Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm - Đang Lết] Bậc Thầy Lừa Đảo

[Đm - Đang Lết] Bậc Thầy Lừa Đảo
Chương 9. Quét map 1(2) - Tống tiền


Đám người chơi thấy hành động của Lục Thanh Gia vừa khó hiểu vừa ngốc nghếch, hai cô lễ tân cũng đầy vẻ mơ hồ.Nhưng phải công nhận, khí chất của cậu đủ thực sự có thể dọa người.Nếu là người bình thường nói mấy câu ấy, chắc đã bị cho là kẻ thần kinh gây sự.

Nhưng khi trước mặt họ là một chàng trai cao ráo tuấn tú, khí thế mạnh mẽ, thần sắc kiên định đứng trước mặt, dù hai cô lễ tân vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, họ vẫn cắn răng gọi điện cho quản lý.Điện thoại bàn chất lượng không tốt, loa ngoài còn hơi to, Lục Thanh Gia thậm chí nghe được giọng một người đàn ông mang theo vẻ bực bội ngái ngủ bên kia.Nhìn đồng hồ treo tường trong sảnh, lúc này đã bốn giờ chiều, đối phương còn chưa dậy nổi sau giấc ngủ trưa, có thể thấy cuộc sống nhàn nhã đến mức nào..May mà ký túc xá nhân viên ở ngay cuối dãy tầng một, không để Lục Thanh Gia phải chờ lâu, một người đàn ông mặc bộ đồng phục vest, chừng hơn ba mươi, bụng đã hơi phệ đi tới.Người này tuy làm việc lười biếng, nhưng gặp ai cũng cười niềm nở, mang dáng vẻ trơn tru, tự giới thiệu họ Hác, là quản lý nơi này.Vừa mở miệng đã hạ thấp thái độ: "Thật ngại quá, vừa rồi tôi đang kiểm kê hàng trong bếp nên không ra tiếp đón được."

"Vị này—— Lục tiên sinh, chẳng hay nhân viên chúng tôi làm chưa tốt chỗ nào sao?

Có vấn đề gì cứ việc căn dặn."

Lục Thanh Gia cười nhạt: "Với thời tiết thế này, từ dưới núi lên ít nhất cũng phải bốn tiếng.

Trong thời gian ấy tôi không thấy có chiếc xe nào chạy qua, bãi đỗ sau bếp cũng trống không, mà đầu bếp lẫn phụ bếp thì đang ra ngoài hút thuốc.

Quản lý Hác, một mình anh kiểm hàng gì ở đó?"

Lời nói dối bị vạch trần, Hác quản lý thoáng lúng túng.Chưa kịp tìm cớ, người đối diện đã tiếp lời: "Tháo bảng tên xuống đi, anh bị sa thải rồi."

Quản lý Hác nghe vậy cũng ngẩn ra.

Trước giờ gặp khách kén chọn khó chiều thì nhiều, nhưng một vị khách thẳng thừng đuổi việc nhân viên thì đúng là lần đầu thấy —— thật coi đây là khách sạn nhà mình mở chắc?Nụ cười trên mặt ông ta bắt đầu gượng gạo, cố nhịn nói: "Lục tiên sinh, nếu chúng tôi phục vụ chưa chu đáo, ngài có thể góp ý hoặc khiếu nại.

Nhưng can thiệp thẳng vào công việc thế này có phải là hơi——"Chó chê mèo lắm lông?Lục Thanh Gia liếc ông ta một cái, bật cười khẩy: "Với tư cách quản lý đặc phái ở đây, cũng chính là cấp trên trực tiếp của các người, tôi nghĩ mình hoàn toàn có quyền."

"Quản lý đặc phái?"

Hác quản lý lộ vẻ châm biếm, như thể đang nhìn một kẻ bịa chuyện vụng về: "Xin lỗi, Lục tiên sinh, nhưng tôi ngồi đây mà chưa hề nhận được thông báo nào cả."

"Anh—— chưa nhận được?"

Lục Thanh Gia bước lên một bước, chiều cao vượt trội khiến áp lực đè nặng lên người đối diện.Trong mắt ông ta, biểu cảm của người này không hề có chút chột dạ, ngược lại như đang nhìn một con heo chỉ biết ăn ngồi một chỗ.Ánh mắt ấy mang theo sự khinh miệt của tầng lớp tinh anh đối với kẻ vô dụng, song lại được kiềm chế bởi giáo dưỡng, khiến sự bất kính ấy lại mang theo nét cao quý, mà người bị nhắm vào thì xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất.Ngay cả lão cáo già mặt dày như quản lý Hác cũng bắt đầu thấy khó chịu, vừa tức vừa bất giác sinh nghi ngờ chính mình.Đối phương tiếp lời: "Nơi này mấy năm nay làm ăn không tốt, vốn dĩ tôi cũng chẳng định trách các anh."

