Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 270: “Người đó có lẽ là mẹ ruột của cậu!”



Rời khỏi đại sứ quán Hùng Quốc.

Sau khi Diệp Bắc Minh lên xe, Hầu Tử vội vàng hỏi những gì anh đã trải qua trong mấy năm nay.

Diệp Bắc Minh coi Hầu Tử là anh em, cũng không giấu giếm.

Liền kể chuyện mình bái sư ở núi Côn Luân, sau đó trở về.

Sau khi Hầu Tử nghe xong, không khỏi thổn thức: “Anh Diệp, những gì anh trải qua trong năm năm nay còn xuất sắc hơn cả cuộc đời của tôi”.

“Bây giờ cũng là thiếu soái rồi, còn tôi chẳng làm nên trò trống gì”.

Diệp Bắc Minh vỗ vai anh ta: “Hầu Tử, đừng nản chí, tương lai còn rất dài”.

“Tiếp theo có dự định gì không?”

Hầu Tử thở dài: “Anh Diệp, thù đã báo rồi”.

“Trong lòng tôi bây giờ trống rỗng, tôi chuẩn bị trở về Giang Nam”.

“Mấy năm nay ở Trung Hải chả làm nên trò trống gì”.

“Bố mẹ tôi vẫn đang ở Giang Nam, tôi muốn trở về báo hiếu họ”.

“Được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Cho dù Hầu Tử có quyết định gì, anh đều ủng hộ.

Sau khi đưa Hầu Tử về thu dọn xong đồ đạc.

Diệp Bắc Minh lại đích thân tiễn anh đến trạm tàu cao tốc, tận mắt chứng kiến Hầu Tử rời khỏi mảnh đất đau thương Trung Hải này.

Hầu Tử vừa đi, Diệp Bắc Minh liền lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

Vạn Lăng Phong nghe máy: “Chủ nhân, cậu tìm tôi?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi có một người anh em sắp trở về Giang Nam”.

“Anh ấy tên Vương Khinh Hậu”.

“Anh em của cậu?”

Vạn Lăng Phong kinh ngạc, lập tức từ trên ghế đứng dậy.

Diệp Bắc Minh dặn dò.

Vạn Lăng Phong liên tục gật đầu: “Được, tôi biết rồi”.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ âm thâm giúp đỡ cậu ấy, không để cậu ấy biết đâu”.

Sau khi nói xong chuyện của Hầu Tử, Vạn Lăng Phong chuyển chủ đề: “Chủ nhân, tôi cũng định liên hệ với cậu, đúng lúc cậu lại gọi đến”.

“Chuyện liên quan đến nhà họ Diệp, tôi điều tra đã được một chút”.
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 271: Làn gió thơm thổi tới!



“Tìm! Tiếp tục tìm cho tôi! Không tiếc bất cứ giá nào!”, Diệp Bắc Minh hạ lệnh.

“Rõ!”

Vạn Lăng Phong trả lời.

Sau khi cúp máy, Tô Mạc Già ở bên cạnh thản nhiên cười nói: “Tiểu sư bá, anh muốn tìm gì vậy?”

“Nói cho tôi biết, tôi có thể giúp anh tìm”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần”.

Tô Mạc Già tò mò đánh giá Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư bá, những gì anh trải qua thật thần kỳ”.

“Anh đối xử quá tốt với người anh em của mình”.

Tô Mạc Già chớp mắt, mặt đầy tò mò.

Cô ta muốn biết Diệp Bắc Minh rốt cuộc có bí mật gì?

Có thể khiến vị sư phụ Long Đô hạ lệnh như vậy, không tiếc bất cứ giá nào phải đảm bảo an toàn cho Diệp Bắc Minh.

“Tiểu sư bá, anh nói đi, có gì cần tôi làm gì không?”

“Nếu không tôi sẽ không thể nào báo cáo kết quả công việc với sư phụ”.

Tô Mạc Già nũng nịu nói.

Ngồi bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Hai tay ôm cánh tay anh, bắt đầu lắc.

Làn gió thơm thổi tới!

Tô Mạc Già rất đẹp.

Ngực to chân dài, da trắng mỹ miều!

Tuổi của cô ta có lẽ cũng không hơn mình là bao, nhưng lại là đồ đệ của bát sư tỷ.

