Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện

Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 235: Ủng Hộ Học Đại Học


Giang Đường gật đầu tán thành, cười nói:

“Mẹ cũng vất vả rồi.”

Lục Trường Chinh sững người mất mấy giây, sau đó mới phản ứng lại.

Anh đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn của mình, rồi bật cười, bế hai đứa con lên.

“Sau này các con không được làm mẹ giận nữa đâu.

Nếu lại làm mẹ khóc, ba sẽ đánh mông đấy!”

Giang Đường cũng phụ họa theo: “Đúng vậy!

Mẹ cũng là em bé của ba, em bé thì không được bắt nạt em bé khác!”

Ba nhóc con nghe mà chẳng hiểu ba mẹ đang nói gì.

Nhưng họ thích nhìn mẹ cười, mẹ cười lên trông đẹp hơn rất nhiều.



Ngày mai là sinh nhật tròn một tuổi của ba đứa trẻ.

Vì đã mời khách đến ăn mừng, nên bữa tối hôm nay, mọi người chỉ ăn đơn giản.

Hà Lệ Hoa hấp ba phần trứng hấp, mỗi đứa nhỏ đều có một chén riêng.

Ngoài phần trứng, bọn trẻ còn có cháo trắng được nấu mềm nhừ.

Còn phần của người lớn, chỉ đơn giản là bắp cải xào thịt, cơm trắng và một ít dưa muối.

Hà Lệ Hoa bận rộn đút cho ba đứa nhỏ ăn, trong khi Giang Đường và Lục Trường Chinh trò chuyện về chuyện khôi phục kỳ thi đại học.

“Sư phụ mong em tham gia kỳ thi.”

Giang Đường không vòng vo, mà nói thẳng ý của Tần Quốc Thăng.

Lục Trường Chinh hơi dừng lại, ngước lên nhìn cô:

“Còn em thì sao?

Em nghĩ thế nào?”

Hai năm trước, anh từng hỏi cô có muốn học đại học không.

Nếu muốn, anh có thể nhờ thầy giáo giới thiệu cô vào trường Đại học Công Nông Binh.

Khi ấy, Giang Đường đã từ chối.

Thời gian thấm thoắt trôi qua hai, ba năm, anh không chắc liệu suy nghĩ của cô có thay đổi không.

Giang Đường chống cằm, chậm rãi hỏi:

“Lục Trường Chinh, học đại học có phải là một chuyện rất vinh quang không?”

“Hôm nay em thấy rất nhiều người ôm tờ báo mà khóc, em không hiểu vì sao họ lại xúc động đến vậy.

Nhưng khi nhìn thấy họ khóc, trong lòng em cũng có chút bồn chồn.”

Đó là một cảm giác rất khó diễn tả.

Nếu phải nói rõ, thì có lẽ là một chút may mắn, một chút xúc động, xen lẫn hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn.

Tóm lại, cảm xúc này rất phức tạp.

Lục Trường Chinh bật cười, nhẹ nhàng đáp:

“Học đại học là một điều đáng tự hào.”

“Mọi người xúc động như vậy vì họ đã chờ đợi suốt mười năm trời, cuối cùng ngày này cũng đã đến.”

Mười năm…

Một quãng thời gian quá dài.

Không chỉ những người khác, ngay cả chính Lục Trường Chinh, khi nghe tin khôi phục kỳ thi đại học, cũng không kìm được mà cảm thấy xúc động.

Người ngoài có thể chỉ thấy đây đơn thuần là một kỳ thi được tổ chức trở lại.

Nhưng trong mắt anh, đây chính là sự khởi đầu của một kỷ nguyên mới.

Xã hội không thay đổi thì con người không có hy vọng.

Nhưng nếu xã hội bắt đầu thay đổi, nghĩa là hy vọng đã đến!

Trong tương lai, xã hội chắc chắn sẽ phát triển vượt bậc…



“Vậy em có thể tham gia kỳ thi đại học không?”

Giang Đường hỏi thẳng.

Lục Trường Chinh gật đầu:

“Được chứ.

Anh hoàn toàn ủng hộ em đi thi đại học.”

Hà Lệ Hoa cũng ngẩng đầu lên, gật gù đồng tình:

“Đúng vậy!

Đường Đường, con cứ yên tâm mà đi học.

Nhà cửa đã có mẹ, mẹ sẽ chăm sóc bọn trẻ cho.”

Trong suy nghĩ của họ, được đi học đại học là một điều vô cùng vinh quang.

Vậy nên, cả nhà Giang Đường đương nhiên sẽ dốc hết sức ủng hộ cô.

