Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 635 : Sự Yên Lặng Đến Từ Nữ Ma Đầu


Trong thùng tắm, nước vẫn bốc lên hơi nóng.

Nhiệt độ xung quanh không phải là quá nóng, nhưng mà tuyệt đối không lạnh. Chỉ là Giang Hạo lại không cảm thấy nóng, trán hắn toát ra mồ hôi lạnh, giống như là đang ở trong hầm băng.

Tình huống lần này khác với lúc trước, nếu như đối phương muốn truy cứu, như vậy sinh tử của hắn sẽ khó liệu.

Đối mặt với vấn đề của Hồng Vũ Diệp, hắn không dám chần chờ, lập tức nói:

"Vãn bối vừa mới tiến vào, cũng không cố ý…"

Lời còn chưa dứt, đột nhiên có khí tức cuồn cuộn bùng nổ.

Ùn ùn kéo tới.

Trong chớp mắt, Giang Hạo đã bị những khí tức này bao phủ, một loại cảm giác nhỏ bé tự nhiên sinh ra.

Hắn cảm thấy nghẹt thở.

Đồng thời còn cảm thấy cả người rời khỏi mặt đất, uy thế như thế, hắn không có chút năng lực phản kháng nào.

Phanh!

Bình phong bị hắn phá vỡ, sau đó là một tiếng nổ thật lớn.

Oanh!

Giang Hạo va vào bức tường. Chờ sau khi tất cả dừng lại, Giang Hạo chỉ cảm thấy sống sót sau tai nạn.

Vừa rồi, hắn thậm chí còn không biết mình đụng vào thế nào. Người ở đâu đều không thể phân rõ, bởi vậy có thể thấy mình gặp phải người mạnh như nào.

Hắn khẽ động lưng, cảm giác đau rát. Nhưng mà sau khi cẩn thận kiểm tra những bộ phận khác, cũng không có bất kỳ thương thế gì, chỉ là hơi chật vật một chút.

Đúng là tránh thoát khỏi một kiếp.

"Sửa lại bình phong đi." Bên trong truyền đến giọng nói, vẫn bình tĩnh như trước, không nhận được một chút cảm xúc nào.

Giang Hạo không thể suy đoán suy nghĩ của đối phương.

Vừa rồi mình đúng là đã mạo phạm đối phương…

Sờ sờ mặt, hắn cảm thấy là do giả trang Tiếu Tam Sinh.

Nhưng mà hiện tại là bộ dáng lúc trước của hắn, sau khi trở về dùng dáng vẻ cảu Tiếu Tam Sinh cũng không tốt.

Hồng Vũ Diệp sẽ thường xuyên giương mắt lạnh lẽo, khiến cho hắn lo lắng.

Bình phong gần như đã hỏng hết, căn bản không có cách nào sửa.

"Tiền bối, ta đi mua cái mới." Giang Hạo nhìn qua rồi nói.

Hồng Vũ Diệp nhướng mày nhìn sang, cũng không mở miệng, chỉ cho hắn một ánh mắt bình thản, để Giang Hạo tự mình suy nghĩ. Người kia thở dài trong lòng, không cần đối phương mở miệng, hắn cũng có thể nhìn ra một chữ "Sửa".

Bình phong làm bằng gỗ, ở giữa là tơ lụa.

Bây giờ đầu gỗ đã hư hỏng, tơ lụa cũng là như thế. Cái trước có thể sửa sang, nhưng mà cái sau phải làm như nào đây?

Sau khi do dự một chút, Giang Hạo chỉ có thể khôi phục lại phần khung trước. Hắn từng tu sửa nhà gỗ, cho nên cũng hiểu đôi chút đối với chuyện này.

Nhất là khi kết quả giám định nhà gỗ rất dọa người, cho nên hắn đã đặc biệt học tập. Hắn lấy ra một cái búa, các công cụ cần thiết đều có đủ.

Loảng xoảng!

Loảng xoảng!

"Xoay qua chỗ khác, đưa lưng về phía ta." Hồng Vũ Diệp nói.

Giang Hạo đổi hướng, gõ gõ đập đập, qua một lúc sau, khung gỗ đã khôi phục không sai biệt lắm.

Như thế chỉ còn thiếu phần tơ lụa ở giữa, nhưng hắn không có thứ này.

Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn dùng lớn giấy thay thế.

Vì để không dễ bị hư hao, hắn còn đặc biệt tăng thêm thuật pháp.

Sau khi trải vào, hắn lại bắt đầu ưu sầu.

Phía trên không có tranh vẽ.

"Tiền bối, như này có được không?" Giang Hạo không dám quay đầu.

Người phía sau đặc biệt ngẩng đầu nhìn một cái, ngay sau đó truyền đến tiếng cười khẽ: "Ngươi cảm thấy có thể là được rồi."

Giang Hạo: "…"

Vậy là có thể hay là không thể? Nhưng mà hắn chưa từng vẽ tranh.

Muốn nói vẽ tốt, đây chắc chắn là chuyện không có khả năng. Hắn thở ra một hơi, chỉ có thể thử một chút.

Bởi vì hắn vẽ phù văn không tệ, có lẽ cũng có thiên phú trên phương diện này. Sau khi mài mực, Giang Hạo liền đi vào bên trong, đưa lưng về phía Hồng Vũ Diệp, dự định vẽ tranh.

Nếu ở bên ngoài thì sẽ đối diện với bình phong, lỡ như làm hư sẽ có thể trực tiếp nhìn thấy bên trong.

Đến lúc đó lại là tai hoạ buông xuống.

Trước lúc vẽ tranh, Giang Hạo cảm thấy mình nên làm chính sự trước.

"Tiền bối, ta có thể uống chén trà không?"

"Nếu như sau khi uống xong mà không khiến ta hài lòng, ngươi biết hậu quả chứ?"

"Biết."

"Biết thì ngươi có thể uống."

Giang Hạo không biết hậu quả cụ thể là gì, thế nhưng không có gì hơn hai loại. Một là cảm nhận khí tức kinh khủng kia, hai là giao ra thứ gì đó trên thân thể. Cả hai đều rất nguy hiểm, nhưng cũng may đều không có nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, sau khi uống xong Cửu Nguyệt Xuân, có thể làm cho trạng thái của hắn khá hơn một chút.

Cũng không có chỗ xấu.

Giang Hạo lùi lại mấy bước, đi tới bên thùng tắm, cầm ấm trà đi. Sau khi uống một chén, hắn một lần nữa quay về trước tấm bình phong.

Tay trái bưng mực, tay phải chấp bút. Suy tư một lát, hắn bắt đầu đặt bút, bắt đầu vẽ từ bên trái, vẽ sông núi.

Sau khi vẽ xong, hắn cảm thấy nên vẽ thêm một cái thân cây vào.

Nhưng mà cây gì mới thích hợp đây?

Hắn hiểu rõ nhất chính là Bàn Đào Thụ.

Cũng chỉ có thể vẽ cái này, chỉ là lúc vẽ được một nửa, hắn cảm thấy bên cạnh chắc là nên có thêm người. Trong lúc nhất thời, hắn lâm vào trầm tư.

