Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 615 : Đao Gác Trên Cổ Ta, Hỏi Ta Tại Sao Không Làm Khó Dễ?


Lúc bọn hắn đi ra ngoài đều không có hộ vệ đến, càng không có đại hộ pháp trấn áp tất cả như trong miệng bọn hắn. Chuyện này có chút không bình thường.

Giải thích duy nhất chính là Hồng Vũ Diệp nhúng tay, ngăn cách những người kia đến. Như thế bọn hắn làm việc mới có thể thuận lợi. Đương nhiên, không loại trừ khả năng hộ vệ an nhàn quá lâu, phản ứng chậm. Nhưng mà trên đường đi, Giang Hạo vẫn nói một tiếng cảm ơn với Hồng Vũ Diệp.

Bảo trì sự cung kính đối với Hồng Vũ Diệp luôn là không sai. Mà người kia chỉ là liếc mắt nhìn hắn, không nói gì. Cái liếc mắt vô cùng bình tĩnh, không thể nhìn ra bất cứ chuyện gì. Có đôi lúc, hắn sẽ vô cùng dễ dàng nhìn ra được ý tứ từ trong ánh mắt của đối phương, thậm chí là đoán được một chút suy nghĩ của đối phương qua một số hành động.

Đây cũng không phải là năng lực đặc thù gì đó, chỉ là đơn thuần hiểu rõ. Nhưng mà cảm xúc của Hồng Vũ Diệp quá ít, hành động cũng ít.

"Tiền bối, tại sao người vừa rồi cũng gọi ngươi là Tiếu Tam Sinh?" Sau khi rời đi một khoảng cách, Kinh Phong Vân mới hỏi.

"Bởi vì trước khi gặp được ngươi, ta đã gặp hắn, báo ra một cái tên lợi hại." Giang Hạo thuận miệng nói.

Mặc dù Kinh Phong Vân cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn không hỏi nhiều.

"Lệnh bài này đủ chưa?" Giang Hạo ném lệnh bài cho Kinh Phong Vân. Đồng thời cũng lại

Còn phải mau chóng xem nơi này có Cửu Nguyệt Xuân hay không. Theo lý thuyết là có, số lượng nhiều chắc là không, nhưng xác suất một tiền là rất lớn.

Nhất là đảo Loạn Thạch là nơi hội tụ đủ loại thế lực, sao có thể không có loại trà ngon này được.

"Đủ rồi, có cái lệnh bài này, có thể làm rất nhiều chuyện." Kinh Phong Vân có chút kinh ngạc. Ban đầu chỉ là muốn đi lấy một lệnh bài thân phận bình thường mà thôi, không nghĩ tới lại trực tiếp lấy được lệnh bài Đảo chủ. Có cái lệnh bài này sẽ có thể làm được rất nhiều chuyện.

"Tiền bối muốn làm chuyện gì sao? Nếu như dùng lệnh bài này đi giao dịch thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều." Kinh Phong Vân nói.

"Đi thôn Thất Nhật." Giang Hạo nói.

"Được, ta sẽ cẩn thận hỏi thăm một phen, chắc là sẽ nhanh thôi." Kinh Phong Vân vừa nghĩ vừa nói:

"Chuyện tại lầu nhỏ chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện, thời gian càng kéo dài càng bất lợi đối với tiền bối."

"Tìm một chỗ đặt chân, ngươi đi làm đi việc đi." Giang Hạo thuận miệng nói.

Đúng lúc có thời gian đi làm một chút việc vặt.

Trong chốc lát.

Bọn dừng chân tại một quán trọ, hao phí chút linh thạch. Mặc dù hơi đắt nhưng vẫn chi trả nổi. Sau đó, Giang Hạo và Kinh Phong Vân rời khỏi quán trọ.

Kinh Phong Vân cũng chẳng suy nghĩ gì cả, dù sao lệnh bài đang ở trên người hắn, nếu như đối phương để cho hắn làm việc một mình vậy mới là kì quái.

Nhưng mà, Giang Hạo đi ra ngoài cùng hắn, chỉ là vì giám định đối phương. Như thế, sẽ có thể biết được người này có thật sự làm việc hay không.

Giám định.

【 Kinh Phong Vân: đệ tử môn hạ của La Sinh dưới danh nghĩa Hải La Thiên Vương của vùng biển Thiên Hà, tu vi Nguyên Thần sơ kỳ, bởi vì tu luyện công pháp sai lầm, cho nên khí tức không ổn định, quanh thân tụ khí không tiêu tan, khiến cho tu vi dừng bước không có tiến triển. Toàn lực làm việc giúp ngươi, là hy vọng có thể biết được vấn đề của mình, bây giờ đã ký thác hy vọng ở trên người ngươi. 】

Người của Hải La Thiên Vương? Giang Hạo có chút kinh ngạc, không nghĩ tới ra ngoài một chuyến còn có thể gặp được cấp dưới của Hải La Thiên Vương. Nhưng mà Hải La Thiên Vương tại hải ngoại đúng là cao minh, trên danh nghĩa còn có đủ loại thế lực.

Đáng tiếc bản thân hắn lại muốn từ bỏ vị trí Thiên Vương, làm một tù nhân.

"Ngươi tu công pháp gì?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.

Kinh Phong Vân sửng sốt một chút, lập tức nói: "《 Phong Vân Cửu Biến 》, trước mắt là giai đoạn Nguyên Thần, nội dung phía sau phải trao đổi trong tông môn của chúng ta."

"Cho ta xem một chút." Giang Hạo thản nhiên đưa tay ra. Thân là Tiếu Tam Sinh, hắn không biết cái gì là ngượng ngùng.

Kinh Phong Vân chỉ lưỡng lự một chút, liền đưa công pháp ra.

Giang Hạo cầm lên nhìn qua, dùng kinh nghiệm của hắn, chấc là có thể đủ nhìn ra một vài vấn đề.

Dù sao tu luyện Hồng Mông Tâm Kinh và Vô Danh Bí Tịch cũng có thể khiến hắn nhạy cảm hơn đối với công pháp.

Nhìn thấy sai lầm, ít nhiều có thể cảm nhận được sự không hài hòa. Quả nhiên, từ Luyện Khí đến Kim Đan đều không có vấn đề gì, nhưng mà công pháp Nguyên Thần đúng là có một vài vấn đề. Về việc sửa đổi như thế nào, hắn cũng khó xác định. Chỉ có thể nhận lấy công pháp trước, sau đó để đối phương đi làm việc.

Chuyện này khiến Kinh Phong Vân lại không hiểu, đây là ý gì? Dùng công pháp làm thế chấp?

Nhưng công pháp của hắn trong mắt đối phương chắc là vô cùng bình thường mới đúng. Đáng tiếc hắn chưa kịp mở miệng hỏi thăm, đối phương đã tan biến tại chỗ. Thấy thế, hắn cũng chỉ có thể làm việc trước.

Không bao lâu sau.

Giang Hạo tìm được chỗ bán linh dược lớn nhất, hỏi thăm Cửu Nguyệt Xuân. Trong phòng khách.

"Khách nhân, Cửu Nguyệt Xuân ở chỗ của chúng ta cũng không nhiều, hơn nữa đã bị khách hàng khác mua, chúng ta cũng rất khó xử lý." Một vị phu nhân khổ sở nói.

