Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 150: Quá khó


Tống Anh cũng rất chịu chi, đổi toàn bộ hàng rào tre trước tiền viện thành tường vây xây bằng gạch xanh, chuyển mấy cây trúc đến cửa, mỗi lần có gió thổi qua, cành lá đung đưa trông rất đẹp. Càng quan trọng hơn là đối với các thôn dân được mời đến giúp đỡ mấy ngày nay, Tống Anh hào phóng đến mức khiến người ta kích động.

Thôn bọn họ cũng tương đối tốt, những nhà có điều kiện thì một tháng có thể ăn dăm ba bữa thịt, nhà khó khăn nhất thì một, hai năm ăn một lần. Thế nhưng mấy ngày làm việc ở nhà Tống Anh, bữa nào cũng có thịt và màn thầu, đãi ngộ cực kỳ tốt, không có ai không giơ ngón cái.

Lý gia sống gần nhà Tống Anh, trước đây lúc Tống Anh làm nhân bánh ú dường như đều giấu kỹ, tuy cũng ngửi thấy mùi thịt nhưng không phải quá nhiều.

Nhưng mấy ngày nay, nàng đặt bếp lò ngoài sân, mùi thịt bay rất xa.

Tương phản với Tống Anh, mấy ngày nay Lý gia cực kỳ khổ sở.

Trong lòng Lý Tiến Bảo thật sự hận chết Tống Anh.

Cha hắn ta nửa chết nửa sống nằm trên giường, tuy lúc đó đã điều trị ngoại thương nhưng nội thương vẫn còn, lại nhiễm phong hàn, mỗi ngày đều vô tri vô giác uống nước thuốc.

Bạc trong nhà đều do nãi nãi giữ, nhưng dù sao trong nhà cũng phải chi tiêu, cho nên nãi nãi cũng không có bao nhiêu, gần đây cũng không còn để ý đến hắn ta, còn tiền riêng của nương hắn ta đều dùng để bồi thường cho Tống Anh...

Cho nên thời gian này, một miếng thịt vụn cũng không có để ăn!

Tống Anh thì sao? Cầm tiền của nương hắn ta ăn sung mặc sướng, sao trong lòng hắn ta có thể không tức giận?

Nhưng ngoài tức giận, ít nhiều cũng có hơi động lòng.

Tống Anh...

Không giống trước đây.

Từ khi nàng từ kinh thành trở về, ban đầu chỉ là dã nha đầu ăn nhờ ở đậu, cho dù xuất giá thì Tống gia cũng không cho bao nhiêu của hồi môn.

Nhưng bây giờ nàng có công thức bánh ú, mặc dù năm sau không kiếm được tiền nhưng bây giờ trong tay vẫn có tiền, mua một hơi hai mươi mẫu đất! Đây chính là một khoản cực lớn đấy!

Hơn nữa, tuy rằng Tống Anh đã xuất giá, nhưng trên thực tế cũng không có nhà chồng.

Ngoại trừ đứa nhỏ nhặt được bên ngoài, không có lấy một người có quan hệ với Hoắc gia.

Nói cách khác, nếu sau này Tống Anh xuất giá, không ai có thể ngăn cản, hơn nữa đồ của nàng... đều có thể mang đi!

Đương nhiên, tiền đề là Tống Anh không để lại cho đứa con hoang kia tí gì.

Con hoang...

Lý Tiến Bảo băn khoăn suy nghĩ mấy ngày.

Hôm đó hắn ta trùng hợp nhìn thấy Hoắc Lâm chán nản cõng đồ vật kỳ quái trên lưng đi về nhà, trong lòng sửng sốt, theo bản năng tiến lên chặn trước mặt Hoắc Lâm.

Toàn bộ rễ của nhân sâm tinh đều héo rũ.

Trong đầu chỉ còn lại mấy chữ: Nhân chi sơ, tính bản thiện*.

* Nhân chi sơ, tính bản thiện: câu đầu tiên trong Tam Tự Kinh - sách vỡ lòng của trẻ con Trung Quốc, có nghĩa là "Ban đầu khi sinh ra, con người vốn lương thiện"

Quá khó! Tam Tự Kinh đúng là quá khó!

Nhưng phu tử nói muốn đậu Trạng Nguyên thì không chỉ phải học Tam Tự Kinh mà còn phải học nhiều thứ khác nữa, số sách chồng lên nhau có thể lấp kín nó!

Rất có thể nó sẽ trở thành tiểu yêu tinh đầu tiên trong lịch sử linh vật vì đọc sách quá nhiều mà bị tức chết...

"Lâm ca nhi?" Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói.

Hoắc Lâm cau mày ngẩng lên nhìn: "Ngươi là ai? Trông có hơi quen mắt."

"Ngươi có thể gọi ta là Lý thúc thúc." Lý Tiến Bảo mặt dày nói.

Tuy rằng hắn ta chỉ lớn hơn Tống Anh một chút, nhưng... Tống Anh là nương của tiểu tử này, vậy hắn ta tự xưng là thúc thúc cũng không sai.

Nhân sâm tinh vừa nghe vậy thì nhất thời không vui.

"Tuổi của ngươi phải gọi ta là ông cố, cố, cố... cố tổ, gọi tắt là lão tổ tông mới đúng!" Nhân sâm tinh tức giận hừ hừ.

Mở miệng bảo nó gọi là thúc thúc? Dựa vào đâu chứ!

Lý Tiến Bảo thu lại nụ cười.

"Nương ngươi dạy dỗ ngươi thế nào vậy? Nhìn cũng đã năm, sáu tuổi rồi, một chút lễ nghĩa cũng không hiểu." Lý Tiến Bảo nhíu mày, nghĩ nghĩ, hòa hoãn mấy phần, "Nhưng không sao, sau này ngươi học cho tốt là được."

"..." Hoắc Lâm bĩu môi.

Nương nó đi đâu rồi? Mau tới đây đi, người này có bệnh!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 151: Hài tử xui xẻo


Trong lòng Hoắc Lâm đã xếp Lý Tiến Bảo vào loại "không thể lui tới" kia.

Nó là linh vật, ngày thường lấy thiền định làm chủ, có năng lực phán đoán trời sinh lợi hại hơn vài phần so với người khác.

Giống như đối với Tống Anh, mặc dù nó luôn mồm gọi nàng là đồ xấu xa, nhưng trên thực tế, chỉ có chính nó mới biết, trên người Tống Anh có một loại hương thơm rất dễ ngửi, hơn nữa, khí chất của Tống Anh cũng rất ôn hoà, có thể giúp cho nó cảm giác được an tâm, nếu không thì lúc trước nó sẽ không dứt khoát ở lại như vậy.

Lại nói đến những người khác của Tống gia, tuy khí chất quanh người có hơi hung dữ, nhưng đa số đều rất thân thiện thoải mái.

Nhưng tên Lý Tiến Bảo trước mặt này khiến cho nó cảm giác có hơi khó chịu.

Cho dù nó không đặc biệt dùng đạo hạnh của mình để nhìn công đức của người khác, nó cũng có thể cảm nhận được tính tình người này không tốt!

Tất nhiên, đạo hạnh của nó không sâu, thiên phú cũng là lúc linh lúc không linh.

"Lâm ca nhi, nương ngươi đối xử với ngươi như thế nào?" Lý Tiến Bảo lại hỏi.

