Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 611: Đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hơn


Dù Tống Mãn Sơn có lêu lổng đến mấy thì vẫn biết một tú tài có ý nghĩa thế nào với nhà bọn họ!

Sau này, các chất tử khác của hắn ta, thậm chí nhi tử của hắn ta cũng có thể lấy Tống Tuân làm gương!

Bây giờ trong nhà không thiếu thốn, lại có một tấm gương tài giỏi như vậy, bọn trẻ trong nhà sớm muộn gì cũng trở nên xuất sắc!

Tống Mãn Sơn nhanh chóng quay về, không cất giấu viên ngọc trai kia nữa: "Đậu rồi! Còn đứng thứ tư nữa đấy! Đúng là lợi hại! Tuân ca nhi, ngươi đã khiến lão tử được nở mày nở mặt.

Hôm nay ta gặp được mấy người quen cũ, người ta biết chất tử ta thi đậu tú tài thì không ngớt lời khen ngợi! Nào, đây là hạ lễ mà muội muội ngươi tặng cho ngươi.

Nàng nói nếu ngươi không muốn nhận thì cho ta! Lão tử thấy hiếm lạ nên tối qua còn ôm nó ngủ cả một đêm đấy!"

Nghe thấy lời này, Tống Tuân hơi ghét bỏ nhìn cái hộp này.

Nếu không phải của Tống Anh tặng cho hắn thì hắn thật sự muốn ném nó đi ngay lập tức...

Nhưng cuối cùng hắn vẫn mở ra xem, sau khi xem xong thì trầm mặc một chút rồi cất đi.

"Sao đứa nhỏ ngươi không có biểu cảm gì thế? Lão tử còn muốn nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của ngươi đấy!" Tống Mãn Sơn cảm thấy không bình thường, "Chẳng lẽ ngươi không biết thứ này trị giá bao nhiêu tiền!"

"Hẳn là trị giá không ít tiền.

Nhưng là thứ A Anh tặng thì ta cũng không bất ngờ." Tống Tuân thành thành thật thật trả lời.

Trước đây, lúc hắn đi học trên trấn, Tống Anh từng đưa cho hắn không ít thứ.

Nhất là loại thuốc bồi bổ sức khỏe kia.

Sau khi thi phủ xong, hắn cảm thấy dường như sức khỏe của mình cực kỳ tốt nên đã đi tìm một lang trung, nhờ xem thử thứ dùng để nấu món canh gà đó là gì.

Lang trung nói bên trong chắc hẳn là nhân sâm, dược tính còn rất cao.

Nói như vậy...

Hắn đã đi học lâu như thế, gần như cứ cách một khoảng thời gian, nàng sẽ đưa một vò lớn nước nhân sâm tới...

Rốt cuộc muội muội đã dùng bao nhiêu củ nhân sâm? Có lẽ không thể nào đếm xuể nhỉ?

Nói cách khác, sức khỏe của hắn được bạc bồi bổ.

Dù sao thì cái mạng nhỏ của hắn cũng hơi có giá, sao có thể hoảng hốt khi nhìn thấy một viên ngọc trai chứ?

Tống Mãn Sơn cảm thấy đứa nhỏ này thật sự không thú vị, một chút tinh thần phấn chấn cũng không có.

"Được rồi, ngươi cất cho kỹ đấy, đừng để người khác trộm mất." Tống Mãn Sơn tiếc đứt ruột nói, "Ngươi có tính toán gì không?"

Thi viện năm nay không phải tuế khảo* mà là khoa khảo** nên đến tháng tám năm sau sẽ tổ chức kỳ thi hương.

Tuy nhiên, nếu không thi đậu kỳ thi hương năm sau thì phải chờ thêm ba năm mới tới kỳ thi hương tiếp theo.

*,**: Thi viện có hai cấp thi khác nhau là Tuế khảo và Khoa khảo.

Tuế khảo được tổ chức năm sửu, thìn, mùi, tuất do Đề học quan chủ trì.

Khoa khảo được tổ chức vào năm tiếp theo (dần, tỵ, thân, hợi).

Thí sinh vượt qua Khoa khảo sẽ tham gia thi hương.

Kỳ thi hương được cử hành ba năm một lần, ấn định vào mùa thu, ngày 9, 12, 15 tháng tám năm tí, mão, ngọ, dậu.

Sau thi hương là thi hội, được tổ chức vào mùa xuân, ngày 9 đến 15 tháng hai năm sau.

Nếu có thể thi đậu kỳ thi hương năm sau thì thời gian tham gia thi hội lại khá gấp gáp.

Kỳ thi hội sẽ được tổ chức vào tháng hai năm kế tiếp, nửa năm sau kỳ thi hương.

Tương tự, nếu không đậu kỳ thi hội thì cũng phải chờ đến năm thứ ba mới có thể thi lại.

"Ngươi đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình.

Trên đời này có rất nhiều người đọc sách bằng tuổi gia gia ngươi mà vẫn còn đang tham gia khoa cử đấy.

Ngươi muốn thi đậu toàn bộ các vòng ngay lần đầu tiên là không thể nào." Tống Mãn Sơn đúng lúc giội nước lạnh, "Bây giờ có danh tú tài cũng đủ dùng rồi.

Sang năm, kỳ thi hương được tổ chức thì ngươi đi thi thử một lần đi, không đậu thì chờ thêm ba năm cũng không sao."

Chẳng qua không đậu kỳ thi hương thì sẽ không đủ tư cách tham gia kỳ thi hội, tất cả đều bị chậm lại.

Mất đi cơ hội lần này, cho dù lần tiếp theo có thi đậu thì Tống Tuân cũng đã hai mươi tư tuổi rồi.

Nếu cứ phải chờ thêm ba năm rồi thêm ba năm nữa... Làm gì có nhiều cơ hội như vậy chứ?

Hơn nữa, lúc tuổi trẻ nhiệt huyết còn có thể đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hơn, càng về sau, chí khí sẽ dần dần tiêu tan.

Tống Mãn Sơn cũng thấy rất đáng tiếc.

Chất tử này đã nghỉ học năm năm mà vẫn có thể thi đậu tú tài, nếu cẩn thận dạy dỗ từ nhỏ thì không chừng bây giờ đã là cử nhân lão gia rồi!

Ai, đều do cha hắn ta mắt mù.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 612: Vấn đề dạy dỗ


Bản thân Tống Tuân cũng cân nhắc trong chốc lát.

"Ta muốn thử một lần." Cuối cùng hắn mỉm cười, "Người hoặc muội muội quay về báo chuyện thi đậu tú tài này cho lão gia tử biết đi.

Ta không quay về đâu.

Tuy thư viện ở trên trấn cũng không tệ nhưng vẫn kém hơn ở thành Dung này rất nhiều.

Ta định xin nhập học vào thư viện ở đây."

"..." Tống Mãn Sơn há hốc miệng.

"Ngoài ra còn phải làm phiền Tứ thúc cho người tới căn nhà trên trấn một chuyến, ta còn không ít sách chưa mang tới đây." Tống Tuân nói tiếp.

"..." Tiểu tử thối, sai sử hắn ta sao?

"Vậy ngươi ở chỗ nào? Chỗ này của ta..." Tống Mãn Sơn há to miệng, chỗ của hắn ta cũng có phòng nhưng ở đây khá hỗn loạn.

Hàng ngày không chỉ có khách hàng tới mua đồ mà còn có các huynh đệ tới làm việc, nói chuyện cũng ồn ào, nhốn nháo, quả thực rất không thích hợp cho việc đọc sách.

