Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 80: Ghi thù


Đại Diêu thị nghi ngờ nhìn nàng, ngay cả lão gia tử, lão thái thái cũng đều hơi sửng sốt.

Bên Đại phòng, Đại đường ca quanh năm ở trên huyện, chỉ có mỗi Đạt ca nhi nuôi bên người, bất kể là Đại Diêu thị và Tống Phúc Sơn hay lão gia tử, lão thái thái, đều vô cùng cưng chiều Đạt ca nhi.

Tống Anh cười như không cười: "Đại bá nương, Đạt ca nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, loại chuyện này vẫn không nên để hắn làm thì hơn."

"Nhị Nha đầu, Đạt ca nhi nhà ta và Võ ca nhi nhà Tam thẩm ngươi đều mười tuổi mà? Hắn có thể làm, sao Đạt ca nhi nhà ta không thể?" Đại Diêu thị có chút không vui, như vậy không phải là xem thường nhi tử của bà ta sao? Nhi tử của bà ta lại kém hơn nhi tử của Tam phòng à?!

Tiêu thị cười cười, không nói gì.

"Đại bá nương, nếu Đạt ca nhi hiểu chuyện thì trước đây cũng không bị dăm ba câu của Lý Tiến Bảo lừa gạt, dùng đá ném vào đường tỷ tỷ là con." Tống Anh nói thẳng không cố kỵ gì, "Lần này là đại sự của Tống gia chúng ta, con cũng là sợ Đạt ca nhi vẫn còn oán hận con rồi không nghiêm túc làm việc, đến lúc đó làm chậm trễ chuyện mọi người gói bánh ú."

Lời này vừa nói xong, sao Đại Diêu thị còn chưa hiểu được?

Nha đầu này ghi hận chuyện Đạt ca nhi ném đá vào đầu nàng trước đây!

"Ôi chao, chất nữ, không phải lúc đó ta đã đánh Đạt ca nhi một trận rồi sao? Nó đã biết sai rồi, sau này tuyệt đối sẽ không nghe Lý gia kia nói hươu nói vượn gì nữa!" Đại Diêu thị cười tủm tỉm, sốt ruột nắm tay nàng.

Tống Anh dịch tay ra: "Nếu đã biết sai, sao con vẫn chưa nghe thấy Đạt ca nhi xin lỗi?"

"Ta lập tức gọi tiểu tử hư đốn kia đến đây ngay!" Đại Diêu thị lập tức nói.

"Đại bá nương, đều là tỷ đệ trong nhà, con đương nhiên không hận hắn, chỉ là... hắn thà tin tưởng người ngoài cũng không tin người tỷ tỷ là con, cũng khó trách lòng con lạnh lẽo. Con muốn giận dỗi mấy ngày chẳng lẽ không được sao?" Tống Anh nhàn nhạt nói.

Đại Diêu thị nhìn nàng một cái, lại quay sang nhìn lão gia tử, lão thái thái.

Trong phòng không có ai nói giúp bà ta, nhất là nhị phòng, hai mắt Nguyễn thị kia đỏ lên, hiển nhiên lại nghĩ đến chuyện Tống Anh bị thương mà đau lòng.

Nguyễn thị có lợi hại hơn nàng cũng không dám nói gì thêm. Đệ muội này đỏ mắt khóc lóc, Nhị Nha lại hiếu thảo, không chịu để bà ta làm việc kiếm tiền nữa thì sao?

"Chuyện này là Nhị Nha ngươi chịu ủy khuất, trở về ta phải dạy dỗ lại nó! Lần này... không cho nó làm cũng được, để nó nhìn các ca ca đều có việc làm, chỉ mình nó không có cũng có thể nhớ lâu." Đại Diêu thị cũng rất sảng khoái.

Đại Diêu thị tuy độc miệng nhưng cũng là người dứt khoát.

Cho nên chuyện Tống Đạt, nàng chỉ tính lên người hùng hài tử*, không so đo với đại bá mẫu.

* Hùng hài tử: đứa trẻ ngỗ ngược, nghịch ngợm, phá phách

Sau khi bàn bạc mọi chuyện xong xuôi, mấy nhà đều hưng phấn không ngủ được.

Nông dân không dễ kiếm tiền, có thể đột nhiên có một công việc, chắc chắn là chuyện lớn.

Nhất là khi tiền công Tống Anh trả khá cao, cho dù là nam nhân thì đa phần cũng không kiếm được nhiều như vậy.

"Ngươi nói xem... Nhị Nha có thể trả nhiều tiền công như vậy, bản thân nàng có thể kiếm được bao nhiêu?" Ở Tam phòng, Tiêu thị hơi tò mò hỏi nam nhân nhà mình.

Tống Dần Sơn vừa nghe vậy thì nhíu mày: "Ngươi quản người ta kiếm được bao nhiêu làm gì? Có thể cho ngươi ké chút nước canh thì nên biết đủ đi! Trước đó cha ta ép nha đầu kia dọn ra ngoài, bây giờ Nhị Nha còn có thể nghĩ đến người trong nhà đã rất có lương tâm rồi."

"Ta cũng đâu có nói nàng vô lương tâm. Không phải..." Tiêu thị sốt ruột một chút, nói tiếp: "Không phải ta vì nhà chúng ta sao? Nhà ta có ba tiểu tử, một khuê nữ, ngươi lại chỉ có thể làm ruộng. Nếu chúng ta cũng có công thức bí mật, chẳng phải cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều sao..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 81: Một đời ăn uống


Nói tới đây, Tiêu thị đỏ mắt thở dài.

"Ai cũng có công thức bí mật sao? Nếu ngươi dám đoạt công thức bí mật của Nhị Nha về làm cho mình, lão gia tử nhất định sẽ đánh chết ngươi!" Tống Dần Sơn hung dữ nói một câu.

Tiêu thị hơi run rẩy: "Ta cũng không nghĩ như vậy, người khác kiếm tiền, ta còn không được ghen tị sao?"

"Ghen tị ai cũng không thể ghen tị với vãn bối! Nhị Nha mệnh khổ, mặc dù nhà ta nuôi nàng ta lớn lên, thực tế cũng không tốn mấy đồng tiền, nhưng cha nương thân sinh của nàng lại cho nhà chúng ta một trăm lượng bạc, nuôi mấy nàng cũng đủ! Người ta không nợ chúng ta, bây giờ dung mạo đã bị huỷ, vì suy nghĩ cho nửa đời sau thì cũng nên tích cóp ít tiền, ngươi cũng không thể có tâm tư dơ bẩn kia!" Tống Dần Sơn lập tức ngồi thẳng, nhìn chằm chằm rồi nói với Tiêu thị.

Hắn ta cũng không phải vì Nhị Nha, hắn ta là suy nghĩ cho thê tử nhà mình.

Mặc dù lão gia tử làm ra chuyện ép gả thiếu đạo đức, nhưng tại sao lão gia tử lại làm thế thì trong lòng hắn ta hiểu rất rõ!

