Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện

Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 480: Nói công tác là công tác liền


Giang Đường dừng bước.

“Bí thư, ngài gọi tôi có việc gì ạ?”

“Ừm…”

Bí thư Tống ra hiệu cô vừa đi vừa nói.

Ra khỏi phòng họp, lúc này Bí thư Tống mới cất lời.

“Lần này chuyện xảy ra, chúng tôi không có ý trách cô, cô cũng không cần phải chịu áp lực lớn như vậy, cứ từ từ mà làm.”

Bí thư Tống cũng đã suy nghĩ rồi, dù sao Giang Đường cũng là nhân tài đặc biệt đầu tiên mà nhà máy họ tuyển vào.

Vốn dĩ cô làm nghiên cứu, giờ để cô giữ chức khoa trưởng Khoa Vật liệu, đúng là có phần không phù hợp chuyên môn.

Cho nên, những sơ suất xảy ra trong công việc, ban lãnh đạo nhà máy quyết định sẽ đứng ra gánh vác thay cho cô.

Lùi một bước nữa mà nói, cho dù không nể mặt Giang Đường là nhân tài đặc biệt, thì cũng phải nể mặt Tư lệnh Lục chứ, đúng không?

Giang Đường hiểu rõ hàm ý trong lời của Bí thư Tống.

“Bí thư.”

Cô cũng muốn thể hiện rõ lập trường của mình: “Chuyện lần này, đúng là Khoa Vật liệu có sơ suất, trách nhiệm cần gánh, tôi sẽ không né tránh.”

“Vẫn là câu nói đó, ngài và nhà máy hãy cho tôi thêm chút thời gian, tôi sẽ điều tra rõ chuyện này.”

Công việc của cô, cô không muốn trộn lẫn bất kỳ tình cảm cá nhân nào vào.

Dù cho bản thân chưa từng làm quản lý, dù cho chuyên môn không phù hợp, thì cũng không sao cả.

Cô làm được.

Cũng nhất định sẽ làm tốt.

Thái độ của Giang Đường khiến Bí thư Tống nhìn cô với ánh mắt khác xưa.

Ban đầu ông ta cứ tưởng, người như cô, lại có chồng là Tư lệnh Lục, ít nhiều gì cũng sẽ có chút kiểu cách.

Không ngờ, cô không hề kiêu căng.

Cũng không chịu thua.

Người trẻ như vậy, tốt.

“Được, vậy cô cứ điều tra đi, tôi chờ tin tốt từ cô.”

“Vâng.”

Giang Đường đứng nghiêm: “Bí thư Tống, tôi xin phép đi trước.”

“Đi đi.”

Từ văn phòng ban giám đốc trở về, mấy tổ trưởng dưới quyền Khoa Vật liệu đều đang chờ cô.

Thấy cô đến, họ lập tức bước lại.

“Khoa trưởng, cô không bị mắng chứ?”

“Chuyện lần này phải làm sao đây? Nhân viên Khoa Vật liệu chúng ta có phải sẽ phải đền đến tán gia bại sản không?”

Vài tổ trưởng mặt mày lo lắng.

Giang Đường liếc nhìn họ: “Tổ trưởng Tổ thu mua, đồng chí Chúc đâu?”

“Ở đây, khoa trưởng, tôi ở đây, tôi đến rồi!”

Chúc Uy từ một bên chạy tới, mồ hôi nhễ nhại.

Anh ta hơi mập, lúc chạy mỡ cũng rung lên theo nhịp, trông có phần buồn cười.

Anh ta nhanh chóng chạy tới trước mặt Giang Đường: “Khoa trưởng, tôi lấy được rồi, tôi lấy được địa chỉ nơi Giám đốc Trần đi công tác rồi.”

“Tôi vừa liên hệ với khách sạn bên đó, họ nói Giám đốc Trần vẫn chưa quay lại, đến tối ông ấy về, họ sẽ nhắn giúp là có người tìm.”

Vừa nói, Chúc Uy vừa đưa tờ giấy trong tay cho Giang Đường.

Trên đó ghi địa chỉ khách sạn nơi vị giám đốc bên phía nhà cung cấp đang ở.

Giang Đường liếc qua một cái rồi thu ánh mắt lại.

“Mọi người vào hết đi.”

Cô quay người bước vào văn phòng của mình, mấy tổ trưởng còn lại lập tức theo sau.

Nhà máy đã mở họp, Khoa Vật liệu của họ đương nhiên cũng phải họp.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, bản thân cô là khoa trưởng khó tránh khỏi trách nhiệm, nhưng những người khác cũng không thể phủi sạch liên quan.

Tất nhiên, cuộc họp lần này của Giang Đường không phải để truy cứu trách nhiệm.

Cô chuyển đạt lại nội dung cuộc họp ở văn phòng nhà máy cho mấy tổ trưởng bên dưới, rồi hỏi xem họ có biện pháp gì không?

“Bên Khoa Sản xuất thật là quá đáng lắm rồi.”

Chúc Uy là người mở lời đầu tiên, “Cho dù chúng ta phụ trách thu mua, thì cũng không thể đảm bảo từng thùng linh kiện đều giống y hệt nhau được chứ!”

“Người ở xưởng sản xuất đâu phải lần đầu tiên làm ra mấy thứ này, chẳng lẽ không ai phát hiện ra điều gì bất thường sao?”

Chúc Uy bất bình nói.

Mấy tổ trưởng khác bị cảm xúc của anh ta kéo theo, ai nấy đều thấy bức xúc vì cách hành xử của Khoa Sản xuất.

Họ dựa vào việc Phó xưởng trưởng Hà là người của họ, trong nhà máy thì đi đứng ngang ngược, chưa bao giờ coi người khác ra gì.

Chuyện lần này đúng như tổ trưởng Chúc nói, phía trước đã xảy ra sơ suất, chẳng lẽ người trên dây chuyền sản xuất lại cứ cúi đầu mà làm tới, không để ý gì cả?

Hành động như thế rất dễ khiến người ta nghi ngờ, liệu có phải họ cố ý không.

Rõ ràng là đang bàn bạc xem phải xử lý ra sao, mà không biết từ lúc nào câu chuyện lại chuyển sang oán trách Khoa Sản xuất.

Giang Đường ngồi sau bàn làm việc, lắng nghe mấy tổ trưởng càng nói càng giận, cô nhấp một ngụm trà, làm dịu cổ họng rồi mới cất lời:

“Người khác sơ sót, không thể che lấp sai sót của chúng ta.”

“Tôi nhớ là nhà máy cung ứng lô linh kiện lần này, ở ngay thành phố bên cạnh đúng không?”

