, không sợ Hầu gia gây phiền phức cho các ngươi sao?!" Bà tử giận dữ nói.

Chồn tinh oai phong cong môi cười: "Ôi chao, nghe lời hai vị nói mà xem, cứ như nếu chủ nhân bọn ta ngoan ngoãn thì các ngươi không gây phiền phức cho chủ nhân vậy.

Bây giờ chủ nhân bọn ta muốn vào viện này ở, chỗ chủ nhân muốn ở nhất định phải sạch sẽ, không dính một hạt bụi nào.

Nếu không làm được, ta cũng không có bản lĩnh gì khác nhưng vẫn có năng lực chặt tay, chặt chân của các ngươi."

Bà tử run rẩy.

"Chỉ hai người bọn ta thì không làm nổi..." Bình thường, việc của bọn họ đều là chăm lo cuộc sống của phu nhân, đã làm những việc vặt vãnh thế này bao giờ đâu!?

"Nếu phu nhân chỉ cho hai người các ngươi tới đây thì chứng tỏ hai người các ngươi là đủ rồi.

Nếu không đủ thì gọi thêm hai bà tử trông chừng bên ngoài tới giúp đỡ là được." Tống Anh liếc mắt nhìn ra ngoài một cái, thuận miệng nói.

"Làm nhanh lên! Chủ nhân còn đang đợi để nghỉ ngơi đấy!" Hoàng Diện cau mày, thét to một tiếng.

Nói xong, Hoàng Diện chạy đi lau sơ qua ghế đá trong sân rồi mời Tống Anh tới ngồi, xoa bóp vai cho Tống Anh giống nhau chó săn*.

* Chó săn: tay sai (với ý xem thường)

Chồn tinh là yêu quái không có liêm sỉ nhất trong số các yêu quái của Tống Anh.

Ngoại hình không đẹp lắm, cách ăn nói lộ ra thái độ nịnh nọt và khôn khéo, quan hệ với các yêu quái khác cũng không được tốt lắm.

Nhưng Tống Anh thấy bà ấy thuận mắt.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 763: Đánh


Thế mạnh lớn nhất của chồn tinh không phải chất hôi mà là bà ấy cực kỳ có mắt nhìn, dường như có năng lực nhìn trộm nội tâm của người khác.

Thông thường, khi người khác còn chưa mở miệng, Hoàng Diện đã biết đối phương muốn nói gì, thậm chí thực hiện hành động tương ứng tiếp theo.

Tuy tính cách như vậy không được yêu thích nhưng lại hữu ích nhất.

Vả lại, thật ra thì bà ấy cũng không có ý xấu, nhìn trộm nội tâm của người khác và lấy lòng là bản năng của bà ấy mà thôi.

Giống như bản năng của Cảnh Tước là khoe khoang.

Ưng Đại Sơn và Hổ Doanh Doanh vốn dĩ cũng xem thường Hoàng Diện, nhưng trên đường đi, Hoàng Diện luôn hoàn thành mọi việc một cách chu toàn, khiến hai yêu quái này không còn lời nào để nói, ngay cả Hoàng Phi Phượng không ở đây bây giờ cũng phải thay đổi cái nhìn của mình về Hoàng Diện.

Giờ phút này, Hoàng Diện đang xoa bóp vai cho Tống Anh.

Hai bà tử kia nhìn sang, đều cảm thấy Đại tiểu thư trông sắc bén và đáng sợ hơn nhiều.

Đã có chuyện gì xảy ra? Mấy năm trước... Tống Anh không phải như thế mà?

Hai người không nhịn được mà cảm thấy căng thẳng, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Ưng Đại Sơn, gọi hai bà tử canh cửa bên ngoài vào.

Viện tử này không lớn, bây giờ vẫn còn sớm nên cũng đủ thời gian để dọn dẹp sạch sẽ.

Hai bà tử bên cạnh Lam thị làm việc không được nhanh nhẹn lắm, nhưng còn có Hổ Doanh Doanh ở đây.

"Chỗ này vẫn còn hôi." Nói xong, Hổ Doanh Doanh tùy tay vỗ bả vai bà tử kia.

Bà tử kia chỉ cảm thấy bả vai bị đ.è x.uống như sắp bị chặt đứt.

Cả người bà tử đều là mồ hôi.

Bao nhiêu năm qua chưa từng phải vất vả như vậy, cơ thể thật sự không chịu nổi.

Khoảng hai canh giờ sau, cuối cùng thì tiểu viện này đã đạt tới tiêu chuẩn của Tống Anh.

"Chủ nhân bọn ta đói bụng rồi, nhớ đưa đồ ăn tới đây.

Đồ ăn nhất định phải ngon miệng..." Hổ Doanh Doanh nói đến đây thì thở dài, "Thôi bỏ đi, ngươi dẫn ta đi cùng, ta đích thân nhìn xem trong nhà bếp có cái gì."

Không thể tin người của hầu phủ, vẫn nên tự mình ra tay thì tốt hơn.

Chồn tinh vừa nghe thấy vậy thì lập tức đứng lên: "Ta cũng đi nữa, tay nghề của ta khá tốt."

Muốn lấy lòng chủ nhân thì nhất định cái gì cũng phải biết, chỉ biết nịnh nọt không thôi thì chưa đủ.

Trước giờ bà ấy vẫn luôn âm thầm học nấu ăn, nhất là sau khi biết phải cùng chủ nhân tới kinh thành, bà ấy đã lén lút thi đấu với mấy con thỏ tinh.

Tuy tay nghề bây giờ vẫn kém hơn Ngưu Đại Lực, nhưng hẳn là cũng không phân cao thấp với thỏ tinh.

Tóm lại, nhất định không được để chủ nhân ở kinh thành chịu khổ.

Yêu quái bọn họ được chủ nhân chiếu cố mới có thể hóa hình, vất vả một chút vì chủ nhân thì tính là gì chứ?

Chồn tinh vội vàng đuổi theo.

Bà tử kia có khổ mà không thể nói nên lời, chỉ đành phải rời đi trước.