Cây quạt trong tay Giang Hạo đã hóa thành một thanh trường đao, gác ở trên cổ đối phương, khách khí nói:

"Hiện tại khó nữa không?"

Trong nháy mắt đao xuất hiện, đao ý tràn ngập.

Phu nhân có thể cảm nhận được rõ ràng, chỉ cần mình nói một câu không xuôi tai thì đao sẽ xẹt qua cổ của nàng, nàng bỗng cười nói:

"Khách nhân nói đùa, có khó xử lý hay không còn không phải nhìn xem chúng ta có tận lực hay không sao. Làm việc cho khách nhân là chuyện nên làm, ta thấy việc này không khó xử lý."

Cuối cùng Giang Hạo dùng giá một vạn chín mua một tiền Cửu Nguyệt Xuân.

Còn lại một vạn chín linh thạch.

Sau đó, hắn lấy Nhiên Huyết Đan và các pháp bảo khác ra, bán cùng một lúc.

Sau khi Giang Hạo ân cần thăm hỏi, đối phương dùng giá sáu vạn để thu mua.

Như thế, hắn đã bán ra hết phần lớn mọi thứ rồi. Mặc dù giá cả cao hơn mong muốn, thế nhưng trong đó có hai món pháp bảo không tệ. Hắn cũng không biết mình có bị hố hay không. Cũng may, hắn có thể tiếp nhận sáu vạn.

Cộng với số linh thạch trên người, hắn còn bảy vạn chín.

Lúc này, hắn mới nhớ tới, mình còn có một số trữ vật pháp bảo. Hắn không đi ra bên ngoài mà là kiểm kê tại chỗ.

Linh thạch của những người này không nhiều, tổng cộng hai vạn hai. Còn có một số pháp bảo và đan dược bình thường. Giang Hạo giao tất cả cho phu nhân trước mặt.

Một màn này khiến cho đối phương cảm thấy bối rối, lần thứ nhất thấy người làm việc không kiêng nể gì như thế. Hơn nữa, đống trữ vật pháp bảo này hình như là đến từ bên phía Đảo chủ. Người này rốt cuộc đã làm gì? Đồng thời cũng nói rõ, nếu đối phương có chút không vui, mình sẽ có thể đầu một nơi thân một nẻo.

Rơi vào đường cùng, nàng cũng chỉ có thể bắt đầu kiểm kê trữ vật pháp bảo, cuối cùng ra giá ba vạn. Giang Hạo cũng không thất vọng, mà là sảng khoái lấy tiền rồi rời đi.

Bảy vạn chín cộng với hai vạn hai và ba vạn. Bây giờ hắn có một trăm ba mốt ngàn linh thạch.

Phát tài rồi.

Thật sự phát tài, hắn chưa bao giờ thấy qua nhiều linh thạch như vậy. Có thể mua cho mình một thanh đao tốt.

Lúc rời đi, Giang Hạo hít sâu một hơi, đây là khí tức của sự giàu có. Chính mình bán phù lục không biết cần bao nhiêu năm mới có thể tích lũy được nhiều linh thạch như vậy?

Giang Hạo lắc đầu, quay trở lại quán trọ.

Đúng như ước định, pha Cửu Nguyệt Xuân cho Hồng Vũ Diệp.

---

Ngay tại lúc đó.

Bên ngoài phủ Đảo chủ, một nam tử mặc áo giáp đứng trước một đống thi thể, vẻ mặt băng lãnh.

"Tiếu Tam Sinh? Hắn Phản Hư sơ kỳ mà dám phách lối như vậy sao?" Đại hộ vệ nhìn về phía Lý lão bên cạnh.

"Đại hộ vệ đừng khinh thường Phản Hư sơ kỳ này." Tim của Lý lão có chút đập nhanh, nói:

"Hắn một đao chém Bạch Ưng, cùng mấy Phản Hư trung kỳ và Phản Hư sơ kỳ khác."

"Lúc hắn động thủ, ta không có phát hiện, đại khái là đã che giấu cảm giác của ta."

Đại hộ vệ nói.

Như thế đã nói lên đối phương có năng lực lừa gạt hắn. Đây không phải là tin tức tốt.

"Xem ra phải chờ Thiên Thần tiền bối trở về, Đảo chủ còn đang bế quan sao?" Lý lão hỏi.

"Không cần chờ, ta sẽ tự mình đi chiếu cố hắn, xem xem hắn còn dư lực chém ta một đao hay không." Đại hộ vệ lạnh lùng nói.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 616 : Ngày Tiếp Theo Chỉ Thấy Thi Thể Nơi Bờ Sông


Ngày kế tiếp.

Bên cạnh một dòng sông của tại Loạn Thạch.

Lý lão đi cùng mọi người, nhanh chóng đạp không tới.

Lúc này, quanh bờ sông có không ít người.

Thế nhưng sau khi Lý lão đến, mọi người đều dồn dập tránh ra.

Chỉ qua hơi thở.

Lý lão liền thấy một màn đáng sợ, toàn thân hắn run rẩy không biết làm sao.

Lúc này, cạnh bờ sông là một nam tử mặc áo giáp, sắc mặt an tường, trên thân không có chút thương thế nào.

Thế nhưng hoàn toàn không có khí tức, không có chút dấu hiệu của sự sống nào.

Hắn…Chết rồi.

"Đại, đại hộ vệ." Lý lão kích động không thôi.

Trong mắt không biết là hoảng sợ hay là tức giận, hắn lúc này đã không thể đứng thẳng, cần người khác đỡ.

Nhưng một màn chấn động này đã gõ một hồi cảnh báo cho người xung quanh.

"Tiếu Tam Sinh!"

Lý lão cắn răng, trong mắt có nồng đậm cừu hận.

Tất cả người nhằm vào Tiếu Tam Sinh đều đã chết, đều bị giết. Bây giờ đại hộ vệ muốn đi thử đao đều chết không rõ, bởi vậy có thể thấy đối phương đáng sợ như nào.

Cuối cùng Lý lão thở ra một hơi, không còn dám truy cứu chuyện của Tiếu Tam Sinh nữa. Chuyện này đã hoàn toàn vượt ra khỏi suy nghĩ của hắn.

Đại hộ vệ chết, là dấu hiệu Tiếu Tam Sinh đối địch với đảo Loạn Thạch, đồng thời cũng là cảnh cáo của đối phương.

"Vạn Vật Chung Yên…"

Giờ phút này, Lý lão cuối cùng cũng hiểu, tại sao lại có người nói bọn hắn căn bản không phải là Vạn Vật Chung Yên chân chính. Tiếu Tam Sinh mới phải.

Một người không kiêng nể gì cả, căn bản không thèm để ý đến sự chết sống của bọn hắn, không thèm để ý đến thế lực tông môn. Dạng người này, ai dám tuỳ tiện trêu chọc chứ?

Ít nhất thì bản thân Lý lão thấy sợ.

"Hồi báo lại với Đảo chủ, để cho hắn định đoạt."

Cuối cùng, Lý lão chỉ dám bàn giao mọi chuyện lại cho người có năng lực hơn. Mà hắn, đã không còn muốn cũng không dám đối địch với Tiếu Tam Sinh nữa.