Nhưng đầu óc của hắn lại vô cùng tỉnh táo, tựa như xuyên thấu qua sương mù vô tận, nhìn thấy sơn hải đại địa.

Tầm mắt bao la, tâm cảnh an hòa.

Tí tách!

Bên trong núi sông hình như có thứ gì đó hiện ra. Cũng không phải là kỳ quan thiên hạ, chỉ là một khoảng sân nhỏ bình hường, Bàn Đào Thụ lắc lư theo gió, mà dưới tàng cây là nữ tử áo đỏ đang ngồi.

Ba ngàn sợi tóc lắc lư theo gió, tựa như cảnh đẹp thịnh thế.

Nháy mắt sau đó, hắn bắt đầu vẽ. Lần này hắn vẽ rất nhanh, mang theo một loại ý cảnh.

Hồng Vũ Diệp từ đầu tới cuối đều đang nhìn, vẻ mặt cũng không phải là không biểu tình, mà là mang theo một loại ghét bỏ và trêu tức.

Dường như đang nhìn đối phương làm trò mèo.

Nhưng mà nàng đột nhiên thu lại vẻ trêu tức, ở trong mắt nàng, nam tử trước mắt như thoát khỏi trói buộc, đặt bút không còn câu nệ nữa.

Đầu bút vung lên, tùy ý thoải mái, sơn hà hiện ra trong bức họa.

Đào Thụ biến thành hoa đào, nở rộ trong gió xuân. Một thân ảnh dần dần hiện ra ở dưới tàng cây. Nàng ngồi trên ghế gỗ, bên cạnh bàn bày một bộ chén trà, có khói xanh toát ra.

Sau khi vẽ xong mấy thứ này, Giang Hạo bắt đầu nâng bút đề chữ: Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.

Chỉ đề thêm một câu.

Sau khi kết thúc, hắn hài lòng gật đầu, sau đó bỏ lọ mực vào bút lên trên bàn.

Hắn khẽ vẫy tay, ấm trà xuất hiện ở trong tay của hắn. Dùng trà làm rượu, uống ừng ực.

Uống xong tất cả, hắn đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng vạch một cái, máu tươi tràn ra.

Sau đó vung lên.

Một giọt máu tươi rơi xuống trên người nữ tử trong tranh.

Trong chốc lát, máu tươi nhuộm đỏ xiêm y của nàng.

Hồng Vũ Diệp nhìn về phía nữ tử hồng y dưới tàng cây.

Đôi mắt khẽ động, không biết đang suy nghĩ điều gì, sau đó nàng nhìn về phía hàng chữ kia.

"Hoàn thành."

Giang Hạo thở phào một cái.

Thế nhưng hắn lập tức tỉnh ngộ lại, vô thức nhìn về sau. Trong lúc nhất thời, hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Ầm!"

Thân thể của Giang Hạo vòng qua bình phong đụng vào tường.

Hồng Vũ Diệp thì ngồi ở trong thùng tắm, yên lặng không nói gì.

---

Đại lục dưới Tinh Thần.

Tự Bạch đứng trước Đốt Tiên và suy tư. Hắn nhìn ánh sáng trên bia đá, cau mày.

Lại đi vào một lần, bia đá sẽ bị ánh sáng bao trùm.

Nói rõ Đốt Tiên sẽ bị mở ra.

"Sư huynh, sư huynh, phát hiện trọng đại." Mạc Xuyên lần nữa chạy tới.

Lần này còn có hai người khác đến cùng hắn. Bọn hắn có tu vi mạnh mẽ, giơ tay nhấc chân đều mang theo lực lượng tinh thần.

"Lại là phát hiện gì?" Tự Bạch cười hỏi.

Nhưng mà hắn cũng coi trọng hơn rất nhiều, bởi vì lúc trước chỉ có Mạc Xuyên sư đệ tới, lần này lại có ba người tới.

"Có tin tức về Đốt Tiên." Mạc Xuyên kinh hỉ nói:

"Chúng ta đi tới tầng thứ hai, nơi đó có một phòng ghi chép về Đốt Tiên Trận, là ở trong Ám Các, chắc là sẽ không giả."

"Ghi chép Đốt Tiên Trận?" Tự Bạch có chút ngoài ý muốn:

"Đại khái là gì?"

"Theo ghi chép thì người nào kích hoạt Đốt Tiên thì người đó sẽ có thể trực tiếp chưởng khống trận pháp. Không chỉ như thế, Đốt Tiên Trận còn tiến vào trận pháp phụ trợ sâu hơn. Có thể nói đạt được Đốt Tiên Trận, chúng ta có thể thăm dò được càng nhiều bí mật của bí phủ hơn." Người mở miệng lần này chính là một vị nam tử, hắn nói nghiêm túc:

"Tự Bạch sư đệ, chúng ta dự định tiến vào trận, kích hoạt Đốt Tiên."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 636 : Công Chúa Rốt Cuộc Có Phải Là Đệ Nhất Thiên Tài Hoàng Tộc Hay Không?


"Tiến vào Đốt Tiên?"

Tự Bạch nhìn sư huynh sư tỷ trước mắt, nói khẽ:

"Tư liệu ghi lại như thế nào?"

"Ta biết sư đệ có lo nghĩ, cho nên đã mang tất cả tư liệu tới đây, ngươi xem cẩn thận xem có vấn đề gì hay không." Lam Y sư tỷ nói.

Tự Bạch tiếp nhận, tìm đọc từng cái, càng xem lông mày hắn càng nhíu chặt.

Phía trên có viết làm thế nào để khống chế Đốt Tiên, làm như thế nào để thay đổi nguy hiểm sau khi kích hoạt. Tất cả đều là lấy hạt dẻ trong lò lửa, thế nhưng chỉ cần làm tốt sẽ có thể khống chế tất cả quyền chủ động.

Không chỉ như thế, một số thư tịch còn ghi chép ví dụ, thành công và thất bại cũng có.

Vô cùng kỹ càng, khiến cho người ta không thể không tin phục. Ngay cả hắn đều tin tưởng, bởi vì không thể tìm ra bất cứ vấn đề gì.

"Sư huynh, như thế nào?" Mạc Xuyên hỏi.

"Vô cùng kỹ càng, cũng vô cùng khách quan." Tự Bạch nói rõ.

"Có thể thử một chút hay không?" Nam tử bên cạnh hỏi.

"Theo lý thuyết thì có thể thử một chút." Tự Bạch gật đầu.

"Theo lý thuyết?" Lam Y tiên tử nghi hoặc.

Tự Bạch thu hồi đồ vật, nhìn người trước mắt, cười nói:

"Không nên gấp gấp nhất thời, sư huynh sư tỷ trước tiên có thể tiếp tục thăm dò chỗ kia. Nếu thực sự không có thu hoạch gì, lại đến Đốt Tiên thử một chút."

"Nhưng mà một khi nắm giữ Đốt Tiên, tiến độ của chúng ta sẽ nhảy vọt." Nam tử chân thành nói.

Tự Bạch lắc đầu, nói khẽ:

"Thăm dò chỗ kia trước đi, nơi này tạm thời gác lại."

"Nhưng mà…" Cô gái áo lam có chút không hiểu.

