Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 110: Không giống người của Tống gia ta


Tống Mãn Sơn nói dứt lời, lấy trong ngực ra một gói quả khô, cà lơ phất phơ ngồi xuống, vừa ăn vừa nói tiếp: "Hiển ca nhi chính là đích tôn của đại phòng nhà ta, sinh hài tử chính là chuyện lớn. Nếu không thể sinh thì phải chia tài sản lại một lần nữa. Căn nhà trên huyện kia... bán đi, sau đó chia đều cho bốn nhà. Đại tẩu, ta nói có đúng không?"

Đại Diêu thị vẫn luôn im lặng nhưng lúc này cũng không nhịn được nữa.

"Ai nói ta nhi tử không thể sinh con!? Ta đang định lúc ăn cơm tối sẽ nói với cha là Bùi thị có hỉ đấy! Chỉ là cái thai này không vững, cho nên không nên gióng trống khua chiêng. Lão Tứ, căn nhà kia là của Hiển ca nhi nhà ta, ai cũng đừng hòng đụng vào!" Đại Diêu thị lập tức nói.

Lời này vừa nói ra, người của các nhà khác đều thay đổi sắc mặt.

Đại phòng luôn được xem trọng, bây giờ Bùi thị có thai, vậy sau này còn có chỗ cho các nhà khác bọn họ nói chuyện sao?

Mọi người đều biết đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra... Dù sao Tuân ca nhi vẫn chưa thành thân, hài tử Tam phòng đều còn nhỏ, khó mà sinh hạ tằng tôn trước Hiển ca nhi được.

Nhưng bây giờ đột nhiên bị tin tức này đập vào đầu, trong lòng cả đám người đều chua xót đến mức biểu lộ ra ngoài.

Đừng nói là Tiêu thị và Tiểu Diêu thị, ngay cả Nguyễn thị cũng không nhịn được mà lộ ra vài phần ảm đạm, lo lắng nhìn nhi tử nhà mình một cái.

May mà đã phân gia, cho dù có tệ hơn cũng không đến nỗi nào.

Thật ra bọn họ cũng không có yêu cầu gì về mặt vật chất, chỉ sợ sau này lão gia tử, lão thái thái không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đau lòng mà thôi.

Sắc mặt Tống Mãn Sơn cũng hơi thay đổi: "Thật sự là con của Hiển ca nhi sao?"

"..." Tống Anh nheo mắt.

Đại Diêu thị quả nhiên nổi giận: "Lão Tứ ngươi nói cái gì đấy!? Đứa bé trong bụng Bùi thị không phải con của Hiển ca nhi chẳng lẽ là con của người khác sao?! Việc này liên quan đến thanh danh của nữ tử người ta, đồ lòng dạ hiểm độc nhà ngươi ăn nói vớ vẩn gì thế hả?!? Nương, người cũng không quản hắn sao!"

Mã thị liếc nhìn hai người một cái, sau đó làm như không nghe thấy gì, tiếp tục gói bánh ú.

Cảm giác tồn tại của lão thái thái Mã thị cực thấp.

"Đại tẩu ngươi tức giận gì chứ? Không phải ta đang quan tâm đến Hiển ca nhi sao?" Tống Mãn Sơn vẫn không thèm để bụng, lại liếc mắt nhìn Tống Anh một cái, "Nhị Nha trở về lâu như vậy, Đại phòng các ngươi cũng không tặng gì để cảm tạ sao?"

"Ôi chao, đâu chỉ là không tặng đồ. Sức khỏe của Nhị Nha vẫn luôn không tốt, phải nằm trong nhà nhiều ngày để tĩnh dưỡng, cuối cùng mới khá hơn một chút, lúc có thể ra ngoài thì bị Đạt ca nhi ném đá trúng đầu dẫn tới ngất xỉu, nghe nói lúc ấy còn không có sức nổi giận nữa đấy!" Tiêu thị không ngại lớn chuyện, vui vẻ chen miệng vào.

"Đạt ca nhi không ra gì như vậy sao?" Vẻ mặt của Tống Mãn Sơn cực kỳ gợi đòn.

Đại Diêu thị nghẹn đến đỏ mặt, trông như muốn đánh người.

"Lần đó Đạt ca nhi nhà ta bị người khác lừa! Cục đá đó cũng không phải nó ném! Ta đã hỏi mấy lần rồi, nó không hề ra tay!" Đại Diêu thị sắp tức giận đến mức nổ tung.

Tiểu thúc tử này cái hay không nói, toàn nói cái dở!

Bởi vì chuyện này, Nhị Nha vốn đã có định kiến với Đạt ca nhi, chuyện làm bánh ú cũng không cho Đạt ca nhi tham gia vào. Gần đây Đạt ca nhi bị mấy ca ca của Tam phòng bỏ rơi, không có ai chơi cùng, buồn bã không thôi!

Tống Mãn Sơn không để bụng nhiều như vậy: "Tiểu tử kia chính là muốn ăn đòn, nó đi đâu rồi? Chờ nó về, Tứ thúc giúp ngươi xả giận!"

Tống Anh hơi cau mày.

Tống Mãn Sơn tốt như vậy sao? Căn cứ theo ký ức của nàng, hình như Tống Mãn Sơn không hề nói đạo lý như vậy đâu?

"Cảm ơn Tứ thúc, nhưng mà không cần đâu. Đạt ca nhi không hiểu chuyện, nếu sau này lại chọc tới ta, bản thân ta sẽ tự dạy dỗ nó." Tống Anh khách khí nói.

"Ngươi và Tuân ca nhi là vô dụng nhất, bị người ta ức h**p cũng không biết đánh trả, thật sự không giống người Tống gia ta." Tống Mãn Sơn ghét bỏ nói một câu.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 111: Không bình thường


Tống Anh hơi cạn lời, trong Tống gia cũng chỉ có mình Tống Mãn Sơn hành xử khác người nhất, hắn ta mới càng không giống người Tống gia đấy?

Không bao lâu sau, nàng đã chọn xong một trăm cái bánh ú, Tống Mãn Sơn xách hơn phân nửa về phòng, sau đó mang theo hai mươi cái bánh ú ra ngoài.

Hắn ta vừa đi, Tống Anh rõ ràng cảm giác được Đại Diêu thị, Tiêu thị, thậm chí là nương nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Tứ đệ muội, ngươi cũng không chịu quản hắn đi, mồm miệng thật sự có thể khiến người ta tức chết mà. Cả ngày không nghĩ người nhà tốt, chỉ hận không thể treo bọn nhỏ lên đánh thôi có phải không?" Sức chiến đấu của Đại Diêu thị đã trở lại.

Tiểu Diêu thị hơi mỉm cười: "Tẩu tử, Mãn Sơn nhà chúng ta không có ý xấu mà."

Đại Diêu thị cười nhạo một tiếng.

Đúng vậy, lão Tứ ngàn tốt vạn tốt! Cho nên mới dụ dỗ ngươi về đây đấy!

Tiểu Diêu thị và bà ta chính là tỷ muội cùng tộc, sau khi bà ta sinh Đạt ca nhi, Tiểu Diêu thị đi theo trưởng bối đến thăm bà ta. Khi đó lão Tứ mới được bao tuổi chứ? Vậy mà đã biết dụ dỗ tiểu cô nương rồi!