Tiểu sư bá mình không thể có ý đồ gì với đồ đệ của sư tỷ đúng chứ?

Diệp Bắc Minh có chút nhức đầu, suy nghĩ một lát, nói ra thành phần dược liệu trên đơn thuốc kia.

Tổng cộng có mấy chục loại thuốc, chắc đủ cho Tô Mạc Già bận bịu một hồi.

“Được”.

Tô Mạc Già cầm điện thoại, gửi một đoạn tin nhắn, cho người thu thập những dược liệu này.

“Tiểu sư bá, bây giờ điều tôi lo lắng nhất vẫn là trận quyết đấu trên võ đài ba ngày sau giữa anh và Quân Kiếm Phong”, Tô Mạc Già nghiêm túc nhìn Diệp Bắc Minh: “Quân Kiếm Phong thật sự không phải trò đùa, ông ta rất mạnh, vô cùng mạnh”.

“Yên tâm”.
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 272: Toàn là mở miệng chất vấn!



Tô Mạc Già nhận được một tin nhắn: “Tiểu sư bá, dược liệu anh vừa nói, tôi đã cho người tìm kiếm trong toàn bộ Trung Hải rồi”.

“Gần như đã gom đủ! Chỉ thiếu ba loại dược liệu là cỏ Bạch Hạc, sâm Thủ Dương, lá Hoàng Kim!”

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”

Tô Mạc Già tự tin cười nói: “Đương nhiên, nhà họ Tô tôi có thân phận gì chứ?”

“Ba loại dược liệu cỏ Bạch Hạc, sâm Thủ Dương, lá Hoàng Kim vốn rất trân quý, vô cùng hiếm có”.

“Bị một nhân vật thần bí mua hết”.

Ting ting!

Điện thoại di động lại một lần nữa vang lên.

Tô Mạc Già nhìn thấy một cái tên, liền nói cho Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư bá, tra ra được người này”.

“Cô ta tên là Ngụy Yên Nhiên, người của nhà họ Ngụy ở Long Đô, nắm trong tay một xí nghiệp dược phẩm”.

“Dược phẩm Thiên Hương, chủ yếu là mỹ phẩm và sản phẩm bảo vệ sức khỏe”.

Lúc này Diệp Bắc Minh mới nhớ đến Ngụy Yên Nhiên.

Trong buổi họp báo, anh bỏ lại Ngụy Yên Nhiên, một mình đi giải cứu Hầu Tử.

Bây giờ không biết tình hình Ngụy Yên Nhiên thế nào rồi!

...

Trụ sở chính công ty dược phẩm Thiên Hương tại Trung Hải.

Ngụy Yên Nhiên ngồi ở vị trí chủ tịch, một đám cổ đông mặt đen sì dọa người.

Ngụy Tử Khanh ngồi ở vị trí phó tổng, vẻ mặt cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Một cổ đông lạnh lùng mở miệng: “Chủ tịch, chuyện hôm nay, cô không cho mọi người một lời giải thích sao?”

“Đan Dưỡng Nhan?”

“Có thể khiến phụ nữ khôi phục dung mạo tuổi hai mươi?”

“Chủ tịch, sao cô dám nói chuyện này?”

“Còn để một cậu thanh niên chưa từng gặp qua tuyên truyền, cậu ta là người của giới làm đẹp chúng ta?”

“Từ sáng đến giờ, cổ phiếu của dược phẩm Thiên Hương chúng ta sụt giảm mạnh 10%! Bây giờ đã đình chỉ nhãn hiệu rồi!”

“Bây giờ bên ngoài đang sôi sùng sục, các loại tin tức giăng khắp trời! Tất cả mọi người đều đang bán tháo cổ phiếu của tập đoàn Thiên Hương”.

Đám cổ đông mặt đầy giận dữ.

Toàn là mở miệng chất vấn!
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 273: Cảm xúc phức tạp không rõ.



Một lão cổ đông mở miệng: “Tôi phát động bỏ phiếu bãi nhiệm Ngụy Yên Nhiên khỏi vị trí chủ tịch, đuổi khỏi dược phẩm Thiên Hương, coi như lời cảnh cáo!”

