Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 295



Rốt cuộc mình đã ăn cái gì vậy?

“Tên này… không phải chỉ ở Tiên Thiên tam khiếu sao?”

Ba đệ tử của Kim Diệm Tông thấy Lâm Nhất không hề bị thương thì hơi ngạc nhiên.

Vừa rồi bọn họ không hề nương tay chút nào.

Ba chiêu đánh cùng lúc lên người Lâm Nhất mà hắn chỉ lùi lại vài bước chứ không hề hấn gì, điều này khiến cho vẻ mặt mấy người bọn chúng đều trở nên khó coi.

“Chết đi”.

Ba người gầm lên một tiếng rồi lại xông lên, thế tấn công càng lúc càng ác liệt.

Lâm Nhất không muốn gây thù chuốc oán, cố gắng chịu sức nóng toàn thân, đè nén sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể, cố gắng ứng phó.

“Ba vị huynh đệ nghe ta nói một câu đi, ta thật sự không có ý ăn Long Vân quả gì đó, nếu như có thể, ta sẽ bồi thường gấp đôi cho mấy vị!”

Nhưng lời giải thích của Lâm Nhất chỉ đổi lại đợt công kích mạnh mẽ hơn, chiêu nào cũng đều chí mạng.

Vẻ mặt ba tên đệ tử của Kim Diệm Tông đều khó coi, bọn chúng không ngờ Lâm Nhất lại khó giải quyết như vậy.

Advertisement

Vì thế chúng thầm chửi rủa trong miệng, đòn tấn công ngày càng ác hơn.

Dù sao cũng là đệ tử ưu tú của Kim Diệm Tông, Lâm Nhất bị động phòng thủ, lại thêm trạng thái của hắn đang không ổn định nên chỉ sau mười chiêu, hắn đã bị đối phương đánh bay.

Phụt!

Khoé miệng Lâm Nhất rỉ máu, vết lương lần này hiển nhiên nặng hơn vết thương lần trước.

Lâm Nhất lau vết máu bên khoé miệng, nhìn vết máu trên tay, ý cười trên mặt hắn dần phai nhạt: “Xem ra mấy vị thật sự không định nhân từ”.

“Cút! Ai nhân từ với ngươi?”

“Ngươi có đền nổi Long Vân quả không?”

Advertisement

“Cướp đồ của Mai sư huynh, ngươi chỉ có thể lấy mạng để trả!”

Ba tên kia thấy cuối cùng Lâm Nhất cũng bị thương, vẻ mặt bọn chúng lãnh đạm, giọng điệu dần trở nên kiêu ngạo.

“Cũng được, thực ra ta cũng không thật sự có ý định nhân từ!”

Một nụ cười xấu xa xuất hiện trên môi Lâm Nhất, vẻ thờ ơ không mấy thân thiện hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú khiến người ta không khỏi rùng mình.

Đừng nói là vô ý, cho dù là cố ý thì Lâm Nhất cũng không quan tâm.

Hắn chỉ không muốn vô duyên vô cớ gây thù chuốc oán thôi, nhưng nhóm người này không chịu dừng, còn muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Phải biết dung nham chi tâm bát phẩm mà hắn còn dám cố ý trộm.

Huống chi là Long Vân quả? Ăn mất rồi thì thôi!

Ba người của Kim Diệm Tông lại không quan tâm nhiều đến vậy.

Nhìn thấy Lâm Nhất bị thương, bọn chúng cười khẩy rồi tiếp tục công kích, muốn gi3t chết hắn.

Một tên ở cảnh giới Tiên Thiên tam khiếu nhưng hơn mười chiêu vẫn chưa giải quyết được hắn, điều này là sự sỉ nhục lớn đối với bọn chúng.

Viêm Phong Quyền!

Đại Ma Nguyên Chưởng!

Tinh Hoả Quyền!

Võ kỹ Tiên Thiên mà mỗi người nắm vững lập tức được tung ra, dưới sự phát động của Kim Diễm Quyết, một luồng khí tức cuồng bạo quét qua.

“Tốt lắm!”

Lâm Nhất quát lên một tiếng, luồng khí xoáy màu vàng kim ở đan điền điên cuồng xoay tròn, linh khí cuồn cuộn như sông Giang, hai tay hắn cũng đồng thời tạo kết ấn kỳ lạ.

Bất Diệt Kim Cương Ấn!

Ánh sáng vàng rực rỡ nhanh chóng hội tụ trong đôi tay rắn rỏi của Lâm Nhất.

Khi hắn chuẩn bị xuất chiêu thì sức mạnh nóng nảy trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào, ánh sáng vàng cuồng bạo thiêu đốt như ngọn lửa.

Uy lực của Bất Diệt Kim Cương Ấn bộc phát ầm ầm.

Luồng sức mạnh điên cuồng và sữ dội trong cơ thể dồn vào hai tay của Lâm Nhất.

Nếu còn không trút ra thì sức mạnh này sẽ làm cơ thể hắn nổ tung.

Ánh lửa vàng rực bùng nổ, ba đại chiêu của đối phương lập tức bị quét bay.

Sức mạnh đáng sợ không thể ngăn cản.

Phụt phụt phụt!

Ba đệ tử của Kim Diệm Tông phun ra một búng máu, lập tức bị đánh bay ra.

“Võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm?”

“Không chỉ là thế đâu!”

Sau khi tiếp đất, ba tên loạng choạng rồi lại lùi về sau mấy bước, trong mắt chúng loé lên vẻ sợ hãi, trên mặt là vẻ kinh ngạc.