Cô ngẩng đầu nhìn Chúc Uy.

Chúc Uy gật đầu.

“Đúng vậy, khoa trưởng, nhưng giám đốc của họ đi công tác ở miền Nam rồi.”

“Ừm, không sao, chạy được sư chứ chùa chạy đâu cho khỏi.”

Nói xong, Giang Đường đứng lên: “Tổ trưởng Hướng, tổ trưởng Chúc, đi thôi, chúng ta đến thành phố bên cạnh một chuyến.”

Cô dẫn đầu đi ra ngoài.

Chúc Uy hơi hoảng hốt, không ngờ Giang Đường lại nói đi là đi ngay, “Ấy, khoa trưởng, chúng ta rời nhà máy thật à?”

“Chúng ta đi rồi, mớ chuyện này tính sao?”

“Hửm?”

Giang Đường dừng bước, khó hiểu nhìn Chúc Uy, “Giờ không phải dây chuyền sản xuất đã ngừng hoạt động rồi sao?”

“Chúng ta cũng chẳng có nguyên liệu, ở lại thì làm được gì? Có giải quyết được chuyện không?”

Hướng Thu Phương đứng bên cạnh nghe xong cũng gật đầu.

Nhìn ra được, cô ấy khá là nể phục cái cách nói làm là làm của Giang Đường.

“Khoa trưởng, chúng ta đi luôn chứ?”

“Đi luôn.”

Chúc Uy không nhịn được hỏi: “Vậy hôm nay có về không? Tôi muốn gọi điện về nhà, báo một tiếng.”

“Về hay không thì tối rồi tính.”

“Đi trước đã, tới nơi sớm, gặp được người ta sớm, thì chuyện sớm sáng tỏ.”

Dứt lời, Giang Đường liền bước thẳng ra ngoài.

Hướng Thu Phương cũng nhanh chóng theo sau.

Chúc Uy nhìn hai người họ rời đi, bất đắc dĩ cũng đành chạy theo.

Cái Giang Đường này chỉ là một người trẻ mới ngoài ba mươi, ngoài việc học hành có hơn người một chút, thì chẳng có gì nổi bật.

Anh ta không tin, cô ấy có thể làm nên trò trống gì.

Ba người cùng rời văn phòng, ra khỏi nhà máy, chờ xe buýt.

Đúng lúc này, một chiếc xe Jeep từ trên núi chạy xuống, người trong xe thấy Giang Đường thì dừng xe ngay trước mặt cô.

“Đồng chí Giang Đường, cô đang định ra ngoài à?”

Cung Quốc Dũng không ngờ lại gặp cô ở đây, trong mắt anh ta lộ ra một chút vui mừng khó ai nhận ra.

Giang Đường gật đầu.

Cung Quốc Dũng nhìn hai người đi cùng cô, rồi lại nhìn xe mình, “Lên xe không? Tôi cho quá giang một đoạn.”

Có xe riêng thì tiện hơn hẳn so với đợi xe buýt.

Trên xe cũng vừa đủ chỗ ngồi.

Giang Đường nhìn chiếc xe buýt còn chưa đến, liền gật đầu với Cung Quốc Dũng.

“Cảm ơn.”

Cô đưa tay định mở cửa xe.

Chúc Uy nhanh chóng đưa tay ra, “Để tôi, khoa trưởng, cô lên đi, cẩn thận đụng đầu.”

Thái độ của Chúc Uy vô cùng cung kính.

Một cấp dưới cung kính hết mực, thật sự là diễn đạt rất trọn vẹn.

Giang Đường lên xe rồi, Chúc Uy lại đỡ Hướng Thu Phương lên.

“Tổ trưởng Hướng, cẩn thận đấy.”

Người có lễ phép như vậy, nói thật thì đúng là rất khó để bắt bẻ lỗi sai.

Cung Quốc Dũng khi mời họ lên xe đã từ phía bên kia xuống, đi vòng ra ngồi ghế phụ.

Nghe thấy lời của Chúc Uy, anh ta hơi ngẩng đầu lên.

Đồng chí Giang Đường giờ đã làm khoa trưởng rồi sao?
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 481: Không ngờ lại bị lừa


Cô ấy vẫn luôn xuất sắc như trước kia!

Cung Quốc Dũng nhớ lại lần đầu gặp Giang Đường, chợt nhận ra đã trôi qua mấy năm rồi.

Bốn năm trước, quãng thời gian cô mất tích, không ai biết ngoài Lục Trường Chinh mất ăn mất ngủ, thì chính anh ta cũng gần như không có được một giấc ngủ yên lành.

Nửa đêm tỉnh dậy, thường hay mơ thấy cô chắn trước mặt mình, đỡ đòn tấn công của con gấu đen.

Mà trong mộng, cảnh tượng khác hẳn với hiện thực.

Trong giấc mơ, cô bị gấu đen xé làm đôi, ngã gục trước mặt anh ta…

Cung Quốc Dũng từng nhiều lần giật mình tỉnh giấc vì ác mộng như vậy.

Thời gian ấy, anh ta thậm chí còn nghĩ, liệu có phải mình đã mắc bệnh nan y, sắp chết rồi nên mới hay mơ mộng lung tung như vậy?

Mãi đến sau này, Giang Đường trở về, anh ta mới thoát khỏi cơn ác mộng đó…

“Đồng chí Giang, các cô định đi đâu vậy?”

Cung Quốc Dũng hỏi Giang Đường.

Giang Đường mắt nhìn thẳng phía trước.

“Bến xe.”

“Ồ, tôi cũng định tới bến xe, vậy ta đi cùng nhau.”

Còn về việc Cung Quốc Dũng đi bến xe để đi đâu, thì anh ta không nói.

Giang Đường khẽ gật đầu.

Có thể cùng đường đến bến xe cũng tốt.

Dù thần sắc cô không quá nghiêm trọng, nhưng người ngoài nhìn vào cũng dễ dàng nhận ra, tâm trạng của cô không mấy vui vẻ.

Vì thế, sau một vài câu chuyện ngắn, Cung Quốc Dũng cũng không nói thêm gì nữa.

Những người ngồi hàng ghế sau cũng giữ im lặng.

Khoảng hơn bốn mươi phút sau, họ đến bến xe.

Chúc Uy vừa xuống xe liền nhanh nhẹn nói sẽ đi mua vé.

Giang Đường và Hướng Thu Phương đi sau.

Hai người hướng về phía Cung Quốc Dũng nói lời cảm ơn.

Cung Quốc Dũng cười nhẹ: “Không có gì, chuyện nhỏ thôi.”