Ông ấy không quan tâm đến thanh danh của mình vì suy nghĩ cho con cháu, nhưng cũng không thể hiện rằng cha hắn ta không có điểm giới hạn.

Nếu Tiêu thị tính kế với Nhị Nha, cha hắn ta nhất định sẽ không vui.

Cha hắn ta là người cần thể diện.

"Một trăm lượng bạc… Dù sao thì ta cũng chả lấy được mấy đồng." Tiêu thị hừ một tiếng: "Không phải bị đại phòng chiếm hết sao?"

Tống Dần Sơn nhìn chằm chằm bà ta.

"Ta biết là không được nghĩ tới chuyện học lén công thức bí mật của Nhị Nha!" Tiêu Thị lập tức nói: "Nhưng mà ta không cam lòng, nhị phòng có Anh nha đầu, chắc chắn mang về không ít thứ tốt từ nhà giàu kia, cái này không tính, nhưng ngươi ngẫm lại đại phòng và tứ phòng thì sao?"

"Đại ca không giống chúng ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào mấy mẫu ruộng này, đại ca là thợ nhuộm có tay nghề, mỗi tháng đều có thể kiếm được bạc, Hiển ca nhi nhà huynh ấy bây giờ cũng vào làm việc trong phường nhuộm kia, sau này tiền bạc cũng sẽ càng ngày càng nhiều lên, mặc dù Đạt ca nhi nghịch ngợm, nhưng cũng tính là đứa trẻ thông minh, sau này biết mấy chữ thì làm gì mà không được."

"Tứ đệ mệnh tốt, cha nương sủng ái, rõ ràng là người vô đạo đức nhất nhưng lại được ăn quan lương, nhàn nhã, kiếm được nhiều tiền, mỗi tháng có hai lượng bạc, tứ đệ muội lại khéo tay, thêu hoa cũng có thể bán được giá cao, chỉ có chúng ta, nhân khẩu nhiều thì thôi không nói, lại còn không có nghề khác… Cuộc sống này khi nào mới kết thúc chứ? Ta nghĩ đến chuyện ba nhi tử của ta sau này cũng vô dụng giống như ngươi, trong lòng nghẹn muốn chết." Tiêu thị vỗ ngực, cảm thấy thật sự khó chịu.

Ba nhi tử, cả cuộc đời đều phải làm ruộng để kiếm ăn!

Mặc dù đứa con thứ ba được đi học trường tư thục, nhưng đã mười tuổi rồi mà làm gì cũng chậm!

Đâu giống như đại phòng nhị phòng, Hiển, Đạt và Tuân ca nhi, người ta đều học vỡ lòng từ nhỏ, học một ít thôi cũng đủ dùng rồi.

Ngay từ đầu, Tống Dần Sơn rất tức giận, nhưng nghe bà ta nói xong cũng chỉ thở dài.

"Thắng ca nhi đã mười lăm, cũng không thể ở mãi trong nhà, không học thêm nghề gì khác, ta nghĩ… Hết tháng này, chờ nó hái lá sậy xong rồi đưa nó đến huyện thành bên kia học vận tải, hơi vất vả nhưng kiếm được nhiều tiền, ba bốn năm lại cưới được thê tử…"

Tiêu thị nghe vậy, có hơi lo lắng.

Vận tải… Công việc kia rất nguy hiểm đúng không?

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, người nhà quê còn có thể có con đường nào khác sao?

"Đương gia, ngươi có cảm thấy… Sau khi Nhị Nha trở về, nàng khác trước rất nhiều không?" Tiêu thị đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi phu quân.

"Sao có thể giống như trước đây? Dù sao cũng từng là thiên kim tiểu thư, sao có thể giống với nha đầu nhà quê được?" Tống Dần Sơn thản nhiên nói.

"Còn không phải sao! Ta cảm thấy khí chất toát ra rất doạ người… Ôi, nếu Nhàn tỷ nhi nhà ta có thể làm như vậy thì tốt rồi… Ngươi nói xem, tại sao ta không thể sinh ra được một nha đầu lợi hại như vậy chứ? Chẳng lẽ hài tử sinh ra trong nhà phú quý khác biệt với nhà nghèo chúng ta nhiều như vậy sao? Nhớ tới dáng vẻ vô tích sự kia của Nhàn tỷ nhi, ta lại tức giận!" Tiêu thị lại nói.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 82: Oan gia ngõ hẹp


Tiêu thị đầy oán hận, nhớ tới khuê nữ của mình, chỗ nào cũng không hài lòng.

Ngày hôm sau, Tống Anh mang gạo nếp, nhân bánh và một ít lá sậy tới, đều mua trên huyện, nếu không đủ thì mấy đứa bé bên Tam phòng có thể cắt thêm.

Bánh ú được Tống Tuân phân chia theo loại nhân, riêng bánh ú cực phẩm chỉ để nhị phòng bọn họ gói.

Còn có bánh ú thịt cũng do nhị phòng gói trước, nhị phòng gói không kịp mới giao cho ba nhà khác.

Lão gia tử sợ mất mặt, dứt khoát để nhi tức các nhà đến tiền viện làm việc, tiện cho Tống Tuân giám sát.

Tống Anh không trì hoãn lâu, sau khi xử lý xong xuôi, lập tức giao 2000 cái bánh ú gói hôm qua đến Duyệt Phong Lâu.

Phần lớn người bình thường thích ăn bánh ú mứt táo.

Cho nên trong số bánh ú này, đa số là nhân mứt táo, còn lại là nhân lòng đỏ trứng và nhân thịt cùng hạt dẻ.

Số tiền mà Duyệt Phong Lâu đưa cho được chia làm hai phần, một phần là thanh toán nốt tiền bánh ú hôm nay, tổng cộng là ba lượng năm, phần thứ hai là năm lượng để đặt cọc cho ngày mai.

Sau hôm nay, không tính bánh ú cực phẩm, trong tay nàng đã thu vào ít nhất 15 lượng, đương nhiên sau khi trừ đi chi phí thì cũng không còn lời bao nhiêu, chưa đến 5 lượng.

Nhưng Tống Anh cảm thấy như vậy đã đủ rồi.

Một ngày 5 lượng, một tháng chính là 150 lượng.

"Triệu chủ sự, không biết bánh ú cực phẩm đã được định giá chưa?" Đưa bánh xong, Tống Anh vội vàng hỏi một câu.

"Đã định rồi, giống như cô nương đã nói, 200 văn một cái. Số bánh ú cô nương đưa ta hôm qua đều đưa đến mấy nhà khách quý. Sáng sớm hôm nay đã có người tới chờ, bánh ú này vừa đến là lập tức bán hết." Triệu chủ sự cười nói.

Nhưng để tránh tình trạng có người mua hết bánh ú, chỉ có mấy nhà khách quen mới được mua bánh ú, hơn nữa còn giới hạn số lượng.

Tống Anh nghe vậy thì vô cùng vui vẻ.

Bánh ú cực phẩm kiếm được nhiều tiền nhất, 200 văn một cái, nàng có thể nhận được một nửa, một tháng có thể kiếm được gần ba trăm lượng, quả thực là lợi nhuận kếch xù.