Đối phương ở Tiên Thiên tam khiếu nhưng ra tay lại khiến cả ba người bọn chúng phải lùi lại!

Không chỉ vậy, ba người bọn chúng còn đều bị thương.

Chưa kể, Kim Diệm Tông luôn được biết đến với sức mạnh thể chất.

Bất Diệt Kim Cương Ấn còn chưa tan, sức mạnh của Long Vân quả đã đột nhiên bùng nổ khiến toàn thân Lâm Nhất đều bực bội khó chịu.

“Tiếp đi!”

Sau khi Tiên Thiên Thuần Dương Công viên mãn, linh nguyên vốn đã vô cùng mạnh mẽ lại càng trở nên bá đạo hơn.

Dưới sự hỗ trợ của Bất Diệt Kim Cương Ấn, Lâm Nhất chỉ dùng Mãnh Hổ Quyền cũng đã đánh cho ba người họ vào tình thế chật vật.

Sức mạnh cuồng bạo hoàn toàn không thể ngăn cản, ba người cảm thấy như mình đang chiến đấu với một con mãnh thú.

Sau khi Lâm Nhất ra tay, trận chiến đã đảo ngược với tốc độ không thể kiểm soát.

Rầm rầm rầm!

Sau mười chiêu, Lâm Nhất đấm cho ba đệ tử Kim Diệm Tông mỗi người một quyền, khiến bọn chúng hoàn toàn không còn sức đánh trả.

“Thoải mái!”

Sức mạnh được khai thông, sức nóng trong cơ thể Lâm Nhất và sức mạnh cuồng bạo của Long Vân quả không những không còn khó chịu mà còn khiến hắn cảm thấy sảng khoái, dễ chịu, được hưởng lợi ích vô hạn.

“Sư huynh”.

Ba đệ tử Kim Diệm Tông gian nan bò dậy, nhìn Lâm Nhất với ánh mắt sợ hãi, nhanh chóng trốn sau lưng Mai Tử Hoạ.

“Có bản lĩnh đấy, xứng đáng để ta…”

“Đến ngươi rồi!”

Mai Tử Hoạ còn đang ra oai, chưa nói ra hai chữ “ra tay” thì Lâm Nhất đã cười lớn, chủ động sát phạt về phía hắn ta.

“Không biết tự lượng sức mình!”

Mặt Mai Tử Hoạ chợt lạnh lùng, hắn ta xông về phía Lâm Nhất đang nhào tới như mãnh thú.

Thiết Tí Ma Viên Vương hắn ta còn chẳng sợ, nói gì đến Lâm Nhất!

Trong nháy mắt, hai người nhanh chóng đối đầu, liên tục tung chiêu, không có bất kỳ thao tác thừa thãi nào, quyền nào cũng thẳng vào người, chưởng nào cũng bá đạo, một đi không trở lại.

Bụp bụp bụp!

Mặt đất dưới chân hai người rung lên rồi đột nhiên nổ tung, bắn tung ra thành từng mảng.

Bụi bay khắp nơi, gió gào thét không ngớt.

Ba đệ tử của Kim Diệm Tông há hốc mồm, ngạc nhiên nhìn cảnh này.

Không ngờ đối phương thực sự có thể giao chiến với Mai sư huynh!

Mai sư huynh ở trong số những người đồng trang lứa chưa bao giờ gặp người nào có thể đấu với mình hơn mười chiêu.

“Đi mau…”

Ba tên còn chưa kịp ngạc nhiên nhiều thì dư chấn đáng sợ đã ập đến, bọn chúng vốn đã bị thương, lập tức bị đẩy ngược lại bay lùi về sau.

Lại là một quyền dữ dội khác, cả hai tựa như lò lửa cháy hừng hực, không ngừng chuyển động tựa như mãnh thú bằng sắt thép, không màng đến hậu quả, tiếp tục liều mạng.

Ầm!

Có tiếng động lớn như tiếng sấm sét, mặt đất đột nhiên sụp xuống, bụi bay mù mịt.

Vụt vụt!

Trong bụi đất có hai bóng người tách ra, Lâm Nhất lui về sau mười bước, mỗi bước mười mét, mỗi bước đi đều nặng nề, khi chạm đất liền để lại dấu chân thật sâu.

Vẻ mặt Mai Tử Hoạ khẽ thay đổi, hắn ta lùi lại ba bước mới đứng vững được.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 296



Trong mắt hắn loé lên vẻ kinh ngạc, Kim Diễm Quyết của hắn đã tới tầng ba, nhưng không ngờ sự hùng hậu linh nguyên của đối phương có thể sánh ngang với hắn.

Lẽ nào công pháp Tiên Thiên của hắn đã tới Đại Thành?

“Ha ha ha ha, đã quá, đã quá... Tiếp tục nào!”

Đang trong lúc kinh ngạc, chỉ thấy Lâm Nhất cười như điên, ánh hào quang phát ra từ hắn. Trong tiếng cười lớn, cơ thể hắn đột nhiên phồng lên, Viêm Ma Chi Khu lập tức được kích hoạt.

Phá Quân Quyền!

Mai Tử Hoạ cười khẩy, ánh sáng vàng lấp lánh toàn thân, khí thế một đấu nghìn quân lại xuất hiện trên người hắn ta.

Bóng dáng hai người thấp thoáng, điên cuồng đánh nhau trong sơn cốc.

Trên mặt đất mỗi nơi họ đi qua đều sẽ xuất hiện vết nứt toạc, sau đó nhanh chóng lan rộng ra, tiếp tục nổ ầm lên.

