Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 300



Tình hình cuối cùng cũng dần dần ổn định lại.

Trong lòng Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, cũng may hắn trước đây đã từng trải qua lửa cháy đốt thân.

Nếu không chỉ e sẽ bị lực lượng của dung nham chi tâm bát phẩm phản chấn mà chết ngay tại chỗ rồi.

Nhưng vừa nãy mới chỉ là bắt đầu mà thôi, không thể sơ ý được.

Tu luyện Viêm Ma Chiến Thể là một quá trình lâu dài, cần có đủ sự kiên nhẫn.

Thời gian trôi qua, Lâm Nhất không hoảng không vội từng chút một hấp thu lực lượng của dung nham chi tâm bát phẩm.

Tu vi càng ngày càng tăng lên, dần dần tiếp cận Tiên Thiên tứ khiếu.

Thuần Dương Công đỉnh phong viên mãn dưới sự gia trì thêm của dung nham chi tâm cũng lại đang chậm rãi tăng trưởng.

Chớp mắt nửa tháng đã trôi qua.

Dung nham chi tâm bát phẩm trong lòng hai bàn tay của Lâm Nhất đã tiêu hao hơn phân nửa, chỉ còn lại chút tinh hoa cuối cùng.

Thân thể của hắn dường như đỏ rực như ngọc, tựa như một viên đá ngọc ôn nhu như máu chưa được gọt giũa, lộ ra ánh sáng óng ánh, mang lại cảm giác mỹ cảm tà mị.

"Thành rồi!"

Sợi tinh hoa cuối cùng trong lòng bàn tay bị thân thể hấp thu, cả người Lâm Nhất lập tức tản phát ra huyết quang đỏ rực, hiện lên vẻ kiều diễm ướt át.

Một mảnh kết ấn Viêm Ma cổ xưa trong cơ thể đang từ từ sinh ra thay đổi. Đợi đến lúc nó biến chất thành công cũng chính là thời khắc Viêm Ma Chiến Thể cuối cùng đã luyện thành.

Nhưng đúng lúc này, linh khí thuộc tính lôi trong đất trời lại tự dưng bạo nổ.

Mây mù bốn phương vần vũ, đen ngòm một vùng, Lâm Nhất cảm giác bản thân bị một cỗ sức mạnh to lớn của thiên địa khóa chặt, không thể thoát thân.

Trong lúc hoảng hốt, hắn vội vàng mở hai mắt ra. Chỉ thấy sấm chớp mây mù bốn phương đang nhanh chóng hội tụ lao tới đỉnh núi này.

Nhất thời, Lâm Nhất biến sắc: "Lôi kiếp?"

Đáng chết, sao lại như thế này!

Trong Lôi Viêm Chiến Thể có ghi chép, chỉ đến khi luyện thành Lôi Viêm Chiến Thể hoàn mỹ mới xuất hiện lôi kiếp.

Dựa theo ghi chép trong sách, khi Lôi Viêm Chiến Thể quá đỗi hoàn hảo đến mức khiến đất trời không dung tha thì sẽ có lôi kiếp giáng xuống.

Độ qua lôi kiếp vừa hay luyện thành Lôi Viêm Chiến Thể hoàn chỉnh.

Lâm Nhất nghĩ mãi không thông: "Nhưng rõ ràng thứ ta luyện hóa là dung nham chi tâm bát phẩm, theo lý mà nói sẽ không sinh ra lôi kiếp mới đúng!"

Trên thực tế, khoảng cách thời gian giữa hai lần hắn lần lượt luyện hóa Long Vân quả và dung nham chi tâm bát phẩm quá ngắn.

Chuyện Long Vân quả trước đó đã bồi dưỡng thân thể một lần rồi, giờ lại luyện hóa dung nham chi tâm bát phẩm. Hai thứ cùng kết hợp lại đã đạt được hiệu quả hoàn toàn không thua kém dung nham chi tâm hoàn mỹ.

Lâm Nhất thân ở trong tình cảnh đó lại không biết rằng sức mạnh thiên địa khổng lồ rất mẫn cảm với điều này.

Hiện tại lôi kiếp đã xuất hiện, hắn không hề có chuẩn bị trước nhanh chóng trở nên cực kỳ bị động.

"Đáng ghét, đến rồi!"

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lôi vân trên đỉnh đầu, chợt thấy trong đám mây, điện quang lóe lên, lực lượng kh ủng bố khiến người ta không thở nổi.

Không cho hắn quá nhiều thời gian phản ứng, đạo lôi kiếp đầu tiên suýt chút nữa đã khiến hắn chết ngất.

Thình thịch!

Lại một đạo lôi kiếp nữa giáng xuống, cả đỉnh núi bị đánh tan tành, Lâm Nhất lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Lôi kiếp đáng sợ giống như một con đao sắc bén nhất của trời đất.

Cùng lúc đánh trọng thương hắn thì cũng trạm trổ miếng phác ngọc huyết sắc chưa được mài giũa là hắn, ánh huỳnh quang đỏ rực trên người dưới hai đạo lôi kiếp đã cô đọng lại rất nhiều.

Nhưng nếu như không chịu đựng được thì đến cuối cùng sẽ bị đánh chết, dù cho là mỹ ngọc thì cũng phải vỡ tan.

Ầm ầm ầm!