Có số tiền này, nàng có thể mua nhà, sửa nhà, còn có thể mua thêm mấy mẫu đất nữa!

Nhưng làm sao để cha nương và Tống Tuân nhận đồ mà nàng mua đây?

Tống Anh cảm thấy rất khổ tâm.

Tạm biệt Triệu chủ sự, trước tiên, Tống Anh đi đến mấy cửa hàng hôm qua đã chọn, mua hàng theo thường lệ rồi nhờ bọn họ chở về thôn.

Sau đó đến tiệm vải một chuyến, mua mấy bộ quần áo giống nhau cho ภђâภ รâ๓ tinh.

Nó không có nhiều quần áo lắm, đều là đồ thừa mà Tống Tuân mặc trước đây, nhưng Tống Tuân cũng không có thừa mấy bộ. Lúc này, nó đang mặc một bộ quần áo cũ kỹ vá chằng vá chịt, trông cực kỳ nhếch nhác, kéo giá trị nhan sắc của khuôn mặt mũm mĩm xuống tận đáy.

Chỉ là oan gia ngõ hẹp.

Đến tiệm vải, Tống Anh gặp được kẻ xem tiền như rác.

Giang Tử Thương học cùng trường với ca ca nàng khi còn bé, bị nàng lừa bốn lượng bạc.

Giang Tử Thương vừa thấy nàng thì lập tức giận dữ, ánh mắt như tóe ra tia lửa, nói với tiểu phụ nhân bên cạnh: "Nương tử, không phải lần trước ngươi hỏi ta đã tiêu tiền vào đâu sao... Chính là nàng ta. Ca ca nàng và ta cùng nhau đọc sách mấy năm, bây giờ rất đáng thương, ta cũng không thể không quan tâm đôi chút..."

Còn chưa nói hết câu, tiểu phụ nhân kia đã ném đồ vật trong tay xuống, đi thẳng đến chỗ Tống Anh.

Mở miệng lập tức nói: "Ngươi đáng thương có liên quan gì đến nhà ta?! Đừng nói chỉ là một muội muội của bạn học cùng trường, cho dù là muội muội ruột thì cũng không có chuyện vừa mở miệng mà đã đòi bốn lượng bạc! Hôm nay không gặp ngươi thì ngày khác ta cũng phải đến thôn Hạnh Hoa tìm cho ra! Mau đưa bạc ra đây, cho mượn mấy ngày mà thật sự xem là gia sản của mình sao?"

Giang Tử Thương ở đằng sau cong môi cười.

Tức phụ này của hắn ta vô cùng bủn xỉn, keo kiệt như phụ nhân đanh đá, nhưng cũng không phải không có chỗ tốt.

Bây giờ không phải sao? Không phải đã nhìn thấy chỗ hữu dụng rồi sao?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 83: Đức hạnh


Hắn ta là nam nhân, đương nhiên không tiện làm khó dễ một tiểu cô nương như Tống Anh. Nhưng bây giờ không giống vậy, tức phụ của hắn ta ra tay, cho dù có lao vào đánh nhau thì cũng là chuyện của hai nữ nhân, không tính là hắn ta bắt nạt người khác.

Nhà mẹ đẻ của thê tử Giang Tử Thương họ Hồ, tuy hai người mới thành hôn không lâu, nhưng ở nhà, Giang Tử Thương bị quản rất chặt.

Ngày ấy hắn ta cầm bạc ra ngoài, vốn muốn đặt mua chút quần áo, trang sức cho thê tử mới cưới nhưng lại cược thua, lúc về nhà đương nhiên bị mắng một trận, đến tận hôm nay, quan hệ của hai phu thê mới hòa hoãn một chút.

Tống Anh cũng không hoảng hốt.

"Mượn? Có giấy mượn nợ không? Có nhân chứng không?" Tống Anh nhíu mày, "Mở miệng ra là đòi tiền, ta là cha ngươi hay là nương ngươi?"

Hồ thị nghe vậy, cực kỳ bực bội.

"Tử Thương nhà ta vừa mới nói nhà các ngươi nghèo khó, cho nên bọn ta tiếp tế cho ngươi bốn lượng bạc. Ngươi dựa vào đâu mà không nhận?! Lương tâm ngươi bị chó ăn mất rồi sao?!" Hồ thị sắp tức muốn chết.

Sao trên đời này lại có loại người mặt dày vô sỉ như vậy chứ?!

Bốn lượng bạc cũng không phải ít, nếu không phải ngày ấy trượng phu muốn mua trang sức, vải vóc và lương thực cho cả nhà thì cũng sẽ không mang theo nhiều tiền như vậy ra ngoài!

Nếu vứt đi, không chừng trong lòng nàng ta còn dễ chịu hơn bây giờ!

Tiếp tế cho muội muội của bạn học cùng trường? Chó má! Không chừng muội muội xui xẻo này còn có tư tình với nam nhân của nàng ta!

"Ồ, tiếp tế cho nhà ta ư?" Tống Anh cười khẽ một tiếng, "Giang Tử Thương chẳng qua chỉ học cùng trường với ca ta mấy năm khi còn bé thôi, cho dù nhà ta nghèo khổ, chẳng lẽ không còn thân thích cùng tộc nào sao? Đến mức phải đào túi tiền của một người khác họ như ngươi?"

"Tẩu tử Giang gia, ngươi có thể ra chợ hỏi thăm một chút. Ta nghĩ có không ít chủ quán đến nay vẫn còn nhớ rõ chuyện ngày ấy, ngươi mở miệng hỏi một câu là biết có phải hắn tự nguyện mua đậu xanh của nhà ta hay không." Tống Anh khinh thường nói một tiếng.

Hồ thị sửng sốt.

Quay đầu nhìn thoáng qua nam nhân nhà mình.

Nhưng nghe đến quả đậu xanh, Hồ thị lập tức tỏ ra vô cùng tin tưởng nam nhân nhà mình: "Ngươi lừa quỷ à?! Đậu xanh gì mà tận bốn lượng bạc?! Huống chi nam nhân ta vốn dĩ không hề mang đồ về nhà!"

"Quả dại ta bán là thứ quý hiếm tìm được trong núi, số lượng có hạn, giá cả đương nhiên hơi cao một chút. Trước khi đưa bạc, hai bên đã thoả thuận xong rồi. Bản thân Giang Tử Thương không biết xấu hổ muốn chiếm tiện nghi lại không chiếm được, cuối cùng thẹn quá hóa giận tặng hết đồ cho người ta thì có liên quan gì đến ta?" Tống Anh bật cười, "Ngươi cảm thấy Giang Tử Thương là đồ ngốc sao? Nếu không phải hắn tự nguyện mua, sao ta có thể bước ra khỏi chợ? Nếu ta ra giá vớ vẩn, quan tuần tra chợ có thể để yên cho ta sao?"

Tống Anh nói xong cũng không nhiều lời, lướt qua hai phu thê này, bắt đầu chọn đồ cho ภђâภ รâ๓ tinh.