Lão Tứ vốn không phải là người chính trực, từ đó về sau càng thường xuyên chạy tới thôn bên cạnh là nhà mẹ đẻ của bà ta, mắt đi mày lại nhiều năm, tới khi đến tuổi nên thành hôn, lão Tứ đòi chết đòi sống muốn cưới người về.

Tuy nói năm đó Tiểu Diêu thị còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nhưng sau này lớn lên cũng nên hiểu chuyện rồi chứ? Dễ dàng bị lừa đi như vậy, không hề có dáng vẻ của một cô nương tốt, khiến người nhà họ Diêu bọn họ mất mặt!

Bình thường, quan hệ của hai trục lý này tương đối tốt.

Nhưng bây giờ Tống Mãn Sơn tới nói một hồi, bầu không khí nhất thời thay đổi.

Tiêu thị rất vui vẻ, bà ta ước gì Đại phòng và Tứ phòng đánh nhau.

Tống Anh mặc kệ chút chuyện này của Tống gia, may mà nàng cũng xem như cô nương đã xuất giá, lửa này không dễ đốt tới người nàng.

Buổi tối lão gia tử về nhà, đưa khế ước mua bán nhà cho Tống Anh: "Chuyện này vốn không phải chờ lâu như vậy, chỉ là gần đây huyện nha nhiều việc nên hơi chậm trễ. Cũng may trước khi ăn Tết đã làm xong, nếu không còn phải đưa chút bạc nhờ lý chính giúp đỡ khơi thông một chút."

Tống Anh nhìn khế ước mua bán nhà, trong lòng thỏa mãn.

Từ hôm nay trở đi, nàng có thể tùy ý sửa chữa đại viện của mình.

Đương nhiên, phải đợi đến sau khi mua đất, nếu còn dư bạc thì mới tiêu vào đây.

"Chỗ ngươi ở gần núi, buổi tối phải chú ý một chút. Nghe lý chính nói có băng hãn phỉ* chạy trốn, trước đó còn đốt mấy căn nhà trong huyện nha, cho nên huyện nha mới bận rộn... Nhưng ngươi cũng đừng sợ, tuy thôn chúng ta gần huyện nha, nhưng cũng sẽ không trùng hợp như vậy. Buổi tối đóng cửa cho kỹ là được." Lão gia tử nói thêm.

* Hãn phỉ: tội phạm nguy hiểm

Tống Anh nhíu mày.

Nhà nàng đúng là có hơi đáng lo.

Quan trọng nhất là bên ngoài không có tường vây mà là rào tre, cho nên hôm trước Lưu thị mới có thể tùy tiện đi vào.

Lúc trước còn muốn nuôi hai con chó săn để giữ nhà, nhưng cha nàng vẫn chưa tìm được con nào thích hợp, nhất là khi trời ấm lên như bây giờ, tỷ lệ sống sót của chó cao, trong thôn có rất nhiều nhà cũng muốn nuôi chó con, nàng phải đợi một thời gian.

"Ta biết rồi a gia." Tống Anh đương nhiên vẫn đáp lời.

Nàng cũng không ở lại Tống gia ăn cơm, nhân lúc trời còn chưa tối, chuẩn bị về nhà, nhưng mới ra khỏi cửa, sau lưng đã bị người ta gọi lại.

Quay đầu nhìn, có hơi xa lạ nhưng vẫn nhận ra được.

Tống Hiển.

Nàng và Tống Hiển chưa từng chạm mặt, từ lúc nguyên chủ về đây đến hôm qua, Tống Hiển vẫn luôn sống ở căn nhà trên huyện.

Gen của Tống gia xem như không tệ, nhìn tổng thể thì hắn ta cũng không xấu.

"Lúc nãy nghe nương ta nói Đạt ca nhi không hiểu chuyện, quấy phá ngươi với Lý Tiến Bảo, ta ở đây xin lỗi muội muội." Tống Hiển lên tiếng trước.

Tống Anh nhướng mày.

Không bình thường.

Tống Hiển... là người mắt mọc trên đỉnh đầu, lúc nào cũng xem thường người khác!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 112: Cặn bã


Hắn ta chính là trưởng tôn của Đại phòng, từ nhỏ đã được cưng chiều, năm tuổi được đưa đi học lớp vỡ lòng, sau đó không muốn đi học nữa, chỉ dùng một câu đã khiến ca ca nàng phải về nhà cùng!

Trong nhà luôn là người nói một thì không có hai, ngay cả Đại bá phụ trước mặt hắn ta cũng không có tiếng nói. Trong trí nhớ của nàng, chỉ có lời mà lão gia tử nói mới có thể lọt vào tai hắn ta.

Vậy mà bây giờ lại thay Đạt ca nhi xin lỗi nàng?

Chỉ sau hai năm, người này đã thay đổi nhiều như vậy sao?

Tống Anh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tống Hiển.

Tống Hiển trông vô cùng bình tĩnh, sắc mặt thản nhiên, cười nói: "Lúc trước khi a gia nói về chuyện của ngươi, ta nghĩ ngươi xuất giá chỉ là kế sách tạm thời, tương lai sẽ tìm một người tốt hơn để gả đi, cho nên mới không về nhà, muội muội đừng để ý."

"Không ngại." Tống Anh hoàn toàn không so đo.

Nàng xuất giá chỉ vì muốn đơn độc lập hộ, vốn không mở tiệc chiêu đãi thân bằng quyến thuộc.

"Ta đã ăn thử một cái bánh ú của Nhị muội muội rồi, hương vị thật sự rất ngon, rất đặc biệt. Không biết là làm kiểu gì vậy? Có thể chỉ cho nương ta không? Ngươi cũng biết tẩu tử ngươi đang mang thai, rất thèm ăn, rất thích ăn cái này." Tống Hiển nói tiếp.

Hắn ta rất thẳng thắn.

"Đại ca bây giờ đang theo Đại bá phụ làm việc ở phường nhuộm nhỉ?" Tống Anh cười tủm tỉm hỏi.

"Đúng vậy. Muội muội cần mấy xấp vải đẹp sao? Trong nhà kho của ông chủ đúng là có một ít vải nhuộm bị hỏng, không dễ bán. Ta sẽ lấy mấy xấp đưa cho muội muội." Tống Hiển hào phóng nói.

Tống Anh cười một tiếng: "Đại ca cứ nói đùa. Nếu ta đã cho đại ca, tất nhiên phải chọn loại tốt nhất, sao đại ca lại đưa vải nhuộm hỏng cho ta?"

Tống Hiển nhíu mày.

"Có thể mua cho ngươi hai xấp." Tống Hiển đáp.

Mua thì có thể mua, tiền đề là phải nói ra cách làm bánh ú như thế nào.

"Ta không cần vải. Hay là như vậy đi, đại ca nói cho ta biết phường nhuộm điều chế thuốc nhuộm như thế nào, ta sẽ tự nhuộm mấy xấp cho mình, có được không?" Tống Anh châm chọc.

Tống Hiển nghe vậy thì mặt đen lại.

"Bọn ta đều là người làm thuê, đã ký khế ước với chủ xưởng. Đừng nói người học việc như ta không biết điều chế thế nào, cho dù cha ta là thợ thạo nghề cũng không thể nói cho ngươi biết phương pháp điều chế, nếu không sẽ bị kiện." Giọng Tống Hiển lạnh đi mấy phần.

