- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 654,387
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Đm/Edit] Streamer Hóa Ra Lại Là Tay Bắn Tỉa Thần Sầu Của Liên Bang
Chương 34: Thử đồ
Chương 34: Thử đồ
Editor: 2 chương lận luôn =)))-Sau khi tân binh kết thúc giai đoạn huấn luyện đầu tiên thì sẽ có một đoạn thời gian nghỉ ngơi chấn chỉnh tinh thần.
Vậy nên sau khi công việc kết thúc giai đoạn đầu, Quý Hoài Ninh thản nhiên tự cho mình nghỉ phép, cùng Nhạn An ở nhà chơi game, cấp độ tăng vù vù.Quý Hoài Ninh được nghỉ phép xong dính lấy Nhạn An chơi game đến mức như hình với bóng, đến độ dạo gần đây phòng livestream của Nhạn An toàn bị khán giả trêu là "kênh hai người".
Có điều, đâu ai rảnh mà phàn nàn khi có thêm một anh đẹp trai giọng hay kỹ năng sắc bén chứ.[Giờ streamer còn chẳng thèm giới thiệu bạn nữa, mặc định là một thành viên trong phòng stream rồi à!][Cười chết mất thôi, kênh hai người thiệt rồi.][99][Aaaa chào buổi tối anh Ninh ạ!]Quý Hoài Ninh nhìn thấy bình luận, mỉm cười vẫy tay chào.
Nhân vật trong game của Quý Hoài Ninh tên là [Ninh Tĩnh Trí Viễn], fan trong phòng livestream cũng theo đó mà gọi hắn là anh Ninh.Ngược lại, Nhạn An lại cảm thấy không quen lắm, mất tự nhiên hỏi: "Anh không có việc gì cần làm à?"
Quý Hoài Ninh hơi buồn cười: "Sao, chê tôi phiền à?"
"khụ... không phải, chỉ là anh chơi game cả ngày với tôi như vậy cũng được hả?
Sa đọa quá rồi đấy."
Nhạn An dời ánh mắt, có hơi chột dạ.Cậu không những không ghét chơi chung với Quý Hoài Ninh, ngược lại còn rất vui là khác.
Trong bầu không khí đầy đao kiếm và khói thuốc súng, trên chiến trường dựa dẫm vào nhau, game thực tế ảo mang lại cảm giác quá mức chân thực, khiến lòng cậu ngứa ngáy, vô tình sinh ra một chút cảm giác tham lam mà cậu cho rằng không nên tồn tại.Mà ở phía đối diện, Quý Hoài Ninh ngắm nhìn Nhạn An trước mặt mình đang có chút khổ não.
Hôm nay trời nắng đẹp, ánh mặt trời chiếu xuống làm đường nét khuôn mặt Nhạn An được phủ lên một lớp ánh sáng rực rỡ, lại khiến cho mái tóc đen nhánh hơi dài của cậu càng thêm mềm mại.Đầu ngón tay hắn đột nhiên hơi ngứa, rất muốn sờ thử mái đầu lông xù đó, lại sợ đối phương sẽ như chú mèo bị dọa sợ mà co thành một cục, có lẽ còn cảnh giác mà cào hắn một cái, nên hắn đành kiếm chế, chà sát đầu ngón tay."
Đã vậy thì hôm nay chúng ta ra ngoài một chuyến, đúng lúc nên mua thêm cho em mấy bộ quần áo rồi."
Quý Hoài Ninh nghĩ ngợi một hồi, đưa ra quyết định.Nhạn An càng cứng đờ: "Có cần không?
Mua online không được à."
Hiện tại các cửa hàng ảo đều có thể thử đồ online mà!Ngoại trừ lúc chơi game cậu có thể dời sự chú ý bằng cách chiến đấu hoặc tương tác với khán giá livestream, thì nếu phải đơn thuần ở chung một chỗ với Quý Hoài Ninh... cậu không biết tại sao, hệt như một loài thú nhỏ nào đó sẽ xù lồng, có chút gió thổi qua là sẽ như cây cỏ bị xao động, toàn thân run rẩy.Trên thực tế, Quý Hoài Ninh lòng mang ý xấu cũng chẳng tốt hơn là bao, rõ ràng hắn dám làm, nhưng lúc xong việc rồi nghĩ lại hắn lại âm thầm khinh bỉ chính mình, giống như cái lần hắn mời Nhạn An đến nhờ mình ở tạm—"Khụ, thử quần áo ở cửa hàng thật thì chất lượng sẽ đảm bảo hơn, đồ mô phỏng trên mạng rất dễ sửa số liệu chất liệu.
Đừng bảo tôi em định mua một lô áo phông trắng trên mạng trong mặc cả hè đấy nhé."
