Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 620 : Khuyên Các Ngươi Một Câu, Đừng Chọc Đến hắn


Bên trong đại lục có nhật nguyệt tinh thần vờn quanh.

Tự Bạch vẫn đứng ở trước Đốt Tiên trận, chưa bao giờ rời đi, cũng chưa để cho bất kỳ người nào tiến vào.

Một số đồng môn cảm thấy kỳ quái.

Không biết sư huynh đang nhìn cái gì, thậm chí hắn còn không chú ý đến phát hiện trong m Dương Trận.

"Sư huynh, Tự Bạch sư huynh, phát hiện lớn."

Thiếu niên trước đó chạy tới.

"Phát hiện lớn?" Tự Bạch ôn tồn nói:

"Lần trước Mạc sư đệ cũng nói như vậy."

"Ha ha." Mạc Xuyên xấu hổ vò đầu, chợt nghiêm mặt nói:

"Lần này thật sự chính là phát hiện lớn, chúng ta phát hiện ra ân oán giữa Nhân Hoàng và Đọa Tiên tộc. Bên trong có rất nhiều văn hiến, sau khi mấy vị sư huynh chỉnh hợp đã đưa ra suy đoán khá mạch lạc. Cũng không là Nhân Hoàng cố ý muốn đánh phá Đọa Tiên tộc, mà là có chút bất đắc dĩ."

"Có chút bất đắc dĩ?" Tự Bạch có chút ngoài ý muốn.

"Đúng vậy, căn cứ theo ghi chép, lúc Nhân Hoàng gặp phải rất nhiều khốn cảnh, đại địa rung chuyển gần như là thời đại hắc ám. Lúc này, Nhân Hoàng sao có thể chủ động đi trêu chọc Tiên tộc ngay lúc đó được chứ?" Mạc Xuyên lấy văn hiến ra, nói:

"Sư huynh, ngươi xem những thứ này. Tât cả văn hiến đều ghi lại là tâm lực của Nhân Hoàng tiêu hao quá độ, gần như vô lực tái chiến. Mà nguyên nhân khiến cho hắn không thể không ra tay chính là, Tiên tộc có người ngưng tụ ra thứ cấm kỵ."

"Thứ cấm kỵ?" Tự Bạch có một chút hứng thú.

"Căn cứ theo ghi chép của văn hiến, nói là Tiên tộc hội tụ quỷ vật bốn phương, nhưng tụ ra một con ác quỷ kinh thiên động địa tại nơi cực hàn. Nó dùng tinh thần làm thức ăn, có thể bám vào tất cả mọi thứ trong cuộc sống, khó mà phát hiện, không thể đối đầu. Vào ngày vật này thành hình đã dùng vô số sinh mệnh tinh thần làm thức ăn, chấn động vạn tộc. Mà người Tiên tộc đã đặt tên cho quỷ vật này là Cửu U." Mạc Xuyên nói, tim có chút đập nhanh.

"Sau đó thì sao?" Tự Bạch hỏi.

"Cửu U xuất hiện, làm rối loạn sự bố trí của tất cả mọi người. Nhất là sự cân bằng mà Nhân Hoàng duy trì, xuất hiện rung chuyển to lớn." Mạc Xuyên lật sách, cau mày nói:

"Nửa đường không biết Nhân Hoàng đã làm gì, liên hợp không ít người, mang theo Hiên Viên nhất tộc giết đến tận Tiên tộc đại địa. Cuối cùng hủy đi Tiên Linh Chi Chủng của Tiên tộc. Như thế đại địa sinh ra Đọa Tiên tộc."

"Cửu U thì sao?" Tự Bạch hỏi.

Còn về mức quá trình, gian nan và máu tươi trong đó, cũng không phải là thứ mà bọn hắn có thể tưởng tượng được.

"Cửu U?" Mạc Xuyên lật sách, nói lầm bầm:

"Ta tìm xem, chắc là là bên trong này, tìm được rồi. Sự rung chuyển lắng lại, Thiên Linh tộc mang Cửu U đi, phong ấn nó tại biển sâu vô tận, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời. Chân Long nhất tộc còn phái Chân Long thủ ở hai bên."

"Tại hải ngoại? Có Chân Long thủ hộ?" Tự Bạch có chút ngoài ý muốn.

Hắn chưa từng nghe nói chuyện hải ngoại có Chân Long.

"Thời gian trôi qua lâu như vậy, không biết Cửu U đã bị diệt hoàn toàn hay chưa." Mạc Xuyên nói.

Tự Bạch suy tư rất lâu mới nói:

"Có thêm tin tức gì nữa không?"

"Không có, mấy thứ khác còn đang chỉnh lý, không biết Cửu U còn có năng lực gì, cũng không biết nhược điểm của nó là gì. Nhưng mà, thứ này nên báo cáo lại cho tông môn chuẩn bị, tốt nhất là có thể tìm người đi xác định tình huống. Chờ đối phương ra ngoài thì vấn đề liền lớn." Mạc Xuyên vô thức nói.

Tự Bạch chỉ là gật đầu, sau đó bảo hắn tiếp tục trở về dò xét.

Có tin tức lại đến.

---

Đảo Loạn Thạch.

Ầm!

Cửa lớn sân nhỏ đóng lại.

Mấy người bà lão bị cưỡng ép đẩy ra ngoài.

Sắc mặt nàng cực kỳ khó coi, bởi vì tình huống lần này vượt xa suy nghĩ.

Hoặc có thể nói hoàn toàn thoát khỏi dự đoán, mọi chuyện đang phát triển theo một hướng không rõ.

"Là có người đi vào từ sớm sao? Tại sao vừa tiến đến đã là ngày thứ ba?" Bà lão ban đầu nghĩ mãi mà không ra, hiện tại dường như có chút hiểu ra.

Có người, hoặc là có khí tức sớm đi tới thôn Thất Nhật.

Nếu không thì không đến mức như thế.

Nhưng bọn hắn tiến vào từ lúc nào, bọn hắn đến lúc lúc thôn Thất Nhật mở ra lần thứ nhất.

Như vậy chính là trong lúc vô hình đã có khí tức khác mở thời gian của thôn Thất Nhật ra.

"Người có đại khí vận." Mặc dù Mịch Linh Nguyệt biết không nhiều, thế nhưng cũng hiểu rõ có người đặc thù nào đó đến.

"Không có khả năng là người có đại khí vận." Thiếu nữ sau lưng bà lão lên tiếng.

"Mặc kệ có người có đại khí vận hay không, đầu tiên phải hiểu một chuyện, đó chính là Cung phu nhân cảm thấy có người có đại khí vận. Dù người này không phải, hắn cũng nhất định là đặc thù. Hiện tại chúng ta muốn nói chuyện với đối phương thì nhất định phải tìm được người này." Mịch Linh Nguyệt nhìn đối phương rồi nói. Nàng trước đó vốn là cường giả, trong lời nói mang theo ngữ khí không thể nghi ngờ.

Khiến cho thiếu nữ có chút thất thần.

Bà lão cũng cảm thấy kỳ quái, dường như cũng nhìn ra sự khác biệt của người trước mắt.