"Đúng vậy, ngươi đã ký khế ước, sao có thể không biết ta cũng ký khế ước? Nếu ta nói cho ngươi cách làm bánh ú, ta sẽ bị kiện đấy. Đại ca, ca có hiểu không?" Tống Anh đương nhiên cũng không hoà nhã.

100 lượng đã đưa Tống gia, trước giờ nàng không hề muốn tính toán.

Dù sao cũng là do nguyên chủ cam tâm tình nguyện, thậm chí nàng ấy cũng biết tiền này sẽ không thể đến tay cha nương mình, nếu không lúc trước đã lén đưa cho Nguyễn thị chứ không đưa cho lão gia tử.

Cho nên sau khi xuyên tới, nàng cũng không so đo 100 lượng này, trừ phi bị Đại phòng ép đến mức tức giận, mới thỉnh thoảng nhắc lại để châm chọc, hù dọa mấy câu thôi.

Nhưng cho dù là Đại Diêu thị thì khi đứng trước mặt nàng cũng không có tự tin như vậy.

Tống Hiển, người được lợi từ 100 lượng bạc kia, vậy mà lại mặt dày đến mức muốn nàng nói ra công thức bí mật.

Đối với người Tống gia, trên dưới Tống gia, Tống Mãn Sơn là người không ra gì nhất, cả ngày gây chuyện thị phi. Nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy Tống Hiển mới là loại cặn bã.

"Mồm miệng của Nhị muội muội thật lanh lợi, khó trách không ai muốn cưới, chỉ có thể gả cho người chết." Tống Hiển thuận miệng châm chọc một câu, sau đó ghét bỏ nhìn nàng một cái.

Vốn tưởng rằng Tống Anh sẽ ngoan ngoãn nói ra, không ngờ lại ương ngạnh như vậy.

Phu gia của nàng không có ai, sau này đều phải dựa vào sự của giúp đỡ nhà mẹ đẻ, vậy mà lại không biết điều như thế.

"Da mặt của Đại ca ca được nạm sắt sao? Đòi đồ vật không được còn chê bai muội muội nhà mình?" Tống Anh lạnh nhạt nói.

"Nhị muội muội, ta cũng khách khí với ngươi. Nếu ngươi đã không chịu nói cách làm thì mỗi ngày cho người gói 1000 cái bánh ú rồi đưa đến các cửa hàng bánh trong thành bán đi. Ta đang giúp ngươi làm ăn tốt hơn đấy." Tống Hiển còn nói thêm.

Tống Anh cười nhạo một tiếng.

Bánh ú của nàng không bán được nữa? Cần Tống Hiển hỗ trợ mời chào?

Còn phải cầu xin hắn ta làm như vậy?!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 113: Nhân vật anh hùng


Ánh mắt Tống Anh nhìn Tống Hiển lúc này chính là hoàn toàn xem thường.

"Không được. Bánh ú này ta chỉ bán cho Duyệt Phong Lâu, mỗi ngày cũng chỉ bán bao nhiêu đó. Nếu mấy cửa hàng bánh Đại ca ca nói muốn bán bánh ú thì tìm người khác đi!" Tống Anh nói.

Nói xong, nàng lập tức bỏ chạy.

Trước đây, nguyên chủ và Tống Hiển không qua lại nhiều. Lúc này, nàng thật sự cảm thấy ghê tởm hắn ta.

Một người như vậy chính là xấu xa từ nhỏ đến lớn.

Tống Tuân năm đó rất được phu tử yêu thích, chăm chỉ, khắc khổ lại thông minh, có hi vọng thi đậu công danh. Nhưng bản thân Tống Hiển không thích học, lại sợ tương lai Tống Tuân phát đạt, thế là về nhà nói với lão gia tử, lão thái thái rằng Tống Tuân chỉ biết giả vờ làm người tốt trước mặt phu tử, lén lút bất kính với ca ca là hắn ta, mắng hắn ta là phế vật. Tuy rằng Tống Tuân dốc hết sức phủ nhận, nhưng lão gia tử chỉ tin tưởng trưởng tôn, lại cảm thấy nếu Đại phòng không cho con đi học thì cũng không thích hợp để con của Nhị phòng đi học.

Không thể để Nhị phòng lấn lướt Đại phòng, cho nên Tống Tuân cũng chỉ có thể thôi học.

Mọi mặt của lão gia tử đều tốt, làm người cũng xem như chính trực, nhưng ông có một khuyết điểm lớn.

Đó chính là xem trọng Đại phòng, quá để ý đến thứ tự lớn nhỏ.

Kể cả khi đứa con ông thương yêu nhất chính là tiểu nhi tử thì ông vẫn không để tiểu nhi tử lấn lướt địa vị của Đại phòng.

Ông tiêu 20 lượng cho Tống Mãn Sơn khơi thông quan hệ, tìm công việc, nhưng lại tiêu 100 lượng cho Tống Hiển mua nhà cưới thê. Ngay cả Tứ phòng còn thua xa như thế, càng không cần nói đến cha nàng là đứa con không được xem trọng nhất.

"Tống Nhị Nha! 1000 cái bánh ú mà ngươi cũng không chịu à? Trong mắt ngươi có còn người Đại ca này nữa không? Ngươi có tin bây giờ ta đi tìm a gia, ngươi sẽ không thể bán bánh ú được nữa không hả!" Tống Hiển cả giận nói.

Tống Anh nhíu mày: "Đầu óc ngươi bị lừa đá rồi sao? Ta là khuê nữ đã gả ra ngoài, ta làm gì, bán gì, các ngươi quản được sao? Lấy cái gương soi lại đức hạnh của mình đi, vô đạo đức, khốn nạn, mặt người dạ thú, những thứ thánh nhân dạy mà ngươi được học đều cho chó ăn rồi sao?"

Còn từng đọc sách nữa chứ? Kém xa ca ca nàng!

"Nha đầu chết tiệt kia!" Tống Hiển đã bao giờ bị mắng như thế đâu, nhất thời thẹn quá hóa giận.

Vung tay muốn tát nàng một cái.

Tống Anh cười lạnh một tiếng, giơ tay chuẩn bị đánh trả.

Nhưng còn chưa đụng tới cánh tay Tống Hiển đã thấy Tống Hiển bị một quyền đá bay.

"Ta còn đang không biết ngươi đi đâu, làm gì, hóa ra là ở chỗ này vào nhà cướp của! Nếu ngươi đánh người khác, ta có thể khen ngươi một tiếng anh hùng, ai ngờ ngươi lại ức h**p người trong nhà. Ta thấy Nhị Nha nói không sai, đầu óc ngươi chính là bị lừa đá, bị đá đến mức không biết phải trái gì nữa!" Tống Mãn Sơn không biết từ đâu xông ra.

Tống Hiển bị đánh vào mặt, phẫn uất nhìn người vừa tới, lúc nhìn thấy gương mặt của Tống Mãn Sơn thì càng tức giận đến mức toàn thân tỏa ra khí lạnh.

"Tứ thúc, đây không phải chuyện của ngươi!" Tống Hiển nói.

"Ồ, ngươi còn biết ta là Tứ thúc của ngươi đấy? Đúng là không ra gì! Đánh nữ nhân thì là thứ gì được chứ? Xem ra chỉ mới hai năm không dạy dỗ ngươi, ngươi đã không biết trời cao đất rộng rồi?!" Dứt lời, Tống Mãn Sơn lập tức xông lên.