Quý Hoài Ninh lớn hơn Nhạn An ba tuổi, khả năng giao tiếp ngoài xã hội cũng tốt hơn nhiều so với một Nhạn An lớn lên trong quân đội, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc không phù hợp của mình, lộ chiêu mỉm cười ôn hòa, giọng điệu mạnh mẽ không cho phép cãi lại."
Bây giờ đi luôn, xong sớm rồi chúng ta tiện thể đi ăn một bữa luôn."
"....Được."......"
Hoan nghênh quý khách!"
Nhạn An lớn chừng này, làm bạn với cậu không phải đao súng thì cũng là sao trời, là kiểu người sẽ liều mạng đối đầu với Trùng tộc giữa phế tích đổ nát, tuy rằng cậu vẫn phải hoàn thành chương trình giáo dục bắt buộc, nhưng ký ức gần nhất vẫn là khi cậu ở trong doanh trại quân đội, đi theo một đám đàn ông cùng ăn chung một nồi, vậy nên cậu chưa từng có cơ hội trải nghiệm chốn thương trường phồn hoa như thế này.Ầy, thôi có gì cứ coi như đang chấp hành nhiệm vụ thì đột nhiên bị Trùng tộc tập kích là được.Mặc dù hiện tại kỹ thuật mô phỏng thực tế ảo đã đủ phát triển, từ cảnh vật đến các vật phẩm trong cửa hàng online đều rất sát gần thực tế, nhưng chung quy lại thì vẫn có sự chênh lệch so với ngoài đời thực.
Đặc biệt là sau khi chiến tranh kết thúc, mọi kiến trúc được sửa chữa lại, tất cả đều hướng về vinh quang, nên không ít người vẫn rất sẵn lòng tới đây tận mắt chiêm ngưỡng, trải nghiệm cảm giác thư giãn chân thực nhất.Cuối xuân, người qua người lại trên đường đều mặc đồ mỏng đi, Quý Hoài Ninh mặc áo khoác gió bên ngoài áo sơ-mi như thường lệ, khuôn mặt hiền hòa thu hút ánh mắt của người đi đường.
Nhạn An mặc một bộ đồ đơn giản, thấp hơn Quý Hoài Ninh nửa cái đầu, bước theo sau hắn trông giống cậu em hàng xóm khó tính.Cậu tùy tiện chọn một chiếc áo hoodie màu đen bình thường, phối với quần jeans, vẻ mặt lãnh đạm.
Áo hoodie rộng thùng thình, tay áo hơi dài, nên chỉ có phần đầu ngón tay của cậu lộ ra.Do Nhạn An nằm viện điều dường hai năm, hiếm khi ra ngoài, nên da cậu rất trắng, quần áo tối màu lại càng khiến nước da cậu nổi bật hơn, đi giữa đám đông cũng rất dễ nhận thấy.Chỉ nhìn bề ngoài thôi thì trông Nhạn An không khác gì những thiếu niên khác, như một cậu học sinh mới mười tám, mười chín tuổi, sẽ chẳng có ai nghĩ rằng cậu năm nay hai mươi mốt tuổi mà đã trải qua hàng trăm trận chiến, mấy ngón tay thanh mảnh đó thực ra lại ẩn chứa sức mạnh kinh người, bàn tay giấu dưới áo đã từng cầm chắc súng bắn tỉa.Ngoài mặt trông Nhạn An có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế là trong lòng cậu đang bùng lên một trận sóng to gió lớn— bởi vì quần áo trên người cậu thực ra là của Quý Hoài Ninh.Lúc cậu mặc áo hoodie này vào, nhận ra ống tay áo còn dài hơn cả trong trí nhớ, cả người cậu như bị sét đánh cho đứng hình.Không biết có phải do hiệu ứng tâm lý sau khi biết đây là áo của Quý Hoài Ninh hay không, hay vì mùi nước giặt trộn lẫn với mùi gỗ hương bám trên người Quý Hoài Ninh quanh năm đang quấn quanh chỗ cổ cậu.Nhạn An và Quý Hoài Ninh có một chiếc áo hoodie màu đen giống hệt nhau, không rõ là giặt quần áo xong họ đã lấy lộn từ lúc nào.
Vốn định là lỡ mặc nhầm rồi thì để đó về đổi sau, ai ngờ Quý Hoài Ninh liếc nhẹ một cái thôi đã thấy:"Ui chà, cái này... hình như là hoodie của tôi nhỉ?
Tôi nhớ có đánh dấu ở đây, áo bị lẫn sang chỗ em à?"
Quý Hoài Ninh rõ ràng không nghĩ đây là chuyện lớn, "Cơ mà đây vẫn là áo mà tôi mua từ hồi mới vào bộ quân sự, em mặc vẫn hơi dài nhỉ?"