“Đồng thời cho Ngụy Tử Khanh lên chức, đảm nhiệm chức chủ tịch mới của dược phẩm Thiên Hương!”

“Đồng ý!”

“Đồng ý!”

“Tôi cũng đồng ý!”

Các lãnh đạo cấp cao của dược phẩm Thiên Hương rối rít giơ tay biểu quyết.

Đối mặt với đám người từng bước ép đến, Ngụy Yên Nhiên lạnh lùng nói: “Mọi người gấp cái gì? Sáng hôm nay mới là buổi họp báo!”

“Mục đích là để tuyên truyền hiệu quả của đan Dưỡng Nhan!”

“Ba ngày sau mới là thời gian ra mắt sản phẩm với công chúng”.

“Ba ngày sau, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời”.

“Hôm nay các người đã muốn đuổi tôi khỏi vị trí này rồi, tuyệt đối không thể nào!”

Sau khi để lại những lời này, Ngụy Yên Nhiên đi ra khỏi phòng họp.

Không cho người khác có cơ hội nói chuyện.

Ngụy Tử Khanh nhìn bóng lưng cô ta rời đi, cười lạnh một tiếng: “Tôi chờ cô ba ngày!”

“Cô chỉ có một ít số liệu thí nghiệm, tôi không tin trong ba ngày”.

“Cô có thể làm ra được đan Dưỡng Nhan!”

...

Ngụy Yên Nhiên quay về văn phòng chủ tịch.

Đá rơi giày cao gót.

Cả người mệt lả nằm trên ghế sofa.

Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Một lát sau, trong đầu cô ta hiện lên bóng dáng một người đàn ông.

Khiến tâm tình cô ta không ổn định.

Vừa sùng bái.

Lại oán hận.

Cảm xúc phức tạp không rõ.

Ngụy Yên Nhiên bất đắc dĩ cười khổ: “Diệp Bắc Minh, anh hại tôi thảm rồi”.

“Chủ tịch Ngụy, có người cầu kiến!”

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọn nói của thư ký.

“Không gặp, tôi không muốn gặp ai cả”, Ngụy Yên Nhiên rất phiền não.
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 274: Vẫn có chút không dám tin!



“Mau, mau bảo anh ta đến gặp tôi!”

“Không đúng, tôi đích thân đi đón anh ta!”

Diệp Bắc Minh ở đại sảnh dược phẩm Thiên Hương đợi một lúc.

Ngụy Yên Nhiên nhanh chóng xuất hiện, đưa anh vào phòng làm việc.

Diệp Bắc Minh vừa ngồi xuống, bên cạnh đã đặt một bọc vải lớn.

Bên trong tỏa ra mùi thuốc bắc.

Ngụy Yên Nhiên không chờ được liền hỏi: “Diệp Bắc Minh, đan Dưỡng Đan thật sự hữu dụng sao?”

“Đương nhiên hữu dụng, tôi đến đây chính là để nói chuyện này với cô”, Diệp Bắc Minh đáp.

“Sáng nay vì đi vội quá, không nói rõ với cô, chắc hẳn khiến công ty cô khó xử rồi”.

“Coi như là lỗi của tôi, xin lỗi”.

Cái gì?

Người này lại nói xin lỗi.

Ngụy Yên Nhiên có chút sửng sốt.

Theo hiểu biết của cô ta, Diệp Bắc Minh thân phận lai lịch hùng mạnh, chắc hẳn là loại người không coi ai ra gì, trời sinh ngạo mạn.

Anh lại nói xin lỗi!

Phản ứng đầu tiên của Ngụy Yên Nhiên là lắc đầu: “Không sao, không sao”.

“Cũng do tôi không làm rõ ràng, công hiệu của đan Dưỡng Nhan thật sự mạnh mẽ như vậy?”

“Có thể khiến phụ nữ khôi phục dung mạo tuổi hai mươi?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Dược liệu chắc chắn ổn”.

“Nhưng e rằng phòng thí nghiệm cuả cô tạm thời không thể làm ra thứ đồ này”.

“Bởi vì đan Dưỡng Nhan không phải thuốc mỡ thông thường, mà là đan dược”.

Xoẹt!

Ngụy Yên Nhiên không ngồi nổi nữa, trong nháy mắt đứng dậy.