"Sư huynh sư tỷ không cần nóng lòng nhất thời, tại một số thời khắc, kết luận đều là quá sớm, tiếp tục thăm dò sẽ biết được càng nhiều, sau đó lại quyết định cũng không muộn." Tự Bạch nói.

"Nhưng mà nếu như bỏ lỡ, có phải là có chút đáng tiếc hay không?" Nam tử hỏi.

Tự Bạch chỉ lên trời.

Tại vùng trời vô tận có một đạo thân ảnh ngồi xếp bằng, hô ứng cùng tinh thần thiên địa.

"Chỉ cần Sở sư muội không xảy ra bất ngờ gì, chúng ta đều có không ít thu hoạch. Đấy là chưa nói đến việc sau khi mở m Dương Trận, còn có rất nhiều có khả năng để thăm dò. Đốt Tiên cứ tạm để qua một bên, được chứ?" Tự Bạch nhìn đối phương, lại cười nói.

Mấy người do dự một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu.

Nếu như những người khác thì bọn hắn sẽ không phục, nhưng mà Tự Bạch…Tuổi còn trẻ, không chỉ tu vi vượt qua bọn hắn, tầm mắt cũng không phải là thứ mà bọn hắn có thể sánh bằng.

Nếu hắn đã nói như vậy, thì cứ chờ một chút, đi thu thập một chút tư liệu.

---

Nam Bộ.

Trong một thành thị tuyến đầu.

Bích Trúc ngồi trước hòn giả sơn, cau mày.

"Công chúa đang suy nghĩ gì thế?" Xảo Di đi đến, tò mò hỏi.

"Xảo Di không nghỉ ngơi sao?" Bích Trúc cười hỏi.

Xảo Di lắc đầu, nói:

"Nơi này không phải là chỗ an toàn,cần trông coi bên ngoài, phòng ngừa có người tổn thương đến công chúa."

"Ngươi không phải là muốn tìm người tên Doãn Từ Trần kia sao? Tin tức thì có rồi, thế nhưng phiền toái cũng tới." Hai tay Bích Trúc chống cằm, thở dài nói:

"Có tin tức nói hắn gia nhập Sơn Hải Kiếm Tông, xem ra thiên phú của hắn không kém."

"Sơn Hải Kiếm Tông? Là tông môn Bắc Bộ sao?" Xảo Di có chút ngoài ý muốn.

"Đúng vậy, chính là chỗ đó." Bích Trúc tò mò hỏi:

"Xảo Di, ngươi nói thật với ta, các ngươi có thù hay không? Tại sao cứ nhất định phải tìm được hắn thế? Nếu như muốn giết hắn có lẽ sẽ dễ dàng hơn, chỉ cần cho ta một thứ tùy thân của hắn, cộng với một số tin tức liên quan, không bao lâu nữa hắn sẽ chết. Nếu như có một giọt máu thì càng tốt hơn."

Xảo Di không dám tin. Công chúa lại đang nói mạnh miệng?

Một đường đi theo, nàng chưa từng nhìn thấy công chúa ra tay, cũng không thấy dáng vẻ của đệ nhất thiên tài hoàng tộc.

Chỉ có tin tức là cực kỳ linh thông, không biết lấy được như thế nào. Nàng vô cùng lo lắng công chúa đang gạt nàng, cho nên mới đến chỗ nguy hiểm này, không dám buông lỏng cảnh giác.

"Cũng không phải là kẻ thù, ta có thể thuận lợi rời đi Thiên Linh tộc đều là hắn trợ giúp. Sau này ta nghe nói hắn trở mặt cùng Thiên Linh tộc. Công chúa hỏi ta có chuyện gì chưa hoàn thành, ta liền nhớ tới hắn." Xảo Di nói.

Bích Trúc buồn rầu nói:

"Nói như vậy là phải cứu được?"

"Phải cứu?" Xảo Di có chút nghi hoặc:

"Không phải nói hắn gia nhập Sơn Hải Kiếm Tông sao?"

"Đúng vậy." Bích Trúc lắc lắc thân thể như thiếu nữ, nói:

"Thế nhưng gần đây nghe nói hắn mưu phản Sơn Hải Kiếm Ttông, chạy trốn tới Nam Bộ. Ngươi nói xem, hắn trốn chỗ nào không trốn, nhất định phải trốn tới Nam Bộ. Ta gần đây muốn rời khỏi Nam Bộ."

"Phản bội chạy trốn?" Xảo Di có chút khó có thể tin nổi, đối phương tại sao lại làm loại chuyện này? Chợt nàng lại cảm thấy tò mò:

"Công chúa tại sao lại muốn rời khỏi Nam Bộ?"

Thân là công chúa hoàng tộc Nam Bộ, ít nhiều sẽ có người bảo hộ. Chỉ khi nào rời khỏi Nam Bộ mới thật sự là nguy hiểm.

Đến lúc đó muốn cầu cứu cũng không biết tìm ai.

"Ngươi không biết Nam Bộ nguy hiểm cỡ nào đâu." Bích Trúc thở dài.

Từ sau khi "Tỉnh" xuất hiện, nguy hiểm gì đều tới.

Rốt cuộc là ai dẫn ai tới? Nguy hiểm dẫn "Tỉnh" tới, hay là "Tỉnh" mang đến nguy hiểm.

"Được rồi, chúng ta đi điều tra Sơn Hải Kiếm Tông đi, nếu như có người tiến vào Nam Bộ thì có thể điều tra một chút, nếu không chỉ có thể tìm người đó." Bích Trúc đứng dậy nói.

Nếu nói giúp Xảo Di thì đương nhiên không thể hủy bỏ giữa chừng được.

"Công chúa muốn tìm ai?" Xảo Di không hiểu.

"Một người có thể nhìn trộm thiên cơ, rất lâu rồi không có tìm hắn, hơi đắt." Bích Trúc cười nói.

Xảo Di: "…"

---

Hải ngoại.

Thiên Hạ Lâu.

Đào tiên sinh đón mặt trời mọc, đi tới trong viện.

Chu Thâm cũng lập tức đi đến bái phỏng.

"Tiên sinh tìm ta?" Hắn cung kính hành lễ.

"Ừm, có chuyện phải nhắc nhở ngươi." Đào tiên sinh đi vào trong quán trà ngồi xuống.

"Tiên sinh, mời nói." Chu Thâm không dám sơ suất.

"Đảo Loạn Thạch có người Thiên Hạ Lâu?" Đào tiên sinh hỏi.

"Đúng vậy." Chu Thâm gật đầu.

"Biết thuộc về người nào không?" Đào tiên sinh lại hỏi.

"Các đường đều có, nhưng mà có thể điều tra rõ ràng thân phận." Chu Thâm đáp.

"Được, ngươi tự mình dẫn người đi một chuyến, trước khi thuyền khởi hành, đưa tất cả mọi người của Thiên Hạ Lâu đến chỗ an toàn. Ngoài ra, nhớ đem theo cái này." Đào tiên sinh lấy ra một thư quyển ngọc giản lớn chừng bàn tay rồi để lên bàn:

"Tìm tới người có thể cộng hưởng với nó, cùng nhau đưa đến chỗ an toàn."