Advertisement

Trận chiến đáng sợ khiến ba gã đệ tử Kim Diệm Tông phải giương mắt nhìn.

Thực lực mà Lâm Nhất thể hiện hoàn toàn không giống Tiên Thiên tam khiếu.

Quả thật không thể tin được, rốt cuộc hắn đã tu luyện bằng cách nào mà có thể dồn Mai sư huynh vào tình cảnh như vậy?

Đồng thời họ cảm thấy vô cùng sợ hãi, nếu Lâm Nhất dốc toàn lực từ đầu, có thể họ sẽ chết ngay tại chỗ.

“Kim Diệm Tông chỉ có thế thôi!”

Hai người lại tách ra, Lâm Nhất đáp xuống một tảng đá, cười nhạt: “Sau này sẽ gặp lại”.

Advertisement

Hắn không tiếp tục dây dưa, quay lưng bỏ đi.

“Ngăn hắn lại!”

Khoé miệng Mai Tử Hoạ ứa ra máu, sắc mặt tái nhợt, hắn ta nổi giận hét lên.

Lưu đà chủ và Mạc Bình của phân đà Kim Diệm Tông nhận lệnh, vội vàng gọi hai, ba trăm đệ tử phân đà còn lại.

Họ bao vây, tấn công về phía Lâm Nhất.

“Ai cản ta thì phải chết!”

Viêm Ma Chi Khu của Lâm Nhất chưa biến mất, hắn phất tay, hộp đựng kiếm mở ra, Táng Hoa kiếm trong tay thuận thế bay ra khỏi vỏ.

Leng keng!

Chỉ trong tích tắc, người hắn di chuyển theo kiếm, tia sáng loé lên, máu thịt văng tung toé. Lâm Nhất đánh đâu thắng đó, chạy như ngựa phi, máu bắn tứ tung, không ai có thể đỡ được nửa chiêu của hắn.

Một người một kiếm cứ thế không chút kiêng dè, đi tới đâu người chết tới đó.

“Là ngươi!”

Vừa thấy mặt Lâm Nhất, Lưu đà chủ và Mạc Bình lập tức biến sắc.

Người trước mắt đúng là Lâm Nhất, kẻ mà họ nghĩ đã chết ở núi Thiên Hoả!

“Cút đi”.

Trong tiếng quát lạnh, dưới sự trợ giúp của Bán Bộ kiếm ý, một kiếm của Lâm Nhất quét ngang để lại trên người họ một nhát chém, họ chưa kịp ra tay đã bị Bán Bộ kiếm ý kinh khủng đánh bay ra ngoài.

Sau khi rơi xuống đất, vết thương trước ngực chảy máu không ngừng.

Nhưng Lâm Nhất không thèm quan tâm họ sống chết ra sao mà vẫn cứ chạy như điên, đội ngũ hùng hậu hơn hai trăm người bị hắn giết chỉ trong tích tắc.

Sau khi ra khỏi sơn cốc, xác định không có ai đuổi theo, Lâm Nhất mới cất kiếm vào vỏ.

Phụt!

Hắn há miệng hộc ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt dần trở nên hồng hào.

Máu bầm tích tụ khi đánh nhau với Mai Tử Hoạ trước đó đều bị phun ra hết.

“Khá lắm, công pháp của Kim Diệm Tông quả thật rất mạnh!”

Mắt Lâm Nhất thoáng qua vẻ nặng nề, chắc hẳn cấp bậc của Kim Diễm Quyết còn cao hơn Tiên Thiên Thuần Dương Công của hắn.

Nếu không thì Thuần Dương Công đã đạt tới viên mãn đỉnh phong của hắn phải hoàn toàn áp chế đối phương mới đúng.

“Có điều...”

Lâm Nhất nở nụ cười: “Ta nên cảm ơn hắn, nếu không nhờ đánh nhau với hắn, sao ta có thể hấp thu Long Vân quả nhanh như vậy”.

Trước hết không vội, ta phải tìm một nơi để luyện hoá nó!

Trong sơn cốc vô cùng bừa bộn, thây chất thành đống.

Thi thể của võ giả và Thiết Tí Ma Viên ngổn ngang, đâu đâu cũng có.

Máu chảy thành sông, trong sơn cốc trống trải nồng nặc mùi máu, hệt như địa ngục trần gian.

Không thể không nói trận chiến này khá thê thảm.

Tác dụng của Sát Nhân Hương thật sự quá khủng khiếp, nó không chỉ khiến Thiết Tí Ma Viên bị thương vong nặng nề, ngay cả đệ tử phân đà của Kim Diệm Tông cũng bị trúng chiêu rất nhiều.

Cú phá vòng vây sau cùng của Lâm Nhất như một đòn trí mạng cho phân đà Kim Diệm Tông.

Cả phân đà bị thiệt hại nghiêm trọng, khó có thể khôi phục trong vòng mười năm đổ lại.

“Sư huynh, hình như người đó là... Lâm Nhất”.

Một tên sư đệ của Kim Diệm Tông bước đến chỗ Mai Tử Hoạ, nhỏ giọng nói.

“Lâm Nhất? Lâm Nhất là ai?”

Mai Tử Hoạ hoang mang hỏi, hắn ta chưa từng nghe nói đến cái tên này ở quận Thanh Dương.

“Là kẻ đến từ bên ngoài, hồi còn Tiên Thiên nhị khiếu, hắn đã giết nhi tử Diêm Đằng của Huyết Vân Môn. Hiện nay đang bị cả Huyết Vân Môn truy nã, ban bố huyết sắc truy sát lệnh!”

