Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 305



Lâm Nhất ngồi trên lưng Huyết Long Mã, ẩn dưới mũ trùm đầu, mày hắn khẽ cau lại.

Tay nắm chặt dây cương, chuẩn bị lui lại bất cứ lúc nào.

Đối phương toàn là cao thủ tinh nhuệ, trong đó có không ít cường giả Tiên Thiên lục khiếu, thậm chí là thất khiếu, nói không chừng còn có cường giả cảnh giới Huyền Võ ẩn mình trong đó.

“Các ngươi lui xuống trước đi!”

Người cầm đầu bỗng nhiên phất tay, lệnh cho đại đội phía sau rút lui.

“Thiếu chủ?”

Advertisement

“Không sao đâu, ta muốn trò chuyện cùng vị bằng hữu này, các ngươi lui xuống trước đi!”

Cộp cộp cộp!

Trước mệnh lệnh của thiếu niên hoàng y, đại đội tinh nhuệ của Quang Minh Các lục tục lui về sau.

“Tại hạ là thiếu chủ của Quang Minh Các – Minh Diệp, bằng hữu, ta thấy ngươi rất quen mắt, có thể cởi mũ ra được không?”

Thiếu niên ngồi trên lưng tuấn mã thượng phẩm nhìn về phía Lâm Nhất, khẽ cười nói.

Advertisement

Trên người hắn ta không hề có sát khí, thái độ có vẻ rất hòa nhã.

Lâm Nhất có thể cảm giác được khí tức hùng hậu ẩn chứa trên người đối phương, hẳn không kém là bao so với Mai Tử Họa.

“Ngại quá, ta nghĩ các hạ đã nhận lầm người!”

Lâm Nhất hạ giọng, thản nhiên đáp, không có ý định dây dưa cùng đối phương.

“Vậy à? Phản ứng của ngươi càng khiến ta khẳng định suy đoán của mình, ngươi là Lâm Nhất!”

Đột nhiên Minh Diệp mở miệng nói ra thân phận của Lâm Nhất.

Cái tên này…

Chẳng lẽ ta cải trang tệ vậy sao?

Lâm Nhất có hơi khó hiểu, theo lý mà nói, cách ăn mặc của hắn lúc này không khác là bao so với những nhà mạo hiểm bình thường. Hộp đựng kiếm trên lưng cũng bị áo choàng rộng thùng thình che khuất, khó có thể phát giác.

“Xem ra ta đã đoán đúng!”

Ánh mắt Minh Diệp lóe lên tia ranh mãnh, thấy Lâm Nhất im lặng, hắn ta khẽ cười nói.

“Ngươi đừng phủ nhận làm gì, mặc dù lúc trước, người của Huyết Vân Môn đã tung tin ngươi tử vong trong lúc tranh giành dung nham chi tâm bát phẩm lại núi Thiên Hỏa, nhưng trước đó không lâu, ta lại nhận được tinh ngươi cướp đoạt Long Vân quả của Mai Tử Họa trong dãy núi Thiên Trập, sau đó còn ung dung rời đi…”

Minh Diệp nhướng mày, cười nói: “Haha, tính tình Mai Tử Họa vốn kiêu ngạo, hắn ta cảm thấy chuyện này rất đáng xấu hổ, định ém nhẹm đi, nhưng trên đời này có bức tường nào mà không lọt gió, hiện tại, tin tức ngươi còn sống đã lan truyền khắp quận Thanh Dương rồi!”

“Ngươi muốn làm gì?”

Lâm Nhất không tiếp tục giữ im lặng nữa, lên tiếng hỏi thẳng.

Thấy thái độ cam chịu của đối phương, Minh Diệp bật cười ha hả: “Ha ha ha, quả nhiên là ngươi, trực giác của ta đúng là chuẩn! Tuy nhiên, ngươi cứ an tâm, ta không có địch ý đối với ngươi, trái lại còn muốn hợp tác một phen. Hẳn ngươi cũng biết chuyện của Vạn gia ở Tử Viêm Thành, nếu không phải Quang Minh Các đứng ra bảo vệ, e là hiện tại Vạn gia đã bị diệt!”

Lâm Nhất cảm thấy không nói nên lời, vòng vo cả buổi, cuối cùng đối phương lại đoán được bằng trực giác.

Tuy nhiên, về việc hợp tác thì…

“Không có hứng thú!”

“Ngươi có chắc không? Ngươi đồng thời đắc tội với Huyết Vân Môn cùng Kim Diệm Tông, chỉ cần hợp tác với Quang Minh Các, chúng ta có thể đảm bảo tính mạng cho ngươi trong di tích thượng cổ”.

“Đa tạ lòng tốt của các hạ, tuy nhiên ta đã quen đơn độc hành động, nếu có cơ hội, tại Thanh Dương giới có thể giúp đỡ lẫn nhau một phen, cáo từ!”

Thấy phía sau lại có người đến, Lâm Nhất không tiếp tục nán lại, liền kéo cương ngựa.

Huyết Long Mã hóa thành một ngọn gió phóng đi, để lại các bụi mù mịt, chẳng mấy chốc đã biến mất cuối chân trời.

“Tốc độ thật nhanh!”

Minh Diệp chậc lưỡi, có vẻ hơi bất ngờ.

“Thiếu chủ, sao ngài có thể xác định được thân phận của hắn?”

Đại đội nhân mã của Minh Quang Các tiến đến gần, một ông lão có tu vi thâm hậu tò mò hỏi Minh Diệp.

