Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện

Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 480: Nói công tác là công tác liền


Giang Đường dừng bước.

“Bí thư, ngài gọi tôi có việc gì ạ?”

“Ừm…”

Bí thư Tống ra hiệu cô vừa đi vừa nói.

Ra khỏi phòng họp, lúc này Bí thư Tống mới cất lời.

“Lần này chuyện xảy ra, chúng tôi không có ý trách cô, cô cũng không cần phải chịu áp lực lớn như vậy, cứ từ từ mà làm.”

Bí thư Tống cũng đã suy nghĩ rồi, dù sao Giang Đường cũng là nhân tài đặc biệt đầu tiên mà nhà máy họ tuyển vào.

Vốn dĩ cô làm nghiên cứu, giờ để cô giữ chức khoa trưởng Khoa Vật liệu, đúng là có phần không phù hợp chuyên môn.

Cho nên, những sơ suất xảy ra trong công việc, ban lãnh đạo nhà máy quyết định sẽ đứng ra gánh vác thay cho cô.

Lùi một bước nữa mà nói, cho dù không nể mặt Giang Đường là nhân tài đặc biệt, thì cũng phải nể mặt Tư lệnh Lục chứ, đúng không?

Giang Đường hiểu rõ hàm ý trong lời của Bí thư Tống.

“Bí thư.”

Cô cũng muốn thể hiện rõ lập trường của mình: “Chuyện lần này, đúng là Khoa Vật liệu có sơ suất, trách nhiệm cần gánh, tôi sẽ không né tránh.”

“Vẫn là câu nói đó, ngài và nhà máy hãy cho tôi thêm chút thời gian, tôi sẽ điều tra rõ chuyện này.”

Công việc của cô, cô không muốn trộn lẫn bất kỳ tình cảm cá nhân nào vào.

Dù cho bản thân chưa từng làm quản lý, dù cho chuyên môn không phù hợp, thì cũng không sao cả.

Cô làm được.

Cũng nhất định sẽ làm tốt.

Thái độ của Giang Đường khiến Bí thư Tống nhìn cô với ánh mắt khác xưa.

Ban đầu ông ta cứ tưởng, người như cô, lại có chồng là Tư lệnh Lục, ít nhiều gì cũng sẽ có chút kiểu cách.

Không ngờ, cô không hề kiêu căng.

Cũng không chịu thua.

Người trẻ như vậy, tốt.

“Được, vậy cô cứ điều tra đi, tôi chờ tin tốt từ cô.”

“Vâng.”

Giang Đường đứng nghiêm: “Bí thư Tống, tôi xin phép đi trước.”

“Đi đi.”

Từ văn phòng ban giám đốc trở về, mấy tổ trưởng dưới quyền Khoa Vật liệu đều đang chờ cô.

Thấy cô đến, họ lập tức bước lại.

“Khoa trưởng, cô không bị mắng chứ?”

“Chuyện lần này phải làm sao đây? Nhân viên Khoa Vật liệu chúng ta có phải sẽ phải đền đến tán gia bại sản không?”

Vài tổ trưởng mặt mày lo lắng.

Giang Đường liếc nhìn họ: “Tổ trưởng Tổ thu mua, đồng chí Chúc đâu?”

“Ở đây, khoa trưởng, tôi ở đây, tôi đến rồi!”

Chúc Uy từ một bên chạy tới, mồ hôi nhễ nhại.

Anh ta hơi mập, lúc chạy mỡ cũng rung lên theo nhịp, trông có phần buồn cười.

Anh ta nhanh chóng chạy tới trước mặt Giang Đường: “Khoa trưởng, tôi lấy được rồi, tôi lấy được địa chỉ nơi Giám đốc Trần đi công tác rồi.”

“Tôi vừa liên hệ với khách sạn bên đó, họ nói Giám đốc Trần vẫn chưa quay lại, đến tối ông ấy về, họ sẽ nhắn giúp là có người tìm.”

Vừa nói, Chúc Uy vừa đưa tờ giấy trong tay cho Giang Đường.

Trên đó ghi địa chỉ khách sạn nơi vị giám đốc bên phía nhà cung cấp đang ở.

Giang Đường liếc qua một cái rồi thu ánh mắt lại.

“Mọi người vào hết đi.”

Cô quay người bước vào văn phòng của mình, mấy tổ trưởng còn lại lập tức theo sau.

Nhà máy đã mở họp, Khoa Vật liệu của họ đương nhiên cũng phải họp.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, bản thân cô là khoa trưởng khó tránh khỏi trách nhiệm, nhưng những người khác cũng không thể phủi sạch liên quan.

Tất nhiên, cuộc họp lần này của Giang Đường không phải để truy cứu trách nhiệm.

Cô chuyển đạt lại nội dung cuộc họp ở văn phòng nhà máy cho mấy tổ trưởng bên dưới, rồi hỏi xem họ có biện pháp gì không?

“Bên Khoa Sản xuất thật là quá đáng lắm rồi.”

Chúc Uy là người mở lời đầu tiên, “Cho dù chúng ta phụ trách thu mua, thì cũng không thể đảm bảo từng thùng linh kiện đều giống y hệt nhau được chứ!”

“Người ở xưởng sản xuất đâu phải lần đầu tiên làm ra mấy thứ này, chẳng lẽ không ai phát hiện ra điều gì bất thường sao?”

Chúc Uy bất bình nói.

Mấy tổ trưởng khác bị cảm xúc của anh ta kéo theo, ai nấy đều thấy bức xúc vì cách hành xử của Khoa Sản xuất.

Họ dựa vào việc Phó xưởng trưởng Hà là người của họ, trong nhà máy thì đi đứng ngang ngược, chưa bao giờ coi người khác ra gì.

Chuyện lần này đúng như tổ trưởng Chúc nói, phía trước đã xảy ra sơ suất, chẳng lẽ người trên dây chuyền sản xuất lại cứ cúi đầu mà làm tới, không để ý gì cả?

Hành động như thế rất dễ khiến người ta nghi ngờ, liệu có phải họ cố ý không.

Rõ ràng là đang bàn bạc xem phải xử lý ra sao, mà không biết từ lúc nào câu chuyện lại chuyển sang oán trách Khoa Sản xuất.

Giang Đường ngồi sau bàn làm việc, lắng nghe mấy tổ trưởng càng nói càng giận, cô nhấp một ngụm trà, làm dịu cổ họng rồi mới cất lời:

“Người khác sơ sót, không thể che lấp sai sót của chúng ta.”

“Tôi nhớ là nhà máy cung ứng lô linh kiện lần này, ở ngay thành phố bên cạnh đúng không?”

Cô ngẩng đầu nhìn Chúc Uy.

Chúc Uy gật đầu.

“Đúng vậy, khoa trưởng, nhưng giám đốc của họ đi công tác ở miền Nam rồi.”

“Ừm, không sao, chạy được sư chứ chùa chạy đâu cho khỏi.”

Nói xong, Giang Đường đứng lên: “Tổ trưởng Hướng, tổ trưởng Chúc, đi thôi, chúng ta đến thành phố bên cạnh một chuyến.”

Cô dẫn đầu đi ra ngoài.

Chúc Uy hơi hoảng hốt, không ngờ Giang Đường lại nói đi là đi ngay, “Ấy, khoa trưởng, chúng ta rời nhà máy thật à?”

“Chúng ta đi rồi, mớ chuyện này tính sao?”

“Hửm?”

Giang Đường dừng bước, khó hiểu nhìn Chúc Uy, “Giờ không phải dây chuyền sản xuất đã ngừng hoạt động rồi sao?”

“Chúng ta cũng chẳng có nguyên liệu, ở lại thì làm được gì? Có giải quyết được chuyện không?”

Hướng Thu Phương đứng bên cạnh nghe xong cũng gật đầu.

Nhìn ra được, cô ấy khá là nể phục cái cách nói làm là làm của Giang Đường.

“Khoa trưởng, chúng ta đi luôn chứ?”

“Đi luôn.”

Chúc Uy không nhịn được hỏi: “Vậy hôm nay có về không? Tôi muốn gọi điện về nhà, báo một tiếng.”

“Về hay không thì tối rồi tính.”

“Đi trước đã, tới nơi sớm, gặp được người ta sớm, thì chuyện sớm sáng tỏ.”

Dứt lời, Giang Đường liền bước thẳng ra ngoài.

Hướng Thu Phương cũng nhanh chóng theo sau.

Chúc Uy nhìn hai người họ rời đi, bất đắc dĩ cũng đành chạy theo.

Cái Giang Đường này chỉ là một người trẻ mới ngoài ba mươi, ngoài việc học hành có hơn người một chút, thì chẳng có gì nổi bật.

Anh ta không tin, cô ấy có thể làm nên trò trống gì.

Ba người cùng rời văn phòng, ra khỏi nhà máy, chờ xe buýt.

Đúng lúc này, một chiếc xe Jeep từ trên núi chạy xuống, người trong xe thấy Giang Đường thì dừng xe ngay trước mặt cô.

“Đồng chí Giang Đường, cô đang định ra ngoài à?”

Cung Quốc Dũng không ngờ lại gặp cô ở đây, trong mắt anh ta lộ ra một chút vui mừng khó ai nhận ra.

Giang Đường gật đầu.

Cung Quốc Dũng nhìn hai người đi cùng cô, rồi lại nhìn xe mình, “Lên xe không? Tôi cho quá giang một đoạn.”

Có xe riêng thì tiện hơn hẳn so với đợi xe buýt.

Trên xe cũng vừa đủ chỗ ngồi.

Giang Đường nhìn chiếc xe buýt còn chưa đến, liền gật đầu với Cung Quốc Dũng.

“Cảm ơn.”

Cô đưa tay định mở cửa xe.

Chúc Uy nhanh chóng đưa tay ra, “Để tôi, khoa trưởng, cô lên đi, cẩn thận đụng đầu.”

Thái độ của Chúc Uy vô cùng cung kính.

Một cấp dưới cung kính hết mực, thật sự là diễn đạt rất trọn vẹn.

Giang Đường lên xe rồi, Chúc Uy lại đỡ Hướng Thu Phương lên.

“Tổ trưởng Hướng, cẩn thận đấy.”

Người có lễ phép như vậy, nói thật thì đúng là rất khó để bắt bẻ lỗi sai.

Cung Quốc Dũng khi mời họ lên xe đã từ phía bên kia xuống, đi vòng ra ngồi ghế phụ.

Nghe thấy lời của Chúc Uy, anh ta hơi ngẩng đầu lên.

Đồng chí Giang Đường giờ đã làm khoa trưởng rồi sao?
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 481: Không ngờ lại bị lừa


Cô ấy vẫn luôn xuất sắc như trước kia!

Cung Quốc Dũng nhớ lại lần đầu gặp Giang Đường, chợt nhận ra đã trôi qua mấy năm rồi.

Bốn năm trước, quãng thời gian cô mất tích, không ai biết ngoài Lục Trường Chinh mất ăn mất ngủ, thì chính anh ta cũng gần như không có được một giấc ngủ yên lành.

Nửa đêm tỉnh dậy, thường hay mơ thấy cô chắn trước mặt mình, đỡ đòn tấn công của con gấu đen.

Mà trong mộng, cảnh tượng khác hẳn với hiện thực.

Trong giấc mơ, cô bị gấu đen xé làm đôi, ngã gục trước mặt anh ta…

Cung Quốc Dũng từng nhiều lần giật mình tỉnh giấc vì ác mộng như vậy.

Thời gian ấy, anh ta thậm chí còn nghĩ, liệu có phải mình đã mắc bệnh nan y, sắp chết rồi nên mới hay mơ mộng lung tung như vậy?

Mãi đến sau này, Giang Đường trở về, anh ta mới thoát khỏi cơn ác mộng đó…

“Đồng chí Giang, các cô định đi đâu vậy?”

Cung Quốc Dũng hỏi Giang Đường.

Giang Đường mắt nhìn thẳng phía trước.

“Bến xe.”

“Ồ, tôi cũng định tới bến xe, vậy ta đi cùng nhau.”

Còn về việc Cung Quốc Dũng đi bến xe để đi đâu, thì anh ta không nói.

Giang Đường khẽ gật đầu.

Có thể cùng đường đến bến xe cũng tốt.

Dù thần sắc cô không quá nghiêm trọng, nhưng người ngoài nhìn vào cũng dễ dàng nhận ra, tâm trạng của cô không mấy vui vẻ.

Vì thế, sau một vài câu chuyện ngắn, Cung Quốc Dũng cũng không nói thêm gì nữa.

Những người ngồi hàng ghế sau cũng giữ im lặng.

Khoảng hơn bốn mươi phút sau, họ đến bến xe.

Chúc Uy vừa xuống xe liền nhanh nhẹn nói sẽ đi mua vé.

Giang Đường và Hướng Thu Phương đi sau.

Hai người hướng về phía Cung Quốc Dũng nói lời cảm ơn.

