Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 120: Nhân sâm của ta đâu?


Tối đen như mực, người này cũng nhìn không rõ lắm, trong rương đều là quần áo, sẽ không phát ra động tĩnh quá lớn, hơn nữa thứ có thể phát ra động tĩnh chỉ có mấy thứ như tiền đồng, bạc vụn...

Chỉ thấy dường như hắn ta đang lấy đồ ra.

Lục lọi bên trái, lục lọi bên phải, rất cẩn thận.

Tống Anh vẫn luôn quan sát hắn ta, mơ hồ cảm thấy... đôi mắt của người này có hơi quen quen...

Lại nhìn dáng vẻ do dự kia, càng nhìn càng cảm thấy bản thân mình đã từng gặp hắn ta.

"Lý Tam!" Tống Anh nghĩ ra, vô cùng dứt khoát gọi một tiếng, "Ngươi tới nhà ta ăn trộm sao? Quả nhiên là hai phu thê, hành động làm ra cũng giống nhau!"

Lý Tam hoảng sợ, suýt nữa nhảy ra ngoài.

Nhưng cuối cùng vẫn không chạy trốn.

"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi dậy rồi sao? Mau nói cho ta biết ngươi để tiền bán nhân sâm ở đâu rồi!?" Lý Tam cả giận nói.

Nhân sâm, nhân sâm của hắn ta!

Hắn ta tìm gần một tháng cũng không nhìn thấy bóng dáng cây nhân sâm đâu, không chỉ mấy mẫu ruộng đó, ngay cả khu vực chân núi gần đó, hắn ta cũng tìm mấy lần rồi, nhưng cái gì cũng không có, cái gì cũng không có!

Hắn ta nhớ rất rõ là có nhân sâm, chắc chắn không phải hoa mắt, nhưng vì sao lại không có chứ? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một đáp án, đó chính là có người đào nhân sâm lên trước rồi!

Người này là ai?

Tất nhiên là Tống gia rồi!

Người trong thôn bọn họ khi có tiền sẽ không cất trong nhà mà phần lớn dùng để mua đất, mua trâu. Vì vậy, hắn ta vẫn luôn chú ý động tĩnh của lý chính, biết được gần đây lý chính đúng là đang chọn đất, đã bàn bạc với mấy nhà bán đất rồi!

Hắn ta tốn rất nhiều công sức mới biết được người mua đất là Tống Anh!

Một người bị đuổi ra khỏi nhà như nha đầu chết tiệt kia có thể có bao nhiêu tiền để mua đất chứ?

Bán bánh ú kiếm được tiền? Tuyệt đối không thể nào! Bánh ú hoàng kim kia cũng không phải thật sự gói vàng bên trong, sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!? Hơn nữa, nghe nói Tống Anh muốn mua một lúc hai mươi mẫu đất, trong đó có một nửa là ruộng nước tốt nhất!

Nhất định là nàng đã bán nhân sâm rồi!

Cho nên hắn ta không thể chờ, nhất định phải lấy được bạc của Tống Anh trước khi nàng mua đất!

Tống Anh dùng kỳ quái ánh mắt nhìn Lý Tam.

Người này... còn rất cố chấp nhỉ?

Lúc nàng mới xuyên qua không lâu đã thấy hắn ta đi tìm nhân sâm, đã qua lâu vậy rồi mà vẫn còn tìm à?!

Kiên trì như vậy sao không đi làm nghiên cứu khoa học, cống hiến cho quốc gia đi!

"Lý Tam, ngươi là đang xông vào nhà người khác để trộm cướp, đã suy nghĩ cẩn thận chưa?" Giọng Tống Anh nhàn nhạt xen lẫn mấy phần ý lạnh.

"Đó là nhân sâm của ta! Nha đầu chết tiệt nhà ngươi bán đồ của ta, ta lấy về thì làm sao!? Mau nói! Nếu không... đừng trách ta không khách khí!" Lý Tam hù dọa một câu, nhanh chóng nói: "Ngươi ở chỗ này có kêu rách cổ họng cũng không có ai đến đây đâu. Nếu ngươi không thành thành thật thật nghe lời, ta sẽ lột quần áo của ngươi!"

Tống Anh cười nhạo một tiếng.

Có khí phách quá nhỉ? Vào nhà người khác cướp bóc, sau khi bị phát hiện không chỉ không bỏ chạy mà còn uy h**p người ta.

Đúng lúc nàng cũng muốn thử xem sức lực của bản thân rốt cuộc lớn đến mức nào.

Tống Anh giơ con dao lớn trong tay mình ra, sau khi Lý Tam nhìn thấy nó thì hơi hoảng hốt, hiển nhiên là cảm thấy con dao cạo xương trong tay mình có hơi nhỏ, so ra quả thực không lên mặt được.

Nhưng hắn ta là nam nhân, hắn ta không cảm thấy mình sẽ sợ một tiểu cô nương.

Tống Anh cong môi cười, chính xác bổ tới.

Lý Tam hoảng sợ, dao cạo xương trong tay chấn động. Hắn ta chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, con dao lập tức rơi xuống đất. Ngay sau đó, nắm đấm của Tống Anh vung mạnh tới.

Hôm qua nhìn thấy Tống Mãn Sơn đánh người, nàng cũng cảm thấy ngứa tay.

Đánh Tống Hiển kia hai cái không hề đã ghiền, thậm chí vì không để Tống Hiển bị đánh đến mức hủy dung mà nàng còn phải giảm bớt sức lực.

Nhưng bây giờ thì khác.

Nàng đánh mà không kiêng nể gì.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 121: Tiểu nông nữ ngây thơ, thiện lương


Lý Tam đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn để mình bị đánh.

"Con khốn này, ngươi dám đánh nam nhân sao? Lão tử xé xác ngươi!" Lý Tam giương nanh múa vuốt, còn không quên kêu to hai tiếng.

Đáng tiếc, sau khi nắm tay của Tống Anh vung tới, sự kiêu ngạo kia lập tức biến mất, chỉ cảm thấy xương cốt khắp người đau đớn, mí mắt đau rát, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.

Trước đây nhi tử hắn ta luôn miệng nói Tống Anh đánh hắn, chẳng lẽ là sự thật?

Vì sao nha đầu chết tiệt này lại có sức lực lớn như vậy?!

Lý Tam ban đầu còn giơ tay chống cự một chút, nhưng không bao lâu sau đã ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, chịu đựng thêm một lát thì hôn mê.

"Không bị đánh như vậy thì còn dám vào nhà người khác để trộm cướp, hừ!" Tống Anh ghét bỏ đá một cước.

Nhưng tên này đã hôn mê rồi... Nên xử lý thế nào đây?

Gọi người tới, báo quan? Tuyệt đối không được. Trong nhà nàng không có nam nhân, chỉ có một đứa bé là nhân sâm tinh, lỡ như tên chó này lật lọng nói nàng câu dẫn hắn ta, cho dù không có ai tin thì nghe thấy cũng sẽ rất buồn nôn.

Giết hắn ta?

Tống Anh tính toán hậu quả của việc giết người trong đầu, cuối cùng cảm thấy... Tên cặn bã này không đáng để nàng phải lãng phí cuộc sống tốt đẹp của bản thân. Hơn nữa, nàng còn nghe nói quan lại ở thành Dung này vô cùng thanh liêm, những vụ án bình thường cũng điều tra rất nghiêm, nếu xảy ra án mạng, đương nhiên đã nghiêm sẽ càng nghiêm hơn. Nàng và Lý gia xưa nay có thù oán, Lý Tam xảy ra chuyện, không thể không nghi ngờ nàng.