Hắn ta thản nhiên nói: “Linh khí thuộc tính hỏa trên người hắn rất cô đọng, thậm chí khiến người ta cảm thấy có chút sợ hãi… Làm ta liên tưởng đến khối dung nham chi tâm bát phẩm kia, bèn thử dò xét một phen, không ngờ quả thật là hắn!”

“Tên này có vẻ không biết điều, ngài có muốn phái người đi theo hắn không?”

Minh Diệp cười hờ hững: “Không biết điều ư? Cũng không hẳn, hắn chỉ không tin tưởng các đại tông môn mà thôi! Tuy nhiên, đợi đến khi cảm nhận được áp lực từ hai đại tông môn, hắn sẽ tự đưa ra lựa chọn. Đúng rồi, ta nghe nói Huyết Đồ của Huyết Vân Môn xuất quan à?”

Nhắc đến Huyết Đồ, sắc mặt ông lão kia cũng thoáng thay đổi, trầm ngâm nói: “Ừm, vì di tích thượng cổ lần này, hắn đã sớm xuất quan!”

“Ha ha, không biết Huyết Vân Thủ của hắn đã đạt đến cảnh giới nào rồi, quả thật khiến ta rất hiếu kỳ!”

Mắt Minh Diệp lóe lên hào quang, hiển nhiên hắn ta rất mong chờ trận quần hùng tụ hội tại di tích thượng cổ của Thanh Dương giới lần này.



Di tích thượng cổ của Thanh Dương giới có niên đại từ rất lâu rồi, khó có thể ngược dòng tìm hiểu.

Khi Đại Tần đế quốc còn chưa thành lập, di tích này đã tồn tại, đến bây giờ vẫn chưa tra ra được nó thuộc thời đại nào.

Chỉ biết rằng so với hiện tại, thời đại đó tựa như một giấc mộng trong thần thoại.

Người thường hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi tại thời đại đố, tông phái thượng cổ trong tiểu thế giới Thanh Dương rốt cuộc mạnh đến mức nào.

Nghe nói đó là thời đại hoàng kim, thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thần thể có ở khắp nơi, yêu nghiệt hoành hành, vạn tộc mọc lên san sát cánh rừng bạt ngàn.

Nhưng đến cuối cùng, chẳng biết vì sao thời đại hoàng kim kia lại bị hủy diệt trong phút chốc, dường như biến mất trong vòng một đêm.

Chỉ để lại gạch ngói vỡ nát, vương vãi khắp nơi, và tàn tích tại Thanh Dương giới.

Thời đại của võ giả hiện tại vốn được phát triển trên nền móng của mảnh phế tích kia.

Năm tháng trôi qua, cho đến hiện tại, vẫn không ai có thể làm rung chuyển phong ấn tại Thanh Dương giới.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 306



Ngay cả đại đế đời thứ nhất của nước Đại Tần cũng không thể phá giải, nếu không di tích này đã trở thành cấm địa tư nhân từ lâu.

Quận Thanh Dương có thể có được tiếng tăm lẫy lừng ở nước Đại Tần rộng lớn.

Trừ sự hỗn loạn không phép tắc của nó, công lao phải thuộc về tiểu thế giới còn sót lại này.

Mỗi lần phong ấn Thanh Dương Giới mở đều sẽ diễn ra một cuộc hội họp long trọng, tất cả cao thủ ở khắp nơi sẽ tụ hội về đây.

Thanh Dương Giới nằm trong một sơn cốc, ở lối vào duy nhất của sơn cốc có hai pho tượng cao nghìn trượng.

Pho tượng cổ canh giữ di tích được truyền lại từ xa xưa, không ai có thể xông vào nếu phong ấn không mở.

Khi Lâm Nhất vừa cưỡi Huyết Long Mã đến cánh đồng hoang của sơn cốc, nhìn xuống dưới, trên vùng đất rộng lớn đã tấp nập bóng người.

Advertisement

Hoàn toàn không thể nhìn thấy bóng dáng của sơn cốc, chỉ có đám đông nghìn nghịt.

Nhưng khi lướt qua đám đông, phóng tầm mắt ra xa sẽ nhìn thấy hai pho tượng cổ đứng sừng sững như ngọn núi.

Vẻ kinh ngạc chợt thoáng qua trong mắt hắn, pho tượng chất chứa nỗi tang thương và buồn đau của năm tháng, hơi thở cổ xưa khuếch tán trong trời đất khiến áng mây trên trời như đọng lại giữa dòng sông thời gian.

Chấn động!

Dưới mũ trùm, vẻ mặt Lâm Nhất tràn đầy kinh ngạc, cảm giác này khiến hắn rất ngột ngạt.

Advertisement

Hai pho tượng kia tuy đơn sơ, nhưng khí thế sừng sững giữa trời đất ấy thoạt nhìn thôi đã cảm thấy nặng như núi, ngột ngạt không thở nổi.

Trước khí thế bao la hùng vĩ này, nó khiến người ta cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng.

Lâm Nhất chỉ nhìn một lát rồi vội vàng rời mắt, không dám nhìn tiếp nữa.

“Hai pho tượng này nhìn như là người bảo vệ di tích viễn cổ, thảo nào rất ít ai dám có ý đồ xấu”.

Lâm Nhất trầm ngâm, đã hiểu ra điều gì đó.

Thanh Dương Giới chỉ cho võ giả Tiên Thiên vào trong, những cao thủ cảnh giới khác dám xông vào chỉ có một con đường chết.

