Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 290: Diệp Bắc Minh đã biến mất từ lâu!



“Tổng giám đốc Ngụy, tôi muốn ở thành đại lý của đan dưỡng nhan!”

“Tổng giám đốc Ngụy, bao nhiêu tiền một viên đan dưỡng nhan? Dù bao nhiêu tiền tôi cũng mua!”

Toàn hội trường sôi sục!

Diệp Bắc Minh để lại đan dưỡng nhan, rồi rời đi không dấu vết.

“Tổng giám đốc Ngụy, tôi hy vọng được trở thành người sử dụng đan dưỡng nhan đầu tiên”, Triệu Lâm kích động nói.

Ngụy Yên Nhiên chẳng thèm để ý người này.

Tìm kiếm Diệp Bắc Minh khắp nơi.

Nhưng đợi khi Ngụy Yên Nhiên phản ứng lại.

Diệp Bắc Minh đã biến mất từ lâu!



Mười năm phút sau.

Diệp Bắc Minh xuất hiện trong xe của Tô Mạc Già.

Chiếc xe di chuyển về phía thành phố Trung Hải.

Hôm nay, anh định đi khiêu chiến Quân Kiếm Phong.

Khoảnh khắc Tô Mạc Già nhìn thấy Diệp Bắc Minh, trái tim thót lại: “Tiểu sư bá, mới ba ngày không gặp, sao tôi cảm thấy khí thế của người anh đều thay đổi nhỉ?”

“Vậy sao? Thay đổi chỗ nào?”, Diệp Bắc Minh nói.

Tô Mạc Già ngắm Diệp Bắc Minh một lượt.

Lúc thì cau mày.

Lúc thì trầm tư.

Lúc thì nghi hoặc.

Lúc thì ra vẻ bừng tỉnh.

Cuối cùng cô ta lắc đầu nói: “Không biết thay đổi chỗ nào, nhưng có một cảm giác”.

“Ba ngày trước, tôi cảm thấy anh là một con mãnh hổ!”

“Ba ngày sau, tôi cảm thấy anh là một con rồng thật!”

Đương nhiên cô ta không biết, trong ba ngày ngắn ngủi.

Diệp Bắc Minh đã từ võ linh tiến vào cảnh giới võ vương!

Nếu biết, chắc chắn sẽ chấn hãi đến chết.

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Cô bị ảo giác rồi”.

“Có lẽ vậy”.

Tô Mạc Già gật đầu.

Cô ta càng nhìn Diệp Bắc Minh lại càng kinh hãi!

Một lát sau, Tô Mạc Già đổi giọng: “Tiểu sư bá, anh muốn đến chỗ hẹn thật à?”

“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp”.
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 291: Vô cùng náo nhiệt.



“Quân Kiếm Phong tuyên truyền rất giỏi, sẽ có rất nhiều võ giả đến xem trận chiến của hai người”.

“Tâm tư Quân Kiếm Phong rất kín kẽ, ông ta làm như vậy là vì để người trong giới võ đạo thấy Quân Kiếm Phong ông ta có chiến lực vô địch!”

“Bây giờ chỉ có hai tình huống”.

“Tình huống thứ nhất”.

“Anh đến đó, bị Quân Kiếm Phong giết, tương đương với việc dùng tính mạng của mình tăng thêm sự uy nghiêm cho Quân Kiếm Phong!”

“Được không bằng mất!”

“Tình huống thứ hai”.

“Nếu anh không đi, thực ra cũng không hề gì”.

“Dù sao, Quân Kiếm Phong thành danh mấy chục năm, được gọi là người đứng đầu trong giới võ đạo Trung Hải! Dù sao tiểu sư bá vẫn còn trẻ, mới hai mươi ba tuổi, sẽ không ai nói gì”.

“Tôi có thể xử lý tất cả mọi việc tiếp theo cho tiểu sư bá, giảm bớt sức ảnh hưởng và dư luận của chuyện này xuống mức thấp nhất!”