Người nằm ở bờ sông hôm nay chính là đại hộ vệ, ngày mai có thể là hắn.

---

Giang Hạo tỉnh lại ở trong gian phòng của mình.

Tối hôm qua, sau khi uống trà xong, lòng hắn có cảm giác, bắt đầu tu luyện Sơn Hải Ấn.

Lần này khác với trước đó, cuối cùng đã bắt đầu nhập môn. Lúc vươn tay, trong tay có sơn hải ngưng tụ.

Đây là Sơn Hải Ấn.

Thế nhưng mới chỉ là hình thức ban đầu, muốn có đủ uy lực, còn cần tiếp tục tham ngộ.

Hoặc là tiếp tục uống Cửu Nguyệt Xuân. Loại trà này, thật sự chính là uống lần nào được chỗ tốt lần đó.

Đáng tiếc, hắn không nỡ bỏ, chỉ có thể chờ đợi lần sau.

Nhưng mà tối hôm qua hắn cảm thấy có cường giả tới gần, chỉ là lại lập tức biến mất, chắc là Hồng Vũ Diệp ra tay.

Sau đó hắn lấy Thiên Cực Ách Vận Châu ra, Sơn Hải Ấn bị hắn đánh vào trong khói tím. Trong lúc nhất thời phong ấn được củng cố hơn rất nhiều.

"Dùng để gia cố phong ấn cũng tốt."

"Đáng tiếc tạm thời không có đủ lực công kích, chỉ có thể dựa vào lĩnh hội phía sau."

Nhưng mà Sơn Hải Ấn cũng có một cỗ khí thế không kém.

Chỉ là không được rõ ràng.

Giang Hạo lắc đầu, đi đến bên ngoài gian phòng của Hồng Vũ Diệp.

Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi thăm tình huống, không thấy trả lời liền mở cửa mà vào.

Lúc đi vào, phát hiện Hồng Vũ Diệp ngồi ở phía trước cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì. Nơi này cũng không phải là hướng mặt trời mọc, cho nên là đang nhìn biển?

Biển cũng không nhìn thấy.

"Tiền bối đang nhìn cái gì vậy?" Giang Hạo hỏi.

"Ngươi có thể nhìn thấy cái gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi lại.

"Tòa nhà cũng với con đường." Giang Hạo trả lời.

"Vậy ngươi còn hỏi?" Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn Giang Hạo.

Người kia cúi đầu, không dám nhiều lời.

"Có tin tức gì chưa?" Hồng Vũ Diệp đứng lên nói.

"Rồi." Giang Hạo gật đầu, chợt giải thích:

"Kinh Phong Vân đã đợi ở phía dưới, đã nghe ngóng được lối vào thôn Thất Nhật. Chuyện cụ thể thì phải vào thôn tìm tòi hư thực." Sau đó Giang Hạo lại nói chuyện tối ngày hôm qua, muốnn thăm dò một chút là ai đến.

Nhưng mà cũng không nhận được đáp án.

Giang Hạo cảm thấy nghi hoặc, chính mình có thể phát hiện ra, nói rõ là Hồng Vũ Diệp cố ý gây nên. Vậy tại sao mình hỏi thăm lại không trả lời? Hắn lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều, vẫn nên quan tâm chuyện thôn Thất Nhật trước đã, chỉ cần tìm được con của Thiên Thần đạo nhân, như vậy sẽ có thể biết rõ đối phương có đưa Mật Ngữ Thạch Bản ra ở Nam Bộ hay không.

Nếu như đối phương biết Mật Ngữ Thạch Bản, như vậy thì có thể truy xét được nhiều tình huống hơn. Còn về chủ nhân phía sau Mật Ngữ Thạch Bản, Giang Hạo cảm thấy vô cùng không đơn giản.

Chắc là không dễ bị phát hiện như vậy.

---

Mịch Linh Nguyệt đứng trước mặt một vị phu nhân, nói một số tin tức liên quan tới Mộc Long Ngọc cùng với sự chuẩn bị trong những năm này.

Phu nhân gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Mịch Linh Nguyệt. Đại Thiên Tinh Thần Pháp bắt đầu cộng hưởng với Mịch Linh Nguyệt.

"Thứ này có thể ăn sâu vào tinh thần của ngươi, lúc nằm vùng sẽ không dễ dàng xảy ra vấn đề, bây giờ ngươi đã được đối phương tín nhiệm, cần phải càng cẩn thận. Lần này sẽ cho ngươi càng nhiều chỗ tốt."

Đại Thiên Tinh Thần được thêm vào trên người Mịch Linh Nguyệt, đồng thời cũng làm cho tinh thần của nàng có càng nhiều liên hệ với thần vật của Đại Thiên Thần Tông. Một khi phản bội chạy trốn thì sẽ đối mặt với tai hoạ ngập đầu.

Đây là biện pháp mà Đại Thiên Thần Tông dùng để khống chế nằm vùng.

Đồng thời cũng có thể hiểu rõ đại khái tâm trí của nằm vùng.

Mỗi lần đối mặt với sự tăng cường của tinh thần, Mịch Linh Nguyệt đều phải thừa nhận sự lo lắng. Một khi bị phát hiện ra khác thường, nàng sẽ chết ở chỗ này.

Hồi lâu sau, Đại Thiên Tinh Thần tán đi.

Phu nhân có chút mệt mỏi để cho nàng rời khỏi.

"Lần báo cáo công việc tiếp theo chắc là sẽ không ở đảo Loạn Thạch."

"Không phải đảo Loạn Thạch? Vậy là?"

"Địa vị của ngươi đã rất cao, lần sau đại khái là sẽ đi tới Thiên Hạ Lâu."

"Thiên Hạ Lâu?"

Trong lúc nhất thời, Mịch Linh Nguyệt cảm thấy nguy hiểm.

Nàng biết Thiên Hạ Lâu có người của Đại Thiên Thần Tông. Đồng thời cũng biết người ở Thiên Hạ Lâu rất khó ứng phó, đối phương cực kỳ cường đại, nhất là kỹ thuật Đại Thiên Tinh Thần Pháp cực cao.

Nàng không chắc là sẽ có thể qua cửa. Xem ra thời gian còn lại của nàng không nhiều lắm.

Rời khỏi sân nhỏ, Mịch Linh Nguyệt liền thấy hai vị thị nữ.

"Phu nhân." Hai người cung kính nói.

"Tra ra chưa?" Mịch Linh Nguyệt mặc áo bào đen vào rồi hỏi.

"Tại thôn Thất Nhật, chúng ta đã lấy được lệnh bài, tốn không ít đại giới, theo lý thuyết chắc có thể thuận lợi tiến vào.” Thị nữ lớn tuổi nói.

"Nàng sao lại ở thôn Thất Nhật?" Mịch Linh Nguyệt nhíu mày.

"Thôn Thất Nhật có chuyện gì không ổn sao?" Thị nữ trẻ tuổi có chút nghi hoặc.

Các nàng biết rất ít về thôn Thất Nhật. Cho dù là chuyện bên trong hay là bên ngoài, đều không có tin tức gì.

