Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 741: Muốn sống cũng không xong


Từ lúc ba người tới đây cũng chưa qua bao lâu, bọn họ không quen biết ai ở vùng này nên chỉ có thể tự đi hỏi thăm.

Ban đầu, khi đi đến thôn Hạnh Hoa kia, cũng không biết vì sao mà thôn dân của thôn Hạnh Hoa cực kỳ kín miệng, một khi bọn họ mở miệng nhắc tới hai chữ "Tống Anh" thì đối phương lập tức thay đổi thái độ, cho dù bọn họ nhẹ nhàng hỏi thăm thì vẫn chỉ nhận được ánh mắt xem thường.

Hao tâm tổn trí mấy ngày, cuối cùng cũng chỉ hỏi ra được chuyện của Tống gia, còn về Tống Anh thì ai nấy đều một mực trả lời rằng không biết, chỉ biết người này không ở trong thôn.

Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ đành ra tay từ người của Tống gia.

May mà Tống gia này có một vị tú tài nổi tiếng, bọn họ theo dõi vị tú tài này, không chừng có thể gặp được Tống Anh.

Có lẽ là do vận may của bọn họ khá tốt, bọn họ vừa tới thành Dung này thì danh tiếng của Vạn Linh Viên đã lan xa.

Khi bọn họ tới thư viện tìm hiểu, đúng lúc nghe thấy người khác nói chuyện, nói rằng chủ nhân của Vạn Linh Viên chính là muội muội của Tống Tuân...

Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù không biết tại sao Đại tiểu thư lại trở thành chủ nhân của Vạn Linh Viên nhưng dù sao cũng đã tìm được người rồi.

Đáng tiếc, còn chưa kịp ra tay thì đã bị những người này bắt lại.

Hoắc Tứ Tượng híp mắt, nhìn ba người này, cười nói: "Hoắc phu nhân là ai cũng không biết mà còn chạy tới Vạn Linh Viên? Xem lão tử là đồ ngốc à? Người đâu, hành hình!"

"Khoan đã! Các hạ là người phương nào? Bọn ta tự thấy mình vô tội, dựa vào đâu mà tra tấn bọn ta?!" Ba người lập tức nói.

Hoắc Tứ Tượng cong môi cười: "Lão tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Hoắc Tứ Tượng, là thủ hạ của Võ Thần Vương.

Nơi đây là đất phong của Vương gia nhà ta, các ngươi lén lén lút lút, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt, Vương gia bọn ta có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của toàn bộ bá tánh trong thành!"

Nghe thấy lời này, sắc mặt của ba người họ lập tức thay đổi.

Thủ hạ của Võ Thần Vương, đây chính là người không thể chọc vào đấy!

Lúc hành quân mấy năm trước đã nghe nói Võ Thần Vương này từng chém chết không ít người, nhất là những kẻ đổ oan cho người của Hoắc gia, sau khi rơi vào tay Võ Thần Vương thì đều bị tra tấn không ra hình người!

"Đều là hiểu lầm! Đại nhân, bọn ta thật sự không phải là người xấu, lần này bọn ta phụng lệnh của Hầu gia nhà ta để về quê tặng quà! Không phải sắp tổ chức thi Hương sao? Nghe nói Tống Nhị công tử của một chi ở thành Dung này là tú tài, không chừng có thể đề tên lên bảng vàng, vậy nên..." Đối phương lập tức giải thích.

Hoắc Tứ Tượng trợn trắng mắt.

Hắn không tin mấy lời ngu xuẩn này đâu.

"Không thành thật." Hoắc Tứ Tượng hừ một tiếng, phái người ra tay.

Cách tra tấn của hắn không phải dùng cực hình như những người khác mà là cho người mang tới một đống thứ ghê tởm đặt trước mặt ba người này.

Ba người suýt nữa trợn trắng mắt rồi ngất đi.

"Các ngươi đã đi từ xa tới đây thì ta cũng nên hết lòng chiêu đãi các ngươi." Hoắc Tứ Tượng cười một tiếng, "Nếu không ngoan ngoãn khai thật thì sẽ bắt các ngươi ăn hết những thứ này, nôn ra cũng phải ăn lại cho hết.

Bồi dưỡng một chút, dù sao cũng không chết được."

Giọng điệu quái dị khiến hắn thật sự trông khá đáng sợ.

Chỉ thấy trong chậu có giun bò lúc nhúc, miếng thịt luộc đầy dòi, ngoài ra còn có nhiều thứ kinh tởm hơn...

Tuy ba người bọn họ là hạ nhân của hầu phủ nhưng ở hầu phủ, ngoại trừ Hầu gia thì ai cũng phải nể mặt bọn họ mấy phần, bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm như thế bao giờ.

Đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng lại hơi không chịu nổi hình ảnh ghê tởm như vậy.

"Các ngươi cứ yên tâm đi, đã rơi vào tay ta thì bảo đảm các ngươi muốn chết không được, muốn sống cũng không xong." Hoắc Tứ Tượng còn rất kiêu ngạo, "Nếu các ngươi thành thật khai báo thì còn có thể dễ chịu hơn một chút."

Ba người cắn chặt khớp hàm.

Nhưng vẫn không thắng nổi sức mạnh của người của Hoắc phủ.

Bị bóp miệng rồi đổ vào một đợt, ngay sau đó, bọn họ nôn đến tối tăm mặt mũi.

Còn chưa đổ xong, Hoắc Tứ Tượng đang định tiếp tục thì một người trong số đó vội vàng nói: "Đại nhân tha mạng! Bọn ta quả thực là người của Diên Bình hầu phủ! Lần này tới đây, chỉ là, chỉ là muốn giết một người mà thôi..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 742: Đại nghĩa diệt thân


Hoắc Tứ Tượng nghe vậy thì sửng sốt: "Các ngươi muốn giết một người? Hoắc phu nhân sao ư? Vì sao?"

"Bọn ta thật sự không biết Hoắc phu nhân là ai... Người bọn ta muốn giết... là, là huyết mạch lưu lạc bên ngoài của Hầu gia bọn ta.

Xin đại nhân nương tay!" Đối phương đáp.

Hoắc Tứ Tượng cau mày: "Hoắc phu nhân là nữ nhi lưu lạc của Tống Hầu gia nhà các ngươi sao?"

"..." Ba người ngơ ngác.

Hắn luôn miệng nhắc tới Hoắc phu nhân, Hoắc phu nhân kia rốt cuộc là ai!

"Bọn ta muốn giết..." Người này không dám tiết lộ, nhưng nhìn thứ ghê tởm trước mặt thì lập tức cảm thấy dạ dày cuộn lên, nôn mửa một lát rồi vội vàng nói: "Thật ra Đại tiểu thư quá cố nhà bọn ta vẫn chưa chết, nghe nói đó là chủ nhân của Vạn Linh Viên.

Hầu gia sợ Hoàng thượng trách hắn tội khi quân, cho nên..."

"Tống Anh? Đại tiểu thư nhà ngươi?" Hoắc Tứ Tượng bối rối.

Hắn đột nhiên hiểu ra vì sao đại nhân nhà hắn ngay từ lần đầu tiên gặp Hoắc phu nhân đã cư xử hơi kỳ lạ!

