Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 605 : Tinh Hà Treo Ngược


Nhìn thấy Tiếu Tam Sinh động thủ.

Mấy người vây xem liền biết đối phương chết chắc.

Thị nữ sau lưng Mịch Linh Nguyệt thở dài: "Chiến lực mà Tiếu Tam Sinh biểu hiện ra có chút lợi hại, đáng tiếc dạng này người sẽ không cúi đầu, cuối cùng phải chết ở chỗ này."

Một thị nữ khác cũng cảm thấy đáng tiếc: "Nếu như người chúng ta tới đây đủ nhiều, có thể thử cứu hắn, một khi lôi kéo được, tương lai luôn có một chút chỗ tốt."

"Không được, đừng nhìn rất nhiều người đều không động thủ, nhưng mà một khi có người muốn cứu người thì sẽ có rất nhiều người ngăn cản. Tiếu Tam Sinh quá không kiêng kỵ gì, rất nhiều người đều sẽ không cho phép dạng nhân tố không ổn định như này tồn tại."

"Xem ra Tiếu Tam Sinh phải chết ở chỗ này, người Vạn Vật Chung Yên thật giống như cũng không có ý định cứu người."

"Vạn Vật Chung Yên là một thế lực rất kỳ quái, giữa bọn hắn không có cái gì gọi là cứu người, phần lớn là lợi dụng đến cực hạn để hoàn thành mục tiêu của bọn hắn."

Mịch Linh Nguyệt nghe thị nữ thảo luận, cảm thấy các nàng kết luận còn quá sớm.

Chẳng lẽ các nàng không nhìn thấy sự hưng phấn trong mắt Tiếu Tam Sinh sao?

Dạng người này, sẽ ngã xuống dễ dàng như vậy?

Nàng tuyệt đối không tin, dù là ngã xuống thì cũng muốn khiến đối phương đánh đổi một số thứ.

Trên buồng nhỏ trên tàu, lão giả Vạn Vật Chung Yên chỉ đứng quan sát, cũng không có chút biểu cảm nào.

Mà một người trung niên đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn: "Lý lão, xem ra Tiếu Tam Sinh chắc sẽ phải chết."

"Đây là chuyện không có cách nào khác, hắn làm việc quá không kiêng kỵ." Lý lão bình tĩnh nói.

Sự sống chết của Tiếu Tam Sinh không có bất kỳ ý nghĩa gì đối với hắn cả.

Thậm chí nếu còn sống đều là một loại phiền phức.

Oanh!

Trên không trung, Giang Hạo đánh lui Dư Vĩ, đứng ở giữa không trung, đối diện với tất cả mọi người.

Bạch Ưng cau mày, hắn cũng không muốn giết Tiếu Tam Sinh, đây là một thanh đao tốt, cứ giết như vậy thì rất khó tìm được đao thứ hai.

Đáng tiếc đối phương không có chút ý định cúi đầu nào dưới áp bách của bọn hắn.

Thực lực như thế, khó trách dám cuồng vọng như vậy.

Lúc này, lực lượng của Bạch Ưng bộc phát, trấn áp xuống, giọng nói trầm thấp truyền ra:

"Tiếu Tam Sinh, ngươi quên rằng mình còn có bạn gái hay sao? Phải biết rằng có không ít người để mắt tới nàng. Nếu ngươi chết hoặc là chạy trốn, các ngươi cuối cùng sẽ phải ly biệt. Ngươi muốn như vậy sao?"

Lực lượng Phản Hư hậu kỳ tuyệt đối không bình thường, dù là khí tức đều khiến hành động của Giang Hạo bị trì trệ.

Nhưng mà hắn hiện tại cũng không định dùng cứng đối cứng, mà là mượn lực lượng xung kích này, đi tới trước mặt một Luyện Thần viên mãn.

Sau khi nở một nụ cười ôn hòa với đối phương liền dùng một đao chém qua.

Giẫm lên thi thể của đối phương, Giang Hạo mới ngước đầu nhìn lên Bạch Ưng, tùy ý nói:

"Xuân phong đắc ý mã đề tật, bất tín nhân gian hữu biệt ly."

"Tiếu Tam Sinh, ngươi chính là muốn chết." Trên mặt Bạch Ưng phủ kín một lớp sương mù.

Dư Vĩ bộc phát ra toàn bộ lực lượng, muốn đánh giết người trước mắt.

Những cường giả khác khác bên cạnh cũng xuất thủ, lần này bọn họ muốn để đối phương biết cái gì là chênh lệch.

Giang Hạo nhìn qua người xung quanh, giơ cây quạt trong tay lên.

Giờ phút này, cây quạt dần dần bị một thanh trường đao màu trắng bạc thay thế.

Thái Sơ Thiên Đao.

Giang Hạo nhìn qua lực lượng cường đại khiến cho người ta hít thở không thông, khóe miệng điên cuồng giương lên, bây giờ hắn đã không còn đường lui.

Nhưng nội tâm của hắn không thấy tuyệt vọng, ngược lại còn có một loại hưng phấn.

Có lẽ thật sự đã xem mình là Tiếu Tam Sinh.

Tùy ý làm bậy, hào phóng không bị trói buộc, không tiếc tử chiến.

Dù là bỏ mình.

"Hôm nay, Tiếu mỗ dùng thanh đao này, có thể trảm trăm vạn địch."

Thiên Đao bắn ra ánh sáng, giống như là lần đầu cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, có chút vui sướng.

Thức thứ tư Thiên Đao.

Vô Hối.

Oanh!

Đao quang vô tận hiện ra quanh người Giang Hạo, như là thác nước nghịch chuyển, phóng lên tận trời.

Đao ý cường đại mà lạnh thấu xương, kiên quyết không lưu đường lui, va chạm trên không trung, muốn trải rộng toàn bộ bầu trời.

Tất cả mọi người cảm nhận được, Tiếu Tam Sinh muốn đồng quy vu tận cùng tất cả mọi người.

"Giết hắn."

Bạch Ưng kêu to.

Hắn vận chuyển tu vi, muốn trấn áp Tiếu Tam Sinh.

Nhưng mà… không còn kịp rồi.

Ánh đao như ngân hà treo ngược, bao trùm toàn bộ bầu trời.

Ý đao sáng chói bao phủ tất cả mọi người trên không trùng, khiến cho người phía dưới cảm thấy rung động.

Đã không ai có thể nhìn thấy tình cảnh trong tinh hà.

"Quá điên cuồng." Thị nữ sau lưng Mịch Linh Nguyệt có chút rung động.

Lúc này, các nàng đều ngước đầu nhìn lên bầu trời, nhưng lại không biết ai có thể sống sót.

Ánh đao tinh hà đến nhanh, đi cũng nhanh.

Tầm nhìn phía dưới bắt đầu trở nên rõ ràng.

Từng thân ảnh lần lượt xuất hiện, là đám người Dư Vĩ.

Nhìn đến đây, tất cả mọi người cảm thấy Tiếu Tam Sinh thua.

Nhưng mà sau khi tinh hà hoàn toàn tán đi, phía trên cao nhất xuất hiện thân ảnh của Bạch Ưng và Tiếu Tam Sinh.

Lúc này, Tiếu Tam Sinh đứng thẳng giữa không trung, đao trong tay của hắn đã biến thành cây quạt.

Một bộ áo trắng, tinh thần hăng hái.