"Thôn Thất Nhật không phải là chỗ mà người bình thường đi vào, xem ra trạng thái của nàng không ổn." Mịch Linh Nguyệt thở dài một tiếng, nói:

"Đi thôi, vào xem trước đã. Hi vọng nàng có thể giúp ta. Đúng rồi, ngoại trừ chúng ta còn có người nào muốn đi vào không?"

"Thiên Hạ Lâu hình như có người đi vào, còn có người của Hải La Thiên Vương cũng đang hỏi thăm." Thị nữ lớn tuổi nói.

"Hải La Thiên Vương?" Mịch Linh Nguyệt híp mắt lại, giọng điệu có chút bất thiện:

"Đợi chút nữa, xem xem là chuyện gì, nếu như chỉ là người bình thường thì để cho đối phương trả giá một chút. Thiên Vương bọn hắn gây họa cho chúng ta, bọn hắn sẽ phải tiếp nhận. Chân Long Chi Huyết thì sao? Bị người nào đạt được rồi?"

"Người của Bất Động Thiên Vương lấy được." Thị nữ lớn tuổi nói.

"Bất Động Thiên Vương?" Mịch Linh Nguyệt có chút kỳ quái.

Theo lý thuyết thì Bất Động Thiên Vương sẽ không như thế, hắn đã đạt được nhiều chỗ tốt ở Thiên m Tông.

Chỗ tốt gì cũng cầm, các Thiên Vương khác sẽ không đồng ý, hắn làm như vậy cũng không chiếm được chỗ tốt. Dù sao thứ gì cũng cần tiêu hóa.

"Được rồi, chuyện này cứ giao cho Thiên Vương, chúng ta đến thôn Thất Nhật trước." Mịch Linh Nguyệt không nghĩ nhiều nữa.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 617 : Chỗ Có Tiếu Tam Sinh, Tất Cả Mọi Người Nhượng Bộ Lui Binh


Lúc nhìn thấy Kinh Phong Vân, Giang Hạo hỏi thăm tình huống thôn Thất Nhật.

"Thôn Thất Nhật cách nơi này không xa, cần đi qua một ngọn núi, hơn chỉ có thể đi bộ."

"Nếu như bay qua thì sao?"

"Sẽ không có cách nào đi đến đầu đường, chắc là có tiền bối bố trí kết giới, cũng là bởi vì như này, tu sĩ bình thường mới không biết đến thôn Thất Nhật."

Nghe vậy, Giang Hạo gật đầu.

Sau khi biết bay, ai còn muốn đi bộ?

Cho nên bay đầy trời, nhìn như tìm khắp toàn bộ đảo Loạn Thạch, trên thực tế căn bản là không nhìn thấy cửa vào.

Điều này cũng nói rõ tu vi của người bố trí kết giới cũng không thấp.

"Đúng rồi, nghe nói Tiếu Tam Sinh giết người." Trên đường đi, Kinh Phong Vân đột nhiên nói ra.

"Hả?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

Mình giết ai rồi?

"Nghe nói tối hôm qua Tiếu Tam Sinh xông vào phủ Đảo chủ, chém giết đại hộ vệ, bây giờ toàn bộ đảo Loạn Thạch đều bao phủ dưới khói mù của Tiếu Tam Sinh. Đây cũng là nguyên nhân khiến ta lần này làm việc thuận lợi như vậy, chính là vì dùng tên tuổi của Tiếu Tam Sinh." Kinh Phong Vân nhìn Giang Hạo, vẻ mặt có chút khó khăn:

"Tiền bối, ngươi nói xem nếu như chúng ta giả mạo mà hắn bị phát hiện thì sẽ như thế nào?"

"Ngươi không phải nói hắn cũng là giả mạo sao?" Giang Hạo cười hỏi.

Lần này, hắn đã biết cường giả tan biến vào tối hôm qua là ai rồi, không ngờ lại là đại hộ vệ.

Thực lực đúng là vô cùng mạnh mẽ, nếu như đối đầu chính diện, hắn sợ là không phải đối thủ.

Trừ khi trạng thái quay về lúc chém ra Vô Hối.

Nhưng mà Vô Hối không phải cứ muốn trảm ra liền có thể trảm ra, cần tâm cảnh thản nhiên, hoàn cảnh áp bách.

"Không biết có phải là đối phương đang muốn gây thù cho tiền bối hay không?" Kinh Phong Vân hỏi.

"Đó không phải là càng tốt sao?" Giang Hạo mở cây quạt ra, ôn hòa nói:

"Tên của ta không phải sẽ vang xa hơn hay sao?"

"Nhưng mà cứ cảm giác như đang bị người khác lợi dụng." Kinh Phong Vân thở dài, nói.

Giang Hạo cười không nói.

Kinh Phong Vân cũng không nói thêm gì nữa, mà là nói về thôn Thất Nhật.

"Trong quá trình điều tra, ta phát hiện ngoại trừ chúng ta còn có những người khác muốn đi vào thôn Thất Nhật."

"Còn có ai?"

"Ít nhất là hai đám người, một bên chắc là Thiên Hạ Lâu, bên còn lại chắc là người của một vị Thiên Vương nào đó."

"Thiên Hạ Lâu?" Giang Hạo lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.

Thập Nhị Thiên Vương thì thường xuyên nghe nói tới.

Dù sao hắn cũng tính là có quen biết với một vị Thiên Vương nào đó, còn từng bắt chuyện với một vị Thiên Vương khác.

Còn về Thiên Hạ Lâu, hắn không biết một chút nào.

"Tiền bối lần đầu tiên tới hải ngoại sao?" Kinh Phong Vân vô cùng kinh ngạc:

"Không đúng, dù là lần đầu tiên tới cũng đã từng nghe qua rồi mới đúng."

Giang Hạo cũng không trả lời, mà là nhìn đối phương.

Kinh Phong Vân đầy nghi hoặc, nhưng cũng biết mình không nên hỏi nhiều.

Chỉ là hắn cảm thấy không hiểu vị tiền bối trước mắt này cho lắm, đối phương giống như là lăng không tới chỗ này.

"Thiên Hạ Lâu, thế lực nắm trong tay kế sinh nhai của người ở tầng thấp nhất tại hải ngoại. Bọn hắn có nhiều tin tức hải ngoại nhất, phần lớn tin tức cơ mật đều xuất hiện từ Thiên Hạ Lâu. Bên trong Thiên Hạ Lâu, mỗi một tầng đều có một vị tiên sinh. Thực lực bọn hắn mạnh mẽ, nắm giữ rất nhiều chuyện. Trong đó, Đại tiên sinh ở tầng cao nhất chưa bao giờ lộ diện, tương truyền rằng Thập Nhị Thiên Vương vùng biển nhìn thấy đối phương đều phải khom lưng vấn an. Không chỉ như thế, thế lực hải ngoại, Đại Thiên Thần Tông, Vạn Vật Chung Yên, Huyết Giao Tông, Thiên Linh Tộc, Tứ Hải Mật Tông đều phải cho vị Đại tiên sinh này một chút mặt mũi. Nghe nói, vị Đại tiên sinh này là cường giả đi ra từ Thiên Văn Thư viện. Mặc dù Thiên Hạ Lâu không phải là mạnh nhất, nhưng lại có rất nhiều người không thể thiếu, cũng không dễ chọc." Kinh Phong Vân nhìn bốn phía rồi nói:

"Ngay cả bên này có lẽ đều có một số cơ sở ngầm của Thiên Hạ Lâu."

