Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 285: Cả thôn dốc toàn lực


Lúc đối diện với chưởng quầy của hiệu thuốc, trong lòng nhi tử của Tống lý chính vô cùng thấp thỏm và bất an.

"Số hạnh nhân sao vàng này được làm rất tốt nên bọn ta sẽ mua lại với giá 5 văn một cân. Ở đây có tổng cộng 18 cân, ngài đếm lại xem đã đủ 90 văn chưa?" Chưởng quầy của hiệu thuốc rất dứt khoát.

"Cái này... 90 văn ư? Vậy... nếu có bao nhiêu hạnh nhân, chỗ các ngươi cũng mua lại hết sao?" Nhi tử của Tống lý chính vội vàng hỏi.

"Mua chứ, nếu bọn ta không dùng hết thì có thể đưa đến thành Dung. Nhưng mà hạnh nhân đắng này tuyệt đối không được sao với lửa lớn. Ta thấy hạnh nhân của ngài có màu sắc vừa phải, kích cỡ các hạt đều nhau, cũng không bị côn trùng g*m c*n, chính là loại tốt nhất." Đối phương nói.

Nhi tử của Tống lý chính vừa nghe thấy vậy thì lập tức giật mình.

Giá mua 5 văn một cân, một cân hạnh nhân đắng đã sao có bốn, năm chục hạt!

Thôn Hạnh Hoa bọn họ nằm dưới chân núi Hạnh, ở đó có bao nhiêu sơn hạnh chứ? Hắn cũng chưa bao giờ đếm thử!

Hắn mang tâm trạng kích động quay về báo lại mọi chuyện với lý chính, lý chính nghe xong cũng vô cùng phấn khởi, gọi chủ gia đình của tất cả các hộ tới, phân chia mọi người đi hái quả hạnh.

"Trong núi nhiều quả hạnh, mọi người chú ý chút, cho dù tham tiền cũng chớ có đi sâu vào trong núi. Hơn nữa, hạnh nhân đắng này có độc, nếu không ốm, không đau, không có đơn thuốc của thầy lang thì không được ăn bậy! Việc này may mà nhờ có Hoắc Tống thị nhắc nhở, phàm là nhà có hái lượm quả hạnh thì đều phải đưa cho nàng mười cân hạnh sống, nếu không thực hiện thì những năm sau không được phép hái lượm quả hạnh nữa!" Tống lý chính sắp xếp.

Không phải ông ấy đối xử tốt với riêng mình Tống Anh mà là muốn người trong thôn có lòng biết ơn.

Nếu trưởng bối trong nhà biết coi trọng việc có qua có lại thì con cháu sau này cũng sẽ nhìn thấy rồi học theo.

Lấy không chỗ tốt ư? Vậy thì không được.

Tống Anh cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ lý chính vừa mở miệng đã giúp nàng nhận được món hời như vậy.

Hiện nay, thôn Hạnh Hoa có 160 hộ gia đình, phàm là người có tay có chân chắc chắn đều sẽ đi hái quả hạnh, nàng cái gì cũng không làm mà lại có hơn một ngàn cân hạnh sống...

Tống Anh thản nhiên đồng ý.

Cùng ngày, gần như tất cả mọi người trong thôn đều đi lên núi, cũng bao gồm cả Tống gia.

Tiên sinh ở trường tư thục thậm chí còn cho phép bọn nhỏ nghỉ học.

Sơn hạnh tuy nhiều nhưng cũng sẽ có lúc hái xong, trong thôn nhiều người như vậy cũng không mất quá nhiều thời gian, huống chi nhiều đứa trẻ cũng có thể làm được bằng một nửa người lớn!

Bên Tam phòng Tống gia, Tiêu thị gọi hết ba đứa nhỏ quay về.

Cha nương Tống Anh biết Tống Tuân đọc sách vất vả nên không nói gì.

Tống Anh cho cha nương mượn Lâm ca nhi, cộng thêm chính nàng cũng đã đủ để Nhị phòng không bị tụt lại đằng sau.

Còn về Tứ phòng...

Tứ thúc đang ở thành Dung, chút tiền này chẳng lọt nổi vào mắt hắn ta, chỉ có Tứ thẩm dẫn theo đứa con ba tuổi đi nhặt chơi chơi, có thể kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không cần phải làm nhiều.

Cả thôn dốc toàn lực.