Diệp Bắc Minh nhìn Tô Mạc Già.

Trong lòng ấm áp.

Cô cháu này rất biết suy nghĩ cho mình.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Nếu là tình huống thứ ba thì sao?”

“Còn có tình huống thứ ba ư?”

Tô Mạc Già ngập ngừng.

Chẳng lẽ muốn đến đó đầu hàng chăng?

Diệp Bắc Minh nói lời kinh người: “Tình huống thứ ba”.

“Tôi đến đài võ đạo, trực tiếp giết Quân Kiếm Phong”.

“Cái gì? Không thể nào!”

Tô Mạc Già ngẩn người.



Núi Bàn Long.

Không những là núi cao nhất Trung Hải, được mệnh danh là đỉnh của Trung Hải.

Còn là tổng bộ của hiệp hội võ đạo Trung Hải!

Ở nơi này, có đài võ đạo lớn nhất cả khu vực Đông Bắc Long Quốc.

Mấy trăm năm nay, trên đài võ đạo này, tổng cộng diễn ra một ngàn chín trăm bảy mươi tám trận chiến đấu.

Mỗi một cuộc chiến đều là võ giả trên tông sư!

Hơn nữa.

Mỗi trận chiến, không chỉ phân định thắng thua, mà còn quyết địnhk sống chết!

Cũng có nghĩa là, tổng cộng có gần hai ngàn võ giả tông sư chết trên đài võ đạo này!

Mỗi một tấc của đài võ đạo này đều dính máu tươi của tông sư.

Đài võ đạo vốn được xây dựng từ ngọc trắng, cũng vì thấm đẫm máu của tông sư, mà trở thành màu xám đen, vô cùng uy nghiêm!

Dưới đài võ đạo là cả một biển người!

Vô cùng náo nhiệt.

Gần như tất cả nhân vật có máu mặt nổi tiếng trong giới võ đạo gần Trung Hải đều đến đây.

Một vài phú hào hàng đầu cũng đến đây mở hội đặt cược.

Nếu Diệp Bắc Minh có mặt ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Ngay cả Lâm Thương Hải, hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Nam cũng ngồi trong đám đông, sắc mặt ngưng trọng.

Lần trước.

Hiệp hội võ đạo Giang Nam phát ra thư khiêu chiến, bị Diệp Bắc Minh bỏ qua, không ứng chiến!

“Hội trưởng, Diệp Bắc Minh đó sẽ thua chứ?”
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 292: Chiba Sadako kinh hãi.



Trong lòng ông ta có lòng tin kỳ lạ với Diệp Bắc Minh.

Người mà quốc chủ cũng ủng hộ, có thể chết uổng sao?

Lý Khắc Hùng nhả ra hai chữ: “Một tỷ!”

Vương Trường An gật đầu: “Được!”

Ba người Dư Thiên Long, Đường Văn Quân, Dương Huyên Hách mặc thường phục ngồi trong đám đông.

“Chú Dư, Diệp Bắc Minh, sao anh ta dám chấp nhận lời khiêu chiến của hội trưởng?”

Đường Văn Quân cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Ba ngày trước, khi cô ta nghe được thông tin này, đã rất kinh ngạc.

Dư Thiên Long lắc đầu: “Diệp Bắc Minh này khiến người ta không nhìn thấu!”

Dương Huyên Hách tỏ vẻ mặt ghen ghét: “Nếu hôm nay anh ta dám đến, chắc chắn sẽ chết!”

Chết chắc?

Chưa chắc đâu!

Không biết tại sao trong lòng Đường Văn Quân có một cảm giác kỳ lạ.

Quân Kiếm Phong đã lên đài võ đạo từ lâu, chắp hai tay sau lưng, đứng dưới ánh mặt trời, chờ đợi Diệp Bắc Minh đến.

Sức nóng gần 40℃.

Quân Kiếm Phong lại không hề nóng, khóe miệng nhếch nụ cười lạnh lùng!

