Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 130: Không có thiên lý


Những người khác đều bị Tống Anh dọa sợ, chờ đến khi bọn họ tiến lên can ngăn thì Lưu thị đã bị đẩy ngã xuống đất, thịt trên người bị ngắt véo vô số lần, bà ta liên tục gào thét kêu đau.

"Nhị Nha, bọn ta đều tin ngươi! Ngươi đừng nghĩ không thông! Nếu đánh chết thì phải làm sao!"

"Tống lý chính nhất định sẽ làm chủ cho ngươi, mau đứng lên, mau đứng lên đi! Nếu thật sự khiến Lưu thị bị thương, không chừng bà ta sẽ vòi tiền ngươi đấy!"

"Nhị Nha..."

Cả đám người luống cuống tay chân kéo Tống Anh ra.

Tống Anh cũng không phản kháng, chỉ là lúc bị kéo ra thì đưa chân đạp Lưu thị hai cái.

Chỉ trong nháy mắt, Lưu thị trở nên vô cùng chật vật.

Tóc tai xõa xượi như quỷ, máu mũi giàn giụa, trông chẳng ra làm sao.

Nước mắt và máu mũi trộn lẫn vào nhau, tèm lem khắp mặt, tay run rẩy giơ lên chỉ vào Tống Anh mà khóc lóc mắng chửi: "Tiểu yêu tinh trời đánh, có còn thiên lý nữa hay không! Ta đúng là mệnh khổ mà! Tống Nhị Nha nàng đáng tuổi con ta vậy mà lại câu dẫn nam nhân của ta. Mấy người các ngươi đều đứng về phía tiểu yêu tinh này, đều bị nàng mê hoặc hết rồi!"

Sắc mặt Tống Anh lạnh lùng, trông như muốn nhào lên đánh nhau lần nữa: "Nam nhân của ta, Hoắc Nhung, là đại thiện nhân nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới. Cho dù hắn đi trước một bước thì cũng vẫn là một hán tử uy vũ, tuấn tú. Ta ngưỡng mộ phẩm tính của hắn, yêu thích tướng mạo của hắn, nguyện thủ hắn cả đời. Lý Tam nhà ngươi thì có cái gì! Chẳng qua chỉ là một tên thất nghiệp lang thang, bản tính vô lại, ngang ngược vô lý, tứ chi như phế nhân, dung mạo giống chó hoang, sao có thể so sánh với vong phu của ta! Ngươi ngậm máu phun người, miệng toàn là cứt thối, vũ nhục sự trong sạch của ta là muốn chọc giận vong phu của ta sao? Không sợ nửa đêm quỷ môn mở ra, vong phu của ta tới cửa tìm ngươi tính sổ hả!?"

Không phải chỉ là so tài ăn nói thôi sao! Tống Anh nàng sợ ai chứ?!

Nhắc tới Hoắc Nhung, những người xung quanh đều rùng mình.

Đó chính là đại thiện nhân!

Tuy Tống Anh và Hoắc Nhung không có phu thê chi thực*, nhưng hiện giờ người ta quả thực là quả phụ của Hoắc Nhung, còn nuôi con nối dõi cho Hoắc Nhung để Hoắc Nhung có người kế nghiệp đấy!

* Phu thê chi thực: chỉ việc quan hệ vợ chồng

Bạc của Hoắc Nhung đều dùng cho mọi người, ai lại không nhớ hắn tốt?!

Hơn nữa lời Tống Anh nói cũng không sai.

Cho dù Hoắc Nhung là người chết thì vẫn tốt hơn Lý Tam nhiều.

Lý Tam...

Cũng chỉ khá hơn Bao vô lại cả ngày lang thang, không làm được chuyện gì tốt trong thôn chút xíu xiu mà thôi!

Nếu trước đó còn có nghi ngờ thì bây giờ gần như tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này là Lưu thị làm bậy.

Mọi người đang định lên tiếng thay Tống Anh ngoài cửa nhà lý chính đột nhiên có thêm một đống người lao vào đây. Mọi người quay đầu nhìn, trong lòng cảm thấy hơi sợ hãi.

Chỉ thấy người Tống gia tới.

"Làm gì đấy!? Bắt nạt chất nữ ta nhà chồng không có ai đúng không?! Nàng không có nhà chồng nhưng vẫn có nhà mẹ đẻ đấy!" Tống Mãn Sơn đi sau lão gia tử nhưng ồn ào trước một câu.

Tất cả đều tự động nhường ra một lối để Tống lão gia tử đi vào.

Lưu thị vừa thấy người tới thì cũng hoảng sợ.

Lão gia tử vừa vào cửa, lạnh lùng liếc nhìn Lưu thị một cái rồi nói với lý chính: "Nhị Nha đầu nhà ta tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện bại hoại gia phong này! Chuyện hôm nay Lưu thị nhất định phải cho nàng một công đạo!"

"Đúng vậy! Nhị chất nữ này của ta chính là người từng thấy việc đời. Lý Tam là thứ gì chứ, đồ cứt chó không bằng cầm thú! Nhị Nha đầu cho dù có bị mù mắt thì cũng sẽ không xem trọng hắn! Nếu ai còn dám nói bậy bạ, cẩn thận lão nương dùng dao băm nát hắn!" Tiêu thị sắp tức chết rồi.

"Đúng! Đồ vô lương tâm Lưu thị nhà ngươi có thể có ngày lành như hôm nay chẳng lẽ không nhờ có Hoắc Nhung sao?! Bây giờ hắn không còn nữa, ngươi lại đi bắt nạt bà nương hắn, ta thấy ngươi chính đồ ăn cháo đá bát! Cả nhà ngươi đều không ra gì!" Đại Diêu thị cũng giận dữ nói.

Tiểu Diêu thị lập tức hùa theo, nhưng dù sao cũng vẫn còn trẻ, Tống Mãn Sơn lại ở trước mắt, cho nên không dám náo loạn ồn ào làm tổn hại hình tượng dịu dàng của mình trong lòng trượng phu.

Trong lòng Nguyễn thị rất cảm động.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 131: Miệng lưỡi đã khai quang


Thời điểm biết được Tống Anh bị oan, Nguyễn thị suýt nữa thì mắng chửi người, lúc đó chỉ hận không thể cắn đứt cổ của Lưu thị, hận không thể xả hết những lời lẽ ác độc nhất trên thế gian trên người Lưu thị, nhưng mà trên đoạn đường chạy tới đây, những lời đã chuẩn bị như bị đánh rơi hết ở trên đường mất một nửa, những lời có thể nhớ lại không còn được hai câu, chỉ còn lại ánh mắt ướt đẫm

May mắn thay, tài ăn nói của các chị em dâu tốt hơn bà ấy nhiều!

Đương nhiên, Đại Diêu thị và Tiêu thị cũng không hoàn toàn nhiệt tình như thế.

Bởi vì……

Hai người bọn họ đều có nữ nhi.

Sau khi Tống Đại Nha gả ra ngoài, bây giờ Tam Nha tuổi còn nhỏ, mới chỉ có tám tuổi mà thôi, nhưng cho dù là như vậy, nếu như Tống Anh bị truyền ra lời nào không tốt, vậy thì hai người các nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Bọn họ đều là những người làm mẹ, sao có thể trơ mắt nhìn nữ nhi nhà mình vô duyên vô cớ bị liên lụy được.

Cho nên nhất định phải thay Tống Anh làm chủ.