Ra khỏi Phong Lan Uyển, bà tử thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn thấy nha hoàn đi ngang qua thì vội vàng nói: "Mau đi bẩm báo phu nhân, nói, nói đường Nhị tiểu thư đánh nô tài..."

"Grừ!" Hổ Doanh Doanh không vui, hừ một tiếng, "Nói mấy thứ vớ vẩn này làm gì?! Ta đã nói rồi, chủ nhân đói bụng! Đừng lề mề nữa, nếu không, ta đá gãy chân ngươi!"

Vừa nghe thấy vậy thì bà tử lập tức run rẩy.

Vội vàng đi tiếp để dẫn đường.

Nha hoàn kia hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu là lời mà ma ma đắc lực bên cạnh phu nhân nói thì đương nhiên phải đi báo tin.

Không chừng sau khi lộ mặt ở chỗ phu nhân còn có thể được đề bạt một chút, được phát thêm ít tiền tiêu vặt.

Bên trong nhà bếp lớn của hầu phủ rất náo nhiệt.

Nhất là bây giờ đã tới lúc Hầu gia dùng cơm tối nên đầu bếp bên trong đều rất bận rộn.

Hổ Doanh Doanh và Hoàng Diện vừa xuất hiện, những đầu bếp và nha hoàn nhóm lửa ở đây đều cảm thấy khó hiểu.

Hổ Doanh Doanh đưa mắt nhìn xung quanh: "Có đồ ăn đã làm xong.

Hoàng thẩm, hay là lần này ngươi tới để quen đường thôi, không cần phải nấu riêng? Dù sao thì chủ nhân đã lâu chưa ăn gì rồi, cũng đã đói bụng, không chờ được.

Lần sau hẵng nấu nhé?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 764: Dạy dỗ


Hoàng Diện cũng không cương quyết phải thể hiện bản thân, lúc này nghĩ tới cái bụng đói của chủ nhân, bà ấy lập tức gật đầu đồng ý.

Sau đó nhanh nhẹn tiến lên chọn đồ ăn ngon.

"Đừng động vào.

Đây là tổ yến của Ngũ tiểu thư... sắp có người tới mang đi rồi..." Đầu bếp sửng sốt.

Đúng lúc nha hoàn Tiểu Thiền của Ngũ tiểu thư tới đây, nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt thay đổi: "Tiểu thư bọn ta không cần tổ yến nữa."

Nói xong thì chạy mất.

Ngũ tiểu thư nói, gần đây trong nhà không yên ổn, nếu gặp được người bên cạnh Tống Anh, có thể tránh thì tránh, tránh không được thì chạy, tóm lại tuyệt đối không được nảy sinh xung đột.

Tiểu thư đã mười lăm tuổi, thời gian còn sống tại nhà nhiều nhất sẽ không quá ba năm.

Thu liễm lại sẽ tốt hơn.

"..." Đầu bếp ngơ ngác, "Vậy… cứ lấy đi."

Hoàng Diện gật đầu: "Ngũ tiểu thư thật sự có dáng vẻ của chủ nhà, tốt hơn cha nương của nàng nhiều.

Nhớ trước đây lúc hai tỷ đệ bọn họ đến thôn chúng ta, lão thái gia nhà chúng ta cũng không khắt khe với bọn họ như vậy đúng không? Ăn uống đều kịp thời đưa đến."

"Người hầu phủ không thể so với lão thái gia nhà chúng ta, lão thái gia là người biết lễ nghĩa, còn bọn họ thì không." Hổ Doanh Doanh nghiêm trang nói.

Cầm một nồi chè, lại vừa mắt mấy khay bánh ngọt.

Ngay sau đó là tám món chính.

Tám món này lấy từ đồ ăn của những người khác trong hầu phủ.

Vịt quay vàng ươm, đậu hủ cuốn tơ vàng, hải vị chưng cách thuỷ, cá hấp, cẩm tú bính, giò heo om, gà rang và bí đao xào.

Có chay có mặn và mấy chén cơm, hoàn mỹ.

Có điều, Hổ Doanh Doanh không tìm thấy cái mâm nào có thể đựng được nhiều món như vậy.

Nàng ấy suy nghĩ một chút, quyết định đặt đồ ăn lên cái bàn tròn lớn, cuối cùng bưng cả cái bàn đi.

Hoàng Diện nhìn quanh, nhanh tay đi lấy nồi, chén, muôi, chậu.

Lỡ như khi tỉnh dậy lúc giữa đêm, chủ nhân lại đói bụng thì còn có cái để dùng tạm một chút.

Còn về nguyên liệu nấu ăn... chủ nhân không phải người thường.

Trên đường đi, ngoại trừ Tống Tuân không nhìn thấy thì yêu quái bọn họ đã không ít lần chứng kiến chủ nhân vô duyên vô cớ biến ra chút đồ ăn.

Có lẽ cũng có thể biến ra nồi, chén, muôi, chậu, nhưng... lỡ như bị người khác phát hiện thì không tốt, cho nên bà ấy phải đánh yểm hộ trước.

Hai người họ càn quét đồ ăn như cướp bóc, lúc tới thì nhẹ nhàng, nhưng khi rời đi lại tạo ra thanh thế to lớn.

Bọn họ vừa rời đi, lập tức có người đi bẩm báo Hầu gia và phu nhân.

Lam thị đã nhận được lời nhắn của tiểu nha hoàn kia, bây giờ lại nghe chuyện mà người của nhà bếp truyền đến thì tức giận đến mức cơm cũng không muốn ăn.

"Đúng là đồ khốn kiếp! Nàng ta còn không để mẫu thân như ta vào mắt! Thứ không có giáo dưỡng! Đã học được cách cướp đoạt rồi sao!?" Lam thị tức giận muốn chết.

Nếu không phải sợ người khác nói này nói nọ, bà ta đã không chỉ phái hai ma ma tâm phúc qua đó rồi.

Bây giờ người này công khai cướp đồ như thế, còn không truyền đi khắp nơi trong phủ sao?!