"Dù sao ở địa phương không có tiếng tăm, phần nhiều do vấn đề hoạch định và tiếp thị, cấp trên không đưa ra định vị rõ ràng, thậm chí không bố trí bộ phận kinh doanh cố định."

"Nguồn khách thưa thớt, doanh thu không tốt, hiệu suất kém, lương thưởng không cao, đương nhiên ảnh hưởng đến tinh thần làm việc.

Trước khi đến tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý."

"Chỉ là tôi không ngờ, người tạm quyền như anh, quản lý Hác, lại thật sự xem công việc như đi nghỉ dưỡng có lương.

Ngay cả thông báo bổ nhiệm quan trọng thế này cũng dám nói không biết?"

Lục Thanh Gia khẽ cười, cầm ống nghe điện thoại ở quầy, đưa tới trước mặt đối phương:"Vậy anh gọi ngay cho Trưởng phòng Thôi, hỏi cho rõ ràng xem chuyện gì xảy ra.

Tôi cũng muốn biết là khâu nào có vấn đề."

Quản lý Hác mồ hôi lạnh túa ra.

Nghe giọng điệu của Lục tiên sinh quả thật không giống người ngoài nghề, lại còn dứt khoát chắc nịch, đến cả tên trưởng phòng phụ trách khu vực cũng bị lôi ra, đủ thấy đúng là có bối cảnh, chẳng phải kẻ điên đến gây sự.Hác quản lý lục lại trí nhớ gần đây, quả thật không tìm thấy thông tin về cái gọi là bổ nhiệm đặc phái, nhưng ông ta tự biết bản thân mấy năm nay mình đã làm gì.Ngoài ứng phó mấy câu hỏi thường lệ của cấp trên, mỗi tháng đi thành phố họp một lần, ngày thường quả đúng như lời Lục tiên sinh —— coi như nghỉ dưỡng có lương.Nếu cấp dưới sơ suất bỏ lỡ tin tức, hay văn bản gửi nhầm mà ông ta không nhận được, cũng chẳng phải không thể.Lúc này Lục tiên sinh lại dùng ánh mắt giục giã: "Sao thế?

Trời không còn sớm, thêm lát nữa là phải chuẩn bị bữa tối cho khách rồi.

Nếu quản lý Hác còn nghi ngờ, vậy mau xác nhận cho rõ đi.

Khách đông, tôi không có thời gian ngồi đây cả buổi giải thích quy trình nhận chức cho anh.

Để Trưởng phòng Thôi tự giải thích thì hơn."

Nhưng Lục Thanh Gia càng thúc giục, quản lý Hác càng không dám cầm lấy điện thoại.Vốn đã ngờ ngợ mình sơ suất bỏ lỡ thông tin, giờ lại càng chột dạ.

Sự kháng cự và e ngại với việc liên hệ bên ngoài lan tràn trong lòng, rồi chính nỗi sợ hãi ấy lại càng khiến ông ta tin chắc lỗi nằm ở mình.Trong bụng thầm kêu lần này toang thật rồi, Hác quản lý bèn gượng cười lấy lòng: "Ngài xem ngài nói kìa, Lục quản lý đã tới nhận chức, chúng tôi dĩ nhiên hoan nghênh vô cùng."

"Đây chẳng phải chỉ đùa với ngài thôi sao?

Chúng tôi đã nhận được thông báo rồi, chỉ là không ngờ ngài lại đi cùng chuyến xe khách tập trung lên đây, thật thất lễ, thật thất lễ."

Lại nói: "Phòng cũng đã chuẩn bị sẵn cho ngài rồi, tầm nhìn rất đẹp.

Ngài xem thử có hài lòng không, nếu vừa ý thì cứ để hành lý xuống, nghỉ ngơi một chút?"

Lục Thanh Gia liếc đối phương bằng ánh mắt xoi mói, như thể đang cân nhắc có nên nương tay không.

Cuối cùng sắc mặt mới dịu lại, tỏ vẻ không muốn ép người ta đến đường cùng.Cậu gật đầu: "Vậy thì phiền quản lý Hác dẫn tôi đi ký túc xá."