Chưa nói đến chuyện Tống Anh không thể làm ra chuyện này, cho dù thật sự là do nàng làm, cũng phải nói đen thành trắng, giảm sự ảnh hưởng xuống tới mức thấp nhất!

"Các ngươi chính là ỷ vào nhiều người ức h**p ta! Nam nhân của ta tới giờ còn chưa tìm thấy kia kìa!" Lưu thị phẫn nộ nói.

"Nam nhân của ngươi ư? Lý Tam vốn dĩ là kẻ lang thang, gần đây lại thích đi lang thang khắp núi, nói không chừng là đã chết dí ở hang núi nào rồi cũng nên." Đại Diêu thị châm chọc nguyền rủa nói.

Tống Anh ánh mắt lóe lên.

Miệng lưỡi của Đại bá nương này được khai quang rồi.

"Đúng đúng đúng, sau vụ xuân, người trong thôn chúng ta đều nhìn thấy nam nhân của ngươi không làm chính sự, cả ngày giả thần giả quỷ như người bị trúng tà, nói không chừng là do ngươi thấy nam nhân của ngươi quá vô dụng, nhất thời tức giận rồi đánh chết hắn, nhìn thấy điệt nữ nhà ta kiếm tiền liền sinh lòng ghen tị, cố tình hất chậu nước bẩn này lên người nàng." Tiêu thị vừa đảo mắt vừa lẩm bẩm, cũng bắt đầu toét miệng cười.

Tống Anh yên lặng giơ ngón cái.

"Ta nghe nói Lý Tam bỏ bọ trĩ vào trong ruộng của điệt nữ nhà ta?" Tống Mãn Sơn mở miệng rồi: "Nếu đã như vậy thì phải tìm cho ra được hắn ta."

"Côn trùng có hại như vậy, mọi người tránh còn không kịp, vậy mà bây giờ còn có người ngu ngốc sử dụng cách này để hại người, nếu như năm nay thôn chúng ta thu hoạch không được nhiều, vậy thì khẳng định là do lỗi của Lý Tam! Lưu thị, nhà ngươi có còn bạc không? Bắt buộc phải đền tiền." Tống Mãn Sơn lại nói.

Lưu thị vừa nghe xong liền đần mặt.

"Là nàng ta không cần mặt mũi đi câu dẫn nam nhân của ta, dựa vào đâu bắt ta đền tiền?" Lưu thị sụp đổ nói.

"Ngươi có chứng cứ không? Mọi người cũng đừng trách ta nói chuyện khó nghe…. có câu nói rất hay, bắt kẻ thông dâm phải bắt cả đôi, nhị điệt nữ của ta đang đứng đàng hoàng ở đây, nam nhân của ngươi chết ở đâu rồi? Không có bằng chứng mà nói nhăng nói cuội chính là muốn ăn đòn! Chuyện ngươi tố cáo là không có chứng cứ, nhưng việc bọ trĩ thì chúng ta lại có đây, lúc trước không phải rất nhiều người đều nhìn thấy sao? Cho nên, trước tiên hãy lấy bằng chứng ra đây!" Tống Mãn Sơn một mặt tùy ý nói.

Tống Kim Sơn gật gật đầu.

Tứ đệ nói có lý.

Lý chính thở dài một hơi.

"Nhị Nha mới sáng sớm đã đến chỗ ta đóng góp mười lượng bạc, nói là kiếm được chút tiền, muốn học hỏi nam nhân của nàng làm chút chuyện tốt cho thôn, nếu là đêm qua lăn lộn với hắn ta, nhìn thấy Lý chính ta đây chắc chắn sẽ chột dạ, làm sao dám chủ động tới tìm ta? Hơn nữa bây giờ trong thôn không có ai có thể chứng minh lời nói của Lưu thị, cho nên bất kỳ ai cũng không được nói lung tung!"

"Ngoài ra…. Lý Tam mất tích, toàn bộ tráng sĩ trong thôn đều phải ra mặt, mang theo đuốc lửa, tìm kiếm khắp nơi." Lý chính nói.

"Lý chính gia gia, nếu như chỗ tìm thấy hắn không liên quan tới ta thì sao? Lưu thị xử lý như thế nào? Sự thanh bạch của nữ tử làm sao kham nổi mạng người chứ? Nếu như ta ngượng ngùng không dám phản bác, bây giờ chẳng phải là bị ép buộc đi tìm cái chết rồi sao?" Tống Anh nói.

Nguyễn thị kéo lấy Tống Anh, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm Lưu thị.

"Nếu như chứng minh được ngươi bị oan, tự nhiên là sẽ phải trừng phạt Lưu thị." Lí Chính nghĩ ngợi một lát bèn nói: "Nếu như Lưu thị hồ ngôn loạn ngữ, liền đánh bốn mươi đại bản, phạt mười lượng bạc."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 132: Cột sống


Lời của Ly Chính vừa nói ra, Lưu thị trợn mắt trắng, xém chút ngất xỉu.

"Mười lượng? Sao không đi cướp luôn đi?!" Lưu thị phẫn nộ hét lớn.

"Lưu tam thẩm, không phải ngươi rất tự tin nói ta làm sai sao? Nếu ta thật sự làm ra loại chuyện buồn nôn khiến trời tru đất diệt kia, không cần ngươi phải nói, ta lập tức tự đào hố chôn mình! Nếu ngay cả chút hình phạt nho nhỏ này mà ngươi cũng không dám nhận, liền chứng minh được ngươi đang chột dạ, hơn nữa không phải vô tình mà là cố tình làm như vậy, loại tâm tư ác độc như thế, làm sao có thể tha thứ? Đánh chết ngươi cũng là việc nên làm!" Tống Anh lạnh lùng nói.

"Điệt nữ của ta nói đúng!" Tống Mãn Sơn cười trộm một cái: "Nếu như bây giờ ngươi không phục, vậy thì cũng được, công việc của ta cũng có nhiều thời gian nghỉ ngơi, sau này sẽ thường trở về thôn, cùng nhi tử nhà ngươi tâm sự thật nhiều….."

Lưu thị run cầm cập.

Tống Mãn Sơn là một người không có giới hạn, trước khi đi làm áp quan chính là một kẻ hay giày vò người khác, ức h**p hài tử, đánh nhau mắng người, có chuyện gì là chưa làm qua?

Nhi tử của bà ta trắng trẻo sạch sẽ, thân thể yếu đuối, nếu như Tống Mãn Sơn cả ngày đi đe dọa nó, vậy thì làm sao mà nó chịu được?

Lưu thị nghĩ ngợi một lát.

Hôm qua trượng phu xác thực có nói là đi trộm đồ của Tống Anh….

Cứ coi như là không có gì với Tống Anh, vậy thì trong tay khẳng định cũng có đồ vật của nhà Tống Anh.

Chỉ cần tìm được người, chỉ cần lấy đồ ra xem thử, nói là của Tống Anh cho, như vậy tự nhiên Tống Anh sẽ hết đường chối cãi.

Hơn nữa, bây giờ không đáp ứng cũng không được.

Cho nên Lưu thị chỉ có thể gật đầu.

Không bao lâu sau, Lý chính đã chỉ huy toàn thôn đi ra ngoài tìm kiếm.

Có người mất tích, đây chính là chuyện lớn, dù sao thôn Hạnh Hoa của bọn họ cũng gần núi, trước đây cũng từng có trường hợp một gia đình trong thôn có hài tử bị dã thú tha đi mất, bắt buộc phải điều tra thật nghiêm, nếu như là dã thú làm, vậy thì sẽ phải thành lập đội ngũ đánh dã thú, giải quyết hậu hoạn.