Ngày đầu tiên, mọi người hái được nhiều nhất, hết sọt này đến sọt khác được khiêng xuống núi.

Lý chính không cho phép mọi người vì hái quả hạnh mà xảy ra xung đột, nếu không sẽ hủy bỏ tư cách hái lượm, cho nên khung cảnh vẫn rất yên bình.

Bên phía Nhị phòng bận rộn cả ngày cũng chỉ hái được khoảng 250 cân, bởi vì quá nhiều người, Tống Kim Sơn lại chất phác, vừa nhìn thấy một cây hạnh, nếu đột nhiên có người già hoặc trẻ con muốn tới hái thì đều nhường cho bọn họ, còn Nguyễn thị thích khóc, cực kỳ sợ phát sinh xung đột với người khác cho nên cũng cố hết sức tránh ra xa.

Nếu không thì một ngày không thể chỉ hái được bấy nhiêu.

Quả sơn hạnh vẫn còn nhỏ, từ 250 cân quả tươi ban đầu, sau khi sao lên chỉ thu được khoảng chừng 26 đến 27 cân hạnh nhân, nhưng như thế cũng có thể bán được hơn 100 văn, còn nhiều hơn tiền công mà cha nàng kiếm được khi khuân vác ở bến tàu một chút!

Vậy thì càng không cần nói tới những hộ đông người khác!

Hôm nay không có nhà nào nhớ đến chuyện nấu cơm, tất cả đều tập trung sao hạnh nhân.

Phải thật cẩn thận, không dám chỉnh lửa lớn, liên tục nhìn chằm chằm hạnh nhân trong nồi như thể nhìn thấy bạc trắng ngay trước mặt, thậm chí còn không dám chớp mắt nhiều.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 286: Cách kiếm tiền


Tống lý chính lại tìm mấy người thành thật, đáng tin mang số hạnh nhân mà các hộ đã sao đi cân rồi đưa lên trấn bán.

Tránh việc tất cả mọi người tụ tập thành một đám đông đi cùng nhau dọa người khác sợ.

Việc hái quả hạnh cũng không kéo dài.

Ngọn núi dù lớn đến đâu cũng không ngăn được con người cần mẫn lao động, không ít người thậm chí còn không ngủ vì sợ bị người khác kiếm được nhiều tiền hơn.

Tỷ như Tam phòng có sáu người, một ngày hái được tận bảy, tám trăm cân quả hạnh, chất đầy trong sân khiến ba nhà khác sợ tới mức không dám hé răng...

Tống Anh không khỏi bội phục sức lao động gần như điên cuồng của Tam thẩm và Tam thúc.

Hái nhiều quả hạnh như vậy đương nhiên khiến Tam phòng không có thời gian để thở.

Nhưng Tiêu thị bất chấp điều này, bởi vì không có nhiều cơ hội kiếm tiền nên nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này. Mấy đứa con trong nhà, kể cả Tam Nha mới tám tuổi, ngủ cũng không được ngủ, đều bị bắt lên núi hái quả hạnh...

Tất nhiên, thành quả rất đáng mừng.

Cứ như thế khoảng chừng mười ngày, gần như tất cả cây hạnh trên núi đều trụi lủi.

May mà lý chính có nói phải chừa lại một ít cho chim thú trong núi ăn nên trên mỗi cây còn sót lại một số quả màu vàng, nếu không e rằng một quả cũng không còn!

Tống Anh tính toán, trong khoảng thời gian này, Tam phòng kiếm được ít nhất gần 3 lượng bạc.

Các hộ trong thôn có kiếm ít cũng phải được 1 lượng bạc.

Phải biết rằng, số tiền này gần như từ trên trời rơi xuống, dù sao bây giờ cũng không phải vụ mùa, thời tiết thì nắng nóng, đi làm việc ở chỗ khác nào có thoải mái như trong rừng chứ?

Mấy ngày nay, Tống Anh cũng mệt mỏi đến độ eo mỏi lưng đau.

Phải nấu dầu gội Thanh Ti, còn phải xử lý số quả hạnh mà thôn dân đưa đến.

Tống Anh sao được 20 cân hạnh khô, phần còn dư thì dùng để làm mứt quả.