"Anh...!"
Đụng đến chiều cao là thấy đớn, Nhạn An lâu rồi mới lại có cảm giác tức muốn hộc máu như hồi mới gặp hắn."
Rồi rồi, tôi chưa nói gì hết, đi nào, đi chọn cho em một bộ vừa người."
-Trở về hiện tại, Nhạn An vô tình bị Quý Hoài Ninh kéo vào một cửa hàng thời trang nam.Mình hy vọng đây là lần cuối cùng, Nhạn An thở dài, nghĩ."
Thử cái này trước đi."
Biết Nhạn An không chú trọng gì đến phương diện quần áo này, Quý Hoài Ninh trực tiếp ra trận, trên tay hắn lúc này đã cầm đến mấy cái túi mua hàng.
Hắn chịu trách nhiệm lựa chọn những món đồ mà hắn cho là phù hợp, rồi quăng cho Nhạn An, ra lệnh cậu mặc thử.Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh nhìn hai anh chàng đẹp trai bước vào, vốn định thể hiện kỹ năng của mình, nhưng nhìn tình hình xong lại im lặng đứng qua một bên."
Hừ..."
Nhạn An ngoan ngoãn đi vào phòng thử đồ.Quý Hoài Ninh có mắt nhìn rất tốt, những bộ quần áo hắn chọn đều tôn được vóc dáng mảnh mai của Nhạn An một cách hoàn hảo, đến các nhân viên bán hàng trong cửa hàng cũng phải tụ tập lại để khen ngợi hắn."
Wow, thưa anh, cái áo này thực sự rất hợp đấy!"
"Đúng thế, áo này có thể phối với quần này, bán chạy dữ luôn đó ạ!"
Quý Hoài Ninh gật đầu: "Vậy thử xem sao."
Nhạn An, người đã biến thành một cái giá thử đồ, chết lặng mà gật đầu: "Được."
Chiếc áo này có nền đen, phía sau lưng có họa tiết mạng nhện, cạnh sườn còn có một vòng ruy băng trắng, trông rất thời thượng.Nhạn An nghiêng đầu, vụng về thắt dây, nhân viên cửa hàng định bước tới giúp đỡ, nhưng người đàn ông cao lớn bên cạnh lại nhanh hơn cả cô."
Đừng đụng vào, tôi giúp em."
Hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua cổ cậu.Quý Hoài Ninh đứng sát phía sau cậu, rất gần, nên cậu không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng Nhạn An đoán rằng đôi mắt hắn lúc này đang đầy ắp ý cười.
Hai tay Quý Hoài Ninh linh hoạt vuốt dải ruy băng, buộc chặt nó vào lỗ đục trên áo.Nhạn An ngơ ngác đứng đó, hương gỗ thơm kia không rời đi cùng với chiếc áo hoodie đã được thay ra, mà vẫn đọng lại trên người cậu, hệt như dải ruy băng được thắt chặt không thể tháo kia, quấn chặt vào người cậu, buộc thành một nút chết trong lồng ngực."
Hử?
Bộ này thế nào?"
Giọng nói của Quý Hoài Ninh đột nhiên vang từ xa, Nhạn An mơ hồ nghe thấy câu hỏi của hắn."
À...
ừm, khá ổn."
Nhạn An ngẩng đầu nhìn vào gương.Bộ quần áo được may đo kỹ lượng phác họa vòng eo mỏng của cậu, độ cong quyến rũ đến mức ai ai cũng muốn ôm cậu vào lòng.
Quý Hoài Ninh đứng không xa phía sau lưng cậu, mỉm cười với cậu trong gương, không thể nhìn ra được chút sơ hở nào trong nụ cười dịu dàng của hắn."
Ôi, bạn nhỏ đang thử đồ bên kia đẹp trai quá!"
"Mẹ à, con đã bảo không cần phải mua quần áo rồi mà... kỳ nghỉ của con ngắn lắm không có cơ hội mặc đâu..."
Đó là giọng của khách bước vào cửa hàng.Dưới ánh nhìn chăm chú của nhân viên cửa hàng và cả khách hàng xung quanh, nụ cười của Quý Hoài Ninh chợt nhen nhóm sự cáu kỉnh thầm kín không thể giải thích được.....Muốn giấu em ấy đi.Không biết có tiếng hít sâu sửng sốt phát ra từ đâu, kèm theo một câu: "Đậu má!
Huấn luyện viên Quý?!"