Tống Anh có hơi khiếp sợ.

Tống Mãn Sơn thật sự không phải là nhân vật anh hùng sao?

Trong trí nhớ...

Tống Anh không ngừng nhớ lại, cuối cùng... đành bất đắc dĩ.

Trong trí nhớ, Tống Mãn Sơn quả thực chưa từng bắt nạt nàng và Tống Tuân. Chỉ là... đối với nguyên chủ mà nói, Tống Mãn Sơn không phải hồi ức tốt đẹp gì, bởi vì phàm là nơi có Tống Mãn Sơn thì đều có "chiến tranh". Giống như cảnh tượng trước mắt lúc này, nguyên chủ rất nhiều lần nhìn thấy Tống Mãn Sơn vì miếng ăn mà đánh nhau với người khác.

Trong mắt nguyên chủ, Tống Mãn Sơn rất giống lưu manh.

Hơn nữa, khi cướp được thứ gì đó, Tống Mãn Sơn đều muốn chia cho đám cháu trong nhà một phần. Bọn họ không thể không ăn, mà đã ăn đồ của hắn ta thì phải nói đỡ cho hắn ta trước mặt lão gia tử. Uy lực này khiến nguyên chủ lúc còn bé sợ hãi đến mức vô cùng ngoan ngoãn.

Cho nên cũng dẫn tới chuyện Tống Anh theo bản năng đề phòng Tống Mãn Sơn đến cực điểm.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 114: Bênh vực người ngoài


Giờ phút này, trước mắt Tống Anh là cảnh tượng rất tàn bạo.

Sau khi xông lên, Tống Mãn Sơn quả thực không hề khách khí, trái một quyền, phải một quyền, trước khi đấm còn không quên nhổ một ngụm nước bọt vào nắm đấm của mình.

Tống Hiển chỉ là một nửa người đọc sách, mặt trắng như ngọc, cơ thể cũng chỉ khỏe mạnh hơn Tống Tuân một chút mà thôi, hoàn toàn không thể so với Tống Mãn Sơn đánh nhau từ nhỏ, luôn giữ chức vô địch trong thôn.

Nếu là Tống Anh ra tay, có lẽ sẽ uyển chuyển hơn một chút.

Giống như khi đối phó với Lý Tiến Bảo vậy, cấu, véo, vặn, ít nhất sẽ không để trên mặt Tống Hiển bị thương.

Nhưng Tống Mãn Sơn thì khác, nắm đấm của hắn ta vẫn luôn hạ xuống mấy chỗ nhìn thấy được, chỉ trong chốc lát, Tống Hiển đã chảy máu mũi ròng ròng, trông vô cùng đáng sợ.

Tống Anh lại dán lên người Tống Mãn Sơn thêm một cái nhãn: Tên ngốc to con.

Hắn ta đánh mạnh như vậy, Tống Hiển kiểu gì cũng chịu đau, sau đó sẽ chạy đến chỗ lão gia tử làm ầm ĩ, hắn ta sẽ bị răn dạy, có hơi ngốc nhỉ?

"Lão tử ta đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt, được tiện nghi còn khoe mẽ! Mua nhà lớn như vậy cũng không biết mời Tứ thúc ngươi là ta đến chơi, một chút quy củ cũng không hiểu, chính là thiếu dạy dỗ!" Một lát sau, Tống Mãn Sơn đứng dậy.

Hắn ta cũng mệt đến mức thở hồng hộc, phủi phủi tay áo, hỏi: "Ngươi còn bắt nạt muội muội ngươi nữa không? Đều là người một nhà, có cái gì không thể ngồi xuống nói rõ, còn dám ra tay với muội muội ngươi! Quên ai là người tiêu tiền cho ngươi mua nhà rồi đúng không? Nếu ngươi còn không chịu nhớ lâu, lão tử sẽ còn đánh ngươi!"

"..." Tống Hiển tức giận nhìn chằm chằm Tống Mãn Sơn.

Tứ thúc vậy mà còn có mặt mũi nói ra lời này!

Hắn ta chính là điệt tử ruột của Tứ thúc! Sao hắn không thể ngồi xuống nói rõ với hắn ta?

Hơn nữa, Tống Anh không phải người Tống gia bọn họ, trong lòng Tứ thúc không biết cân nhắc sao? Bênh vực người ngoài khiến trong nhà lục đục!

"Lời này của Tứ thúc là có ý gì? Căn nhà đó là Đại phòng bọn ta nên được, là tài sản của Tống gia. Tống gia chúng ta nuôi nàng nhiều năm như vậy, không có Tống gia, nàng đã sớm chết rồi, cho chút bạc này là đương nhiên! Hơn nữa, tiền đó chỉ mua nhà cho một mình ta thôi sao? Chẳng phải chức áp quan của Tứ thúc ngươi cũng dùng tiền mua sao?!" Tống Hiển cả giận.

Vừa há miệng đã thấy khóe miệng nóng rát, đau đớn.

Giơ tay lên sờ thử, dính dính nhớp nhớp, đều là máu.

Tứ thúc cũng thật tàn nhẫn!

"Sai rồi! Nhà của ngươi là dùng tiền của Nhị Nha, còn chức áp quan của ta là dùng tiền của cha ta, chúng ta không giống nhau." Tống Mãn Sơn đắc ý cười một tiếng.

"Ngươi chính là không nói lý lẽ!" Tống Hiển tức muốn chết, nghĩ nghĩ, cố gắng bình tĩnh lại rồi nói: "Tứ thúc, chúng ta là người một nhà, không nói hai nhà. Bánh ú này của Nhị Nha bán rất chạy, đến hôm Tết Đoan Ngọ chắc chắn càng được mua nhiều hơn. Nếu nàng chịu nói công thức bí mật ra, chúng ta có thể mời các thôn dân cùng đến làm rồi mang đến phố xá sầm uất bán! Cho dù chỉ có một ngày cũng sẽ kiếm được không ít. Đến lúc đó, số tiền thu được chúng ta sẽ chia ba!"

"Nhị Nha, ngươi và Duyệt Phong Lâu ký khế ước, chắc chắn không được chia nhiều tiền lắm đúng không? Lão bản của cửa hàng điểm tâm mà ta nói là người nhà mẹ đẻ của tẩu tử ngươi. Đến lúc đó nói bọn họ thu một, hai phần là được, còn lại đều cho ngươi kiếm lời!" Tống Hiển bổ sung thêm một câu.

Công thức bí mật mà hắn ta nói không phải của bánh ú hoàng kim bình thường mà là của loại bánh ú cực phẩm số lượng có hạn kia.

Duyệt Phong Lâu bán một cái bánh ú 200 văn.

Đến lúc đó, trộn lẫn bánh ú bình thường và bánh ú cực phẩm để bán, tìm mấy người lạ mặt, nói tất cả bánh ú đều là bánh ú cực phẩm, chỉ kiếm tiền trong một ngày duy nhất, kiếm xong thì chạy. Người chịu thiệt cũng không thể vì chút chuyện nhỏ này mà báo quan.