Hơn nữa lúc Lý Tam ra ngoài, Lưu thị chưa chắc đã không biết.

Cho nên người này... không thể giết.

Nghĩ đến đây, Tống Anh cảm thấy bản thân mình hơi ác độc. Kiếp trước nàng cũng chỉ là nghiên cứu viên bình thường, chưa từng giết người. Thật không ngờ, giờ khắc này, nàng vậy mà lại suy xét đến khả năng giết người!

Nàng rõ ràng là một tiểu nông nữ ngây thơ, thiện lương mà?!

Tống Anh thở dài, nhìn sắc trời bên ngoài.

Bây giờ đã là giữa đêm, đêm khuya thanh vắng, trong thôn đen kịt, chỉ có ánh trăng mờ ảo. Tục ngữ nói rất đúng, đêm đen gió lớn đúng là thời điểm thích hợp để làm chuyện xấu, cũng khó trách Lý Tam chọn lúc này để ra tay.

Tống Anh kéo người ra ngoài sân.

Bước từng bước về phía ngọn núi.

Trên núi có một ít bẫy thú, đều có đánh dấu để tránh thôn dân đi nhầm vào. Đương nhiên, các thôn dân cũng có quy định về chuyện này, không được đụng vào bẫy của nhà người khác, nếu không sẽ bị mọi người khinh bỉ, càng không cần vì chút lợi nhỏ mà khiến đôi bên không thoải mái.

Để tránh xảy ra tranh cãi không cần thiết, Tống Anh không động vào mấy cái bẫy đặt ở chân núi.

Tuy rằng thôn Hạnh Hoa bọn họ có không ít thợ săn, nhưng đều không quá chuyên nghiệp, cho nên đều sẽ không đi vào núi quá sâu. Nghe nói, chỉ có trượng phu và công công trên danh nghĩa của nàng từng vào sâu trong núi.

Tống Anh đi tới đi lui, cuối cùng tìm được một cái bẫy bỏ không, dứt khoát ném người vào đó.

Có thể còn mạng bò xuống núi hay không thì phải xem vận khí của hắn ta.

Vận khí không tốt, chết trong núi là do bản thân hắn ta không có mắt, đêm hôm khuya khoắt leo lên núi. Vận khí tốt thì...

Được cứu cũng không sao, ai lại tin Tống Anh nàng, một nữ nhân, có thể đêm hôm khuya khoắt lôi một đại nam nhân vào núi sâu rồi ném vào bẫy thú chứ?

Lần này bị Tống Anh ném xuống bẫy, Lý Tam bị cơn đau đánh thức.

"Kêu đi, ngươi có kêu rách họng cũng sẽ không có ai tới cứu ngươi đâu." Tống Anh nhếch miệng cười, trông có hơi đáng sợ.

Lý Tam lập tức rùng mình một cái: "Ngươi... Ngươi mau cứu ta ra ngoài! Ta là cha của Lý Tiến Bảo! Sao ngươi dám làm vậy với ta? Ta chính là người suýt nữa đã làm công công của ngươi đấy!"

Tống Anh ném cho Lý Tam một ánh mắt xem thường.

Ha hả.

Lý Tiến Bảo là cái bánh bao thơm ngon sao? Thật sự cho rằng nàng muốn lấy hắn ta sao?

Tống Anh cũng lười cãi cọ thêm với Lý Tam, đi theo đường cũ về nhà.

Giọng Lý Tam đằng sau cũng càng ngày càng nhỏ.

Nhưng sau khi đi được một đoạn, Tống Anh nghe thấy chút thanh âm.

Dã thú?

Không phải chứ? Vận khí tốt như vậy sao? Có thịt rừng đưa tới tận cửa?!

Bây giờ nàng chính là đại lực sĩ, chỉ cần không phải một đám lợn rừng to béo xuất hiện cùng một lúc, nàng cảm thấy... bản thân hoàn toàn có thể thu phục được!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 122: Bị giẫm đạp


Sự tự tin đột nhiên bộc phát đã xua đi mấy phần cảm giác sởn tóc gáy, hai mắt nàng nhìn quanh khắp nơi.

Không biết có phải do đã ăn loại quả trong không gian hay không mà dù đang ở trong đêm đen, nàng vẫn có thể thấy rõ mọi thứ trong phạm vi một, hai chục mét.

Bốn phía đều im ắng.

Chỉ có năm, sáu bóng đen đứng đó, trông hơi đáng sợ!

Chẳng lẽ là quỷ?

Yêu quái cũng đã gặp rồi, nếu có quỷ tồn tại thì cũng không kỳ lạ lắm nhỉ?!

Đầu óc Tống Anh muốn nổ tung, nàng không thích mấy thứ ma quỷ này... nhất là khi còn trong hoàn cảnh như bây giờ.

Tuy nhiên, khi cảm nhận được đám "quỷ" này nhìn mình chằm chằm, Tống Anh lại cảm thấy khả năng chúng là quỷ không cao. Bọn chúng cũng không biết bay, sao có thể là quỷ chứ?!

Hãn phỉ!

Giờ phút này, trong đầu Tống Anh hiện lên hai chữ này.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, chỉ nhìn thấy một người trong số đó vẫy tay, ngay sau đó xung quanh lập tức xuất hiện thêm không ít người đứng đông nghịt, tiếng động sột sột soạt soạt vô cùng chói tai. Nàng đếm qua một lượt, ít nhất cũng có ba, bốn mươi người?

Hãn phỉ... đông như vậy sao?!

Trong lòng Tống Anh hơi căng thẳng.

Sức lực của nàng lớn vô cùng... Phi, sức lực của nàng chỉ hơi lớn một chút thôi, đối phó phụ tử Lý gia thì không thành vấn đề, nhưng những người này đã là hãn phỉ, nhất định vô cùng hung tàn, không chừng còn có tuyệt thế võ công, chỉ bằng công phu mèo cào của nàng, e rằng có tìm chết cũng không đủ cho bọn chúng nhét kẽ răng.

Làm sao bây giờ?!

Cảm giác được bọn chúng tiến lại gần hơn một bước, trong đầu Tống Anh lóe lên một ý nghĩ.

Đêm nay tối thui.

Cách dăm ba bước chân cũng khó nhìn rõ được gì, nếu nàng chưa ăn linh quả thì cũng không nhìn thấy được những người đó.

Những người này có đuốc, cho dù có nhìn thấy nàng, e rằng cũng chỉ là chút bóng dáng mơ hồ dưới ánh trăng mà thôi. Hơn nữa, lúc nãy khi đi đường nàng cũng không cố ý che giấu thanh âm, cho nên mới khiến bọn chúng chú ý.

Nếu bọn chúng chắc chắn thì giờ phút này đã không đứng bất động quan sát như vậy.

Vì thế, những người này không nhìn rõ nàng!

Nàng có tốc độ nhanh, thị lực tốt, có thể nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng nếu những người này cảm thấy nàng khả nghi, không ngừng đuổi theo, nhân lúc đêm đen gió lớn bất ngờ đánh úp thôn Hạnh Hoa thì phải làm sao?