Chiến sĩ trẻ lái xe đưa Cung Quốc Dũng ra ngoài lần này, đây là lần đầu tiên thấy đoàn trưởng cười.

Cũng là lần đầu tiên thấy đoàn trưởng có dáng vẻ thư thái như thế.

Chẳng bao lâu, Chúc Uy đã quay lại với ba tấm vé xe trong tay.

“Khoa trưởng, tổ trưởng Hướng, xe sắp khởi hành rồi, chúng ta mau qua đó đi.”

Chúc Uy mua chuyến xe sớm nhất có thể.

Giang Đường gật đầu: “Được.”

Ba người cầm vé, tìm đúng xe và lên xe.

Chờ khoảng năm phút, chiếc xe cũ kỹ bắt đầu nổ máy, mùi xăng dầu tràn ngập trong khoang xe.

Tiếng động cơ ầm ầm, xe rời bến.

Ba người ngồi ở cuối xe.

Giang Đường và Hướng Thu Phương ngồi cạnh nhau.

Chúc Uy ngồi bên cạnh hai người.

Trong xe ngoài họ còn có nhiều hành khách khác, đủ thứ hành lý, gà vịt các loại, không khí ngột ngạt, mùi khó chịu.

Giang Đường bảo Hướng Thu Phương mở cửa kính xe, gió bên ngoài thổi vào, xua bớt mùi hôi bên trong.

Từ thành phố của họ sang khu công nghiệp thành phố bên cạnh mất tổng cộng năm tiếng.

Từ bến xe này sang bến xe kia là bốn tiếng, sau đó còn phải đi thêm một tiếng xe buýt mới đến khu công nghiệp, lúc đó thì nhà máy bên kia cũng tan ca rồi.

Ba người đến nơi, giải thích rõ lý do đến.

Ông cụ gác ở chòi cổng, nghe nói họ từ thành phố bên cạnh tới, thì ngạc nhiên nhìn ba người: “Mấy cô chú tới làm gì thế?”

“Lãnh đạo các ông có ở đây không? Chúng tôi đến tìm lãnh đạo.”

“Lãnh đạo hả? Lãnh đạo đi từ lâu rồi!”

Ông cụ kéo dài giọng nói: “Nhà máy chúng tôi sắp đóng cửa rồi, lãnh đạo sớm đã bỏ chạy rồi.”

Nên lúc nghe ba người nói đến tìm lãnh đạo, ông mới có vẻ mặt nghi hoặc như vậy.

Giang Đường nhíu mày: “Lãnh đạo bỏ chạy?”

“Nhà máy đóng cửa rồi?”

Hướng Thu Phương cũng không giấu nổi vẻ mặt kinh ngạc!

Bên cạnh, Chúc Uy thì mặt cắt không còn giọt máu, mấy bước lao lên, giọng đầy kích động hỏi ông cụ gác cổng:

“Sao có thể như vậy? Ông đang đùa đấy à?”

“Cái nhà máy to thế này, sao có thể nói đóng là đóng luôn được?”

“Có gì mà không thể?”

Ông cụ bình thản, như thể đã quen với chuyện này rồi: “Bao tháng nay không có đơn hàng, không đóng cửa thì làm gì?”

“…”

“Không có đơn hàng?”

Giang Đường nhíu mày càng chặt hơn: “Nhà máy các ông đã không có đơn hàng mấy tháng rồi sao?”

“Chứ còn gì nữa? Nhà máy bọn tôi là xưởng cũ từ thời trước, mấy năm trước khi các xưởng quốc doanh chuyển sang tư nhân, chỗ chúng tôi miễn cưỡng giữ lại không chuyển, ai ngờ mấy năm nay làm ăn ngày càng thảm hại, từ năm ngoái đã thường xuyên là làm vài ngày lại nghỉ nửa tháng rồi.”

Nói đến đây, giọng ông cụ cũng đầy cảm thán.

Ai mà ngờ, nhà máy từng vang bóng một thời ở khu này, giờ trong xưởng chỉ còn vài ba công nhân lẻ tẻ.

Còn lãnh đạo?

Sớm đã chẳng biết trốn biệt đi đâu rồi.

Chúc Uy lúc này thật sự hoảng loạn.

“Vậy còn Giám đốc Trần thì sao? Giám đốc Trần đâu?”

“Giám đốc Trần? Giám đốc nào?”

Ông cụ nhìn Chúc Uy đầy nghi hoặc: “Bên tôi chỉ có một người họ Trần, nhưng không phải giám đốc gì cả.”

“Ông ấy tên gì?”

Chúc Uy truy hỏi.

Ông cụ lắc đầu đầy vẻ bất lực: “Trần Diệu Tổ! Bố mẹ nó đặt cái tên này, mong nó làm rạng danh tổ tông, nhưng mà này, con người ấy mà, đâu phải cứ đặt tên đẹp là làm được chuyện tốt đâu.”

Ngược lại, tên Trần Diệu Tổ này thì chuyên môn là lừa lọc, không trò gì là không làm.

Nhà máy còn chưa đuổi việc hắn, là vì ông nội với bố hắn đều từng là công nhân kỳ cựu của nhà máy.

Hắn ta chỉ là đời sau hưởng phúc, vào làm thay chỗ hai người ấy, nhà máy vì nể tình cũ nên khó mà đuổi thẳng…

Nghe tới đây, cả ba người còn không hiểu sao?

Hóa ra cái người mà họ gọi là “nhà cung cấp” ấy, vốn chẳng phải nhà cung cấp thật!

“Tổ trưởng Chúc.”

Giang Đường nhìn về phía Chúc Uy: “Anh chẳng phải nói, nhà cung cấp này là đối tác hợp tác lâu năm sao?”

Chúc Uy lúc này mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lấm tấm rơi như mưa.

Đúng là một hình ảnh sống động cho cụm từ “muôn vàn hy vọng đều sụp đổ”.

“Sao… sao có thể như vậy?”

“Sao lại không có người đó?”

Chúc Uy vừa lẩm bẩm, vừa lắc đầu.

Anh ta không dám tin mình lại bị lừa, mà còn là bị lừa thê thảm đến mức này.

Hướng Thu Phương nhìn Chúc Uy, lại nhìn Giang Đường.

Thật ra, trước khi đi họ đã lường trước vô số khả năng, nhưng duy chỉ có khả năng này là không ai ngờ tới.

“Khoa trưởng, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Hướng Thu Phương nhìn sang Giang Đường.

Trong mắt, trên mặt cô ấy đầy lo lắng và bất an.

Nếu đối phương là một doanh nghiệp thực sự, thì họ còn có thể dựa theo quy trình để truy cứu trách nhiệm.