"Căn bản là không có cách nào xác định người này là ai." Nàng suy tư chốc lát rồi nói:

"Ba ngày trước thôn Thất Nhật đã bắt đầu hoạt động, mà khi đó vẫn chưa có người nào tiến vào. Nói rõ mỗi người trên đảo đều khả nghi."

"Không, không có nhiều như vậy." Mịch Linh Nguyệt nói nghiêm túc:

"Ba ngày trước là ngày chúng ta tới đây, khi đó còn ở trên đường, thế nhưng đủ để phát hiện ra trong này có gì đó. Cho nên người này nhất định là người trên chiếc thuyền kia."

"Cho dù là như vậy, cũng không có cách nào xác định là người nào. Vẫn cần đi tìm toàn bộ hòn đảo, chúng ta cũng không có thời gian lâu như vậy." Thiếu nữ sau lưng bà lão nói.

"Các ngươi không ở trên chiếc thuyền kia?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.

"Đúng là không phải." Bà lão nói rõ.

"Nếu như các ngươi ở trên đó đã không đến mức nói ra loại lời này." Mịch Linh Nguyệt nói.

"Tại sao?" Thiếu nữ hỏi.

"Muốn tìm, đương nhiên là phải tìm người đặc thù nhất, cao minh nhất." Mịch Linh Nguyệt mỉm cười nói.

"Nhiều người như vậy làm sao có thể chắc chắn được chứ? Dù cho xác định được, làm sao có thể mời hắn đến được đây?" Thiếu nữ hỏi.

Mịch Linh Nguyệt lộ ra nụ cười, sau đó đi ra phía ngoài:

"Thật không may, hắn đã tới."

Lúc này Mịch Linh Nguyệt hiểu rõ một chuyện, Thiên Hạ Lâu cũng không phải là một lòng, tin tức sẽ không lập tức chia sẻ cho nhau.

Bởi vì trên chiếc thuyền kia tuyệt đối có người của Thiên Hạ Lâu.

Nhưng mà, hai vị này lại không biết đến tồn tại của Tiếu Tam Sinh, kinh diễm lòng người như thế, làm sao cũng đáng được bọn hắn chú ý.

Nhưng bây giờ hỏi bọn họ lại cái gì cũng không biết.

Rõ ràng là tin tức không được chia sẻ.

"Tới rồi?" Bã lão lập tức nghĩ đến ba người Giang Hạo.

Nhưng mà bất kể nàng quan sát như thế nào, cũng không thấy bọn hắn đặc thù.

Hơn nữa, người quan tâm đến không chỉ có mình nàng.

Ánh mắt kia cũng không dừng lại quá nhiều trên người ba người kia.

"Tiền bối, ba người kia rất đặc thù sao?" Thiếu nữ khiêm tốn mà hỏi.

Bởi vì còn nhỏ tuổi, có chuyện gì cũng đều thích hợp hỏi thăm.

"Mời đối phương qua thử một chút là biết, ngươi muốn ta nói ra hắn đặc thù như nào, ta thật đúng là nói không nên lời. Ấn tượng lớn nhất mà hắn mang tới cho chúng ta đại khái chính là không kiêng kỵ chút nào." Mịch Linh Nguyệt nói.

Thật ra bản năng của nàng cảm thấy Tiếu Tam Sinh đáng sợ, thế nhưng lại không thể nói rõ vấn đề nằm ở chỗ nào.

Tóm lại, quyết không thể làm địch với người này.

Đây là chuyện chắc chắn sự.

"Khuyên các ngươi một câu, đừng chọc đến hắn."

Lời nói của Mịch Linh Nguyệt khiến cho bà lão và thiếu nữ đều sững sờ, nhưng mà bọn họ cũng không nói thêm cái gì.

Tất cả mọi người đều tới vì mục đích của mình.

Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ là được, mấy chuyện khác đều có thể tạm thời để qua một bên.

Lúc này Giang Hạo vẫn ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, Kinh Phong Vân vội vàng quét sân.

Cũng có lúc sẽ thử qua một bên chặt củi, mong muốn thử học theo Giang Hạo chẻ củi.

Khi đó, hắn lần đầu tiên bị việc chẻ củi làm cho kinh diễm.

"Có người tới, tiểu hữu pha trà." Giọng nói của Giang Hạo truyền tới.

Hồng Vũ Diệp vô thức nhấc lông mày nhìn về phía Giang Hạo.

Đôi mắt khẽ động, dường như cảm thấy mới lạ.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 621 : Nữ Ma Đầu


Kinh Phong Vân bày chén trà hoàn toàn mới lên bàn, đổ trà mới. Hắn thậm chí là không muốn suy nghĩ nhiều đối với mệnh lệnh của Giang Hạo.

Ngay cả bổ củi đều có thâm ý trong đó, những chuyện khác đương nhiên là không cần phải nói.

Quả nhiên, bên ngoài có năm người đi tới. Chính là mấy người Mịch Linh Nguyệt.

Các nàng nhìn thấy Kinh Phong Vân châm trà cũng cảm thấy ngoài ý muốn, đối phương thật đúng là hiếu khách.

Nhưng mà, tại sao bọn họ lại ở lại trong sân này?

Không chỉ như thế, dường như còn có mùi đồ ăn.

Các nàng cảm thấy không hiểu nổi mục đích của người trước mắt.

"Uống trà không?" Giang Hạo làm động tác mời.

Thực lực của những người này không kém, cần phải đối đãi cẩn thận.

"Mấy ngươi thật đúng là nhàn hạ thoải mái." Mịch Linh Nguyệt ngồi xuống, sau đó nói rõ ý đồ đến:

"Thật ra chúng ta tới đây, chủ yếu vẫn là muốn nhờ Tiếu đạo hữu hỗ trợ."

"Hỗ trợ?" Giang Hạo lắc đầu nói:

"Tiếu mỗ không cảm thấy có thứ gì có thể giúp được các vị."

Hắn cũng không nói đùa, thực lực và bối cảnh của những người này có thể nói là đứng đầu toàn bộ hòn đảo.

Chuyện mình có thể làm, các nàng cũng có thể làm.

Các nàng không thể làm, chính mình đại khái cũng bó tay chịu trói.

"Tiếu đạo hữu có thể nghe một chút, có lẽ sẽ có hứng thú." Mịch Linh Nguyệt nói nghiêm túc.

Sau khi bà lão ngồi xuống, cảm thấy có chút kinh ngạc.

Tiếu đạo hữu?

Trên chiếc thuyền kia, có người tương tự sao?

Có, Tiếu Tam Sinh.

Người trước mắt là Tiếu Tam Sinh?

Không giống với tin tức nhận được cho lắm, bị lừa rồi.

Hơn nữa, nữ tử đồng hành cực kỳ tôn sùng đối phương, nói cách khác Tiếu Tam Sinh trên thuyền đã làm chuyện khiến cho người ta phải chú ý.

Mà nàng lại không nhận được tin tức liên quan, xem ra là các cơ sở ngầm khác cố ý phong tỏa tin tức của nàng.