Liên tiếp chín đạo lôi kiếp, tia sau mạnh hơn tia trước, đến lúc tất cả cùng giáng xuống thì cả ngọn núi đã bị san bằng.

Lâm Nhất không chút chuẩn bị chỉ có thể dùng cơ thể để kiên cường chống đỡ. Hắn bị chôn vùi trong đống đá núi vỡ vụn, sống chết không rõ.

Đến khi lôi vân tiêu tan, âm thanh khe khẽ đẩy đá vụn ra vang lên, một thân ảnh yếu ớt chật vật chui ra.

Lâm Nhất bò ra toàn thân vô lực, ngã vật trên đống đất đá, cười khổ nói: "Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc sao?"

Nhưng chớp mắt, Lâm Nhất đã thu lại nụ cười trên gương mặt.

Bốn năm con Tấn Khuyển xấu xí, miệng ch** n**c miếng, gầm gừ đi về phía Lâm Nhất.

Tấn Khuyển.

Loại yêu thú giống như chó hoang này chẳng qua chỉ tương đương với tu vi Tiên Thiên lưỡng khiếu, trong tình huống bình thường gặp Lâm Nhất còn phải trốn vội, nhưng bây giờ lại dám to gan, từng bước tiến về phía Lâm Nhất.

Ánh mắt lóe lên sự tham lam, đó là thần sắc sau khi nhìn thấy con mồi mới có.

Lâm Nhất vươn tay ra nhặt mấy viên đá đuổi mấy con Tấn Khuyển đi, nhưng bất đắc dĩ phát hiện ra, đến động đậy ngón tay cũng không làm được.

Thời cơ đến thiên địa đều chung sức, anh hùng cũng phải rơi vào thế bị động.

Nghĩ đến Lâm Nhất ta ngay cả dung nham chi tâm bát phẩm của Tiên Thiên thất khiếu cũng cướp được, ngay đến Mai Tử Họa danh chấn quận Thanh Dương cũng cười nhạo hắn ta chỉ thường thôi.

Khó khăn lắm mới may mắn độ qua lôi kiếp, đến cuối cùng lại bị mấy con chó hoang bức vào đường cùng.

Đát đát đát!

Nhưng khi mấy con Tấn Khuyển đang muốn tiếp cận Lâm Nhất thì một đạo thân ảnh đỏ rực như lửa nhanh như chớp giết đến.

Đát đát đát!

Huyết Long Mã giơ chân lên đá, vó ngựa như núi, một chân đá chết một con Tấn Khuyển, ba chân còn lại đuổi cho đám Tấn Khuyển còn lại chạy chối chết.

"Tiểu Hồng..."

Lâm Nhất trong lúc tuyệt vọng thấy vậy không kìm được phải bật cười lớn, chỉ là toàn thân yếu ớt nên đến cười cũng có chút bất lực.

Con ngựa ngốc này, sớm đã quên mất sự tồn tại của nó, nhưng vào lúc cần nhất thì nó lại xuất hiện.

Còn tưởng bản thân phải chôn thây trong bụng chó rồi.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 301



Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Lâm Nhất, Huyết Long Mã quay đầu chạy vào sâu trong rừng.

Ngay khi Lâm Nhất đang khó hiểu, Huyết Long Mã lại xuất hiện trước mặt hắn với một nhành cây trong miệng.

Trên nhành còn có vài quả linh quả tươi nhuần, toả hương thơm hấp dẫn.

Lâm Nhất vừa đói khát vừa yếu ớt, lập tức mừng rỡ.

“Cảm ơn ngươi, Tiểu Hồng”.

Trong lòng Lâm Nhất như có một dòng nước ấm chảy qua, hắn vội vàng bỏ mấy quả linh quả vào miệng.

Hắn chưa đả thông Khẩu khiếu, không thể lấy khí làm thức ăn nên sau hơn nửa tháng tu luyện khổ cực, chưa uống một giọt nước, hắn đã đói bụng từ lâu.

Mấy quả linh quả vào bụng làm hắn cảm thấy toàn thân có sức hơn nhiều.

Advertisement

Lâm Nhất thử đứng dậy thì phát hiện mình đã có thể cử động nhẹ, nhưng vẫn còn hơi mệt mỏi rã rời.

Thấy Lâm Nhất đứng lên, Huyết Long Mã lập tức vui vẻ, toét miệng cười khặc khặc.

“Ngươi bảo ta leo lên lưng ngươi à?”

Thấy Huyết Long Mã nháy mắt ra hiệu cho mình, Lâm Nhất không chắc hỏi.

Huyết Long Mã gật đầu lia lịa, xem ra nó muốn đưa hắn đi đâu đó, Lâm Nhất không chút do dự phóng lên lưng ngựa.

Advertisement

Lộc cộc!

Giữa núi rừng gập ghềnh, Tiểu Hồng đưa Lâm Nhất băng nhanh qua núi như đang đi trên đất bằng.

Cả hai đi qua rất nhiều nơi hoang vu, sau bảy lần quặt tám lần rẽ, cuối cùng cũng đến một khe núi khá yên tĩnh.

Nước suối từ trên vách núi trút xuống.

Bên dưới hình thành một cái hồ tĩnh mịch, mặt nước vừa trong veo vừa lạnh lẽo, linh khí bốc lên ngun ngút.

Mắt Lâm Nhất sáng rực lên, tuy nơi này thua xa linh hồ bát phẩm của Vạn gia nhưng cũng được coi như là một bảo địa phong thuỷ khá tốt.