Nhưng hiện giờ, rõ ràng là bên kia chưa từng chính thức giao hàng cho họ.

Toàn bộ lô hàng mà họ nhận, đều là do một kẻ giả danh không rõ nguồn gốc cung cấp hàng lỗi, hàng phế phẩm…

“Chúng tôi có thể vào trong xem không?”

Giang Đường hỏi ông cụ gác cổng.

Ông cụ nhìn ba người, cũng nhận ra có điều gì đó bất thường, nghĩ một lúc rồi gật đầu.

“Được.”

“Nhưng tôi phải đi cùng.”

Dù sao nhà máy cũng sắp giải thể, nhưng ông vẫn còn trực ở đây, không thể để người lạ tùy tiện ra vào.

Giang Đường khẽ gật đầu, cố nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn ông.”

“Ôi dào, không có gì, tôi chỉ dẫn các cô chú đi một vòng thôi, chẳng có gì to tát.”

Ông cụ rất sảng khoái.

Nói xong lại hỏi thêm: “Nhìn vẻ các cô chú thế này, chẳng lẽ cũng bị cái thằng Trần Diệu Tổ ấy lừa rồi?”

“Ôi trời ơi, tôi nói cho các cô chú biết nhé, cái miệng thằng đó dẻo quẹo, nói chuyện như rót mật, người chết mà nó còn có thể nói sống lại được ấy chứ, các cô chú nhất định đừng bị nó lừa đấy nhé!”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 482: U mê vì tiền hoa hồng


“Cái thằng nhóc ấy từ bé đã biết lừa người rồi, chưa biết đi đã biết dẻo mồm rồi.”

Ông lão Triệu – người coi cổng, có thể nói là đã chứng kiến Trần Diệu Tổ lớn lên từng ngày.

Đối với đứa nhóc nghịch ngợm khiến ai ai cũng phải đau đầu ấy, ông ta chẳng có chút ấn tượng tốt nào.

Chỉ cần nghĩ đến mấy chuyện hắn ta làm, ông lão Triệu lại thấy bực mình.

Giang Đường cùng mọi người đi theo cụ Triệu vào trong nhà máy, tận mắt chứng kiến dây chuyền sản xuất phủ đầy bụi, lòng ai nấy đều trĩu nặng.

Cả nhóm đi một vòng quanh nhà xưởng, vừa ra khỏi thì trên người Chúc Uy đã ướt đẫm mồ hôi.

Thấy trời sắp tối, bây giờ ở lại đây cũng chẳng giải quyết được gì.

“Trước hết quay về thành phố kiếm chỗ nghỉ đã.”

Giang Đường lên tiếng.

Hướng Thu Phương gật đầu, lúc này cũng chỉ còn cách đó.

Hai người chuẩn bị cất bước rời đi, thì Chúc Uy bỗng nhiên chạy đến trước mặt Giang Đường, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất.

“Khoa trưởng, khoa trưởng, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!”

“Tôi không ngờ cái gã Giám đốc Trần đó lại là giả! Tôi đáng chết, tôi không nên vì ba ngàn đồng tiền hoa hồng mà không xác minh gì, đã vội ký hợp đồng với hắn!”

Trước khi đến đây, trong đầu Chúc Uy vẫn còn nghĩ, dù có đến nhà máy mà không gặp được Giám đốc Trần, thì Giang Đường cũng sẽ không thể phát hiện anh ta ăn hoa hồng.

Nhưng anh ta đã tính trăm lần cũng không ngờ, ngay cả bản thân cũng bị Trần Diệu Tổ lừa gạt một cú đau đớn…

Chúc Uy quỳ sụp trước mặt Giang Đường, nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa kể lể.

Giang Đường nhìn anh ta chằm chằm, thần sắc vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

Nhưng Hướng Thu Phương thì hoàn toàn không tin vào tai mình, nhìn Chúc Uy không dám tin.

“Tổ trưởng Chúc, anh nói thật chứ?”

“Ba ngàn đồng hoa hồng?”

Họ làm tổ trưởng, mỗi tháng lương mới một trăm đồng.

Ba ngàn đồng, chẳng phải là làm không ăn không tiêu trong ba năm trời hay sao?

“Tổ trưởng Chúc à, sao anh dám, anh dám làm chuyện đó được sao?”

Hướng Thu Phương lắc đầu liên tục, không thể tin nổi dù là do chính miệng Chúc Uy thừa nhận, vẫn không tin có người to gan đến thế, dám nhận số tiền hoa hồng lớn như vậy.

Chúc Uy lúc này hối hận đến cùng cực.

Chỉ mong có thể quay lại lúc trước, tự đánh chết chính mình cũng được.

“Xin lỗi, xin lỗi khoa trưởng, tôi thật không biết, tôi thật sự không biết hắn là giả! Tôi không biết mà!”

“Khoa trưởng…”

Chúc Uy ngẩng đầu lên nhìn cô.

Chỉ một ngày trôi qua, anh ta như già đi mười tuổi, chẳng còn chút dáng vẻ phong độ ban sáng.

Trong đôi mắt vốn không còn trẻ trung kia, giờ đầy sự cầu xin.

Hướng Thu Phương cũng nhìn Giang Đường.

Chờ đợi quyết định của cô.

Chúc Uy cũng đang chờ.

Giang Đường trầm ngâm một lúc mới nhẹ nhàng nói: “Đứng dậy đi, đừng quỳ nữa.”

“Anh không cần xin lỗi tôi. Người anh cần xin lỗi, là nhà máy đã tin tưởng anh, là ban lãnh đạo, và là những nhân viên dưới quyền anh.”

“Giờ không còn sớm, chúng ta quay về thành phố trước đã.”

Lời vừa dứt, Hướng Thu Phương lập tức đưa tay đỡ Chúc Uy dậy.

“Tổ trưởng Chúc, khoa trưởng nói đúng, lúc này quan trọng nhất là làm sao giải quyết sự việc, chuyện anh hối hận hay tự trách, để sau hẵng nói.”

Chúc Uy lắc đầu, lau nước mắt, vẻ mặt đau khổ tột độ.

Ông lão Triệu đứng ở cổng cũng nghe thấy lờ mờ chuyện vừa xảy ra, dù không nghe rõ từng chữ, nhưng cũng đoán được đại khái.

Ba người này, là bị Trần Diệu Tổ lừa rồi.

“Mấy người các cô cậu à… ôi…”

Ông cụ thở dài, cũng chẳng biết nên bình luận thế nào cho đúng.

Giang Đường cùng mọi người kịp bắt chuyến xe buýt cuối ngày để quay về trung tâm thành phố.

Họ trò chuyện với bác tài xế xe buýt, chọn điểm xuống gần trung tâm.