Cho nên chẳng những không thể xuống núi mà còn phải kéo dài thời gian tới khi trời sáng. Sau khi trời sáng, thôn dân đều đã thức dậy, cho dù là hãn phỉ thì cũng sẽ không dễ xuống núi đánh úp. Đến lúc đó, nàng lại nghĩ cách xuống núi báo quan. Đây mới là biện pháp tốt nhất.

Nhưng vấn đề là nàng có thể kéo dài thời gian tới khi trời sáng sao?

Tống Anh li.ếm li.ếm môi, chà xát tay: Nhất định có thể!

Nàng là Đức mẹ Maria.

Sẽ không tiếc thân mình để cứu vớt thôn dân!

Sao nàng lại anh dũng như vậy chứ?

Nghĩ nghĩ, Tống Anh xõa tóc ra, sau đó vội vàng ngồi xổm xuống, lấy trung y màu trắng mặc ra ngoài rồi đứng dậy, trông có hơi chói mắt.

Một bóng người tóc dài mặc bạch y giữa khung cảnh mịt mờ...

Người dẫn đầu hiển nhiên hơi sửng sốt.

Sau đó, Tống Anh cử động.

Tốc độ của nàng rất nhanh, chỉ trong vòng hai hơi thở, bóng nàng lóe lên rồi xuất hiện cạnh một cây đại thụ khác.

Đương nhiên, Tống Anh còn không quên thêm chút kỹ thuật diễn, lúc di chuyển, động tác hơi cứng đờ, hai chân đi như bay nhưng cơ thể thẳng tắp như cương thi bước đi, nhìn qua khiến người ta sởn tóc gáy.

"Ha ha ha ha... Nhiều, người, quá, đi... Tới đây ~ Bắt ta đi ~" Tống Anh nói xong, cao giọng hét lên.

"Tới đây ~ Bắt ta..." Dứt lời, lại nhảy qua một cây đại thụ khác.

Di hình đổi ảnh, tuyệt không thể tả.

"Đại, đại ca... là quỷ..."

"Đại ca..."

Đám người kia hiển nhiên đã bắt đầu rối loạn.

Tống Anh cũng không nhịn được mà bội phục khả năng lừa gạt tuyệt vời của mình.

Kiếp trước nàng là người trầm lặng thế nào chứ? Cho dù từ nhỏ đã khổ sở, vận khí cũng không được tốt, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn điềm tĩnh. Nhiều năm đi học như vậy, trong mắt người khác, trước nay nàng luôn là một đóa hoa lạnh lùng cao ngạo, còn là học bá thiên tài ưu tú, có đủ thể diện và tôn nghiêm.

Bây giờ thì sao?

Tất cả bị chính nàng giẫm đạp dưới chân.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 123: Thanh Thiên của dân


Tống Anh cảm thấy bản thân thật sự bất chấp mọi giá. Từ lúc tới thế giới này, thể diện gì đó... thật sự không đáng để nhắc tới.

Càng diễn càng thích thú.

Ban đầu Tống Anh còn không được tự nhiên lắm, nhưng sau khi làm vài lần, nhất là khi nhận ra những người đó bắt đầu nháo nhác thì cảm thấy khá thú vị, càng dốc hết sức để diễn.

Nàng cũng không chạy xa, chỉ lắc lư trước mắt những người này.

"Nhất định là có người giả thần giả quỷ! Bắt lấy nàng!" Lão đại cầm đầu tàn nhẫn nói.

"Nhưng mà đại ca... bây giờ trời tối đen như mực, chúng ta vốn phải hành động cẩn thận, làm sao bắt được?" Người đứng bên cạnh hỏi.

Quỷ bạch y kia chạy tới chạy lui như ban ngày, hiển nhiên không thích hợp!

Nhóm người bọn họ đều có chút võ công, nhưng trong cánh rừng này, cành lá rậm rạp của cây cối đã che khuất ánh trăng, khiến bốn phía tối mịt. Trong phạm vi khoảng mười bước chân còn có thể nhìn thấy rõ mấy phần, nhưng xa hơn thì chỉ có thể thấy mờ mờ.

Nếu không phải quỷ kia mặc bạch y, lại phát ra động tĩnh lớn thì mắt của bọn họ cũng không thể nhìn thấy đối phương.

"Ngu xuẩn! Nàng nháo ra động tĩnh lớn như vậy, nếu người khác nghe được rồi đuổi theo chúng ta thì phải làm sao?!" Lão đại tức giận, "Tốc chiến tốc thắng, thắp đuốc lên!"

"Thắp đuốc lên? Lỡ như..."

"Dùng thời gian ngắn nhất giải quyết xong là được, đến khi xử lý xong phiền phức này thì lập tức rời đi!" Đối phương nói tiếp.

Không xử lý không được, cũng không biết quỷ bạch y này có lai lịch gì, nếu cứ mãi đi theo bọn họ thì phải làm sao, chẳng lẽ lúc nào cũng phải nghe tiếng cười rợn gáy như vậy?

Lão đại đã nói như vậy, những người khác cũng không dám nhiều lời, chốc lát sau, mười mấy cây đuốc được thắp lên, bọn họ cũng đã nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

Tống Anh thấy vậy thì lập tức chạy về phía ngược lại với thôn Hạnh Hoa.

Nàng là Đức mẹ Maria, trên đầu có vầng hào quang, tuyệt đối không thể sợ hãi!

"Đuổi theo!"

Tiếng bước chân hỗn độn vang lên trong núi.

——

"Đại nhân, phía tây nam có ánh lửa liên tục di chuyển." Trên một ngọn cây cao giữa không trung có người mở miệng nói.

Hoắc Triệu Uyên hơi nhướng mày: "Vây bắt."

"Đại nhân, đã trễ thế này rồi, hay là người đến một nhà trong thôn gần đây nghỉ ngơi đi? Chỉ mấy chục tên tù cỏn con mà thôi, để ta đi bắt!" Hoắc Tứ Tượng lập tức tỏ thái độ.

Đại nhân nhà hắn quá vất vả, việc nhỏ thế này mà cũng muốn đích thân ra tay!

Hoắc Triệu Uyên nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

Việc nhỏ?

Không nhỏ chút nào. Một năm trước đã bắt được lão đại của nhóm hãn phỉ này, cố ý giam ở huyện Lễ, bọn họ đã biết trước sẽ có người đến cướp ngục, chỉ là không ngờ nhóm người này lại cực kỳ kiên nhẫn, chờ đến mấy ngày gần đây mới ra tay.

Lúc hắn chưa tiếp quản thành Dung, nhóm hãn phỉ hoành hành ở đây, chiếm giữ vô số vàng bạc. Nhưng sau khi bắt được tên cầm đầu, bọn họ dựa theo lời khai của đối phương, chỉ tìm thấy một vạn lượng chẳng đáng là bao.

Không giống những gì hắn dự đoán.

Lúc này, đám huynh đệ của nhóm hãn phỉ hẳn đã xuất toàn lực, nếu bắt được tất cả...

Hẳn sẽ biết được vị trí hang ổ của bọn chúng. Đến lúc đó, cho dù có đào ba thước đất, hắn cũng sẽ tìm ra bạc mang về.

Chuyện có liên quan đến bạc chính là chuyện lớn.

