- Chủ đề Tác giả
- #26
[Đm] Sau Khi Mỹ Nhân Bị Lưu Luyến Si Mê Trở Về
Chương 24: Nhân ngư bờ biển (24)
Chương 24: Nhân ngư bờ biển (24)
Khoé mắt Sở Mộ đỏ ửng, đôi mắt ầng ậng nước đầy sợ hãi, cậu rúc vào trong chăn, kinh hãi nhìn Tần Trầm trên màn hình trước mặt.Điên rồi.Điên thật rồi.Tần Trầm hận Lâm Tụng Hàn thấu xương, chỉ cần Sở Mộ nhắc đến cái tên này là hắn sẽ phát điên lên vì ghen ghét.
Lần này hắn lại chứng kiến Lâm Tụng Hàn ôm cậu, cậu không dám tưởng tượng Tần Trầm sẽ điên đến mức nào.Sở Mộ cúi đầu, vô số khả năng đáng sợ thoáng qua trong lòng.Chẳng lẽ Tần Trầm thật sự muốn ch!ch chết cậu sao?Sở Mộ mím môi đỏ rồi cắn nhẹ môi dưới, như một chú mèo con yếu ớt bị dọa đến ngây ngẩn không dám phát ra tiếng."
Đừng sợ, chỉ cần chĩa súng vào trán gã..."
Tần Trầm quay lại bàn rồi ngồi xuống, nhìn chăm chú vào người yêu trước mặt mà mình hằng nhung nhớ, nói khẽ: "Sau đó, bóp cò là được."
Tần Trầm vươn tay, dịu dàng vuốt ve Sở Mộ trên màn hình giữa không trung, trong mắt hắn tràn đầy sự yêu thương và chiếm hữu đáng sợ.Bàn tay hắn to lớn, cánh tay dài rộng, hắn mặc một cái áo khoác đen thuận tiện cho việc di chuyển, phía sau lưng là một khoảng tối đen bí ẩn.
"Nơi này là địa bàn của Lâm Tụng Hàn."
Sở Mộ sợ hãi ngẩng đầu, căng thẳng đến mức nói chuyện cũng không trôi chảy: "Cho...
Cho dù anh có đuổi tới, cũng chưa chắc đã lên được tàu."
Tần Trầm cúi đầu cười, nét cười không vương đến đáy mắt, lạnh lùng nói: "Bây giờ em đang nói thay cho Lâm Tụng Hàn sao?
Xem ra em vẫn rất quan tâm đến gã, anh đau lòng thật đó, Mộ Mộ."
"Tôi không có nói thay cho ai cả."
Sở Mộ buộc mình phải giữ bình tĩnh, nói nhỏ: "Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi, vùng biển quốc tế lớn như vậy, coi như anh đuổi tới thì sao, anh còn có thể cướp tàu à?"
Huống hồ Lâm Tụng Hàn là nhân vật chính của thế giới này.
Gã có hào quang nhân vật chính bảo vệ.Tần Trầm chưa chắc đã là đối thủ của Lâm Tụng Hàn.
Mặc dù Sở Mộ cảm thấy Lâm Tụng Hàn chết cũng không có gì đáng tiếc.
"Mộ Mộ, em vẫn ngây thơ như trước."
Ngón tay Tần Trầm gõ nhẹ lên mặt bàn: "Em có biết trên vùng biển quốc tế, cái gì xuất hiện nhiều nhất không?"
Trong lòng Sở Mộ có dự cảm không tốt, cậu cảnh giác hỏi: "Cái gì?"
Tần Trầm nhếch môi mỏng, từ tốn nói: "Đương nhiên là tàu cướp biển, nhân ngư của anh."
Sở Mộ chớp chớp mắt, cậu còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên cảm thấy xung quanh mình chấn động kịch liệt."
Rầm!!"
Bên ngoài tàu vang lên một tiếng nổ lớn, thân tàu bắt đầu rung lắc dữ dội.
Toàn thân Sở Mộ nghiêng ngả, cậu giật mình, hai tay nắm chặt lan can cạnh giường.Cậu mở to mắt, vừa hoang mang vừa hoảng hốt liếc nhìn những mảnh kính vỡ trong phòng.Trời ơi.Ngay sau đó, tiếng chuông báo động trên tàu vang lên, âm thanh chói tai và ầm ĩ khiến người ta không khỏi hoảng sợ.
Trong lúc hỗn loạn, nhân viên ngoài cửa hô lên: "Tình huống khẩn cấp, có con tàu đã đâm vào boong tàu của chúng ta, có thể chúng ta đã gặp phải cướp biển rồi!"