Chữa thương ở đây thì còn gì bằng.

Lúc này hắn mới hiểu ý của Huyết Long Mã, bèn xuống ngựa vỗ cổ nó: “Nhờ ngươi đấy”.

Vừa nghĩ tới một chuyện, hắn lấy một khối dung nham chi tâm tứ phẩm trong túi trữ vật ra đưa cho đối phương.

Hắn đã giữ riêng khối này cho Huyết Long Mã, nó thuộc tính hoả nên dung nham chi tâm là thứ rất có lợi cho nó.

Đúng như dự đoán, vừa nhìn thấy dung nham chi tâm, Huyết Long Mã mở to hai mắt.

Nó dùng lưỡi quấn khối dung nham chi tâm bỏ vào miệng, bắt đầu nhai nuốt.

Này...

Khoé miệng Lâm Nhất khẽ run rẩy, đúng là cái gì con ngựa ngốc này cũng dám nhai, dung nham chi tâm có thể cắn được sao?

Nhân của nó là đá Dương Nguyên cứng nhất trong viêm mạch!

Rôm rốp!

Như đã đoán, chỉ nghe một tiếng nhai giòn giã, Huyết Long Mã vừa cắn mạnh một phát, một chiếc răng cửa lập tức bị gãy.

“U u...”

Huyết Long Mã đau tới mức la lối om sòm, ứa cả nước mắt. Bỗng nhiên cơ thể nó bốc cháy, năng lượng khổng lồ của dung nham chi tâm đang bị cơ thể hấp thu.

Cộc cộc cộc!

Hắn không thể tưởng tượng ra cảm giác của đối phương lúc này, Huyết Long Mã giật bắn lên, vừa cười vừa khóc, chạy thẳng vào rừng với tư thế vô cùng kì lạ.

Lâm Nhất cố kiềm chế, cuối cùng vẫn không nhịn được cười phá lên.

Con ngựa ngốc, nó vẫn là con ngựa ngốc quen thuộc kia.

“Nhưng nơi nó chọn cũng tốt đấy, non xanh nước biếc, linh khí dồi dào...”

Tõm!

Lâm Nhất xuống nước, nhắm mắt điều chỉnh hơi thở, linh khí trong nước lập tức bị hắn hấp thu không ngừng.

Nước hồ cũng không thể nói là rất quý giá, nhưng nó chắc chắn là vật trời ban đối với Lâm Nhất giờ phút này.

Dưới sự tẩm bổ của linh khí, vết thương trên người hắn và tinh khí thần đang khôi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lâm Nhất quan sát lục phủ ngũ tạng trong cơ thể thì phát hiện luồng khí xoáy màu vàng ở đan điền hơi thay đổi.

Kết ấn Viêm Ma được ngưng tụ dung hợp vào luồng khí xoáy, tạo thành nhân màu máu.

Nó giúp Thuần Dương Công thêm mềm dẻo và mạnh hơn.

“Thật thú vị, đây coi như là đại nạn không chết, ắt có phúc lớn nhỉ”.

Lâm Nhất cười mỉm nói, chín tia lôi kiếp suýt chút nữa đã lấy mạng của hắn, nhưng để làm Viêm Ma chiến thể vốn chỉ bát phẩm thật sự đạt tới hoàn mỹ, trở thành Viêm Ma chiến thể hoàn mỹ ít người có được.

Dù cơ thể hiện giờ chưa kích hoạt Viêm Ma chiến thể, nó cũng có thể so sánh với sức mạnh của Viêm Ma chiến thể trước đó.

Sau hồi lâu, khi các vết thương đã hoàn toàn lành lặn.

Lâm Nhất nhảy lên bờ, ngửa đầu buộc mái tóc còn ướt sũng ra sau.

Trong ngọn núi u tối, ánh nắng chói chang xuyên qua kẽ lá chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của Lâm Nhất.

Vào khoảnh khắc này, thiếu niên còn non trẻ trông tuấn tú như tiên nhân thượng cổ bước ra từ trong tranh, nụ cười nhẹ nơi khoé miệng toát lên vẻ quyến rũ không nói nên lời.

Gầm!

Một tiếng yêu thú gầm rú vọng lại từ trong núi rừng cách đó không xa.

Lâm Nhất chau mày, những giọt nước còn sót lại trên người hắn lập tức bốc hơi, hắn chỉ bước vài bước đã đến.

Trên bãi đất trống trong rừng, Huyết Long Mã đang luyện hoá dung nham chi tâm, người nó toát ra hơi thở rất đáng sợ, rõ ràng đã tới thời khắc mấu chốt.

Cách nó nghìn mét có một con linh hầu đang đu trên nhánh cây đại thụ.

Mắt nó loé lên huyết quang, nhìn Huyết Long Mã bằng ánh mắt tham lam.

Yêu hầu phát ra hơi thở Tiên Thiên lục khiếu và uy áp vương giả thoang thoảng.

Lòng Lâm Nhất khẽ động, nó không chỉ là một con yêu thú Tiên Thiên lục khiếu mà còn là Hầu Vương.

Hầu Vương là yêu thú rất thông minh, chắc chắn nó đã phát hiện trong cơ thể Huyết Long Mã có yêu đan, muốn nhân thời khắc mấu chốt để giết Huyết Long Mã cướp yêu đan.