Gió biển thổi qua, Tiếu Tam Sinh đột nhiên động.

Hắn mở cây quạt ra, đạp không mà xuống, người thứ nhất nhìn qua chính là Bạch Ưng đang còn tức giận.

Không biết có phải là ảo giác hay không, đám người cảm thấy mấy đạo thân ảnh trên không trung đều đang truy kích Tiếu Tam Sinh.

Dưới dạng ảo giác này, vẻ mặt Tiếu Tam Sinh có chút nghiêm nghị, vừa di chuyển vừa lắc quạt xếp, chậm rãi mở miệng:

"Các ngươi sẽ truy đuổi ta không ngớt, cho đến khi nhìn thấy một góc trong đao của ta, khắp bầu trời, ý đao sáng chói như ngân hà, che chiếu ngàn vạn dặm, đủ để kinh diễm cuộc đời của các ngươi."

Cước bộ của Giang Hạo chưa hề dừng lại, hắn đạp không mà đi, đi xuống từng bước một.

Vượt qua từng thân ảnh, Dư Vĩ, thiếu nữ…

Mà giọng nói của hắn lại chưa từng dừng lại:

"Nhưng đao dù kinh diễm đến đâu, một khi vung lên cuối cùng đều sẽ rơi xuống, tương lai ta sẽ chém ra một đao càng mênh mông hơn, mà các ngươi…"

Giang Hạo vượt qua tất cả mọi người trên không trung, quay đầu nhìn về phía đám người Bạch Ưng: "Mà các ngươi sẽ mang theo tiếc nuối, ở lại bên trong một đao này của ta."

Giọng nói rơi xuống, Giang Hạo gấp quạt xếp lại, nhẹ nhàng vạch ra một đao.

Một đao này như gió nhẹ phả vào mặt.

Thổi tan mùi máu tươi, cũng thổi tắt thân ảnh của đám người Bạch Ưng.

Đám người cường đại trước đó dần dần tiêu tán đi như là tro bụi.

Sau đó, Giang Hạo mới rơi xuống trên boong tàu, đứng chắp tay.

Trong nháy mắt, toàn bộ boong tàu lập tức yên tĩnh.

Mỗi người đều nhìn về phía Giang Hạo, cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Tiếu Tam Sinh thắng?

Làm sao có thể chứ?

Cảm nhận được sự rung động của đám người, Giang Hạo lộ ra vẻ mỉm cười, cất bước đi về phía buồng nhỏ trên tàu.

Bước tiến của hắn rất ổn, nhưng mỗi một bước đều lưu lại vết máu rõ ràng.

Hắn bị thương, bị thương rất nặng.

Dù là một Trúc Cơ, đều có thể đánh giết hắn.

Nhưng dù là như thế, hắn vẫn phải giữ vững sự bình ổn, chấn nhiếp tất cả mọi người xung quanh.

Dù vết máu rơi vào trong mắt mọi người, vậy cũng không ngại.

Nhưng thương thế quá nặng, khiến hắn bước đi rất khó khăn.

Đạp! Đạp!

Tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ hành lang.

Tâm Giang Hạo rơi xuống đáy cốc, có người muốn động thủ với hắn sao.

Hắn đứng tại chỗ, nhìn qua phía trước, vẻ mặt chưa từng thay đổi.

Trong chốc lát.

Một thân ảnh màu đỏ xuất hiện trong mắt hắn, nàng bước đến từng bước, đoan trang mà ưu nhã.

Chỉ qua mấy hơi thở, nàng đã đứng cách hắn một bước chân.

Ngay sau đó, nàng vươn tay.

Đôi mắt sáng mặc dù bình thản, nhưng lại mang theo một chút ý vị khác.

Thấy vậy, Giang Hạo đưa tay khoác lên tay của nàng.

"Đa tạ tiền bối." Giọng nói bé nhỏ truyền ra từ trong miệng hắn.

Lúc này, hắn thật sự đi không nổi nữa rồi.

"Vừa rồi là ngươi hay là Tiếu Tam Sinh?" Giọng nói bình tĩnh giống như không mang theo cảm xúc, lại giống như mang theo một tia tò mò.

"Vãn bối sao có thể lỗ mãng như thế được?"

Giọng nói của Giang Hạo rất nhẹ, cũng rất suy yếu.

"Vậy sao?"

Hồng Vũ Diệp cũng không hỏi nhiều, dường như đã hiểu.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 606 : Tay Nữ Ma Đầu Tựa Như Ánh Sáng Trong Bóng Tối


Trong hành lang trên tàu, hai bóng người dắt tay mà đi.

Dưới ánh mắt của mọi người, dần tan biến ở phần cuối.

Bên ngoài có không ít người muốn động thủ, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Lúc này nam tử trung niên bên cạnh Lý lão nói:

"Tiếu Tam Sinh thụ thương, đã là nỏ mạnh hết đà, nếu như ra tay sẽ có thể giết chết chỉ trong một đòn. Nữ tử bên cạnh hắn cũng không đáng lo lắng."

"Đúng vậy, Tiếu Tam Sinh bị thương rất nặng, bất kỳ người nào trên thuyền đều có thể đánh giết hắn. Nhưng tại sao lại không ai động thủ?" Lý lão hỏi.

"Bọn hắn kiêng kị? Là sau lưng Tiếu Tam Sinh có người sao?" Người trung niên hỏi.

"Không phải." Lý lão lắc đầu, chợt nói:

"Sau lưng người ở chỗ này đều có một ít thế lực. Cũng không phải là người người đều chán ghét Tiếu Tam Sinh. Ngay từ đầu, phần lớn mọi người đều muốn Tiếu Tam Sinh chết, có người muốn cứu cũng khó có thể nghịch chuyển đại thế.”

Nhưng mà tình huống bây giờ đã thay đổi.

“Thực lực mà Tiếu Tam Sinh biểu hiện ra vượt xa suy nghĩ của bọn họ. Không nhắc tới chuyện bọn hắn có dám đánh cược Tiếu Tam Sinh có còn sức lực nữa hay không, nếu như lôi kéo được thì sẽ vô cùng có lợi. Nếu có người động thủ, mang ý nghĩa hắn cược Tiếu Tam Sinh không còn dư lực. Mà có người cược lớn thì sẽ có người cược nhỏ. Những người khác có khả năng cược Tiếu Tam Sinh còn dư lực, từ đó ra mặt cho hắn, dù chỉ là một câu thôi nhưng cũng tính là kết một thiện duyên. Mà có người ngăn cản, mang ý nghĩa người động thủ sẽ đối mặt với áp lực cực lớn. Hắn còn muốn cược xem người này có động thủ hay không. Phức tạp trong đó sao có thể nói rõ trong một hai câu được?"

Người đàn ông trung niên gật đầu, bảy tỏ đã hiểu.

Do dự một chút, hắn tò mò nói: "Lý lão cảm thấy Tiếu Tam Sinh liệu còn dư sức hay không?"

"Không có, nhưng ta cũng không dám động thủ." Lý lão bình tĩnh nói.

Nam tử trung niên có chút kinh ngạc.

"Đi thôi, không cần phải vây xem nữa." Lý lão quay người rời đi:

"Một đao cuối cùng của Tiếu Tam Sinh rất mạnh, thế nhưng di chứng chắc chắn sẽ tra tấn hắn thật lâu. Muốn ra tay với hắn, có rất nhiều cơ hội, không cần thiết ở thời điểm này."