"Viên ngọc trai mà muội muội đưa cho ta có thể bán được không ít tiền.

Ta sẽ nhờ bằng hữu bán giúp rồi thuê một viện tử bên cạnh thư viện.

Ngoài ra còn phải làm phiền Tứ thúc giúp ta tìm một thư đồng thật thà lanh lẹ một chút." Tống Tuân cũng không khách khí.

Trước đây, hắn không muốn dùng đồ mà muội muội đưa.

Nhưng bây giờ ngẫm lại thì như vậy thật ấu trĩ.

Muội muội đưa những thứ này là để giúp hắn có thể yên tâm học hành.

Chỉ khi hắn nỗ lực học hành thì sau này mới có thể có ngày báo đáp nàng.

Nếu luôn cố kỵ thì không biết phải lãng phí bao nhiêu thời gian.

Trước mắt, hắn chỉ có thời gian một năm.

Kỳ thi hương sang năm, thậm chí là kỳ thi hội năm sau nữa, hắn nhất định phải thi đậu!

Trước đây, lòng tin của hắn vẫn luôn không đủ.

Nhưng bây giờ cẩn thận ngẫm lại, trong suốt hơn một năm nay, đầu óc hắn chưa bao giờ tỉnh táo như vậy, hẳn là tác dụng của việc uống nước nhân sâm mà muội muội đưa.

Đã lãng phí nhiều đồ đại bổ như vậy, nếu chút niềm tin này cũng không có thì quả thực quá mức vô dụng!

Tống Mãn Sơn há to miệng, vẫn không nói gì.

"Căn nhà trên trấn kia..." Thấy Tống Tuân định đi về phòng, hắn ta đột nhiên nhớ ra.

"Để muội muội sắp xếp đi.

Nhưng ta đoán, với tính tình của nàng, hẳn sẽ để Tống Đạt và Tống Võ ở đó.

Tuy trường tư thục ở thôn chúng ta không tệ, nhưng năng lực của tiên sinh ở thôn vẫn khá chênh lệch so với tiên sinh trên trấn." Tống Tuân nói.

Nói xong thì mặc kệ hắn ta, bản thân quay về phòng đọc sách.

Không bao lâu sau, Tống Mãn Sơn đã nghe thấy một đống chi, hồ, giả, dã* lung tung rối loạn, một câu cũng nghe không hiểu.

* Chi, hồ, giả, dã: bốn từ phụ thường được sử dụng trong tiếng Trung cổ

Vội vàng chạy tới chỗ Tống Anh báo tin vui.

Quả nhiên, Tống Anh không hề có chút cảm giác bất ngờ hay vui sướng nào, vẫn thản nhiên và tự tin như trước.

Đột nhiên, Tống Mãn Sơn cảm thấy dáng vẻ bình tĩnh của hai huynh muội này mới là khoe khoang tột độ.

"Ca ca ngươi muốn có thư đồng.

Mắt ta không biết chọn giúp hắn, sợ chọn người không vừa ý hắn." Tống Mãn Sơn hừ một tiếng.

Hắn ta thích người thô lỗ, cục mịch, thẳng thắn nhưng hiển nhiên Tống Tuân không giống như vậy.

"Ừm, nói ca ca ta cứ từ từ.

Để ta tới thôn trang đưa mấy người tới cho hắn chọn." Tống Anh nói.

"Căn nhà trên trấn..." Tống Mãn Sơn lại mở miệng.

"Ta định bán đi." Tống Anh nói thẳng, dọa Tống Mãn Sơn hoảng sợ, sau đó lại nghe thấy nàng nói tiếp, "Sau đó mua một căn lớn hơn một chút bên cạnh thư viện, tôn tử của Tống gia đều có thể tới đó ở.

Đến lúc đó, ta sẽ mời một quản gia tới trông chừng bọn chúng.

Mỗi tuần về nhà ở hai ngày, ngày thường thì học tập ở trên trấn cho tốt.

Tứ thúc cảm thấy thế nào?"

"..." Tống Mãn Sơn chép miệng.

"Đưa bọn nhỏ qua đó hết, chưa chắc người trong nhà đã yên tâm..." Tống Mãn Sơn nói.

"Bình thường a gia ở nhà cũng không có việc gì làm, để ông ấy tới trông chừng là được.

Ông ấy đã từng này tuổi rồi, không thể nào cứ để ông ấy suốt ngày ra đồng làm ruộng được đúng không? Dạy dỗ tôn tử cũng xem như là chính sự mà." Tống Anh nói.

"Một mình lão gia tử ở đó ư? A bà ngươi không đi cùng sao?" Tống Mãn Sơn hỏi.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 613: Phất lên sau một đêm


Tống Anh nhớ tới Mã thị, vẫn cảm thấy không thỏa đáng.

"Ta muốn để mấy đứa nhỏ lên trấn ở chủ yếu là vì muốn bọn chúng cách a bà xa một chút.

Cái khác không nói, bây giờ ngày nào ta cũng phải tới thôn trang trông coi, còn phải tới thành Dung một thời gian, một tháng chưa chắc có thể ở trong thôn được mấy ngày.

Trước đây còn muốn dạy dỗ đám Tam Nha nhưng thật sự không có thời gian..."

"Gần đây ta không ở nhà, bọn chúng chỉ có thể quay về Tống gia ở.

Cách a bà đối xử với mấy tôn tử bất lợi cho sự trưởng thành của bọn chúng." Tống Anh nói thẳng, không hề cố kỵ chút nào.

Thỉnh thoảng nàng đột nhiên quay về, chuyện đầu tiên mà nàng làm chính là đi thẳng đến Tống gia.

Có lần nhìn thấy Tam Nha đang giặt quần áo của lão thái thái.

Lúc ấy nàng hỏi Tam Nha, Tam Nha nói rằng lão thái thái cảm thấy Tam Nha là một tiểu nha đầu chỉ biết cầm kim thêu thùa cả ngày, không thấy phụ giúp gia đình được chuyện gì nên không vui rồi quở trách nàng ấy.

Tiêu thị quá bận, hoàn toàn mặc kệ Tam Nha.

Nàng cho lão thái thái một cơ hội.

Còn có Đạt ca nhi, Võ ca nhi và Khang ca nhi bốn tuổi.

Lão thái thái thích Khang ca nhi, thường xuyên nói lung tung trước mặt Khang ca nhi.

Đối với Đạt ca nhi còn đỡ, bà ta còn có mấy phần yêu thương.

Tuy nhiên, đối với Võ ca nhi thì khác biệt quá rõ ràng, dễ dàng khiến giữa huynh đệ nảy sinh hiềm khích.

"Nương ta tệ như vậy sao?" Tống Mãn Sơn suy xét.

"Tứ thúc thông minh từ nhỏ nên tuy mấy năm trước có hơi lưu manh thì cuối cùng vẫn đi trên đường ngay lối thẳng.

Thế nhưng, người ngẫm lại cho kỹ đi, nếu lão thái thái nuôi Khang ca nhi như nuôi Tứ thúc thì cuối cùng Khang ca nhi có thể trở thành loại người gì?" Tống Anh hỏi.

Còn có Tam Nha nữa, đứa trẻ mà nàng thương xót nhất, cũng nên đưa lên trấn rồi mời một nữ tiên sinh tới dạy dỗ một chút.

Tống Mãn Sơn cau mày ngẫm nghĩ.

