Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 595 : Thiên Nhân Thiên Diện, Thiên Hạ Vô Song


"Tiếu Tam Sinh!"

Nhìn đồng môn chết đi ở trước mắt, những người khác không khỏi trợn mắt.

Bọn hắn không có lùi bước, lúc này ai cũng biết, phần lớn mọi người đều không phải là đối thủ của Tiếu Tam Sinh.

Nhưng mà ai cũng không biết người nào sẽ là người tiếp theo, nếu như không thống nhất đối ngoại, không cường ngạnh một chút, sẽ bị phá vỡ từng lớp. Lúc này, bọn họ tuyệt đối không thể lùi bước.

"Tiếu Tam Sinh, ngươi là tới để giết người?" Huyết Hổ cũng mở miệng.

Hắn lạnh lùng nhìn thư sinh phía dưới, vẻ hung ác trong mắt cũng không gia tăng, làm cho không người nào có thể suy đoán ý nghĩ của hắn.

Giang Hạo mỉm cười, lắc đầu nói: "Dĩ nhiên không phải, ta tới là vì muốn giao dịch cùng các người."

"Giao dịch…" Có người vừa muốn hỏi thăm, lại bị Giang Hạo nhìn chằm chằm đến không còn dám mở miệng. Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, chính mình có phải cũng tính là "trẻ nhỏ" hay không?

Cho dù có phải hay không, hắn đều cho mình phải.

Hắn cúi đầu, không nói gì nữa.

"Giao dịch gì." Huyết Hổ nhìn Giang Hạo, hỏi.

"Muốn mua hai tấm vé tại chỗ của môn chủ."

"Vé? Vé gì?"

"Vé đi tới đảo Loạn Thạch."

Nghe vậy Huyết Hổ yên lặng.

Giang Hạo quạt cây quạt, bốn chữ Thiên Nhân Thiên Diện vô cùng dễ thấy.

"Bảy vạn." Huyết Hổ mở miệng.

"Bảy vạn?" Giang Hạo lắc đầu cười nói:

"Như này chỉ sợ không được."

"Vậy ngươi muốn bao nhiêu?" Huyết Hổ lạnh giọng hỏi.

"Tám vạn." Giang Hạo dừng cây quạt lại, nói.

Trong nháy mắt, toàn bộ đại điện đều như yên tĩnh trở lại, dương như cũng có chút không rõ phương thức trả giá này.

Thế nhưng, lửa giận lập tức lấp đầy hai mắt bọn họ.

Giang Hạo khép cây quạt lại, ôn hòa nói: "Hai vé."

Oanh!

Toàn bộ đại điện bộc phát lực lượng va chạm vô cùng mãnh liệt.

Qua một lúc sau, Giang Hạo mang theo hai tấm vé, đi ra khỏi đại điện, hoàn hảo không chút tổn hại gì.

Hắn nhẹ nhàng lắc cây quạt, phủi tro bụi xung quanh đi.

Lúc này, trên cây quạt lại hiện lên mấy chữ "Vạn vật quy nhất" .

Chỉ là Giang Hạo nhìn xong lại cảm thấy không tốt lắm, sau đó vạn vật quy nhất bắt đầu tan biến, nhanh chóng bị bốn chữ lớn khác thay thế -- Thiên hạ vô song.

"Ha ha ha!"

Tiếu Tam Sinh vừa cười to vừa rời khỏi Huyết Giao Tông.

Trong đại điện lúc này, có người không cam lòng nói:

"Cứ thả hắn đi như vậy sao?"

"Nếu không thì sao?" Huyết Hổ lau máu tươi nơi khóe miệng.

Nghĩ tới dáng vẻ thong dong và nụ cười của đối phương, hắn cũng cảm thấy tim đập nhanh.

Tiếu Tam Sinh, một người không tìm thấy nhược điểm, làm việc quái đản lại không theo logic.

Loại người này quá nguy hiểm.

Không thể tiếp xúc quá nhiều, càng không thể đắc tội.

---

Giang Hạo trở lại chỗ ở, khôi phục thành dáng vẻ ban đầu.

Sau đó, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay quá hung hiểm.

Mặc kệ là giết người bên đường hay là ban đêm xông vào Huyết Giao Tông.

Cũng may hắn đã chuẩn bị tốt mọi thứ, thời khắc cuối cùng động thủ với Huyết Hổ, mặc dù chỉ là một chiêu, thế nhưng lực lượng kinh khủng của Phản Hư trung kỳ vẫn khiến cho tim hắn đập nhanh không thôi.

May mà Tàng Linh Trọng Hiện vẫn luôn được chuẩn bị, như thế mới có thể thong dong ứng đối.

Mà Huyết Hổ cũng chỉ ra một chiêu, liền không thăm dò quá nhiều.

"Đối phương biết Tiếu Tam Sinh, đại khái cũng có kiêng kỵ, thân phận này đúng là dùng tốt."

Còn về vé tàu, là tốn linh thạch mua được, hai tấm tám vạn.

Muốn cướp đoạt không quá phù hợp với thực tế, bởi vì lúc tiến vào Huyết Giao Tông. Hắn phát hiện ra có lực lượng cường đại đang âm thầm ngủ say từ linh khí kéo dài.

Hắn tuyệt đối không thể đối phó với lực lượng này.

Cho nên, không cần thiết phải trêu chọc tồn tại này. Tiếu Tam Sinh cuồng vọng, thế nhưng biết nhìn kỹ thực lực bản thân.

Buổi chiều, hắn bán ra rất nhiều thứ, bán cả Phương Thiên Kích và linh kiếm Luyện Thần.

Bán được bốn vạn linh thạch, lại thêm một số đan dược và mấy thứ khác.

Được năm vạn linh thạch.

Cộng với trước đó, hắn có hơn mười một vạn, giàu có đến cực hạn.

Đáng tiếc, hắn đã bỏ tám vạn ra mua vé, chỉ còn lại hơn ba vạn.

Lại mua thêm một ít lá trà, mất đi một phần.

Cũng may còn lại ba vạn.

Thùng thùng!

Hắn gõ cửa phòng Hồng Vũ Diệp, phát hiện cửa không khóa.

Sau khi nói câu "Vãn bối tiến vào", Giang Hạo liền mở cửa tiến vào.

Lúc này, Hồng Vũ Diệp ngồi cạnh mặt biển, ngắm nhìn sao trời phương xa, không biết đang suy nghĩ gì.

"Đi ra ngoài một chuyến, có thu hoạch gì không?" Giọng nói linh hoạt kỳ ảo truyền đến.

Giang Hạo gật đầu, sau đó để một ít bánh ngọt xuống rồi nói:

"Có một ít thu hoạch, đã lấy được vé tàu đi tới đảo Loạn Thạch, ngày mai có thể lên thuyền, thuyền sẽ chạy trong ba ngày này. Chúng ta vẫn tính là may mắn."

Nếu như bỏ lỡ ba ngày này thì vẫn còn có thể lên thuyền, bởi vì thuyền lớn sẽ tiến lên dọc theo một con đường nào đó, chỉ cần biết được mấy con đường kia thì vẫn còn có cơ hội đi lên.

Đương nhiên, hạn cuối là vào nửa tháng sau.

Nếu như bỏ qua thì cũng có chút khó khăn.

Sau đó, Hồng Vũ Diệp bảo Giang Hạo pha trà.

Sáng sớm.