"Hãn phỉ bỏ trốn sẽ uy h**p đến sự an toàn của bá tánh, thân là chủ của thành Dung, ta nên đích thân ra trận." Vẻ mặt phong quang nguyệt tễ* của Hoắc Triệu Uyên khiến Hoắc Tứ Tượng sinh lòng kính ngưỡng.

* Phong quang nguyệt tễ: thành ngữ dùng để chỉ bầu trời trong xanh sau cơn mưa, ngoài ra còn có nghĩa là lòng dạ ngay thẳng, rộng mở

Đại nhân nhà hắn quả thực chính là Thanh Thiên* của dân!

* Thanh Thiên: chỉ vị quan chính trực, lương thiện, chăm lo cho dân, một số nhân vật tiêu biểu: Bao Chửng (Bao Thanh Thiên), Hải Thụy, Viên Khả Lập…

Quan binh nhanh chóng hành động.

Bọn họ quen thuộc địa hình của núi Hạnh hơn hãn phỉ nhiều, lại có người ở trên cao quan sát, chờ người của mình tới gần sẽ thổi còi để chỉ dẫn phương hướng.

Tống Anh nghe thấy tiếng còi thì chuông báo động trong lòng vang lên.

Chẳng lẽ... còn có đồng lõa?

Nàng nhất thời bối rối, nếu đây thật sự là đồng lõa thì quan phủ... cũng quá vô dụng rồi đấy? Để nhiều hãn phỉ bỏ trốn như vậy, quá hố người!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 124: Vinh hạnh


Vào lúc Tống Anh còn đang miên man suy nghĩ trong đầu thì trong rừng đã đánh nhau rồi.

Tiếng mũi tên bay "vèo vèo" trong không trung, lúc này mới tắt đuốc thì cũng không kịp nữa rồi.

Lúc này Tống Anh trốn sau một tảng đá lớn, không dám động đậy.

Nhóm người mới tới hiển nhiên không giống đám hãn phỉ kia. Đám hãn phỉ trông khá lộn xộn, còn nhóm người này lại chỉnh tề có trật tự, cho nên... hẳn là quan binh.

Nàng thật sự không biết bản thân mình may mắn hay xui xẻo nữa.

Lỡ như bị quan binh bắt được, nhất định sẽ bị hỏi kỹ...

Hơn nữa, nói không chừng cảnh nàng "chạy như bay" cả một đường lúc nãy đã bị nhìn thấy.

Nếu quan binh mặc kệ nàng thì thôi, nhưng nếu bọn họ cố ý đến đây thì sao? Nàng cũng không thể bỏ chạy được đúng không? Nếu không cẩn thận bị bắt lại, có thể bị xử theo tội danh hãn phỉ. Nếu không bị bắt được, trong núi có nhiều người khả nghi như vậy, quan binh có thể yên tâm sao? Chắc chắn phải điều tra thật nghiêm khắp nơi rồi. Nàng có thể thuận lợi về thôn hay không cũng là vấn đề nan giải.

Có hơi xui xẻo.

Tống Anh lập tức động não.

Phải tìm được lý do hợp lý...

Ánh mắt Tống Anh dừng lại trên một bụi hoa dưới gốc cây.

Nhân lúc bên kia vẫn chưa đánh nhau xong, nàng lén hái hoa, cài một đóa hoa chưa nở trên đầu, mấy chiếc lá còn sót lại không có không hề bắt mắt, nhất là trong đêm đen, chắc chắn không có ai chú ý đến.

Không bao lâu sau, mọi chuyện kết thúc.

Tống Anh không đợi bọn họ đi đến, chủ động đi ra.

"Vậy mà là quan đại gia..." Giọng Tống Anh ủy khuất, trông rất đáng thương.

"Đại nhân, sao lại có nữ tử ở trên núi? Còn vào giờ này nữa... Có khi nào có bẫy không?" Hoắc Tứ Tượng lên tiếng.

Bây giờ đang là đêm hôm khuya khoắt, trời còn chưa sáng, bình thường tiểu cô nương sẽ không lên núi vào lúc này đúng không? Hơn nữa hình như đám hãn phỉ bọn họ vây bắt đang đuổi theo tiểu cô nương này.

Một tiểu cô nương có thể chạy tới chạy lui dưới mí mắt của hãn phỉ...

Chẳng lẽ là quỷ sao?

"Đưa lên đây." Hoắc Triệu Uyên nói.

Tống Anh nghe vậy thì chủ động đến gần hơn một chút. Nàng cũng sợ hãi, hai đầu gối không có cốt khí "bịch" một tiếng quỳ xuống: "Đa tạ ơn cứu mạng của đại nhân!"

Hoắc Triệu Uyên nhíu mày.

"Lộ mặt ra." Tóc tai tán loạn thật sự trông rất giống quỷ.

Tống Anh cũng dứt khoát, thành thành thật thật buộc lại tóc rồi ngẩng mặt lên.

Hoắc Tứ Tượng hoảng hốt.

Vết sẹo thật đáng sợ!

Hoắc Triệu Uyên cũng nheo mắt, "Là ngươi sao?"

Tống Anh sửng sốt, người này có ý gì? Quen biết nàng? Không phải chứ?

Tống Anh thật cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn, hình như có hơi quen mắt. Trước đây... lúc bán đậu xanh, hình như là hai người này hung dữ nhìn chằm chằm nàng mà? Lúc ấy nàng còn tưởng bọn họ là đồ bại hoại xấu xa nữa chứ!

"Đại nhân nhớ rõ dân nữ là vinh hạnh của dân nữ." Tống Anh nịnh nọt.

"Đêm hôm khuya khoắt, vì sao ở trên núi?" Hoắc Triệu Uyên khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, hỏi nàng.

Trong lòng cũng có chút tò mò vì sao trên mặt nàng lại có sẹo.

Nghĩ kỹ lại cũng phải thôi. Tin đồn trưởng nữ hầu phủ đã qua đời sao có thể là giả được? Nhưng nếu là giả thì phải khiến người khác không nhận ra được, như vậy... chỉ còn cách huỷ hoại khuôn mặt của trưởng nữ này.

Diên Bình Hầu phủ vậy mà lại còn tồi tệ hơn những gì hắn nghĩ.

"Dân nữ lên núi là để hái nấm và hái hoa." Tống Anh nói.

"Nói bậy, đêm hôm khuya khoắt lại đi hái nấm?!" Hoắc Tứ Tượng lập tức quát.

Có quỷ mới tin!

"Dân nữ trời sinh có thị lực tốt hơn người bình thường một chút, cho nên nhân lúc còn sớm lên núi. Dân nữ tranh thủ lúc đêm khuya, mặt trời chưa mọc, các thôn dân khác chưa lên núi mà hái nấm trước. Còn hoa..." Tống Anh nói tới đây, vội vàng sờ lên bông hoa trên đầu, "Đây là hoa hồng môn, dân nữ cũng muốn nhân lúc các thôn dân chưa tới hái một ít về nhà trồng, có thể dùng để làm son môi.”
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 125: Tổ truyền


Tống Anh nói xong, Hoắc Tứ Tượng đương nhiên vẫn không tin.

Tống Anh cũng biết lời này không đủ sức thuyết phục.