Sau đó, lão giả lui khỏi hiện trường.

Mà Mịch Linh Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào Lý lão không khỏi thở dài một tiếng.

"Nếu như vị này ra tay thì tốt."

Nàng vừa rồi đã hạ lệnh, để hai thị nữ nhìn chằm chằm, một khi có người động thủ, liền ra tay ngăn cản.

Dùng việc này làm môi giới, kết mối thiện duyên cùng Tiếu Tam Sinh.

Phải biết ngay từ đầu nàng đã kiêng kị đối phương rồi, nếu như có thể kết thiện duyên với người kiểu này, đều có thể có thu hoạch ngoài ý muốn.

Cho dù cuối cùng Tiếu Tam Sinh thật sự đã chết, nàng cũng không có bất kỳ tổn thất nào.

Còn về việc là địch với kẻ khác…

Có đủ lợi ích thì sẽ không có kẻ địch.

"Tiếu Tam Sinh làm sao mà thắng được?" Có thị nữ biểu thị nghi hoặc.

"Hắn có vốn để cuồng vọng, một đao kia đúng là không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng bản thân hắn chắc chắn cũng bị cắn trả tương tự. Có thể khôi phục hay không lại là một chuyện khác." Một thị nữ khác nói.

Mịch Linh Nguyệt cũng đã phát hiện ra chuyện này.

Nàng thậm chí có thể nhìn thấu rõ hơn.

Một chiêu kia gần như rút đi tất cả lực lượng của Tiếu Tam Sinh, giống như tất cả đều hội tụ vào trong ý đao kinh khủng kia.

Muốn khôi phục lại rất khó, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy người này cực kỳ nguy hiểm.

Không thể là địch được.

Lúc này còn có không ít người cảm thấy tiếc nuối, nhưng mà Nhiễm Huy đã nhìn thấy một màn đáng sợ này.

Thân là một người bình thường, hắn cũng có thể hiểu rõ, thư sinh giải vây cho hắn vậy mà lại lợi hại như thế.

Lúc hạ xuống boong thuyền, hắn đứng chắp tay, lực áp quần hùng, không ai dám mở miệng lên tiếng.

Quả nhiên là thiên hạ vô song.

Dạng người như này đúng là làm cho người hướng tới, nhưng hắn chẳng qua chỉ là một giới áo vải, không dám yêu cầu xa vời quá nhiều.

Chỉ cầu có thể cùng thê tử bình an vượt qua nửa đời sau.

Bởi vì Tiếu Tam Sinh, trên thuyền lâm vào một loại yên lặng.

Dạng yên lặng này duy trì khoảng bảy ngày.

Trong lúc đó Tiếu Tam Sinh không tiếp tục xuất hiện nữa, không ít người bắt đầu rục rịch, muốn nhìn trộm một ít. Có người âm thầm suy đoán Tiếu Tam Sinh đã lén rời đi, cũng có người cảm thấy Tiếu Tam Sinh sớm đã vì trọng thương không trị mà chết.

Thế phần lớn đều cảm thấy Tiếu Tam Sinh trọng thương khó lành, đang vùng vẫy giãy chết.

Nhưng dù tin đồn lan truyền khắp nơi cũng không ai dám phá vỡ cánh cửa gỗ kia để nhìn trộm tình huống bên trong.

Chỉ có thể đi lại xung quanh, quan tâm mọi lúc.

Mà theo thời gian dần trôi, đội thuyền bắt đầu cập bờ.

Dừng lại một ngày, lại xuất phát lần nữa.

Sau năm ngày sẽ cập bờ lần nữa, đó chính là lần cập bờ cuối cùng.

Lần cập bờ này khiến cho bầu không khí trên thuyền dần dần khôi phục lại, ảnh hưởng của Tiếu Tam Sinh cũng lặng yên tán đi.

Nhưng mà người quan sát căn phòng kia lại chưa bao giờ giảm bớt.

Thậm chí đã có người dự định đi gõ cửa, hỏi thăm có cần trợ giúp hay không. Nhờ vào đó để xác định tình huống bên trong.

"Đi thử xem, bây giờ đội thuyền sắp cập bờ, chúng ta có thể tiếp xúc với ý tốt. Cho dù đối phương đã khôi phục hoàn toàn cũng không dễ ra tay với chúng ta." Ba người đang thương lượng.

"Nhưng lỡ như ra tay thì sao?" Có người có chút lo lắng, là một giọng nữ.

"Có thể mang lễ vật tới cửa, hễ có một chút không đúng, sẽ đưa lễ vật lên để bảo toàn chính mình. Tốt nhất là quý giá một chút." Một giọng nói tang thương truyền đến.

"Nếu như phát hiện trạng thái của hắn không tốt thì sao?" Nữ tử hỏi.

"Không động thủ, bán tin tức cho người khác." Giọng nói tang thương không hề có chút lưỡng lự nào.

"Được."

Lúc này, một thân ảnh nữ tử đang hướng về phía gian phòng của Giang Hạo.

Phải biết, vết máu lúc trước cực kỳ rõ ràng, cho nên không cần phải bàn cãi việc Giang Hạo ở phòng nào.

---

Bên trong gian phòng, Giang Hạo chậm rãi mở mắt ra.

Hắn hôm nay không chỉ quay về trạng thái đỉnh phong, thực lực cũng có tinh tiến.

"Vô Hối thế mà đáng sợ như vậy, đúng thật là khiến cho người ta ngoài ý muốn."

Hắn không quá hiểu về uy lực của Vô Hối, đồng thời cũng không nắm rõ về sự cắn trả của Vô Hối.

Tóm lại, dưới lý trí, hắn sẽ không lựa chọn sử dụng Vô Hối.

Nếu như lần này không phải có Hồng Vũ Diệp ở đây, hắn có lẽ đã gặp nguy hiểm.

Có lẽ cũng bởi vì có đối phương ở đây, cho nên hắn mới có thể giả trang Tiếu Tam Sinh nhập thần như thế.

Xét đến cùng, trong lòng hắn có một phần ỷ lại.

Còn về suy nghĩ lúc đó, hắn đã không còn nhớ rõ.

Hoặc có thể nói, khi đó hắn không suy nghĩ quá nhiều, chỉ muốn dựa vào bản thân để giết ra một con đường sống.

Vô cùng thuần túy.

Nhưng cũng là vì phần thuần túy này lại khiến cho hắn lộ ra vẻ ngu xuẩn.

Trước đây lúc có Hồng Vũ Diệp ở cùng, hắn sẽ không để Thiên Đao xuất hiện, muốn giữ lại để sau này làm át chủ bài.

Hiện nay, Thiên Đao xuất hiện, nhất định đã bị đối phương phát hiện.

Không chỉ như thế, việc thân thể tự động phản ứng với thần thông, cũng bởi vì trọng thương mà bại lộ.

Nhưng mà, lần này có thể khôi phục nhanh như vậy là bởi vì ăn Hải Uẩn Thần Đan.

Chỉ dùng ba ngày, hắn đã khôi phục lại cơ bản.

Phía sau chính là điều tức cùng với hấp thu thu hoạch lần này.

Vô Hối vung lên, khiến cho hắn hiểu rõ thêm về Thiên Đao Thất Thức, cũng khống chế được lực lượng của thân thể nhiều hơn một phần.

Hắn hôm nay mà vung đao sẽ mạnh hơn lúc trước một chút.