ภђâภ รâ๓ tinh vui vẻ đến mức nhúm tóc buộc trên đỉnh đầu lắc lư.

"Ngươi còn chưa chịu nói rõ cho ta biết rốt cuộc chuyện là thế nào nữa sao!?" Hồ thị lúc này tức giận nhéo tai Giang Tử Thương.

ภђâภ รâ๓ tinh hoảng sợ, vội vàng che tai của mình lại: "Nàng muốn kéo xuống để hầm canh uống sao?"

Hồ thị ngoái đầu lại trừng mắt.

Giang Tử Thương cảm thấy thật mất mặt: "Ta thật sự đã cho nàng ta mà! Ta còn có thể lừa nàng sao!"

"Phải, là cho ta đấy. Nhưng bản thân trượng phu ngươi là loại đức hạnh gì, ngươi còn lạ sao? Hắn sẽ vô duyên vô cớ lấy bạc tặng cho người ngoài như ta sao? Chẳng qua là đánh cược với ta rồi bị thua mà thôi." Tống Anh dùng giọng điệu châm chọc bổ một đao, sau đó nói với chưởng quầy: "Ta muốn mua năm xấp vải này."

Đương nhiên không thể chỉ mua quần áo cho mình tiểu nhân sâm thôi.

Nàng cũng chỉ chọn loại vải bình thường nhất, giá cả cũng không quá đắt, tổng cộng khoảng năm, sáu trăm văn.

Nguyên chủ có chút tay nghề, dệt vải, thêu hoa, vá áo cái gì cũng biết. Nàng kế thừa ký ức của nàng ấy, đương nhiên có thể tự làm quần áo cho mình.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 84: Không bằng người khác


Tống Anh vô cùng nhanh nhẹn đưa tiền.

Giang Tử Thương đỏ mắt, đây là tiền của hắn ta!

Nhưng lúc này, lỗ tai còn nằm trong tay bà nương nhà mình, càng cảm thấy mất mặt hơn, cắn răng nói: "Tuy ta có lòng mua quả dại nhà nàng ta nhưng nàng ta lại giở thủ đoạn lừa gạt! Lúc ấy ta cho rằng có thể thắng nàng ta, ai ngờ chỉ là chơi kéo búa bao mà lại thua liên tiếp mấy chục ván, đương nhiên là không lấy lại được tiền..."

Hồ thị nghe xong, cảm thấy nam nhân nhà mình thật vô dụng.

"Ta thấy ngươi là bị hồ ly tinh này mê hoặc rồi! Một đại nam nhân như ngươi lại chơi kéo búa bao thua nàng ta! Còn thua liên tiếp mấy chục ván? Giang Tử Thương, ngươi tự sờ lương tâm của mình đi, ta có thể tin được mấy lời này sao? Ngươi xứng với ta sao!" Hồ thị tức giận.

ภђâภ รâ๓ tinh lại hoảng sợ: "Ngươi đừng nói hươu nói vượn, nương ta không phải hồ ly tinh, nàng là con người mà! Không có lỗ tai cũng không có đuôi, càng không có đạo hạnh!"

Nếu nàng là hồ ly tinh, sao ภђâภ รâ๓ tinh như nó lại không nhìn ra chứ!?

Tống Anh cong môi cười: "Ngươi đúng thật là cái chày gỗ, người ta đang khen nương có sức hấp dẫn đấy."

ภђâภ รâ๓ tinh dùng ánh mắt quỷ dị nhìn nàng.

Cho nên...

"Nàng ta đang khen nương à?" ภђâภ รâ๓ tinh cảm thấy khó hiểu, "Nhưng mà... hồ ly tinh có cái gì tốt? Cả người toàn là lông, còn có mùi hôi, làm gì giống như ta... linh vật nhân sâm, không hề có tí mùi nào, toàn thân đều quý giá."

ภђâภ รâ๓ tinh bọn nó ăn tinh hoa của nhật nguyệt, uống tuyết xuân mưa móc, quý hiếm biết bao nhiêu?

"Còn không phải sao!" Tống Anh không nhịn được mà cười.

Tiểu nhân sâm quá ngốc.

Thấy nàng cười, ภђâภ รâ๓ tinh càng bối rối, nhúm tóc trên đầu lại đung đưa.

"Nàng! Nàng đừng náo loạn! Đồ xấu xí như nàng ta thì là hồ ly tinh gì chứ!?" Giang Tử Thương vội vàng lên tiếng, kéo lỗ tai ra xa thê tử hai bước, nói tiếp: "Lý huynh nói nàng ta bị huỷ dung, lúc này xấu xí đến mức không thể gặp người khác, sao ta có thể có ý nghĩ gì với nàng ta chứ? Vậy chẳng phải là vô duyên vô cớ tự ghê tởm chính mình sao?"

Hồ thị sững sờ.

Tống Anh ung dung mỉm cười: "Phải đấy, dung mạo của ta đương nhiên không xứng với Giang đại ca, không sánh bằng cô nương bên cạnh Giang đại ca ngày ấy..."

Nói được một nửa, Tống Anh đột nhiên che miệng, tỏ vẻ áy náy liếc nhìn Giang Tử Thương một cái: "Ta nói hươu nói vượn, tẩu tử đừng tin là thật..."

Nói xong, Tống Anh bỏ chạy.

Giang Tử Thương ngây người, ngay sau đó muốn đuổi theo nàng.

Nhưng lại bị Hồ thị túm về: "Lời nàng nói có ý gì? Ngày đó ngươi ở cùng với nữ nhân khác sao?!"

"Nàng ta nói hươu nói vượn mà nàng cũng tin à!" Giang Tử Thương sắp điên rồi.

Sao hắn ta lại cưới một tức phụ ngu ngốc đến vậy chứ?

Nhưng giờ phút này, tức phụ ngu ngốc rất tức giận, nghi thần nghi quỷ, ép Giang Tử Thương phải thừa nhận.

Giang Tử Thương đương nhiên không muốn gánh nỗi oan này, liên tục giải thích. Hồ thị trong cơn bi phẫn lập tức ra tay, vừa cào vừa cấu, cực kỳ náo nhiệt...

Trước khi ra ngoài, Tống Anh đã để lại chìa khóa nhà cho nương nàng, vì vậy lúc này hàng hóa đã nằm ngay ngắn trong sân nhà nàng.

Sau khi xử lý một phen, lúc này mới mang vải vóc mua được sang Tống gia.

Năm xấp vải đương nhiên không phải chỉ cho một mình tiểu nhân sâm.

Tống Anh mang hai xấp màu tối trong số đó tặng riêng cho lão gia tử và lão thái thái trước.

Mã thị luôn kiệm lời, từ khi còn trẻ đã như vậy, luôn lấy phu vi thiên*, lúc này thấy hai xấp vải thì hai mắt sáng ngời, ánh mắt nhìn Tống Anh cũng từ ái hơn.

* Lấy phu vi thiên: xem chồng là trời

Cả nhà này có ai nhớ rõ bà làm nương, làm bà bà chứ? Bình thường nhiều nhất cũng chỉ tặng mấy quả dưa, vài trái táo, cũng khó cho đứa nhỏ Nhị Nha này vừa kiếm được tiền đã mua vải cho bà.