Khi Lâm Nhất quan sát yêu hầu, tầm mắt của nó cũng dời về phía hắn.

Trong đôi mắt đỏ ngòm thoáng qua vẻ xảo quyệt, nó đang phán đoán thực lực của Lâm Nhất.

Không lâu sau, nó nhe răng ra cười, giọng cười nghe có vẻ giễu cợt.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 302



Hiển nhiên nó thấy Lâm Nhất chỉ mới có thực lực Tiên Thiên tam khiếu nên không để hắn vào mắt.

Vèo!

Yêu hầu bỗng dưng khẽ đung đưa, nháy mắt đã đáp xuống sau lưng Lâm Nhất.

Móng khỉ sắc bén cào vào vai Lâm Nhất một cách nhanh chóng và độc ác.

Nó rất xảo quyệt, biết tấn công vào đầu rất dễ bị né tránh.

Một khi bị nó cào trúng vai, nó có thể xé Lâm Nhất thành hai nửa ngay lập tức. Đừng thấy nó không cao mà nghĩ yếu, vì là Hầu Vương nên nó rất mạnh, có thể xé yêu thú cùng cảnh giới thành mảnh nhỏ một cách dễ dàng.

Tốc độ cực nhanh kết hợp với đòn tấn công nhanh như chớp, cao thủ Tiên Thiên ngũ khiếu bình thường chắc chắn sẽ chết bởi cú đánh này.

Xoẹt!

Nhưng khi cào vào vai Lâm Nhất, nó ngạc nhiên phát hiện mình chẳng những không thể cào rách vai hắn, thậm chí để lại vài vết thương cũng đã khó khăn.

Advertisement

Đòn tấn công tàn nhẫn chỉ cào rách áo Lâm Nhất, để lại mấy vết cào mờ nhạt.

Lâm Nhất nhẩm niệm, Viêm Ma chiến thể hoàn mỹ lập tức được kích hoạt, toàn thân phát ra ánh huỳnh quang màu máu. Cơ thể không phồng lên nhưng lại như một viên ngọc tuyệt thế được thợ điêu khắc giỏi nhất thế gian mài nhẵn, hoàn mỹ không một vết xước.

Bốp!

Hắn quay lại đấm vào người yêu hầu một cú, dưới sự tác động của lực đấm, yêu hầu quay cuồng như một quả bóng trong khu rừng tĩnh mịch, sau đó va mạnh vào thân cây.

Nó nhe răng trợn mắt vì đau đớn, sát khí bị ép phải phóng ra hết, nhưng khi nó vừa định đánh trả.

Nó ngạc nhiên phát hiện nội tạng của mình bị vỡ nát, cú đấm mạnh mẽ ngầm ẩn sức mềm dẻo này khiến các cơ quan nội tạng của nó nổ tung.

Advertisement

Vẻ hoảng sợ loé qua trong mắt yêu hầu, nó lập tức đoán được thực lực của địch và ta, quay đầu bỏ chạy.

Vèo vèo vèo!

Chỉ sau vài giây, trong rừng đã không còn bóng dáng của nó.

“Tốc độ nhanh thật!”

Lâm Nhất nhìn mà không nói nên lời, với tốc độ đáng kinh ngạc này, nếu không nhờ có cơ thể của hắn, hắn thật sự không hề có sức đánh trả khi đứng trước yêu hầu.

Oàng!

Khi Lâm Nhất đang nghĩ mãi không ra, cuối cùng Huyết Long Mã cũng đột phá, người nó toát ra hơi thở Tiên Thiên ngũ khiếu đáng sợ.

Huyết Long Mã toét miệng cười với hắn, Lâm Nhất hiểu ngay, xoay người lên ngựa.

Lộc cộc!

Tiểu Hồng phi nhanh qua rừng như một tia chớp, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy bóng dáng của yêu hầu.

“Chít! Chít!”

Yêu hầu quay lại thấy vậy thì hoảng sợ, nó dùng móng gãi đầu, thở hồng hộc tăng tốc.

Nhưng dù nó có nhanh đến đâu, sao có thể nhanh hơn Huyết Long Mã?

Huyết Long Mã phi nước đại khiến Lâm Nhất ngồi trên lưng nó gần như không thể mở mắt, gió quá lớn!

Sau một lúc đuổi theo, cả hai đến một sườn núi.

Âm thanh chít chít không ngừng vang lên, Lâm Nhất nheo mắt quan sát thì phát hiện mình đã vào ổ khỉ.

Đếm kĩ lại, e rằng trên ngọn núi này có không dưới một trăm con yêu hầu, nhưng thực lực không đồng đều, chỉ có Hầu Vương mới có thực lực Tiên Thiên lục khiếu.

Hầu hết những yêu hầu khác đều là tam khiếu và tứ khiếu, một số ít là Tiên Thiên ngũ khiếu.

“Chít chít chít!”

Yêu Hầu Vương chạy về ổ khỉ thì không chạy nữa, nó chỉ huy đàn khỉ tấn công bằng những tiếng kêu kì quái.

“Làm tốt lắm!”

Lâm Nhất cười lớn, hắn đang lo Viêm Ma chiến thể không có vật thí nghiệm, vừa khéo có đàn khỉ này tới góp vui.

Bất Diệt Kim Cương Ấn!