Cung Quốc Dũng cười nhẹ: “Không có gì, chuyện nhỏ thôi.”

Chiến sĩ trẻ lái xe đưa Cung Quốc Dũng ra ngoài lần này, đây là lần đầu tiên thấy đoàn trưởng cười.

Cũng là lần đầu tiên thấy đoàn trưởng có dáng vẻ thư thái như thế.

Chẳng bao lâu, Chúc Uy đã quay lại với ba tấm vé xe trong tay.

“Khoa trưởng, tổ trưởng Hướng, xe sắp khởi hành rồi, chúng ta mau qua đó đi.”

Chúc Uy mua chuyến xe sớm nhất có thể.

Giang Đường gật đầu: “Được.”

Ba người cầm vé, tìm đúng xe và lên xe.

Chờ khoảng năm phút, chiếc xe cũ kỹ bắt đầu nổ máy, mùi xăng dầu tràn ngập trong khoang xe.

Tiếng động cơ ầm ầm, xe rời bến.

Ba người ngồi ở cuối xe.

Giang Đường và Hướng Thu Phương ngồi cạnh nhau.

Chúc Uy ngồi bên cạnh hai người.

Trong xe ngoài họ còn có nhiều hành khách khác, đủ thứ hành lý, gà vịt các loại, không khí ngột ngạt, mùi khó chịu.

Giang Đường bảo Hướng Thu Phương mở cửa kính xe, gió bên ngoài thổi vào, xua bớt mùi hôi bên trong.

Từ thành phố của họ sang khu công nghiệp thành phố bên cạnh mất tổng cộng năm tiếng.

Từ bến xe này sang bến xe kia là bốn tiếng, sau đó còn phải đi thêm một tiếng xe buýt mới đến khu công nghiệp, lúc đó thì nhà máy bên kia cũng tan ca rồi.

Ba người đến nơi, giải thích rõ lý do đến.

Ông cụ gác ở chòi cổng, nghe nói họ từ thành phố bên cạnh tới, thì ngạc nhiên nhìn ba người: “Mấy cô chú tới làm gì thế?”

“Lãnh đạo các ông có ở đây không? Chúng tôi đến tìm lãnh đạo.”

“Lãnh đạo hả? Lãnh đạo đi từ lâu rồi!”

Ông cụ kéo dài giọng nói: “Nhà máy chúng tôi sắp đóng cửa rồi, lãnh đạo sớm đã bỏ chạy rồi.”

Nên lúc nghe ba người nói đến tìm lãnh đạo, ông mới có vẻ mặt nghi hoặc như vậy.

Giang Đường nhíu mày: “Lãnh đạo bỏ chạy?”

“Nhà máy đóng cửa rồi?”

Hướng Thu Phương cũng không giấu nổi vẻ mặt kinh ngạc!

Bên cạnh, Chúc Uy thì mặt cắt không còn giọt máu, mấy bước lao lên, giọng đầy kích động hỏi ông cụ gác cổng:

“Sao có thể như vậy? Ông đang đùa đấy à?”

“Cái nhà máy to thế này, sao có thể nói đóng là đóng luôn được?”

“Có gì mà không thể?”

Ông cụ bình thản, như thể đã quen với chuyện này rồi: “Bao tháng nay không có đơn hàng, không đóng cửa thì làm gì?”

“…”

“Không có đơn hàng?”

Giang Đường nhíu mày càng chặt hơn: “Nhà máy các ông đã không có đơn hàng mấy tháng rồi sao?”

“Chứ còn gì nữa? Nhà máy bọn tôi là xưởng cũ từ thời trước, mấy năm trước khi các xưởng quốc doanh chuyển sang tư nhân, chỗ chúng tôi miễn cưỡng giữ lại không chuyển, ai ngờ mấy năm nay làm ăn ngày càng thảm hại, từ năm ngoái đã thường xuyên là làm vài ngày lại nghỉ nửa tháng rồi.”

Nói đến đây, giọng ông cụ cũng đầy cảm thán.

Ai mà ngờ, nhà máy từng vang bóng một thời ở khu này, giờ trong xưởng chỉ còn vài ba công nhân lẻ tẻ.

Còn lãnh đạo?

Sớm đã chẳng biết trốn biệt đi đâu rồi.

Chúc Uy lúc này thật sự hoảng loạn.

“Vậy còn Giám đốc Trần thì sao? Giám đốc Trần đâu?”

“Giám đốc Trần? Giám đốc nào?”

Ông cụ nhìn Chúc Uy đầy nghi hoặc: “Bên tôi chỉ có một người họ Trần, nhưng không phải giám đốc gì cả.”

“Ông ấy tên gì?”

Chúc Uy truy hỏi.

Ông cụ lắc đầu đầy vẻ bất lực: “Trần Diệu Tổ! Bố mẹ nó đặt cái tên này, mong nó làm rạng danh tổ tông, nhưng mà này, con người ấy mà, đâu phải cứ đặt tên đẹp là làm được chuyện tốt đâu.”

Ngược lại, tên Trần Diệu Tổ này thì chuyên môn là lừa lọc, không trò gì là không làm.

Nhà máy còn chưa đuổi việc hắn, là vì ông nội với bố hắn đều từng là công nhân kỳ cựu của nhà máy.

Hắn ta chỉ là đời sau hưởng phúc, vào làm thay chỗ hai người ấy, nhà máy vì nể tình cũ nên khó mà đuổi thẳng…

Nghe tới đây, cả ba người còn không hiểu sao?

Hóa ra cái người mà họ gọi là “nhà cung cấp” ấy, vốn chẳng phải nhà cung cấp thật!

“Tổ trưởng Chúc.”

Giang Đường nhìn về phía Chúc Uy: “Anh chẳng phải nói, nhà cung cấp này là đối tác hợp tác lâu năm sao?”

Chúc Uy lúc này mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lấm tấm rơi như mưa.

Đúng là một hình ảnh sống động cho cụm từ “muôn vàn hy vọng đều sụp đổ”.

“Sao… sao có thể như vậy?”

“Sao lại không có người đó?”

Chúc Uy vừa lẩm bẩm, vừa lắc đầu.

Anh ta không dám tin mình lại bị lừa, mà còn là bị lừa thê thảm đến mức này.

Hướng Thu Phương nhìn Chúc Uy, lại nhìn Giang Đường.

Thật ra, trước khi đi họ đã lường trước vô số khả năng, nhưng duy chỉ có khả năng này là không ai ngờ tới.

“Khoa trưởng, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Hướng Thu Phương nhìn sang Giang Đường.

Trong mắt, trên mặt cô ấy đầy lo lắng và bất an.

Nếu đối phương là một doanh nghiệp thực sự, thì họ còn có thể dựa theo quy trình để truy cứu trách nhiệm.

Nhưng hiện giờ, rõ ràng là bên kia chưa từng chính thức giao hàng cho họ.

Toàn bộ lô hàng mà họ nhận, đều là do một kẻ giả danh không rõ nguồn gốc cung cấp hàng lỗi, hàng phế phẩm…

“Chúng tôi có thể vào trong xem không?”

Giang Đường hỏi ông cụ gác cổng.

Ông cụ nhìn ba người, cũng nhận ra có điều gì đó bất thường, nghĩ một lúc rồi gật đầu.

“Được.”

“Nhưng tôi phải đi cùng.”

Dù sao nhà máy cũng sắp giải thể, nhưng ông vẫn còn trực ở đây, không thể để người lạ tùy tiện ra vào.

Giang Đường khẽ gật đầu, cố nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn ông.”

“Ôi dào, không có gì, tôi chỉ dẫn các cô chú đi một vòng thôi, chẳng có gì to tát.”

Ông cụ rất sảng khoái.

Nói xong lại hỏi thêm: “Nhìn vẻ các cô chú thế này, chẳng lẽ cũng bị cái thằng Trần Diệu Tổ ấy lừa rồi?”

“Ôi trời ơi, tôi nói cho các cô chú biết nhé, cái miệng thằng đó dẻo quẹo, nói chuyện như rót mật, người chết mà nó còn có thể nói sống lại được ấy chứ, các cô chú nhất định đừng bị nó lừa đấy nhé!”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 482: U mê vì tiền hoa hồng


“Cái thằng nhóc ấy từ bé đã biết lừa người rồi, chưa biết đi đã biết dẻo mồm rồi.”

Ông lão Triệu – người coi cổng, có thể nói là đã chứng kiến Trần Diệu Tổ lớn lên từng ngày.

Đối với đứa nhóc nghịch ngợm khiến ai ai cũng phải đau đầu ấy, ông ta chẳng có chút ấn tượng tốt nào.

Chỉ cần nghĩ đến mấy chuyện hắn ta làm, ông lão Triệu lại thấy bực mình.

Giang Đường cùng mọi người đi theo cụ Triệu vào trong nhà máy, tận mắt chứng kiến dây chuyền sản xuất phủ đầy bụi, lòng ai nấy đều trĩu nặng.

Cả nhóm đi một vòng quanh nhà xưởng, vừa ra khỏi thì trên người Chúc Uy đã ướt đẫm mồ hôi.

Thấy trời sắp tối, bây giờ ở lại đây cũng chẳng giải quyết được gì.

“Trước hết quay về thành phố kiếm chỗ nghỉ đã.”

Giang Đường lên tiếng.

Hướng Thu Phương gật đầu, lúc này cũng chỉ còn cách đó.

Hai người chuẩn bị cất bước rời đi, thì Chúc Uy bỗng nhiên chạy đến trước mặt Giang Đường, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất.

“Khoa trưởng, khoa trưởng, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!”

“Tôi không ngờ cái gã Giám đốc Trần đó lại là giả! Tôi đáng chết, tôi không nên vì ba ngàn đồng tiền hoa hồng mà không xác minh gì, đã vội ký hợp đồng với hắn!”

Trước khi đến đây, trong đầu Chúc Uy vẫn còn nghĩ, dù có đến nhà máy mà không gặp được Giám đốc Trần, thì Giang Đường cũng sẽ không thể phát hiện anh ta ăn hoa hồng.

Nhưng anh ta đã tính trăm lần cũng không ngờ, ngay cả bản thân cũng bị Trần Diệu Tổ lừa gạt một cú đau đớn…

Chúc Uy quỳ sụp trước mặt Giang Đường, nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa kể lể.

Giang Đường nhìn anh ta chằm chằm, thần sắc vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

Nhưng Hướng Thu Phương thì hoàn toàn không tin vào tai mình, nhìn Chúc Uy không dám tin.

“Tổ trưởng Chúc, anh nói thật chứ?”

“Ba ngàn đồng hoa hồng?”

Họ làm tổ trưởng, mỗi tháng lương mới một trăm đồng.

Ba ngàn đồng, chẳng phải là làm không ăn không tiêu trong ba năm trời hay sao?

“Tổ trưởng Chúc à, sao anh dám, anh dám làm chuyện đó được sao?”

Hướng Thu Phương lắc đầu liên tục, không thể tin nổi dù là do chính miệng Chúc Uy thừa nhận, vẫn không tin có người to gan đến thế, dám nhận số tiền hoa hồng lớn như vậy.

Chúc Uy lúc này hối hận đến cùng cực.

Chỉ mong có thể quay lại lúc trước, tự đánh chết chính mình cũng được.

“Xin lỗi, xin lỗi khoa trưởng, tôi thật không biết, tôi thật sự không biết hắn là giả! Tôi không biết mà!”

“Khoa trưởng…”

Chúc Uy ngẩng đầu lên nhìn cô.

Chỉ một ngày trôi qua, anh ta như già đi mười tuổi, chẳng còn chút dáng vẻ phong độ ban sáng.

Trong đôi mắt vốn không còn trẻ trung kia, giờ đầy sự cầu xin.

Hướng Thu Phương cũng nhìn Giang Đường.

Chờ đợi quyết định của cô.

Chúc Uy cũng đang chờ.

Giang Đường trầm ngâm một lúc mới nhẹ nhàng nói: “Đứng dậy đi, đừng quỳ nữa.”

“Anh không cần xin lỗi tôi. Người anh cần xin lỗi, là nhà máy đã tin tưởng anh, là ban lãnh đạo, và là những nhân viên dưới quyền anh.”

“Giờ không còn sớm, chúng ta quay về thành phố trước đã.”

Lời vừa dứt, Hướng Thu Phương lập tức đưa tay đỡ Chúc Uy dậy.

“Tổ trưởng Chúc, khoa trưởng nói đúng, lúc này quan trọng nhất là làm sao giải quyết sự việc, chuyện anh hối hận hay tự trách, để sau hẵng nói.”

Chúc Uy lắc đầu, lau nước mắt, vẻ mặt đau khổ tột độ.

Ông lão Triệu đứng ở cổng cũng nghe thấy lờ mờ chuyện vừa xảy ra, dù không nghe rõ từng chữ, nhưng cũng đoán được đại khái.