Nhưng trong ngàn năm qua, không biết có bao nhiêu người có ý đồ với Thanh Dương Giới.

Nhưng cuối cùng tất cả đều thất bại, không có ngoại lệ.

“Đã bao nhiêu năm qua người đời vẫn không hiểu tại sao năm đó một tông môn mạnh như thế lại bị tiêu diệt?”

Lâm Nhất lắc đầu, cảm thấy đề tài này hơi nặng nề nên không nghĩ nữa.

Khi đặt chân lên cánh đồng hoang này, rõ ràng Huyết Long Mã cũng biết điều hơn nhiều, không dám manh động.

Dọc đường đi hắn gặp khá nhiều đệ tử Huyết Vân Môn, hình như họ đang tìm thứ gì đó trong đám đông.

Lại tìm mình sao?

Phải thôi, chắc chắn Huyết Vân Môn đoán được, chỉ cần mình không chết thì nhất định sẽ đến Thanh Dương Giới.

Nhưng hiện tại, đám đông nghìn nghịt này cũng có ít nhất bảy, tám mươi nghìn người, trong đó có cả một số cao thủ quái gở có thực lực cực kì mạnh.

Ngày thường Huyết Vân Môn ngang ngược nhưng giờ đây cũng không dám làm quá mức.

Để tìm được hắn quả thật như mò kim đáy biển, không có bất cứ khả năng nào.

Trên cánh đồng hoang, vị trí gần sơn cốc đã sớm bị các thế lực lớn chiếm cứ. Chỉ cần phong ấn mở ra, những vị trí này có thể tiến vào Thanh Dương Giới đầu tiên.

Lâm Nhất đi sâu vào bên trong đám đông đã có thể nhìn thấy lối vào sơn cốc và Mai Tử Hoạ đứng trong những vị trí tốt nhất.

Là bá chủ Thanh Dương Giới, Kim Diệm Tông đương nhiên có tư cách chiếm một vị trí ở đây.

Mai Tử Hoạ lạnh nhạt, giữa hai đầu lông mày mang theo hơi hướng tàn bạo nhìn có vẻ rất khó chịu, bộ mặt người sống chớ gần.

Không biết ai đã tiết lộ chuyện Lâm Nhất cướp Long Vân quả của hắn ta ra ngoài.

Điều này khiến người để ý thể diện như Mai Tử Hoạ rất bực bội.

“Đó là?”

Lâm Nhất dời mắt nhìn qua, thấy một người đứng ở vị trí của Huyết Vân Môn thì chau mày.

Người nọ có khuôn mặt gầy gò, hơi thở nham hiểm và hung bạo, thoạt nhìn thôi đã đủ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

So với Mai Tử Hoạ, có vẻ như hắn ta càng khiến người ta phải kiêng dè.

“Xem ra Huyết Vân Môn cũng không phải đèn cạn dầu... Không ngờ họ lại có cao thủ trẻ tuổi đáng sợ như vậy”.

Lâm Nhất kéo mũ trùm để che kĩ mặt hơn.

Không lâu nữa phong ấn Thanh Dương Giới sẽ mở ra, có thể khiêm tốn bao nhiêu thì khiêm tốn bấy nhiêu.

Sau một lúc lâu, Lâm Nhất đi lại không có mục đích bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Hắn nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn qua, không dám xác định mình có bị hoa mắt hay không.

Đó là một thiếu nữ áo đỏ có diện mạo xinh đẹp, mắt sáng răng trắng, nước da như ngọc, tràn đầy khí chất như tinh linh, đôi mắt đáng yêu như trăng khuyết.

Lòng Lâm Nhất khẽ lay động, thật sự là nàng!

Thiếu nữ bí ẩn đã thổi sáo giúp hắn nắm giữ Bán Bộ kiếm ý khi hắn không thể triệu hồi võ hồn, hoang mang không biết làm thế nào bên bờ sông trong rừng Hồng Diệp.

Như chú ý tới ánh mắt của Lâm Nhất, trong mắt thiếu nữ áo đỏ loé lên vẻ bất ngờ.

Nàng lập tức nheo mắt lại, nghịch ngợm chớp mắt, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, khuôn mặt như tranh vẽ.

Nhưng khi Lâm Nhất nhìn kĩ lại thì nàng đã biến mất không còn bóng dáng.

“Tránh đường cho”.

Hắn không nghĩ ngợi nữa, vội vàng dắt ngựa chen chúc tìm kiếm trong đám đông.

Giữa dòng người tấp nập, thật sự rất khó để tìm một người.

Dưới tình thế cấp bách, Lâm Nhất cởi mũ trùm rồi nhìn xung quanh.

Vèo!

Một ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lâm Nhất khiến hắn bỗng dưng rùng mình.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy nam tử có khuôn mặt gầy gò của Huyết Vân Môn đang cười khẩy nhìn hắn.

Không xong...

Lâm Nhất nghĩ thầm trong lòng, bị lộ rồi.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 307



“Các đệ tử của Huyết Vân Môn nghe lệnh, lập tức lùng bắt Lâm Nhất, gi3t chết không luận tội!”

Người đàn ông có khuôn mặt gầy gò của Huyết Vân Môn đột nhiên cất lời, khiến mọi người xung quanh cảm thấy khó hiểu.

Hai người ở bên cạnh nhìn theo tầm mắt của hắn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Lâm Nhất!

