Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 100: Con hoang không ai muốn


Thật ra trong lòng Tống Anh cũng biết nguyên tắc lễ phép hỏi giá trước khi mua bán.

"Vậy phiền lý chính gia gia người để ý giúp ta một chút. Ta muốn mua mười mẫu ruộng nước và mười mẫu ruộng cạn, nhưng cũng không vội mua. Nếu có ruộng tốt thì nhờ người giữ giúp ta, chờ ta bán xong bánh ú thì đến đưa tiền, có được không ạ?" Tống Anh nói.

Sau khi nàng dứt lời, Tống lý chính lại ngạc nhiên lần nữa.

Tống Anh cũng không muốn để lộ tiền tài, nhưng giữ một đống tiền lại để làm gì? Đương nhiên phải mua đất làm tiểu nông nữ giản dị rồi.

Huống chi nàng còn có không gian, linh thủy của nàng có tác dụng chính là tưới cây nông nghiệp, nếu không mua sẽ lãng phí tác dụng của không gian.

Lý chính là người chính trực, sẽ không lắm miệng, cũng sẽ không tham bạc của nàng, khá tốt.

"Ngươi quả nhiên có bản lĩnh. Trước đó đồng liêu của trượng phu ngươi tới đưa 100 lượng, ta nghĩ dù sao mọi người cũng không biết, lén cho ngươi là được, không ngờ ngươi lại không cần, bây giờ ngươi tự dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm được tiền. Đúng là khó lường." Tống lý chính khen ngợi một câu, "Được, nếu có ruộng tốt ta sẽ giữ lại cho ngươi."

"Lý chính gia gia, không biết đồng liêu của nam nhân nhà ta là người thế nào?" Tống Anh nghĩ ngợi một hồi, hỏi thêm một câu.

"Khoảng hai mươi mấy tuổi, cao to vạm vỡ, đúng rồi, cũng mang họ Hoắc, trông không phải người bình thường đâu, hùng hổ hơi đáng sợ, nhìn có hơi giống phủ binh của gia đình giàu có, tuy vậy rất có quy củ. Trước đây khi Hoắc Nhung nhờ người đưa bạc, đa phần đều là hắn đưa đến. Ta vốn định giữ hắn ở lại ăn một bữa cơm, nhưng hắn nói có việc phải làm nên đã đi ngay." Tống lý chính cũng không giấu giếm, ăn ngay nói thật.

Tống Anh nghe xong thì nhíu mày.

Phủ binh?

Đừng nói là phủ binh, cho dù là thị vệ bên cạnh đại nhân vật trong kinh thành, một tháng cũng không được bao nhiêu bạc.

100 lượng cũng không phải ít.

Đương nhiên, nếu tiền này gửi cho người thân thì nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng lại dùng để làm việc thiện, giúp đỡ xây dựng thôn Hạnh Hoa thì nàng hơi nghi ngờ.

Nhưng Tống Anh không nói ra nghi ngờ của bản thân.

Để lại mười cái bánh ú hoàng kim cực phẩm và ba mươi cái bánh ú hoàng kim bình thường lúc đến có mang theo, Tống Anh quay về nhà mình.

Nhưng mới đi đến chỗ có thể nhìn thấy nhà mình, nàng đã thấy một bóng đen hình như đang đi về hướng phòng bếp.

Tống Anh cau mày, rảo bước chạy nhanh về nhà.

Tim Lý Lưu thị đập nhanh như trống đánh, bà ta sờ vào lò, phát hiện lửa trong lò đã tắt, lồng hấp lớn đặt trên lò từ sáng tỏa ra mùi thịt thơm ngát, bên cạnh còn có một nồi nước sốt.

Vội vàng mở lồng hấp ra xem.

Không nhìn ra được gì, chỉ ngửi thấy thịt và hạt dẻ cũng rất thơm, hẳn là đã ướp với nước sốt. Bà ta nhìn trái nhìn phải, thấy trên bệ bếp đặt không ít gia vị, bừa bãi lộn xộn, không phân biệt được là gì. Không còn cách nào, bà ta tiện tay cầm lấy cái muôi, múc một muôi nước sốt chuẩn bị mang đi.

Còn chưa ra khỏi phòng bếp, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đứa bé: "Bà làm gì đấy!?"

ภђâภ รâ๓ tinh nhìn chằm chằm nữ nhân dữ tợn trước mặt, hầm hừ.

Nó không thích tới phòng bếp nhất, bởi vì phòng bếp có lửa, nó sợ lửa.

Lúc nó đang ở hậu viện ăn đất thì nghe thấy tiếng bước chân, cứ tưởng rằng nương nó về, không ngờ lại là một lão bà nương không quen biết.

"Ngươi chính là... nhi tử mà Tống Anh nhặt về?" Lý Lưu thị hoảng sợ khi bị bắt gặp, nhưng khi nhìn thấy chỉ là một đứa bé thì bà ta lập tức bình tĩnh lại.

"Đúng vậy. Còn bà là ai? Đầu bếp… mà nương ta nhặt về sao?" ภђâภ รâ๓ tinh nghĩ đến người của Duyệt Phong Lâu, mở miệng hỏi.

Lưu thị nheo mắt.

"Đầu bếp gì chứ, dựa theo bối phận, ngươi phải gọi ta một tiếng nãi nãi đấy!" Lý Lưu thị hừ một tiếng, "Tiểu tử, cho dù nương ngươi ở đây thì cũng phải cung cung kính kính gọi ta một tiếng Tam thẩm tử. Ngươi do nương ngươi nhặt được, cho nên ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời. Nếu ngươi dám kể chuyện ngày hôm nay ra, ta sẽ bảo nương ngươi vứt ngươi đi, đến lúc đó ngươi chính là đứa con hoang không ai muốn nữa!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 101: Nhân sâm không tốt


Vứt nó đi á?

Đôi mắt nhân sâm tinh sáng bừng: "Ngươi có bản lĩnh lớn như vậy sao? Nương của ta lúc trước còn bảo ta thành thật đi theo nàng xuống dưới chân núi ăn sung mặc sướng đó! Mặc dù nơi này rất tốt, nhưng thỉnh thoảng ta vẫn hơi nhớ nhà, ngươi có thể bảo nương của ta theo ta rời khỏi nơi tồi tàn này được sao?"

"..." Lưu thị cau mày.

Tên tiểu tử ngốc này từ đâu chui ra vậy, sao không nghe hiểu được lời nói tốt xấu chứ?

Nhưng ngoại hình của đứa bé này quả thật rất đẹp, có thể sánh ngang với dáng vẻ của nhi tử nhà bà ta khi còn nhỏ.

Nghĩ tới nhi tử của bà ta, trong lòng Lưu thị lại đau xót.

Nhi tử của bà ta thật đáng thương, rõ ràng không có bệnh, lại bị người ta vu khống nói có tật, tình nguyện bồi thường cho người được làm mai lúc trước năm lượng bạc, người ta cũng không chịu thừa nhận cuộc hôn nhân này!

Nhi tử hắn ta nói, tất cả đều do Tống Anh giở trò ma quỷ!

Nhi tử rất chắc chắn, nói là Tống Anh đánh hắn ta, bà ta vốn dĩ không tin, nhưng nhi tử nói nhiều lần như vậy, bà ta không muốn tin cũng phải tin!