"Theo như lời ngươi nói, hành động một đường của chúng ta có lẽ đã bị Thiên Hạ Lâu biết được?" Giang Hạo hỏi.

Kinh Phong Vân suy nghĩ một lát mới nói:

"Không sai biệt lắm, dù cho không thể biết được ngay, bọn hắn cũng sẽ căn cứ theo tình huống xung quanh để tìm hiểu mạch lạc mọi chuyện. Đương nhiên, muốn truyền tin tức về Thiên Hạ Lâu cũng không dễ dàng như vậy, ít nhất là tin tức không dễ truyền đi trong đảo Loạn Thạch."

"Thế lực như này tiến vào thôn Thất Nhật cũng là vì thu hoạch tin tức?" Giang Hạo hỏi.

"Cũng không phải." Kinh Phong Vân lắc đầu nói:

"Người Thiên Hạ Lâu không phải chỉ có mấy cơ sở ngầm, bọn hắn cũng có mục đích của bọn hắn. Cho nên giống như chúng ta, chắc chắn là đến vì thứ gì đó."

Giang Hạo gật đầu.

Nói cách khác, ít nhất có người của ba bên, cũng không biết những người này có gây thêm phiền toái cho hắn hay không.

Nếu như không đương nhiên sẽ là tốt nhất. Nếu như có thì cũng chỉ có thể ủy khuất bọn hắn.

Vượt qua một ngọn núi cũng không phải là chuyện khó đối với bọn họ.

Giữa trưa, bọn hắn liền bay qua mỏm núi, đi tới trong một sơn cốc.

Nơi này chính là lối vào thôn Thất Nhật.

Tại lối vào.

Đám người Mịch Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào hai người của Thiên Hạ Lâu, chau mày.

Một người là một bà lão, một người là nữ tử trẻ tuổi.

Mà khí tức trên thân hai người kia đều có chút không đúng, nhìn như chỉ có Phản Hư, thế nhưng Nguyên Thần có chút mạnh mẽ.

Là người vô cùng nguy hiểm.

Nhưng mà nàng cũng không định có tranh chấp gì với những người này, lần này nàng chủ yếu là nhằm vào người của Hải La Thiên Vương.

Không bao lâu sau, bọn hắn liền phát hiện ra có người tới.

Mịch Linh Nguyệt mang theo địch ý nhìn qua.

Chỉ trong tích tắc, nàng không khỏi nhướng mày.

Tiếu Tam Sinh?

Sau đó, nàng thu hồi địch ý, nhìn hằm hằm vào thị nữ bên người.

Thị nữ cũng vô cùng vô tội, ủy khuất nói:

"Người dẫn đường Kinh Phong Vân kia đúng là người của Hải La Thiên Vương."

Mịch Linh Nguyệt: "…"

Giang Hạo cũng có chút kinh ngạc, Mịch Linh Nguyệt thế mà cũng ở chỗ này.

Nhưng mà đối phương vừa rồi hình như mang theo địch ý.

Thế nhưng địch ý lại lập tức biến mất.

Hắn nhìn về phía Kinh Phong Vân như có điều suy nghĩ, nghĩ đến một số nguyên do.

Sau đó hắn nhìn về phía một già một trẻ.

Từ tinh thần kéo dài, hai người kia đều không đơn giản.

Tinh thần giữa các nàng xen lẫn, giống như mang theo một con mắt.

Thật sự không tầm thường.

Không biết người sau lưng là ai.

"Thời gian thôn Thất Nhật mở cửa là cố định, cho nên cần đợi một chút." Kinh Phong Vân nhắc nhở.

Giang Hạo gật đầu, cũng không làm gì, chỉ là an tĩnh chờ đợi.

Mấy người Mịch Linh Nguyệt cũng không lên tiếng.

Tám người đều đứng tại vị trí của mình, không có can thiệp vào nhau.

Giang Hạo liếc qua Hồng Vũ Diệp, đối phương đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào một khoảng đất trống phía trước, không biết là đang suy nghĩ gì.

Nàng chợt nhíu mày, dường như mang theo một chút ghét bỏ. Ghét bỏ cái gì?

Giang Hạo nhìn qua, không thấy bất kỳ vật gì.

Không bao lâu sau, vách đá ban đầu biến thành một con đường nhỏ hẹp.

Nơi này chính là lối vào thôn Thất Nhật.

"Lão hủ nhắc nhở các ngươi một câu, sau khi đi vào mà muốn đi ra thì phải chờ bảy ngày. Mà có mấy người lại không chờ được bảy ngày ở bên trong." Bà lão đi ở phía trước, âm u lên tiếng.

Mịch Linh Nguyệt cũng không nói gì, đi vào theo.

Giang Hạo đương nhiên cũng sẽ không để ý đến chuyện này. Hắn đi vào là muốn tìm con trai của Thiên Thần đạo nhân, từ đó gặp được Thiên Thần đạo nhân.

Còn về những người này, chỉ cần mọi người không can thiệp vào chuyện của nhau thì đều sẽ bình an vô sự. Kinh Phong Vân do dự một chút rồi đi vào theo.

Hắn chưa từng đi vào thôn Thất Nhật, cũng tương đối tò mò đối với nơi này.

---

Phủ Đảo chủ.

Một vị nam tử tóc trắng, nhìn thi thể của đại hộ vệ, cau mày.

"Tiếu Tam Sinh tới?"

"Đúng vậy, đảo chủ."

"Các ngươi nói hắn có tu vi gì?"

"Phản Hư sơ kỳ."

"Phản Hư sơ kỳ?" Đảo chủ cười lạnh, nói:

"Phản Hư sơ kỳ có thể dùng một đao chém Nguyên Thần của đại hộ vệ sao? Hiện tại hắn đi đâu rồi?"

"Thôn Thất Nhật." Lý lão cẩn thận nói.

"Thôn Thất Nhật, hắn đúng là biết chọn chỗ, kệ hắn đi." Đảo chủ thở dài một cái, nói:

"Truyền tin tức cho Thiên Thần đạo nhân, bảo hắn để ý chỗ kia một chút. Ngoài ra…Chỗ có Tiếu Tam Sinh, tất cả mọi người…nhượng bộ lui binh."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 618 : Bởi Vì Chúng Ta Đều Là Người Xấu


Qua đỉnh núi Lâm Tẫn liền đến một cốc. Miệng cốc nhỏ, phảng phất như có ánh sáng, đi vào từ miệng cực hẹp, phải đi mấy chục bước, con đường mới mở rộng.

Đất đai bằng phẳng, nhà cửa ngay ngắn, có đồng ruộng phì nhiêu, sông ngòi xinh đẹp, cây mọc từng bãi.

"Nơi này là thế ngoại thiên địa?"

Thị nữ trẻ tuổi sau lưng Mịch Linh Nguyệt vô thức hỏi.

Giang Hạo cũng có chút kinh ngạc.

Nơi này là một thôn xóm bình thường, người làm ruộng đều là bách tính phổ thông.

Trên thân mặc dù đang chảy mồ hôi, nhưng gương mặt lại đầy nụ cười.