Mặc dù người này đã cố gắng hết sức đè giọng mình xuống, nhưng cú sốc hiển nhiên đã khiến anh đã không khống chế được âm lượng của mình.Nhạn An vẫn còn đang đứng suy nghĩ về cái áo này, trong khi Quý Hoài Ninh lại nhạy bén nghe được tiếng động, quay đầu lại nhìn về nơi âm thanh phát ra—Hắn thấy một thanh niên bị một người phụ nữ trung niên kéo vào cửa hàng, thanh niên kia đang trợn mắt há mồm nhìn hai người thân thiết với nhau ở bên này.Đó là tân binh trẻ có thực lực không tệ— Tả Liên.Người phụ nữ trung niên bên cạnh chắc hắn là mẹ cậu ta, cảm thấy kỳ quái mà nhìn qua bên này, hỏi cậu ta: "Ai cơ?"
Tả Liên nhỏ giọng nói: "Huấn luyện viên của con."
Nhận thấy có chuyện gì đó xảy ra, ánh mắt của Nhạn An cũng lộ ra vẻ nghi hoặc."
Vậy thì lấy bộ này, mặc luôn nhé?"
Quý Hoài Ninh quay đầu lại hỏi: "Bên kia có người quen, là học viên của tôi, lát nữa qua đó chào hỏi một cái."
Nhạn An lắc đầu: "Thôi, vẫn nên thay lại đồ cũ đi."
"Được."
Quý Hoài Ninh nghiêng đầu nói mấy câu với nhân viên bán hàng, trong lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm mà không rõ vì sao."
Chờ đã, tôi sẽ trả tiền."
Nhạn An vừa định quay lại phòng thử đồ để thay lại quần áo thì chợt nhớ ra gì đó, bước vội về phía trước."
Thôi, em đợi lát nữa mời tôi ăn cơm đi."
Quý Hoài Ninh nháy mắt với cậu."
Được rồi."
Nhạn An thở dài, phát hiện ra mình không có khả năng chống lại Quý Hoài Ninh, "Vậy thì anh đi thanh toán đi, tí nữa tôi ra thì qua hàng đối diện mua trà sữa, anh có muốn uống không?"
"Trà chanh là được rồi."
"Ok."
Thấy Nhạn An quay vào phòng thử đồ, Quý Hoài Ninh mới đi về phía hai mẹ con kia."
Chào cậu, trùng hợp quá lại gặp nhau ở đây."
Quý Hoài Ninh ôn hòa nói, quay sang chào mẹ của Tả Liên, "Chào cô, cô là mẹ của Tả Liên ạ?
Cháu là huấn luyện viên của cậu ấy, Quý Hoài Ninh."
"Ui chào, rất vui được gặp cháu, cháu đúng là vừa trẻ vừa giỏi giang thật mà, nếu không ngại thì có thể mời cháu một bữa cơm được không?"
Người mẹ đứng cạnh mỉm cười, vô cùng nhiệt tình.Thấy cảnh cấp trên và cấp dưới bất ngờ đụng nhau ngoài giờ làm việc mà sắp biến thành cảnh giáo viên chủ nhiệm gặp mặt phụ huynh đến nơi, Tả Liên thực sự khó xử.Cũng may là Quý Hoài Ninh xua tay từ chối: "Xin lỗi, cháu đang đi với bạn ạ."
"Ra vậy ra vậy, thế thì không làm phiền cháu nữa."
Người mẹ gật đầu đồng ý.Hai người trò chuyện với nhau không lâu, Nhạn An đã thay quần áo xong bước ra, lúc này đã mua xong trà sữa rồi trở lại, đang đứng chờ ở gần cửa.Tả Liên nhìn bóng người đứng đó, tò mò muốn chết nhưng không dám hỏi.Quý Hoài Ninh mỉm cười, nói: "Dành nhiều thời gian cho mẹ cậu đi, bà ấy mua quần áo cho cậu cũng là vì muốn quan tâm cậu thôi."
Mặt Tả Liên lập tức đỏ bừng: Lúc nãy nói chuyện ở cửa bị huấn luyện viên nghe thấy rồi!Nói xong, Quý Hoài Ninh tự nhiên cầm lấy túi quần áo mà nhân viên bán hàng đã đóng gói, quay người đi về phía Nhạn An.
Nhân vật đi bên cạnh hắn rõ ràng không nói gì nhiều, chỉ sóng vai đi cùng hắn, thỉnh thoảng lại gật đầu hoặc đáp mấy câu đơn giản, nhưng trông hai người cực kỳ thân thiết.Quý Hoài Ninh cầm đủ loại túi mua hàng trên tay, nên Nhạn An cầm cốc đưa đầu ống hút đến bên miệng hắn, bảo hắn uống.Tả Liên vô cùng chấn động, nghĩ: Hết chọn quần áo cho nhau rồi lại cầm đồ uống cho nhau, đây mà là bạn bè hả?!-Hết chương 34.