Bây giờ, thanh danh của nhi tử bà ta đã bị huỷ, trốn ở trong nhà không dám gặp người khác, nha đầu Tống Anh chết tiệt kia lại có thể nghênh ngang bán bánh ú ư? Còn kiếm được một khoản tiền lời lớn nữa?

Lưu thị trợn mắt, nhìn Hoắc Lâm trước mặt, lộ ra nụ cười, nói: "Ngươi là Lâm ca nhi đúng không? Tam nãi nãi hỏi ngươi, nương của ngươi… Bánh ú này làm kiểu gì? Bên trong bỏ gia vị gì vào, ngươi biết không?"

Nhân sâm tinh nghe thấy, mím môi, cau mày nhìn bà ta: "Ngươi muốn lấy trộm bí quyết sao?"

Nương của nó nói, tất cả những người hỏi thăm gia vị của bánh ú đều không phải người tốt, mục đích cuối cùng đều là muốn trộm bạc rồi mua hồ lô ngào đường!

Lưu thị bị nghẹn lại: "Tiểu hài tử, ngươi biết cái gì gọi là trộm bí quyết sao? Ta là trưởng bối, chỉ hỏi một câu mà thôi… Nếu ngươi nói gia vị cho ta biết, ta sẽ mua kẹo cho ngươi ăn nhé."

"Ồ, ngươi muốn bắt cóc tiểu hài tử!" Nhân sâm tinh lui về phía sau một bước.

Nương của nó lại nói, tất cả những người không quen biết mà muốn mua kẹo cho nó ăn cũng không phải người tốt, nếu nó nghe lời, nó sẽ bị người ta nhổ sạch tóc, băm thành mấy mảnh, ăn từng miếng từng miếng vào bụng.

Nương nó nói có lý.

Lưu thị nhất thời tức giận đến mức đỏ bừng mặt: Ai sinh ra tiểu hài tử hỗn đản này vậy? Thật làm cho người ta chán ghét!

"Thôi đi, tiểu hài tử ngươi thì biết cái quái gì? Ta nhìn thấy ngươi, ngươi cũng giống như nương của ngươi, vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt, nương ngươi là một con kỹ nữ bị hàng ngàn người lợi dụng, ngươi là đồ con hoang! Nếu không phải dung mạo của nương ngươi xấu xí, lúc này trước cửa chắc chắn đã treo đèn lồng chờ đám người tới cửa rồi, còn bán bánh ú gì chứ? Phì!" Lưu thị nói xong, xoay người đi về phía phòng bếp. Nhân sâm tinh cũng nghe hiểu được tiếng người.

Mặc dù nó không biết kỹ nữ là thứ gì, nhưng gần đây nó nghe thấy mấy câu "con hoang", đại khái biết là nó bị mắng.

Mắng nó là con hoang, không thể nghi ngờ bà ta đang nói nó là nhân sâm không tốt.

Nhất thời, nhân sâm tinh nhảy dựng lên.

Nó nhảy dựng lên không giống như hài tử bình thường, trực tiếp nhảy lên lồng ng.ực Tiêu thị, hai tay túm chặt lấy tóc của Lưu thị, cố hết sức kéo tóc bà ta xuống một cách tàn nhẫn.

"Ngươi mới là đồ con hoang, ta muốn nhổ sạch tóc của ngươi! Để cho ngươi biến thành yêu quái không lông!" Nhân sâm tinh hung hăng xuống tay.

Dù sao nó cũng không phải tiểu hài tử bình thường, mặc dù chỉ số thông minh không cao, hình thể cũng nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng có ngàn năm đạo hạnh, lần ra tay này khiến cho cả người Tiêu thị run lên, gáo trong tay bà ta cũng rơi xuống đất, vội vàng gào lên một tiếng.

Khi Tống Anh tới, nhìn thấy Lưu thị ngồi xổm trên mặt đất, bàn tay giương nanh múa vuốt cào loạn xạ.

Tốc độ của nhân sâm tinh cực nhanh, nhảy nhót lung tung trên người bà ta, một đôi tay đầy thịt múa may giống như nhổ mạ, mân mê trên đầu của Lưu thi.

Tóc của Lưu thị rối tung.

Tóc đen rơi xuống, trên mặt đất cũng có khoảng trăm sợi đấy?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 102: Giết người diệt khẩu


Tống Anh cũng ngạc nhiên trước sức mạnh của tiểu nhân sâm.

"Lâm ca nhi, có phải con bắt chấy cho Lưu nãi nãi không? Sao lại ngoan như vậy chứ?" Tống Anh cong môi cười, giọng nói nhẹ nhàng đến mức có thể ch.ảy nước, ánh mắt cũng dịu dàng, như thể tiểu nhân sâm thật sự là người tốt làm chuyện tốt.

Tiểu nhân sâm vừa thấy nàng tới thì vội vàng chạy ra sau lưng nàng: "Nương, đây là người xấu! Bà ta hỏi con về gia vị, còn muốn cho con kẹo ăn, nói con là đồ con hoang, còn nói người là kỹ nữ!"

Khóe miệng Tống Anh cong lên, sắc mặt lạnh đi mấy phần.

"Lưu Tam thẩm, sao ngươi lại không nói lý lẽ vậy chứ? Nhi tử ta có lòng tốt bắt chấy cho ngươi, sao ngươi còn mắng chửi người khác?" Tống Anh lạnh lùng hỏi.

"Ta phi!" Lưu thị hung hăng nhổ một bãi nước bọt, cảm thấy da đầu đã bị lột ra.

Vừa nóng rát vừa đau đớn.

Tóc tai bù xù không nói, chỉ nhẹ nhàng vuốt một cái, trong tay đã có thêm một nắm tóc!

Đứa nhỏ độc ác xấu xa!

"Tống Anh ngươi là đồ táng tận lương tâm! Đều là người cùng thôn, vậy mà ngươi bảo nhi tử ngươi ra tay tàn nhẫn như vậy! Sao loại người như ngươi không bị thiên lôi đánh chết, không bị ngã xuống sông chết đuối đi!" Lưu thị chửi ầm lên.

Tống Anh nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Lưu thị, da mặt ngươi dày thật đấy nhỉ? Lâm ca nhi nhà ta đánh cũng đã đánh rồi, ngươi cố mà chịu đi! Nếu bây giờ ngươi không cút đi thì có thể không chỉ được Lâm ca nhi bắt chấy cho ngươi thôi đâu!"

Nhìn cái muôi trên mặt đất, nàng đã biết là chuyện gì.

Mấy ngày nay cũng có thôn dân đi qua đi lại trước cửa nhà nàng, thậm chí mỗi lần mùi thịt bốc lên, trước cửa còn có một đống trẻ con vây quanh hít hà, ai nấy cũng duỗi cổ nhìn vào trong, nhưng đại đa số vẫn khá lý trí, không được nàng cho phép, tuyệt đối sẽ không bước vào nhà nàng nửa bước.

Dù sao nàng chỉ có một thân một mình, còn nuôi một đứa bé, không ai đành lòng khi dễ.

Lý Lưu thị này lại thật sự không khách sáo, không chỉ xông vào nhà nàng mà còn mắng nhi tử của nàng, múc nước sốt của nàng?