Dường như đang chờ đợi một mùa bội thu.

Thế nhưng không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy có một chút kỳ quái. Nhưng mà dù quan sát như thế nào, những người này đều là người bình thường, sự vật xung quanh cũng không có gì đặc thù.

Giang Hạo tò mò, quay đầu nhìn về phía nữ tử bên cạnh. Chỉ thấy đối phương cau mày, có chút ghét bỏ.

Giang Hạo nhìn xung quanh như có điều suy nghĩ.

"Chỗ thế ngoại?" Bà lão đi ở phía trước, nói:

"Cũng đúng, nơi này bị giấu rất kỹ, mấy chục năm nay cũng chỉ có mấy người ngoài như chúng ta tiến vào."

"Tiền bối dường như biết vô cùng rõ ràng?" Mịch Linh Nguyệt mở miệng hỏi.

"Cũng không rõ, nhưng mà ta ít nhiều có thể hiểu rõ mục đích của các ngươi." Bà lão quay đầu nhìn về phía Mịch Linh Nguyệt và Giang Hạo, nói:

"Các ngươi là đến tìm Cung phu nhân đúng không?"

Cung phu nhân? Giang Hạo nhướng mày, nghĩ thầm không ngờ người khác lại sắp xếp sẵn mục đích cho mình.

Nhưng mà hắn cũng không thay đổi vẻ mặt.

Muốn nhìn xem Cung phu nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào, đáng để Mịch Linh Nguyệt tìm đến.

"Tiền bối cũng đến tìm Cung phu nhân?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.

"Ai mà không muốn tin tức và truyền thừa trong tay Cung phu nhân chứ?" Bà lão cười khẽ một tiếng rồi nói:

"Nhưng mà không phải ai cũng có thể gặp được đối phương, các ngươi có cái gì khác biệt sao? Thiên phú kinh người hay là lai lịch kinh người?"

"Tiền bối thì sao?" Mịch Linh Nguyệt bình tĩnh hỏi.

Nàng không cần dựa vào những người khác, tại hải ngoại nàng có đủ thân phận.

Đoán Tạo Chi Thủ, đủ để khiến cho vô số người mở cửa sau cho nàng.

"Lúc chúng ta làm việc thường thích dùng tin tức để đổi tin tức." Bà lão cười nói.

Ý tứ của nàng rất rõ ràng, các nàng có thứ Cung phu nhân muốn biết.

Mịch Linh Nguyệt khẽ gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói:

"Nghe nói nơi này có người nhà của thành viên Vạn Vật Chung Yên, không biết là ở đâu?"

"Người thân?" Mịch Linh Nguyệt mở miệng trước:

"Đạo hữu muốn tìm người thân của người nào?"

Giang Hạo mỉm cười, không nói ra Thiên Thần đạo nhân.

"Cần vào trong thôn để hỏi thăm, nhưng mà bọn hắn tám phần sẽ không nói." Mịch Linh Nguyệt đáp.

Nàng đương nhiên không phải là cố ý muốn biết, chỉ là thuận miệng hỏi một câu.

"Nếu như ngươi muốn dùng người nhà của Vạn Vật Chung Yên để uy hiếp, ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ đi, vô dụng thôi." Bà lão nhắc nhở.

"Tiền bối chắc chắn như vậy?" Giang Hạo rất là tò mò.

"Ngươi thử một chút thì biết." Bã lão thần bí nói.

Giang Hạo yên lặng một lát.

"Các ngươi là vì bí mật trên người Cung phu nhân hay là vì truyền thừa?" Thiếu nữ bên cạnh bà lão tò mò hỏi.

"Đều không phải." Mịch Linh Nguyệt lắc đầu, sau đó nói:

"Ta chỉ muốn hỏi nàng một số việc."

"Đạo hữu đâu?" Thiếu nữ hỏi Giang Hạo.

"Cung phu nhân là ai?" Giang Hạo cười hỏi.

Câu hỏi đột nhiên này khiến cho người khác đều sững sờ.

Nhất là bà lão, cảm giác có chút mất mặt.

Nàng cảm thấy thanh niên trước mắt này đang cố ý trêu chọc nàng.

"Cung phu nhân từng là Tam tiên sinh của Thiên Hạ Lâu, từ thực lực đến phong thái đều trác tuyệt, lúc trước từng đoạt vị trí Thập Nhị Thiên Vương, chỉ là bị thua.

Thế nhưng nàng thất bại cũng không phải là do thực lực không đủ, mà là vùng biển không có chọn nàng. Sau này nghe nói nàng nhìn trộm được bí mật chỗ sâu vùng biển, còn lấy được một bảo vật từ trong đó, sau đó nàng liền hoàn toàn biến mất." Kinh Phong Vân giải thích.

Hắn cảm thấy Giang Hạo có lẽ thật sự không biết Cung phu nhân là ai.

Dù sao ngay cả người Thiên Hạ Lâu hắn đều không biết, không thể hi vọng hắn biết được tiên sinh trong đó.

Giang Hạo gật đầu, bí mật đáy biển và bảo vật.

Đúng là không đáng để hắn tốn thời gian truy đến cùng. Sau đó, hắn để Kinh Phong Vân dẫn hắn đi tìm người phụ trách thôn.

Mà thấy Giang Hạo rời đi, bà lão nhướng mày:

"Tiểu tử sinh sau này đúng là không khách khí một chút nào."

"Tiền bối không cần tức giận, tuổi trẻ nóng tính là bình thường." Thiếu nữ cười nói.

Bà lão hừ lạnh một tiếng: "Hi vọng hắn có thể đi ra thôn Thất Nhật, tìm thân thích của người ta ở nơi này, thật sự đúng là tuổi trẻ khinh cuồng."

Mịch Linh Nguyệt nhíu mày, nàng có chút hiểu rõ về thôn Thất Nhật, nhưng rõ ràng là không bằng vị trước mắt này.

Mở miệng hỏi thăm một chút, cũng không thể đạt được đáp án.

"Nếu như ngươi cũng muốn gặp Cung phu nhân, vậy chúng ta liền đi gặp một chút đi." Bà lão nói.

Trong chốc lát.

Các nàng đi tới một khoảng sân nhỏ, nơi này hoa đào đua nở. Trong viện có một vị phu nhân đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, dường như đang đợi người nào đó.

Mà thấy cảnh này, bà lão cau mày, có chút không hiểu.

"Tiền bối, sao thế?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.

"Không thích hợp." Lông mày trên mặt bà lão gần như xoắn lại một chỗ.

"Lạ ở chỗ nào?"

"Người."

"Người?"

"Đúng vậy, trước đây Cung phu nhân đều ở trong gian phòng của mình, có gặp người hay không hoàn toàn dựa vào tâm trạng của nàng, nhưng hôm nay nàng xuất hiện ở sân nhỏ, nói rõ nàng có người muốn gặp."

"Muốn gặp người? Là người tiến vào sao?" Mịch Linh Nguyệt lập tức hỏi.

"Khó mà nói được, cũng có thể là nàng nghĩ đến cái gì đó, hi vọng người kia có thể tới." Bã lão lắc đầu.

Mặc dù ngoài ý muốn, thế nhưng tình huống có lẽ tốt hơn dự đoán, phải xem tiếp theo có thể câu thông thuận lợi hay không.