Nương hắn ta...

Khi còn nhỏ, hắn ta muốn ăn cái gì thì nương hắn ta sẽ dạy hắn ta đi cướp, nói rằng hắn ta còn nhỏ nên không sao.

Trước đây, khi hắn ta mới vừa học đánh bạc cũng giống như vậy, lão thái thái cũng cảm thấy không có vấn đề gì lớn.

Thế nhưng trên thực tế, chỉ có bản thân hắn ta biết lúc trước hắn ta từng nhìn thấy một tên nghiện cờ bạc bị người ta chặt tay chặt chân, trong lòng sợ hãi nên mới có thể khắc chế d.ục v.ọng của bản thân, chỉ cá cược nhỏ chứ không cá cược lớn.

Đời này, nương hắn ta chưa từng làm chuyện gì, nhưng dường như lại có ảnh hưởng thật sự rất lớn đến hắn ta.

"Còn có chuyện này ta quên nói." Tống Anh đột nhiên nở nụ cười xấu xa, "Lúc trước, khi lão gia tử bị Tống Hiển chọc tức, trên dưới trong nhà đều chuẩn bị bỏ tiền ra để mua thuốc, chỉ có a bà từ chối.

Bà ấy như vậy hẳn là muốn để a gia chết sớm một chút.

Chỉ khi a gia chết sớm thì bà ấy mới có thể khống chế cái nhà này, chứ không phải giống như bây giờ, không ai để bà ấy vào mắt."

"Nghe ngươi!" Tống Mãn Sơn lập tức gật đầu, "Ngươi nói rất đúng, để nhi tử của ta cách xa bà ấy một chút!"

Nực cười, hắn ta chỉ có một nhi tử này!

Công việc hiện tại quá bận rộn, hắn ta cũng không tiện đón nhi tử và tức phụ nhi tới sống cùng, nếu đã như vậy thì không bằng đón lên trấn để lão gia tử trông coi.

"Tứ thúc tuyệt đối sẽ không hối hận về quyết định này." Tống Anh vô cùng tự tin.

Một khi đã quyết định, Tống Anh lập tức đi làm.

Nàng truyền tin cho Vận Linh, nhờ hắn bán căn nhà rồi xem thử có tòa nhà nào thích hợp hay không, không thể quá nhỏ.

Dù sao thì thỉnh thoảng mấy tức phụ nhi của Tống gia cũng phải tới ở mấy ngày, phòng ốc đều phải tách ra, không được tập trung vào cùng một chỗ.

Đúng là phải tốn không ít tiền, nhưng Tống Anh cũng không đến mức không nỡ bỏ ra số tiền này.

Dù sao thì tòa nhà này cũng được mua dưới danh nghĩa của nàng, mua nhà cũng là một loại hình đầu tư, sẽ không bị lỗ.

Còn về tiền bạc của nhà xưởng sản xuất xà phòng thì vẫn hơi thiếu.

Cùng đường, Tống Anh đành phải bán ngọc trai.

Nếu muốn bán thì bán một viên lớn, sau đó trong tay dư dả tiền bạc, muốn làm gì cũng được.

Ngọc trai lớn bằng trái nhãn, tròn vo, bề ngoài trông cực kỳ đẹp, bán được 30000 lượng... Phất nhanh sau một đêm, Tống Anh còn muốn trở về ôm trai tinh hôn hai cái.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 614: Con mồi


Trong tay có tiền, Tống Anh làm việc nhẹ nhàng hơn nhiều.

Không bao lâu sau khi thuê đủ nhân lực, nhà xưởng sản xuất xà phòng bắt đầu đi vào hoạt động.

Tới tận lúc này, Tống Anh mới có thời gian rảnh để quay về thôn trang tìm người cho Tống Tuân lựa chọn.

Bây giờ, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có thêm mấy động vật sinh ra linh trí ở thôn trang.

Hơn nữa, linh khí ở thôn trang càng ngày càng dồi dào.

Động vật hoang dã vốn có chút linh trí cũng sẽ ngửi thấy mùi mà đến.

Vào lần đầu tiên Tống Anh hấp thụ quầng sáng của mặt trăng, có lẽ nàng đã phóng ra quá nhiều dinh dưỡng nên hiệu quả cực kỳ rõ ràng, dẫn tới việc toàn bộ động vật trong nhà đều hóa hình.

Tuy nhiên, những lần sau đó thì không có hiệu quả mãnh liệt như vậy nữa.

Những động vật đã sinh ra linh trí có thể hóa hình hay không chủ yếu vẫn phải dựa vào thiên phú của bản thân chúng.

Nếu có thể lĩnh ngộ được mấy phần không giống người khác trong lúc Tống Anh tu luyện thì mới có thể có khả năng hóa hình.

Trong vòng hai tháng liên tục, trong số các loại linh vật mà Tống Anh nuôi dưỡng thì chỉ có thêm bảy yêu quái mạnh mẽ.

Ngoại trừ hai yêu quái trông hơi lớn tuổi và hai yêu quái còn quá nhỏ tuổi thì chỉ còn lại ba yêu quái được chọn làm thư đồng.

Một là con chó trông nhà của một hộ trong thôn trang đã được nàng mua lại, còn có một con hươu sao tinh có diện mạo cực kỳ ngoan ngoãn và đáng yêu, đôi mắt linh động, chẳng qua là đáng yêu quá mức nên dễ khiến người ta phân tâm, cuối cùng là diều hâu từ xa mà đến.

Không hề nghi ngờ gì, Tống Anh chọn chó tinh và diều hâu tinh.

Một trung thành, một sắc bén, có năng lực.

Hơn nữa, hai yêu quái này trông có vẻ vô hại nhưng đều có sức sát thương không thấp.

Nếu gặp nguy hiểm thì còn có thể cứu mạng trong thời khắc mấu chốt.

Dù sao cũng là ca ca nhà mình, đương nhiên phải cưng chiều.

Tống Anh đích thân đưa hai yêu quái này tới chỗ Tống Tuân, Tống Tuân còn hơi ngạc nhiên: "Bên cạnh huynh chỉ cần một người làm chân chạy vặt là đủ rồi."

Vậy mà lại đưa hai người tới?

Hơn nữa...

Hai người mà muội muội hắn chọn trông hơi đặc biệt.

"Muội đã bàn bạc xong với bọn họ rồi, không tiện đột ngột thay đổi chủ ý." Tống Anh tỏ thái độ không cho phép từ chối, bắt đầu giới thiệu: "Hắn tên là Uông Hỉ, làm việc kỹ càng, rất vâng lời.

Người bên cạnh này tên là Ưng Đại Sơn.

Nếu huynh có chuyện gì khó giải quyết thì có thể giao cho hắn xử lý.

Ngoài ra, tốc độ của hắn nhanh hơn người bình thường một chút.

Nếu huynh muốn truyền tin... thì có thể bảo hắn giúp."

Tống Tuân dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai thư đồng này.

Thật ra mà nói, hai vị này...

Người tên Uông Hỉ còn đỡ, trông thành thật, rất giống thư đồng.

Tuy nhiên, Ưng Đại Sơn thì... trông còn giống chủ tử hơn cả hắn, nhất là cặp mắt kia, nhìn chằm chằm hắn giống như đang nhìn con mồi vậy.

Nhưng dù sao cũng là người mà Tống Anh đưa tới, hắn vẫn có lòng tin cơ bản đối với nàng nên rất dứt khoát gật đầu: "Được, vậy sau này phải làm phiền bọn họ rồi.