Đám người nhà họ Quân, đôi mắt đầy máu, nở nụ cười tàn nhẫn!

Diệp Bắc Minh, hôm nay phải chết!

Đúng mười hai giờ.

Quân Kiếm Phong dường như đã liệu được tất cả từ lâu, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Diệp Bắc Minh, cuối cùng mày cũng không dám đến!”

“Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, mày nghe đây, bắt đầu từ nay, ở Trung Hai, mày gặp nhà họ Quân, thì tự cúi đầu đi cho tao!”



Lúc này.

Tô Mạc Già ung dung lái xe.

Dừng bên ngoài lối vào đài võ đạo.

“Đợi tôi ba phút, tôi giết Quân Kiếm Phong rồi xuống núi”.

Diệp Bắc Minh ném lại một câu rồi đẩy mở cửa xuống xe.

Anh đi vào hội trường võ đài: “Ai nói tôi không dám đến?”

“Ông nội, anh ta đến rồi!”

Hàn Nguyệt kích động đứng lên.

Nắm chặt cánh tay của Hàn Kim Long.

Hàn Kim Long cũng tỏ vẻ mặt chấn kinh, không ngờ Diệp Bắc Minh dám đến thật, chấp nhận lời khiêu chiến của Quân Kiếm Phong!
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 293: Quá trẻ!



Nếu Diệp Bắc Minh chết, thì Quỷ Môn Thập Tam Châm trong cơ thể cô ta phải hóa giải thế nào?

Há chẳng phải cô ta cũng chết chắc rồi sao!

Sắc mặt Lâm Thương Hải nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh đi đến.

Lý Gia Hinh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Anh ta dám đến thật, to gan thật đấy”.

“Hy vọng tôi không chọn nhầm người”.

Khuôn mặt già của Bruce Rudolf sầm xuống, không nói một lời!

Vương Trường An sầm mặt, nhìn Diệp Bắc Minh đi đến.

Lý Khắc Hùng cười nói: “Tổng giám đốc Vương, lần này ông thua tôi một tỷ rồi!”

“Ha, một tỷ này vẫn là ông thua!”, Vương Trường An tỏ vẻ tự tin.

Lý Khắc Hùng lắc đầu: “Không thể nào, cho dù Diệp Bắc Minh có mạnh đi nữa cũng chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của Quân Kiếm Phong”.

“Anh ta đến thật ư?”, Đường Văn Quân ngẩn người.

Dương Huyên Hách cười lạnh lùng, nhả ra bốn chữ: “Ra vẻ, muốn chết!”

Dư Thiên Long tỏ vẻ bất ngờ, ông ta không nghĩ ra lý do để Diệp Bắc Minh đến đài võ đạo!

Nơi này là đài võ đạo đó!

Chỉ cần Diệp Bắc Minh lên đài võ đạo, chết trận trên đài võ đạo, cho dù là quan chức Long Quốc, cũng không thể làm gì Quân Kiếm Phong.

Quan chức vốn không quản lý giới võ đạo.

Vì để có tiêu chuẩn võ giả, nên mới có đài võ đạo này.

Trên đài võ đạo, vừa phân thắng thua, vừa quyết định sống chết!

Đó là quy tắc!

Bất kỳ ai cũng không thể vi phạm quy tắc này.

“Diệp Bắc Minh, đúng là Diệp Bắc Minh?”

“Thanh niên này chính là Diệp Bắc Minh?”

“Chính tên nhóc này đã gây mưa gây gió ở cả Giang Nam?”

“Nghe nói anh ta chỉ hai mươi ba tuổi?”

Rất nhiều võ giả và phú hào chưa từng gặp Diệp Bắc Minh đều tỏ vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Toàn hội trường sôi sục!

Rất nhiều người đều là lần đầu gặp Diệp Bắc Minh.

Trẻ!

Quá trẻ!

Trẻ đến mức khiến người ta chấn hãi!

Quân Kiếm Phong nghiêm mặt lại, lạnh giọng nói: “Diệp Bắc Minh, mày dám đến thật ư?”