Một vầng hào quang rực rỡ chiếu ra làm cả đàn khỉ bị chấn thương, trong tiếng cười ha hả của Lâm Nhất, nhân lúc Bất Diệt Kim Cương Ấn chưa tan biến, hắn lại điên cuồng thi triển Mãnh Hổ Quyền.

Bùm bùm bùm!

Cơ thể đáng kinh ngạc cùng với linh nguyên mềm rắn kết hợp, cứ một cú đấm lại có một con yêu hầu ngã xuống.

Chỉ trong giây lát, từng đống thi cốt đã chất chồng xung quanh hắn.

Nhìn bề ngoài của tất cả những con yêu hầu đã chết đều bình thường, nhưng nội tạng và xương cốt của chúng đều bị chấn vỡ.

“A a a a!”

Thấy vậy, Hầu Vương đấm ngực giậm chân, hét lớn vài tiếng, cả đàn khỉ bỏ chạy tán loạn.

Chính nó cũng quay đầu chạy vào trong núi sâu.

Lâm Nhất cười khẽ, bỏ đi Viêm Ma chiến thể, ánh huỳnh quang màu máu toả ra từ cơ thể cũng chậm rãi tan biến, hắn không muốn tiếp tục đuổi theo.

Nhưng Huyết Long Mã không bỏ qua, quay đầu chạy sâu vào trong ổ khỉ.

“Này... Đừng đuổi theo”.

Lâm Nhất sợ nó gặp nguy hiểm nên đành phải đi theo, trên đường đi luôn chú ý theo dõi nó.

Khi sắp đến đỉnh núi, Huyết Long Mã rẽ sang hướng khác, biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Nhất.

“Chuyện gì thế?”

Lâm Nhất nhíu mày, hơi khó hiểu, chẳng lẽ trong núi khỉ này còn những cái bẫy khác?

Với sự xảo quyệt của yêu hầu, nói không chừng có thật.

Vừa nghĩ vậy, Lâm Nhất lập tức đi nhanh hơn, khi đến góc rẽ mới phát hiện một cái hang động ẩn dưới bụi cây.

Bụi cây bị tách ra thành một cái lỗ, nhìn là biết ngay do Huyết Long Mã ỷ mình da dày xông vào.

“Thơm quá!”

Lâm Nhất ngửi thấy một mùi thơm ngây ngất, giống như... mùi rượu?

Gì thế này!

Không ngờ trong núi khỉ lại có mùi rượu, lẽ nào những con khỉ này được nuôi nhốt?

Lâm Nhất ôm mối nghi hoặc bước vào hang động, sau đó hắn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và tiếng chít chít quen thuộc vọng ra từ sâu trong cửa hang.

Hắn bước từng bước vào trong.

Lâm Nhất bất ngờ phát hiện trên vách hang có rất nhiều chiếc vò bùn thô ráp, miệng vò được bịt kín bằng lá cây.

Mở ra chỉ ngửi thấy mùi rượu ngây ngất.

Trong vò đựng đầy những rượu mát lạnh hấp dẫn, ngửi thử thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy thoải mái, ngà ngà say.

Chẳng lẽ đây là... Hầu Nhi Tửu trong truyền thuyết?

Lâm Nhất vui vẻ nhìn xung quanh, trên vách đá có khoảng hơn mấy trăm vò rượu thô ráp.

Lâm Nhất kìm nén vui mừng, bỏ vò rượu xuống sau đó đi sâu vào trong cửa hang.

Huyết Long Mã và Hầu Vương ở bên trong có vẻ như vẫn chưa giải quyết xong.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 303



Sơn động tĩnh mịch quanh co, Lâm Vân đi theo tiếng động, rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng Huyết Long Mã.

Sâu trong hang có một cái ao, nhưng trong ao lại không chứa nước mà toàn là Hầu Nhi Tửu thơm lừng, mang theo linh khí bức người.

Huyết Long Mã đứng ở bờ ao, đang rung đùi đắc ý uống rượu, phát ra âm thanh rầm rì.

Hầu Vương thì đu trên một khối thạch nhũ ở bên kia hồ, tức đến nhe răng trợn mắt, vò đầu bứt tai.

Nhưng trên người nó có vết thương nên không dám trêu chọc Huyết Long Mã, chỉ có thể bóc mấy hòn đá trên vách hang, dùng sức ném vào người Huyết Long Mã.

Vèo!

Hòn đá phát ra âm thanh xé gió, bay vọt đi, Huyết Long Mã khẽ lắc người một cái, dễ dàng né tránh.

Advertisement

Sau đó nó ngẩng đầu, nhe răng cười chọc tức yêu hầu. Hai hàng răng trắng toát của nó bị thủng một lỗ, trông càng đáng ghét.

Dáng vẻ của nó khiến yêu hầu tức khí nhưng lại không làm gì được, liên tục vỗ ngực.

Thịch thịch thịch!

Yêu hầu nổi giận, không ngừng ném đá, còn Huyết Long Mã thì càng cười khoái chí. Nó vui sướng uống từng ngụm Hầu Nhi Tửu, muốn bao nhiêu thoải mái có bấy nhiêu thoải mái, lúc có hứng lại nhe răng trêu đùa yêu hầu một phen.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Nhất không nhịn được cười.

Advertisement

Hầu Nhi Tửu!