"Dẫn theo mấy bà tử và gia đinh đi theo ta qua đó!" Lam thị cả giận nói.

Nha đầu chết tiệt kia dám phân cao thấp với bà ta, chẳng phải là dựa vào ba người dẫn theo bên cạnh sao?!

Bây giờ bà ta phải đi qua đó bắt những người này lại, đánh một trận rồi đuổi ra khỏi phủ.

Tiếc rằng bà ta không có khế ước bán thân của ba người này, nếu không thì nhất định phải bán bọn họ đi!

Mấy kẻ không biết sống chết!

Lam thị tức giận, chỉ trong chốc lát đã dẫn theo hai mươi gia đinh và bà tử đi tới Phong Lan Uyển.

Chẳng qua những bà tử này không gọi Tống Anh là Đại tiểu thư của hầu phủ.

Khăng khăng nói rằng người này chính là thân thích nhà nghèo từ thành Dung tới, là một họ hàng xa, cùng lắm chỉ là một đường tiểu thư, đứng thứ hai, chẳng qua mặt mũi trông có phần tương tự với Đại tiểu thư nên mới được giữ lại làm khách!

Phu nhân vốn tốt bụng giữ người ở lại để dạy dỗ, hoàn toàn không ngờ rằng nô tài mà nàng nuôi là loại đầy tớ ức h**p chủ nhân, nhất định phải dạy dỗ thật tốt một phen!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 765: Làm càn!


Với lý do đường hoàng này, đoàn người tạo ra động tĩnh lớn đến mức khiến mọi người trong hầu phủ căng thẳng không thôi.

Hai bên hầu phủ còn có huynh đệ của Hầu gia đã phân gia.

Chưa tới buổi trưa, bọn họ đã nhận được tin tức, biết có khách tới hầu phủ nên lúc này người của mọi nhà đều tới đây, tới hỏi thăm lão thái thái một chút.

Mà lão thái thái cũng có tai mắt của mình bên trong hầu phủ.

Hầu phu nhân làm ra chuyện này, chỉ chớp mắt đã truyền tới tai bà ta.

Lúc này, nghe mấy tức phụ nhi nói chuyện thì hơi bực bội.

Những kẻ không hiểu chuyện này chỉ ước gì hầu phủ trở nên rối loạn nhưng lại không hề nghĩ tới chuyện, nếu hầu phủ thật sự chọc phải phiền phức lớn thì bọn họ nhận được lợi ích gì chứ?

Lúc Lam thị đến, Tống Anh đã bắt đầu ăn trưa.

Mấy người Hổ Doanh Doanh cũng ngồi vào bàn, mọi người cùng ăn chung với nhau, cực kỳ náo nhiệt.

Tống Anh còn lấy mấy bình rượu trái cây thơm ngọt trong không gian ra, ngươi một ly, ta một ly, vô cùng vui sướng.

"Tuy đồ ăn của hầu phủ hơi th* t*c nhưng mùi vị miễn cưỡng cho vào miệng được.

Chủ nhân, người ăn tạm nhé.

Từ ngày mai, ta sẽ nấu cơm cho người.

Tuy đồ ăn không đa dạng được như vậy nhưng mùi vị nhất định ngon hơn." Hoàng Diện nói.

"Đúng vậy, món vịt này khô quá, kém xa mấy con vịt chúng ta nuôi ở thôn trang." Hổ Doanh Doanh cũng nói.

Lam thị vừa vào cửa thì nghe thấy hai chữ "thôn trang", bà ta hơi giật mình.

Bà ta nhớ rõ hoàn cảnh của chi ở thành Dung không được tốt lắm, toàn dựa vào mấy mẫu đất cằn để sống qua ngày, nếu không thì khi đó đã không vì thiên tai mà chạy nạn tới kinh thành.

Sao lại có thôn trang?

Lam thị cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Nhà này có cử tử, sau khi thi đậu tất nhiên sẽ có người tặng quà, trong nhà có thêm thôn trang cũng là bình thường.

"Tống Anh!" Lam thị gọi một tiếng.

Sau khi gọi xong, bà ta cảm thấy cái tên này không tốt lắm.

Nếu đã thay đổi thân phận thì không nên dùng tên cũ nữa mới phải.

Vì vậy bà ta nói thêm: "Từ hôm nay trở đi, ngươi không được tên là Tống Anh nữa.

Ta sẽ đổi tên cho ngươi, gọi là..."

Lam thị quay đầu nhìn thấy lá sen trong lu nước ngoài sân đã khô héo, nói: "Ngươi đổi tên thành Tống Hà đi!"

* Hà trong Tống Hà là chữ 荷, nghĩa là hoa sen

Tống Anh ăn một miếng thịt vịt.

"Tống Hà! Có nghe thấy lời ta nói hay không! Điếc rồi sao!?" Lam thị cảm thấy mình đã già đi mấy tuổi.

Đại nhi tử của bà ta đã ba mươi tuổi, tuổi của bà ta đương nhiên cũng không còn trẻ nữa.

Những tiểu yêu tinh trong nhà luôn lảng vảng trước mặt Hầu gia khiến bà ta phiền lòng, càng khiến bà ta ghét bỏ gương mặt của mình bây giờ.

Bình thường, bà ta còn không dám nổi giận, sợ sẽ có thêm nếp nhăn.

Nhưng hôm nay thì hay rồi, bị nha đầu chết tiệt này chọc tức đến mức sắp không thở nổi nữa!

"Ai đang nói đấy?" Tống Anh không buồn ngước mắt lên.

"Chủ nhân không cần phải để ý, có thể là bà tử nào đó đi ngang qua, học theo chó hoang ven đường kêu mấy tiếng." Hoàng Diện tươi cười nịnh nọt.

"Làm càn!" Liêu bà tử đã quay về bên cạnh Lam thị, nghe thấy vậy thì lập tức quát một tiếng.

Bây giờ, bà ta chỉ ước gì phu nhân nổi giận, đuổi hết những kẻ thô lỗ không hiểu chuyện này ra ngoài!