Hóa ra là người quen cũ!

Trước đây, đại nhân nhà hắn cũng từng tham dự vài bữa tiệc, đã gặp cô nương mấy nhà, nhất định là từng gặp Hoắc phu nhân nên mới vô cùng chiếu cố nàng ngay từ lần đầu tiên gặp lại!

"Vậy nhà các ngươi đúng là không ra gì." Hoắc Tứ Tượng khịt mũi xem thường, "Hổ dữ không ăn thịt con, Tống Hầu gia quả thực là đại nghĩa diệt thân* đấy nhỉ?"

*Đại nghĩa diệt thân: vì nghĩa lớn mà giết những người thân đã phạm tội không thể dung thứ.

"Những gì tiểu nhân nói đều là thật..." Ba người chua xót đến cực điểm.

"Nói thật? Vậy các ngươi càng đáng chết hơn." Hoắc Tứ Tượng lạnh lùng cười, "Đưa xuống chém."

Nếu đại nhân nhà hắn ở đây thì chắc chắn cũng sẽ đưa ra quyết định này.

Cho dù người bị giết hôm nay không phải Hoắc phu nhân mà là cô nương khác, với thái độ này của Tống Hầu gia thì cũng nên tới một người chết một người, tới hai người chết cả đôi!

Còn về chuyện Hoắc phu nhân có phải là Đại tiểu thư của nhà kia hay không thì không quan trọng!

Chỉ cần sống ở địa bàn của đại nhân nhà hắn thì chính là người của đại nhân, được đại nhân che chở, ai dám trèo lên đầu sư tử nhổ lông thì chính là tìm chết!

Đồng tử của ba người co rụt lại, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị lôi đi.

Lập tức xử tử.

Sau khi xử lý xong xuôi, Hoắc Tứ Tượng còn không quên chạy đi lấy hảo cảm.

Ý của đại nhân nhất định là hy vọng Hoắc phu nhân nhớ tình nghĩa cũ, đừng tùy ý bộc phát sức mạnh, cho nên bây giờ hắn nhất định phải để Hoắc phu nhân biết đại nhân của bọn họ đối xử với nàng tốt đến mức nào, loài người lương thiện biết bao nhiêu...

Hoắc Tứ Tượng viết một phong thư, tìm cách gửi tới tay Tống Anh.

Tống Anh đọc thư xong thì thở dài.

Nàng đâu phải yêu quái ăn thịt người, có cần sợ hãi đến mức như vậy không?

Nhưng nếu đã có người giải quyết giúp thì nàng cũng bớt phiền phức.

Hơn nữa, bây giờ cũng sắp tới kỳ thi Hương, nàng muốn làm nhiều chuyện tốt để tích phúc cho ca ca nàng.

Kỳ thi Hương quá mức quan trọng khiến toàn bộ Tống gia lúc này đều căng thẳng đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.

Nhưng mọi người sợ tạo ra áp lực quá lớn cho Tống Tuân nên trên dưới trong nhà đều không dám để lộ sự lo lắng ra ngoài, càng không dám gặp mặt Tống Tuân, khi người trong thôn hỏi thăm cũng đều tỏ ra ung dung, không thèm để ý.

Thư viện trên trấn cũng có không ít tiên sinh tham gia thi cử nên bọn trẻ trong nhà cũng được nghỉ.

Bọn họ hiếm khi rảnh rỗi nên Tống Anh đưa bọn họ tới Vạn Linh Viên chơi.

"Đây là con hổ lớn mà lần trước ta nhìn thấy phải không?" Đã rất lâu rồi, Tống Lão Căn mới được nhìn thấy con hổ lớn mà ông ngày đêm mong nhớ, hai mắt nhìn chằm chằm vào nó.

"Đây là một con khác.

Con trước đó là con đực, con này là con cái, không giống nhau." Tống Anh nói.

Tống Lão Căn vừa nghe vậy thì lập tức dựng râu: "Con khác!? Con này mua từ bên ngoài về sao? Hổ cũng có thể mua được sao?! Lúc tới đây, ta nghe người ở ngoài cổng nói chỗ này của ngươi còn có cả sư tử và voi nữa đúng không?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 743: Giết người chính là phạm pháp


Tống Lão Căn thật sự vô cùng khiếp sợ.

Ông chỉ là một người quê mùa, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện có một ngày lại có thể nhìn thấy nhưng dã thú dũng mãnh như thế.

"Nhị Nha, bây giờ ngươi có tiền như vậy, nếu ca ca ngươi không thi đậu cử tử, không thể trở thành cử nhân đại lão gia thì phải làm sao? Thương nhân sợ nhất chính là gặp phải tham quan.

Nếu ngươi không có chỗ dựa thì tiền sau này kiếm được đều là của người khác." Tống Lão Căn u sầu đến mức sắp rụng tóc.

Trước đó, ông chỉ tưởng là một khu vườn nhỏ nên không hề để bụng.

Nhưng bây giờ, vừa nhìn thấy nơi này thì vô cùng hoảng sợ.

Nhiều đất như vậy, nếu dùng để trồng lương thực thì sẽ thu hoạch được bao nhiêu?

Tống Anh bị lão gia tử chọc cười: "A gia, người yên tâm đi.

Ta nuôi rất nhiều đả thủ, nếu có người dám cướp bạc của ta thì ta sẽ bảo đả thủ lén cắt cổ bọn họ..."

"Vậy thì không được, giết người chính là phạm pháp..." Tống Lão Căn hoảng sợ.

Tống Anh cười khanh khách không ngừng.

Tống Lão Căn thấy nàng cười thì biết là nàng nói đùa, thế là hầm hừ trừng mắt nhìn nàng: "Không phải ngươi nói ta trông chừng mấy đứa nhỏ học hành sao? Trước đây, người của thư viện đã tìm ta mấy lần, nói Lâm ca nhi trời sinh đã đọc qua thì không quên được, là đứa có thể học giỏi, nói chúng ta bất kể thế nào cũng phải bồi dưỡng kỹ càng, chỉ là bây giờ nó vẫn còn nhỏ..."

"Cũng chỉ có thể bảo Nhị ca ngươi cố gắng một chút thôi.

Chờ đến khi Lâm ca nhi có thể tham gia thi cử thì chắc chắn có thể làm quan lớn, đến lúc đó, ngươi không cần lo lắng nữa." Tống Lão Căn tưởng tượng đến viễn cảnh ấy thì vô cùng mãn nguyện.

Phần mộ tổ tiên của nhà ông quả thực đã bốc khói xanh!

Tuy rằng là ngoại sanh nhưng có quan hệ gần gũi nên không sợ huyết thống không sâu.

Tống Anh đương nhiên gật đầu theo lời lão gia tử nói.

Mấy cụ già cũng chỉ có nguyện vọng nho nhỏ như này thôi.

Thế nhưng, Tống Anh thấy khí sắc của Tống Lão Căn bây giờ thật sự đã tốt lên rất nhiều, gương mặt già trông còn trẻ ra không ít.

Gạo trồng ở thôn trang của nàng quả nhiên là không phí công ăn, ít nhiều cũng có chút tác dụng.

Cứ tiếp tục thế này thì sống thêm hai, ba mươi năm nữa hoàn toàn không thành vấn đề.