Khách sạn suối nước nóng này quy mô thật ra không nhỏ, ký túc xá nhân viên cũng khá rộng rãi, cấp quản lý cao hơn còn có thể ở phòng riêng.Tuy không lớn bằng phòng khách nhưng cũng được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng, khiến Lục Thanh Gia khá hài lòng.Còn mấy người chơi ngồi ngoài đại sảnh theo dõi toàn bộ quá trình Lục Thanh Gia "chém gió", thì đều hóa đá —— cái này mà cũng thành công được à?Nhìn suốt thì cũng chẳng thấy chiêu trò gì cao siêu, chỉ là một lời nói dối mà giữ vững đến cùng, chờ khi đối phương lung lay thì coi như thắng.Ai ngờ lại dễ dàng đường hoàng lừa mình vào hàng ngũ quản lý của biệt thự như vậy.Phải công nhận, chiêu này giúp họ chiếm thế chủ động hơn nhiều.

Những người chơi trước đó còn chê cậu háo sắc, giờ cũng thay đổi cách nhìn.Biết đâu người này thật sự có bản lĩnh, vậy thì nhất định phải lôi kéo về nhóm.Mà người ta cũng làm cho trót —— sau khi nghỉ ngơi chốc lát trong phòng, Lục Thanh Gia liền thật sự ra ngoài bắt tay vào công việc.Có lẽ vốn là nghề của cậu ngoài đời, thao tác rất nhanh, làm việc gọn gàng, rõ ràng giúp hiệu suất nhân viên khách sạn tăng hẳn lên.Sắp đến giờ ăn, do nhà hàng thiếu nhân lực, bình thường lúc này cả lễ tân cũng phải qua hỗ trợ.Lục Thanh Gia bèn dịu giọng bảo hai cô lễ tân: "Các cô qua nhà hàng trước đi, chỗ này để tôi lo."

Đợi hai người rời đi, mấy người chơi ngồi ở sảnh mới không nhịn được nữa.

Họ kéo đến quầy lễ tân, thấy Lục Thanh Gia đang xem hồ sơ nhân viên và đơn mua hàng gần đây.Một người chơi đeo kính hỏi: "Anh bạn, đúng là có bản lĩnh.

Sao cậu chắc mẩm tên kia sẽ chùn bước vậy?"

Lục Thanh Gia quét mắt nhìn năm người chơi, hai nữ ba nam, trông như đã có ít nhiều kinh nghiệm, ít nhất trên mặt ai cũng không còn vẻ hoảng hốt như Mập lúc trước.Có lẽ bọn họ từng vài lần vượt ải rồi.Cậu quan sát một vòng, không thấy ai thật sự hữu dụng, nhưng sức một người có hạn, thêm vài nguồn thông tin cũng có thể sớm phát hiện những chỗ đáng nghi còn bỏ sót.Thế là cậu lấy điện thoại ra, khẽ lắc: "Các người chắc đều biết rồi, ngoài chúng ta ra, tất cả ở đây đều là những linh hồn bị kẹt trong vòng lặp ba ngày."

"Một sự cố lớn như vậy, cho dù đã hơn mười năm trôi qua, trên mạng vẫn dễ dàng tra ra."

"Chết nhiều người thế, tất nhiên không thể chỉ một người chịu trách nhiệm.

Từ thương hiệu khách sạn sở hữu sơn trang này, cho đến người phụ trách khu vực, đều được liệt kê rõ ràng."

"Tất cả những người ở đây ngoài chúng ta đều không còn là người sống nữa, chỉ là một đám linh hồn vô tri vô giác, lặp đi lặp lại quãng thời gian trước khi chết thôi.

Cậu nghĩ bọn họ sẽ có ý thức liên lạc với thế giới bên ngoài à?"

Điều đó dĩ nhiên là không thể, nếu không thì vòng lặp này sớm đã bị phá vỡ rồi.Dù là do quy tắc trò chơi thiết lập, hay do quy luật của thế giới này trói buộc khiến linh hồn không thể tự nhận thức ban ngày rằng mình đã chết, thì tất cả bọn chúng đều sẽ né tránh việc liên hệ với bên ngoài.

Nếu không, cái vòng lặp này căn bản chẳng thể kéo dài đến mười mấy năm.Cho nên vừa rồi khi bị Lục Thanh Gia ép phải gọi điện thoại xin xác nhận với cấp trên, cái cảm giác khó khăn ấy chẳng khác gì bắt ông ta đi tế mộ vậy.Bởi vì Lục Thanh Gia đã sớm chắc chắn rằng đối phương theo bản năng căn bản không dám liên lạc với thế giới bên ngoài, ngay cả việc xác nhận cơ bản nhất cũng không dám.

