Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở

Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Chương 665: Khôi phục trí nhớ (1)



Diệp Ninh Uyển cởi áo khoác ngoài ra băng bó đơn giản cho Diệp Cảnh Dực.

Sau khi Bùi Phượng Chi tháo b.o.m xong mới có thể đưa đến bệnh viện phẫu thuật thêm.

Cô dùng kim vàng châm vào mấy huyệt vị trên người Diệp Cảnh Dực, phong bế huyệt đạo, tạm thời cầm máu.

Diệp Cảnh Dực mất m.á.u quá nhiều, nếu cứ để m.á.u chảy tiếp, cho dù có tháo bom, e là tính mạng cậu bé cũng khó giữ được.

"Mami!"

Diệp Cảnh Dực từ từ mở mắt ra, khuôn mặt trắng bệch vì mất sức, cậu bé cúi đầu nhìn Diệp Ninh Uyển đang ngồi xổm bên cạnh mình, rồi lại nhìn Bùi Phượng Chi đang giúp mình tháo bom, nhất thời có chút lúng túng.

"Chú Bùi?"

Bùi Phượng Chi không ngẩng đầu lên, vẫn nhìn chằm chằm vào quả b.o.m trên người Diệp Cảnh Dực, nhưng giọng điệu lại không hề căng thẳng như không khí hiện tại, mà ngược lại rất ôn hòa.

"Đừng nhúc nhích, Daddy sắp xong rồi, Dực Dực yên tâm, Daddy và Mami sẽ cùng nhau bảo vệ con."

Trong mắt Diệp Cảnh Dực lóe lên vẻ kinh ngạc, cậu bé theo bản năng nhìn Diệp Ninh Uyển, dùng ánh mắt để hỏi.

Diệp Ninh Uyển dịu dàng xoa đầu Diệp Cảnh Dực, nhỏ giọng nói:

"Daddy đã biết hết rồi, ông ấy bằng lòng làm cha của Dực Dực, chuyện tối hôm qua chỉ là hiểu lầm, Dực Dực có thể chấp nhận Daddy không?"

Diệp Cảnh Dực im lặng một lúc lâu không nói gì.

Cậu bé dường như đã lấy lại tinh thần sau cơn hoảng sợ bị bắt cóc và gắn bom, thật sự suy nghĩ về chuyện này.

Một lúc sau, Diệp Cảnh Dực mới nhìn Bùi Phượng Chi vừa cắt một sợi dây, hỏi:

"Nếu cháu không đồng ý, chú sẽ bỏ mặc cháu sao?"

Nghe vậy, Bùi Phượng Chi cũng không nhịn được cười.

Đứa trẻ này thật sự có chút giống người lớn, suy nghĩ cũng nhiều thật.

Bùi Phượng Chi bình tĩnh nói:

"Đồng ý hay không, và có cứu hay không là hai chuyện khác nhau, con yên tâm! Nhất định ba sẽ cứu con!"

Diệp Cảnh Dực khẽ "ừm" một tiếng, nhưng ánh mắt lại nhìn vào đôi bàn tay thon dài khéo léo của Bùi Phượng Chi.

Lại một lúc lâu sau, Diệp Cảnh Dực mới nói với Bùi Phượng Chi:

"Vậy đợi chúng ta đều an toàn rồi, cháu sẽ nói cho anh biết quyết định của cháu!"

Bùi Phượng Chi như có thêm động lực.

"Được!"

Nhất thời, mọi người trong phòng đều im lặng.

Tít tít tít.

Tiếng đếm ngược của quả b.o.m đặc biệt rõ ràng trong không gian yên tĩnh.

Cuối cùng, khi quả b.o.m chỉ còn hơn một phút nữa là phát nổ, cùng với việc Bùi Phượng Chi cắt đứt sợi dây dẫn cuối cùng, đồng hồ đếm ngược màu đỏ trên màn hình dừng lại.

Bùi Phượng Chi và Diệp Ninh Uyển đều thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Phượng Chi đứng dậy, bế Diệp Cảnh Dực đang ngồi trên ghế lên.

"An toàn rồi, chúng ta về thôi."

Ngay khi Bùi Phượng Chi vừa dứt lời, màn hình vừa dừng lại đột nhiên sáng lên, những con số màu đỏ trên đó biến thành đếm ngược.
 
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Chương 666: Khôi phục trí nhớ (2)



10, 9, 8...

Sắc mặt Diệp Ninh Uyển và Bùi Phượng Chi đều thay đổi.

Bọn họ đang ở tầng bốn, đi cầu thang bộ thì tuyệt đối không thể chạy thoát.

Bùi Phượng Chi quyết đoán, một tay ôm chặt Diệp Cảnh Dực vào lòng, tay kia ôm Diệp Ninh Uyển, nhanh chóng lao ra khỏi cửa sổ kính vỡ.

3, 2, 1, 0...

Ngay khi lao ra khỏi cửa sổ, cùng với sóng xung kích dữ dội từ vụ nổ b.o.m phía sau, Bùi Phượng Chi và Diệp Ninh Uyển bị luồng khí đẩy ra ngoài, rồi ngã mạnh xuống.

Gấu Xám ở phía dưới đã chuẩn bị sẵn các biện pháp bảo hộ, Bùi Phượng Chi ôm vợ con rơi xuống tấm đệm hơi.

Cùng lúc đó, cả tòa nhà ký túc xá phía sau đổ sập.

Nhân viên cứu hộ tiến lên, đưa ba người đã ngất xỉu lên cáng cứu thương.

Sóng xung kích của quả b.o.m vừa rồi quá mạnh, tuy Bùi Phượng Chi đã cố gắng hết sức bảo vệ Diệp Cảnh Dực và Diệp Ninh Uyển trong lòng, nhưng Diệp Ninh Uyển và Diệp Cảnh Dực vẫn ngất đi.

Còn Bùi Phượng Chi bị thương không nhẹ, lưng đầy máu.

Hiện trường hỗn loạn.

...

Khi Diệp Ninh Uyển tỉnh lại lần nữa, cô đang nằm trên xe cứu thương.

Tai cô ù đi, màng nhĩ có lẽ đã bị thủng, xương vai phải chắc cũng bị rạn, những chỗ khác hình như không sao, chỉ bị một số vết trầy xước, trông thì m.á.u me đầm đìa, nhưng không nghiêm trọng lắm.

Nhớ đến trước khi ngất đi, Bùi Phượng Chi đã đỡ phần lớn xung kích cho mình và Diệp Cảnh Dực, cô cố gắng ngồi dậy khỏi cáng.

"Dực Dực..."

"Bùi Phượng Chi..."

Diệp Ninh Uyển há miệng muốn nói, nhưng lại thấy cổ họng khô khốc, chỉ có thể phát ra những tiếng đứt quãng.

Nhân viên cứu hộ bên cạnh thấy Diệp Ninh Uyển muốn ngồi dậy, vội vàng ấn cô nằm xuống cáng.

Miệng họ mấp máy, nhưng Diệp Ninh Uyển hoàn toàn không nghe rõ họ đang nói gì.

Cô còn muốn vùng vẫy, một mũi thuốc an thần đ.â.m vào da thịt, cô nhanh chóng rơi vào trạng thái hôn mê.

...

Không biết qua bao lâu, Diệp Ninh Uyển mở mắt ra.

Đập vào mắt là hai khuôn mặt lo lắng của Du Thục Viện và Diệp Thiệu Huân.

Mắt Du Thục Viện đỏ hoe, sắc mặt cũng tiều tụy đi nhiều, vừa thấy Diệp Ninh Uyển tỉnh lại, bà lập tức kích động ôm chầm lấy cô, nghẹn ngào khóc:

"Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, may mà con không sao, làm mẹ sợ c.h.ế.t khiếp! Mẹ thật sự sắp bị con dọa c.h.ế.t rồi! Con bé này, sao có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy chứ?"