Ít nhất mỗi nhà sẽ có một nam đinh tham gia, đương nhiên, nếu như không có nam nhân hoặc là chỉ có một người thì không cần, để khỏi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Thôn Hạnh Hoa là thôn lớn, trong thôn có gần hai trăm hộ.

Người tập hợp được cũng không ít.

Bên phía Tống gia, bốn huynh đệ đều xuất mã, sau khi Đại Diêu thị về nhà, nhìn nhi tử của mình, thuận miệng nói: "Hiển ca nhi, ngươi cũng đi xem thử đi, nhiều thêm một người không chừng sẽ tìm được người sớm hơn, xem thử Lưu thị đó hết đường chối cãi."

Tống Hiển bật cười một tiếng.

"Nhị muội làm ra loại chuyện không thể gặp người này, vậy mà vẫn còn muốn ồn ào để cả thôn đều biết à?" Tống Hiển nói.

Đại Diêu thị ngừng một lát, sau đó quay đầu nhìn hắn.

"Ngươi đang ăn nói hàm hồ cái gì? Tính tình của Nhị Nha không phải là tốt, nhưng làm sao có thể làm loạn cùng Lý Tam được? Khẳng định là Lưu thị đang đổ oan cho nàng!?"

Đại Diêu thị thở dài một hơi: "Ngươi vẫn còn trách nha đầu đó tối qua hại ngươi và cha ngươi quỳ gối trong sân sao? Nhi tử à, loại chuyện này…. kỳ thật chuyện nhà chúng ta làm cũng không đúng, ngươi là nam hài tử, quỳ một đêm thì quỳ một đêm, cũng không phải là chuyện lớn, nếu như ngươi không cam tâm, lần sau bắt được điểm yếu của nha đầu chết tiệt đó, sau đó cáo trạng thật ầm ĩ, để a gia của ngươi đánh nàng ta là được rồi, nhưng chuyện lần này liên quan đến mạng người, tuyệt đối không thể đùa giỡn được."

"Ngươi không quan tâm đến nhị nha, nhưng còn phải nghĩ đến muội muội ngươi, Đại Nha nhà chúng ta vừa mới gả đi chưa được một năm, căn cơ còn chưa vững, nếu như trong nhà truyền ra loại chuyện này, nhà chồng của nàng ở bên đó khẳng định sẽ châm biếm nàng." Đại Diêu thị lại nói.

Tống Hiển có chút mất kiên nhẫn.

"Tống Anh lại không phải nhà chúng ta thân sinh, chuyện nàng làm cùng nhà chúng ta có quan hệ gì chứ?! Nương, muốn đi thì người đi đi, đêm qua cả đêm con không được ngủ, mệt chết đi được." Tống Hiển nói.

Đại Diêu thị vừa nghe, cả người có chút ngơ ngác.

Ngay sau đó liền đưa tay nhéo cánh tay Tống Hiển: "Hài tử nhà ngươi đã lớn thế này rồi, sao còn không hiểu chuyện như vây? Nhị Nha chính là người của Tống gia chúng ta, phân gia thì phân gia, nhưng nha đầu này là người nhà chúng ta phải nhận! Mặc dù nương cũng không muốn nhắc đến, nhưng tiền ngươi xây nhà, cưới tức phụ cũng đều là của nàng, nếu như nhà chúng ta trở mặt không nhận người, không phải bị người ta đâm cột sống ư?!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 133: Con lớn không nghe lời nương


Đại Diêu thị hoàn toàn không ngờ đại nhi tử lại có thành kiến với Tống Anh lớn như vậy.

Tuy đôi khi bà ta cũng cảm thấy Nhị Nha làm việc quá mức nghiêm cẩn, lại có mấy phần hơi hung hãn, nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì bà ta không thích Nguyễn thị, cho nên cũng không quá thích Nhị Nha.

Nhưng không nhắc tới Nguyễn thị thì Nhị Nha không hề có tật xấu nào.

Ít nhất từ lúc về nhà đến nay, không hề náo loạn, thậm chí còn thuê bà ta làm việc và trả tiền công.

Dẫu sao thì nàng cũng là đứa bé mà bà ta nhìn lớn lên. Năm đó lão gia tử vốn giao nàng cho Đại phòng nuôi, nhưng bởi vì Đại phòng của bà ta đã có một cô nương rồi cho nên mới giao cho Nhị phòng.

Tống Anh chẳng qua chỉ ra ngoài hai năm mà thôi, sao có thể bởi vì chuyện này mà vứt bỏ nàng? Chỉ cần phân gia, gả cho người khác là được rồi.

Lúc trước Đạt ca nhi hồ nháo, bà ta đã răn dạy vài câu, cũng nghe Đạt ca nhi nói nó bị Lý Tiến Bảo xấu xa kia xúi giục. Đạt ca nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, phải dạy dỗ cẩn thận, gần đây thấy Đạt ca nhi đã ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng không lêu lổng với Lý Tiến Bảo nữa. Không ngờ đại nhi tử lại nói ra loại lời này.

Tống Hiển chán ghét nhất đó là việc người khác đề cập đến chuyện này.

"Nương, ta là trưởng tôn Đại phòng, lúc trước chưa phân gia, bạc kia là cho a gia, sau đó a gia cho ta thì chính là của ta, có liên quan gì đến Tống Anh?! Hơn nữa, Tống gia nuôi nàng lớn như vậy, không hề nợ nàng!" Tống Hiển nói xong, đóng sầm cửa quay về phòng ngủ.

Đại Diêu thị sợ hết hồn.

Sau đó sắc mặt cũng xám xịt, không rõ cảm xúc trong lòng là gì.

Lời này của nhi tử... cũng chỉ có thể tự lừa bản thân, những người khác... người ta đều cảm thấy là Tống Anh cho mà?

Hơn nữa, quả thực là vậy mà!

"Tiểu tử khốn nạn này! Con lớn không nghe lời nương!" Đại Diêu thị hừ hừ hai tiếng, cũng có chút bất mãn với Bùi thị.

Nếu không phải vì cưới Bùi thị thì đã không tiêu nhiều bạc như vậy, hơn nữa bây giờ sau khi thành thân, nhi tử cả ngày không về nhà, hắn ta suy nghĩ lệch lạc chính là nhi tức không tốt.

Đại Diêu thị hơi chột dạ, lúc trở về viện gói bánh ú, ánh mắt nhìn Nguyễn thị cũng hơi né tránh.

"Đại tẩu, đệ muội, hôm nay đa tạ các ngươi lên tiếng thay A Anh. Đều do người làm nương là ta vô dụng, mồm miệng không bằng Lưu thị điêu ngoa kia..." Nguyễn thị vô cùng đáng thương.

"Ôi, nói gì đấy, chúng ta là người một nhà, không giúp nàng thì giúp ai!" Đại Diêu thị cũng không nhíu mày, tỏ vẻ mặt ghét bỏ như mọi ngày.

Nguyễn thị vừa nghe vậy thì thụ sủng nhược kinh*.

* Thụ sủng nhược kinh: đột nhiên được ưu ái nên đâm ra lo sợ

Bà thích khóc, nhưng không phải người nhu nhược, lúc này thật sự cảm thấy hôm nay Đại Diêu thị đã uống lộn thuốc...

