Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 300: Phá lệ


Nhưng làm gì có ai thật sự tin lời này?

Người Hứa gia đến báo nha môn chẳng qua là vì khuê nữ này vừa mới tìm về được, bọn họ thương xót nàng ta, thế nên bất kể nàng ta nói gì thì người nhà đều làm theo.

Nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại, đương nhiên sẽ không còn như vậy nữa.

"Chuyện yêu quái chỉ là lời nói vô căn cứ, đừng nhắc lại nữa, mấy ngày tới cứ ở nhà điều dưỡng cơ thể cho tốt đi. May mà cô nương kia không ghi hận con, chỉ nhắc đến chuyện cứu con. Nếu nàng vu hãm con không còn trong sạch trước mặt mọi người thì dù Hứa gia chúng ta có trăm cái miệng cũng không thể nói rõ, chỉ có thể dùng một dải lụa trắng siết cổ con!" Hứa phụ cũng mệt lòng.

Khuê nữ này hẳn đã sợ hãi đến tột độ, nếu không thì sẽ không nói ra những lời ngu xuẩn như vậy.

Tuy rằng hiện giờ người bên ngoài không cảm thấy khuê nữ không còn trong sạch nhưng lại cảm thấy khuê nữ nhà ông ta vong ân phụ nghĩa, cũng không phải danh tiếng tốt đẹp gì!

Tất cả là do điêu nô kia, vậy mà lại ghen ghét với chủ tử, lén tìm người trả thù, quả thực đáng giận!

Hứa tiểu thư nghe vậy thì tức giận đến oà khóc. Trên dưới Hứa gia đã yên ổn trở lại, nhưng ai cũng giống Hứa phụ, im lặng không nhắc đến chuyện yêu quái.

Vào hôm Tết Trung Nguyên, thành Dung náo nhiệt đến cực điểm.

Tống Mãn Sơn thuê được người đứng trước cửa Tiên Sắc Phường khen ngợi dầu gội Thanh Ti đến tận mây xanh.

Cửa hàng lúc trước luôn quạnh quẽ nay lại bán được không ít hàng.

Tống Anh nói một tiếng với Tống Mãn Sơn rồi đi đến chùa Phổ Hoa.

Chùa Phổ Hoa là ngôi chùa lớn nhất khu vực thành Dung, nằm ở lưng chừng núi, từ dưới chân núi lên đến nơi phải qua hơn một ngàn bậc thang, đa phần khách hành hương sẽ tự đi bộ lên núi để tỏ lòng thành.

Tống Anh đi tới con đường duy nhất dưới chân núi, đưa mắt nhìn xung quanh, khắp khu vực rộng lớn này đều là xe ngựa nối đuôi nhau, chật kín.

Người có xe ngựa đương nhiên cũng có gã sai vặt, không sợ xe ngựa bị mất. Ở đây cũng có người chuyên trách trông coi súc vật, đưa chút bạc đổi lấy một tấm thẻ bài là có thể vô lo leo núi ngắm cảnh.

Dưới chân bậc thang, Tống Anh nhìn thấy Hoắc Tứ Tượng.

"Hoắc phu nhân, đại nhân nhà ta bảo ta đến đây chờ từ sớm. Mời ngài." Hoắc Tứ Tượng vô cùng thẳng thắn.

Đến buổi trưa, các tăng nhân sẽ bắt đầu đọc kinh, không thể chậm trễ thời gian.

Tống Anh còn nắm chặt giấy thuê phòng ở khách đ**m trong tay: "Lúc trước Hoắc đại nhân nói sẽ bao ta ăn ở, bây giờ còn tính không?"

"Lời đại nhân nói đương nhiên là tính." Hoắc Tứ Tượng vội vàng đáp.

Cho dù không tính với người khác thì đối với ngươi...

Không chừng còn phải phá lệ.

"Vậy thì tốt rồi. Tổng cộng 5 lượng, quan gia đưa luôn hay lát nữa Hoắc đại nhân đưa?" Tống Anh hỏi.

Tiền thuê phòng hết 2 lượng, còn lại là tiền ăn uống và tiêu xài, hai ngày nay nàng ăn uống không tệ.