"Nếu con xảy ra chuyện gì, con bảo mẹ phải làm sao?"

"..."

Du Thục Viện vừa khóc vừa lải nhải rất nhiều.

Ban đầu Diệp Ninh Uyển còn chưa kịp phản ứng, đợi đến khi trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra trước khi ngất đi, cô lập tức đẩy Du Thục Viện đang khóc đến mức không thể tự chủ ra, lo lắng hỏi:

"Dực Dực đâu?"

"Bùi Phượng Chi đâu? Bọn họ sao rồi!"
 
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Chương 667: Khôi phục trí nhớ (3)



Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bật mở.

Tiểu Tinh đẩy Bùi Phượng Chi đang ngồi trên xe lăn đi vào.

Tiểu Tinh nhìn thấy Diệp Ninh Uyển, mắt sáng lên, bỏ mặc Bùi Phượng Chi, chạy như bay đến bên giường bệnh, nhào vào lòng Diệp Ninh Uyển cọ cọ.

"Mami, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi! Con và Dực Dực lo lắng muốn chết!"

Nghe thấy Diệp Cảnh Dực không sao, Diệp Ninh Uyển cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô xoa đầu Tiểu Tinh, nhỏ giọng nói với cậu bé:

"Xin lỗi, mami đã khiến Tiểu Tinh lo lắng cho chúng ta rồi, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa!"

Nghe vậy, mắt Tiểu Tinh ngấn lệ, ngẩng đầu lên, đáng thương nói:

"Vậy chúng ta móc ngoéo."

Nói rồi, cậu bé móc tay vào ngón tay út của Diệp Ninh Uyển, kéo mạnh, rồi hai ngón cái đóng dấu.

Trẻ con luôn có sự kiên trì đặc biệt đối với những nghi thức như vậy.

Diệp Thiệu Huân cúi người bế Tiểu Tinh lên, xoa đầu nhỏ mềm mại của cậu bé, nhỏ giọng nói:

"Mẹ con vừa mới tỉnh, để mẹ con nói chuyện với cha con đã, cậu đưa con đi tìm Dực Dực chơi nhé?"

Tiểu Tinh ngoan ngoãn gật đầu, rồi kéo Du Thục Viện.

"Bà ngoại cũng đi cùng nữa!"

Du Thục Viện cứ thế bị Tiểu Tinh kéo đi.

Ba người rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại Diệp Ninh Uyển và Bùi Phượng Chi.

Bùi Phượng Chi xoay xe lăn đến trước mặt Diệp Ninh Uyển, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.

"Anh có một món quà muốn tặng em."

Diệp Ninh Uyển chớp chớp mắt, nhìn Bùi Phượng Chi với vẻ nghi hoặc.

"Gì vậy?"

Chỉ thấy Bùi Phượng Chi đặt một tập báo cáo trước mặt Diệp Ninh Uyển.

Đó là báo cáo chụp CT não.

Diệp Ninh Uyển càng thêm khó hiểu.

"Ý anh là sao?"

Bùi Phượng Chi ngồi xuống đầu giường Diệp Ninh Uyển, ôm cô vào lòng, cười nhỏ giọng nói:

"Anh đã khôi phục trí nhớ rồi."

Nghe vậy, mắt Diệp Ninh Uyển sáng lên.

"Thật sao? Vậy thì tốt quá!"

Cô còn chưa kịp nói hết câu, Bùi Phượng Chi đã ghé sát tai cô, nhỏ giọng nói:

"Vì vậy, anh đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, kể cả ánh trăng sáng trong lòng anh."

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Diệp Ninh Uyển lập tức biến mất.

Cô nghiêng đầu nhìn Bùi Phượng Chi, tim đập như trống.
 
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Chương 668: Thêm hai đứa con trai (1)



Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Ninh Uyển, Bùi Phượng Chi cũng bật cười.

Anh đưa tay véo má Diệp Ninh Uyển, cười nói:

"Thực ra, ánh trăng sáng trong lòng anh vẫn luôn là em, nhưng lúc đó em là bạn gái của Minh Hàm, nên anh chỉ có thể nhìn từ xa, thậm chí không dám đến gần em, vì chỉ cần đến gần em, anh sợ mình sẽ không nhịn được mà cướp em khỏi Bùi Minh Hàm."

"Anh không quan tâm Bùi Minh Hàm nghĩ gì, nhưng anh không thể tha thứ cho việc mình làm tổn thương em."

Diệp Ninh Uyển sững sờ.

Cô đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện xảy ra nhiều năm trước.

Quả thật lúc đó, Bùi Phượng Chi chỉ cần nhìn thấy cô là sẽ theo bản năng tránh đi.

Lúc đó Diệp Ninh Uyển chỉ nghĩ Bùi Phượng Chi rất ghét mình, không ngờ hành động đó của anh lại mang một ý nghĩa khác.

Một ý nghĩa điên cuồng hơn và không thể để người khác biết.

Nghĩ đến đây, Diệp Ninh Uyển bật cười.

Lần này đến lượt Bùi Phượng Chi lo lắng, anh nhỏ giọng hỏi:

"Em không tin anh sao?"

Diệp Ninh Uyển khẽ lắc đầu, nói với Bùi Phượng Chi:

"Sao lại không tin? Em chỉ là cảm thấy Bùi Cửu gia, người bị coi là hung thần ác sát lúc đó, vậy mà vừa nhìn thấy em đã xấu hổ tránh đi, thật sự là khác biệt quá lớn."

Cô chậm rãi tiến lại gần Bùi Phượng Chi, ôm cổ anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh, nhỏ giọng nói:

"Khiến em cảm thấy rất đáng yêu."

Giọng nói cuối cùng càng ngày càng nhỏ, mang theo hơi thở mập mờ.

Nhưng Bùi Phượng Chi vẫn có vẻ nghiêm túc, thậm chí còn áy náy nhìn Diệp Ninh Uyển, nhỏ giọng nói:

"Còn một chuyện nữa anh muốn nói cho em biết, nhưng em có thể hứa với anh, sau khi biết chuyện này, em có thể đừng giận không?"

"Cho dù em có giận, cũng đừng bỏ rơi anh."

Diệp Ninh Uyển chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi mới nói với Bùi Phượng Chi:

"Chỉ cần anh không ngoại tình, chuyện gì cũng có thể nói."

Bùi Phượng Chi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại đưa hai tập báo cáo xét nghiệm ADN cho Diệp Ninh Uyển, nhỏ giọng nói:

"Đây là báo cáo xét nghiệm ADN của anh với Tiểu Tinh và Dực Dực."

Diệp Ninh Uyển như đã đoán được điều gì đó, cô mở hai tập báo cáo xét nghiệm ra.

Quả nhiên, Tiểu Tinh và Dực Dực đều là con trai ruột của Bùi Phượng Chi.

Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Bùi Phượng Chi, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

"Vậy, tối hôm đó là anh sao! Bùi Phượng Chi, đồ tra nam, anh ngủ xong rồi không chịu trách nhiệm, anh còn là người không?"

Nghe vậy, Bùi Phượng Chi lập tức giơ hai tay đầu hàng, vẻ mặt đau khổ nói với Diệp Ninh Uyển:

"Lúc đó anh thật sự biết là em, tối hôm đó em chạy ra khỏi phòng, vừa hay đụng phải anh, lúc đó anh cũng uống rượu, nhất thời không nhịn được."

"Ngày hôm sau anh định chịu trách nhiệm với em, nhưng lúc đó anh nhận được tin ông nội bệnh nguy kịch, nên anh chỉ có thể tạm thời gác lại mọi chuyện để chạy về đó."