Thiếu niên tháo mũ trùm người xuống đứng trong đám người kia có khuôn mặt giống với khuôn mặt trong lệnh truy nã của Huyết Vân Môn như đúc.

Chính là Lâm Nhất đã đánh chết Diêm Thiên Thụy kia.

Vô số đệ tử của Huyết Vân Môn lập tức chạy tới.

“Lâm Nhất?”

Advertisement

Nghe thấy lời nói của người đàn ông gầy gò, mọi người xung quanh đều giật mình, ai cũng ngạc nhiên.

Gần đây cái tên Lâm Nhất lại đang lan truyền khắp quận Thanh Dương.

Lúc trước hắn bị Huyết sắc truy sát lệnh truy nã, còn khiến nhà họ Khổng ở Tử Viêm thành bị tàn sát, câu chuyện của hắn đã truyền khắp nơi từ lâu rồi.

Nhưng sau đó, đột nhiên có tin tức truyền tới bảo hắn đã chết ở núi Thiên Hỏa.

Vào lúc mọi người cảm thấy vô cùng đáng tiếc thì mấy ngày gần đây lại có tin tức càng nóng hơn truyền tới, Lâm Nhất chẳng những không chết mà còn có được kỳ ngộ, luyện hóa dung nham chi tâm bát phẩm, đồng thời còn cướp đi Long Vân quả của Mai Tử Họa.

Khiến Mai Tử Họa mất hết mặt mũi.

Advertisement

Thoáng chốc đã đắc tội hai tông môn cấp bá chủ trong quận Thanh Dương.

“Thật sự là Lâm Nhất sao?”

“Đúng thật là hắn, ta nhìn thấy rồi, không ngờ hắn lại một thân một mình đi tới đây”.

“Nhưng lần này hắn bị Huyết Đồ theo dõi, có thể sẽ có chút phiền phức…”

“Trong quận Thanh Dương, Mai Tử Họa, Minh Diệp và Huyết Đồ có thể nói là ba người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi, không phân cao thấp. Nhưng người có thủ đoạn đáng sợ nhất, khiến người ta kiêng dè nhất chính là Huyết Đồ!”

Tiếng bàn tán thay nhau vang lên, vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất.

“Muốn đi à?”

Vèo!

Huyết Đồ hừ lạnh một tiếng, bay lên trời. Một khí thế đáng sợ điên cuồng bay đến theo bóng dáng của hắn ta.

Thấy Huyết Đồ đánh tới, võ giả xung quanh vội vàng né tránh, không dám chen vào.

Xung quanh Lâm Nhất lập tức xuất hiện một khoảng trống lớn, đám người khi nãy còn chen chúc thoáng chốc tản ra.

Nếu khi nãy trống trải được một chút, hắn cũng không đến mức không tìm ra người kia.

Lâm Nhất thầm thấy đáng tiếc, với thiếu nữ áo đỏ kia, hắn vừa thấy tò mò vừa thấy biết ơn.

Lần gặp tình cờ này khiến hắn kích động như thế là vì hắn vốn cho rằng đời này sẽ không gặp lại đối phương nữa.

Dẫu sao hôm đó cô gái kia đến đi vội vàng, hoàn toàn không để lại chút dấu vết.

Còn lời cảm ơn thì không cần phải nói.

Ngày đó nếu không nhờ Tiêu Âm giúp đỡ, có lẽ đến bây giờ hắn vẫn không đi tới một bước kia.

Võ hồn không thể sinh ra kiếm quang phối hợp sẽ tạo thành ảnh hưởng chí mạng với lòng tin võ đạo của hắn.

Nhưng trước mắt không có thời gian để hắn nghĩ nhiều, người đàn ông gầy gò được gọi là Huyết Đồ kia đã giết tới rồi.

Hắn ta vừa nâng tay, huyết quang nồng đậm xuất hiện, đây chính là võ kỹ Tiên Thiên rất hay thấy của Huyết Vân Môn, Huyết Vân Thủ.

Nhưng vào tay Huyết Đồ, Huyết Vân Thủ này lại trở nên không hề tầm thường, huyết quang di chuyển, ngưng tụ thành một bàn tay máu đáng sợ.

Bàn tay máu đáng sợ kia có năm ngón tay gầy trơ xương, trông sống động y như thật.

Trong nháy mắt, bàn tay máu khổng lồ kia che khuất cả người Lâm Nhất.

Huyết Đồ đang đứng trên không trung cười khẩy, đột nhiên siết chặt tay phải.

Bàn tay máu như cảm nhận được, năm ngón tay cũng nhanh chóng khép lại.

Rơi vào tình cảnh nguy hiểm nhưng Lâm Nhất không hề hoảng loạn, khí thế lặng lẽ tỏa ra từ trên người.

Khi ngón tay sắp hoàn toàn khép lại, hắn đột nhiên ra tay.

Luồng khí xoáy màu vàng chói mắt trong người không ngừng xoay chuyển, từng luồng linh nguyên Thuần Dương đang cô đọng không ngừng tập trung vào lòng bàn tay.

Năm ngón tay siết chặt thành quyền, Lâm Nhất đánh ra một quyền.

Ầm!

Quyền mang kéo theo sức lực hùng hậu mạnh mẽ đột nhiên nổ tung, lập tức làm cho huyết quang kia nổ tung theo.

Huyết quang tan đi, Lâm Nhất lại xuất hiện một lần nữa, trên người hắn bộc phát khí thế đáng sợ, tựa như ánh mặt trời vừa lên, phát ra ánh sáng nóng bỏng và rực rỡ.