Vậy nên trả bao nhiêu tiền công?"

"Muội đã bàn bạc xong hết với bọn họ rồi, không cần huynh phải nhọc lòng.

Nếu huynh cao hứng, thỉnh thoảng cho bọn họ chút tiền cũng được." Tống Anh nói.

Bây giờ, những yêu quái bên cạnh nàng không quan tâm tới tiền bạc mà là sản phẩm của thôn trang sản xuất ra.

Chỉ khi ăn thứ được tưới bằng linh thủy thì bản lĩnh của bọn họ mới có thể lớn mạnh hơn.

Hơn nữa, hương vị của thức ăn được tưới bằng linh thủy cũng thơm ngon hơn thức ăn bình thường nhiều.

Vì vậy, mấy yêu quái này mới cam tâm tình nguyện nghe lời nàng.

Đương nhiên, nguyên nhân mà bọn họ nghe lời nàng không chỉ có mỗi linh thủy.

Bản thân nàng cũng cảm giác được những yêu quái này nhờ có nàng nên mới có thể hóa hình, do đó đã tồn tại quan hệ nhân quả nhất định.

Sau khi hóa hình, bản thân bọn họ tự nhiên có hảo cảm với nàng.

Ngoài ra, ánh sáng màu vàng trên người nàng cũng khiến những yêu quái này vừa tôn kính vừa sợ hãi.

Chính vì vậy, ai nấy đều thành thành thật thật làm việc, hoàn toàn không dám làm bậy.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 615: Nói dối


Hiện giờ đã có nhiều yêu quái, Tống Anh cũng sợ mình không thể quản lý tốt nên gần đây còn viết ra quy định đối với yêu quái.

Ở địa bàn của con người, yêu quái không được sát sinh.

Dù sao thì năng lực của hai bên chênh lệch quá nhiều, nàng cũng sợ xảy ra chuyện lớn.

Nếu giữa yêu quái với nhau có mâu thuẫn không thể hòa giải thì có thể lén quyết đấu, nếu nhất quyết mặc kệ sống chết thì nàng cũng sẽ không quản nhiều.

Ngoài chuyện này ra thì còn có không ít quy định chi tiết khác, chẳng hạn như không được để lộ nguyên hình trước mặt con người.

Yêu quái đã hóa hình không được tùy ý làm hại động vật đã sinh ra linh trí.

Không được cưỡng ép can thiệp vào chuỗi thức ăn, những sinh vật không có linh trí ăn thịt lẫn nhau là quy luật của tự nhiên...

Tuy bây giờ yêu quái nuôi trong nhà vẫn chưa học được cách vận dụng ưu thế của mình nhưng chắc chắn có thể học thuộc những quy định mà nàng viết ra.

Dù sao thì bởi vì nàng nên những yêu quái này mới hóa hình, do đó, nàng cần phải gánh vác trách nhiệm.

Hiện tại, nàng sử dụng yêu quái để làm việc đều là giao dịch bình thường.

Cho dù là nàng thì cũng không yêu cầu mấy yêu quái này giết người, cướp của thay nàng.

Nếu nàng làm như vậy, đừng nói là kiếm tiền, sau này dù có muốn thống nhất thiên hạ thì có gì khó?

Thế nhưng, nàng vẫn chưa quên con cá nheo tinh kia.

Trên người yêu quái có oan nợ chắc hẳn sẽ không được không gian chấp nhận.

Tống Anh không nhịn được mà khen bản thân mình một phen.

Nàng quả thực là người có đạo đức tốt.

Tống Tuân không biết Tống Anh đang suy nghĩ điều gì.

Giờ phút này, sau khi đã thành thành thật thật nhận người, hắn cũng thoải mái sử dụng mà không hề có chút áp lực nào.

"Muội muội nói tốc độ của ngươi nhanh, vậy ngươi mang tấm thiệp này tới Lục phủ ở huyện Lễ đi." Tống Tuân đưa đồ cho hắn.

Ưng Đại Sơn nhìn tấm thiệp, sau đó vô cảm đáp lời.

Tìm một chỗ không có ai rồi hóa thành diều hâu, bay "vút" lên trời cao.

Tống Anh còn chưa tới huyện Lễ, vậy mà Ưng Đại Sơn đã bay qua bay lại rồi.

Hắn là diều hâu thành tinh, bay nhanh hơn diều hâu bình thường rất nhiều.

Đến khi hắn quay về chỗ ở của Tống Tuân, Tống Tuân hơi ngây người.

"Đưa đến nơi rồi sao?" Tống Tuân cảm thấy không đúng lắm.

Chẳng lẽ Ưng Đại Sơn này cũng có mạng lưới quan hệ riêng nên không cần đích thân hắn đi làm?

"Vâng.

Sau khi Lục công tử nhìn thấy bái thiếp thì nhờ ta chuyển lời cho người rằng hắn đã bàn bạc ổn thỏa với người nhà, qua mấy ngày nữa cũng dọn đến thành Dung, sẽ nhập học cùng người." Ưng Đại Sơn nói.

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Tống Tuân càng kỳ quái hơn.

Thành Dung và huyện Lễ cách nhau rất xa.

Nếu cưỡi khoái mã* thì có lẽ sẽ nhanh một chút, nhưng cả đi cả về ít nhất cũng phải mất sáu canh giờ!

*Khoái mã: Là những con ngựa chạy cực kỳ nhanh, tốc độ cao

Không chỉ như thế, trong vòng sáu canh giờ này, con ngựa phải không ngủ, không nghỉ, không ăn, không dừng, liên tục duy trì trạng thái sung mãn thì mới được.

Nếu không sẽ phải tốn nhiều thời gian hơn một chút.

Nếu đi xe ngựa thì tốc độ càng chậm hơn nữa.

Nói một cách đơn giản, nếu phải mất hai, ba ngày để chạy đi chạy về thì hắn mới cảm thấy bình thường.

Nhưng bây giờ...

Tống Tuân tính toán thời gian, ước chừng chỉ mới qua hai canh giờ?

"Tuy muội muội khen ngươi có tốc độ nhanh nhưng ngươi cũng không cần phải thể hiện bản thân như thế.

Đã đưa rồi thì chính là đã đưa rồi, chưa đưa thì chính là chưa đưa.

Chỗ ta không giữ người dối trá." Tống Tuân nói.

"Đã đưa rồi." Ưng Đại Sơn khẽ gật đầu một cách cứng nhắc, sau đó dường như nhớ tới điều gì đó, móc trong ngực ra một quyển sách, "Đây là Lục thiếu gia gửi cho người."

Tống Tuân nhận lấy rồi mở ra xem, bên trong quả thực là bút tích của Lục Giai!

"Ngươi... thật sự đã tới huyện Lễ rồi quay về sao?!" Tống Tuân giật mình, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Vâng.

Ta trời sinh chạy trốn nhanh, lại từng luyện võ.

Từ nhỏ đã buộc tảng đá lớn vào chân để tập luyện nên mới có thể đạt được tốc độ này." Ưng Đại Sơn hoàn toàn không đỏ mặt, nhịp tim cũng không tăng lên khi nói dối.

Khóe miệng của Tống Tuân giật giật.

Xem hắn là đồ ngốc mà lừa gạt sao? Không chừng lời này còn do Tống Anh dạy cho nữa đấy.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 616: Tiên nữ hạ phàm


Tống Tuân vẫn không tin hắn lắm, suy xét một lúc lại viết một phong thư, cũng bảo hắn gửi cho Lục Giai.