Tìm được một nhà nghỉ sạch sẽ, Giang Đường đi làm thủ tục nhận phòng.

Hướng Thu Phương vẫn đang cố khuyên nhủ Chúc Uy, bảo anh ta đừng quá tuyệt vọng lúc này.

Anh ta đã dám thẳng thắn nhận sai, nếu sau khi về nhà máy báo cáo trung thực, tin rằng ban lãnh đạo nhất định sẽ cho anh ta một sự xử lý công bằng.

“Công bằng ư…”

Chúc Uy nở nụ cười khổ trên mặt.

Anh ta nhìn Hướng Thu Phương, lại liếc qua bóng lưng Giang Đường đang làm thủ tục, khẽ lắc đầu.

“Chị Thu Phương, chị vẫn chưa hiểu sao? Chuyện lần này, lớn quá rồi.”

Lớn đến mức, không một ai có thể gánh nổi trách nhiệm.

Hướng Thu Phương không biết phải nói gì thêm.

Bởi vì chính cô cũng hiểu rõ sự nghiêm trọng của vụ việc.

Mấy lời “không sao đâu” kia, thật ra chỉ là an ủi Chúc Uy mà thôi.

Thực tế mà nói, làm sao mà không có chuyện được?

Nhưng Hướng Thu Phương dù biết rõ, cũng không thể đứng đó mà mắng anh ta “đáng chết” được, đúng không?

“Tổ trưởng Chúc…”

“Thôi đi, chị Thu Phương, chị đừng an ủi tôi nữa, để tôi yên tĩnh một lát.”

“Được… được rồi…”

Hướng Thu Phương nhẹ giọng, “Tôi đi xem khoa trưởng đã làm xong thủ tục nhận phòng chưa.”

“Ừ.”

Chúc Uy ngồi phịch xuống ghế salon, mệt mỏi, rõ ràng vẫn chưa thể thoát ra khỏi cú sốc vừa rồi.

Giang Đường bên kia vừa nhận chìa khóa phòng xong thì thấy Hướng Thu Phương đi tới. Theo phản xạ, cô quay đầu lại.

Chỉ thấy Chúc Uy – vốn đang ngồi ngoài hành lang – bỗng bật dậy, chạy ra đường.

“Chúc Uy, anh định làm gì?”

Giang Đường lập tức chạy nhanh ra cửa.

Chúc Uy cũng bước nhanh hơn, lao thẳng ra ngoài.

Phía ngoài nhà nghỉ là một con đường lớn, băng qua đường chính là con sông hộ thành.

Bây giờ đang là mùa mưa, nước sông dâng cao và chảy xiết.

Chúc Uy băng qua đường, không hề do dự nhảy thẳng xuống dòng nước.

“Chúc Uy, dừng lại cho tôi!”

Giang Đường chạy đến bờ sông.

Chúc Uy đã nhảy xuống nước.

Anh ta không biết bơi, vừa xuống nước liền theo bản năng vẫy vùng liên tục, cố ngoi lên.

Thấy vậy, Giang Đường không nói hai lời, nhảy theo xuống nước.

“Khoa trưởng Giang! Đừng cứu tôi! Cứ để tôi chết đi, để tôi chết đi!”

Chúc Uy kháng cự lại việc được cứu.

Thấy Giang Đường bơi tới, anh ta càng ra sức vùng vẫy.

Nước chảy siết khiến anh ta trôi càng lúc càng xa.

Giang Đường hít sâu một hơi, nín thở rồi lao nhanh về phía Chúc Uy.

Trên bờ, không ít người dân đã bu lại xem.

Hướng Thu Phương cũng vừa kịp chạy đến bờ sông, thấy hai người đã ở xa khỏi bờ, cô cuống cuồng la hét cầu cứu:

“Cứu người! Có người nhảy sông, mau cứu người với!”

Giang Đường bơi như lướt tới bên cạnh Chúc Uy. Lúc này, anh ta đã uống mấy ngụm nước, nhưng vẫn cố giãy giụa.

Không nói nhiều, cô vung tay gõ nhẹ vào đầu Chúc Uy, khiến anh ta ngất đi.

Người vùng vẫy dữ dội, thà cho ngất còn dễ cứu hơn tỉnh táo.

Khi Chúc Uy bất tỉnh, Giang Đường lập tức một tay kéo anh ta, một tay bơi vào bờ.

“Lại đây, mau lại đây!”

Cô bơi tới gần chỗ có bậc thang lên bờ, mấy người trên bờ vội vàng kéo tay, phụ cô đưa Chúc Uy lên.

“Khoa trưởng…”

Hướng Thu Phương chen vào đám đông, đưa chiếc áo mượn từ nhà nghỉ phủ lên người Giang Đường.

“Cô không sao chứ?”

Giang Đường gạt nước trên mặt: “Không sao.”

Vừa dứt lời, cô quay lại nhìn Chúc Uy bên cạnh.

Cô không dùng lực quá mạnh, nên một lát là Chúc Uy sẽ tỉnh.

Quả nhiên, ý nghĩ vừa lóe qua, Chúc Uy đã mở mắt tỉnh lại.

Vừa thấy mình không còn ở dưới nước mà là trên bờ, anh ta lại vùng dậy muốn nhảy tiếp.

Người xung quanh vội vã giữ chặt anh ta lại.

“Đừng cản, để anh ta nhảy.”

Giọng Giang Đường lạnh băng, không mang một chút cảm xúc: “Cứ để anh ta chết đi!”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 483: Lời hay khó khuyên quỷ chết


Cô từng cứu anh ta một lần dưới sông, là vì cả hai cùng làm chung một nhà máy, vì tình đồng nghiệp.

Cô đã đưa anh ta lên bờ, đương nhiên phải chịu trách nhiệm an toàn cho anh ta.

Nhưng nếu đã cứu được một lần mà anh ta vẫn muốn chết, thì cô cũng không cản.

Lời hay khó khuyên nổi kẻ muốn chết!

Anh ta không chịu nghe, chỉ một lòng đòi chết, nếu cô còn cố giữ lại nữa, thì thật không phải phép.

“Tổ trưởng Hướng, về rồi nhớ nói với vợ con anh ấy, là chính anh ta một lần rồi lại một lần tìm cái chết, chúng tôi không phải không cứu.”

Quần áo cô giờ vẫn còn nhỏ nước, tóc cũng ướt sũng, toàn thân đều là nước.

Hôm nay bôn ba cả ngày, rốt cuộc chỉ là công cốc, mà chuyện phiền phức đang chờ cô vẫn còn một đống.

Người đồng chí đi cùng lại cứ hết lần này đến lần khác gây rắc rối cho cô.