Hoắc Tứ Tượng đi theo Hoắc Triệu Uyên một thời gian dài nên đã trở thành người keo kiệt, khi ra ngoài cũng không mang nhiều bạc. Năm lượng bạc đủ để hai đại nam nhân ăn nửa tháng, nghe Tống Anh nói xong, Hoắc Tứ Tượng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Bao nhiêu cơ!?"

Năm lượng? Ăn ở hai ngày? Sao không đi cướp luôn đi?

"Thật sự nhiều như vậy mà. Ngươi xem, ta còn nhờ chưởng quầy của khách đ**m viết cho ta một tờ giấy thuê phòng để làm bằng chứng, ngươi có thể đi hỏi thăm." Tống Anh nghiêm túc nói xong thì cau này: "Là đại nhân nhà các ngươi bảo ta tới, đừng nói chỉ 5 lượng bạc tiền cơm cũng không nỡ bỏ ra đấy chứ? Nếu không thì... ta vẫn nên đi về thôi..."

Nói xong, quay đầu muốn đi.

Hoắc Tứ Tượng còn có thể làm gì được nữa, vội vàng ngăn cản!

s.ờ so.ạng một lúc mới moi được từ trong ngực ra 5 lượng bạc, đau lòng đưa cho Tống Anh: "Tính ra gặp người mới có mấy lần mà đã đòi bạc hai lần rồi..."

Nếu đổi thành đại nhân nhà khác thì đừng nói 5 lượng, cho dù là 500 lượng cũng chưa chắc sẽ đau lòng.

Nhưng đại nhân nhà hắn thì khác, đại nhân không thiếu tiền, nhưng xưa nay không nỡ tiêu. Hắn đi theo đại nhân lâu ngày, tự nhiên cũng học được cách thắt lưng buộc bụng, bây giờ đột nhiên mất không 5 lượng bạc, trong lòng không khó chịu mới là lạ.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 301: Bàn luận giáo lý nhà Phật


Tống Anh thấy vị quan gia này đau lòng như thế thì không nhịn được mà muốn bật cười.

"Đa tạ quan gia. Vậy chúng ta đi thôi." Tống Anh vô cùng dứt khoát. Chỉ cần đưa tiền là được, không phải chỉ nghe hòa thượng đọc kinh một lúc thôi sao? Không có gì ghê gớm cả!

Nàng cũng không phải yêu ma quỷ quái, còn có thể bị siêu độ sao?

Tống Anh sửng sốt.

Ặc, hình như nàng là một linh hồn xuyên qua nhỉ? Sẽ không bị hòa thượng nhìn ra đấy chứ? Ngay cả yêu quái cũng có thì tăng nhân có đạo hạnh cao cũng không phải chuyện gì lạ.

Sắc mặt Tống Anh hơi mất tự nhiên, nàng e dè nhìn bậc thang.

"Hoắc phu nhân yên tâm, ngài đi lên mấy chục bậc sẽ có kiệu phu chờ sẵn. Nếu quá mệt mỏi thì bỏ tiền thuê hai người khiêng kiệu đưa ngài lên, bảo đảm sẽ không để chân ngài bị thương." Hoắc Tứ Tượng vội vàng nói.

Nhưng hắn không có tiền, cho nên tự thuê kiệu phu đi!

Thật ra có thể ngồi xe ngựa từ đây đi đường vòng ra sau núi, đường sau núi tương đối bằng phẳng, có thể ngồi xe ngựa đi thẳng tới cổng chùa, chỉ là như vậy quá xa, leo cầu thang còn nhanh hơn.

"Không sao, mấy bậc thang này không là gì cả." Tống Anh thuận miệng nói, "Quan gia, xin hỏi trong chùa này có cao tăng nào không?"

Lát nữa nàng nhất định phải cách xa một chút, tránh bị lôi lên giàn hỏa thiêu.

"Vốn chỉ có một vị nhưng đại nhân nhà ta cảm thấy một cao tăng không đủ dùng, vì vậy đã mời thêm những người khác từ các nơi đến đây, hiện giờ... hẳn là có chín người thì phải? Lát nữa cô nương có thể nhìn thấy bọn họ." Hoắc Tứ Tượng đáp.

Tống Anh nheo mắt.

Bây giờ chạy trốn còn kịp không?

Nhưng nếu nàng bỏ chạy thì càng có vẻ như đang chột dạ...