"Lúc đó anh nghĩ, dù sao em cũng ở đó, không chạy đi đâu được, hơn nữa lúc đó em ngủ say quá, anh thật sự không nỡ gọi em dậy, nên đã đi trước, định giải quyết xong chuyện của ông nội rồi sẽ quay lại tìm em."

"Nhưng không ngờ..."

Nói đến đây, Bùi Phượng Chi bất đắc dĩ thở dài.

Lần đó chia xa, hai người vậy mà đã bỏ lỡ nhau bao nhiêu năm.

"Hôm đó là một cái bẫy, vì lo lắng cho bệnh tình của ông nội nên anh đã không phát hiện ra, nên đã gặp tai nạn xe hơi nghiêm trọng trên đường, rồi trở thành người thực vật."

Phiền phức hơn là, mấy vệ sĩ đi cùng Bùi Phượng Chi rời khỏi khách sạn hôm đó đều c.h.ế.t trong vụ tai nạn xe hơi đó.

Vì vậy, chuyện người đàn ông ngủ với Diệp Ninh Uyển tối hôm đó là Bùi Phượng Chi, vậy mà không một ai biết.

Bùi Phượng Chi áy náy ôm Diệp Ninh Uyển vào lòng.

"Xin lỗi, Uyển Uyển, đều tại anh, anh đến muộn bao nhiêu năm mới có thể bảo vệ em, bao nhiêu năm qua đã để em chịu khổ rồi."
 
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Chương 669: Thêm hai đứa con trai (2)



Diệp Ninh Uyển nhất thời cảm thấy lẫn lộn đủ loại cảm xúc.

Chỉ có thể nói, tạo hóa trêu ngươi.

Tuy một số biến cố đã khiến họ chia xa, nhưng họ là trời sinh một cặp, nên ông trời đã định sẵn họ sẽ được ở bên nhau.

Nhưng, Diệp Ninh Uyển lại nghiêm mặt nhìn Bùi Phượng Chi, nói từng chữ một:

"Đúng vậy, đây đúng là lỗi của anh, nếu không phải tại anh, em cũng không phải chịu khổ nhiều năm như vậy, cho nên..."

Hai chữ cuối cùng vừa dứt, Bùi Phượng Chi hít sâu một hơi, lo lắng nhìn Diệp Ninh Uyển, chỉ cảm thấy mình sắp thở không nổi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cuối cùng, nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Bùi Phượng Chi, Diệp Ninh Uyển không nhịn được bật cười.

Cô tiến đến gần, áp trán mình vào trán anh, nhỏ giọng nói:

"Cho nên, cả đời này anh phải dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho em, tuyệt đối không được bắt nạt em, không được phụ lòng em, nếu không anh sẽ bị sét đánh!"

Nghe vậy, Bùi Phượng Chi cũng không nhịn được cười.

Anh dịu dàng hôn lên môi Diệp Ninh Uyển, thề từng chữ một:

"Anh thề, cả đời này anh sẽ không bắt nạt em, sẽ không phụ lòng em, sẽ không để em rơi một giọt nước mắt nào, trừ khi là... trên giường."

Nói rồi, anh đẩy Diệp Ninh Uyển nằm xuống giường bệnh.

...

Diệp Ninh Uyển nằm viện ba ngày, Bùi Phượng Chi cảm thấy chăm sóc Diệp Ninh Uyển ở bệnh viện thật sự có chút bất tiện, hơn nữa luôn có người đến làm phiền.

Đúng vậy.

Nhà họ Diệp đã biết chuyện của Diệp Ninh Uyển.

Đương nhiên, nhà họ Diệp ở đây không phải là nhà họ Diệp ở Giang Thành, mà là nhà họ Diệp thuộc một trong năm gia tộc lớn ở thủ đô.

Người nhà họ Diệp nghe nói Diệp Ninh Uyển bị thương, vốn đã không kìm nén được, càng thêm sốt ruột, làm sao có thể ngồi yên được nữa, hận không thể mọc cánh bay đến trước mặt Diệp Ninh Uyển.

Vì vậy, tối hôm đó, sau khi biết tin Diệp Ninh Uyển bị thương, gia chủ nhà họ Diệp đã bao trọn một chiếc máy bay, trực tiếp chở già trẻ lớn bé nhà họ Diệp đến Giang Thành.

Ba ngày sau khi Diệp Ninh Uyển tỉnh lại, gần như tất cả thời gian thăm bệnh đều dùng để tiếp đón khách nhà họ Diệp, mỗi lần hai ba người, từ đầu đến cuối không ngừng nghỉ.

Bùi Phượng Chi thấy vậy không khỏi có chút ghen tị.

Anh vất vả lắm mới khôi phục trí nhớ, Diệp Ninh Uyển cũng vất vả lắm mới tỉnh lại, vất vả lắm mới biết con trai là con ruột của mình, anh đang chìm đắm trong niềm vui sướng ngọt ngào, hiện tại chỉ muốn vợ con, đương nhiên trọng tâm vẫn là dính lấy vợ.

Nhưng đám người nhà họ Diệp không biết điều này cứ liên tục chạy đến phòng bệnh, suýt chút nữa lấp đầy cả phòng bệnh.

Nhất thời, Diệp Ninh Uyển và Bùi Phượng Chi đều có chút bất lực.

Vì vậy, vào một đêm trăng đen gió cao, Diệp Ninh Uyển bị Bùi Phượng Chi ôm, lén lút "vượt ngục" khỏi bệnh viện.

Rồi bị nhét vào một căn biệt thự khác mà anh đã bí mật mua ở Giang Thành, sống cuộc sống hai người với cô.

Đúng vậy.

Vì lúc đó Tiểu Tinh và Dực Dực đang ở cùng Du Thục Viện, nên Bùi Phượng Chi không thể lén lút đưa hai con trai ra ngoài mà không kinh động đến nhà họ Diệp.

Vì vậy, anh quyết định tạm thời từ bỏ hai con trai, để bọn họ đối mặt với nhà họ Diệp, còn mình thì dẫn vợ trốn đi.

Khi hai người sống những ngày tháng ngọt ngào được khoảng nửa tháng, nhà họ Diệp đã phát điên vì tìm kiếm cuối cùng cũng tìm thấy nơi này.

Nguyên nhân là do Gấu Xám sơ ý để lộ ra khi mang tài liệu đến cho Bùi Phượng Chi.

Vì vậy, Gấu Xám đã để lộ địa chỉ của Bùi Phượng Chi và Diệp Ninh Uyển, ngay sau đó là Du Thục Viện và Diệp Thiệu Huân lo lắng đến đòi người.

Thực ra Diệp Ninh Uyển cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với nhà họ Diệp.

Không phải cô không muốn gặp người nhà, bao nhiêu năm qua, cô vẫn luôn mong mỏi được tìm thấy người thân, có một mái ấm cho riêng mình.

Nhưng, bây giờ thật sự đã tìm thấy người thân, Diệp Ninh Uyển lại có chút sợ hãi.

Vì họ có chút khác với tưởng tượng của cô.

Điều này, Diệp Ninh Uyển chỉ nói riêng với Bùi Phượng Chi.

"Vốn dĩ em rất muốn gặp người nhà, nhưng khi thật sự gặp được họ, em lại có chút sợ hãi."

"Họ quá nhiệt tình, khiến em cảm thấy như tất cả chỉ là giả, chỉ là một giấc mơ rất đẹp mà em mơ thấy, đợi đến khi tỉnh mộng, tất cả sẽ tan biến."

Chương 295

Bùi Phượng Chi hôn lên trán Diệp Ninh Uyển, nhỏ giọng an ủi cô:

"Em yên tâm, những điều này đều là thật, những người yêu thương em là thật, tình yêu em nhận được là thật, Tiểu Tinh và Dực Dực là thật, anh cũng là thật."

Mắt Diệp Ninh Uyển đỏ hoe, ôm chặt Bùi Phượng Chi.