Ba người này, là bị Trần Diệu Tổ lừa rồi.

“Mấy người các cô cậu à… ôi…”

Ông cụ thở dài, cũng chẳng biết nên bình luận thế nào cho đúng.

Giang Đường cùng mọi người kịp bắt chuyến xe buýt cuối ngày để quay về trung tâm thành phố.

Họ trò chuyện với bác tài xế xe buýt, chọn điểm xuống gần trung tâm.

Tìm được một nhà nghỉ sạch sẽ, Giang Đường đi làm thủ tục nhận phòng.

Hướng Thu Phương vẫn đang cố khuyên nhủ Chúc Uy, bảo anh ta đừng quá tuyệt vọng lúc này.

Anh ta đã dám thẳng thắn nhận sai, nếu sau khi về nhà máy báo cáo trung thực, tin rằng ban lãnh đạo nhất định sẽ cho anh ta một sự xử lý công bằng.

“Công bằng ư…”

Chúc Uy nở nụ cười khổ trên mặt.

Anh ta nhìn Hướng Thu Phương, lại liếc qua bóng lưng Giang Đường đang làm thủ tục, khẽ lắc đầu.

“Chị Thu Phương, chị vẫn chưa hiểu sao? Chuyện lần này, lớn quá rồi.”

Lớn đến mức, không một ai có thể gánh nổi trách nhiệm.

Hướng Thu Phương không biết phải nói gì thêm.

Bởi vì chính cô cũng hiểu rõ sự nghiêm trọng của vụ việc.

Mấy lời “không sao đâu” kia, thật ra chỉ là an ủi Chúc Uy mà thôi.

Thực tế mà nói, làm sao mà không có chuyện được?

Nhưng Hướng Thu Phương dù biết rõ, cũng không thể đứng đó mà mắng anh ta “đáng chết” được, đúng không?

“Tổ trưởng Chúc…”

“Thôi đi, chị Thu Phương, chị đừng an ủi tôi nữa, để tôi yên tĩnh một lát.”

“Được… được rồi…”

Hướng Thu Phương nhẹ giọng, “Tôi đi xem khoa trưởng đã làm xong thủ tục nhận phòng chưa.”

“Ừ.”

Chúc Uy ngồi phịch xuống ghế salon, mệt mỏi, rõ ràng vẫn chưa thể thoát ra khỏi cú sốc vừa rồi.

Giang Đường bên kia vừa nhận chìa khóa phòng xong thì thấy Hướng Thu Phương đi tới. Theo phản xạ, cô quay đầu lại.

Chỉ thấy Chúc Uy – vốn đang ngồi ngoài hành lang – bỗng bật dậy, chạy ra đường.

“Chúc Uy, anh định làm gì?”

Giang Đường lập tức chạy nhanh ra cửa.

Chúc Uy cũng bước nhanh hơn, lao thẳng ra ngoài.

Phía ngoài nhà nghỉ là một con đường lớn, băng qua đường chính là con sông hộ thành.

Bây giờ đang là mùa mưa, nước sông dâng cao và chảy xiết.

Chúc Uy băng qua đường, không hề do dự nhảy thẳng xuống dòng nước.

“Chúc Uy, dừng lại cho tôi!”

Giang Đường chạy đến bờ sông.

Chúc Uy đã nhảy xuống nước.

Anh ta không biết bơi, vừa xuống nước liền theo bản năng vẫy vùng liên tục, cố ngoi lên.

Thấy vậy, Giang Đường không nói hai lời, nhảy theo xuống nước.

“Khoa trưởng Giang! Đừng cứu tôi! Cứ để tôi chết đi, để tôi chết đi!”

Chúc Uy kháng cự lại việc được cứu.

Thấy Giang Đường bơi tới, anh ta càng ra sức vùng vẫy.

Nước chảy siết khiến anh ta trôi càng lúc càng xa.

Giang Đường hít sâu một hơi, nín thở rồi lao nhanh về phía Chúc Uy.

Trên bờ, không ít người dân đã bu lại xem.

Hướng Thu Phương cũng vừa kịp chạy đến bờ sông, thấy hai người đã ở xa khỏi bờ, cô cuống cuồng la hét cầu cứu:

“Cứu người! Có người nhảy sông, mau cứu người với!”

Giang Đường bơi như lướt tới bên cạnh Chúc Uy. Lúc này, anh ta đã uống mấy ngụm nước, nhưng vẫn cố giãy giụa.

Không nói nhiều, cô vung tay gõ nhẹ vào đầu Chúc Uy, khiến anh ta ngất đi.

Người vùng vẫy dữ dội, thà cho ngất còn dễ cứu hơn tỉnh táo.

Khi Chúc Uy bất tỉnh, Giang Đường lập tức một tay kéo anh ta, một tay bơi vào bờ.

“Lại đây, mau lại đây!”

Cô bơi tới gần chỗ có bậc thang lên bờ, mấy người trên bờ vội vàng kéo tay, phụ cô đưa Chúc Uy lên.

“Khoa trưởng…”

Hướng Thu Phương chen vào đám đông, đưa chiếc áo mượn từ nhà nghỉ phủ lên người Giang Đường.

“Cô không sao chứ?”

Giang Đường gạt nước trên mặt: “Không sao.”

Vừa dứt lời, cô quay lại nhìn Chúc Uy bên cạnh.

Cô không dùng lực quá mạnh, nên một lát là Chúc Uy sẽ tỉnh.

Quả nhiên, ý nghĩ vừa lóe qua, Chúc Uy đã mở mắt tỉnh lại.

Vừa thấy mình không còn ở dưới nước mà là trên bờ, anh ta lại vùng dậy muốn nhảy tiếp.

Người xung quanh vội vã giữ chặt anh ta lại.

“Đừng cản, để anh ta nhảy.”

Giọng Giang Đường lạnh băng, không mang một chút cảm xúc: “Cứ để anh ta chết đi!”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 483: Lời hay khó khuyên quỷ chết


Cô từng cứu anh ta một lần dưới sông, là vì cả hai cùng làm chung một nhà máy, vì tình đồng nghiệp.

Cô đã đưa anh ta lên bờ, đương nhiên phải chịu trách nhiệm an toàn cho anh ta.

Nhưng nếu đã cứu được một lần mà anh ta vẫn muốn chết, thì cô cũng không cản.

Lời hay khó khuyên nổi kẻ muốn chết!

Anh ta không chịu nghe, chỉ một lòng đòi chết, nếu cô còn cố giữ lại nữa, thì thật không phải phép.

“Tổ trưởng Hướng, về rồi nhớ nói với vợ con anh ấy, là chính anh ta một lần rồi lại một lần tìm cái chết, chúng tôi không phải không cứu.”

Quần áo cô giờ vẫn còn nhỏ nước, tóc cũng ướt sũng, toàn thân đều là nước.

Hôm nay bôn ba cả ngày, rốt cuộc chỉ là công cốc, mà chuyện phiền phức đang chờ cô vẫn còn một đống.

Người đồng chí đi cùng lại cứ hết lần này đến lần khác gây rắc rối cho cô.

Cô cũng là người có tính tình, cũng biết tức giận chứ.

Hướng Thu Phương nhìn Giang Đường, rồi lại nhìn Chúc Uy đang ngồi bệt dưới đất, bà ta không khỏi thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt Chúc Uy, nhẹ nhàng khuyên giải.

“Tổ trưởng Chúc, anh như vậy đã từng nghĩ cho gia đình mình chưa?”

“Anh không nghĩ nếu anh chết rồi, họ sẽ sống ra sao sao?”

“Anh là trụ cột trong nhà, nếu anh không còn, thì trời của họ cũng sụp mất rồi, anh không thể ích kỷ như thế, chết là hết đâu!”

Cô ta nói như thế để khuyên Chúc Uy, những người xung quanh cũng thi nhau khuyên nhủ anh ta.

“Đúng đấy, anh còn trẻ mà, chuyện gì không thể từ từ giải quyết, sao phải đến mức tự tử chứ?”

“Không nghĩ cho vợ con thì cũng phải nghĩ cho cha mẹ anh chứ? Họ cũng lớn tuổi rồi, chịu sao nổi cảnh tóc bạc tiễn đầu xanh?”

“Đừng làm chuyện dại dột nữa, chuyện gì cũng có cách giải quyết, cùng lắm thì làm lại từ đầu thôi mà.”

“Đúng rồi, anh còn không sợ chết, chẳng lẽ lại sợ sống cho đàng hoàng sao?”

Mọi người mỗi người một câu, đều đang cố khuyên nhủ Chúc Uy.

Chúc Uy như hóa đá, ngồi đờ ra đó, cúi đầu, không nói không rằng, cũng không còn đòi nhảy sông nữa.

Thời gian dần trôi.

Người vây xem cũng lục tục giải tán.

Bụng Giang Đường đói đến kêu òng ọc, cô xoa bụng, liếc nhìn tiệm quần áo bên đường rồi nói với Hướng Thu Phương: “Tôi qua đó mua một bộ đồ sạch thay rồi chúng ta đi ăn.”

Chuyện thì vẫn chưa xong.

Nhưng ăn thì vẫn phải ăn.

Hướng Thu Phương gật đầu đồng ý.

“Khoa trưởng mau đi đi, trước hết đến nhà khách tắm nước nóng cho khỏi cảm lạnh.”

“Ừ.”

Giang Đường liền cất bước rời đi, đến tiệm quần áo mua đồ.

Cô chọn một chiếc váy hoa nhí chấm bi, chọn luôn một bộ đồ lót, cả giày cũng mua đôi mới.

Đôi giày da đang đi bị ướt, mang vào khó chịu.

Khi về tới nhà khách, lễ tân tầng một thấy cô liền vội hỏi có chuyện gì không?

“Người cứu được rồi chứ?”

“Ừ, cứu được rồi, cảm ơn.”

Vừa nói Giang Đường vừa chỉ vào bộ đồ trên người, “Bộ đồ này tôi giặt rồi, mai sẽ trả.”

“Không sao không sao, cứu được là tốt rồi.”

Lễ tân cũng là người dễ nói chuyện, biết người đã được cứu lên, lòng cũng nhẹ đi.

Còn cái áo để sẵn ở quầy, lúc nào trả cũng được.

Giờ mua đồ không cần phiếu nữa, một cái áo cũng không phải thứ gì quá to tát.

Giang Đường lên phòng đôi tầng ba, tắm rửa sạch sẽ, cả tóc cũng gội luôn.

Bụng đói quá rồi, cô tắm xong liền lau qua loa mái tóc, cứ thế xõa xuống, lấy tiền ướt và chìa khóa đặt trên bàn, đóng cửa đi xuống tầng tìm Hướng Thu Phương.

Tầng một nhà khách, Hướng Thu Phương đang đợi, nhưng Chúc Uy thì không thấy đâu.

Giang Đường nhìn một cái, không nói gì.

Hướng Thu Phương lập tức đứng dậy giải thích: “Khoa trưởng, Tổ trưởng Chúc đã về phòng rồi, anh ta tự thấy không còn mặt mũi nào gặp cô, nên về trước.”

“Cô yên tâm, tôi đã khuyên được anh ta, sẽ không làm chuyện dại dột nữa đâu.”

Giang Đường khẽ gật đầu: “Cảm ơn chị.”

“Không có gì, không có gì, tôi chỉ nói dăm ba câu thôi, không như khoa trưởng cô, liều cả tính mạng để cứu người.”

Giờ nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, Hướng Thu Phương vẫn còn thấy sợ.

Phải biết rằng Chúc Uy to gấp đôi người Giang Đường, người to nặng như thế, kéo từ dưới sông lên, e rằng ngay cả đồng chí nam cũng chưa chắc làm nổi.

Còn nữa, cô ta có nghe người ta nói, con sông này từng có người chết đuối…

Bao nhiêu yếu tố gộp lại, lại càng cho thấy việc cứu người từ dưới sông lên khó khăn đến chừng nào.

Hướng Thu Phương thấy sợ hãi, cũng là điều dễ hiểu.

Giang Đường và Hướng Thu Phương rời khỏi đó, đến quán nhỏ gần đấy, gọi mấy món đặc sản địa phương ăn lót dạ. Ăn xong, Hướng Thu Phương còn gói thêm một phần mang về cho Chúc Uy.

“Tôi lát nữa mang về cho anh ta.”

Trải qua cả một ngày như vậy, ai nấy đều đói meo.

Nếu Chúc Uy đã chịu nghe lời, không nghĩ quẩn nữa, thì cũng nên ăn uống cho đàng hoàng.

Giang Đường không từ chối.

Ăn xong, cô trả năm đồng tiền cơm.

Hướng Thu Phương về trước, Giang Đường đi gọi điện về nhà.

Tự dưng chạy qua thành phố bên cạnh, chưa kịp nói với người nhà, không biết Lục Trường Chinh với mẹ cô có lo lắng đến cỡ nào?

