Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 645 : Nữ Ma Đầu: Ngươi Nói Rõ Lí Do Đi, Ta Đang Nghe


Chu Thâm hạ xuống từ trên cao, đứng ở chỗ cao nhất trên boong thuyền, nhìn tất cả mọi người phía dưới.

"Tiền bối, không biết cần làm chuyện gì?" Lý lão cung kính hành lễ.

"Chuyện nhỏ, đạo hữu không cần lo lắng." Chu Thâm khách khí nói.

Lúc này hắn nhìn về phía tất cả mọi người trên boong thuyền, trong lúc nhất thời có thứ gì đó trong tay hắn được kích hoạt.

Hình như đang cộng hưởng với thứ gì đó.

Nơi hẻo lánh, Mịch Linh Nguyệt cảm thấy cực kỳ kinh ngạc:

"Người chấp chưởng lục viện của Thiên Hạ Lâu, mộn sinh đệ nhất dưới danh nghĩa Lục tiên sinh, đại nhân vật như vậy sao lại xuất hiện ở đây?"

"Phu nhân cẩn thận." Hai vị thị nữ lo lắng nói.

Các nàng không thể nào đối kháng với nhận vật như này.

"Không cần lo lắng, những người khác còn tốt, người Thiên Hạ Lâu sẽ không dám đụng đến ta." Mịch Linh Nguyệt trấn an nói.

Chỉ là nàng vẫn không hiểu, nếu như không phải việc lớn, Chu Thâm không có khả năng xuất hiện ở đây.

Còn mạo hiểm tiến vào sương mù, cưỡng ép chặn đường thuyền lớn.

"Người của chúng ta chắc là đã nhận được tin tức, sẽ lập tức đến." Thị nữ truyền âm nói.

"Chắc là có nhiều người cảm thấy sợ hơn chúng ta, nhất là người của Bất Động Thiên Vương, bọn hắn đang mang theo Chân Long Chi Huyết." Mịch Linh Nguyệt cười nói.

Nhưng mà nàng cũng biết, tất cả mọi người nơi này đều đang cầu viện.

Người chắc là cũng đang ở bên ngoài sương mù, không bao lâu nữa sẽ chạy tới.

Nhưng mà điều khiến cho Mịch Linh Nguyệt cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Chu Thâm lại trực tiếp đi về phía Kinh Phong Vân.

Đây là tại sao?

Đừng nói là Mịch Linh Nguyệt, cho dù là Kinh Phong Vân đều đang cảm thấy mơ hồ.

Tại sao vị Đại tiền bối này lại đi đến trước mặt hắn?

Bởi vì vấn đề về tu vi đã được giải quyết, cho nên hắn bỏ ra cái giá lớn để rời khỏi đảo Loạn Thạch.

Thật sự không nghĩ đến vừa ra ngoài đã gặp phải Đại tiền bối như này.

"Tiểu hữu gần đây có rảnh không? Có thể đi cùng ta một chuyến hay không?" Chu Thâm khách khí hỏi.

Kinh Phong Vân dám nói một chữ không sao?

Không bao lâu sau, người liền bị Chu Thâm mang đi.

"Mang đến phiền toái cho chư vị rồi, xin cứ tự nhiên."

Hai giọng nói vang lên trên vùng trời.

Sau đó chiếc thuyền của Chu Thâm cũng lui ra ngoài, những người khác hơi kinh ngạc, nhưng đều nhẹ nhàng thở ra.

Nhất là người của Bất Động Thiên Vương.

Nhưng an toàn chỉ là nhất thời, nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào.



Trên con thuyền của Chu Thâm.

Kinh Phong Vân nhìn mọi người chung quanh, mờ mịt luống cuống.

"Tiền, tiền bối muốn ta làm gì?"

Chu Thâm chưa mở miệng, bà lão đã hốt hoảng, nhưng vẫn là trách cứ:

"Chu quản sự, ngươi có phải là hơi quá đáng rồi hay không?"

"Quá đáng sao?" Chu Thâm cười cười nói:

"Chu mỗ quá phận đương nhiên sẽ có người vấn trách, hiện tại tạm thời không vội."

"Ngươi đừng tưởng rằng được Lục tiên sinh xem trọng thì có thể muốn làm gì thì làm, chuyện hôm nay nhất định sẽ bị trong lâu trừng phạt." Bà lão lớn tiếng nói.

Chu Thâm không thèm để ý tới, mà là nhìn về phía Kinh Phong Vân:

"Tiểu hữu có thể cho ta xem trữ vật pháp bảo một chút không?"

Kinh Phong Vân không dám chần chờ, lập tức lấy đồ ra.

"Đừng cho hắn, sau lưng ngươi có người, ngươi sợ hắn làm gì? Thu lại." Bà lão lớn tiếng kêu lên.

Vẻ mặt của Kinh Phong Vân có chút mơ hồ, sau lưng ta có ai?

Vị này chính là Chu tiên sinh đó.

Đây là người có thể nói chuyện ở trước mặt Thiên Vương của bọn hắn, hắn tính là cái gì? Mặt Thiên Vương còn chưa từng thấy qua.

Chu Thâm cầm trữ vật pháp bảo qua, cuối cùng lấy một quyển ngọc ra từ bên trong, quyển ngọc này chỉ có ba mảnh ngọc giản.

Thấy vật này, bà lão kích động, thế nhưng lại vô cùng hoảng sợ.

Chu Thâm nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng chặn lại được, tín vật của Cung phu nhân.

Đào tiên sinh đúng là liệu sự như thần.

Sau đó hắn hỏi Kinh Phong Vân:

"Ngươi đang làm việc cho ai?"

Kinh Phong Vân cũng biết đối phương đang tìm cái gì, quyển ngọc là bà lão cho hắn, nói là giao dịch.

Bảo hắn mang ra ngoài là được.

Không nghĩ tới lại có nhân vật bực này đang đợi, sớm biết vậy hắn đã chờ đến lần sau. Linh thạch lần này không đủ, cho nên hắn mới nhận việc này.

Lúc này mới thuận lợi mua được vé tàu.

Nhưng mà, hắn quả thực không biết trả lời như thế nào cho câu hỏi làm việc cho người nào.

"Người ở sau lưng hắn cũng không phải là người mà ngươi có khả năng chọc, ngươi đi hỏi một chút xem, đảo Loạn Thạch có bị một cỗ lực lượng bao phủ, có vì vậy mà run rẩy hay không. Mà Kinh Phong Vân đang làm việc cho hắn, ngươi hỏi người của ngươi xem, hắn biết." Bà lão lớn tiếng nói.

Chu Thâm nhìn về phía một nam tử ở trong góc, chính là người đã đưa cho Giang Hạo hai ngàn linh thạch.

"Tiếu Tam Sinh, Kinh Phong Vân tại đảo Loạn Thạch có làm việc cho Tiếu Tam Sinh. Mà sau khi Tiếu Tam Sinh tiến vào thôn Thất Nhật, giữa đường chắc là từng nói chuyện với Cung phu nhân. Bên trong quá trình đó, toàn bộ đảo Loạn Thạch đều đang run rẩy, bị một cỗ uy áp vô thượng chấn nhiếp. Chắc là Tiếu Tam Sinh đang chấn nhiếp Cung phu nhân. Chu tiên sinh cần ứng đối cẩn thận." Nam tử nói rõ.