Giang Đường hiểu được tấm lòng của họ, trong lòng cũng có chút xúc động.

“Vậy thứ hai đi làm, em sẽ hỏi thử sư phụ xem nên thi trường nào.”

“Được.”

Chuyện này cứ thế được quyết định.



Không chỉ riêng nhà họ Lục, mà cả khu gia đình quân nhân, thậm chí cả thành phố đều đang bàn tán về tin tức khôi phục kỳ thi đại học trong bữa cơm tối.

Những ai đủ điều kiện đều muốn thử sức.

Dù không thi đậu đại học, thì thi vào trung cấp cũng tốt.

Sau này tốt nghiệp sẽ được phân công công việc, cả đời không cần lo lắng chuyện mưu sinh.



Đặng Bình đang nhìn hai cậu con trai sinh đôi chơi đùa trong phòng khách, ánh mắt dần trở nên trầm tư.

“Vợ ơi.”

Triệu Kiến Quốc vừa rửa bát xong, từ bếp bước ra, dịu dàng nói: “Nếu em muốn tham gia kỳ thi, thì cứ thử đi.”

“Em?”

Đặng Bình ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn chồng.

“Nhưng nếu em đi học, thì anh phải làm sao?

Bọn trẻ phải làm sao?”

Không giống như nhiều gia đình khác, nhà họ không có ông bà nội ngoại để giúp trông cháu.

Nhà này chỉ có hai vợ chồng họ.

Nếu cô đi thi và may mắn đậu đại học, thì Triệu Kiến Quốc vừa đi làm, vừa chăm hai đứa nhỏ kiểu gì?

“Không sao đâu.”

Triệu Kiến Quốc nhận ra vợ mình rất muốn đi thi, vậy nên anh hoàn toàn ủng hộ.

“Bây giờ em ôn tập, tháng mười hai thi.

Thi xong đến năm sau mới nhập học.

Lúc đó, Vân Đào và Vân Hồng cũng đã được một tuổi rưỡi, anh có thể gửi chúng vào lớp mẫu giáo dành cho con em cán bộ. Ở đó có các cô bảo mẫu chăm sóc trẻ, đến tối anh đi làm về thì đón con về.”

Nhưng thấy Đặng Bình vẫn còn do dự, chân mày khẽ nhíu lại, Triệu Kiến Quốc nghĩ một chút rồi tiếp tục khuyên nhủ:

“Nếu em thực sự không yên tâm, thì có thể chọn một trường trong thành phố.”

“Như vậy thì cũng giống như đi làm, sáng đi học, tối lại về nhà, vừa có thể chăm sóc gia đình, vừa có thể học hành.”

“Trong thành phố?”

Đặng Bình sững sờ.

“Thành phố mình có đại học sao?”

“Có chứ!”

Triệu Kiến Quốc cười, gật đầu:

“Còn có tận hai, ba trường khác nhau nữa.

Chỉ là danh tiếng của chúng không bằng mấy trường lớn ngoài Bắc Kinh hay Thượng Hải thôi.”

Những trường đại học danh giá đều nằm ở những thành phố lớn.

Nhưng điều kiện kinh tế của họ không đủ để Đặng Bình học xa nhà.

Tất nhiên, nếu vợ anh thực sự thi đậu và muốn đi, Triệu Kiến Quốc cũng sẽ không ngăn cản.

Nhưng trước hết, cô cần phải bắt đầu ôn tập ngay từ bây giờ đã!

Đặng Bình suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nghiêm túc gật đầu:

“Được!

Vậy để em thử xem sao.”

Triệu Kiến Quốc nghe vợ quyết định như vậy, lập tức nở nụ cười, ánh mắt đầy ủng hộ:

“Tốt lắm!

Vợ cứ yên tâm ôn tập, anh sẽ luôn ủng hộ em.”

“Từ nay, trong khoảng thời gian em ôn thi, anh sẽ về nhà vào buổi trưa.

Cả bữa trưa lẫn bữa tối, anh lo hết.

Em chỉ cần tập trung học là được!”

Anh muốn chia sẻ áp lực với vợ, để cô có thể chuyên tâm cho kỳ thi sắp tới.

Đặng Bình lắc đầu:

“Anh cứ nghỉ ngơi ở doanh trại đi, không cần chạy đi chạy lại.”

Hai vợ chồng vừa trò chuyện, vừa cùng nhau bàn bạc xem nên ôn tập thế nào.

Trong khi đó, hai bé trai song sinh vẫn lon ton đi qua đi lại trong phòng khách, bi bô tập nói, trông vô cùng đáng yêu.



Sáng hôm sau, khi Giang Đường thức dậy, Lục Trường Chinh đã đi chợ về.