Bởi vậy lại nói thêm: "Hoa hồng môn còn được gọi là hoa giả quỳnh, tương phản với hoa quỳnh, nó là loại hoa ban ngày nở, ban đêm khép kín, cho nên phải tranh thủ dời về nhà lúc hoa chưa nở, như vậy sẽ ít tổn hại đến hoa. Gia cảnh dân nữ khó khăn, phải vất vả hơn người khác một chút. Thời tiết bây giờ không có nhiều loại hoa có màu sắc rực rỡ. Trong núi không có nhiều hoa hồng môn đỏ tươi lắm, cho nên phải lén tới hái trước, nếu không, bị người khác phát hiện thì dân nữ không có phần."

Lời này thật ra lại hợp lý.

"Lúc nãy ngươi... làm gì với đám hãn phỉ kia hả?" Làm thuộc hạ, Hoắc Tứ Tượng đương nhiên phải mở miệng thay đại nhân tích chữ như vàng.

"Vô tình gặp phải thổ phỉ, sợ bọn chúng quấy nhiễu thôn dân, đành phải ngụy trang thành dáng vẻ này rồi dụ bọn chúng về hướng ngược lại... Ta chạy nhanh, thị lực tốt, lại vô cùng quen thuộc với chỗ này, cho nên... giữ chân một thời gian." Tống Anh chậm rãi trả lời.

Tóc nàng quả thực có lá cây vướng vào, trên chân cũng dính không ít bùn đất.

Hoàn toàn là thật.

"Sao một nữ tử như ngươi lại có thể chạy nhanh như vậy?" Hoắc Tứ Tượng hỏi tiếp.

Tống Anh vừa muốn mở miệng đã nghe Hoắc Triệu Uyên nói: "Có lẽ là tổ truyền."

Theo hắn biết, tổ tiên của Diên Bình Hầu, lão Hầu gia đời đầu tiên là người có sức lực vô cùng lớn, vậy nên mới có thể từ một người chân đất mà giành được tước vị.

Hoắc Tứ Tượng sửng sốt.

"Nhân lúc trời chưa sáng thì mau về nhà đi, nếu không sẽ ảnh hưởng tới thanh danh." Hoắc Triệu Uyên nghĩ một chút rồi nói.

Người này cũng rất đáng thương.

Một đại tiểu thư hầu phủ lại lưu lạc đến nông nỗi này.

Cũng xem như người quen, tuy đối phương chưa từng gặp hắn, nhưng... lão tổ tông Diên Bình hầu cũng là một anh hùng, hậu thế bi ai như thế, cũng không cần trách móc quá nặng nề.

"Đa tạ đại nhân." Tống Anh đột nhiên được khoan dung thì vô cùng ngạc nhiên, "Vậy... dân nữ cáo lui?"

Người này tuy rằng tuấn tú, nhưng cũng cao lớn, thô kệch, lạnh lùng như băng, không ngờ còn là hán tử tinh tế như thế?

Cũng không biết giữ chức quan gì.

"Khoan đã." Hoắc Triệu Uyên lại mở miệng, cuối cùng s.ờ so.ạng bên hông một chút, lấy ra 2 lượng bạc, "Đây là tiền thưởng vì đã lập công. Ngươi giữ chân bọn chúng lâu như vậy đã giúp ta tiết kiệm không ít sức lực."

2 lượng bạc tiền thưởng?

"..." Tống Anh có hơi sững sờ.

2 lượng, không ít.

Không phải nàng không biết đủ, nhưng mà... có phải hơi keo kiệt quá không? Làm một đại nhân, tốt xấu gì cũng phải thưởng 10 lượng chứ?

Đương nhiên có thưởng đã không tệ, chỉ là nàng tò mò, có phải người này chưa từng được chia tí gì không? Nếu không sao lại sống như vậy chứ?

Hơn nữa... lúc lấy ra 2 lượng bạc này hắn cũng rất tốn công, nàng hoàn toàn có đủ lý do để nghi ngờ vị đại nhân này chỉ mang theo bấy nhiêu bạc trong người!

Trong nháy mắt, Tống Anh vẫn để lộ ánh mắt kỳ quái.

Hoắc Triệu Uyên có hơi mất tự nhiên: "Phải làm người thực tế, chớ có nghĩ mấy chuyện vẩn vơ."

Đừng tưởng rằng hắn không biết Tống tiểu thư này đang chê ít.

"Không có nghĩ mấy chuyện vẩn vơ! Nhà dân thường như chúng ta một năm cũng chỉ tích cóp được 7 đến 8 lượng chi phí, 2 lượng này của đại nhân đã là đại ân với dân nữ rồi!" Không có chuyện đó đâu...

Nhưng bây giờ phải nịnh nọt một chút.

Ánh mắt Hoắc Triệu Uyên hơi thay đổi.

Nghèo như vậy sao?

Một năm chỉ tích cóp được 7 đến 8 lượng?

Nghĩ đến lúc còn là đại tiểu thư ở hầu phủ, e rằng một chén tổ yến còn đắt hơn như vậy nhỉ?

Đáng thương hơn hắn nghĩ nhiều.

Thôi.

"Tứ Tượng." Hoắc Triệu Uyên nói.

"Có thuộc hạ." Hoắc Tứ Tượng lập tức đáp lời.

"Có mang bạc không?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.

"..." Hoắc Tứ Tượng hơi sửng sốt, không kịp phản ứng lại, "Bạc? Có, có mang theo?"

"Có bao nhiêu đều cho nàng hết đi." Hoắc Triệu Uyên mở miệng, "Để hãn phỉ bỏ trốn quấy nhiễu đến bá tánh chính là lỗi của ta, nên cấp chút phí an ủi mới phải."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 126: Xứng danh người hiền lành


Mặc dù đang trong màn đêm tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt của ngọn đuốc, nhưng Tống Anh vẫn có thể nhận vị đại nhân này đang nói rất nghiêm túc.

Rất có mị lực.

Đương nhiên, Tống Anh cũng chỉ cảm thán trong lòng một câu mà thôi.

Dù sao cũng không có nhiều đại nhân chủ động xuất tiền túi cho bá tánh đáng thương như vị này.

"Dân nữ cũng không bị dọa sợ, không cần phải cấp phí an ủi này đâu. Sao có thể đòi tiền của đại nhân chứ?" Tống Anh lập tức từ chối.

Nàng là người có tiết tháo, người tốt không thể đòi bạc.

Cho dù chỉ có 2 lượng cũng cảm thấy cầm phỏng tay, huống chi đại nhân này trông keo kiệt như vậy, nhất định là thanh quan không chấm m*t được tí gì, bản thân còn phải sống ngày tháng khó khăn, túng thiếu đấy...

Nghĩ như vậy, Tống Anh càng khẳng định.

Đại nhân này chắc chắn rất nghèo.

Ở trên núi nhìn thấy kẻ khả nghi như nàng, nghe nàng kể khổ mấy câu đã đưa bạc, vậy ngày thường nhìn thấy những bá tánh khác thì thế nào? Tất nhiên là bạc rải đầy đất, mặc người khác nhặt, vô cùng xứng danh người hiền lành!

"Dũng khí của ngươi rất đáng khen, vì sự an toàn của bá tánh dưới chân núi mà dám xả thân cầm chân hãn phỉ, sao bản quan có thể không thưởng được? Ngươi cứ nhận lấy đi." Hoắc Triệu Uyên đơn giản nói một câu.

"Đại nhân, thuộc hạ cũng không mang bao nhiêu bạc, chỉ có 5 lượng..." Hoắc Tứ Tượng lên tiếng.