Chu Thâm gật đầu, nói khẽ:

“Nếu đã như vậy, ta dẫn hắn đi tìm Đào tiên sinh. Ta từng gặp mặt Tiếu Tam Sinh một lần, Đào tiên sinh hình như cũng sẽ gặp hắn, việc này có thể giải thích rõ ràng."

Sau đó, Chu Thâm nhìn về phía người xung quanh: "Các ngươi dẫn người trở về trước."

Sau khi bọn hắn gật đầu, Chu Thâm mang theo Kinh Phong Vân tan biến ở trong vùng biển.

Mà Kinh Phong Vân phát hiện không có người để ý đến hắn, cũng không có biện pháp nào khác.

Những người này nói thế nào thì chính là vậy.

Chủ yếu là cấp bậc của bọn hắn quá cao.

Ngoài ra, hắn hình như bất tri bất giác đã ôm được một chỗ dựa lớn.

Những người này thế mà đều không dám tùy tiện xử trí hắn, cũng không dám tùy ý chiếm lấy đồ của hắn. Cũng bởi vì lúc trước hắn làm việc cho Tiếu Tam Sinh…

Thì ra hắn thật sự chính là Tiếu Tam Sinh, không phải giả mạo? Ta đây…

Nhớ tới những chuyện vô lý trước đó, Kinh Phong Vân cảm thấy vô cùng thống khổ, lúc trước mình đã nói lung tung cái gì vậy.

Vốn có một đường sống, giờ lại bị sự vô tri của mình làm cho không có.

---

Đêm khuya.

Giang Hạo mở mắt ra, đi vào bên tường nhẹ nhàng điểm một cái, vách tường bị xuyên thủng. Trong lúc nhất thời, thân ảnh của ba người Thượng Quan Thanh Tố lọt vào tầm mắt của hắn.

Đối phương cũng phát hiện ra hắn.

Giám định.

【 Thượng Quan Thanh Tố: Trưởng lão Đại Thiên Thần Tông, tu vi Vũ Hóa sơ kỳ, thân trúng nguyền Bách Dạ, sau khi nàng vận dụng toàn lực đã khiến nguyền rủa lan tràn toàn thân, trong vòng năm hơi đủ để lấy đi tính mệnh. Bình thường cứ mỗi ba tháng nguyền rủa sẽ tra tấn nàng một lần, toàn thân đau đớn, sống không bằng chết, khó mà áp chế, lần tra tấn tiếp theo là ba tháng sau. Bây giờ bị Thiên Cực Ách Vận Châu áp chế, tạm thời không bị nguyền rủa ảnh hưởng. Nàng lúc này đã chuẩn bị kỹ càng, muốn bắt ngươi lại, muốn hỏi ra nguyên do. Nếu không thì sẽ chuyển nguyền rủa lên trên người ngươi, khiến cho ngươi cảm nhận sự thống khổ muốn sống không được muốn chết không xong. 】

Giang Hạo thở dài một hơi.

Sau đó, mang theo Thiên Cực Ách Vận Châu dự định rời đi.

"Ba vị tiền bối lại cảm nhận một chút thống khổ, ta ở phía trên chờ ba vị đến."

Giọng nói của Giang Hạo truyền vào trong tai đám người Thượng Quan Thanh Tố, sau đó liền biến mất tại chỗ vào lúc bọn hắn muốn động thủ.

Là trao đổi Càn Khôn Tử Hoàn.

Lúc này, tiếng kêu đau đớn truyền đến.

Cùng lúc đó.

Giang Hạo đứng trong gian phòng của Hồng Vũ Diệp, thấy đối phương đang uống trà cũng ngồi xuống theo.

"Kết thúc rồi? Bọn hắn sẽ lên sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

Giang Hạo gật đầu: "Nhìn ánh mắt của bọn hắn, chắc là sẽ."

Hồng Vũ Diệp nâng chung trà lên, nói: "Nghĩ kỹ muốn trả giá gì chưa?"

Cũng không thể trả giá bằng Cửu Nguyệt Xuân được nữa? Nếu lại mua thì sẽ không còn linh thạch.

Con thỏ dùng một chút, Bàn Đào Thụ dùng một chút, chỉ có mười một vạn, cũng không dư lại bao nhiêu.

"Chưa nghĩ ra sao?" Ánh mắt của Hồng Vũ Diệp khẽ động.

"Vãn bối sẽ pha một bình Cửu Nguyệt Xuân cho tiền bối." Giang Hạo vội vàng nói.

Hồng Vũ Diệp cười ha ha:

"Lúc không có chuyện khẩn cấp thì không mua nổi. Lúc có thì có thể mua mấy lần liên tục? Xem ra ngươi càng ngày càng gạt ta."

Giang Hạo trong lòng kinh hãi:

"Tiền bối hiểu lầm, xin hãy nghe vãn bối nói rõ lí do."

"Ngươi nói rõ lí do đi, ta đang nghe." Hồng Vũ Diệp lại cười nói.

Giang Hạo: "…"

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 646 : Ba Vị Tiền Bối, Vãn Bối Đưa Các Ngươi Đoạn Đường


Nhìn thái độ nghiêm túc của Hồng Vũ Diệp, Giang Hạo liền có chút lo lắng.

Trong đầu hắn lóe ra đủ loại lí do thoái thác, cuối cùng quyết định kéo dài thời gian.

"Tiền bối nghe vãn bối nói tỉ mỉ."

Giọng điệu của Giang Hạo bình tĩnh, không nhanh không chậm.

Nghe vậy, trên vẻ mặt của Hồng Vũ Diệp nhiều thêm một tia trêu tức, không nói không rằng.

"Là như vậy, vãn bối đã suy từ chuyện này rất lâu." Giang Hạo nói.

"Bao lâu?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên cắt ngang lời Giang Hạo.

"Từ lúc gặp được tiền bối, vãn bối liền không dám sơ suất." Giang Hạo cúi đầu cung kính nói:

"Tiền bối thần uy cái thế, văn thành võ đức, thiên hạ có một không hai, vãn bối nhìn thấy thì lập tức khâm phục, chuyện lá trà vẫn luôn đặt ở vị thứ nhất…"

"Ha ha ~" Hồng Vũ Diệp lạnh lùng nhìn thoáng qua, cười nói:

"Nói tiếp, không vội."

Giang Hạo cúi đầu, chỉ là đặc biệt liếc ra bên ngoài một cái.

Theo lý thuyết ngày thứ hai đã đến, đám người Thượng Quan Thanh Tố tại sao vẫn chưa đánh tới?

"Chuyện lá trà luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn giữa đường, cho nên bị chậm trễ rất lâu. Nếu không vãn bối nhất định sẽ chuẩn bị tốt nhất, khiến cho tiền bối hài lòng." Giang Hạo vừa suy nghĩ vừa nói.

"Ồ?" Hồng Vũ Diệp mang theo hứng thú, nói:

"Là chuyện gì ngoài ý muốn, nêu ví dụ ra xem nào."

Giang Hạo cúi đầu, lần này hắn không lên tiếng nữa.

Đã không thể giải thích, lại nói rõ lí do cũng là gây phiền toái cho mình.

Chỉ có thể giữ yên lặng.