Gió lớn nổi lên thổi bay tà áo của hắn, trên khuôn mặt của thiếu niên xuất hiện nụ cười nhàn nhạt.

Trên mặt hắn không có chút sợ hãi nào, nét mặt vô cùng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

Bịch bịch bịch!

Đệ tử của Huyết Vân Môn chen ra từ trong đám người.

Sau khi đáp đất, Huyết Đồ vung tay lên: “Bao vây lấy hắn là được, ta sẽ đích thân đối phó”.

“Ta vẫn luôn tò mò không biết rốt cuộc ngươi là một người thế nào, chỉ là Tiên Thiên lưỡng khiếu đã khiến tông môn phát ra Huyết sắc truy sát lệnh. Mới mấy tháng ngắn ngủi, nghe nói ngay cả Mai Tử Họa cũng chịu thiệt thòi không ít dưới tay ngươi”.

Giọng nói của Huyết Đồ rất khàn, khiến người ta nghe thấy khó chịu.

Lời nói bình thản, nhưng ánh mắt của hắn ta khi nhìn Lâm Nhất tựa như yêu thú nhìn chằm chằm con mồi, chứa đựng sự hưng phấn và tham lam.

“Ngươi ra tay thử là biết thôi?”

Lâm Nhất cười hờ hững, giữa chân mày lộ vẻ sắc bén lạnh lùng. Dù người trước mắt mạnh thật, nhưng thật sự ra tay, hắn vẫn không hề thấy sợ.

Thái độ đó khiến người xung quanh đều ngạc nhiên, không ngờ Lâm Nhất lại có khí thế sắc bén như vậy.

Đối mặt với Huyết Đồ có thủ đoạn đáng sợ, đã sớm thành danh ở quận Thanh Dương mà lại không chút lùi bước.

Oanh!

Khí thế lặng lẽ lan ra trên người hai người, một người chí cương chí dương, tựa như ánh sáng mặt trời vừa mọc, đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc.

Một người vô cùng lạnh lùng, phát ra huyết quang nồng đậm, hàn ý đáng sợ như băng sương màu máu.

Không chỉ mâu thuẫn về lời nói, mà cả khí thế của hai người cũng ở hai thái cực khác nhau.

Hai khí thế đáng sợ không ngừng tranh đấu trong vô hình, trong bầu không khí ngưng đọng, hai người lại không phân cao thấp.

Ánh mắt mọi người sáng lên, không khỏi cảm thấy chờ mong.

“Xem ra cũng có chút thực lực đấy!”

Huyết Đồ cười khẩy, người lóe lên như một luồng huyết quang, kề sát mặt đất lao về phía Lâm Nhất.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 308



Thình thịch!

Mặt đất dưới sự tấn công khí thế cường hãn của hắn ta đã phát ra hàng loạt âm thanh bạo vang, nhất thời cuồng phong gào thét, cát đá cuồn cuộn nổi lên đầy trời.

Đem theo khí thế khổng lồ, một tay Huyết Đồ nhanh như tia chớp hướng tới đỉnh đầu Lâm Nhất chộp xuống.

Thế tấn công kh ủng bố, nhanh chóng và sắc bén.

Thật độc ác!

Ra tay đều là sát chiêu, ánh mắt Lâm Nhất lạnh lùng, Thuần Dương Công đỉnh phong viên mãn từ đan điền tuôn ra, quyền mang lập tức cháy lên rừng rực, đem theo lực đạo hùng hậu cương mãnh, hung hăng nghênh đón chiêu huyết thủ đó.

Ầm!

Vào khoảnh khắc hai quyền chạm nhau, linh nguyên dao động kinh người và kh ủng bố thổi quét bốn phương tám hướng.

Advertisement

Huyết Đồ cười khẩy một tiếng, móng vuốt huyết sắc túm chặt lấy quyền mang của Lâm Nhất, tóm chặt không buông. Một cỗ khí tức âm hàn đem theo lực xuyên thấu cường đại giống như từng tia hàn băng huyết thích không ngừng thâm nhập vào trong cánh tay Lâm Nhất.

Xuy xuy!

Cánh tay Lâm Nhất lập tức cảm nhận được một trận đau đớn, từng sợi hàn băng huyết thích đó giống như châm độc trong kinh mạch của hắn.

"Chút thủ đoạn này vẫn chưa đủ đâu!"

Lâm Nhất mỉm cười, Thuần Dương Công đỉnh phong viên mãn đột nhiên trở nên vô cùng táo bạo, kết hợp với linh nguyên của dung nham chi tâm bát phẩm, toàn lực sôi trào dâng lên, ầm ầm khởi động. Tựa như một dòng nham thạch bắt đầu phun trào, chấn vỡ toàn bộ chỗ hàn băng huyết thích kia.

Advertisement

Thình thịch!

Vào khoảnh khắc khi linh nguyên Thuần Dương táo bạo dũng mãnh xâm nhập vào trong quyền mang, lập tức đánh bay huyết chảo của đối phương.

"Bất Diệt Kim Cương Ấn!"

Lâm nhất chợt quát một tiếng, vào sát na đánh lui đối phương, hay tay ngưng kết thành ấn ký kỳ quái.

Luồng khí xoáy như mặt trời trong cơ thể không ngừng ngưng tụ, khí thế trên người Lâm Nhất điên cuồng thu liễm với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.