Đầu tháng tám, cuối cùng Tống Tuân cũng bước vào trường thi.

Cả nhà Tống gia thắp hương bái Phật, lúc này mọi người đều đồng lòng.

Thi Hương gồm ba vòng, mỗi vòng thi ba ngày, mỗi vòng còn phải vào trong trường thi trước một ngày nên sau khi thi xong hẳn đã là cuối tháng tám.

Trong những ngày này, toàn thành giống như rơi vào một bãi mìn, tĩnh lặng đến mức khiến người ta sợ hãi.

Vốn dĩ Tống Anh không hề cảm thấy căng thẳng, nhưng bị người của Tống gia ảnh hưởng nên cũng khó tránh khỏi lo lắng.

Tốt nhất vẫn là Tống Tuân thi đậu ngay từ lần này, nếu không thì sau này còn phải trải qua tình huống như vậy thêm mấy lần nữa.

Trong khoảng thời gian này, Vạn Linh Viên quạnh quẽ hơn trước đôi phần, nhưng Tống Anh vẫn kiếm được không ít.

Nàng đã tính toán sơ qua, mỗi ngày nàng kiếm được ít nhất 2000 lượng!

Cũng có chi phí vận hành nhưng chủ yếu tiêu tốn trên người yêu quái.

Mà thức ăn hàng ngày của các yêu quái đều là những thứ được gieo trồng trong không gian của nàng nên sau khi trừ đi những chi phí đó, nàng chỉ cần trả một ít tiền công mà thôi.

Tiền công của các yêu quái... thật sự không quá nhiều.

Hơn nữa, chúng nó hoàn toàn không để bụng số tiền này, thậm chí đại đa số yêu quái sau khi nhận được tiền đều muốn mua đồ để hiếu kính nàng.

Điều này cũng dẫn tới việc chi phí vận hành của nàng còn chưa chiếm đến ba phần doanh thu.

Bây giờ đã khai trương được một tháng rưỡi, túi tiền của nàng cũng đã nhiều hơn mấy vạn lượng bạc, những thứ đầu tư trước đây gần như đã kiếm lại được.

Tống Anh cân nhắc, chờ Tống Tuân thi xong, bất kể kết quả thế nào thì có nhiều tiền như vậy, nàng cũng có thể đến kinh thành mở thêm mấy cửa hàng, kiếm một khoản lớn.

Đương nhiên, Tống Hầu gia đã nhớ nhung nàng như thế thì nàng cũng nên đi "làm tròn chữ hiếu".
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 744: Đại lừa đảo


Trước đó, nếu không phải bị Tống Lão Căn ngăn cản thì lúc này chắc hẳn nàng đã đến kinh thành, nhưng lão gia tử cũng không làm sai.

Hơn nữa, nếu không phải lão gia tử muốn nuôi hổ thì nàng sẽ không có Vạn Linh Viên này.

Trước đây, Tống Anh đã từng nhắc tới chuyện đến kinh thành với lão gia tử, nhưng lúc ấy lão gia tử không đồng ý, ông nói chờ Tống Tuân thi đậu rồi hẵng nói.

Bây giờ đã tới lúc Tống Tuân thi cử, trong lòng lão gia tử cũng vô cùng lo lắng.

Vừa hy vọng Tống Tuân thi đậu cử tử, lại sợ công danh cử tử này không đủ để bảo vệ Tống Anh.

Vì vậy, khi nhìn cảnh trí trong vườn lúc này, tuy trong lòng ông vui mừng nhưng cũng lo lắng không nói nên lời.

Liên tục thi ba vòng, Tống Tuân vốn tưởng rằng bản thân mình sẽ bệnh nặng một trận nhưng lại vượt qua một cách thần kỳ.

Không chỉ như thế, lúc hắn rời khỏi hào xá*, khuôn mặt còn trông có tinh thần hơn những học sinh khác, ngoại trừ trên người hơi hôi thì thậm chí còn không th* d*c.

So sánh với nhau, đám người Ngu Thanh và Lục Giai cùng bước vào trường thi với hắn trông chật vật hơn nhiều!

* Hào xá: buồng thi ngày xưa, được xây bằng gạch, cao 2m, sâu 1,3m và rộng 1m, có một tấm ván để làm bàn và giường, thí sinh sẽ làm bài thi, ăn, ngủ, đi vệ sinh ngay trong buồng đó trong thời gian thi cử

"Trước đây ngươi luôn nói sức khỏe của Tống huynh không tốt, còn muốn bảo hắn đi theo võ sư phó luyện mấy chiêu, tránh việc đến ngày thi cử, cơ thể lại không chịu nổi.

Bây giờ xem ra Tống huynh chính là đồ lừa đảo! Các ngươi nhìn đi, chúng ta giống như vớt từ trong thùng ra vậy, chỉ có một mình hắn, ngay cả sắc mặt cũng không hề thay đổi chút nào!" Ngu Thanh đầy oán khí.

Cùng là người đi thi nhưng chênh lệch quá lớn.

Những người khác cũng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm Tống Tuân.

"Nghe nói lúc ở trường thi, Tống huynh ăn uống... rất ngon miệng." Có một người nói.

Tống Tuân bất đắc dĩ cười cười: "Đều nhờ xá muội chuẩn bị tốt, muội muội lo lắng ta ở bên trong ăn không ngon.

Không phải trước đây cũng đưa cho mọi người một phần rồi sao?"

Mọi người nghe vậy thì ngơ ngác nhìn nhau.

Lục Giai không nhịn được mà cười to: "Còn không phải tại ngươi đưa sớm quá hay sao? Mấy người bọn họ nhận được đồ ngon thì đã ăn luôn ngay tối hôm đó rồi, nhưng lại ngại xin thêm của ngươi nên đành chịu đựng! Ai có thể ngờ được trong hào xá lại gian khổ như thế? Nếu biết trước thì e rằng có cầm đao kề lên cổ bọn họ, bọn họ cũng sẽ không ăn hết từ trước đâu!"

Tống Tuân nghe xong thì hơi ngạc nhiên.

"Tâm tư của lệnh muội thật sự khéo léo..." Mọi người thở dài.

Sao bọn họ lại không có muội muội như vậy chứ?!

Đồ ăn mà Tống cô nương kia chuẩn bị quả thực rất ngon, chưa nói đến thịt nai tẩm gia vị kia, chỉ nói đến mấy món chay thôi đã không ai sánh bằng.

Bên trong hào xá, người có gia cảnh tốt một chút sẽ mang theo bánh bao, bánh ngọt, đồ ăn kèm, gà quay, vịt muối, chân giò hun khói, thậm chí là hạt sen, nhân sâm lát, tổ yến.

Nhưng trên thực tế, đại đa số thí sinh đều mang lương khô bình thường, một ít gạo, mì cùng chút nước chấm.

Tuy nhiên, dù bây giờ đã vào thu nhưng thời tiết vẫn rất nóng bức, bên trong hào xá đông người như vậy, mồ hôi ướt đẫm, đồ ăn rất dễ bị hư.

Một người bị nhốt trong căn buồng nhỏ bé như vậy không hề muốn ăn thịt mà chỉ thèm mấy thứ nhẹ nhàng, thanh mát một chút.