Cô cũng là người có tính tình, cũng biết tức giận chứ.

Hướng Thu Phương nhìn Giang Đường, rồi lại nhìn Chúc Uy đang ngồi bệt dưới đất, bà ta không khỏi thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt Chúc Uy, nhẹ nhàng khuyên giải.

“Tổ trưởng Chúc, anh như vậy đã từng nghĩ cho gia đình mình chưa?”

“Anh không nghĩ nếu anh chết rồi, họ sẽ sống ra sao sao?”

“Anh là trụ cột trong nhà, nếu anh không còn, thì trời của họ cũng sụp mất rồi, anh không thể ích kỷ như thế, chết là hết đâu!”

Cô ta nói như thế để khuyên Chúc Uy, những người xung quanh cũng thi nhau khuyên nhủ anh ta.

“Đúng đấy, anh còn trẻ mà, chuyện gì không thể từ từ giải quyết, sao phải đến mức tự tử chứ?”

“Không nghĩ cho vợ con thì cũng phải nghĩ cho cha mẹ anh chứ? Họ cũng lớn tuổi rồi, chịu sao nổi cảnh tóc bạc tiễn đầu xanh?”

“Đừng làm chuyện dại dột nữa, chuyện gì cũng có cách giải quyết, cùng lắm thì làm lại từ đầu thôi mà.”

“Đúng rồi, anh còn không sợ chết, chẳng lẽ lại sợ sống cho đàng hoàng sao?”

Mọi người mỗi người một câu, đều đang cố khuyên nhủ Chúc Uy.

Chúc Uy như hóa đá, ngồi đờ ra đó, cúi đầu, không nói không rằng, cũng không còn đòi nhảy sông nữa.

Thời gian dần trôi.

Người vây xem cũng lục tục giải tán.

Bụng Giang Đường đói đến kêu òng ọc, cô xoa bụng, liếc nhìn tiệm quần áo bên đường rồi nói với Hướng Thu Phương: “Tôi qua đó mua một bộ đồ sạch thay rồi chúng ta đi ăn.”

Chuyện thì vẫn chưa xong.

Nhưng ăn thì vẫn phải ăn.

Hướng Thu Phương gật đầu đồng ý.

“Khoa trưởng mau đi đi, trước hết đến nhà khách tắm nước nóng cho khỏi cảm lạnh.”

“Ừ.”

Giang Đường liền cất bước rời đi, đến tiệm quần áo mua đồ.

Cô chọn một chiếc váy hoa nhí chấm bi, chọn luôn một bộ đồ lót, cả giày cũng mua đôi mới.

Đôi giày da đang đi bị ướt, mang vào khó chịu.

Khi về tới nhà khách, lễ tân tầng một thấy cô liền vội hỏi có chuyện gì không?

“Người cứu được rồi chứ?”

“Ừ, cứu được rồi, cảm ơn.”

Vừa nói Giang Đường vừa chỉ vào bộ đồ trên người, “Bộ đồ này tôi giặt rồi, mai sẽ trả.”

“Không sao không sao, cứu được là tốt rồi.”

Lễ tân cũng là người dễ nói chuyện, biết người đã được cứu lên, lòng cũng nhẹ đi.

Còn cái áo để sẵn ở quầy, lúc nào trả cũng được.

Giờ mua đồ không cần phiếu nữa, một cái áo cũng không phải thứ gì quá to tát.

Giang Đường lên phòng đôi tầng ba, tắm rửa sạch sẽ, cả tóc cũng gội luôn.

Bụng đói quá rồi, cô tắm xong liền lau qua loa mái tóc, cứ thế xõa xuống, lấy tiền ướt và chìa khóa đặt trên bàn, đóng cửa đi xuống tầng tìm Hướng Thu Phương.

Tầng một nhà khách, Hướng Thu Phương đang đợi, nhưng Chúc Uy thì không thấy đâu.

Giang Đường nhìn một cái, không nói gì.

Hướng Thu Phương lập tức đứng dậy giải thích: “Khoa trưởng, Tổ trưởng Chúc đã về phòng rồi, anh ta tự thấy không còn mặt mũi nào gặp cô, nên về trước.”

“Cô yên tâm, tôi đã khuyên được anh ta, sẽ không làm chuyện dại dột nữa đâu.”

Giang Đường khẽ gật đầu: “Cảm ơn chị.”

“Không có gì, không có gì, tôi chỉ nói dăm ba câu thôi, không như khoa trưởng cô, liều cả tính mạng để cứu người.”

Giờ nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, Hướng Thu Phương vẫn còn thấy sợ.

Phải biết rằng Chúc Uy to gấp đôi người Giang Đường, người to nặng như thế, kéo từ dưới sông lên, e rằng ngay cả đồng chí nam cũng chưa chắc làm nổi.

Còn nữa, cô ta có nghe người ta nói, con sông này từng có người chết đuối…

Bao nhiêu yếu tố gộp lại, lại càng cho thấy việc cứu người từ dưới sông lên khó khăn đến chừng nào.

Hướng Thu Phương thấy sợ hãi, cũng là điều dễ hiểu.

Giang Đường và Hướng Thu Phương rời khỏi đó, đến quán nhỏ gần đấy, gọi mấy món đặc sản địa phương ăn lót dạ. Ăn xong, Hướng Thu Phương còn gói thêm một phần mang về cho Chúc Uy.

“Tôi lát nữa mang về cho anh ta.”

Trải qua cả một ngày như vậy, ai nấy đều đói meo.

Nếu Chúc Uy đã chịu nghe lời, không nghĩ quẩn nữa, thì cũng nên ăn uống cho đàng hoàng.

Giang Đường không từ chối.

Ăn xong, cô trả năm đồng tiền cơm.

Hướng Thu Phương về trước, Giang Đường đi gọi điện về nhà.

Tự dưng chạy qua thành phố bên cạnh, chưa kịp nói với người nhà, không biết Lục Trường Chinh với mẹ cô có lo lắng đến cỡ nào?

Giang Đường xoa xoa mớ tóc mái trước trán, mua một thẻ điện thoại, đi tới trạm điện thoại công cộng.

Nhà cô không có điện thoại, nhưng có thể gọi đến chốt gác ở khu nhà gia đình cán bộ.

May mà chốt gác ở gần nhà, nhờ đồng chí trực ban chuyển lời một chút cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc Lục Trường Chinh đã nghe máy.

Nghe giọng cô, câu đầu tiên anh hỏi là: “Mọi chuyện giải quyết xong chưa?”

“Chưa.”

Giang Đường không giấu giếm, “Chuyện này có chút rắc rối.”

