Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 295: Người nghèo chí đoản


Tống Anh thở hắt ra. Tống Võ có ở nhà nàng một khoảng thời gian nhưng nàng chưa từng giặt quần áo cho hắn. Mỗi ngày, Tống Võ đều sẽ mang quần áo của mình về Tống gia để Tiêu thị giặt hoặc gói lại rồi nhờ nàng tiện đường mang về.

Cho nên, nàng quả thực không để ý đến quần áo bên trong của Tống Võ như thế nào.

Còn về quần áo bên ngoài, chỉ có thể nói là hơi cũ kỹ mà thôi. Dù sao thì Tiêu thị cũng phải giữ thể diện, nếu lão gia tử nhìn thấy áo ngoài của tôn tử vá chằng vá chịt thì sẽ nổi giận.

"Tứ thúc, người nói như vậy thì ta lại phải tìm người khác cho nương ta rồi." Tống Anh thở dài.

"Chuyện tốt mà, dù sao cũng tốt hơn việc ngươi mời Tam thẩm ngươi về làm rồi sau đó đổi ý." Tống Mãn Sơn vui vẻ một tiếng, "Nhị Nha, Võ ca nhi đi theo ngươi ăn uống, có lẽ ngươi cũng thương hắn cho nên mới nghĩ cách giúp nhà Tam ca ta sống tốt hơn một chút. Ta nghĩ kỹ rồi, nếu sau này cửa hàng của ta làm ăn không tệ thì có thể để Tam ca ta đến đây phụ trách việc mua bán. Hắn là người thành thật, vẫn có thể tin tưởng được, nhưng Tam thẩm ngươi thì thôi bỏ đi!"

Quá keo kiệt, ai cũng chịu không nổi.

Tống Anh không quá ác cảm với Tiêu thị.

Người nghèo chí đoản.

Tam thẩm xuất thân không được tốt, từ nhỏ đã như vậy, keo kiệt là nguyên tắc sống của bà ta, cũng không thể nói bà ta làm sai, bởi vì nếu bà ta không keo kiệt thì cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.

Đương nhiên, Tống Anh cũng không quá tán thành lối sống này.

"Để xem sau này thế nào, nếu có cơ hội thì tìm cho Tam thúc vài công việc có thể kiếm chút tiền, hoặc là chờ đến khi cuộc sống của chúng ta đều tốt hơn, mọi người đều chi tiêu rộng rãi hơn chút, đến lúc đó, Tam thẩm cũng không dám keo kiệt quá mức. Tam thẩm cũng là nữ nhân, nữ nhân đều thích ganh đua với nhau. Nếu nương ta đối xử tốt với bản thân mình thì chắc chắn Đại bá nương cũng sẽ không cam lòng chịu thua, Tam thẩm ít nhiều cũng sẽ thay đổi." Tống Anh suy nghĩ một hồi rồi nói.

Tống Mãn Sơn ngạc nhiên nhìn nàng.

"Không ngờ ngươi lại tốt với Tam thẩm ngươi như vậy." Tống Mãn Sơn nói thật lòng.

"Chỉ là tạm được thôi, có gì mà tốt chứ? Thân thích nhà mình, nếu ta nói mấy câu đã có thể giúp các đệ đệ và Nhàn tỷ nhi thoải mái hơn một chút thì cũng là chuyện tốt. Chẳng lẽ Tứ thúc cảm thấy ta là người tốt sao? Vậy chắc ngươi không nhớ tới Tống Hiển rồi." Tống Anh cười một tiếng.

Tam thẩm không tốt nhưng ba đệ đệ và một muội muội nhà Tam thẩm đều khá ngoan.

Lúc trước Ngưu Sơn Sơn muốn đánh Lâm ca nhi, Tống Thắng, Tống Uy và Tống Võ đều bảo vệ nó. Còn có Tam Nha nữa, đã tám tuổi rồi mà nhìn chẳng khác gì đứa bé sáu, bảy tuổi, xanh xao vàng vọt đến đáng thương.

Trông cậy vào sự quan tâm của nàng ư? Nàng có thể quan tâm được sao? Cũng không phải con nàng, không thể nào cứ trông chừng mãi được.

Thế nên chỉ có thể nghĩ cách giúp Tam phòng cải thiện cuộc sống mà thôi.

Nhưng với điều kiện là Tam phòng không ảnh hưởng đến cuộc sống của cha nương nàng. Vì vậy... đổi người mở cửa hàng là chuyện cần thiết.