Ra ngoài làm nhiệm vụ sao có thể mang nhiều tài sản chứ?

Lỡ như bị kẻ địch gi.ết ch.ết, vậy chẳng phải để người khác được hời sao?

Hoắc Triệu Uyên khẽ nhíu mày.

5 lượng vẫn hơi ít.

Tống Anh cũng hơi áy náy vì lúc bản thân nhận được 2 lượng bạc đã biểu lộ quá rõ ràng, nhất định đã khiến vị đại lão gia thanh quan này thương tâm. Vì vậy, giờ phút này, nàng tuyệt đối không thể giống lúc nãy nữa!

Cho nên ngay sau đó, Tống Anh đã biểu diễn kỹ thuật diễn cấp cao, hai mắt nhìn chằm chằm số bạc kia, nghiễm nhiên là dáng vẻ... "Ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy bao giờ!"

Người ta đã muốn cho mà nàng lại không nhận... thì có hơi ra vẻ nhỉ?

Cứ cầm đi, cùng lắm thì sau khi trở về quyên góp cho cô nhi trong thôn mua quần áo.

Tuy thôn Hạnh Hoa rất yên bình, cũng giàu có và đông đúc hơn các thôn khác một chút, nhưng thật ra vẫn nghèo hơn trong thành. Trong thôn có mấy đứa bé không cha không nương, dù sao thời đại này rất dễ gặp chuyện ngoài ý muốn, lên núi có thể bị ngã chết, ngay cả một trận cảm lạnh cũng có thể khiến người ta đi đời nhà ma...

Giờ phút này, Tống Anh biểu hiện thái độ rất rõ ràng.

Nhưng nàng không biết Hoắc Triệu Uyên biết rõ thân phận của nàng.

Giờ phút này thấy nàng "kích động" với 5 lượng bạc như thế, hai chữ "đáng thương" trong lòng lại càng lớn hơn, lúc này như khắc thẳng lên trán Tống Anh.

Liếc mắt nhìn nàng một cái, cảm thấy cô nương này thật thảm.

"Trở về sống cho tốt, nếu có vấn đề gì thì đến huyện nha nói một tiếng. Ta họ Hoắc, ngươi báo họ của ta ra sẽ có người làm chủ cho ngươi." Hoắc Triệu Uyên nói thêm.

Dứt lời, dẫn toàn bộ đội ngũ đã dọn sạch thi thể rời đi.

Tống Anh nhìn bóng dáng của nhóm người kia, không khỏi thổn thức.

Vị đại nhân này chắc chắn là thánh phụ đúng chuẩn!

Cũng phải thôi, trong thế giới này, quan lại đều là người đọc sách thánh hiền, được học lễ nghĩa liêm sỉ mà lớn lên, lòng chứa núi sống, đương nhiên vô cùng bao dung.

Tống Anh cũng không dám ở lại trên núi lâu, nhân lúc trời còn chưa sáng, vội vàng về nhà.

Đưa nhân bánh ú đến Tống gia rồi ngủ bù một canh giờ, tỉnh lại thì ăn qua loa một chút, sau đó mang bạc đi quyên, còn góp thêm 3 lượng của riêng mình.

"Quyên tiền? Nha đầu, cuộc sống của ngươi vẫn còn túng thiếu đấy, nên tiết kiệm một chút thì hơn. Tuy nói ngươi có tấm lòng này khiến ta rất vui mừng, nhưng làm người vẫn phải chăm sóc tốt cho mình trước, sau đó mới đi lo cho người khác." Tống lý chính cũng thấy bàng hoàng.

10 lượng bạc cũng không ít.

Tuy rằng ít hơn số tiền Hoắc Nhung đưa về rất nhiều, nhưng nông hộ bình thường như bọn họ ngay cả lúc cưới thê cũng không dùng nhiều bạc như vậy đâu!

Tống Anh không phải đơn thuần tốt bụng mà là nghĩ tới một chuyện.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 127: Độc đoán, chuyên quyền


Nhân sâm tinh từng nói con người cũng có thể thành tiên, chỉ là muốn phi thăng thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày, trừ phi tích lũy nhiều đời, đúng lúc công đức viên mãn...

Ngoài ra, nhân sâm tinh cũng nói rằng, tuy trên người nàng có ánh sáng công đức nhưng không nhiều lắm, chỉ ở giá trị bình thường, đừng nghĩ đến việc cầu đạo phi thăng.

Nhưng nếu đã có thể thành tiên thì sao không thể phấn đấu một phen chứ?

Cho dù kiếp này không thể thì kiếp sau? Kiếp sau nữa?

Đương nhiên, cho dù không thành tiên được, có lẽ công đức này còn có thể trợ giúp lúc đầu thai đấy, kiếp này hành thiện tích đức, xuất thân kiếp sau cũng sẽ tốt hơn một chút, lúc làm việc thiện cũng yên lòng hơn một chút.

Dù sao nàng cũng kiếm được không ít bạc từ việc bán bánh ú, trong số 10 lượng bạc này, hơn phân nửa là người khác đưa, nàng chỉ bỏ ra 3 lượng, vừa có thể mua danh tiếng tốt, vừa có thể tích cóp công đức, quá tốt luôn đấy chứ?!

Vì thế, Tống Anh tỏ vẻ chính nghĩa: "Lý chính gia gia, ta đã giữ lại đủ tiền mua đất rồi, đây chỉ là chút tâm ý mà thôi."

Lý chính cũng sẽ không cố chấp từ chối bạc.

"Nếu ngươi đã khăng khăng như thế, vậy ta sẽ nhận lấy. Ngươi yên tâm, chi tiêu hàng năm trong thôn đều được ghi vào sổ sách, việc ngươi quyên tiền chắc chắn ta sẽ nhớ kỹ. Nếu ngươi muốn biết tiền được dùng vào mục đích gì thì sau này cũng có thể mượn sổ sách để xem." Tống lý chính nói.

Đây chính là điểm tốt của lý chính.

Nhưng lý chính vừa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng người ầm ĩ.

"Lý chính đại nhân, mau làm chủ cho bọn ta!"

Tống lý chính nhíu mày: "Hồ nháo! Cũng không biết là bà nương nhà ai không có quy củ, gào thét lớn tiếng như vậy! Nếu bị người có lòng nghe được còn tưởng rằng ta độc đoán, chuyên quyền!"

Triều Đại Định của bọn họ quy định chỉ có chức quan có phẩm cấp mới được gọi là đại nhân.

Nếu một lý chính nhỏ bé tự xưng là "đại nhân", người khác chắc chắn cho rằng ông là loại người tự cho là đúng, hống hách, ngang ngược.

"Lý chính gia gia, người ra ngoài xem thử đi, ta ở đây nói chuyện với Tống nãi nãi một lát." Tống Anh nhận ra giọng nói bên ngoài là của Lưu thị.

Cho nên nàng muốn nghe thử xem đối phương muốn nói gì, không vội rời đi.

Thê tử của lý chính là người hiền lành, cũng vô cùng thích nàng, đương nhiên đồng ý cho nàng ở lại một lát.

Lý chính mang vẻ mặt nghiêm túc bước ra ngoài.

Lưu thị một đường khóc lóc đi tới đây, đằng sau có rất nhiều người đi theo.