Đáng để những người kia làm như thế, nói rõ người trước mắt quả thật có chút đặc thù.

Lúc này, nàng đang âm thầm trao đổi gì đó, dường như muốn để người ta quan sát người này thật kỹ.

Tìm ra một chút thứ đặc thù.

"Nói một chút đi." Giang Hạo cũng có chút hứng thú.

"Chúng ta vốn là đi tìm Cung phu nhân, chỗ của nàng có thứ chúng ta muốn. Theo như tình hình trước đó, muốn gặp Cung phu nhân cũng không dễ, nhưng mà gặp được thì sẽ có thể đạt được mục đích. Nhưng mà lần này prPIoJngIụ khác, Cung phu nhân dường như đang chờ một người." Mịch Linh Nguyệt nói.

"Chờ một người?" Giang Hạo thuận miệng hỏi:

"Chờ người nào?"

"Nàng nói là người có đại khí vận." Mịch Linh Nguyệt nói.

Giang Hạo cau mày, lắc đầu nói:

"Nơi này có người có đại khí vận sao?"

Trong nhận thức của hắn, Sở Tiệp là người có khả năng trở thành người có đại khí vận nhất.

Nhưng mà đối phương còn nhỏ, cũng không có đại khí vận gia thân.

Cần một quá trình.

"Cung phu nhân cho là như vậy." Mịch Linh Nguyệt gật đầu, chợt lại nói:

"Nhưng mà chúng ta cảm thấy chắc là có một chút hiểu lầm, có thể là người có lai lịch bất phàm, cũng có thể là có thứ gì đó đặc thù."

"Sau đó thì sao?" Giang Hạo đặt chén trà xuống:

"Tại sao lại đến tìm ta?"

"Bởi vì chúng ta cùng nhau tiến vào, nếu Cung phu nhân cảm thấy người đặc thù không phải là chúng ta, vậy có xác suất là mấy người đạo hữu." Mịch Linh Nguyệt nói.

Nàng thật ra đang nói dối.

Nàng không nói rõ hoàn toàn, nhưng mà như này cũng tốt.

Dễ dàng khiến cho đối phương hứng thú.

Giang Hạo thật ra cũng có chút nghi hoặc, mình có thứ gì bị Cung phu nhân phát hiện rồi? Hay là Hồng Vũ Diệp bị đối phương phát hiện?

Bọn hắn đều không phải là người có đại khí vận, thế nhưng cũng không phải là không có mấy thứ đồ có thể so với người có đại khí vận.

Thái Sơ Thiên Đao, Thiên Cực Ách Vận Châu, cùng với Hồng Vũ Diệp.

"Gặp nàng có chỗ tốt gì không?" Giang Hạo nói thẳng.

Hắn đúng là có một chút hứng thú, nhưng mà lại không muốn xảy ra thêm sự cố gì.

Có thể phát hiện ra khí tức đặc thù, nói rõ đối phương vô cùng khó giải quyết.

"Cung phu nhân khác với những người khác, nàng đã từng là Tam tiên sinh của Thiên Hạ Lâu, đồng thời tu vi cực mạnh. Không nhắc tới truyền thừa và bảo vật, chuyện nàng biết cũng vượt xa những người khác. Nếu như nàng chịu trao đổi cùng đạo hữu, dù muốn biết trước chuyện hiện tại cũng không phải là không được." Bà lão nói.

Giang Hạo quay đầu nhìn về phía bà lão, tinh thần của đối phương và cô gái kia xen lẫn nhau, xuất hiện một ánh mắt tinh thần kỳ quái, con mắt này vẫn đang ngó chừng hắn.

"Thật sự là không kiêng nể gì cả."

Một câu không hiểu này khiến cho đám người bà lão nghi hoặc.

Không kiêng nể gì cả?

Mấy người khá lịch sự, cũng không có bất kỳ lời nói mạo phạm nào.

Trong lúc Mịch Linh Nguyệt muốn mở miệng, đột nhiên cảm nhận được một cỗ uy áp Nguyên Thần.

"Thần Uy!"

Trong lúc nhất thời, ngọn lửa tinh thần bắt đầu tàn phá bừa bãi như là biển lửa.

Mịch Linh Nguyệt kinh hãi, hai thị nữ sau lưng nàng lập tức cản ở phía trước.

Nhưng mà ngọn lửa tinh thần cũng không đốt tới các nàng, mà là trực tiếp hướng về phía bà lão và thiếu nữ.

Hai người chấn kinh, nhưng đối phương động thủ quá đột ngột, căn bản không cho thời gian phản ứng.

Hỏa diễm bắt đầu bùng cháy, tiếng kêu thống khổ truyền đến từ trong hư không.

Loáng thoáng, cực kỳ mỏng manh.

Chỉ trong hô hấp, ngọn lửa tinh thần tán đi.

Sắc mặt của bà lão và thiếu nữ đều tái nhợt, nhìn về phía Giang Hạo, có chút khó có thể tin nổi.

Đối phương sao có thể phát hiện?

Chờ tất cả bình tĩnh lại, Giang Hạo mới đứng dậy nói:

"Như này liền tốt hơn rất nhiều."

Mịch Linh Nguyệt kinh hãi không thôi, không ngờ mình đã mang theo đồng đội heo, thế mà âm thầm chọc giận người trước mắt.

"Cung phu…" Giang Hạo vốn không muốn gặp. Có rất nhiều nguyên nhân, nhưng mà điểm quan trọng nhất trong đó chính là đối phương rất mạnh.

Hắn quay đầu nhìn về Hồng Vũ Diệp, thấy đối phương không có biểu tình gì, mới nói:

"Đi xem một chút."

Hắn hôm nay vẫn là Tiếu Tam Sinh, đồng thời cũng muốn hiểu rõ rất nhiều vấn đề.

Nếu không sẽ dẫn tới nhiều phiền toái, đây mới mới trí mạng.

Hoàn toàn không biết gì cả đối với tất cả nguyên do, sẽ rất khó nghĩ biện pháp ứng đối.

Giang Hạo bảo Kinh Phong Vân ở lại nơi này rồi bảo Mịch Linh Nguyệt dẫn đường.

Còn về bà lão và thiếu nữ, hắn cũng không thèm để ý.

Chỉ cần là người có chút nhận thức, đều sẽ không ra tay đánh nhau vào lúc này. Tất cả mọi người đều có mục đích, mà đạt được mục đích mới là chuyện cần ưu tiên nhất.

Kinh Phong Vân nhìn mọi người rời đi, cuối cùng có chút thấp thỏm mà ngồi trước đống củi. Hắn muốn thử chẻ củi, không cầu giống như tiền bối, chỉ cầu có một chút tương tự.

Trong chốc lát.

Giang Hạo xuất hiện ở trước sân nhỏ của Cung phu nhân.

Khi nhìn đến đối phương, hắn cau mày.

Cung phu nhân trong sân nhỏ đúng là có chút bình thường, nhưng mà lại có chút kỳ quái.

Khí tức trên thân gần như hoàn toàn không có, Nguyên Thần trong đó càng là lâm vào tĩnh lặng.