Hoắc Lâm càng cảm thấy Lý Tiến Bảo kỳ quái: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đoạt nương với ta à? Vậy không được, dáng vẻ của ngươi quá xấu xí, không giống người một nhà với ta, nhận ngươi làm tằng tằng tằng tằng tằng… tằng tôn tử đã khiến ta rất tủi thân rồi, tuyệt đối không thể nhận ngươi làm đệ đệ."

Lời nói này làm cho Lý Tiến Bảo nghẹn đến mức muốn đánh người.

Thật đúng là hài tử xui xẻo!

"Ta chỉ muốn hỏi nương ngươi có đối xử tốt với ngươi hay không mà thôi, dù sao thì ngươi cũng không phải hài tử do mẫu thân ngươi sinh ra, nàng lại thủ tiết khi còn trẻ tuổi, tất nhiên sẽ có lúc cảm xúc không ổn định, nếu xả giận lên người ngươi, mong ngươi thông cảm một chút." Lý Tiến Bảo nói một hơi.

Hoắc Lâm nghe vậy thì hiểu rõ.

"Ngươi dám nói xấu nương ta!" Hoắc Lâm giận dữ trợn mắt nhìn: "Phu tử nói rằng quân tử không thể nói xấu sau lưng người khác, tiểu tử thối hôm qua nói xấu sau lưng ta đã bị phu tử gõ cho một gậy, nhìn dáng vẻ này, ngươi cũng cần phu tử quản giáo lại rồi!"

Lý Tiến Bảo nghe vậy chỉ cảm thấy da đầu muốn nổ tung, rất muốn kéo một nhúm tóc trên đỉnh đầu tên tiểu tử thối kia, hung hăng giáo huấn nó một phen!

"Trong học đường có người nói xấu ngươi à?" Lý Tiến Bảo kiên nhẫn hỏi.

"Đúng vậy, luôn có một đám nhóc tì không hiểu chuyện nói ta không cha không mẹ, nhưng phu tử đã đánh bọn họ đến mức mông nở hoa rồi." Về điểm này, Hoắc Lâm rất hài lòng.

Phu tử của loài người, thật sự là người tốt.

Mặc dù họ luôn cầu toàn, còn luôn bày ra bộ mặt hung dữ, nhưng rất chính trực.

Khiến cho nó nhớ tới gia gia đã qua đời của mình kia.

"Ngươi có muốn để cho người khác không nói ngươi như vậy nữa không?" Lý Tiến Bảo lại nói.

"Ngươi có cách sao?" Tiểu nhân sâm nhíu mày, hỏi.

Mặc dù phu tử rất tốt, nhưng…

Quả thật đám nhóc tì kia cũng khá tốt.

Mặc dù vẻ ngoài của những tiểu gia hoả đó không được đẹp như nó, nhưng đều chơi rất vui, khi ở bên bọn họ, dường như còn thú vị hơn việc nằm dưới đất phơi nắng.

Chỉ là…

Sẽ có mấy người luôn ghen ghét vẻ đẹp của nó.

"Bọn họ bắt nạt ngươi là bởi vì ngươi không cha, nhưng nếu ngươi có cha thì sao?" Ánh mắt Lý Tiến Bảo chợt loé lên, cười nói.

Nhâm sâm tinh nhíu mày, rất rối rắm: "Như vậy không tốt lắm."

"Tại sao không tốt? Nếu ngươi có cha, sẽ có người dạy ngươi đọc sách, ngươi sẽ thoải mái hơn nhiều, hơn nữa, nương ngươi cũng không bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ…" Lý Tiến Bảo lại nói.

"Nhưng nương ta nói, cha ta đã chết, ông ấy được chôn ở trên đỉnh núi kia kìa, ngươi muốn đi xem không? Mặc dù có hơi khó khăn, nhưng nếu ta cố gắng thì vẫn có thể đào cha ta ra cho ngươi nhìn một cái, cha ta đã hoá thành xương cốt, mặc dù đào ra cũng không đủ thông minh, hơn nữa không có cơ duyên tốt nhất, cha ta cũng không thể di chuyển bằng xương cốt, cho dù có thể… Vậy khi cha ta trở về, nương ta càng vất vả hơn, chưa nói đến việc mỗi ngày đều phải lau xương cốt cho cha ta, còn phải thường xuyên phơi nắng, tránh bị mốc do ẩm ướt, mọc nấm hoặc có côn trùng…"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 152: Đào mỏ thật sự rất thảm


Nhân sâm tinh nói chuyện rất nghiêm túc, từng chữ một đều đang thách thức giới hạn của Lý Tiến Bảo.

Nói xong, sắc mặt của Lý Tiến Bảo cứng đờ.

"Ngươi đang đùa với ta à!?" Lý Tiến Bảo cắn răng nói.

Nhân sâm tinh cảm thấy khó hiểu: "Ngươi đúng là người vô lý, rõ ràng là ngươi đang muốn nói chuyện về cha ta, ta thậm chí còn định cho ngươi nhìn ông ấy một lần, vậy mà ngươi lại hung dữ với ta! Ngươi xấu xa như vậy sẽ phải chịu báo ứng cả đời, không, có lẽ là mấy kiếp, mười kiếp tiếp theo đều gặp xui xẻo và cực kỳ khốn khổ."

Nó nhìn thấy người này nói chuyện với mình nhã nhặn như vậy, còn tưởng là năng lực bẩm sinh của mình đã bị lệch hướng, dẫn đến đánh giá sai nhân phẩm của người ta, nhưng không ngờ hắn ta lại xấu xa như vậy.

Nó cũng đâu có nói gì sai?

Xương cốt bị đào lên sẽ hư hỏng nếu không được rửa sạch, phơi khô, thậm chí là đun lên thường xuyên.

Nếu cha nó không còn đẹp thì nương... chắc chắn sẽ không thích phải không?

Nhân sâm tinh bị đắm chìm trong suy nghĩ này.

Lý Tiến Bảo nhìn chằm chằm vào nó với ánh mắt u ám.

Ý của hắn ta là đi tìm cái tên đã chết Hoắc Nhung kia sao?

Hắn ta đang muốn nói với nó rằng đã đến lúc phải tìm một người cha mới!

"Ta không nói chuyện với ngươi nữa đâu! Ngươi rất đáng ghét!" Nhân sâm tinh chán ghét nói.

Nói xong, nó ôm cái túi nhỏ mà nương đã may cho nó và đi về nhà.

Lý Tiến Bảo cau có mặt mày nhìn theo bóng lưng của Hoắc Lâm. Một lúc sau, hắn ta lại đi quanh làng theo con đường quen thuộc, chỉ là, hắn ta chủ yếu đi đến những nơi mà bọn trẻ trong làng thường lui tới, chẳng hạn như hàng cây dưới chân núi, có những sợi dây gai buộc trên cây, vài đứa trẻ đang đu dây, còn có mấy tiểu cô nương đang đào rau dại.

Tất nhiên, không thiếu một đám trẻ trèo lên cây như những chú khỉ.

Hắn ta vừa xuất hiện, liền có vài tiểu nam hài chạy tới bên cạnh hắn.

"Tiến Bảo huynh! Đã lâu rồi huynh không tới chơi với chúng ta!" Mấy đứa nhỏ hào hứng nói.

Lý Tiến Bảo khác với những ca ca khác, hắn ta rất thích chơi với bọn chúng, còn thường xuyên đổi trứng chim để lấy kẹo với bọn chúng. Trước đây, Lý Tiến Bảo có rất nhiều bánh kẹo vì nương của hắn rất thương hắn, đều dành cho hắn những thứ tốt nhất.