Cho dù báo quan, bọn họ cũng có thể khăng khăng đó là bánh ú bình thường nhưng được gọi là bánh ú cực phẩm, ai có thể nói gì chứ?!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 115: Người tốt


Hắn ta vốn dĩ không muốn chia phần cho Tống Anh, dù sao trong mắt hắn ta, trong nhà nuôi lớn Tống Anh, Tống Anh trả giá một chút cũng là điều hiển nhiên.

Tống Hiển dùng ánh mắt nóng rực đầy xúi giục nhìn chằm chằm Tống Mãn Sơn.

Tứ thúc là người không ra gì nhất, chỉ cần Tứ thúc gật đầu, chắc chắn sẽ quấn lấy Tống Anh không thôi.

Hơn nữa khi còn nhỏ Tống Anh rất sợ Tứ thúc, bây giờ chắc chắn vẫn như thế.

"Thật sự kiếm được tiền sao? Có thể kiếm được bao nhiêu?" Hai mắt Tống Mãn Sơn sáng rực, chép chép miệng.

"Theo tính toán của ta, mỗi người chúng ta có thể kiếm được ít nhất một trăm lượng! Nói không chừng như vậy vẫn còn ít đấy!" Tống Hiển lập tức đáp.

Một cái bánh ú hoàng kim bình thường 3 đến 5 văn giả mạo một cái bánh ú 200 văn, cho dù một ngày chỉ bán 1000 cái thì thu được bao nhiêu chứ? Chính là gần 200 lượng, nhưng vì sao một ngày chỉ bán 1000 cái chứ? Hắn ta có thể tìm nhiều người hơn, mang đi khắp nơi bán, 5000 cái cũng không thành vấn đề đúng không? Nếu vậy thì chính là gần 1000 lượng!

Mặc dù hắn ta chỉ nhận một phần ba số tiền này thì cũng vẫn rất nhiều!

Tống Anh cười nhạo một tiếng.

Nhấc chân đi qua, cái gì cũng không nói, tát một cái lên mặt Tống Hiển, một tiếng "bốp" giòn tan vang lên.

Tống Hiển sửng sốt, sau đó nổi giận: "Tống Nhị Nha! Ngươi dám đánh ta!?"

"Đại ca, ngươi thật có bản lĩnh, còn học được cách xúi giục người khác lừa gạt nữa cơ à? Ngươi cho rằng Tứ thúc ta ngốc sao? Nếu thực sự có chuyện tốt như vậy thì còn đến lượt các ngươi chắc? Hơn nữa, Tứ thúc ta là người thế nào, sao có thể giống mặt người dạ thú như ngươi chứ? Hắn chính là người tốt quang minh chính đại, cho dù ngươi gác đao lên cổ hắn, hắn cũng sẽ không kiếm loại tiền vô lương tâm này đâu!" Tống Anh cười nhạo một tiếng, "Ngươi còn bôi nhọ Tứ thúc ta như vậy, ta sẽ đánh ngươi đấy!"

"Hắn là người tốt sao?! Tống Nhị Nha ta thấy ngươi điên rồi. Ngươi đã quên trước đây hắn..."

"Bốp!" Tống Anh tát thêm một cái nữa.

"Ta đã nói không cho phép ngươi bôi nhọ Tứ thúc ta!" Tống Anh trông vô cùng chính nghĩa, tiếp tục nói: "Không phải ngươi muốn nói chuyện Tứ thúc ta khi còn nhỏ cướp đồ của người khác sao? Ngươi biết cái rắm gì! Khi đó ta và ca ta không được ăn thứ gì ngon, Tứ thúc thấy ta đáng thương cho nên mới làm như vậy! Tứ thúc ta đã phải chịu bao nhiêu ấm ức chứ? Một mình gánh thùng nước bẩn này nhiều năm như vậy. Trước đây ta không biết nỗi khổ tâm của hắn, nhưng bây giờ ta đã hiểu tất cả rồi. Nếu hắn không xem ta như chất nữ ruột, sao bây giờ lại vì ta mà đánh ngươi!?"

Hai mắt Tống Hiển trừng to tới mức sắp rơi ra ngoài.

Có phải Tống Anh bị ngốc hay không vậy?

Tống Mãn Sơn vì nàng mới đánh người sao?!

Tứ thúc đã sớm nhìn hắn ta không vừa mắt, vẫn luôn tìm cơ hội gây phiền phức cho hắn ta. Chính vì vậy, sau khi hắn về nhà, hắn ta luôn tìm cách trốn Tứ thúc. Ai ngờ người này lại đi theo hắn đến đây!

Tứ thúc chính là đố kỵ với hắn ta vì mua được nhà mới trên huyện, cho nên mới muốn xả giận!

Tống Anh thì hay rồi, vậy mà lại cho rằng Tống Mãn Sơn là trưởng bối chính nghĩa ư?!

Nực cười!

Tống Mãn Sơn lập tức chột dạ, nhưng ngay sau đó vui vẻ mỉm cười, Nhị chất nữ của hắn ta nói không sai!

Hắn ta chính là người yêu quý vãn bối, chắc chắn là người tốt!

"Hai cái tát lúc nãy là ta đánh. Nếu sau này hắn cáo trạng với lão gia tử, ngươi chỉ cần khăng khăng không thừa nhận, xem hắn làm gì được ngươi!" Tống Mãn Sơn khách khí nói.

Vậy mà mặt cũng không đỏ.

Tống Anh cũng bắt chước mặt dày như người này: "Tứ thúc, ngươi tốt với ta như vậy, sao ta có thể để ngươi một mình gánh vác chứ? Sau này ta và ngươi hợp sức, ta không sợ hắn, cùng lắm thì bị a gia mắng một trận mà thôi. A gia cũng sẽ không đánh tôn nữ đã xuất giá đâu nhỉ?"

Nàng đánh cũng đánh rồi, sao có thể tính là người khác đánh chứ?

Tống Mãn Sơn tán dương nhìn nàng một cái: "Hôm nay ta cố ý đi tìm Bao vô lại đánh hắn một trận để xả giận cho ngươi. Tuy rằng đắc tội người khác, nhưng bây giờ xem ra cũng đáng!"

"Hả?" Tống Anh sửng sốt, "Tứ thúc ngươi... hôm nay đi tìm Bao vô lại?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 116: Chém nó


Hành động nhanh như vậy sao?!

"Đúng vậy, Bao vô lại nhân lúc ta không ở trong thôn, vậy mà dám nói hươu nói vượn về người Tống gia chúng ta, sao ta có thể bỏ qua cho hắn!? Nếu ta giả vờ không biết chuyện này, hắn sẽ cho rằng ta không lăn lộn nổi trong thôn này nữa rồi đấy!" Tống Mãn Sơn không thèm để ý nói.

Hắn ta dọn lên huyện gần hai năm, thật sự hoài niệm khoảng thời gian hô mưa gọi gió trong thôn lúc trước!

Bây giờ thì hay rồi, những huynh đệ trước đây đều đi tìm chỗ dựa mới!

Hôm nay, hắn ta vốn định đi tìm huynh đệ tốt nhất trước đây chơi bời, còn cố ý mang theo cả bánh ú. Ai ngờ mấy vị huynh đệ kia lại tung ta tung tăng đi theo Bao vô lại uống rượu, sau khi nhìn thấy hắn ta cũng không thèm chào hỏi một câu, vậy mà được sao?! Uy nghiêm của Tống Mãn Sơn hắn nằm ở đâu chứ?!