Chu Thâm nhìn thư quyển có chút chấn kinh, đây là tín vật của tiên sinh.

Có thể cùng cộng hưởng cũng chỉ có tín vật của tiên sinh, chẳng lẽ là…

Sau khi đưa ra kết luận, Chu Thâm biết rõ tính nghiêm trọng của nhiệm vụ lần này, nhưng không chần chờ chút nào.

"Tiên sinh chờ tin tức tốt của ta." Chu Thâm cầm tín vật, hành lễ cung kính nói.

"Không cần quá để ý, lấy không được cũng không ảnh hưởng gì lớn." Đào tiên sinh cười nói.

Chu Thâm không lên tiếng, hắn sẽ dốc toàn lực ứng phó.

Đào tiên sinh cũng hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, nhưng mà có tín vật ở đó sẽ không cần lo lắng gì.

"Đúng rồi, bên phía vực sâu biển lớn thế nào rồi?"

"Thế lực khắp nơi đều đang hội tụ, đã có người đi xuống vực sâu biển lớn, thế nhưng vẫn chưa thấy đi lên, mà việc triệu hoán Tổ Long Chi Tâm đúng là đã rõ ràng hơn so với lúc trước." Chu Thâm đáp.

"Vậy sao?" Đào tiên sinh đứng lên, nói:

"Phong cảnh bên kia không tệ, ta dự định đi qua nhìn một chút."

"Tiên sinh muốn đi tranh đoạt Tổ Long Chi Tâm?" Chu Thâm kinh hãi.

"Đừng nghĩ nhiều." Đào tiên sinh ôn hòa nói:

"Chỉ là muốn qua bên kia kiến thức một chút, ở trong gian phòng quá lâu, đều sắp quên mất phong cảnh bên ngoài rồi."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 637 : Nữ Ma Đầu Vô Cùng Thích Trò Chuyện Tình Cảm Nam Nữ


"Uống hết rồi?"

Hồng Vũ Diệp cầm ấm trà, ngồi trên ghế chất vấn.

Lúc này, nàng mặc tiên váy màu đỏ, ba búi tóc đen tự nhiên rủ xuống, một phần rơi trước người. Giang Hạo đứng ở bên cạnh, cảm giác trên người có chút đau đớn.

Tụ hội kết thúc, cho nên cần thông báo quá trình cho Hồng Vũ Diệp. Mà chuyện ở chỗ này cũng đã xong hết rồi, ngày mai sẽ có thể rời đi.

Đến lúc đó muốn đi vực sâu biển lớn hay là đi đảo Loạn Thạch, cũng phải sắp xếp một chút.

"Ta lại pha một bình mới cho tiền bối." Giang Hạo tiếp nhận ấm trà, cung kính nói.

Chỉ là lần này không phải Cửu Nguyệt Xuân, là lá trà bình thường. Một tiền hai trăm năm mươi linh thạch.

So sánh với Cửu Nguyệt Xuân, đúng là bình thường đến không thể bình thường hơn nữa. Mà trà cặn bã bị hắn thu vào, mang về cho con thỏ ăn.

Không thể phí phạm.

Chờ pha trà xong, Hồng Vũ Diệp nhấp một miếng, lạnh lùng nhìn về phía nam tử trước mắt.

"Xem ra ngươi đã qua loa đến quen ."

Nghe vậy, Giang Hạo giật mình, cung kính nói:

"Tiền bối nói đùa, là tạm thời không có chọn được lá trà thích hợp."

"Nói dối hết lần này đến lần khác." Hồng Vũ Diệp bưng chén trà, bình tĩnh nói:

"Nói một chút về tụ hội đi."

Giang Hạo ngồi xuống, lấy thư tịch ra, dự định vừa ghi lại nội dung vừa nói.

Tối hôm qua vốn định ghi chép nội dung nhưng lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, tốn một đêm để sửa bình phong.

May mà sau khi cảm nhận được uy thế của Hồng Vũ Diệp, người cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Sau đó, hắn bắt đầu kể lại, đầu tiên là tin tức của Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.

Hồng Vũ Diệp không có bất kỳ biểu cảm gì khi nghe thấy hạt châu đang ở Nam Bộ, cũng không thèm để ý. Thứ hai là tin tức Chân Long, đối phương cũng không thèm để ý, bởi vì nàng biết còn rõ ràng hơn.

Hắn chỉ nhắc qua về nhiệm vụ của Tinh và Quỷ Tiên Tử. Cuối cùng chính là nội dung nói chuyện phiếm.

Giang Hạo nói lại khá tỉ mỉ về lai lịch của Cửu U, Hồng Vũ Diệp có một chút hứng thú, nhưng không rõ ràng. Phía sau là nội dung hắn nói, cũng chỉ nhắc qua đơn giản.

Hắn cũng nói rõ việc Liễu biết hành tung của bọn hắn tương đối rõ ràng.

"Tin tức của Thiên Hạ Lâu Hải ngoại linh thông nhất, có lẽ Liễu chính là người Thiên Hạ Lâu, cũng không loại trừ khả năng người của hắn ở trong này." Giang Hạo suy đoán.

Xích Điền ở ngay chỗ này, người của Liễu quan tâm bốn phía, hợp tình lý.

"Có người nằm vào Tiếu Tam Sinh?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Đúng." Giang Hạo gật đầu, giải thích:

"Có thể là do mấy chuyện còn sót lại trước đó."

Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, mỉm cười nói:

"Nhóm người trên đảo Loạn Thạch cũng không thấy có người dám nhằm vào ngươi, xem ra Tiếu Tam Sinh thật còn không bằng giả của ngươi."

"Tiền bối dạy phải, là vãn bối giả trang quá càn rỡ." Giang Hạo khiêm tốn nói.

Hồng Vũ Diệp cười ha ha, để Giang Hạo tiếp tục nói.

Phía sau cũng không có chuyện gì cần đặc biệt để ý, nhưng mà hắn vẫn nghiêm túc nói một lần. Hắn vốn cho rằng Hồng Vũ Diệp sẽ không mở miệng, nhưng mà nàng dường như lại hứng thú.

"Hải La Thiên Vương? Chính là người muốn thả khí vận Thiên Vương vì người mình yêu sao?"

"Đúng, bây giờ đang ở Vô Pháp Vô Thiên Tháp."

"Ngươi nói xem, hắn có mục đích gì khác không?"

"Mục đích khác?"

"Ví dụ như thoát khỏi thân phận Thiên Vương, nhờ vào đó nhất cử lĩnh ngộ tiên ý."

Ngạch?

Giang Hạo sững sờ tại chỗ, còn có loại khả năng này sao? Nhưng mà hắn cảm thấy khả năng không cao, bởi vì lúc giám định chưa xuất hiện nội dung liên quan.

Có thể là giám định lúc đó chỉ đại biểu cho Hải La lúc đó. Lỡ như hiện tại Hải La Thiên Vương lĩnh ngộ được hướng đi này thì sao?

Đó không phải là nhân họa đắc phúc? Hắn cảm thấy phải đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp nhìn một chút, một khi thật sự có đột phá, muốn làm cho đối phương nghe lời sẽ rất khó khăn.