"Ta quen biết một phụ nhân rất lợi hại, tính cách cũng thành thật. Không phải ngươi muốn tìm một người làm việc cùng nương ngươi, bảo vệ nương ngươi không bị người ta ức h**p sao? Ta thấy bà ấy được đấy." Tống Mãn Sơn đầu óc linh hoạt, lập tức đoán được nguyên nhân khiến Tống Anh rối rắm.

"Ai?" Tống Anh ngẩng đầu nhìn hắn ta.

"Nương của một huynh đệ của ta. Sau khi sinh vị huynh đệ ấy chưa đến hai tháng thì trượng phu chết, bà ấy đã nuôi lớn hắn ta giữa một đám sài lang hổ báo. Đối với đúng người, đúng chuyện thì cực kỳ kiên quyết nhưng không hề xấu xa. Tuy rằng hung dữ nhưng trước giờ chưa từng mắng lầm người, dù nghèo khó cũng không trộm cắp, còn bởi vì vị huynh đệ của ta trộm một quả trứng gà mà suýt nữa đánh gãy chân hắn..."

Nghe đến đây, Tống Anh cảm thấy người này không tệ.

Người biết nuôi dạy con cái thì đều hiểu đạo lý, nhân phẩm không tệ.

"Ta phải gặp mặt trước đã, không thể để Tứ thúc người quyết định được." Tống Anh suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.

"Chuyện đó thì tùy ngươi thôi, ta đã dám giới thiệu người cho ngươi thì chắc chắn người đó sẽ không khiến ta mất mặt. Ngươi cứ việc kiểm tra, nếu kiểm tra ra chút tật xấu nào thì ta sẽ tự dìm mình vào nước tiểu cho đến chết." Vẻ mặt của Tống Mãn Sơn cực kỳ tự tin.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 296: Tứ cữu lão gia


Tống Anh bị Tống Mãn Sơn làm cho buồn nôn nhưng vẫn đi vào trong cửa hàng theo lời hắn ta.

"Vậy người thấy khi nào thì thích hợp để bà ấy tới gặp ta? Nếu mời người ngoài thì chỉ có thể cho chút tiền công thôi. Người cũng phải nói rõ với bà ấy trước, nếu làm việc cho nương ta thì quan trọng nhất là phải bảo vệ nương ta không bị người khác bắt nạt, kế đến là phải kín miệng, không được tiết lộ công thức món ăn của nhà ta cho bất kỳ ai, phải ký khế ước đảm bảo. Nếu là người lắm miệng thì bất kể bà ấy có giỏi giang, tháo vát đến đâu, ta cũng không thuê." Tống Anh nói.

"Chuyện này ngươi cứ yên tâm." Tống Mãn Sơn rất tự tin.

Người huynh đệ kia của hắn ta bản tính rất lương thiện, chỉ là từ nhỏ không có cha nên khó tránh bị người khác ức h**p, qua thời gian dài cũng biết nên làm gì để bảo vệ chính mình, vì vậy bề ngoài trông hơi hung hãn một chút. Còn nương hắn chính là một nữ nhân không thể tìm được khuyết điểm gì.

Tống Mãn Sơn nói xong thì đưa nàng xuống hậu viện.

"Tiền thuê căn nhà này không rẻ chút nào, một tháng tận 20 lượng. Ta phải nói rách cả miệng người ta mới đồng ý chỉ lấy ba tháng tiền thuê. Hậu viện cũng không rộng rãi. Ai bảo bây giờ chúng ta không có tiền chứ? Nhưng chúng ta làm thứ này cũng không cần chỗ quá rộng rãi, nhưng mà đằng sau nơi này chỉ có hai gian phòng có thể ở được, ngươi tự tìm khách đ**m cho mình đi." Tống Mãn Sơn không hề khách khí.

"Còn cần người nói sao. Chút bạc đưa cho người thì có thể thuê được căn nhà lớn cỡ nào chứ." Tống Anh hừ một tiếng.

Số tiền 200 lượng đó không chỉ để thuê nhà mà còn dùng để thuê người, sắm sửa đồ đạc nữa: "Người đừng quên đưa sổ sách cho ta xem đấy."

"Đương nhiên rồi, ngươi là đại chủ nhân mà. Chút nguyên tắc này ta cũng biết đấy." Tống Mãn Sơn không hề thấy có gì khó chịu.