Còn về đường Nhị tiểu thư này, chờ đến khi không còn những kẻ thô lỗ này hỗ trợ nữa, xem xem nàng ta còn có thể làm được gì!

Hoàng Diện đứng lên: "Các ngươi mới là kẻ làm càn đấy! Không nhìn thấy chủ nhân đang ăn cơm sao?! Một chút quy củ cũng không có, còn là người của hầu phủ nữa đấy! Loại người như các ngươi mà ở thôn trang của bọn ta thì nên đưa đi cho hổ ăn!"

"Hổ không ăn thứ này." Hổ Doanh Doanh vội vàng bồi thêm một câu.

Sắc mặt của Lam thị đen thui, lúc này không thể nhịn thêm được nữa.

"Bắt lấy bọn chúng cho ta!" Lam thị ra lệnh.

Vừa dứt lời, toàn bộ bà tử ở đằng sau lao lên, các gia đinh cũng chạy về phía Ưng Đại Sơn.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 766: Trong mắt không có trưởng bối


Tống Anh thở dài.

"Nói chuyện đàng hoàng thì không chịu, các ngươi lại nhất quyết phải động tay động chân, thật sự là..." Khóe miệng của Tống Anh cong lên tạo thành nụ cười lạnh lẽo, "Quá ngu ngốc."

Trong lúc Tống Anh chậm rãi lên tiếng, mấy người Hổ Doanh Doanh đã đánh nhau với những bà tử và gia đinh này.

Những người này chỉ là gia đinh bình thường mà thôi.

Tuy hầu phủ là quý tộc nhưng cũng bị giới hạn số lượng hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, có đeo đao.

Những hộ vệ đó thường chỉ cho Hầu gia và thế tử sử dụng, dù là các tiểu công tử bên dưới, trừ phi là đích tử thì mới có tư cách sử dụng, còn những con nối dõi khác thì đương nhiên là không được.

Bên trong nội trạch thì càng không được.

Vì vậy, những người này thậm chí còn không có tí công phu mèo cào nào.

Bà tử chỉ là bình thường làm nhiều việc, có sức lực lớn hơn phụ nhân bình thường một chút mà thôi, hoàn toàn không hề có bản lĩnh gì khác.

Lúc này, bọn họ bị Hổ Doanh Doanh tùy tiện đẩy một cái, kéo một phát đã ngã hết một nửa.

Lam thị thấy vậy thì sắc mặt đại biến.

"Ngươi, trong mắt ngươi không có trưởng bối, vô lễ, bất hiếu!" Lam thị chỉ vào mặt Tống Anh, mắng to.

"Đánh rắm!" Tống Anh bật cười một tiếng, lập tức mắng ngược lại, "Nương ta họ Nguyễn.

Ngươi là cái thá gì hả?"

Lam thị tức giận đến mức đứng không vững.

Nguyễn thị? Nguyễn thị gì chứ, bà ta mới là nương ruột của Tống Anh!

Lúc mang thai nàng, bà ta vui mừng và sung sướng biết bao nhiêu?! Sau khi sinh trưởng tử, suốt mười năm, bà ta không thể sinh được đứa con thứ hai.

Bà ta cho rằng sức khỏe của mình không tốt, không ngờ lại mang thai một lần nữa! Khi đó, bà ta cảm thấy ông trời đã đứng về phía bà ta!

Nhưng kết quả thì sao?

Sinh ra cái thứ gì?!

Khắc tinh có sáu ngón chân! Vốn dĩ không phải là bà ta không thể chấp nhận chuyện này, không phải là không thể cho nàng một miếng cơm ăn.

Thế nhưng vào ngày lâm bồn, tâm can của bà ta, trưởng tử của bà ta lại bị ngã ngựa gãy chân.

May mà sau khi tĩnh dưỡng, vết thương đã lành, nếu không thì làm sao bà ta có thể sống tiếp được?!

Vốn dĩ là nha đầu chết tiệt này nợ bà ta!

"Ngươi là đồ nghiệt chủng không hiểu quy củ!" Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, câu nói lúc nãy của nàng đã trái với lẽ thường, khiến bà ta càng bừng bừng lửa giận hơn nữa.

"Câu nói này rất hay, cứ như ta không phải do ngươi sinh ra vậy." Tống Anh cười cười, "Phu nhân, ta tới đây làm khách, nhà các ngươi làm chủ nhân mà lại không có quy củ, xông vào trong viện của ta.

Vì vậy, người của ta mới dạy dỗ bọn họ một phen để bọn họ biết một chút đạo lý làm người, không phải lỗi của ta."

Tống Anh vừa dứt lời, Ưng Đại Sơn và Hổ Doanh Doanh đã đánh gục hết những người này.

Lam thị ngây ra như phỗng, nhìn tất cả mọi người nằm rạp dưới đất thì sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch.

Bà ta chẳng qua chỉ là một phụ nhân ở sâu trong nhà, đã bao giờ gặp phải cảnh tượng thế này đâu?

Chân cẳng của bà ta lập tức mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất, không động đậy nổi.

Mà giờ phút này, Tống Anh vẫn còn ngồi trên bàn ăn cơm.

Nhưng vẻ mặt lại tiếc nuối hệt như lão phu tử đang dạy dỗ học trò: "Lúc nãy đã nói với các ngươi rằng ta tới đây làm khách, các ngươi làm gì vậy chứ? Ta không nhận nổi lễ lớn như vậy đâu."

"Nhưng nếu các ngươi đã bái lễ thì dù là vãn bối, ta cũng sẽ miễn cưỡng nhận lấy vậy." Nói xong, Tống Anh móc mấy đồng xu từ trong ngực ra, ném xuống trước mặt Lam thị: "Đây là quà gặp mặt, nhiều hơn thì không có.

Ngươi cũng biết ta xuất thân nghèo khổ, trong nhà không dư dả bao nhiêu mà."

Lam thị là mẫu thân ruột của nguyên thân thì thế nào? Muốn gi.ết ch.ết nàng, vậy thì nàng mặc kệ.