Đương nhiên, sau khi trảm Vô Hối, hắn còn có thể thong dong như vậy, phần lớn là bởi vì thần thông Khô Mộc Phùng Xuân, cho hắn khí lực cuối cùng.

Mà có thể đi trở về phòng, là bởi vì Hồng Vũ Diệp ra ngoài đón hắn.

Cho nên lúc đó là thật lòng cảm tạ đối phương.

Bàn tay duỗi ra kia tựa như là ánh sáng trong bóng tối, cực kỳ quan trọng đối với hắn.

Trầm mặc một lát, Giang Hạo nhớ lại Vô Hối.

Trong lúc nhất thời, xung quanh hắn xuất hiện đao ý, trong ánh mắt có ánh đao hiện ra rõ ràng.

Đột nhiên tiếng đập cửa cắt ngang hắn.

"Người nào?"

Hắn vô thức mở miệng, đao ý khuếch tán, không giận tự uy.

Trong nháy mắt, người ngoài cửa giống như cảm nhận được áp bách, hô hấp đều dừng lại trong một giây.

Nàng hối hận rồi.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 607 : Kiếp Sau Chú Ý Một Chút


"Tiền, tiền bối, vãn bối có lễ vật dâng lên."

Giọng nói thanh thúy dễ nghe truyền đến từ ngoài cửa.

Lông mày Giang Hạo cau lại, nhưng mà vẫn hơi di chuyển, xuất hiện tại cửa ra vào. Trong nháy mắt mở cửa, thấy là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.

Luyện Thần trung kỳ?

Tuổi của người này cũng không nhỏ, đối phương đang giả vờ.

"Vãn bối xin ra mắt tiền bối." Thiếu nữ mặc một bộ váy màu hồng, búi tóc thiếu, mang đến cho người ta một loại cảm giác tràn đầy sức sống.

"Ngươi tìm ta?" Giang Hạo bình tĩnh nói.

Thiếu nữ vừa cung kính vừa mỉm cười nói: "Trưởng bối chúng ta bội phục cách làm người của tiền bối, mấy ngày không thấy tiền bối đi ra nên có chút để ý. Đặc biệt lệnh ta tới đây tặng cái này cho tiền bối." Nói xong, nàng lấy một cái hộp tinh xảo ra.

Giang Hạo tiếp nhận nhìn thoáng qua, là một gốc linh dược, chỉ ngửi khí tức thôi đã có thể khiến cho khí huyết của thân thể linh hoạt.

Xem ra là linh dược chữa thương.

"Đa tạ đạo hữu, ta đây mà từ chối thì bất kính rồi."

Tặng đồ vật, Tiếu Tam Sinh sẽ không muốn sao?

"Ngoài, ngoài ra, đội thuyền cập bờ, nếu như tiền bối muốn dạo chơi thì phải nhân lúc này, qua khoảng thời gian nữa sẽ lên đường." Thiếu nữ nhắc nhở.

Giang Hạo gật đầu cảm ơn.

Sau đó, hắn đóng cửa lớn lại.

Thấy thế, thiếu nữ cũng nhẹ nhàng thở ra.

Trọng thương không trị? Giãy dụa cầu sinh?

Hài hước.

Quá buồn cười.

Trong nháy mắt vừa rồi, nàng cảm nhận được đao ý lẫm liệt, đây mới chỉ là trong lời nói. Khi đó, nàng chỉ là cảm thấy đối phương miệng cọp gan thỏ, nhưng mà trong nháy mắt nhìn thấy đối phương.

Nàng mới hiểu được, đao ý kia chính là luôn mang theo bên mình.

Tất cả mọi người đều đã đoán sai.

Tiếu Tam Sinh đã khỏi hẳn.

Hơn nữa, không biết đã khỏi hẳn từ lúc nào, dường như đang chờ nàng tự động đưa tới cửa.

Nếu như mình lộ ra một tia địch ý, như vậy….

Nhớ tới kết cục của mấy người trên boong thuyền, thiếu nữ liền không tự chủ được mà rùng mình một cái.

Bên trong gian phòng.

Giang Hạo nhìn cái hộp, có chút thở dài.

"Ngươi chướng mắt thứ này?" Một giọng nói đột nhiên truyền tới.

Giang Hạo vô thức muốn lùi về, nhưng lập tức tỉnh lại.

Quay đầu nhìn lại, phát hiện Hồng Vũ Diệp đang ngồi uống trà ở trong một góc. Vừa rồi mình thế mà không có phát hiện ra được.

"Xem ra ngươi không có phát hiện ra ta." Hồng Vũ Diệp bưng chén trà lên cười nói.

Nghe vậy, Giang Hạo cảm thấy đối phương cảm thấy hắn không coi ai ra gì, liền vội cung kính nói:

"Tu vi của tiền bối thông thiên, khí tức dung hợp cùng thiên địa, tư chất của vãn bối, sao có thể so được với ngài."

Bên trong ánh mắt của Hồng Vũ Diệp mang theo một chút lãnh ý, nhìn lên nam tử trước mắt.

Cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Giang Hạo chảy mồ hôi lạnh. Qua một lúc sau, hắn mới nói sang chuyện khác:

"Tiền bối muốn lên bờ dạo chơi không? Nghe nói hôm nay cập bờ."

Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn rồi đứng dậy:

"Đi thôi."

Thấy thế, Giang Hạo không khỏi thở phào một cái.

Trên hành lang chỉ có hai người bọn họ, bởi vì bước đi đồng đều nên nhìn không khác gì là một người đang hành tẩu.

"Xung quanh có không ít tầm mắt, xem ra là vãn bối đã chọc tới mấy người, quấy nhiễu tiền bối rồi." Trên đường đi, Giang Hạo nói.

Hắn có thể cảm nhận được, từ sau khi hắn ra ngoài, không ít người xung quanh đang lui ra.

Rất nhiều người đều đang nhìn trộm tình trạng của hắn. Nếu như không phải hắn khôi phục nhanh, bây giờ đã phải đối mặt với một đám kẻ địch rồi.

Còn về hiện tại, cũng không sao.

Tiếu Tam Sinh cũng không dễ chọc.

Sau đó, bên ngoài xuất hiện tiếng ồn ào.

Giang Hạo cũng trông thấy ánh sáng trên boong thuyền, chỉ có một chút âm thanh truyền vào.

"Sao đến bây giờ vẫn không có ai quan tâm đến hai người bình thường này vậy? Là đặc biệt chờ chúng ta tới sao? Để cho ta nhìn một chút xem người bình thường có năng lực gì để đi lên." Giọng nói trêu tức truyền tới, mang theo một tia cười tà.

"Chân nhỏ này, đây là một tiểu nương tử, vừa vặn lấy ra luyện công, ta còn thiếu một cái lô đỉnh."

"Tiên, tiên trưởng, nương tử của ta cực kỳ xấu xí, không dám làm dơ bẩn mắt của tiên trưởng."

"Xấu xí không thể tả? Vậy cũng tốt, ta còn chưa thử qua người xấu."

Xung quanh truyền đến tiếng kinh hô, là mấy người đang phụ họa. Nghe được mấy âm thanh này, Giang Hạo lén nhìn Hồng Vũ Diệp, vừa đi ra ngoài đã nghe thấy mấy lời ô uế như thế sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tình. Nhưng mà vẻ mặt của Hồng Vũ Diệp vẫn bình tĩnh, không nhìn thấy hỉ nộ ái ố, không xác định được suy nghĩ của nàng lúc này.