Tống Đạt do dự nhìn qua, không muốn bước tới.

Nhưng những đứa trẻ khác đều là bằng hữu của hắn, nếu hắn không đi, sợ là chúng sẽ không vui.

Nhưng nếu hắn tiến lên, khi về nhà, nương sẽ lại đánh hắn vì sợ hắn lại gây rắc rối. Nhị tỷ của hắn cũng không phải là người dễ chọc, đại ca của hắn bị đuổi lên núi để đào mỏ vì đắc tội nhị tỷ. Ngày nào nương cũng khóc, cho nên...

Đào mỏ thật sự rất thảm.

Nghĩ đến đây, bước chân của Tống Đạt lại dừng lại.

Lý Tiến Bảo nhìn thấy Tống Đạt, cũng không nói nhiều, chỉ đi tìm thủ lĩnh của đám trẻ.

Thủ lĩnh là đứa trẻ tên Ngưu Sơn Sơn, trông có vẻ mạnh nhất.

"Tiến Bảo huynh, đã lâu huynh không đến, đệ nghe nói nương của huynh bị đánh, huynh đừng buồn, nương của đệ nói vết thương không nặng lắm, một thời gian nữa sẽ không sao đâu." Ngưu Sơn Sơn nói một cách nghiêm túc.

Khi Lý Tiến Bảo nghe những lời này, hắn ta không mấy vui vẻ.

Điều hắn ta ghét nhất bây giờ là mọi người nhắc đến cha nương hắn.

"Gần đây ta bận, nhưng không sao..." Lý Tiến Bảo cười châm biếm: "Sơn Sơn, đệ có quen Hoắc Lâm không?"

"Hoắc Lâm?" Ngưu Sơn Sơn ngơ ngác một lúc: "Ồ, huynh đang nói tới Lâm ca nhi của Hoắc gia đúng không? Đệ biết, nương của đệ nói đệ ấy rất giống tiên đồng từ trên trời xuống, rất đẹp! Đệ ấy chỉ là một đứa trẻ, đệ lại lớn hơn đệ ấy rất nhiều nên không có nhiều cơ hội để trò chuyện với đệ ấy, nhưng nương của đệ cũng nói rằng đệ ấy là con của một người lương thiện, nên sau này phải chăm sóc đệ ấy nhiều hơn."

Lý Tiến Bảo cau mày.

Người lương thiện sao?

Không phải chỉ là gửi ít tiền về cho thôn sao? Đã làm được việc tốt gì? Hơn nữa, tiền đó cũng không rơi vào tay bọn họ, nếu thật sự làm chuyện tốt, sao không thấy Hoắc Nhung gửi tiền trực tiếp cho bọn họ?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 153: Sợ nữ nhân


Lý Tiến Bảo không cảm thấy Hoắc Nhung có chỗ nào tốt.

Tất nhiên, trước đây hắn ta cũng cảm thấy như vậy, xem như một tên ngốc tốt bụng, nhưng sau khi Tống Anh gả qua đây, hắn ta lập tức cảm thấy Hoắc Nhung không tốt.

Tặng bạc nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của người này, không chừng ngoại hình rất xấu xí, còn có chỗ bạc kia… Mỗi năm đưa về một trăm lượng bạc, nhiều như vậy, ai biết được có phải do trộm cướp hay không?

"Vậy à, lại nói tiếp, hôm nay ta nhìn thấy nó, thật sự là người…" Vẻ mặt Lý Tiến Bảo đầy đau khổ: "Thật sự trông không giống một hài tử tốt bụng! Nói xấu sau lưng cha mình, còn muốn đào thi thể của hắn ta, ta tốt bụng giáo huấn nó mấy câu, nó lại xúc phạm ta, ta muốn đánh nó để nó nhớ rõ hơn, nhưng ngại việc… Ta và Tống Anh có ít thù hận cá nhân, thật sự không dễ xuống tay, nếu không thì có vẻ như ta có thù ý riêng…"

Lời này vừa thốt ra, Ngưu Sơn Sơn lập tức nổi giận.

"Sao nó lại hư như vậy chứ? Tiến Bảo ca, ngươi đừng tức giận, quay về ta sẽ giúp ngươi giáo huấn nó!" Ngưu Sơn Sơn lập tức nói.

Lý đại ca là người mềm lòng nhất, trước đây, người xấu xí đó luôn bắt nạt Lý đại ca.

Nhưng bây giờ, người xấu xí đó đã là Hoắc đại tẩu, hắn ta cũng khó có thể trút giận thay cho Tiến Bảo ca.

"Vậy ngươi xuống tay nhẹ một chút, chỉ cần để nó biết sai là được rồi." Lý Tiến Bảo lại nói.

Lần trước là Ngưu Sơn Sơn dẫn theo một đám hài tử qua tìm Tống Anh, hiệu quả khá tốt, lúc ấy đánh cho Tống Anh bất tỉnh, vậy thì lần này, Hoắc Lâm cũng sẽ nhận được một bài học.

Đến lúc đó, Hoắc Lâm sẽ hiểu ra, rốt cuộc một hài tử không cha khổ cực đến mức nào.

Tốt nhất là khi khóc nhè bị hắn ta nhìn thấy, hắn ta lại dỗ dành mấy câu, đưa vài cái bánh kẹo, tự nhiên sẽ mềm lòng.

Không phải tiểu hài tử đều như vậy sao?

"Gần đây trong nhà ta có một số việc, chờ sau khi ổn định, lại mời các ngươi ăn kẹo." Lý Tiến Bảo nói.

Làm bạn với tiểu hài tử quả thật rất hữu ích.

Đám hài tử này, vì một cái kẹo, bảo bọn chúng xuống sông bắt cá tìm đồ ăn ngon cho hắn ta, bọn chúng đều liều mạng làm, căn bản không phân rõ tốt xấu.

Lý Tiến Bảo nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối ở chỗ của Ngưu Sơn Sơn, cho nên hắn ta có dáng vẻ "tin tưởng" hiếm có, ngược lại làm cho Ngưu Sơn Sơn ngại ngùng: "Không có kẹo cũng được! Nó đáng bị giáo huấn mà!"

Là hài tử của một người tốt bụng mà lại hư như vậy!

Lý Tiến Bảo hài lòng rời đi.

Tống Đạt không nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện, nhưng hắn nhớ, lần trước, hai người bọn họ cũng là dáng vẻ này.

Quả nhiên, sau khi Ngưu Sơn Sơn quay lại, hắn ta gọi mấy tiểu hài tử qua, nhỏ giọng thì thầm mấy câu, trong lời nói thể hiện ý định giáo huấn Hoắc Lâm.

Đám tiểu hài tử kia không phân biệt rõ thiện ác, giờ phút này chỉ biết nghe đại ca Ngưu Sơn Sơn này nói, huống hồ, Ngưu Sơn Sơn cũng giải thích rằng Hoắc Lâm là người xấu, chiếm tên tuổi của hài tử Hoắc gia, thế nhưng còn không biết hiếu thuận…

Sau khi Tống Đạt nghe xong, sắc mặt hắn ta đỏ bừng.

"Không thể bắt nạt Lâm ca nhi, nếu nhị tỷ ta biết các ngươi làm mà ta lại không ngăn cản, tỷ ấy sẽ đánh chết ta." Tống Đạt lập tức nói.