Nói xong chuyện của Hải La Thiên Vương, Hồng Vũ Diệp lại nói đến Thượng An đạo nhân.

"Hắn tới vì Mị Thần kia?"

"Khó mà nói được, theo lý thuyết vì Mị Thần thì đi Tây Bộ là tốt nhất." Giang Hạo không hiểu rõ suy nghĩ của Thượng An đạo nhân lắm.

Thi Giới ở Tây Bộ và Bắc Bộ là nhiều nhất, mà Thượng An đạo nhân đến từ Tây Bộ, qua bên kia chắc là xe nhẹ đường quen, không cần thiết tới Nam Bộ xa lạ.

Cho nên đại khái suất là có chuyện gì khác nữa.

"Ngươi cảm thấy có đáng không?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.

"Tiền bối chỉ điều gì?" Giang Hạo hỏi.

"Vì Mị Thần kia."

"Vãn bối cảm thấy không đáng, nhưng Thượng An đạo nhân lại cảm thấy đáng giá."

"Tại sao lại không đáng?" Hồng Vũ Diệp nhướng mày nhìn Giang Hạo.

"Bởi vì vãn bối không phải Thượng An, cũng sẽ không có nhiều cảm xúc như vậy. Người khác chán ghét ta cũng không mang đến chuyện gì cho ta cả, thế nhân nhục mạ ta cũng không cách nào khiến cho nội tâm ta gặp khó khăn. Cũng không phải là Thượng An yếu ớt, cũng không phải Mị Thần nhân lúc vắng mà vào. Chỉ vì ta là ta." Giang Hạo nói nghiêm túc.

Hắn khác với Thượng An, từ khi sinh ra, tâm trí đã thành thục, sau năm tuổi cũng có ỷ vào. Không phải hắn mạnh hơn Thượng An, chỉ là tương đối may mắn hơn.

Nhưng cho dù như thế nào, hắn vẫn không thể chấp nhận Mị Thần. Có lẽ là vì Mị Thần không thiếu một Thượng An, mà Thượng An lại chỉ có một Mị Thần. Như này không công bằng, khiến cho hắn cảm thấy không đáng.

"Hạng người như nào, ngươi mới cảm thấy đáng đây?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

Giang Hạo yên lặng rất lâu, cuối cùng lắc đầu. Hắn không biết.

Bởi vì nhỏ yếu nên hắn chưa bao giờ nghĩ tới. Hắn hôm nay, chỉ muốn nỗ lực sống sót…

Trời sáng rõ.

Lại nói một chút chuyện phía sau, Hồng Vũ Diệp đứng dậy đi nghỉ ngơi.

Giang Hạo thì thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài phủ đệ. Hắn muốn mang bình phong đi, mang về đặt ở phòng tắm trong nhà gỗ.

"Xích Điền ở Nhật Nguyệt Các, cũng là sản nghiệp của Vạn Vật Chung Yên."

Sau khi rời đi, Giang Hạo bắt đầu suy nghĩ xem mình nên gặp mặt Xích Điền như thế nào.

Nên dùng dáng vẻ của Tiếu Tam Sinh, hay là dáng vẻ khác? Thật ra cũng không khác nhau nhiều, thế nhưng Tiếu Tam Sinh sẽ có hạn chế, không thể khiến cho Xích Điền kiêng kị và e ngại triệt để được.

Một người kỹ càng vĩnh viễn không đáng sợ bằng một người không biết. Cho nên, hắn quyết định thay đổi bộ dáng.

Đi qua đám người, Giang Hạo đã từ một vị thư sinh biến thành một vị đao khách.

Thiên Diện Bảo Phiến biến thành một thanh trường đao, được hắn mang theo.

"Cũng còn được." Hắn mỉm cười, hướng về phía Nhật Nguyệt Các.

Vì để không xảy ra chuyện bất ngờ, hắn giữ lại giám định.

Nếu không hắn đã giám định lệnh bài của Cung phu nhân một chút rồi. Nhìn một chút xem đối phương có cất giấu âm mưu gì hay không.

"Đến rồi, thoạt nhìn quy mô cũng không kém." Giang Hạo đứng trên đường phố, nhìn lầu các có chút khí phái. Sau khi đi vào, liền có một vị tiên tử dẫn đường đi tới:

"Tiền bối muốn xem cái gì?"

"Nghe nói chỗ các ngươi có một vị Nghiệm Đan Sư thực lực không tệ, đặc biệt tới bái phỏng một chút." Giang Hạo mỉm cười nói.

"Không biết tiền bối nói đến vị nào?" Tiên tử dẫn đường cười nói.

"Tên là Hỏa Lộc, Hỏa Đại Sư." Giang Hạo tản ra khí tức Nguyên Thần, khách sáo nói.

Cảm nhận được uy áp khủng bố, trong lòng tiên tử dẫn đường hoảng sợ, gượng ép cười nói:

"Hỏa Lộc tiền bối? Ta đi gọi người cho tiền bối."

Giang Hạo gật đầu, bảo nàng đi nhanh về nhanh.

Trong phòng, Xích Điền đang ngồi trước ghế dựa.

Phía trước hắn bày một ít đan dược, chính là chức trách của hắn gần đây. Theo thời gian dần trôi, sự sợ hãi của người kia mang tới cho hắn đã dần dần giảm bớt.

Hiện tại hắn dự định tích lũy sức mạnh, như thế mới có năng lực phản kháng. Chờ đối phương phát hiện ra hắn thì có lẽ đã muộn.

Thùng thùng!

Tiếng đập cửa vang lên.

"Hỏa Lộc tiền bối, có người chỉ đích danh muốn bái phỏng ngài.”

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 638 : Ngươi Không Biết Ta Sao? Xích Điền


"Có người bái phỏng?"

Xích Điền chau mày, bản thân mình không tính là nổi danh, không đến mức đặc biệt tới bái phỏng.

"Đúng, một vị tiền bối tu vi rất cao." Tiên tử bên ngoài trả lời.

Nghe vậy, Xích Điền căng thẳng trong lòng: "Tu vi rất cao? Hắn có dáng vẻ như nào?"

"Là một người trung niên cầm đao." Tiên tử dẫn đường nói.

Trung niên?

Xích Điền nhẹ nhàng thở ra, không phải người đưa tin lần trước là được.

"Để cho hắn vào đi."

"Hỏa Lộc tiền bối chờ một lát."

Xích Điền ngồi trên ghế ngồi, cầm lấy một viên thuốc quan sát.

Mặc dù có người bái phỏng, nhưng không trở ngại việc hắn kiểm nghiệm đan dược.

Một chút thời gian sau.

Thùng thùng!

"Hỏa Lộc tiền bối, người tới rồi." Xích Điền cúi đầu, thuận miệng đáp lại:

"Vào đi."

Cửa bị mở ra, tiên tử dẫn đường dẫn một người vào. Xích Điền tùy ý liếc qua, đúng là một đao khách trung niên, không có bất kỳ cảm giác quen thuộc nào. Thấy thế, hắn liền yên tâm.

"Tùy tiện ngồi, ta xử lý công việc trên tay đã."