Một lần nữa, Sở Mộ nhận ra Tần Trầm là người đáng sợ như thế nào.
Tần Trầm giỏi ngụy trang, máu lạnh cực đoan, luôn âm thầm lên kế hoạch mọi thứ thật hoàn hảo, khiến Sở Mộ như một con mồi bị đánh dấu mãi mãi không thể trốn thoát, trở thành chim trong lồng mà hắn nhất định phải có.
Hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.Hắn dịu giọng nói với Sở Mộ: "Anh sẽ đến trong vòng 1 giờ 45 phút nữa.
Trong lúc này, để tránh em lại anh anh em em với Lâm Tụng Hàn, anh đành để Mộ Mộ chịu thiệt thòi vậy, trước hết em hãy lên tàu cướp biển nghỉ ngơi một lát đi."
Sở Mộ kinh ngạc đứng phắt dậy: "Anh lại còn có cả tàu cướp biển!"
Chưa tới ba năm.Chuỗi công nghiệp hàng hải của Tần Trầm đã mở rộng đến mức này rồi sao?!"
Tôi không đi!"
Sở Mộ tức giận, lại ném cái gối: "Anh từ bỏ cái ý nghĩ đó đi."
Bảo cậu, một nhân ngư, lên tàu cướp biển à.Đừng có mơ!Cậu trừng mắt, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận, vài lọn tóc bên má hơi rối, đôi môi đỏ thắm hé mở, nom cực kỳ đáng yêu.Tần Trầm cầm máy ảnh, trong mắt ánh lên nét cười dịu dàng, hướng về phía Sở Mộ trên màn hình rồi liên tục ấn nút chụp mười mấy lần.
Sở Mộ bị ánh sáng trắng loé lên liên tục làm chói mắt, cậu giơ tay che lại, nheo mắt nói: "Anh làm gì vậy?"
Tần Trầm cúi đầu xem ảnh gốc, mỉm cười hài lòng rồi in ra mười mấy tấm ảnh chụp giống hệt nhau như một kẻ cuồng si.Hắn phải ghi lại mọi khoảnh khắc của Sở Mộ."
Được rồi, người trên tàu sẽ không làm em bị thương."
Tần Trầm nhìn cậu chăm chú, dặn dò: "Em chỉ cần ngoan ngoãn lên tàu là được, lát nữa gặp, bé cưng."
Dứt lời, màn hình màu lam trước mặt cậu lập tức biến mất.Thật sự đủ rồi.Sở Mộ cắn răng, cậu nhặt cái gối của mình lên rồi đặt trở lại đầu giường, ngồi ở mép giường hít sâu một hơi.Cậu nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi với Lâm Tụng Hàn.
Lâm Tụng Hàn ích kỷ như vậy.Gã luôn muốn lấp bờ biển Alice, chắc chắn không chỉ đơn giản là muốn cứu những nạn nhân vô tội bị nguyền rủa, hiển nhiên điều này có liên quan đến lợi ích của chính gã.Chắc chắn Lâm Tụng Hàn có bí mật gì đó không thể cho ai biết.【121 rất đồng ý với suy đoán của ngài.】【Ký chủ, chúng ta hãy nhân lúc hỗn loạn đi tìm manh mối đi~】Duyệt!Sở Mộ gật gật đầu, cậu đứng dậy, nhanh chóng mua một thẻ tàng hình rồi đẩy nhẹ cửa phòng ra.Các nhân viên bên ngoài hành lang đang rơi vào tình trạng hỗn loạn, bóng người lộn xộn, chạy đi chạy lại mặc đồ bảo hộ, trong cơn hoảng loạn, họ vội vàng kích hoạt chức năng bảo vệ và phòng thủ của khoang tàu.Sở Mộ đi sát vách tường trên hành lang, tránh khỏi dòng người nhốn nháo và tiến đến tầng cao nhất của con tàu.Tô Thu Ái và Lâm Tụng Hàn đang đứng cạnh cửa sổ trong hành lang, xung quanh họ là một vòng vệ sĩ."
Tụng Hàn, e rằng chúng ta đã phải gặp cướp biển rồi."
Tô Thu Ái cau mày, khuyên nhủ: "Chắc hẳn phía đối diện có vũ khí, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này trước."
Lâm Tụng Hàn lắc đầu, gã cầm ống nhòm nhìn con tàu ở cách đó không xa, trong đêm tối cũng có thể thấy rõ biểu tượng trên tàu cướp biển.