Nhìn sang con lừa, hắn ta lại thấy hứng thú, quay sang hỏi: "Không phải ngươi nói nó có thể cười sao? Cười một cái cho ta nghe thử đi."

Tống Anh trừng hắn ta.

Nàng thong dong đi đến trước mặt Đại Bạch nhà mình, vuốt lông trên đầu Đại Bạch, sau đó lấy một cây củ cải lớn ra: "Đại Bạch, biểu diễn cho Tứ cữu gia của ngươi xem thử đi."

"Tứ cữu gia!?" Tống Mãn Sơn suýt nữa nhảy dựng lên.

Nha đầu chết tiệt này nói năng vớ vẩn quá rồi, đó chỉ là một con lừa mà thôi!

Thật ra Tống Anh cũng không dám chắc Đại Bạch có chịu nể mặt mình hay không, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Tứ thúc, ngươi cười vài tiếng trước để dạy nó đi."

Đúng là trước đây Đại Bạch đã từng cười, nhưng lỡ như chỉ là trùng hợp thôi thì sao?

Tống Mãn Sơn tức giận đến quay cuồng.

"May mà ngươi đang nói chuyện với ta đấy. Nếu đổi thành Đại bá ngươi thì hắn đã dùng một gậy đập chết ngươi rồi." Tống Mãn Sơn ghét bỏ nói một câu.

Đại ca hắn ta rất sĩ diện trước mặt tiểu bối, đều do cha hắn ta nuông chiều mà ra.

"Nếu đổi thành Đại bá, ta sẽ không để Đại Bạch cười đâu. Cho dù Đại Bạch có cười thì Đại bá cũng không vui, làm gì có chuyện thưởng cho ta ít thứ tốt chứ." Tống Anh khẽ hừ một tiếng.

Không phải nàng nói xấu sau lưng người khác, nàng chỉ đang nói sự thật mà thôi.

Tống Phúc Sơn rất kiêu ngạo, không muốn gần gũi với tiểu bối.

"Đúng là như vậy." Tống Mãn Sơn cười một tiếng, nhìn con lừa một lúc rồi quay sang nhìn chằm chằm Tống Anh: "Ta cười thì nó sẽ cười sao? Ngươi không gạt ta đấy chứ?"

"Người càn quấy một chút thì khả năng cao là nó sẽ cười đấy. Đại Bạch không phải người thích chịu thua đâu." Tống Anh ngẫm nghĩ đôi chút rồi đáp.

Đáng tiếc lúc xuyên qua không mang theo máy quay, nếu có thể quay lại cảnh này thì tốt rồi.

Giờ phút này, Tứ thúc nàng nóng lòng muốn thử. Sau khi tống cổ tiểu nhị đi ra đằng trước trông cửa hàng, hắn ta thấy xung quanh không còn người nào khác thì chống eo, phá lên cười: "Ha ha ha ha!"

Tống Anh thấy vậy cũng bật cười không ngừng.

Đại Bạch cũng đã gặm gần hết củ cải.

Cứ cảm thấy ánh mắt của con vật này có vẻ hơi khinh miệt. Tống Anh suy nghĩ giây lát, lấy thêm một cây củ cải lớn ra, lắc lư trước mắt nó một chút.

"Ha ha ha! Ha ha ha ha!" Đại Bạch ngoác miệng kêu lên.

"..." Tống Mãn Sơn hoảng sợ.

Thật ra hắn ta chỉ muốn đùa Nhị Nha chút thôi.

Hắn ta quả thực là trưởng bối, nhưng hắn ta chỉ mới hai mươi ba tuổi, bề ngoài cũng không già dặn như ba ca ca trong nhà.

Nhưng hoàn toàn không ngờ được con lừa này con mẹ nó thực sự biết cười!?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 297: Không cho người ngoài mượn nhi tử và lừa


Tống Mãn Sơn tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân mình bị dọa sợ, không bao lâu sau, vẻ mặt đã bình tĩnh lại.

"Không tệ, đúng là một con lừa tốt." Hắn ta nghiêm túc nói, "Con lừa này mua ở đâu thế? Hôm nào đấy ta cũng đi mua một con, không cần dạy gì hết, chỉ dạy nó một chiêu này là đủ rồi, bất kể dắt đi đâu cũng phải để người khác được mở mang tầm mắt."