Lần trước sau khi đả thương nhị tỷ, không phải hắn từng bị nhị tỷ ném lại một cục đá vào đầu sao?

Hơn nữa…

Khoảng thời gian trước, trong nhà gói bánh ú, các huynh đệ đều làm hết sức, chỉ có mình hắn ta không được làm, trong lòng hắn ta không thoải mái, nhị ca, tam ca cũng nói chuyện với hắn, nói chỉ cần sau này hắn hướng về người trong nhà, tự nhiên sẽ không bị nhắm vào…

"Tống tiểu lục! Ngươi cũng thật là! Lớn như vậy còn sợ nữ nhân!" Các huynh đệ cười nhạo nói.

"Các ngươi không sợ sao? Nương ngươi cũng là nữ nhân mà!" Tống Đạt hừ một tiếng.

Hắn mới mười tuổi, nhị tỷ đã mười bảy, không sợ mới là lạ!

"Không sợ! Chúng ta không sợ!"

"Đúng! Ngày mai chúng ta sẽ đi giáo huấn Lâm ca nhi! Tống Đạt, ngươi thật đúng là tiểu tử ngốc, chẳng lẽ ngươi không muốn ăn kẹo bánh sao? Nếu ngươi không đi, khi Lý đại ca chia kẹo bánh sẽ không có phần của ngươi đâu!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 154: Đánh tới cửa


Vẻ mặt của mấy tiểu hài tử rất vui vẻ, giống như tìm được một công việc mới.

Tống Đạt có hơi sốt ruột: "Không được! Hoắc Lâm… Hoắc Lâm xem như là cháu ngoại của ta, nó còn nhỏ như vậy, chúng ta sẽ doạ sợ nó!"

Hoắc Lâm mới bao tuổi chứ? Thấp hơn hắn ta một cái đầu, đôi mắt đen láy đáng yêu, thỉnh thoảng đến nhà hắn ta cũng cười ngọt ngào với hắn ta, lúc trước bị các ca ca bỏ lại, sau đó thấy Hoắc Lâm đi chăn vịt, tiểu tử kia còn tốt bụng lấy một miếng thịt xông khói hấp cho hắn ta ăn.

Đó chính là thịt đấy, Hoắc Lâm nhỏ như vậy mà đã biết nhường cho lục cữu cữu là hắn.

"Cháu ngoại?" Ngưu Sơn Sơn cười một tiếng: "Đầu óc ngươi có bị gì không đấy? Không phải Lý đại ca đã nói rồi sao? Người xấu xí đó căn bản không phải là hài tử của Tống gia các ngươi, vậy nên Hoắc Lâm và ngươi không có quan hệ gì cả! Tống tiểu lục, ngươi thích đi thì đi, dù sao cũng không ngăn được chúng ta, nếu không thì ta cũng sẽ đánh ngươi."

"Đúng vậy, lần trước ta đã muốn đánh ngươi rồi, mấy người chúng ta đều ném đá vào người xấu xí đó, chỉ có ngươi là không! Nhưng cuối cùng, ngươi vẫn được chia bánh đường nhiều như chúng ta!" Lại có một tiểu hài tử nói.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mấy hài tử nhìn Tống Đạt đều không tốt lắm.

Mặt Tống Đạt nghẹn đến đỏ bừng.

"Nếu ngươi dám bắt nạt Hoắc Lâm, ta sẽ nói cho tứ thúc của ta, để cho hắn ta tới đánh các người!" Tống Đạt hung dữ nói.

Nhắc tới Tống Mãn Sơn, tiểu hài tử đều có hơi sợ hãi.

Nhưng cuối cùng vẫn là bánh đường chiếm thế thượng phong.

"Ngươi lừa ai chứ? Bây giờ tứ thúc ngươi đã lên huyện thành làm việc, hơn nữa, tứ thúc ngươi ghét huynh ruột của ngươi nhất, có thể thay ngươi tới đối phó chúng ta sao?" Ngưu Sơn Sơn hừ một tiếng, đẩy Tống Đạt ra.

Cơ thể Tống Đạt gầy yếu, "phịch" một cái đã ngã trên mặt đất.

Hắn nóng nảy, bò dậy đẩy lại Ngưu Sơn Sơn.

Đẩy đi đẩy lại.

Đánh nhau rồi.

Chờ đến khi Tống Đạt về nhà, trên mặt bầm tím, trên mũi còn dính máu, Đại Diệu thị kinh ngạc đến mức suýt chút nữa gào hỏng cả cổ.

"Con à! Đây là ai ra tay độc ác như vậy!" Đại Diêu thị cầm dao, muốn đi chém người.

"Nương! Là bọn Ngưu Sơn Sơn, ngày mai bọn chúng định đi đánh Lâm ca nhi, con nhìn thấy nên bắt đầu đánh nhau với bọn chúng…" Tống Đạt tủi thân nói.

Đại Diêu thị sửng sốt, bình tĩnh lại.

Là bởi vì Lâm ca nhi…

Xét về lương tâm, bà ta chắc chắn trách cứ Tống Anh, dù sao thì người bị sai đi đào mỏ chính là con trai của bà ta, tâm can bà ta mang thai mười tháng sinh ra, còn có căn nhà kia, mặc dù nói là dùng bạc của Tống Anh mua, nhưng đó cũng là lão gia tử nói tặng cho đại phòng bọn họ, nhưng cuối cùng lại đưa cho Tống Anh…

Sao có thể không trách chứ? Bà ta hận không thể chọc vào ngực Tống Anh hỏi một câu, nha đầu này sao lại nhẫn tâm như vậy.

Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, bà ta cũng biết là nhi tử của bà ta làm sai.

"Đạt ca nhi, con làm rất đúng." Đại Diêu thị thở dài.

Ánh mắt Tống Đạt sáng bừng: "Thật sao nương? Con còn tưởng rằng nương sẽ tức giận…"

Gần đây, nương nhắc tới nhị tỷ đều sẽ đen mặt, nhìn dáng vẻ rất không vui.

"Là nương không tốt, con làm rất đúng." Đại Diêu thị không thể không nói như vậy: "Ngưu Sơn Sơn kia đáng chết, lúc trước dẫn con theo làm loạn, bây giờ lại bắt nạt đến… Trên đầu Hoắc gia! Quay về… Nương dẫn con đi tìm Lâm ca nhi, nói chuyện với nhị tỷ con một lát, nếu không được thì ngày mai bảo các ca ca trong nhà tam thẩm của con đi cùng Lâm ca nhi, hung hăng đánh trả lại, cho con ta xả giận!"

Tiểu hài tử đánh nhau, trưởng bối như bà ta mang dao đi chém người cũng không thích hợp, trừ khi trong nhà không có huynh đệ…

Nhưng phía trên con bà ta có năm ca ca, lão đại lão nhị không ở đây, vậy còn có ba người mà, không phải sao!

Bắt nạt nhà bà ta không có ai sao?

Đánh nhi tử của bà ta? Ngày mai phải đánh lại!

Tối đó, Đại Diêu thị dẫn theo Tống Đạt tới nhà của Tống Anh.

Vừa vào cửa, bọn họ lập tức bị kinh ngạc bởi căn nhà được Tống Anh sửa chữa.