"Đó là tàu của Tần Trầm."
Vẻ mặt Lâm Tụng Hàn bình tĩnh, gã trầm ngâm một hồi rồi nói: "Đoán chừng là đến tìm Sở Mộ."
"Nếu Tần Trầm trông thấy anh, chắc chắn sẽ làm anh bị thương!"
Tô Thu Ái cực kỳ lo lắng, kích động nói: "Tụng Hàn, anh ở đây sẽ rất nguy hiểm, nghe em, chúng ta rút lui trước đi."
"Trong mắt em, anh còn không bằng Tần Trầm sao?"
Lâm Tụng Hàn nhíu mày, nghiêng đầu nói với ả: "Sao anh có thể sợ hắn?"
Tô Thu Ái vẫn mang vẻ mặt lo lắng, ả nắm lấy cánh tay của Lâm Tụng Hàn: "Em chỉ lo cho anh..."
Lâm Tụng Hàn nói: " Tần Trầm ấy à, chỉ có tiền tài và quyền lực, là người có thù tất báo, máu lạnh, dễ nổi giận, nhìn bề ngoài thì mạnh mẽ đến mức không có điểm yếu nào, nhưng thật ra hắn có một nhược điểm trí mạng nhất."
Tô Thu Ái ngẩng đầu: "Là cái gì?"
Một tay Lâm Tụng Hàn vịn lên bệ cửa sổ, sau khi trầm ngâm hồi lâu, gã mới ngước mắt nhìn Tô Thu Ái và nói: "Bây giờ Sở Mộ đang ở đâu?"
"Chắc là đang trong phòng nghỉ, anh yên tâm, em luôn cho người giám sát cậu ta."
Tô Thu Ái chợt hiểu ra, giọng run run: "Chẳng lẽ anh muốn dùng Sở Mộ để uy hiếp Tần Trầm?
Anh làm vậy sẽ chỉ chọc giận Tần Trầm thêm thôi..."
"Chỉ có cách này mới khả thi."
Lâm Tụng Hàn ngắt lời ả: "Nếu không phải đang trong tình huống nguy cấp, chắc chắn anh sẽ không dùng cách này!"
Tô Thu Ái cau mày: "Nhưng mà..."
"Được rồi, Thu Ái.
Tần Trầm quan tâm Sở Mộ như vậy, hiện tại không phải là cơ hội tốt để thương lượng với Tần Trầm sao?"
Lâm Tụng Hàn quay người, nắm tay Tô Thu Ái: "Chúng ta làm thế là vì cứu những người vô tội bị nguyền rủa, giúp bọn họ thoát khỏi khổ đau.
Anh tin rằng Sở Mộ sẽ hiểu cho chúng ta."
Lâm Tụng Hàn không chỉ tẩy não Tô Thu Ái, mà còn tự biến mình thành một vị Chúa cứu thế chính nghĩa.
Sở Mộ ngồi xổm trong góc tối hành lang, trợn trắng mắt.
Có lẽ đề nghị của Tần Trầm là đúng.
Bây giờ cậu đột nhiên muốn trải nghiệm cảm giác bắn thủng đầu nhân vật chính.
Sở Mộ dùng ý thức hỏi hệ thống 121: "Nếu nhân vật chính của thế giới này chết thì sẽ thế nào?"【Có thể sẽ dẫn đến việc thế giới hoàn toàn biến mất đó bé ơi.】【Bởi vì thế giới này được dựng nên vì nhân vật chính, nếu nhân vật chính chết, vậy thì sự tồn tại của thế giới này sẽ mất đi ý nghĩa.】Sở Mộ không hiểu.Tại sao sự tồn tại của thế giới cần phải có cái gọi là ý nghĩa?Mỗi người trên thế giới này đều vừa mở mắt ra thì trời sáng, nhắm mắt lại thì trời tối, rõ ràng tất cả đều đang sống theo góc nhìn của nhân vật chính.
Dựa vào đâu mà thế giới buộc phải xoay quanh một mình Lâm Tụng Hàn?Thật vô lý.Đây là một thế giới đầy bug."
Bảo bọn họ giữ vững, trước khi gặp Tần Trầm, không được để cho đám cướp biển kia lên tàu."
Lâm Tụng Hàn quay người nói với Tô Thu Ái: "Thu Ái, em đi gọi Sở Mộ đến đây trước."
"Được, em đi ngay."