"Nha đầu chết tiệt nhà ngươi có ý gì? Ngươi còn muốn đánh ta nữa sao?! Ngươi đừng quên ta là trưởng bối của ngươi! Có nương sinh mà không có nương dạy, ngươi còn muốn đánh ta, ta lại muốn tìm người phân xử để xem thử xem thôn chúng ta có thể bao dung loại tiểu tiện nhân không biết xấu hổ như ngươi không!" Lưu thị tức giận mắng.

Dứt lời, nhấc chân đi ra ngoài, một bộ muốn làm ồn ào.

Nhưng trong khoảnh khắc bà ta đi ngang qua Tống Anh, Tống Anh duỗi chân ra ngáng, chỉ nghe "uỵch" một tiếng, Lưu thị ngã nhào xuống mặt đất.

Bà ta phẫn nộ quay đầu lại.

"Ngươi thì tính là trưởng bối gì chứ? Hai nhà Hoắc Lý cho tới bây giờ chưa từng kết thân, ta khách khí gọi ngươi một tiếng Tam thẩm thẩm thì ngươi thật sự cho rằng bản thân mình có quan hệ với nhà ta sao? Lưu thị, ta cho ngươi ồn ào, tốt nhất là để tất cả mọi người trong thôn đều biết ngươi chạy đến nhà ta trộm cướp!" Tống Anh lạnh lùng nói.

"Nói hươu nói vượn! Ta trộm cái gì của ngươi!? Đồ ngậm máu phun người!" Lưu thị cả giận phản bác.

"Không trộm đồ? Vậy là tới nhà ta báo thù riêng sao? Khó trách làm nhi tử ta kinh hoảng, thất thố... À, ngươi còn vào phòng bếp, là muốn tới phóng hỏa đốt nhà ư? Hay là nhìn thấy con ta ở nhà, muốn giết người diệt khẩu?" Tống Anh mở miệng nói bậy.

Nàng vừa nói lời này, hai mắt Lưu thị đều phừng phừng lửa giận.

Nói hươu nói vượn!

Ngang ngược vô lý!

Không ra gì!

"Ta đến để thăm ngươi! Dù sao trước đây cũng từng muốn cưới ngươi cho nhi tử ta, bây giờ thấy ngươi thủ tiết, ta thấy ngươi đáng thương nên đến thăm mà thôi!" Lưu thị oán hận nói.

"Ồ, đến thăm ta sao?" Tống Anh hơi mỉm cười, "Ngươi mở miệng là kỹ nữ, ngậm miệng là đồ đê tiện, giống như có thâm thù đại hận với ta, sao lại đột nhiên tới quan tâm ta?"

Tống Anh nói xong, tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Lưu thị: "Nếu là quan tâm ta thì cũng nên bày ra thái độ quan tâm. Ngươi hai tay trống trơn đến đây, thành ý này không khỏi quá kém rồi, nói ra chỉ sợ cũng không có ai tin đâu nhỉ?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 103: Nhà giàu nuôi gà


Tống Anh vốn muốn thả bà ta đi, nhưng miệng bà ta toàn phun ra lời th.ô t.ục nhục mạ người khác, đương nhiên không thể nhẫn nhịn.

"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!?" Lưu thị cả giận.

"Chỉ là muốn xác định xem rốt cuộc ngươi tới để làm gì thôi. Nếu tới thăm ta thì cung kính xin lỗi Lâm ca nhi nhà ta đi. Chúng ta đã là hàng xóm với nhau, ngươi dọa sợ nhi tử ta, đương nhiên phải nhận lỗi. Nếu không phải tới thăm ta thì chính là tới để ăn trộm hoặc quấy phá. Ta mới từ nhà lý chính về, có thể đến đó một chuyến nữa." Tống Anh nói.

"Ngươi dám lấy lý chính ra hù ta!" Lưu thị nói.

Chút chuyện này có to tát gì đâu? Lý chính có thể quản sao?!

Hơn nữa, nhà Tống Anh một không cháy, hai không chết người, trên người bà ta càng không có đồng bạc nào, sao có thể chứng minh bà ta đến ăn trộm?

Lý chính sẽ không hỏi nhiều đâu!

"Lưu thị, đồng liêu của trượng phu ta mới quyên cho thôn chúng ta một trăm lượng bạc. Ngươi cảm thấy... lý chính sẽ không làm chủ cho hai mẫu tử bọn ta sao?" Tống Anh cười khanh khách nói.

Lưu thị sửng sốt.

Trên mặt trắng bệch.

Đúng rồi, hôm nay mới nghe nói đồng liêu của ma quỷ Hoắc Nhung kia lại đến đây đưa bạc, nói số tiền đó phải dùng để tu sửa trường tư thục, toàn bộ phần còn dư dùng để mua đất làm học điền*.

* Học điền: ruộng công dành cho giáo dục ở thời xưa, lợi ích thu được từ việc gieo trồng trên phần ruộng này được phục vụ cho mục đích giáo dục: xây sửa trường học, mua giấy, bút, mực cho học trò…

Thời điểm này, đen trắng chẳng phải do một mình Tống Anh định đoạt sao?!

Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu thị trở nên chua lòm, cố gắng kéo khóe miệng lên: "Anh nha đầu, thẩm tử thật sự tới thăm ngươi mà. Ta còn chuẩn bị một rổ trứng gà đấy, chỉ là quên mang tới thôi. Lần sau mang tới đây cho ngươi nhé?"

"Hai nhà chúng ta gần nhau, qua lại chỉ mất hai khắc. Nếu thẩm tử muốn đưa thì đi nhanh đi. Sau hai khắc nếu không thấy người trở về, ta sẽ ra cửa làm loạn, nói không biết là ai xông vào nhà ta, làm hỏng một nồi nước sốt làm từ công thức bí mật trị giá trăm lượng bạc của ta, dù có đào ba thước đất cũng phải lôi người đó ra." Tống Anh mở miệng nói bậy, "Ngoài ra, thành ý chỉ là một rổ trứng gà... thì vẫn hơi ít, thẩm tử nên ngẫm lại xem thành ý bao nhiêu mới có vẻ đầy đủ hơn."

Tống Anh nói xong, đột nhiên tiến lên, kéo bông tai bằng bạc của Lưu thị xuống: "Giữ để làm tin, ta chờ thẩm tử tới lấy nó về."

Lưu thị âm thầm nghiến răng.

Có hơi hối hận, tại sao hôm nay lại nhất thời xúc động đi đến đây!

Tính ra cũng phải canh chuẩn thời gian. Bây giờ đúng lúc bị nha đầu chết tiệt này bắt được thì không nói, còn bị thằng nhóc chết tiệt kia kéo đứt một đống tóc!

"Được, Anh nha đầu ngươi chờ ở đây là được." Lưu thị ngoài cười nhưng trong không cười cất bước đi.

Tống Anh khẽ hừ một tiếng.

"Đi, ta thắp cho cha ngươi nén hương, đa tạ cha ngươi dọa người xấu bỏ chạy." Tống Anh vỗ lưng nhân sâm tinh, nói.

Trong nhà còn đặt bài vị của Hoắc Nhung đấy.

Tống Anh trịnh trọng vái Hoắc Nhung bốn cái, nhân sâm tinh không hiểu những thứ này nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo.

Chuyện hôm nay hoàn toàn có thể làm ầm lên.