Thêm vào đó là khí thế trầm ổn, lời nói và hành động không để lộ sơ hở.Thế nên cũng chẳng trách quản lý Hạo rốt cuộc tự nghi ngờ bản thân, rồi bị dắt mũi đi như vậy.Mấy người chơi nghe xong thì im lặng hồi lâu, chuyện này quả thật không phải kiểu nói bừa ăn may mà thành.Ít nhất thì nó chứng minh rằng so với bọn họ, Lục Thanh Gia dù là về khả năng nắm bắt chi tiết, xử lý thông tin, hay là sự chủ động dám làm dám nghĩ, đều vượt xa một bậc.Liên tưởng đến việc trước đó Lục Thanh Gia hết lòng lấy lòng bà Lý, mọi người lập tức nhận ra chỗ bà Lý kia có lẽ nắm giữ manh mối quan trọng.Kết quả cuối cùng của trò chơi sẽ được đánh giá và thưởng dựa trên biểu hiện trong phó bản của mỗi người.

Tuy rằng người chơi thông minh có thể xã giao lấy lòng nhau, nhưng cạnh tranh thì vẫn luôn tồn tại.Vì vậy, mấy người khách sáo giới thiệu qua lại, tiết lộ đôi chút phát hiện của mình, rồi hẹn nếu có manh mối thì trao đổi, sau đó vội vàng đi đến nhà hàng.Lúc này tất cả khách đều đã xuống ăn.Sảnh lớn chỉ còn lại mình Lục Thanh Gia.

Cậu lướt xem với tốc độ cực nhanh, trí nhớ lại tốt, chẳng mấy chốc đã đối chiếu người trong hồ sơ nhân viên với những ai mình từng gặp, thỉnh thoảng còn dùng điện thoại tra cứu thêm thông tin.Gần như tất cả mọi người đều ở đây, duy chỉ có một người——Lục Thanh Gia rút riêng tờ giấy đó ra —— Uông Linh Lệ, ngày vào làm: 09/10/200X, chỉ cách vụ hỏa hoạn ở khách sạn hơn một tháng.Cũng chính trong thời gian này, loại chất tẩy rửa đồng bộ ban đầu mà khách sạn sử dụng đã được thay đổi, có lẽ là đổi nhà cung cấp.Vốn dĩ chuyện này chẳng có gì đặc biệt, nhưng loại mới thay kia khi kết hợp với loại mà bà Lý thường mang theo lại có thể sản sinh khí độc, thế thì thật sự quá mức trùng hợp rồi.Hơn nữa, trong sổ ghi nhớ sửa chữa còn có ghi nhận khóa cửa nhà vệ sinh ở phòng hạng sang nơi bà Lý ở bị hỏng, thường xuyên xảy ra tình trạng không mở được từ bên trong.Đã báo chờ sửa, nhưng ở cái nơi này thì hiệu suất có thể tưởng tượng được rồi đấy.Nguyên nhân và thủ đoạn của cả sự việc, đến đây Lục Thanh Gia đã nắm rõ toàn bộ.Đúng lúc này, tin nhắn mà cậu gửi đi trước đó cũng có hồi âm——【Cậu là ai?】Khóe môi Lục Thanh Gia nhếch lên nụ cười như kẻ câu cá thấy cá mắc câu, gõ một dòng chữ:【Tôi chỉ là một người ngưỡng mộ gu chọn chất tẩy rửa của hai vợ chồng ngài thôi.】【Hai vị phu nhân của ngài, trong phương diện này quả thật tạo ra phản ứng hóa học rất mạnh mẽ.】Không cần tiết lộ quá nhiều, người biết chuyện chỉ nghe vài từ khóa này thôi đã đủ hiểu.Bên kia quả nhiên hoảng loạn.【Cậu muốn gì?】Lục Thanh Gia đáp lại:【Mười triệu, ba ngày sau lúc tám giờ, giao dịch tại khu suối nước nóng XX.

Chậm một giây, giao dịch hủy bỏ.】___Bót: Trời ơi, coi ẻm đổi trắng thay đen kìaaa XDMà ê, phong cách đặt tên chương của tui từ chương đầu đến giờ cứ mang cảm giác tiền án kiểu gì é =)))
 
Back
Top Bottom