Tống cô nương này lại biến rau củ thành đồ khô, có thể nấu ngay mà không cần chế biến cầu kỳ, thức ăn được nấu ra không khác gì rau củ tươi.

Ngoài ra, cô nương này còn chuẩn bị tương chua giúp kí.ch th.ích vị giác.

Loại tương đó được làm từ các loại trái cây, hương vị cực kỳ ngon!

Không chỉ vậy, còn có một gói nguyên liệu nấu canh, bên trong là gia vị đã được nghiền sẵn, chỉ cần cho một chút nước vào là mùi hương tỏa ra bốn phía, ăn vô cùng ngon.

Chính vì như thế nên mọi người mới ăn hết ngay từ hôm đầu tiên.

Lục Giai đã gặp Tống Anh nên sáng suốt chỉ ăn một phần rồi cố gắng để dành lại một ít, lúc ở hào xá cũng lấy ra dùng.

Chẳng qua không bằng Tống Tuân ăn uống thoải mái thôi.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 745: Trì hoãn


Lúc này, những người khác đều hơi hối hận.

Sớm biết hào xá khổ như vậy, bất kể thế nào, bọn họ cũng phải giữ lại đồ mà muội muội Tống gia đưa, đến lúc vào trường thi mới lấy ra dùng!

"Tống huynh làm bài thế nào? Có tự tin không?" Lục Giai hỏi.

Tống Tuân cười cười: "Chờ đến khi thông báo được dán lên, ta sẽ chuẩn bị khởi hành đến kinh thành."

Nghe thấy lời này, đám người Lục Giai nhao nhao hoảng hốt: "Tống huynh đã nghĩ kỹ rồi sao!? Mặc dù lần này ngươi trúng cử, nhưng kỳ thi Hội năm sau chỉ còn cách nửa năm mà thôi.

Ngươi chắc chắn chỉ ôn luyện trong vòng nửa năm này đã có thể thi đậu sao?"

"Không thử thì làm sao biết được? Hơn nữa cũng nên đi ra ngoài mở rộng tầm mắt." Tống Tuân nói.

Nếu là trước đây, tất nhiên hắn sẽ không tự tin như thế.

Nhưng bây giờ, mỗi khi đọc sách, hắn đều có thể cảm nhận được bộ não của mình dường như nhạy bén hơn trước rất nhiều.

Khi còn bé, hắn cũng rất có thiên phú trong việc học hành.

Sau đó lại trì hoãn năm năm, ban đầu, lúc cầm sách lên một lần nữa cũng có phần gian nan.

Nhưng không biết vì sao mà cảm giác gian nan này càng ngày càng ít đi, tới bây giờ thì hắn lại cảm thấy như mình chưa từng nghỉ học.

Hắn luôn cảm thấy chuyện này có liên quan tới món canh mà Tống Anh đưa cho hắn hàng tháng để bồi bổ.

Chẳng qua có mấy lời hắn không muốn hỏi quá rõ ràng.

Hơn nữa, hôm trước người của hầu phủ đã chạy đến thôn Hạnh Hoa để tế tổ.

Hắn không thể chờ thêm ba năm nữa, nhất định phải dùng cơ hội lần này để bò lên trên!

Hắn cũng biết bản thân mình chỉ là một người đọc sách bình thường, cho dù có thi đậu cũng không thể làm gì hầu phủ.

Thế nhưng...

Chỉ khi hiểu rõ kẻ địch trước mới biết được mình muốn làm gì sau này!

Dáng vẻ tràn đầy tự tin lúc này của Tống Tuân vẫn toát ra vẻ điềm đạm, khiêm tốn, càng khiến mọi người cảm thấy quyết tâm hơn.

"Ta có cùng suy nghĩ với Tống huynh.

Cho dù lần này không đậu thì ba năm sau sẽ thi lại, dù sao cũng phải đi nhìn xem trường thi trông như thế nào, năng lực của bản thân mình ra sao." Lục Giai cũng nói.

Nghe thấy lời này, Ngu Thanh cũng nói: "Các ngươi đi thì ta cũng đi!"

Nhưng vẫn có người điềm tĩnh.

Dù sao thì bây giờ vẫn chưa có kết quả của kỳ thi Hương lần này mà đã nghĩ tới kỳ thi Hội thì có vẻ hơi sớm quá.

Thi cũng thi xong rồi, rất nhanh đã có kết quả.

Đầu tháng chín, thành Dung lại náo nhiệt một hồi, không đếm được có bao nhiêu người tập trung ngay bên dưới chỗ dán danh sách những người thi đậu, ngửa cổ tìm kiếm tên trên đó.

Tống lão gia tử nhận biết được mấy chữ, tuy không nhiều lắm nhưng vẫn có thể nhận ra tên của tôn tử nhà mình, cũng đi xem náo nhiệt một phen.

Ông nghĩ tôn tử nhà mình đã trì hoãn năm năm, bản lĩnh không lớn nên bắt đầu tìm từ dưới lên trên, nhìn tới nhìn lui vẫn không tìm thấy.

Cảm xúc trong lòng trầm xuống hơn phân nửa.

"Giải Nguyên* là Lục Giai! Lục công tử quả nhiên là nhân trung long phượng**! Nghe nói hắn từ nhỏ đã thông minh, chẳng qua trước giờ không có hứng thú với con đường làm quan.

Không ngờ bây giờ chỉ nhẹ nhàng thi thử một lần đã đỗ đầu!"

*Giải Nguyên: Người đứng đầu kì thi Hương

**Nhân trung long phượng: ý chỉ người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường.

"Vậy Á Nguyên* là ai? Sao nghe tên lạ thế?"

*Á Nguyên: Người đứng thứ hai kì thi Hương

"Tống Tuân?"

Tai của Tống Lão Căn vẫn còn rất thính, vừa nghe đến tên của tôn tử thì vội vàng ngửa cổ nhìn lên, vừa nhìn thấy đã ngơ ngác.

Vị trí thứ hai!

Vậy mà tôn tử ngoan của ông lại đứng thứ hai?! Phần mộ tổ tiên bốc khói xanh thật rồi!

Lão gia tử đã ngần này tuổi, lúc này lại hưng phấn đến mức bước chân uyển chuyển, nhẹ nhàng, gần như không chạm đất.

May mà trước đó Tống Anh đã phái người đi theo trông chừng, tránh để ông lão kích động rồi ngất xỉu.

"Tôn tử của ta đứng thứ hai!" Giọng của ông lão khàn đi, "Tuân ca nhi? Đầu óc của ngươi lớn lên thế nào vậy? Năm năm không đi học mà vẫn có thể thi được kết quả lợi hại như vậy.

Nếu được học hành liên tục, chẳng phải vị trí thứ nhất sẽ là của ngươi sao!?"

Vừa nói như vậy xong, sắc mặt của ông lão đột nhiên tái nhợt.

Đều do ông không tốt, lúc trước nghe người khác nói bậy, làm tôn tử nhà mình chậm trễ nhiều năm như vậy!

"A gia, chuyện này cũng là may mắn thôi.

Nhờ có muội muội thường xuyên đưa thuốc bổ cho ta bồi bổ cơ thể nên ta mới có thể thuận lợi học hành như thế.