Giang Đường xoa xoa mớ tóc mái trước trán, mua một thẻ điện thoại, đi tới trạm điện thoại công cộng.

Nhà cô không có điện thoại, nhưng có thể gọi đến chốt gác ở khu nhà gia đình cán bộ.

May mà chốt gác ở gần nhà, nhờ đồng chí trực ban chuyển lời một chút cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc Lục Trường Chinh đã nghe máy.

Nghe giọng cô, câu đầu tiên anh hỏi là: “Mọi chuyện giải quyết xong chưa?”

“Chưa.”

Giang Đường không giấu giếm, “Chuyện này có chút rắc rối.”

“Đường Đường, hay là để anh…”

Lục Trường Chinh vừa định nói sẽ giúp cô, thì Giang Đường đã từ chối.

“Không cần đâu, Lục Trường Chinh, em tự lo được.”

“Được, vậy em ở ngoài nhớ cẩn thận.”

Lục Trường Chinh nói xong lại hỏi cô bao giờ về nhà?

“Vài hôm nữa.”

“Vài hôm nữa?”

“Ừ, em còn phải qua Quảng Thành một chuyến.”

Đã biết tên Trần Diệu Tổ đang ở Quảng Thành, cô nhất định phải đích thân đến tóm hắn về.

Tất nhiên, cũng có thể ủy thác công an địa phương hỗ trợ.

Nhưng Giang Đường muốn tận mắt nhìn người đàn ông đó một lần.

Ngoài ra, nhà máy của họ hiện đang thiếu nguồn cung, mà Quảng Thành thì nhiều nhà máy, cô cũng tiện thể sang xem có tìm được nhà cung cấp mới không.

“Được, vậy em nhớ cẩn thận.”

“Không sao, chúng em đi mấy người cơ mà.”

Nói xong, Giang Đường cúp máy, rồi quay sang gọi điện cho Bí thư Tống.

Nghe xong báo cáo của Giang Đường, Bí thư Tống ngớ ra.

“Sao lại thế được?”

“Sao lại có chuyện vô lý đến vậy?”

Bí thư Tống ngẫm nghĩ một lúc, rồi mới định thần lại: “Tiểu Giang, cô tính sao?”

“Tôi muốn sang Quảng Thành một chuyến, đích thân bắt người đã lừa gạt Chúc Uy về. Với lại cũng tiện tìm nhà cung ứng mới.”

“Ừm…”

Bí thư Tống suy nghĩ một lát, rồi đồng ý với đề xuất của Giang Đường.

“Thế cô cần tôi giúp gì không?”

Đúng là một người lãnh đạo thông suốt. Giang Đường vừa trình bày xong, ông ta đã hiểu ngay, mình cũng phải góp sức.

Giang Đường cũng chẳng quanh co lòng vòng.

Vốn dĩ chuyện này cũng không phải chỉ một mình cô gánh nổi. Nếu lãnh đạo giả vờ không biết, thì cô sẽ nói rõ thêm.

Nhưng ông ấy hiểu ý rất nhanh, vậy thì dễ xử lý hơn nhiều.

“Tôi muốn phiền Bí thư nói chuyện với bên họ, xin cho chúng ta chậm giao hàng vài ngày.”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 484: Chạy vội bắt kẻ gian


“Ồ, muộn một chút? Cần trễ bao lâu?”

Bí thư Tống hỏi.

Giang Đường suy nghĩ một lát, chuyện này ngắn hạn e là không thể giải quyết, nhưng nếu kéo dài quá lâu, bên kia cũng chưa chắc chịu chấp nhận.

“Bí thư, ngài thử hỏi bên đó, có thể cho chúng ta gia hạn một tháng không?”

“Một tháng?”

Không cần hỏi bên kia, chỉ nghe đến mốc thời gian này thôi, Bí thư Tống cũng cảm thấy quá khó.

Phía đối tác e rằng khó lòng chấp thuận.

Giang Đường cũng hiểu điều đó.

Cô nhớ ra tên nhà máy bên đó, liền không làm khó Bí thư Tống nữa, “Vậy thế này đi Bí thư, để tôi trực tiếp nói chuyện với họ.”

“Không cần.”

Bí thư Tống lập tức bác bỏ đề xuất của Giang Đường, “Cô cứ đi Quảng Thành bắt người, tìm nhà cung ứng, còn chuyện giao hàng này để tôi lo.”

Tuy Giang Đường chủ động đề xuất tự mình gánh vác hết mọi việc, nhưng Bí thư Tống cũng không thể thật sự để cô gái trẻ này phải tất bật ngược xuôi lo toan tất cả.

“Tôi sẽ cố gắng đàm phán, nếu thật sự không xong, lúc đó để cô ra mặt thương lượng sau, được chứ?”

Bí thư Tống cũng không nói chắc một lời.

Giang Đường suy nghĩ giây lát, rồi đồng ý: “Dạ được. Cảm ơn Bí thư.”

“Không có gì, mấy người đi đường nhớ chú ý an toàn nha!”

“Vâng.”

“Còn chi phí các thứ, nhớ giữ hóa đơn đầy đủ, về rồi đem lên phòng tài vụ làm thanh toán.”

“Dạ được.”

Cúp máy xong, Giang Đường mới quay về nhà khách.

Chúc Uy đã ăn cơm xong.

Anh ta đang cùng Hướng Thu Phương đợi cô về.

Thấy Giang Đường từ dưới đi lên, Chúc Uy vội đứng thẳng người, nhanh chân bước đến gần.

“Khoa trưởng…”

Người đàn ông rõ ràng vừa mới khóc xong, đôi mắt sưng húp nặng nề.

Thân hình vốn mập mạp, cộng thêm cặp mắt sưng tấy, thật sự chẳng dễ coi gì.

Giang Đường nhìn Chúc Uy một cái, cũng không trách mắng gì anh ta.

Chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu bảo vào phòng.

Cô đặt hai phòng, một cho cô và Hướng Thu Phương, một cho Chúc Uy ở riêng.

Trong phòng, cô mở một cuộc họp nhỏ.

“Tôi vừa báo cáo tình hình với Bí thư Tống, Bí thư cũng đã phê duyệt cho chúng ta đi công tác.”

“Tối nay nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai chúng ta ra sân bay, bay chuyến sớm nhất đến Quảng Thành.”

Nghe sắp phải tiếp tục công tác liền, Hướng Thu Phương thoáng có chút hối hận vì lúc nãy không gọi điện về nhà.

“Mai sáng gọi đi, dùng thẻ điện thoại tôi mua đây.”

Giang Đường đưa tấm thẻ cho Hướng Thu Phương, “Trong này chắc còn ít tiền.”

Đủ để báo bình an cho người nhà.

“Không cần đâu, khoa trưởng, tôi tự mua là được rồi.”

“Mai mình đi khỏi đây rồi, giữ thẻ lại cũng vô ích thôi.”

Cô kiên quyết.

Hướng Thu Phương chỉ còn biết cảm ơn cô, rồi nhận lấy thẻ điện thoại.

Chúc Uy đứng bên cạnh, vẫn luôn lén lút quan sát Giang Đường, bộ dạng muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở lời.

Giang Đường biết anh ta đang chờ điều gì.

“Bí thư Tống chưa nói sẽ xử lý anh ra sao.”

“Rõ ràng là ý của ông ấy là đợi sau khi chuyện này được giải quyết rồi mới tính. Nếu xử lý ổn thỏa, thì hình phạt sau này chắc cũng nhẹ hơn chút.”

Nếu giải quyết không ổn, thì xử lý ra sao là chuyện của nhà máy.

Giang Đường cũng không thể tự quyết định.

Chúc Uy hiểu điều đó.

“Cảm ơn khoa trưởng đã nói giúp tôi.”

“Tôi sẽ cố gắng thể hiện tốt, tranh thủ lập công chuộc tội!”

Chúc Uy nghẹn ngào cảm kích nói lời cảm ơn.

Giang Đường khẽ gật đầu.

Thật ra, ai cũng biết vụ này muốn chuộc tội là chuyện khó lắm.

Nhưng nếu đối phương đã có lòng, thì cũng không nên dội gáo nước lạnh vào đầu người ta.

“Đi nghỉ đi, đừng nghĩ nhiều quá.”

“Ngủ sớm một chút, giữ sức. Trận chiến phía trước còn căng lắm.”

Giang Đường, trước mặt Lục Trường Chinh, có thể mãi là cô bé chưa trưởng thành.

Nhưng trong công việc, cô đã là một lãnh đạo biết gánh vác trách nhiệm.

Chúc Uy trở về phòng của mình.

Giang Đường và Hướng Thu Phương thay phiên nhau rửa mặt, rồi lên giường đi ngủ.

Hai giường đôi, mỗi người một chiếc.

Đêm đó bình yên không có chuyện gì.

Sáng sớm hôm sau, hai người đã dậy.

Chúc Uy dậy từ sớm, chuẩn bị xong xuôi, còn đi mua cả bữa sáng. Thấy hai người họ ra khỏi nhà khách, anh ta lập tức mang đồ ăn sáng đến.

“Khoa trưởng, chị Thu Phương, ăn sáng đi ạ.”

“Cảm ơn.”

Giang Đường cầm lấy một chiếc bánh quẩy bọc trong giấy dầu.

“Nhớ giữ hóa đơn, về nộp lại phòng tài vụ thanh toán.”

Chúc Uy không ngờ bữa sáng cũng được thanh toán.

Lại càng không ngờ, Giang Đường vẫn đối xử với anh ta như một nhân viên bình thường.

Vẻ mặt anh ta thoáng ảm đạm.

Liệu anh ta còn có thể quay lại nhà máy không? Vì lòng tham, anh ta đã tự tay hủy hoại tiền đồ của mình, còn khiến con cái, vợ mình phải mang tiếng nhục…

“Tổ trưởng Chúc?”

Giang Đường vừa trả áo khoác mượn cho lễ tân, quay về thì thấy Chúc Uy vẫn đang ngẩn người.

Không nhịn được gọi anh ta hai tiếng.

Chúc Uy lập tức sực tỉnh.

“Khoa trưởng, cô gọi tôi?”

“Đi thôi, không kịp là lỡ chuyến bay đấy.”

“Vâng.”

Hướng Thu Phương cũng vừa dùng xong thẻ điện thoại mà Giang Đường đưa hôm qua để gọi về nhà, trở lại nhập đoàn.

Ba người cùng nhau lên xe buýt, thẳng tiến sân bay.

Đến sân bay, Giang Đường lục hết túi lấy toàn bộ số tiền mang theo, cuối cùng phát hiện chỉ còn đúng năm mươi đồng.

Mà một vé máy bay cần đến tám mươi, ba vé là hai trăm bốn chục.

Cô không có đủ tiền.

Hướng Thu Phương đi tới, cũng móc hết tiền trong túi ra.

Chật vật lắm mới góp đủ bảy mươi đồng.

Hướng Thu Phương chỉ còn đúng hai chục bạc.

Thế là rắc rối rồi.

Hai người cộng lại chỉ đủ mua một vé.

Chúc Uy vẫn đứng chờ một bên, thấy họ không đủ tiền, lập tức rút từ ví ra hai trăm đồng.

“Để tôi mua vé, để tôi mua.”

Nói ra cũng khéo, hôm qua đi làm, anh ta tình cờ mang theo năm trăm đồng.

Ban đầu tính tan làm sẽ vào thành phố đặt cọc căn nhà, nhưng người tính không bằng trời tính…

Giờ xem ra, nhà thì khỏi nghĩ tới rồi.

Công việc cũng không giữ nổi.

Sau này có khi còn phải ngồi tù mấy năm…

Trong muôn vàn tâm trạng rối ren, Chúc Uy mua xong ba vé máy bay.

Giang Đường và mọi người cầm vé, nhanh chóng đi về phía cổng lên máy bay.

Đây là lần thứ hai Giang Đường đi máy bay, nên sau lần đầu có chút kinh nghiệm, lần này cô đã quen hơn.

Nhưng Hướng Thu Phương với Chúc Uy thì không khá gì.

Hướng Thu Phương mặt trắng bệch, mắt không dám mở.

Còn Chúc Uy thì mồ hôi vã ra như tắm, hai tay bám chặt vào thành ghế như sợ rớt xuống.

Giang Đường…

“Thả lỏng đi, lát nữa là ổn thôi.”

Lần đầu tiên đi máy bay, cô cũng rất căng thẳng.

Cảm giác thứ to như thế này bay trên trời, nhỡ rớt thì đời người coi như xong.

Giờ nghĩ lại, chuyện sống chết cũng không phải lo quá làm gì.

Máy bay rớt hay không, đều là số mệnh đã định.

Nếu số rớt thì cũng chẳng làm gì được.

Dưới lời khuyên nhủ nhẹ nhàng của cô, đợi máy bay ổn định dần, họ mới bắt đầu bình tĩnh trở lại.

Sau bốn tiếng rưỡi bay, họ đến Quảng Thành.