Trên mặt Tống Lão Căn có phần mất tự nhiên: "Mới kiếm được chút tiền thì đừng phung phí! Bán bánh ú chỉ là chuyện nhất thời, không thể nuôi sống ngươi cả đời được! Vải này ngươi cầm về đi, ta không cần."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 85: Xe đến trước núi ắt có đường


Tôn nữ này do chính ông ép gả ra ngoài, trong thôn còn có người nói ông nhẫn tâm.

Nếu tôn nữ sống không tốt, đường là do nàng tự chọn, dù có khóc lóc cũng phải đi tiếp, nếu sống tốt thì ông ấy cũng không nghĩ đến việc được thơm lây.

"A gia nhận chỗ tốt của con thì sau này mới giúp con. Nếu không, một mình con không có ba đầu sáu tay thì thật sự không giải quyết được chuyện trong nhà." Tống Anh nói thẳng.

"Trong nhà ngươi có thể có chuyện gì chứ?" Tống Lão Căn cau mày.

"Nhà đã có để ở, nhưng cũng phải mua, phải làm khế ước mua bán nhà. Chuyện này vẫn phải nhờ a gia ra mặt mới được, nếu không con nhất định phải tốn thêm chút bạc. Hơn nữa nhà con đang ở thật sự quá cũ nát, đến khi làm khế ước mua bán nhà xong còn phải sửa chữa lại. Tay nghề a gia rất tốt nên con đến mời người và cha con cùng giúp con." Tống Anh nói tiếp.

Lời nàng nói đều là sự thật, chỉ là sửa nhà mà thôi, không cần thiết phải thuê thợ.

Không phải nàng keo kiệt mà quả thực không thích hợp.

Ở đây nếu có ai xây nhà, phần lớn đều nhờ hàng xóm giúp đỡ, mời một bữa cơm là được. Nếu nàng hào phóng trả tiền công thì trong mắt người khác không phải hào phóng mà là ngu ngốc.

Nàng tuổi nhỏ, lại rời nhà hai năm, hàng xóm đều không quen biết, bọn họ còn tránh mặt nàng, cho nên... cần phải có trưởng bối ra mặt mới được.

Tống Lão Căn buộc nàng xuất giá, nếu là nguyên chủ, chắc chắn sẽ oán hận, nhưng nàng thì không.

Bởi vì không có tình cảm, cho nên không có oán hận.

Hơn nữa, nàng cảm thấy bây giờ một mình một hộ rất tốt, không bị quản thúc.

"Chỉ có ngươi và Lâm ca nhi ở, bây giờ nhà cũng đủ ở rồi, sao còn muốn sửa nữa?" Tống Lão Căn vẫn không hiểu, "Nhị Nha đầu, ngươi vẫn là không chịu để lời ta nói trong lòng. Bánh ú này của ngươi có thể kiếm bao nhiêu tiền? Sau khi bán hết bánh ú thì sao? Đến lúc đó ngươi định làm gì?"

"Đến lúc đó lại nói, xe đến trước núi ắt có đường*." Tống Anh cong môi cười.

* Xe đến trước núi ắt có đường: vế tiếp theo là "Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng", phép ẩn dụ hàm ý rằng dù có khó khăn nhưng sẽ luôn có cách giải quyết

Tống Lão Căn bực tức trong lòng, gõ bàn như muốn đánh người: "Hồ nháo! Bánh ú hoàng kim này của ngươi đúng là mới lạ, trong khoảng thời gian ngắn, người khác muốn biết cách làm cũng khó, nhưng tới Đoan Ngọ sang năm, chắc chắn sẽ không còn là bí mật nữa. Chuyện này ngươi có biết không?"

"Biết ạ. Con cũng đã nghĩ kỹ rồi, sau khi bán hết một tháng này, con sẽ nói cách làm cho các bá nương, thẩm thẩm." Tống Anh thẳng thắn.

Nàng và Duyệt Phong Lâu chỉ ký khế ước một tháng mà thôi, sau một tháng này, nàng xử lý công thức bí mật của bánh ú như thế nào là chuyện riêng của nàng.

Giữ lại công thức cũng vô dụng, chi bằng lấy ra để tạo ân tình.

Nghe nàng nói vậy, Tống Lão Căn càng tức giận hơn: "Ngươi có lòng này tất nhiên là tốt, nhưng sau đó thì sao? Nhị Nha, nuôi một đứa bé không dễ dàng. Đứa bé kia tuy không phải con ruột của ngươi, nhưng sau này nó sẽ chăm sóc ngươi khi về già, cho nên phải đối tốt với nó, tích cóp tiền cho nó, chờ nó lớn lên đương nhiên sẽ biết ngươi tốt thế nào."

Không ngờ ông cụ vậy mà lại rất dông dài.

"Biết rõ, nhưng không ảnh hưởng đến chuyện con sửa nhà." Tống Anh rất kiên quyết.

Tống Lão Căn thấy nàng vẫn không hiểu chuyện thì chỉ biết thở dài: "Đúng là ngoan cố! Bỏ đi! Khuê nữ đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, thích thế nào ta cũng không quản được! Vẫn là câu nói đó, bản thân không hối hận là được!"

"Vải này ta nhận, ngươi đến chỗ ca ngươi đi, bánh ú cũng gói sắp xong rồi." Tống Lão Căn nói tiếp.

Tống Anh bình tĩnh từ chính phòng đi ra ngoài.

Bánh ú quả thực đã gói xong, dù sao thì người nhiều sức lớn.

Đến lượt Tống Anh phát tiền công.

Tống Anh kiểm tra bánh ú trước, phát hiện đều được gói không tệ, tay nghề của nương nàng rất tốt, nhưng không ngờ tay nghề của Tiêu thị càng tốt hơn, mỗi cái bánh ú đều được gói rõ từng góc cạnh, cực kỳ đẹp mắt.

Người các nhà đều nhìn chằm chằm nàng, sợ nàng hối hận, không trả tiền.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 86: Phát tiền công


Có Tống Tuân trông coi, Tống Anh hoàn toàn yên tâm, nhưng dù sao cũng là ngày đầu tiên, phải nghiêm khắc một chút.

Sau khi kiểm tra gần nửa canh giờ mới ra vẻ hài lòng nói: "Bánh ú mà các bá nương, thẩm thẩm gói đều đạt yêu cầu, tới lãnh tiền theo số lượng ca ca con ghi chép đi."

Tống Anh vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều vui vẻ.

Mã thị là trưởng bối, đương nhiên không thể vô lễ với bà, cho nên sau khi xem xong số lượng, Tống Anh chủ động đưa tiền qua, cũng nói: "Đã khiến a bà phải vất vả làm việc giúp con rồi."

Mã thị gói không nhiều, chỉ 600 cái, Tống Anh đưa nhiều hơn một ít, tròn 100 văn: "Sau này còn phải làm phiền a bà giúp con trông nom bánh ú trong nhà đấy."