Lúc này tất cả đều tập trung trong sân nhà lý chính.

"Lý chính đại nhân..."

"Câm miệng! Đại nhân là thứ có thể tùy tiện gọi sao?!" Lý chính lập tức quát một tiếng.

Lưu thị sợ tới mức nấc một cái, lập tức phản ứng lại, vội vàng sửa miệng: "Lý chính lão gia... Người phải làm chủ cho ta..."

"Xảy ra chuyện gì?" Lý chính nhíu mày hỏi.

"Ta... Ta thật sự không có mặt mũi gặp người khác!" Lưu thị bụm mặt òa khóc, "Nếu người không làm chủ cho ta, ta sẽ đập đầu chết quách đi!"

Tống lý chính vừa nghe thấy lời này thì cảm thấy bực bội tột cùng. Ông đã mở miệng hỏi đối phương có chuyện gì, nhưng đối phương lại không nói, còn giả vờ đáng thương để ép ông, đúng là…

Ai, thôi, nữ nhân trong thôn cũng không được đi học, hành động như phụ nhân đanh đá cũng không có gì kỳ lạ.

"Nếu ngươi muốn chết ta cũng không ngăn cản. Bên kia có tảng đá đấy, ngươi cứ đâm đầu vào đó là được. Nhưng nếu ngươi muốn ta làm chủ cho ngươi thì phải mở miệng nói cho rõ ràng. Nếu không, làm sao ta biết ngươi có ấm ức gì, làm sao mà phân xử? Chẳng lẽ phải bắt hết tất cả người trong thôn đến đây, đánh từng người một cho ngươi hết giận?" Lý chính nghiêm túc nói.

"Là Tống Nhị Nha trời đánh đó! Nàng câu dẫn trượng phu ta cả đêm chưa về!!" Lưu thị dùng hết sức gào lên.

Lời này vừa được nói ra, bốn bề đều tĩnh lặng.

Mọi người đều choáng váng nhìn Lưu thị.

Lời này nực cười quá rồi đấy?!

Tống Anh là ai? Chính là người đã suýt đính hôn với Lý Tiến Bảo? Nói trắng ra là, người ta là vãn bối, sao có thể dụ dỗ Lý Tam chứ?!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 128: Dìm lồng heo


Cho dù không có Lý Tiến Bảo thì cũng không thể nào có chuyện như vậy được!

Tống Anh người ta xuất thân từ gia đình giàu có, sao có thể nhìn trúng Lý Tam thất nghiệp, lang thang kia!

Lý chính nghe được lời này cũng tức giận không chịu được, còn chưa nghe chi tiết nên không tiện răn dạy ngay lập tức, chỉ đành cắn răng nói: "Thôn chúng ta tuy nhỏ, nhưng cũng có quy củ, trong sạch của nữ tử chính là đại sự. Hôm nay ngươi chỉ trích Tống Anh trước mặt nhiều người như vậy1 2 3 4 5 6 , nếu là giả, nhất định phải bị phạt nặng!"

"Không hề giả! Tuyệt đối không có!" Lưu thị lập tức nói.

"Nửa đêm hôm qua, nam nhân ta một hai phải đi ra ngoài một chuyến. Ta hỏi hắn đi đâu, hắn nói muốn đến nhà Tống Nhị Nha xử lý chút việc. Lúc ấy đương nhiên ta cảm giác được chuyện này không đúng, muốn ngăn cản. Sau đó ta cẩn thận nghĩ lại, nhi tử nhà ta bây giờ không có hôn sự, Nhị Nha cũng đang thủ tiết, nhất định là nha đầu kia có ý đó, lại không dám nói với người ngoài, muốn tìm nam nhân ta bàn bạc, thậm chí có lẽ ỷ vào bản thân có công thức bí mật làm bánh ú, muốn dùng cái đó làm của hồi môn để nam nhân ta đồng ý..."

"Nghĩ như thế nên ta không ngăn cản hắn. Ta nghĩ hai nhà gần như vậy, chút chuyện nhỏ này chỉ cần hai khắc là đủ rồi. Ai mà có ngờ, hắn vừa đi... Cả đêm không về!"

"Ta ở nhà đợi một lúc rồi đi ngủ trước, sau khi thức dậy phát hiện trên giường lạnh lẽo. Đồ vô lương tâm nhà hắn vậy mà không trở về!"

"Nhất định là tiểu kỹ nữ chết tiệt kia đêm khuya tịch mịch quấn lấy hắn!"

"Lý chính lão gia, ngài phải làm chủ cho ta! Loại tiểu kỹ nữ vô lương tâm này nhất định phải bị dìm lồng heo!" Lưu thị hét lên.

Lời này...

Nửa thật nửa giả.

Đêm qua lúc ra ngoài, quả thực nam nhân có nói với bà ta, bà ta cũng biết nam nhân của bà ta đi trộm đồ.

Nam nhân của bà ta một mực chắc chắn Tống Anh có bạc bán nhân sâm, bà ta cũng biết nam nhân nhà mình không phải người chịu nghe người khác khuyên bảo, nghĩ rằng Tống Anh chỉ là một cô nương, trượng phu đương nhiên sẽ đắc thủ, không quản hắn mà đi ngủ trước.

Bà ta luôn ngủ rất sâu, cho nên ngủ một giấc thẳng đến khi trời sáng, mở mắt ra mới phát hiện nam nhân nhà mình đi cả đêm không về.

Lập tức luống cuống.

Tống Anh kia thật sự có… bạc bán nhân sâm sao?!

Không phải đó chỉ là lời nam nhân nhà bà ta nói ra để lừa bà ta thôi đấy chứ!

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, nam nhân hắn luôn mất hồn mất vía, thường xuyên nhắc tới Tống gia, nhắc tới Tống Anh, suốt ngày cứ lẩm bà lẩm bẩm cứ như trúng tà, e rằng đã sớm bị hồ ly tinh kia câu dẫn rồi đúng không!?

Tống Anh bị hủy dung lại càng tốt, lúc tắt đèn không nhìn thấy mặt vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ!

Tên nam nhân không ra gì nhà bà ta sao có thể nào kiềm chế được?

Bà ta không chút suy nghĩ, lập tức đi thẳng đến nhà lý chính.

Bây giờ mặt trời đã lên cao ba sào rồi mà nam nhân của bà ta vẫn không thấy đâu, không chừng là tối qua mệt mỏi đến hôn mê, ngủ chết dí trong phòng của con hồ ly tinh kia rồi!

Giờ phút này, ánh mắt của Tống Anh rất quỷ dị.

"Lưu thị! Đây đều là suy đoán của ngươi, ngươi có tận mắt nhìn thấy Lý Tam bước vào nhà Tống Anh không? Có tận mắt nhìn thấy bọn họ..." Lý chính xấu hổ không thể mở miệng, "Ngươi cũng đừng vì chút thù riêng mà cố ý vũ nhục Tống Anh! Nếu không, sau khi ta điều tra rõ ràng, nhất định phải trói ngươi đến từ đường trong thôn đánh một trận thật mạnh!"

Thôn có thôn quy.

Trong thôn của bọn họ tuy có mấy gia tộc lớn, nhưng mười mấy năm trước từng phải chạy nạn, cho nên các gia tộc đều không quá phồn thịnh, nói trắng ra là nhiều họ cùng sống với nhau.