Khi luồng khí xoáy kim sắc khổng lồ đó ngưng kết tại một chỗ, hai tay Lâm Nhất đẩy mạnh một cái, linh nguyên Thuần Dương áp lực đến cực điểm với năng lượng tăng gấp mười lần thuận theo khoảnh khắc Lâm Nhất đẩy hai bàn tay ra đã ầm ầm bạo nổ.

"Huyết Diễm Trảm!"

Đồng tử con ngươi của Huyết Đồ co rút lại, thần sắc cực độ ngưng trọng, huyết quang trên người cuồng bạo, khí thế bạo tăng, ngênh đón bằng một kích Huyết Diễm Trảm.

Thình thịch!

Lưỡi đao sắc bén do huyết diệm ngưng kết lại chém lên cuộn sóng kim sắc thịnh nộ đó, nhưng không thể chém vỡ hết được.

Lực đạo tàn dư vẫn cuồn cuộn dâng trào mãnh liệt, Huyết Đồ không thể không đánh trả, đánh ra từng quyền phá hủy lực đạo tàn dư này.

Cọ cọ cọ!

Lúc ra tay đã bị chỗ lực đạo này từng bước chấn lui.

Mặc dù người không bị thương, nhưng giữa quần hùng hội tụ lại bị đánh lui ngay trước mắt mọi người, khiến sắc mặt của hắn ta tỏ ra cực kỳ khó coi.

Đồng thời, xung quanh tiếng bàn tán cũng vang lên, trong mắt võ giả đang quan sát xung quanh lóe lên vẻ hưng phấn.

Lâm Nhất lại nằm ngoài dự đoán, chỉ mới ba chiêu đã đánh bay Huyết Đồ!

"Huyết Đồ, với chút thực lực này của ngươi thì đừng ở đây làm mất mặt nữa, giao tên súc sinh này cho Mai Tử Họa ta xử lý đi!"

Huyết Đồ đang định phản kích, tìm lại thể diện, còn chưa phản ứng lại thì một đạo thân ảnh đã có chủ mưu trước từ trên trời hạ xuống, đem theo khí thế vô cùng bá đạo, lóe lên một cái đã tiến tới đánh về phía Lâm Nhất.

Phá Quân Quyền!

Mai Tử Họa sớm đã nhìn thấy Lâm Nhất, sát ý trong lòng đã nổi dậy, vẫn luôn kiềm chế không ra tay, giờ lại thấy Huyết Đồ bị đánh bay, lập tức nắm lấy cơ hội, định gi3t chết Lâm Nhất ngay tại trận.

Công pháp của Kim Diễm Tông nổi danh bá đạo cương mãnh, có đi không về, chưa từng nương tay.

Một khi hắn ta ra tay thì sẽ dùng chín thành thực lực, uy thế kinh thiên bạo phát ra khiến người ta vô cùng khiếp sợ.

Lâm Nhất không kịp đề phòng bị bức phải nghênh chiến, chớp mắt đã đánh hàng chục quyền với đối phương.

Thình thịch!

Quyền mang của hai bên đều cứng rắn rúng động, chiêu nào đánh ra cũng khiến mặt đất xuất hiện vết nứt. Một hồi lâu sau, trời đất nơi này dưới trận quyết chiến cương mãnh của hai người cũng khẽ rung chuyển.

Khiến mọi người một phen kinh ngạc, coi như đã có kiến thức sâu sắc về quyền pháp mạnh mẽ của Kim Diễm Tông.

"Súc sinh, ngày đó không phải ngông cuồng lắm sao?"

Mai Tử Họa đánh ra từng quyền, hắn bế quan đã tu luyện được Kim Diễm Quyết đến tầng thứ tư rồi, uy lực không thể sánh nổi, gần như sản sinh ra ưu thế mang tính áp đảo.

Từng quyền đều khiến cho Lâm Nhất lùi về sau hơn mười thước, Mai Tử Họa có thể nói là càng đánh càng hăng, khí thế trên người có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang tăng vọt.

Thần sắc Lâm Nhất lãnh đạm, đối phương đột nhiên ra tay, đánh cho hắn trở tay không kịp.

Càng không ngờ được rằng Mai Tử Họa mất đi Long Vân quả mà Kim Diễm Quyết vẫn tịnh tiến thêm được một bước, một khi không cẩn thận là sẽ chịu thiệt lớn ngay.

Nhưng việc này... cũng không có nghĩa rằng Lâm Nhất thật sự sẽ bại dưới tay hắn ta.

Cương Nhu Tịnh Tề!

Lâm Nhất quát lớn một tiếng, cỗ nhu kình trong luồng khí xoáy kim sắc bị hắn hết sức điều động lên.

Thình thịch!

Dưới Cương Nhu Tịnh Tề, lực đạo không giảm, dư kình cũng không tiêu tan, đánh ra một quyền này lập tức giúp hắn ổn định lại bước chân, không còn lùi về sau nữa. Một cỗ dư kình đồng thời chấn động đến bên trong cơ thể của đối phương.

Khóe miệng Lâm Nhất cong lên thành một nụ cười, lập tức trong lòng có tính toán.

Quá cương thì dễ gãy, quá nhu thì vô lực, duy chỉ có cương nhu đồng đều mới là vương đạo!

Thình thịch!

Đến khi Lâm Nhất ổn định lại bước chân, Cương Nhu Tịnh Tề mới đánh ra đúng hơn mười chiêu, Mai Tử Họa đã có chút không chịu nổi.