“Diệp Bắc Minh, mày đã giết hai hậu duệ nhà họ Quân, còn không chịu chết đi?”
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 294: “Tránh được rồi?”



“Diệp Bắc Minh, mày lên đi, còn do dự cái gì?”

Đám người nhà họ Quân hò hét, lo sợ Diệp Bắc Minh không lên đài võ đạo.

Tất cả đang lên tiếng khích bác anh!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, hư ảnh vụt lóe, nhảy lên đài võ đạo, đứng đối diện với Quân Kiếm Phong.

Anh trực tiếp lên tiếng nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, đừng nói tôi ức h**p ông”.

“Tôi nhường ông ba chiêu, trong vòng ba chiêu, nếu có thể ép tôi ra tay, thì coi như tôi thua!”

Soạt!

Toàn hội trường tĩnh lặng!

Gần như tất cả mọi người có mặt đều trừng mở muốn rớt con mắt.

Diệp Bắc Minh nói cái gì?

Đây là nơi nào chứ! Mẹ kiếp, đây là đài võ đạo đó!

Là nơi phân định sống chết!

Quân Kiếm Phong có thực lực thế nào?

Ông ta là người đứng thứ nhất giới võ đạo Trung Hải!

Diệp Bắc Minh lại nói nhường ông ta ba chiêu, lời như vậy mà cũng dám nói ra miệng, đúng là cuồng ngạo hết sức.

Quân Kiếm Phong tức giận đến bật cười, ngay cả ông ta cũng không nhịn được, cười suýt chảy ra nước mắt: “Ha ha ha! Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, mày điên rồi phải không?”

“Hay là mày cho rằng hôm nay sẽ chết chắc, cho nên nói ra lời ngu xuẩn như vậy?”

“Ba chiêu, ông có ra tay không?”, Diệp Bắc Minh cau mày.

“Mày muốn chết hả!”

Quân Kiếm Phong nổi giận.

Anh đang sỉ nhục ông ta!

Quân Kiếm Phong giơ chân dậm xuống một cái, một luồng sóng khí đáng sợ từ trên người bùng phát ra.

Phập!

Mặt sàn đài võ đạo ngọc trắng xuất hiện một dấu chân sâu nửa tấc, đá nứt vỡ.

Còn cơ thể Quân Kiếm Phong cũng nhanh chóng lao ra như hỏa tiễn!

Ầm!

Đánh ra một quyền, hổ gầm rồng thét, ép thẳng trái tim của Diệp Bắc Minh!

Đúng lúc tất cả mọi người cho rằng Quân Kiếm Phong có thể đánh chết Diệp Bắc Minh bằng một quyền.

Soạt!

Diệp Bắc Minh trượt chân một cái, rất dễ dàng tránh được quyền của Quân Kiếm Phong.

“Cái gì?”

“Tránh được rồi?”
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 295: Cực kỳ giận dữ!



Có người cười lạnh lùng: “Hội trưởng Quân đang cho anh ta cơ hội đấy”.

“Cũng có thể”.

Vài người đứng xem đều gật đầu.

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Chiêu thứ nhất”.

“Muốn chết hả!”

Quân Kiếm Phong nheo đôi mắt, trong lòng bùng phát ngọn lửa giận vô tận.

Nắm đấm chuyển thành vuốt chim ưng, vồ lướt sang ngang, mang theo âm thanh phá vỡ không trung, tóm về phía cổ họng của Diệp Bắc Minh.

Xoẹt xoẹt!

Tốc độ cực nhanh.

Nhưng Diệp Bắc Minh vẫn chắp hai tay sau lưng, tránh được móng vuốt đó, thản nhiên lên tiếng: “Chiêu thứ hai!”

Cả hội trường lập tức yên tĩnh!

Có người đã cảm thấy không đúng.

“Chết đi cho tao!”

Quân Kiếm Phong quát lên một tiếng, một luồng sóng khí mạnh bùng phát ra từ trong cơ thể ông ta.