Không nói hai lời, lập tức đánh hai người kia một trận.

Hai người bọn họ đã uống nhiều rượu, đầu óc choáng váng không nhìn rõ được, đương nhiên đánh không lại bách thắng tướng quân là hắn ta.

Tống Anh nghi ngờ nhìn hắn ta.

Không đúng.

Ánh mắt của Tống Mãn Sơn không đúng, có hơi mơ hồ, cũng không dám nhìn thẳng nàng, cho nên... lời hắn ta nói chắc chắn không phải sự thật.

Cho dù hắn ta thật sự đánh Bao vô lại thì chắc chắn không phải vì nàng!

Tống Anh cẩn thận suy nghĩ, hơn hai năm trước, có lẽ Tống Mãn Sơn và Bao vô lại đã không hợp nhau, hơn nữa buổi chiều Tống Mãn Sơn cầm bánh ú ra ngoài, thế nhưng lúc về lại cầm bánh ú còn y nguyên về nhà, cho nên...

Tống Anh nghĩ tới khả năng nào đó.

Không phải Tống Mãn Sơn cố ý lấy lý do chính đáng cho hành vi đánh nhau của mình đấy chứ?

Rất có khả năng.

"Chuyện Bao vô lại đồn đãi vớ vẩn, ta vốn không để trong lòng, nhưng nếu Tứ thúc đã đánh hắn thì sau này hắn chính là kẻ thù của ta. Lần sau nếu nhìn thấy hắn, ta sẽ đá hắn một cước!" Tống Anh cong môi cười.

"..." Mí mắt Tống Mãn Sơn giật giật.

Nha đầu thối gây rối này.

Tống Hiển bất đắc dĩ nghe hai người này khen ngợi lẫn nhau, đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất dư thừa.

Giống như đang châm chọc hắn ta không có nhân duyên.

Giờ phút này, đánh cũng đã đánh, không thể ném Tống Hiển ở đây mặc kệ không quản, cho nên Tống Mãn Sơn túm vạt áo của Tống Hiển, lôi người về nhà. Với tư cách là người có liên quan, Tống Anh cũng chỉ đành quay lại một chuyến.

Vừa bước vào cổng, Đại Diêu thị và Bùi thị đã chạy lại đây.

"Nhi tử!?"

"Đại Lang!"

Hai nữ nhân lập tức đỏ mắt, Đại Diêu thị sau khi nhìn thấy thương thế của hắn ta, vậy mà lại chạy vào phòng bếp cầm một con dao ra: "Đứa trời đánh nào đánh nhi tử của ta! Tứ đệ, ngươi dẫn đường cho ta, ta phải chém nó!"

"..."

"..."

Mí mắt của Tống Mãn Sơn và Tống Anh cùng lúc giật giật.

"Nương! Chính là Tứ thúc đánh con, còn có Nhị Nha nữa, nàng cũng động thủ!" Tống Hiển nói.

Sau khi lời này được nói ra, ánh mắt của Đại Diêu thị dừng trên người Tống Anh và Tống Mãn Sơn, con dao bóng loáng trông hơi đáng sợ, nhưng sau một lúc lâu, Đại Diêu thị bỏ dao xuống.

"Rốt cuộc Hiển ca nhi nhà ta đã làm chuyện gì có lỗi với các ngươi? Tứ đệ, hôm nay ngươi phải nói rõ cho ta!" Đại Diêu thị cả giận nói.

"Nhi tử ngươi không ra gì, bắt nạt Nhị Nha, ta làm thúc thúc có thể đứng nhìn không quản sao?" Tống Mãn Sơn lập tức bán đồng đội, "Lúc nãy ta đi ngang qua, nhìn thấy Hiển ca nhi mang vẻ mặt hung ác uy h**p Nhị Nha, bắt Nhị Nha giao công thức bí mật để làm bánh ú ra. Nhị Nha đương nhiên chết sống không đồng ý. Hiển ca nhi không đạt được mục đích, đưa tay muốn b.óp ch.ết Nhị Nha. Ta thấy vậy thì vô cùng hoảng sợ, vì bảo toàn mạng nhỏ của Nhị Nha mà đá hắn một cước."

"Hiển ca nhi không phục, mắng ta không ra gì, cho nên..." Tống Mãn Sơn cười một tiếng, "Dù sao ta cũng là trưởng bối, nếu cha nương, ca ca, tẩu tẩu đều không còn nữa, ta làm tiểu thúc cũng như cha hắn, đánh hắn vài cái thì có vấn đề gì?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 117: Vô cùng thú vị


Tống Anh đã được chứng kiến cảnh giới mới của da mặt dày.

Sau khi xuyên qua, nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân khác biệt với mọi người, nàng đối với ai cũng nhàn nhạt, cảm xúc chưa từng dao động quá mạnh, nhưng giờ phút này...

Nhìn vở kịch đang diễn ra trước mắt, nàng đột nhiên cảm thấy cuộc sống vô cùng thú vị!

Nhân lúc Tống Hiển chưa nói gì, Tống Anh lập tức bổ sung: "Tứ thúc nói một chữ cũng không sai. Đại ca hồ đồ, còn muốn cướp công thức bí mật của ta. Nếu chỉ vì công thức bí mật thì ta cũng không đến mức phải ra tay. Thế nhưng Đại ca muốn làm ra bánh ú hoàng kim để lừa gạt người khác. Tống gia chúng ta là nông dân chất phác, sao có thể làm ra hành vi trộm cắp, lừa gạt này chứ? Ta khuyên Đại ca mấy câu, Đại ca vẫn không chịu nghe, còn tức giận như nghé con. Vì để Đại ca yên tĩnh lại, sau đó ta đã đánh Đại ca hai bạt tai..."

Tống Mãn Sơn lén giơ ngón cái lên với Tống Anh.

Tiểu nha đầu lợi hại!

Tuy rằng lão gia tử ở trong phòng nhưng những lời này ông cũng nghe rất rõ.

Ông bước ra.

Tống Hiển vội vàng đứng dậy đi qua: "A gia! Lời Tứ thúc nói không thể tin! Ta đúng là muốn hỏi Nhị Nha công thức bí mật, nhưng không hề ép nàng! Tứ thúc ra tay với ta không hề lưu tình chút nào. Ta chính là trưởng tôn của Đại phòng, Tứ thúc đánh vào mặt ta chẳng phải là đánh vào mặt người sao?! Ta như thế này, qua Tết làm sao về huyện gặp mặt người khác chứ? Hơn nữa ngày mai còn phải đến Bùi gia tặng lễ, nếu để cho bọn họ nhìn thấy rồi nghĩ ngợi lung tung, hiểu lầm nhà chúng ta thì phải làm sao!?"

Tống Mãn Sơn hừ một tiếng.

Đức hạnh.

Bùi gia sống ở huyện, cho nên quà tặng vào dịp lễ tết chắc chắn phải đưa qua trước khi về thôn.

Vì để lão gia tử đứng về phía mình, thật sự có thể ăn nói bậy bạ!