Nếu nói đây là một người sống, Giang Hạo làm sao cũng sẽ không tin tưởng.

Thế nhưng nếu nói là một người chết, lại có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương.

Trong lòng hắn có cảm giác, nhìn về phía nữ tử bên cạnh.

Lúc này Hồng Vũ Diệp đang cau mày, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, bình tĩnh nói:

"Ngươi đúng là xúi quẩy."

Giang Hạo có chút không hiểu.

Thùng thùng!

Tiếng đập cửa vang lên. Mịch Linh Nguyệt mở miệng trước:

"Tiền bối…" Nàng vốn muốn nói, người đã đến.

Nhưng mà nàng còn chưa dứt lời, cửa đã tự động mở ra.

Kẽo kẹt!

"Mời, mời vào."

Biến hóa đột nhiên này khiến cho đám người bà lão và Mịch Linh Nguyệt kinh ngạc không thôi.

Chủ động mở cửa, còn dùng giọng điệu cung kính.

Trong lúc nhất thời, mấy người nhìn về phía Tiếu Tam Sinh, đều có chút khó tin. Đừng nhìn ta, nhìn người bên cạnh ta đi. Trong lòng Giang Hạo đã biết được nguyên nhân đại khái.

Sự tồn tại của Hồng Vũ Diệp tuyệt đối không phải bình thường, nếu như có chuyện gì khác thường, đại khái sẽ có liên quan đến nàng.

---

Đảo Loạn Thạch, bên ngoài cốc.

Nam tử trung niên trên mặt có mặt sẹo đứng tại cửa vào, che kín khói mù. Đảo chủ cũng ở bên cạnh hắn.

"Căn cứ theo nhìn trộm, đã là ngày thứ tư, ngươi ngày thứ bảy mới có thể đi vào."

"Ta biết."

Thiên Thần đạo nhân nhìn vào cửa vào, trong chờ mong lại mang theo tuyệt vọng.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 622 : Cho Ngươi Xem Bảo Vật


Giang Hạo đi vào sân nhỏ.

Đối phương chủ động như thế, nhất định đã có phát hiện, cũng không biết phát hiện ra cái gì rồi.

Nếu như đối tượng phát hiện là Hồng Vũ Diệp, vậy thì mặt mũi của Tiếu Tam Sinh có chút không nhịn được.

Không biết liệu có ảnh hưởng đến nhiệm vụ tiếp theo hay không.

Một khi truyền kỳ không còn là truyền kỳ, kiêng kị sẽ tan biến.

Người người đều sẽ cảm thấy, chính mình cũng có thể đánh bại hắn.

Không biết là vì sao.

Hô ~

Gió nhẹ khẽ thổi qua bốn phía, góc áo Giang Hạo hơi lắc lư.

Hắn đứng chắp tay, tự tin thản nhiên.

Sau khi tiến vào sân, một cỗ cảm giác vặn vẹo hiện ra ở xung quanh, Nguyên Thần Thần Uy vô thức vận chuyển.

Hồng Mông Tâm Kinh cũng chuyển động theo.

Sơn Hải Ấn Ký cũng hiện ra.

Biến hóa đột nhiên này khiến cho hắn rung động.

Là cái gì, có thể làm cho Nguyên Thần của hắn có phản ứng to lớn như thế?

Bởi vì không có công kích rõ ràng, hắn liền bất động thanh sắc đi vào sân nhỏ, nhìn thẳng vào Cung phu nhân.

Trong ánh mắt, Cung phu nhân mặc quần áo và trang sức hoa lệ, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, có chút thống khổ.

Mà phía sau nàng có con mắt màu đỏ như ẩn như hiện, mang theo một chút hoảng sợ, đồng thời phát ra cảnh cáo lẫm liệt, băng lãnh thấu xương.

Trong nháy mắt.

Tình cảnh này lập tức tan biến, trong sân vẫn là một phu nhân bình thường, tầm mắt trống rỗng đang một chút khôi phục linh động.

Là cái gì? Giang Hạo hơi kinh ngạc nhìn về phía Hồng Vũ Diệp.

"Không cần nhìn ta, đồ vậy xúi quẩy mà thôi." Hồng Vũ Diệp vừa chơi đùa lọn tóc trước ngực vừa nói.

"Xúi quẩy?" Giang Hạo nhớ lại một chút, đúng là không dễ nhìn cho lắm.

“Ngươi nói xem, đồ vật xúi quẩy nhất trên đời này là cái gì?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.

"Đồ vật xúi quẩy nhất?" Giang Hạo suy tư một lát, thử nói:

"Thiên Cực Ách Vận Châu?"

Hắn chưa từng thấy qua thứ nào xúi quẩy hơn thứ này, một khi dính phải thì chắc chắn phải chết, cho dù là có sinh mệnh hay là không có sinh mệnh, đều không thể trốn thoát.

"Cho nên ngươi có thể lấy ra cho nó thử một chút." Hồng Vũ Diệp thuận miệng nói.

Ngạch…

Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

Lỡ như đối phương bóp nát phong ấn, không phải là cùng chết sao?

Nhưng mà có thể xác định được, đối phương có thể sẽ e ngại Thiên Cực Ách Vận Châu.

Thứ xúi quẩy cũng sẽ biết sợ thứ càng xúi quẩy hơn.

Phương diện này, không thứ nào có thể địch lại Thiên Cực Ách Vận Châu.

"Người, người có đại khí vận?" Cung phu nhân nhìn Giang Hạo, giọng điệu cung kính.

Tiếng nói vừa dứt, đám người Mịch Linh Nguyệt phía sau đều cảm thấy chấn động.

Quả nhiên đã tìm đúng?

Nhưng mà người trước mắt thật sự chính là người có đại khí vận sao? Không thể nào.

Cho dù là Mịch Linh Nguyệt cũng không cảm thấy như vậy, mặc dù Tiếu Tam Sinh khiến cho nàng kiêng kị, nhưng mà còn cách người có đại khí vận rất xa.

Quả nhiên, các nàng nghe được Giang Hạo trả lời: "Tiền bối nhận lầm rồi."

Giang Hạo không cảm thấy mình là người có đại khí vận, cái gọi là người có đại khí vận là người được công nhận.

Mà hắn cũng không được công nhận, cũng không muốn được công nhận.

Quá khiến người khác chú ý, sẽ có vô số phiền toái đếm không hết.

Hơn nữa còn phải chịu rất nhiều chuyện, đây không phải là ước nguyện của hắn.

Cung phu nhân cũng không để ý, tầm mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào Giang Hạo, miệng khẽ động:

"Nó, e ngại ngươi."

"Nó?" Giang Hạo có chút không hiểu.

Mặc dù biết có thứ xúi quẩy, thế nhưng hắn lại không biết cụ thể.

"Đúng, nó đang trên người của ta. Ta biết được nó tồn tại, đi tìm nó, thật không nghĩ đến nó lại ẩn giấu ở trên người của ta, muốn mượn ta để trốn thoát." Tầm mắt trống rỗng của Cung phu nhân dần dần khôi phục như thường, vẻ mệt mỏi vô tận hiện ra rõ ràng:

"Ta không ép được nó, cầu ngươi, cứu ta."