Đây là biểu hiện của nội lực phát ra bên ngoài, nếu người bình thường ở cách ông ta trong vòng năm mét, thì sẽ bị chấn động đến chết.

Quân Kiếm Phong tung ra đồng thời hai quyền, đánh ra cả tiếng nổ, trên đầu nắm đấm xuất hiện sóng khí màu trắng.

Tốc độ cực nhanh.

Diệp Bắc Minh dậm chân, nhẹ nhàng nhảy lên ba mươi mét.

Hai quyền của Quân Kiếm Phong đấm vào không khí, không phanh kịp, suýt nữa lao ra khỏi đài võ đạo, khó khăn lắm mới dựng lại được bên rìa.

Ông ta nổi giận, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh đáp xuống từ trên không trung: “Diệp Bắc Minh, như vậy vui lắm hả?”

“Tao xem mày có thể tránh được đến bao giờ!”

Quân Kiếm Phong quát lớn một tiếng, trán nổi gân xanh.

Ông ta cảm thấy mình như một tên hề, bị Diệp Bắc Minh đùa giỡn!

Cực kỳ giận dữ!

Quân Kiếm Phong lập tức điều động nội lực trong đan điền, ông ta như mãnh hổ, xông về phía Diệp Bắc Minh đáp xuống đài võ đạo.

“Chiêu thứ ba, kết thúc”.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra một câu.

Sau đó, anh trầm giọng quát nói: “Quân Kiếm Phong, Quân Vô Hối muốn giết tôi, cho nên tôi giết hắn ta!”

“Quân Vô Tà hại cả đời người anh em của tôi, thì phải trả giá bằng tính mạng!”
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 296: Hiện trường sôi trào!



“Đã qua ba chiêu, ông đi chết đi!”

Quân Kiếm Phong cười lớn xông đến: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, mày tưởng mày là ai?”

“Giết tao? Kiếp sau đi!”

Ông ta như mãnh hổ vùn vụt xông đến!

Thịch! Thịch! Thịch!

Mỗi một bước chân đều để lại dấu chân sâu trên đài võ đạo ngọc trắng.

Ông ta đến trước mặt Diệp Bắc Minh!

Đập một quyền về phía cổ họng của anh!

Khoảnh khắc nắm đấm của Quân Kiếm Phong sắp chạm đến da của Diệp Bắc Minh.

Phập!

Diệp Bắc Minh mới đột ngột tung quyền, một luồng nội lực màu trắng đáng sợ gần như ngưng tụ thành chất rắn, xuất hiện trên nắm đấm của Diệp Bắc Minh.

Cánh tay gập lại!

Nắm đấm b*n r*!

Rơi xuống lồng ngực của Quân Kiếm Phong!

“Phụt!”

Quân Kiếm Phong bay ra xa, nằm trên đài võ đạo như chó chết.

Tim ngừng đập!

Người đứng đầu giới võ đạo Trung Hải, Quân Kiếm Phong, chết!

Soạt! Soạt! Soạt!

Tất cả mọi người có mặt đều đứng bật dậy!

Đồng tử cũng trố ra!

Vẻ mặt đầy chấn hãi!

Toàn hiện trường tĩnh lặng như cái chết!

Vang lên tiếng hít khí lạnh.

“Suýt!”

Mọi người đều tưởng tượng đến các loại khả năng của cuộc chiến này, duy nhất không ngờ đến, Diệp Bắc Minh đánh chết Quân Kiếm Phong bằng một quyền!

Diệp Bắc Minh còn chẳng có ý muốn nhìn Quân Kiếm Phong thêm một cái, quay người nhảy xuống khỏi đài võ đạo, lên xe của Tô Mạc Già: “Đi thôi”.

Đài võ đạo trên đỉnh núi Bàn Long.

Tĩnh mịch!

Chỉ còn lại thi thể Quân Kiếm Phong nằm trên đài võ đạo.