Có bản lĩnh thì gọi thiên lôi xuống đánh chết nàng đi!

Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, Tống Anh lại lặng lẽ lắc đầu trong lòng.

Không thể táo bạo như thế, nàng còn muốn trở thành thần tiên mà.

"Được rồi, đứng lên hết đi." Tống Anh nghiêm trang, "Con người ta thích yên tĩnh, bình thường rảnh rỗi không có việc gì thì đừng tới đây quấy rầy ta.

Nếu ta có thời giờ rảnh rỗi thì sẽ đi gặp các ngươi, không cần sốt ruột."

Nói xong, Tống Anh phất tay, trông không còn kiên nhẫn, muốn tống cổ bọn họ ra ngoài.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 767: Mời thần dễ, tiễn thần khó


Lam thị thật sự tức giận, cũng thật sự sợ hãi.

Khoảnh khắc lúc nãy, bà ta luôn cảm thấy dường như nữ nhi này của bà ta muốn giết bà ta.

Giờ phút này, toàn thân bà ta không còn chút sức lực nào, sau khi ngã xuống thì không đứng dậy nổi.

Bà tử bên cạnh cố nhịn cơn đau mà gắng gượng đứng dậy, phải dìu Lam thị đứng dậy rời đi.

"Sao, sao nàng ta có thể như thế chứ? Nàng ta không sợ gặp quả báo sao?!" Lam thị nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, lập tức cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Bà ta chính là mẫu thân của Tống Anh!

Vậy mà Tống Anh lại dám nói bà ta hành lễ với nàng!

Giờ phút này, toàn thân Lam thị run rẩy, sợ hãi không thôi.

Đến tối, bà ta đi tìm Hầu gia.

Nhưng lúc này, Hầu gia đang ở trong viện của di nương, hoàn toàn không quan tâm đến bà ta.

Đêm nay, Tống Anh ngủ khá ngon giấc.

Lúc dọn vào viện, hai bà tử kia cũng mang chăn đệm tới đây, chẳng qua vừa nhìn đã thấy là đồ cũ.

Trong không gian của Tống Anh cũng có đồ dùng hằng ngày, nàng không hề khách khí, lập tức lấy ra dùng.

Hôm sau, nàng lại bảo Ưng Đại Sơn và Hổ Doanh Doanh đập một mặt tường ra rồi đào ít bùn để làm một cái nồi.

Có câu nói "Mời thần dễ, tiễn thần khó".

Tới cũng đã tới rồi, thật sự không muốn đi.

Có không gian, cho dù hầu phủ không cho ăn thì nàng vẫn có thể sống ở đây đến hết đời.

Ngay ngày hôm sau, Tống Tuân đã đến tìm tộc lão của tộc Tống thị, bàn bạc chuyện tách tộc.

Từ xưa tới nay, cây lớn phân cành là điều hết sức bình thường.

Huống chi, chi ở thôn Hạnh Hoa vẫn luôn không qua lại thân thiết với người bên kinh thành.

Vả lại, ở chỗ người ta cũng có tộc trưởng, trong thôn cũng có người trong tộc.

Nếu không tách ra thì quả thực không ổn lắm.

Hơn nữa, tới đời Tống Tuân này, quan hệ với bọn họ đã vượt khỏi ngũ phục*, người ta muốn tách ra, lập tông tộc riêng cũng rất hợp lý.

* Ngũ phục: 5 loại đồ tang tuỳ theo quan hệ huyết thống và tình nghĩa thân sơ.

Vượt khỏi ngũ phục nghĩa là họ hàng xa, quan hệ huyết thống đã nhạt.

Chỉ là một chi nhỏ, vẽ lại gia phả rất đơn giản.

Những chuyện liên quan đến gia tộc đều phải tới chỗ quan phủ đăng ký, chỉ cần báo cho tổ tông biết rồi tới chỗ quan phủ chuyển thông tin đi là được.

Để giải quyết chuyện này, Tống Tuân bận rộn suốt ba ngày.

Kinh thành quá rộng lớn, mà người của tộc Tống thị lại hơi chậm trễ nên mới mất nhiều thời gian một chút.

Cũng trong ba ngày này, hầu phủ quả thực vô cùng hỗn loạn.

Ngày đầu tiên, Lam thị không chiếm được ưu thế nên hôm sau nói chuyện này với Tống Hầu gia.

Sao Tống Hầu gia có thể tin chuyện ba tuỳ tùng bình thường lại có thể đánh gục hơn hai mươi người của hầu phủ được chứ, nhưng thấy Lam thị không ngừng khóc lóc, kể lể, hắn ta phải đích thân dẫn hộ vệ qua đó một chuyến.

Vốn dĩ dẫn hộ vệ đeo đao tới đó để hù dọa mấy người Tống Anh một chút.

Nhưng kết quả lại hết sức rõ ràng, bọn họ cũng bị đám người của Tống Anh ném ra ngoài.

Tống Hầu gia hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Quyết định điều tra kỹ càng về Tống Anh trước.

Một thôn phụ bình thường sao có thể mua được người hầu lợi hại như thế chứ?

Tống Hầu gia định phái người tới thành Dung để điều tra nhưng bọn họ còn chưa kịp đi thì đã phát hiện Tống Anh mua một tòa nhà lớn ở kinh thành!

Giá của tòa nhà đó khoảng chừng 28000 lượng, sau khi mua xong, nàng lại mua thêm vài thứ tốt khác.

Nói một cách đơn giản, từ khi tới kinh thành, Tống Anh đã chi tiêu không dưới 30000 lượng!

Nghe tin tức thuộc hạ bẩm báo lên, hai phu thê này trợn tròn mắt.

"Sao có thể chứ? Tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để mua một tòa nhà? Làm sao nàng có thể chi tiêu nhiều như thế được?" Tống Hầu gia cảm thấy vô cùng khó hiểu, sau đó quay sang nhìn Lam thị, "Năm đó lúc nàng rời đi, ngươi đã cho nàng tiền sao?"

Lam thị cực kỳ oan ức: "Hầu gia, sao ta lại làm như vậy chứ? Hơn nữa, ta cũng không có nhiều tiền như vậy mà?"