"Cha!" Tống Mãn Sơn cũng không phải người ăn chay, bịch một tiếng quỳ gối xuống, tự tát mình một cái "bốp": "Ta đánh trưởng tôn của người, người cứ đánh chết ta đi! Nhưng ngay cả ta cũng thấy Hiển ca nhi làm vậy là không đúng thì có thể thấy hắn sai trái đến mức nào! Cha, người không thương ta sao? Vừa nghe Bùi thị mang thai tằng tôn tử của người thì trong nhà không còn chỗ cho ta nói chuyện nữa rồi sao?"

Tống Anh rũ mắt: "A gia, ta là một tôn nữ đã xuất giá, không có tư cách đánh Đại ca... Nếu không..."

Tống Anh nhặt con dao Đại bá nương ném xuống đất lên: "Người để Đại ca chém ta đi. Sau khi ta chết, hắn muốn dùng công thức bí mật của ta như thế nào thì dùng như thế ấy. Cho dù hắn làm chuyện xấu bị Duyệt Phong Lâu nhằm vào, bị huyện nha bắt thì cũng không liên quan đến ta!"

Nàng nói như vậy, sao Nguyễn thị có thể đồng ý?

Vội vàng tiến lên đoạt lấy con dao: "Muốn chém thì chém ta đi! Mệnh của A Anh đã đủ khổ rồi... Sao các ngươi còn bắt nạt nàng?"

Nguyễn thị khóc lóc.

"Lại khóc lại khóc! Ai muốn chém nàng chứ? Là nàng đánh nhi tử ta, cô nương đã xuất giá đánh ca ca nhà mẹ đẻ mà chấp nhận được sao?!" Đại Diêu thị cũng nhảy dựng lên.

Tình cảnh trở nên hỗn loạn.

Tam phòng ngơ ngác.

Trong nhà đã lâu chưa từng náo nhiệt như vậy... Sao lại cảm thấy khung cảnh ầm ĩ này thú vị thế nhỉ?

Lão gia tử đau đầu.

Trong nhà liên tục xảy ra chuyện, hết chuyện này đến chuyện khác, thật là... khiến người ta chê cười.

"Đủ rồi!" Lão gia tử nổi giận gầm lên một tiếng, cả sân yên tĩnh.

"Bất kể thế nào, đánh người là không đúng!" Lão gia tử mở miệng, "Nhị Nha, ngươi là muội muội sao có thể đánh ca ca chứ? Nếu truyền ra ngoài, người khác lại cho rằng nhà ta không có giáo dưỡng!! Lần sau không được làm như vậy nữa!"

"Lão Tứ, quỳ trong sân! Ngươi có năng lực quá nhỉ, Hiển ca nhi làm sai sao ngươi không nói với ta? Cần ngươi đích thân ra tay sao? Hắn là vãn bối, dạy dỗ tốt là được. Đánh nhau bên ngoài, ngươi chính là vô pháp vô thiên!"

Lão gia tử vốn xem trọng Đại phòng.

Lúc này, sau khi đã mắng xong hai người Tống Anh, ông quay sang nói với đại nhi tử của mình: "Còn không đưa Hiển ca nhi đi bôi thuốc đi? Trên mặt có vết thương có mất mặt không hả?! Hiển ca nhi đánh chủ ý lên công thức bí mật đều do người làm cha là ngươi không biết dạy con! Lát nữa ngươi cũng đến đây quỳ với Tứ đệ ngươi!”.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 118: Tức chết ta


Lão gia tử mắng Tống Phúc Sơn xong thì không nói gì thêm nữa, không hề có ý trách phạt Tống Hiển, Tống Phúc Sơn cũng hơi sững sờ.

Người làm sai không phải là con hắn ta sao?

Vì sao người phải quỳ với lão Tứ lại là lão tử hắn ta?

Không công bằng lắm nhỉ?

Nhưng dù sao cũng là nhi tử mà mình thương yêu nhất, hắn ta đội nồi thay cũng không có gì, lúc này đành phải ồm ồm vâng dạ.

Tống Anh và Tống Mãn Sơn ăn ý liếc nhìn nhau, đều đã đoán được kết cục này, nhưng trong lòng cảm thấy nếu Tống Hiển không bị phạt cùng thì có vẻ không đủ thú vị.

Cân nhắc một chút, Tống Mãn Sơn nói: "Hiển ca nhi ngươi đừng tưởng rằng có cha ngươi chịu phạt thay ngươi là xong! Sau này nếu ngươi còn dám lấy đồ của nhà ta trợ cấp cho Bùi gia, ta sẽ liều mạng đánh ngươi!"

Tống Anh vội vàng ngăn cản: "Tứ thúc, sao ngươi lại cứng đầu vậy? Đại ca hiếu kính nhạc phụ cũng là chuyện nên làm, không hề sai mà! Cũng là muội muội ta không tốt, trước đây đã ký khế ước với Duyệt Phong Lâu, nếu không thì cũng không phải không thể đưa cách làm bánh ú cho cửa hàng bánh của Bùi gia."

"Tống gia chúng ta không có người sao!? Trong tộc cũng có thúc bá làm ăn buôn bán, bán cho ai mà không được, cứ nhất quyết muốn bán cho Bùi gia?! Hiển ca nhi quả thực là đồ khốn nạn! Từ khi lên huyện sống, quanh năm suốt tháng cũng chỉ trở về hai, ba lần, lần nào cũng đi tay không, một cái bánh bột ngô cũng không mang về hiếu kính. Người keo kiệt, bủn xỉn như vậy thế mà lại muốn lấy công thức bí mật của muội muội đã gả đi để lấy lòng nhạc phụ. Đúng là tức chết ta!" Tống Mãn Sơn nói tiếp.

Nói xong, vô cùng đau đớn, tức giận dị thường, trông như lại muốn đánh người.

Tống Anh tiếp tục giả ngu: "Nhưng đó là nhạc phụ của Đại ca. Đừng nói là công thức, cho dù hàng ngàn hàng vạn lượng bạc, nếu ta có, hiếu kính mấy phần cũng không sao. Huống chi Đại ca quanh năm ở trên huyện, qua lại thân thiết với Bùi gia, Bùi gia sẽ chiếu cố Đại ca nhiều hơn chúng ta, ăn uống hàng ngày cũng tiện hơn không ít. Nếu đổi thành nhà khác, cũng chỉ có nữ tế tới ở rể mới được như vậy. Sao Đại ca lại không nên hiếu thảo với người ta chứ?"

Lão gia tử không phải đồ ngốc, ông có thể nghe ra hai người này đang hát xướng với nhau.

Nhưng lại không thể không nghĩ nhiều.

Tôn tử này của ông đã dọn đi bao lâu rồi? Không đến hai năm thì cũng đã một năm rưỡi, số lần trở về chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Huyện thành và thôn Hạnh Hoa cách nhau hơi xa, nhưng cả đi cả về trong vòng một ngày hoàn toàn không thành vấn đề...

Hơn nữa, tiểu nhi tử nói cũng không sai, từ đó tới nay đã lâu như vậy, ông quả thực chưa nhận được bất cứ thứ gì do tôn tử hiếu kính. Đương nhiên trưởng bối cũng không cần mấy thứ này, nhưng mà...

Nếu có tấm lòng này, bất kể nhiều ít, cho dù chỉ là một cái bánh bột ngô, ông cũng đã thấy ấm lòng rồi.

Nghĩ kỹ lại, từ sau khi tôn tử thành thân, bất kể tiết lớn, tiết nhỏ, chưa từng quên tặng lễ cho Bùi gia.