Bọn hắn nhìn thấy mặt trời dần ló dạng ở hướng đông, lập tức rời đi.

---

Đảo nhỏ xa xôi.

Trên bờ có mấy người đang đứng, trong đó có một vị nữ tử thân mặc hắc bào đứng ở một chỗ hẻo lánh, bên người nàng có hai vị tùy tùng.

"Phu nhân, thuyền sắp tới, Thiên Vương nói thế cục hải ngoại biến hóa vô cùng lớn, lần này đi đảo Loạn Thạch phải thật cẩn thận." Một nữ hầu trong đó nhắc nhở.

"Người đảo Loạn Thạch sẽ không để cho người quá mạnh ra ngoài, có các ngươi ở đây, ta không đến mức có nguy hiểm gì." Nữ tử hắc bào nói, nàng có chút tự tin nói:

"Hơn nữa, mặc dù tu vi của ta không còn bằng lúc trước, thế nhưng phù lục, trận pháp của ta lại không yếu đi, vẫn có năng lực tự vệ."

Dưới hắc bào, lộ ra một gương mặt xinh đẹp.

Nếu như Giang Hạo ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra được.

Đây chính là người có danh xưng Đoán Tạo Chi Thủ tại hải ngoại- Mịch Linh Nguyệt.

Mục đích chuyến đi lần này của nàng thật ra là đến đảo Loạn Thạch báo cáo công việc. Thân là một nằm vùng, cách một đoạn thời gian nàng phải đi báo cáo công việc.

Trừ khi gặp được chuyện khẩn cấp, ví dụ như bị giam tại Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Nếu như không phải vì báo cáo công việc, nàng đã đi tới Thiên m Tông lần nữa.

Đi giáo huấn Hải La Thiên Vương một lần.

Các Thiên Vương khác đều không hài lòng về Hải La. Nói đi là đi, hại bọn hắn lãng phí nhiều tài nguyên một cách vô ích như vậy.

Còn hại vợ chồng bọn họ bị các Thiên Vương cảm thấy đang cấu kết với Thiên m Tông, lừa gạt tài nguyên bọn họ.

Hải La Thiên Vương đáng chết, đáng đời phải sống ở dưới bóng ma của vương hắn.

Hô!

Có người đang đạp không đi tới.

Mịch Linh Nguyệt tò mò nhìn qua.

Phát hiện là một thư sinh và một đại tiểu thư váy đỏ.

Thư sinh áo trắng nhẹ nhàng, trong tay cầm quạt giấy, dáng vẻ có chút yếu đuối.

Đại tiểu thư thì bình thản, sắc đẹp phi phàm, lạnh nhạt, lại có chút cảm giác khuyết thiếu tồn tại.

Mịch Linh Nguyệt lại đưa ánh mắt nhìn về phía thư sinh, chỉ trong nháy mắt, nàng liền phân phó thị nữ bên người: "Tuyệt đối không thể trêu chọc người này."

"Tại sao?" Hai vị thị nữ có chút không hiểu.

Mịch Linh Nguyệt lắc đầu, cũng không mở miệng.

Nàng cũng không biết tại sao, thế nhưng trực giác của nữ nhân đã nói với nàng như thế.

Không thể trêu chọc người này.

"Sương lên."

Có thị nữ mở miệng nhắc nhở:

"Phu nhân, thuyền sắp tới. Người Vạn Vật Chung Yên sẽ tìm đủ loại cớ để nhằm vào người, nếu như không phải chuyện nghiêm trọng, cần phu nhân nhẫn nại một chút. Một khi xảy ra xung đột, nửa đường bọn hắn sẽ mang đến cho chúng ta không ít phiền toái. Thành viên của Vạn Vật Chung Yên có đôi khi sẽ không nói lý."

"Ta biết, đã đi rất nhiều lần, mấy kẻ liều mạng này sẽ bắt lấy bất cứ cơ hội nào để nhằm vào người khác." Mịch Linh Nguyệt gật đầu nói.

Lúc này thuyền lớn tới gần, hai người hầu đi đến vị trí lối ra, nhìn mọi người, nói:

"Người lên thuyền, cần năm trăm phí thức ăn, năm trăm phí quản lý, năm trăm phí bảo hộ, năm trăm phí hỏi thăm, năm trăm phí quản lý, năm trăm tiền chữa bệnh, năm trăm phí phong cảnh, năm trăm phí trao đổi. Tổng cộng ba ngàn năm trăm linh thạch, tùy tùng cũng phải giao nộp."

Tiếng nói vừa dứt, mọi người chấn kinh.

Thế mà còn có nhiều như vậy.

"Người có ý kiến có thể tự động rời đi."

"Có được trả vé không?"

"Tìm ai mua thì tìm người đó mà trả, không có liên quan gì tới chúng ta."

Giang Hạo nhìn người mở miệng, chỉ là một tu sĩ Kim Đan.

Khóe miệng của hắn khẽ nhếch, lộ ra hàm răng trắng, xông ra.

Bảy ngàn linh thạch, muốn lấy đi từ trong tay hắn dễ dàng như thế sao?

Vậy hắn sao có thể được gọi là Tiếu Tam Sinh?

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 596 : Có Một Mỹ Nhân Như Này, Gặp Rồi Sao Có Thể Quên.


Đối mặt với việc thu phí vô lý của Vạn Vật Chung Yên, không ít người biểu thị không vừa lòng, nhưng mà việc đã đến nước này, cũng không thể không nộp phí.

Nếu như quả thật rời đi, cũng không có chỗ trả vé.

Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, có không ít người trong đố chỉ là đại biểu cho thế lực của mình đi tới đảo Loạn Thạch để thực hiện giao dịch với người ta. Một số khác là vì tiến vào để xử lý một số việc.

Bọn hắn mang theo rất nhiều mục đích, bản thân cũng có người sau lưng.

Cho nên dù giao nhiều một chút linh thạch cũng không quan trọng.

Cũng là bởi vì như này, người Vạn Vật Chung Yên mới phát hiện có thể ăn chắc bọn hắn. Giang Hạo xếp hàng ở phía sau, nhìn xem người phía trước nộp linh thạch.

Hắn cũng không để ý nhiều. Những người này đi lên, hầu như đều giao một trữ vật pháp bảo đơn giản.

Sau khi những người kia kiểm tra đơn giản thì sẽ cho đi.

Tầm mắt Giang Hạo đột nhiên nhìn về phía một người khoác áo bào đen, cảm thấy nữ tử kia có chút quen thuộc.

Theo khí tức kéo dài, chắc là Mịch Linh Nguyệt.

"Người như nàng tại sao lại đi đảo Loạn Thạch?" Trong lòng Giang Hạo hơi nghi hoặc một chút, nhưng mà cũng không quá để ý.

Thật ra có thể gặp được đối phương, cũng coi như là chuyện tốt.

Bởi vì có một vấn đề đúng lúc có thể thỉnh giáo một chút, chỉ là hiện tại cũng không vội. Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía trên thân hai tùy tùng, khí tức kéo dài của bọn hắn không có gì đặc thù.

Đúng thật chỉ là tu sĩ Kim Đan.

Kim Đan không là gì trong mắt những người này.

Nhưng lại có khả năng bắt chẹt tất cả mọi người như này, nói rõ toàn thể Vạn Vật Chung Yên rất khó đối phó. Ít nhất chiếc thuyền này là như thế.

Thuyền này đại biểu cho giao dịch của Vạn Vật Chung Yên, coi trọng cũng là chuyện đương nhiên.