Hồng Vũ Diệp cười ha ha, cũng không thèm để ý chuyện này, mà chỉ nói:

"Bên ngoài hình như có người tìm ngươi."

Giang Hạo như được đại xá, sau khi lên tiếng liền đi ra phía ngoài.

Lúc mở cửa thì thấy có ba người đang quỳ.

Tứ chi bọn hắn đang run rẩy, mặt lộ vẻ hoảng sợ, đầu dán trên mặt đất, không dám động một chút nào.

Giống như gặp phải chuyện kinh khủng nhất.

"Ba vị tiền bối tại sao lại hành đại lễ như vậy?" Giang Hạo cầm cây quạt Thiên Diện trong tay, nhẹ nhàng lắc lư.

Mấy chữ Thiên Nhân Thiên Diện vô cùng bắt mắt.

"Chúng ta không biết trời cao đất rộng, xin, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ." Thượng Quan Thanh Tố run rẩy nói.

Giang Hạo mỉm cười:

"Được rồi, vậy ba vị còn có việc gì không? Nếu như không có, giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc, xin cứ rời đi tự nhiên."

Ba người khẽ ngẩng đầu, hai mặt nhìn nhau.

"Muốn vãn bối đưa ba vị ra ngoài sao?" Giang Hạo thử hỏi.

"Không, không dám." Ba người bị dọa cho đứng lên.

Sau đó cúi đầu lui ra ngoài.

Giang Hạo có chút kinh ngạc, ba người này rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?

Nhưng mà hắn đột nhiên tỉnh lại, rời đi theo:

"Ba vị tiền bối dừng bước, vãn bối đưa các ngươi đoạn đường."

Sau khi đóng cửa lại, Giang Hạo cất bước đi ra ngoài.

Nhưng mà đám người Thượng Quan Thanh Tố bị dọa cho hồn phi phách tán.

Mãi đến khi Giang Hạo đưa bọn hắn xuống dưới lầu, mãi đến khi bọn hắn rời đi, mới phục hồi lại tinh thần.

Thật sự chỉ là đưa một đoạn đường bình thường.

"Làm sao bây giờ?" Nam tử có sắc mặt tái nhợt hỏi.

"Các ngươi nói xem hắn còn có thể thể hiện năng lực như ngày hôm qua nữa hay không?" Thượng Quan Thanh Tố hỏi.

Không ai trả lời.

Bọn hắn không thể biết được, nhưng khi bọn hắn đuổi theo, cũng hiểu được mình nhỏ bé như thế nào.

Hải ngoại không phải là không có người như này, thế nhưng bọn hắn không gặp được.

Gặp được cũng không có lý do gì để giúp nàng, cho dù có lý do thì cũng chưa chắc đã giúp được.

"Tiếu Tam Sinh…." Thượng Quan Thanh Tố chau mày, cuối cùng thở dài một tiếng rồi nói:

"Về lại trong tộc, nói tin tức cho bọn hắn."

Bất kể như thế nào, đây là lần đầu tiên bọn hắn cảm thấy nguyền rủa bị áp chế.

---

Giang Hạo nhìn bọn hắn rời đi, thở phào một cái.

Đưa tiễn ba vị này, bản thân mình cũng an toàn hơn không ít.

Xem xét lại linh thạch lần này, thật ra cũng không kiếm được bao nhiêu.

Bởi vì sắp phải mua một tiền Cửu Nguyệt Xuân.

Nhờ Hồng Vũ Diệp ra tay, cuối cùng phải bỏ ra chút gì đó, mặc dù đây là chuyện của đối phương.

Nhưng mà người trong cuộc hình như không có loại tự giác này.

Cường giả khó mà phỏng đoán.

Chỉ là hắn đi một vòng, thấy không ít người bày quầy bán hàng, nhưng lại không thấy lầu các nào cả.

Dù là pháp bảo hay là đan dược đều không có.

"Xảy ra chuyện gì?"

Không có cửa hàng lớn, căn bản không mua được Cửu Nguyệt Xuân.

Hỏi ông chủ bán phù, hắn mới hiểu được, nơi này trước kia hoang vu, hiện tại chỉ là tạm thời nhiều người.

Cho nên có không ít người bày quầy bán hàng, nhưng lại không có cửa hàng lớn chân chính.

Giang Hạo đưa một khối linh thạch qua, nói:

"Biết nơi nào bán Cửu Nguyệt Xuân không?"

"Tiền bối có thể tùy tiện tìm người có tu vi mạnh để hỏi một chút, một số tiền bối có tu vi cao có xác suất sẽ chuẩn bị." Ông chủ bán hàng thu linh thạch cười nói.

Giang Hạo gật đầu.

Nơi này gần vực sâu biển lớn, cho nên có không ít cường giả.

Có vài người vì để kết giao cường giả, khó tránh khỏi việc muốn pha chút là trà để chiêu đãi.

Nhưng phần lớn đều là Thiên Thanh Hồng, Cửu Nguyệt Xuân gần như không có.

Bởi vì Thiên Thanh Hồng đã đủ rồi.

"Mua không được coi như xong, chờ đến đảo Loạn Thạch lại mua, cũng may còn có Thiên Thanh Hồng, chắc là không đáng ngại."

Giang Hạo lại hỏi mấy người, từ đầu đến cuối vẫn không người nào có Cửu Nguyệt Xuân.

Nếu đã như vậy thì đi câu cá đi.

Mục đích chuyến đi này đã hoàn thành được một nửa, chuyện tiếp theo chính là xem vực sâu biển lớn biến hóa như nào.

Chuyện này không quá dễ dàng.

Tin tức về Tổ Long Chi Tâm đã truyền ra rất lâu, nhưng cho đến nay vẫn không có chút tiến triển rõ ràng.

Chờ biến hóa xuất hiện, không biết còn cần chờ tới khi nào.

Nhưng mà Giang Hạo cũng không phải tới vì Tổ Long Chi Tâm, mà là vì Thương Uyên Long Châu.

Chuyện này thật ra càng khó, tin tức quá ít, cũng không biết nên tìm như thế nào.

Lỡ như phải vào vực sâu biển lớn, vậy thì lại càng phiền toái.

Trước đó nghe nói có khí tức mới xuất hiện, hắn nghĩ thật ra cũng không phải là thứ gì khác, mà chính là Thương Uyên Long Châu.

Thế nhưng hắn không biết tin tức cụ thể, tin tức bực này chắc là cần linh thạch mới có thể biết được.

"Có lẽ có thể cân nhắc đến chuyện tìm Đường Nhã kia hỏi một chút."

Chuông lục lạc đã giám định qua, không có vấn đề gì, khác với Cung phu nhân, đối phương hình như không có tâm cơ gì.

"Hả?"

Đi vào bên bờ.

Giang Hạo đúng lúc nhìn thấy thân ảnh của Đường Nhã.

Nàng đang buồn bực dựa vào cột đình, tầm mắt có vẻ hơi trống rỗng.

Mà bên cạnh nàng là một vị nam tử cường tráng, hắn ổn định buông cần, tâm bình khí tĩnh, như gió nhẹ quét qua, lại như sóng cả phun trào, dung nhập với xung quanh.

Thật mạnh.

Không cần kiểm tra khí tức kéo dài của đối phương, Giang Hạo đã có thể biết được đối phương lợi hại như này.