Tên đệ tử giải thích, kể sơ lược về lai lịch của Lâm Nhất.

“Sư huynh, trong khoảng thời gian huynh bế quan có thể không biết, nhưng gần đây khắp quận Thanh Dương đang truyền tai nhau về hắn, Khổng gia ở Tử Viêm thành cũng bị diệt môn vì hắn... Nhiều người tò mò, rốt cuộc hắn từ đâu đến mà lại to gan như thế”.

Mai Tử Hoạ trầm ngâm nói: “Không ngờ ngay cả nhi tử độc nhất của Diêm Đằng hắn cũng dám giết... Thảo nào hắn dám cướp Long Vân quả của ta”.

Hắn ta biết Diêm Đằng, đó là cao thủ cảnh giới Huyền Võ của Huyết Vân Môn.

Thực lực đáng sợ, thủ đoạn tàn ác, có thể nói ông ta khiến mọi người ở quận Thanh Dương chỉ cần nghe tiếng thôi đã sợ vỡ mật.

Ngay cả Diêm Thiên Thuỵ cũng dám giết thì cướp một quả Long Vân quả của hắn ta đã là gì.

“Sư huynh, có cần bẩm báo chuyện này cho tông môn không?”

“Không cần”.

Mai Tử Hoạ xua tay, mắt loé lên sát ý: “Hắn đến quận Thanh Dương cũng vì di tích viễn cổ trong Thanh Dương Giới, lúc đó ta sẽ đích thân cho hắn biết kết cục khi đắc tội ta!”

Những gã sư đệ khác cũng tự biết e rằng Mai sư huynh không muốn để chuyện hôm nay bị lộ ra ngoài.

Một tên Tiên Thiên tam khiếu lại chạy thoát khỏi tay Mai Tử Hoạ.

Nếu để lộ ra ngoài, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của hắn ta.

Nhìn cảnh hỗn loạn trong sơn cốc, sát ý trong mắt Mai Tử Hoạ càng nhiều hơn.

Đây là lần đầu tiên hắn ta thua đậm như vậy ở quận Thanh Dương kể từ khi bước chân vào giang hồ cho đến nay.

Điều rắc rối nhất là hiện tại Lâm Nhất đã ăn mất Long Vân quả, linh nguyên gần như vô tận, dù có đuổi theo đối phương thì sợ là cũng không ngăn cản được.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 297



Nếu đợi đối phương luyện hóa thành công Long Vân quả thì thực lực e là sẽ tăng lên một tầng, đến lúc đó càng khó đối phó hơn.

Tuy nhiên, Mai Tử Họa vẫn rất tin tưởng vào thực lực bản thân.

Hôm nay nếu không phải đã đại chiến một trận với Ma Viên Vương, tiêu hao quá độ thì hắn ta sẽ không để Lâm Nhất dễ dàng chạy thoát khỏi tay mình.

Cùng lúc đó, trong dãy núi Thiên Trập, Lâm Nhất đã tìm được một nơi yên tĩnh và bắt tay vào luyện hóa Long Vân quả.

Long Vân quả chính là kỳ vật thiên địa, tuy giá trị kém hơn dung nham chi tâm bát phẩm nhưng lại có ưu điểm khác.

Mà ưu điểm đó còn cần Lâm Nhất cẩn thận lĩnh hội.

“Long Vân quả này quả thật có hơi tà tính!”

Advertisement

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, có chút lo lắng.

Long Vân quả ẩn chứa khí tức táo bạo, vô cùng đáng sợ, có khả năng ăn mòn thần trí, có thể ảnh hưởng đến bản tâm của hắn.

Trước đó, Lâm Nhất cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng luôn có một giọng nói vừa bạo ngược vừa tàn nhẫn khiến hắn cảm thấy rất tệ.

Nếu không giao thủ với Mai Tử Họa, hoàn toàn phóng thích luồng khí bạo ngược kia ra ngoài thì e là đã gặp họa.

Hiện tại, vẫn không nên chủ quan mới tốt.

Advertisement

Lâm Nhất giữ vững bản tâm, không chút hoang mang, một luồng linh nguyên Tiên Thiên dồi dào ào ào tuôn ra từ trong lốc xoáy màu vàng.

Ầm!

Trong lúc lốc xoáy chuyển động, khí tức hung mãnh đáng sợ từ trong cơ thể bộc phát ra tựa như liệt hỏa hừng hực thiêu đốt.

“Ra đây, cho ta xem rốt cuộc ngươi thô bạo đến mức nào!”

Hiện tại, sau khi đã bình tĩnh, Lâm Nhất càng thêm tự tin khi đối mặt với linh nguyên Thuần Dương mạnh mẽ của mình.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì linh nguyên ào ào tuôn ra từ lốc xoáy màu vàng, liên miên không dứt, không ngừng cọ rửa khí tức bạo ngược trong Long Vân quả.

Dưới sự tác động liên tục của luồng linh nguyên hung mãnh bá đạo kia, khí tức bạo ngược trong ở thể Lâm Nhất dần yếu đi.

“Cũng khá thuận lợi đấy!”

Lâm Nhất lộ vẻ vui mừng, may mà gặp phải Mai Tử Họa, nếu không có đối thủ đủ mạnh, có thể hoàn toàn ngăn cản sức mạnh bạo ngược trong cơ thể hắn bộc phát thì e là luồng lệ khí này đã cắn trả chính hắn rồi.

Hậu quả thật không dám tưởng tượng!