"Nó là cái gì?" Giang Hạo hỏi.

"Nó, nó là…" Cung phu nhân nhìn Giang Hạo, miệng mở rộng, giọng nói trở nên nhỏ bé.

"Để ta đi qua nghe cho rõ." Giang Hạo tiến lên một bước, nói.

Lúc đi qua, giọng nói của Cung thanh âm mới lần lượt truyền tới: "Nó là, là…"

Lúc này con mắt Cung phu nhân dần dần khôi phục vẻ trống rỗng, có thứ gì dữ tợn đang xông ra. Lúc này, Giang Hạo đột nhiên mở miệng nói:

"Chờ một chút."

Cung phu nhân vô thức dừng lại.

Giang Hạo ôn hòa cười nói: "Cho ngươi xem một thứ."

Tiếng nói vừa dứt, hắn âm thầm lấy ra một hạt châu màu tím.

Năm ngón tay chậm rãi mở ra.

Cung phu nhân vốn còn đang nghi ngờ, khi nhìn đến hạt châu thì sửng sốt một chút, ngay sau đó gương mặt dần trở nên méo mó.

Xoẹt ~

Tiếng thét hoảng sợ chói tai truyền ra.

Cung phu nhân lập tức kéo dài khoảng cách, muốn chạy khỏi nơi này.

Chỉ là không cách nào chạy ra khỏi sân nhỏ.

Giang Hạo cầm Thiên Cực Ách Vận Châu, quan sát Cung phu nhân đang hốt hoảng. Hắn hiểu rõ lúc này Cung phu nhân không còn là Cung phu nhân nữa.

Mà là "Nó" .

Bởi vì Hồng Vũ Diệp, hắn khắc chế xúc động giám định.

Qua một lúc hoảng loạn, "Nó" dường như bắt đầu an tĩnh lại.

Đám người căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

Các nàng đều cảm nhận được Giang Hạo lấy ra thứ gì đó, sau đó Cung phu nhân bắt đầu chạy trốn.

Lúc này, Giang Hạo nhìn "Cung phu nhân", cảm thấy kỳ quái.

Có thể xác định, có thứ gì đó chiếm lấy thân thể của Cung phu nhân, nhưng hắn không biết làm thế nào để giảm bớt trạng thái của đối phương.

Nhưng mà đồ xúi quẩy dường như phù hợp cùng Nguyên Thần.

Vì để phía sau có thể gặp mặt Thiên Thần đạo nhân một cách thuận lợi, hắn cần làm chút gì đó.

Suy tư một lát, hắn đến trước mặt Cung phu nhân.

Thiên Cực Ách Vận Châu vẫn luôn bị hắn nắm trong tay, dường như thứ này có thể áp chế đối phương rất tốt.

Hắn chợt vươn tay, thi triển Chưởng Trung Càn Khôn.

Hắn muốn thử phong ấn Nguyên Thần của đối phương.

Sau một khắc, tử khí khuếch tán, xâm nhập vào thân thể Cung phu nhân.

"Có khả năng thành công."

Giang Hạo lập tức cảm thấy đối phương giãy dụa, Sơn Hải Ấn hiện ra.

Lần này, đối phương đàng hoàng hơn rất nhiều.

Trong vòng mấy cái hít thở, tử khí bắt đầu trở lại bên trong bàn tay.

Hình thành một hạt châu.

Ngay từ đầu, Giang Hạo cho là hiện ra Nguyên Thần của Cung phu nhân, nhưng khi tập trung nhìn vào, lại là một thân ảnh vặn vẹo.

Nó đang không ngừng va chạm với phong ấn.

Vô cùng sôi nổi.

Thấy thế, Giang Hạo để Thiên Cực Ách Vận Châu ở bên cạnh nó:

"Khí thế như thế, đến, giới thiệu cho ngươi một người bạn chơi cùng."

Thiên Cực Ách Vận Châu vừa xuất hiện, đối phương liền yên tĩnh trở lại.

Chuyện này khiến Giang Hạo cảm thấy kỳ lạ. Đây rốt cuộc là vì sao?

Hắn vô thức nhìn về phía Hồng Vũ Diệp.

"Ngươi có thể hỏi người trong cuộc một chút." Hồng Vũ Diệp nói.

Người trong cuộc?

Giang Hạo nhìn về phía Cung phu nhân, lúc này Cung phu nhân đã hoàn toàn chết đi.

Giang Hạo lại nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, nhưng mà đối phương chỉ liếc mắt nhìn hắn, có chút ý đùa cợt.

Giang Hạo không thể làm gì đối với chuyện này, hiểu biết của hắn có hạn.

Hắn nhìn xung quanh, sau khi xác định không có người sống mới nhìn về phía mấy người Mịch Linh Nguyệt:

"Cung phu nhân hình như chết rồi."

Mịch Linh Nguyệt: "…"

Cho nên, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hơn nữa không biết tại sao, Tiếu Tam Sinh lấy một thứ cho đối phương nhìn, khiến cho nàng có một loại cảm giác kỳ quái.

Bà lão chỉ đứng nhìn Cung phu nhân, yên lặng không nói.

Thấy các nàng không nói gì, Giang Hạo liền quay đầu rời đi.

Mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không có có manh mối nên cũng chỉ có thể dừng ở đây.

Cũng may không ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu.

Chờ Giang Hạo rời đi, Mịch Linh Nguyệt liền nhìn về phía bà lão:

"Tiền bối tại sao lại không rời đi?"

"Tiểu nha đầu, ngươi tại sao cũng không rời đi?" Bà lão hỏi ngược lại.

"Tiền bối hình như đã bị thương, vãn bối lưu lại hỗ trợ chiếu ứng một chút."

"Ha ha."

Bà lão cũng không nói thêm gì.

Mịch Linh Nguyệt thật ra cũng không biết đối phương muốn làm gì, thế nhưng trực giác nói cho nàng biết, phía sau chắc chắn sẽ còn có biến hóa.

Mà sự biến hóa này, cực có thể sẽ xảy ra vào ngày thứ bảy.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 623 : Ngày Thứ Bảy


Trở lại sân nhỏ, Giang Hạo lấy ra hai hạt châu nhỏ và quan sát.

Đối với thứ không rõ, hắn rất muốn giám định một chút.

Đáng tiếc Hồng Vũ Diệp vẫn luôn ở bên cạnh, muốn nghĩ biện pháp phải ra ngoài. Hắn muốn xác định mức độ nguy hiểm của chuyện này một chút.

Nếu như quá nguy hiểm thì vẫn nên để lại ở chỗ này.

Có một cái Thiên Cực Ách Vận Châu đã khiến hắn chịu đủ rồi, lại tới một thứ nguy hiểm không biết tên, sẽ phiền toái rất nhiều.

Nhất là đối phương lại không thành thật, có thể phá vỡ phong ấn bất cứ lúc nào.

Sơn Hải Ấn được ngưng tụ, sau đó đánh đi vào.

Tăng cường phong ấn.