Vực sâu biển lớn quả nhiên không phải là chỗ bình thường, đã có người hội tụ tới đây, nói rõ đều là cường giả.

Hoặc là phía sau đều có cường giả.

Bởi vì không phải cường giả thì không có tư cách tới tranh đoạt Tổ Long Chi Tâm.

"Tiếu Tam Sinh?" Đường Nhã thấy Giang Hạo thì tinh thần lập tức tỉnh táo.

"Đường Nhã tiên tử." Giang Hạo khách khí nói.

Hắn vốn định rời đi, dù sao trao đổi cùng cường giả cũng không phải là chuyện gì vui vẻ.

Nghe vậy, Đào tiên sinh cũng nhìn sang, có chút ngoài ý muốn, chợt mỉm cười nói:

"Đạo hữu muốn câu cá không?"

Ánh mắt của hắn bình tĩnh, nhìn không ra tâm tình thật sự.

Thế nhưng vẻ tùy ý bày ra lại khiến cho người ta có hảo cảm nhất định.

Phản Hư trung kỳ? Giang Hạo bất đắc dĩ, vị này thế mà ép tu vi thấp như thế.

Nhìn từ đủ loại dấu hiệu, đối phương rất là khó lường.

Ở hải ngoại lâu như vậy, đây là người mạnh nhất mà hắn từng gặp.

"Đa tạ, nhưng mà tại hạ còn có chút chuyện gấp, không tiện dừng lại." Giang Hạo uyển chuyển từ chối.

"Ngươi thật sự không ngồi một chút sao? Tiên sinh biết rất nhiều chuyện, ngươi nghe ngóng khắp nơi lại kém xa với việc tùy tiện hỏi một chút. Nhưng mà nếu như là hỏi về Phong Hoa đạo nhân, tiên sinh lại biết không nhiều bằng Thượng Quan Thanh Tố. Nhưng mà Thượng Quan Thanh Tố thu linh thạch, tiên sinh nói chuyện phiếm sẽ không thu." Đường Nhã nói.

Giang Hạo: "…"

Đào tiên sinh: "…"

Người trước có chút xấu hổ muốn rời đi, người sau xấu hổ cười cười, dường như hi vọng đối phương đừng nói nữa.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 647 : Cá Cắn Câu


Giang Hạo vốn muốn rời đi, nhưng mà phát hiện đối phương nói không sai.

Hơn nữa nhân vật bực này lại dùng tu vi Phản Hư để hành tẩu, đại khái là sẽ không tùy ý động thủ.

Mặt khác, Đường Nhã gọi người kia là tiên sinh, có chút khiến cho người ta để ý.

Người được gọi là tiên sinh tại Thiên Hạ Lâu cũng không nhiều, được cường giả gọi là tiên sinh, cơ bản chính là tiên sinh thật sự.

Cho nên…

Giang Hạo liếc qua nam tử cường tráng đang câu cá, có một loại suy đoán.

Người này có lẽ giống như Cung phu nhân, là tiên sinh của Thiên Hạ Lâu.

Cũng không biết là tiên sinh thứ mấy.

"Vậy vãn bối từ chối thì bất kính rồi." Giang Hạo chắp tay khách khí nói.

Nếu như đối phương thật sự chính là tiên sinh của Thiên Hạ Lâu, như vậy quả thật có thể biết được không ít tin tức từ chỗ của hắn.

Sau khi ngồi xuống bên cạnh, hắn lấy cần câu ra rồi bắt đầu câu cá.

"Không thả mồi cá sao?" Đường Nhã tò mò hỏi.

"Người nguyện mắc câu." Giang Hạo ra vẻ bí ẩn, nói.

Cũng không phải là hắn không có mồi câu, mà là mồi câu căn bản vô dụng, hắn có thể cảm nhận được, mấy loại cá này không cắn mồi câu.

Cũng không biết chúng nó thích ăn cái gì.

"Người nguyện mắc câu?" Đường Nhã chau mày:

"Cảm giác ngươi giống như mấy người tiên sinh, không thú vị."

Giang Hạo mỉm cười, cũng không mở miệng.

"Tiếu đạo hữu tới đây một mình sao?" Đào tiên sinh thuận miệng hỏi.

"Đạo hữu biết ta?" Giang Hạo hỏi.

Mặc dù biết đối phương tin tức linh thông, nhưng mà vì để không bị động, hắn đương nhiên muốn hỏi ý kiến một chút.

Nếu không cứ để đối phương hỏi, mình đáp, sẽ dễ bị dẫn dắt.

Đến lúc đó, chuyện mình biết lại không thể hỏi, ngược lại còn bị đối phương nắm được tin tức.

"Có biết, nghe qua không ít người nhắc tới." Đào tiên sinh cười nói:

"Tất cả mọi người đều gọi ta là Đào tiên sinh, nếu Tiếu đạo hữu không ngại thì cũng có thể gọi như vậy."

Giang Hạo khách khí một câu, cũng có thể hiểu rõ đại khái về thân phận của người này, chỉ là cần phải đi điều tra một chút.

"Tiếu đạo hữu tới đây là vì Tổ Long Chi Tâm?" Đào tiên sinh tò mò hỏi.

Giang Hạo lắc đầu:

"Tại hạ không có năng lực tranh đoạt Tổ Long Chi Tâm."

"Vậy là vì khí tức mới xuất hiện gần đây sao? Nghe nói này khí tức đến từ Uyên Hải, mấy ngày gần đây càng sôi nổi, giống như được thứ gì đó triệu hoán, hoặc là đang cộng hưởng với thứ gì đó.” Đào tiên sinh nói.

Giang Hạo có chút kinh ngạc: "Nói như vậy là có thứ gì đó đi ra từ trong Uyên Hải?"

"Có khả năng, chỉ là không ai xác định được, tiến vào Uyên Hải quá nguy hiểm, người đi vào đều không có tin tức đi ra." Đào tiên sinh nói.

"Liệu có khả năng là có người muốn đi ra từ bên trong hay không?" Giang Hạo hỏi.

Hắn nhớ nhân tình của Hải La Thiên Vương đang ở bên trong, mà Hải La Thiên Vương đang dùng khí vận Thiên Vương để trợ giúp đối phương.

Có lẽ có hiệu quả nhất định.

"Không nhìn thấy tận mắt, không ai dám kết luận, cho nên có người dự định mang theo U Ngư đi vào. Một khi phát hiện ra gì đó sẽ giao tin tức cho U Ngư, để nó mang ra là được." Đào tiên sinh nói.

Giang Hạo gật đầu, đã hiểu những người này muốn làm như thế nào rồi.

Còn về người đi vào, chắc là cũng không còn cách nào đi ra.

Không ai muốn làm loại chuyện này cả, rất nhiều người đều là thân bất do kỷ.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Giang Hạo muốn mạnh lên, hắn không muốn trở thành người như này.

Có đôi khi sẽ bị tình thế bức bách, chuyện này không đáng sợ, đáng sợ là không có chút năng lực phản kháng nào.

"Nhưng mà còn xảy ra một chuyện khác." Đào tiên sinh nhìn mặt biển, nói:

"Tổ Long Chi Tâm hình như cũng sôi nổi theo đó, hiện tại rất nhiều người đều có thể phát hiện ra, là đột nhiên xuất hiện khí tức dẫn động. Nếu như là người còn tốt, không ít người lo lắng sẽ có Chân Long xuất hiện."