Hơn nữa, phần lớn mọi người đều mang theo mục đích của mình, đương nhiên cũng không hy vọng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Không bao lâu sau, Giang Hạo liền phát hiện đã sắp đến lượt mình. Phía trước là một vị nam tử trung niên, hắn dường như gặp phải khó khăn.

"Chuyện là, chỗ ta chỉ có ba ngàn tám, đạo hữu có thể dàn xếp một chút không?" Nam tử này nhỏ giọng dò hỏi.

"Không có linh thạch? Không có linh thạch thì ngươi lên thuyền làm cái gì?" Người hầu mỏ nhọn lạnh lùng nói.

"Chỉ thiếu hai trăm."

"Hai trăm? Thiếu hai trăm có ý gì, để chúng ta làm việc miễn phí cho ngươisao? Ngươi có mặt mũi lớn như vậy sao?"

"Không phải, ta không có ý này."

"Không có ý này thì bù cho đủ linh thạch, hoặc là cút xuống cho ta."

"Ta…"

"Ta bổ sung cho hắn." Giang Hạo đột nhiên mở miệng, sau đó đưa hai trăm linh thạch:

"Thời gian của chúng ta đang gấp, không muốn bởi vì hai trăm linh thạch mà bị ngăn cản đường đi."

"Đa, đa tạ đạo hữu." Nam tử trung niên cảm kích nói.

Đối phương đi lên, liền đến lượt Giang Hạo.

Bởi vì sự khẳng khái của hắn, khiến cho hai người hầu đều cảm thấy người này không có vấn đề gì.

Bọn hắn vô thức đưa tay ra.

Nhưng mà Giang Hạo cũng không giao linh thạch, mà là cầm lấy hai túi linh thạch từ trên tay của đối phương, một túi cho mình, một túi cho Hồng Vũ Diệp bên cạnh.

Sau đó, hắn liền dẫn người đi vào bên trong.

Hai người hầu kia phản ứng lại thì kinh hãi, chợt giận dữ mắng mỏ một tiếng rồi ngăn cản Giang Hạo lại.

"Dừng lại, ngươi đang làm cái gì đó?" Người hầu mỏ nhọn gầm thét.

"Thu phí của các ngươi, ta thấy các ngươi có họa sát thân, bây giờ thu các ngươi tám ngàn linh thạch, bảo đảm cho các ngươi một mạng." Giang Hạo bình tĩnh trả lời.

Hồng Vũ Diệp đùa giỡn linh thạch trong tay, cảm thấy có chút quái dị.

Lần thứ nhất thu được linh thạch.

"Ngươi đang trêu đùa chúng ta sao?" Người hầu mỏ nhọn trầm giọng nói.

Những người khác cũng vô thức nhìn qua, phát hiện lại có người đòi tiền từ trong tay những người này.

Cho dù thật sự muốn lấy, cũng phải đợi xuống thuyền chứ.

Làm như này được không bù mất.

"Ngươi cảm thấy ta đang lấy không linh thạch của ngươi sao?" Giang Hạo cười nói:

"Đừng lo lắng, tiền nào đồ nấy, ta lấy linh thạch đương nhiên sẽ làm việc."

"Nực cười, chiếc thuyền này là của chúng ta, ở bên trong này chỉ có chúng ta thu tiền của các ngươi, lúc nào đến lượt ngươi thu tiền của chúng ta rồi? Ngươi thì tính là cái gì?" Vẻ mặt tên người hầu mỏ nhọn trở nên âm u:

"Trả linh thạch lại, nếu không dù ngươi quỳ xuống nói xin lỗi thì cũng không có tác dụng gì."

Giang Hạo bất đắc dĩ, cuối cùng trả linh thạch trong tay mình lại cho đối phương.

Chỉ là trong nháy mắt đối phương tiếp nhận linh thạch, ánh đao quét qua, cắt nát tay người hầu này ngay tại chỗ.

Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho tất cả mọi người kinh hãi, duy chỉ có Giang Hạo nhún vai thở dài: "Ta đã nói rồi, các ngươi có họa sát thân, ta thật sự là đang bảo vệ các ngươi."

Mọi người: "…."

Giang Hạo chợt quay đầu nhìn về phía một người hầu khác: "Ngươi cũng không cần ta bảo hộ sao?"

Đối phương trợn tròn mắt.

Hắn biết những người này không yếu, nhưng mà không ai dám càn rỡ như thế ở chỗ này.

Đây là thật sự không muốn đi đảo Loạn Thạch nữa rồi sao?

Chuyện bên này lập tức thu hút sự chú ý của người bên trong, một vị lão giả xuất hiện ở trước mặt Giang Hạo.

"Các hạ thật sự là to gan."

"Không so ElYSaṅ với các ngươi."

Giang Hạo lắc đầu.

"Không biết các hạ là người của ai?" Lão giả hỏi.

Giang Hạo mở cây quạt ra, mấy chữ Thiên Nhân Thiên Diện ánh vào tầm mắt của người khác: "Tiếu Tam Sinh."

"Tiếu Tam Sinh?" Lão giả có chút ngoài ý muốn, nhưng vẻ mặt lại lập tức trầm thấp xuống:

"Nếu như ta đoán không sai, ngươi làm như này có thể xem như đang đánh người của mình?"

"Hả?" Giang Hạo lộ ra ánh mắt nghi hoặc:

"Vạn Vật Chung Yên đoàn kết lại từ lúc nào thế? Chúng ta chỉ là có một mục tiêu lớn giống nhau mà thôi, trở thành người một nhà từ lúc nào rồi? Tất cả mọi người Vạn Vật Chung Yên đều có đồng bạn rồi hay sao?"

Có đồng bạn, còn có thể gọi là Vạn Vật Chung Yên?

"Cho dù như thế, ngươi giết người do ta quản lý, không cần thông báo một chút sao?" Lão giả lạnh giọng hỏi.

"Cần sao?" Giang Hạo cười hỏi lại.

Lão giả hạ thấp lông mày, dường như đang cân nhắc chuyện có nên động thủ hay không.

Cuối cùng hắn từ bỏ động thủ: "Ta có thể không tính toán với ngươi vì là một thành viên của Vạn Vật Chung Yên, thế nhưng nữ tử kia nhất định phải nộp đầy đủ linh thạch. Hi vọng ngươi sẽ không khiến cho ta khó xử."

Giang Hạo đứng tại chỗ, trầm tư chốc lát rồi nói:

"Cũng không phải là không được, thế nhưng ta gần đây bị ốm một trận."

"Ngươi nhiễm bệnh thì có liên quan gì tới ta?" Lão giả hỏi.

"Bệnh này có liên quan đến một nữ tử, nữ tử này gặp qua sẽ không thể quên, một ngày không thấy sẽ nhớ như điên." Giang Hạo nhìn lão giả trước mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười ôn hòa:

"Nếu như tâm tình ta bị xao động, không biết đạo hữu dự định bồi thường cho ta bao nhiêu linh thạch?"

Lão giả đối mặt với hắn.

Giang Hạo nở nụ cười, trong đôi mắt tràn đầy ý cười.

Trong lúc nhất thời, mọi người xung quanh đều có một loại cảm giác không hiểu, hai người giống như có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Cuối cùng lão giả thua trận, hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi:

"Sắp xếp chỗ ở cho bọn hắn, hi vọng trong khoảng thời gian này ngươi không nên gây chuyện cho ta. Nếu không thì dù cho ngươi có lợi hại thế nào thì cũng phải chết trong tay ta."