Đương nhiên chuyện uống lộn thuốc này rất tốt! Thế nhưng đột nhiên trở nên dịu dàng như thế…

Ở Tống gia, ai nấy đều có tâm tư riêng, còn người trong thôn đang chia nhau đi tìm người khắp nơi.

Bởi vì nhiều người cho nên rất nhanh đã tìm hết mọi ngóc ngách trong thôn, thậm chí còn lội xuống sông suối tìm thật kỹ nhưng cũng không tìm thấy ai.

Còn nhà của Tống Anh, để tránh có người nói ra nói vào, có hai, ba bà tử cùng nàng đi vào xem.

Trong nhà sạch sẽ, ngay cả Hoắc Lâm cũng không có ở đây, lúc này nó còn đang ở ngoài ruộng chăn vịt đấy.

Còn về dấu vết của nam nhân, không hề có bất cứ dấu vết nào.

Lập tức càng chứng minh Tống Anh trong sạch.

Lưu thị đương nhiên vẫn không tin, đào bới đống củi trong sân nhà Tống Anh mấy lần, thật sự không tìm được người mới xám xịt đi theo thôn dân lên núi.

Trong thôn không có, vậy chỉ có thể lên núi tìm nữa thôi.

Men theo con đường bình thường mọi người hay đi, đi sâu vào trong từng chút một.

Tốc độ tìm kiếm trên núi chắc chắn không thể nào nhanh được, hết một ngày vẫn không tìm thấy người.

Ngày hôm sau vẫn chưa tìm được.

Tâm trạng Lưu thị ngày càng trĩu nặng, ánh mắt nhìn Tống Anh từ oán hận biến thành hoảng hốt, cả ngày suy nghĩ lung tung.

Lý Tiến Bảo làm nhi tử đương nhiên không thể trốn mãi trong nhà không xuất hiện, vì thanh danh của mình, hắn ta cũng theo mọi người vào núi tìm.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 134: Nghiêm phạt


Đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng tìm được Lý Tam trong hố.

Nhưng lúc Lý Tam được đưa lên, toàn thân lạnh toát, hơi thở mong manh.

Hai chân hắn ta bị thương, mất rất nhiều máu, được người ta khiêng về.

"Sao mệnh ta lại khổ như vậy chứ?! Đương gia, ngươi mau tỉnh lại đi! Ngươi mau chỉ ra người đã hại ngươi đi!" Lưu thị nhào vào trên người Lý Tam khóc lóc.

Tống Anh nhàn nhạt nhìn thoáng qua.

Nàng không sợ Lý Tam còn sống.

Nghe hắn ta nói hươu nói vượn, người khác cũng sẽ chỉ cho rằng hai phu thê này thông đồng với nhau.

"Lưu thị, chẳng lẽ ngươi cho rằng Nhị Nha hại nam nhân của ngươi sao? Nhị Nha người ta nhỏ nhắn thế nào? Nam nhân ngươi to béo bao nhiêu? Có thể ném hắn xuống cái hố bẫy đó sao? Ta thấy ngươi nên biết đủ đi, không chết đã tốt lắm rồi, tĩnh dưỡng một, hai năm vẫn có thể lao động được..."

"Ta phi! Chính là nàng! Nhất định là nàng cùng nam nhân của ta vào núi, sau đó nàng đẩy nam nhân của ta xuống hố rồi sợ hãi bỏ chạy!" Lưu thị nói.

"Hả? Lưu thị có phải đầu óc ngươi chứa toàn cứt hay không? Nói nam nhân ngươi không đi tìm nữ nhân thì ngươi không vui đúng không?" Tống Mãn Sơn muốn đánh người.

Cái quái gì thế!

"Không cần khóc! Chuyện này trong lòng ta hiểu rõ." Lý chính đột nhiên lên tiếng, ông ấy nói tiếp: "Hôm nay ta nghe được tin tức trên huyện truyền đến, nói hãn phỉ chạy trốn khỏi huyện đã bị bắt lại rồi, nghe nói còn bắt được trên núi chỗ gần thôn chúng ta. Lý Tam bình thường thích đi dạo trên núi, có lẽ hôm đó vận khí không tốt, gặp phải hãn phỉ, bị bọn chúng đả thương rồi ném xuống hố."

Ông ấy thấy vết thương trên người Lý Tam không giống vết thương bình thường, có lẽ không chỉ bị té ngã không thôi.

Tống Anh gật gật đầu, lý chính nói có lý, chắc chắn là như thế.

Lưu thị ngây ngốc.

Không đâu, chính là do Tống Anh hãm hại!

"Nếu vậy, có phải nên lôi Lưu thị đến từ đường phạt gậy không?" Tống Mãn Sơn vui tươi hớn hở hỏi.

Lý Tiến Bảo đột nhiên ra mặt: "Lý chính gia gia! Cha ta đã như vậy rồi, nương ta cũng chỉ là lo lắng cho ông ấy thôi... Xin người thả một con đường."

"Bỏ qua cho Lưu thị thì ai bỏ qua cho nữ nhi của ta!" Nguyễn thị đỏ mắt nhảy ra nói một câu, nói xong, ánh mắt có vài phần lúng túng, "Hôm qua chính là Đoan Ngọ, nhà ta cũng không được ăn tết đàng hoàng... Nếu không phải đã tìm được người, vậy chẳng phải… nha đầu nhà ta sẽ luôn bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ sao..."

Từ sau khi nữ nhi nhận lại người thân, Nhị phòng bọn họ chưa từng đón lễ, tết nào đúng nghĩa.

Sau khi nữ nhi trở về, sức khỏe không tốt, vẫn luôn tĩnh dưỡng, cả nhà buồn bã như mây đen giăng kín trời. Khó khăn lắm nữ nhi mới sống tốt hơn một chút, mọi người có thể vui vẻ tụ họp với nhau, ai ngờ lại gặp phải loại chuyện này!

"Nói không sai, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Lưu thị phạm khẩu nghiệp, nhất định phải phạt, không chỉ phải phạt gậy mà còn phải nộp 10 lượng bạc. Nếu các ngươi bất mãn thì bị đuổi khỏi thôn Hạnh Hoa, vĩnh viễn không được trở về!" Lý chính nói tiếp.

Lý Tiến Bảo vừa nghe vậy thì cả người cứng đờ, không thể tin được.

Chuyện này có bao lớn chứ, sao lại nháo thành như vậy?!

Đuổi khỏi thôn...

Chỗ này là gốc rễ, cho dù mang theo bạc thì cuộc sống bên ngoài cũng không thể tốt bằng bây giờ. Dù sao cũng phải tìm một chỗ đặt chân đúng không? Sau khi có chỗ đặt chân còn phải mua đất thêm lần nữa? Nhưng đi đến những thôn khác sẽ bị người ở đó bài xích!

Tóm lại, nhà bọn họ còn chưa đến mức có thể lấy bạc đập người, muốn sống ở đâu cũng được!

Hơn nữa, nếu bị lý chính đuổi đi sẽ bị đánh dấu trên hộ tịch, tới nơi khác cũng sẽ bị người ta hỏi thăm ra được, đến lúc đó vẫn sẽ bị ghét bỏ!

"Nương... vậy… chuyện phạt gậy…" Lý Tiến Bảo cuối cùng vẫn nói.

Lưu thị sững sờ một lát, trong đầu kêu ong ong, rốt cuộc không chịu đựng được nữa mà trợn trắng mắt, ngất xỉu.