"Chân Long sao?" Giang Hạo nhìn về phía Uyên Hải.

Thật ra không phải là không có khả năng.

Thương Uyên Long Châu ở chỗ này, có Long tộc cũng là chuyện bình thường.

Nói về Chân Long, hắn mới chỉ gặp qua Tiểu Li. Nếu như có thể nhìn thấy Chân Long và có thể trao đổi hòa bình, có thể hỏi một chút về chuyện của Tiểu Li.

"Nhưng mà mấy thứ này đều là suy đoán, nghe nói Chân Long Chi Huyết đã rời khỏi đảo Loạn Thạch, mấy ngày nay sẽ được mang tới. Đến lúc đó sẽ dẫn tới không ít sóng gió." Đào tiên sinh nói.

Giang Hạo gật đầu, không lên tiếng, nhưng mà cảm nhận được xung quanh có U Ngư.

Thuận theo nhìn lại, thấy nó đang du đãng bên cạnh mồi câu của Đào tiên sinh.

Chỉ là, tầm mắt bình thường đều không thể nhìn thấy nó sao?

Giang Hạo cảm thấy kinh ngạc, hắn nhìn thấy được là vì dựa vào một chút khí tức kéo dài.

Không xác định được Đào tiên sinh có thể nhìn thấy hay không.

"Đúng rồi." Đào tiên sinh nhớ ra cái gì đó:

"Đạo hữu có biết Kinh Phong Vân sao?"

"Kinh Phong Vân?" Giang Hạo kinh ngạc nói:

"Đào tiên sinh cũng biết?"

"Nghe nói hắn đang làm việc cho đạo hữu?" Đào tiên sinh nhìn Giang Hạo, hỏi.

"Xem như thế đi." Giang Hạo gật đầu, cũng không nói quá rõ.

Con người Kinh Phong Vân đúng là không tệ, giúp hắn không ít việc, đồng hành cùng hắn cũng có một chút thú vị.

"Vậy hai ngày sau đạo hữi nhớ tới nơi này, người của ta sẽ mang hắn tới." Đào tiên sinh nói.

Trong lòng Giang Hạo còn có nghi hoặc, cũng không nhiều hỏi.

Không bao lâu sau, Giang Hạo thu hồi cần câu, dự định rời đi.

"Ngươi phải đi rồi?" Đường Nhã vốn đang dựa vào một bên lập tức nói:

"Ở lại thêm một hồi đi, tiên sinh ở một mình cũng không nói lời nào, có ngươi ở đây ta mới cảm thấy các ngươi là người bình thường."

Giang Hạo cười lắc đầu:

"Cá sắp mắc câu rồi, các ngươi cũng nên rời đi thôi."

"Hả?" Đường Nhã không rõ ràng cho lắm.

Nàng vô cùng ghét những người này, không thể nào nói chuyện rõ ràng một chút được à.

Trước khi đi, Giang Hạo giám định Đào tiên sinh.

Trong nháy mắt, con ngươi hắn co rụt lại, cũng may không có bị phát hiện.

Sau đó, hắn liền quay người rời đi.

"Đào tiên sinh, Tiếu Tam Sinh có ý gì? Cái gì gọi là cá sắp mắc câu rồi?" Đường Nhã tò mò hỏi.

Đào tiên sinh lắc đầu: "Không biết, đúng rồi, lần sau đừng có nói chuyện thẳng như vậy."

“Đào tiên sinh cũng không biết? Các ngươi cần gì phải lòng vòng thế." Đường Nhã vô cùng kinh ngạc.

Đào tiên sinh yên lặng, nhìn về phía cần câu, thở dài nói: "Xem ra là muốn rời đi."

"Hả?" Đường Nhã nghi hoặc.

Sau một khắc, Đào tiên sinh nâng cần câu lên, trong nháy mắt, một con cá đen kịt vọt ra khỏi mặt nước.

"Câu, câu được rồi?" Đường Nhã kinh ngạc.

Cho nên Tiếu Tam Sinh nói cá cắn câu là nói chuyện này?

Nàng nhớ U Ngư hình như không nằm bên trong cảm giác.

Tu sĩ bình thường sẽ không thể nào phát hiện.

Hắn làm sao mà phát hiện được?

"Đừng suy nghĩ nhiều, dù sao ngươi cũng nghĩ không thông, đi thôi, đi bán cá." Đào tiên sinh thu cần câu vào.

Mà U Ngư cũng rơi vào trong tay Đường Nhã.

Thân là hộ vệ, mấy loại việc vặt vãnh này đương nhiên là do nàng làm.

---

Trên đường đi, Giang Hạo chắp tay đứng bên một bụi cỏ.

Nhìn như đang ngắm phong cảnh, thật ra trong lòng nổi lên gợn sóng không nhỏ.

Trước khi giám định Đào tiên sinh, hắn còn có thể gắng giữ cho lòng bình tĩnh.

Sau khi giám định thì lại khác, mang đến cho hắn đả kích không nhỏ.

【 Đào Uyên: Lục tiên sinh của Thiên Hạ Lâu, dấu vết Đấu Chuyển Tinh Di sắp tán đi, ba ngày sau thực lực sẽ khôi phục đỉnh phong. Đi vào Uyên Hải một là vì để mấy người trong lâu buông lỏng cảnh giác, cũng cho bọn họ thời gian chuẩn bị. Hai là vì tìm hiểu đôi chút về Tiếu Tam Sinh. Vốn không muốn nói chuyện với ngươi, nhưng ngoài ý muốn gặp được nên muốn quan sát mục đích của ngươi một chút, không muốn can thiệp. 】

Đấu Chuyển Tinh Di?

"Lục tiên sinh hải ngoại, ngồi ở vị trí cao, năng lượng kinh người."

"Hơn nữa còn có Đấu Chuyển Tinh Di trên người, không chỉ như thế còn đặc biệt tới gặp Tiếu Tam Sinh.

Giang Hạo thở dài.

Không thể nghi ngờ, lại có một chuyện lộ ra, đó chính là người này có thể là "Liễu".

"Không biết cuộc trò chuyện vừa rồi có lộ ra khuyết điểm gì hay không."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 648 : Mười Tám Chân Long Thủ Hộ


Giang Hạo vạn lần không thể ngờ được đối phương lại là "Liễu".

Vốn cho rằng chỉ là cao tầng bình thường của Thiên Hạ Lâu, không ngờ cũng coi như là người quen biết.

"Nhìn dáng người đúng là không khác nhiều lắm, chỉ là không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì."

Bởi vì Tiếu Tam Sinh chưa chắc đã là "Tỉnh", cho nên biểu hiện vừa rồi cũng không dễ nói lên là người nào.

"Phía sau vẫn phải gặp mặt với hắn, phải giữ chừng mực, cũng không thể lưu lại trong thời gian dài."

Bởi vì thực lực chênh lệch quá lớn, hắn không thể trao đổi quá nhiều.

"Có chút muốn đi trở về."

Giang Hạo cúi đầu thở dài.

Bên ngoài dù tốt như thế nào, cũng không bằng an toàn bằng trong tông môn.