Giang Hạo cười nhạt một tiếng, như gió nhẹ thoáng qua, chỉ là hắn lập tức nhận ra một tầm mắt giống như cười mà không phải cười ở bên cạnh.

Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn chợt lạnh.

Vừa rồi hắn có chút quên hết tất cả.

Nhưng mà sẽ không có vấn đề gì quá lớn.

Bây giờ thành công lên thuyền, phía sau chính là an tĩnh chờ đợi, đi tới đảo Loạn Thạch. Cũng không biết dọc con đường này có gặp phải phiền toái gì hay không.

Dù sao nơi này có không ít cường giả, cho dù là hắn hôm nay cũng không thể ứng đối toàn bộ.

Cũng may Hồng Vũ Diệp cũng ở đây, nếu như nằm ngoài tầm kiểm soát, đối phương cũng sẽ ra tay.

Nhưng mà trong thời gian này cũng phải làm chút gì đó, tốt nhất có thể nói chuyện với Mịch Linh Nguyệt.

Hỏi một chút về vấn đề của "Tinh" trước đó.

Như thế sẽ có khả năng trao đổi vị trí của Xích Điền từ chỗ của "Liễu".

Phía sau nếu như rảnh rỗi, cũng nên đi bái phỏng một chút.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 597 : Diễn Xuất Vì Xúc Tiến Mục Đích


Trong phòng.

Giang Hạo cúi đầu cung kính hành lễ: "Vãn bối lúc trước không có ý mạo phạm."

"Ha ha." Hồng Vũ Diệp ngồi ngay ngắn trên ghế ngồi, cười lạnh hai tiếng, cũng không mở miệng.

Giang Hạo cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể chờ đợi đối phương xử lý.

Bất tri bất giác, sau lưng hắn đã ướt nhẹp mồ hôi.

Nhưng mà hắn không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, nhẹ giọng gọi câu "Tiền bối" cũng không nhận được đáp lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện nữ tử trước mắt dùng một tay chống cằm, hai mắt dán chặt vào nhau, dường như đã ngủ thiếp đi.

Giang Hạo liếc mắt nhìn giường lớn bên cạnh, không rõ đối phương vì sao không nghỉ ngơi ở phía trên.

Nhưng mà hắn cũng không dám tùy ý quấy rầy, chỉ có thể an tĩnh ngồi ở một bên, chờ đợi đối phương tỉnh lại.

Trong lúc chờ đợi, Giang Hạo bắt đầu suy nghĩ về tình huống phía sau.

Chiếc thuyền này có nhiều cường giả hơn so với dự đoán, danh tiếng của Tiếu Tam Sinh tại Vạn Vật Chung Yên cũng lớn hơn so với dự đoán. Ít nhất thì lão giả kia cũng không dám tùy ý ra tay.

"Mặc kệ ta náo động thế nào cũng không thể ngăn cản chiếc thuyền này đi tới đảo Loạn Thạch, nếu không sẽ dễ trở thành kẻ địch với tất cả mọi người. Cường giả của Vạn Vật Chung Yên cũng sẽ tìm tới ta, đồng thời mục đích của bản thân cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Giang Hạo hiểu rõ, dù Tiếu Tam Sinh có cuồng vọng, cũng không phải là tùy tiện cuồng vọng, mà là vì tới gần mục tiêu mà cuồng vọng.

Tất cả đều là diễn xuất vì xúc tiến mục đích.

Chuyện tiếp theo chắc là nên củng cố tính cách nhân vật Tiếu Tam Sinh, khiến cho mọi người sinh lòng sợ hãi, từ đó hỏi thăm ra thứ mình muốn biết, truy tìm mục tiêu.

Mà ngoài ra, cũng cần quan tâm đến những người khác trên đội thuyền một chút.

Bọn hắn không chỉ lợi hại, mà thế lực sau lưng cũng lợi hại.

Lợi dụng tốt thì có thể có hiệu quả không tệ.

Đáng tiếc là, hắn cũng không hiểu rõ mấy chuyện này.

Người hắn hiểu rõ nhất trước mắt có lẽ vẫn là Mịch Linh Nguyệt.

Cũng không biết người như nàng đi đảo Loạn Thạch làm cái gì, có thứ gì cần nàng tự mình đi qua sao?

Thân là phu nhân của một trong Thập Nhị Thiên Vương, địa vị tại hải ngoại vô cùng cao thượng, chỗ nguy hiểm như đảo Loạn Thạch còn cần nàng tự mình mạo hiểm sao.

Sau khi đợi ở trong gian phòng của Hồng Vũ Diệp ba ngày, đội thuyền bắt đầu lên đường, lúc này gian người trong phòng vẫn chưa tỉnh lại.

Thấy thế, Giang Hạo chỉ có thể yên lặng rời khỏi.

Đi bên ngoài quan sát tình huống một chút.

Ngay từ đầu hắn đi rất chậm, chủ yếu là vì để xác định Hồng Vũ Diệp có tỉnh lại hay không.

Sau khi xác định là không, hắn mới khôi phục tốc độ như thường rời khỏi hành lang tiến vào vị trí boong thuyền.

Chiếc thuyền này cực kỳ khổng lồ, tốc độ cực nhanh lại ổn định, giống như là một pháp bảo.

Mặt biển xanh thẳm mỹ lệ, mang đến cho người ta cảm giác rộng lớn thư thái.

"Đạo hữu." Bên trái truyền đến một giọng nói.

Là một nam tử trung niên.

Giang Hạo hơi kinh ngạc mà nhìn đối phương, mình cũng không biết người này.

"Tại hạ Liêu Sơn, đa tạ hai trăm linh thạch của đạo hữu, đây là trả lại đạo hữu hai ngàn." Liêu Sơn nói xong liền lấy ra hai ngàn linh thạch.

Giang Hạo kinh hãi, chỉ phí chút công phu đã kiếm lời hai ngàn?

Nhưng mà, hắn vẫn nhận lấy linh thạch, ngỏ ý cảm ơn. Nụ cười ôn hòa như là ánh nắng tươi sáng.

Liêu Sơn thấy gương mặt ấm áp như gió xuân này thì vô thức căng thẳng trong lòng, sau đó cuống quít cáo từ.

Giang Hạo cũng không thèm để ý, mà là cầm quạt xếp trong tay, đi tại boong thuyền.

Lúc này phía trên có không ít người, phần lớn mọi người cũng không biết hắn là ai.

Trước đó động thủ, cũng không có người nào ở boong thuyền. Không bao lâu sau, hắn nhìn thấy áo bào đen quen thuộc.

Mịch Linh Nguyệt.

"Giám định."

Hắn muốn nhìn xem Mịch Linh Nguyệt rốt cuộc muốn làm gì, từ đó cân nhắc xem có nên tiếp xúc hay không.

【 Mịch Linh Nguyệt: đệ tử Đại Thiên Thần Tông, nằm vùng bên cạnh Mộc Long Ngọc, ngoài ý muốn trở thành đạo lữ của hắn. Trong khoảng thời gian mọi người không biết còn sinh hạ một đứa con vì Mộc Long Ngọc, lấy tên Mộc Ẩn, hy vọng đứa con có thể thoát khỏi ảnh hưởng của bọn họ, vui vẻ lớn lên. Đi tới đảo Loạn Thạch là vì hồi báo những gì chứng kiến, ngoài ra là đi kiểm nghiệm trung tâm.