Tô Thu Ái gật đầu nghe theo, vội vàng rời đi trên đôi giày cao gót.Sau khi Tô Thu Ái rời đi, Sở Mộ thấy Lâm Tụng Hàn bước nhanh qua hành lang rồi tới một căn phòng bí mật đóng kín.
Gã đặt tay lên khu vực mở khoá, lúc cánh cửa lớn mở ra, Sở Mộ lặng lẽ theo Lâm Tụng Hàn đi vào.
Trong phòng bí mật sáng trưng, nồng nặc mùi hăng hắc của formalin, trông nơi này giống như một phòng triển lãm sinh vật hơn.Có rất nhiều mẫu vật của sinh vật biến dị được trưng bày trong bình thuỷ tinh trong suốt, thân thể xấu xí, quái dị và vặn vẹo, trên mỗi mẫu đều được đánh dấu tuần tự bằng một chuỗi số có quy luật.210x0605, 210x0606, 210x0607......Hình như là ngày tháng.
Thời điểm được đánh dấu đều là hơn mười năm trước.
Sở Mộ theo Lâm Tụng Hàn đi sâu vào trong phòng, cậu thấy Lâm Tụng Hàn vén tấm rèm của phòng trong ra, để lộ bức chân dung treo trên tường.
Trên tường có treo hàng chục bức chân dung, trong ảnh là một người phụ nữ trẻ mặc áo blouse trắng, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt phượng cong cong, nét cười dịu dàng.
Sở Mộ nhìn chăm chú hồi lâu, người phụ nữ trong bức chân dung không giống Tô Thu Ái, mà ngược lại giống Lâm Tụng Hàn vài phần.
"Con vẫn luôn nỗ lực để giải trừ lời nguyền."
Lâm Tụng Hàn nhìn chằm chằm bức chân dung trên tường, như thể đang dốc bầu tâm sự cùng người phụ nữ trong tranh: "Đã có rất nhiều người chết vì lời nguyền, con không thể để những nỗ lực của người bị thất bại trong gang tấc, có lẽ người cảm thấy con làm vậy là sai, nhưng con nhất định phải làm như thế, mẹ à."
Sở Mộ vểnh tai nhỏ lên, âm thầm ghi lại những thông tin mà Lâm Tụng Hàn để lộ.
"Con sẽ chấm dứt lời nguyền, sẽ không ai biết về những người biến dị trên biển."
Ánh mắt Lâm Tụng Hàn dịu dàng, gã giơ tay chạm vào người phụ nữ trong bức chân dung, rồi chậm rãi nói: "Và người vẫn luôn là nhà khoa học được người đời tôn kính."【Đinh!】【Chúc mừng ngài, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ chính đạt 50.2%.】"?"
Sở Mộ lập tức nắm được điểm kích hoạt vừa rồi.
Lời nguyền đại dương có liên quan gì đến việc mẹ Lâm Tụng Hàn là một nhà khoa học?Cậu nhanh chóng dùng ý thức mở máy tính trong không gian hệ thống, mở trình duyệt và nhập từ khoá vào thanh tìm kiếm: Mẹ của Lâm Tụng Hàn...Thông tin tìm kiếm không có.
Cậu xoá từ khoá đã nhập, chỉnh sửa lại rồi nhập: năm 21x0, nữ nhà khoa học, ô nhiễm đại dương...Cậu lướt xuống trang tìm kiếm, thấy một bản tin được đăng tải bởi Mạng Tin Tức nằm ở cuối trang:【Có nguồn tin cho rằng, nữ nhà khoa học Kiều Ngữ Tiệp bị nghi ngờ là đã gây ra sự lây lan của virus sinh vật trong quá trình nghiên cứu sinh vật, Văn phòng Nghiên cứu Liên hợp đã che giấu và thả nhiều sinh vật chứa virus ô nhiễm xuống đại dương!】"!"
Sở Mộ lại vội vàng tìm kiếm ít thông tin về Kiều Ngữ Tiệp, bỗng nhiên ảnh chụp và thông tin cá nhân của bà xuất hiện trên trang tìm kiếm.【Kiều Ngữ Tiệp, sinh năm 21xx, năm 33 tuổi chết đuối trên biển.