Sáng sớm hôm sau, Bùi Phượng Chi một mình đến gặp nhà họ Diệp.

Nhà họ Diệp đang ở trong một căn biệt thự của Diệp Thiệu Huân ở Giang Thành, Tiểu Tinh và Dực Dực cũng ở đây với ông bà ngoại, cậu, và một đống người khác.

Ai cũng đối xử rất tốt với hai đứa trẻ, quả thực coi chúng như bảo bối, nâng niu trong lòng bàn tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan.

Vừa nhìn thấy Bùi Phượng Chi, Tiểu Tinh đã nhào tới, ôm chầm lấy anh, như kẹo kéo quấn lấy Bùi Phượng Chi, làm nũng hỏi anh tại sao lâu như vậy không đến thăm mình.

Bùi Phượng Chi ôm Tiểu Tinh ngồi xuống sofa, dỗ dành cậu bé một lúc.

Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Diệp Cảnh Dực đang đứng cách đó không xa, bình tĩnh và lạnh lùng nhìn mọi chuyện.

Anh mỉm cười, vẫy tay với Diệp Cảnh Dực, nói:

"Dực Dực, lại đây!"

Diệp Cảnh Dực do dự một chút, rồi mới chậm rãi đi đến bên cạnh Bùi Phượng Chi, sau đó bị Bùi Phượng Chi ôm vào lòng, hôn mạnh lên mặt cậu bé một cái.

Mặt Diệp Cảnh Dực đỏ bừng đến tận mang tai, xấu hổ vùng ra khỏi lòng Bùi Phượng Chi, lấy tay áo lau chỗ vừa bị hôn, nghiêm túc nói với Bùi Phượng Chi:

"Con không cần hôn, con là người lớn rồi."

Cậu bé ra vẻ rất trưởng thành, nhưng trông vẫn rất trẻ con.

Thấy cậu bé như vậy, Bùi Phượng Chi lại mặt dày tiến đến gần, hôn lên mặt Diệp Cảnh Dực.

"Daddy hôn con thì có làm sao, hồi bé Daddy chưa từng được hôn, bây giờ hôn cũng không phạm pháp."

Tiểu Tinh trong lòng thì cười ngặt nghẽo.

Ba cha con chơi đùa một lúc, bảo mẫu mới đến đưa hai cậu chủ nhỏ đi, lần này thế hệ thứ ba của nhà họ Diệp, cũng chính là các cháu trai cháu gái của Diệp Ninh Uyển cũng đến.

Cha của Diệp Ninh Uyển là con út trong nhà, mà Diệp Ninh Uyển lại là con út, vì vậy tuy thứ bậc lớn, nhưng tuổi Diệp Ninh Uyển lại nhỏ.

Cũng vì vậy, những đứa cháu này của Diệp Ninh Uyển, đứa lớn đã mười bảy mười tám tuổi, đứa nhỏ cũng lớn hơn Diệp Cảnh Dực và Tiểu Tinh không ít, chúng vây quanh hai cậu bé, khoảng thời gian này chung sống rất vui vẻ.

Bọn trẻ đi rồi, Bùi Phượng Chi mới ngồi nghiêm chỉnh.

"Cha vợ."

Bùi Phượng Chi nhìn Diệp Quần đang ngồi trên ghế chủ tọa, giọng điệu trang trọng, không kiêu ngạo cũng không tự ti.

Diệp Quần không hề thay đổi sắc mặt, cầm chén trà trước mặt lên uống một ngụm, rồi mới khẽ ho một tiếng, nói với Bùi Phượng Chi:

"Cậu trốn tránh bao nhiêu ngày nay, cuối cùng cũng nhớ ra tôi là cha vợ cậu rồi sao?"

Bùi Phượng Chi mỉm cười.

"Hôm nay tôi đến đây là muốn bàn bạc với ông một chuyện."

...

Hai tiếng sau, Bùi Phượng Chi dẫn Tiểu Tinh và Diệp Cảnh Dực về.

Du Thục Viện lưu luyến đứng ở cửa, tiễn xe rời đi.

Bà lấy khăn tay lau nước mắt, trừng mắt nhìn Diệp Quần đang đứng bên cạnh, nói:

"Sao ông có thể để cậu ta đưa hai đứa cháu ngoại về chứ?"

"Bùi Phượng Chi thật sự quá đáng, sao cậu ta có thể nói như vậy? Cứ như Uyển Uyển sợ chúng ta vậy, đây không phải là chia rẽ tình cảm sao?"

Du Thục Viện vừa nghĩ đến những lời Bùi Phượng Chi vừa nói, liền không vui.

Nhưng Diệp Quần lại thở dài, ôm vai vợ, nhỏ giọng an ủi:

"Bà phải thông cảm cho Uyển Uyển, đôi khi phải cho con bé chút không gian, con bé vừa mới biết thân thế của mình, nó bằng lòng nhận chúng ta đã là rất tốt rồi, bây giờ cả nhà chúng ta hơn hai mươi người vây quanh nó, cho dù có khao khát gia đình đến đâu cũng sẽ bối rối, cho nên chúng ta cứ từ từ."

"Bà yên tâm đi, con gái ở ngay đó, bà còn sợ con bé chạy mất sao?"

Chương 295

"Bùi Phượng Chi đã đồng ý với chúng ta rồi, sẽ cố gắng hết sức tạo cơ hội cho chúng ta, cậu ta cũng là vì muốn tốt cho Uyển Uyển."

Du Thục Viện sụt sịt mũi, tuy trong lòng vẫn có chút không nỡ, nhưng vẫn gật đầu, cùng Diệp Quần đi vào nhà.

...

Sau đó, Diệp Quần cho người thành lập một trụ sở chính khu vực miền Đông ở Giang Thành, rồi dẫn cả nhà đến đây định cư lâu dài, còn trụ sở chính ở thủ đô gần như giao hết cho Diệp Thiệu Huân.

Diệp Thiệu Huân cũng thường xuyên chạy đi chạy lại giữa Giang Thành và thủ đô, hễ rảnh rỗi là đến Giang Thành, mỗi lần về đều mang chút quà cho Diệp Ninh Uyển, rồi lấy cớ này đến gặp Diệp Ninh Uyển, chơi với hai đứa cháu ngoại một lúc.

Còn Bùi Phượng Chi cũng thường xuyên nghĩ cách tổ chức tiệc gia đình, gọi người nhà họ Diệp đến nhà, cùng Diệp Ninh Uyển tiếp đón họ.

Cứ qua lại như vậy, cả nhà dần dần thân thiết hơn, cảm giác xa lạ không thoải mái trong lòng Diệp Ninh Uyển cũng giảm bớt.

Thỉnh thoảng cô còn dẫn con về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày.

Cùng lúc đó, sức khỏe của Bùi lão gia cũng ngày càng yếu đi.

Tuy có thần y Diệp Ninh Uyển, nhưng Bùi lão gia vẫn cảm thấy mình đã già, muốn giao lại vị trí này cho Bùi Phượng Chi.

Vì vậy, cuộc họp này được ấn định vào ngày đầu tiên đi làm của năm mới.

Sáng sớm ngày 3 tháng 1.

Bùi Phượng Chi hiếm khi mặc vest, tay trong tay với Diệp Ninh Uyển bước vào phòng họp.

Lúc này trong phòng họp đã ngồi đầy các giám đốc lớn nhỏ.

Bùi Phượng Chi và Diệp Ninh Uyển ngồi ở vị trí đầu tiên, cách vị trí của Bùi lão gia ở giữa chỉ một bước chân.

Mười mấy phút sau, Bùi lão gia ngồi trên xe lăn, được trợ lý đẩy vào phòng họp lớn.