Trong truyền thuyết, đó là loại rượu do Viễn Cổ Linh Viên thu thập hơn trăm loại quả tiên trong núi, sau đó dùng phương pháp đặc biệt mới có thể ủ thành.

Hương vị ngọt ngào lại thơm lừng, chính là rượu ngon nổi danh thiên hạ, không chỉ lưu lại hương thơm làm say lòng người, dư vị khó quên, mà còn mang đến rất nhiều lợi ích cho võ giả. Nó có thể giúp bồi bổ sức khỏe, tăng cường tu vi, còn có thể khiến võ giả tai thính mắt tinh, nói tóm lại, Hầu Nhi Tửu là rượu ngon được yêu thích nhất.

Đáng tiếc, chỉ có Viên Hầu mới có thể ủ được loại rượu này, dù con người có học như thế nào cũng không ủ thành công.

Lại nói, không phải yêu hầu nào cũng có thể ủ được Hầu Nhi Tửu, chỉ loại yêu hầu đã thức tỉnh ký ức của tổ tiên thời viễn cổ mới có thể học cách ủ.

Thế nhưng, Viên Hầu có thể thức tỉnh ký ức tổ tiên viễn cổ phải nói là trong ngàn con không kiếm được một con, vô cùng quý hiếm.

Mà thức tỉnh ký ức rồi có thể tự ủ rượu thì hiếm càng thêm hiếm.

Thấy Lâm Nhất đến, yêu hầu đang đu trên thạch nhũ lộ vẻ hoảng sợ.

Lâm Nhất cười hờ hững, không có ý định muốn giết nó.

Viên Hầu có thể ủ được Hầu Nhi Tửu quả thật rất hiếm, giết đi thì rất đáng tiếc.

Huyết Long Mã uống đến choáng váng mặt mày, Lâm Nhất đến mà nó còn không biết, đã sớm say đến mức suýt lăn kềnh ra đất.

Lâm Nhất nhìn xuống thì thấy bên bờ ao còn có mấy cái chén rượu, hẳn là đám khỉ này đã cướp được trong tay võ giả.

Hắn lập tức lấy một cái chén múc đầy rượu, khẽ ngửi một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Chất rượu mát lạnh, ngọt thanh, trăm loại linh quả tự nhiên lên men tạo thành hương vị tươi mát, vừa chạm vào đầu lưỡi, hương thơm liền vấn vít không rời. Mùi hương tự nhiên, tinh khiết mãi vẫn không tiêu tán, lại khiến cho người ta cảm thấy vấn chưa thỏa mãn.

Trước khi kịp nhận ra, Lâm Nhất đã uống cạn năm chén, khi hắn chuẩn bị múc chén thứ sáu thì cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

Cơn say ập đến, sắc mặt Lâm Nhất đỏ bừng, cảm thấy rất bất ngờ.

Men say nồng nặc lan tỏa toàn thân, khiến người ta có cảm giác nhẹ bẫng, cứ như đang phiêu du nơi tiên cảnh.

Mềm mại, sương mù lượn lờ, núi mây ẩn trong sương mờ, dường như thấp thoáng bóng Tiên Nhân, đình đài lầu các cao to, huy hoàng, như ẩn như hiện.

“Rượu mạnh thật!”

Lâm Nhất lắc đầu sực tỉnh, quả thật không có một chút cảm giác nào, nhưng lại khiến người trầm mê trong đó, rồi lại cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.

Xoạt!

Bỗng nhiên, một luồng nhiệt khí bộc phát trong cơ thể Lâm Nhất, tác động đến toàn thân khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, hưng phấn.

Khí tức trên người cũng điên cuồng tăng vọt trong phút chốc.

Tu vi từ Tiên Thiên tam khiếu đột phá đến cảnh giới tứ khiếu.

Từng tầng sương mờ tỏa ra từ trên người Lâm Nhất, cảm giác chếch choáng vì say dần tiêu tán.

“Đột phá rồi ư?”

Lâm Nhất có hơi hoang mang, không ngờ chỉ mấy chén Hầu Nhi Tửu lại có công hiệu thần kỳ đến thế.

Tuy nhiên, thực tế cũng không hẳn là vậy, bất kể là Long Vân quả hay dung nham chi tâm bát phẩm, những loại dị bảo thiên địa bậc này nếu là người khác sử dụng thì hầu hết đều có thể dễ dàng gia tăng tu vi lên một khiếu, nhưng bởi vì căn cốt, quá trình tu luyện của Lâm Nhất vàng về sau càng gian nan, mặc dù đã luyện hóa hai món dị bảo thiên địa nhưng vẫn không cách nào đột phá.

Tuy nói như thế, nhưng vẫn có tích lũy, hắn chỉ còn cách Tiên Thiên tứ khiếu nửa bước mà thôi.

Hôm nay, năm chén Hầu Nhi Tửu này đã thay hắn bước nửa bước còn lại kia.

“Lần này sẽ mở cước khiếu!”

Víu!

Sáu khiếu huyệt lớn xoay quanh ngực lại lần nữa thắp sáng một khiếu, tu vi của Lâm Nhất đã đạt đến Tiên Thiên tứ khiếu.

Đã mở bốn khiếu: nhãn khiếu, thính khiếu, thủ khiếu, cước khiếu, chỉ còn lại khẩu khiếu, tị khiếu và tâm khiếu là chưa được mở.

Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất từ từ mở mắt ra, ánh mắt vô cùng bình thản.