---

"Các ngươi muốn tìm người?"

Trong thôn, một vị lão giả cảnh giác nhìn xem đúng vậy Giang Hạo.

"Đúng, chúng ta là bà con xa của Thiên Thần đạo nhân, nghe nói hắn có đứa bé tại đây, cho nên muốn hỏi một chút hắn ở đâu." Giang Hạo cười nói.

Nhưng mà đối phương vô cùng cảnh giác, không chịu lộ ra, thậm chí còn muốn đuổi người. Thấy thế, Giang Hạo chỉ có thể dùng tinh thần dẫn dắt mê hoặc đối phương.

Sau đó khiến hắn nói ra đáp án mà mình muốn tại lúc hắn thất thần.

Hòa bình đạt thành mục đích, tỉnh lại không thể trao đổi, cũng chẳng có gì là không tốt cả.

Nếu không, sự cố chấp của đối phương có thể khiến cho Hồng Vũ Diệp không vừa lòng, đây chính là mối nguy sinh tử.

Phía đông thôn.

Sau khi Giang Hạo biết tin tức, liền cất bước hướng đến bên kia. Không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, hắn nhìn thấy một bé trai trong một sân nhỏ đơn sơ.

Dáng vẻ tám, chín tuổi, nhìn con nhỏ hơn Tiểu Li không ít. Hắn đang cố gắng bổ củi, trong miệng lẩm bẩm gì đó.

"Ngày thứ ba."

Ngày thứ ba? Giang Hạo nghi hoặc.

Nhưng mà hắn vẫn lên tiếng chào hỏi: "Tiểu gia hỏa, cha mẹ ngươi đâu?"

Lúc này, bé trai quay đầu nhìn về phía Giang Hạo, có chút sợ người lạ.

Sau đó, lập tức thả đao bổ củi rồi chạy trở về phòng.

Phịch một tiếng, đóng cửa lại.

"Cha ta lập tức quay lại."

"Lập tức là lúc nào?" Giang Hạo xuất hiện ở trước cửa hỏi.

"Ngày thứ ba, phụ thân ta sẽ bảy trở về vào ngày thứ bảy." Trong phòng truyền đến giọng nói.

Giang Hạo chau mày, tò mò nói: "Cha ngươi rời đi vào ba ngày trước sao?"

"Ta sẽ không nói chuyện với ngươi, cha ta nói người lạ phần lớn đều là người xấu." Trong phòng truyền đến giọng nói quật cường của đứa nhỏ.

"Ta giúp ngươi chẻ củi, nếu như ngươi sợ hãi thì có thể tránh ở trong phòng. Nhưng mà mấy người chúng ta không có chỗ ở, có thể ở lại sân nhỏ của ngươi được không?" Giang Hạo suy tư một lúc lại nói:

"Chúng ta còn biết nấu cơm, ngươi muốn ăn không?"

"Không ăn, các ngươi không thể ở lại chỗ của ta." Bé trai lớn tiếng kêu lên.

"Thật đáng tiếc, phản đối vô hiệu, bởi vì chúng ta đều là người xấu." Giang Hạo cười ha hả, nói.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 619 : Nữ Ma Đầu


Trong sân, Giang Hạo ngồi trước đống củi, sắc mặt ôn hòa dần dần trở nên bình thản.

Hắn duỗi tay cầm đao bổ củi lên, bắt đầu chẻ củi.

Hắn chỉ dùng sức lực của người bình thường.

Ba! Củi lập tức được bổ ra, nhưng tâm của hắn lại vô cùng bình tĩnh.

Hồi nhớ tới lần đầu mình chẻ củi, khi đó mẹ kế nhìn chằm chằm vào hắn. Cũng không biết nàng đang nhìn chằm chằm cái gì. Nhiệm vụ lớn như vậy căn bản là không có cách hoàn thành, đây là đang cố ý làm khó hắn.

Ba! Lại một thanh củi được bổ ra.

Mặc dù không thích mẹ kế, nhưng hắn thật sự đã được nàng nuôi đến lúc năm tuổi.

Ba! Củi rơi xuống đất, sắc mặt Giang Hạo bình tĩnh, trong lòng yên bình.

Trong lúc nhất thời, hắn giống như trở về năm bốn tuổi, việc chặt củi rất khó, trong lòng cảm thấy không hài lòng về mẹ kế, cảm thấy tức giận vì phụ thân không làm gì, còn có một tia khát vọng đối với mùi thịt. Đồng thời hắn cũng nhớ tới, một bát thịt kia. Trong lúc nhất thời, vô số cảm xúc đan vào một chỗ, nhưng mà nội tâm của hắn không có sự phức tạp mà có rất nhiều thoải mái, cùng với một tia hoài niệm.

Giữa vô thức, trong tay hắn xuất hiện ấn ký của Sơn Hải Ấn, nó dường như đang trở nên cuồn cuộn bởi vì tâm trạng của chủ nhân, xung quanh còn có một cỗ ôn hoà kéo dài. Thanh củi ứng tiếng mà rơi, như là đang khuếch tán khí tức gợn sóng.

Kinh Phong Vân đột nhiên sững sờ, hắn đột nhiên cảm thấy xung quanh yên tĩnh trở lại. Thậm chí còn thấy một tia ôn hoà, có một loại cảm giác như tâm cảnh minh ngộ. Ngay sau đó, hắn nhớ lại lúc trước, lần này không biết vì lý do gì, hắn không mang theo thành kiến, không mang theo tức giận, giống như đang dùng tầm mắt bình tĩnh của người đứng xem, nhìn mình bị bắt nạt, bị vứt bỏ.

Oán hận trong lòng cũng dần được tái hiện, chỉ là lần này hắn giống như là đã xem hiểu. Trong lúc nhất thời, sâu trong nội tâm hắn xuất hiện biến hóa mãnh liệt. Phong Vân Cửu vận chuyển theo bản năng, khí tức ngưng tụ bị ngăn cản trước đó lập tức bị nghiền thành mảnh vỡ, tiến thêm một bước. Tại thời khắc này, hắn như có thần trợ giúp, phá vỡ xiềng xích, tu vi tiến thêm một bước.

Khi hắn lấy lại tinh thần, lại có chút khó có thể tin nổi. Lúc này, bên tai hắn không có tiếng gì khác, chỉ có tiếng chẻ củi.

"Đây là có chuyện gì?"

Trong lòng của hắn dậy sóng lớn, không ngừng chập trùng.

Hồng Vũ Diệp bên cạnh chỉ đứng nhìn Giang Hạo. Không ai biết được nàng đang suy nghĩ gì.

Chờ sau khi bổ củi xong, Giang Hạo thở phào một cái.

Mắt nhìn Sơn Hải Ấn ngưng tụ ra trong tay, cảm giác có một chút uy lực. Hắn đương nhiên là cảm nhận được biến hóa vừa rồi. Chỉ là không nghĩ tới, nhớ một chút chuyện lúc trước lại khiến cho mình có nhiều cảm khái như vậy. Có lẽ cũng là do không còn cách nào gặp lại.

