Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5040: Anh ta bị dọa đến mức đại tiểu tiện tại chỗ!



Tiêu Đế lắc đầu.

Anh ta giơ tay lên nắm lấy, một ngọn lửa màu tím đen bay ra khỏi lòng bàn tay anh ta!

Diệp Tu chìm trong đó, sau khi giãy giụa mấy lần, máu thịt đã tan chảy! Một đạo thần hồn đang muốn lao ra ngoài, lại bị ngọn lửa tím đen nhốt lại! Thần hồn giãy giụa mấy giây, sau đó hóa thành một làn khói rồi biến mất!

"Ahhhh! Đừng mà, Tiêu công tử, xin tha mạng, những gì chúng tôi nói là sự thật!"

Bang bang bang bang!

Diệp Trọng điên cưồng quỳ lạy, một dòng nước màu vàng hôi hám từ trong quần chảy ra, trộn lẫn với một mảnh rác rưởi!

Anh ta bị dọa đến mức đại tiểu tiện tại chỗ!

"Đồ khốn, ngươi dám làm chuyện như vậy trước mặt Thánh tử? Ngươi đã làm vấy bẩn đôi mắt của Thánh tử!" Ông lão cảnh giới Tế Đạo cấp tám hét lớn, tát Diệp Trọng một cái!

Phụt-!

Anh ta tan ra trong không khí và biến thành một màn sương máu!

Một đạo thần hồn kinh hãi lao ra!

Chạy về phía xa!

"Ha hai"

Tiêu Đế búng ngón tay, một ngọn lửa màu tím đen bay ral Uỳnh—!

"Ahhhhh-!"

Một tiếng thét chói tai vang lên, thần hồn Diệp Trọng đã hoàn toàn bị tiêu diệt!

Ông lão cảnh giới Tế Đạo cấp tám quỳ rạp xuống đất: "Chúc mừng Thánh Tử đã hoàn toàn khống chế Tử Cực Ma Hỏal"

"Ngọn lửa này được mệnh danh là xếp thứ tư trong bảng xếp hạng dị hỏa, nếu ba dị hỏa đứng đầu bảng xếp hạng không xuất hiện, Thánh tử sẽ là thiên hạ

vô địch!”

Tiêu Đế buồn cười lắc đầu: "Ba dị hỏa đứng đầu trong bảng xếp hạng sao có thể dễ dàng xuất hiện như vậy!"

"Huống hồ ta còn mang thứ đó đến rồi!"

"Diệp Bắc Minh, tại sao ngươi muốn gây sự với ta?"

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh và Diệp Quỳnh đang vội vã lên đường. Đột nhiên, Diệp Quỳnh dừng lại. Diệp Bắc Minh cũng dừng bước, quay đầu lại: "Sao vậy?"

Diệp Quỳnh lấy ra tám miếng ngọc bộ từ trong nhãn chứa đồ, sâu trong mỗi miếng ngọc bội đều có một giọt máu đang chuyển động!

Hai trong số đó đã cạn kiệt tinh huyết!

Ngọc bội đầy vết nứt, khi cô vừa lấy nó ra, liền rắc một tiếng và biến thành bột!

"Diệp Tu và Diệp Trọng đều chết rồi!" Vẻ mặt của Diệp Quỳnh rất ngưng trọng.

Diệp Bắc Minh không hề có chút dao động: "Nếu bọn họ đã lựa chọn rời đi, vậy nên cân nhắc thời điểm này!"
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5041: Biết càng ít thì càng tốt cho cô!



"Tiếp tục đi thôi, đừng bị những người không liên quan ảnh hưởng!" Ánh mắt hắn tối sầm, phát hiện ra một sơn cốc màu đen trước mặt! Mười lăm phút sau, hai người tiến vào sơn cốc.

Một bóng người ngồi khoanh chân trên tảng đá, chính là Bất Hủ Nhan! "Ngươi đến rồi!"

Bất Hủ Nhan mở mắt ra, là giọng nói của Dao Trì!

Diệp Bắc Minh biết đây là Dao Trì đang khống chế thân thể của Bất Hủ Nhan: "Đế Thi đang ở đây?"

Dao Trì cau mày: "Bảo ngươi đi một mình, ngươi mang theo người ngoài làm gì”

Nghe vậy, Diệp Quỳnh có chút tức giận.

Cô không hề nhượng bộ: "Tôi nhớ cô, vừa rồi cô luôn ở trong đám người Bất Hủ tộc!"

paaaaaaaaaemmmẰÉ "Tôi và Bắc Minh đều là người nhà họ Diệp, nếu so sánh thì cô mới là người ngoài chứ nhỉ?”

"Ha hai"

Dao Trì lắc đầu buồn cười: "Diệp Bắc Minh, xem ra ngươi vẫn chưa nói với cô †a về mối quan hệ của chúng tai"

"Các người có quan hệ gì?”

Diệp Quỳnh sửng sốt.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cô đã hứa với tôi rồi, không nên hỏi thì đừng hỏi!” "A? Chẳng lẽ là các người..."

Vẻ mặt của Diệp Quỳnh càng kỳ quái hơn, Bất Hủ Nhan vô cùng xinh đẹp, Dao Trì đang khống chế cơ thể cô, khí chất của một nữ đế lập tức tỏa ra!

Chẳng lẽ Diệp Bắc Minh thật sự bị hấp dẫn rồi? "Là loại quan hệ đó?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Dao Trì sầm xuống, tát một cái: "Đồ khốn! Dám sỉ nhục bổn đế!! Muốn chết à!”

Sát ý của nữ đế lập tức khóa chặt Diệp Quỳnh!

Diệp Quỳnh bị dọa đến ngây ra, thân thể mảnh khảnh run lên, đôi mắt đẹp. không ngừng co rút lại!

Quan trọng hơn là toàn thân cô cứng đờ, căn bản không thể phản kháng! Lễ nào sẽ phải chết ở đây?