Dùng tu vi của mình, ở chỗ này quá nhỏ yếu, vẫn nên trở về quản lý linh dược thì hơn, tình cờ còn có thể được sư phụ trách phạt đưa đến quặng mỏ.

Chỉ là mọi chuyện vẫn còn chưa xong, hắn có chút bất đắc dĩ.

"Thương Uyên Long Châu, không biết là có xuất hiện hay không."

"Nếu như không xuất hiện, phải chăng có thể quay về trước?"

Nếu như phải chờ đợi rất lâu thì việc này hoàn toàn không cần thiết, trừ khi nơi này có mỏ.

Nghĩ tới đây Giang Hạo không khỏi cảm thấy mình có thể đi hỏi thăm chuyện này một chút.

Sau khi hỏi thăm mấy người, đúng là phát hiện có quặng mỏ.

Chỉ là khoáng thạch tương đối bình thường, người đến nơi này đều cảm thấy chướng mắt với nó.

"Những người này thật sự là lãng phí."

Trong đêm, Giang Hạo tìm được chỗ kia.

Sau đó lấy cuốc ra, dự định khởi công.

Đây là một đỉnh núi nhỏ, cứng hơn núi bình thường rất nhiều, dưới mặt đất chưa chắc là không có đồ tốt.

Như này sẽ dễ dàng cho ra bọt khí.

"Ngươi đang làm gì?" Một giọng nói đột nhiên vang lên ở phía sau.

Nghe vậy, toàn bộ thân thể Giang Hạo cứng đờ, quay đầu nhìn lại, là một thân ảnh màu đỏ.

Hồng Vũ Diệp.

Dưới ánh trăng, nàng một bộ hồng y, vô cùng kinh diễm.

Tầm mắt bình tĩnh, giống như có giấu hàng vạn sát khí, khiến cho người ta không khỏi khẩn trương.

"Nghe nói nơi này có thứ bất phàm, vãn bối tới xem một chút, sau đó dâng lên cho tiền bối." Giang Hạo nói lời trái lương tâm.

Hồng Vũ Diệp cười ha ha, nói: "Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị một chút, Tổ Long Chi Tâm sắp xuất hiện."

Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, Tổ Long Chi Tâm sao đột nhiên lại xuất hiện ?

"Đi Uyên Hải nhìn một chút." Hồng Vũ Diệp nói.

"Được." Giang Hạo gật đầu, thu hồi đồ vật.

Sau đó mang theo Hồng Vũ Diệp hướng về phía Uyên Hải.

Tốc độ rất nhanh, hắn đã thăm dò hướng đi Uyên Hải từ sớm.

Nhưng mà, khoảng cách cũng không gần như trong tưởng tượng, tốn khoảng nửa ngày, mới nhìn thấy một màn đen kịt ở trong tinh không.

Giống như là một cái động trống rỗng xuất hiện song song với tinh không.

Dòng nước trên biển phun trào, đang chảy xuôi về phía dưới.

Sau khi vào khu vực tối đen, không thấy tiếng vọng.

Giang Hạo chau mày, có chút nhìn không rõ.

Là có thứ gì đó đang can thiệp vào giác quan và tầm mắt của hắn.

"Phải chờ trời sáng, muốn nhìn rõ dáng vẻ Uyên Hải cần chờ sau hừng đông. Trong đêm chỉ nhìn thấy hư vô mà thôi." Bên cạnh có người hạ xuống từ trên cao.

Là một vị lão giả.

Giang Hạo thấy không rõ tu vi của hắn.

"Tiền bối hiểu rất rõ đối với nơi này sao?"

"Có hiểu rõ một chút, không biết đạo hữu muốn tới đây làm gì?" Lão giả cười ha hả, hỏi.

"Đến xem Tổ Long Chi Tâm." Giang Hạo nói.

Người tới nơi này, còn không phải là vì Tổ Long Chi Tâm?

Mục đích của hắn là Long Châu, thế nhưng lần này tới đây chính là vì Tổ Long Chi Tâm.



"Có thể sẽ không thể nhìn thấy Tổ Long Chi Tâm." Lão giả lắc đầu cười nói.

Giang Hạo cũng không nhiều lời, mà là đứng tại chỗ chờ đợi.

Nếu như Hồng Vũ Diệp nói Tổ Long Chi Tâm sắp xuất hiện, chắc chắn là nó sắp xuất hiện.

Nhưng mà so với Tổ Long Chi Tâm, hắn càng để ý đến Uyên Hải hơn.

Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn có thể cảm nhận được có một cỗ lực lượng lờ mờ đang thoát ra từ bên trong.

Chỉ là khó mà bắt được, càng khó có thể phân biệt được nó là lực lượng gì.

"Nghe nói Bất Động Thiên Vương lấy được Chân Long Chi Huyết, có lẽ chờ Chân Long Chi Huyết tới, Tổ Long Chi Tâm sẽ xuất hiện." Lão giả nói.

"Không biết người của Bất Động Thiên Vương lúc nào sẽ tới?" Giang Hạo hỏi.

Lão giả hơi suy nghĩ một chủ rồi nói: "Chắc là trong một hai ngày này, bọn hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đưa tới."

Xem ra không phải do Chân Long Chi Huyết, Giang Hạo nghĩ thầm.

Tổ Long Chi Tâm đột nhiên xuất hiện, nhất định là có thứ gì đó triệu hoán. Nếu như là đúng lúc là Thương Uyên Long Châu tại Uyên Hải, vậy thì có thể giải thích rõ ràng rồi.

Xem ra, Tổ Long Chi Tâm xuất hiện, cũng có khả năng mang ý nghĩa Thương Uyên Long Châu sẽ xuất hiện.

Trong lúc nhất thời, Giang Hạo có chút để ý.

Chỉ là rất nhanh hắn liền không nghĩ nhiều nữa, nơi này có vô số cường giả. Nếu như thực sự không có cách nào thì hắn sẽ không cứng rắn chen vào.

"Tiền bối, ngươi nói nếu như Tổ Long Chi Tâm xuất hiện vào lúc này thì sẽ như thế nào?" Giang Hạo tò mò hỏi.

"Không thể nào." Lão giả lắc đầu, tiếp tục nói:

"Nếu thật sự xuất hiện loại tình huống này, cường giả xung quanh sẽ lập tức chạy tới. Thật ra nếu như xuất hiện thật thì mấy tiểu nhân vật như chúng ta cũng có cơ hội, dù sao ta đang gần trong gang tấc. Chỉ là loại cơ hội này căn bản không gặp được."

Giang Hạo vốn định phụ họa theo, nhưng mà Hồng Vũ Diệp đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.

Sau đó, hắn cũng nhìn qua theo, thuận miệng nói:

"Lỡ như cơ hội tới thì sao? Tiền bối muốn động thủ không?"

"Đương nhiên, nhưng mà đạo hữu đang nhìn cái gì thế?" Lão giả quay đầu lại theo.

Thật ra nhìn thấy tu vi của Giang Hạo không cao, hắn muốn tới đây tìm hiểu một thoáng, xem có tồn tại nguy hiểm gì hay không.

Nếu như có bối cảnh, đương nhiên sẽ giao hảo một chút.

Nếu như không có bối cảnh, vậy cũng không cần quá để ý.