"Con lừa nào cũng kêu như nhau thôi, nếu dạy dỗ cẩn thận thì có thể làm được. Nhưng mà loại lừa trắng như Đại Bạch nhà ta thì tương đối hiếm, giá cũng hơi đắt, ít nhất phải 15 lượng." Tống Anh nói thật.

Đại Bạch không chỉ có bộ lông trắng muốt mà còn có hình thể tốt, tinh thần cũng không tệ, cho nên nó là một con lừa quý tộc, có giá 17 lượng.

Vừa nhắc tới bạc, Tống Mãn Sơn lập tức nín họng.

Sau đó hai mắt lấp lánh nhìn Tống Anh: "Nhị Nha, hay là ngươi cho Tứ thúc ta mượn con lừa này cưỡi mấy ngày đi..."

Tống Anh chỉ cho hắn ta một cái liếc mắt.

Tưởng bở.

Nàng tuyệt đối không cho người ngoài mượn nhi tử và lừa.

Tống Anh biết Tứ thúc là người mặt dày, cũng sợ hắn ta quấn lấy mình không buông nên không dám ở lâu. Sau khi cho Đại Bạch ăn no và kiểm tra sổ sách xong, nàng lập tức dắt lừa đến khách đ**m lớn nhất trong thành.

Ở khách đ**m này, phòng bình thường có giá 100 văn một đêm, còn phòng cao cấp thì 1 lượng, quả thực rất đắt.

Lát nữa nàng sẽ cầm giấy thuê phòng đi tìm Hoắc đại nhân đòi bạc.

Tống Anh thuê một gian phòng có cửa sổ nhìn thẳng ra đường phố, tuy rằng hơi ồn nhưng có thể ngắm nhìn phong thổ thành Dung.

Thế nhưng vừa mở cửa sổ ra, Tống Anh đã nhìn thấy chỗ con phố đối diện, cách chưa đến mười thước dường như hơi nhốn nháo.

Có bộ khoái của nha môn đi đến, hơn nữa có vẻ huy động rất nhiều người.

Tống Anh duỗi đầu ra nhìn.

Mắt nàng tinh, phát hiện chỗ mà mọi người đang tụ tập là nơi trị bệnh cứu người tên Ninh Thiện Đường.

"Nghe nói tiểu thư Hứa gia gặp phải yêu quái, con yêu quái đó đang ở Ninh Thiện Đường đấy!"

"Yêu quái? Chẳng lẽ Hứa tiểu thư đọc thoại bản nhiều quá rồi sao? Ban ngày ban mặt thì lấy đâu ra yêu quái?"

"Vậy thì khó mà nói được. Mấy ngày trước có người nói Hứa tiểu thư lên núi dâng hương rồi mất tích, mọi người đều bàn tán xôn xao. Hôm nay Hứa tiểu thư quay về, còn nói mình bị một nữ yêu quái bắt đi..."

"Làm sao ngươi biết được chuyện này?"

"Ta có người bà con làm công ở Hứa gia mà. Hứa gia cũng gần đây, chỉ mất dăm ba câu nói để truyền tin ra ngoài. Người bà con của ta bảo ta đến đây nhìn xem rốt cuộc là chuyện thế nào đấy!"

"Chắc chắn là Hứa tiểu thư đó điên rồi, trên đời làm gì có yêu quái chứ."

"Chẳng phải vậy sao..."

"..."

Thấy mọi người nhắc tới yêu quái, Tống Anh lập tức dựng thẳng tai lên nghe.

Hứa tiểu thư, hiệu thuốc? Hai điều này đặt cùng nhau, Tống Anh không cần nghĩ cũng biết chắc chắn có liên quan đến hai tiểu cô nương mà nàng đưa vào thành hôm nay.

Suy nghĩ một chút, Tống Anh cũng xuống lầu xem thử.

Cửa Ninh Thiện Đường bị quan binh bao vây nhưng quan binh không dám hành động, ai nấy đều cầm bội đao chỉ vào bên trong.

Tiểu cô nương không rõ là thứ gì kia tức giận như trâu, mặt nghẹn đến đỏ bừng, trông đầy giận dữ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra lửa.

"Yêu quái phương nào còn không mau mau chịu trói!" Tống Anh nghe được một lời thoại trong phim.

Suýt nữa không nhịn được mà phì cười.

"Yêu quái?" Cuối cùng Tống Anh vẫn lên tiếng, "Ta quen biết tiểu cô nương này mà."