“Đường Đường, hay là để anh…”

Lục Trường Chinh vừa định nói sẽ giúp cô, thì Giang Đường đã từ chối.

“Không cần đâu, Lục Trường Chinh, em tự lo được.”

“Được, vậy em ở ngoài nhớ cẩn thận.”

Lục Trường Chinh nói xong lại hỏi cô bao giờ về nhà?

“Vài hôm nữa.”

“Vài hôm nữa?”

“Ừ, em còn phải qua Quảng Thành một chuyến.”

Đã biết tên Trần Diệu Tổ đang ở Quảng Thành, cô nhất định phải đích thân đến tóm hắn về.

Tất nhiên, cũng có thể ủy thác công an địa phương hỗ trợ.

Nhưng Giang Đường muốn tận mắt nhìn người đàn ông đó một lần.

Ngoài ra, nhà máy của họ hiện đang thiếu nguồn cung, mà Quảng Thành thì nhiều nhà máy, cô cũng tiện thể sang xem có tìm được nhà cung cấp mới không.

“Được, vậy em nhớ cẩn thận.”

“Không sao, chúng em đi mấy người cơ mà.”

Nói xong, Giang Đường cúp máy, rồi quay sang gọi điện cho Bí thư Tống.

Nghe xong báo cáo của Giang Đường, Bí thư Tống ngớ ra.

“Sao lại thế được?”

“Sao lại có chuyện vô lý đến vậy?”

Bí thư Tống ngẫm nghĩ một lúc, rồi mới định thần lại: “Tiểu Giang, cô tính sao?”

“Tôi muốn sang Quảng Thành một chuyến, đích thân bắt người đã lừa gạt Chúc Uy về. Với lại cũng tiện tìm nhà cung ứng mới.”

“Ừm…”

Bí thư Tống suy nghĩ một lát, rồi đồng ý với đề xuất của Giang Đường.

“Thế cô cần tôi giúp gì không?”

Đúng là một người lãnh đạo thông suốt. Giang Đường vừa trình bày xong, ông ta đã hiểu ngay, mình cũng phải góp sức.

Giang Đường cũng chẳng quanh co lòng vòng.

Vốn dĩ chuyện này cũng không phải chỉ một mình cô gánh nổi. Nếu lãnh đạo giả vờ không biết, thì cô sẽ nói rõ thêm.

Nhưng ông ấy hiểu ý rất nhanh, vậy thì dễ xử lý hơn nhiều.

“Tôi muốn phiền Bí thư nói chuyện với bên họ, xin cho chúng ta chậm giao hàng vài ngày.”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 484: Chạy vội bắt kẻ gian


“Ồ, muộn một chút? Cần trễ bao lâu?”

Bí thư Tống hỏi.

Giang Đường suy nghĩ một lát, chuyện này ngắn hạn e là không thể giải quyết, nhưng nếu kéo dài quá lâu, bên kia cũng chưa chắc chịu chấp nhận.

“Bí thư, ngài thử hỏi bên đó, có thể cho chúng ta gia hạn một tháng không?”

“Một tháng?”

Không cần hỏi bên kia, chỉ nghe đến mốc thời gian này thôi, Bí thư Tống cũng cảm thấy quá khó.

Phía đối tác e rằng khó lòng chấp thuận.

Giang Đường cũng hiểu điều đó.

Cô nhớ ra tên nhà máy bên đó, liền không làm khó Bí thư Tống nữa, “Vậy thế này đi Bí thư, để tôi trực tiếp nói chuyện với họ.”

“Không cần.”

Bí thư Tống lập tức bác bỏ đề xuất của Giang Đường, “Cô cứ đi Quảng Thành bắt người, tìm nhà cung ứng, còn chuyện giao hàng này để tôi lo.”

Tuy Giang Đường chủ động đề xuất tự mình gánh vác hết mọi việc, nhưng Bí thư Tống cũng không thể thật sự để cô gái trẻ này phải tất bật ngược xuôi lo toan tất cả.

“Tôi sẽ cố gắng đàm phán, nếu thật sự không xong, lúc đó để cô ra mặt thương lượng sau, được chứ?”

Bí thư Tống cũng không nói chắc một lời.

Giang Đường suy nghĩ giây lát, rồi đồng ý: “Dạ được. Cảm ơn Bí thư.”

“Không có gì, mấy người đi đường nhớ chú ý an toàn nha!”

“Vâng.”

“Còn chi phí các thứ, nhớ giữ hóa đơn đầy đủ, về rồi đem lên phòng tài vụ làm thanh toán.”

“Dạ được.”

Cúp máy xong, Giang Đường mới quay về nhà khách.

Chúc Uy đã ăn cơm xong.

Anh ta đang cùng Hướng Thu Phương đợi cô về.

Thấy Giang Đường từ dưới đi lên, Chúc Uy vội đứng thẳng người, nhanh chân bước đến gần.

“Khoa trưởng…”

Người đàn ông rõ ràng vừa mới khóc xong, đôi mắt sưng húp nặng nề.

Thân hình vốn mập mạp, cộng thêm cặp mắt sưng tấy, thật sự chẳng dễ coi gì.

Giang Đường nhìn Chúc Uy một cái, cũng không trách mắng gì anh ta.

Chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu bảo vào phòng.

Cô đặt hai phòng, một cho cô và Hướng Thu Phương, một cho Chúc Uy ở riêng.

Trong phòng, cô mở một cuộc họp nhỏ.

“Tôi vừa báo cáo tình hình với Bí thư Tống, Bí thư cũng đã phê duyệt cho chúng ta đi công tác.”

“Tối nay nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai chúng ta ra sân bay, bay chuyến sớm nhất đến Quảng Thành.”

Nghe sắp phải tiếp tục công tác liền, Hướng Thu Phương thoáng có chút hối hận vì lúc nãy không gọi điện về nhà.

“Mai sáng gọi đi, dùng thẻ điện thoại tôi mua đây.”

Giang Đường đưa tấm thẻ cho Hướng Thu Phương, “Trong này chắc còn ít tiền.”

Đủ để báo bình an cho người nhà.

“Không cần đâu, khoa trưởng, tôi tự mua là được rồi.”

“Mai mình đi khỏi đây rồi, giữ thẻ lại cũng vô ích thôi.”

Cô kiên quyết.

Hướng Thu Phương chỉ còn biết cảm ơn cô, rồi nhận lấy thẻ điện thoại.

Chúc Uy đứng bên cạnh, vẫn luôn lén lút quan sát Giang Đường, bộ dạng muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở lời.

Giang Đường biết anh ta đang chờ điều gì.