Sắc mặt của Ưng Đại Sơn không thay đổi, vẫn tuân lệnh đi làm.

Cũng giống nhau lúc nãy, cả đi cả về chỉ mất hai canh giờ, không chỉ như thế, quả thực còn mang được hồi âm của Lục Giai về...

"Ngươi... Ngươi được muội muội ta mua từ đâu về vậy?" Tống Tuân tò mò hỏi.

Chẳng lẽ người này biết bay? Nếu không thì làm sao có thể chạy nhanh như vậy chứ?!

"Ta đi ngang qua thôn trang của chủ nhân, sau đó bị bắt lại." Ưng Đại Sơn ăn ngay nói thật.

Hôm đó, hắn đang bay trên trời thì nhìn thấy thôn trang của chủ nhân.

Thôn trang đó tỏa ra hương vị giống như một miếng thịt thỏ ngon tuyệt khiến hắn không nhịn được mà lao xuống.

Sau khi rơi xuống đất, hắn bị những yêu quái khác hợp sức bắt được.

Không phải hắn yếu mà là khi đó hắn còn chưa hóa hình, đương nhiên bản lĩnh không lớn.

Ngay sau đó, hắn đi theo chủ nhân tu luyện mấy ngày.

Trước đây, khi chưa gặp được chủ nhân, hắn cũng từng đậu trên đỉnh núi vào ban đêm, nhìn ánh trăng xa xa.

Tuy nhiên, sau khi gặp được chủ nhân, hắn cảm giác được quầng sáng của mặt trăng vây quanh khiến tốc độ tu luyện tăng trưởng gấp trăm ngàn lần, cho nên... hóa hình.

Yêu quái hóa hình dưới sự ảnh hưởng của chủ nhân đều phải trả giá bằng thứ gì đó.

Chẳng hạn như trai tinh trả giá bằng ngọc trai, hươu sao dâng sừng hươu bị tróc ra.

Hắn không có thứ gì đặc biệt, chỉ đành ký khế ước làm việc, dùng sức lao động của bản thân đổi lấy linh vật trong tay chủ nhân.

Tuy rằng không kiếm được nhiều bằng trai tinh nhưng bởi vì Tống Tuân là ca ca ruột của chủ nhân, chuyện bảo vệ hắn tương đối quan trọng nên ngoại trừ linh vật được dùng làm thức ăn, hắn cũng được nhận thêm một số thứ tốt khác.

Có điều, theo quy định bảo mật mà chủ nhân bảo hắn ký kết thì không được nói ra những lời đằng sau.

Tống Tuân thở dài.

Hắn thật lòng muốn xem Tống Anh là muội muội bình thường...

Nhưng bây giờ nàng đưa tới người có bản lĩnh như vậy thì hắn rất khó bình thường được!

"Ngươi... sau này không được chạy nhanh như vậy nữa.

Trừ phi là tình huống đặc biệt, nếu không thì... ngươi vẫn nên dùng năm, sáu canh giờ cho cả đi cả về thì ổn thỏa hơn.

Thời gian còn dư... ngươi có thể đi gặp muội muội ta hoặc tùy tiện đi dạo.

Tóm lại... đừng quá gây chú ý." Tống Tuân ngẫm nghĩ một chút rồi dặn dò.

Tốc độ nhanh gì chữ? Hắn thật sự không tin.

Nhưng hắn không thể nói thẳng lời này ra...

Bởi vì càng biết được nhiều thứ thì chết càng nhanh...

Không thù không oán, thích thế nào thì cứ làm như vậy đi.

Mắt hắn mù, không nhìn thấy được gì cả.

Còn Tống Anh...

Trong lòng Tống Tuân mặc niệm bốn chữ to —— TIÊN NỮ HẠ PHÀM.

Tất nhiên là như thế rồi.

Vì vậy, hắn không thể quản chuyện của tiên nữ quá nhiều.

Thậm chí… để tiên nữ mang ký ức của muội muội được sống một cuộc đời hạnh phúc, hắn cần phải nỗ lực hơn nữa...

Đương nhiên, hắn cũng không thể nào đi báo quan, nói rằng muội muội mình quá bất thường...

Một mặt, đó là muội muội của hắn, mặt khác, làm như vậy hoàn toàn không có lợi gì cho Tống gia.

Nếu một người bị nhận định là yêu tà thì không chừng cả nhà đều bị lôi ra chém.

Xoa xoa ấn đường, vốn dĩ định đi nghỉ ngơi nhưng cuối cùng Tống Tuân đổi ý, đi nấu một chén canh gà, sau đó liều mạng đọc sách.

Vừa uống canh gà hầm nhân sâm xong, phiền não gì đó đều quên hết đi, chỉ cảm thấy nội dung trong sách nhẹ nhàng khắc vào trong đầu...

Tống Tuân lau mồ hôi lạnh một phen.

Muội muội hắn là tiên nữ hạ phàm, hiệu quả của canh gà hầm nhân sâm quá tốt... Bình thường, bình thường!

Bên kia, Tống Anh đã tới tòa nhà mới mua ở huyện Lễ để nghỉ ngơi một đêm.

Tòa nhà mới này nằm ở vị trí tốt hơn căn nhà cũ nhiều, hàng xóm xung quanh đều là gia đình đàng hoàng, càng khiến Tống Anh yên tâm hơn.

Có điều, tòa nhà này cực kỳ đắt, khoảng chừng 7000 lượng!

Chỉ mới ở huyện Lễ thôi đấy.

Vốn dĩ Tống Anh cảm thấy mình đã có rất nhiều tiền, có thể nghĩ tới chuyện mua đất ở kinh thành tấc đất tấc vàng, nhưng bây giờ, nàng lập tức cảm thấy tiền bạc trong tay không là gì cả.

Cho dù bán hết mấy viên ngọc trai còn lại thì tài sản tạm thời vẫn thua kém Diên Bình hầu phủ.

Nhưng nàng cũng không nóng nảy, nghiệp lớn xà phòng của nàng chỉ mới vừa bắt đầu thôi! Còn có trai tinh nữa, bây giờ được ăn ngon nên nàng ấy sẽ nhả ra nhiều ngọc trai hơn! Sớm muộn gì cũng có một ngày nàng có vàng bạc đầy nhà!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 617: Đại lão gia


Bây giờ, Tống Lão Căn là người tiếp theo dọn lên trấn, nhưng tâm trạng của ông quả thực thấp thỏm.

Ông hoàn toàn không ngờ đời này mình lại ở trong tòa nhà mà tôn nữ mua!

Sáng sớm vừa mở mắt ra, bên ngoài đã có bà tử mang nước ấm đến, còn có hán tử làm chân chạy vặt, gã sai vặt chăm sóc, gia đinh bảo vệ...

Có chỗ nào nhìn giống như tới trông chừng đám tôn tử chứ? Rõ ràng chính là tới làm đại lão gia!

Nếu Tống Anh là tôn tử thì ông cũng chấp nhận, nhưng vấn đề là đây là một nha đầu.

Ở thôn bọn họ, tôn nữ đã gả ra ngoài như bát nước đã đổ đi, sao có thể chiếm hời của nàng được?!

Trong lòng thật sự bất an!

"Nhị Nha, ta thấy mấy đứa nhỏ rất ngoan ngoãn.

Hay là ta trở về nhé.