Ngay lúc Diệp Quỳnh cho rằng mình chắc chắn phải chết thì một bóng người đứng trước mặt cô, dùng lòng bàn tay đánh ra!

Bang-! Sóng không khí bùng nổ và vang dội khắp sơn cốc!

"Cô ấy không biết cô là ai, không có ý mạo phạm!" Giọng điệu của Diệp Bắc Minh khiến người ta không thể nghỉ ngờ.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Dao Trì hiện lên vẻ kinh ngạc: "Thực lực của ngươi tăng nhanh như vậy sao?"

Sau một thoáng kinh ngạc, ánh mắt liền tối sầm: "Ha ha! Nếu cô ta biết chuyện này, chỉ có một kết cục, đó là chết!”

"Việc này rất quan trọng, ngươi cho rằng bổn đế sẽ để cô ta sống sao?" Diệp Bắc Minh cau mày: "Được! Vậy tôi đưa cô ấy vào trong tháp!"

Hắn quay lại nhìn Diệp Quỳnh, nói: "Vẫn là câu đó, đừng hỏi gì cả!"

"Biết càng ít thì càng tốt cho côI”

"Ừm!"

Diệp Quỳnh kinh ngạc gật đầu.

Khoảnh khắc vừa rồi, cô thực sự nghĩ rằng mình sắp chết, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi!

Toàn thân ướt nhẹp, hiện rõ thân hình mảnh dẻ! Diệp Bắc Minh còn chưa kịp chiêm ngưỡng, liền hét lớn: "Tiểu Tháp, mở ra!"

Năm giây trôi qua vẫn không có phản ứng!

"Tiểu Tháp, mở ra!" Diệp Bắc Minh cau mày, lại hét lớn!

Lần này hơn mười giây vẫn không có bất kỳ phản ứng gì!

"Xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Tháp, mở không gian bên trong ra, đưa Diệp Quỳnh vào đói"

Mặc kệ Diệp Bắc Minh có nói thế nào đi nữa! 'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn chưa có bất kỳ phản ứng gì! Một sự im lặng chết người!

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Chuyện gì thế này?"
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5042: Ông có ở đó không?



Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn không có bất kỳ phản ứng gì!

"Tiểu Tháp! Ông có ở đó không?"

"Tiểu Tháp?"

"Tiểu Tháp!!"

Dù Diệp Bắc Minh có gọi thế nào thì Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn hoàn toàn im lặng!

Dao Trì buồn cười lắc đầu: "Diệp Bắc Minh, lẽ nào lúc ở bên ngoài ngươi không tìm hiểu gì sao?"

"Nơi này có tên là Vô Căn Chỉ Địa, bất kỳ pháp tắc nào ở đây đều có thể mất linh!"

"Tháp của ngươi dù sao cũng là không gian thần thông, e là mất linh rồi!" Nghe vậy, Diệp Bắc Minh liền biến sắc!

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mất linh rồi?

"Vậy còn Pháp tắc Luân Hồi thì sao?"

Diệp Bắc Minh cau mày, dậm chân: "Đạo đài Luân Hồi, ra đây!"

Trong sơn cốc yên tĩnh như chết, không có bất kỳ phản ứng gì!

Đạo đài Luân Hồi cũng mất linh rồi!

Trong lòng Diệp Bắc Minh dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Hai chỗ dựa lớn nhất của hắn đều mất linh rồi

Nói cách khác, nếu gặp nguy hiểm, tất cả chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân hắn mà thôi!

Dao Trì mỉm cười: "Diệp Bắc Minh, bây giờ ngươi đã biết sự đáng sợ của Vô Căn Chỉ Địa rồi chứ?”

Lông mày Diệp Bắc Minh nhíu chặt vào nhau! Giây tiếp theo.

Hắn đã cố gắng sử dụng thần hồn của mình để liên lạc với Nghĩa địa Hỗn Độn!

Có tác dụng, nghĩa địa Hỗn Độn có thể tự do mở ra!

Cùng lúc đó, trong nghĩa địa Hỗn Độn truyền đến một giọng nói: "Diệp Bắc. Minh, ngươi có nhìn thấy Dao Trì không? Có phải hai ngươi đang ở Vô Căn Địa không! Người phụ nữ này đang lừa ngươi đấy, cẩn thận!"

Hai người giao tiếp một lúc!

Một lát sau.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên dao động: "Đế Thi ở đâu?"

"Giết cô ta đi, ta sẽ đưa ngươi đến đó!"

Dao Trì chỉ vào Diệp Quỳnh!

Diệp Bắc Minh trực tiếp từ chối: "Không thể!"

Dao Trì sầm mặt nói: "Bổn đế đã nói rồi, bí mật của ta không thể bị người thứ ba biết được!"

Diệp Bắc Minh cau mày: "Bất Hủ Nhan đã biết sự tồn tại của cô. ngoài cô ấy ra, còn có rất nhiều người biết cô đã trốn thoát khỏi Nhà tù số 7!"

"Hơn nữa......

"Hơn nữa cái gì?" Dao Trì nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh vốn là muốn nói gì đó về Dao Hi.

Suy nghĩ một lát, lại không nói ra!

Lời nói thay đổi: "Hơn nữa, Diệp Quỳnh cũng không thể uy h**p được cô!" "Tôi có thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ không nói cho ai biết!"

Dao Trì nhìn Diệp Bắc Minh, nói tiếp: "Ngươi tốt nhất hãy nhớ kỹ lời nói của mình, nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ lập tức g**t ch*t cô ta!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng, liếc nhìn Diệp Quỳnh: "Cô đi canh giữ ở cửa sơn cốc, nếu có nguy hiểm thì cô đi trước đi!"

"Bắc Minh, tôi..."

Cơ thể của Diệp Quỳnh vẫn còn run rẩy.

Cú sốc mà Dao Trì mang đến cho cô thực sự quá mạnh!

Người phụ nữ trước mặt rốt cục là ai? Lẽ nào thật sự là một nữ đế sao? Diệp Bắc Minh lắc đầu.
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5043: Ngươi tự xem đi!