Ông đứng ở vị trí trung tâm, thu hút sự chú ý của mọi người, nói với mọi người:

"Cuộc họp hôm nay là tôi định giao toàn bộ 33,45% cổ phần của Bùi thị trong tay tôi cho con trai út Bùi Phượng Chi của tôi, từ hôm nay trở đi, Bùi Phượng Chi sẽ thay tôi trở thành người điều hành của Bùi gia và Bùi thị."

Phần lớn các giám đốc có mặt đều không có ý kiến gì.

Năm đó, họ đều đã được chứng kiến năng lực điều hành và sự nhạy bén trong kinh doanh của Bùi Phượng Chi, bây giờ Bùi Phượng Chi có thể đảm nhận trọng trách này, đối với tất cả các giám đốc mà nói đều là chuyện tốt.

Điều này có nghĩa là Bùi Phượng Chi có thể dẫn dắt Bùi thị phát triển lớn mạnh hơn, chỉ cần Bùi thị làm ăn tốt, cổ tức hàng năm đương nhiên cũng sẽ nhiều, họ đương nhiên đều là người được hưởng lợi.

Tuy nhiên, đúng lúc này, một người đột nhiên đứng dậy, giọng nói át đi tiếng vỗ tay, lọt vào tai mọi người.

"Tôi phản đối!"

Tiếng vỗ tay dần dần im bặt, mọi người đều nhìn về phía người vừa đứng dậy, người đó lại là vợ của nhị gia nhà họ Bùi.

Nhị phu nhân nhà họ Bùi mặc một bộ váy Chanel màu sáng cao cấp, đeo một cặp kính gọng mảnh bằng vàng, sợi dây đeo kính bằng vàng hồng rủ xuống.

Bà ta nghiêm túc nói với mọi người:

"Mọi người, tôi không có ý kiến gì với Bùi Phượng Chi, nếu là Bùi Phượng Chi của năm đó có thể dẫn dắt Bùi thị, tôi đương nhiên giơ hai tay tán thành, nhưng Bùi Phượng Chi bây giờ lại khiến tôi nghi ngờ năng lực của cậu ta."

Một vị bô lão nhà họ Bùi đứng dậy, hỏi lớn:

"Con dâu thứ hai, ý con là sao? Ta nghe mà hồ đồ rồi, Bùi Phượng Chi của năm đó là sao, Bùi Phượng Chi bây giờ là sao, chẳng lẽ Bùi Phượng Chi bây giờ là giả? Nói rõ ràng đi."

Vừa dứt lời, trong phòng họp vang lên tiếng xì xào bàn tán.

Nhị phu nhân nhà họ Bùi lúc này mới nói:

"Đương nhiên không phải, Bùi Phượng Chi bây giờ đúng là Bùi Phượng Chi, chỉ là có một chuyện có lẽ mọi người ở đây đều không biết, đó là sau khi Bùi Phượng Chi tỉnh lại từ trạng thái người thực vật, cậu ta đã bị mất trí nhớ."

"Cậu ta không nhớ gì cả."

"Xin hỏi, một người không nhớ gì cả, các vị có thể yên tâm giao Bùi thị cho cậu ta sao?"

Vừa dứt lời, tiếng xì xào bàn tán trong phòng họp càng lớn hơn, các giám đốc nhìn Bùi Phượng Chi với ánh mắt thêm vài phần cảnh giác và dò xét.

Đối mặt với những ánh mắt nghi ngờ này, Bùi Phượng Chi lại như không cảm nhận được gì, vẫn ngồi đó bình tĩnh ung dung.

Cuối cùng, có một giám đốc hỏi Bùi Phượng Chi:

"Cửu gia, có thật là vậy không? Cậu bị mất trí nhớ sao?"
 
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Chương 670: Người điều hành tối cao của Bùi gia (Trang 1)



Bùi Phượng Chi còn chưa kịp trả lời, Nhị phu nhân nhà họ Bùi đã hừ lạnh một tiếng, giành nói.

Bà ta vuốt tóc, nói với vị giám đốc kia:

"Vương tổng, ông hỏi như vậy, Bùi Phượng Chi đương nhiên sẽ không trả lời ông."

Nói rồi, bà ta nhìn tất cả các giám đốc, tự tin nói:

"Mọi người ở đây chắc cũng sẽ không tin lời tôi nói, vậy tôi sẽ đưa ra bằng chứng cho mọi người xem!"

Nhị phu nhân nhà họ Bùi ra hiệu, trợ lý lập tức đưa những tài liệu đã chuẩn bị từ trước cho tất cả các giám đốc.

"Đây là ảnh chụp CT não của Cửu gia, chứng minh trong não cậu ta vẫn còn một số cục m.á.u đông chưa tan, những cục m.á.u đông này chèn ép dây thần kinh trí nhớ, dẫn đến việc Cửu gia bị mất trí nhớ. Bên dưới còn có một bản báo cáo chuyên môn do bác sĩ chuyên khoa viết, trong đó nói rõ tình trạng này của Cửu gia rất nguy hiểm."

"Vì cục m.á.u đông trong não không thể kiểm soát được, nó có thể tự tiêu, vậy thì sẽ không sao. Nhưng khả năng cao hơn là nó sẽ tiếp tục tồn tại, và dần dần mở rộng, rồi không ngừng chèn ép các dây thần kinh khác, cuối cùng gây ra liệt, tắc nghẽn dây thần kinh, hoặc là tử vong!"

Những lời này vang vọng bên tai từng người, khiến ai nấy đều không khỏi nghiêm túc.

Dù sao cũng không ai có thể chấp nhận người điều hành tối cao của Bùi thị là một người có thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào, nhỡ đâu cậu ta thật sự xảy ra chuyện, đến lúc đó Bùi thị nhất định sẽ rối ren, giá cổ phiếu sụt giảm, người chịu thiệt chính là các giám đốc bọn họ.

Vì vậy, phòng họp lớn nhanh chóng trở nên ồn ào.

Các giám đốc chia thành hai phe, một số người ủng hộ Bùi Phượng Chi hết mình, còn một số người là người của Nhị phu nhân nhà họ Bùi, ngoài ra còn có một số kẻ gió chiều nào theo chiều đó, thấy tình trạng sức khỏe của Bùi Phượng Chi lại như vậy, liền lập tức ngả về phía Nhị phu nhân nhà họ Bùi.

Nhất thời, tình hình trở nên mất kiểm soát.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng họp lớn đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh ra.

Một người phụ nữ mặc váy trắng, tóc đen dài thẳng mượt vừa khóc vừa chạy vào.

"Phượng Chi!"

Cô ta định nhào vào lòng Bùi Phượng Chi, nhưng bị anh né tránh.

Người phụ nữ đó loạng choạng, quay đầu nhìn Bùi Phượng Chi với vẻ mặt lạnh lùng xa cách, khóc càng thêm đáng thương, khiến người ta nhìn vào liền thấy thương cảm.

"Phượng Chi, anh không nhận ra em nữa sao? Em là Sở Ngọc đây! Diêu Sở Ngọc!"

Diêu Sở Ngọc che miệng, trong đôi mắt long lanh ngấn lệ.

Cô ta như hoàn toàn không biết đây là đâu, tự nói:

"Hèn gì trước đây khi em tìm anh, anh hoàn toàn không nhận ra em, thì ra là anh bị mất trí nhớ!"

"Không sao đâu, em sẽ không chê anh, em sẽ mãi mãi ở bên anh, cho đến khi anh nhớ ra mọi chuyện!"

Thực ra có không ít người ở đây quen biết Diêu Sở Ngọc.

Vì những năm trước cô ta là một minh tinh khá nổi tiếng, nghe nói từng yêu đương với Bùi Phượng Chi.