"Quen biết ư? Đại nương, ngươi không thể nói bậy được đâu. Hứa tiểu thư xác nhận nàng ta là yêu quái, nói nàng ta sức lớn như trâu, trên đầu có sừng, dậm chân một cái thì bụi đất bay mù mịt!" Bộ đầu lên tiếng.

Tống Anh có chút không vui.

Lúc trước bị gọi là đại thẩm, bây giờ thì bị gọi là đại nương. Nàng mặc đồ cũ là để tránh bị người khác để ý lúc đi đường nhưng giọng nói vẫn là giọng của người trẻ tuổi mà?!

"Trên đường tới đây, ta có cho hai tiểu cô nương đi nhờ xe lừa của mình, một người chính là nàng ấy. Tiểu cô nương này bị thương ở chân rất đáng thương, lời nói, hành động cũng cực kỳ hoạt bát, hiểu chuyện, vì sao lại nói nàng là yêu quái? Nếu nàng đúng là yêu quái như lời các ngươi nói thì các ngươi có thể bắt được nàng sao? Không phải yêu quái biết bay sao? Chỉ cần bay lên sẽ lập tức biến mất." Tống Anh bịa chuyện.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 298: Không có tiền quá khổ


Không thể để người khác tin rằng trên đời này có yêu quái được.

Lỡ như sau này triều đình cảm thấy bất an, lùng sục khắp nơi để bắt yêu quái thì làm sao? Đến lúc đó chắc chắn nàng là kẻ xui xẻo nhất, bởi vì bên cạnh nàng có tận hai con đấy!

"Ta không biết bay!" Tiểu cô nương kia vội vàng nói.

"Ngươi xem, tiểu cô nương này ngốc nghếch và ngây thơ biết bao? Nói không chừng chỉ là hai tiểu cô nương xảy ra mâu thuẫn rồi nói hươu nói vượn mà thôi." Tống Anh nghiêm túc khẳng định, "Chắc chắn là như thế."

Bộ khoái thầm nghĩ, trên đời này quả thực không có chuyện hoang đường như vậy.

Yêu quái ư?

Còn là nữ tử nữa.

Nhìn cô nương này vô cùng bình thường, không khác gì cô nương ở thôn quê, làm gì có yêu quái nào lớn lên trông bình thường như vậy chứ?

Bọn họ cũng từng nghe nói đến nữ yêu quái hại nước hại dân, tỷ như hồ ly tinh… Tất nhiên phải là loại quốc sắc thiên hương, mê hoặc nam nhân đến mức bọn họ không nhấc nổi chân, làm gì giống người trước mặt này, một chút sức hấp dẫn cũng không có.

"Vậy thân phận của ngươi là gì? Là người ở đây à? Nhà ở đâu..." Bộ khoái hỏi.

Tim Tống Anh giật thót.

Chắc hẳn yêu quái đều không có hộ khẩu đúng không?

Trong lúc nàng còn đang nghĩ ngợi thì cô nương kia đã ấm ức lấy giấy tờ của mình ra: "Ta ở trong núi, ngươi xem..."

Đối phương cầm lấy hộ tịch xem qua, Tống Anh cũng nghển cổ liếc mắt nhìn một cái.

Hộ tịch này trông y như thật!

Trên hộ tịch ghi rõ tổ tiên mấy đời, thế nhưng hiện giờ nàng ấy chỉ là một người đáng thương, cha nương đều đã mất hết!

Yêu quái này có bản lĩnh không nhỏ nhỉ?

Chỉ là tên nàng ta nghe rất chướng tai, họ Ngưu, tên là Ngưu Đại Lực!

"Hứa tiểu thư bị mất tích mấy ngày có liên quan gì đến ngươi không?" Bộ đầu hỏi tiếp.

"Hứa cô nương bị người xấu truy đuổi, ta trùng hợp nhìn thấy nên đánh đuổi người xấu bỏ chạy, sau đó cho nàng ở nhờ mấy ngày. Lúc xuống núi, ta không chú ý nên ngã vào bẫy thú, tiện đường đến đây tìm đại phu..." Đối phương trông rất thành thật.

"Còn là ân nhân cứu mạng đấy... Có phải Hứa tiểu thư lo lắng mình rời nhà mấy ngày sẽ khiến thanh danh không tốt nên mới hoảng loạn, thất thố nói dối là bị yêu quái bắt không?" Tống Anh nhẹ nhàng nói một câu.

Lòng dạ tiểu cô nương áo xanh kia quả thực chẳng ra gì.