Nhưng chứng cứ không rõ ràng, nếu Lưu thị khăng khăng rằng bà ta chỉ đến để la cà, cho dù lý chính cố làm chủ cho nàng thì cũng là do nể mặt mũi Hoắc Nhung, đối mọi người mà nói, nàng chuyện bé xé ra to, ỷ vào thanh danh của vong phu mà làm xằng làm bậy.

Cho nên không thể làm như vậy.

Một lát sau, Lưu thị trở lại.

Trong tay xách một con gà mái và một rổ trứng gà.

Xuyên tới đây chưa bao lâu, đây đã là con gà thứ hai mà Lý gia bồi thường cho nàng rồi.

Nhà giàu nuôi gà sao?

Tống Anh thản nhiên nhận lấy gà, lúc này mới đưa lại bông tai bạc cho bà ta: "Hai nhà chúng ta không quen biết, sau này không cần lui tới thì tốt hơn. Bây giờ ta cũng đã nhận đáp lễ, Lưu thị, từ nay về sau ngươi cách nhà ta xa một chút. Nếu để ta bắt gặp ngươi xuất hiện trước cửa nhà ta lần nữa, đến lúc đó thật sự sẽ đưa ngươi đến gặp lý chính gia nói rõ lí lẽ đấy."

Lưu thị hận đến nghiến răng, vội vàng cách Tống Anh xa chút, sau khi xác định sẽ không bị Tống Anh bắt thóp mới nói: "Đúng rồi, ta cũng ước gì hai nhà chúng ta không quen biết đấy! Anh nha đầu, ngươi tự hiểu lấy mình như vậy là rất tốt. Ngươi lợi hại như vậy, sau này đừng đánh chủ ý lên nhi tử ta, ta ăn không tiêu đâu..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 104: Dài ra


Lưu thị nói xong thì lập tức bỏ đi, cơ thể hơi béo chạy trốn nhanh như bay.

Tống Anh hơi hối hận vì đã không đích thân đánh bà ta một trận.

Nhưng cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi. Bây giờ sức lực nàng lớn, nếu thật sự ra tay, Lưu thị chắc chắn sẽ bị nàng đánh đến mức kêu gào thảm thiết, đến lúc đó đối phương lại cố ý tỏ ra đáng thương, truyền ra ngoài, nàng sẽ trở thành một phụ nhân đanh đá. Hơn nữa, từ trước đến nay, thế nhân đều thiên vị kẻ yếu, nếu muốn tìm lý chính làm chủ, mọi người thấy Lưu thị đáng thương, càng cảm thấy nàng ỷ vào Hoắc Nhung để ức h**p người khác, sẽ không còn che chở cho nàng nữa.

Nếu đánh Lưu thị, người chịu thiệt chính là nàng.

Cho dù muốn đánh thì cũng phải đánh lén như lần đánh Lý Tiến Bảo trước đây, tuyệt đối không thể để Lưu thị bò từ trong nhà nàng ra ngoài.

"Tiểu gia hỏa ngươi xuống tay rất tàn nhẫn nhỉ?" Tống Anh nhìn nhân sâm tinh, liếc nhìn mấy sợi tóc rải rác trên mặt đất, trong lòng hơi khiếp sợ.

Nhân sâm tinh cong môi cười, ngẩng đầu ưỡn ngực: "Hừ, ta vẫn còn nhỏ, nếu đạo hạnh của ta tăng thêm một ngàn năm nữa thì có thể hóa thành bản thể, dùng rễ siết chết bà ta!"

Tống Anh ngạc nhiên nhìn nó: "Cách thức tấn công đặc biệt thế à?"

"Hai ngày trước cữu cữu Tống Tuân kể truyện quỷ cho ta nghe, nữ quỷ trong truyện dùng tóc siết chết người ta. Ta đã lén thử, nhưng đáng tiếc, dù dùng hết sức thì rễ của ta vẫn không làm được gì! Nhưng nếu tu luyện thêm một ngàn năm nữa thì chắc chắn sẽ lợi hại hơn nữ quỷ nhiều!" Nhân sâm tinh vô cùng nghiêm túc.

Nụ cười trên mặt Tống Anh cứng đờ.

Trong đầu xuất hiện hình ảnh nhân sâm tinh biến thành nữ quỷ.

Quá "đẹp", "đẹp" đến cay mắt.

Nhưng nàng lại không tiện ngăn cản nhân sâm tinh luyện tập cách sử dụng rễ của mình, dù sao làm một loài thực vật, ngoại trừ biết bỏ chạy, nó thật sự không có tác dụng gì khác.

"Hình như tóc của ngươi đã dài hơn một chút rồi." Ánh mắt Tống Anh dừng trên đầu nhân sâm tinh, "Không phải ngươi nói rễ của nhân sâm tinh các ngươi dài ra rất chậm sao?"

"Dài ra sao?!" Nhân sâm tinh nhảy dựng lên, đột nhiên hóa hình ngay tại chỗ dọa Tống Anh hoảng sợ, vội vàng kéo nó tới hậu viện.

Một cây nhân sâm khổng lồ đứng trên mặt đất, mấy sợi rễ dài thòng lòng đứng thẳng như chân, giơ sợi này, nhấc sợi kia như quơ chân múa tay, Tống Anh nhìn mà hoa mắt chóng mặt.

Nhân sâm tinh đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Tống Anh, giờ phút này giống như tiểu cô nương yêu cái đẹp, xoay trái xoay phải đưa cái mông nhân sâm của mình ra...

Tống Anh yên lặng đỡ trán, nàng thật sự không biết nên hình dung hình ảnh trước mắt này như thế nào, chỉ cảm thấy tam quan hình thành từ kiếp trước đã sụp đổ một lần nữa vào khoảnh khắc này.

"Ta thấy cơ thể của ngươi cũng lớn hơn một chút." Tống Anh ăn ngay nói thật.

Nhân sâm tinh tuy đã hơn một ngàn năm tuổi, nhưng phần đầu của nó quả thực không lớn lắm, chỉ là nhiều tóc hơn nhân sâm bình thường một chút, nhưng lúc này nhìn... dường như đã dài ra một chút xíu.

Không phải nàng tinh mắt mà là...

Nó là nhân sâm! Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó, nàng đã không nhịn được mà tính toán giá trị toàn thân nó. Đây là thứ tốt có thể bán lấy tiền, đương nhiên phải nhớ kỹ kích cỡ, trọng lượng của nó trong lòng rồi...

Đây là hành động trong vô thức của nàng, chính nàng cũng không khắc chế được!

"Đầu cũng to hơn sao?" Tất cả rễ của nhân sâm tinh đều ngừng lại, nó sờ phiến lá và các đốt trên thân mình, sắc mặt hơi mơ hồ, "Không thể nào! Ta là nhân sâm, không phải cải trắng, làm gì lớn lên rõ ràng như vậy?"

"Chắc chắn đã dài ra, chỉ là không quá rõ ràng mà thôi." Tống Anh đưa tay đo đạc lại.

Trước đây, bản thể của nhân sâm dài khoảng hai gang tay, bây giờ dài hơn khoảng một đốt ngón tay.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà có thể dài ra nhiều như vậy, quả thực kinh người.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 105: Không thể bay cao hơn


Trước đó, Tống Anh vẫn luôn lo lắng rằng nhân sâm tinh sẽ mãi duy trì dáng vẻ của một đứa bé năm, sáu tuổi.