“Bí thư Tống chưa nói sẽ xử lý anh ra sao.”

“Rõ ràng là ý của ông ấy là đợi sau khi chuyện này được giải quyết rồi mới tính. Nếu xử lý ổn thỏa, thì hình phạt sau này chắc cũng nhẹ hơn chút.”

Nếu giải quyết không ổn, thì xử lý ra sao là chuyện của nhà máy.

Giang Đường cũng không thể tự quyết định.

Chúc Uy hiểu điều đó.

“Cảm ơn khoa trưởng đã nói giúp tôi.”

“Tôi sẽ cố gắng thể hiện tốt, tranh thủ lập công chuộc tội!”

Chúc Uy nghẹn ngào cảm kích nói lời cảm ơn.

Giang Đường khẽ gật đầu.

Thật ra, ai cũng biết vụ này muốn chuộc tội là chuyện khó lắm.

Nhưng nếu đối phương đã có lòng, thì cũng không nên dội gáo nước lạnh vào đầu người ta.

“Đi nghỉ đi, đừng nghĩ nhiều quá.”

“Ngủ sớm một chút, giữ sức. Trận chiến phía trước còn căng lắm.”

Giang Đường, trước mặt Lục Trường Chinh, có thể mãi là cô bé chưa trưởng thành.

Nhưng trong công việc, cô đã là một lãnh đạo biết gánh vác trách nhiệm.

Chúc Uy trở về phòng của mình.

Giang Đường và Hướng Thu Phương thay phiên nhau rửa mặt, rồi lên giường đi ngủ.

Hai giường đôi, mỗi người một chiếc.

Đêm đó bình yên không có chuyện gì.

Sáng sớm hôm sau, hai người đã dậy.

Chúc Uy dậy từ sớm, chuẩn bị xong xuôi, còn đi mua cả bữa sáng. Thấy hai người họ ra khỏi nhà khách, anh ta lập tức mang đồ ăn sáng đến.

“Khoa trưởng, chị Thu Phương, ăn sáng đi ạ.”

“Cảm ơn.”

Giang Đường cầm lấy một chiếc bánh quẩy bọc trong giấy dầu.

“Nhớ giữ hóa đơn, về nộp lại phòng tài vụ thanh toán.”

Chúc Uy không ngờ bữa sáng cũng được thanh toán.

Lại càng không ngờ, Giang Đường vẫn đối xử với anh ta như một nhân viên bình thường.

Vẻ mặt anh ta thoáng ảm đạm.

Liệu anh ta còn có thể quay lại nhà máy không? Vì lòng tham, anh ta đã tự tay hủy hoại tiền đồ của mình, còn khiến con cái, vợ mình phải mang tiếng nhục…

“Tổ trưởng Chúc?”

Giang Đường vừa trả áo khoác mượn cho lễ tân, quay về thì thấy Chúc Uy vẫn đang ngẩn người.

Không nhịn được gọi anh ta hai tiếng.

Chúc Uy lập tức sực tỉnh.

“Khoa trưởng, cô gọi tôi?”

“Đi thôi, không kịp là lỡ chuyến bay đấy.”

“Vâng.”

Hướng Thu Phương cũng vừa dùng xong thẻ điện thoại mà Giang Đường đưa hôm qua để gọi về nhà, trở lại nhập đoàn.

Ba người cùng nhau lên xe buýt, thẳng tiến sân bay.

Đến sân bay, Giang Đường lục hết túi lấy toàn bộ số tiền mang theo, cuối cùng phát hiện chỉ còn đúng năm mươi đồng.

Mà một vé máy bay cần đến tám mươi, ba vé là hai trăm bốn chục.

Cô không có đủ tiền.

Hướng Thu Phương đi tới, cũng móc hết tiền trong túi ra.

Chật vật lắm mới góp đủ bảy mươi đồng.

Hướng Thu Phương chỉ còn đúng hai chục bạc.

Thế là rắc rối rồi.

Hai người cộng lại chỉ đủ mua một vé.

Chúc Uy vẫn đứng chờ một bên, thấy họ không đủ tiền, lập tức rút từ ví ra hai trăm đồng.

“Để tôi mua vé, để tôi mua.”

Nói ra cũng khéo, hôm qua đi làm, anh ta tình cờ mang theo năm trăm đồng.

Ban đầu tính tan làm sẽ vào thành phố đặt cọc căn nhà, nhưng người tính không bằng trời tính…

Giờ xem ra, nhà thì khỏi nghĩ tới rồi.

Công việc cũng không giữ nổi.

Sau này có khi còn phải ngồi tù mấy năm…

Trong muôn vàn tâm trạng rối ren, Chúc Uy mua xong ba vé máy bay.

Giang Đường và mọi người cầm vé, nhanh chóng đi về phía cổng lên máy bay.

Đây là lần thứ hai Giang Đường đi máy bay, nên sau lần đầu có chút kinh nghiệm, lần này cô đã quen hơn.

Nhưng Hướng Thu Phương với Chúc Uy thì không khá gì.

Hướng Thu Phương mặt trắng bệch, mắt không dám mở.

Còn Chúc Uy thì mồ hôi vã ra như tắm, hai tay bám chặt vào thành ghế như sợ rớt xuống.

Giang Đường…

“Thả lỏng đi, lát nữa là ổn thôi.”

Lần đầu tiên đi máy bay, cô cũng rất căng thẳng.

Cảm giác thứ to như thế này bay trên trời, nhỡ rớt thì đời người coi như xong.

Giờ nghĩ lại, chuyện sống chết cũng không phải lo quá làm gì.

Máy bay rớt hay không, đều là số mệnh đã định.

Nếu số rớt thì cũng chẳng làm gì được.

Dưới lời khuyên nhủ nhẹ nhàng của cô, đợi máy bay ổn định dần, họ mới bắt đầu bình tĩnh trở lại.

Sau bốn tiếng rưỡi bay, họ đến Quảng Thành.

Vừa xuống máy bay, ra khỏi sân bay, Hướng Thu Phương lập tức chạy ra bên mép cống ven đường, nôn thốc nôn tháo.

Chúc Uy cũng không khá gì hơn.

Cả hai nôn đến trời đất đảo lộn.

Giang Đường đứng ở xa, lặng lẽ chờ họ.

Đợi nôn xong, hai người cũng chẳng còn chút sức lực nào.

Họ đành phải tìm nơi nghỉ chân trước đã.

Vừa đi được vài bước, thì có mấy người tay cầm bảng chạy tới chèo kéo khách trọ.

“Nhà nghỉ đây, nhà nghỉ đây, bên tôi rẻ lắm, rẻ lắm, một đêm chỉ một đồng thôi!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back