Trong chốc lát.

Bọn hắn đi vào boong thuyền.

Ánh sáng rơi xuống trên người bọn hắn, lập tức lộ ra vẻ loá mắt.

Tiếng phụ họa ban đầu lập tức ngừng lại.

Boong thuyền lâm vào khoảng yên tĩnh ngắn ngủi.

Chuyện này khiến cho nam tử trung niên nhìn chằm chằm vào hai người bình thường sững sờ, cảm giác bầu không khí xung quanh đột nhiên thay đổi. Quay đầu nhìn lại, sau lưng chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một bạch y nam tử, mang theo ý cười ôn hòa.

Hắn có thể phát hiện ra, không khí xung quanh thay đổi đều bắt nguồn từ người này.

"Đạo hữu cũng muốn thử sao?" Hắn dò hỏi.

Giang Hạo nhìn nam tử trước mắt, không quá để ý đến hành vi của hắn. Dáng vẻ trung niên, khí tức quanh người lộn xộn, trong đôi mắt mang theo dục vọng vẩn đục. Khí huyết trên thân thể không chừng trôi nổi.

Là dấu hiệu của đoàn tụ, nhưng cực kỳ kém, dù là song tu đều không có tác dụng.

"Cũng không phải là muốn thử." Giang Hạo lắc đầu.

Hắn không có hứng thú với chuyện này.

"Vậy đạo hữu có kiến giải gì không?" Nam tử trung niên hỏi.

Mặc dù hắn không cảm nhận được đối phương cường đại đến mức nào, nhưng mà có thể khiến cho bầu không khí trong boong thuyền đột nhiên thay đổi, nói rõ người này không dễ chọc.

"Chỉ là muốn nói cho ngươi, ta đang quan sát hai người kia, không thích bị ảnh hưởng." Giang Hạo bình tĩnh nói.

"Thì ra là thế, vậy tại hạ đã quấy rầy đạo hữu rồi." Nam tử trung niên cười xin lỗi.

Hiện tại cho đối phương chút tình mọn, chờ đối phương rời đi, cho dù hai người kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đối phương cũng sẽ không làm lớn chuyện.

Hắn thường xuyên làm mấy loại chuyện này, xe nhẹ đường quen.

Gạo nấu thành cơm rồi thì đối phương cũng không thể tránh được.

Cho dù có tức giận, chính mình nhiều lắm chỉ cần nói xin lỗi là được, cuối cùng vẫn là bình yên vô sự.

"Ừm, không có gì." Giang Hạo lộ ra ý cười ôn hòa.

Người đàn ông trung niên mừng thầm trong lòng, xem ra người này còn rất trẻ. Chỉ là lúc hắn đang muốn nói thêm gì đó, một cây quạt đột nhiên chạm vào trán của hắn.

Ngay sau đó là tiếng cười ấm áp như gió xuân: "Kiếp sau chú ý một chút là được."

Đao ý chợt hiện lên.

Con ngươi người đàn ông trung niên co rụt lại, thậm chí không kịp nghĩ nhiều, ý thức đã lâm vào vực sâu.

Người trước mắt tàn nhẫn, gần như đã thành yêu. Ánh đao tán đi, người đàn ông trung niên hóa thành mảnh vỡ, rơi xuống đất.

Giang Hạo đá trữ vật pháp bảo tới bên cạnh Nhiễm Huy, thuận miệng nói: "Trông chừng giúp ta, chờ ta trở lại thì giao cho ta."

Nói xong, hắn liền mang theo nữ tử bên cạnh đi về phía bờ. Toàn bộ quá trình không ai dám mở miệng, cũng không ai dám làm gì.

Tiếu Tam Sinh dường như lại càng tàn nhẫn hơn, còn ngông cuồng hơn cả trước đó.

Bọn hắn cũng càng thêm kiêng kị.

Mịch Linh Nguyệt âm thầm quan sát, vừa rồi nàng mua được tin tức, nói Tiếu Tam Sinh đã khỏi hẳn. Không nghĩ tới mới qua một thoáng đã nhìn thấy đối phương đi ra, đồng thời còn giết người tại chỗ.

"Làm sao lại khôi phục nhanh như vậy?"

Thân là đại sư trên các phương diện, nàng hiểu rất rõ về trạng thái lúc trước của Giang Hạo. Theo lý thuyết thì muốn khôi phục là chuyện vô cùng khó.

Trong lúc nhất thời, nàng rơi vào trầm tư.

"Phu nhân, chúng ta còn cần thử tiếp xúc với hắn không?" Thị nữ phía sau nàng hỏi.

Mịch Linh Nguyệt lấy lại tinh thần, nàng thật ra không chỉ muốn kết một thiện duyên, phần nhiều hơn chính là vì mục đích ra ngoài lần này. Người này rất đặc thù, có lẽ có thể giúp được nàng.

Thế nhưng chuyện quá nguy hiểm, nàng không thể tin đối phương được.

Một bên khác, một người đàn ông trung niên có chút tầm thường cũng đang quan sát bóng lưng của Giang Hạo.

Hắn chính là người thiếu hai trăm linh thạch lúc trước.

"Tiếu Tam Sinh."

Sau khi nói nhỏ một câu, hắn vận dụng thuật pháp, nhân lúc cập bờ truyền tin tức mấy ngày nay ra ngoài.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 608 : Người Bên Cạnh Tiếu Tam Sinh


Đảo Thiên Hà, một hòn đảo cực kỳ phồn hoa trên vùng biển Thiên Hà.

Phía đông hòn đảo này có một tòa lầu cao.

Thiên Hạ Lâu.

Phần lớn tin tức vùng biển đều có thể truyền tới từ nơi này.

Lúc này, một vị nam tử trẻ tuổi đi ở hậu viện, khí tức hắn nội liễm, không nhìn thấy tu vi, trong mắt có thần quang lưu chuyển.

Trong chốc lát.

Hắn tới trước một căn phòng.

Khom lưng cung kính mở miệng: "Chu Thâm, bái kiến Đào tiên sinh."

Kẽo kẹt! Cửa lớn tự động mở ra.

Trong phòng, một nam tử trung niên ngồi xếp bằng, dáng người có chút cường tráng, không giống với tiên sinh đọc sách một chút nào.

Lại có một chút cảm giác giống như nông thôn mãng phu.

"Chu Thâm, đã lâu không gặp." Giọng nói của Đào tiên sinh hùng hậu, lại có một chút thân thiết.

"Tiên sinh bế quan rất lâu, Chu Thâm không dám quấy nhiễu." Chu Thâm cất bước đi vào phòng, cúi đầu cung kính nói.

"Là có tin tức gì sao?" Đào tiên sinh đứng dậy đi đến cạnh bàn trà, bắt đầu châm trà.

"Thu được tin tức của một người trên thuyền, cảm thấy có chút dị dạng." Chu Thâm nói.

"Người nào?" Đào tiên sinh ra hiệu cho người trước mắt ngồi xuống.

Chu Thâm cũng không từ chối, sau khi ngồi xuống hắn mới trả lời vấn đề: "Tiếu Tam Sinh."

"Tiếu Tam Sinh?" Đào tiên sinh ngừng một lúc rồi nói:

"Hắn xuất hiện từ lúc nào?"