Duy trì dáng vẻ này một vài năm có lẽ cũng không sao, nhưng nếu quá lâu thì sẽ khiến người khác nghi ngờ. Nàng còn nghĩ nếu thật sự như vậy thì phải sớm nghĩ cách đối phó.

Nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện tốt hơn nàng nghĩ.

Bản thể cũng có thể lớn nhanh như vậy, không có lý nào sau khi hóa hình vẫn luôn giữ nguyên bộ dạng đó, đúng không?

Nhưng để đảm bảo an toàn, sau này nàng sẽ cố gắng cứ cách một thời gian lại đo cho nó một lần.

"Nhất định là do linh thủy! Nương! Nương ruột, con muốn uống linh thủy! Muốn dài hơn!" Nhân sâm tinh lập tức nhảy lên người nàng.

Mấy sợi rễ giương nanh múa vuốt khiến trước mắt Tống Anh choáng váng, ghét bỏ muốn chết: "Không được, cho dù là đồ tốt thì cũng phải uống có giới hạn thôi. Lỡ như ngươi uống quá nhiều rồi cao hơn cả ta thì làm sao?"

Kỳ lạ thật? Linh thủy của nàng không có tác dụng thúc giục sinh trưởng mà?

Chẳng lẽ tác dụng đối thực vật thành tinh lại khác? Hay là bởi vì linh thủy của nàng vốn có thể gia tăng đạo hạnh của yêu tinh, cho nên khi đó bản thể cũng khỏe mạnh hơn, từ đó cao lớn hơn không ít?

Khả năng này rất cao.

Giờ phút này, nhân sâm tinh lập tức héo rũ.

Đồ xấu xa, không cho nó uống linh thủy.

Nhưng tiểu nhân sâm cũng không thật sự oán hận. Tuy nó chỉ là một linh vật nhưng vẫn biết tốt xấu. Nếu không có Tống Anh, nó sẽ không được hấp thụ thứ nước vừa sạch sẽ vừa có linh khí như vậy mỗi ngày, sẽ không thể có cơ duyên dài ra.

Hơn nữa, làm con người tuy rằng rất mệt nhưng lại vui vẻ hơn rất nhiều, đồ ăn con người làm cũng ngon, còn có cữu cữu Tống Tuân, ngoại công, ngoại bà đều là người tốt.

Làm con người trong lòng sẽ rất ấm áp!

Nghĩ như vậy, nhân sâm tinh lắc lắc bộ rễ: Thôi bỏ đi, xét thấy đồ xấu xa thật sự đối tốt với nó, uống ít đi một chút cũng được...

Nhân sâm tinh dễ dàng thỏa mãn, lát sau lại chui xuống đất. Mặc dù nó đang không ở hình người nhưng Tống Anh cũng có thể cảm nhận được dáng vẻ hưởng thụ của nó.

Đến mức không nhịn được mà tò mò, có phải đất này... thật sự ăn ngon như vậy hay không.

Sau này lúc không có mặt nó, có muốn... nếm thử một miếng hay không.

Con gà Lưu thị đưa tới được Tống Anh đưa ra hậu viện.

Đại Hoàng bây giờ đã chính thức là con gà đầu đàn, thấy có thêm thành viên mới thì ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, móng vuốt cào cào đất, đất và đá vụn bay lên người con gà mái già.

"Đại Hoàng, ngươi đây là không biết lớn nhỏ hả? Nó có thể làm nãi nãi của ngươi đấy." Tống Anh nói bừa.

Cánh của con gà con lông vàng không hề dừng lại, nhưng rõ ràng nó hơi sửng sốt.

Ngay sau đó...

"Phốc phốc phốc ——"

Móng gà như cái cuốc chạy bằng điện điên cuồng đào đất, chỉ trong chớp mắt, gà mái già đã bị bụi đất lấp kín!

Tống Anh ngẩn ngơ.

Ước chừng một, hai phút sau, mọi thứ ngừng lại.

Gà mái già thành thành thật thật đứng đó, nàng nhìn không hiểu biểu cảm của nó, nhưng mơ hồ cảm thấy... con gà mái già này ngoan như tôn tử...

Không dám chọc, không dám chọc...

Thời buổi này, gà con đều kiêu ngạo như vậy sao?

"Cái đó... Ngươi cũng đừng bắt nạt người ta, ta còn đợi nó đẻ trứng cho ta đấy... Còn nữa, ngày thường ngươi sẽ không cướp thức ăn của những con gà con khác chứ? Làm như vậy là không đúng đâu. Ngươi là lão đại, phải chiếu cố chúng nó, có biết chưa?" Tống Anh cũng không biết con gà con lông vàng này có thể hiểu được hay không, dù sao thì... nhắc nhở một chút là được.

Nói xong, nàng cũng cảm thấy bản thân mình thật ngốc nghếch.

Lúng túng nhìn trời, cong môi cười gượng một tiếng: "Được rồi, ở chung với nhau thật tốt đấy nhé..."

Vội vàng chạy về phòng.

Chỉ là sau khi rời đi, nàng không thấy được cảnh gà con lông vàng đi qua đi lại mấy bước tại chỗ, đập đập cánh, con gà mái già và mấy con gà con khác đều không dám động đậy dù chỉ một chút.

Gà con lông vàng không ngừng đập cánh, cuối cùng cũng cách mặt đất một, hai xen-ti-mét.

Chỉ là cánh của nó vẫn chưa phát triển hoàn toàn, cho nên không thể bay cao hơn.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 106: Giá sỉ


Tống Anh không biết có phải việc mình răn dạy Đại Hoàng có tác dụng hay không mà mấy ngày sau, nàng phát hiện lượng cơm mà đám gà con ăn tăng lên rõ rệt.

Đám gà con trông vô cùng có tinh thần, trên người sạch sẽ, lông xù màu vàng cực kỳ đáng yêu. Ngoài ra, con gà mái già kia cũng không bị Đại Hoàng bắt nạt nữa, thế nhưng ngày nào cũng đẻ hai quả trứng to bằng nắm tay.

Thức ăn của đám gà con cũng được thêm chút rau dại được tưới bằng linh thủy, nhưng điều khiến Tống Anh ngạc nhiên chính là vậy mà Đại Hoàng lại nỡ nhường số rau dại đó cho những con gà khác.

Trước đây lúc ở Tống gia, gà con lông vàng còn biết ăn mảnh đấy, bây giờ lại trở nên hiểu chuyện rồi à?

Tống Anh cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng rất vui mừng...

Tống Anh cảm thấy, chờ đến khi Đại Hoàng lớn hơn một chút, nói không chừng còn có thể để Đại Hoàng dẫn đàn gà ra ngoài kiếm ăn nữa đấy. Nó thông minh và lợi hại như vậy, dẫn những con gà khác ra ngoài hẳn là không thành vấn đề...

Nếu trong đàn vịt cũng có con lợi hại như vậy...

Vậy thì càng tiện hơn, thậm chí không cần nhân sâm tinh phải ra ngoài chăn vịt mỗi ngày...

Ngẫm lại cũng thấy tiết kiệm được khá nhiều sức lực.

Đương nhiên, đầu óc thì nhẹ nhàng, nhưng cơ thể lại... Gần đây Tống Anh mệt muốn chết.

Chuẩn bị nhân cho 5000 cái bánh ú cũng không phải chuyện dễ dàng. Gần như ngày nào nàng cũng thức khuya dậy sớm để làm việc, ngay cả bên Tống gia cũng không ngừng gói bánh ú, sự nhiệt tình của mọi người cũng đã giảm xuống.