Tống Anh cũng không quan tâm bà ta ngất xỉu thật hay giả vờ ngất xỉu, chỉ nói: "Lưu Tam thẩm sợ hình phạt, hay là đổi phạt gậy thành vả miệng có được không? Lực đạo cũng không nặng, sau khi bị đánh cũng không cản trở công việc. Còn bạc thì vẫn phải bồi thường."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 135: Sảng khoái biết bao


Tống Anh mỉm cười dịu dàng, trông như thật sự khoan dung, rộng lượng, thông cảm cho Lý gia.

Nhưng mặt già của Lưu thị lại cứng đờ, Lý Tiến Bảo cũng âm u nhìn nàng.

Là một người có liên quan, Lý Tiến Bảo đương nhiên biết nếu nương mình bị vả mặt 40 cái trước mặt mọi người sẽ mất mặt đến mức nào. Hơn nữa, nếu bị thương trên người, chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi hai, ba tháng mà thôi, nhưng vết thương trên mặt thì khác. Chân cẳng có thể đi lại được, đương nhiên không thể cứ trốn mãi trong nhà, nhưng một khi bước ra ngoài, người khác sẽ nhớ tới chuyện bị đánh!

"Vả miệng hay phạt gậy, Lưu thị, tự ngươi chọn đi." Lý chính nói.

Lưu thị ấp úng, không muốn chọn cái nào cả.

Vẫn có người khác của Lý gia ở đây, tỷ như nãi nãi của Lý Tiến Bảo, nhưng giờ phút này lão thái thái hoàn toàn mặc kệ sống chết của Lưu thị, một lòng nhào vào người nhi tử khóc lóc như khóc tang.

"Nếu còn không chọn thì sẽ cho người lôi đi đấy! Lưu thị, nếu ngươi còn có chút liêm sỉ thì hãy tự đi đến từ đường, chủ động nhận phạt đi!" Lý chính nói thêm.

Nếu ép mọi người ra tay, người mất mặt vẫn là bản thân bà ta.

Cả người Lưu thị run rẩy, "Vả miệng..."

Không thể phạt gậy được, cây gậy thôn bọn họ dùng để phạt được vát rất mỏng, đánh xuống một nhát, cây gậy kia sẽ rung rung tới mấy lần. Nếu thật sự bị đánh 40 gậy, bà ta cũng không còn mạng để sống nữa!!

Hơn nữa, sau khi bị đánh phải nằm trên giường, ai sẽ chăm sóc cho bà ta?

Chỗ bị phạt gậy khá riêng tư, nhi tử chắc chắn không thể bôi thuốc cho bà ta được, trượng phu bây giờ nửa chết nửa sống, trong mắt bà bà vốn không có bà ta, chuyện lần này chắc chắn cũng sẽ ghi hận bà ta, càng không thể nào chăm sóc bà ta, đến lúc đó bà ta phải làm sao? Nằm trên giường chờ chết sao?!

Chỉ có thể chọn vả mặt!

Trong lòng bà ta hận đến tột độ!

Không phải nam nhân phế vật này của bà ta nói là đi trộm đồ sao? Sao lại hại bà ta như vậy chứ!

Còn có nha đầu Tống Anh không biết xấu hổ kia nữa, chỉ bằng nàng cũng xứng để bà ta bồi thường bạc sao!

Nghĩ đến bạc, trong lòng Lưu thị lại đau khổ.

Trượng phu của bà ta rất được cưng chiều, vì vậy lúc phân gia được chia hơn phân nửa tài sản và phải phụng dưỡng cha nương. Nhưng trên thực tế, tài sản vẫn do lão thái thái quản chặt, trong tay bà ta cũng chỉ có chút vốn riêng mấy năm nay cực cực khổ khổ tích cóp lại mà thôi. Lấy ra 10 lượng, thật sự không còn dư lại mấy văn!

Trông đợi lão thái thái nộp tiền thay bà ta? Cửa cũng không có!

Trong lòng không cam tâm... nhưng vẫn phải lấy bạc ra.

Sau khi đưa bạc, Lưu thị run run rẩy rẩy đi đến từ đường.

Trước đây từ đường chưa từng sử dụng hình phạt vả miệng cho nên lý chính vẫn đang cân nhắc xem nên dùng tay hay dùng trúc bản.

Cuối cùng nhất trí quyết định dùng tấm trúc, bởi vì nếu dùng tay thì người thi hành hình phạt cũng sẽ rất đau. Đương nhiên, sở dĩ lý chính ra quyết định như thế cũng là để Tống gia xả giận.

Tấm trúc chọn loại mới làm, người thi hành hình phạt là một lão thái thái có bối phận tương đối cao trong thôn nhưng tuổi lại không quá lớn. Lão thái thái này luôn bảo thủ cho nên sẽ không có chuyện thủ hạ lưu tình.

Lưu thị có hơi hối hận, nhưng đã chậm rồi.

Hai tay bị người khác giữ chặt, quỳ gối trong từ đường, trong miệng còn bị nhét một miếng vải bố trắng, hàm răng bị đẩy ra khiến khuôn mặt phồng to, rất dễ xuống tay.

"Bốp" một tiếng, cơ thể Lưu thị vùng vẫy suýt thoát ra ngoài.

Chết tiệt, đau quá đi mất!

Nhưng bà ta đã bị giữ chặt, không thể nào chạy trốn được, chỉ cảm thấy tấm trúc kia như con dao nhỏ không ngừng chặt xuống, âm thanh "bốp bốp bốp bốp bốp" chói tai khiến người ta sởn tóc gáy.

Nguyễn thị nhìn một lát rồi che hai mắt Tống Anh lại.

Cuối cùng, mặt Lưu thị đỏ rực.

Rất đáng sợ.

"Nhị tẩu che lại làm gì? Thế này sảng khoái biết bao! Vẫn chưa ngất xỉu đâu, nhân lúc bây giờ còn có thể nhìn thấy máu chảy ra, tranh thủ nhìn thêm mấy lần!" Vẻ mặt Tống Mãn Sơn hưng phấn.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 136: Tương phản


Tống Anh gật đầu.

Còn không phải sao, âm thanh kia dễ nghe biết bao nhiêu?

Lưu thị này không tích khẩu đức, nói nàng ghê tởm đến mức nào? Bây giờ xứng đáng bị đánh đến máu chảy đầm đìa.

"Nhị Nha là nha đầu nhát gan lắm..." Nguyễn thị đáng thương nói.

Lỡ như khuê nữ bà bị dọa đến mức gặp ác mộng thì làm sao? Vì thế lại nói thêm: "A Anh, con đừng sợ. Chuyện này không trách con, đều do miệng Lưu thị quá xấu xa, đây là quả báo! Sau khi về nhà, con pha một ly nước mật ong uống cho đỡ sợ."

"Đúng rồi, nương sẽ chuẩn bị cho con một chậu than, lại hái cành liễu vẩy quanh người để xua đi vận rủi, như vậy buổi tối sẽ không gặp ác mộng." Nguyễn thị nói tiếp.

Tống Anh cười gượng một tiếng.

Nương nàng không hiểu nàng.

"Xuy —— Nàng nhát gan?" Tống Mãn Sơn trợn trắng mắt, mắt của Nhị tẩu thật không tốt.