Dưới sự chấn động của nhu kình của Lâm Nhất, khí huyết trong cơ thể hắn ta quay cuồng, lục phủ ngũ tạng không ngừng cuộn trào, cực kỳ khó chịu.

Lại đánh ra thêm một quyền nữa, Mai Tử Họa khẽ biến sắc, không thể kiềm chế nhu kình đang dao động trong người thêm nữa, bị một quyền này của Lâm Nhất vỏn vẹn đánh bay hàng trăm mét rồi mới ầm ầm rớt xuống đất.

Hắn ta chật vật rơi xuống đất phát ra âm thanh khổng lồ, thần sắc biến đổi, không dám hành động lỗ m ãng, điên cuồng áp chế nhu kình trong cơ thể.

Huyết Đồ, Mai Tử Họa liên tiếp ứng chiến khiến Lâm Nhất cũng cảm nhận được có chút không chịu nổi, nếu còn không dùng đến kiếm thì chỉ e sẽ không chống cự được bao lâu nữa.

Giật mạnh áo choàng trên người xuống, hộp kiếm cổ ầm ầm chạm đất.

Lâm Nhất nhìn hai người phía trước, một tay cầm hộp kiếm cổ, cười nhạo nói: "Nếu đã cùng không biết xấu hổ vậy thì cũng đừng khách sáo nữa, ta thấy hai người các người hay là cùng lên một lúc đi!"

Xôn xao!

Hắn vừa dứt lời lập tức gây nên một làn sóng xôn xao, Lâm Nhất đang công khai khiêu khích hai người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của quận Thanh Dương.

Nhưng vừa nãy hai người liên tiếp ra tay cũng quả thực không thể làm gì được Lâm Nhất.

Sắc mặt của Mai Tử Họa và Huyết Đồ lập tức tỏ ra cực kỳ khó coi, hai người đều là những kẻ tâm cao khí ngạo, vậy mà lại bị Lâm Nhất tu vi thấp hơn họ một khiếu đùa giỡn. Từ trước đến nay ở trong quận Thanh Dương chưa từng có chuyện thế này xảy ra.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 309



"Tên lâm Nhất này muốn làm gì? Lại dám cùng lúc khiêu khích Mai Tử Họa và Huyết Đồ!"

"Có phải là quá ngông cuồng rồi không".

"Chưa hẳn, suy cho cùng cũng là hai người Mai Tử Họa và Huyết Đồ liên tiếp ra tay với hắn mới bức được hắn đến bước này".

"Ha ha ha, các ngươi xem, sắc mặt của Mai Tử Họa và Huyết Đồ đã tái đi rồi kìa".

Từng tràng âm thanh xôn xao bàn tán nổi lên khắp nơi trong đám người, ai cũng không ngờ được Lâm Nhất lại kiêu ngạo như vậy.

"Ngươi muốn chết!"

Mai Tử Họa tức đến mức toàn thân run rẩy, trong quận Thanh Dương chưa từng có ai dám coi thường hắn ta như thế.

Advertisement

Trong cơn lửa giận, hắn vỗ mạnh vào túi Trữ Vật.

Một thanh cổ kích màu đen dài hai thước xuất hiện trong tay hắn ta.

Thình thịch!

Mai Tử Họa một tay nắm chặt cổ kích, nện mạnh xuống mặt đất một cái, khí tức trầm trọng khiến mặt đất khẽ run rẩy, phát ra âm thanh khổng lồ.

Khí tức cổ xưa nặng nề tỏa ra từ thanh trường kích của hắn ta khiến mọi người cảm thấy hít thở cũng trở nên khó khăn.

Advertisement

Đầu mũi nhọn của trường kích thiêu đốt một ngọn hắc viêm nhàn nhạt, càng khiến người ta sợ hãi hơn.

"Huyền khí thượng phẩm - Ma Viêm Kích!"

"Trời ơi, Kim Diễm Tông lại giao Ma Viêm Kích cho Mai Tử Họa... đây có lẽ là bộ huyền khí thượng phẩm duy nhất trong tông môn của bọn họ!"

"Thanh Ma Viêm Kích này đã rất rất nhiều năm không hiện thân rồi".

"Kim Diễm Tông đúng là đặt quá nhiều kỳ vọng ở Mai Tử Họa!"

Khi thanh cổ kích màu đen đó xuất hiện đã lập tức khiến xung quanh kinh ngạc, không ngờ lại là một thanh huyền khí thượng phẩm.

Khi mọi người đang vô cùng kinh ngạc thì Huyết Đồ hừ lạnh một tiếng, rút ra một sợi Huyết Cốt Tiên.

Chín sợi yêu cốt rướm máu huyết sắc từng khấc từng khấc hung hăng vung ra, một âm thanh như tiếng sét đánh nổ vang giữa không trung.

Lại thêm một bộ huyền khí thượng phẩm nữa.

Huyết Vân Môn và Kim Diễm Tông vì để hai người có được thu hoạch trong Thanh Dương Giới mà đều đã giao huyền khí thượng phẩm của tông môn cho hai người họ.

Nhưng ai biết được Lâm Nhất lại chẳng tỏ ra hoảng hốt chút nào.

Toàn thân hắn nở rộ ra ánh huỳnh quang huyết sắc, giống như một viên mỹ ngọc tuyệt thế, tản phát ra ánh sáng yêu dị chói mắt. Một cỗ uy thế Viêm Ma từ trên người hắn xông thẳng lên trời, tóc dài tung bay, cực kỳ sắc bén.

Cọ!