Trong thôn, thông gia tuy qua lại thân thiết hơn một chút, nhưng chút tiểu tiết cũng có thể lược bớt. Hơn nữa, nếu muốn trợ cấp cho Bùi gia, một mình Bùi thị lén đi là được rồi, cũng xem như hiếu thảo. Nhưng đến mức Hiển ca nhi đích thân đòi công thức sao?

Lão gia tử không rõ cảm xúc bây giờ trong lòng mình là gì.

Ánh mắt lão gia tử nhìn Tống Hiển lạnh đi vài phần.

"A gia, ta chỉ hợp tác với Bùi gia, làm gì có chuyện trợ cấp cho bọn họ? Hơn nữa, bây giờ Bùi thị đang mang thai con ta, cho dù ta đối tốt với Bùi gia một chút thì sao chứ? Đến mức Tứ thúc phải chuyện bé xé ra to như thế sao?!" Tống Hiển vô cùng buồn bực.

"Ngươi là con cháu Tống gia ta, có hiếu kính cũng nên hiếu kính cha nương ngươi, a gia, a bà ngươi!" Lão gia tử buột miệng thốt ra, sau khi nói xong, nhìn hắn ta một cái, "Ngươi cũng quỳ đi! Khi nào suy nghĩ rõ ràng rồi mới được đứng lên!"

Khóe môi Tống Anh khẽ cong lên.

Tống Mãn Sơn hài lòng, thành thành thật thật quỳ ở đó, không hề nhúc nhích. Tiểu Diêu thị đau lòng gạt lệ, giống như bị Nguyễn thị nhập vào người.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 119: Có trộm?


Tống Anh hiểu ý lão gia tử, ông có thể chịu đựng việc Tống Hiển bắt nạt đệ muội, thậm chí có thể chịu đựng việc Tống Hiển và Tứ thúc đánh nhau, nhưng lại không chịu đựng được việc Tống Hiển nghĩ cho người ngoài.

Hắn ta là cháu đích tôn của Đại phòng Tống gia, nhất cử nhất động đều đại diện cho Tống gia. Hắn ta có thể lấy lòng Bùi gia, hiếu kính Bùi gia, nhưng tiền đề là hắn ta phải đối với Tống gia tốt hơn Bùi gia!

Nhưng Tống Hiển không làm như vậy.

Tống Hiển cũng sắp trở thành nữ tế tới ở rể của Bùi gia rồi.

Sao lão gia tử có thể nhịn được?

Đương nhiên, lão gia tử lúc này chắc chắn cũng giận nàng châm ngòi ly gián, chỉ là ngại mặt mũi, không tiện chỉ vào mặt tôn nữ đã gả ra ngoài là nàng mà mắng thôi.

Nghĩ như thế, lúc trước khi đơn độc lập hộ tuy không quá vui vẻ, thanh danh cũng không tốt lắm, nhưng lợi ích về sau thật sự rất lớn.

Tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Nếu nàng còn ở trong khuê phòng*, cho dù Nhị phòng đã tách ra, nhưng nếu lão gia tử mở miệng phạt nàng, nàng là vãn bối tuyệt đối không thể chống đối hay tỏ ra bất mãn, nếu không có thể bị người ngoài chọc gãy cột sống.

*闺中: trong khuê phòng (phòng ở của con gái thời xưa)

Thật ra có rất nhiều cách để đối phó với Tống gia, thậm chí có thể cắt đứt quan hệ, nhưng nếu thật sự làm vậy, bề ngoài có vẻ nàng không bị thiệt gì, nhưng trên thực tế vẫn bị ảnh hưởng rất nhiều.

Tỷ như những lúc mời lý chính làm việc gì đó, thanh danh nàng tốt, lý chính đương nhiên cũng khách khí mấy phần, lúc giúp nàng chọn nhà, mua đất đều sẽ để bụng hơn.

Tỷ như các thôn dân, bây giờ bề ngoài nàng và thôn dân không hề qua lại, trên thực tế vẫn bị ngầm liên lụy rất nhiều. Lúc tưới nước, nếu quan hệ không tốt có thể đắp một đống đất chặn kín lạch nước. Nếu quan hệ tốt, đến lúc thu hoạch sẽ có người giúp ngươi thông kênh mương, có người giúp ngươi trông chừng lương thực, thậm chí còn có người giúp ngươi khuân vác lương thảo. Mọi người hỗ trợ lẫn nhau mới nhanh chóng, dễ dàng...

Đây chính là thời đại không có máy móc, cho dù nàng sức lớn, nhưng hai quyền khó địch bốn đấm, chỉ có đoàn kết với người khác thì cuộc sống mới có thể ổn định được.

Lúc này, nên phạt đều đã phạt, Tống Anh mới trở về nhà.

Nửa đêm, Tống Anh mơ hồ nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt vang lên bên ngoài.

Đột nhiên trong lòng giật thót, nghĩ tới lời lão gia tử nói lúc sáng.

Trên huyện có hãn phỉ chạy trốn…

Sẽ không trùng hợp như vậy, thật sự chạy đến chỗ này của nàng chứ? Dù sao nhà nàng cách chân núi không xa, vẫn chưa tu sửa hoàn toàn, trông có vẻ vắng lặng, vô cùng dễ bắt nạt.

Tiểu nhân sâm lúc này đang cắm rễ bên trong đất ở hậu viện, hấp thụ ánh trăng, xem như "ngủ ngon lành".

Tống Anh cũng không trông cậy vào việc tiểu nhân sâm hỗ trợ, cầm con dao lớn đặt trong phòng dùng để phòng thân lên, sau đó nấp sau màn giường quan sát.

Không bao lâu sau, "kẽo kẹt" một tiếng, cửa mở ra.

Trong phòng tối thui, lúc này có ánh trăng lọt vào khiến trong phòng sáng hơn một chút.

Tống Anh nhìn người bước vào, nhíu mày.

Không giống hãn phỉ lắm?

Người tới... gầy nhom, mặc áo tang đơn giản của nhà nông, nhưng đeo khăn che mặt, trong tay cầm một dụng cụ cắt gọt không lớn lắm, hẳn là dao cạo xương nông dân thường dùng.

Hắn ta rón ra rón rén, nhìn xung quanh, đi tới trước mép giường.

Trên giường, Tống Anh đặt gối đầu bên trong chăn, trông giống như có người đang nằm.

Tống Anh đứng sau màn giường không nhúc nhích, dù sao vẫn chưa xác định được người này có phải kẻ được phải tới dò đường hay không, không biết bên ngoài còn có người khác hay không.

Đôi mắt đen láy của người nọ nhìn chằm chằm cái chăn phồng lên một lát, sau đó thật cẩn thận đi đến cái rương bên cạnh nàng.

Gia cụ trong nhà hơi khó coi.

Bởi vì gần đây nàng vẫn luôn rất bận, cho nên cũng chưa kịp đặt làm gia cụ mới, chỉ có hai cái rương lớn để quần áo, chăn mền, đồ đạc trong nhà cũng không nhiều lắm, trên bàn chỉ có một mặt gương đồng và dụng cụ trang điểm đơn giản, ngay cả cái hộp trang sức cũng không có.

Người này nhìn khắp nơi một lượt, dường như cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bắt đầu mở cái rương.
 
Back
Top Bottom