Nàng cho đi nhờ một quãng đường đến đây mà tiểu cô nương kia ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói, trước khi đi còn khinh bỉ liếc nhìn xe lừa của nàng một cái, đương nhiên không nói đến Ngưu Đại Lực đã đưa nàng một chuỗi hạt sừng trâu.

Nhưng kêu người bắt ân nhân cứu mạng mình thì có hơi vô đạo đức rồi đấy?

Một con yêu quái bị bắt, không chừng còn liên lụy đến nhi tử ngốc nhà nàng.

Bộ đầu nghi ngờ quan sát Ngưu Đại Lực mấy lần, cảm thấy lời mà đại nương bên cạnh này nói rất có thể là thật.

Chuyện yêu quái chỉ là lời nói vô căn cứ.

"Đại nương, quan phủ làm việc, ngươi đừng xen vào quá nhiều. Nếu gặp phải chuyện quan trọng thì ngươi sẽ bị bắt về phạt trượng đấy." Bộ đầu cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, quay sang nói với Tống Anh một câu, sau đó ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy đại nương này đội mũ có rèm thì có hơi kỳ quái: "Đại nương là người ở đâu vậy?"

Lời này ý là cũng muốn điều tra nàng.

Tống Anh cũng không sợ, trình lộ dẫn của mình ra, cũng tháo mũ có rèm xuống.

Vừa thấy vết sẹo trên mặt nàng, bộ khoái kia lập tức hoảng sợ, sắc mặt thay đổi, chỉ nói: "Hóa ra là... tiểu tẩu tử, mạo phạm rồi!"

Lộ dẫn hàng thật giá thật, cũng không có gì để tra.

Tuy rằng Hứa gia có chút thế lực nhưng huyện nha ở thành Dung làm việc rất nghiêm chỉnh, phát hiện không có yêu quái gì thì dẫn người rời đi.

Ngưu Đại Lực thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Sao Hứa tiểu thư có thể như vậy chứ? Đã đồng ý với ta sẽ không nói lung tung mà!"

"Nếu ngươi còn nói lung tung thì sẽ thật sự bị bắt lại, tra tấn một phen đấy." Tống Anh điềm tĩnh hỏi, "Hộ tịch là thật sao?"

"Là thật mà? Ta, trưởng bối nhà ta làm đấy, sao có thể giả được. Ngươi xem đi, có đại ấn của quan phủ đây này!" Ngưu Đại Lực cũng không dám nói hươu nói vượn nữa.

Hứa tiểu thư kia nhìn thấy nàng ấy để lộ sừng trâu nên mới biết nàng ấy là yêu quái.

Tống Anh nhìn nàng ấy, thở dài: "Nếu ngươi vào thành chỉ để trị thương thì bây giờ đi mua thuốc rồi quay về sớm đi."

"Không có tiền mua thuốc. Hứa tiểu thư nói về nhà lấy bạc nên ta mới chờ ở đây." Ngưu Đại Lực sa sút tinh thần, "Không có tiền quá khổ, muốn ăn chút đồ ăn ngon cũng không được! Ta còn muốn tìm một công việc trong thành đấy!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 299: Trâu hoang


Nghe Ngưu Đại Lực nói xong, mí mắt Tống Anh giật giật.

Không nhịn được mà quan sát bốn phía xung quanh.

Đừng nói trong thành này có không ít yêu quái đang cố gắng làm việc kiếm tiền đấy nhé?

Nhưng nhìn một vòng chỉ thấy một mình Ngưu Đại Lực là khác lạ, những người khác đều trông rất bình thường, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đại... Đại tỷ, ngươi đúng là người tốt. Hôm nay ta nhìn thấy ngươi, cảm thấy ngươi là người tốt bụng, nếu không đã không chặn xe của ngươi rồi." Ngưu Đại Lực nói.

Tống Anh cau mày: "Ngươi cảm thấy ta lương thiện sao? Ta còn đội mũ có rèm đấy, làm sao thấy được?"

"Không liên quan đến diện mạo, là do ngửi thấy mùi hương khiến Ngưu... Đại Lực cảm thấy thoải mái và tôn kính." Ngưu Đại Lực đổi giọng.

Tống Anh suy nghĩ, cảm thấy chuyện này hẳn là do không gian.

"Ngươi muốn tìm việc à? Muốn tìm công việc thế nào? Muốn bao nhiêu tiền công?" Tống Anh híp mắt hỏi.