Thịt quả hạnh sau khi ngâm không còn vị chua nữa nhưng cũng không được ngọt nên Tống Anh thêm vào đó một số nguyên liệu, thậm chí nàng còn nhờ người trên trấn mua giúp một ít cam thảo và mật ong để trộn cùng thịt quả hạnh rồi hầm lên. Hôm nay trời nắng to, nàng mang số quả hạnh đã hầm đi phơi khô để nó rút bớt nước, ăn vào cũng khá bắt miệng.

Chỉ là quả hạnh khô không dễ bán nên Tống Anh không dám làm nhiều.

Phần lớn hạnh khô bán trên trấn đều dùng loại hạnh ngọt được gieo trồng riêng nên có hương vị tự nhiên, không giống hạnh khô của nàng thơm mùi cam thảo và mật ong là chính, nhưng hương vị của quả hạnh lại không có gì đặc biệt.

Nhưng nếu mang đi muối lại có nhiều cách dùng hơn.

Có thể nấu với xương sườn hoặc pha trà hạnh lạnh, hay thêm hai muỗng vào món ăn để tăng thêm mấy phần hương vị dân dã độc đáo.

Còn những nhà khác đa phần chỉ phơi khô thịt quả hạnh rồi cất đi, cho trẻ con làm đồ ăn vặt.

Tống Anh tặng Nguyễn thị hai bình mứt quả, thấy dáng vẻ Nguyễn thị vui mừng sau khi đếm tiền thì khóe miệng cũng không khỏi cong lên.

"Nương, con còn một cách kiếm tiền khác, người có muốn làm không?" Tống Anh hỏi.

Nguyễn thị đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, nói: "Nha đầu con không cần phải cái gì cũng nghĩ cho nương. Bây giờ nương đã kiếm đủ tiền để tiêu rồi, con tự làm mà dùng!"

"Chỉ là làm chút thức ăn thôi. Người cũng biết con là người lười biếng, mỗi ngày nấu một ít đồ ăn cho mấy đứa Lâm ca nhi còn được chứ bảo con làm thức ăn để bán thì quá mệt mỏi." Tống Anh nói tiếp, "Hay là nương cứ thử xem? Người khéo tay, đến lúc đó con sẽ thuê một cửa hàng ngay trước bến tàu cho người, người và cha cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

"Vậy càng không được. Nếu ta cũng đến bến tàu thì con phải làm sao hả? Chẳng phải sẽ không thể thường xuyên gặp con và Lâm ca nhi sao? Ta không yên tâm." Nguyễn thị lập tức từ chối.

Tống Anh bất đắc dĩ: "Nương, trong nhà còn có a gia mà. Hơn nữa, bây giờ nhà nhà trong thôn đều nợ ân tình của con, ai dám làm gì con chứ? Chưa hết, con đưa tiền thì người lại không thích tiêu, nếu người và cha không nghĩ cách kiếm chút tiền, sau này đến khi ca ca con thú thê thì phải làm sao đây? Cũng phải có một chỗ ở đúng không? Ngày mai con sẽ đến thành Dung tìm Tứ thúc, người ở nhà cứ suy nghĩ thật kỹ. Con sẽ đưa mấy công thức nấu ăn cho người trước, nương nhớ xem thử đấy."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 287: Chê sống lâu


Tống Anh cảm thấy cha nàng suốt ngày phải đi khuân vác thì quá vất vả.

Thế nhưng, hai phu thê này quá cố chấp, đưa bạc cũng không nỡ tiêu, lúc trước bán bánh ú, còn bây giờ hái sơn hạnh thì hai người bọn họ đều chỉ kiếm được một ít.

Lão gia tử thật sự đã thực hiện được mục tiêu giáo dục của ông.

Làm lão Đại phải mạnh mẽ, lão Nhị, lão Tam phải thành thật, lão Tứ nhỏ nhất nên mới yêu cầu thấp hơn một chút.

Cha nàng và Tam thúc thật sự đã trưởng thành đúng theo yêu cầu của lão gia tử, người nào người nấy đều chỉ biết cắm đầu làm việc, một chút tâm tư linh hoạt cũng không có.

Nguyễn thị hơi do dự, hiển nhiên cũng lo lắng sau này Tống Tuân không cưới được tức phụ nhi.

Nhị phòng bọn họ chỉ được chia hai gian phòng, nếu thật sự cưới tức phụ nhi vào cửa, e rằng con cũng không dám sinh!

"Nhưng mà ta... thực sự không am hiểu mấy chuyện này, bảo ta ở nhà dệt vải còn được..." Nguyễn thị rất dè dặt.