Hầu phủ đông người, thật ra bình thường đều chi tiêu rất tiết kiệm.

Năm đó, khi Hoan Nhi xuất giá, tất cả của hồi môn cộng lại cũng chỉ khoảng chừng 30000 lượng mà thôi, ngay cả lão thái thái cũng cảm thấy con số này quá nhiều!

Lam thị che ngực: "Mấy năm nay, tiền bạc trong nhà chúng ta rất thiếu thốn.

Bọn nhỏ liên tiếp lập gia đình, nhà ta sắp cạn kiệt đến nơi rồi.

Ta đối xử với nàng thế nào, chẳng lẽ Hầu gia không biết sao? Nếu có tiền, cho dù ta không trợ cấp cho Bỉnh Nhi thì cũng sẽ không cho nàng ta!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 768: Có ý đồ


Tống Hầu gia nghe vậy cũng cảm thấy có lý.

Nếu Lam thị thiên vị Tống Anh thì năm đó đã không đồng ý tiễn người đi.

"Vậy tiền của nàng từ đâu ra?" Tống Hầu gia vô cùng khó hiểu, sau đó nhìn hạ nhân, "Đi gọi Ngũ tiểu thư và Tứ công tử tới đây."

Trước đó, hai đứa trẻ này đã tới thành Dung, nhất định sẽ biết một vài chuyện.

Không bao lâu sau, hai người một trước một sau tới đây.

Vẻ mặt thấp thỏm.

"Mấy ngày nay, Hoa Nhi ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Nghe nói con đích thân thêu kinh Phật cho tổ mẫu con?" Tống Hầu gia hỏi thăm một câu trước như thường lệ.

"Đúng vậy ạ.

Nữ nhi cảm thấy trước đây mình quá bướng bỉnh, hơn nữa gần đây, sức khỏe của tổ mẫu lại không được tốt lắm nên con muốn cầu phúc cho tổ mẫu." Tống Tâm Hoa lập tức đáp.

Nàng ấy cũng muốn làm ầm ĩ một chút, nhưng lý trí nói với nàng ấy rằng thời gian này vẫn nên ngoan ngoãn, đừng ra khỏi cửa phòng thì hơn.

Gia đinh và bà tử trong nhà bị đánh còn ít sao?

Tống Hầu gia vui mừng gật đầu, sau đó nói: "Trước đây, lúc các con tới thành Dung, các con sống thế nào?"

Tống Tâm Hoa thầm nở nụ cười bất đắc dĩ.

Chẳng trách phụ thân đột nhiên gọi bọn họ tới đây, hóa ra lại là hỏi chuyện về Tống Anh.

"Thúc công và mấy vị thúc thúc bình thường đều khá bận rộn.

Trong nhà có ít đất, ngoại trừ làm ruộng thì hình như bọn họ còn làm mấy thứ linh tinh như mì lạnh để bán.

Ngoài ra, thúc thúc của Nhị phòng mở một tiệm ăn nhỏ, hẳn là không quá lớn." Tống Tâm Hoa nói.

"Vậy Tống Anh thì sao?" Tống Hầu gia hỏi tiếp.

Tống Tâm Hoa nghĩ nghĩ: "Lúc con và đệ đệ ở đó rất hiếm khi gặp được Đại tỷ, chỉ biết nhà của nàng xem như là ngôi nhà đẹp nhất ở thôn Hạnh Hoa, ngoài ra, thanh danh của nàng cũng không tệ.

Đúng rồi, tỷ phu là người lương thiện, mấy năm trước quyên góp không ít tiền cho thôn nên mọi người đều rất kính trọng hai phu thê bọn họ."

"Quyên góp tiền? Trượng phu của Tống Anh là người phương nào?" Tống Hầu gia giật mình.

"Chỉ biết hắn tên là Hoắc Nhung, là nhi tử của thợ săn, sau này luôn làm việc ở bên ngoài.

Chắc hẳn tiền công của người nọ cũng không cao lắm, mỗi năm cùng lắm chỉ quyên góp 100 lượng mà thôi." Tống Tâm Hoa trả lời.

Tống Hầu gia nghe xong thì cau mày.

Sau đó nhìn chằm chằm Tống Đường Hành: "Con thì sao? Con có phát hiện ra chuyện gì không?"

"Cha có ý gì? Chẳng lẽ Đại tỷ lại có chỗ nào không đúng sao?" Tống Tâm Hoa ngây thơ hỏi.

"Sau khi tới kinh thành, Đại tỷ của các con đã tiêu gần 30000 lượng để mua một tòa nhà lớn cho Tống Tuân đọc sách." Tống Hầu gia cũng không giấu giếm.

Đồng tử của Tống Tâm Hoa co lại, vô cùng khiếp sợ: "30000 lượng?"

"Hai người các con nghĩ kỹ lại đi.

Rốt cuộc nàng dựa vào đâu mà kiếm được số tiền này? Nếu số tiền này không phải do bản thân nàng tự kiếm được thì có khả năng là do người khác đưa.

Nhưng ai lại tặng không nhiều tiền như vậy? E rằng người đó có ý đồ với nhà chúng ta, cố ý mua chuộc!" Tống Hầu gia nói tiếp.

Tống Tâm Hoa biết hình như Tống Anh tự buôn bán bên ngoài nhưng hoàn toàn không ngờ nàng lại lợi hại đến thế!

"Cha, chắc hẳn là Đại tỷ tự mình kiếm được.

Con nhớ rõ..." Tống Tâm Hoa do do dự dự, "Con cũng không chắc chắn lắm, chỉ là lúc đi theo mấy đứa trẻ lên núi có lắm miệng hỏi một câu, dường như bọn họ từng nhắc tới, nói Đại tỷ bán một loại xà phòng..."

"Đúng rồi, lúc con ở đó cũng từng dùng xà phòng, quả thực vô cùng tốt.

Thứ đó do chính Đại tỷ làm ra." Tống Tâm Hoa nói.