Vừa xuống máy bay, ra khỏi sân bay, Hướng Thu Phương lập tức chạy ra bên mép cống ven đường, nôn thốc nôn tháo.

Chúc Uy cũng không khá gì hơn.

Cả hai nôn đến trời đất đảo lộn.

Giang Đường đứng ở xa, lặng lẽ chờ họ.

Đợi nôn xong, hai người cũng chẳng còn chút sức lực nào.

Họ đành phải tìm nơi nghỉ chân trước đã.

Vừa đi được vài bước, thì có mấy người tay cầm bảng chạy tới chèo kéo khách trọ.

“Nhà nghỉ đây, nhà nghỉ đây, bên tôi rẻ lắm, rẻ lắm, một đêm chỉ một đồng thôi!”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 485: Chuyên trị mấy kẻ không biết điều


Đám người kia có vẻ đã nhắm trúng nhóm Giang Đường là người từ nơi khác đến, nên vừa áp sát đã đưa tay ra kéo.

Thậm chí có kẻ còn thò tay vào túi của họ.

Đây đâu phải mời chào khách trọ gì, rõ ràng là đang định cướp giật!

Hướng Thu Phương sợ hãi, lùi lại hai bước: “Các người muốn làm gì vậy? Đừng có sờ bậy.”

Bọn kia hoàn toàn coi như không nghe thấy.

Thậm chí còn có kẻ định đưa tay chạm vào người Giang Đường.

Ngay giây sau, chỉ nghe tiếng hét thảm vang lên. Gã đàn ông định động tay với Giang Đường bị cô nắm lấy bàn tay.

Cô chỉ hơi siết nhẹ, đối phương đã đau đến mức nhe răng trợn mắt, quỳ rạp xuống đất.

Cảnh tượng ấy khiến những người xung quanh hoảng hốt.

“Cô đánh người à? Bọn tôi tử tế hỏi mấy người có muốn thuê trọ không, không đồng ý thì thôi, sao lại đánh người?”

“Thật là bọn quê mùa thô lỗ, chẳng có giáo dưỡng gì cả.”

Hướng Thu Phương và Chúc Uy chưa từng gặp cảnh như thế này, nhất thời không biết phải xử trí ra sao.

Tên đàn ông bị Giang Đường bẻ tay, lúc này cũng đã lồm cồm bò dậy, hung dữ rút ra một con dao lò xo từ thắt lưng.

Hắn nhắm thẳng Giang Đường mà đâm tới.

“Khoa Trưởng cẩn thận!”

“Khoa Trưởng!”

Hướng Thu Phương và Chúc Uy hét lên, thậm chí còn định lao lên chắn dao thay Giang Đường.

Nhưng Giang Đường không cho ai cơ hội nào.

Dù là kẻ định đâm cô, hay người muốn liều mình chắn cho cô, tất cả đều không có cơ hội.

Cô nhấc chân, một cước đá bay gã trước mặt.

Hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng lướt qua những người đang chết lặng xung quanh, cô nói từng chữ rành rọt: “Tôi không tới đây để gây chuyện, đừng chọc vào tôi.”

Nếu bọn họ không hiểu lời người, vậy thì Giang Đường không ngại dùng nắm đấm để cho bọn họ biết, cô nói “đừng chọc vào tôi” là có ý gì.

Tên bị đá ngã lăn ra đất, đau đớn ôm bụng nhìn Giang Đường.

“Cô… cô là đồ quê mùa, lại còn dám đánh người!”

Giang Đường vẫn khoanh tay, lạnh lùng nhìn gã nằm dưới đất.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt.

“Nếu anh không động tay trước, với cái mặt mũi thế kia, có trả tiền tôi cũng chẳng thèm đá.”

Lời này đúng là giết người không cần dao, đánh người rồi còn tiện miệng mắng luôn ngoại hình đối phương.

Thật sự là không thể chịu nổi. Mấy tên “bá chủ” địa phương quanh năm ức h**p người khác, càng không thể nuốt trôi.

Gã đàn ông bò dậy, huýt sáo một tiếng, lập tức có bảy tám tên tóc nhuộm vàng, tay cầm dao lò xo từ ngoài xông tới.

Chúng hùng hổ tiến lại gần.

Đám người đang vây xem thì lập tức dạt hết ra sau, nhường chỗ lại cho đám đó.

Không ai dám dây vào bọn chúng.

“Khoa Trưởng!”

Hướng Thu Phương lo lắng kéo tay áo Giang Đường.

Chúc Uy tiến lên trước một bước: “Các người muốn làm gì?”

Đến lúc này, anh ta vẫn đứng ra, muốn bảo vệ đồng chí của mình.

Chỉ là do chẳng có gì làm chỗ dựa, nên câu nói ra cũng chẳng được mạnh mẽ lắm.

Giang Đường bảo họ lùi lại.

“Hai người qua bên kia đợi tôi.”

Cô đưa cái túi đựng bộ đồ đã thay hôm qua, đã giặt sạch sẽ, cho Hướng Thu Phương.

“Vừa hay ngồi máy bay lâu mỏi người, vận động tay chân cũng tốt.”

“Khoa Trưởng…”

“Khoa Trưởng!”

Hướng Thu Phương và Chúc Uy vẫn còn lo lắng.

Nhưng Giang Đường không nói thêm gì nữa.

Luồng khí lạnh toát ra từ người cô dường như đã nói thay mọi lời – đừng nhiều lời.

Cô hoàn toàn có thể ứng phó.

Hướng Thu Phương và Chúc Uy đã tin rồi.

Hai người từ từ lùi ra ngoài.

Còn mấy gã đàn ông đang vây quanh Giang Đường, cũng bị khí chất điềm tĩnh kia của cô làm cho có phần bối rối.

Chúng liếc nhìn nhau.

Chẳng lẽ hôm nay thật sự đụng phải một tay cứng đầu?

Ngay lúc cả bọn còn đang lưỡng lự, tên đầu tiên bị đá ngã giơ tay hô: “Anh em, xông lên!”

“Chém chết nó!”

“Chém chết rồi tính cho tao!”

Thái độ đúng là hống hách!

Chém chết rồi tính cho hắn?

Khoé miệng Giang Đường nhếch lên — cô là người chẳng có thú vui gì đặc biệt, chỉ thích trị mấy kẻ lắm mồm hống hách.

Mấy tên vây quanh cô đồng loạt lao tới.

Để không bị coi là ăn h**p người khác, Giang Đường khoanh tay trước ngực, chỉ dùng chân để đối phó bọn chúng.

Đừng nói cô là tinh linh nhân sâm bắt nạt người, cô đã nhường rồi, không dùng tay, chỉ dùng chân thôi.

Nếu còn không đánh lại, thì cũng đừng trách cô.

Sự thật chứng minh, đám ô hợp đó hoàn toàn không phải là đối thủ của Giang Đường.

Tên xông lên đầu tiên bị cô tung một cú đá ngay đầu gối, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất. Sau đó cô đạp mạnh lên mu bàn tay hắn, đá bay con dao lò xo vừa rơi ra.

Rồi lại giơ chân dẫm lên vai gã, hơi dùng sức, chỉ nghe tiếng “rắc rắc” vang lên từ bả vai.

Một tên côn đồ hoàn toàn mất khả năng chiến đấu.

Cánh tay hắn buông thõng, không thể nào giơ lên nổi nữa.

Giang Đường tiếp tục lặp lại chiêu đó.

Chỉ trong năm phút.

Cô đã giải quyết gọn ghẽ bảy tám tên côn đồ xúm lại đánh hội đồng cô!

Tính trung bình, chưa đến một phút là “xử” xong một tên.

Nhìn đám côn đồ nằm la liệt, xiêu vẹo r*n r* khắp nơi, cô tiến lên nửa bước.

Mấy tên đang đau đến mức sắp xỉu thì lồm cồm bò lui, sợ hãi đến mức chỉ mong đừng bị cô giẫm thêm lần nữa.

Giang Đường khẽ “tặc”, buông lời mỉa mai:

“Chẳng có bản lĩnh gì mà cũng học đòi làm bá chủ địa phương?”

“Làm đại ca đầu gấu mà mắt mũi chẳng ra gì? Không thấy rõ chữ trên mặt tôi à?”

Cô nắm cổ áo tên cầm đầu lúc đầu, cười híp mắt hỏi hắn.

Gã theo phản xạ đáp: “Chữ gì cơ?”

Đám người vây xem cũng tò mò nhìn Giang Đường.

Trên mặt nữ đồng chí này có viết chữ gì sao?

Cô ấy là lãnh đạo cấp cao à?

Giang Đường giơ ngón tay trắng trẻo như củ hành non chỉ vào mặt mình, rành rọt từng chữ:

“Nhìn cho kỹ, ở đây viết là: Chuyên trị các loại không phục!”

Mọi người…

Đám côn đồ đang nằm sõng soài…

Người phụ nữ này đúng là biết khoác lác thật.

Trên mặt cô trắng bóc, làm gì có chữ gì?

Ngay cả Hướng Thu Phương đứng bên cũng tò mò nhìn thử Giang Đường.

Cũng không thấy trên mặt trưởng khoa có chữ gì cả!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy trên mặt trưởng khoa không có chữ, nhưng hành động của cô ấy, còn đáng tin hơn bất cứ dòng chữ nào.

Đi ra ngoài, nơi đất khách quê người, điều sợ nhất là bị bắt nạt mà không có cách phản kháng.

Ban đầu còn hơi lo lắng, giờ Hướng Thu Phương hoàn toàn yên tâm rồi.

Bởi vì vị khoa trưởng trẻ tuổi này, thật sự là quá đỉnh.

“Chuyện gì vậy? Bên này có chuyện gì thế? Ai gây rối đấy?”

Tiếng hô vang lên từ ngoài đám đông, ngay sau đó, đám người đứng xem nhanh chóng dạt ra nhường đường.

Mấy đồng chí công an mặc đồng phục, mang dùi cui từ xa bước nhanh đến, nhìn thấy đám côn đồ nằm sóng soài dưới đất, lại nhìn Giang Đường đang nắm cổ áo tên cầm đầu.

“Đồng chí này, chuyện là sao vậy?”

Cô ấy đánh bọn này một mình à?

Khuôn mặt đồng chí công an hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Chưa nói hết câu, nhưng ai cũng đoán được phần còn lại là gì.

Giang Đường buông tay, tên côn đồ rơi bịch xuống đất.

Cô không hề cau mày.

“Họ ra tay trước.”

Cô chỉ đám người nằm ngổn ngang dưới đất, nói với công an: “Tôi tự vệ chính đáng.”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 486: Đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay cô


Khoa trưởng Giang đúng là khác biệt thật!

Giờ thì ai cũng hiểu thế nào là phòng vệ chính đáng rồi.

Các đồng chí công an…

Họ cũng tin Giang Đường là phòng vệ chính đáng, nhưng liệu có hơi… quá tay không?

Dù sao thì cô ấy không hề bị thương chút nào, còn đám lưu manh kia thì… gãy tay gần hết.

“À, thế này là phòng vệ quá mức rồi sao?”

Giang Đường nghiêm túc nghĩ lại những điều đã đọc trong Bộ luật Dân sự để giết thời gian trước đây, cố nhớ xem phần giải thích về “phòng vệ quá mức” nói thế nào.

“Hình như tôi không làm hại đến tính mạng họ, tôi chỉ khiến họ không còn khả năng tiếp tục gây hại cho tôi thôi mà.”

Cô suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc giải thích với phía công an.

Chúc Uy và Hướng Thu Phương đứng bên cạnh cũng lập tức tiến lên giải thích rõ cách bọn kia bắt nạt họ ra sao.

“Nếu không phải khoa trưởng chúng tôi biết võ, thì ba người bọn tôi đã bị bọn chúng đánh chết rồi.”

Hướng Thu Phương cũng biết diễn đạt lắm.

Chúc Uy ở một bên gật đầu phụ họa.

“Đúng vậy, các đồng chí công an, tuy chúng tôi là người từ nơi khác đến, nhưng chúng tôi không hề có ý gây rối.”

“Chúng tôi chỉ đi công tác, bọn họ vừa thấy đã lao vào cướp đồ của chúng tôi. Khoa trưởng chúng tôi vì bảo vệ tài sản của nhà máy, bảo vệ an toàn cho chúng tôi, mới bất đắc dĩ ra tay.”

Trưởng nhóm thu mua mà, miệng lưỡi cũng không phải dạng vừa.

Không thế thì sao có thể lên được chức trưởng nhóm?

Công an nhìn ba người đứng trước mặt, rồi lại nhìn mấy kẻ đang nằm dưới đất, cuối cùng chỉ biết thở dài thật sâu.

“Được rồi, tất cả cùng về đồn công an làm biên bản.”

Dù là phòng vệ chính đáng, nhưng dù gì cũng là hành hung một chiều, vẫn phải về ghi chép lại cho đầy đủ.