Mà Tống Anh, nhìn thấy Đại Diêu thị… Hùng hùng hổ hổ, trong lòng nhảy dựng lên, theo bản năng có cảm giác bị người đánh tới cửa…

Nàng gần đây…

Hẳn là không làm chuyện gì xấu nhỉ?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 155: Không phải nàng đánh!


Đối mặt với đại bá mẫu này, trong lòng Tống Anh vẫn hơi sợ hãi.

Dù sao thì nếu Đại Diêu thị tức giận, bà ta cũng có thể quét ngang nửa cái thôn, nàng lại là ngươi yêu thích giảng đạo lý, gặp phải một người mạnh mẽ như Đại Diêu thị, không vừa ý là muốn cầm dao chém người, nàng sợ cũng có lý.

Huống hồ, nàng vừa mới khiến Tống Hiển phải đi đào than đen.

Một tiểu ca nhi mặt trắng như vậy, bây giờ chắc là tay đầy bùn rồi? Hơn nữa, bây giờ thời tiết càng ngày càng nóng, sau ba tháng, Tống Hiển chắc chắn sẽ đen gấp mấy lần.

"Đại bá mẫu đến thật đúng lúc, người nếm thử nước trái cây này đi." Tống Anh rất khách sáo, bưng lên hai cốc nước trái cây quả đậu xanh.

Lúc trước, trước khi bán quả đậu xanh, nàng đã di chuyển và trồng hai cây này vào trong không gian.

Trong không gian còn có đồ vật khác, ngoài ít rau xanh, còn lại đều không lớn lắm, chỉ có quả đậu xanh này vẫn như cũ, gần đây rảnh rỗi nàng hái hết những quả đó xuống, số lượng không nhiều lắm, khoảng năm mươi cân, nàng đều làm thành mứt trái cây, cũng có thể ngâm làm nước trái cây.

Quả đậu xanh được trồng trong không gian, linh khí ngập tràn, vậy nên nhân sâm nhỏ vô cùng yêu thích.

Nhưng lúc này, nhân sâm nhỏ đã bị nàng đuổi vào phòng làm bài tập…

Đại Diêu thị ngượng ngùng cầm lên nếm thử, kinh ngạc liếc nhìn Tống Anh một cái: "Đây không phải mùi vị của quả đậu xanh sao? Ngươi thả bao nhiêu đường vào vậy? Thật lãng phí!"

"..." Tống Anh cong môi cười.

"Nương, uống ngon quá." Tống Đạt vội vàng nói một tiếng, mở to mắt.

"Vậy cho con hết đấy." Đại Diêu thị li.ếm môi, trực tiếp đặt cốc kia ở trước mặt Tống Đạt, lúc này mới nói với Tống Anh: "Nhị Nha, không phải sau này ngươi định dùng nước trái cây này để kiếm tiền chứ? Rất hiếm lạ, mùi vị cũng ngon, nhưng… Tước đây, ta nghe lão nhân trong nhà nói, nhà giàu có nhiều món ngon và rượu quý lắm, sợ rằng người ta cũng không vừa mắt thứ này, người thường thì… Một cốc này của ngươi, khả năng cũng không mua vì tiếc tiền?"

Bỏ nhiều đường như vậy, ít nhất cũng phải bán mười lượng một cốc nhỉ?

Nhưng mười lượng đủ cho ba người ăn một bữa mì, người bình thường đều sẽ tiếc tiền, không dám mua!

"Lâm ca nhi thích uống, trong nhà cũng còn thừa ít quả đậu xanh, đều để lại cho nó uống, không bán, cảm ơn đại bá mẫu nhắc nhở." Tống Anh nói.

Đại Diêu thị sửng sốt, sau đó cười: "Đúng vậy, ngươi cũng là người trải qua việc lớn trong đời, sao có thể không biết chuyện này, là ta lắm miệng."

Đại Diêu thị dịch mông hai cái, lại nói: "Hôm nay tới tìm ngươi… Là để ngươi nhìn xem vết thương này của Đạt ca nhi…"

Tống Anh đã sớm nhìn thấy, chỉ là không tiện chủ động mở miệng.

Giờ phút này, trong lòng nàng nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy Đại Diêu thị như tới đây để điều tra, nhưng vết thương này, thật sự không phải do nàng đánh mà?

"Vết thương này của nó… Là vì Lâm ca nhi mà bị thương." Đại Diêu thị lại nói, nói xong, cảm thấy lời này của bản thân có hơi kỳ quái, cười gượng một tiếng: "Chất nữ nhi à, cũng không phải ta muốn khoe công lao với ngươi, cũng không phải muốn ngươi đưa lễ vật cảm ơn, sự thật là Đạt ca nhi nhà ta và đám hài tử Ngưu Sơn Sơn đánh nhau, bởi vì nó muốn thuyết phục những hài tử đó đừng đánh Lâm ca nhi, ta cũng sợ trên đường Lâm ca nhi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên thông báo trước với ngươi một tiếng."

"Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, ta nghĩ, ngươi quay về tìm mấy đệ đệ của nhà tam thẩm ngươi nói chuyện, để bọn chúng che chở cho Lâm ca nhi lúc đi học, bảo đảm sẽ không bị bắt nạt." Đại Diêu thị lại nói.

Đại Diêu thị nói xong còn vỗ vỗ ngực.

Giống như là đang kiêu ngạo nói với Tống Anh rằng, đại phòng bà ta không phải là loại tiểu nhân ghi hận.

Tất nhiên, cho dù ghi hận, bà ta cũng sẽ lén lút, không đến mức bởi vì những chuyện trước đó mà cắt đứt quan hệ với Tống Anh.

Thật lòng mà nói, Tống Anh hơi hoảng sợ.

Rất kinh ngạc,

Không có gì khác, chính là bởi vì… Trên người Đại Diêu thị có đặc điểm của người thân tốt nhất, nhưng bây giờ, biểu hiện lại không hề chuyên nghiệp chút nào.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 156: Thay đổi


Trong trí nhớ của nguyên chủ, Đại Diêu thị là người rất thích bắt bẻ người khác, quá khứ nhìn Nguyễn thị không vừa mắt, khi chưa phân nhà, việc trong nhà đều ném tất cả cho Nguyễn thị.

Nếu trong nhà có thứ gì tốt, tất nhiên cũng sẽ nỗ lực chiếm lấy, chắc chắn sẽ không để cho ba phòng khác chiếm được một chút tiện nghi nào.

Bà ta giọng lớn, cổ thô, khi mắng người rất hung dữ, đôi mắt khôn khéo giỏi giang, không thích đố kỵ, nhưng lại không thể nhìn các em dâu sống tốt hơn bà ta.

Nói tóm lại, ưu điểm rất ít, đặc biệt là lúc trước khi nguyên chủ đứng dưới góc độ nhị phòng bị áp bách mà nhìn, nàng càng cảm thấy đại bá mẫu rất đáng sợ.

Nhưng bây giờ, chuyện này…

Người phụ nữ đang cười tủm tỉm trước mặt là sao thế?

"Đại bá mẫu… Hôm nay người qua đây để đặc biệt dặn ta để ý đến Lâm ca nhi hơn sao?" Tống Anh nghi ngờ hỏi.

Không phải là tới gây phiền phức à?

Thật lòng mà nói, khi nhìn thấy vết thương trên người Đạt ca nhi, ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng cho rằng Đại Diêu thị tưởng là nàng đánh người.

Mà giờ phút này, nàng đã bị vả mặt.

Nàng cảm thấy lương tâm mình đáng bị lên án.