Ta thật sự không quen ở đây..." Sáng sớm tinh mơ, lão gia tử vừa ăn cơm vừa nói.

Thậm chí, ông còn cảm thấy bộ quần áo cũ trên người mình làm ô uế tòa nhà này!

Tống Anh lùa một đũa cơm vào miệng: "Người muốn trở về à? Vậy người định mặc kệ mấy đứa nhỏ sao?"

"Không phải chúng rất ngoan sao? Mỗi ngày phải đến học đường bên ngoài đi học, sau khi về còn có hai tiên sinh trong nhà đi theo.

Ngay cả bên cạnh Tam Nha cũng có ma ma gì đó và tiên sinh chiếu cố.

Không cần phải có ta đâu." Miệng Tống Lão Căn đắng chát.

Đứa nhỏ Tống Anh này thật sự đối xử quá tốt với Tống gia của ông.

Một chút xíu ân tình xưa kia bây giờ còn lại bao nhiêu chứ?

Chuyện ca ca nàng đi học, đi thi ít nhiều cũng nhờ có nàng đúng không? Mấy tức phụ nhi trong nhà ông kiếm được tiền cũng là dựa vào nàng...

Bây giờ, ngay cả tôn tử, tôn nữ cũng đã sắp xếp chu toàn hết rồi!

Tiên sinh dạy văn, tiên sinh dạy võ, nhà giàu có cũng chỉ đến thế mà thôi!

"Người muốn về cũng được, nhưng nếu mấy đứa nhỏ này học theo cái xấu thì người đừng trách ta." Sắc mặt của Tống Anh không thay đổi, "Người cũng thấy đấy, trên trấn này có nhiều người giàu có, trên đường cũng thường xuyên xuất hiện mấy tên bại gia chi tử.

Trước đây, mấy đứa nhỏ nhà ta chưa hiểu việc đời.

Bây giờ đột nhiên được ta đón tới đây, không chừng còn có suy nghĩ đang nghèo chợt giàu lên..."

"Bây giờ bọn chúng chỉ mới tiếp xúc với đồng môn có gia cảnh bình thường, nhưng cũng sẽ có một số thiếu gia nhà giàu.

Nếu sau này bọn chúng đua đòi theo người ta thì tương lai sẽ bị hủy hoại.

Đến lúc đó, hoặc là trở thành tuỳ tùng, làm chó săn cho nhà người ta, hoặc là mê cờ bạc, chơi bời.

Người nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy nhé?" Tống Anh nói tiếp.

Tống Lão Căn nheo mắt.

"Ta thấy lúc trước không nên để bọn chúng tới đây.

Sao có thể cái gì cũng dựa vào ngươi chứ? Ngươi cũng không sợ chiều hư nương của bọn chúng!" Tống Lão Căn thở dài.

"Vốn dĩ... bọn nhỏ đã được lợi từ ngươi quá nhiều rồi, cũng nên một vừa hai phải thôi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng phải sẽ trở thành không biết tốt xấu sao?" Lão gia tử nói tiếp.

Lúc Tống Anh nói tới chuyện này, ông đã lập tức từ chối.

Nhưng Tống Anh lúc thì nói tiên sinh trên trấn rất tốt, khi lại nói có thể cho bọn nhỏ học được nhiều kiến thức hơn.

Sau khi nàng liệt kê hàng loạt chỗ tốt, đôi mắt của Đại phòng và Tam phòng lập tức hoa lên.

Nào có chuyện không vui? Nhi tử cũng từ bỏ, ném hết tới đây.

Chỉ có nhà lão Tứ còn hiểu chuyện một chút, biết viết thư hỏi ý lão Tứ, nhưng lão Tứ lại đón cả hai cùng tới đây!

Ông còn có thể làm được gì chứ?

"A gia cảm thấy ta chiều Đại bá nương và Tam thẩm sao?" Tống Anh cười cười.

Tống Lão Căn trợn trắng mắt: "Đúng vậy.

Tuy ngươi cho nhiều đồ tốt, nhưng quả thực cũng đã từng cảnh cáo bọn họ.

Nhưng mà... Nhị Nha à, ngươi nhìn bộ xương già này của ta đi.

Sao người lăn lộn từ trong bùn đất ra có thể làm đại lão gia được chứ?"

"Lúc ngươi chưa tới cũng có hàng xóm đến làm quen, nhưng ta chưa từng đi ra ngoài gặp người ta." Tống Lão Căn nói tiếp.

Nếu ở trong thôn thì ông vẫn là một ông lão đức cao vọng trọng, nhưng khi tới đây thì ông chỉ là một ông già vụng về.

"Không biết thì học thôi.

Tiên sinh mời đến nhà có nhiều thời gian rỗi vào buổi sáng, bảo hắn dạy người nhận biết mặt chữ đi." Tống Anh nói.

Lão gia tử cũng nhận biết được mấy chữ, không nhiều lắm.

"Ngươi đùa gì vậy?" Tống Lão Căn trợn to mắt.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 618: Người tới không có ý tốt


Ông cũng sắp xuống mồ rồi mà còn muốn ông học chữ với tiên sinh sao?

"Sao vậy? Người cảm thấy bản thân quá ngốc, không học được sao?" Tống Anh cười nhạo một tiếng.

"..." Tống Lão Căn nheo mắt, sắp bị tức chết rồi.

"Người nhìn mấy tôn tử của người đi.

Ca ca ta đã là tú tài, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sớm muộn gì cũng là cử nhân, thậm chí còn có thể ra làm quan.

Đến lúc đó, người chính là lão thái gia, dù sao cũng phải ra ngoài gặp khách.

Nhưng nếu người là lão thái gia mà một chữ cũng không biết thì có thể nhìn được không? Còn có mấy đứa nhỏ bên dưới nữa, học hành thật tốt, sớm muộn gì cũng đều có tiền đồ.

Sau này, người ta nhất định sẽ tò mò đứa nhỏ này lớn lên thế nào đúng không? Nếu nhìn thấy người ngay cả chữ to cũng không biết, các thúc bá của ta cũng đều thô lỗ, vô dụng thì không chừng còn nghĩ rằng đứa nhỏ không phải con cháu ruột của Tống gia đấy..."

"Đánh rắm! Đây đều là tôn tử ruột của ta!" Tống Lão Căn nổi giận.

"Đúng vậy.

Nhưng mà bọn chúng không giống người mà? Người có ưu tú như bọn chúng không?" Tống Anh cười một tiếng.

"..." Tuy biết rõ Tống Anh đang dùng phép khích tướng nhưng Tống Lão Căn lúc này vẫn bị kí.ch thí.ch.

Đúng vậy.

Các tôn tử của ông, đứa nào cũng hiểu chuyện, ngay cả lão Tam và lão Tứ bây giờ đang học nghề vận chuyển cũng sẽ theo học cách nhận biết mặt chữ.

Tính như vậy thì trẻ con trong nhà đều có chữ trong bụng.

Chỉ có ông già bên trên này vô dụng.

"Học thì có thể học nhưng bây giờ cũng nên thu hoạch lương thực trong nhà rồi..." Tống Lão Căn do dự một chút.

"Không cần lo lắng.

Trong thôn trang của ta có người, đến lúc đó tiện thể làm luôn phần của người, nhưng phần còn lại vẫn phải do Đại bá và Tam thúc tự làm.

Ta chỉ lo cho ruộng của người và của cha nương ta thôi." Tống Anh nói ngay.

Tống Lão Căn trầm mặc một chút.