Tiên tử dẫn đường mời khách hàng ngồi xuống ở một bên, rót chén trà xong liền lui ra ngoài.

Nhìn đúng là rất bận rộn, Giang Hạo vừa uống trà vừa cảm thấy buồn cười.

Nhưng mà trà này có chút, còn không bằng lá trà kém nhất mà hắn pha cho Hồng Vũ Diệp.

Còn về mấy loại như Cửu Nguyệt Xuân, nếu không là nhân vật lớn thì chắc không ai nỡ bỏ.

Tối hôm qua hắn uống không ít, đáng tiếc đều dùng để vẽ tranh, Sơn Hải Ấn không có gì tăng lên. Hiện nay, hắn rất dễ dàng gặp phải mấy thứ xui xẻo, Sơn Hải Ấn có phần quan trọng, phía sau cần tiêu hao chút thời gian.

Chưởng Trung Càn Khôn chỉ có thể tăng lên theo tu vi, mà Sơn Hải Ấn thì tăng lên theo tâm cảnh.

Cho nên vì phong ấn mạnh hơn, chỉ có thể dựa vào chỉ Sơn Hải Ấn.

"Hỏa đạo hữu mỗi ngày đều bận rộn như vậy sao?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.

"Cũng không phải, chỉ là mấy ngày nay có rất nhiều người tìm đến, lãnh đạm đạo hữu rồi." Xích Điền nói.

"Hỏa đạo hữu vừa mới tấn thăng Nguyên Thần sao?" Giang Hạo tò mò hỏi.

Lần thứ nhất thấy Xích Điền là Kim Đan viên mãn, bây giờ đã là Nguyên Thần sơ kỳ.

Cũng rất đáng gờm.

"Vừa mới ổn định tu vi, để đạo hữu chê cười rồi." Xích Điền nhìn như tùy ý, nhưng lại âm thầm ẩn giấu sự kiêu ngạo.

Giang Hạo cũng không thèm để ý, mà chỉ nói: "Nhật Nguyệt Các đãi ngộ có tốt không?"

Nghe vậy, Xích Điền sửng sốt nói: "Đạo hữu ý gì?"

"Hỏa đạo hữu chớ có suy nghĩ nhiều." Giang Hạo mỉm cười:

"Chỉ muốn hỏi Hỏa đạo hữu có nghĩ tới chuyện đi tới chỗ khác hay không, có lẽ chỗ kia càng thích hợp với ngươi hơn."

Lần này Xích Điền không tiếp tục bỏ qua Giang Hạo nữa, mà thả đan dược trong tay ra, quay đầu lại nói nghiêm túc:

"Đạo hữu hôm nay không phải tới để kiểm nghiệm đan dược sao?"

“Đúng vậy." Giang Hạo lùi ra sau, dựa vào ghế rồi nói:

"Có muốn nghe ta nói hay không?"

"Đạo hữu, mời nói." Xích Điền cũng muốn biết đối phương rốt cuộc là người nào.

"Nơi này tuy tốt, nhưng mà quá nhỏ." Giang Hạo vừa uống trà vừa nói:

"Nhật Nguyệt Các nhìn như không tệ, nhưng chỉ là một địa phương nhỏ tại đảo Cổ Linh. Đảo Cổ Linh không tệ, nhưng cũng chỉ là một chỗ nhỏ trong vùng biển Thiên Hà. Quá nhỏ mang ý nghĩa tin tức không linh thông, cũng mang ý nghĩa không có không gian phát triển quá lớn. Ta cảm thấy người có năng lực giống như đạo hữu không nên bị vây ở chỗ này."

"Nực cười, thứ ngươi thấy chẳng qua chỉ là mặt ngoài, ngươi không hiểu vùng biển chân chính." Xích Điền nhìn xuống từ trên cao, nói.

Giang Hạo cũng không tức giận, ôn hòa nói:

"Không hỏi xem ta muốn ngươi đi chỗ nào sao?"

"Đi chỗ nào?" Xích Điền hỏi.

"Vùng biển của Thẩm Phán Thiên Vương, cũng chính là tìm Đào Mộc Thiên Vương làm nơi nương tựa." Giang Hạo đặt chén trà xuống, nói.

"Thứ cho ta từ chối." Xích Điền không chút do dự nói.

"Từ chối?" Giang Hạo ra vẻ khó hiểu, nói:

"Tại sao lại không đi? Nhật Nguyệt Các chỉ là sản nghiệp nhỏ của Vạn Vật Chung Yên, mà Đào Mộc Thiên Vương có thể là cao tầng của Vạn Vật Chung Yên. Nước chảy chỗ trũng, người thường đi chỗ cao. Thân là một thành viên của Vạn Vật Chung Yên, Hỏa đạo hữu không suy nghĩ thật kỹ một chút sao?"

"Ngươi…" Nghe thấy lời nói của Giang Hạo, Xích Điền có chút giật mình, thậm chí là hoảng sợ.

Không phải là đối phương nói ra hắn là người của Vạn Vật Chung Yên, cũng không phải vì nói nơi này là sản nghiệp của Vạn Vật Chung Yên.

Mà là đối phương biết được Đào Mộc Tú Thiên Vương trong Thập Nhị Thiên Vương là một thành viên của Vạn Vật Chung Yên. Bởi vì… Hắn cũng không biết.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Xích Điền cảnh giác nói.

"Ách?" Giang Hạo ra vẻ nghi ngờ nói:

"Thì ra ngươi không biết ta là ai, đoạn thời gian trước ta còn nhờ người ta tới ân cần thăm hỏi ngươi, chuyện này cũng không nhớ rõ sao?"

Giang Hạo đứng lên, khí tức dày nặng hiện ra, tựa như sơn hải vô tận .

Đây là có Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn gia trì, sau đó hắn mới tiếp tục mở miệng:

"Chúng ta cũng không phải là lâu rồi không gặp, Xích Điền. Gần đây vẫn khỏe chứ?"

Loảng xoảng!

Nghe xong câu nói cuối cùng, ánh mắt Xích Điền lộ ra vẻ hoảng sợ, bị dọa cho liên tiếp lui về phía sau, còn đụng đổ mấy thứ trên mặt bàn.

Nhưng mà người trong cuộc lại hồn nhiên không biết, chỉ nhìn người trước mắt đang không ngừng lui lại.

"Vì sao lại sợ ta như thế?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.

Xích Điền cũng không biết tại sao mình lại e sợ như thế, hắn chỉ biết mình mượn năng lực của Vạn Vật Chung Yên cho là đã hoàn toàn thoát khỏi người này.

Thật không nghĩ đến, tất cả những thứ này đều chỉ là lừa mình dối người.

Tất cả che giấu đều không có chút tác dụng trong mắt đối phương. Năng lực như vậy, đã đánh thẳng vào nội tâm của hắn.

Giang Hạo lắc đầu, ngồi xuống lại.

Lúc này, hắn không lên tiếng nữa, chỉ chậm rãi uống trà. Chờ uống hết trà, hắn mới nói:

"Có điều tra được gì tại Vạn Vật Chung Yên hay không?"

"Có, có một ít." Xích Điền vô thức gật đầu, hắn lúc này không còn vẻ cao ngạo vừa rồi.