Là một nhà khoa học, nhà sinh vật học nổi tiếng, phó giám đốc của Sở Nghiên cứu Sinh vật XX, từng công bố mười một bài luận văn nghiên cứu khoa học...】Trước đây, Sở Mộ từng nghe Lâm Tụng Hàn tình cờ nhắc tới việc mẹ gã chết ở biển Alice.Giờ đây, cuối cùng thì Sở Mộ cũng hiểu được vì sao Lâm Tụng Hàn lại muốn lấp biển đến thế.Một mặt, Lâm Tụng Hàn căm hận vùng biển kia vì đã khiến cho mẹ gã chết đuối, mặt khác, gã muốn giúp mẹ che giấu những sai lầm mà bà đã gây ra trong quá trình thí nghiệm, để mẹ trở thành một nhà khoa học vĩ đại luôn được thế hệ sau tôn kính.
Không hổ là kẻ ích kỷ đạo đức giả.
Lâm Tụng Hàn nhẹ nhàng kéo rèm lại, vừa quay người thì nghe thấy giọng nói gấp gáp của Tô Thu Ái vọng vào từ ngoài cửa."
Tụng Hàn, Tụng Hàn!
Không xong rồi, hình như Sở Mộ đã biến mất."
Lâm Tụng Hàn nhanh chân đi mở cửa, gã thấy vẻ mặt Tô Thu Ái hoảng hốt, cau mày nói: "Trước hết em đừng có cuống, nói anh nghe đã xảy ra chuyện gì."
"Vừa nãy em đến phòng nghỉ của Sở Mộ xem thử thì phát hiện cậu ta đã biến mất."
Tô Thu Ái thở hổn hển: "Mà người giám sát cậu ta nói, hình như không thấy cậu ta ra khỏi phòng."
"Sở Mộ có thể chết đi sống lại, chắc chắn không phải là người bình thường."
Ánh mắt Lâm Tụng Hàn tối sầm lại: "Đóng kín tất cả các cửa ra vào của con tàu, nhất định Sở Mộ còn đang ở trên tàu."
"Được."
Trong mắt Tô Thu Ái tràn ngập hoang mang: "Nhưng mà... trên boong tàu đã có rất nhiều người chết, e rằng chúng ta sẽ không trụ được lâu nữa."
"Rầm!"
Con tàu lại bị va chạm mạnh, thân tàu bắt đầu nghiêng một cách đáng kể.
"Tần Trầm quan tâm Sở Mộ như vậy, chắn chắn hắn sẽ không để Sở Mộ gặp nguy hiểm."
Vẻ mặt Lâm Tụng Hàn bình tĩnh: "Chỉ cần chúng ta giữ Sở Mộ ở đây, mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn."
"Trước tiên em ở nơi này trông chừng, anh đi tìm Sở Mộ."
Lâm Tụng Hàn nói với Tô Thu Ái."
Được, được..."
Thân tàu bắt đầu lắc lư dữ dội, các nhân viên trên tàu vì bảo vệ Lâm Tụng Hàn mà đã thương vong rất nhiều.Lâm Tụng Hàn vội vàng đi đến phòng nghỉ của Sở Mộ và tìm kiếm, tiếc thay không thấy gì, gã nhìn căn phòng trống không rồi siết chặt nắm tay, các đốt ngón tay trắng bệch, kêu răng rắc.
Lâm Tụng Hàn nhìn một vòng căn phòng yên tĩnh, giọng điệu có chút nôn nóng."
Sở Mộ."
Lâm Tụng Hàn đứng chính giữa phòng, dịu giọng nói: "Tôi biết cậu không giống người thường, chắc chắn cậu đang ở nơi này.
Có thể ra đây nói chuyện nghiêm túc với tôi không?"
Lâm Tụng Hàn nói với thái độ thành khẩn và khiêm nhường: "Cậu là người đặc biệt nhất mà tôi từng gặp, sự giúp đỡ của cậu đã mang lại cho tôi niềm hy vọng và can đảm để sống, cậu có thể giúp tôi lần cuối không?"
Lâm Tụng Hàn nói xong thì khom người với vẻ bất lực, cuối cùng là quỳ xuống đất: "Làm ơn, sau này tôi sẽ báo đáp cậu bằng cả tính mạng mình."
Sở Mộ tàng hình đứng ở góc phòng, cậu có hơi khâm phục tính cách co được duỗi được của Lâm Tụng Hàn.Sở Mộ khoanh tay, vẫn tàng hình và nói: "Tôi có thể giúp anh, nhưng trước đó anh phải nói cho tôi biết, có phải mẹ anh là nguồn gốc của lời nguyền?"
Lâm Tụng Hàn bỗng thẳng lưng, gã nhìn quanh căn phòng trống trải rồi đứng dậy, lập tức phản bác: "Không phải, mẹ tôi vô tội!"