Làm trưởng bối, Mã thị có tác dụng rất lớn. Cho dù bà không phải là một bà bà thích nói nhiều, càng không hành hạ người khác, nhưng mấy nhi tức đều phải tôn trọng bà, trước mặt bà cũng phải thành thành thật thật, nếu không lão gia tử sẽ nổi giận.

Mã thị hiền hoà đồng ý.

Sau đó là Đại Diêu thị của đại phòng, gói khoảng 1050 cái.

Tiền của nương nàng và ca ca thì để về nhà mới đưa.

Tiêu thị cũng gói hơn 900 cái.

Tiểu Diêu thị trẻ tuổi hơn một chút, cho nên tốc độ gói hơi chậm hơn, nhưng cũng gói được 900.

1400 đến 1500 cái bánh ú còn lại đều do nương nàng và ca ca gói.

Tống Tuân không giống nam hài tử khác, từ nhỏ đã siêng năng chăm chỉ, chuyện gì cũng biết làm, chỉ là sức khỏe hơi kém một chút...

Nghĩ đến đây, Tống Anh sửng sốt. Nàng nhớ rõ khi nguyên chủ còn nhỏ, nương nàng từng nói ca ca nàng không bị bệnh nặng, chỉ là khí huyết không đủ, phải bổ sung nguyên khí mà thôi. Nhưng với điều kiện của Tống gia, đương nhiên không thể cho hắn ăn ngon uống tốt để bồi bổ, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa cải thiện.

Tống Anh liếc Tống Tuân một cái.

Sắc mặt hắn nhợt nhạt, quả thực trông không có tinh thần gì. Bây giờ đã cuối tháng tư, trời đã ấm lên, nhưng Tống Tuân vẫn mặc dày hơn những người khác không ít. Ngày thường hắn chỉ chép sách và tính toán sổ sách, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nguyên nhân chính cũng là vì sau khi làm việc lâu sẽ choáng váng đầu óc. Sau khi nguyên chủ trở về từ kinh thành còn từng tận mắt nhìn thấy Tống Tuân ngất xỉu một lần.

Nàng cảm thấy cần phải tìm đại phu chẩn trị kỹ lưỡng cho Tống Tuân, nếu khí hư thể nhược cần phải bồi bổ thì...

Tiểu nhân sâm...

Tống Anh toét miệng cười, tiểu gia hỏa có rất nhiều tóc...

Thật sự không nỡ cắt tóc nó, vậy ngâm nước tắm cũng có thể có tác dụng. Tuy rằng nghe rất buồn nôn, nhưng dù sao tiểu nhân sâm cũng không phải người mà.

Hơn nữa, tiểu gia hỏa kia có hơi kỳ quái, mỗi ngày đều muốn cắm rễ vào đất phơi nắng thì không nói, lúc tắm còn hóa thành bản thể, một cây nhân sâm to bì bõm trong nước, sợi rễ thon dài như tay chân bơi tới bơi lui, hệt như một con sứa dưới đáy biển.

"A Anh, có vấn đề gì sao?" Tống Tuân thấy nàng nhìn chằm chằm mình hồi lâu thì khó hiểu hỏi.

Tống Anh hồi thần, lắc đầu: "Ca ca, ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm, có phải cơ thể có chỗ nào khó chịu không? Hay là ngày mai mời đại phu đến xem thử?"

Tống Tuân sửng sốt.

Sắc mặt hắn không tốt? Không phải chứ? Hôm nay hắn còn cảm thấy cơ thể khá hơn nhiều mà, không tức ngực, cũng không có cảm giác hụt hơi như mọi ngày...

"Không sao, có lẽ do hứng gió một lát thôi." Giọng nói của Tống Tuân cũng nhỏ nhẹ như nữ nhân.

Mấy nhà khác cũng đã quen với dáng vẻ yếu ớt của Tống Tuân, hôm nay nhận được tiền của Tống Anh, lời nói tự nhiên cũng ôn hòa hơn không ít.

"Muội muội ngươi cũng là có lòng tốt, tìm đại phu tới xem cũng là chuyện nên làm. Đã cuối tháng tư rồi mà ngươi vẫn sợ lạnh, cứ như vậy lâu dài sẽ thật sự bệnh nặng đấy. Lại nói, ngươi cũng đã mười bảy rồi đúng không? Sớm muộn gì cũng phải cưới thê tử, bồi dưỡng tốt cơ thể thì mới có thể tìm được tức phụ tốt chứ? Chẳng lẽ muốn bị người ta ghét bỏ giống như tiểu tử Lý Tam gia kia à?" Đại Diêu thị thuận miệng nói.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 87: Cho được toàn thây


Nói đến tiểu tử Lý Tam gia, Đại Diêu thị cũng cực kỳ ghét bỏ.

Lý Tiến Bảo bị người ta từ hôn, hắn ta là một nam nhân, bị từ hôn cũng không phải chuyện lớn, nhưng người ta nói hắn ta lừa hôn, nói cơ thể hắn ta có tật lại còn đi lừa gạt nhà người ta...

"Sức khỏe của nam nhân rất quan trọng, cha nương ngươi chỉ có một nhi tử duy nhất là ngươi, sau này còn phải dựa vào ngươi đấy, Nhị Nha nói ngươi đi gặp đại phu thì ngươi cứ đi đi. Bây giờ Nhị Nha kiếm được tiền, còn để ý chút bạc xem bệnh này sao?" Tiêu thị cười ngây ngô một tiếng.

Tống Tuân cau mày.

Vừa định lên tiếng, Tống Anh đã đẩy hắn đi: "Ngày mai các bá nương, thẩm thẩm còn phải làm việc, nên đi nghỉ ngơi sớm đi. Con và nương con nói chút chuyện riêng rồi cũng về nhà."

Nói xong, nàng kéo nương nàng vào phòng.

Tống Tuân không có cách nào, cũng không muốn nói nhiều, đành đi theo sau.

"Ca ca, có phải lúc nãy ngươi định nói với bọn họ rằng ngươi sẽ không dùng tiền mà ta kiếm được phải không?" Tống Anh cong môi cười, "Ngươi có nói thì bọn họ cũng không tin, hà tất phải mỏi miệng chứ? Lại nói, nếu trên đời này có thuốc có thể chữa khỏi hoàn toàn mặt của ta, ca ca có tiền, chẳng lẽ không mua cho ta dùng? Hai chúng ta là huynh muội, cần gì phải tính toán rõ ràng như vậy?"

"Ta là nam nhi, đương nhiên phải gánh vác được nhiều hơn muội một chút, sao có thể để muội đưa tiền cho ta khám bệnh chứ!" Tống Tuân rất cố chấp.

"Được, ta không đưa tiền." Tống Anh lấy tiền công của Nguyễn thị và Tống Tuân hôm nay ra: "Đây chính tiền là do huynh và nương kiếm được, chẳng lẽ không thể cầm sao?"

Tống Tuân thở dài, cuối cùng cũng không từ chối.