Sau đó, hắn lập tức nói lại những gì mình biết, là Vạn Vật Chung Yên vận chuyển cơ sở, cùng với một số kiến thức.

Giang Hạo yên lặng lắng nghe, cũng không mở miệng quấy rầy.

Từ trong đó có thể biết được, Vạn Vật Chung Yên thật ra cũng sẽ thuê tu chân bình thường làm việc giúp bọn hắn. Nhật Nguyệt Các chính là như thế.

Nơi này cũng không có mấy người thuộc Vạn Vật Chung Yên.

Tại một số thời điểm, người phụ trách sản nghiệp cũng không biết người đứng sau bọn hắn là người nào.

Tương tự, bọn hắn cũng sẽ bị sắp xếp làm một số việc, ví dụ như lan truyền tin đồn, thật ra đều là vì hành động tiếp theo của Vạn Vật Chung Yên được thuận tiện. Mà dạng người này, đừng nói tới việc tiếp xúc với trung tâm, cho dù là nhiệm vụ thăm dò cường giả đều cần vận khí cực lớn.

"Xem ra ở lại chỗ này không thu được bất cứ tin tức gì." Giang Hạo nhìn đối phương, nói:

"Có cân nhắc đến chuyện đến chỗ Đào Mộc Thiên Vương không?"

"Ta nên vượt qua thế nào?" Xích Điền cúi đầu hỏi.

"Chuyện này phải xem chính ngươi." Giang Hạo suy tư một lát, mới nói:

"Ta không vội, ngươi có khả năng từ từ."

Loại chuyện này không gấp được, hắn cũng không hy vọng tiến độ của Xích Điền quá nhanh. Dù sao đối thủ là Thiên Vương, hắn hoàn toàn không có phần thắng.

Cần không ít thời gian.

Đương nhiên, dùng thực lực của Xích Điền, muốn tiến độ cũng nhanh không được.

Nhưng mà người ở đây đã nói lên có tiến độ, Hồng Vũ Diệp có hỏi thì bản thân cũng có thể bàn giao, tránh việc bị thương tổn.

"Gần đây sống có tốt không?" Giang Hạo lại hỏi.

Xích Điền đắng chát nhìn lên người trước mắt, nói lời trái lương tâm: "Tốt, rất tốt."

"Vậy thì tốt." Giang Hạo gật đầu nói.

Bây giờ Xích Điền đã không phải là Xích Điền chỉ muốn báo thù như lúc trước nữa.

Khi đó đối phương nguyện trả giá tất cả vì báo thù, cho dù là sinh mệnh.

Bây giờ chính mình tìm tới cửa, hắn lại e ngại sợ hãi, sợ sẽ bị cướp đi mọi thứ trước mắt.

Đây chắc là suy nghĩ của người bình thường.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 639 : Cách Chỗ Đào Quáng Có Chút Xa


Lúc một người không còn thứ gì để mất, hắn sẽ dám liều mệnh, dám trả giá bằng cả mạng sống. Mà khi một người đã báo được đại thù, lại vượt qua cuộc sống giàu có lại yên ổn, hắn sẽ bắt đầu sợ hãi mất đi.

Lo lắng hơn cả việc trả giá bằng cả mạng sống.

Đói bụng muốn ăn no bụng, no rồi muốn mặc ấm, đều là chuyện bình thường.

"Ta sắp rời đi, ngươi còn có gì muốn nói với ta không?" Giang Hạo hỏi.

Xích Điền đứng vững, cung kính nói: "Tiền bối lần sau lúc nào tới? Ta sẽ nghênh đón tiền bối thật tốt."

Nghe vậy, Giang Hạo nhẹ giọng cười một tiếng, sau đó mở cửa rời đi, giọng nói bình tĩnh chậm rãi truyền ra:

"Lúc cần, đương nhiên sẽ có người tìm tới ngươi."

Hắn mặc dù không đến vùng biển, nhưng không có nghĩa là mình không có cách nào để người khác tới.

"Liễu" không phải là hạng người bình thường.

Chờ Giang Hạo rời đi, Xích Điền ngồi liệt trên ghế ngồi.

Mặc dù đối phương chưa từng động thủ, trong tiếng nói cũng không lộ ra vẻ uy hiếp.

Nhưng không biết vì sao, lại khiến cho người cảm thấy không hiểu.

Mặc kệ chính mình giãy giụa như thế nào, thủy chung vẫn nằm trong lòng bàn tay của đối phương.

Chỉ là hắn không nghĩ ra, nhân vật như thế, tại sao, tại sao lại nhằm vào một nhân vật nhỏ như hắn.

Cảnh cáo Xích Điền xong, thuận tiện sắp xếp con đường tương lai, Giang Hạo liền định đi tìm Hồng Vũ Diệp. Ngày mai xuất phát đi vực sâu biển lớn.

Còn về chuyện của Mộc Tú Thiên Vương, chỉ có thể tùy duyên.

Người hắn muốn đối phó chính là Phong Hoa đạo nhân, phải nghĩ biện pháp tìm thêm mấy thứ hữu dụng, phòng ngừa trái cây vô hiệu.

"Trước đó đều là tìm Thiên Hạ Lâu, hoặc là người của Vạn Vật Chung Yên, không biết có thể tìm được Đại Thiên Thần Tông hay không."

Đại Thiên Thần Tông có trên ba ngàn thành viên.

Phong Hoa đạo nhân chính là một thành viên trong đó, như vậy chỉ cần tìm được loại người này thì sẽ có thể hỏi thăm một phen.

Cũng không biết người nào là tương đối quen thuộc với Phong Hoa đạo nhân, hoặc là mang mối thù không đội trời chung.

Có đôi khi tìm được kẻ thù sẽ càng tốt hơn, bởi vì chỉ có kẻ địch mới hiểu rõ ngươi nhất.

"Vực sâu biển lớn tụ tập không ít thế lực, chắc là có thể tìm được người của Đại Thiên Thần Tông."

Có ý nghĩ, Giang Hạo liền không nghĩ nhiều nữa.

Ngày mai liền xuất phát.

Mấy ngày sau.

Giang Hạo đứng trong gian phòng của Hồng Vũ Diệp, không khỏi thở dài.

Nhiều ngày như vậy, Hồng Vũ Diệp còn chưa thức dậy.

Khiến cho hắn có chút bất đắc dĩ.

Trong lúc đó, hắn đã giám định qua lệnh bài của Cung phu nhân, quả nhiên có vấn đề.

Thứ này chỉ có Cung phu nhân có thể đưa, hắn không cách nào đưa ra ngoài.

Nói cách khác, người có quyền vẫn là Cung phu nhân.

Bởi vì nàng có thể lấy trở về bất cứ lúc nào.

Muốn phá giải không phải là không thể được, chỉ là hắn không làm được.

Giang Hạo không khỏi không cảm khái, người cấp bậc như vậy không có một người nào là đàng hoàng cả, đều ẩn giấu trong bóng tối chút gì đó. Hắn đã giám định Tịnh Tâm Quả Thụ, thứ này thì không có vấn đề gì.

Chỉ là không cách nào giám định ra liệu có thể uy hiếp Phong Hoa đạo nhân hay không.