Thấy vậy, Diệp Quỳnh hít một hơi thật sâu, gật đầu, sau đó quay người đi về phía cửa sơn cốc canh giữ!

"Theo tat" Dao Trì xoay người, dẫn Diệp Bắc Minh đi về phía sâu trong sơn cốc.

Tốc độ của hai người rất nhanh, sau khi đi được hơn trăm dặm, Dao Trì đột nhiên hét lên: "Dừng lại! Cẩn thận!"

Diệp Bắc Minh dừng lại!

Dao Trì một bước xông tới, nắm lấy tay Diệp Bắc Minh lui về phía sau: "Phù... May mắn là ngươi đã dừng lại, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được!"

Diệp Bắc Minh cau mày: "Sao vậy?"

"Ngươi tự xem đi!"

Dao Trì nhặt một hòn đá và ném nó về phía trước mặt Diệp Bắc Minh.

Buzz—!

Khi hòn đá bay qua, không gian dao động, lập tức biến thành bột mịn!

Lập tức biến mất!

"Cái này?"

Diệp Bắc Minh nheo mắt lại!

Hắn cảm giác được sức mạnh không gian cực kỳ đáng sợ, không gian trước. mặt lại biến dạng? Nếu hắn vô tình chạm với nó, sức mạnh không gian to lớn này

chắc chắn sẽ nghiền nát cơ thể hắn ngay lập tức!

Dao Trì nói: "Năm đó, nơi này là chiến trường, không ngờ nhiều năm như vậy, năng lượng này vẫn không tiêu tán!"

"Đi sau ta, nhớ từng dấu bước chân của tai"

Diệp Bắc Minh ngưng trọng gật đầu.

Hai người tiếp tục đi!

Đi được khoảng mười lăm phút nữa, Dao Trì cuối cùng cũng dừng lại! Cảnh tượng phía trước khiến Diệp Bắc Minh choáng váng!

Một hồ máu đáng sợ, máu tươi đang tuôn ra!

Khắp nơi đều là tứ chỉ gãy đoạn, từng mảnh thi thể đều cực kỳ tươi mới, giống như vừa mới chết!

"Nơi này vừa mới xảy ra đại chiến sao?" Diệp Bắc Minh kinh hãi.

Dao Trì hừ lạnh một tiếng: "Sau Đế chiến, pháp tắc ở đây đã hoàn toàn sụp đổi"

"Ngay cả pháp tắc thời gian và không gian cũng đã bị hủy diệt hoàn toàn!"

"Cho nên, nơi này căn bản không có thời gian trôi qua, cho dù mấy chục tỉ, hàng trăm tỉ năm trôi qua, tất cả nơi này cũng sẽ giống hệt như trước đây!"

"RíU" Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: 'Đế chiến? Đế chiến gì?"

Dao Trì đầy ẩn ý liếc nhìn Diệp Bắc Minh, ngạo nghề cười: "Ngươi còn định giả vờ nữa à? Không phải Dao Hi đã nói hết cho ngươi rồi sao!"

"Cô ta đã đến rồi phải không? Còn không cho cô ta ra ngoài?"

Diệp Bắc Minh sửng sốt!

Dao Trì tiếp tục nói: "Được rồi, đừng giả vờ nữa!"

"Kỹ năng diễn xuất của ngươi trước mặt bổn đế thật sứ còn quá non!”

Diệp Bắc Minh khẽ cau mày, suy nghĩ một lát, trực tiếp mở ra nghĩa địa Hỗn Độn.

Một cảnh tượng khiến hắn càng sốc hơn nữa xuất hiện! "Ha ha ha hai"
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5044: Cũng nhảy xuống hồ máu!



Một tiếng cười quen thuộc vang lên, lúc nghĩa địa Hỗn Độn vừa mở ra, một thân ảnh xinh đẹp bước ra!

"Nhược Tuyết!"

Diệp Bắc Minh trợn to hai mắt, thật sự không thể tin được tất cả những gì mình nhìn thấy!

Hạ Nhược Tuyết đã tỉnh lại, đứng trước mặt hắn!

Bất luận là biểu cảm, động tác, giọng điệu hay phong thái đều giống hệt Hạ Nhược Tuyết: "Em... Em không sao rồi? Thật tốt quá!”

Hạ Nhược Tuyết lộ ra một nụ cười: "Diệp Bắc Minh, ta là Dao Hi"

"Dao Hi? Chuyện này rốt cục là sao? Không phải ngươi nói Nhược Tuyết không thể tỉnh lại sao?"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên ngưng trọng, giọng nói có chút tức giận!

Dao Hi cười quái dị: "Ha ha ha ha, ngươi tin lời ta nói à? Sao ngươi lại ngây thơ như vậy chứ!”

"Đây chính là Hạ Nhược Tuyết đã làm lay động trái tim ngươi sao? Hả?"

Diệp Bắc Minh nói: "Ngươi có lừa dối ta hay không, cũng không sao!”

"Chỉ cần ngươi thả Nhược Tuyết tỉnh lại, rời khỏi cơ thể cô ấy, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy raI"

Dao Hi lộ ra một nụ cười đùa giốn: "Ngươi nói chưa từng xảy ra thì là chưa từng xảy ra sao?”

"Thân thể này không tệ, ta lấy rồi!"

"Còn về Nhược Tuyết của ngươi, cả đời ngươi cũng đừng nghĩ đến việc quay lại!"

Xoay người, tiến lên một bước, nhảy xuống hồ máu! "Ngăn cô ta lại!"

Dao Trì biến sắc.

Trực tiếp lặn xuống.

Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên: "Mẹ kiếp! Để thân thể Nhược Tuyết lại cho tai"

Hắn giơ tay hít một hơi, năng lượng Hỗn Độn trong cơ thể trào ra, hóa thành xiềng xích vô tận, hội tụ về phía trước!