"Ngươi đúng là đứa nhỏ mạnh miệng mềm lòng." Tống Lão Căn thở dài.

Đối với chuyện lớn thì cho mấy phòng kia không biết bao nhiêu chỗ tốt, còn với mấy chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này thì lại tính toán rõ ràng, khiến người khác cảm thấy nàng không dễ trêu chọc.

Thế nhưng trên thực tế, nàng lại hiền lành nhất.

Lão gia tử cũng không nói gì thêm.

Có nói cũng vô ích, đều sẽ bị nha đầu này bác bỏ thôi.

Vậy thì cứ học đi.

Kết quả là bên trong tòa nhà lớn của Tống Anh, không khí học tập lại sôi nổi hơn nhiều.

Lão gia tử học cùng tiến độ với Khang ca nhi, còn mấy đứa trẻ khác thấy lão gia tử cũng chăm chỉ như thế thì càng hiểu chuyện hơn.

"Phu nhân, bên ngoài có người gửi bái thiếp tới." Tống Anh ở trên trấn chưa tới hai ngày đã nhận được thiệp.

Mở ra xem thì không thấy ghi tên người gửi.

Chỉ nói là hẹn nàng tới trà lâu gặp mặt.

"Nương, người không đi xem thử sao?" Hoắc Lâm tò mò thò đầu qua hỏi.

Tống Anh ném thiệp đi: "Ngay cả cái tên cũng không có, chắc hẳn là người không quen biết."

Nàng lấy đâu ra nhiều thời gian rỗi như vậy để đi gặp người xa lạ? Có thời gian này còn không bằng tập trung tu luyện.

Hoắc Lâm nghe vậy cũng cảm thấy có lý.

Mà lúc này, trong phòng riêng ở trà lâu đã có người đang chờ.

Trà lâu này xem như cách chỗ ở của Tống Anh rất gần, nhưng một canh giờ sau vẫn không thấy người tới, người ở trong phòng riêng cũng hơi nóng nảy.

"Sao lại thế này? Cho người đi hỏi một chút đi." Một nha hoàn mở miệng nói.

Chốc lát sau, lại có người gõ cổng nhà Tống Anh.

Lần này, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy năm, sáu đại hán.

Gia đinh được thuê về làm cũng không tiện làm chủ, lập tức báo tin cho Tống Anh.

Lúc này, Tống Anh mới đi ra xem thử.

Vừa nhìn đã nhận ra có lẽ mình dính vào rắc rối rồi.

Người tới không có ý tốt!

Hơn nữa, năm, sáu đại hán này mặc quần áo thị vệ giống nhau, trên người đều đeo vũ khí.

Người giàu có bình thường cũng không dám nuôi gia đinh như vậy.

Vì vậy, chủ tử đằng sau thấp nhất cũng là gia quyến của quan lại.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 619: Tự ý xông vào nhà dân


Tống Anh vừa xuất hiện, người dẫn đầu lập tức lên tiếng trước: "Các hạ là Hoắc Tống thị ở thôn Hạnh Hoa? Chủ nhân của Vạn Linh Trai đúng không?"

"Đúng vậy." Tống Anh cũng không bước ra khỏi cổng, thản nhiên đáp.

"Ngươi đi theo bọn ta một chuyến.

Chủ tử của bọn ta muốn gặp ngươi." Đối phương nói tiếp.

Tống Anh cười cười: "Vậy xin hỏi chủ tử nhà ngươi là người nào?"

"Tên huý của chủ tử nhà ta không phải chuyện mà một thôn phụ ở quê như ngươi có thể hỏi.

Chớ có lắm lời, mau chóng đi theo ta là được!" Đối phương nói.

Nghe thấy lời này, Tống Anh càng cười càn rỡ hơn: "Huynh đệ, thấy trên người ngươi đeo bội đao, chắc chắn chủ tử đằng sau cũng không phải người bình thường.

Nếu đã tới mời ta thì chắc hẳn có công văn của nha môn nhỉ?"

"Không liên quan tới nha môn." Đối phương cau mày.

Chẳng qua chỉ là một thôn phụ thôi, vậy mà thật lắm lời!

"Ồ? Ta còn tưởng là nha môn có việc gọi ta đến chứ!" Tống Anh cười cười, "Vậy nếu không có lệnh bài hoặc công văn triệu tập của nha môn thì thứ cho ta không thể tòng mệnh."

"To gan!" Đối phương hét lớn một tiếng!

Lập tức muốn xông vào trong bắt người.

"Nếu các ngươi bước qua cánh cổng này thì ta sẽ tố cáo các ngươi tự ý xông vào nhà dân.

Đã suy nghĩ kỹ chưa?" Tống Anh không hề e sợ, lạnh nhạt nói.

"Ngươi có biết chủ tử bọn ta là người phương nào không!? Dám càn rỡ như thế!" Thị vệ kia nói.

Tống Anh nghe thấy lời này thì cảm thấy vô cùng buồn cười: "Chẳng lẽ các ngươi là đồ ngốc sao? Lúc nãy rõ ràng ta đã hỏi chủ tử đằng sau các ngươi là ai, nhưng các ngươi không nói.

Bây giờ lại tới hỏi ta, không phải là tự mâu thuẫn với chính bản thân mình sao?"

Mấy thị vệ đưa mắt nhìn nhau, đều bị Tống Anh chọc tức.

Bọn họ tự cảm thấy thân phận của chủ nhân siêu phàm, làm gì sợ nha môn của huyện Lễ này.

Vì vậy, bọn họ nắm chặt thời cơ xông vào bắt người.

Sao Tống Anh có thể ngây ngốc đứng đó để bọn họ bắt được chứ?

Sau khi bọn họ xông vào trong, Tống Anh lập tức lùi về sau.

Trên đầu tường đột nhiên xuất hiện một bóng đen nhảy xuống, ba quyền hai cước, bịch bịch bịch bịch, chỉ chốc lát sau đã đánh ngã sáu thị vệ xuống đất.

Đánh người xong, bóng đen kia lại nhảy lên đầu tường rồi chui vào tán cây đại thụ, hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu nữa.

Ngay sau đó, Tống Anh bảo gia đinh đi lấy mấy sợi dây thừng tới, nhanh chóng trói người lại.

"Đưa người tới huyện nha, nói những người này tay cầm đại đao, xông vào nhà ta, hành hung ta! Người đi đường bên ngoài đều có thể làm chứng!" Tống Anh rất dứt khoát.

Gia đinh cũng ngây ngốc.

Người ra tay lúc nãy... là ai vậy?

Bọn họ còn tưởng rằng bản thân mình phải lao lên đánh nhau với mấy thị vệ đeo đao này, không ngờ... lại được giải quyết như vậy?!

Đôi khi Tống Anh vẫn phải giả vờ yếu đuối một chút nên cần có một yêu quái đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ đảm nhiệm vai trò của một đả thủ.

Đương nhiên chỉ làm đả thủ, sẽ không ảnh hưởng tới công đức của yêu quái.

Lúc cần ra tay tàn nhẫn, bản thân nàng sẽ tự ra mặt.

Còn về yêu quái này, đương nhiên phải lựa chọn yêu quái dũng mãnh nhất.

Người ra tay lúc nãy là một con cọp cái.

Thành tinh cùng đợt với hai thư đồng kia, tính cách tương đối hung hãn, cũng tương đối ngang bướng nên nàng quyết định dẫn theo bên mình.