"Nếu không phải thí nghiệm của mẹ anh xảy ra sai sót, lại còn cố tình che giấu sự thật."
Sở Mộ chất vấn: "Thì trên biển sao lại xuất hiện nhiều sinh vật biến dị như vậy?"
"Đó chỉ là một sai lầm!"
Đôi mắt Lâm Tụng Hàn đỏ lên, cái mặt nạ hoà nhã như một vị thánh bắt đầu rạn nứt.Lâm Tụng Hàn vừa nghe đến mẹ mình thì cảm xúc đột nhiên trở nên cực kỳ kích động.
Gã cắn răng, kiên quyết nói: "Không thể chỉ vì một lần sai lầm mà phủ nhận thành tựu nhiều năm của bà ấy như vậy được."
"Thế những người biến dị bị lây nhiễm vì sai lầm của mẹ anh thì sao?"
Sở Mộ vặn lại: "Bọn họ không vô tội à?"
"Tôi đã và đang cố gắng cứu vãn, chỉ cần cậu giúp tôi, giúp tôi lần cuối cùng."
Giọng Lâm Tụng Hàn run run, gã cầu xin: "Sở Mộ, cậu có thể ra đây nói chuyện với tôi không?"
"Được."
Sở Mộ nấp trong góc phòng, nói: "Trước tiên anh phải nói cho tôi, nguyên nhân của lời nguyền là gì."
"Được, bây giờ tôi sẽ cho cậu biết chân tướng."
Lâm Tụng Hàn chán nản ngồi trên giường Sở Mộ.Sở Mộ tức khắc cảm thấy giường mình bị bẩn."
Sau khi thí nghiệm của mẹ tôi xảy ra sai sót, vì quá sợ hãi nên bà đã nhất thời xúc động thả đám sinh vật biến dị mang virus ô nhiễm trở về biển."
Lâm Tụng Hàn cúi đầu và tiếp tục thuật lại: "Nhưng không ai ngờ chỉ chưa tới nửa năm, sinh vật biến dị đã bắt đầu tràn lan trên biển, tin tức tiêu cực về sai sót trong thí nghiệm nhanh chóng lan truyền, mẹ tôi khóc suốt ngày, đêm đến không thể ngủ.
Lúc ấy tôi chưa được mười tuổi, cực kỳ thương xót bà."
Lâm Tụng Hàn chính là như vậy.
Để người khác hy sinh như lẽ đương nhiên, ba hoa chích choè biến kẻ gây hại thành người bị hại.Sở Mộ giục gã nói vào trọng điểm: "Sau đó thì sao, điều này có liên quan gì đến việc anh muốn lấp bờ biển Alice?"
"Bởi vì địa điểm mà mẹ tôi thả sinh vật biến dị xuống chính là bờ biển Alice."
Lâm Tụng Hàn chán nản nói: "Có một đêm, bà ấy tái mét mặt mày, nói rằng đại dương rất tức giận vì sai lầm của bà, bà và con cháu đời sau của bà đều sẽ bị nguyền rủa...
Sáng hôm sau, mẹ tôi đã chết đuối ở vùng bờ biển đó."【Đinh!】【Chúc mừng ngài, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ chính đạt 85.6%.】"Vùng bờ biển đó chính là nguồn gốc của lời nguyền!"
Lâm Tụng Hàn nhìn căn phòng trống rỗng, giọng điệu kích động: "Sở Mộ, nếu lấp vùng biển kia thì lời nguyền sẽ biến mất."
Sở Mộ không cho rằng mọi chuyện lại đơn giản như vậy, có lẽ tất cả chỉ là quan niệm cực đoan của Lâm Tụng Hàn.
"Ầm ầm ầm!"
Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên dồn dập, vẻ mặt của Tô Thu Ái hoảng hốt, ả lo lắng hô: "Tụng Hàn!
Cướp biển đã lên tàu rồi, chúng ta mau đi thôi!"
Lâm Tụng Hàn đứng dậy đi mở cửa, gã đỡ Tô Thu Ái đang cực kỳ hoảng sợ, trong mắt thoáng qua chút u ám: "Đừng cuống, vào đây trước."
Lâm Tụng Hàn kéo Tô Thu Ái vào phòng rồi khoá chặt cửa lại."
Sở Mộ ở trong này."
Lâm Tụng Hàn nhìn quanh phòng, giọng nói chứa đựng sự cố chấp: "Bọn họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ..."
Sở Mộ lập tức nhận ra nguy cơ.