Im lặng chừng năm phút!

Ầm!
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 297: “Quân Kiếm Phong chết rồi?”



Lâm Thương Hải vô cùng kích động, nét mặt già nua biến ảo: “Là hắn, chính là hắn”.

“Tên đáng sợ người phụ nữ đó nói, chính là hắn!”

Ông ta vội vã chạy ra khỏi đám người, đuổi theo xuống núi.

‘Chủ nhân, vô địch!’

Chiba Sadako vừa ngạc nhiên lại kích động, càng nhận định quyết tâm phải đi theo Diệp Bắc Minh: “Toàn bộ đảo quốc e là cũng không tìm được cường giả trẻ tuổi giống chủ nhân đâu nhỉ?”

‘Đợi đã, nguy rồi! Ninja Iga đã đến Long Quốc…’

Chiba Sadako đột nhiên nhớ ra.

Cơ thể mềm mại của Hàn Nguyệt run rẩy, giọng nói cũng run theo: “Ông nội… đây là cháu đang nằm mơ sao?”

“Cái… cái… cái này… sao có thể chứ?!!!”

Cơ thể Hàn Kim Long run rẩy, liên tục hít hơi lạnh: “Rít! Rít! Rít!”

“Diệp thần y không những biết Quỷ Môn Thập Tam Châm, thực lực võ đạo còn trên cả Quân Kiếm Phong?”

...

“Rít!”

Lý Gia Hinh không phải người trong giới võ đạo, lúc này cũng hít ngược một hơi lạnh, trong con ngươi xinh đẹp đều là niềm vui bất ngờ.

“Liên lạc anh ta, không tiếc bất cứ giá gì, để anh ta và nhà họ Lý có liên hệ!”

Vương Trường An giống như nằm mơ, ông ta ngửa mặt lên trời cười lớn: “Ha ha ha ha, tổng giám đốc Lý, tôi lại thắng một tỷ rồi!”

“Ôi trời ơi, có kỳ tích gì mà cậu ta không thể tạo ra?”, Lý Khắc Hùng hoàn toàn ngơ ra, thân thể xụi lơ ngồi xuống ghế.

Bruce Rudolf gọi một cuộc điện thoại ở ngay trước mặt mọi người, cười khổ nói: “Ngài tổng thống, đại hội quân võ lần này chúng ta rút lui đi!”

“Tại sao?”

“Chỉ cần Long Quốc có Diệp Bắc Minh, đại hội Quân Võ không có ý nghĩa”, Bruce Rudolf cười khổ không thôi.

Khuôn mặt đẹp của Đường Văn Quân đều là chấn động: “Diệp Bắc Minh, Diệp thiếu soái…”

Dương Huyên Hách siết chặt quả đấm, cuối cùng bất lực buông ra!

Thực lực của Diệp Bắc Minh, anh ta ghen tỵ cũng vô dụng.

Dư Thiên Long ngơ ngác đứng tại chỗ.

“Quân Kiếm Phong chết rồi?”

“Bị Diệp Bắc Minh một quyền đánh chết!”

“Lần này Trung Hải sắp loạn rồi, Quân Kiếm Phong chết, địa vị nhà họ Quân rơi xuống ngàn trượng, phải tẩy trắng từ đầu thôi!”

“Diệp Bắc Minh quá đáng sợ!”

“Hắn thật sự chỉ mới 23 tuổi thôi sao?”
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 298: Quá vô địch!



“Truyền lệnh xuống, trong vòng một tiếng đồng hồ, cố gắng hết sức thu thập tin tức về Diệp Bắc Minh!”

Các đại phú hào xung quanh vô cùng kích động hạ lệnh.

Chỉ có đám người nhà họ Quân sắc mặt tái xanh, sau đó trắng bệch.

Quân Kiếm Phong chết rồi… nhà họ Quân sắp sụp đổ.

Trung Hải sắp đổi trời rồi!

...

Trên đường xuống núi.

Tô Mạc Già đang lái xe.