May mà tiền công mỗi ngày không ít, nếu không e rằng đã sớm ghét bỏ bánh ú rồi.

Tới hai ngày trước Đoan Ngọ, tất cả mọi người Tống gia đều trở về nhà.

Bên Đại phòng, Tống Hiển đưa thê tử Bùi thị trở về. Bên Nhị phòng, cha nàng cũng không đến bến tàu khuân vác nữa, ở nhà phụ giúp một chút. Còn Tứ phòng, tiểu thúc thúc Tứ phòng cũng được nghỉ, về nhà nghỉ ngơi.

Trong nhà nhiều người hơn, cũng ồn ào hơn.

Chuyện khác không nói, chỉ mình tiểu thúc thúc Tứ phòng đã đủ khiến người ta đau đầu rồi.

Tống Mãn Sơn không giống các huynh đệ khác, bởi vì là ấu tử nên được nuông chiều từ nhỏ đến lớn.

Mỗi ngày gói bánh ú, Tống Anh đều để lại một ít chia cho người Tống gia ăn thử, Tiểu Diêu thị sẽ nhờ Đại bá phụ đưa số bánh được chia cho tứ phòng mang đến cho Tống Mãn Sơn.

Hiện giờ Tống Mãn Sơn về nhà ở, ăn bánh ú càng tiện hơn.

"Nhị Nha, thúc thúc ngươi nói muốn đi uống rượu với người khác, muốn hai mươi cái bánh ú..." Mấy ngày nay, số lượng bánh Tiểu Diêu thị gói được rõ ràng đã ít đi.

Trong nhà có các lão gia phải hầu hạ, áo tới duỗi tay, cơm tới há miệng, khó tránh phân tâm.

Ngày đầu tiên về nhà, Tống Mãn Sơn đòi hai mươi cái bánh ú. Số lượng bánh Tống Anh cho người Tống gia có giới hạn, nếu đã gói xong 5000 cái bánh ú của ngày hôm đó, số bánh ú còn thừa có thể mang ra ngoài bán lẻ, nhưng phải đưa tiền.

Nhưng Tống Mãn Sơn dù sao cũng là người trong nhà, lần đầu tiên đến lấy bánh ú, Tống Tuân mở miệng nói phải ghi nợ, bị Tống Mãn Sơn chỉ vào mũi mắng. Lúc ấy lão thái thái không nói gì, lấy hai mươi cái phá lệ cho hắn ta.

Lão thái thái đã ra tay, Tống Tuân không tiện ngăn cản, nhưng cảm thấy như vậy không thích hợp nên sau đó có nói với Tống Anh một tiếng.

Cho nên bây giờ Tống Anh mới phải đặc biệt đến Tống gia trông chừng.

Thấy Tiểu Diêu thị mở miệng, Tống Anh không mặn không nhạt hỏi: "Hai mươi cái có đủ không? Dù sao tiểu thúc thúc cũng là áp quan*, người quen cũng đều là bằng hữu làm lương quan** đúng không? Vậy đừng tự ném mặt mũi của mình đi, ta thấy hay là lấy một trăm cái đi. Bằng hữu lui tới còn phải hiếu kính cấp trên, bánh ú này của ta sẽ không khiến hắn mất mặt."

* Áp quan: chức quan quản lý việc đóng/mở cửa trên sông, suối, kênh để trữ/xả nước và cho thuyền bè qua lại thời xưa

** Lương quan: chức quan quản lý lương thực thời xưa

Tiểu Diêu thị vừa nghe vậy thì hai mắt sáng rực: "Vậy, vậy nghe ngươi. Nhị Nha, thúc thúc ngươi đúng là không uổng công thương ngươi lúc trước mà!!"

"Buôn bán mà thôi, nói gì đến hiếu thảo hay không hiếu thảo chứ." Tống Anh che miệng thẹn thùng cười, sau đó thay đổi sắc mặt, "Tứ thẩm thẩm muốn mua nhiều nên ta sẽ lấy giá sỉ cho người. Người xem thử muốn lấy nhân gì?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 107: Không định thuê nữa?


Tống Anh nói xong, nụ cười trên mặt Tiểu Diêu thị đông cứng lại.

"Hả?" Sửng sốt một chút, "Còn đòi tiền sao..."

"Không lấy tiền cũng được!" Tống Anh rất dứt khoát, "Người trả tiền công hôm nay của mọi người thay ta nhé?"

Tống Anh vừa nói như vậy, Tiểu Diêu thị lập tức cảm thấy xấu hổ đến luống cuống.

Tiền công Tống Anh phải trả mỗi ngày cũng không ít, trên có lão thái thái, dưới có mấy đứa bé Tam phòng mỗi ngày đều đi hái lá sậy, tổng cộng cũng khoảng 500 văn!

"Anh nha đầu, Tứ thẩm thẩm cũng biết ngươi không dễ dàng. Đây không phải... Tứ thúc ngươi muốn tặng lễ sao... Chúng ta đều là người trong nhà, nếu ăn bánh ú của nhà mình còn phải trả tiền, vậy không phải đánh vào mặt ngươi sao?" Tiểu Diêu thị mặt dày nói: "Huống hồ... Anh nha đầu, tiền này ngươi cũng kiếm được không ít, ít đi mấy cái bánh ú cũng không đáng ngại mà."

Tống Anh cười một tiếng.

Tiểu Diêu thị nói xong, người của hai phòng khác đều trông như ngầm thừa nhận lời này.

Hiện giờ đã gói bánh ú được nửa tháng, mọi người đều đã quen với việc mỗi ngày làm việc lấy tiền, chỉ là Tống Tuân quản lý rất nghiêm, Tống Anh cũng tính toán chi li, một, hai cái bánh ú cũng tính toán rõ ràng, ngày thường cực cực khổ khổ, một văn tiền cũng không cho thêm.

Hơn nữa, gần đây trên huyện truyền tới không ít tin tức, bọn họ cũng đều biết bánh ú này của Tống Anh bán rất chạy, chắc chắn kiếm được không ít tiền.

"Nhị Nha, sắp tới Đoan Ngọ rồi, đây là lễ lớn, có nhà ai không cần tặng lễ chứ? Đừng nói là Tứ thúc ngươi, ngay cả bọn ta... cũng muốn mượn ngươi mấy cái bánh ú tặng cho thân thích, bằng hữu nếm thử, cũng là để người khác biết người Tống gia chúng ta có năng lực, có phải không?" Tiêu thị cũng mở miệng.

Nhà mẹ đẻ bà ta nghèo, lúc mới gả tới đây cực kỳ tự ti, nói chuyện cũng không dám nói nhiều hơn nửa câu. Thế nhưng bụng bà ta biết tranh đua, sinh một mạch ba nhi tử, một khuê nữ, tuy rằng không có thể diện bằng Đại phòng, không được cưng chiều bằng Tứ phòng, nhưng toàn bộ Tống gia không có ai dám coi thường bà ta!

Nếu Tứ phòng muốn lấy bánh ú, sao có thể thiếu phần của bà ta chứ?

Tống Anh cười lạnh.