Lúc đó, dù ở bất cứ đâu, Diêu Sở Ngọc cũng khoe khoang về bạn trai Bùi Phượng Chi của mình, còn Bùi Phượng Chi chưa từng lên tiếng ngăn cản, vì vậy ai cũng biết đây là bạn gái mà Bùi Phượng Chi đã hẹn hò năm năm, cũng là người phụ nữ duy nhất mà anh thừa nhận cho đến nay.

Nhưng sau đó Diêu Sở Ngọc biến mất.

Bên ngoài đồn rằng, Bùi lão gia chướng mắt gia thế và xuất thân của Diêu Sở Ngọc, nên đã đuổi Diêu Sở Ngọc ra nước ngoài, chia rẽ đôi uyên ương này.

Ký ức này, khi nhìn thấy khuôn mặt này, phần lớn mọi người ở đây đều nhớ ra.

Thậm chí không ít người còn lén lút bàn tán với người bên cạnh.

"Cửu gia trông lạnh nhạt với Diêu Sở Ngọc như vậy, cứ như không quen biết, nghe nói lúc trước Cửu gia gặp tai nạn xe hơi trở thành người thực vật cũng là vì muốn đuổi theo Diêu Sở Ngọc đến sân bay, tình cảm sâu đậm như vậy mà bây giờ lại thành ra thế này, chắc là thật sự bị mất trí nhớ rồi!"

Trong phòng họp, tiếng bàn tán ngày càng nhiều.

Cuối cùng, Bùi Phượng Chi lạnh lùng lên tiếng.

"Tôi nhớ cô."

Diêu Sở Ngọc ngẩn người.

Ngay sau đó, trong mắt cô ta lóe lên tia hy vọng và vui mừng.
 
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Chương 671: Người điều hành tối cao của Bùi gia (Trang 2)



Ngay khi Diêu Sở Ngọc định nói gì đó, Bùi Phượng Chi đã thản nhiên lên tiếng:

"Nhưng, cô không phải là bạn gái của tôi."

"Tôi chưa từng có bạn gái, trước khi kết hôn với Diệp Ninh Uyển càng chưa từng yêu đương, tất cả chỉ là do cô tự mình ảo tưởng mà thôi."

Hy vọng trong mắt Diêu Sở Ngọc lập tức tan biến, cô ta lắc đầu, nước mắt lưng tròng nói với Bùi Phượng Chi:

"Không! Không phải như vậy, rõ ràng cả nước đều biết tình cảm của chúng ta, sao anh có thể nói như vậy chứ?"

"Phượng Chi, có phải anh vẫn chưa khôi phục trí nhớ, là Diệp Ninh Uyển, người phụ nữ xấu xa đó dạy anh nói vậy đúng không? Anh đừng để bị người phụ nữ xấu xa đó lừa, cô ta là một kẻ lừa đảo!"

Bùi Phượng Chi hừ lạnh một tiếng.

"Uyển Uyển rất tốt, cô ấy là vợ của tôi, cũng là người tôi muốn ở bên nhất trong đời này."

"Diêu Sở Ngọc, cô dựa vào việc mẹ cô là bảo mẫu của tôi hồi nhỏ, dựa vào mối quan hệ này mà không ngừng bám lấy tôi để nổi tiếng, tôi nể mặt dì Tề nên không so đo với cô. Thấy cô làm quá nên không thể vãn hồi, nên sau khi người đại diện của cô tuyên bố với toàn mạng rằng cô sắp kết hôn với tôi, tôi đã cho người bí mật đưa cô đến nước B."

"Không ngờ cô vẫn chứng nào tật nấy, vậy thì tôi không cần phải mềm lòng với cô nữa."

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Bùi Phượng Chi ra lệnh cho Gấu Xám:

"Ném người phụ nữ này ra ngoài cho tôi! Từ nay về sau đừng để tôi nhìn thấy cô ta ở bất cứ đâu!"

Câu này vừa dứt, tất cả con đường để Diêu Sở Ngọc có thể ra mắt lần nữa đều bị cắt đứt.

Diêu Sở Ngọc mới tốt nghiệp cấp hai, không làm minh tinh, lại mất đi sự chu cấp của Bùi Phượng Chi, cả đời này coi như xong.

Nhưng cô ta lại dám cấu kết với Nhị phu nhân nhà họ Bùi hãm hại ân nhân của mình, loại người này rơi vào kết cục này cũng là đáng đời.

Diêu Sở Ngọc bị ném ra ngoài.

Nhưng Nhị phu nhân nhà họ Bùi vẫn khăng khăng rằng Bùi Phượng Chi bị mất trí nhớ, những gì cậu ta vừa làm đều là giả vờ.

Diệp Ninh Uyển lúc này đứng dậy.

Cô đặt một bản báo cáo kiểm tra của Bệnh viện Trung ương Quốc gia trước mặt mọi người.

"Ai cũng biết, Bệnh viện Trung ương Quốc gia là cơ sở kiểm tra y tế uy tín nhất cả nước, đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe do Cảnh viện sĩ của Bệnh viện Trung ương cấp, trong đó nói rõ trí nhớ của Bùi Phượng Chi đã khôi phục, và không có bất kỳ di chứng nào."

"Sợ mọi người không tin, trên đó còn có chữ ký của năm viện sĩ có trình độ tương đương, đủ để chứng minh tính xác thực của bản báo cáo kiểm tra này."

Nhị phu nhân nhà họ Bùi kinh ngạc.

"Sao có thể như vậy được? Sao cậu ta có thể khỏi được? Chẳng phải cậu ta..."

Nhị phu nhân nhà họ Bùi là người đầu tiên đưa tay lấy bản báo cáo đó, bà ta nhanh chóng xem nội dung trên đó, cuối cùng lật đến trang cuối cùng, lại thấy tên Diệp Ninh Uyển trong năm chữ ký đó.

Sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, rồi ngửa mặt lên trời cười lớn.

Nhị phu nhân nhà họ Bùi tiện tay ném bản báo cáo lên bàn họp, cười lạnh nói:

"Bản báo cáo này chắc chắn là giả, Diệp Ninh Uyển, cho dù cô có muốn lừa người cũng phải làm cho giống một chút chứ? Vậy mà lại ký tên mình vào trong năm chữ ký đó."

"Chẳng lẽ cô muốn nói với mọi người ở đây, y thuật và thân phận của cô có thể sánh ngang với Cảnh viện sĩ của Bệnh viện Trung ương sao? Cảnh viện sĩ là ai? Đó là người khám bệnh cho xx!"

Tiếng cười của Nhị phu nhân nhà họ Bùi thật chói tai.

Nhưng lại nghe thấy giọng nói của Bùi lão gia đột nhiên vang lên từ phía sau.

"Thân phận thật sự của Uyển Uyển là vị y tiên có thể cải tử hoàn sinh, cũng là sư muội út của Cảnh viện sĩ. Chứng mất trí nhớ của Phượng Chi là do Uyển Uyển dùng phương pháp châm cứu k*ch th*ch cục m.á.u đông tan ra, từ đó chữa khỏi cho Phượng Chi."

Tiếng cười của Nhị phu nhân nhà họ Bùi đột ngột im bặt, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm vừa rồi.

Lúc này bà ta như một con vịt bị bóp cổ, há miệng, nhưng nửa ngày không nói nên lời.

Bùi lão gia không thèm nhìn Nhị phu nhân nhà họ Bùi, chỉ lạnh lùng hỏi các giám đốc:

"Vậy, bây giờ còn ai phản đối không? Nếu không có thì ra ngoài hết đi, cuộc họp kết thúc rồi."
 
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Chương 672: Toàn văn hoàn (1)



Nhị phu nhân nhà họ Bùi đã hết thời, sẽ không còn ai không biết điều mà đứng về phía đối lập với Bùi Phượng Chi nữa.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, lần này dù có thế nào cũng không thể lay chuyển được Bùi Phượng Chi.

Hơn nữa, nghĩ kỹ lại sẽ thấy.