Da đầu cô ta tê dại, liên tục quay đầu, khiếp sợ quan sát Diệp Bắc Minh!

“Tiểu sư bá… anh… anh rốt cuộc có thực lực gì?”

“Đây chính là Quân Kiếm Phong đó!”

“Người đứng đầu Trung Hải!”

“Hội trưởng hiệp hội võ đạo Trung Hải!”

“Trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu có thể đứng trong top 100 nhân vật khủng khiếp!!!”

Trong đôi mắt xinh đẹp của Tô Mạc Già đều là sùng bái.

Ngoài sư phụ của mình, người cô ta sùng bái nhất chính là Diệp Bắc Minh!

Quá ngầu!

Quá vô địch!

Diệp Bắc Minh thở dài: “Mau lái xe, đừng quay đầu nữa, nhìn đường đi!”

“Dạ!”

Tô Mạc Già nhẫn nhịn được nội tâm kích động, nghiêm túc lái xe.

Diệp Bắc Minh đột nhiên hỏi: “Quân Kiếm Phong cũng là thực lực Võ Linh đỉnh phong, tại sao vẫn còn trên bảng xếp hạng Tông Sư?”

Tô Mạc Già giải thích: “Vì đối với người bình thường, bọn họ không có quá nhiều khái niệm về võ giả cao cấp hơn”.

“Người bình thường chỉ có thể tiếp xúc với võ giả cấp Thiên, võ giả cấp Tông Sư đều khó tiếp xúc”.

“Đại Tông Sư, Võ Linh cao hơn thì khỏi phải nói”.

“Vì vậy bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu này chỉ là một cách nói thôi, trên thực tế một vài Võ Linh cũng ở trên bảng xếp hạng này”.

“Thực lực của Quân Kiếm Phong rất đáng sợ, trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu vừa vặn xếp thứ 99!”

Tô Mạc Già lại một lần nữa quay đầu, nghiêm túc nhìn Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư bá, anh một quyền trong nháy mắt giết Quân Kiếm Phong!”

“Thực lực e là có thể đứng thứ 70 trong Á Châu, thậm chí là trong top 50”.
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 299: Tô Mạc Già kinh ngạc!



Tô Mạc Già mới vừa quay đầu.

Bùm!

Một tiếng vang thật lớn, xe nổ lốp!

Kít!

Tô Mạc Già phanh gấp, dừng xe lại, mặt ngượng ngùng: “Tiểu sư bá, xin lỗi, xe nổ lốp!”

“Đừng gấp, tôi lập tức sửa xong”.

Tô Mạc Già chạy xuống xe, tốc độ cực nhanh chuẩn bị đổi sang lốp xe dự phòng.

Diệp Bắc Minh đi đến bên đường, nhìn về phía Trung Hải.

Tầm nhìn nơi này không tệ, vừa vặn có thể nhìn xuống toàn bộ Trung Hải!

Lúc này, một chiếc xe Jeep màu đen từ trên núi Bàn Long đi xuống.

Thấy Diệp Bắc Minh dừng ở ven đường, xe Jeep cũng dừng lại.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mắt, cảnh giới Võ Linh trung kỳ.

Thấp hơn một bậc nhỏ so với Quân Kiếm Phong.

“Tại hạ Lâm Thương Hải, hội trưởng hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam tham kiếm thiếu chủ!!!”, Lâm Thương Hải sải bước đi đến.

Cách Diệp Bắc Minh còn khoảng mười mét.

Phốc!

Quỳ sụp xuống đất!

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Tô Mạc Già đang thay lốp dự phòng liền kinh hãi, không thể tin nổi: “Lâm Thương Hải? Ông thực sự là Lâm Thương Hải?”

“Hội trưởng hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam, cao thủ xếp thứ 139 trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu?”

“Ông gọi anh là… thiếu chủ?”

Ôi trời ơi!

Đây là tình huống gì vậy?

Tô Mạc Già kinh ngạc!
 
Back
Top