Tống Anh thở dài: "Không ai vừa sinh ra đã am hiểu một công việc nào đó, tất cả mọi người đều phải học. Con đã chuẩn bị cho người mấy công thức nấu ăn đơn giản, cũng đâu phải bắt người mở tửu lâu lớn đâu, sáng sớm bán bánh bao và cháo, buổi chiều xào mấy món đơn giản cùng cơm và bánh bao là được, không thể nào khó hơn mấy món người nấu ở nhà."

"Nếu người vẫn cảm thấy mình không làm được..." Tống Anh xoa mi tâm, "Vậy thì người nói Đại bá nương hoặc Tam thẩm thẩm làm cùng."

"Tìm bọn họ ư?" Nguyễn thị rụt cổ, cảm thấy bản thân là lão thọ tinh chê mình sống lâu nên tự thắt cổ*.

*Ám chỉ câu chuyện lão thọ tinh đã thắt cổ tự tử vì cho rằng tuổi thọ của mình quá dài, ý nói rằng việc này quá khó khăn giống như tự tìm đường chết

Nhưng nói thật thì nếu không tìm bọn họ, bà ấy còn có thể tìm ai đây?

Trong thôn đúng là có người tốt nhưng lại khác dòng họ, không thể so với người trong nhà không cần phải khách sáo, có gì đều có thể nói thẳng ra.

"Đại bá nương con... tâm cao khí ngạo, ta cũng không hầu hạ nổi. Tam thẩm con... lại rất keo kiệt..." Nguyễn thị suy nghĩ một chút rồi nói.

Nếu để Tiêu thị đi buôn bán chắc chắn sẽ không bao giờ lỗ một đồng nào!

Keo kiệt đến đáng sợ, trong nhà có bao nhiêu miếng vải vụn hay cây châm, bà ta đều có thể nhớ rõ!

"Người có thể nhờ Tam thẩm bán đồ, thu tiền ở đằng trước. Tuy nhiên, nếu người tự làm thì không cần lo lắng chuyện phân chia tiền lời. Còn nếu làm việc cùng Tam thẩm, với tính cách xem tiền như mạng sống của Tam thẩm, nếu không phải làm giúp thì chính là hợp tác, thế thì bà ta đương nhiên sẽ ép người làm việc bận rộn suốt cả ngày đến tận đêm khuya..." Tống Anh phân tích rõ lợi và hại cho bà hiểu.

Tiêu thị lúc nào cũng dễ nói chuyện, chỉ ngoại trừ lúc nói tới tiền, đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.

Đều do cái nghèo mà ra.

Nương nàng cũng có thể tự mời người đến giúp, nhưng làm lão bản nương, lúc trong tiệm phát sinh xung đột, chắc chắn bà phải ra mặt giải quyết, thế nhưng thể chất thích khóc của nương nàng...

Quả thực không hợp với việc giao thiệp với người khác.

Bất kể là Đại Diêu thị hay Tiêu thị đều sẽ làm tốt hơn nương nàng rất nhiều.

Còn về Tiểu Diêu thị...

Tứ thẩm là người yêu cái đẹp, Tứ thúc lại là đại nam nhân, tuyệt đối sẽ không để nữ nhân nhà mình chạy ra ngoài kiếm tiền, làm vậy chẳng khác nào đánh vào thể diện của Tứ thúc nàng.

Hơn nữa, Khang ca nhi của nhà Tứ thúc còn quá nhỏ, chỉ mới ba tuổi, thật sự không tiện.

"Vậy ta nên phân chia tiền lời với Tam thẩm con thế nào đây?" Nguyễn thị hỏi tiếp.

"Nếu hai người cùng bán thức ăn thì không thể nào không cho Tam thẩm vào bếp được, thế nên Tam thẩm cũng phải biết mấy công thức con đưa. Nhưng dù sao thì cửa hàng này cũng do tự chúng ta mở, người phải nói rõ lợi và hại với Tam thẩm, nói với bà ta rằng nếu không chọn bà ta, đổi thành người khác thì chúng ta vẫn có thể mở cửa hàng. Vì vậy, hoặc là chia cho Tam thẩm mức hoa hồng tương đối thấp, hoặc là mỗi tháng cho bà ta chút tiền công cố định để bà ta tự tuyển người, đương nhiên phải ký khế ước, nếu đã hợp tác rồi thì sau này không thể làm một mình, trừ phi được chúng ta đồng ý." Tống Anh nói.