Không thì khó mà giải trình.

Giang Đường nói không vấn đề gì.

Mấy chuyện thế này cô quen quá rồi.

Trên đường về đồn, Hướng Thu Phương rõ ràng tỏ ra khá sợ hãi.

Cô ta sống đàng hoàng mấy chục năm, chưa từng bước chân vào đồn công an.

Giờ vừa đến nơi đất lạ đã phải vào đồn, trong lòng hoang mang cũng là chuyện dễ hiểu.

Giang Đường an ủi Hướng Thu Phương: “Đừng sợ, chỉ là hỏi vài câu thôi, hỏi xong là được về rồi.”

Hướng Thu Phương gật đầu.

Viên công an đi phía trước nghe Giang Đường nói thế, cảm thấy buồn cười, liền cố ý trêu chọc cô.

“Đồng chí này có vẻ rất quen với công việc của chúng tôi nhỉ?”

“Cô không sợ vào đồn rồi… không được về nữa sao?”

“Không được về?”

Giang Đường nghi hoặc lặp lại lời anh ta, “Tại sao lại không được về?”

“Các anh có bao ăn bao ở không?”

Nếu thật sự như vậy thì với nhóm đi công tác không đem nhiều tiền như họ, đúng là tiện hết sức.

Công an…

Cô đồng chí này dám nghĩ thật đấy, còn đòi bao ăn bao ở?

“Cô cũng dám ăn cơm của công an à?”

“Chẳng lẽ các anh bỏ thuốc độc vào?”

Giang Đường bắt đầu liên tưởng lung tung.

Công an…

“Nói gì linh tinh thế, làm sao mà chúng tôi bỏ thuốc độc chứ?”

“Ồ, nếu không bỏ thuốc, thì sao chúng tôi lại không dám ăn?”

Giang Đường – cô gái hiếu kỳ – phát huy đặc tính ‘không biết thì hỏi’: “Chẳng lẽ… đồ ăn toàn là ớt cay sao?”

Công an…

Hướng Thu Phương và Chúc Uy ban đầu vẫn còn khá căng thẳng, nhưng qua những câu chuyện rời rạc, lửng lơ của Giang Đường với anh công an kia, tâm trạng họ cũng dần thả lỏng.

Trong đầu thậm chí còn nảy ra một ý nghĩ táo bạo—

Rốt cuộc thì cơm ở đồn công an có vị gì?

Anh công an đi phía trước…

Ban đầu là định dọa người ta, ai ngờ không những không dọa được, lại còn bị người ta nhòm ngó tới cơm ở đồn?

Đúng là…

Anh công an nhất thời không biết nên nói gì nữa.

Đến nơi, Giang Đường họ xuất trình giấy tờ, xác nhận họ đang đi công tác, không hề có thù oán gì với đám người bị thương.

Mấy tên lưu manh kia đã phán đoán sai tình hình, tưởng rằng Giang Đường và đồng nghiệp là những người ngoài dễ bắt nạt.

Làm xong thủ tục đăng ký, ba người họ được rời khỏi đồn.

Hướng Thu Phương hiếu kỳ hỏi Giang Đường vì sao lại bình tĩnh như vậy?

“Hồi còn học đại học, tôi từng vì đánh người mà đến đồn mấy lần rồi.”

Hướng Thu Phương…

Anh công an còn chưa đi xa…

Vậy là “kẻ quen mặt”?

Hướng Thu Phương lại hỏi: “Khoa trưởng, lần đầu vào đồn công an, cô không sợ sao?”

“Không sợ. Thầy phụ trách sinh viên của tôi còn làm cho tôi một cái giấy chứng nhận có bệnh không kiểm soát được cảm xúc, nói là bệnh phát tác theo chu kỳ, nên có đánh người cũng không bị bắt.”

Ngày xưa ở trường, cô toàn đánh người có chứng từ đàng hoàng.

Hướng Thu Phương…

Công an…

Thôi xong, “kẻ quen mặt” lại còn có giấy bảo kê.

Ba người ra khỏi đồn công an, liền bắt xe buýt thẳng đến địa chỉ mà Trần Diệu Tổ để lại cho Chúc Uy.

Trên xe buýt, nhìn khung cảnh phát triển khác hẳn với Kinh thị, ba người đều không nói câu nào.

Lần này họ đến, mục tiêu chính là tìm Trần Diệu Tổ.

Nếu tìm được thì tốt, không tìm được, họ sẽ tính kế khác.

Dọc đường, Chúc Uy mặt mày trĩu nặng tâm sự.

Xe buýt đến nơi, vừa mới dừng lại chưa kịp hãm phanh, Chúc Uy đã chỉ về phía cửa nhà khách, nơi có một thanh niên tóc chải ngược, mặc quần ống loe, áo sơ mi—la lớn:

“Trần Diệu Tổ!”

Trần Diệu Tổ nghe tiếng liền ngẩng đầu, nhìn theo hướng âm thanh.

Thấy Chúc Uy, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.

“Chết tiệt!”

Trần Diệu Tổ chửi một tiếng, rồi quay đầu bỏ chạy.

“Đứng lại! Đừng có chạy!”

Chúc Uy nhấc chân đuổi theo.

Với thân hình to béo của anh ta, việc đuổi theo một Trần Diệu Tổ nhanh nhẹn như khỉ là chuyện không dễ.

Mới chạy được khoảng năm chục mét, Chúc Uy đã thở như trâu, ngực phồng lên như muốn nổ tung.

Ngay lúc ấy, một bóng người lướt qua bên cạnh anh ta như cơn gió, váy tung bay theo làn gió!

Cô nhẹ như chim én, phóng qua bồn hoa, vượt qua lan can, lao thẳng về phía Trần Diệu Tổ ở tít đầu kia!

Trần Diệu Tổ vốn tự tin có thể bỏ xa được Chúc Uy.

Nhưng anh ta không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Giang Đường.

Khi chỉ còn cách Trần Diệu Tổ năm sáu mét, phía trước lại là bậc cầu thang, dưới bậc thang là một mương nước bẩn, Giang Đường tung người nhảy cao lên, một cú đá thẳng vào lưng Trần Diệu Tổ!

Trần Diệu Tổ đang chuẩn bị chạy xuống cầu thang, không ngờ bị cú đá đó đá bay cả người, lộn vòng rơi thẳng vào vũng bùn trong mương nước bẩn.

Bộ dạng bóng bẩy thời thượng của anh ta lập tức biến mất, cả người nằm sõng soài trong bùn lầy hôi thối.

Chưa kịp đứng dậy, Giang Đường đã nhẹ nhàng đáp xuống đất, một tay bám lan can, tung người qua rào chắn, nhảy xuống mương nước.

Cô bước vững vàng lên lưng Trần Diệu Tổ.

“Ư… Ư…”

Mặt Trần Diệu Tổ bị nhấn sâu vào bùn lầy, không thở được, chỉ phát ra tiếng r*n r* yếu ớt.

Giang Đường túm lấy mái tóc chải ngược của hắn, giật mạnh ra sau, lôi đầu hắn ra khỏi đống bùn.

Trần Diệu Tổ nhổ ra bùn và nước dơ trong miệng, vừa phì phì vừa phun nước, sau đó không chịu nổi nữa, bắt đầu nôn ọe.

Giang Đường cũng không vội, đợi hắn nôn xong mới túm hắn lôi lên bờ.

Chúc Uy và Hướng Thu Phương cũng vừa đuổi đến gần.

Nhìn thấy Trần Diệu Tổ bị lôi lên từ vũng bùn, cả hai không hẹn mà cùng nghĩ:

May mà có khoa trưởng!

Có khoa trưởng ở đây, đến con muỗi cũng đừng hòng thoát khỏi tay cô ấy!
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 487: Không phải đang nói đùa đâu


Giang Đường từ dưới mương nước bẩn bước lên.

Giày cô dính đầy bùn đất.

Nhưng không sao, cô nhấc chân, lau giày lên lưng áo còn sạch sẽ của Trần Diệu Tổ.

Lau xong, cô mới túm lấy Trần Diệu Tổ đang còn nôn nao, “Còn muốn chạy nữa không?”

Nghe thấy giọng nữ xa lạ, Trần Diệu Tổ chỉ muốn chửi thề trong lòng.

Không biết thằng ngu Chúc Uy này ở đâu lôi ra được con đàn bà này?

Trong lòng hắn chửi thầm, nhưng ngoài mặt thì không dám lộ ra nửa lời chống đối.

“Không chạy, không chạy nữa đâu, bà cô ơi, cô buông tay trước đi, tôi không chạy nữa rồi.”

Hắn cười nịnh nọt, thái độ vô cùng mềm mỏng.

Giang Đường cũng chẳng sợ hắn giở trò gì.

Thả thì thả, nếu hắn còn dám chạy tiếp, cô lại đá hắn lộn vào mương bùn nữa cũng được.

Chuyện nhỏ như muỗi thôi.

Giang Đường buông tay, để Chúc Uy và Trần Diệu Tổ đối chất.

Chỉ là, cô vừa buông tay xong, Trần Diệu Tổ đã chen lách qua Chúc Uy, vẫn muốn bỏ chạy.

Giang Đường khẽ hừ lạnh một tiếng. Đây là lần đầu tiên cô gặp loại người không coi lời mình ra gì, lại còn dám hại người trong bộ phận vật tư của họ, đương nhiên cô sẽ không nương tay.

Vài bước nhảy lên, cô túm lấy cổ áo Trần Diệu Tổ.

Cô chỉ cao hơn mét sáu một chút, nhưng có thể một tay nhấc bổng người đàn ông cao mét bảy lăm, ném thẳng trở lại mương nước bẩn bên cạnh.

Trần Diệu Tổ: ???

Con đàn bà khốn kiếp!

Hắn từ trong mương bò dậy, quệt nước dơ trên mặt, trừng trừng nhìn Giang Đường đang đứng trên bờ, “Con đàn bà thối, mày muốn làm gì?”

Giang Đường mỉm cười, “Anh nói xem?”

“Anh giả mạo nhà máy, lừa dối chúng tôi, khiến nhà máy chúng tôi thiệt hại một khoản lớn. Anh nghĩ tôi muốn làm gì?”

Giang Đường nói đến đây, cố ý dừng lại, cũng không cho Trần Diệu Tổ cơ hội trả lời, cô nghiêng người về phía trước.

Mặt mỉm cười, giọng dịu dàng: “Đồng chí nhỏ, tôi muốn giết anh đó. Để anh lấy mạng đền cho tổn thất của nhà máy chúng tôi, anh không biết sao?”

Trần Diệu Tổ…

Hắn thật sự không ngờ tới.

Chúc Uy và Hướng Thu Phương cũng không nghĩ đến điều này.

Họ nhìn về phía Giang Đường.

Giang Đường khoanh tay, tựa người lên lan can, dáng vẻ lười nhác, nhìn xuống Trần Diệu Tổ đang đứng dưới mương nước như nhìn một con côn trùng.

“Nào, nghĩ kỹ chưa? Định bồi thường thiệt hại cho chúng tôi thế nào?”

Trần Diệu Tổ đương nhiên không cam tâm chịu thua.

Hắn thậm chí còn bắt đầu giở trò cù nhầy!

“Tôi nghe không hiểu cô nói gì cả!”

“Nghe không hiểu?”

Giang Đường tỏ vẻ ngạc nhiên, “Tai anh có vấn đề?”

“Hay là anh nghĩ, cù nhầy thì có thể thoát được?”

Cô cũng không ngại nói thẳng với Trần Diệu Tổ: một khi đã bị cô nhắm trúng, nếu không đưa ra cách bồi thường hợp lý, thì những ngày tháng sắp tới của anh ta sẽ vô cùng khổ sở.

Trần Diệu Tổ miệng lưỡi lanh lợi, đầu óc xoay chuyển nhanh, vừa nghe lời Giang Đường nói, mắt hắn đảo nhanh, nghĩ ra một chiêu đối phó:

Chết cũng không nhận tội.

“Cô gái xinh đẹp này à, cô nói gì tôi thật sự không biết. Cô ra tay đánh người, phải có lý do chính đáng chứ?”

“Không có lý do mà đánh người bừa bãi, thì đấy là hành vi côn đồ đấy nhé, sẽ bị bắt đi đấy.”

Trần Diệu Tổ cứ tưởng mang chuyện “bị bắt” ra dọa thì Giang Đường sẽ sợ.

Hắn đâu biết, ba người họ vừa mới từ đồn công an bước ra.

Giang Đường chỉ lạnh lùng cười khẩy.

Chúc Uy đứng một bên đã nhịn không nổi, tiến lên túm cổ áo Trần Diệu Tổ, lôi hắn dậy.

“Trần Diệu Tổ, đồ lừa đảo! Đến giờ mày còn không chịu nhận? Mày dùng hàng giả lừa tao, khiến nhà máy tụi tao thiệt hại mấy vạn! Tao sắp bị mày hại chết rồi mày biết không?”