Nhị chất nữ này khi còn nhỏ đúng là rất nhát gan, bảo nàng làm cái gì thì nàng làm cái đó, chưa bao giờ dám hé răng. Nhiều lần bị hắn ta dọa tới mức bật khóc nhưng sau khi về nhà vẫn cố mỉm cười, vẻ mặt đó thật sự quá xấu.

Nhưng lần này xem ra đã gan dạ hơn trước, nhất là việc tát Hiển ca nhi hai cái, quả thực giống như thoát thai hoán cốt. Nếu là trước đây, tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện này.

"Đúng rồi Đại tẩu, chuyện lớn như vậy, không phải người hiểu chuyện trong Tống gia chúng ta đều nên có mặt ở đây sao? Hiển ca nhi đâu?" Tống Mãn Sơn hỏi.

Đại Diêu thị xấu hổ cười cười.

"Hiển ca nhi tối hôm bị phạt quỳ đã hứng gió lạnh, mấy ngày nay vẫn luôn đau đầu, phải ở trong phòng nghỉ ngơi." Đại Diêu thị cũng hơi không giữ nổi mặt mũi.

Tống Tuân của Nhị phòng tới, Thắng ca nhi và Uy ca nhi của Tam phòng cũng tới, hài tử Tứ phòng còn nhỏ thì không nói, nhưng chỉ có Đại phòng của bà ta...

Ôi, Đạt ca nhi còn nhỏ, không thích hợp đến xem những trường hợp thế này, nhưng Hiển ca nhi là trưởng tôn Đại phòng, theo lý nên đến đây lập uy cho muội muội đã xuất giá.

"Không phải nó bắt chước rùa đen rụt đầu trốn trong nhà không muốn lộ mặt đấy chứ?" Tống Mãn Sơn hừ một tiếng, "Còn từng được đi học hai năm đấy, còn không hiểu chuyện bằng lão tử!"

Nụ cười trên mặt Đại Diêu thị càng cứng đờ.

Tống Mãn Sơn là ấu tử mà lão gia tử yêu thương, là người có thể tranh giành với Đại phòng.

Cho nên, khi Tống Mãn Sơn còn bé cũng được đưa đến học đường đọc sách, nhưng chỉ mới đến ngày đầu tiên đã khiến phu tử tức giận đến mức đổ bệnh.

Ở nhà một năm, sau đó lại được đưa đến học đường lần nữa. Lần này ở lại lâu hơn một chút, khoảng chừng ba tháng. Thế nhưng trong ba tháng đó, hắn ta đã biến tất cả bọn nhỏ trong trường tư thục thành tiểu đệ của mình, lời nói còn có trọng lượng hơn cả phu tử. Vì vậy... vinh quang được khuyên nghỉ.

Nhưng lão gia tử cảm thấy hắn ta quá ngốc nghếch, ngoại hình cũng không giống người có thể làm ruộng mà kiếm sống, không đọc sách không được, e rằng sau này sẽ thành một tên du thủ du thực, cho nên qua một năm nữa lại đi cầu học. Đương nhiên lần này lão gia tử xuống tay tàn nhẫn, trói hắn ta lại bắt phải nghe giảng.

Phu tử vẫn là vị phu tử đó, đương nhiên cũng không mấy để ý đến hắn ta.

Tống Mãn Sơn cũng thành thật học hành ba năm, sau khi có thể nhận biết mấy chữ cơ bản thì lập tức bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu.

Còn Hiển ca nhi thì khác, hoàn toàn tương phản với Tống Mãn Sơn.

Hai thúc cháu chỉ kém nhau hai, ba tuổi, cho nên sau khi Tống Mãn Sơn trì hoãn hai, ba năm, hắn ta cũng đi học cùng Tống Hiển.

Ở trường, phu tử khích lệ Tống Hiển một câu, đương nhiên muốn chê bai Tống Mãn Sơn một tiếng, cho nên hai người từ nhỏ đã không hợp nhau. Hơn nữa trong mắt Tống Mãn Sơn, tiểu tử Tống Hiển này không hề thông minh chút nào, phu tử khen Đại chất tử của hắn ta hoàn toàn chính là vì cố ý báo thù riêng, muốn khiến hắn ta khó chịu trong lòng!

Nhưng Tống Hiển lại còn lên mặt khoe khoang khiến hắn ta không vui, sau khi về nhà thậm chí còn dẫm lên mặt mũi của hắn ta mà tranh giành hảo cảm trước mặt lão gia tử!

Sao có thể nhịn được?

Cho nên hắn ta đã đánh Tống Hiển mấy lần, cả công khai lẫn lén lút, sau đó Tống Hiển mới biết ngoan ngoãn.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 137: Trộm bánh ú


Tuy nói bây giờ, thúc chất hai người ai nấy đều đã thành gia lập nghiệp, nhưng Tống Mãn Sơn vẫn nhìn chất tử không vừa mắt.

Đương nhiên, Tống Hiển cũng giống vậy, cảm thấy thúc thúc này của hắn ta tầm thường, quê mùa.

Đại Diêu thị vô cùng chột dạ.

Cười gượng mấy tiếng, không đáp lại lời Tống Mãn Sơn nói.

"Trong nhà còn có ai không? Rùa tôn tử Tống Hiển kia đừng nhân lúc chúng ta không ở nhà mà ăn vụng bánh ú đấy nhé?" Tống Mãn Sơn đột nhiên nói.

Tống Anh cũng sửng sốt, nhíu chặt mày.

Tống Hiển... thật sự có khả năng sẽ làm như vậy.

"Tiểu tử khốn nạn! Ngươi mắng ai đấy!?" Lão gia tử đột nhiên vỗ một cái vào đầu Tống Mãn Sơn.

Tống Hiển là rùa tôn tử thì ông là cái gì?! Lão rùa sao?!

Vậy rùa nhi tử này có thể dùng đầu óc lúc nói chuyện được không?!

"Cha, ta chỉ thuận miệng thôi!" Tống Mãn Sơn ôm đầu hừ một tiếng, "Chẳng lẽ người không biết tôn tử của người là loại người gì sao? Chính là một kẻ bại hoại! Người nhìn đi, chúng ta đều không ở nhà, chắc chắn hắn sẽ làm chuyện xấu!"

Lão gia tử tức giận không thôi: "Ngươi không thể nghĩ tốt một chút sao! Hiển ca nhi từ nhỏ đã đọc sách hiểu lý lẽ, sao có thể làm ra loại hành vi trộm cắp này chứ! Từ nhỏ đến lớn, số lần ngươi náo loạn không biết còn nhiều hơn hắn bao nhiêu lần đấy! Còn có mặt mũi mà nói hắn nữa à!"

"Đúng vậy Tứ đệ, Hiển ca nhi nhà ta sẽ không trộm đồ đâu." Nhi tử cũng cần có thể diện.

"Các ngươi cứ bênh hắn đi! Nếu không chúng ta về nhà nhìn một cái, nếu bánh ú không thiếu một cái nào, ta làm thúc thúc sẽ quỳ xuống xin lỗi hắn!" Tống Mãn Sơn lập tức không vui, "Ta còn không hiểu hắn chắc? Hắn chính là loại người thích lén lút làm chuyện xấu nhất. Trước đây có thể chạy tới ép Nhị Nha đầu nói ra công thức bí mật, bây giờ trộm mấy cái bánh ú chẳng phải rất bình thường sao?"

Tuyệt đối không thể nào có chuyện không trộm cái nào được!

Tống Hiển không ra tay, Bùi thị cũng sẽ ra tay!