Con cọp cái này lợi hại hơn lợn rừng tinh và sói con ở thôn trang một chút, thích hợp làm đả thủ hơn.

Ngoài ra, nàng ấy vô cùng nhanh nhẹn, không chỉ đánh người đau mà chạy trốn cũng nhanh.

Mấy tên gia đinh con người không kịp bảo vệ chủ, trong lòng vốn lo lắng, bất an, sợ bị mất việc.

Vì vậy, sau khi nghe Tống Anh nói thì lập tức làm theo, đưa mấy người này tới nha môn.

Huyện lệnh đại nhân có phần quen thuộc với Tống Anh.

Một là, án giết người trước đây do đích thân Hoắc đại nhân thẩm tra xử lý, dường như bởi vì xem trọng dung mạo của Tống Anh, hai là... Vạn Linh Trai cũng xem như là một hộ nộp nhiều thuế, Tống Anh này có hi vọng trở thành một hào phú của huyện Lễ nên cần phải đối xử cẩn thận, còn có ba là, Hoắc Tống thị này là muội muội của tú tài, mà tú tài kia trước đây đứng hạng tư, tiền đồ như gấm, vả lại tú tài còn là hảo hữu với Lục gia...

Tóm lại, phải cho mấy phần thể diện.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 620: Người ở dưới mái hiên


Huyện lệnh đại nhân đích thân thẩm tra xử lý, lại tìm vài người tới làm chứng, chứng thực chuyện sáu thị vệ này tự ý xông vào nhà dân hoàn toàn là sự thật.

Chẳng qua...

Vừa muốn tuyên án thì trên bàn xuất hiện thêm một thứ.

Nhìn yêu bài mà thị vệ lấy ra, trong lòng huyện lệnh run bần bật.

"Các vị thật sự là người của Nhị công tử Khai Dương công phủ sao?" Huyện lệnh hơi đau đầu, "Nhưng mà... chỗ của hạ quan không nhận được tin tức nào cả mà?"

Bình thường, loại công tử của những gia đình giàu có thế này đều là tiền hô hậu ủng* khi ra ngoài, nhất định phải vô cùng đáng chú ý mà?

*tả cảnh vua quan đi có đoàn người đi trước dẹp đường, theo sau hộ vệ, uy nghi, rầm rập.

"Lần này Nhị công tử đến đây chẳng qua chỉ vì chút việc riêng mà thôi." Thị vệ thản nhiên nói, "Nghe nói trước đây huyện lệnh từng xử một vụ án phải chém đầu không ít người đúng không?"

Nhắc tới chuyện này, huyện lệnh lập tức hiểu ra.

Ngài ấy luôn nghe nói Thúy Nhan Trai kia là sản nghiệp của người giàu có, rốt cuộc là nhà nào thì ông ta cũng không rõ lắm.

Sau đó, lúc niêm phong cửa hàng, ông ta còn cho người đưa tin tới kinh thành đấy.

Thế nhưng, tin này cũng không thể nào tới được tay của chủ nhân thật sự, cùng lắm là quản gia đại diện nhận lấy rồi trình lên mà thôi...

Còn ông ta, sau khi chém đầu chưởng quầy và niêm phong cửa hàng kia lại thì vẫn luôn lo sợ bất an, sợ có người đến trả thù.

Trong lòng ông ta cũng ôm chút tâm lý may mắn, hy vọng vị quý nhân kia bận rộn, không nhớ nổi một chuyện nhỏ nhoi như vậy.

"Các ngươi nói tới Thúy Nhan Trai sao? Hạ quan cũng là bất đắc dĩ thôi.

Vụ án này chính là do đích thân Hoắc đại nhân thẩm tra xử lý..." Huyện lệnh cười gượng một tiếng.

"Hoắc đại nhân?" Thị vệ sửng sốt.

"Đó là Võ Thần Vương.

Khu vực thành Dung đều là đất phong của ngài ấy, cho nên..." Người ở dưới mái hiên, ông ta nhất định phải cúi đầu!

Ông ta cũng không thể làm chủ vụ án kiểu này được!

Hơn nữa, phán quyết của Vương gia đối với vụ án này hoàn toàn không có gì sai lầm.

Quản sự và chưởng quầy của Thúy Nhan Trai quả thực không phải thứ tốt lành gì, bị hạ lệnh xử trảm cũng không có gì oan ức.

Trên đời này có không ít người được cấp đất phong giống như Võ Thần Vương, không chỉ có thể thu thuế mà còn có thể thống trị thực quyền.

Đừng nói là phán xử một vụ án, cho dù hắn muốn làm mưa làm gió thì thế nào? Một huyện lệnh nhỏ bé như ông ta hoàn toàn không có tư cách can thiệp!

Mấy thị vệ cũng không ngờ chuyện này còn liên quan tới Võ Thần Vương.

"Vì sao Vương gia lại chú ý tới vụ án này như thế?" Thị vệ hỏi.

Huyện lệnh nghẹn khuất trong lòng.

Vốn là ông ta thẩm án, vậy mà bây giờ lại thành người khác thẩm tra ông ta!

"Trong thời gian ở lại đất phong, Vương gia lúc nào cũng cần cù, lúc rảnh rỗi không có việc gì sẽ đi tuần tra mấy huyện xung quanh, thỉnh thoảng còn kiểm tra hồ sơ vụ án.

Chỉ cần Vương gia nghe thấy một ít lời bàn tán của dân chúng thì đều sẽ đặt trong lòng.

Vì vậy... do vận may của bọn họ không được tốt thôi." Huyện lệnh rối rắm nói.

Ông ta cũng không thể nói Vương gia nhìn trúng dung mạo của cô nương kia đúng không?

Có nói ra cũng sợ người khác không tin!

Vương gia là thân phận gì? Muốn loại nữ nhân nào mà không có? Sao có thể xem trọng một thôn phụ chứ? Huống chi, ông ta nhớ rõ lúc ấy trên mặt cô nương kia còn có thể nhìn thấy một vết sẹo mờ.

Tuy đã hồi phục không tệ nhưng vẫn để lại chút tì vết...

Đương nhiên, huyện lệnh không biết vết sẹo của Tống Anh đã hoàn toàn biến mất từ lâu.

"Nói cách khác, Vương gia chỉ là tốt bụng chứ không phải cố ý trút giận thay nữ nhân kia?" Thị vệ hỏi thêm.

"Chuyện này... hạ quan cũng không biết." Huyện lệnh rất sợ hãi.

Thị vệ hừ một tiếng, sau đó lại nói: "Đại nhân, bọn ta có thể đi được rồi chứ? Chủ tử nhà ta còn đang đợi bọn ta đấy!"

"..." Huyện lệnh nghẹn họng, sau đó nặn ra một nụ cười, "Có thể, có thể.

Mời các vị."

Ông ta vừa mới dứt lời, mấy thị vệ này lập tức rời đi.

Nụ cười của Huyện lệnh dần dần biến mất.

"Đại nhân, những nhân chứng này..." Sư gia thở dài.

"Bảo bọn họ về hết đi.

Còn về Hoắc nương tử bên kia..." Huyện lệnh do dự một chút, "Ta không tiện làm chủ cho nàng trong vụ án này, cũng đã vi phạm chức trách của quan phụ mẫu.

Như vậy đi, ngươi phái người tới thuật lại tình hình hiện giờ với nàng rồi nói với nàng một câu, người của Khai Dương công phủ có thể dễ chọc sao? Tốt nhất là nàng nên cúi đầu nhận sai đi..."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back