Mai Tử Họa… hẳn là người trẻ tuổi mạnh nhất trong quận Thanh Dương.

Thoạt nhìn, tuổi tác không lớn hơn hắn bao nhiêu, nhưng tu vi lại rất tinh thuần, mặc dù hắn đã sử dụng Viêm Ma Chi Khu, cộng thêm sức mạnh bạo ngược từ Long Vân quả, thêm vào đó là Thiên Thiên Thuần Dương Công viên mãn đỉnh phong nhưng vẫn không chiếm được bao nhiêu ưu thế khi giao đấu với đối phương.

May mà hắn nhân lúc Viêm Ma Chi Khu sắp hết tác dụng nhanh chân rời đi, nếu không hậu quả khó lường.

Thời gian dần trôi qua…

Dưới sự tác động liên tục của Tiên Thiên Thuần Dương Công, năng lượng của Long Vân quả trong cơ thể Lâm Nhất ngày càng trở nên tinh khiết, khí tức bạo ngược dần biến mất.

Không biết đã qua bao lâu, khí tức vô cùng táo bạo phân tán khắp tứ chi bách hài dần tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Trong luồng ánh sáng dịu nhẹ kia, dường như ẩn hiện long uy.

“Long uy!”

Lâm Nhất thầm kinh ngạc, không ngờ sau khi luyện hóa Long Vân quả lại xuất hiện một tia long uy viễn cổ.

Tuy có hơi yếu nhưng là hàng thật giá thật, không giả được.

Cảm giác vui sướng trào lên trong lòng hắn, không cách nào khống chế được… Long uy nha…

Hắn đã sớm nắm giữ hổ uy, lại có thêm một tia long uy viễn cổ, há chẳng phải hoàn toàn nắm giữ Long Hổ sinh uy rồi sao.

Nói không chừng có thể nhân cơ hội ngộ ra một chiêu thức nữa từ Long Hổ Quyền tàn quyển.

Ù ù!

Tia sáng dịu nhẹ ẩn chứa long uy ở tứ chi bách hài tựa như trăm sông đổ về biển, tất cả đều hội tụ về phía lốc xoáy màu vàng kia.

Ầm!

Lâm Nhất kinh ngạc phát hiện Tiên Thiên Thuần Dương Công vốn đã đạt đến viên mãn đỉnh phong bỗng có một chút tiến bộ.

Hiển nhiên, công pháp viên mãn đỉnh phong có nghĩa là không cách nào tinh tiến được nữa.

Nhưng dưới sự trợ giúp của tinh hoa năng lượng từ Long Vân quả, nó lại có tiến bộ, linh nguyên Thuần Dương chí dương chí cương giờ có thêm một luồng nhu kình.

Đã hiểu!

Hèn gì Mai Tử Họa khao khát Long Vân quả như thế.

Hắn ta tu luyện Kim Diễm Quyết, so với Tiên Thiên Thuần Dương Công càng hung hãn, mạnh mẽ hơn. Có thể thấy được độ khó trong quá trình tu luyện hơn xa so với Tiên Thiên Thuần Dương Công.

Nếu có được Long Vân quả, e là Kim Diễm Quyết của hắn sẽ lập tức đột phá đến đại thành.

Chỉ mới là tiểu thành mà đã có thể chống lại Tiên Thiên Thuần Dương Công viên mãn đỉnh phong, nếu đạt đến đại thành, thử nghĩ xem sẽ đáng sợ đến mức nào?

Đương nhiên, một phần cũng do tu vi của Lâm Nhất khá thấp.

Nếu tu vi của hắn tương đương Mai Tử Họa thì chắc chắn có thể dễ dàng áp chế đối phương mà không tốn một chút sức nào.

Nửa ngày trôi qua, Lâm Nhất từ từ mở mắt ra, ánh mắt lộ vẻ mừng rỡ.

Không chỉ cơ thể nắm giữ thêm một tia long uy, mà Tiên Thiên Thuần Dương Công cũng có thêm một luồng nhu kình.

Việc này đúng là hiếm có, có thể nói là bất ngờ trong bất ngờ.

Hễ là công pháp chí dương chí cương thì càng bá đạo sẽ càng khó sản sinh lực, hầu hết đều là có đi không về, hoàn toàn là liều mạng.

Có thêm một luồng nhu kình, thì có thể đạt được cương nhu tương hỗ.

Từ xưa đến nay, cứng quá sẽ dễ gãy, quá mềm yếu sẽ khó tồn tại, cương nhu phối hợp mới là đúng đắn nhất.

“Trước mắt thử tia long uy này một lần xem sao…”

Mắt Lâm Nhất lóe sáng, vận chuyển tâm pháp Long Hổ sinh uy, hai luồng khí tức trong cơ thể lập tức trở nên kích động.

Mãi một lúc lâu sau, hắn mới phóng thích ra, thoáng chốc, cuồng phong lóe sáng, biển mây cuồn cuộn, phong theo long, vân theo hổ, phong vân hợp nhất.

Tụ, Long Hổ sinh uy!

Ầm!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 298



Một cỗ khí tức đáng sợ tương đương với Tiên Thiên thất khiếu từ trên người hắn điên cuồng bạo khởi, nháy mắt trong phạm vi ngàn mét, bách thảo cúi rạp, cổ thụ chọc trời liên tiếp đổ gục.

Phóng mắt ra nhìn thì thấy tầm nhìn trong phút chốc trở nên trống trải rất nhiều.

"Trời ơi..."