“Bị tao hại chết á?”

Trần Diệu Tổ cười khinh, nhìn Chúc Uy đang tức giận đến đỏ mặt tía tai.

“Đồng chí à, rõ ràng là tôi không quen anh, sao có thể hại anh được?”

Nói rồi, hắn còn bổ sung: “Huống hồ, anh cũng đâu phải trẻ con hai ba tuổi, sao dễ bị lừa thế?”

“So với việc trút giận lên một người vô tội như tôi, anh không thấy nên tự kiểm điểm bản thân thì hơn à?”

Một câu của Trần Diệu Tổ, đâm trúng chỗ đau.

Chúc Uy mặt lúc đỏ lúc trắng, tay siết chặt nắm đấm giơ cao, định đấm thẳng vào đầu hắn.

“Mày… mày…”

“Đánh đi!”

Trần Diệu Tổ không biết sợ, còn đưa mặt lại gần, “Nào, đánh chết tôi đi.”

“Mày đánh chết tao xem tụi bây có được như ý không?”

Tên này đúng là loại lăn lộn ngoài xã hội lâu năm.

Da mặt dày vô cùng.

Tay Chúc Uy giơ cao, nhưng không dám hạ xuống, cả cánh tay run rẩy.

Trần Diệu Tổ hình như đoán chắc anh ta không dám ra tay.

Khuôn mặt đắc ý của hắn thật chướng mắt.

Ngay lúc tình hình đang căng thẳng, Giang Đường đứng thẳng người, giơ tay tát thẳng một cái, hất bay Trần Diệu Tổ trở lại mương nước bẩn.

Trần Diệu Tổ: ???

Chúc Uy, Hướng Thu Phương: ???

Giang Đường khoanh tay đứng trên bờ lan can, nhảy lên cột đá của lan can, ung dung đứng đó, nhìn xuống mương nước với vẻ thản nhiên như thể đang dạo chơi công viên.

“Thật nghĩ tôi không dám đánh anh à?”

“Anh đã chọc nhầm người rồi!”

Cô chuyên trị những kẻ “thèm được ăn đòn”.

Bất kể đối phương là ai, chỉ cần cầu đánh, cô sẵn sàng chiều tới cùng.

Trần Diệu Tổ từ mương nước bò dậy, nhổ nước bẩn trong miệng ra, giơ tay lau miệng, mặt mũi đầy phẫn nộ.

“Con tiện nhân mày!”

Vẻ ngoài hòa nhã giờ không gồng nổi nữa, bắt đầu chửi bới vô tội vạ.

“Mày có gan thì giết tao luôn đi!”

“Được thôi!”

Giang Đường thích nhất là loại như Trần Diệu Tổ, cầu chết đến vậy.

“Tôi sẽ giết anh.”

Cô vừa nói dứt lời, liền nhảy khỏi lan can lao về phía Trần Diệu Tổ.

Trần Diệu Tổ muốn né, nhưng đang đứng trong mương, không cách nào thoát được, Giang Đường từ trên lao xuống, đạp một chân lên vai hắn, đạp cho hắn ngã vật vào mương nước bẩn.

“Đây là lần đầu tiên tôi bị người ta cầu xin g**t ch*t đấy. Yên tâm đi, tôi sẽ nhanh chóng giải thoát cho anh khỏi đau khổ.”

Giang Đường nắm tóc Trần Diệu Tổ, ấn đầu hắn xuống nước dơ.

“Yên tâm, cái chết của anh sẽ đến rất nhanh thôi, rất nhanh…”

Thái độ nghiêm túc đến mức khiến người ta tin cô không hề đùa.

Trần Diệu Tổ vừa rồi còn mạnh miệng, giờ thì hoảng loạn thật sự.

Chúc Uy và Hướng Thu Phương trên bờ cũng bị hành động của Giang Đường làm cho hốt hoảng.

“Khoa trưởng!”

“Khoa trưởng!”

Hai người đồng thanh hô lên, “Không đáng đâu ạ! Vì loại người này mà cô mất mạng thì không đáng đâu!”

Hướng Thu Phương hét toáng lên.

Giang Đường không quay đầu lại, chỉ thản nhiên đáp:

“Tổ trưởng Hướng, chị quên rồi à? Tôi có bệnh rối loạn kiểm soát cảm xúc, là bệnh lý do bệnh viện xác nhận hẳn hoi, phát tác theo cơn. Lỡ có giết người cũng chỉ là hành vi ngoài ý thức thôi, không bị pháp luật truy cứu đâu.”

Từ miệng cô nói ra chuyện giết người, nhẹ tênh như thái rau chặt củ, không chút cảm xúc.

Trần Diệu Tổ giữa lúc giãy dụa, nghe được đoạn hội thoại của Giang Đường và hai người kia, chút hy vọng cuối cùng trong lòng hắn tan thành mây khói.

Người phụ nữ này… là thần kinh thật sao?

Vậy thì… cô ta thật sự dám giết hắn ư?
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 488: Đi nước cờ lưu manh, khiến hắn không còn đường lui


Trần Diệu Tổ sợ đến ngu người.

“Hu hu hu hu… hu hu hu…”

Hắn liều mạng giơ tay vùng vẫy, vung loạn cả lên.

Giang Đường cúi mắt, liếc nhìn gã Trần Diệu Tổ đang bị ấn cả khuôn mặt xuống nước bẩn, khẽ cười khẩy một tiếng, rồi đưa tay kéo đầu hắn lên.

“Còn lời trăn trối nào cần dặn dò không?”

“Làm nhanh lên, nói xong lời cuối cùng thì tôi tiễn anh đi luôn, còn phải đi ăn tối.”

“Làm người thì làm cho trót, đừng làm chậm trễ giờ ăn của chúng tôi.”

Trần Diệu Tổ…

Mẹ nó, từ đâu chui ra con điên này vậy? Cô ta định giết người đấy, có biết không hả?

Vậy mà còn định giết người xong đi ăn tối?

Cô ta thật sự không sợ bị công an bắt à?

Dù Giang Đường có sợ hay không thì Trần Diệu Tổ là đã sợ lắm rồi.

“Tôi nói, tôi nói.”

Giang Đường hơi nhướng mày.

Chịu nói rồi à?

Vậy thì dễ giải quyết.

Cô nhấc tay, mạnh mẽ ném Trần Diệu Tổ từ mương nước bẩn lên bờ.

Khoảng cách hai ba mét, với Giang Đường chẳng là gì.

Dù là đá người xuống hay ném người lên, tư thế của cô đều thong dong nhẹ nhàng.

Trần Diệu Tổ bị ném lên bờ, đã chẳng còn sức lực, nằm bẹp trên nền đất sạch sẽ, há miệng thở hổn hển.

Giang Đường bám lấy lan can, dùng lực nơi cánh tay, nhảy vọt từ mương nước lên.

Trên giày, trên bắp chân cô đều dính đầy bùn lầy hôi thối, trên người Trần Diệu Tổ và áo quần hắn thì cũng chẳng còn chỗ nào sạch để lau giày lau chân.

Cô đưa tay, rút chiếc khăn tay xếp gọn trong túi áo trước của Trần Diệu Tổ ra.

Dùng nó lau sạch bùn đất trên bắp chân và giày.

Vừa lau, vừa lừ đừ nói: “Bắt đầu đi.”

Trần Diệu Tổ mệt mỏi ngước mắt, nhìn người phụ nữ với vẻ mặt thản nhiên trước mặt, trong lòng hắn có đến một ngàn, một vạn tiếng chửi thề muốn thốt ra.

Con đàn bà này rốt cuộc là thứ tà môn gì vậy?

Tên ngốc Chúc Uy kia chẳng phải gọi cô ta là “Khoa trưởng” sao?

Theo lý thì cô ta là một cán bộ cấp nhỏ.

Nhưng mà, xã hội này có chỗ làm nào mà khoa trưởng lại tà ma đến cỡ này không?

Trần Diệu Tổ nghĩ mãi không ra.

Giang Đường thong thả lau sạch từng mảng bùn lớn.

Trần Diệu Tổ vẫn chưa có ý định mở miệng.

Cô khẽ nhíu mày: “Còn muốn ngâm mình thêm một lúc nữa trong cái mương hôi kia à?”

“Không…”

Trần Diệu Tổ vừa mở miệng được một chữ “không”, thì bên cạnh vang lên một giọng nói nghiêm nghị: “Mấy người bên kia đang làm gì vậy?”

Cuối cùng, tiếng ồn bên này cũng thu hút sự chú ý của công an.

Lúc này, Trần Diệu Tổ nhìn thấy mấy đồng chí mặc cảnh phục, trong lòng mừng rỡ như gặp được cha mẹ ruột.

“Đồng chí công an…”

Chữ “an” còn chưa kịp thốt ra, miệng hắn đã bị nhét ngay chiếc khăn tay đầy bùn đất vừa lau giày xong.

Trần Diệu Tổ: ???

Giang Đường “ồ” một tiếng, giọng có chút áy náy: “Xin lỗi nha, tôi định trả khăn lại cho anh, không ngờ lại vừa vặn nhét ngay vào miệng anh.”

Trần Diệu Tổ…

Cô đoán xem, hắn có tin không?

Giang Đường chẳng buồn quan tâm hắn có tin hay không.

Dù sao thì cái khăn tay đó có nằm trong túi hay bị nhét vào miệng, kết quả cũng chẳng khác nhau là mấy, cô không thèm so đo mấy chuyện tiểu tiết này, càng không cần thiết phải đính chính gì hết.

Cô đứng dậy, quay mặt về phía mấy đồng chí công an đang tiến lại gần.

“Các đồng chí công an đến thật đúng lúc. Chúng tôi muốn tố cáo đồng chí này là kẻ lừa đảo, đã lừa của nhà máy chúng tôi mấy vạn tiền hàng rồi bỏ trốn. Chúng tôi bắt được hắn, vậy mà hắn không chỉ không chịu nhận, còn muốn ra tay với chúng tôi, đe dọa không để chúng tôi rời khỏi Quảng Thành an toàn.”

Trần Diệu Tổ: ???

Tôi có mẹ gì nói mấy lời đó sao?

Từ lúc đụng phải con ác quỷ này, hắn toàn là kẻ bị đánh đập hành hạ, có lúc nào dám há miệng ra đe dọa người ta không chứ?

Tất nhiên, trong lòng Trần Diệu Tổ đúng là có ý nghĩ đó thật — chờ khi thoát ra được, sẽ đi tìm vài anh em giang hồ, dạy cho ba đứa này một bài học nhớ đời!

Nhưng nghĩ là một chuyện, hắn chưa từng nói ra miệng!

Con đàn bà độc ác này, sao lại biết chớp thời cơ vu oan giá hoạ như vậy chứ?

Một kẻ xưa nay chưa từng làm việc gì tốt như Trần Diệu Tổ, lần đầu tiên phải thừa nhận, hắn vừa mới gặp phải kẻ còn vô liêm sỉ hơn cả mình…

Công an vừa nghe Giang Đường nói xong, mặt mày liền nghiêm túc hẳn lên: “Đồng chí, lời cô nói là thật chứ?”

Lời còn chưa dứt, Hướng Thu Phương đã nhanh chóng đưa giấy tờ chứng minh thân phận của ba người họ cho công an xem.

Xác nhận xong, công an gật đầu, ánh mắt liếc xuống Trần Diệu Tổ đang nằm dưới đất.

“Anh đâu? Giấy tờ tuỳ thân đâu?”

Trần Diệu Tổ há miệng ra, lúc này mới nhớ trong miệng còn nhét cái khăn tay dơ bẩn.

Hắn vội vã đưa tay kéo khăn ra, quay đầu sang một bên nhổ liên tục mấy cái.

Sau đó mới lồm cồm bò dậy.

“Đồng chí công an, tôi bị oan mà!”

“Tôi không hề quen biết họ, là bọn họ tự nhiên lao đến đánh tôi tơi tả!”

Trần Diệu Tổ vừa nói vừa sụt sùi, chỉ tay về phía Giang Đường: “Đặc biệt là con đàn bà này, độc ác nhất là cô ta! Vừa nãy còn muốn lấy mạng tôi!”

“Muốn lấy mạng anh?”

Giang Đường tỏ vẻ khó hiểu: “Đồng chí này, nói chuyện thì phải có bằng chứng chứ!”

“Tôi là một phụ nữ yếu đuối, tay không thể trói nổi con gà, tôi làm sao mà đòi lấy mạng anh được?”

Trần Diệu Tổ: ???

“Tay không thể trói nổi con gà?”

Thế thì người nãy giờ ném hắn lên ném xuống cái mương nước bẩn là ai?

Trần Diệu Tổ hoàn toàn mờ mịt.

Nhưng Giang Đường kiên quyết không thừa nhận mình có sức mạnh đó.