Chân phải Lâm Nhất đá lên hộp kiếm cổ thật mạnh, hộp kiếm bay ngang trên không trung rồi ầm ầm mở ra.

Trong màn cánh hoa tường vi ngập trời, Lâm Nhất một thân huyết quang vươn tay ra cầm chặt lấy Táng Hoa kiếm.

Keng!

Thân kiếm như một làn thu thủy ra khỏi vỏ, trong nửa năm bồi dưỡng thân kiếm, kiếm quang lưu ly cũng không hề yếu thế hơn Huyết Cốt Tiên và Ma Viêm Kích kia bao nhiêu.

Lâm Nhất cầm kiếm cười nói: "Đến đi, nhân lúc phong ấn Thanh Dương Giới còn chưa khởi động, giải quyết xong mối ân oán này cũng không tệ!"

Trên người hắn toát lên chiến ý vô tận, lên tiếng hào hùng vạn trượng.

Nửa năm khổ tu, trải qua nhiều lần sinh tử, nếu như ngay đến dũng khí đối mặt với Mai Tử Họa và Huyết Đồ cũng không có, thì hắn cũng không cần tiếp tục đi trên con đường võ đạo này nữa!

Bầu không khí tại hiện trường lập tức ngưng kết lại, bất cứ ai cũng đều không ngờ được, sau khi Mai Tử Họa và Huyết Đồ rút ra huyền khí thượng phẩm mà hắn vẫn dám nghênh chiến.

"Nếu như ngươi đã muốn chết thì ta cũng không ngại trước khi Thanh Dương Giới mở ra, thu dọn cái mạng chó của người!"

Huyết Đồ hừ lạnh một tiếng, trên người cũng bạo phát ra chiến ý ngợp trời, tương đối tranh phong.

Đát đát đát!

"Tránh ra, tránh ra".

Đúng lúc này, một đám người cưỡi tuấn mã thượng cấp xông thẳng vào đám người đến giữa trung tâm trận đấu.

Chỉ thấy nam tử trẻ tuổi dẫn đầu phong thần tuấn lãng, khí chất xuất trần, thản nhiên cười nói: "Ha ha, ta nói hai người các ngươi đang làm gì vậy? Thật sự định ỷ đông h**p yếu trước mặt hàng vạn người sao? Vinh quanh lắm ư?"

"Quang Minh Các!"

Võ giả bốn phương hít ngược một ngụm khí lạnh, không ngờ đúng lúc then chốt thì người ngựa của Quang Minh Các lại giết tới. Người cầm đầu đó chính là thiếu chủ của Quang Minh Các, Minh Diệp!

Lâm Nhất khẽ sững sờ, không biết người của Quang Minh Các đang diễn trò gì?

Sắc mặt của Mai Tử Họa và Huyết Đồ cùng lúc thay đổi, lạnh lùng nói: "Minh Diệp, ngươi muốn làm gì?"

Minh Diệp xuống ngựa, hai tay khoanh trước ngực, cười híp mắt lại nói: "Không làm gì cả, chỉ muốn xem các ngươi vô liêm sỉ thế nào để học hỏi chút. Đợi vào trong Thanh Dương Giới rồi nói không chừng lại có tác dụng, sao còn chưa ra tay đi? Ha ha, dùng đến cả huyền khí thượng phẩm rồi à, đúng thật là được mở mang tầm mắt".

Minh Diệp đột nhiên xuất hiện và cả đoàn người ngựa sau lưng hắn ta khiến Mai Tử Họa và Huyết Đồ đều cảm thấy có chút bực bội.

Đến khi nghe hắn ta nói xong thì sắc mặt đã tối sầm lại, ngay đến hận ý đối với Lâm Nhất cũng đã giảm đi chút.

Nếu như có thể thì hiện tại muốn gi3t chết tên Minh Diệp này ngay tại chỗ.

Tên khốn này nói năng quá đê tiện, biết rõ hai người đều là những kẻ tâm cao khí ngạo, từng từ từng chữ đều chạm đến cực hạn của họ.

Vừa ngầm ý vừa rõ ràng mắng hai người bọn họ không biết xấu hổ!

"Giết một tên vô dụng, ta không cần phải liên thủ với người khác".

Sắc mặt Mai Tử Họa lạnh lùng, rồi thu Ma Viêm Kích lại, quay người trực tiếp bỏ đi.

Nhưng Huyết Đồ thì ánh mắt lại lập lòe, không muốn từ bỏ như vậy.

Ân oán giữa Huyết Vân Môn và Lâm Nhất không phải là tư thù như giữa Lâm Nhất và Mai Tử Họa, đã liên quan đến thể diện của cả tông môn rồi.

Huyết Đồ quay đầu lại nhìn thì thấy mấy vị trưởng lão của Huyết Vân Môn đứng phía sau sườn núi đều khẽ lắc đầu.

Thanh Dương Giới sắp khởi động rồi, không thể dễ dàng xảy ra mâu thuẫn với Quang Minh Các được.

"Minh Diệp, cứ chờ đi, ta xem ngươi có thể bảo vệ hắn được đến lúc nào!"

Dứt lời, hắn ta dắt theo đệ tử của Huyết Vân Môn rời khỏi đó.

Bộ dạng của Minh Diệp rõ ràng cho thấy phải bảo vệ bằng được Lâm Nhất, nếu như hắn ta cố chấp khăng khăng làm theo ý mình thì sẽ chỉ gây nên đại chiến giữa hai tông môn mà thôi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back