Chưởng Trung Càn Khôn thi triển lần nữa. Lúc này Kinh Phong Vân đã đưa cơm cho bé trai, đối phương vẫn mạnh miệng nói không ăn.

Chạng vạng tối, đối phương đổi lời nói.

"Ta dù ăn đồ của các ngươi, các ngươi cũng đừng hòng để cho ta mở cửa, càng đừng nghĩ đến việc dùng ta uy hiếp cha."

"Ban đêm nhớ kỹ đừng ngủ quá say."

Giang Hạo nói ra.

"Tại, tại sao?" Bé trai có chút khẩn trương nói.

"Bởi vì ta cũng muốn đi ngủ, nếu như ngươi ngủ say, cẩn thận có trộm." Giang Hạo thuận miệng nói.

Đối phương hình như có chút tức giận, lại giống như nhẹ nhàng thở ra.

Giang Hạo mỉm cười, đi đến trước mặt Hồng Vũ Diệp, thuận thế rót cho đối phương một chén trà.

Nhưng thật ra là muốn đưa hạt châu hôm nay cho đối phương.

Nhưng mà vừa lấy ra đã bị chê.

Mà chuyện của Cung phu nhân, hắn cũng đã hỏi Kinh Phong Vân.

Kinh Phong Vân biết rất ít về chuyện này.

Tình huống của thôn Thất Nhật lại càng không cần phải nói, gần như không có tin tức.

Hiện nay chỉ có thể chờ đợi Thiên Thần đạo nhân đến, chắc là sẽ có thể biết được nhiều chuyện hơn từ chỗ của hắn.

Ngày thứ năm.

Thời tiết trong xanh.

Giang Hạo đi tới cửa, nhẹ nhàng gõ mấy lần.

"Làm, làm gì?" Giọng nói bên trong có chút khẩn trương.

"Ăn điểm tâm." Giang Hạo nói.

Kẽo kẹt.

Cửa vô thức bị mở ra, bé trai đang muốn đi ra.

Chỉ là lúc thấy Giang Hạo thì lập tức ngây ngẩn cả người.

Bốn mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Sau đó, hắn rít lên một tiếng.

Ầm!

Cửa bị đóng lại lần nữa.

Đối phương chạy trở về, giọng nói hốt hoảng truyền ra: "Ngươi, ngươi dùng yêu pháp gì?"

"Yêu pháp vô cùng đáng sợ." Giang Hạo đáp.

Sau khi nói chuyện với đối phương hai câu, hắn liền để Kinh Phong Vân chuẩn bị thức ăn kỹ càng cho đối phương.

Mấy ngày nay, Giang Hạo không ăn một miếng nào, không cần ăn là một chuyện, chủ yếu là Hồng Vũ Diệp không cho.

"Cha ta sắp trở về rồi, nếu như các ngươi còn không đi sẽ xong đời đó." Chạng vạng tối, bé trai lớn tiếng nói.

Ngày hôm nay, Giang Hạo có ra ngoài đi dạo một vòng.

Phát hiện rất nhiều người đều đang nhắc đến ngày thứ năm.

Nói cách khác mỗi người đều đang đợi một ngày, hoặc có thể nói là chờ ngày thứ bảy đến.

Giang Hạo cảm thấy kỳ quái, nhưng mà hỏi thăm Hồng Vũ Diệp, vẫn luôn không nhận được đáp án.

Ngày thứ sáu.

Nhiều mây.

Sáng sớm.

Giang Hạo ngồi tại cửa ra vào, nhẹ nhàng gõ hai lần.

"Làm gì?" Giọng nói của đối phương ở ngay phía sau cửa, hình như là dựa vào cửa để ngủ.

"Ngày mai phụ thân ngươi sẽ trở về đúng không?" Giang Hạo hỏi.

"Đương nhiên, đến lúc đó mấy người xấu các ngươi đều sẽ xong đời." Bé trai tự hào nói.

"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.

"Chín tuổi." Đối phương trả lời.

"Mẫu thân ngươi đâu?" Giang Hạo lại hỏi.

"Ra ngoài, cha ta trở về, mẹ ta cách ngày cũng sẽ trở về." Bé trai nói với vẻ chắc chắn.

Giang Hạo yên lặng chốc lát rồi nói:

"Không ra ngoài hít thở không khí sao? Ngày mai chúng ta sẽ bị cha ngươi dạy dỗ."

"Đó là do các ngươi đáng đời, ai bảo các ngươi không trốn." Bé trai nhìn có chút hả hê.

Giang Hạo cười không nói gì.

Mỗi lần đến giờ cơm, hắn sẽ trò chuyện cùng đối phương hai câu.

"Thúc thúc, ngươi tại sao phải làm người xấu?" Chạng vạng tối, bé trai hỏi.

"Tại sao lại làm người xấu?" Câu hỏi này là đang hỏi Giang Hạo.

"Đúng vậy, tại sao phải làm người xấu? Làm người tốt không tốt sao?" Bé trai hỏi.

Sẽ bị bắt nạt, Giang Hạo thầm trả lời trong lòng. Thân ở Thiên m Tông, nào có con đường sống nào cho người tốt.

Chuyện mà mình có thể làm, chính là giãy dụa sống sót.

Cũng không phải là hắn muốn làm người trong Ma môn, mà là không thích ứng được thì sẽ chết ở nơi đó.

"Ta cũng muốn làm người tốt." Giang Hạo mỉm cười nói.

"Vậy tại sao lại không làm? Tại sao phải làm chuyện xấu?" Bé trai khó hiểu nói:

"Làm kẻ ác sẽ có ác báo."

Đôi mắt của Giang Hạo khẽ động, cười nói:

"Ngươi thì sao? Muốn làm người tốt sao?"

"Không muốn." Bé trai nói, trong giọng điệu mang theo một chút mong đợi:

"Ta muốn làm một đại thiện nhân."

"Đại thiện nhân?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

"Đúng vậy, ta lớn lên, muốn làm một đại thiện nhân được thế nhân ca tụng." Lúc bé trai nói lời này, ngay cảm âm thanh đều như mang theo ánh sáng.

Nghe vậy, Giang Hạo bật cười.

"Đại thiện nhân, nên nghỉ ngơi rồi, ngày mai phụ thân ngươi sẽ trở lại."

Lần này, bên trong không truyền ra âm thanh gì nữa, tâm tình dường như đột nhiên trở nên trầm trọng.

Giang Hạo ngồi tại cửa, nhìn lên bầu trời.

Đêm

Thôn yên bình ôn hoà, tiếng côn trùng truyền ra từ đồng ruộng.

Gió nhẹ nương theo âm thanh của côn trùng, bầu không khí nông thôn hết sức bình thường.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Giờ Tý đến.

Đồng thời mang ý nghĩa đã đến ngày thứ bảy.

Trong lúc nhất, thời ánh trăng bị mây đen che đậy.

Khí trời biến thành âm trầm, thậm chí là có thể mưa bất cứ lúc nào.

"Ngày thứ bảy, hình như sắp mưa." Giang Hạo ngẩng đầu nói.

Kinh Phong Vân cảm thấy thời tiết càng ngày càng tệ.