"Ôi chao, ta thấy hơi choáng váng." Tống Anh đột nhiên đỡ trán.

Hoắc Tứ Tượng cau mày, tỏ ra quan tâm: "Vậy mời phu nhân nhanh chóng vào chùa. Đại nhân biết hôm nay có nhiều người đến chùa, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã sắp xếp mười mấy đại phu trong chùa. Lát nữa sau khi hòa thượng đọc kinh xong, các đại phu còn xuống chân núi chữa bệnh từ thiện ba ngày nữa đấy!"

"..." Tống Anh nheo mắt, "Ta đột nhiên nhớ ra mình còn một số việc phải làm..."

"Tại hạ sẽ gọi người đến đây, Hoắc phu nhân ngài cứ việc phân phó!" Hoắc Tứ Tượng tỏ vẻ dù chết muôn lần cũng sẽ không chối từ.

Tống Anh cười gượng một tiếng: "Cũng không phải quá quan trọng, đi thôi."

Nàng đã nhận ra hôm nay vị quan gia này tuyệt đối sẽ không để nàng đi.

Nếu nàng thật sự bỏ chạy, nói không chừng sẽ bị trói lại rồi khiêng lên, như vậy quá mất mặt, còn không bằng bản thân mình tự đi.

Hoắc Tứ Tượng nghi ngờ nhìn nàng, nhưng thấy nàng bước đi như bay thì cũng yên tâm.

Tống Anh trông thì mảnh mai nhưng c.ởi quần áo ra lại có da có thịt, khỏe mạnh như trâu, dưới chân như có gió. Nàng không thấy leo bậc thang có gì vất vả, đương nhiên không cần đến kiệu phu. Chưa đến nửa canh giờ sau, hai người đã đặt chân vào chùa.

Vừa bước vào chùa, mùi đàn hương càng nồng hơn.

Phóng mắt nhìn xung quanh, trên mặt các bá tánh đều có mấy phần thành kính.

Ở triều Đại Định, Đạo giáo và Phật giáo có địa vị ngang nhau, đều được bá tánh tin tưởng, thờ phụng, hoặc nên nói rằng bá tánh cũng là tùy người mà chọn món, hôm nay chùa chiền tổ chức Phật hội, nếu đổi thành đạo quán gần đây tổ chức pháp hội thì cũng sẽ náo nhiệt như nhau.

Hoắc Triệu Uyên đang cùng mấy vị cao tăng bàn luận giáo lý nhà Phật.

Trên thực tế chính là mở to mắt nghe các cao tăng nói mò.

Bọn họ lẩm bẩm đọc cả đống kinh văn, hắn nghe đến mức đau đầu nhức óc, nhưng trước giờ hắn luôn trấn định, cho dù nghe được một lúc thì mơ màng sắp ngủ gật cũng có thể giả vờ như đang được chỉ điểm.

"Đại nhân, phu nhân đã tới rồi." Hoắc Tứ Tượng cuối cùng cũng tới.

Hoắc Triệu Uyên lúc này mới khách khí đứng dậy, bước nhanh ra ngoài đón người.

Tới rất đúng lúc, hắn thật sự đã nghe đủ rồi. Ngồi nghe hết cả một buổi sáng, làm gì có yêu ma quỷ quái gì được độ hóa chứ? Ngược lại, cả người bám đầy mùi nhang, xộc lên tận não.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 302: Yêu khí ngập trời


Tống Anh mặt đối mặt với Hoắc đại nhân.

Nàng cảm thấy Hoắc đại nhân này dường như vô cùng vui mừng, sải một bước dài như vậy cũng không sợ sơ ý té ngã, chỉ biết thở dài ngao ngán ——

Đại nhân vui vẻ như thế, có thể thấy rằng vẫn chưa dứt sắc tâm đối với nàng!

"Hoắc đại nhân." Tống Anh lạnh mặt, quyết định đẩy người ra xa.

Hoắc Triệu Uyên hơi sửng sốt, sau đó nhớ ra Tống tiểu thư này không thích diện mạo của mình thì cũng không lấy làm lạ về thái độ của nàng, chỉ nói: "Tống tiểu thư tới rồi sao? Mau vào đi, các vị cao tăng đã chờ lâu rồi đấy."

Hắn cũng muốn xem các cao tăng sẽ nói gì.