Mắt đẹp trợn tròn!

Miệng há lớn!

Mặt đầy khiếp sợ: “Anh… anh nói gì?”

“Đan Dương Nhan là đan dược?”

“Anh chắc chứ… ực, ực…”

Ngụy Yên Nhiên nuốt mấy ngụm nước miếng: “… Nó là đan dược?”

Diệp Bắc Minh có chút kỳ quái: “Dù là đan dược, cô làm gì mà phản ứng lớn thế?”

“Ôi trời ơi”, Ngụy Yên Nhiên biết lần này mình nhặt được bảo vật rồi.

Cô ta kích động đến mức ngực phập phồng, miệng thở hổn hển, kích động nói: “Diệp Bắc Minh, anh biết đan dược có ý là gì không?”

“Loại này trình độ trân quý, quả đúng nghịch thiên!”

“Cho dù là đan dược giá trị thấp nhất cũng khó mà mua được!”

Cô ta mất một lúc lâu mới hồi phục tâm trạng.

Vẫn có chút không dám tin!

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Tôi mượn phòng thí nghiệm của cô dùng chút, nhiều nhất là ba ngày, tôi luyện ra đan Dưỡng Nhan cho cô”.

...

Mười lăm phút sau.

Ngụy Yên Nhiên vào bên trong phòng thí nghiệm của dược phẩm Thiên Hương.

“Bắt đầu từ bây giờ, mọi người dừng tất cả mọi công việc, lập tức rời khỏi phòng thí nghiệm”.

“Trong ba ngày cấm vào trong”, Ngụy Yên Nhiên hạ lệnh.
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 275: “Thật sự thành công?”



Mọi người không biết làm sao, chỉ đành lui ra ngoài.

Ngụy Yên Nhiên cho người chuyển đống dược liệu vào phòng thí nghiệm.

Sau đó ngắt toàn bộ camera trong phòng thí nghiệm mang đi.

Đóng cửa lại!

Bây giờ phòng thí nghiệm chỉ còn lại một mình Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh không khách khí, lấy ra số lượng lớn dược liệu từ trong bao mang theo.

Đặt đỉnh Thanh Mộc trước mặt!

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Tên nhãi, cậu muốn bắt đầu luyện đan sao?”

“Cậu chỉ có ba ngày, e là cơ hội không lớn”.

“Theo những người tôi đã từng ràng buộc, luyện chế một lò đan dược mới nhanh nhất cũng phải bảy ngày”.

Diệp Bắc Minh cười đầy tự tin: “Ba ngày là đủ rồi”.

Anh lập tức sắp xếp lại tất cả dược liệu.

Chuẩn bị luyện chế đan Ngưng Khí.

Đơn thuốc đan Ngưng Khí và đỉnh Thanh Mộc là lấy được cùng lúc.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã từng nghiên cứu qua, thứ đồ này thích hợp cho võ giả dùng.

Vừa hay có thể khiến anh tiến vào cảnh giới Võ Vương!

Đốt lửa!

Đỡ đỉnh!

Ném tất cả dược liệu đã chuẩn bị vào trong đỉnh Thanh Mộc.

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh vô cùng thành thục, làm mọi thứ đâu ra đấy.

Anh ngồi xếp bằng.

Lại khống chế sức lửa một cách thuần thục!

Sau hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, trong đỉnh Thanh Mộc truyền đến mùi thuốc!

“Thành công rồi”.

Diệp Bắc Minh cười khẽ, mở nắp đỉnh Thanh Mộc.

Một thứ bùn đỏ dính vào đáy đỉnh!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có hơi giật mình: “Không thể nào?”

“Thật sự thành công?”

Diệp Bắc Minh ra tay: “Nói nhảm”.

Nặn toàn bộ bùn đan bên trong đỉnh Thanh Mộc thành viên thuốc nhỏ.
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 276: Gia tăng sức mạnh và tốc độ!



Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất ngờ: “Tên nhóc cậu đúng là yêu nghiệt, trước kia cậu từng học qua luyện đan?”

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Học qua rồi, nhưng loại đan Ngưng Khí dùng để đề thăng thực lực võ đạo này tôi lần đầu tiên luyện”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu quá b**n th** rồi, chẳng lẽ là bản lĩnh trời sinh, hay đúng dịp?”