"Chắc là đã xuất hiện bên bờ biển từ đầu tháng này." Chu Thâm nói.

Bây giờ đã gần cuối tháng, cũng là nói đối phương có lẽ đã đi vào vùng biển hơn nửa tháng. Đào tiên sinh cũng không quá để ý chuyện này, chỉ hỏi về hành động của Tiếu Tam Sinh.

Chu Thâm nói lại dựa theo tin tức:

"Theo như tin tức ban đầu, ta đã điều tra lại một lần, bọn hắn mua vé ở Huyết Giao Tông, sau khi động thủ cùng người nơi đó liền thuận lợi lấy được vé. Sau đó xuất hiện trên thuyền, tính cách cực kỳ cuồng vọng, không kiêng nể gì cả. Trước đó không lâu, dùng thực lực Phản Hư sơ kỳ chém giết đám người Bạch Ưng của Đại Thiên Thần Tông, tổng cộng tám người, một Phản Hư hậu kỳ, ba Phản Hư trung kỳ, hai Phản Hư sơ kỳ, hai Luyện Thần.

Thật ra hắn chỉ dùng một chiêu, loại đao pháp đồng quy vu tận. Mấy chuyện này thật ra cũng bình thường, ngoại trừ chiến lực cực kỳ lợi hại ra, mặt khác không tính là xuất chúng. Nhưng mà vấn đề ở chỗ, trong lúc tất cả mọi người đều cho là hắn bị trọng thương ngã gục, sau bảy ngày, hắn sớm đã khôi phục lại đỉnh phong."

"Nếu như hắn có thánh dược chữa thương thì sao?" Đào tiên sinh hỏi.

"Đúng là tồn tại khả năng này, nhưng mà gián điệp vẫn cảm thấy kỳ quái. Hắn thật ra ngay từ đầu đã từng cố ý thu hút sự chú ý của đối phương, chỉ vì cảm thấy người này không đơn giản." Chu Thâm nói.

"Hắn có phát hiện gì sao?" Đào tiên sinh hỏi.

"Hắn đưa ra một đánh giá kỳ quái, Tiếu Tam Sinh hình như là người thích trợ giúp mấy người nhỏ yếu, hoặc có thể nói hắn mang theo thiện ý đối với những người khổ nạn. Thế nhưng tính cách lại cực kỳ cổ quái. Căn cứ theo phán đoán của gián điệp, cần phải thử tiếp xúc mới biết được. Ngoài ra, lúc tới gần đối phương sẽ có một loại cảm giác tim đập nhanh không hiểu, không rõ nguyên do." Chu Thâm nói.

Đào tiên sinh yên lặng một lát, nói:

"Tiếu Tam Sinh hành động một mình?"

"Đây thật ra cũng là một vấn đề." Bên trong ánh mắt của Chu Thâm mang theo một chút quái dị:

"Bên trong thông tin có nhắc tới Tiếu Tam Sinh là kết bạn mà đi, rõ ràng là hai người. Nhưng hắn lại không nhắc tới người còn lại, dường như đã quên. Có lẽ bản thân hắn đều không có phát hiện ra."

Đào tiên sinh uống trà, cũng không mở miệng, qua một lúc sau mới nói:

"Mục đích chuyến đi này của Tiếu Tam Sinh là gì?"

"Không biết." Chu Thâm lắc đầu, suy tư một lát hắn lại nói:

"Phần lớn người trên chiếc thuyền kia đều tới đảo Loạn Thạch vì Chân Long Chi Huyết, có lẽ Tiếu Tam Sinh cũng là như thế."

Đào tiên sinh cười cười không nói, hỏi tiếp:

"Thiên Thần đạo nhân gần đây ở đâu?"

"Đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, qua chút thời gian nữa chắc là sẽ đi tới đảo Loạn Thạch." Chu Thâm đáp.

Thế nhưng, hắn không nghĩ ra cả hai thì có quan hệ gì.

Đào tiên sinh cười hai tiếng rồi nói:

"Để cho người ta quan sát, không được mạo phạm Tiếu Tam Sinh, đối phương muốn làm gì cũng không cần ngăn cản. Đảo Loạn Thạch chắc là sẽ xảy ra chút chuyện gì đó, để cho hắn tận lực tự vệ."

"Vâng." Chu Thâm mặc dù không biết tiên sinh đã biết được chuyện gì, nhưng không có hỏi nhiều.

"Vẫn không có ai triệu hoán được Tổ Long Chi Tâm sao?" Đào tiên sinh hỏi.

"Có người dẫn động Tổ Long Chi Tâm, nhưng mà vẫn không cách nào chân chính gọi được. Bọn hắn đều đang đợi, chờ đợi giao dịch trên đảo Loạn Thạch." Chu Thâm nói.

"Chuyện Long Huyết thật sự sẽ đợi người bàn bạc sao, những người khác sẽ không chỉ chờ đảo Loạn Thạch đưa ra đáp án. Bọn hắn sẽ nghĩ ra rất nhiều biện pháp. Thậm chí là đi tìm di tích Chân Long, chuyện này liên lụy đến quá nhiều, chúng ta đứng xa nhìn là đủ." Đào tiên sinh nói.

Chu Thâm gật đầu, sau đó do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:

"Tiên sinh gần đây phải cẩn thận, các tiên sinh khác trong lâu biết tiên sinh đi sai đường, đang tìm cơ hội nhằm vào. Một khi thế cục thành hình, tiên sinh sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Nếu như không thể áp chế khiêu khích ngài sẽ mang đến ảnh hưởng cực lớn đối với tiên sinh. Cần âm thầm thu thập tin tức trên phương diện chuyển tu không?"

Đào tiên sinh nhìn Chu Thâm, cưới nói với ý vị sâu xa:

"Bắt đầu thu thập đi."

---

Đảo nhỏ.

Kiến trúc xung quanh bình thường, thế nhưng có một phong vị khác, phong cảnh hợp lòng người.

Giang Hạo đi theo Hồng Vũ Diệp, đi ở trên đường nhỏ, quan sát phong cảnh trên đường nhỏ.

"Tiền bối cảm thấy phong cảnh nơi này như thế nào?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.

Nơi này cũng không có bao nhiêu người, mặc dù tu sĩ tụ tập ở chỗ này nhưng đều chỉ là dừng chân ngắn ngủi.

Thỉnh thoảng sẽ có một ít tin tức truyền ra, nhưng mà cần tốn thời gian nghe ngóng.

Trên đường đi, có người nhắc đến Long Huyết.

Hắn liền suy đoán trên thuyền có không ít người tới vì Tổ Long Chi Tâm.

Ít nhất thì thế lực sau lưng bọn hắn là như thế. Chỉ có Mịch Linh Nguyệt là không giống. Nàng là vì báo cáo công việc cùng với việc nghĩ biện pháp thoát khỏi Đại Thiên Thần Tông.

Nằm vùng Đại Thiên Thần Tông khó thoát khỏi như vậy sao? Hắn không có biết.

Không biết trong lúc tụ hội, có thích hợp hỏi thăm hay không.

Hắn không dám nghĩ nhiều mấy chuyện này, bởi vì bây giờ đang ở cùng Hồng Vũ Diệp, một khi thất thần bị phát hiện sẽ dễ rước lấy tai hoạ.

"Đây là một lồng giam." Hồng Vũ Diệp đột nhiên nói.