Thân phụ chính khí, yêu ma quỷ quái không dám đến gần?

Có lẽ là vậy nhỉ?

Hoắc Triệu Uyên đưa mắt ra hiệu cho Hoắc Tứ Tượng, ngay sau đó có năm, sáu cô nương từ bên ngoài đi đến trước cửa viện. Bọn họ đều ăn mặc bình thường, diện mạo mỗi người mỗi vẻ, có người xấu xí, cũng có người cực kỳ xinh đẹp.

"Tống tiểu thư chớ trách." Hoắc Triệu Uyên chỉ nói một câu như thế, không giải thích gì thêm.

Tống Anh cũng không hỏi, suy nghĩ một chút rồi vẫn nhấc chân đi vào.

Ở nơi cửa Phật, cho dù có nhìn ra cái gì thì có lẽ cũng sẽ không đến mức đốt lửa thiêu người đúng không?

Tính cả Tống Anh thì có tổng cộng bảy cô nương cùng lúc bước vào đại điện. Các cao tăng vẫn vô cùng bình tĩnh, tiếp tục gõ mõ đọc kinh, dường như không nhìn thấy bọn họ.

"Chư vị đại sư có thể xem thử tướng mạo của các vị cô nương này không?" Lời của Hoắc Triệu Uyên nghe thì khách khí nhưng lại mang thái độ không cho phép từ chối.

Tống Anh đã sớm tháo mũ có rèm xuống. Tuy rằng trên mặt nàng có sẹo nhưng ở đây cũng có một, hai cô nương khác không có dung mạo như ý, thế nên khuôn mặt của nàng cũng không có gì đặc biệt.

Những đại sư đó nghe thấy vậy, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn qua.

"Như vậy đi, các đại sư khoan hãy lên tiếng, ta sẽ cho người mang giấy bút lên, nếu có người thân phụ chính khí, không sợ tà ma thì xin các ngươi viết ra để ta xem thử xem các ngươi có viết cùng một người hay không." Hoắc Triệu Uyên nói thêm.

Tống Anh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn.

Có phải Hoắc đại nhân này quá không có mắt nhìn rồi không?

Nhất định muốn làm khó dễ các vị đại sư sao?! Lại còn chơi trò kiểm tra này nữa chứ?!

Nhưng mà... cũng rất k.ích th.ích đó. Lỡ như các cao tăng bị vả mặt tập thể thì lại càng thú vị hơn!

Tống Anh không để lộ cảm xúc gì lên mặt để tránh gây chú ý, còn các cao tăng vậy mà cũng vô cùng phối hợp, không ai nói gì, thản nhiên nhận lấy giấy bút.

Thân phụ chính khí?

Tống Anh cảm thấy cơ thể nàng mang đầy yêu khí, có thể bốc lên tận trời.

Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, mùi đàn hương nhẹ nhàng cũng bắt đầu trở nên gay mũi.

Hoắc Triệu Uyên cho các cao tăng cơ hội quan sát các nàng nên một khắc, sau đó mới lên tiếng: "Các đại sư đã có quyết định chưa?"

Mấy vị cao tăng gật đầu, đều đã viết xong.

Ngay sau đó, Hoắc Tứ Tượng thu lại giấy bút, đưa giấy cho Hoắc Triệu Uyên. Hắn mở ra nhìn, sau khi xem xong thì cau mày, trông vô cùng nghiêm túc.

"Ý của các đại sư là... các vị cô nương khác đều bình thường không có gì kỳ lạ, chỉ có mình nàng là không giống người thường?" Hoắc Triệu Uyên nghiêm túc hỏi.

Các đại sư khẽ gật đầu: "Cô nương này không phải người có nhiều công đức, tướng mạo cũng không hề đặc biệt, nhưng khí thế trang nghiêm có thể trấn áp được yêu ma, tốt hơn việc không sợ yêu ma. Ngoài ra, thứ mà cô nương này đeo trên cổ tay cũng là thứ tốt. Sừng trâu là cực dương mà yêu ma lại là cực âm, nếu cô nương đeo lâu dài thì rất tốt cho cơ thể."

Không nói quỷ hồn quấy phá mà là âm khí có thể khiến người ta không khoẻ. Sinh lão bệnh tử trên đời, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người qua đời, khó tránh khỏi có chút âm khí tồn tại, nếu người thường tiếp xúc nhiều sẽ có thể sinh bệnh, xảy ra trường hợp trúng tà.