Thực ra, xét trên một phương diện nào đó, mấy tháng nay Bùi Phượng Chi đã nắm quyền điều hành toàn bộ Bùi thị, và tất cả các dự án đều đang được tiến hành thuận lợi, thậm chí Bùi thị còn làm ăn tốt hơn so với lúc trước do mấy phòng khác cùng quản lý.

Mâu thuẫn nội bộ ít đi, các hoạt động kinh doanh cũng được thúc đẩy rất thuận lợi và hài hòa, thậm chí tất cả nhân viên của Bùi thị tháng trước còn được tăng lương một đợt, nghe nói tiền thưởng cuối năm nay cũng gấp gần hai lần năm ngoái.

Với đà phát triển mạnh mẽ như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới kiếm chuyện.

Hơn nữa, Bùi Phượng Chi là người dễ chọc sao?

Năm năm trước, Bùi Phượng Chi ra tay tàn nhẫn đến mức nào, khiến tất cả mọi người ở đây đều kính sợ.

Mấy vị giám đốc vốn bị Nhị phu nhân nhà họ Bùi lôi kéo, đứng về phía bà ta là những người đầu tiên đứng dậy, họ thậm chí không thèm nhìn Nhị phu nhân nhà họ Bùi, cúi đầu, lần lượt đi ra khỏi phòng họp lớn.

Cho dù Nhị phu nhân nhà họ Bùi tức giận đến mức dậm chân, hận không thể nhào tới cắn c.h.ế.t bọn họ, họ vẫn không quay đầu lại mà bỏ chạy.

Các giám đốc còn lại thấy không còn gì để xem, đương nhiên cũng rời đi.

Phòng họp lớn nhanh chóng được dọn sạch, tất cả không gian đều dành cho Bùi lão gia và Bùi Phượng Chi giải quyết mâu thuẫn nội bộ gia đình.

Nhị phu nhân nhà họ Bùi biết hôm nay mình c.h.ế.t chắc rồi.

Bà ta run rẩy quỳ xuống dưới chân Bùi lão gia, vừa khóc vừa biện minh:

"Cha, con làm vậy không phải cố ý đối đầu với lão Cửu, con cũng là vì Bùi gia và Bùi thị! Con chỉ là bị người ta lừa, đều tại Diêu Sở Ngọc! Đều tại con đàn bà đê tiện đó, là cô ta xúi giục con! Là cô ta nói với con rằng lão Cửu bị mất trí nhớ, cô ta nói sau khi lão Cửu bị mất trí nhớ chắc chắn sẽ không quản lý tốt tập đoàn, đến lúc đó..."

Nhưng Bùi lão gia không muốn nghe bà ta nói nhiều như vậy, ông lạnh lùng cắt ngang lời Nhị phu nhân nhà họ Bùi, nói:

"Thôi được rồi, con nói với ta nhiều như vậy thì có ích gì? Bây giờ ta không còn là người điều hành tối cao của Bùi gia nữa, con có gì thì nói với Phượng Chi đi."

Ông hoàn toàn không muốn quản bất cứ chuyện gì nữa, sao có thể như vậy được?

Giao bà ta cho Bùi Phượng Chi.

Trời biết bà ta đã làm bao nhiêu chuyện với Bùi Phượng Chi, nếu thật sự bị giao cho Bùi Phượng Chi xử lý, vậy thì bà ta...

Nhị phu nhân nhà họ Bùi lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.

Bà ta há miệng, sợ hãi quay đầu nhìn Bùi Phượng Chi đang đứng bên cạnh Diệp Ninh Uyển, nửa ngày không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, cổ họng Nhị phu nhân nhà họ Bùi mới khàn khàn nói:

"Cửu... lão Cửu..."

Bùi Phượng Chi không đợi bà ta nói hết câu, đã thẳng thừng nói:

"Nhị tẩu, vụ tai nạn xe hơi năm đó là do chị bày mưu tính kế đúng không? Trong đó hẳn là có sự tham gia của đại phòng, nhưng chủ yếu là chị. Chị hận em khiến chị và con trai phải chia lìa, nên chị mới ra tay với em."

"Nhưng năm đó em đã hỏi chị rồi, nếu chị muốn có thể cùng đến Siberia, nhưng chị tham luyến cuộc sống giàu sang phú quý ở trong nước, nên chị đã từ chối."

"Bây giờ chị còn có tư cách gì hận em?"

Sắc mặt Nhị phu nhân nhà họ Bùi đại biến, theo bản năng muốn biện minh.

"Không, em..."

Bùi Phượng Chi không muốn nghe.

"Vốn dĩ em không muốn so đo với chị, nhưng chị đã được voi đòi tiên, vậy thì tôi thấy trong nước cũng không chứa nổi chị nữa. Chẳng phải chị vẫn luôn hận em khiến hai mẹ con chị phải chia lìa sao? Vậy thì, trước 24 giờ hôm nay, nhị phòng rời khỏi Trung Quốc đến Siberia, không có sự cho phép của em thì cả đời không được quay về."

Nghe vậy, Nhị phu nhân nhà họ Bùi ngã quỵ xuống đất, hai mắt đờ đẫn.

Hành động này của Bùi Phượng Chi chính là hoàn toàn đuổi họ ra khỏi trung tâm quyền lực trong nước, gián tiếp giam lỏng cả nhà nhị phòng ở Siberia, nơi quanh năm băng tuyết đó.
 
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Chương 673: Toàn văn hoàn (2)



...

Sau khi bữa tiệc nhậm chức của Bùi Phượng Chi kết thúc, theo ý của nhà họ Diệp, hôn lễ trước đây của Diệp Ninh Uyển và Bùi Phượng Chi thật sự quá đơn giản, vì vậy lần này muốn Bùi Phượng Chi tổ chức lại một hôn lễ long trọng.

Vì bây giờ Bùi Phượng Chi đã là người thừa kế của Bùi gia, nên quy mô hôn lễ của anh và Diệp Ninh Uyển vô cùng hoành tráng.

Gần như tất cả những nhân vật có m.á.u mặt ở Giang Thành đều tham gia hôn lễ này, ngoài tỉnh cũng có không ít người đến.

Vì Diệp Ninh Uyển đã được nhà họ Diệp nhận về, nhà họ Diệp đương nhiên cũng phải mời người thân bạn bè ở thủ đô đến tham dự.

Giới truyền thông đã gắn mác "hôn lễ thế kỷ" cho hôn lễ của nhà họ Diệp và nhà họ Bùi này.

Mọi chi tiết trong địa điểm tổ chức hôn lễ đều do Bùi Phượng Chi tự tay thiết kế, anh đã mời hơn mười nhà thiết kế hôn lễ hàng đầu trong và ngoài nước, mất nửa năm, cuối cùng mới chốt được cách bài trí của địa điểm.

Còn váy cưới của Diệp Ninh Uyển là do Susan Elman, nhà thiết kế hơn 90 tuổi được mệnh danh là nhà thiết kế số một nước Pháp, tự tay thiết kế riêng cho Diệp Ninh Uyển, bao gồm váy cưới và lễ phục cho toàn bộ quá trình hôn lễ.

Trong tiếng nhạc hôn lễ du dương, Diệp Ninh Uyển khoác tay Diệp Quần, từ từ bước ra từ cánh cửa lớn đang mở.

Xung quanh tối mờ, tất cả ánh đèn đều tập trung vào Diệp Ninh Uyển và Diệp Quần.

Bùi Phượng Chi nhìn Diệp Ninh Uyển từ xa, không chớp mắt.

Hôm nay Diệp Ninh Uyển xinh đẹp như một thiên sứ, khiến người ta say đắm.

Nhưng khi buổi lễ được một nửa, đột nhiên có một cặp vợ chồng ăn mặc rách rưới xông vào.