Nếu không, chỉ dựa vào tư chất trước đây của ta thì cho dù không phải nghỉ học, e là cũng khó mà thi đậu trong thời gian ngắn như vậy." Tống Tuân ăn ngay nói thật.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 746: Hồi quang phản chiếu?


Những người khác không rõ chuyện này lắm, nhưng trong lòng Tống Tuân thì hiểu rõ ràng.

"Có chuyện này sao?" Tống Lão Căn sửng sốt.

"Đúng vậy.

Lúc ở hầu phủ, muội muội từng tiếp xúc với mấy thứ này, thấy sức khỏe của ta không tốt nên đưa thuốc bổ tới.

Mỗi lần uống xong những chén thuốc đó, đầu óc ta không còn mệt mỏi, mơ màng nữa, cả người cũng có sức lực hơn, nhờ vậy mới có thể đọc sách đi thi." Tống Tuân giải thích.

"Ca ca cũng không cần khiêm tốn như vậy.

Người giàu có còn thiếu thuốc bổ sao? Tuy mấy thứ đó có thể giúp huynh nâng cao tinh thần nhưng trên thực tế vẫn do chính bản thân huynh đủ chăm chỉ và cố gắng.

Nếu không, cho dù có ăn gan rồng, tủy phượng thì có ích gì?" Tống Anh nói.

Tống Tuân có thể thi đậu đều là nhờ vào bản lĩnh của chính hắn.

Nàng đã dùng đồ tốt bồi bổ cho hắn mà vẫn thường xuyên thấy hai mắt Tống Tuân thâm đen, vừa nhìn đã biết là do thức đêm đọc sách trong thời gian dài.

Phàm là người chăm chỉ và cố gắng thì đều sẽ nhận được quả ngọt.

Tống Tuân hoàn toàn xứng đáng có được kết quả như ngày hôm nay.

"Hai người các ngươi đều có công! Nhị Nha, ngươi là đại ân nhân của Tống gia chúng ta, Tuân ca nhi cũng rất biết cố gắng, giúp ta và cha ngươi được nở mặt nở mày! Ta đã sống hơn nửa đời người, có cái khổ nào mà chưa từng trải qua? Thế nhưng chưa bao giờ dám nghĩ đến lúc tuổi già còn có thể nhìn thấy ngày này!"

Đôi mắt của Tống Lão Căn đỏ hoe.

Cuộc sống của ông bây giờ thật sự quá tốt!

Con cháu biết cố gắng, trong nhà không lo chuyện cơm áo.

Nhưng chính vì quá tốt nên Tống Lão Căn luôn cảm thấy bất an: "Ngươi nói xem, chuyện này có giống với thành ngữ hồi quang phản chiếu* không? Lỡ như bây giờ sống tốt quá khiến sau này không sống nổi thì sầu não biết bao?"

* Hồi quang phản chiếu: vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ đó dùng để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời

"..." Tống Anh cười gượng một tiếng.

Lần đầu tiên thấy có người ghét bỏ cuộc sống quá tốt.

"A gia à, bây giờ a gia cũng là người đã nhìn thấy việc đời, sao có thể có suy nghĩ như vậy chứ? Hơn nữa, người nghĩ như vậy là không tin tưởng hai huynh muội bọn ta!" Tống Anh hừ một tiếng, "Bây giờ cũng đã có kết quả rồi, mấy ngày tới, ta sẽ sắp xếp chuyện trong nhà rồi lập tức khởi hành đến kinh thành.

Lần này, a gia không có ý kiến gì nữa đúng không?"

Tống Lão Căn nheo mắt.

"A gia, người yên tâm để ca ca ta một mình đi thi sao? Vì trốn tránh hầu phủ mà cả đời không thể tiếp tục con đường công danh ư? Cho dù người đồng ý thì triều đình cũng không cho phép đâu!" Tống Anh cười nói.

Triều Đại Định sẽ ghi chép lại thông tin của tất cả các cử tử vào hồ sơ, vô cùng bảo vệ!

Người đã thi đậu kỳ thi Hương có thể không tham gia kỳ thi Hội đầu tiên sau đó, nhưng trong tình huống bình thường, cử tử đều phải cố gắng hết sức trong những kỳ thi Hội tiếp theo.

Nếu người đó không đi thi thì ắt có nguyên do, chẳng hạn như trong nhà có người thân qua đời, bản thân bị bệnh hoặc tuổi của người đó đã quá lớn.

Cử tử trẻ tuổi như Tống Tuân nhất định phải tham gia kỳ thi cách ba năm một lần, mãi tới khi không thi nổi nữa thì mới có thể dừng lại!

Đương nhiên, đây chỉ là quy định cứng nhắc, bình thường nếu cử tử muốn tìm cớ cũng khá dễ dàng.

Tống Lão Căn liên tục thở dài: "Sao ta có thể yên tâm để các ngươi đi được chứ? Trước đó, hầu phủ bảo hai đứa nhỏ kia tới, tuy tiểu cô nương kia có phần hiểu chuyện nhưng cũng là người kiêu căng, còn tiểu tử kia thì càng không cần phải nói, còn không bằng cô nương nhà người ta.

Tục ngữ nói, nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha.

Nhìn hai người bọn họ là có thể biết Hầu gia và Hầu phu nhân kia có đức hạnh thế nào."

"Nếu Tuân ca nhi đến kinh thành thì tất nhiên phải đến hầu phủ, nếu không thì người cùng tộc ở kinh thành cũng không vui.

Nếu ngươi đi theo thì chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?" Tống Lão Căn thật sự không thể yên lòng.

Tống Anh nghe thấy lời này thì không nhịn được mà cười cười.

"E rằng a gia không biết ai là dê, ai là cọp đâu." Tống Anh cười cười.

Nhưng để tránh lão gia tử quá lo lắng, Tống Anh cảm thấy vẫn nên mượn tên tuổi Hoắc Triệu Uyên một chút cho thỏa đáng.

Nàng nói: "Người có biết vì sao tiền công của Hoắc Nhung nhà ta lại nhiều như vậy không?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 747: Chết trước mặt ngươi


Tống Lão Căn hơi sửng sốt, nếu không có Tống Anh nhắc tới thì ông cũng sắp quên mất người tên là Hoắc Nhung này rồi.

"Hoắc Nhung kia vốn là người giỏi giang, tháo vát, tiền công nhiều một chút cũng là chuyện bình thường thôi mà..." Tống Lão Căn không hiểu ý của Tống Anh.

"Trước đây, lúc ở nha môn, người đã từng thấy Hoắc đại nhân kia giúp đỡ ta chính là vì Hoắc Nhung.

Hoắc Nhung là chất tử họ hàng xa của Hoắc đại nhân, Hoắc đại nhân này là đương kim Võ Thần Vương, bên cạnh Hoắc đại nhân không còn người thân nào khác, tính ra thì ta và Hoắc Nhung là người thân duy nhất của hắn.

Vì vậy, nếu ta thật sự gặp nguy hiểm, Hoắc đại nhân sẽ bảo vệ ta.

Người cứ yên tâm đi." Tống Anh mặt dày nói.

Thật ra nàng không cần người khác bảo vệ.

Nhưng nói ra lời này có thể làm lão gia tử yên tâm, cũng tránh để ông ở lại thành Dung suốt ngày lo lắng, đề phòng rồi nhanh già.