Ngăn cản Dao Hi, trên môi cô ta nở một nụ cười quái dị! Đôi tay mảnh khảnh từ sâu bên trong tóm lấy cổ mình!

"Diệp Bắc Minh, nếu ngươi dám ngăn cản ta, ta sẽ bóp nát cái cổ này!"

"Ngươi

Diệp Bắc Minh kinh hãi, lập tức dừng lại!

Dao Hi nhân cơ hội, xoay người nhảy vào trong hồ máu vô tận!

Nhìn thấy Dao Hi biến mất, sắc mặt Dao Trì trở nên khó coi: "Sao ngươi không ngăn cô ta lại? Đế Thi đang ở dưới hồ máu. Nếu cô ta dung hợp Đế Thi trước ta, hậu quả sẽ rất khó lường!"

"Diệp Bắc Minh, ngươi nợ ta!"

Dao Trì hét lên.

Cũng nhảy xuống hồ máu!

Giây tiếp theo.

Ùng ục!

Toàn bộ hồ máu sôi lên, những đợt sóng khổng lồ cuộn lên, Dao Trì phun ra một ngụm máu bay ra ngoài, trực tiếp rơi xuống đất!

"Chết tiệt! Thực lực của cô ta lại tăng lên nhiều như vậy!"

"Diệp Bắc Minh, bây giờ chỉ có ngươi có thể giúp ta! Nếu ta thất bại, Hạ Nhược Tuyết sẽ chết!" Dao Trì lau máu trên khóe miệng, tiếp tục đi về phía hồ máu.

Diệp Bắc Minh hoàn toàn tức giận: "Mẹ kiếp rốt cục chuyện này là sao?"

"Lời của các người, rốt cục ai mới là thật?"

"Nhược Tuyết, thật sự vẫn có thể cứu được sao? Mẹ kiếp! Trả lời tôi đi!!!"

Dao Trì cắn đôi môi đỏ mọng, tức giận nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Tự mình làm đi, đáp án ở ngay trước mắt!"

Nhảy vào hồ máu!
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5045: Mình biết mình!



Diệp Bắc Minh trâm mặt.

Huyết trì đằng trước sôi ùng ục, anh kinh ngạc phát hiện, nó lại là khí tức của đế huyết!

Lễ nào số máu này đều là Đế huyết? "Nhược Tuyết!"

Diệp Bắc Minh lo cho an nguy của Hạ Nhược Tuyết, anh cắn răng nhảy vào. luôn!

Bùm!

Trong phút chốc đó, anh cảm thấy mình như vừa nhảy vào lò lửa vậy! Quần áo trên người hóa thành bột phấn trong nháy mắt!

Đồng thời, từng tia khí huyết len lỏi vào khắp mọi chỗ!

Chúng xuyên qua mắt, mũi, tui, miệng, thậm chí là lỗ chân lông, tụ vào trong người anhI

Số máu này đang cố giành quyền kiếm soát cơ thể anh! "Chuyện gì thế này?"

Diệp Bắc Minh cả kinh, Hỗn Độn đế huyết trong cơ thể sôi sục, cật lực chống lại đám máu tươi xông vào cơ thể anh!

"Mình biết mình!"

đám đế huyết này đều có ý thức, chúng muốn chiếm lấy cơ thể

"Không ổn rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, Nhược Tuyết sẽ nguy hiểm mất!" Anh là Hỗn Độn đế thể mà còn khó mà chống lại!

Hạ Nhược Tuyết chỉ là kiếm tâm chỉ thể, sao mà chống lại sự chiếm đoạt của đế huyết được?

"Nhược Tuyết!"

Diệp Bắc Minh hô một tiếng, một lượng lớn Đế huyết tràn vào miệng anh, rồi lan ra tứ chỉ bách hải!

Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Bắc Minh đành ngậm miệng lại, bắt đầu tìm kiếm trong huyết trì!

Đế huyết sôi sục, trước mắt một mảng tanh hồng! 'Thần niệm cũng không thăm dò được! Bỗng nhiên.

'Trong mảng tanh hồng phía trước, một bóng người đập vào mắt: 'Nhược Tuyết!"

Diệp Bắc Minh xông tới, bóng người đó run lên, lại quay người ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh!

Toàn thân nóng rực, như thể bị thiêu đốt! Hai người ôm chặt nhau, quần áo đã hóa thành tro bụi từ lâu rồi!

Diệp Bắc Minh đưa tay ra nắm, kích cỡ không đúng, của Hạ Nhược Tuyết rõ ràng to hơn: "Nhan cô nương, là cô!”

"Diệp công tử, cứu tôi... cứu tôi với..."

Bất Hủ Nhan run rẩy, đau khổ cầu xin!

NẴNG

Đế huyết không ngừng tràn vào cơ thể cô ta, làm cô ta không chịu được!

Chỉ sau vài chục nhịp thở, cơ thể gần như nổ tung!

"Diệp công tử, người anh mát quá, an toàn qu cần ôm Diệp Bắc Minh, mình sẽ bớt đau đớn đi nhiều.

Bất Hủ Nhan phát hiện, chỉ

Hai người ôm nhau thật chặt!

Trong huyết trì, nhiệt độ tăng vọt!

Diệp Bắc Minh vốn đang máu nóng sôi trào.

Rồi lại bị k*ch th*ch nữa, đôi mắt anh lập tức đỏ ngầu! "Nhan cô nương, cô tỉnh táo một chút đi!"

Diệp Bắc Minh khàn giọng, th* d*c!

Bất Hủ Nhan uốn éo: "Diệp công tử! Tôi nóng quá, tôi cảm giác người mình sắp tan chảy rồi..."

Diệp Bắc Minh nuốt nước miếng, quần áo hai người đã tan thành tro bụi từ lâu rồi!

Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn anh sẽ phạm sai lầm! "Không được, còn chưa tìm được Nhược Tuyết!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu, vội vàng nghĩ cách, ném chuyện này ra sau đầu: "Nhan cô nương, đắc tội rồi!"