Mặt nạ của Lâm Tụng Hàn rốt cuộc cũng bị xé rách.Lâm Tụng Hàn rút khẩu súng lục từ bên hông ra, rồi giơ súng đi quanh phòng một vòng: "Sở Mộ, tôi không muốn ép buộc cậu, nếu cậu tự ra đây thì tôi sẽ không làm cậu bị thương."
Giá trị tức giận của Sở Mộ tức khắc đạt đến đỉnh điểm.
"Lâm Tụng Hàn, trước đây tôi đã giúp anh nhiều như vậy."
Sở Mộ cảm thấy lòng mình lạnh lẽo, đi vòng ra sau lưng Lâm Tụng Hàn: "Anh báo đáp tôi như thế?"
"Tôi cũng không muốn, là cậu cứ không nghe lời."
Lâm Tụng Hàn gằn giọng, kéo nòng súng.
"Bằng!
Bằng!
Bằng!"
Lâm Tụng Hàn bắn bừa vài phát về phía bức tường.Sở Mộ hít sâu một hơi.
Hiện tại cậu cũng mặc kệ việc thế giới có sụp đổ hay không.Giờ đây cậu chỉ muốn cái tên vong ân bội nghĩa này chết."
Ra đây!"
Đôi mắt Lâm Tụng Hàn đỏ ngầu, vẻ mặt gã có chút dữ tợn: "Những lần trước mày giúp tao, chẳng phải là mày tự nguyện à?
Sao bây giờ cho mày giúp một chuyện cỏn con thôi mà mày cũng không chịu giúp?"
"Nhiều người đều đang giúp tao như vậy!
Bây giờ mày có thể giúp tao thì đó chính là vinh hạnh của mày!"
"Tao sinh ra đã được vây quanh, tao chính là chúa tể!"
"Bằng!
Bằng!"
Lâm Tụng Hàn lại bắn bừa vài phát vào trong phòng.Tô Thu Ái sợ hãi bịt tai lại, núp sau lưng Lâm Tụng Hàn, ả sợ đến mức khoé mắt ửng đỏ: "Tụng Hàn, chúng ta mau đi thôi, có vẻ Tần Trầm sắp tới nơi rồi, Tụng Hàn..."
"Đừng nhắc đến nó trước mặt tao!"
Lâm Tụng Hàn hất Tô Thu Ái ra khiến ả ngã xuống đất: "Tao sợ nó?"
Lâm Tụng Hàn còn chưa nói xong thì đột nhiên bị đánh mạnh vào ót, một cơn chóng mặt và đau đớn dữ dội ập tới.
Gã lập tức ngã sấp xuống đất.
Sở Mộ đứng sau lưng Lâm Tụng Hàn, giơ cây gậy bóng chày lên rồi đập mạnh vào đầu Lâm Tụng Hàn thêm năm, sáu lần nữa.Mặt gã nhanh chóng sưng thành đầu heo, bị Sở Mộ đánh cho máu me be bét."
Đừng!
Đừng đánh anh ấy nữa."
Tô Thu Ái khóc lóc bò qua, bảo vệ đầu Lâm Tụng Hàn.
Lúc này Sở Mộ mới dừng lại, cậu nhặt khẩu súng lục trên mặt đất lên, nhớ lại kỹ thuật mà Tần Trầm đã dạy, nắm chặt khẩu súng lục rồi chĩa thẳng vào trán của Lâm Tụng Hàn. 【A a a bé con, bình tĩnh chút nào!】【Ngài đánh thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối đừng giết gã, dù gì gã cũng là nhân vật chính!】Tay Sở Mộ hơi run, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên cậu cầm súng.
Cậu tức giận nhìn Lâm Tụng Hàn, rồi chuyển họng súng xuống bụng Lâm Tụng Hàn.
"Bằng!"
Sở Mộ bắn rất chuẩn, Lâm Tụng Hàn đau đớn rên rỉ một tiếng, phần bụng nhanh chóng rịn ra máu tươi.Cậu lại bắn một phát về phía Lâm Tụng Hàn.
Tô Thu Ái dùng cả người để che chắn cho Lâm Tụng Hàn, lấy lưng mình ra thay gã hứng phát súng này, máu tươi tràn ra khỏi miệng.
Sở Mộ dừng tay lại, nhìn người phụ nữ trước mặt: "Cô vì hắn, có đáng không?"
"A...
Cậu...
Cậu không hiểu đâu, tôi yêu anh ấy."