Vấn đề lớn nhất của Tiêu thị chính là bà ta có thể vì tiền mà đá nương nàng đi sau khi mở cửa hàng.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 288: Món ăn


Nguyễn thị nghe xong thì sửng sốt.

Bà cũng không phải người hoàn toàn đơn thuần, đương nhiên biết Tiêu thị là loại người gì.

"Nói như vậy... Đại bá nương của con còn đáng tin hơn một chút." Nguyễn thị cảm thán.

"Nhưng người dám để Đại bá nương làm việc với mình sao? Người và Đại bá nương cùng buôn bán, đến lúc đó, người sẽ trở thành tiểu nha hoàn dưới trướng Đại bá nương." Tống Anh cười một tiếng.

"Còn không phải sao. Bà ta quá đáng sợ, mới nói mấy câu đã bắt đầu ồn ào rồi, vậy thì không được." Nguyễn thị lắc đầu.

Trưởng tẩu như mẫu, tẩu tử la mắng, phải khách khí với người ta.

Không giống nhà lão Tam, dù gì cũng phải tôn trọng bà mấy phần.

"Tam thẩm con nhiều tâm tư, nhưng Tam thúc con không tệ, cho dù bà ta muốn làm một mình thì Tam thúc con chắc chắn sẽ không đồng ý. Hơn nữa... nhà bọn họ có ba tiểu tử, một cô nương, hết đứa này đến đứa khác đều phải tiêu tiền, làm gì có tiền vốn để làm một mình? Bây giờ còn chưa mở cửa hàng, chuyện làm ăn thế nào cũng không dám nói trước, con thấy... phát cho Tam thẩm tiền công cố định là được rồi, nếu sau này buôn bán được mà Tam thẩm con lại làm tốt thì mới nhắc tới chuyện chia hoa hồng cho bà ta, trước mắt không thể nói hết mọi điều tốt xấu một lượt được." Nguyễn thị sau khi cân nhắc một hồi mới lên tiếng.

Lần này, đến lượt Tống Anh ngạc nhiên.

Hóa ra nương nàng cũng không phải người ngốc nghếch sao!

Ban đầu phát tiền công, sau này có thể khen thưởng bằng cách chia hoa hồng giống một số ông chủ chia cổ phần cho nhân viên ở kiếp trước, treo một củ cà rốt trước mặt con ngựa, nhìn thấy được chỗ tốt rồi mới có thể chạy nhanh!

Nếu nước mắt của nương nàng quý giá hơn một chút, không dễ rơi ra như vậy thì nàng cảm thấy bà tự làm một mình là tốt nhất.

Tống Anh mỉm cười đồng ý, sau đó bắt đầu thảo luận với Nguyễn thị về một số món ăn mà mình nghĩ đến.

"Ở bến tàu có nhiều thợ nên quan trọng nhất là đồ ăn phải chắc bụng. Sáng sớm bán bánh bao, bánh nướng là chính, thêm chút dưa muối bắt miệng, cháo cũng không cần nấu gì phức tạp, làm hai vị mặn, ngọt, cháo ngọt thì dùng ngũ cốc để nấu, nêm thêm chút đường là được, còn cháo mặn... chiều tối đi mua mấy khúc xương lớn hoặc gà về hầm lấy nước ngọt, sáng sớm thêm chút mạch nhân* và bột mì, cũng không cần nhiều đâu, rồi thêm chút gia vị..."

* Mạch nhân: phần hạt lõi của lúa mì thu được sau khi ngâm lúa mì vào nước và dùng máy xay xát hoặc cối xay để tách vỏ trấu

"Canh thịt? Vậy chẳng phải sẽ tốn rất nhiều tiền sao?" Nguyễn thị cau mày.

Bà cũng từng đến bến tàu, bên đó cũng có mấy hàng quán, nước canh mà bọn họ bán thật sự chỉ là nước canh suông, sao có thể thêm thịt, thêm bột mì vào được?

"Nương, xương heo rẻ hơn thịt heo một chút nhưng phải hầm nhiều mới được, có tí mùi thịt mới có thể hấp dẫn người ta. Những người làm việc ở đó đều là đại nam nhân, có ai ngửi thấy mùi thịt mà không muốn ăn chứ? Còn về mạch nhân và bột mì cũng không cần nhiều lắm đâu, người có thể cho thêm chút tàu hủ ky hoặc nấm mà người trong thôn chúng ta hái cũng được..."