Lão gia tử nghe xong thì cảm thán: "Hoắc Nhung... vậy mà lại thật sự có phúc phận như vậy sao?"

"Đúng vậy.

Nếu người không tin thì có thể hỏi ca ca ta, ca ca ta sẽ không nói dối.

Trước đây, ta theo ca ca ta tới Lục gia chơi, phải chịu chút ấm ức, Hoắc đại nhân biết chuyện thì lập tức ra mặt xả giận thay ta.

Bây giờ, người của Lục gia nhìn thấy ta đều tỏ ra khách khí.

Có lẽ a gia không biết, Lục gia có người làm quan lớn đấy." Tống Anh lại nói.

Tuy Tống Tuân rất ngạc nhiên khi nghe những gì Tống Anh nói nhưng lúc này cũng không phá đám: "A Anh nói không sai."

Tống Lão Căn thở hắt ra.

"Nếu thật sự là như thế thì quả thực ta cũng yên tâm hơn một chút..." Trong lòng Tống Lão Căn bớt lo lắng, "Nhưng mà... nếu ngươi muốn người ta chiếu cố mình thì phải tặng chút lễ vật cho người ta để tỏ lòng biết ơn."

"Người yên tâm, trước đây ta đã đưa lễ vật qua cho hắn rồi." Tống Anh đáp.

Nghe vậy, Tống Lão Căn mới gật đầu.

Nghĩ kỹ lại, chẳng trách mỗi lần Nhị Nha đến gặp nha môn đều luôn thuận lợi.

Từ xưa đến nay, nha môn có sáu cổng, có lý mà không có tiền thì chớ vào.

Trước đây, Nhị Nha cũng nghèo, nhưng khi đối đầu với Thúy Nhan Trai có tiền có thế như vậy lại có thể thắng kiện, nếu đằng sau không có ai giúp đỡ thì quả thực vô cùng khó khăn.

"Được rồi, nhưng khi nào tới kinh thành thì phải viết thư cho ta.

Ngươi không được viết, để Hoắc Nhung viết." Tống Lão Căn nói thêm.

Khóe miệng của Tống Anh giật giật.

Nàng tùy tiện tìm người khác giả mạo là được, chẳng lẽ lão gia tử còn có thể nhận ra nét chữ của Hoắc Nhung?

"Ngươi cũng đừng hòng lừa ta.

Chờ đến khi các ngươi quay về, ta nhất định phải gặp mặt Hoắc Nhung, lúc đó ta sẽ hỏi xem hắn đã viết cái gì trong thư! Vả lại, trong nhà cũng không có quá nhiều chuyện.

Nếu rảnh rỗi, ta cũng sẽ đến kinh thành xem thử một chuyến.

Nếu ta phát hiện ngươi lừa ta, hừ, ngươi phải lập tức dọn khỏi kinh thành, quay về nhà! Nếu không, lão gia tử ta sẽ chết trước mặt ngươi!"

Tống Anh cười gượng một tiếng.

"Người thật ghê gớm, còn học được cách uy h**p người khác nữa chứ." Tống Anh thở dài.

"Ngươi có đồng ý chuyện này hay không?" Lão gia tử ỷ vào tuổi lớn nên vô cùng cứng rắn.

Tống Anh thở dài.

Nếu lúc này nàng không gật đầu, e rằng ông lão này sẽ thật sự không cho nàng đến kinh thành.

Dù lão gia tử không đồng ý thì nàng vẫn có cách rời đi.

Thế nhưng, sống trên đời, không thể nào mọi chuyện đều thuận theo ý mình, hơn nữa, ông lão này cũng vì quan tâm nàng mà thôi.

Nếu nàng quá tùy tiện thì khó tránh việc làm tổn thương người bên cạnh.

Ông ấy đã từng này tuổi rồi, quả thực không cần phải lo lắng hãi hùng theo nàng.

"Được rồi.

Sau khi tới nơi, ta lập tức bảo Hoắc Nhung gửi thư về nhà." Tống Anh nhượng bộ một bước.

Lão gia tử nghe thấy vậy thì vui mừng hơn không ít.

Tống Anh chịu đồng ý chứng tỏ nàng quả thực tự tin rằng bản thân mình sẽ không xảy ra chuyện.

Tống Anh cũng nghĩ kỹ rồi, nàng có thể tự viết bức thư này, sau khi viết xong thì tìm cơ hội nói một tiếng với Hoắc Triệu Uyên, nhờ hắn giúp đỡ.

Chẳng qua là, nghĩ tới chuyện lại phải nợ hắn một lần nữa, lần này... vẫn nên dùng tiền mua tình cảm đi!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 748: Rời đi


Đã được Tống Lão Căn cho phép, những chuyện còn lại dễ dàng hơn nhiều.

Tống Kim Sơn và Nguyễn thị không có chủ kiến gì, chỉ cần lão gia tử và Tống Tuân mở miệng thì hai người bọn họ gần như cũng không thành vấn đề.

Trước khi đi, cả nhà Tống gia cùng tụ tập về nhà một lần, ngoài ra còn mở tiệc suốt ba ngày để chiêu đãi toàn bộ già trẻ trong thôn.

Dù sao thì Tống Tuân trúng cử cũng là chuyện vui lớn, nên cảm tạ bằng hữu, thân thích đã chiếu cố!

Sau khi trúng cử, tài sản riêng của Tống Tuân lập tức tăng lên.

Trên trấn cũng có không ít nhà giàu có tới tặng quà, không phải vì có mối quan hệ thân thiết mà chỉ xem như là lễ nghĩa cơ bản.

Nếu Tống Tuân không nhận thì sẽ khiến người ta bất an.

Phàm là cử tử thì đều là quan viên dự bị, cho dù cả đời không thi đậu tiến sĩ thì có lẽ sau này cũng có thể dựa vào vận may và thủ đoạn để kiếm một chức quan nhỏ, đương nhiên các thương nhân phải kiêng dè một chút.

Chỉ trong nháy mắt, bản thân Tống Tuân cũng đã có trăm mẫu ruộng tốt và một tòa nhà ở trên trấn.

Đại Diêu thị và Tiêu thị đương nhiên cũng âm thầm đố kỵ, nhưng nghĩ tới chuyện sau khi Tống Tuân trúng cử, trên dưới cả nhà đều nhận được chỗ tốt thì trong lòng cũng bình thản lại.

Huống chi, con cái nhà mình cũng không kém.

Còn về Tiểu Diêu thị, bây giờ nàng ta đang mang thai, toàn thân đầy đặn, lúc nào cũng cười tủm tỉm.

Ở Tống gia, chỉ có nàng ta sống thoải mái nhất.

Chuyện trong nhà không cần Tống Anh lo lắng, nàng chỉ cần sắp xếp tốt sản nghiệp trong tay là được.

Cửa hàng trên trấn vẫn giao cho Vận Linh quản lý như cũ, bởi vì hắn làm khá tốt, ngoài ra còn có Hắc Áp Áp ở lại giúp hắn và mấy yêu quái nhỏ làm việc bên trong.

Thôn trang gần núi sâu, nhất định phải có yêu quái có thể bảo vệ người dân bên trong nên nàng để Chu Đại Tráng và sói con làm chủ.