Vì để không xảy ra chuyện bất ngờ, vẫn phải chuẩn bị chút gì đó ở phía sau.

Đương nhiên, nếu như Cung phu nhân lừa gạt mình, như vậy hắn đã biết thù lao bên phía Đan Nguyên tiền bối là gì rồi. Cho dù không thể giết chết Cung phu nhân, cũng phải để nàng hiểu rõ cái gì là thống khổ.

Đây là điểm không tốt khi giao dịch cùng cường giả, nếu như đối phương giở trò lừa bịp, chính mình không có nửa điểm biện pháp.

Nhưng mà có uy thế của Hồng Vũ Diệp gia trì, đối phương thế mà còn dám cất giấu kế vặt, thật sự là lợi hại.

Ngoại ra, hắn còn giám định Cửu U, không thể không nói nó vô cùng sôi nổi, một khi rời khỏi Thiên Cực Ách Vận Châu thì phong ấn không bao lâu nữa sẽ bị phá vỡ.

Đây cũng là do thực lực của hắn không đủ.

"Chắc là phải đi đào quáng."

Mấy ngày nay, Giang Hạo cũng đã thử nghe ngóng, đáng tiếc gần đây không có khoáng mạch.

Khoáng mạch cách nơi này một quãng đường, hắn cũng không dám tùy tiện rời đi.

"Đã rất nhiều ngày rồi, không biết còn lại mấy ngày."

Nếu như sớm biết như vậy, hắn đã đi quặng mỏ rồi.

Nhưng mà, mấy ngày này có không ít người tới đảo Cổ Linh, hình như là đến tìm Tiếu Tam Sinh, có đủ loại tu vi.

Cần phải đối đãi cẩn thận.

Giữa tháng mười.

Giang Hạo tỉnh lại từ trong tu luyện, quanh thân hắn hôm nay có đao ý hiện ra, có khí tức sơn hải. Phản Hư bình thường tuyệt đối không thể có khí tràng như này được.

Lúc này Giang Hạo vươn tay, một ngọn núi hiện ra, mang theo một chút uy thế.

Chưa nói tới việc mạnh cỡ nào, thế nhưng khí tức kinh người.

"Có chút tiến bộ, đáng tiếc vẫn không thể đối địch, chỉ có thể dùng để trấn áp một chút Tà Ma."

Giang Hạo cũng không khí lũy.

Đánh Sơn Hải Ấn vào trong phong ấn Cửu U, sau đó hắn đi về phía căn phòng bên cạnh.

Đi vào, phát hiện Hồng Vũ Diệp vẫn đang nằm nghỉ ngơi.

Nghiêng người, sắc mặt yên tĩnh hiền hoà.

Ngủ rất say.

"Tiền bối?"

Lại kêu vài tiếng, đối phương đều không có phản ứng gì.

Do dự một chút, Giang Hạo mở thần thông ra.

"Giám định!"

【 Hồng Vũ Diệp: Đang ngủ say, một khi khí tức của ngươi tan biến thì sẽ bừng tỉnh… 】

Ngủ say?

Giang Hạo bất đắc dĩ, không biết đối phương sẽ ngủ bao lâu.

Lại nằm ngủ như thế, biến hóa bên phía vực sâu sẽ kết thúc.

Ba ngày sau.

Giang Hạo thu hồi Cửu U.

Mấy ngày nay hắn đang thử câu thông cùng Cửu U, nhìn một chút xem sẽ xuất hiện biến hóa gì.

Đáng tiếc ba ngày dương như không đủ, không có chút biến hóa nào.

Ngày này hắn tới gian phòng của Hồng Vũ Diệp, phát hiện nàng đang ngồi ở trên giường, đôi mắt hơi trầm xuống, có chút dáng vẻ lười biếng.

Thấy thế, Giang Hạo sững sờ tại chỗ, đây là hắn lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hồng Vũ Diệp như này.

Sau đó chính là tầm mắt tối sầm lại.

Ầm!

Suýt nữa bị đánh ngất xỉu.

Giữa trưa.

Hai người rời khỏi Cổ Linh Đảo, hướng về phía vực sâu biển lớn, trước khi đi Giang Hạo lưu lại một cái Tử Hoàn, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào

Cách vực sâu biển lớn không xa còn có một tòa đảo, toà đảo này hàng năm không có người lưu lại.

Cho dù có một tòa thành ở đó, cũng chỉ có mấy chục người trông coi.

Người ở lại chỗ này chắc chắn là mấy người muốn thăm dò vực sâu biển lớn.

Chỉ là hằng năm đều sẽ ít đi một phần.

Nhưng mà vùng biển không thiếu những người tu chân mạo hiểm.

Cho nên nhân số luôn được bổ sung, chỉ là từ trước đến nay luôn duy trì ở hai chữ số.

Mà Tổ Long Chi Tâm xuất hiện, khiến cho lượng lớn người tràn vào hòn đảo này, bây giờ lại có dáng vẻ phồn hoa.

Thế nhưng mọi người đều biết, một khi Tổ Long Chi Tâm bị thu hoạch được, nơi này sẽ khôi phục lại dáng vẻ lúc trước.

"Thay đổi của nơi này đúng thật là to lớn."

Đào tiên sinh quan sát thành trì, không khỏi cảm khái.

Hắn mặc quần áo và phục sức bình thường, tay cầm một cây đại đao.

Vô cùng phù hợp với khí chất của hắn.

Nếu như mang theo thư tịch, ngược lại sẽ nhìn như dở dở ương ương.

"Đào tiên sinh, ngài cũng không cần ăn mặc thành như vậy chứ?" Một thiếu nữ bên cạnh bất đắc dĩ nói, nàng thân cao, cõng hộp đao, giống một người thị nữ.

"Không ngại, trước kia đều là như thế này, Chu Thâm quen rồi." Đào tiên sinh cười nói.

"Nhưng mà, ta cũng không phải là Chu sư huynh." Thiếu nữ thở dài.

Đào tiên sinh cười ha ha một tiếng: "Vậy thì làm quen dần đi."

"Tại sao Đào tiên sinh lại muốn tới chỗ này? Rất dễ dàng bị người ta nhận ra, như này bọn hắn sẽ hoài nghi Thiên Hạ Lâu cũng muốn tham dự vào trong." Thiếu nữ nghi ngờ nói.

"Bọn hắn muốn hoài nghi thì để cho bọn hắn hoài nghi." Đào tiên sinh không thèm để ý chút nào.

"Nhưng mà…" Thiếu nữ nhỏ giọng nói:

"Trong lâu có người biết được Đào tiên sinh đi sai đường, một khi gây phiền toái ở chỗ này, như vậy tiên sinh sẽ gặp phiền toái.”

Đào tiên sinh cười cười, ý vị thâm trường.

"Không ngại, chúng ta nên hỏi thăm tình huống nơi này một chút đã."

"Tiên sinh muốn nghe ngóng chuyện gì?"

"Ngươi nói xem Tiếu Tam Sinh có ý nghĩa gì không?"

"Không có ý nghĩa?"

"Vậy nghe ngóng về hắn trước."

------
 
Back
Top Bottom