Ngoại ra, nàng còn muốn đi gặp một người, muốn mượn tay của đối phương để triệt để thoát khỏi Đại Thiên Thần Tông. 】

"Xem ra Mịch Linh Nguyệt sớm đã bị hoài nghi, hiện tại nàng vô cùng mong muốn thoát khỏi Đại Thiên Thần Tông, chỉ là muốn làm sao để thoát đây?"

Thật ra theo Giang Hạo, chuyện này cũng không khó.

Mộc Long Ngọc có thể bảo vệ được nàng, chỉ cần bỏ qua Đại Thiên Thần Tông là được.

Cần gì phải phiền toái như vậy chữ?

Hơn nữa, người nào có thể giúp nàng hoàn toàn thoát khỏi Đại Thiên Thần Tông?

Giang Hạo nghĩ mãi mà không rõ, cũng không nghĩ nhiều nữa, mà là đi qua chào hỏi: "Tiên tử, có thể hỏi ngươi một vấn đề nhỏ không?"

Giọng nói đột ngột, khiến cho Mịch Linh Nguyệt có chút bất ngờ.

Hai người thị nữ phía sau nàng lập tức bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, bản thân Mịch Linh Nguyệt cũng cảm thấy kinh ngạc.

Người này sao đột nhiên lại tới bắt chuyện với nàng?

Thiên Nhân Thiên Diện, Tiếu Tam Sinh.

Cái tên này vô cùng xa lạ đối với các nàng, thế nhưng biểu hiện của đối phương mấy ngày trước làm cho các nàng biết người này không dễ trêu chọc.

Không nói đến cảm giác của Mịch Linh Nguyệt, vừa nhìn đã cảm thấy người này không thể đắc tội.

Trước kia nàng vốn muốn trốn tránh, không nghĩ tới đối phương lại chủ động đi lên bắt chuyện.

Khiến cho người ta có chút không hiểu rõ.

"Đạo hữu muốn hỏi thăm ta vấn đề gì?" Mịch Linh Nguyệt vừa suy nghĩ vừa hỏi.

Theo lý thuyết, thực lực của đối phương hoàn toàn không đủ để gây nguy hiểm cho nàng, nhưng không hiểu sao nàng cứ cảm thấy mọi chuyện không nằm trong sự khống chế của mình.

Không ai có thể xác định được, người trước mắt này sẽ làm ra những chuyện kỳ quái gì.

"Có một vấn đề về trận pháp, muốn hỏi ý kiến tiên tử, thù lao thì tại hạ có thể giúp đỡ một chút chuyện phía sau." Giang Hạo mỉm cười nói.

Trước mắt, mình không thể giúp đỡ đối phương chuyện gì cả, chỉ có hi vọng sau này.

Nếu như đối phương không cần, vậy cũng không có cách nào.

"Vấn đề trận pháp?" Mịch Linh Nguyệt hiểu rõ đối phương đã biết được thân phận của mình, do dự một chút, nàng mới mở miệng:

"Là trận pháp như thế nào."

Giang Hạo không có che giấu, nói thẳng ra trận pháp mà "Tinh" nói tới.

"Sao?"

"Hả?"

Mịch Linh Nguyệt hơi nghi hoặc một chút, vô thức nói:

"Chỉ như vậy?"

Giang Hạo cũng không xấu hổ, gật đầu nói: "Chỉ như vậy."

" m Dương Trận." Mịch Linh Nguyệt nói với vẻ chắc chắn:

"Đây rõ ràng là m Dương Trận, trong mắt mọi người đều chỉ thấy phần trận pháp thuộc về dương trận, mà không thể nhận ra phần thuộc về âm trận. Chỗ tinh diệu nhất của loại trận pháp này chính là làm cho không người nào có thể tìm ra vị trí của âm trận. Thật ra, nói khó cũng không khó, bình thường chỉ cần tiến hành can thiệp giống nhau vào trận pháp tại bốn phạm vi chủ yếu là có thể phát hiện một chút dấu vết để lại."

Chỉ như vậy? Giang Hạo cảm thấy có chút không dám tin.

"Nếu như vậy đều không được thì phải phá hư kiến trúc xung quanh, dưới mặt đất hoặc là núi cao. Còn không được nữa thì cũng chỉ có thể thử bóp méo không gian, có lẽ bị ẩn ở trong không gian." Mịch Linh Nguyệt lại nói.

"Đa tạ tiên tử đã nói rõ." Giang Hạo không hỏi thêm gì nữa.

Bởi vì không hiểu.

Hỏi thêm sẽ càng xấu hổ.

Sau đó, hắn hỏi xem có chuyện gì mình có thể giúp một tay hay không, đối phương lắc đầu nói tạm thời không có.

Thấy thế, Giang Hạo cũng không lưu lại nữa, mà là đi về hướng khác.

Hắn chẳng thể nghĩ tới, trận pháp này lại bị phá giải nhanh như vậy.

Cũng không biết là thật hay giả, đến lúc đó có thể thử nói cho "Tinh" một chút, không biết đã có người nào nói cho hắn biết hay chưa.

Dù sao Quỷ Tiên Tử và Liễu đều không phải là người bình thường, trừ khi có việc, nếu không thì chỉ cần tìm thêm mấy đại sư trận pháp là có thể hiểu rõ. Đợi bảy ngày, Giang Hạo phát hiện người trên thuyền càng ngày càng nhiều.

Đủ loại người.

Không chỉ như thế, hắn thế mà nhìn thấy hai người bình thường.

Bọn hắn được bao vây nghiêm ngặt, không biết là vì cái gì.

Đúng lúc này, Thạch Bản truyền đến tin tức, đêm nay tụ hội.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 598 : Đừng Nhìn Ta, Ta Không Biết


"Chuẩn bị tụ hội, cách lần trước đã rất lâu rồi, không biết mọi người hiện tại như thế nào."

Không có người nào sẽ đứng im cả, trong khoảng thời gian này, hắn đã làm rất nhiều chuyện, những người khác cũng sẽ không kém.

Bọn hắn chắc là đều có thu hoạch.

Không chỉ như thế, xung quanh bọn họ chắc là cũng sẽ xảy ra không ít chuyện.

Trên boong thuyền, Giang Hạo vừa ngắm phong cảnh vừa quan sát người chung quanh.

Thực lực của người nơi này đều không tầm thường, có vài người còn ẩn giấu tu vi.

Còn có không ít người có khí tức đặc thù kéo dài, chắc là có pháp bảo lợi hại gì đó.

Chỉ có hai người bình thường nhìn thấy trước đó thật sự chính là người bình thường.

Hắn có chút không rõ, hai người kia rốt cuộc đi lên như thế nào.

Sau khi đi lên, thật sự có thể an ổn lên bờ sao?

Đáng tiếc Giang Hạo cũng không có ý định xen vào việc của người khác. Hắn quay về phòng, chờ đợi đến giờ Tý tối nay.

Trong lúc đó, hắn nhớ lại tụ hội lần trước một chút, tổng hợp lại những chuyện cần thiết.

Từ đó ứng đối cho lần tụ hội này.

Lần tụ hội trước đó, chuyện quan trọng nhất chính là Tổ Long Chi Tâm, những chuyện khác cũng còn tốt.

"Không biết Tổ Long Chi Tâm như thế nào rồi."