Nhưng đeo vòng tay sừng trâu này thì đương nhiên sẽ không bị như vậy.

Tống Anh hơi bối rối.

Bởi vì vị cao tăng kia nhìn chằm chằm nàng trong lúc nói chuyện.

Rất rõ ràng, người mang khí thế trang nghiêm được nói tới chính là nàng, có điều... Nàng thật sự chưa từng nghe ai mô tả một người nào như vậy cả...

Nếu nói ngôi chùa này trang nghiêm thì nàng cảm thấy rất bình thường, nhưng bọn họ dùng từ này đối với nàng khiến nàng cảm thấy bản thân mình trong chớp mắt đã biến thành một công trình kiến trúc to lớn…
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 303: Trong nhà vẫn tốt chứ?


Hoắc Triệu Uyên cũng hơi xấu hổ.

"Cho nên... tình hình ngày ấy khả năng cao là do cô nương này có thể trấn tà ma nên đã… hù chết con cá nheo kia?" Hoắc Triệu Uyên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Mấy vị cao tăng dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hắn.

Nếu nói có thể hù chết cá nheo thì bọn họ cảm thấy phải là vị này mới đúng.

Bọn họ là người chứ không phải tiên, sao có thể cái gì cũng biết hết được? Chỉ thông qua suy đoán và tướng mạo mà tính ra được chút mệnh cách bình thường mà thôi. Thế nhưng vị Hoắc đại nhân này... bọn họ cũng không tính ra được, có thể thấy hắn chính là người có mệnh cách rất lợi hại, có thể trấn áp tà ma, nhưng bọn họ nói ra thì hắn lại không tin.

Thôi, người này không dễ chọc, cứ nghe theo hắn đi.

Hoắc Triệu Uyên cảm thấy hơi hoang đường.

Nhưng lại không tìm ra được bất cứ vấn đề nào. Mấy đại sư này bị hắn canh chừng rất chặt, chắc chắn không hề quen biết Tống Anh, thế nhưng cả chín người đều cùng xác nhận Tống tiểu thư này có thể trấn áp tà ma thì cũng hơi đáng sợ.

Hoắc Triệu Uyên khẽ nhíu mày.

May mà hắn cũng không phải loại người ngoan cố, cứng đầu: "Các vị đại sư làm sao chứng minh được trên đời này có tà ma?"

Trong mắt hắn, cái gọi là tà ma chẳng qua là lòng người quấy phá mà thôi.

Hắn làm người chính trực, sống ngần ấy năm cũng đã giết không ít người nhưng chưa từng thấy có ma quỷ tới cửa đòi mạng, nếu không thì làm sao có thể sống đến giờ này ngày này!

"Vào chính Ngọ*, ta sẽ đọc kinh để siêu độ vong linh, đến lúc đó, sắc trời sẽ thay đổi đôi chút, đại nhân cứ nhìn là biết." Một lão hòa thượng trong số đó rất thẳng thắn, mở miệng nói.

* Chính Ngọ: 12 giờ trưa

Tống Anh cười gượng một tiếng.

Hóa ra hôm nay mời nàng đến đây để xem quỷ sao?

Đừng náo loạn...

"Được! Ta sẽ chờ theo lời đại sư." Hoắc Triệu Uyên nghiêm túc nói.

Nói xong, quay sang nhìn Tống Anh một cái, mời Tống Anh ra ngoài. Lúc nãy bận rộn chính sự nên nhất thời không nghĩ nhiều, bây giờ đã nói chuyện với đại sư xong, Hoắc Triệu Uyên mới nhận ra Tống Anh là thê tử của "Hoắc Nhung".

Sắc mặt thoáng thay đổi.

"Hoắc đại nhân, ta đến đây từ sáng sớm, đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm, cho nên..."

Cho nàng ra ngoài đi dạo đi mà!

Bởi vì hôm nay rất đông người đến đây nên nhiều bá tánh bày sạp trước cổng chùa, chỉ cần là đồ chay thì đều có thể bán.

Hoắc Triệu Uyên cứng đờ người: "Ta sẽ cho người chuẩn bị một phần đồ chay, Tống tiểu thư có thể dùng trước."