"Lồng giam?" Giang Hạo cực kỳ ngoài ý muốn.

"Trong đây chắc là có thứ gì đó bị giam cầm." Hồng Vũ Diệp cúi đầu nói

Giang Hạo kinh ngạc, cố gắng tìm một chút dấu vết để lại ở xung quanh, nhưng không có bất kỳ phát hiện nào.

Là bởi vì Vô Danh Bí Tịch tu luyện không đủ sao?

Lúc này, giọng nói của Hồng Vũ Diệp lại truyền đến: "Có đôi khi không nhất định phải nhìn xuống, mà phải học được cách nhìn lên."

Nhìn lên?

Giang Hạo ngẩng đầu.

Bầu trời sáng rực không có bất kỳ thay đổi nào.

Trời xanh, mây trắng, không khác gì bầu trời bình thường.

Chỉ là sau khi quan sát rất lâu, mây trắng dường như xuất hiện một tia biến hóa bé nhỏ, dường như đang có khí tức khác tụ tán. Thế nhưng loại tụ tán này như là linh khí bình thường, không thể đại biểu cho cái gì.

"Nơi này đang giam cầm thứ gì vậy?" Hắn vô thức mở miệng.

"Hải ngoại bao la, đáy biển thoát khỏi tầm mắt của Tu Chân Giới, có chút thần bí là chuyện hiển nhiên." Hồng Vũ Diệp nói.

Nàng không nói gì thêm, mà Giang Hạo lại nhớ kỹ nơi này, đảo nhỏ Cửu Lạc.

Hai người đi ở trên đường nhỏ, nhìn ngắm phong cảnh bốn phương.

"Tiểu Li hình như đã lâu rồi không có ra ngoài." Hồng Vũ Diệp đột nhiên nói. Giang Hạo có chút khẩn trương, không biết đối phương có ý gì, chỉ có thể nói:

"Thỉnh thoảng ta sẽ để Trình Sầu mang nàng trở về tế bái nhị lão."

Hồng Vũ Diệp dừng lại, nhìn người bên cạnh, nói nghiêm túc: "Sao ngươi không mang theo nàng đi ra ngoài một chút?"

"Vãn bối trêu chọc không ít người, Tiểu Li còn nhỏ đi theo sẽ dễ gặp nguy hiểm." Giang Hạo nói.

"Hiện tại ngươi không phải là Tiếu Tam Sinh sao? Cũng cẩn thận như vậy sao?" Hồng Vũ Diệp lại cười nói.

Giang Hạo sững sờ, nói khẽ: "Đó là ngụy trang đối với người ngoài."

Đôi mắt Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nhìn người bên cạnh, cuối cùng không nói thêm lời nào, mà là tiếp tục đi về phía trước.

Giang Hạo đi theo, nhưng mà hắn có lén chôn một cái Tử Hoàn xuống tại một chỗ bí mật.

Phía sau sẽ tiến vào đảo Loạn Thạch, hắn cần chuẩn bị sẵn sàng.

Buổi chiều.

Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp lên thuyền lớn.

Không bao lâu sau, đội thuyền lại lên đường lần nữa. Lần này cập bờ, trên thuyền nhiều thêm một số người, nhưng mà cảm xúc của mọi người dường như đều không được vui cho lắm.

Dù sao vừa đi lên đã thấy Tiếu Tam Sinh giết người, ai mà cao hứng cho nổi...

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 609 : Mỗi Người Đều Có Quyền Lựa Chọn


Sau khi lấy trữ vật pháp bảo từ chỗ của Nhiễm Huy, Giang Hạo quay về chỗ ở, cũng không phải là gian phòng của Hồng Vũ Diệp.

Sau khi kiểm tra bốn phía một hồi, xác định không có vấn đề gì hắn mới lấy trữ vật pháp bảo ra.

Muốn nhìn một chút xem có bao nhiêu linh thạch.

Lúc trước bởi vì pháp bảo lây dính máu tươi, không tiện cầm.

Chủ yếu là lo lắng Hồng Vũ Diệp nói một câu xúi quẩy, như thế hắn sẽ phải vứt bỏ trữ vật pháp bảo. Cho nên đưa Nhiễm Huy lau sạch là thích hợp nhất.

"Không phải rất giàu có, có không ít sách vở."

Linh thạch có bảy ngàn sáu trăm ba sáu.

Đan dược chỉ có một loại, hắn chưa từng thấy qua.

Số lượng cũng không phải ít.

"Cũng không phải là đan được chữa thương, không phải đan dược tăng cao tu vi, chắc là không đáng tiền. Thư tịch hình như có chút không tầm thường."

Giang Hạo tùy ý lấy một quyển ra, trên đó viết bốn chữ lớn 《 Hoa Trận Bát Kỳ 》.

"Đây là trận pháp?" Trong mắt Giang Hạo có chút thất vọng, hắn không học trận pháp.

Nhưng mà cũng có thể nhìn một chút, nếu như cao thâm cũng có thể bán với giá tốt.

Sau khi lật ra, Giang Hạo không khỏi nhíu mày.

Lại lật vài trang, con ngươi trợn to.

Hắn vô thức khép sách lại, xem xét bốn phía. Thấy xung quanh không ai mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng hắn không dám nhìn nữa, sợ Hồng Vũ Diệp ở ngay sau lưng.

Chỉ là trong lòng sẽ vô thức cảm thấy, nếu như mở Nhật Nguyệt Hồ Thiên để đọc, có phải sẽ an toàn hơn rất nhiều hay không?

Ngay sau đó, hắn nhìn các tên sách khác.

《 Tố Nữ Kinh 》 《 Phong Nguyệt đồ quyển 》 《 m Dương Hòa Hợp Lục Quyển 》…

Trong chốc lát.

Giang Hạo để tất cả thư tịch ở một bên, lâm vào yên lặng.

Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên xử lý như thế nào.

Đốt đi?

Có chút đáng tiếc.

Bán?

Nên bán như thế nào đây?

Giữ lại?

Có chút sợ hãi bị phát hiện.

Sau khi lưỡng lự rất lâu, Giang Hạo đưa ra quyết định.

"Phong ấn đi."

Nói xong, hắn liền vận chuyển Chưởng Trung Càn Khôn, chỉ trong một chớp mắt thư tịch đã bị tử khí bao trùm, cuối cùng hóa thành một hạt châu màu tím rơi vào trong tay.

Hắn quyết định tìm một chỗ thích hợp để đổi thư tịch thành linh thạch.

Thu thập thư tịch xong, Giang Hạo nhìn về phía đan được.

"Giám định."

Không bao lâu sau, hắn đã nhận được phản hồi của thần thông.

Đúng như hắn nghĩ, là đan dược phối hợp sử dụng với thư tịch, hiệu quả tương đối cuồng dã.

Trong lúc nhất thời hắn lại có chút tò mò, không biết đan dược này có hữu hiệu với hắn hay không.

Cuối cùng hắn phong ấn đan dược, giữ lại cũng bán.

Cũng không biết nên dùng thân phận gì để bán cho thích hợp.

Tiếu Tam Sinh không phải loại người này.

Vậy mình thì sao?

Chuyện này vẫn là thôi đi.

Suy nghĩ kỹ một chút, cây quạt còn có thể biến thành dáng vẻ khác, cũng không phải là không có cơ hội.

Cuối cùng chính là linh thạch.

Cộng với số linh thạch hiện có, hắn tổng cộng có ba vạn tám linh thạch.