Sau khi chỉnh lý tất cả, hắn liền bắt đầu bình phục nội tâm, chờ đợi thời gian đến.

Phòng của Hồng Vũ Diệp ở ngay bên cạnh hắn, không biết đối phương sẽ tỉnh lại vào lúc nào, cho nên hắn đã pha xong trà và để sẵn bánh ngọt.

Thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì.

Giờ Tý.

Giang Hạo bắt đầu tiến vào tụ hội.

Nửa năm không có tụ hội, hắn cũng có chút chờ mong.

Không bao lâu sau, hắn đi tới chỗ của mình, bên cạnh hắn còn có ba người.

Chính là ba người Quỷ Tiên Tử.

"Xin ra mắt tiền bối."

Bốn người chào hỏi xong liền ngồi xếp bằng.

Tựa như đang ở trong tinh không vô ngần, chờ đợi Đan Nguyên tiền bối giảng giải nghi hoặc cho bọn họ.

"Có vấn đề gì trong chuyện tu luyện không?" Đan Nguyên mở miệng hỏi.

"Liễu" và "Tinh" lần lượt nói ra vấn đề của mình.

Một người là vấn đề sau khi đột phá Tự Tại Thân, một người là vấn đề giao hội giữa bản thể và phân thân.

Cấp độ đều vô cùng cao, Giang Hạo cái hiểu cái không.

Chờ sau khi trả lời vấn đề của hai người, Đan Nguyên tiền bối lại hỏi còn ai có vấn đề gì trong việc tu luyện nữa hay không.

Lần này không ai mở miệng.

Giang Hạo xưa nay sẽ không có vấn đề gì về tu luyện, Quỷ Tiên Tử hình như đã hoàn thành tấn thăng, chưa xuất hiện vấn đề tiếp theo.

"Các ngươi còn có tin tức gì về Tỏa Thiên không? Nếu như không thì cũng không cần nghe ngóng về chuyện này nữa. Người muốn biết về Tỏa Thiên đã xem Tỏa Thiên." Đan Nguyên mở miệng nhắc nhở.

Giang Hạo yên lặng, hắn biết người này là Kiếm Đạo Tiên.

May mà hắn mới chỉ nhìn thoáng qua lý luận Tỏa Thiên, cũng không thấy Tỏa Thiên Chi Thuật.

Có lẽ hắn biết phần bị ẩn giấu mới là quan trọng nhất, nhưng vẫn lựa chọn từ bỏ. Một khi thấy, dễ dàng vạn kiếp bất phục.

Đối với một số cường giả mà nói, Tỏa Thiên Chi Thuật là một con đường hướng đến vô cùng vô tận.

Có khả năng vô tận.

Nhưng mà không ai biết được con đường này sẽ mang đến cho mình hoặc là Tu Chân Giới những gì.

"Tin tức về Thiên Hương Đạo Hoa vẫn như cũ." Đan Nguyên lại nói.

Những người khác đều không quá để ý chuyện này.

Thiên Hương Đạo Hoa tại Thiên m Tông, mà Thiên m Tông là "Địa bàn" của “Tỉnh”, hắn đều không có tin tức, những người khác đương nhiên cũng không dễ tham dự vào trong đó.

Hơn nữa, Quỷ Tiên Tử cũng đi mấy lần, cũng không có phát hiện gì.

Những người khác cách khá xa, muốn biết cũng không thể liên quan đến vì trở ngại khoảng cách.

"Nghe nói Vạn Vật Chung Yên đã tìm được vị trí của Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, nếu có tin tức tương quan, đều có thể đối lấy thù lao tương ứng ở chỗ của ta. Đồng thời nghe nói Vạn Vật Chung Yên có tin tức Chân Long, ai có tin tức này cũng có thể thông báo cho ta." Đan Nguyên nói.

Giang Hạo có chút kinh ngạc.

Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu bị tìm được? Hắn gần đây không hề có cảm nhận gì, chẳng lẽ là bởi vì cách quá xa?

Hắn không thể không quan tâm chuyện này, bởi vì lần trước hắn từng phát hiện ra Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, nói cách khác thứ này ở Nam Bộ.

Một khi bùng nổ, Nam Bộ sẽ gặp nạn.

Còn về tin tức Chân Long…

Thật sự là có một cái, thế nhưng không xác định được thật giả.

Đúng lúc lần này có thể đi nhìn trộm một chút.

Nhưng mà có một số việc vẫn cần nhắc nhở, hắn yên lặng một lát mới trầm giọng nói: "Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu chắc là ở Nam Bộ."

"Nam Bộ?" Quỷ Tiên Tử nhìn Giang Hạo, có chút không dám tin:

"Tại sao lại là Nam Bộ?"

Thiên Cực Ách Vận Châu tại Nam Bộ, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu cũng tại Nam Bộ, Nam Bộ nhiều tai nạn như thế sao?

Đừng nhìn ta, ta sao mà biết được? Hắn cũng không hiểu tại sao đều ở Nam Bộ.

Có lẽ là từ thời kỳ Thượng Cổ, những vật này đúng lúc được tập trung tại một chỗ rồi phong ấn, nên mới đều ở Nam Bộ.

Nhất là Thiên m Tông, rất nhiều thứ đều có liên quan đến Thiên m Tông.

Cũng không phải là vấn đề tông môn, mà là vấn đề địa lý.

"Tỉnh tiểu hữu gần đây có rảnh không?" Đan Nguyên hỏi.

Giang Hạo khẽ lắc đầu.

Hắn gần đây thật sự không rảnh, nếu không hắn đã có thể thử tìm kiếm Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu rồi.

Dù sao có mảnh vỡ của Địa Cực Phệ Tâm Châu, hắn cũng dễ dàng cảm nhận ra.

"Quỷ tiểu hữu thì sao?" Đan Nguyên lại hỏi.

"Ta còn ở Nam Bộ, ta sẽ nhìn một chút xem có người của Vạn Vật Chung Yên tới gần hay không." Quỷ Tiên Tử nói.

Nhưng mà nàng rất tò mò, không biết Tỉnh muốn làm gì.

Gần đây Tỉnh hình như rất bận rộn.

Nhiều khi đều không có biện pháp phân thân.

"Các ngươi hiểu bao nhiêu về Tổ Long Chi Tâm?" Đan Nguyên lại thay đổi vấn đề.

"Gần đây người hải ngoại đều đang truy đuổi Tổ Long Chi Tâm, dường như tất cả đều đi đến vực sâu biển lớn, mặc dù không ít người mang theo đồ vật liên quan đến Long tộc, nhưng cho đến trước mắt vẫn chưa lấy được Tổ Long Chi Tâm, chắc là không đủ tư cách, cùng với không có duyên tiến vào vực sâu biển lớn." Liễu mở miệng trước.

"Ta ở Nam Bộ cũng nghe nói, còn có một số người bắt đầu tiến vào Nam Bộ tìm kiếm đồ vật liên quan đến Chân Long." Quỷ Tiên Tử nói theo.

"Ta tạm thời không nghe được chuyện liên quan." Tinh lắc đầu nói.

"Ta gần đây bắt đầu rảnh rỗi, cũng có thể quan tâm tới tiến triển của chuyện này." Liễu nói.

Đan Nguyên gật đầu, cũng không nói thêm gì khác.

Sau đó chính là phần giao dịch của mỗi người.

Tinh là người lên tiếng đầu tiên: "Các ngươi có tin tức liên quan tới trận pháp kia chưa?"