Bình thường người mới học luyện đan.

Không thể nào thành công luyện được loại đan Ngưng Khí này!

Dù là đan sư chuyên nghiệp, chí ít cũng phải thất bại hơn trăm lần mới có thể thành công một lần.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao đan dược đắt giá!

“Thêm lò nữa!”

Diệp Bắc Minh không dừng lại.

Tiếp tục đốt lửa!

Hai tiếng sau lại thành công!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hoàn toàn kinh ngạc: “Không thể nào? Cậu thật sự là yêu nghiệt?”

Một lần thành công có thể là trùng hợp.

Lần thứ hai vẫn thành công thì quá b**n th** rồi.

“Tiếp tục!”

Diệp Bắc Minh luyện chế lò luyện đan Ngưng Khí thứ ba.

Vẫn thành công!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng hồi lâu mới nói: “Nhóc con, cậu rất nghịch thiên!”

“Bây giờ tôi có chút mong đợi rồi đấy, nếu cậu tiến vào tầng thứ nhất tháp Càn Khôn Trấn Ngục, lấy được phương thuốc và công pháp bên trong, vậy thì sẽ xảy ra biến chất gì?”

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Vậy thì chờ tôi tiến vào cảnh giới Võ Vương, mở tầng thứ nhất ra xem”.

Anh không chút chậm trễ, lấy ra một viên đan Ngưng Khí, nuốt xuống.

Trong đan điền trào dâng một luồng nội lực!

Như dòng suối nhỏ.

Gia tăng sức mạnh và tốc độ!

Diệp Bắc Minh lại nuốt nốt chín viên đan Ngưng Khí.
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 277: Mỏng như tấm màn.



Lúc này dừng lại.

“Tiếp tục!!!”

Diệp Bắc Minh đỏ mắt.

Liều mạng giống như lúc tập võ ở núi Côn Luân!

Chính vì tính cách liều mạng này, anh mới ở núi Côn Luân có năm năm đã học xong quay về.

Tiếp theo một hơi nuốt trọn hai mươi viên đan Ngưng Khí!

Cơ thể Diệp Bắc Minh giống như sắp nổ tung vậy.

Xương cốt trong cơ thể cũng đùng đùng vang dội.

Cuối cùng, Diệp Bắc Minh hét lớn, đánh ra một quyền!

Ầm!

Bức tường bê tông dày 50 cm trong phòng thí nghiệm bị anh đánh vào, tạo thành một lỗ thủng đường kính một mét.

Các thanh thép bên trong dày tới 5 cm!

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hình như tôi thành công lên cảnh giới Võ Vương rồi?”, Diệp Bắc Minh cười nói.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chỉ có hai chữ: “b**n th**!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: “Bây giờ tôi có thể mở được tầng thứ nhất tháp Càn Khôn Trấn Ngục rồi chứ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Được, cậu đã tiến vào cảnh giới Võ Vương”.

“Có tư cách mở tầng thứ nhất rồi!”

Vù!

Diệp Bắc Minh cảm giác cảnh sắc trước mắt biến ảo, anh lại xuất hiện trong một không gian hỗn độn mơ hồ.

Một bảo tháp toàn thân trắng như tuyết, phía trên điêu khắc rồng phượng xuất hiện trước mắt.

“Đến cửa lớn tầng một, chìa tay ấn lên đó là có thể mở”.

“Được!”

Diệp Bắc Minh sải bước đi đến cửa lớn tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Chìa tay ấn lên cửa lớn!

Một tiếng ‘ùng ùng’ vang lên.

Cửa tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở ra.

Tầng một tháp Càn Khôn Trấn Ngục cực lớn, ước chừng hơn một ngàn mét vuông.

Ba bậc thang nhô ra, xuất hiện ngay trước mắt.

Diệp Bắc Minh đến gần bậc đầu tiên, là một bộ quần áo mỏng như cánh ve.

Nó gần như trong suốt, hiện lên màu vàng!
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 278: Cái gì cần có đều có!



Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không vui nói: “Nhóc con, cậu đúng là không biết nhìn hàng”.