Vì để tiện quản lý nên không không chia các tộc khác nhau, nếu nhà ai phạm vào vấn đề đạo đức nghiêm trọng thì bất đắc dĩ phải đưa đến từ đường trong thôn trừng phạt.

Đương nhiên, Tống lý chính là người chính trực lại mềm lòng, cùng lắm chỉ phạt gậy hoặc phạt quỳ ở từ đường mà thôi, thật sự chưa từng có chuyện "dìm lồng heo" hay những hình phạt như hỏa thiêu như thôn khác.

"Đó là nam nhân của ta, hắn đi đâu ta có thể không biết sao? Không tin người cứ đi điều tra đi, nhất định hắn vẫn còn trong nhà Tống Anh đấy! Lúc ta tới đây đã cho người canh cửa nhà Tống Anh rồi!" Lưu thị nói.

"Nếu đã như vậy, vậy mời Lưu Tam thẩm cùng ta đi xem thử." Tống Anh từ trong phòng bước ra.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 129: Dồn ép


Tống Anh vừa lên tiếng, Lưu thị lập tức sửng sốt.

Sao nha đầu chết tiệt kia lại ở đây?

Buổi sáng bà ta cũng có nhìn thấy Tống Anh ra ngoài, lúc ấy còn tưởng rằng Tống Anh về nhà mẹ đẻ. Nhưng bà ta biết nam nhân nhà mình là đồ lười biếng, bình thường ở nhà đến lúc mặt trời lên cao vẫn không chịu rời giường, ở chỗ Tống Anh chắc chắn cũng như vậy.

Lưu thị cảm thấy hơi mâu thuẫn.

Sao Tống Anh lại tự tin như vậy? Không phải nàng nên chột dạ sao?

"Lý chính gia gia, Tống Anh ta làm người đường đường chính chính, hôm nay Lưu thị vũ nhục ta như thế, ta tuyệt đối không thể nhẫn nhịn! Còn phải xin lý chính gia gia làm chủ cho ta!" Tống Anh nói.

Lý chính thấy nàng tự tin như thế, đương nhiên là tin nàng.

Một tiểu cô nương dựa vào chính mình kiếm được không ít bạc, thậm chí còn biết chiếu cố trưởng bối nhà mẹ đẻ, lại quyên tiền cho thôn, có thể thấy là người tâm tính chính trực, lương thiện. Tiểu cô nương như vậy, cho dù đã bị huỷ dung, sao có thể nhìn trúng Lý Tam chứ?

Lý Tam kia trước giờ là kẻ chơi bời lêu lổng, ngay cả nữ nhân ba mươi, năm mươi tuổi cũng xem thường hắn ta, càng đừng nói tới tiểu cô nương mười bảy, mười tám tuổi như Tống Anh.

"Lý chính lão gia, nếu trong nhà nàng không có... Không chừng bọn họ tằng tịu với nhau bên ngoài đấy?" Lưu thị vội vàng nói.

Tống Anh cười nhạo một tiếng.

"Chư vị tương thân, các vị là người nhìn Tống Anh ta lớn lên, ta là người thế nào, mọi người đều biết rõ. Còn về Lưu thị... Lời nói của bà ta toàn là lỗ hổng!"

"Bà ta nói trượng phu của bà ta nửa đêm đi tìm ta, nhưng nếu thật sự là vậy, vì sao bà ta không ngăn cản? Cho dù muốn nói đến chuyện của hồi môn, chẳng lẽ nhất định phải chờ đến nửa đêm sao? Lưu thị làm nữ nhân, sao lại không biết trai đơn gái chiếc gặp nhau lúc nửa đêm là không hợp lễ nghĩa?! Với tính tình của bà ta, nếu nam nhân của mình thật sự đưa ra yêu cầu này, e rằng có chết cũng phải làm ầm lên cho mọi người đều biết, sao có thể để hắn đi cả đêm chứ?!" Tống Anh nghiêm mặt nói.

Dáng vẻ thản nhiên của nàng trông rất có sức thuyết phục.

"Ta cảm thấy Tống Nhị Nha nói không sai. Lưu thị, với tính tình của mình, ngươi có thể nhịn được sao? Mấy năm trước, Tiền quả phụ ở đầu thôn chỉ nói mấy câu với nam nhân của ngươi, ngươi đã vác dao đi mắng khắp thôn, mắng đến mức Tiền quả phụ người ta không dám ngẩng đầu lên, suýt nữa đã tự vẫn! Bây giờ có thể trơ mắt để Lý Tam của ngươi nửa đêm đến nhà Tống Nhị Nha sao?"

"Lý Tam nhà ngươi luôn không chịu làm việc đàng hoàng, trước giờ cũng không phải chưa có chuyện không về nhà. Không phải hắn ta thường lên huyện đánh bạc sao? Sao ngươi không lên huyện tìm thử?"

"Tống Nhị Nha người ta cũng không dễ dàng gì, càng là người trọng tình trọng nghĩa. Ngươi cũng không thể bởi vì chuyện của nhi tử ngươi mà hắt nước bẩn lung tung được?"

...

Nhân duyên của Tống Anh có lẽ chỉ bình thường, nhưng mọi điểm tốt của Hoắc Nhung đều tính trên người nàng.

Trong số những người có mặt ở đây, không có ai không lên tiếng thay nàng.

"Chính là nàng! Chính miệng nam nhân ta nói sẽ đi tìm nàng!" Lưu thị tức giận đến mức sắp điên luôn rồi.

Bà ta chính tai nghe được chẳng lẽ còn là giả sao?!

"Trước đây ta đã nhiều lần nói với Lưu thị ngươi, cho dù nam nhân trên đời này chết hết thì ta cũng sẽ không có chút quan hệ nào với nhi tử của ngươi. Nhưng ngươi lại ngược lại, nhiều lần tìm ta gây phiền phức. Trượng phu ngươi thả bọ trĩ vào ruộng nước nhà ta không nói, cho tới bây giờ vẫn thường xuyên lắc lư ở xung quanh ruộng nhà ta, không biết là có tâm tư gì. Mấy ngày trước ngươi còn lén lẻn vào nhà ta, mắng nhi tử của ta, cướp nước sốt làm bánh ú của ta, ta cũng không tính toán với ngươi. Ta hoàn toàn không ngờ hai phu thê các ngươi trộm công thức bí mật không thành, vậy mà lại cố ý hắt nước bẩn lên người ta, ép ta phải đi tìm chết!"

"Được! Nếu ngươi đã ép ta, vậy chúng ta cùng nhau chết đi!" Tống Anh đột nhiên trở nên hung ác, lao đến chỗ bà ta.

Động tác của nàng quá nhanh, mọi người chưa kịp phản ứng lại, nàng đã túm lấy tóc Lưu thị.

Túm, kéo, vặn liên tục.

Thịt của Lưu thị dễ xuống tay hơn Lý Tiến Bảo nhiều!

Trước đây nàng đã cảnh cáo Lưu thị, nếu bà ta còn không thành thật, người bắt chấy cho bà ta không phải tiểu nhân sâm nhà nàng mà chính là nàng!

Dù sao giờ phút này nàng là người bị đổ oan, bị kí.ch thí.ch, nhất thời kích động nên đánh mất lý trí cũng là chuyện dễ hiểu, thậm chí không chừng người khác còn sẽ khen nàng cương liệt nữa đấy!
 
Back
Top Bottom