Giang Hạo đợi một hồi, phát hiện những người này không tìm được đáp án thì mới lên tiếng:

" m Dương Trận."

" m Dương Trận?" Quỷ Tiên Tử có chút kinh ngạc: "Ta nhớ m Dương Trận không phải như vậy, mà phải là tương hỗ tương ứng, có thể nhìn thấy biến hóa trong đó mới đúng. Loại biến hóa này, Tinh đạo hữu không có lý do gì mà không nhìn ra."

Trong lòng Giang Hạo kinh ngạc, là thế này sao? Thế nhưng đã mở miệng rồi thì cũng chỉ có thể nhắm mắt nói tiếp:

"Nghe nói tinh túy của m Dương Trận nằm ngay chỗ ẩn giấu âm trận. Chú ý bốn phương vị chủ yếu, hoặc là kiến trúc bốn phía, cùng với không gian, có lẽ sẽ có thể tìm ra dấu vết để lại."

Tiếng nói vừa dứt, Giang Hạo liền không lên tiếng nữa.

Mịch Linh Nguyệt đã nói nhiều như vậy rồi, nếu như nàng không có sai, vậy người sai chính là Quỷ Tiên Tử.

Tóm lại, hắn không thể nói được thêm gì nữa.

Tinh trầm mặc một lát, nói: "Thật ra có chút ít khả năng, mặc dù khác với m Dương Trận bình thường, thế nhưng có thể là chúng ta không biết đến m Dương Trận này."

Hắn chợt chắp tay với Giang Hạo: "Ta đã nhớ kỹ trợ giúp của Tỉnh đạo hữu, nếu như quả thật hữu hiệu, sẽ đưa ra thù lao tương ứng."

Giang Hạo gật đầu, sau đó nhìn về phía Liễu: "Ta muốn dùng thù lao của Tinh đạo hữu đổi lấy vị trí của Xích Điền, cộng với tin tức của Thiên Thần Đạo nhân. Nếu như bên phía Tinh đạo hữu không có tiến triển gì, như vậy ta sẽ đích thân thanh toán thù lao."

Nghe vậy, đám người Liễu có chút ngoài ý muốn.

Ý của Tỉnh đây là, tới hải ngoại rồi?

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 599 : Đây Là Đang Làm Khó Xử Tiếu Tam Sinh Ta


Giang Hạo dù sao cũng hơi có lòng tin về Mịch Linh Nguyệt, cho nên hắn cơ bản có thể lấy được thù lao của "Tinh".

Cho dù không lấy được, hắn cũng phải đưa thù lao cho "Liễu", bởi vì muốn chờ được kết quả của "Tinh" thì phải chờ đến lần tụ hội tiếp theo, khi đó có biết được vị trí của Xích Điền cũng vô dụng.

Tin tức của Thiên Thần Đạo nhân thật ra chỉ là kèm theo, nếu không thì vị trí của một Xích Điền sẽ quá bình thường.

Đương nhiên, phía sau hắn sẽ không để cho "Liễu" chủ động muốn thù lao, chuyện này sẽ khiến hắn có nguy hiểm nhất định.

Hắn sẽ mở miệng trước đối phương, giao tin tức về Chân Long cho đối phương.

Như thế sẽ có thể dùng tin tức này đổi lấy thù lao từ chỗ Đan Nguyên tiền bối.

"Tỉnh đạo hữu chắc chắn chưa?" Liễu cũng không suy tư bao lâu, liền nói:

"Nếu như chỉ là mấy chuyện này, ta có thể nói tin tức cho đạo hữu ngay bây giờ."

Giang Hạo gật đầu, cũng không mở miệng.

Không bao lâu sau, hắn liền nhận được tin tức qua Thạch Bản, là tin tức liên quan tới vị trí của Xích Điền, còn có tin tức về Thiên Thần đạo nhân.

Có chỗ hắn thường ra vào gần đây, lai lịch đơn giản, đồng thời có nhược điểm thuật pháp.

Trong đó cũng có nhắc đến con trai của hắn.

Thế nhưng không có tin tức cụ thể, nhưng mà qua suy đoán, người có lẽ đang ở đảo Loạn Thạch.

Xem ra Phong Hoa đạo nhân đúng là hiểu rõ người hợp tác với hắn hơn so với người bình thường. Đồng thời cũng cho thấy "Liễu" không đơn giản.

Căn bản không có chuẩn bị từ sớm mà đã có thể biết nhiều như vậy.

Người tầm thường nào có năng lực như này.

Còn về vị trí của Xích Điền, hình như đang ở trên một hòn đảo lớn.

Nhưng mà trong tư liệu mà "Liễu" cho có một điểm cần phải chú ý, vị trí được đánh dấu phía trên chính là " thôn Thất Nhật", như vậy đồng nghĩa với việc cái thôn này có chút không tầm thường, vô cùng được coi trọng.

Thế nhưng không có quá nhiều tin tức.

"Trùng hợp là nơi ta cần đến."

Giang Hạo không nói thêm gì, mà là quan sát xem mọi người có còn giao dịch gì khác hay không.

"Ta gần đây đang tìm một người tên là Doãn Từ Trần, các ngươi có tin tức có thể thông báo cho ta, hắn chắc là Thiên Linh tộc." Quỷ Tiên Tử lên tiếng.

"Thiên Linh tộc Doãn Từ Trần? Ta hình như từng nghe nói qua vào nhiều năm trước, nghe nói hắn giết không ít người Thiên Linh tộc, cuối cùng bị cưỡng ép trục xuất. Những năm này chắc là không còn hoạt động tại hải ngoại." Liễu nó.

Giang Hạo suy tư một lát, xác định bản thân mình chưa từng nghe nói về cái tên này.

Mới chỉ nghe nói qua Doãn Vệ.

Người này tám phần đã để mắt tới mình, cần phòng bị một ít. Hắn cũng từng chú ý tại tông môn, cũng không nhìn thấy dấu vết của Doãn Vệ.

Nếu không đã có thể xác định được đối phương có phải là Doãn Vệ hay không rồi.

"Ta thật ra còn có một nan đề về trận pháp." Tinh suy tư một lát, tiếp tục nói:

"Trận này tên là Đốt Tiên. Tiến vào trận pháp, ở trung tâm trận pháp, bị xem như "Tiên" trong đó, không thể biết rõ trận pháp đại khái, càng đừng nói là phá trận. Cho nên có tin tức về trận pháp liên quan, hoắc là phương pháp phá giải, đều có thể."

Giang Hạo yên lặng, nghe thấy tên liền biết trận pháp.

Thế nhưng việc hỏi thăm Mịch Linh Nguyệt không quá thực tế, bởi vì đối phương đã không ra ngoài.

Cũng có thể hỏi Hồng Vũ Diệp một chút, chỉ là không biết nàng có hứng thú hay không.

Sau đó liền không có giao dịch gì nữa. Đám người Quỷ Tiên Tử liền nói về mấy chuyện xung quanh.

"Ta luôn cảm thấy Nam Bộ có cường giả nào đó xuất hiện, trên đường đi luôn nghe thấy người ta nói tới, nói khí tức của người này bình hòa, không thấy được dáng vẻ của hắn. Không biết là người nào." Nói xong Quỷ Tiên Tử nhìn về phía Giang Hạo.

Đừng nhìn ta, cũng không phải ta, Giang Hạo trả lời trong lòng.