"Sao lúc nãy con không nói?" Tống Hầu gia không vui.

"Cha, chẳng qua là con không nghĩ tới thôi mà.

Con nghe nói xà phòng đó rất rẻ, một bánh lớn như vậy mà chỉ có 20 văn tiền, bán cái này có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ... Nhưng nghĩ kỹ lại thì thứ này vừa hữu ích vừa tiện lợi, lại rẻ, nhà nào cũng dùng.

Nếu một mình nàng bán cho toàn bộ khu vực thành Dung thì... có số tài sản này cũng không có gì khó hiểu." Tống Tâm Hoa nói.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 769: Cắt đồ ăn


Tống Đường Hành nhìn tỷ tỷ hắn giả ngu lừa dối phụ thân, trong lòng thầm thở dài.

"Cha, chắc hẳn lời Ngũ tỷ nói không sai đâu.

Thật ra lúc ở đó con cũng nghe được một ít lời đồn." Tống Đường Hành mở miệng.

"Nói." Tống Hầu gia hỏi.

"Chính là về Tiết Nhị kia, thật ra hắn và Đại tỷ không có quan hệ gì hết, thậm chí Tiết Nhị còn có thù oán với Đại tỷ.

Trước đây, thuộc hạ của hắn mở cửa hàng ở trên trấn đó, hình như là bị cửa hàng của Đại tỷ đánh bại nên người này mới chạy tới thôn tìm Đại tỷ gây phiền phức.

Còn những chuyện khác thì con không rõ lắm." Tống Đường Hành thuật lại.

Hắn vừa nói xong, Tống Hầu gia ném một tách trà xuống đất, "xoảng" một tiếng, tách trà vỡ nát.

"Đúng là rất biết gây hoạ! Đường đường là cô nương gia, vậy mà lại xuất đầu lộ diện đi buôn bán! Thật mất mặt!" Tống Hầu gia giận dữ nói.

Tống Tâm Hoa trầm mặc.

Trong lòng Tống Đường Hành cũng rất khó chịu, tuy rằng hắn không thích Tống Anh lắm, nhưng mà...

Thật ra thì bá tánh bình thường rất nghèo khổ, nếu Tống Anh không tìm cách kiếm chút tiền thì sao có thể sống thoải mái được chứ?

Nhưng hắn không dám nói ra những lời này.

Sau khi hỏi thêm mấy câu, hai phu thê lập tức đuổi con cái ra ngoài.

"Hầu gia... nha đầu kia thật sự lợi hại, chuyện này cũng không thể làm ầm ĩ được.

Hay là cứ mặc kệ nàng đi?" Lam thị hỏi thử.

"Mặc kệ nàng!? Nàng còn để người cha là ta vào mắt sao? Nếu thật sự có một ngày nàng xông ra ngoài thì chẳng phải toàn thành đều biết chuyện xấu của nhà ta sao?! Không được!" Trên mặt Tống Hầu gia lộ ra biểu cảm tàn nhẫn, "Kể từ hôm nay, cắt hết đồ ăn của nàng!"

Nhất định phải khiến người này nghe lời!

Trước khi giải quyết xong Tống Tuân thì không được để Tống Anh xảy ra chuyện gì, nếu không thì e rằng Tống Tuân kia sẽ bất chấp tất cả.

Nhưng cũng không thể để Tống Anh không coi ai ra gì như thế!

Bỏ đói nàng mấy ngày trước, sau đó lại dạy dỗ một phen!

"Nhưng mà..." Lam thị vô cùng rối rắm, "Ba ngày nay, người bên cạnh Tống Anh luôn tới nhà bếp lớn cướp đồ.

Thủ đoạn của bọn họ rất lợi hại, đầu bếp trong bếp hoàn toàn không ngăn cản được.

Hôm qua lão thái thái còn hỏi sao không có bánh ngọt của Quế Phương Trai... lại không biết đã bị nàng ăn hết."

"..." Tống Hầu gia cũng nhớ tới chuyện này.

Những hộ vệ của hắn ta không đánh lại được người bên cạnh Tống Anh!

Hắn ta không khỏi nhớ tới những người được phái đến thành Dung trước đây, ba người kia và cả H**ng S* nữa, có khi bọn họ đều bị người của Tống Anh giải quyết sạch sẽ rồi không?

Hơn nữa, nhìn như giam giữ Tống Anh trong nhà, nhưng thực tế lại là...

Với năng lực của những người này, bọn họ hoàn toàn có thể tự do ra vào!

Nghĩ thông suốt sự thật này, Tống Hầu gia nhất thời không chấp nhận được.

Hắn ta cho rằng Tống Anh này bị hắn ta khống chế, nhưng bây giờ xem ra là nha đầu kia hoàn toàn không muốn rời đi? Vì sao chứ? Hay là... muốn hắn ta cho chút lợi lộc?

Vọng tưởng!

Trong lòng Tống Hầu gia thật sự không đoán được ý định của Tống Anh, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến việc hắn ta càng nghĩ càng tức giận.

Trong lúc tức giận lại cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Chuyện này phải xuống tay từ chỗ Tống Tuân.

Nếu Tống Tuân chết đi thì sẽ không bị vướng chân vướng tay nữa: "Mấy ngày tới... động tay động chân vào đồ ăn của nàng trước đi.

Không cần quá nghiêm trọng, khiến người ta không có tinh thần là được rồi."

Lam thị lập tức gật đầu đồng ý.

Tuy nhiên, hai phu thê này không hề biết rằng ngoại trừ ngày đầu tiên Tống Anh ăn đồ của hầu phủ thì sau đó nàng hoàn toàn không động đũa vào.

Nàng bảo Hoàng Diện đi cướp đồ ăn chẳng qua là muốn cho mọi người trong hầu phủ chịu chút đả kích nhỏ mà thôi.

"Chủ nhân, đồ ăn cướp được hôm nay có mùi lạ.

Ta cũng không biết là mùi gì, chỉ biết là không giống trước đây thôi." Hoàng Diện khịt mũi ngửi thử.