Người đàn ông gào to tên Diệp Ninh Uyển, cố gắng nói rằng mình mới là cha của Diệp Ninh Uyển, còn người phụ nữ thì vừa khóc vừa gọi tên Diệp Ninh Uyển.

"Uyển Uyển! Uyển Uyển! Mẹ đây! Mẹ là Mai Ái Thanh đây, con quay lại nhìn mẹ đi, mẹ biết hôm nay con kết hôn, mẹ chỉ muốn nhìn thấy con hạnh phúc! Xin con đấy, để mẹ nhìn một cái được không!"

Diệp Chấn Ninh cũng gào lên theo.

"Diệp Ninh Uyển, dù sao chúng ta cũng đã nuôi con bao nhiêu năm qua, bây giờ con tìm được cha mẹ giàu có, không nhận chúng ta cũng được, vậy mà còn dồn nhà họ Diệp chúng ta vào đường cùng, nhất định phải khiến nhà họ Diệp chúng ta phá sản! Con đàn bà độc ác! Kẻ vong ân bội nghĩa, tôi phải đòi lại công bằng, tôi phải để tất cả mọi người ở đây thấy rõ con là loại người gì!"

Nghe vậy, Diệp Ninh Uyển quay đầu lại.

Diệp Quần kéo Diệp Ninh Uyển, nhỏ giọng nhắc nhở cô:

"Không cần để ý đến họ, vệ sĩ sẽ xử lý, hôm nay là hôn lễ của con, con chỉ cần làm cô dâu xinh đẹp và hạnh phúc nhất là được."

Nhưng Diệp Ninh Uyển lại dừng bước, vén khăn voan nhìn Diệp Quần, nói từng chữ một:

"Cha, nếu là vì thể diện của nhà họ Diệp, con sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm lễ cưới với Bùi Phượng Chi, nếu là vì muốn con hả giận, con muốn tự mình giải quyết chuyện này."

Diệp Ninh Uyển cho Diệp Quần hai lựa chọn.

Diệp Quần gần như không cần suy nghĩ đã cười đáp:

"Thể diện của nhà họ Diệp không cần con duy trì, nhà chúng ta nhiều người như vậy, mỗi năm bỏ ra hàng chục triệu nuôi cả một đội ngũ quan hệ công chúng hùng hậu không phải để trưng bày."

"Uyển Uyển, cả đời này con đều là công chúa nhỏ của nhà họ Diệp, là bảo bối của cha mẹ, con chỉ cần làm những chuyện con muốn làm, những chuyện khác, cha mẹ sẽ lo cho con!"

Câu trả lời này thật sự nằm ngoài dự đoán của Diệp Ninh Uyển.

Mắt cô hơi đỏ lên, cười gật đầu với Diệp Quần.

"Cảm ơn cha."

Sau đó, cô buông tay Diệp Quần ra, kiên quyết đi về phía cặp vợ chồng sắp bị vệ sĩ lôi đi.

"Dừng tay, thả họ ra!"

Hai người nghe vậy, đều mừng rỡ.

Mai Ái Thanh là người đầu tiên thoát khỏi vệ sĩ, chạy nhanh về phía Diệp Ninh Uyển.

Bà ta nhìn Diệp Ninh Uyển với vẻ vui mừng, đôi mắt đục ngầu long lanh nước mắt.
 
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Chương 674: Toàn văn hoàn (3)



Mai Ái Thanh lẩm bẩm nói với Diệp Ninh Uyển:

"Con gái của mẹ, cuối cùng con cũng đã lớn, mẹ nhìn thấy con mặc váy cưới thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ cần con vui vẻ, dù con có làm gì với mẹ, mẹ cũng sẽ không..."

Nhưng bà ta còn chưa nói hết câu, đã thấy một người xông đến từ phía bên kia, túm lấy cổ áo Mai Ái Thanh, tát bà ta mấy cái.

Du Thục Viện mắt đỏ hoe, vừa đánh vừa mắng:

"Con đàn bà đê tiện! Bà là mẹ kiểu gì vậy? Đừng có ở đây nói mấy lời nhảm nhí rằng các người đã nuôi nấng Uyển Uyển!"

"Các người đón Uyển Uyển về là để làm thế thân cho con gái bị thất lạc của các người, bà bị điên cứ đánh chửi Uyển Uyển! Con gái tôi là bảo bối của tôi, vậy mà bị bà đánh đến mức toàn thân đầy sẹo, bà còn dùng tàn t.h.u.ố.c lá làm bỏng lưng con bé, bà có biết khi nhìn thấy những vết thương đó, tôi hận không thể băm bà ra thành trăm mảnh không!"

"Bây giờ bà còn dám đến đây giả vờ đáng thương! Xem tôi có đánh c.h.ế.t con đàn bà đê tiện này không! Dám bắt nạt con gái tôi! Dám phá đám hôn lễ của con gái tôi! Dám..."

Du Thục Viện trông thì dịu dàng quý phái, nhưng bà đã từng làm lính hơn hai mươi năm, võ công trên tay sao có thể so với loại người như Mai Ái Thanh được.

Mai Ái Thanh bị bà đánh đến mức kêu la thảm thiết, không bao lâu đã ngã lăn ra đất, ngất xỉu.

Du Thục Viện vẫn cảm thấy chưa hả giận, xông đến đánh cho Diệp Chấn Ninh một trận nhừ tử.

Diệp Ninh Uyển nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Du Thục Viện, không khỏi rưng rưng nước mắt.

Lúc này, cô mới thật sự chấp nhận người mẹ này từ tận đáy lòng.

Rất nhanh, những kẻ gây rối đã bị vệ sĩ lôi đi.

Du Thục Viện chỉnh lại nếp nhăn trên bộ lễ phục Trung Hoa màu đỏ của mình, một lần nữa khôi phục hình tượng quý bà tao nhã quý phái.

Bà mỉm cười dịu dàng với mọi người.

"Chỉ là một trò hề nhỏ, không đáng nhắc đến, hôn lễ tiếp tục, đừng để những người không nên xuất hiện làm ảnh hưởng đến chuyện vui hôm nay."

Mọi người đều cười phụ họa.

Du Thục Viện vừa định đi xuống, đã bị Diệp Ninh Uyển kéo lại.

Mắt Diệp Ninh Uyển hơi đỏ lên, khàn giọng nói với Du Thục Viện:

"Mẹ, mẹ và cha cùng đưa con đi."

Nghe vậy, Du Thục Viện cũng đỏ hoe mắt, bà nghẹn ngào đi đến bên cạnh Diệp Ninh Uyển.

Hai vợ chồng một trái một phải đưa Diệp Ninh Uyển đến trước mặt Bùi Phượng Chi, giao cô con gái bảo bối này vào tay Bùi Phượng Chi.

Bùi Phượng Chi nói với Du Thục Viện và Diệp Quần:

"Cha mẹ vợ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Uyển Uyển thật tốt, con xin thề, cả đời này sẽ không phụ lòng cô ấy."

Du Thục Viện lau nước mắt, Diệp Quần chậm rãi gật đầu.

Khoảng thời gian này, biểu hiện của Bùi Phượng Chi họ đều nhìn thấy, có một người con rể như vậy, họ rất yên tâm.

Bùi Phượng Chi cuối cùng cũng đón được cô dâu của mình.

Đọc lời thề xong, giọng nói của người chủ trì lại vang lên.

Mời cô dâu chú rể trao nhẫn.

Chiếc hộp nhung đỏ được mở ra, một viên kim cương hồng 12 cara được lấy ra, Bùi Phượng Chi nắm lấy tay Diệp Ninh Uyển, cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào tay cô.

Từ nay về sau, nắm tay nhau, cùng nhau sống đến bạc đầu.

Bên nhau trọn đời.

【Toàn văn hoàn】
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back