"Không cần không cần! Lúc nãy vị quan gia kia cho ta 5 lượng bạc, ta tự mua được! Tạm biệt!" Tống Anh lập tức rời đi.

"Đợi đã!" Chưa đi được hai bước, Hoắc Triệu Uyên đã gọi giật lại.

Tống Anh hừ một tiếng.

"Có vài lời muốn nói với Tống tiểu thư, hay là đi cùng đi? Trùng hợp ta cũng chưa ăn cơm." Trông Hoắc Triệu Uyên không giống như đang nói đùa.

"Thứ ta muốn ăn chỉ là mấy món ăn bình thường thôi, e rằng Hoắc đại nhân ăn không quen." Tống Anh nói.

Hoắc Tứ Tượng vừa nghe thấy vậy thì lập tức trợn trắng mắt.

Món ăn bình thường!? Món ăn bình thường có thể có giá 5 lượng bạc sao?

"Không sao, ta cũng không phải người tham ăn. Thứ Tống tiểu thư có thể ăn được thì đương nhiên ta cũng có thể ăn được." Hoắc Triệu Uyên trông rất đứng đắn, sau khi dứt lời thì đi bên cạnh nàng, thậm chí còn nói: "Lần này mời Tống tiểu thư đến đây, chi phí ăn uống của Tống tiểu thư đương nhiên do ta phụ trách mới phải."

Tống Anh gật đầu, đó là đương nhiên.

"Đa tạ Hoắc đại nhân." Tống Anh khách khí nói.

"Không biết... trong nhà Tống tiểu thư vẫn tốt chứ?" Hoắc Triệu Uyên suy nghĩ một chút, quyết định hỏi thăm.

Tống Anh gật đầu: "Tốt, tốt! Có vị đại nhân anh minh thần võ như ngài, dân chúng nhỏ bé bọn ta đương nhiên có thể sống yên ổn."

Hoắc Triệu Uyên hơi nhíu mày.

Lời này có hơi quen tai.

Lời này thường nghe thấy trên quan trường, chẳng lẽ nàng học từ cha mình, Diên Bình hầu?

"Ý ta là, Tống tiểu thư một thân một mình nuôi con thì có bị người khác ức h**p không?" Hoắc Triệu Uyên hỏi lại lần nữa.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 304: Không rời không bỏ


Tống Anh vô cùng nghiêm túc hồi tưởng lại cuộc sống của mình từ khi xuyên qua tới nay, hiển nhiên toàn là những ngày tháng thoải mái, dễ chịu, được người người ngưỡng mộ. Bị người khác ức h**p sao? Chuyện Lý Tiến Bảo thì không tính.

Nếu có thể khiến nàng ngày ngày phiền muộn, ngày ngày khóc lóc thì mới là bị ức h**p.

"Không có. Đại nhân quản lý rất tốt, bá tánh đều vô cùng thuần phác." Tống Anh đáp.

"Một mình nuôi con có khó khăn không?" Hoắc Triệu Uyên hỏi tiếp.

Tống Anh thở dài, vị Hoắc đại nhân này đúng là lãnh đạo xuống nông thôn hỏi thăm nông dân, toàn hỏi mấy câu vô nghĩa.

"Thật sự rất dễ dàng, đều nhờ phúc của đại nhân." Tống Anh tiếp tục nịnh bợ.

Hoắc Triệu Uyên không nhịn được mà sờ cằm mình một chút, chẳng lẽ diện mạo của hắn thật sự xấu đến mức khiến người khác không muốn liếc mắt nhìn dù chỉ một cái sao? Tống tiểu thư từ đầu đến cuối ngay cả đầu cũng không ngẩng lên...

Trong lòng ít nhiều cũng có chút khó chịu, hắn trầm giọng nói tiếp: "Ta muốn hỏi Tống tiểu thư vì sao lúc trước lại chọn gả cho một bài vị?"

Tống Anh lúc này mới ngẩng đầu lên, bày ra vẻ mặt nghiêm túc và đứng đắn: "Đương nhiên là do ta và tiên phu tình đầu ý hợp, tuy hắn đã mất nhưng ta vẫn muốn được chôn cùng một phần mộ với hắn. Đại nhân, tiểu nữ tử chỉ là có tình cảm sâu đậm một chút thôi, chuyện này thì có gì kỳ quái?"