Tống Anh cau mày: "Có lẽ bên trong đã được thêm vào vài thứ rồi."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 770: Đuổi đi


Mấy người Hoàng Diện không hiểu lắm, nhưng Tống Anh lại nhìn thứ này, bật cười rồi nói: "Hoàng Diện, nửa đêm ngươi lẻn vào phòng của Tống Đường Bỉnh, sau đó đặt món điểm tâm này trong phòng hắn, những chuyện khác thì không cần quan tâm."

Vốn dĩ Tống Anh định tặng thứ này cho lão thái thái của hầu phủ.

Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, mặc dù lão thái thái là loại người miệng nam mô bụng bồ dao găm, nhưng lúc nguyên chủ chào đời, đúng là lão thái thái đã mơ thấy Phật, không nỡ sát sinh nên mới tha cho nàng một mạng, thậm chí vào lần thứ hai cũng là đột nhiên sức khỏe của lão thái thái không tốt, sợ trong phủ có người chết sẽ xung khắc với bà ta, nguyên chủ mới giữ được mạng sống.

Dù đây không phải là chủ ý của lão thái thái, nhưng dẫu sao thì nguyên chủ cũng sống thêm được một thời gian, thậm chí quay về thôn Hạnh Hoa, gặp lại cha nương, hoàn thành tâm nguyện.

Vậy nên, Tống Anh không trực tiếp hạ độc bà ta.

Đổi thành Tống Đường Bỉnh cũng được.

Khi nguyên chủ còn ở trong hầu phủ, quả thực là bị tất cả mọi người đối xử tàn nhẫn.

Lão thái thái cũng đã mắng chửi nguyên chủ không hiểu quy củ trước mặt mọi người vài lần, nhưng khi đó, nguyên chủ thật sự không làm gì cả, chẳng qua là cúi đầu đứng trong góc một cách hèn mọn, không dám nói lời nào mà thôi.

Nếu chỉ có vậy thì cũng chẳng phải chuyện gì lớn, dù sao là bậc trưởng bối, dạy dỗ vài câu cũng không có gì.

Nhưng chuyện nguyên chủ bị gả cho lão vương gia là do một tay lão thái thái quyết định.

Hôn sự như vậy mà bà ta cũng có thể nhẫn tâm thúc đẩy, có thể thấy tâm địa của bà ta độc ác đến mức nào, thậm chí, lão thái thái còn ra vẻ ban ơn, như thể nguyên chủ nhận được phúc phận này thì nên ba quỳ chín lạy tạ ơn bà ta.

Còn về thế tử...

Hắn ta không tiếp xúc nhiều với nguyên chủ, chỉ là từng đá nàng ấy một lần, còn mắng nàng ấy vài câu là khắc tinh, cũng xem như đã khơi mào cho cả hầu phủ nhắm vào nàng ấy.

Tống Anh là người thù dai, chuyện đã qua đều phải tính toán.

Hầu phủ không hề khó đột nhập, mặc dù bên ngoài có người canh gác, nhưng chồn tinh có vóc dáng nhỏ, tốc độ lại nhanh, dù có ôm một đĩa điểm tâm thì cũng không hề làm chậm tốc độ của nó.

Buổi tối, chồn tinh làm theo yêu cầu của Tống Anh, mang đĩa điểm tâm qua phòng của Tống Đường Bỉnh.

Cũng thật trùng hợp, nửa đêm, Tống Đường Bỉnh làm xong việc, hắn ta chợt thấy đói bụng, thấy đĩa điểm tâm thì cầm lên ăn vài miếng.

Sau khi ăn xong, cả người không còn sức lực, sáng hôm sau thức dậy thì đổ bệnh rồi.

Bản thân hắn ta cũng không rõ, còn tưởng là do hôm qua chơi bời quá độ nên mệt mỏi mà thôi, lại vì sĩ diện nên không muốn nói thẳng.

Lan thị không biết nội tình, lập tức khiển trách các thiếp thất trong phòng một trận.

"Nha đầu kia đúng là đồ xui xẻo! Từ khi sinh ra đã khắc con, bây giờ nàng ta trở về, con lại bị bệnh!" Lam thị đổ hết mọi chuyện lên đầu Tống Anh.

Tống Đường Bỉnh hiện giờ không còn là đứa trẻ nóng nảy như trước kia nữa, hắn ta đã từng này tuổi, cũng đã có con cái, vậy nên không còn tin vào những lời này nữa.

"Nương à, chỉ là một nha đầu, để ý đến nàng ta làm gì? Mấy ngày nay ta hơi mệt, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi." Tống Đường Bỉnh nói.

"Con à, con không biết nha đầu đó khó đối phó thế nào đâu, bây giờ nương thật sự rất hối hận vì lúc đó đã không dứt khoát b.óp ch.ết nàng ta." Lam thị đau lòng nói.

Tống Đường Bỉnh không thích nghe mấy chuyện đấu đá trong nhà này, cau mày nói: "Nương đừng nghiêm trọng hóa vấn đề lên nữa, thật ra thì Đại muội muội cũng khá đáng thương, những năm qua sống không dễ dàng, chẳng phải là nàng ta muốn tiền thôi sao? Cho nàng ta vài trăm lượng là xong."

"Vài trăm lượng? Hừ, con nghĩ đơn giản quá! Người ta mua một căn nhà đã tốn gần ba vạn lượng! Sao có thể để mắt đến vài trăm lượng chứ! Ta thấy chắc chắn là nàng ta cố ý đến để chọc tức ta!" Lam thị lại nói.

Nghe vậy, Tống Đường Bỉnh kinh ngạc nhìn bà ta: "Bao nhiêu!?"

Ba vạn lượng?!

"Lấy đâu ra lắm tiền thế?" Tống Đường Bỉnh trợn tròn mắt, mặc dù hắn ta là thế tử nhưng trên người không có công danh, hoàn toàn dựa vào mối quan hệ của cha hắn ta để tìm cho hắn ta một công việc ở Bộ Lễ, bổng lộc ít ỏi đến đáng thương.
 
Back
Top