"Ca, sau khi gói bánh ú hết một tháng này, ngươi và nương cũng có thể tích cóp được chút tiền. Chuyện thi cử ta nói với ngươi lúc trước, ngươi cân nhắc thế nào rồi?" Tống Anh nói tiếp.

Nguyễn thị sửng sốt: "Con còn muốn cho ca ca con đi học sao?"

"Đương nhiên rồi, ca ca chỉ mới mười bảy, không phải bảy mươi bảy. Nếu hắn chịu khó, khi nào thi cũng không muộn." Tống Anh thản nhiên đáp.

Huống chi, nàng cảm thấy Tống Tuân cũng không phải người bất tài.

Sức khỏe hắn không tốt, trước đây ngoại trừ chép sách và tính sổ sách thì thời gian còn lại đều dùng để đọc sách. Tuy không đến trường tư thục học, nhưng trong bụng cũng có không ít chữ.

Cho dù không thi được công danh, đọc nhiều sách cũng chỉ có lợi chứ không có hại.

Nguyễn thị liếc mắt nhìn nhi tử một cái: "Việc này... ta cảm thấy nha đầu nói đúng."

"Nương, nhi tử đã khiến cả nhà mệt nhọc mười bảy năm, sao có thể để các ngươi tiếp tục vất vả nữa chứ? Nếu ta đọc sách, chuyện trong nhà chắc chắn sẽ nhiều lên, ngược lại còn phải liên lụy các ngươi." Tống Tuân nói.

Giấy, bút, mực có thứ gì không tốn tiền?

Chẳng lẽ muốn cha nương nuôi hắn cả đời ư? Thậm chí còn muốn ăn vạ muội muội đã xuất giá?

Hắn không có da mặt dày như vậy.

Hốc mắt Nguyễn thị nóng lên: "Con là nhi tử ta, vất vả vì con không phải là chuyện đương nhiên sao..."

"Ca ca không học cũng được." Tống Anh đột nhiên đổi ý, sau đó nói tiếp: "Ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Tuy ta đã từ hầu phủ trở lại, nhưng dù sao cũng là khuê nữ ruột của nhà đó, bây giờ người nhà đó không nhớ đến ta, nói không chừng tương lai sẽ nhớ tới. Năm đó, bọn họ cảm thấy ta là Tang Môn tinh*, ngay ngày đầu tiên sinh ra đã hại Thế tử hầu phủ ngã ngựa, nếu sau đó Thế tử hầu phủ chết... Nói không chừng cũng sẽ cảm thấy là do ta làm hại, đến lúc đó đưa tới một thước lụa trắng ép chết ta..."

*Sao Tang Môn: Tang môn là một bại tinh, do đó nó mang nhiều ý nghĩa xấu, chủ về tang tóc, buồn phiền, lo lắng, lo âu, chết chóc

"Hoặc là, tương lai ta kiếm được rất nhiều bạc, hầu phủ đỏ mắt thèm muốn, vẫn muốn g**t ch*t ta để mang bạc về. Đến lúc đó, ca ca chỉ là một dân thường tay trắng, trông cực kỳ đáng thương, có lẽ bọn họ sẽ nhất thời mềm lòng, cho ta được toàn thây."

Tống Anh nói xong, cong môi cười ngây thơ.

"Phi phi phi!" Nguyễn thị lập tức nhổ mấy bãi nước bọt, "Nha đầu chết tiệt con không được nói bậy! Lỡ như thành sự thật thì phải làm sao!?"

Tống Tuân hơi nắm chặt tay, dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm nàng.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 88: Gà con ngồi xổm thành hàng


Một lát sau, Tống Tuân lên tiếng: "Muội muội cảm thấy tương lai ắt sẽ có một ngày đối đầu với bọn họ đúng không?"

"Đúng vậy. Thù cắt tay, hủy dung không đội trời chung. Nếu có một ngày ta có đủ năng lực, tất nhiên sẽ báo thù. Nhưng mặc dù ta cực cực khổ khổ kiếm tiền, tương lai cùng lắm cũng chỉ là một thương nhân. Hầu phủ muốn khiến một tiểu thương hộ phải chết là chuyện dễ như trở bàn tay." Tống Anh nói tiếp.

Ý nghĩ thật sự của nàng...

Báo thù sao? Thật ra cũng chưa từng nghĩ đến.

Nguyên chủ cũng đã chết, nàng hà tất phải đi tặng đầu người?

Mục tiêu của nàng chính là kiếm nhiều bạc một chút, sở hữu mấy nông trang, sống những ngày tháng nhàn nhã như dưỡng lão.

Tuy rằng Tống Tuân cũng có thể trải qua cuộc sống như vậy, nhưng nàng có thể cảm giác được lúc nguyên chủ còn sống luôn hy vọng Tống Tuân được tiếp tục đọc sách, mà bản thân Tống Tuân cũng là một nhân tài, không thể lãng phí được.

"Nương... Chờ bận hết tháng này, nhi tử sẽ đến trường tư thục trên huyện xin theo học." Lúc này Tống Tuân cũng rất dứt khoát.

Hắn biết lời muội muội nói là cố ý khích hắn, nhưng cũng rất có đạo lý. Nếu lúc trước Tống gia hắn có người có công danh, hầu phủ có thể đối đãi một cách tùy tiện với muội muội hắn như vậy sao?

Nếu hắn có thể có công danh, tương lai sẽ không có ai ức h**p nàng, nếu sau này muội muội tái giá, hắn làm ca ca cũng có thể làm chỗ dựa sau lưng nàng, chứ không phải giống như bây giờ, sống qua ngày cũng rất khó khăn.

Nguyễn thị đương nhiên vô cùng vui mừng.

Năm đó lúc chưa phân gia, Đại phòng không cho con đi học nên nhi tử Nhị phòng bọn họ cũng không thể tiếp tục đi học nữa. Chuyện này vẫn luôn nghẹn trong lòng bà, thậm chí còn có chút oán hận Hiển ca nhi của Đại phòng.

Bây giờ đã phân gia, ai còn có thể quản được bọn họ?

"Chuyện mời đại phu ngày mai cũng không thể quên." Tống Anh bồi thêm một câu.

Tống Tuân nhìn nàng một cái, cuối cùng vẫn nói: "Được."

Lúc này, Tống Anh mới vô cùng hài lòng rời đi.

Sau khi về đến nhà, nàng cũng không nhàn rỗi, mang thịt heo đã ướp đi hầm, hạt dẻ cũng đã nấu chín, như vậy mới không chậm trễ việc gói bánh ú ngày mai.

Lúc tiểu nhân sâm về, nó ra mẫu đất nhà nàng lùa đàn vịt được thả ra về nhà.

Hôm sau, số cây ăn quả mà Tống Anh nhờ cha mua giúp cũng đã được đưa tới. Lúc nàng từ trên huyện về, cha nàng đã dựa theo kế hoạch của nàng, dời hết mấy cây ăn quả vào trong.

Hậu viện rộng rãi bây giờ đã có cây đào, cây hồng, cây lựu, cây táo, cây táo tàu, cây lê, cây hạnh, cây mận và cây mơ, có thể nói là vô cùng đa dạng.