Nàng cảm thấy đây là một con trâu.

Khả năng là gia súc không cao nên rất có thể là trâu hoang trên núi...

Nghe tên đã biết có sức lực không nhỏ, không biết có thể cày ruộng hay không, một ngày có thể cày mấy mẫu...

Trước đây nàng muốn mua một con trâu nhưng trâu rất khó mua, hơn hai mươi mẫu ruộng trong nhà chỉ có thể dựa vào sức người thì quá vất vả.

"Sức ăn của ta rất lớn nên nếu có thể bao ăn thì trả ít tiền công cũng được, một tháng cho ta nửa lượng bạc là được rồi. Việc gì ta cũng có thể làm, nấu cơm, giặt giũ, kéo cối xay..."

"Nhà ta có Đại Bạch kéo cối xay rồi, ngươi biết cày ruộng không?" Tống Anh nhìn chằm chằm nàng ấy bằng ánh mắt sáng quắc.

"Cày ruộng à?" Ngưu Đại Lực sửng sốt, "Chắc là cũng có thể làm được..."

Nàng ấy từng thấy một con bò già làm việc dưới chân núi, không khó.

"Vậy ngươi làm công cho ta đi. Nhà ta có tổng cộng hai mươi tám mẫu ruộng, có người giúp ta bắt côn trùng rồi nhưng chưa mua được trâu. Nếu ngươi làm tốt thì ta không chỉ bao ăn, bao ở mà mỗi tháng còn cho ngươi 1 lượng bạc để tiêu vặt. Nếu ngươi quá nhiều sức mà không có chỗ dùng thì trong thôn của ta có rất nhiều ruộng, ngươi cày ruộng giúp họ, người trong thôn cũng sẽ cho ngươi chút tiền, có thể tích cóp chút của cải." Tống Anh nghiêm túc nói.

Hai mắt Ngưu Đại Lực tỏa sáng: "Thật sao? Trước đây ta đã làm không ít công việc nhưng người ta thấy ta là cô nương nên trả tiền công cực kỳ thấp, việc trả tiền công cao lại phải bán thân, nhưng như vậy sẽ không thể về nhà... Ta làm việc cho ngươi thì không cần phải bán thân chứ?"

"Không cần." Tống Anh vội vàng lắc đầu.

Trâu đưa tới cửa còn cần khế ước bán thân gì nữa? Có thể làm việc là được rồi.

"Vậy được. Nhà ngươi ở đâu? Ta sẽ đi tìm ngươi." Ngưu Đại Lực nói.

"Thôn Hạnh Hoa ở huyện Lễ, nhà ta ở gần núi, ngươi có muốn về nhà cũng tiện." Tống Anh đáp.

Ngưu Đại Lực vội vàng gật đầu.

Không hề cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

"Ngươi không mua nổi thuốc sao?" Tống Anh cau mày, suy nghĩ một chút rồi lấy một cái lọ trong ngực ra, trong cái lọ đó đựng chất nhầy của Tiểu Thanh, có thể cầm máu, hạ sốt, nàng chuẩn bị để mang theo lúc ra ngoài, đưa qua: "Ngươi bôi thuốc này lên, vết thương sẽ lành rất nhanh."

"Cảm ơn đại tỷ!" Ngưu Đại Lực cực kỳ vui mừng, không hề khách sáo mà lập tức nhận lấy.

Tống Anh bảo nàng ấy về thôn Hạnh Hoa trước, ở đó chờ mình.

Để Ngưu Đại Lực đi theo nàng cũng được, nhưng yêu quái này đã đắc tội người ta, khó tránh gặp phải chút phiền phức, chạy trốn sớm một chút sẽ tốt hơn.

Đúng như Tống Anh nghĩ, Ngưu Đại Lực vừa rời đi đã có người Hứa gia đến đây tìm.

Sau khi nghe ngóng được bên nha môn đã thả người đi thì trong lòng hơi khó chịu.

"Cha, người phải tin con, nàng ta thật sự là yêu quái, trên đầu nàng ta có thể mọc ra sừng trâu! Chỉ dùng một chân đã có thể đá người ta hôn mê! Hơn nữa, người bình thường bị thương nặng như vậy sao có thể bước đi thoăn thoắt như thế chứ?!" Hứa tiểu thư sợ người khác không tin mình nên liên tục giải thích, nhớ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay thì trong lòng càng bi thương.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back