Hồng Vũ Diệp uống trà cũng không mở miệng.

Sáng sớm.

Giọt mưa bắt đầu rơi xuống.

Trời thật sự mưa.

Nhưng mà điều khiến cho Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn chính là, trời mưa cũng không mang đến ảnh hưởng gì cho thôn dân. Bọn hắn vẫn thức dậy sớm làm nông. Ống khói từng nhà toát ra khói trắng, đều đang nấu bữa sáng.

Một số người khác thì đi tới ruộng nương, cần cù lao động.

Mặc dù tất cả giống như trước đó, thế nhưng Giang Hạo cảm thấy bầu không khí đã thay đổi.

Vì tò mò, hắn gõ cửa phòng bé trai. Nhưng mà đối phương lại không có động tĩnh gì.

Giữa trưa.

Bầu trời nổi mưa to.

Mưa như này không thích hợp làm nông.

Nhưng mà trong thôn không có người trở về, thậm chí có người bắt đầu đi ra.

"Tiền bối, ngài xem bên kia." Kinh Phong Vân đột nhiên chỉ về mỏm núi nơi xa.

Giang Hạo thật ra cũng đã nhận ra.

Bên phía mỏm núi có một cỗ khí tức ngưng tụ, nếu như không sai thì trong đó ẩn chứa khí tức Chân Long.

Ngay sau đó khí tức rơi xuống dưới chân núi, biến thành một đám đạo tặc.

Bọn hắn nhảy cẫng hoan hô, chạy tới trong mưa.

Trong tay cầm đại đao, những nơi bọn hắn đi qua sinh cơ phai mờ, đại địa tan tác.

Cây cối sau lưng bọn họ khô héo, động vật sau lưng bọn họ hóa thành mục nát.

Chỗ có sinh mệnh đều sẽ kết thúc.

Chỉ qua một lúc sau, bọn hắn đã xông tới trong ruộng.

Thôn dân thấy thế cũng chỉ đứng ở trong mưa, cũng không bối rối, cũng chưa từng tránh né.

Mãi đến khi bọn hắn đi đến trước mặt thôn dân thứ nhất.

Phốc!

Đại đao chém qua, máu tươi chảy đầy đất.

Tiếng cười vui vẻ thống khoái tản ra.

---

Đảo Loạn Thạch.

Bên ngoài cốc.

Sau khi khí tức Chân Long xuất hiện, Đảo chủ nhìn về phía bên nam tử có vết sẹo do đao chém, nói:

"Đã đến giờ, ngươi có thể tiến vào."

Thiên Thần đạo nhân gật đầu, cũng không nói gì.

Tại lúc hắn cất bước, Đảo chủ mở miệng lần nữa:

"Khuyên ngươi một câu, kết thúc trước ngày đầu tiên, nhất định phải ra ngoài, nếu không ngươi tự biết hậu quả."

Thiên Thần đạo nhân yên lặng, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.

Chẳng qua là lúc đi vào, thân thể của hắn đều đang run rẩy.

Giống như sắp nhìn thấy cảnh tượng thống khổ nhất cả đời này.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 624 : Để Ta Toàn Thây


Trong mưa, Giang Hạo nhìn về phía mã tặc, chau mày.

Chỗ bọn họ đi qua sinh mệnh dừng lại, cũng không phải là chỉ có thôn dân, mà là tất cả.

Hoa cỏ cây cối, chim bay cá nhảy.

Cho dù là thịt khô treo trong sân đều đang mục nát.

Đám người thôn dân càng thảm hại hơn, không phải bị ngũ mã phanh thây thì chính là đầu người tách rời, tàn nhẫn đến cực điểm.

Cũng không phải là hắn không muốn ra tay, mà là ngay từ đầu đã âm thầm động thủ, nhưng mà không có bất kỳ tác dụng gì.

Tất cả lực lượng đều không có hiệu quả đối với mã tặc.

Hoặc là nói, bất kể có ngăn cản đao của mã tặc hay không thì thôn dân vẫn sẽ bị giết. Mã tặc nhấc đao chỉ là một quá trình, quá trình này không ảnh hưởng đến kết quả.

Ngày thứ bảy, thôn sắp nghênh đón điểm cuối.

Thôn Thất Nhật.

"Thì ra có ý ngày."

Không chỉ như thế, hắn cũng hiểu rõ ý của bà lão Thiên Hạ Lâu, tại sao không thể dùng người thân để uy hiếp người ta.

Kẽo kẹt.

Cửa lớn trong sân mở ra.

Bé trai đội mưa đi ra.

Hắn nhìn thấy mã tặc, cũng nhìn thấy thôn dân chết thảm.

Thân là một đứa nhỏ chín tuổi, trong mắt của hắn không tự chủ được lộ ra vẻ hoảng sợ.

Nhưng mà lại giống như biết được kết cục của mình, cũng không chạy trốn.

Giang Hạo chau mày, hắn có thể nhìn ra, bé trai trước mắt đang e ngại, không chỉ như thế, thân thể của hắn đều đang run rẩy.

"Ngày thứ bảy, hình như không có chuyện tốt gì cả." Giang Hạo hơi động thủ, tách rời cơn mưa to.

"Có chuyện tốt, hôm nay cha ta sẽ trở về." Bé trai nhìn Giang Hạo, run rẩy nói: "Chỉ là ta không gặp được hắn."

"Vậy sao? Ngươi rất nhớ hắn sao?" Giang Hạo hỏi.

"Ừm." Bé trai gật đầu:

"Muốn hỏi hắn có sống tốt hay không, muốn hỏi hắn liệu ta có gây thêm phiền toái hay không, muốn hỏi hắn có nhớ ta hay không.”

Giang Hạo trầm mặc một lát, nói:

"Ta hỏi giúp ngươi."

Bé trai nhìn Giang Hạo, nói:

"Thúc thúc, ta có thể xin ngươi giúp ta một chuyện không?"

"Ngươi nói." Giang Hạo cũng không chần chờ nữa.

Hắn đã hiểu rõ kết cục của thôn Thất Nhật. Mặc dù không biết tại sao, thế nhưng lực lượng trong thôn đang cắn nuốt sinh mệnh nơi này.

Không chỉ như vậy, cho dù là cơm thịt mà bọn hắn nấu mấy ngày này cũng bắt đầu biến thành đồ mục nát. Chắc là có một cỗ lực lượng đang tan biến.

"Thúc thúc là người xấu đúng không?" Bé trai hỏi.

"Đúng." Giang Hạo gật đầu, chưa từng chần chờ.

"Người xấu sẽ giết người đúng không?"

"Ta đúng là từng giết người."

"Vậy…" Bé trai nhìn Giang Hạo, giọng điệu có chút run rẩy:

"Thúc thúc có thể giết ta không? Để cho ta toàn thây, nếu không ta sợ cha không tìm thấy ta."

Trong nháy mắt, Giang Hạo sững sờ tại chỗ, giống như bị cái gì đó làm cho chấn động.

Hắn trầm mặc.

Lúc này, nơi xa truyền đến âm thanh hưng phấn, lượng lớn thôn dân đều chết không toàn thây.