Cây hạnh dời từ trên núi xuống, những loại cây khác đều do Tống Kim Sơn dùng năm lượng bạc kia mua về.

Giá cây ăn quả cũng không rẻ, mua xong mấy thứ này, số bạc nàng đưa hẳn đã hết mới đúng, nhưng trong hậu viện lại có một khu đất nhỏ được quây lại, bên trong có năm con gà con.

Ngoài ra, một nửa diện tích đất ở hậu viện được Tống Kim Sơn dùng hàng rào tre quây quanh, giữa các khe hở của hàng rào tre còn xen lẫn rất nhiều bụi gai, bảo đảm chồn không vào được. Trong khu vực được rào chắn có đặt mấy cái chòi nhỏ, có lẽ biết nữ hài tử thích cái đẹp nên còn dùng cây trúc để làm, trông vừa xanh biếc vừa ngay ngắn, lại có thể làm chỗ cho gà con tránh mưa, tránh nắng.

Không chỉ vậy, Tống Kim Sơn còn rải chút cháo gạo nếp trong khu vực hoạt động của gà con rồi dùng cỏ tranh phủ lên trên.

Theo ký ức của nguyên chủ, Tống Anh biết được cái này sẽ sinh ra trùng trắng, đến lúc đó gà con ăn chúng sẽ nhanh lớn hơn.

Trên mặt đất còn rắc ít hạt giống rau, sau này mọc lên cũng có thể làm thức ăn cho gà con.

Lúc Tống Anh duỗi cổ nhìn, phát hiện năm con gà con đang ngồi xổm thành hàng.

Ngoài ra còn có một con... chính là con gà con hơi thông minh nàng mang từ Tống gia sang, không ở trong đội ngũ mới tới, lúc nó nhìn thấy nàng, vậy mà lại vui vẻ chạy về phía nàng.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 89: Gà con tinh


Hai chân của con gà con chạy nhanh như bay, hai cái cánh nhỏ bé đập "phần phật", trông rất có khí thế.

Tuy mấy ngày nay rất bận rộn, nhưng Tống Anh không hề quên nó, mỗi ngày đều hái chút rau dại tươi cho nó ăn. Nhưng dù sao nó cũng là gà, chỉ ăn rau dại thì không được, thức ăn chủ yếu vẫn là ngũ cốc, cho nên đã nhiều ngày nó chưa uống thêm linh thủy.

Không chừng còn ít hơn mấy con vịt mỗi ngày đều ra ruộng uống nước.

Nhưng vẫn trông rất có tinh thần, vừa nhìn đã thấy nó rất thông minh.

Còn mấy con vịt kia nhìn chẳng có gì đặc biệt!

"Ngươi nhìn con gà con này đi, tốt hơn ngươi biết bao nhiêu. Ta đối xử tốt với ngươi như vậy, sao không thấy ngươi nhiệt tình với ta như nó?" Tống Anh quay sang nói với tiểu nhân sâm.

Ngồi xổm xuống duỗi tay ra, gà con vậy mà lập tức nhảy lên bàn tay nàng.

Tống Anh hoàn toàn cả kinh.

Từ lúc mang gà con từ Tống gia qua đây, nó cũng đã lớn hơn trước không ít, lông tuy chưa mọc hết nhưng không còn là loại lông tơ xù xù vừa hơi xấu xí vừa đáng yêu nữa.

ภђâภ รâ๓ tinh trừng to mắt, cực kỳ không hài lòng với con gà con này.

Nhưng nó không thể không thừa nhận rằng con gà này rất không giống với mấy con gà còn lại, thông minh đến mức hơi giống chó.

"Nương, hay là chúng ta nuôi chó đi? Chó từ khi sinh ra đã thông minh rồi, chắc chắn bỏ xa con gà con này!" ภђâภ รâ๓ tinh nghĩ nghĩ, nói.

"Phải nuôi, nhưng cha ta nói qua một thời gian nữa sẽ tìm cho ta hai con chó săn có thể trông nhà, cho nên phải chờ một chút." Tống Anh đáp rồi nói tiếp: "Ngươi đừng ngắt lời, bây giờ cẩn thận nhìn một cái xem rốt cuộc nó có thành tinh hay không."

"Không có! Chỉ hơi thông minh một chút thôi!" ภђâภ รâ๓ tinh không hề muốn nhìn nó.

Nó là gà, chỉ cần là động vật thì đều sẽ bắt nạt thực vật chúng nó.

Bởi vì lúc chúng nó chưa hóa hình không thể chạy được, cho nên các con vật này đã mặt dày gặm chúng nó!

Mấy năm ở trong núi, lá của nó bị gà rừng gặm vô số lần! May mà rễ của nó bình thường đều nằm trong đất, nếu không bây giờ chắc chắn không còn mấy sợi!

"Như này mà còn không phải là thành tinh à?" Tống Anh nhíu mày, "Đúng rồi, hôm nay lúc ngươi ra ngoài ruộng lùa vịt về có phát hiện ภђâภ รâ๓ tinh khác không?"

"Nhân sâm không phải cải trắng!" Tiểu nhân sâm hừ một tiếng, cảm thấy bản thân mình bị vũ nhục, "Ta có rất nhiều đồng loại ở trên núi, nhưng chúng nó đều không thành tinh được, chỉ có ta có vận khí tốt, lại còn thông minh cho nên mới có thể hóa hình!"

Vì sao đồ xấu xa này luôn cảm thấy yêu quái dễ làm như vậy chứ!

Không biết nó ăn đất nhiều năm như vậy, vất vả thế nào đâu!

Tống Anh cong môi cười: "Đừng nóng giận. Có một ắt có hai, gà con cũng có thể trở nên thông minh, ai biết sẽ còn có chuyện hiếm hoi, kỳ quái gì xảy ra chứ?"

Nói xong lời này, Tống Anh nghĩ ngợi một hồi rồi lên tiếng: "Nó lợi hại hơn những con gà con khác một chút, hay là chúng ta cũng đặt cho nó một cái tên đi?"

ภђâภ รâ๓ tinh bĩu môi.

Nó là linh vật thành tinh cho nên mới có tên, con gà con này thì là cái gì chứ? Cũng muốn có tên sao?!

Tức giận!

"Vậy gọi là Đại Hoàng được không? Sau này, chuyện thông báo thời gian của nhà chúng ta sẽ giao cho nó." Trong đầu Tống Anh hiện lên một hình ảnh, Đại Hoàng oai phong lẫm liệt đứng trên hàng rào tre của nhà nàng kêu mấy tiếng "ò ó o".

Cảnh tượng đó vô cùng có cảm giác điền viên.

Tiểu nhân sâm nghe thấy cái tên này thì trong lòng hơi thoải mái một chút. Dù sao cũng đã sống cùng loài người không ít ngày, nó đương nhiên cũng biết tên gọi cũng có sự khác nhau.

Tên chó mèo đều khó nghe như thế, không giống nó có họ có tên đầy đủ, hơn nữa đồ xấu xa còn ghi tên nó vào hộ tịch.
 
Back
Top Bottom