Thứ ở trên thân còn chưa bán xong, một khi bán ra, ít nhất cũng phải được khoảng tám vạn.

"Phát tài rồi."

Sau khi cất kỹ mọi thứ, Giang Hạo liền bắt đầu cảm ngộ thức thứ tư Thiên Đao, Vô Hối.

Càng cảm ngộ, càng hiểu sâu về Thiên Đao Thất Thức.

Đao ý trong mắt cũng càng dày, sau này mà xuất đao, uy lực sẽ được nâng cao một bước.

Năm ngày sau đó, đội thuyền lại cập bờ lần nữa.

Lần này, Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp chỉ đứng cạnh boong thuyền ngắm phong cảnh.

Không ai quan tâm đến chỗ của Nhiễm Huy nữa.

Cùng ngày, đội thuyền lên đường.

Sau đó, bắt đầu xuyên qua biển sương mù vô tận, nơi này không phân rõ hướng đi, không nhìn thấy vùng biển, không trung thậm chí còn tồn tại lôi đình.

Nếu không phải có thuyền lớn, có rất ít người có khả năng vượt qua vùng biển này. Bởi vì sẽ hoàn toàn bị lạc ở trong đó.

Ba ngày sau.

Thuyền lớn xuyên qua biển sương mù, đi tới một vùng biển bình ổn, bầu trời quang đãng.

"Cuối cùng đã tới, nhiều hơn mấy ngày so với dự tính."

Trên boong thuyền, có người cảm khái.

"Có thể là do Tiếu Tam Sinh, làm rối loạn kế hoạch của rất nhiều người."

"Vẫn nên đừng nhắc đến hắn, bị nghe được có khi hắn sẽ động thủ với ngươi cũng nên."

Những người khác gật đầu, đồng cảm thật sâu.

Đừng nhìn Tiếu Tam Sinh cười ôn hòa, nhưng mà một giây sau hắn đã có thể giết người.

Thật sự đúng là hỉ nộ vô thường.

Nói là tinh thần quái dị đều không quá đáng.

Mịch Linh Nguyệt đứng tại boong thuyền, thở dài một cái. Cuối cùng nàng vẫn không đi tiếp xúc với Tiếu Tam Sinh, tính tình của đối phương khiến cho nàng suy nghĩ không thấu.

Mức độ nguy hiểm quá cao, nàng không dám đánh cược.

"Phu nhân, những người này đều vì Long Huyết, chúng ta muốn tham dự không?" Có thị nữ hỏi.

"Không cần, đây không phải mục đích của chúng ta, không cần thiết phải mạo hiểm." Mịch Linh Nguyệt lắc đầu.

Con thuyền cập bờ.

"Đi thôi."

Mịch Linh Nguyệt ngự kiếm mà lên.

Không chỉ là nàng, những người khác cũng là như thế.

Sau khi đến bờ, rất nhiều người đều ngự kiếm đi tới vị trí trung tâm hòn đảo, nơi đó là mục đích chuyến đi này của bọn hắn.

Bởi vì Tiếu Tam Sinh, bọn hắn phải nhanh hơn một bước, nêu không sẽ dễ mang đến phiền toái.

Lúc này Giang Hạo đi tới boong thuyền.

Hắn quay đầu nhìn về phía vợ chồng Nhiễm Huy, nói khẽ: "Cùng đi?"

Nhiễm Huy vốn đang đợi xuống thuyền cuối cùng nghe vậy thì sững sờ, vội vàng đỡ phu nhân lên, gật đầu đáp lại.

Hồng Vũ Diệp đi bên cạnh Giang Hạo, cũng không nhiều lời.

Dường như không can thiệp vào hành vi và quyết định của Giang Hạo.

"Đa, đa tạ tiên trưởng." Nhiễm Huy thấp giọng nói cảm kích.

Hắn biết, nếu không có người trước mắt này, bọn họ đã sớm chết.

"Các ngươi tới đây, là vì tránh né người khác, hay là vì chữa khỏi cho phu nhân ngươi?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.

"Chữa khỏi?" Nhiễm Huy hơi kinh ngạc. Ngay cả phu nhân của hắn cũng có chút xúc động.

"Hủy dung nhan cũng vô dụng." Giọng nói rất nhỏ vang lên.

Lúc này, Hồng Vũ Diệp đột nhiên đưa tay kéo áo choàng của nữ tử xuống. Đối phương lập tức kinh hãi.

Nàng ôm chặt lấy cánh tay của Nhiễm Huy, cúi đầu không dám để cho người ta xem.

Nhưng mà Giang Hạo vẫn thấy rõ.

Gương mặt tràn ngập vết sẹo, thậm chí có một vết thương do bị cháy.

"Không sao cả, lúc này không ai có thể nhìn thấy các ngươi cả. Xem ra các ngươi đúng là đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp." Giang Hạo nói.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, đôi mắt thông suốt.

Mị Thể trời sinh sẽ không ảnh hưởng đến hắn, dù cho không có Cổ Độc cũng như thế.

Dùng tâm cảnh của hắn, không đến mức không chịu được.

Còn về phần Mị Thần, đúng là cần Cổ Độc trợ giúp.

"Nhưng mà căn bản đều vô dụng." Vẻ mặt của Nhiễm Huy ảm đạm.

"Ta có lẽ có biện pháp, thế nhưng không biết hậu quả, nếu như thất bại, có lẽ sẽ tử vong tại chỗ." Giang Hạo nhìn hai người, nói nghiêm túc:

"Các ngươi có thể suy tính một chút, trước khi đi, ta sẽ đến tìm các ngươi lần nữa. Đến lúc đó phải xem các ngươi chọn như thế nào."

Giang Hạo cũng không dừng lại lâu.

Hắn đúng là có biện pháp, nhưng mà có nhiều thứ hắn không nhìn thấy kết quả.

Về chuyện bọn hắn có muốn hay không, chuyện này không nằm trong suy nghĩ của hắn.

Nếu như muốn, hắn chỉ là tiện tay mà thôi.

Không muốn, vậy coi như qua.

Mỗi người đều có quyền lựa chọn, thế nhưng mỗi người cũng đều phải gánh chịu hậu quả vì lựa chọn của mình.

---

Trên con thuyền.

Lý lão nhìn xem Tiếu Tam Sinh rời đi, lông mày cau lại.

Đối phương đến đây, dễ dàng ảnh hưởng đến địa vị trên đảo của hắn.

"Tiếu Tam Sinh không kiêng nể gì như thế, liệu có ảnh hưởng đến lần giao dịch này hay không?" Người đàn ông trung niên sau lưng hỏi.

"Nơi này là đảo Loạn Thạch, một khi loạn đương nhiên sẽ có người thu thập. Nhưng mà ngươi mang theo mấy người, đi thông báo cho hắn, nơi này là chỗ chúng ta giao dịch đối ngoại, bảo hắn bớt động thủ, ăn chút thiệt thòi cũng không sao cả, tất cả dùng toàn cục làm trọng." Lý lão nói.

"Toàn cục làm trọng, bất kể là ai đều phải nhẫn nại, quả thật có thể ngăn chặn hắn." Người trung niên gật đầu, nói.

"Vì lý do an toàn, mang theo lệnh bài của Đảo chủ nữa." Lý lão nói.

Người trung niên mừng rỡ, như thế sẽ chắc chắn hơn.

------
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back