Thấy thế, bé trai càng hoảng sợ, hắn nhìn Giang Hạo, cầu khẩn nói: "Thúc thúc…"

Giang Hạo nhìn đứa nhỏ chín tuổi trước mắt, khó khôi phục được sự bình tĩnh như trước.

Nếu như là hắn, có lẽ sẽ có chút khó chịu, thế nhưng hắn hiện tại là Tiếu Tam Sinh. Cho nên…

Hắn lộ ra nụ cười ôn hòa:

"Được."

Chỉ là giọng nói này đã không còn sự thong dong như trước đó.

Ít nhất là không còn thoải mái giống như trước đó.

Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, chỉ là nhìn.

Bé trai chưa kịp nói lời cảm ơn, Giang Hạo đột nhiên nhìn về phía phía sau hắn, kinh ngạc nói:

"Phụ thân ngươi tới."

Bé trai vô thức quay đầu, mà ngay trong nháy mắt này, ánh đao xẹt qua. Một đao này không có một tia sát ý.

---

Thiên Thần đạo nhân đi vào con đường nhỏ, hắn trước đó còn vô cùng chậm rãi nhưng giờ lại vô thức tăng tốc.

Tu vi cường đại bùng nổ, như là phát điên mà hướng về phía thôn. Dường như chỉ cần đi nhanh thì sẽ có thể tránh khỏi bi kịch.

Cho dù thử bao nhiêu lần, hắn đều không có cách nào đi qua.

Nét mặt của hắn dần trở nên vặn vẹo, tốc độ nhanh chóng làm người líu lưỡi.

"Chờ ta, chờ ta."

Hắn nổi cơn điên.

Không bao lâu sau, hắn chạy tới chỗ ở.

Chỉ thoáng qua một cái, đã thấy ánh đao xẹt qua con của hắn.

Vốn là một đứa nhỏ bình thường, dưới một đao này đã hoàn toàn mất đi sinh mệnh.

Phịch một tiếng.

Thân thể lập tức ngã xuống đất.

Trong nháy mắt, Thiên Thần đạo nhân mất đi lý trí.

"Giết ngươi, ta muốn giết ngươi."

Thiên Thần đạo nhân ngửa mặt lên trời thét dài, bùng nổ tất cả lực lượng, muốn đồng quy vu tận cùng người trước mắt.

Giang Hạo nhếch miệng lên, tùy ý cười nói:

"Ngươi tới chậm quá, ta chỉ quơ nhẹ một đao, hắn đã chết."

Trên mặt Thiên Thần đạo nhân vốn có vết sẹo, giờ đây càng lộ ra vẻ dữ tợn.

Lực lượng bắt đầu bùng cháy, chỉ là lúc hắn vốn muốn đồng quy vu tận, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt.

Tầm mắt này đến từ trên mặt đất.

Là con của hắn đang nhìn hắn.

Trong nháy mắt, lực lượng của hắn tan biến, lý trí bị kéo về thực tế.

Cuối cùng, hắn đi đến trước mặt con trai rồi quỳ xuống, gào khóc.

Giang Hạo chỉ đứng nhìn, cũng không nói thêm gì nữa.

Vừa rồi hắn cũng không biết tại sao mình phải kích thích đối phương, chỉ là trong lòng có một loại oán khí không hiểu. Lúc này mã tặc đã vượt qua bọn hắn, lấy đi tất cả khí tức sinh mệnh xung quanh.

Thân là người đến từ bên ngoài như bọn hắn, không có bất cứ vấn đề gì.

Kinh Phong Vân bị dọa gần chết, còn cho là mình cũng sẽ phải đối diện với mấy mã tặc quỷ dị này.

Nhưng mà nhìn những người khác không có phản ứng gì, chỉ có chính hắn khẩn trương, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.

Hắn cúi đầu, không dám có động tác gì nữa.

"Hắn có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi." Giang Hạo nhìn nam tử trước mắt, giọng nói bình tĩnh lại mang theo lực xuyên thấu:

"Hắn muốn hỏi ngươi sống có tốt hay không, hắn có gây thêm phiền toái cho ngươi hay không, ngươi có từng nhớ hắn hay không."

Nghe xong mấy câu này, Thiên Thần đạo nhân ôm con của mình, khóc không thành tiếng.

Giang Hạo yên lặng.

Hắn từng nghe chuyện xưa của Thiên Thần đạo nhân.

Lúc Thiên Thần đạo nhân vẫn còn là người bình thường, trong nhà gặp chuyện không may.

Bây giờ Thiên Thần đạo nhân Phản Hư viên mãn, ít nhất đã qua trăm năm.

Thời gian trăm năm, chín tuổi vẫn là chín tuổi. Hắn phải nên hiểu rõ từ sớm.

Cái gọi là cứu sống của Vạn Vật Chung Yên chỉ là dừng cuộc sống của bọn hắn lại tại một giai đoạn nào đó.

Mục tiêu xuất hiện, Giang Hạo lại không có ý định hỏi thăm vấn đề của mình.

Mà là nhìn về phía mã tặc đang dần tan biến, lâm vào trầm tư.

Lúc này toàn thôn đã mất đi sinh cơ, tan tác không thể tả, tràn ngập vẻ tĩnh lặng.

Giống như bãi tha ma.

"Các ngươi rời đi đi." Thiên Thần đạo nhân khóc rất lâu mới lên tiếng:

"Ngày đầu tiên sắp đến, các ngươi không có phòng hộ đặc thù, một khi tới ngày đầu tiên sẽ bị hấp thụ một tia khí tức, sẽ ảnh hưởng cực lớn đến các ngươi."

Nghe vậy, Giang Hạo nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, vẻ mặt đối phương không có biến hóa chút nào.

"Kinh tiểu hữu, ngươi đi ra ngoài trước đi."

Hồng Vũ Diệp sẽ bảo vệ hắn, nhưng mà không nhất định sẽ bảo vệ Kinh Phong Vân. Kinh Phong Vân không dám lưu lại, nhanh chóng rời đi.

Người rời đi cùng hắn còn có hai người thị nữ của Mịch Linh Nguyệt cùng với thiếu nữ bên cạnh bà lão.

Mấy người bọn họ nhìn nhau, Kinh Phong Vân phát hiện mình yếu nhất, cũng không dám lỗ mãng.

Mà ba người các nàng thấy Giang Hạo đặc thù, một tay giết Cung phu nhân, nên cũng không dám đắc tội với Kinh Phong Vân.

Thời gian trôi qua từng chút một, ánh trăng lại xuất hiện lần nữa.

Giờ Tý.

Giang Hạo ngẩng đầu nhìn lại, loáng thoáng ở giữa, có long ảnh hiện ra.

Ngay sau đó, một cỗ sinh cơ bắt đầu hạ xuống.

Cỏ cây trùng sinh, đại địa khôi phục sinh cơ, như vạn vật phùng xuân.

Vẻ tàn tạ và sinh cơ bắt đầu thay đổi.

Một hít một thở, vòng đi vòng lại.

Ngày đầu tiên sắp bắt đầu...

------
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back