Nếu như hắn đoán không sai, chắc là Thượng An Đạo nhân.

Thượng An đạo nhân đến Nam Bộ, không biết là vì chuyện gì.

"Đại Địa Hoàng Giả xuất hiện chưa?" Tinh tò mò hỏi.

Quỷ Tiên Tử suy tư một lát, nhẹ giọng mở miệng: "Khó mà nói được, hình như mới xuất hiện hình thức ban đầu, thế nhưng chưa hoàn toàn xuất hiện, chắc chỉ là vấn đề thời gian. Nghe nói vào lúc cuối cùng, một vị cường giả đột nhiên xuất hiện, dùng Sơn Hải Kiếm Thế trợ giúp Hiên Viên nhất tộc một tay. Căn cứ từ một số dấu hiệu, ta suy đoán là tiền bối của Sơn Hải Kiếm Tông, còn chuyện cụ thể thì ta không biết."

Nghe vậy, Giang Hạo vốn muốn nói là ai, nhưng vẫn là nhịn được.

Dù sao Kiếm Đạo Tiên chưa chắc đã là tên thật, một khi sai sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của hắn ở trong tụ hội. Hắn mới chỉ biết là đối phương nhìn Tỏa Thiên, nhưng cũng không tiện nói thẳng, chỉ có thể tiếp tục giữ yên lặng.

"Bí phú Minh Nguyệt Tông hình như liên quan tới Nhân Hoàng và Đọa Tiên tộc, có không ít người tìm được đồ vật có liên quan tới Nhân Hoàng. Bọn hắn suy đoán nơi này có lẽ có kiếm Nhân Hoàng." Tinh nói.

Kiếm Nhân Hoàng? Giang Hạo nghĩ đến Hiên Viên Kiếm.

Nếu như quả thật có, như vậy Minh Nguyệt Tông thật sự là cao minh, trước có Thiên Đạo Trúc Cơ, sau có Đại Địa Hoàng Giả.

"Gần đây Hạo Thiên Tông cũng có một số hành động, dường như có không ít người muốn làm quen với Thượng An có Thánh Hiền Chi Tâm. Bọn hắn kết bạn đồng hành bắt đầu tìm tìm đối phương." Tinh tiếp tục nói.

Giang Hạo cảm thấy kỳ quái, những người này đúng là rảnh rỗi.

Nhớ lại Liễu Tinh Thần, Giang Hạo lại cảm thấy bọn hắn xem như bận rộn.

Tinh và Quỷ Tiên Tử đều có thứ để nói, Liễu lần này lại không nói gì.

Chuyện này khiến Giang Hạo có chút tiếc nuối, hiện tại hắn đang ở hải ngoại, nếu có thêm chút kiến thức thì sẽ là một chuyện tốt.

Hiện tại cũng chỉ có thể tự mình nghe nhiều thấy nhiều.

Trong chốc lát.

Tụ hội kết thúc dưới sự nhắc nhở của Đan Nguyên tiền bối.

Rời khỏi tụ hội, Giang Hạo lấy thư tịch ra, bắt đầu ghi chép tư liệu về Thiên Thần đạo nhân cùng với vị trí của Xích Điền.

Vị trí của Xích Điền không nằm trong tuyến đường của chiếc thuyền này. Chỉ có thể xem lúc về có cơ hội nào hay không.

Sau đó, Giang Hạo bắt đầu ghi chép lại mấy chuyện trong tụ hội.

Một, Đan Nguyên tiền bối bắt đầu quan tâm đến Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, cũng có hứng thú đối với tin tức Chân Long.

Hai, Tổ Long Chi Tâm vẫn không có tiến triển gì, dường như phải đi vào vực sâu biển lớn mới có thể dẫn xuất Tổ Long Chi Tâm.

Ba, thù lao của Tinh đổi thành vị trí của Xích Điền cùng với tin tức về Thiên Thần đạo nhân.

Bốn, Tinh đưa ra trận pháp mới, tên là Đốt Tiên, Quỷ Tiên Tử đang tìm Doãn Từ Trần. Bí phủ của Minh Nguyệt Tông có lẽ có liên quan đến Nhân Hoàng, Hiên Viên Kiếm có lẽ ở bên trong.

Giang Hạo không ghi chép mấy chuyện khác, tạm thời không cần để ý.

Chờ ghi chép xong, Giang Hạo liền bắt đầu quan sát tin tức về Thiên Thần đạo nhân.

Tư liệu cho thấy, đối phương thường xuyên đi tới đảo Loạn Thạch, có rất nhiều hợp tác cùng Đại Thiên Thần Tông.

Thực lực nằm trong khoảng Phản Hư trung kỳ đến Phản Hư viên mãn.

Trên đảo Loạn Thạch, ít nhiều sẽ có cường giả Vũ Hóa.

Giang Hạo nhìn tư liệu, thở dài.

Nếu như hắn là cường giả Vũ Hóa, tới đây sẽ càng thêm thong dong. Tiến vào Vũ Hóa, như vậy đối thủ sẽ ít đi rất nhiều.

Chỗ ít người, Phản Hư đúng là đã đủ mạnh.

Nhưng mà căn cứ theo cường giả của các tông môn thì Vũ Hóa mới là cường giả.

Mà thành Tiên, một tông môn nhất lưu chắc là cũng chỉ có mười người.

Người có thể lên Đăng Tiên Đài càng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Giang Hạo khép thư tịch lại, bắt đầu tĩnh tọa nghỉ ngơi.

Sáng sớm.

Hắn gõ cửa phòng Hồng Vũ Diệp, vẫn không nhận được đáp lại. Đi vào xem xét, đối phương vẫn chống cằm nhắm mắt, dường như chưa từng tỉnh lại.

Giang Hạo bất đắc dĩ, rời khỏi lần nữa, đi vào boong thuyền.

Có một số người cho dù có vé cũng không có chỗ ở, bọn hắn chỉ có thể co lại ở một bên, chờ đợi thời gian trôi qua.

Lúc bình thường, những người này không thể nào thu hút sự chú ý của Giang Hạo được.

Nhưng mà ở đây có hai người bình thường, không muốn chú ý cũng không được. Không chỉ có hắn đang nhìn chăm chú, những người khác cũng đang nhìn chăm chú.

Giang Hạo đi tới bên cạnh hai người này, cũng không mở miệng, chỉ đứng quan sát.

Muốn thử xem có thể nhìn ra nguyên cớ hay không.

Phán định sơ bộ, đây là một nam một nữ, tuổi tác không cao.

Nhiều nhất khoảng chừng hai mươi.

Giang Hạo quan sát liên tục một tuần, vẫn không thể nhìn thấy dung mạo của nữ tử kia.

Đối phương hình như vô cùng lo lắng bị nhìn thấy.

Nam tử thì thấy được, không quá anh tuấn, chỉ có thể gọi là tạm ổn.

Lúc này, đội thuyền đã đến chỗ có khách, bắt đầu tiến vào tuyến đường chính thức, mục đích là đảo Loạn Thạch.

Trong lúc đó sẽ đi qua hai hòn đảo, có thể xuống thuyền nửa ngày.

Tổng lộ trình tuyến đường là bảy ngày.

"Thật sự có hai người bình thường, là người bình thường như nào mà có thể lên được chiếc thuyền này vậy?"

Một nam tử đột nhiên đi tới.

Giang Hạo nhướng mày, đây là muốn ảnh hưởng đến việc quan sát của hắn sao?

------
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back