Anh đưa tay ra chế trụ hai tay như ngọc của cô ta! Một luồng khí Hỗn Độn trào ra, bao lấy cô ta!

Thả Bất Hủ Nhan đang uốn éo ra xong, anh quay người đi sâu xuống huyết trì!

Vừa lặn xuống được khoảng trăm mét, anh thấy một nữ nhân ngồi khoanh chân, lực lượng đế huyết vô tận đang như hồng thủy, đổ dồn về phía cơ thể cô ta.

"Nhược Tuyết!" Diệp Bắc Minh quát một tiếng, lao thẳng tới! Quả nhiên là Hạ Nhược Tuyết!
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5046: Qua nửa canh giờ!



Không nói thêm lời nào, anh nhanh chóng lao đến trước mặt Hạ Nhược Tuyết, khí Hỗn Độn bảo phủ tới, ngăn cách đám máu trong huyết trì!

"Diệp Bắc Minh, ta là Dao Trì, ngươi nhận nhầm người rồi!"

"Hạ Nhược Tuyết mở mắt ra, nhưng lại phát ra giọng nói của Dao Trì!

là Dao Hi! Ngươi lập tức ra khỏi cơ thể Nhược Tuyết cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khít"

Một tay. Trực tiếp ôm lấy eo của 'Hạ Nhược Tuyết! Cô ta cứng người, cả người như bị điện giật!

Trong huyết trì, hai người trần như nhộng, tiếp xúc thân mật như này, Hạ Nhược Tuyết' hoàn toàn không chịu nổi!

"Diệp Bắc Minh, ngươi nhận sai người rồi, đây là cơ thể máu thịt ta vừa ngưng tụ ra, ta thật sự là Dao Trì!"

"Hạ Nhược Tuyết vẫn còn ở dưới sâu hơn, ngươi phải đi tìm cô ấy, bây giờ mau đi đi!"

"Hạ Nhược Tuyết' cắn môi, run giọng nói.

Diệp Bắc Minh giận không kiềm được: "Cút con mẹ nhà ngươi! Ngươi vẫn còn muốn lừa ta à?"

"Ngươi không chịu cút khỏi cơ thể Nhược Tuyết chứ gì? Được!" Anh nheo mắt!

Không chút khách sáo, đưa tay ra chộp tới!

"ÁP"

"Hạ Nhược Tuyết' hét lên, khuôn mặt xinh đẹp lóe lên lửa giận phừng phừng: "Diệp Bắc Minh, ngươi điên rồi! Ngươi lại dám làm loại chuyện này với bổn đế?"

"Ngươi! Đáng chết!"

"Hạ Nhược Tuyết' nổi điên luôn!

'Trên người bùng lên một cỗ sát khí ngập trời!

Một tay bắt lấy cổ tay Diệp Bắc Minh: "Cái tay này, không cần tồn tại nữa!" Gô ta dùng lực mạnh!

Diệp Bắc Minh không nhúc nhích, trái lại còn trở tay chế trụ Hạ Nhược Tuyết!

"Buông ral"

"Hạ Nhược Tuyết' quát lên, đưa tay còn lại ra, nhưng vẫn bị Diệp Bắc Minh bắt được!

Hai tay bị khóa ra sau lưng! "Cút ra khỏi cơ thể Nhược Tuyết!" Diệp Bắc Minh lên tiếng lần nữa.

"Hạ Nhược Tuyết' sốt ruột, giận không kiềm được: "Diệp Bắc Minh, ta thật sự là Dao Trì! Ngươi nhận nhầm người rồi!"

"Bởi vì máu của Hạ Nhược Tuyết hòa vào huyết trì, nên lúc ta ngưng tụ cơ thể mới giống cô ta!"

"Khối cơ thể này là của ta! Không phải Hạ Nhược Tuyết mà ngươi nói!" Diệp Bắc Minh cười lạnh lắc đầu: "Dao Hi, ngươi lừa ta một lần!"

"Mà vẫn muốn lừa ta lần thứ hai sao? Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, cút ra khỏi cơ thể Nhược Tuyết!"

"Bằng không!" Ánh mắt Diệp Bắc Minh hạ xuống!

"Hạ Nhược Tuyết cứng đờ người, không kìm được run rẩy: "Ngươi định làm gì? Mau dừng tay!"

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt cười một cái: "Rượu mười không uống, muốn uống rượu phạt!”

Hai người gần như hòa vào nhau!

"Hạ Nhược Tuyết' run rẩy không ngừng! Trong lòng vô cùng tức giận! Cực kỳ tức giận!

"Cút khỏi cơ thể ta!"

"Hạ Nhược Tuyết' hét lên: "Diệp Bắc Minh, ngươi điên rồi! Ta là Dao Trì, ta là nữ đế!"

"Ngươi lại... dám khinh nhờn nữ đết"

"Ta phải giết ngươi... ưm.

Qua nửa canh giờ!

"Vẫn không chịu ra khỏi cơ thể Nhược Tuyết ư?" Diệp Bắc Minh điên lắm rồi!

"Hạ Nhược Tuyết căn môi, phẫn nộ mắng: "Diệp Bắc Minh, Dao Trì ta thề, nhất định phải giết tên khốn nhà ngươi!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Dao Hi! Cô cứ giả vờ làm người khác, có ý nghĩa gì không?”

Đúng lúc này. Ầm ầm! Toàn bộ huyết trì chấn động, sâu trong huyết trì xuất hiện một xoáy nước!

Ở khu vực trung tâm vòng xoáy, một Hạ Nhược Tuyết khác đang ngồi xếp bằng, vô tận máu loãng đang tụ về phía cô ta!

"Nhược Tuyết!" Diệp Bắc Minh giật mình, nuốt ngụm nước miếng, nhìn 'Hạ Nhược Tuyết' đang ôm trong lòng: "Sao lại có hai Nhược Tuyết, rốt cuộc ai mới là Nhược Tuyết

thật!"