Hắn hôm nay đã ba mươi ba, không còn trẻ nữa, mà đời người bình thường chỉ ngắn ngủi mười mấy xuân thu. Hắn muốn trở về một chuyến cũng cần mười năm. Mười năm… Người bình thường có bao nhiêu lần mười năm?

Giang Hạo thu hồi Sơn Hải Ấn, liền đứng dậy dự định nhóm lửa. Hắn muốn nấu một bữa, củi đã bổ rồi, nấu ăn đương nhiên không phải là vấn đề.

"Tiểu hữu, tới nhóm lửa giúp ta." Giang Hạo bình tĩnh nói.

"Hả?" Kinh Phong Vân tỉnh ngộ lại, lập tức gật đầu đáp lại.

Hắn phát hiện vấn đề của mình đã được giải quyết, giải quyết trong bất tri bất giác. Hắn lúc này không chỉ ôm lòng cảm kích đối với Giang Hạo, phần nhiều hơn chính là rung động. Vị tiền bối này, đúng là thần bí khó lường.

Không bao lâu sau, mùi cơm chín bắt đầu truyền ra.

Hồng Vũ Diệp đi tới, nói: "Ngươi còn biết làm cái này?"

"Tiền bối nói đùa, chuyện này không khó." Giang Hạo nói khẽ.

"Ngươi trước kia cũng từng làm?" Hồng Vũ Diệp nhìn thức ăn trong mâm, hỏi.

"Chỉ là từng có tiếp xúc đơn giản." Giang Hạo nói.

"Mùi vị thế nào?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Tiền bối có thể nếm thử." Giang Hạo đẩy món ăn tới.

Nhưng mà Hồng Vũ Diệp không nhúc nhích, trong mắt mang theo một chút ghét bỏ. Giang Hạo cảm thấy kinh ngạc, còn chưa ăn đã bắt đầu ghét bỏ rồi?

Giang Hạo lắc đầu, muốn nếm thử xem tay nghề nấu ăn của mình như thế nào. Chỉ là vừa mới cầm đũa, liền bị Hồng Vũ Diệp nhìn chằm chằm, ánh mắt ấy giống như có thể trấn áp hắn.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể thả đũa trong tay xuống, xem ra là không thể ăn.

"Đưa cho đứa trẻ kia ăn đi." Giang Hạo nói với Kinh Phong Vân.

"Ta không ăn, các ngươi cho ta ăn cũng vô dụng." Đứa nhỏ lớn tiếng kêu lên.

"Không ăn thì ngươi cứ chịu đói đi, ngày thứ bảy còn chưa tới, ngươi trước đã chết đói rồi." Giang Hạo đáp.

"Cho dù vậy thì ta cũng không ăn." Đối phương dường như không có kiên quyết như vậy.

Giang Hạo cũng không nhiều khuyên. Mà là pha trà trong sân nhỏ, sau đó đọc sách.

Trà là cho Hồng Vũ Diệp uống.

Ngày kế tiếp.

Giang Hạo vẫn chuẩn bị thức ăn kỹ càng cho đứa nhỏ. Phần lớn đều không nhúc nhích, thế nhưng thiếu đi mấy miếng thịt.

"Các ngươi có phải là muốn bắt ta để uy hiếp cha hay không? Các ngươi nằm mơ đi." Đứa nhỏ quật cường nói.

"Vậy ngươi phải tránh cho tốt, nếu đi ra thì ta sẽ bắt ngươi." Giang Hạo cười nói.

Hắn không so đo cùng một đứa bé, có thể trò chuyện thì trò chuyện, không thể trò chuyện thì chờ ở chỗ này.

Chờ Thiên Thần đạo nhân đến.

Bản thân mình chỉ cần ngồi trong sân, Thiên Thần đạo nhân sẽ cố kỵ, nếu cố kỵ thì việc câu thông sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Đương nhiên, hắn không mong việc này nhất định có ích. Từ lúc bắt đầu hắn cũng chỉ là thử một chút.

"Ngày thứ tư, phụ thân ngươi sắp trở về rồi đúng không?" Kinh Phong Vân hỏi.

"Đương nhiên, chờ cha ta trở về, mấy người xấu các ngươi sắp xong đời rồi." Tiểu hài tự hào nói.

Một bên khác.

"Ngày thứ tư rồi?" Bà lão nhìn phu nhân trong sân, cau mày:

"Sao lại nhanh đến ngày thứ tư như vậy?"

"Đúng là ngày thứ tư, không ít thôn dân đều nói như vậy." Thiếu nữ nói.

"Xem ra Cung phu nhân thật sự rất muốn gặp người nào đó." Bà lão gõ cửa một cái.

Trước đó không có hiệu quả chút nào, bây giờ cần chủ động một chút.

"Tiền bối, ngươi muốn gặp người nào? Có lẽ chúng ta có thể tìm giúp một tay." Bà lão nói khẽ.

Kẽo kẹt! Cửa lớn sân nhỏ mở ra.

Mịch Linh Nguyệt kinh ngạc, trước đó cầu kiến như thế nào đều vô dụng, không nghĩ tới chỉ cần một câu tìm người đã có thể khiến cho cửa mở.

Nàng cũng cất bước đi vào, muốn nhìn vị Cung phu nhân này một chút.

Cung phu nhân cũng không có kinh diễm như trong truyền thuyết, giống như đúc như những gì nhìn thấy bên ngoài. Chỉ là dáng vẻ phu nhân bình thường. Thế nhưng trạng thái của nàng dường như không tốt, trong hai con ngươi không thấy sự linh động, tựa như cái xác không hồn.

"Tiền bối, không biết ngài muốn gặp người nào?" Bà lão hỏi.

Lúc này lực lượng tinh thần của nàng khuếch tán, dường như mong muốn nhìn trộm ra cái gì đó.

"Ta có thể cảm nhận được sợ hãi của nó, có người có đại khí vận xuất hiện ở gần đây, ta muốn gặp hắn." Cung phu nhân nhìn về phía đám người bà lão.

"Người có đại khí vận?" Mịch Linh Nguyệt kinh hô.

Các nàng ít nhiều đều hiểu ý vị của người có đại khí vận. Nhưng mà trên đời này dường như không có người có đại khí vận. Tại sao Cung phu nhân lại cảm thấy có người có đại khí vận xuất hiện ở đây?

"Tiền bối, hiện tại trên đời chưa từng xuất hiện người có đại khí vận." Bà lão chân thành nói. Thân là người Thiên Hạ Lâu, nàng biết được cực kỳ nhiều tin tức.

Vả lại, người có đại khí vận sẽ dẫn động thiên địa, nếu xuất hiện nhất định sẽ bị biết được.

Trước mắt chỉ có người kia của Minh Nguyệt Tông có khả năng trở thành người có đại khí vận. Nhưng người kia tuyệt đối không sẽ xuất hiện ở đây.

"Hắn đang ở gần đây, sợ hãi của nó cực kỳ rõ ràng, muốn nghĩ chạy khỏi nơi này."

"Ta muốn gặp hắn." Cung phu nhân nhìn đám người Mịch Linh Nguyệt. Tầm mắt trống rỗng khiến cho người ta cảm thấy tim đập nhanh.

Bởi vì các nàng căn bản không hiểu đối phương đang nói cái gì. Là ai đang sợ hãi?

Người có đại khí vận là ai?

------
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back