“Đây là giáp kim ty tằm, là loại sợi tơ vàng đắt đỏ do thiên tằm nhả ra”.

“Thứ đồ này lấy nhu thắng cương, nhìn không khác quần áo bình thường là bao”.

“Nhưng mặc lên người có thể giải trừ 90% sức mạnh”.

Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Lợi hại vậy sao?”

“Mặc món đồ này trên người, Võ Vương đánh tôi một quyền, tôi cũng có thể chịu được?”

“Gần như là vậy”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu.

Diệp Bắc Minh không chút khách khí.

Lập tức mặc giáp kim ty tằm vào.

Một luồng cảm giác lạnh băng truyền tới.

Gần như khiến người ta cảm nhận được sức nặng!

Mặc vào người cũng không có vấn đề gì.

Điểm thiếu sót duy nhất chính là chỉ có thể bảo vệ được thân người.

Hai tay và hai chân không trong phạm vi bảo vệ.

Nghĩ một chút cũng đúng thôi, nếu cả tay chân cũng có thể bảo vệ, há chẳng phải vô địch?

Đi đến bậc thứ hai.

Là một quyển sách!

Sách da phủ vàng, không biết làm bằng vật liệu gì.

Diệp Bắc Minh mở ra xem, bên trong có hơn mười ngàn phương thuốc.

Công hiệu của mỗi phương thuốc cũng khiến người ta khiếp sợ!

Chữa bệnh, trị thương, đề thăng thực lực võ đạo, thẩm mỹ, cải lão hoàn đồng…

Cái gì cần có đều có!

Quả đúng là bách khoa toàn thư về phương thuốc.

“Những phương thuốc này là thật hay giả?”, Diệp Bắc Minh ngây người, dù là ở bên trong núi Côn Luân cũng không có nhiều phương thuốc như vậy.

Nếu những thứ này là thật, vậy thì quá nghịch thiên!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt trả lời: “Đương nhiên là thật, những thứ này đều là chủ nhân qua các triều đại tháp Càn Khôn Trấn Ngục trói buộc ghi chép”.

“Nếu như phát hiện ra phương thuốc mới, cậu có thể ghi chép vào trong đó”.

Diệp Bắc Minh bất ngờ.
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 279: Ít phải 150 cân!



Diệp Bắc Minh lật xem những phương thuốc này, cẩn thận nghiên cứu.

Chỉ có một số ít dược liệu có thể tìm thấy ở địa cầu.

Phần lớn những dược liệu khác anh chưa từng nghe nói qua.

Xem ra đành về sau hẵng nói!

Đi đến bậc thứ ba.

Lại là một món vũ khí!

Một thanh kiếm!

Hơn nữa, con mẹ nó là kiếm gãy!

“Mẹ kiếp!”

Diệp Bắc Minh không nhịn được chửi tục: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là xem thường tôi sao?”

“Tặng binh khí thì cứ tặng, sao lại tặng một thanh kiếm gãy?”

“Ông có ý gì?”

Một thanh kiếm bình thường dài chừng ba thước.

Thanh kiếm trước mắt này chỉ còn hai thước.

Chiều rộng ba ngón tay.

Dáng vẻ cổ xưa, giống con rồng gãy!

Phần trước đã bị gãy, biến mất không có ở đây.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh: “Hừ! Cậu đừng coi thường thanh kiếm này”.

“Với thực lực hiện giờ của cậu, dùng nó đủ để giết được Võ Vương trong nháy mắt rồi”.

“Mạnh vậy à?”

Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Tôi vừa mới tiến vào cảnh giới Võ Vương, có thể dùng thành kiếm này giết Võ Vương trong nháy mắt?”

“Cậu thử chút là biết ngay”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thần bí.

Diệp Bắc Minh tiến lên cầm thanh kiếm gãy này.

Rất nặng, vô cùng nặng.

Ít phải 150 cân!

Một thanh kiếm dài hai thước, vậy mà nặng 150 cân, quả thật khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.

Diệp Bắc Minh là Võ Vương, cầm thanh kiếm lên cũng không thành vấn đề.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu thử dùng nó chém một nhát đi”.

Diệp Bắc Minh hơi lo lắng: “Sẽ không làm tháp Càn Khôn Trấn Ngục bị thương chứ?”
 
Back
Top