Anh mang về một cái chân giò heo to, hai con gà, hai con vịt, mấy con cá, đậu hũ cùng một đống rau củ.

Cái chân giò này nặng hơn mười cân, đủ để nấu vài bàn tiệc.

Giang Đường sửa soạn xong, vừa bước vào bếp đã thấy đống nguyên liệu trên bàn, không khỏi kinh ngạc:

“Nhiều đồ ăn ngon thế này à?”

Lục Trường Chinh đang nấu mì cho cô, nghe vậy thì cười quay đầu lại:

“Lát nữa Trương Viễn và mấy người khác sẽ qua nấu, em và mẹ không cần phải động tay.”

Giang Đường chống cằm suy nghĩ:

“Ồ, vậy chúng ta là chủ nhà mà chẳng làm gì, có hơi kỳ không?”

Lục Trường Chinh nhướng mày, cười khẽ:

“Không sao.

Hôm nay là ‘ngày chịu khổ’ của em mà, em không phải làm gì cả.”

Giang Đường nghe thế thì bật cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non:

“Vậy à?

Nhưng dù sao thì em sinh con, còn anh cũng có công lao góp sức mà.”

Cô vui vẻ trêu chọc chồng, giọng điệu nhẹ nhàng, pha chút tinh nghịch.

Đối với Lục Trường Chinh, cô chưa bao giờ tiếc lời khen ngợi.

Những lời ngon ngọt ấy, cô cứ nói ra mà chẳng cần tốn một xu nào.
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 236: Lần Đầu Tiên Ăn Bánh Kem


Lục Trường Chinh bị vợ dỗ đến mức khóe môi cứ nhếch lên mãi không hạ xuống được.

Vợ đẹp, miệng lại ngọt, anh thật sự muốn cắn một cái mới thấy thỏa mãn.



Giang Đường vừa ăn xong bát mì, Trương Viễn và mấy người khác đã đến.

Triệu Kiến Quốc và Đặng Bình cũng dẫn hai bé sinh đôi theo, trên tay còn cầm theo một cái túi lưới, bên trong có hai hũ mứt trái cây.

Trương Viễn thì dắt theo Tiểu Nguyên Bảo, hai cha con mỗi người cũng mang một túi lưới, còn có cả một gói giấy dầu đựng thức ăn.

Vừa vào nhà, bọn trẻ con ùa vào phòng khách, còn người lớn thì đi thẳng vào bếp.

Bây giờ trong phòng khách vốn đã có mấy đứa nhỏ, nay lại thêm Tiểu Nguyên Bảo và hai bé sinh đôi, không khí càng thêm náo nhiệt.

Đặng Bình bảo hai con trai vào chơi cùng các anh chị em, còn mình thì kéo Giang Đường ra trò chuyện.



Chủ đề dĩ nhiên vẫn là kỳ thi đại học.

“Cô cũng định thi sao?”

Giang Đường hơi ngạc nhiên hỏi.

Đặng Bình liếc cô một cái, giọng điệu có chút bực bội:

“Sao?

Tôi không được thi chắc?”

“Không phải.”

Giang Đường bật cười, chỉ là cô thực sự không ngờ Đặng Bình lại có chí tiến thủ như vậy.

“Tôi chỉ không nghĩ rằng cô lại ham học đến thế.”

Câu này vừa thốt ra, Đặng Bình lập tức nheo mắt.

“Khoan đã, sao tôi nghe câu này có gì đó sai sai?

Cô đang ám chỉ tôi trước giờ không cầu tiến, lười biếng đúng không?”

Giang Đường chớp mắt, thản nhiên đáp:

“Trước đây đúng là thế.”

“Giang Đường!”

Đặng Bình tức điên!

“Tôi biết ngay là cô không nói được câu nào tử tế mà!”

Giang Đường nhún vai, khóe môi hơi cong lên: “Sự thật luôn là con dao sắc nhất.”

“Cô…!”

Đặng Bình hít một hơi thật sâu, đang định phản bác lại, nhưng vừa quay đầu thì phát hiện mấy đứa nhỏ trong phòng khách đều đang nhìn chằm chằm mình.

Cô lập tức im bặt, hừ một tiếng rồi quyết định không đôi co nữa.

Nói nhiều thì chỉ càng bực mình hơn!



Một lúc sau, Hà Văn Tĩnh và thím Lưu cũng đến.

Hai mẹ con dắt theo Tiểu Hướng Tiền, thằng bé giờ đã biết đi, từng bước chậm rãi tiến vào sân.

Vừa bước vào cửa, Tiểu Hướng Tiền đã giơ hai tay mũm mĩm ra, lắc lư đi về phía Giang Đường.