Lâm Nhất hơi líu lưỡi, hoàn toàn không ngờ được sau khi hấp thu Long Vân quả, Long Hổ Sinh Uy của hắn lại đạt đến bước lợi hại như vậy, khí thế sánh ngang với Tiên Thiên thất khiếu!

"Thử lại xem, Cương Nhu Tịnh Tề!"

Ầm!

Lâm Nhất đánh ra không trung một quyền, một tòa núi đá cách đó trăm mét bị đánh vỡ tan thành bột phấn, vẫn chưa xong, quyền mang đó sau khi nghiền nát núi đá thì vẫn còn ba thành dư lực, quanh quẩn không dứt.

Advertisement

Bụi bặm dưới dư lực chấn động hình thành nên một lốc xoáy không ngừng xoay tròn.

Rồi chợt xoay người dùng lực đá ra một cước giữa không trung. Trong không khí vang lên tiếng nổ tung liên miên, lực phản chấn cực lớn vậy mà lại giúp Lâm Nhất mượn lực trong không trung.

"Thú vị..."

Thình thịch!

Advertisement

Lâm Nhất cùng lúc sử dụng quyền cước giữa không trung, cảm giác lực đạo cuồn cuộn không ngừng tuôn ra. Sau mỗi một kích đánh ra lại có linh nguyên mới được sản sinh, lực đạo oanh tạc ra đều có dư lực bay lượn.

Vỏn vẹn trên không đánh hết nửa bộ quyền, Lâm Nhất cuối cùng mới hạ xuống.

Coi như tới lúc xuống thời gian hắn dừng trong không trung đã bằng thời gian một tách trà nhỏ rồi.

"Đây chính là Cương Nhu Tịnh Tề sao? Không thiếu cương mãnh bá đạo, lại còn sinh ra dư lực, lượn lờ sinh sôi không ngừng".

Lâm Nhất có chút đăm chiêu, cảm giác lần này không chỉ thực lực tăng tiến, điều quan trọng hơn là hắn, ngộ tính võ đạo của hắn vô hình trung cũng tiến thêm một bước.

Hóa ra lực lượng không phải càng mạnh càng tốt, phải có dư lực, cương nhu đồng đều mới được.

"Giờ ta đụng phải Mai Tử Họa, đánh với hắn ta trên trăm chiêu chắc cũng không có bất cứ vấn đề nào nhỉ", gương mặt Lâm Nhất lóe lên vẻ mong chờ, nhẹ giọng nói.

Bất kể thế nào, dù tên Mai Tử Họa đó cũng chưa đả thương được đến hắn, nhưng chung quy lại người bỏ chạy vẫn là Lâm Nhất, không phải Mai Tử Họa.

Nhắc đến vẫn thấy hơi mất mặt.

Đột nhiên, âm thanh đánh đuổi truyền đến tai Lâm Nhất, hắn dõi mắt nhìn về phía xa, cẩn thận quan sát. Chỉ thấy phía dưới, bên ngoài mười dặm, một đạo thân ảnh đang điên cuồng chạy trốn.

"Chương Nhạc đại ca?"

Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, đạo thân ảnh đó chính là người có giao tình không sâu với hắn trên núi Thiên Hỏa, Chương Nhạc.

Kẻ đuổi theo hắn ta chính là ba con Diễm Vĩ Lang cấp bậc Tiên Thiên ngũ khiếu.

Diễm Vĩ Lang một khi xuất hiện thì ít nhất phải là ba con, quỷ quyệt độc ác, ở cuối đuôi của nó có một ngọn lửa độc bốc cháy.

Cho dù là Tiên Thiên ngũ khiếu tương đối lợi hại mà bị con Diễm Vĩ Lang này để mắt tới thì đa số đều không có kết cục tốt đẹp.

"Đáng chết, sao lại đen thế!"

Sắc mặt Chương Nhạc kinh hoảng, không ngừng cắm đầu cắm cổ bỏ chạy, miệng thở hồng hộc.

Sau khi hắn ta từ trên đỉnh núi Thiên Hỏa xuống, lúc đi ngang qua dãy núi Thiên Chập không ngờ lại bị Diễm Vĩ Lang để mắt tới.

Loại yêu thú này lấy ba chọi một, hắn ta căn bản không có chút phần thắng nào.

Ba con Diễm Vĩ Lang đó đôi mắt lóe lên ánh nhìn gian xảo, vẫn chưa dốc toàn lực truy đuổi, chỉ theo đuôi từ xa, khiến cho Chương Nhạc có hy vọng chạy thoát được, nhưng trên thực tế là muốn ép kiệt thể lực của hắn ta mà thôi.

"Sao mãi không cắt đuôi được vậy!"

Quay đầu lại nhìn, Diễm Vĩ Lang vẫn khí thế hùng hổ, đuôi sói giống như loan đao dựng đứng, ngọn lửa độc ở đuôi lượn lờ.

Lúc hắn ta có chút tuyệt vọng thì một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, không chút lưu tình đánh ra một quyền.

Ầm!

Một con Diễm Vĩ Lang trong đó mất mạng ngay tại chỗ, ngay đến lửa độc ở đuôi cũng không kịp phóng ra.

Tru tréo lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất, cơ thể giống như một dải xương mềm oặt chết thảm trên mặt đất. Nội tạng xương cốt đã bị một quyền này đánh cho vỡ nát.

Hai con Diễm Vĩ Lang còn lại vội vàng bỏ chạy, căn bản không dám báo thù cho đồng loại.