"Còn có thể có chuyện gì khác sao?" Đại Diêu thị cười một tiếng: "Nhị Nha à, ta biết ngươi cảm thấy Hiển ca nhi nhà ta không ra gì, nhưng hôm nay ta tới đây cũng là muốn nói với ngươi, Hiển ca nhi là nhất thời đi lầm đường, đều do tiểu yêu tinh Bùi thị kia gây ra, ngươi xem Đạt ca nhi nhà ta đi, mới mười tuổi đã biết yêu thương cháu ngoại, hiểu chuyện lương thiện cỡ nào chứ?"

"Ngươi đừng cho rằng Đạt ca nhi và Hiển ca nhi nhà ta giống nhau, đều sẽ bắt nạt ngươi." Đại Diêu thị lại nói.

Tống Anh nghe vậy thì lập tức hiểu rõ.

Đại Diêu thị là muốn nói với nàng rằng, đại hào Tống Hiển kia vô dụng, nhưng còn có tiểu hào ở đây, hơn nữa, tính tình của tiểu hào còn tốt hơn nhiều.

"Sao có thể chứ? Tình cảm hôm nay của Đạt ca nhi, ta xin nhận." Tống Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lúc trước ta có hiểu lầm Đạt ca nhi một chút, hôm nay tỷ tỷ cũng chính thức nói lời xin lỗi với ngươi, xin lỗi, Đạt ca nhi."

Trong trí nhớ, ngày đó Tống Đạt đứng chung một chỗ với đám hài tử Ngưu Sơn Sơn kia, cũng kiêu ngạo mắng chửi nguyên chủ.

Nhưng chỉ mắng thôi, không ném cục đá kia lên người nàng.

Nếu sau này Tống Đạt thật sự có thể hiểu chuyện, nàng cũng sẽ không nắm mãi chuyện quá khứ không buông.

Tống Đạt đỏ mặt: "Không phải… Nhị tỷ, là ta không tốt."

Lúc ấy, hắn ta thường nghe người khác nói nhị tỷ nàng ấy phạm sai lầm mới bị cha nương thân sinh trả về gấp, nói mặt nàng bị huỷ hoại, chắc chắn là bởi vì ỷ vào dung nhan mà quan hệ lung tung với người khác, vậy nên mới bị trừng phạt, hơn nữa sau khi nhị tỷ trở về, cha nương cũng than ngắn thở dài một trận, lo lắng sẽ bị nhị tỷ liên lụy, khoảng thời gian đó, bọn họ ngủ cũng không dám ngủ say, sợ nửa đêm có người lại đây giết người diệt khẩu.

Cho nên, hắn ta rất chán ghét vị nhị tỷ cố tỏ vẻ đáng thương kia, đặc biệt là nàng còn cố tình quấn lấy Lý Tiến Bảo.

Nhưng khoảng thời gian trước, khi nhàm chán, hắn ta sẽ trò chuyện với nhị ca, nhị ca nói rất nhiều chuyện với hắn, hắn mới biết được hóa ra Lý đại ca không tốt như hắn nghĩ.

Hơn nữa, đại ca trộm đồ của nhị tỷ, trong lòng hắn cũng cảm thấy xấu hổ, ở trước mặt nhị tỷ, hắn cũng không dám ngẩng đầu.

Khoé miệng Tống Anh cong lên.

"Đại bá mẫu, lúc trước Đạt ca nhi có hơi bướng bỉnh, gần đây trong nhà có chuyện, quả thật đã bình ổn hơn nhiều, ta cảm thấy… Nhân cơ hội này, người nên đốc thúc việc học của hắn nhiều hơn." Tống Anh thân thiết nói.

Tiểu hài tử như vậy, nếu hiểu chuyện thì càng nên đọc sách nhiều hơn!

Không chừng cũng có thể làm nên tên tuổi trong kỳ thi sau này!

Sau khi Tứ thúc giục Tống Tuân đến huyện thành học tập, Tống Anh càng có chấp niệm với việc học tập hơn.

Còn có nhân sâm tinh nữa, gần đây nó đang học Tam Tự Kinh, chữ nó viết quả thật giống như giun đất tìm mẹ, căn bản nhìn không thể hiểu được, dáng vẻ giống như quỷ vẽ bùa, nàng vừa cầm thước vừa nhìn sắc mặt nhân sâm tinh thay đổi càng khiến nàng cảm nhận được niềm vui khi làm mẹ.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 157: So sánh


Mang theo hào quang trách nhiệm của người mẹ, giờ phút này, Tống Anh nhìn thấy hài tử choai choai, lập tức muốn hỏi đối phương thích đọc sách gì.

Tống Đạt kinh hãi nhìn nàng một cái.

Nhị tỷ?

Sao lại không làm giống như kịch bản? Hắn đã xin lỗi rồi, chẳng lẽ không thể khen ngợi hắn mấy câu, sau đó cho ít kẹo rồi tiễn hắn sao? Nếu không thì thêm mấy cốc nước trái cây cũng được mà!

"Đạt ca nhi có đi học, chỉ là hắn giống như con khỉ, không ngồi yên được, tiên sinh đã mắng hắn rất nhiều lần nhưng không có tác dụng, ta muốn cho hắn học thêm mấy năm để chữ nghĩa biết được cũng gần bằng người ta, đến lúc đó sẽ lên huyện thành tìm một công việc tốt để làm, thật sự không được thì để hắn đi theo cha hắn làm thợ nhuộm."

Tống Anh nhăn mày lại: "Không được."

Đại Diêu thị sửng dốt.

"Lời này của bá mẫu sai rồi, Đạt ca nhi còn nhỏ, đáng dễ dạy dỗ, hắn vừa nhìn đã biết là hài tử thông minh, nếu có thể nghiêm khắc bắt hắn học hành, không chừng trong tương lai có thể thi đỗ cử nhân tiến sĩ, nếu hắn làm quan, sau này người cũng có thể được gọi một tiếng lão phu nhân, vậy sẽ uy phong hơn bất kỳ ai."

Triều Đại Định rất quan tâm đến các thành viên trong khoa cử, Tống Hiển phạm tội có tiền án, nhưng không ảnh hưởng gì tới Tống Đạt, tất nhiên, nếu Tống Hiển phạm tội quá lớn, vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Tống Đạt, nhưng nếu có tình trạng này, tộc Tống thị nhất định sẽ khai trừ Tống Hiển ra khỏi tộc, đến lúc đó Tống Đạt cũng sẽ không có việc gì.

Chỉ cần cha Tống Phúc Sơn không gây chuyện, Tống Đạt có thể tiếp tục học hành trong tương lai.

Đại Diêu thị hơi hoảng hốt.

Làm lão phu nhân…

Bà ta có thể được như vậy sao?

Đại Diêu thị quay đầu nhìn nhi tử.

Nhi tử của bà ta lớn lên trắng trẻo, đôi mắt đen lúng liếng lộ ra sự khôn khéo, lúc đi theo bà ta, bộ não nhỏ bé đó kiếm tiền rất nhanh, cũng có rất nhiều ý tưởng hay ho, bình thường chuyện học hành cũng không tính là chậm chạp, chỉ hơi ham chơi mà thôi…

Tống Đạt bị nhìn chằm chằm đến mức cả người sởn gai ốc.

"Nương…" Ngàn vạn lần đừng ép hắn đọc sách!

Sẽ chết người đấy!