Chỉ là trong lúc hắn còn đang suy nghĩ miên man, liền cảm thấy có một cỗ khí tức cuồn cuộn, ngay sau đó có ánh sáng hiện lên ở phía xa, tiếng rồng ngâm kinh thiên phóng lên tận trời.

"Tới rồi." Giang Hạo chậm rãi nói.

Ngao ~

Long ngâm rung trời, trực tiếp khiến cho lão giả chấn động.

Nhất là người trẻ tuổi bên cạnh, sớm đã dự đoán được tất cả.

Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy hối hận đối với sự mạo muội của mình.

Tiếng long ngâm đinh tai nhức óc.

Mười tám đạo ánh sáng xông thẳng vào mây trời.

Hình bóng Chân Long hiện ra trên trời cao, ở giữa bọn hắn có một trái tim màu vàng.

Mười tám Chân Long vờn quanh nó, vì để bảo vệ nó.

"Tổ Long Chi Tâm?" Giang Hạo cảm thấy chấn động, chợt nhìn về phía lão giả bên cạnh:

"Tiền bối, cơ hội tới rồi."

Lão giả hoàn hồn lại từ trong rung động, vừa xấu hổ nhưng vẫn gượng cười, cung kính nói: "Vãn bối sao có thể có phúc duyên này được? Đây tất nhiên là đồ của tiền bối."

Giang Hạo lắc đầu, cũng không nói nhiều.

Hắn cũng không có phúc duyên bậc này.

Nhìn dáng vẻ của Hồng Vũ Diệp, chắc là cũng không có hứng thú gì.

Nhưng mà Tổ Long Chi Tâm thế mà thật sự là hình trái tim.

Vào lúc Tổ Long Chi Tâm xuất hiện, Giang Hạo cảm thấy có rất nhiều lực lượng đang hướng về phía bên này, chắc là đều muốn đạt được chí bảo này.

---

Trên hòn đảo.

Đào tiên sinh đang ngồi nghỉ ngơi ở bên bờ, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Uyên Hải.

"Làm sao lại thế?"

"Làm sao vậy?" Đường Nhã tò mò hỏi.

Chỉ là nàng cũng lập tức nhận ra, mười tám đạo ánh sáng xông vào mây trời, thân ảnh mười tám Chân Long hiện ra rõ ràng.

Thấy thế, nàng cả kinh nói:

"Chuyện này là thế nào?"

"Tổ Long Chi Tâm xuất hiện, Đường Nhã, ngươi chắc chắn hôm nay không có bất kỳ người nào làm ra chuyện gì đúng không?" Đào tiên sinh đứng lên, nghiêm túc nói.

"Không có, tuyệt đối không có." Đường Nhã nói với vẻ chắc chắn.

"Đi xem một chút." Đào tiên sinh cất bước mà đi.

Đường Nhã theo sát, bọn hắn rất nhanh đã bỏ hòn đảo lại phía sau.

Trên đường đi, Đường Nhã có chút kích động nói:

"Tiên sinh, người của thế lực khác còn chưa tới, những Thiên Vương kia cách nơi này cũng rất xa, nếu như chúng ta ra tay, có phải là có thể đoạt được Tổ Long Chi Tâm hay không?"

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 649 : Có Thứ Gì Đó Muốn Ra Khỏi Uyên Hải


Trên đường đi, Đào tiên sinh lắc đầu:

"Mục đích của chúng ta không thay đổi, không nên bị lợi ích trước mắt làm mờ mắt."

"Cơ hội cực tốt, muốn gặp đều không gặp được." Đường Nhã nói.

"Tổ Long Chi Tâm chưa chắc đã có nhiều chỗ tốt đối với chúng ta." Bước chân của Đào tiên sinh không nhanh, nhưng mỗi một bước đều sẽ nhảy vọt khoảng cách cực xa:

"Phiền toái trước mắt không tính là gì, thế nhưng phiền toái phía sau mới thật sự phiền toái. Chúng ta không cần thiết phải chọc tới phiền toái này. Hơn nữa, ngươi thật sự cho rằng chỉ có chúng ta đi tới nơi này sao? Có mấy người đều đang ẩn giấu, còni vượt xa tưởng tượng của ngươi."

"Ai vậy?" Đường Nhã hơi kinh ngạc.

Đào tiên sinh cười không nói.

Đường Nhã trợn trắng mắt, lại như vậy.

Qua một lúc sau, bọn hắn nhìn thấy mười tám Chân Long xoay quanh không trung.

Ở giữa bọn hắn, có một trái tim ánh vàng rực rỡ, còn đang nhảy "Đông đông đông" liên tục.

"Tổ Long còn sống?" Đường Nhã hỏi với vẻ không hiểu.

"Tin tức về Chân Long nhất tộc không nhiều, loại chuyện này khó mà suy đoán được." Đào tiên sinh lắc đầu.

Lúc bọn họ chạy tới, đã có rất nhiều người cùng nhau đến, đây là những người ở gần đó.

Chỉ là tốc độ của bọn hắn hơi chậm một chút, cho nên biến thành cùng nhau đến.

Khí tức Chân Long hạ xuống từ trên cao, Đào tiên sinh ngẩng đầu nhìn lại, lông mày cau lại:

"Cảm giác như là muốn đi Uyên Hải, bị thứ gì đó triệu hoán."

"Tốc độ không nhanh, thế nhưng nếu không chặn lại thì nhất định sẽ tiến vào, đến lúc đó sẽ không còn gì nữa." Đường Nhã nói.

"Bọn hắn sẽ động thủ." Đào tiên sinh chỉ vào hơn mười người tu chân giữa không trung, nói.

"Ngăn được sao?" Tim Đường Nhã có chút đập nhanh.

Mặc dù mười tám Chân Long không có làm gì, thế nhưng muốn cản bọn chúng lại, đó không phải là chuyện điên rồ sao?

"Chỉ là hư ảnh, cũng không có đáng sợ như vậy." Đào tiên sinh suy tư chốc lát rồi nói:

"Nhưng mà muốn ngăn cản cũng rất khó khăn, trừ khi bọn chúng không công kích."

"Có người đi lên thử rồi." Đường Nhã lập tức nói.

Lúc này một vị lão giả bay lên trời, bắt đầu dùng thuật pháp xây dựng một bức tường bằng linh khí, cố gắng chặn đường đi.

Tất cả mọi người phía dưới đều vì thế mà choáng váng.

Mười tám Chân Long một đường hướng về phía trước, cũng không để ý mấy thứ khác, cũng chưa từng thay đổi hướng đi.

Sau đó oanh một tiếng.

Bên trong chùm sáng, mười tám đạo ánh sáng chiếu qua, Chân Long đâm vào tường cao.

Răng rắc!

Linh khí tường cao dần dần sụp đổ, căn bản là không có cách ngăn cản bước đi của bọn chúng.

Thấy thế, lão giả cũng không thất vọng, ngược lại còn mừng rỡ.

Có thể ngăn cản, Chân Long cũng chưa từng phản kích.

Chỉ là đơn thuần tiến lên.

Không ít người phía dưới cũng lộ ra vẻ mừng rỡ, xem ra có vây nó lại.

"Xem ra có thể đợi được các cường giả đến đây." Đào tiên sinh nói.