"Cho dù thật sự dùng thịt gà thì vẫn có lời." Tống Anh lại bồi thêm một câu.

Một con gà có giá khoảng 8 đến 15 văn, chủ yếu phụ thuộc vào trọng lượng của nó. Mạch nhân không cần dùng nhiều, mỗi lần cho vào một thăng* cũng đủ rồi, khoảng chừng 30 văn. Bột mì càng dùng ít hơn, chủ yếu thêm vào để làm sệt, dùng chưa đến 10 văn.

* 1 thăng = 100g

Còn lại là tàu hủ ky, muối, nấm và gia vị.

Tàu hủ ky không đắt, 5 văn là đủ. Nấm là nguyên liệu phụ, không thể cho nhiều, cho vào một chút là được rồi. Cộng cả hai khoản này cùng với gia vị thì chỉ khoảng 30 văn.

Như thế, chi phí nấu một nồi cháo mặn khoảng 70 văn, không thể nào nhiều hơn được.

Nếu buôn bán thì chắc chắn phải dùng loại nồi to, một nồi có thể nấu được ít nhất gần 200 chén, dù sao thì loại chén mà người bình thường dùng không phải loại sâu lòng, dù bán mỗi chén 1 văn tiền thì vẫn lời chứ không lỗ, huống chi bán 2 văn vẫn có thể có người mua.

Đương nhiên, vẫn chưa tính tiền thuê cửa hàng và nhân công.

Nhưng những khoản này có thể chia đều cho các món khác nữa.

Tống Anh nói rõ tính toán của mình với nương nàng rồi nói: "Người nhớ ghi hết lại, ngày mai đi mua gia vị và nguyên liệu về để mấy ngày sau nấu thử xem mùi vị thế nào. Đến khi con về sẽ cùng người đi xem cửa hàng, dùng 100 lượng lúc trước con bán bánh ú kiếm được chia cho ca ca để thuê cửa hàng. Nếu người thật lòng thương con thì kiếm nhiều một chút, sau này trợ cấp cho con có được không?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 289: Không có hộ khẩu


Gia vị dùng để nấu cháo thịt không hề đơn giản, cần phải sử dụng rất nhiều loại.

May mà ở thế giới này cũng có mấy loại gia vị ngoại lai như hồ tiêu, chờ nương nàng mua đủ gia vị về thì nàng có thể điều phối ra công thức, mỗi lần nấu cháo nêm vào một ít là được.

Ngoài cháo thịt thì còn có mấy món rau xào khác, sau này cứ đến chiều là cửa hàng có thể chuyển sang mô hình bán thức ăn nhanh.

Rau củ cũng không cần quá phong phú, thế giới này chỉ không có bắp thôi, còn có các giống khoai lang, khoai tây… đều có đủ hết.

Chỉ là những thứ này không được yêu thích như gạo và lúa mì, chỉ có nhà nghèo mới ăn, nhất là vào những năm gặp thiên tai, người nghèo chỉ có thể dựa vào thứ này để sống sót. Trong tiềm thức của mọi người, thứ này không có gì đặc biệt.

Khoai lang và khoai tây đều thường được luộc chín, hiếm có người mang đi xào vì sợ tốn mỡ.

Nhưng Tống Anh có thể làm ra không ít món từ khoai tây.

Chỉ riêng món khoai tây thái sợi xào e rằng đã có thể chinh phục được không ít người, huống chi còn có khoai tây xào thịt bằm, khoai tây chiên rắc gia vị, khoai tây xào tỏi, khoai tây cay, khoai tây luộc, đủ mọi kiểu để lựa chọn.

Ngoài ra, bây giờ đang là giữa mùa hạ, nên có vài món lạnh.

Kiếp trước nàng từng ăn thử món đậu hủ phỉ thúy, dùng lá cách và tro bếp để làm, chi phí thấp, lại giống như đậu hủ bình thường, có thể xào hoặc làm nộm, màu sắc cũng đẹp, có thể dùng làm món ăn đặc trưng.

Chỉ nói thôi đã cảm thấy mát lạnh...