Bây giờ dù sao cũng đã tới từ đường, cho nên, gần như tất cả mọi người trong nhà đều tới, chỉ có Đạt ca nhi và Võ ca nhi Tam phòng mới mười tuổi ra ngoài chơi, cho nên ở nhà ngoại trừ hai phu thê Tống Hiển thì chỉ có Khang ca nhi của Tứ phòng, lão thái thái và Tam Nha đầu của Tam phòng.

Già già trẻ trẻ không có một ai có thể chế trụ được Tống Hiển.

Lão gia tử quay đầu nhìn Tống Anh một cái, thấy nàng nhíu mày, hiển nhiên là tán đồng với lời lão Tứ thì càng giận sôi máu.

Tôn tử của Tống gia ông có thể là loại người này sao?!

Không quá một lát, Lưu thị đã bị đánh xong.

Hai mắt vừa đảo đã đau đến ngất xỉu.

Trước khi đánh đã bồi thường bạc nên người Tống gia lập tức rời đi.

Tống Anh hoàn toàn không tin tưởng Tống Hiển chút nào, nhưng người Tống gia vừa mới đồng tâm hiệp lực làm chủ cho nàng, nếu nàng lập tức trở mặt thì có vẻ vô tình vô nghĩa.

Hơn nữa, chuyện ở nhà cũng không thể thay đổi được, cho nên nàng không thúc giục mọi người về nhà xem.

Lúc này, ai nấy đều vô cùng thành thật đi theo lão gia tử trở về.

Chỉ là vừa bước sân, lão gia tử đã đứng sững như trời trồng.

Lão thái thái ôm Khang ca nhi, nhìn thấy lão gia tử về thì ánh mắt lập lòe, không hề hé răng, trông như thể bà không tồn tại.

Tam Nha của Tam phòng đang trốn trong một góc run rẩy.

Tiêu thị vội vàng đi tới: "Nha đầu ngươi khóc lóc cái gì? Chuyện gì đã xảy ra? Nhân bánh ú đi đâu hết rồi?!"

Dứt lời, vỗ mạnh một cái lên người Tam Nha.

Đó đều là bạc đấy, lỡ như Tống Anh trách cứ nha đầu nhà bà ta không giữ được đồ tốt, bắt bà ta bồi thường tiền thì phải làm sao?!

Tống Anh nhíu mày: "Tam thẩm, chuyện gì cũng phải từ từ. Tam muội tuổi nhỏ, nếu có kẻ cắp tới nhà trộm đồ, sao nàng có thể ngăn được?"

Tam muội này cũng là một đứa bé đáng thương.

Tống gia không đến mức khiến tôn nữ phải đói chết, nhưng Tam phòng có tới ba nhi tử, bình thường ít nhiều sẽ lơ là khuê nữ, y phục nàng mặc trên người đều là đồ thừa của ba ca ca chắp vá lại, cũ kỹ, xám xịt.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 138: Bồi thường


Tam Nha ấm ức òa khóc.

"Nương! Đừng trách ta, đừng trách ta! Đại ca dẫn người tới mang hết nhân bánh ú đi rồi! Đều là hắn làm! Ta ngăn cản, hắn còn đẩy ta, nói ta đừng quản nhiều!" Tam Nha khóc nức nở.

Thật ra Tống Anh đã nghĩ tới tình huống này, vậy nên khi nghe thấy lời này cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ quay đầu nhìn lão gia tử.

Khuôn mặt già nua của lão gia tử nhất thời đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ.

"Nói cho rõ ràng! Một mình hắn có thể mang nhiều bánh ú như vậy đi sao? Cả cái thôn này có ai không biết bánh ú là của Nhị Nha, ai lại giúp hắn chứ!?" Lão gia tử cả giận.

Người trong thôn đa phần đều sợ đắc tội người khác, hơn nữa thật sự không có mấy người thấy tiền là sáng mắt.

Ai sẽ làm như vậy chứ?!

Nhưng nếu là người ngoài thôn, sao có thể đoán trước được lúc này người Tống gia bọn họ đều đến từ đường với Lý gia chứ? Trong thời gian ngắn như vậy, hoàn toàn không kịp đến đây mang bánh đi, đúng không?!

Tam Nha sợ tới mức co rụt đầu lại, khóc đến độ không thở nổi.

Lão gia tử thấy Tam Nha không thể nói rõ được thì nhìn chằm chằm lão thái thái.

Mã thị bị ông nhìn chằm chằm đến mức sởn gai ốc, đành phải nói: "Là mấy kẻ Bao vô lại."

"Ta chửi chết tổ tông hắn! Tên chó chết Bao vô lại kia tốt như vậy sao?!" Tống Mãn Sơn lập tức nhảy dựng lên, "Cha, tôn tử của người đúng là không ra gì! Ba ngày trước ta mới đánh Bao vô lại một trận, kết quả hắn lập tức đi tìm người ta nhờ hỗ trợ trộm đồ. Còn có nhân tính hay không? Có phải người Tống gia ta hay không!?"

Thế này chẳng phải là đánh thẳng vào mặt hắn ta sao?!

Được lắm, hôm trước hắn ta oai phong hiển hách đánh Bao vô lại đến mức ôm đầu khóc rống, Tống Hiển lại sau lưng qua đó trấn an rồi vui vẻ bàn chuyện làm ăn với người ta?

Tống Mãn Sơn cảm thấy cả người đều không ổn.

Không biết Bao vô lại kia chê cười sau lưng hắn ta như thế nào đâu!

Tống Hiển chính là chất tử ruột của hắn ta, chất tử ruột cũng không ủng hộ hắn ta, nếu bị truyền ra ngoài, uy nghiêm của hắn ta sẽ mất sạch!

"Gia gia, người xem nên xử lý chuyện này như thế nào?" Tống Anh thản nhiên nói mấy chữ đơn giản.

Mặt mũi Đại Diêu thị lúc này đã hoàn toàn trắng bệch, Tống Phúc Sơn cũng như vậy, trông cực kỳ bối rối.

"Bọn ta sẽ bồi thường! Số bánh ú đó bao nhiêu tiền, ta bỏ tiền ra mua trước." Lão gia tử cắn răng nói.

Tuy Tống Anh là khuê nữ của Tống gia nhưng đã nói rõ gói bánh ú là chuyện làm ăn với Tống gia, nàng trả tiền công để thuê người Tống gia làm việc.

Lúc này làm mất đồ, nếu không bồi thường, mặt già của ông sẽ không giữ được!

Tống Anh cười cười: "A gia, vậy người định bồi thường bao nhiêu?"

"Một ngày ngươi có thể bán bao nhiêu cái bánh ú thì bồi thường bấy nhiêu." Lão gia tử nói.

Đại Diêu thị muốn ngất xỉu.

Tất cả bánh ú của Tống Anh, ngoại trừ số bánh cất trong phòng của Nhị phòng được khóa lại thì số còn lại để bên ngoài, dù đã gói xong hay chưa gói, đều không còn nữa!

Phải tốn bao nhiêu bạc chứ? E rằng phải đến mười mấy, hai mươi lượng!

"A gia, ta và Duyệt Phong Lâu trong huyện đã ký khế ước, trên khế ước cũng viết rõ mỗi ngày phải giao 5000 cái, nếu tới hạn không giao thì phải bồi thường 100 lượng bạc. Người cảm thấy trong nhà hiện giờ có thể bồi thường số tiền này sao?" Tống Anh hỏi.