Chỉ còn lại nhà xưởng sản xuất xà phòng và Vạn Linh Viên.

Nhà xưởng cần nhiều người làm, lúc trước đều do Hoàng Phi Phượng và rắn tinh quản lý, bây giờ chỉ cần để lại một người là được rồi.

Bình thường rắn tinh còn phải phụ trách dạy dỗ các yêu quái nhỏ nên để hắn ở lại sẽ phù hợp hơn, còn Hoàng Phi Phượng sẽ đi theo nàng.

Vạn Linh Viên cần có những động vật kỳ lạ và quý hiếm, chẳng hạn như Cảnh Tước chắc chắn muốn ở lại, ngoài ra còn có hổ tinh, phải để lại một người.

Nữ tử đi theo nàng thì thích hợp hơn nên để Hổ Doanh Doanh đi theo nàng, còn phải dẫn theo một người biết bay để tiện truyền tin, chính là Ưng Đại Sơn.

Cũng không thể quên ruộng đất trong thôn, đất của nàng phải được trồng trọt.

Ngưu Đại Lực đã quen với các thôn dân, cũng tiện trông nom Tống gia cùng với Thanh Liên.

Hắn hóa hình sớm, nếu rắn tinh là thủ lĩnh của những yêu quái hung thần ác sát thì Thanh Liên chính là người đáng tin cậy của nhóm thỏ tinh, chuột tinh.

Hắn cũng phải ở lại dạy dỗ bọn họ.

Còn về Tiên Sắc Phường, tuy cũng là sản nghiệp của nàng nhưng bên trong đều là con người nên không cần phải lo lắng.

Sau khi sắp xếp như vậy, nhóm yêu quái theo Tống Anh đến kinh thành cũng đã được lựa chọn xong.

Đại Bạch và Đại Hoàng, chồn tinh, Hổ Doanh Doanh cùng Ưng Đại Sơn.

Không nhiều người lắm nhưng như vậy đã đủ rồi.

Trước mắt, những thứ nàng trồng trong không gian đã lớn lên không ít, Tống Anh để lại rất nhiều.

Giữa tháng chín, nàng và Tống Tuân cùng khởi hành đến kinh thành.

Trên đường gặp được không ít người, có rất nhiều cử tử lên kinh dự thi.

Tống Anh cũng không rảnh để ý đến người khác quá nhiều, chẳng qua khi vô tình gặp được vài động vật nhỏ trên đường thì đều tiện tay giữ lại, thả một ít vào trong không gian, số còn lại thì nuôi bên cạnh nàng.

Có không ít động, thực vật bên trong không gian đã sinh ra linh trí.

Nhưng bây giờ Tống Anh rất hiếm khi tu luyện bên trong không gian nên quá trình tu luyện của chúng nó đều thuận theo tự nhiên, bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu hóa hình.

Giờ phút này, nàng còn cách kinh thành mấy ngày đi đường.

Người qua lại trên đường ngày càng đông đúc hơn, ban đêm, khi dừng lại nghỉ ngơi, Tống Anh nhìn thấy cách đó không xa có một đội ngũ lớn cũng ngừng lại.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 749: Trời cao có đức hiếu sinh


Đội ngũ này chính là đội ngũ khí thế nhất mà Tống Anh gặp được trên đường đi, toàn bộ đội ngũ có ít nhất một trăm người, từ bà tử, đầu bếp nữ đến nha hoàn, gia đinh đều có đủ.

Chiếc xe ngựa kia trông càng rực rỡ và khí thế hơn, lại toát lên vẻ thanh nhã, chắc hẳn dành cho nữ tử.

Lần này Tống Anh ra ngoài phải dẫn theo mấy người, hơn nữa, tuy Tống Tuân là nam tử nhưng thật sự hơi mảnh mai nên nàng đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa.

Theo ý Tống Tuân, nàng là nữ tử thì nên ngồi xe ngựa, như vậy sẽ có thể diện hơn một chút.

Nhưng dù sao thì Tống Anh cũng phải quan tâm đến tâm trạng của Đại Bạch.

Đại Bạch là một con lừa, không có bản lĩnh gì, ngoại trừ biết đá người thì bình thường đều làm vật cưỡi.

Nếu bây giờ ngay cả việc này cũng không được làm thì chắc chắn nó sẽ rất đau lòng.

Vì vậy, Tống Anh trang trí xe lừa đẹp hơn đôi chút.

Mới nhìn thì cũng không thấy có gì khác xe ngựa bình thường, nhưng Đại Bạch lùn hơn ngựa, nhìn kỹ một chút vẫn có thể phân biệt được.

Thời đại này, xe lừa và xe bò đều chỉ dành cho người nghèo.

Mặc dù con lừa của Tống Anh vừa trắng vừa đẹp thì cũng không phải ngoại lệ.

Lúc này, trời vừa sập tối, hai đoàn xe dừng lại cùng một chỗ, sự đối lập càng rõ ràng hơn.

Sau khi dừng lại, Tống Anh vào rừng đi dạo như thường lệ, nếu vận may tốt thì có thể gặp được vài dã thú hợp ý.

Ban đầu, Tống Tuân còn khá lo lắng cho sự an toàn của nàng, nhưng sau nhiều lần, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy Hổ Doanh Doanh chỉ dùng một quyền đã đánh ngã một con sói thì cuối cùng không còn nói gì nữa.

Tống Anh cũng không đi xa mà chỉ đi dạo ở khu vực gần đó.

Xung quanh không có nhiều hơi thở của dã thú.

Tìm kiếm trong chốc lát, Tống Anh đi theo hơi thở tìm đến một chỗ, nhìn thấy một con rắn trắng to như bắp tay.

Không nói hai lời, lập tức bắt con rắn này lên xem.

Rắn trắng vốn định thè lưỡi ra khè nhưng khi đối diện với ánh mắt của Tống Anh thì lập tức trở ngoan ngoãn, thân rắn mềm mại dài thượt nằm trên mặt đất, trông hơi đáng thương.

"Rắn..." Cách đó không xa có mấy ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Anh.

Tống Anh quay đầu lại nhìn, cong môi nở nụ cười khách khí rồi bình tĩnh kéo con rắn đi.

Vốn dĩ nàng không muốn phô trương như thế, định thả con rắn này vào trong không gian, nhưng đã bị người khác nhìn thấy thì không thể làm chuyện này ngay trước mặt người ta được, chỉ đành đợi đến lúc về mới ra tay.

Có thể tìm được một vật trang trí to như vậy cũng không tệ.

Nhà nàng cũng có không ít rắn xanh, rắn hoa nhưng lại chẳng có mấy con có lớp da trắng tinh không tì vết thế này, thậm chí dù có thì bọn chúng cũng không có linh trí.

Sau khi trở về chỗ xe lừa, Tống Anh giả vờ như không tìm được gì, bắt đầu nấu thịt khô.

Mùi thịt vừa bốc lên thì nhìn thấy một cô nương chậm rãi đi đến.

Cô nương này chân không dính đất, sắc mặt cũng không được tốt lắm nhưng dung mạo vô cùng xinh đẹp.

Nàng ấy cầm khăn trong tay, dáng vẻ liễu yếu đào tơ khiến người ta nhìn thấy mà thương tiếc.