Chương Nhạc liền dừng bước chân, khi đạo thân ảnh đó quay người lại, hắn ta như nhìn thấy ma quỷ, thất kinh thất sắc nói: "Lâm huynh đệ!"

"Lâm huynh đệ!"

Sắc mặt Chương Nhạc thật sự giống như thấy quỷ, thần sắc không thể tin nổi nhìn về phía Lâm Nhất.

Hắn ta nhớ rất rõ ràng, Lâm Nhất đã rơi vào trong hố dung nham, sớm nên bị đốt cháy đến cặn bã cũng không còn chứ.

"Chương đại ca, thực sự là ta", Lâm Nhất mỉm cười, biết trong lòng hắn ta nghĩ gì nên tiến đến nói.

Chương Nhạc có chút thất thần nói: "Nhưng rõ ràng ta..."

"Rõ ràng thấy ta rơi vào trong hố dung nham hả? Ta có một trọng bảo, có thể bảo vệ ta ở trong dung nham mà không chết, nhân lúc núi lửa phun trào nên cũng thuận lợi thoát được ra ngoài".

Lâm Nhất giải thích qua với đối phương một lượt, chuyện liên quan đến hộp kiếm cổ và Tử Viêm Thánh Hỏa thì không nói chi tiết lắm.

"Việc này..."

Chương Nhạc hồi lâu không nói được gì, rõ ràng vẫn còn đang đắm chìm trong kinh ngạc, không biết phải nói gì.

Một lúc lâu sau mới cười lớn nói: "Lúc đó ta còn tưởng Lâm huynh đệ chết chắc rồi, không ngờ, thật sự không ngờ được. Ha ha ha, ngươi không biết lão giả áo tang đó tức đến mức gần thổ huyết đấy, sau đó ông ta ba lần liên tục nhảy vào hố dung nham, nhưng đều công cốc mà ra".

Còn có việc này sao?

Nghĩ lại thì cũng không bất ngờ, với tu vi Tiên Thiên thất khiếu của ông ta thì cũng có thể đi lại một lát trong bể dung nham được. Nhưng cũng không dám tiến xuống quá sâu, muốn tìm thấy hắn thì lại càng khó khăn hơn.

Lâm Nhất trầm giọng nói: "Không nói chuyện này nữa, Chương đại ca định đi đâu đây?"

Chương Nhạc gãi đầu nói: "Trước sự việc, Lâm huynh đệ đã nói với ta, con người nếu không tranh đấu thì làm sao có thể ngóc đầu lên được. Ta nghĩ kỹ rồi, lần này Thanh Dương Giới mở ra, ta nhất định phải đi tranh đấu thử một lần kỳ ngộ gặp được di tích viễn cổ".

"Thanh Dương Giới. Tính thời gian thì cũng khoảng hơn một tháng nữa nhỉ".

Lâm Nhất nghĩ ngợi, chớp mắt hắn tới quận Thanh Dương này đã gần nửa năm rồi.

"Ừm, không còn bao lâu nữa, đến lúc đó cũng coi như được mở mang tầm mắt, Lâm huynh đệ có muốn đi chung với ta không?"
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 299



Chương Nhạc nhìn ra được thực lực hiện tại của Lâm Nhất có lẽ đã luyện hóa được dung nham chi tâm bát phẩm, bằng không căn bản không thể một kích đánh chết Diễm Vĩ Lang được.

Nếu đi cùng với hắn thì trong Thanh Dương Giới ít nhất cũng bảo đảm được tính mạng.

Sắc mặt Lâm Nhất khó xử: "Ta vẫn có chút phiền phức bên người, e là không thể đi cùng với Chương đại ca. Có điều nhắc tới Thanh Dương Giới, trong di tích Viễn Cổ thì vẫn có thể hỗ trợ phối hợp với nhau một phen".

"Ngươi nhắc đến cái này ta lại nhớ ra, sau khi ngươi rơi vào hố dung nham đã có người của Huyết Vân Môn tới", Chương Nhạc đột nhiên nhớ ra một chuyện, trầm giọng nói.

"Huyết Vân Môn?"

"Không sai, đều là cao thủ ngũ khiếu, cầm bức họa của ngươi hỏi chúng ta có gặp qua không. Lúc đó mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ ngươi lại bị ban lệnh truy sát Huyết Sắc, nhưng vẫn thành thật nói với ngươi, đám người đó có thể đều tưởng ngươi đã chết rồi".

Advertisement

Nghe vậy, trong lòng Lâm Nhất không khỏi cười khẩy một tiếng.

Người của Huyết Vân Môn bám dai như đỉa, lại lục soát đến tận núi Thiên Hỏa hẻo lánh này.

Xem ra, vẫn không nên coi thường thực lực của họ rồi.

"Đa tạ Chương đại ca cho biết, nếu như không có việc gì thì chúng ta chia tay ở đây nhé".

Advertisement

"Việc nhỏ thôi mà".

Sưu!

Dứt lời, Lâm Nhất bay lên hạ xuống mấy cái rồi biến mất khỏi tầm mắt của Chương Nhạc.

Chương Nhạc mặt nở nụ cười, bất kể thế nào vị Lâm huynh đệ này vẫn còn sống, cũng coi như là một chuyện đáng vui rồi.

Lúc đó tưởng hắn đã chết, Chương Nhạc đúng là đã bị suy sụp mất một trận.

Nhìn lại con Diễm Vĩ Lang xương cốt bên trong bị vỡ tan nằm chết trên mặt đất, Chương Nhạc lại âm thầm kinh hãi.

"Dung nham chi tâm bát phẩm thật sự cường đại, thực lực của Lâm huynh đệ đúng là càng ngày càng thâm sâu không lường được".