"Tiểu tử này không thành thật, mỗi ngày ta đều phải dệt vải làm việc, nào có thời gian rảnh rỗi để quản hắn? Cha hắn lại thường xuyên không có ở nhà…" Ngọn lửa nhỏ trong ánh mắt Đại Diêu thị tắt dần.

Bà ta cũng biết hài tử tốt là phải bồi dưỡng.

Nhưng sự thật là, những người như bà ta không có sức lực, nhất là gần đây mới mất căn nhà, còn tiêu khá nhiều tiền để bù đắp chi phí nguyên liệu và nhân công làm bánh ú, dẫn tới kinh tế trong nhà càng khó khăn, đồ thêu của bà ta không đẹp, phải dệt thêm thật nhiều vải mới có thể bán được tiền!

"Nếu không thì như vậy đi, Lâm ca nhi nhà ta cả ngày đều viết chữ một mình, không có người trao đổi, mặc dù hai người bọn họ không cùng một lớp, nhưng lại có chung phu tử, có thể ôn tập cùng nhau, ta cũng biết chữ, có thể thay người quản giáo, nhưng người đừng chê ta nghiêm khắc là được." Tống Anh chủ động nói.

Tống Đạt à…

Mối thù mắng chửi nguyên chủ vẫn muốn báo, báo như thế nào được?

Vậy để hắn đọc nhiều sách hơn, đọc sách nhiều chắc chắn sẽ bớt th.ô t.ục, miệng sẽ nói nhiều thứ dễ nghe hơn "đồ xấu xí" và "con hoang" nhiều.

Đúng rồi, không nghe lời còn có thể quang minh chính đại đánh hắn một trận.

Trên mặt Tống Anh mang theo nụ cười hiền từ.

Cả người Tống Đạt nổi da gà.

"Vậy thì tốt quá rồi! Lâm ca nhi là tiểu tử ngoan ngoãn, nếu Đạt ca nhi có thể hiểu chuyện giống như nó, vậy ta cũng có thể bớt lo lắng." Đại Diêu thị căn bản không muốn từ chối.

Thật sự có chuyện tốt như vậy sao? Có người quản hài tử thay cho bà ta sao?

Mặc dù Tống Anh và Đại phòng có chút mâu thuẫn, nhưng nàng cũng mang họ Tống! Đã mở miệng, tất nhiên là muốn tốt cho Đạt ca nhi!

Hơn nữa, Lâm ca nhi quả thật rất hiểu chuyện, cho dù là lão gia tử, đối với tiểu hài tử không có bất kỳ quan hệ huyết thống này cũng sẽ mang theo mấy phần nhiệt tình và yêu thương, vậy nên nhất định phải để nhi tử theo học thì mới có thể được lão gia tử quan tâm, kéo mấy người Tam phòng xuống!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 158: Hiển Đạt


Tống Đạt hoàn toàn bị những điều này làm cho sửng sốt.

Hôm nay hắn đến đây không phải là để bảo vệ Hoắc Lâm khỏi chuyện bị bắt nạt sao? Tại sao lại biến thành hắn và Hoắc Lâm phải làm bài tập cùng nhau?

Hắn chỉ làm bài tập về nhà vào năm đầu tiên hắn đi học thôi!

"Ở đây ta có rất nhiều phòng trống, nếu sau này Đạt ca nhi có học muộn, ta có thể cho hắn ở lại đây. Đại bá mẫu đừng lo lắng, chỉ cần ta ở đây, ta nhất định sẽ khiến cho Đạt ca nhi chăm chỉ học tập, tương lai sẽ làm cho người được vẻ vang." Tống Anh nói tiếp.

"Đúng đúng đúng, nhưng... sức khỏe của Đạt ca nhi không tốt, vẫn nên hạn chế việc học muộn thì hơn." Đại Diêu thị cười cười.

Quả nhiên, nương hắn vẫn còn rất thương hắn! Trong lòng Tống Đạt rất vui vẻ.

Tống Anh khẽ mỉm cười: "Vậy sao? Sức khỏe của ca ca ta cũng không tốt, nhưng từ khi lên huyện thành học tập, huynh ấy vẫn luôn đọc sách không ngừng nghỉ. Ta nghe nương ta kể rằng mấy hôm trước ở nhà, đêm nào huynh ấy cũng phải sử dụng rất nhiều đèn đầu. Sau này, nhị phòng chúng ta nhất định sẽ có một quan lão gia. Nếu đại bá nương không muốn Đạt ca nhi ở lại thì cũng không sao. Đợi đến khi ca ca ta có năng lực thì cũng có thể chiếu cố đến hắn. Nương ta và người đều cùng làm lão phu nhân."

Làm sao có thể giống nhau được?

Đại Diêu thị đột nhiên đứng dậy.

Nếu để Nguyễn thị vượt mặt, chẳng phải đôi mắt bánh bao hay khóc lóc đó sẽ vươn tới tận trời luôn sao? Đến lúc đó lại càng giả vờ giả vịt hơn!

Nghĩ kỹ thì Tuân ca nhi rất có năng lực, nếu không phải trưởng tử của bà ta đã nói xấu mấy câu với lão gia tử thì không chừng bây giờ Tuân ca nhi đã đỗ tú tài rồi!

Trong lòng Đại Diêu thị bắt đầu có cảm giác lắng.

Phía dưới có ba đệ muội, bà ta có thể kiểm soát được một người, nhưng không thể kiểm soát tất cả, chỉ cần một trong số họ vùng dậy, toàn bộ thể diện của đại phòng sẽ bị cướp sạch.

Bà ta chỉ có hai nhi tử và một nữ nhi.

Tiểu tử thối Hiển ca nhi bị Bùi thị mê hoặc đến mức không thể phân biệt phải trái, không thể trông đợi vào hắn kiếm được nhiều tiền hay làm quan lớn để hiếu kính với bà ta... Suy nghĩ lại thì mấy năm nay, bà ta chỉ có Đạt ca nhi.. .

Đại Diêu thị nhìn Tống Đạt, ánh mắt trở nên tha thiết.

"Nhi tử, cha đã mời ngoại công của con đặt cho con cái tên này! Ngay từ đầu, ngoại công đã nói trông con có dáng vẻ thành đạt và phong thái cao quý! Vậy nên, sau này con phải chăm chỉ đọc sách để nương được nở mày nở mặt! Nếu như Nhị ca ca của con thi đỗ mà con lại không, nương sẽ đánh chết con!" Đại Diêu thị mỉm cười, nhưng lời nói của bà ta lại vô cùng tàn nhẫn.

Tống Đạt rùng mình.

"Nương, nương điên rồi sao..." Tống Đạt nói.

Bắt hắn đi thi à? Thà để hắn chết còn hơn!

"Quyết định như vậy đi! Sau này con phải học chung với Lâm ca nhi, nếu con dám trốn học, ta sẽ đánh gãy chân con! Ngoại công của con là một người tài giỏi, con cũng nên thừa hưởng một chút trí thông minh như ngoại công của con mới đúng!" Đại diêu thị lại nói.

Tống Đạt trừng mắt suy nghĩ, chán nản nhìn Tống Anh.

Tống Anh cười đáp: "Đạt ca nhi đừng lo lắng, tỷ tỷ đây cũng hay đọc Tứ thư ngũ kinh, chúng ta sẽ học tập nhiều hơn, những gì trước đây chưa học kịp, chắc chắn sẽ học lại được."