"Ha." Hoắc Triệu Uyên bật cười một tiếng.

Nói dối.

Tống Anh giật thót: "Có thể đại nhân không biết, lúc tiên phu còn sống, ta và hắn đã hứa hẹn với nhau cả đời này không rời không bỏ. Huống hồ, đại nhân cũng thấy rồi đấy, ta xấu xí vô cùng, nhưng tiên phu khi còn sống lại không hề ghét bỏ, thậm chí còn nhiều lần khuyên ta nên nghĩ thoáng ra. Hắn không chỉ có tình yêu nam nữ với ta mà còn có ân cứu mạng. Nếu không có hắn, dân phụ đã không sống nổi từ lâu rồi. Hiện giờ hắn không còn nữa, ta cũng muốn đi tìm hắn, nhưng nghĩ đến chuyện mà hắn giao phó lúc còn sống, ta chỉ đành cố gắng sống tiếp."

"Thật sao?" Giọng Hoắc Triệu Uyên đã hơi âm trầm, "Trượng phu ngươi khi còn sống có gì giao phó, nói cho ta nghe một chút đi?"

Hắn thương xót nàng từ một thiên kim tiểu thư lại biến thành một cô nương bình thường ở nông thôn, nhưng không ngờ Tống tiểu thư này lại có thể nói dối trắng trợn như vậy.

Hắn cũng biết nàng vì cuộc sống nên không thể không làm vậy. Thế nhưng hôm nay hắn có ý tốt hỏi thăm lại chỉ nhận được một lời nói dối, thực sự khiến hắn không vui nổi.

Tống Anh cảm thấy đầu mình đã to ra gấp đôi.

Nàng nhanh chóng động não rồi vội vàng nói: "Đại nhân có điều không biết, tiên phu là độc đinh trong nhà, trước khi qua đời không có con, lúc còn sống hắn từng nói với ta rằng sau này sẽ nỗ lực sinh tám đến mười đứa con... Bây giờ không thể sinh con được, ta chỉ có thể nhận nuôi một đứa trẻ để kéo dài hương khói cho hắn, sau này mồ mả không đến mức quạnh quẽ mà thôi."

Hoắc Triệu Uyên tức giận đến mức suýt bật cười.

Đúng là nực cười!

Tống tiểu thư thân thế đáng thương, không ngừng vươn lên, hắn nhịn.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tình sâu nghĩa nặng của nàng, trong lòng Hoắc Triệu Uyên vậy mà lại thấy hơi buồn cười. Hắn ngẫm nghĩ một chút, dừng chân lại, cúi đầu nhìn nàng: "Ngươi có biết... Hoắc Nhung từng là thuộc hạ của ta không?"

"À, hả?!" Tống Anh sửng sốt.

"Hoắc Nhung sống ở quê đến năm mười mấy tuổi thì đến cậy nhờ ta. Hắn và ta cùng họ, hơn nữa, ta còn là thúc thúc bà con xa của hắn, cho nên ta biết rất rõ chuyện của hắn. Ngươi nói ngươi với hắn tình vững như vàng, thế nhưng..."

Hoắc Triệu Uyên còn chưa nói xong, Tống Anh đã quỳ xuống đất "bịch" một tiếng, túm lấy vạt áo của Hoắc Triệu Uyên: "Thúc!"

"!!!"Hoắc Triệu Uyên chấn động trong lòng, hắn chỉ thuận miệng nói thế thôi!

Bởi vì lấy danh nghĩa trưởng bối sẽ tiện hỏi thăm hơn!

"Xin thúc phụ đừng trách. Thật sự có quá nhiều người hỏi thăm, nếu ta nói ta không quen biết tướng công thì người khác sẽ xì xào bàn tán. Hơn nữa, nếu ta nói ta với tướng công tình cảm sâu đậm thì sẽ không có nhiều bà mối tới cửa. Bây giờ ta vẫn còn trẻ, nhất thời xúc động mà gả cho bài vị, nhưng cũng thật lòng muốn thủ tiết thờ Hoắc Nhung cả đời. Có điều, nếu bà mối thường xuyên lui tới, ta sợ bản thân mình sẽ bị mê hoặc, cho nên mới... Chi bằng khiến người khác hoàn toàn chết tâm!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back