Chúc Uy và Hướng Thu Phương tất nhiên đứng về phía Giang Đường. Cả hai người trừng mắt nhìn Trần Diệu Tổ, lớn tiếng mắng mỏ hắn vì muốn thoát tội mà bịa chuyện không ngượng miệng.

Trần Diệu Tổ…

Mẹ kiếp, hôm nay đúng là xui xẻo hết mức!

Không coi lịch mới ra đường, để rồi gặp phải mấy kẻ lươn lẹo còn hơn cả mình!

Công an nghe cả đám cãi nhau chí chóe, đầu óc cũng choáng váng.

Anh ta không đôi co nữa, dứt khoát nói: “Tất cả theo tôi về đồn, đến đó nói chuyện tiếp.”

Ba người vừa mới ra khỏi đồn công an thì chưa được bao lâu, giờ lại quay lại.

Giang Đường bước đi như về nhà.

Hướng Thu Phương lần này cũng không còn lo lắng nữa.

Chúc Uy thì cứ nhìn chằm chằm Trần Diệu Tổ, sợ hắn giở trò bỏ chạy.

Toàn bộ hy vọng của nhà máy đều đặt lên người Trần Diệu Tổ này, anh nhất định phải trông chừng kỹ, không để hắn trốn mất.

Trần Diệu Tổ thì rất muốn trốn.

Nếu chỉ có hai công an, hắn chẳng ngại gì, nhấc chân là chuồn được.

Nhưng vấn đề là bây giờ lại có thêm con đàn bà họ Giang kia.

Không những không chạy nhanh bằng cô ta, hắn còn đánh không lại, mà đến cả chuyện bịa đặt hắn cũng không giỏi bằng cô ta!

Thế nên, với Trần Diệu Tổ mà nói, tình hình này thật sự rất đau đầu.

Trong khi mỗi người đang mang một nỗi niềm khác nhau, họ đã đến trụ sở công an.

Lúc này cũng đã là giờ tan sở.

Trong trụ sở chỉ còn mấy đồng chí trực ban. Nhìn thấy đám người dính đầy bùn đất từ ngoài bước vào, ai nấy đều lộ vẻ nghi hoặc.

Như thể vừa lôi cả bọn từ bãi bùn lên vậy.

“Tiểu Trương, Tiểu Điền, chuyện gì thế này?”

“Bọn họ có xích mích, đánh nhau ở bên ngoài. Chúng tôi đưa về để hỏi rõ sự tình.”

Cảnh sát Trương trả lời.

Cảnh sát Điền gật đầu phụ họa, tiện tay mở cửa phòng hỏi cung.

“Vào đi.”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 489: Phạm lỗi lại không chịu nhận


Trần Diệu Tổ là người đầu tiên bị đá vào trong phòng hỏi cung.

Không phải do công an đá.

Mà là Giang Đường.

Cảnh sát Trương và cảnh sát Điền nhìn Giang Đường một cái.

Giang Đường giải thích: “Hắn lừa chúng tôi mấy vạn đồng.”

Chỉ là đá một cú thôi mà, hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Cảnh sát Trương và cảnh sát Điền nghĩ lại, hình như đúng thật là vậy.

Trần Diệu Tổ: ???

Mấy người cùng nhau bước vào phòng hỏi cung.

Hai công an rút sổ ghi chép ra, bắt đầu làm biên bản.

Giang Đường mượn điện thoại, gọi thẳng đến văn phòng của Bí thư Tống trong nhà máy, nhờ Bí thư Tống xác nhận tất cả lời khai của ba người họ là đúng sự thật.

Bí thư Tống cũng không ngờ, Giang Đường họ vừa mới đặt chân tới Quảng Thành đã tóm được tên lừa đảo kia.

Ông lập tức nhờ các đồng chí công an đừng dễ dàng buông tha cho tên lừa đảo suýt khiến nhà máy họ phá sản.

Trần Diệu Tổ: ???

Khi nào thì hắn khiến người ta sắp phá sản rồi?

Hắn chỉ mạo danh tên cũ của một xưởng sản xuất, bán cho người ta chưa tới hai mươi thùng hàng, vậy mà đã bị nói là suýt phá sản?

Mấy người này sao còn biết bịa chuyện giỏi hơn cả hắn?

Trần Diệu Tổ nghĩ mãi không ra.

Hai công an đang liên hệ điện thoại, qua lời trò chuyện với Bí thư Tống thì biết rằng — hóa ra đây là một xí nghiệp quân dụng.

Với loại đơn vị như vậy, đương nhiên phải đặc biệt bảo vệ.

Cảnh sát Trương và cảnh sát Điền lập tức đảm bảo: họ sẽ điều tra kỹ vụ việc, tuyệt đối không để kẻ lừa đảo như Trần Diệu Tổ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

“Vậy thì thật sự cảm ơn hai đồng chí nhiều lắm.”

Bên kia điện thoại, Bí thư Tống đầy vẻ cảm kích: “Phiền hai đồng chí tạo điều kiện thuận lợi cho ba đồng chí của nhà máy chúng tôi. Họ vì cứu lại tổn thất của nhà máy mà không quản ngại ngàn dặm xa xôi, nhất định phải bắt được tên lừa đảo này về quy án.”

“Nếu như trong lúc gấp rút mà có hành vi nào thiếu suy xét, cũng đều là vì muốn cứu nhà máy, hoàn toàn không phải cố ý gây rối.”

“Rất mong hai đồng chí thông cảm và thấu hiểu cho họ.”

Bí thư Tống giống hệt một người cha đang lo cho con cái của mình.

Giang Đường nghe những lời đó, thần sắc vẫn bình tĩnh.

Nhưng Chúc Uy và Hướng Thu Phương thì hai người mắt đỏ hoe cả lên.

Đặc biệt là Chúc Uy, giờ phút này anh ta thật sự hận bản thân vô cùng.

Lãnh đạo nhà máy tốt như vậy, quan tâm thuộc cấp như vậy, vậy mà chỉ vì một chút lợi ích, anh lại làm ra chuyện có lỗi với nhà máy, khiến nhà máy tổn thất nặng nề!

Anh thật đáng chết, thật sự là tội đáng muôn lần chết.

Cảnh sát Trương sau khi trò chuyện xong với Bí thư Tống thì đưa điện thoại cho Giang Đường.

Bí thư Tống dặn dò Giang Đường vài câu, rồi bảo cô đưa điện thoại cho Chúc Uy.

Chúc Uy vẫn đang âm thầm lau nước mắt, vừa nghe Bí thư Tống muốn gặp mình liền vội vã lau khô mắt, nhanh chóng bước tới nhận điện thoại.

“Bí thư…”

Vừa mở miệng, giọng đã nghẹn ngào.

Bên kia, giọng Bí thư Tống vang lên: “Tiểu Chúc à, lần này cậu lập công lớn rồi đấy!”

Chúc Uy vốn tưởng sẽ bị mắng một trận tơi bời, không ngờ lại được Bí thư Tống khen ngợi.

Điều đó càng khiến anh cảm thấy hoảng hốt.

Anh càng khẩn thiết xin lỗi hơn.

“Xin lỗi Bí thư, tôi sai rồi, tôi không nên hồ đồ, trái nguyên tắc, gây hại cho nhà máy.”

“Mọi hình phạt sau này của nhà máy, tôi đều không một lời oán trách.”

Bí thư Tống bật cười, bảo anh đừng quá căng thẳng.

“Con người mà, ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm? Quan trọng là biết sai thì sửa, tự mình chịu trách nhiệm với hậu quả do mình gây ra, vậy là tốt rồi.”

“Chuyện của cậu để về rồi nói tiếp! Ở Quảng Thành bên đó, cậu vẫn phải phát huy phong thái của tổ trưởng tổ thu mua, cố gắng tìm được đối tác hợp tác mới cho nhà máy.”

Bí thư Tống tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện xử phạt Chúc Uy.

Ngược lại, ông còn gửi gắm kỳ vọng rất lớn vào anh.

Chúc Uy liên tục gật đầu đồng ý.

Cuộc gọi kết thúc, mọi chuyện đã rõ ràng.

Trần Diệu Tổ chính là tên lừa đảo đã lừa một xí nghiệp quốc phòng làm ăn nghiêm túc đến mức suýt phá sản.

Nếu hắn khai thật toàn bộ quá trình lừa đảo, có lẽ còn được nhẹ tội một chút.

Nếu không, công an có đủ cách để khiến hắn phải nói thật.

“Các đồng chí công an, không thể chỉ nghe lời một phía rồi cho rằng tôi là người hại họ.”

Trần Diệu Tổ vẫn muốn biện bạch.

“Tôi không hề hại họ, nếu nói có người hại họ thì chính là hắn!”

Trần Diệu Tổ chỉ thẳng vào Chúc Uy, lớn tiếng tố cáo: “Chính hắn tham lam, vì ba ngàn đồng hoa hồng mà tôi đưa, dù biết rõ chất lượng hàng kém nhưng vẫn nhắm mắt ký hợp đồng.”

“Nếu không phải vì hắn tham lam, thì tôi căn bản không thể lừa được họ!”

Trần Diệu Tổ vẫn phản ứng rất nhanh.

Mà chiêu này của hắn, thực sự có tác dụng.

Hai công an đồng loạt quay sang nhìn Chúc Uy.

Mặt Chúc Uy tái mét, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, “Rõ ràng là anh làm giả hồ sơ, lừa tôi nên tôi mới ký hợp đồng.”

“Ha, buồn cười. Anh là lần đầu đi làm thu mua sao? Tôi dùng hồ sơ giả, anh không có mắt để xem? Không có đầu óc để phân biệt?”

Trần Diệu Tổ phản pháo, “Rõ ràng là anh tham tiền, không cưỡng lại được hoa hồng tôi đưa, vì tiền mà bán rẻ nguyên tắc, ký vào hợp đồng, nhập lô hàng kém chất lượng, rồi còn trách tôi hại anh?”

“Là tôi ép anh ký hợp đồng sao? Hay tôi kề dao vào cổ ép anh không ký thì giết anh?”

“Không phải đúng không?”

“Nói cho cùng, là do anh tham. Lòng tham không đáy thì chỉ có đường chết!”

Miệng lưỡi của Trần Diệu Tổ đúng là sắc bén.

Một hồi tranh luận khiến Chúc Uy hoàn toàn câm nín.

Mặt anh lúc này tái nhợt đến cực điểm, môi run rẩy, nhìn chằm chằm Trần Diệu Tổ, không nói nên lời.

Giang Đường từ đầu vẫn đứng một bên quan sát, giờ thấy Chúc Uy như sắp bị tức chết, mới chậm rãi bước lên.

“Trần Diệu Tổ.”

Cô nhàn nhạt mở miệng, “Tổ trưởng Chúc có sai, nhưng điều đó không thể che giấu được sự thật rằng anh là kẻ lừa đảo.”

“Anh sinh lòng ác trước, anh ta nổi lòng tham sau, cả hai đều phải chịu trách nhiệm tương ứng.”

“Còn việc xử lý Tổ trưởng Chúc như thế nào, đó là chuyện nội bộ của nhà máy chúng tôi, không cần anh lo.”

“Việc anh nên lo bây giờ, là bồi thường những tổn thất mà hành vi gian dối của anh gây ra cho chúng tôi!”

Nói ngắn gọn, chuyện nào ra chuyện đó.

Chúc Uy có lỗi, không trốn tránh.

Trần Diệu Tổ có lỗi, cũng không thể thiếu phần chịu trách nhiệm.

“Tôi bồi thường? Cô muốn tôi bồi thường cái gì?”

Trần Diệu Tổ quyết tâm kéo Chúc Uy xuống nước, “Nếu phải bồi thường, thì một người một nửa!”

“Anh nói láo!”

Chúc Uy tức đến phát điên, lần này hồi lại sức, lập tức trút giận lên Trần Diệu Tổ.

“Tôi tham, tôi bị tiền làm mờ mắt, làm chuyện có lỗi với nhà máy là lỗi của tôi. Nhưng là anh ba hoa chích chòe lừa tôi trước! Anh nói sản phẩm không có vấn đề gì, tôi mới ký!”

“Anh không biết của rẻ là của ôi à? Trên trời rơi xuống đâu có bánh, toàn là bẫy thôi!”

Trần Diệu Tổ cũng đỏ mặt tía tai cãi lại!

Trong phòng hỏi cung, toàn là tiếng hai người cãi nhau om sòm.

Cảnh sát Trương và cảnh sát Điền vốn là đến hỏi cung, giờ thành khán giả bất đắc dĩ, ngồi xem một gã đàn ông trung niên và một gã thanh niên cãi nhau chí chóe.

“Các đồng chí công an, có thể chuẩn bị giúp tôi một bữa tối không?”

Giang Đường hỏi nhẹ nhàng.

Hai công an: ???

Bên này đang cãi nhau đến sôi máu rồi, cô còn có tâm trạng ăn cơm được sao?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back