Thực lực của Lâm Nhất quả thực tăng lên không ít, nhưng Chương Nhạc lại đoán sai việc này.

Bất kể là Thuần Dương Công đạt đến bước cương nhu tịnh tề, hay là Long Hổ Sinh Uy sánh ngang được với khí thế của Tiên Thiên thất khiếu, đều giúp thực lực của hắn tăng lên mãnh liệt.

Nhưng những thứ này không phải nhờ vào dung nham chi tâm, mà là dựa vào một quả Long Vân cơ duyên trùng hợp.

Dãy núi Thiên Chập rộng lớn, tại một ngọn núi.

Lâm Nhất sau khi nói chuyện xong với Chương Nhạc vẫn chưa rời đi.

"Huyết Vân Môn đúng thật không chết không xong, vừa hay, nếu đã cho rằng ta chết rồi, vậy thì nhân thời gian này để luyện hóa dung nham chi tâm bát phẩm đi, đến lúc đó cho bọn họ thêm một bất ngờ nữa!"

Vốn sau khi ra ngoài đã định luyện hóa dung nham chi tâm, tiếp cận Viêm Ma Chiến Thể, nhưng bất đắc dĩ, không dưng lại chọc vào Mai Tử Họa, nuốt mất Long Vân quả mà đối phương đã lên kế hoạch từ lâu.

Dưới tình trạng bất đắc dĩ mới phải bức ép luyện hóa Long Vân quả, nhưng lại mang tới cho hắn một cơ duyên khác.

"Cương Nhu Tịnh Tề đúng là mạnh thật!"

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên thần sắc hưng phấn, kích động không thôi.

Nếu là trước đây, hắn chắc chắn không thể một chưởng đánh chết Diễm Vĩ Lang, cùng lắm chỉ trọng thương, nhưng hiện tại con Diễm Vĩ Lang đó sau khi chịu một kích của hắn, bên ngoài thì không có gì, nhưng nội tạng xương cốt bên trong đều đã bị nhu kình tràn đầy không tan chấn vỡ toàn bộ.

"Nhưng nói tới cũng kỳ lạ, trên dãy núi Thiên Chập này một chút động tĩnh cũng không có, lẽ nào Mai Tử Họa không thông báo cho tông môn ư?"

Theo lý mà nói, đối phương có lẽ thẹn quá hóa giận mà thông báo cho cao thủ trong tông môn tới dãy núi Thiên Chập để bắt hắn mới phải.

"Kệ đi, nếu đã không tới thì ta cũng chẳng buồn bận tâm".

Không hiểu rõ ý đồ của đối phương, Lâm Nhất lắc đầu không nghĩ nữa, thần sắc thận trọng lấy ra dung nham chi tâm bát phẩm.

Long Vân quả so với dung nham chi tâm bát phẩm này thì chẳng qua chỉ là món khai vị mà thôi.

Dung nham chi tâm bát phẩm tám trăm năm khó gặp một lần.

Đối với võ giả cảnh giới Tiên Thiên thuộc tính hỏa thì quả thực là thần vật trời ban, có tác dụng vô cùng kỳ diệu.

Đối với Lâm Nhất mà nói thì lại càng là bảo vật nòng cốt dùng để luyện hóa Viêm Ma Chiến Thể, tạo nên thân thể mạnh mẽ!

"Vì ngươi mà ta suýt chết trong tay lão giả áo tang, nên tuyệt đối đừng làm ta thất vọng!"

Nhìn ngọn huyết diệm cháy rực trong lòng bàn tay, ánh mắt Lâm Nhất tràn ngập kỳ vọng. Rồi hắn khoanh chân ngồi xuống, hai tay đan xen, đặt dung nham chi tâm vào trong.

Ầm!

Tiên Thiên Thuần Dương Công đỉnh phong viên mãn vừa vận chuyển, linh lực thiên địa cuồn cuộn bàng bạc trong dung nham chi tâm tựa như đại dương mênh mông, từ trên đỉnh đầu Lâm Nhất chảy vào trong cơ thể.

Lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch trong cơ thể lập tức tiếp nhận áp lực vô cùng khổng lồ.

Vào khoảnh khắc này, gần như sắp đè sập nội tạng của Lâm Nhất.

Tiếp theo, sóng nhiệt mênh mông tùy ý hoành hành trong cơ thể, tấn công loạn xạ, thình thịch, Lâm Nhất mấy lần muốn thổ huyết.

"Mạnh quá!"

Sự kh ủng bố của dung nham chi tâm bát phẩm mạnh một cách không ngờ.

Trong lúc hoảng loạn, Lâm Nhất nhanh chóng vận chuyển tâm pháp Lôi Viêm Chiến Thể, dẫn hướng đến tứ chi bách hài, rèn luyện thân thể.

Ầm ầm ầm!

Khi vận chuyển tâm pháp Lôi Viêm Chiến Thể, toàn thân Lâm Nhất xương cốt giống như lôi đình ầm ầm bạo vang.

Trên dưới toàn thân tản phát ra khi tức vô cùng kinh người, cùng hội tụ trên đỉnh núi này.

Uy lực của Viêm Ma từng chút một lắng đọng lại trên người hắn.

Áp lực của lục phủ ngũ tạng nhanh chóng giảm đi rất nhiều, dưới sự khống chế của tâm pháp Lôi Viêm Chiến Thể, dung nham chi tâm bát phẩm rèn luyện từ trong ra ngoài tứ chi bách hài.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back