Ngoại trừ bánh ú cực phẩm, các loại bánh ú khác một ngày bán được ít nhất 15 lượng, nàng kiếm được hơn 4 lượng. Nhưng Duyệt Phong Lâu có thanh danh tốt, nếu không giao bánh, Duyệt Phong Lâu không có bánh để bán, thứ tổn thất chính là thanh danh, tiền bồi thường hiển nhiên sẽ cao hơn một chút.

Đương nhiên, Duyệt Phong Lâu cũng nói nếu không giao bánh ú bình thường mà chỉ giao bánh ú cực phẩm thì chỉ cần bồi thường 20 lượng là đủ rồi.

Nhưng vào thời điểm này, tất nhiên nàng sẽ không chuyện lớn hóa nhỏ.

"100 lượng!?" Đại Diêu thị trợn trắng mắt, choáng váng đầu óc, cả người lảo đảo được Tống Phúc Sơn đỡ lấy, "Nhị Nha... bây giờ sắc trời còn sớm, ngươi xem... bọn ta lập tức tìm người gói phụ có được không?"

"Cũng được, nhưng mà ta luôn phải chuẩn bị sẵn nguyên liệu làm nhân bánh trước một ngày. Đại bá có thể tìm đủ nguyên liệu ngay lập tức không? Cho dù tìm đủ, ta lập tức đi làm thì nhanh nhất cũng phải đến nửa đêm mới chuẩn bị xong phần nhân. Sáng sớm mai sẽ có người tới lấy bánh ú. Chỉ trong ba canh giờ ngắn ngủi, cần bao nhiêu người mới có thể gói đủ 5000 cái bánh ú? Đại bá có nghĩ đến chuyện này chưa?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 139: Mỡ heo che mờ mắt


Bây giờ quả thực vẫn còn sớm, ngâm gạo nếp vẫn kịp, đây cũng là nguyên nhân nàng chưa sốt ruột.

Nhưng nàng chưa sốt ruột không có nghĩa là không trách Tống Hiển.

Cho nên chuyện này nàng nhất định phải nói thật nghiêm trọng, nhất định phải khiến lão gia tử cho nàng một công đạo.

"Cha, để Đại ca đi mua nguyên liệu cho Nhị Nha, Đại tẩu đi hỏi mọi người trong thôn xem giữa đêm có ai đồng ý đến đây phụ gói bánh ú suốt đêm hay không, cho nhiều tiền chút là được. Chút tiền ấy chắc chắn Đại tẩu trả nổi đúng không? Ta đi tìm Bao vô lại và Hiển ca nhi!" Tống Mãn Sơn lập tức quyết định nói.

Sắc mặt Lão gia tử không tốt lắm: "Hắn muốn đưa bánh ú cho Bùi gia đi bán à?"

"Còn không phải là vậy sao? Hôm đó hắn nói Bùi gia có cửa hàng điểm tâm, đến đúng hôm Tết Đoan Ngọ sẽ mang bánh ú ra bán với giá cao... Nhưng bây giờ cũng đã qua Đoan Ngọ rồi, chắc chắn không thể bán chạy bằng hôm Tết được, cho nên chỉ trong chốc lát, hắn cũng không thể bán hết được. Ta dẫn người đi tìm, không chừng còn có thể mang về một chút." Tống Mãn Sơn nói tiếp.

"Vậy ngươi mau đi tìm đi." Lão gia tử cũng hơi sốt ruột, thấy Tống Mãn Sơn nhấc chân lên thì vội vàng nói thêm: "Không thể làm lớn chuyện, nếu hắn thật sự không chịu về thì cũng không thể đánh nhau, đả thương người khác."

Tính tình nhi tử này của ông rất hung hăng, sợ hắn sẽ náo loạn khắp Bùi gia.

Đến lúc đó, thông gia chẳng phải sẽ thành kẻ thù sao?

Tốt nhất là có thể khuyên người trở về, có gì thì từ từ nói...

Tống Mãn Sơn cong môi cười: "Cha, sao người lại ngốc như vậy chứ? Tống Hiển đã dám trộm bánh ú, chẳng lẽ lại chịu nghe lời ta nói ư? Vẫn phải đánh hắn mấy cái, tốt nhất lấy gậy rồi dùng hết sức đánh hắn. Ta chính là trưởng bối, ai dám ngăn cản? Bùi thị kia thấy nam nhân của mình bị đánh sẽ mềm lòng. Như thế chẳng phải chuyện này được giải quyết rồi sao?"

Dứt lời, không đợi lão gia tử phản bác, hắn lập tức rời đi.

Tống Kim Sơn nghĩ nghĩ: "Cha, ta đi với Tứ đệ!"

Hắn đến làm chủ cho khuê nữ của hắn!

Lão gia tử nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng không tiện nói gì nữa.

Trông hơi suy sụp tinh thần.

Ông luôn muốn giữ thể diện, mấy năm nay ở trong thôn cũng có chút uy vọng, có ai mà không nể mặt ông mấy phần? Vậy mà không ngờ hôm nay tôn tử ông lại đi trộm đồ của tôn nữ để trợ cấp cho Bùi gia...

Trở thành trò cười!

Lão gia tử không dám nhìn Tống Anh, dù sao cũng hơi chột dạ.

Vẻ mặt Đại Diêu thị như đưa đám: "Nhị Nha! Nhị ca ngươi là tên hồ đồ, trở về ta nhất định sẽ đánh hắn! Chuyện bánh ú... ngươi xem có thể trì hoãn một chút không? Ta lập tức đi tìm người hỗ trợ, ngươi xem có được không..."

Nếu lựa chọn bồi thường bạc thì phải làm sao?

Lấy đâu ra 100 lượng cho nàng!

Trong lòng Đại Diêu thị thật sự hận chết Bùi thị, Bùi thị mang thai vốn là hỉ sự, nhưng bây giờ bà ta chỉ thấy Bùi thị là tiểu yêu tinh!

Vậy mà lại lừa gạt nam nhân của mình lấy đồ của tiểu cô mang về nhà mẹ đẻ bán, có còn biết xấu hổ hay không hả!

"Đại bá nương, ba ngày nay người bận rộn giúp ta, lòng ta rất cảm kích, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Bánh ú đã ký khế ước với Duyệt Phong Lâu, ta không làm chủ được, bảo ta làm lại một mẻ nhân khác, ta cũng không ngại phiền phức. Thế nhưng trong chuyện này, Đại ca quả thực rất vô đạo đức, cho dù có bổ sung đủ bánh ú thì vẫn phải cho ta một lời giải thích, có đúng không?" Tống Anh nói.

"Đúng đúng, đương nhiên phải cho ngươi một lời giải thích. Chờ hắn trở về, ta nhất định sẽ bảo hắn quỳ! Đều là mụ la sát nhà hắn xúi giục chuyện này! Trước đây Hiển ca nhi nhà ta rất tốt, ai biết tại sao lần này lại bị mỡ heo che mờ mắt như thế chứ!?" Đại Diêu thị lau nước mắt nói.

Không phải mỡ heo che mờ mắt mà là bạc che mờ mắt.

"Còn nữa." Tống Anh trông vô cùng lạnh lùng, "Nếu Đại ca mang bánh ú bình thường đi giả mạo thành bánh ú hoàng kim cực phẩm để lừa bán cho bá tánh thì ta sẽ báo quan."

"Gì?! Báo quan!?" Đại Diêu thị và Tống Phúc Sơn đều sửng sốt.
 
Back
Top Bottom