Có điều, món này cần dùng bột mì, thứ này hơi đắt, người nghèo bình thường còn không dám làm bánh bao từ bột mì, thế nên... chỉ có thể bán với số lượng có hạn và giá cao.

Nguyễn thị có biết chữ nhưng không nhớ được nhiều mặt chữ lắm, toàn bộ đều nhờ Tống Tuân và nguyên chủ dạy cho, thế nên bây giờ phải nhớ nhiều thứ như vậy có hơi khó khăn.

"Ngày mai một mình con tới thành Dung sao? Xa như vậy... Tứ thúc con cũng thật là, đáng lý phải tới đón con qua đó mới đúng chứ. Hay là... để cha con đưa con đi?" Nguyễn thị hơi lo lắng.

"Nương, con đi cùng người của Hoa chưởng quầy trên trấn, sẽ không có gì nguy hiểm đâu." Tống Anh vội vàng nói.

Nói cách khác chính là từ chối.

Đúng là hơi xa nhưng vẫn chưa tới mức cần có cha nàng đi cùng.

Nguyễn thị biết chuyện Tống Mãn Sơn đến thành Dung mở cửa hàng, trong lòng đầy nghi ngờ về Tống Mãn Sơn: "Tứ thúc con... thật sự có thể tin tưởng được sao? Trước đây lúc ở nhà, hắn ta cả ngày không làm chính sự. Nếu không phải a gia con có nhiều bạc thì làm sao mua được chức áp quan cho hắn ta chứ? Bây giờ làm áp quan chưa tới hai năm lại nghỉ việc, lãng phí số bạc đó..."

"Tứ thúc làm vậy cũng là giúp con mà. Chuyện khác không nói nhưng Tứ thúc rất nghĩa khí, hố ai cũng không thể nào hố chất nữ nhà mình được. Tứ thúc con rất trọng thể diện mà." Tống Anh cười nói.

"Đúng là trong thôn không có tức phụ nhi nào được như người nhà lão Tứ, ăn mặc, trang điểm như một đóa hoa, còn xinh đẹp hơn cả tiểu cô nương không ra khỏi cửa." Nguyễn thị cũng có chút hâm mộ.

Lão Tứ biết thương tức phụ nhi.

Là nữ nhân, có ai không muốn được yêu thương chứ?

Nhưng nam nhân nhà bà cũng không kém, tuy không linh hoạt như lão Tứ nhưng biết giữ khuôn phép, cũng không bạc đãi bà.

Nếu gặp phải loại nam nhân vũ phu thì mới là không còn chỗ khóc!

"Dù vậy cũng nên dời chuyện này lại chứ... Sắp tới Tết Trung Nguyên* rồi, không nên đi lung tung mới phải..." Nguyễn thị lo lắng nhưng cũng không ngăn cản khuê nữ.

* Tết Trung Nguyên: ngày 15/7 Âm lịch, ngày địa ngục mở cửa, tất cả ma quỷ sẽ rời khỏi địa ngục

Bà biết khuê nữ là người có chính kiến, bà cũng chỉ nói mấy câu rồi thôi, sẽ không quản nhiều.

Dùng lời của bà chính là, khuê nữ này của bà đã phải chịu muôn vàn đau khổ, sau này muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải ngại ai cả!

Muốn đến thành Dung phải đi hơn trăm dặm, xem như đi xa nhà, không giống đi đến huyện Lễ nên Tống Anh còn phải đến chỗ lý chính làm thủ tục.

Sau khi làm xong thủ tục, trong tay Tống Anh có thêm tờ lộ dẫn*, bên trên viết rõ thân phận của nàng, thậm chí còn viết cả việc nàng xuất phát từ đâu, muốn đi đâu, đi để làm gì, khi thuê trọ hoặc lúc gặp quan lại kiểm tra sẽ lấy ra…

*Lộ dẫn: Giấy phép thông hành hay giấy phép đi đường

Người xưa là động vật sống tập trung, không nói tiếng nào mà rời khỏi quê quán sẽ chỉ có một kết cục duy nhất, chính là trở thành lưu dân, không có hộ khẩu.

Thế nên Tống Anh mới phải chú trọng thanh danh và các mối quan hệ của nàng ở thôn Hạnh Hoa như vậy, dù sao thì...

Không có lý do chính đáng thì gần như không thể chuyển đi, nếu bất hòa với người trong thôn thì sống trong thôn cực kỳ khó khăn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back