"Hạ Nhược Tuyết' trong lòng nghiến răng nghiến lợi, sắp khóc đến nơi: "Ta đã nói rồi! Ta là Dao Trì, không phải Hạ Nhược Tuyết!"

"Cô... sao cô không nói sớm!” Diệp Bắc Minh cả kinh.

Vội vàng lùi ra!

Khiếp sợ nhìn đối phương!

Khuôn mặt Dao Trì giống hệt Hạ Nhược Tuyết nhíu mày, rồi cắn môi: Bắc Minh, ngươi khốn kiếp!"
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5047: Nhầm rồi!



"Xin lỗi! Nhầm rồi!"

Diệp Bắc Minh xin lỗi.

Lúc này, không thể giải thích quá nhiều, Hạ Nhược Tuyết ở bên kia có thể bị Dao Hi chiếm đoạt cơ thể bất cứ lúc nào!

Hắn tiến lên một bước, hướng về phía Hạ Nhược Tuyết thật sự! "Diệp Bắc MinhlI!" Nhìn thấy Diệp Bắc Minh rời đi như vậy, Dao Trì tức giận đến suýt khóc.

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đã lao tới trước vòng xoáy máu ngưng tụ, sức mạnh vô tận của Đế huyết đang hội tụ về phía cơ thể Hạ Nhược Tuyết!

"Phá cho tai" Diệp Bắc Minh hét lớn. Tung ra một cú đấm, Hỗn Độn Đế Huyết trong cơ thể hắn bùng nổ!

Một con huyết long lao ra, lao thẳng vào vòng xoáy, nhưng bị nghiền nát ngay lập tức!

Diệp Bắc Minh hơi nheo mắt lại, sức mạnh của Đế Huyết quá mạnh, hắn không thể phá vỡ vòng xoáy!

Cũng không có cách nào đến gần Hạ Nhược Tuyết!

"Có rồi!"

Đột nhiên, trong lòng Diệp Bắc Minh khế động: "Nghĩa địa Hỗn Độn, mở ral" Buzz—!

Trong khoảnh khắc, năng lượng trong Huyết Đế đột nhiên đổi hướng, lao thẳng về phía Nghĩa địa Hỗn Đỗn!

Một cơn bão dữ dội bất ngờ tràn qua toàn bộ Nghĩa địa Hỗn Độn! Cát đá bay loạn xạ!

Dưới năng lượng dâng trào, tấm bia mộ cổ ở lối vào tầng hai ngày càng trở nên rõ ràng!

Một con đường cực kỳ rộng xuất hiện phía sau, dẫn sâu hơn vào Nghĩa địa Hỗn Độn!

Không đợi Diệp Bắc Minh vui mừng, bên tai đã vang lên một tiếng hét: "Tiểu tử, ngươi dám phá hỏng việc tốt của ta! Chết đi!"

Dao Hi đang khống chế thân thể Hạ Nhược Tuyết, mở mắt ra, sát ý vô tận bắn rai

Giây tiếp theo. Một thanh thần kiếm màu xanh nước biển xuất hiện!

Chính là vũ khí bản mệnh của Hạ Nhược Tuyết, cực kỳ sắc bén, chém vào. đầu Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh liên tiếp tung ra ba cú đấm!

Cú đấm đầu tiên đã làm rung chuyển thần kiếm bản mệnh của Hạ Nhược Tuyết!

Cú đấm thứ hai đánh ra một con huyết long, tiến về phía trước!

Cú đấm thứ ba hướng về phía sau cơ thể, dùng lực phản chấn nhanh chóng bắn về phía Hạ Nhược Tuyết!

Cú đấm thứ hai đánh ra một con huyết long, tiến về phía trước!

Cú đấm thứ ba hướng về phía sau cơ thể, dùng lực phản chấn nhanh chóng bắn về phía Hạ Nhược Tuyết!

Vút! Huyết long và Diệp Bắc Minh gần như đồng thời tới nơi!

Dao Hi khống chế cơ thể của Hạ Nhược Tuyết, giơ tay chống trả, nhưng lại bị sức mạnh của huyết long đánh bật!

Một ngụm máu phun ra!

Diệp Bắc Minh giơ tay lắc lắc, năng lượng Hỗn Độn ngưng tụ thành một xiềng xích!

Quấn quanh eo Hạ Nhược Tuyết, kéo cô đến trước mặt hắn!

"Dao Hi, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, rời khỏi cơ thể của Nhược Tuyết!"

Diệp Bắc Minh uy h**p.

Dao Hi cười lạnh: "Thần hồn của Hạ Nhược Tuyết đã sớm bị ta nuốt từ lâu rồi"

"Ngươi nghĩ cô ta có thể quay lại được không?"

Diệp Bắc Minh tức giận: "Ngươi nói dối! Nếu còn không ra, ta sẽ giết ngươi!" Dao Hi hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nỡ hủy hoại thân thể của cô ta sao?” "Được!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên lạnh lùng!

Hắn giơ tay nắm lấy, xé nát một chút tấm màn che trên người Hạ Nhược Tuyết!

"Ahhhhl" Dao Hi kêu lên.

Tuy rằng đây không phải thân thể của cô ta, nhưng hiện tại là do cô ta khống chế, tất cả cảm giác đều là của cô ta!

Nhìn vào ánh mắt của người đàn ông, trong lòng Dao Hi vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Nhắm cái mắt chó của ngươi lại, nếu không ta..."

Diệp Bắc Minh lập tức ra tay!

"Ngươi định làm gì ta?" Giọng Dao Hi run run, nghĩ đến một sự thật đáng sợ. Cô đã nhìn thấy tất cả những gì vừa rồi Diệp Bắc Minh làm với Dao Trì!

“Tên súc sinh này, lẽ nào muốn...

Một cảm giác nóng bức ập đến!

"Ngươi làm thật à!"

Thân thể Dao Hi run rẩy.

Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Ngươi cho rằng ta đang nói đùa sao? Nếu ngươi đã không rời khỏi thân thể người phụ nữ của ta, vậy thì cứ từ từ cảm nhận đi!"

Dao Hi tức giận gần như ngất đi, nhắm mắt lại, không muốn biết cảm giác đó!

Nhưng dù có phong tỏa năm giác quan như thế nào, cô ta vẫn không thể che đậy được mọi thứ!

"Bắc Minh..." Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên! Diệp Bắc Minh mừng rỡ, dừng lại: "Nhược Tuyết, là em sao?”

Hạ Nhược Tuyết liếc nhìn Diệp Bắc Minh, đỏ mặt, không ngờ vừa mới lấy lại quyền kiểm soát cơ thể lại xảy ra cảnh tượng này!

"Là eml"
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5048: Hoàn toàn bị phế rồi!



Cô ngượng ngùng gật đầu, chủ động phối hợp với hắn: "Bắc Minh, Dao Hi không cho em nhiều thời gian, em sẽ kể ngắn gọn th

"Thần hồn của em đã bị Dao Hi áp chế ở sâu trong biển ý thức, em có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh, nhưng lại không thể liên lạc được với anh."

"Dao Hi muốn thân thể này, nhưng nếu em không đồng ý, cô ta không thể cưỡng ép đoạt được!"

"Chúng em đã đạt đến thỏa thuận, quyết định sẽ dùng chung thân thể này, chỉ cần cô ta tìm được thi thể của mình năm đó, cô ta sẽ thả tự do cho eml"

Diệp Bắc Minh cau mày.

Hắn không thể chắc chắn được!

Hạ Nhược Tuyết trước mặt rốt cục có phải là cô thật không! Hoặc.

Là Dao Hi đang đóng giả?

"Em biết anh đang nghỉ ngờ lời nói của em, vậy để em chứng minh!" Khóe miệng Hạ Nhược Tuyết hiện lên một nụ cười cảm động.

Đứng trước mặt Diệp Bắc Minh, đối mặt với hắn!

Giây tiếp theo.

Từ từ ngồi xổm xuống!

Mẹ kiếp!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh mở to.

Nếu là Dao Hi, tuyệt đối không thể làm như vậy với hắn!

Mười lăm phút sau, Hạ Nhược Tuyết đứng dậy, lộ ra nụ cười ranh mãnh: "Bây giờ, có thể chứng minh em là Hạ Nhược Tuyết rồi chứ?"

Diệp Bắc Minh có chút xấu hổ: "Có thể."

Hạ Nhược Tuyết cười hi hi, che miệng: "Nhớ kỹ lời em nói!"

Giây tiếp theo.

"Khụ khụ khu..."

Hạ Nhược Tuyết ho dữ dội, lao sang một bên, nôn mửa nhiều lần.

Có vẻ như Dao Hi đã lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể!

Cô ta tức giận hét lên: "Ngươi lại... đáng chết!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: "Nếu không phải Nhược Tuyết, ngươi cho. rằng ngươi có cơ hội sao? Nói đi, ngươi sẽ làm thế nào?”

"Có gì cần ta giúp không?” "Không!"

Dao Hi tức giận run rẩy: "Ta muốn đi tới chỗ sâu nhất của hồ máu, tìm kiếm mảnh vỡ của Đế Thi!"

"Ngươi cút ra, canh giữ hồ máu là được!"

"Không được để bất cứ ai làm phiền bọn ta, nếu không, mọi nỗ lực sẽ trở nên Vô Ích!"

Nói xong. Xoay người tiến sâu hơn vào hồ máu! Diệp Bắc Minh cau mày.

Lúc này, Dao Trì vội vàng lao xuống, dùng ánh mắt cứng rắn nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, món nợ vừa rồi, đợi sau này bổn đế sẽ tính sổ với ngươi!”

"Ngươi tuyệt đối đừng có chết! Bằng không, khó có giải được mối hận trong lòng taI”

Bóng người lóe lên, nhanh chóng tiến về phía sâu của hồ máu! Nhìn thấy hai người biến mất.

Diệp Bắc Minh do dự một lát!

"Ahhh...cứu tôi với..."

Có tiếng hét thảm thiết từ phía trên!

Năng lượng Hỗn Độn xung quanh cơ thể của Bất Hủ Nhan đã tiêu tan từ lâu, cô sắp không chống đỡ được sức mạnh của Đế Huyết ở trong hồ máu!

Diệp Bắc Minh vội vàng chạy tới, ôm lấy Bất Hủ Nhan, hướng về phía mặt hồ máu!

Lối vào sơn cốc.

Cô đã ở lại đây theo yêu cầu của Diệp Bắc Minh!

Có mấy người từ xa bay tới, ngã xuống đất như chó chết, kêu thảm thiết!

"Diệp Lỗi, sao lại là các người!"

Sau khi nhìn kỹ hơn, lại là đám người Diệp Lỗi.

Lúc này.

Tay chân của mấy người bị vặn vẹo thành một vòng cung vô cùng khốn khổ!

Ở đan điền có một cái lỗ bị nổ tung, máu không ngừng tuôn ra!

Hoàn toàn bị phế rồi!

"Ha ha ha, cuối cùng cũng tìm được rồi! Tên vô dụng đó đâu? Sao không thấy hắn?" Mấy bóng người nhanh chóng bay tới, chính là Tiêu Đế và sáu ông lão nhà họ Tiêu!

"Cảnh giới Tế Đạo cấp tám, cá người tự phong ấn cảnh giới, trốn vào đây?"

Diệp Quỳnh biến sắc.

Tiêu Đế liếc cô một cái: "Ta không có hứng thú với đám vô dụng các ngươi!" "Nói, Diệp Bắc Minh ở đâu?"

Mấy ông lão cảnh giới Tế Đạo cấp tám đã phong tỏa khu vực xung quanh! Diệp Quỳnh biết mình không thể trốn thoát: "Ha ha!"

"Không nói?"