Kỳ lạ là lúc này Đại phòng lại không hề lên tiếng. Với tính cách của Đại Diêu thị, đương nhiên không thể để bản thân chịu thiệt, nếu các đệ muội có thì tất nhiên bà ta cũng phải có, thậm chí còn muốn có nhiều hơn, thế nhưng bây giờ lại thành thành thật thật làm việc, cực kỳ im lặng.

"Hình như lời các thẩm thẩm nói nghe cũng rất có lý... Trông có vẻ ai cũng muốn chất nữ đã gả ra ngoài là ta đưa bánh ú cho các ngươi để tăng thể diện nhỉ?" Tống Anh cười một tiếng, "Cũng không phải không được, chẳng qua nếu muốn ta hiếu kính các ngươi, ta làm vãn bối sao lại không biết xấu hổ mà sai sử các thẩm thẩm làm việc được chứ? Hay là như vậy đi, làm hết hôm nay, các thẩm thẩm nghỉ ngơi cho tốt. Để cảm tạ các thẩm thẩm gần đây đã làm việc giúp ta, ta cho các ngươi chút bánh ú dùng làm tặng lễ cũng là chuyện nên làm."

"Nhị Nha ngươi có ý gì? Sẽ không phải bởi vì bọn ta muốn mấy cái bánh ú mà không định thuê bọn ta nữa đấy chứ?" Tiêu thị lập tức lên tiếng.

"Không phải không định thuê mà là không dám thuê." Tống Anh nhàn nhạt nói, "Trong thôn có nhiều đại nương, thẩm thẩm như vậy, có rất nhiều người muốn tìm việc. Đừng nói gói một trăm cái bánh ú được 10 văn tiền, cho dù 5 văn, e rằng cũng sẽ bị người khác tranh nhau đến vỡ đầu. Ta chịu trả tiền công cao hơn cho các thẩm thẩm là bởi vì tình cảm giữa chúng ta, nhưng nếu các thẩm thẩm dùng tình cảm để ép ta... Không bằng ta đi tìm người khác làm, vừa tiết kiệm được một nửa tiền vừa không bị ai đòi ta tặng không đồ."

"Hơn nữa, các thẩm thẩm cũng đã kiếm tiền nửa tháng, hẳn là cũng thấy buồn chán rồi, ta cũng là suy nghĩ cho các ngươi thôi." Tống Anh bồi thêm một câu.

Tiêu thị vừa nghe vậy, vội vàng cười gượng một tiếng: "Nha đầu ngốc, thẩm thẩm chỉ nói đùa với ngươi một chút thôi. Ta còn đang định mua bánh ú này của ngươi đấy, cũng không cần nhiều lắm, cứ trừ vào tiền công đi."

Không còn công việc này chính là tổn thất cực lớn đối với Tam phòng bọn họ.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 108: Nhất thời tức giận mà ném hết đi


Tiểu Diêu thị vẫn có chút không cam lòng.

"Nhị Nha... Thật ra ta cũng biết như vậy không thích hợp, chỉ là Tứ thúc ngươi... Nếu hắn biết ngươi ngay cả cái bánh ú cũng không nỡ cho, chắc chắn sẽ gây phiền phức cho ngươi..." Tiểu Diêu thị lên tiếng.

"Tứ thẩm thẩm cứ nói thẳng với Tứ thúc là được, nếu Tứ thúc bất mãn thì cứ việc tới tìm ta. Nhưng mà... Nếu Tứ thúc vì tức giận mà làm hỏng bánh ú của ta, ta sẽ lập tức tìm người khác đến gói bánh. Dù sao sân nhà ta cũng rộng, mời mấy người đến xây một cái xưởng nhỏ cũng được, không cần ngày nào cũng phải cực cực khổ khổ đưa đồ đến nhà mẹ đẻ." Tống Anh vô cùng bình tĩnh.

Nàng đã nhổ hết cỏ gà ở tiền viện, xử lý một phen, hai ngày trước đưa đến hiệu thuốc trên huyện, thật sự có người mua, chẳng qua giá rất thấp, nhiều cỏ gà như vậy mà chỉ bán được chưa đến 50 văn.

Nhưng nàng cũng rất hài lòng, dù sao cũng là tiền từ trên trời rơi xuống.

Tiểu Diêu thị nhăn nhăn nhó nhó không nói gì nữa.

Tống Anh thật sự sợ Tống Mãn Sơn sẽ nhất thời tức giận mà ném hết bánh ú đi, vậy nên mới nói trước một câu như vậy.

Rất nhanh đã đến buổi trưa, lúc này Tống Mãn Sơn mới rời giường. Tiểu Diêu thị về phòng mình, hẳn đã chuyển lời của nàng đến hắn ta. Tống gia lớn như vậy, phòng nào có động tĩnh gì đều nghe rõ mồn một, lúc này Tống Anh nghe thấy tiếng ném đồ bên trong.

Bây giờ lão gia tử đã ra ngoài, trong nhà chỉ có lão thái thái mới có thể quản được hắn ta.

Nhưng lão thái thái...

Là người thương nhi tử.

Chưa chắc sẽ đứng về phía nàng.

Không bao lâu sau, quả nhiên Tống Mãn Sơn hùng hổ bước ra.

Mấy nhi tử của lão gia tử, ai cũng có đặc điểm riêng. Đại bá phụ làm người cẩn thận, diện mạo có vài phần phong phạm của trưởng tử, nhưng thê tử cường hãn, cho nên hơi sợ vợ, lại làm ở phường nhuộm cho nên trên người có mùi độc đáo.

Cha nàng cường tráng, bán sức lấy tiền, giống với Tam thúc, hàng năm làm ruộng khiến da hai người ngăm đen, liếc mắt nhìn một cái là biết ngay đây là nông dân.

Nhưng Tam thúc gầy hơn một chút, lại sinh ba nhi tử, áp lực đương nhiên cũng lớn hơn, là người nghĩ ngợi nhiều.

Riêng Tứ thúc này...

Tuổi của Tứ thúc không lớn, chỉ mới hai mươi ba, từ nhỏ đã quậy phá.

Lúc nhỏ dẫn tôn tử Tống gia đi hoành hành khắp thôn, nguyên chủ cũng từng bị hắn ta kéo theo, đi cướp lấy thức ăn của người ta...

Nhưng dáng dấp của Tứ thúc hiển nhiên cũng tốt nhất trong số các con cháu của Tống gia, thậm chí còn trông đẹp hơn ca ca nàng một chút, dáng vẻ nhanh nhẹn và cơ thể khỏe mạnh.

Lúc này, hắn ta vừa lao ra, quét mắt nhìn người trong viện một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tống Anh: "Nhị chất nữ, chỉ lấy mấy cái bánh ú của ngươi mà ngươi còn không vui? Có ai làm vãn bối như ngươi không? Không sợ ta đánh ngươi sao!?"

Tống Anh ghét bỏ nhìn Tứ thúc một cái: "Có ai làm làm trưởng bối như người không? Đường đường một đại nam nhân lại ức h**p tiểu quả phụ không có phu gia như ta làm gì?"

Tống Mãn Sơn sửng sốt.

"Không có phu gia? Có ý gì? Ngươi xuất giá rồi sao?" Tống Mãn Sơn lúc này mới phản ứng lại.

Tiểu Diêu thị vừa nghe vậy thì vội vàng túm lấy góc tay áo nam nhân nhà mình: "Trước đây đã nói với ngươi rồi mà, sao lại quên thế? Trong thôn có người nói ra nói vào nên Nhị Nha ra ngoài lập hộ, gả cho Hoắc Nhung."