“Hiện tại có lẽ ta đã mười sáu tuổi rồi, Tứ đại siêu nhiên tông môn của Đại Tần đế quốc yêu cầu thấp nhất là Tiên Thiên tứ khiếu mười bảy tuổi, xem như ta đã đủ điều kiện”.

Lâm Nhất trầm tư, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, hắn đã trải qua sinh tử, dùng mạng mà đấu, cuối cùng cũng mở được tứ khiếu, đạt đủ điều kiện nhập môn của Tứ đại tông môn.

Như thế xem như đã không phụ lòng một viên Tiên Thiên Thất Khiếu đan của Tô Tử Ngọc.

Không có viên Tiên Thiên Thất Khiếu đan kia, e rằng hiện tại hắn vẫn còn quanh quẩn ở cảnh giới Hậu Thiên.

Giờ phút này, men say đã tiêu tán, chỉ còn vị ngọt đọng lại đầu lưỡi, nhưng lại khiến người ta không khỏi nhớ nhung hương vị thơm ngọt của Hầu Nhi Tửu.

“Hầu Nhi Tửu quả thật xứng danh rượu ngon tuyệt thế!”

Lâm Nhất nở nụ cười, hắn xoay người đi trở ra, không hề khách sáo, điên cuồng chạy quanh một vòng, đem toàn bộ Hầu Nhi Tửu trong hang thu vào túi trữ vật của mình.

Lấy một mạch hơn hai trăm vò mới thỏa mãn dừng tay.

Vẫn nên để lại một ít cho bầy vượn có cái để phát triển, sau này, đợi bọn chúng ủ thêm Hầu Nhi Tửu có phẩm chất cao, hắn lại tới lấy.

Làm xong việc, Lâm Nhất quay về ao rượu thì nhìn thấy một cảnh tượng cười lăn lộn.

Huyết Long Mã uống đến mức bụng căng tròn, hệt như một quả bóng da thổi phồng, té lăn ra đất, làm thế nào cũng không đứng dậy nổi.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 304



Nó sốt ruột kêu to, nước mắt sắp chảy ra đến nơi rồi, nhưng vẫn không cách nào đứng dậy được.

Yêu hầu phía đối diện nhảy xuống bờ ao, đấm ngực cười to, không ngừng phát ra âm thanh “khẹc khẹc”.

Thấy Lâm Nhất đến, Huyết Long Mã chỉ chỉ bụng của mình, ánh mắt long lanh như nước, tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn.

Khóe miệng Lâm Nhất co giật mấy cái, có chút xấu hổ.

Tuy nhiên, hắn vẫn vỗ một chưởng vào thân ngựa, từ từ luyện hóa một bụng rượu của nó.

Thời gian luyện hóa kéo dài liên tục suốt một chung trà, cuối cùng Huyết Long Mã cũng khôi phục lại như thường, lập tức lật người đứng lên.

Trên người nó tản ra khí tức nồng nặc của Tiên Thiên ngũ khiếu, hiển nhiên khi uống một bụng rượu, Huyết Long Mã đã có thu hoạch không nhỏ.

“Đi thôi!”

Advertisement

Một người một ngựa lập tức rời núi.

Nhìn thấy hai tên hỗn thế ma vương kia đã đi xa, Hầu Vương mới đứng dậy, bắt đầu vốc Hầu Nhi Tửu trong ao lên uống.

Đối với tộc Viên Hầu, ngoại trừ công dụng hỗ trợ tu hành, Hầu Nhi Tửu còn có khả năng chữa thương rất tốt.

Ra khỏi động, gió mát thổi qua, Lâm Nhất vừa uống Hầu Nhi Tửu xong nên tinh thần rất sảng khoái.

Có cảm giác thoải mái không nói nên lời, chỉ cảm thấy cơ thể như được thanh lọc.

Advertisement

Cộp cộp cộp!

Huyết Long Mã đột nhiên xoay người chui ngược vào động, Lâm Nhất không để tâm, chỉ cho rằng nó lại thèm rượu.

Huyết Long Mã rón rén đi vào, không phát ra một chút âm thanh nào.

Chẳng mấy chốc nó đã thấy Hầu Vương đang bưng rượu uống như điên.

Huyết Long Mã cười đểu, kế đó nó bắt đầu tè… thẳng vào ao rượu một cách thoải mái.

Hầu Vương đang uống lấy uống để thì cảm giác có vị chua.

Nó cảm thấy rất khó hiểu, từ khi nào Hầu Nhi Tửu có thêm vị chua này vậy chứ?

Ngay lúc nó còn đang nghi hoặc, vừa ngẩng đầu lên thì thấy nước tiểu từ dưới háng Huyết Long Mã không ngừng bắn vào ao.

Nó há hốc mồm, khuôn mặt khỉ bé tí ti đờ ra.

Huyết Long Mã nhe hàm răng vàng khè của nó, cười khoái trá, sau đó dùng tốc độ sấm chớp vọt thẳng ra ngoài.

Bỏ lại Hầu Vương điên cuồng kêu gào trong động.

Chỉ sợ sau chuyện này, suốt một khoảng thời gian dài Hầu Vương sẽ không uống Hầu Nhi Tửu nữa.

Nhìn thấy Huyết Long Mã lao ra như một trận gió, Lâm Nhất nhảy lên lưng ngựa, phóng xuống núi.