Tô Thu Ái nằm sấp trên người Lâm Tụng Hàn, mở miệng một cách khó khăn, giọng ả run rẩy, hai giọt nước mắt lăn dài: "Yêu một người, là sẵn lòng chết vì người đó."
Sở Mộ thu súng lại, tay cậu vẫn không ngừng run rẩy.Cậu không hiểu "yêu" mà Tô Thu Ái nói tới.Nhưng khi nói đến từ "yêu" này, chẳng hiểu sao gương mặt của Tần Trầm lại hiện lên trong đầu cậu.Ba từ đó.Cậu nhớ rằng Tần Trầm cũng đã nói với cậu vô số lần.
Sở Mộ nghiêng người mở cửa phòng rồi bước ra ngoài hành lang, có một tràng tiếng bước chân hỗn loạn vọng lên đây.
Cướp biển đang đi lên.Sở Mộ lặng lẽ chạy vội lên tầng cao nhất của con tàu, xuyên qua cửa sổ ngoài hành lang, cậu thoáng nhìn thấy một con tàu khổng lồ đang neo đậu trên mặt biển ở cách đó không xa.
Tần Trầm cũng đến!Sở Mộ hoảng hốt lùi lại, tìm kiếm chỗ ẩn nấp."
Sao các người chậm quá vậy?"
Giọng Tần Trầm u ám.Cánh tay thư ký Lý quấn băng gạc, anh ta đi theo Tần Trầm: "Xin lỗi, là do người trên tàu phản kích quá dữ dội."
Tần Trầm nhanh chóng bước tới căn phòng mà Sở Mộ từng ở, hắn đá văng cửa và thấy Tô Thu Ái đang nằm sấp trên người Lâm Tụng Hàn, thoi thóp.
Tần Trầm ra lệnh cho người di chuyển người phụ nữ đi, hắn cúi đầu nhìn thì thấy Lâm Tụng Hàn bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, máu me be bét, phần bụng còn có một vết thương đáng sợ do đạn bắn.Tần Trầm âm u cười thành tiếng, dường như rất hài lòng với những gì mà mình nhìn thấy.Ánh mắt hắn lạnh lẽo và đáng sợ, hắn nhặt cây gậy bóng chày trên mặt đất lên rồi đập Lâm Tụng Hàn một cách tàn nhẫn."
Đã lâu không gặp, Lâm Tụng Hàn."
"Ư..."
Chưa đầy ba phút.Lâm Tụng Hàn đã bị đánh tới mức cả người bê bết máu, chỉ còn lại một hơi tàn.Tần Trầm sẽ không cho gã chết dễ dàng như vậy, hắn để người canh chừng nơi này, dựa theo định vị từ vòng tay mà tự mình đi lên tầng cao nhất của con tàu để tìm người.Tần Trầm tìm lần lượt từng căn phòng gần với vị trí định vị, bước chân thong thả, giọng nói dịu dàng nhưng lại khiến người ta rùng mình vang vọng trên hành lang tĩnh mịch: "Mộ Mộ, anh tới rồi."
Sở Mộ che miệng, hoảng loạn trốn trong phòng chứa đồ ở cuối hành lang, không gian nơi đây chật hẹp và bị bao trùm bởi bóng tối.Sở Mộ nghe thấy tiếng bước chân của Tần Trầm càng ngày càng gần.
Dường như cậu có thể nghe được tiếng tim mình đập."
Đừng trốn nữa, anh biết em ở đây."
Tần Trầm đi đến phòng chứa đồ ở cuối hành lang, cầm tay nắm cửa và chậm rãi mở ra.
Cánh cửa phát ra tiếng "ken két" nho nhỏ.
Bóng đen cao lớn của Tần Trầm dần dần xuất hiện trước mặt Sở Mộ, hai tay hắn dính đầy máu tươi đỏ lòm, hắn nhìn cậu với ánh mắt ngập tràn tình yêu nóng bỏng.
Thẻ tàng hình của Sở Mộ đã hết tác dụng.
Cậu co ro ở một góc, run lẩy bẩy, hai vai cũng đang phát run, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Cậu đã không còn chỗ để trốn nữa, chỉ đành giơ khẩu súng lên ngoan cố chống cự.
Tần Trầm cười dịu dàng, ánh mắt đầy sự chiếm hữu lạnh lùng, hắn quỳ một chân xuống trước mặt Sở Mộ, rồi nói với giọng nhẹ nhàng: "Tìm thấy em rồi."
------ Chương sau cũng khá dài nên chắc cỡ 7-8 ngày gì đấy mới có nhé mng.