"Nếu có thể ngăn cản, tại sao không trực tiếp đi chiếm lấy Tổ Long Chi Tâm?" Đường Nhã hỏi.

Đào tiên sinh sửng sốt một chút, cười nói:

"Cũng đúng, chắc là sẽ có người làm như vậy."

Quả nhiên, có một người trực tiếp hướng về phía Tổ Long Chi Tâm.

Tại uyên hải, Giang Hạo cũng nhìn về phía người kia, trên mặt đối phương lộ vẻ mừng rỡ, dường như cảm thấy Tổ Long Chi Tâm lập tức sẽ thuộc về hắn.

Mà những người khác thì là kinh hãi, muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.

"Tiền bối, hắn có thể thành công sao?" Lão giả hỏi Giang Hạo.

"Không thể." Giang Hạo lắc đầu.

Không gì khác, chỉ vì trên mặt Hồng Vũ Diệp lộ vẻ khinh thường.

Ngao ~

Một tiếng long ngâm truyền ra.

Trong mười Chân Long có một con động đậy, một ngụm nuốt người tới gần vào.



Chuyện này khiến cho mọi người vừa mừng vừa sợ.

Kinh hãi là vì hư ảnh Chân Long có lực lượng đáng sợ, vui chính là không có ai cướp Tổ Long Chi Tâm đi.

Có vết xe đổ, người tại hiện trường đều không dám tùy tiện tới gần, chỉ có thể ngăn cản đối phương tiến lên.

"Tiền bối không đi thử một chút sao?" Lão giả nhìn Giang Hạo, tò mò hỏi.

Hắn phát hiện cho dù không có cường giả ở đây thì hắn cũng không có cơ hội. Đây chênh lệch về thực lực, kẻ yếu căn bản sẽ không có cách nào đụng vào chí bảo.

Giang Hạo lắc đầu.

Hắn không muốn chịu chết.

Còn về Hồng Vũ Diệp, nàng cũng không có loại suy nghĩ này.

Ầm ầm!

Mười tám Chân Long di chuyển ở trên không, lúc này phía trước bọn chúng có mấy chục đạo lực lượng đang bố trí trận pháp kết giới, chính là vì phong tỏa hành động của Chân Long, giữ Tổ Long Chi Tâm lại.

"Thông báo cho Thiên Vương." Có người âm u mở miệng.

Không chỉ là bọn hắn, những người khác cũng thông báo cho cường giả chân chính tới.

Mà phần lớn đều đã thông báo ngay từ đầu.

Mười tám Chân Long nhẹ nhàng đâm vào bên trên kết giới, trận pháp khổng lồ bắt đầu dao động, nhưng mà cũng không lập tức bị phá vỡ.

Chân Long cũng không phát động tiến công, chỉ là đang thử vượt qua.

Sau khi ổn định đợt thứ nhất, đợt tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Sau mấy lần va chạm, kết giới trận pháp cuối cùng đã ổn định.

"Xem ra đã bị bọn hắn vây lại rồi." Giang Hạo không khỏi lên tiếng.

Hắn có thể nhìn ra, Tổ Long Chi Tâm bị khí tức bên trong Uyên Hải hấp dẫn, khí tức kia như ẩn như hiện, khó mà bắt được.

Nhưng nhất định có tồn tại.

"Tiền bối cảm thấy người nào sẽ có được Tổ Long Chi Tâm?" Lão giả ở một bên cẩn thận hỏi.

Giang Hạo cũng không lập tức trả lời, mà là quay đầu nhìn về phía Uyên Hải.

Bây giờ Uyên Hải vẫn là hư vô, thế nhưng bên trong hình như có thứ gì đó muốn đi ra, nhưng lại giống như không ra được.

Cảm nhận những khí tức như ẩn như hiện kia một lúc, hắn cảm thấy có chút vô lực.

Lão giả quay đầu nhìn theo, có chút không hiểu: "Tiền bối, Uyên Hải làm sao vậy?"

Giang Hạo lắc đầu.

Hắn không thể trả lời, cũng không cần thiết phải trả lời.

Dù sao, hắn căn bản không biết lão giả này là ai.

Vừa rồi mình còn gọi hắn là tiền bối, bây giờ đối phương cứ nhất định phải gọi hắn là tiền bối.

Có chút không được tự nhiên.

Nhưng mà hắn có một chuyện không rõ, Đan Nguyên tiền bối vô cùng quan tâm đến Tổ Long Chi Tâm, tại sao người của hắn vẫn còn chưa có tới?

Nếu không đã có cơ hội thu hoạch được Tổ Long Chi Tâm rồi.

Không chỉ là Đan Nguyên tiền bối, còn có "Liễu", hắn cũng ở gần đây, chắc là phải đến đây rồi mới đúng.

Tại sao cũng không động thủ?

Đều giống như Hồng Vũ Diệp, không hứng thú đối với Tổ Long Chi Tâm sao?

Giang Hạo lén nhìn nữ tử bên cạnh một chút, cũng không nói thêm gì, an tĩnh chờ đợi.

Một bên khác.

"Đào tiên sinh, chúng ta cứ đứng nhìn như vậy?" Đường Nhã hỏi.

"Nếu không thì sao? Ngươi không có phát hiện mười tám Chân Long này không phải vật tầm thường à, muốn tránh qua bọn chúng để chạm đến Tổ Long Chi Tâm cũng không phải chuyện dễ dàng." Đào tiên sinh nói.

"Có một loại cảm giác như đang chắp tay nhường bảo vật cho người khác." Đường Nhã thở dài.

"Không cần cảm thấy đáng tiếc, bọn hắn tới rồi." Đào tiên sinh quay đầu nhìn về phía phương xa.

Lúc này, dưới đáy biển có Truyền Tống Trận được kích hoạt, mười mấy đạo ánh sáng phóng lên tận trời.

Chỉ trong hô hấp, bên trong hào quang liền có thân ảnh đi ra, mỗi một người bọn hắn xuất hiện đều làm cho vùng biển chấn động.

Có thể cộng hưởng với vùng biển.

"Bất Động Thiên Vương." Đường Nhã hoảng sợ nói:

"Vị Thiên Vương này không phải mới đạt được chỗ tốt từ Nam Bộ và đang tiêu hóa sao? Thế mà lại là người thứ nhất xuất hiện."

"Khí tức của hắn đã mạnh lên." Đào tiên sinh cũng có chút ngoài ý muốn.

Không bao lâu sau, Đường Nhã lại nhìn thấy một số thân ảnh: "Đào Mộc Thiên Vương, hắn thế mà cũng tới. Khổ Ách Thiên Vương, Mộc Long Thiên Vương, thế mà có nhiều Thiên Vương tới như vậy. Nếu bọn hắn muốn động thủ, vùng biển này sẽ gặp nạn mất?"

"Mấy Thiên Vương này đều muốn Tổ Long Chi Tâm, lúc này không đến thì chờ đến khi nào?" Đào tiên sinh nói.

Đường Nhã gật đầu, Tổ Long Chi Tâm quả thật có chút lợi hại.

Không bao lâu sau, nàng phát hiện những người này đều đứng ở trên không trung, không có dấu hiệu động thủ.

"Tại sao bọn hắn lại không đánh nhau?"

"Bởi vì bọn hắn không phải là ngươi."

------
 
Back
Top Bottom