Lúc Tống Anh gả ra ngoài, lão gia tử cũng không cảm thấy đây là hỉ sự, cho nên không bảo nhi tử trở về, chỉ để Nhị phòng tùy tiện thu xếp một chút mà thôi.

Tống Mãn Sơn nhíu mày: "Đại thiện nhân Hoắc Nhung? Không phải đã chết rồi sao?"

"Chính là hắn, đã chết rồi." Tiểu Diêu thị vội vàng đáp.

Tống Anh cảm thấy giờ phút này Tiểu Diêu thị trông không giống bình thường. Ngày thường bà ta cũng chỉ là một phụ nhân bình thường, nhưng lúc này trước mặt Tứ thúc nàng, mặt mày như hoa đào, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, dường như sợ mình chỉ cần hơi lớn tiếng một chút sẽ dọa người ta sợ vậy.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 109: Đâm thẳng vào tim người khác


Giờ phút này, Tống Anh có thể chắc chắn rằng Tiểu Diêu thị chính là tiểu nữ nhân bị diện mạo của Tứ thúc mê hoặc.

"Đầu óc của cha ta không có vấn đề gì chứ? Hoắc Nhung đã chết còn để Nhị Nha đầu gả cho hắn làm gì? Chẳng lẽ chờ đến lúc hắn xác chết vùng dậy sinh con với Nhị Nha à..." Tống Mãn Sơn cảm thấy tam quan của mình nổ tung.

Chuyện này hắn ta thật sự không biết.

Hắn ta thỉnh thoảng mới về nhà, cho dù về nhà thì phần lớn thời gian đều sẽ lang thang trong thôn, tìm huynh đệ bằng hữu uống chút rượu, không hề để ý đến chuyện gì trong nhà.

"Là bản thân Nhị Nha muốn như vậy, không trách cha." Tiểu Diêu thị lập tức nói.

Tống Anh có hơi ngây người, không ngờ Tống Mãn Sơn nói chuyện không kiêng kỵ như vậy.

"Bản thân ngươi muốn như vậy?" Tống Mãn Sơn không còn hầm hừ nữa, tò mò nhìn nàng: "Không phải ngươi bị người ta chặt ngón chân sao? Sao đầu óc cũng không còn nữa rồi? Người sống không tìm, tìm người chết là muốn toan tính chuyện gì?"

"..." Mi tâm của Tống Anh giật giật.

"Thôi, đây là chuyện nhà ngươi, ta cũng lười quản. Nhưng mà... rốt cuộc là kẻ nào bàn tán chuyện nhà chúng ta? Xem lão tử chết rồi sao?" Tống Mãn Sơn vô cùng không vui.

Nhất định là sau khi hắn ta đi làm áp quan, không thường xuyên đi lại trong thôn, cho nên người trong thôn đã quên Tống gia được hắn ta che chở.

"Là Bao vô lại... nói Nhị Nha và Tuân ca nhi nhà chúng ta không trong sạch..." Tiểu Diêu thị ấp a ấp úng, không dám không trả lời.

"Khốn kiếp! Tên chó Bao vô lại kia, lão tử sẽ dỡ nóc nhà của hắn xuống! Xem hắn còn dám nói bậy bạ nữa không!" Tống Mãn Sơn nói xong, liếc nhìn Tống Anh, cảm thấy chất nữ này thật đáng thương.

Lúc trước nói muốn lấy bánh ú là vì cho rằng bánh ú là của Nhị phòng, hắn ta ăn đồ của ca ca hắn ta hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nhưng bây giờ thì khác, bánh ú là của chất nữ đã xuất giá, nếu nàng sống tốt thì không nói, nhưng lại trông rất đáng thương, nếu còn đòi bánh ú thì có vẻ không ra gì.

Nhưng không lấy...

Thể diện của hắn ta không giữ được.

Nghĩ nghĩ, tài đại khí thô nói: "Mua một trăm cái bánh ú. Nhị Nha, ngươi chọn cho lão tử mấy cái lớn nhất. Đừng lấy mấy cái Tứ thẩm ngươi gói, nàng không phóng khoáng, chắc chắn gói bánh ú nhỏ hơn người khác, lấy mấy cái Đại tẩu gói ấy."

"..." Tiểu Diêu thị ủy khuất nhìn hắn ta.

Bánh ú bà ta gói không nhỏ mà!

Đúng là lúc đầu không lớn lắm, không đầy đặn như Đại tẩu gói, nhưng gần đây đã thay đổi rất nhiều, cũng khá chắc tay mà...

U oán nhìn Đại Diêu thị một cái.

Đại Diêu thị banh mặt, cả người mất tự nhiên.

Tống Anh là người ăn mềm không ăn cứng, nếu Tống Mãn Sơn tới cướp, cho dù nàng phải đánh Tống Mãn Sơn một trận tơi bời thì cũng sẽ không giao bánh ú giao ra đi. Nhưng chỉ mới nói hai, ba câu, Tống Mãn Sơn lại sửa miệng nói muốn mua, nhất thời cảm thấy khác biệt.

Quyết định buổi tối để lại hai cái bánh ú hoàng kim cực phẩm cho Tống Mãn Sơn nếm thử.

Nhưng nàng thật sự không ngờ Tống Mãn Sơn... vậy mà lại không đánh nàng?! Nàng cứ nghĩ hôm nay mình phải xuống tay với trưởng bối đấy! Quá đáng tiếc!

Tống Mãn Sơn cũng không vội đi, nhìn mọi người bận rộn làm việc, một lát sau mở ra chế độ lảm nhảm: "A Tuân, không phải Tứ thúc ta nói ngươi, nhưng lúc ta lớn bằng ngươi đã biết sờ tay nhỏ của cô nương gia rồi, sao ngươi vẫn chưa thông suốt vậy? Nếu ngươi sớm định ra hôn sự thì Bao vô lại còn có thể nói ngươi nửa chữ sao? Uổng phí muội muội ngươi."

Chuyện này vẫn luôn là tâm bệnh của Tống Tuân, hắn luôn cảm thấy bởi vì chính mình nên Tống Anh mới bất đắc dĩ phải gả ra ngoài.

Hắn luôn cảm thấy bản thân vô năng, giờ phút này bị Tống Mãn Sơn nhắc đến, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Tống Mãn Sơn còn chưa chịu ngừng, quay sang Đại phòng: "Hiển ca nhi đâu rồi? Sức khỏe không có vấn đề gì chứ? Sao đã thành thân lâu như vậy mà ngay cả một cái trứng cũng chưa đẻ ra được thế? Sớm biết như vậy lúc trước không nên lấy bạc cưới Bùi thị. Bùi thị yếu ớt như thế, làm sao giỏi đẻ như Đào Hoa thôn bên được? Đào Hoa người ta sau khi xuất giá, mới vào cửa một năm đã sinh ra song bào thai, hiếm đến mức nào chứ?"

Đào Hoa chính là tức phụ mà Tống gia chuẩn bị cưới cho Tống Hiển của Đại phòng trước khi Tống Anh đến hầu phủ.

Sau đó Tống gia nhận được 100 lượng bạc, Tống Hiển tham vọng, nhất quyết phải cưới cô nương trên huyện.
 
Back
Top Bottom