Tiêu Đế cười đùa giỡn!

Chỉ bằng một cú tung ngón tay, đầu của một thanh niên nhà họ Diệp nổ tung như quả dưa hấu!

"Diệp Hữu Niên!" Diệp Quỳnh kinh hãi.

Tiêu Đế giờ mới chậm rãi nói: 'Nếu còn không nói, ta sẽ giết thêm một người nữa! Ở đây còn có bốn người, ngươi vẫn có thể từ chối ta bốn lần nữa!"

"Khi ngươi từ chối ta lần thứ năm, ta sẽ l*t tr*n ngươi, treo ngươi lên cổng truyền tống rời khỏi Vô Căn Chỉ Đị
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5049: Diệp Đông



"Ngươi!"

Mặt Diệp Quỳnh tái nhợt, Tiêu Đế sẽ làm ra chuyện đó thật đấy.

Diệp Lỗi chửi ầm lên luôn: "Đệt! Diệp Quỳnh, con mẹ nó cô mau nói đi! Rốt cuộc thằng tiện chủng Diệp Bắc Minh kia đã cho cô uống bùa mê thuốc lú gì mà cô phải giúp tên đó như vậy?"

"Mau nói cho Tiêu công tử biết thằng tiện chủng đó đang ở đâu!"

"Diệp Quỳnh, sao cô đê tiện thế, tôi lệnh cho cô mau nói!"

"Diệp Quỳnh, đồ đàn bà vô liêm sỉ này, cô đã dan díu với Diệp Bắc Minh rồi hả? Không thì sao cô lại bấp chấp mạng sống của chúng tôi, cũng nhất quyết bảo vệ hành tung của hắn vậy!"

Diệp Đông, Diệp Khang, Diệp U U chửi rất khó nghe.

Diệp Quỳnh vẫn cắn răng không chịu nói!

Đột nhiên, trong đầu cô ta vang lên một giọng nói: "Dẫn họ đến!"

Cùng lúc đó, ở sâu trong sơn cốc.

Diệp Bắc Minh mở mắt ra, trên gương mặt lóe lên sát ý lạnh lẽo: "Ha ha! Nôn nóng đi nộp mạng thế cơ à?"

Bất Hủ Nhan ở bên cạnh đã tỉnh từ lâu.

Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, rồi xấu hổ cựa mình: "Diệp công tử, sao vậy?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không có gì, có một đám tự tìm đường chết ý mà!"

"Cô trốn đi trước đi, chuyện còn lại cứ để tôi lo!"

"Được!"

Sau khi nhận được câu trả lời của Bất Hủ Nhan.

Diệp Bắc Minh lại nhắm mắt lại, tiếp tục hấp thu năng lượng gần huyết trì!

Nửa cảnh giờ sau, mười mấy bóng người từ xa đi tới, mấy lão giả trong số đó kích động bảo: "Công tử, đây hẳn là một chiến trường cổ xưa! Người xem này,

các dấu vết đánh nhau rất rõ ràng!"

"Còn cả số binh khí bị gãy trên mặt đất nữa, vớ bừa một cái ít nhất cũng là binh khí cấp Tế Đạo Chi Thượng!"

"Thậm chí còn có một vài mảnh kim loại cấp đế nữa!"

láu tươi trên mặt đất tụ thành sông, bao nhiêu năm trôi qua vẫn chưa cạn! Vẫn tiếp tục chảy... hít! Là mùi của Đế huyết, trời ơi, chẳng lẽ đám người chiến đấu ở đây năm xưa là một đám ở cảnh giới Đại Đế ư?"

Mấy lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng tám kích động đến nỗi run cả người.

"Giờ đừng nghĩ nhiều thế, đợi giải quyết xong tên nhóc đó rồi từ từ vơ vét saul"

Tiêu Đế mỉm cười. Ánh mắt anh ta trầm xuống! Nhìn về phía cuối sơn cốc!

Diệp Bắc Minh đang ngồi trước huyết trì, huyết trì giống như một con suối, nó không ngừng chảy ra máu tươi, tụ thành sông trên mặt đất!

Khí tức của Đế huyết cũng chảy ra từ huyết trì!

"Bắc Minh!"

Diệp Quỳnh muốn lao qua đó.

Tiêu Đế đưa tay ra túm lấy Diệp Quỳnh rồi bay qua đó, Diệp Quỳnh bị Tiêu Đế †úm cổ: "Ngươi chạy cái gì? Lẽ nào ngươi thật sự đã dan díu với tên tiện chủng đó như bọn họ nói hả?"

Cảm giác hít thở không thông truyền tới!

"Khụ khụ..."

Diệp Quỳnh không thở nổi.

Diệp Bắc Minh mở mắt ra, con ngươi lạnh băng: "Thả cô ấy ra! Ta đánh với ngươi!"

"Ngươi đánh với ta? Ngươi cũng xứng à! Quỳ xuống trước đi!" Tiêu Đế quát!

Sau đó anh ta ném Diệp Quỳnh đi, Diệp Quỳnh va mạnh vào vách đá bên cạnh, hộc máu!

Vùt

Tiêu Đế nhảy lên, để lại một tàn ảnh hoàng kim tại chỗ, giây tiếp theo đã đến trước mặt Diệp Bắc Minh!

Hai người gần như đồng thời ra quyền!

Bùm!

Trời long đất lở, hư không xung quanh chấn động một chút!

Diệp Bắc Minh lùi lại mười mấy bước, suýt lùi đến mép huyết trì! Tiêu Đế bay đi, đáp xuống cách đó mấy chục mét!

"Công tử, người không sao chứ?"

Mấy lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng tám cả kinh, vội vàng tiến lên đỡ. Bốp!

Tiêu Đế vung tay tát lão giả vừa đỡ mình!

Sau đó nổi giận quát: "Ta cần ngươi đỡ à? Cút!"

Quay đầu lại, con ngươi đỏ ngầu nhìn Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, được lắm! Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!"
 
Back
Top