Sau nửa ngày, bọn họ đã ra khỏi dãy núi Thiên Trập.

“Tiểu Hồng, ngươi có thay đổi màu lông được không?”

Lâm Nhất mở miệng hỏi, với thực lực và thiên phú của Huyết Long Mã, có lẽ việc đó cũng không phải quá khó.

Huyết Long Mã hí vang, da lông màu đỏ mềm mại bóng loáng thoáng chốc biến thành màu xám đen không hề bắt mắt, thoạt nhìn có vẻ rất bình thường.

Lâm Nhất nở nụ cười hài lòng, khoác thêm áo choàng và kéo mũ trùm đầu.

“Đã đến lúc tiến về di tích thượng cổ của Thanh Dương giới rồi…”

Dưới cái mũ trùm đầu, sự mong chờ thoáng hiện trên mặt Lâm Nhất, hắn trầm giọng nói.

Với tư cách là tiểu thế giới vô cùng nổi danh quận Thanh Dương, thậm chí là khắp Đại Tần đế quốc, mỗi một lần phong ấn mở ra sẽ là một sự kiện vô cùng lớn.

Có rất nhiều cường giả của Đại Tần đế quốc, thậm chí là một số quốc gia xung quanh vượt đường xa tìm đến.

Tất cả đều là vì đủ loại di tích bảo vật và truyền thừa của các tông môn thời thượng cổ trong tiểu thế giới.

Chỉ cần có thể tiến vào đó, một chút thu hoạch thôi cũng là phước báu to lớn.

Nhẩm tính thời gian, có lẽ còn khoảng hơn nữa tháng nữa sẽ mở phong ấn.

Sau nữa năm tôi luyện sinh tử, tu vi của Lâm Nhất đã đạt đến Tiên Thiên tứ khiếu, Tiên Thiên Thuần Dương Công đạt đến cảnh giới cương nhu hòa hợp, luyện thành Viêm Ma Chi Khu hoàn mỹ, nắm giữ Lôi Âm kiếm pháp thượng phẩm, còn có món vũ khí thần kỳ là cổ kiếm hạp.

Lâm Nhất có đủ tự tin có thể xông pha một phen trong di tích thượng cổ của Thanh Dương giới.

Nơi quần hùng hội tụ, nếu không có đủ thực lực, đừng nói nhận được truyền thừa và bảo vật, e là tính mạng cũng khó mà giữ được.

“Theo lý mà nói, người của Tứ đại tông môn cũng sẽ đến. Đến lúc đó, ta có thể mở mang tầm mắt, xem xem nhân tài kiệt xuất hàng đầu của Đại Tần đế quốc rốt cuộc mạnh đến mức nào”.

Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, vô cùng nóng bỏng, ngay từ thời khắc bước vào quận Thanh Dương, hắn vẫn luôn để mắt đến Tam đại bá chủ ở đây.

Từ đầu đến cuối, mục tiêu thật sự hắn chính là tồn tại siêu nhiên trong Đại Tần đế quốc – Tứ đại tông môn.

“Đi!”

Lâm Nhất nhẹ nhàng vỗ lên cổ Huyết Long Mã, nó lập tức gia tăng tốc độ, phóng như bay, hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài của nó.

Huyết Long Mã mang theo Lâm Nhất chạy một mạch như điên, hướng về phía Thanh Dương giới.

Càng gần thời điểm phong ấn mở ra, rất nhiều người trong quận Thanh Dương đã bắt đầu có hành động.

Bất kể thuộc phe nào, bọn họ đều có một mục tiêu nhất trí.

Trên đường đi, Lâm Nhất gặp rất nhiều võ giả, có người kết bạn cùng đi, cũng có người đơn độc hành động.

Khí tức trên người bọn họ vô cùng mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết là cao thủ Tiên Thiên bên ngoài quận.

Bọn họ đi đến Thanh Dương giới vì mục tiêu giống hắn.

Lâm Nhất cố hết sức ẩn mình, trà trộn trong vô số nhà mạo hiểm, không có nửa điểm đáng ngờ.

Bảy ngày sau, trên con đường tiến về Thanh Dương giới, Lâm Nhất cố ý thả chậm tốc độ.

Cộp cộp cộp!

Một đại đội võ giả mặc chiến giáp màu vàng sáng chói, cưỡi tuấn mã cấp cao cùng với dị thú kh ủng bố đang phi nước đại về phía trước.

Còn chưa đến gần, Lâm Nhất đã cảm giác được khí tức đáng sợ từ trên người bọn họ, hắn điều khiển Huyết Long Mã đứng lại nhường đường.

“Quang Minh Các!”

Nhìn quần áo và trang sức của đám người kia, Lâm Nhất nhận ra bọn họ là Quang Minh Các – Tam đại bá chủ quận Thanh Dương.

Khó trách lại phô trương thanh thế như vậy, nếu là người của Quang Minh Các thì cũng không có gì khó hiểu.

Thịch thịch thịch!

Ngay khi hắn chuẩn bị giục ngựa tiến về phía trước thì đột nhiên gã thiếu niên dẫn đầu đại đội của Quang Minh Các đột nhiên vòng trở lại.

Lâm Nhất lập tức thay đổi sắc mặt, bởi vì ánh mắt của gã thiếu niên kia nhìn về phía hắn cười mà như không cười.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back