Giọng nói quái gở này khiến Tống Đạt cảm thấy sợ hãi, lại một lần nữa nổi da gà.

Hắn ta không muốn điều đó!

Nhưng phản kháng vô ích.

Đại diêu thị không ở lại lâu, sau khi trò chuyện thêm vài câu, bà ta dẫn theo Tống Đạt vẫn chưa phục hồi tinh thần rời đi.

Đương nhiên, sáng sớm hôm sau, Tống Đạt và ba tiểu tử ở tam phòng đều xuất hiện trước cửa nhà Tống Anh.

"Nhị tỷ, chúng ta đến đưa Lâm ca nhi đến trường!" Mấy tiểu tử cùng nhau nói.

Phía tam phòng, Tống Thắng và Tống Uy đã đến tuổi phải học nghề, dường như tam thúc đang muốn gửi hai đứa nhỏ lên huyện thành để học về vận tải, có lẽ chỉ còn vài ngày nữa là chúng phải đi.

Chỉ còn lại Tống Võ lớn hơn Đạt ca nhi mấy tháng tuổi, cũng mới được đưa đến trường học chữ, cũng tiến bộ như nhân sâm tinh.

Đương nhiên, Tam phòng thực sự không mong đợi Tống Ngũ sẽ làm ra được thành tựu gì, chỉ muốn hắn có thể đọc được, không bị mù chữ.

Bốn đứa nhỏ, dẫn theo một Hoắc Lâm, trông...

Khá giống nhau!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 159: Thật ngu ngốc


Tống Anh rất yên tâm để Hoắc Lâm ra ngoài.

Nhi tử của nàng tốt xấu gì cũng là nhân sâm tinh, hôm trước đối phó với Lưu thị cũng có thể kéo mấy nhúm tóc ở trên đầu bà ta xuống, bây giờ còn có thể bị mấy tiểu hài tử bắt nạt sao?

Vậy nên trước đó nàng cũng đã nói với nhân sâm tinh, nếu có người tới đánh nó thì không cần khách khí, cứ đánh trả lại!

Nhưng mà phải cố gắng đá vào mông, đừng động vào mặt, dù sao vết thương trên mặt cũng nghiêm trọng hơn, sẽ dễ dàng bị đuối lý.

Lúc này, tiểu nhân sâm bước ra ngoài, vẻ mặt nghiêm túc giống như là muốn lên chiến trường.

Nửa đường, quả nhiên bọn họ gặp đám nhóc Ngưu Sơn Sơn.

Thấy Tống Đạt, Tống Thắng và Tống Uy Tống Võ bọn họ, Ngưu Sơn Sơn sửng sốt, sau đó giận dữ mắng Tống Đạt: "Tống Lục Lang ngươi không biết xấu hổ, dám cáo trạng sao!"

Quả thật, Tống Đạt cũng hơi chột dạ.

Nhưng cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hoắc Lâm, hắn ta lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: "Các ngươi bắt nạt cháu ngoại ta, ta đương nhiên phải bảo vệ nó! Không phải ta cáo trạng, là… Không giữ được bí mật, vô tình tiết lộ mà thôi!"

Hoắc Lâm nhếch miệng cười với Tống Đạt.

"Lục cữu cữu, người tốt bụng quá, nương ta nói mặc dù người trông nghịch ngợm nhưng thực ra rất thông minh, chỉ là cố ý giả vờ không hiểu chuyện giống như những tiểu hài tử bình thường khác mà thôi, lúc trước người chơi cùng với đám Ngưu Sơn Sơn, chắc chắn là muốn hướng bọn họ phát triển theo chiều hướng tốt! Nhưng bọn họ lại hết thuốc chữa rồi!" Lời khen ngợi độc lạ.

Nương nó nói, sau này phải chơi cùng với Tống Đạt và Tống Võ.

Nếu đã mời Tống Đạt thì không thể không mời Tống Võ cũng ở học đường.

Nếu muốn cùng nhau học tập, vậy thì phải làm cho Tống Đạt và Tống Võ ngoan ngoãn, nếu hai người bọn họ không hiểu chuyện, không học tập tốt, vậy đến lúc đó, nó cũng sẽ bị phạt chung.

Cho nên, hôm nay, nó phải dùng khuôn mặt bầu bĩnh như đứa trẻ trong tranh tết của mình để mê hoặc Tống Đạt, để hắn nghe lời mình!

Tống Đạt được khen đến mức khuôn mặt đỏ bừng.

Không ngờ rằng nhị tỷ còn ngầm khen hắn…

"Các ngươi kêu huynh đệ lớn hơn tới, có ra thể thống gì không! Có bản lĩnh thì bảo Tống Thắng ca tránh ra đi!" Ngưu Sơn Sơn lại nói.

Hắn ta chỉ mới mười ba tuổi, bằng tuổi Tống Uy, nhưng Tống Thắng đã mươi lăm, bộ dạng rất khoẻ khoắn, giống như Tống tam thúc, vừa nhìn đã biết là người có sức lực lớn!

Hắn ta hơi rụt rè,

"Mấy người được phép bắt nạt Lâm ca nhi, sao lại không được để tam ca ta bắt nạt các người!" Tống Đạt hừ một tiếng: "Còn đánh nữa không, nếu không đánh thì chúng ta phải đi học!"

Mấy người Ngưu Sơn Sơn nhìn nhau.

Cuối cùng lựa chọn bỏ chạy.

Hắn ta cũng không tin, Tống Thắng bọn họ ngày nào cũng có thể đi cùng Hoắc Lâm.

Nghe nói Tống Thắng và Tống Uy sắp lên huyện thành, không chừng hai ba ngày nữa là đi rồi, đến lúc đó phải đánh cả Tống Đạt! Để cho hắn biết thế nào là lễ độ!

Tống Đạt kiêu ngạo ngẩng đầu, cảm thấy là mình vừa mắng những người đó bỏ đi.

Tống Thắng và Tống Uy thuận tiên đưa ba đứa nhỏ đi học, liên tục năm ngày.

Năm ngày sau, hai người được đưa đến huyện thành, sau này sẽ tiếp tục học áp tải với người của tiêu cục, mặc dù có hơi nguy hiểm, nhưng sau khi hành nghề, mỗi tháng kiếm được nhiều bạc, việc nuôi gia đình tạm thời không thành vấn đề, nếu có bản lĩnh, tương lai còn có thể dựa vào năng lực của mình mà lập thương đội, buôn bán hàng hoá bắc nam, cũng là một nghề nghiệp tốt.

Những ngày tiếp theo, sau khi tan học, Tống Đạt và Tống Võ đều đến nhà Tống Anh.

Dù sao cũng mới đến được mấy ngày, Tống Anh cũng phải thể hiện sự khoan dung của chủ nhà, tránh việc doạ người chạy mất.

Nhìn thấy hai người đã quen thuộc với hoàn cảnh, nàng lập tức bộc lộ thái độ của cọp mẹ.

"Tống tiểu lục, ngươi đi học mấy năm rồi?" Tống Anh cười tủm tủi.

"Bốn năm rồi, thế nào, nhị tỷ, ta viết giỏi hơn bọn họ đúng không?" Tống Đạt tự tin cười.

Nhìn Hoắc Lâm, chữ viết của nó rất khó coi, còn có ngũ ca nữa, học nhiều ngày như vậy rồi mà mới viết được mười chữ!

Chỉ mười chữ thôi đó, đúng là đồ ngốc!
 
Back
Top