Trước đây, Tống Anh không có suy nghĩ này, nhưng từ khi bên cạnh ngày càng có nhiều yêu quái xinh đẹp hơn, nàng cảm thấy dung mạo có thể sánh bằng vũ khí.

Cô nương kia nhìn thấy Tống Tuân thì hành lễ, sau đó quay sang nhìn Tống Anh bằng ánh mắt hơi rối rắm.

"Cô nương có việc gì sao?" Tống Anh cũng nói chuyện hết sức nhẹ nhàng.

Nàng sợ bản thân mình nói lớn tiếng quá sẽ hù chết người ta rồi có người tới gây phiền phức cho nàng.

Cô nương này cũng hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nói: "Lúc nãy... Lúc nãy nghe nói cô nương bắt được một con rắn trắng..."

"Đúng vậy, quả thực có chuyện này." Tống Anh gật đầu.

"Vậy, vậy có thể... bán con rắn trắng đó cho ta được không?" Cô nương này hỏi.

Tống Anh cau mày: "Ngươi muốn ăn canh rắn sao?"

Vừa nghe thấy câu này, sắc mặt của đối phương lập tức thay đổi, nàng ấy liên tục xua tay: "Không phải, thật sự không phải... Chẳng qua là ta nghe nói rắn trắng có linh tính nên muốn mua về phóng sinh thôi... Trời cao có đức hiếu sinh, ăn canh rắn không tốt lắm đâu."

Tống Anh gật đầu, người này là người lương thiện.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 750: Có ý đồ quấy rối


Không phải trong thoại bản đều viết như vậy sao? Phàm là thứ có linh tính thì đều sẽ bị người ta bắt đi, vào khoảnh khắc sắp chết sẽ gặp được một người lương thiện cứu giúp, sau đó chính là câu chuyện linh vật này báo ân.

"Cô nương nói rất có đạo lý.

Ngươi yên tâm đi, ta đã thả con rắn này đi rồi." Tống Anh mỉm cười đáp.

Cô nương kia nghe xong thì liếc mắt nhìn nồi canh đang được nấu bên cạnh, trong mắt hiện lên chút do dự rồi ngập ngừng nhìn Tống Anh: "Vậy... Vậy nếu cô nương đã thả con rắn đi thì... thôi."

Nói xong thì rời đi, dường như trông khá đau lòng.

Nàng ấy vừa rời đi, Tống Tuân ở bên cạnh nãy giờ vẫn luôn không nói lời nào chợt lên tiếng: "Hình như biểu cảm của cô nương này hơi kỳ lạ."

"Huynh còn nhìn chằm chằm vào mặt cô nương người ta à? Ca ca, chuyện này không ổn đâu." Tống Anh cau mày.

"..." Tống Tuân nheo mắt, "Sao huynh dám làm như thế chứ? Chẳng qua lúc nãy khi nàng nói muốn cứu rắn, huynh cảm thấy ngạc nhiên nên mới nhìn thoáng qua mà thôi."

Có cho hắn mười lá gan thì hắn cũng không dám trắng trợn nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương người ta.

"Muội biết, chỉ là nhân tiện nhắc nhở huynh một tiếng thôi.

Kinh thành không giống thôn chúng ta đâu.

Ở thôn chúng ta, nam nữ trẻ tuổi cãi nhau ầm ĩ cũng không sao, nhưng ở kinh thành thì hoàn toàn khác.

Dù huynh chỉ nhặt khăn của người khác thì trong mắt người xấu cũng sẽ trở thành có ý đồ quấy rối.

Tuy ca ca là cử tử nhưng khắp nơi trong kinh thành đều là người quyền quý, cử tử... cũng không tính là gì." Tống Anh nói tiếp.

Trong lòng Tống Tuân hiểu rõ.

Công danh này của hắn chẳng qua chỉ được quan phủ che chở mà thôi, ngoại trừ chuyện này ra thì không có lợi ích gì khác.

Vì vậy, hắn mới muốn tiếp tục thi cử.

Chỉ khi đậu tiến sĩ, hắn mới có thể làm quan, mới có thể từng bước leo lên trên.

"Nếu huynh thật sự có thể thi đậu tiến sĩ, cũng không biết có thể được sắp xếp chức quan gì.

Hàn môn đệ tử, trừ phi cực kỳ ưu tú, nếu không thì e là khó có thể ở lại trong kinh.

Huynh sợ... dù có hao tâm tổn sức thì cuối cùng vẫn bị phái ra ngoài làm quan huyện, dăm ba năm mới được thuyên chuyển công tác một lần, có lẽ đến lúc quay về kinh thành thì huynh đã ba, bốn mươi tuổi rồi." Tống Tuân lo lắng nói.

Đôi khi, hắn rất hâm mộ Lục Giai và Ngu Thanh.

Gia đình của hai người bọn họ đều có chút quan hệ, khả năng được ở lại kinh thành cũng cao, cho dù bị phái ra ngoài thì tất nhiên cũng là vùng giàu có và đông đúc, dễ dàng tích lũy công trạng, thăng chức cũng nhanh.

Thế nhưng, trong lúc vô thức, vậy mà hắn đã trở nên tham lam như thế.

Đậu tú tài thì muốn đậu cử nhân, thành cử tử lại muốn thi tiến sĩ, bây giờ còn chưa đậu tiến sĩ mà đã bắt đầu nảy lòng tham, nghĩ tới chuyện làm quan sau này rồi.

Nhưng nếu không leo lên trên thì sau này, mọi sự nỗ lực của hắn đều sẽ trở thành đá kê chân cho hầu phủ.

Tống Hầu gia kia vốn dĩ không phải người lương thiện, e rằng bây giờ cũng đã biết chi bọn họ có một cử nhân.

Dù sao thì cái danh cử tử này cũng có lợi cho hầu phủ.

"Ca ca muốn làm quan cũng chỉ vì hầu phủ thôi sao?" Tống Anh thở dài, "Huynh đọc đủ thứ thi thư thì nên biết, ngoại trừ vì chính mình thì cũng nên học hành vì lê dân bá tánh.

Huynh nên có giác ngộ này mới phải, nếu không sau này huynh sẽ không tiến xa được đâu."

Tống Tuân ngẩn người.

Đương nhiên hắn biết rất rõ, lê dân bá tánh.

Nhưng lời này được thốt ra từ miệng của Tống Anh thì nghe có vẻ kỳ lạ.

"Huynh biết, bây giờ nội dung thi cử đa phần là về trị quốc.

Huynh dùng tiền cha nương cho để mua sách, cũng có vài điều tâm đắc." Tống Tuân nói.

Hắn xuất thân bần hàn, biết bá tánh muốn thứ gì.

"Vậy thì tốt rồi, chuyện hầu phủ chỉ là thứ yếu thôi." Tống Anh nói thêm.

Nàng thật sự không muốn nhìn thấy Tống Tuân sinh ra quá nhiều chấp niệm vì hầu phủ.

Bây giờ, hắn đã biết lợi ích của quyền lực, nếu sau này thật sự làm quan, lỡ như trở thành người vì quyền thế mà không màng tất cả thủ đoạn để leo lên trên thì phải làm sao?
 
Back
Top