“Mẹ… mẹ…”

Thằng bé vẫn chưa nói sõi, gọi “cậu mợ” mà thành “mẹ”.

Giang Đường nhìn cái dáng vẻ này của nó, cười đến mức không khép miệng lại được.

“Hướng Tiền, lại đây, để mợ bế nào.”

Nhưng ngay lúc đó, Lục Thần Hi – người đang đứng gần Giang Đường nhất – lập tức có phản ứng!

Cô nhóc thấy có đối thủ tranh giành mẹ với mình, lập tức hành động.

Bám vào ghế sô pha mà đi không được bao lâu, cô nhóc phịch một cái ngồi bệt xuống chiếu.

Sau đó, tay chống xuống, bò thật nhanh về phía Giang Đường.

“Mẹ!

Mẹ!”

Chỉ trong chớp mắt, Lục Thần Hi đã nhào vào lòng mẹ, hai tay ôm lấy chân cô, sau đó lắc mình chui tọt vào lòng Giang Đường.

“Mẹ!”

Gương mặt cô nhóc đầy vẻ chiếm hữu.

Cô bé còn nắm chặt lấy góc áo của mẹ, đôi mắt đen láy như hạt nho, ánh lên sự cảnh giác rõ ràng.

Cái cảnh giác này là dành cho anh Hướng Tiền.

Cô nhóc không cho phép anh trai cướp mất mẹ.



Thành Hướng Tiền vốn đang mong chờ được mợ bế, nhưng bỗng nhiên phát hiện vị trí của mình đã bị em gái chiếm mất.

Cậu nhóc ngẩn người.

Khoan đã, không phải mợ định bế mình sao?

Bây giờ mợ đang ôm em gái.

Cậu bé mím môi, quay đầu nhìn về phía mẹ mình, đôi mắt tròn vo bắt đầu rưng rưng nước mắt.

“Mẹ…”

Thấy con trai tủi thân sắp khóc, Hà Văn Tĩnh và Lưu Tề Hồng sửng sốt một giây, sau đó không nhịn được bật cười.

“Ôi chao, Tiểu Thần Hi bây giờ biết ‘giữ của’ rồi à?

Không cho mẹ bế anh luôn hả?”

Hà Văn Tĩnh cười tủm tỉm trêu chọc.

“Vậy tối nay, để mẹ ngủ với anh trai có được không?”

Lục Thần Hi không hiểu hết lời của cô mình, nhưng cô nhóc biết một điều—Anh trai muốn mẹ bế!

Mà mẹ là của cô bé và hai em trai!

Mẹ không thể bế người khác được!



Giang Đường bị con gái chọc cho cười, đưa tay nhéo nhẹ đôi má phúng phính của cô nhóc.

“Mẹ bế anh một chút cũng không được sao?”

Nhưng Lục Thần Hi không trả lời.

Không phải là cô bé không hiểu, mà là không muốn trả lời.

Cô nhóc càng rúc sâu vào lòng mẹ hơn, như thể chỉ cần chui đủ sâu là sẽ không ai cướp mất mẹ nữa.



Hà Văn Tĩnh phì cười, lắc đầu:

“Thôi thôi, cô không trêu con nữa, cô bế anh trai, còn mẹ bế con, được chưa nào?”

Nói xong, cô bế Thành Hướng Tiền lên, nhẹ nhàng dỗ dành.

Cậu bé cuối cùng cũng thỏa mãn, tâm trạng hết ấm ức, sau đó chạy đi chơi với mấy anh chị em.

Bọn trẻ ríu rít chơi đùa với nhau, còn người lớn tiếp tục trò chuyện.

Trong bếp, đám đàn ông vẫn đang bận rộn nấu nướng.



Một lúc sau, Thành Quốc Viễn cũng trở về.

Anh vừa từ thành phố về, trên tay còn xách theo một cái hộp nhỏ.

Vừa bước vào cửa nhà họ Lục, Thành Hướng Tiền lập tức gọi to: “Ba ba!”

Cậu bé chạy nhào tới, giọng non nớt nhưng đầy vui vẻ.

Thành Quốc Viễn cười tươi, đi vào phòng khách, đặt cái hộp nhỏ xuống.

Anh nhìn ba nhóc con nhà anh vợ, cười nói:

“Nào, Tiểu Thần Hi, Tiểu Thừa An, Tiểu Thừa Bình, đoán xem chú mang gì về cho các con nào?”

Vừa nói, anh vừa mở hộp ra.

Một vật tròn tròn, trắng muốt bên trong lập tức thu hút sự chú ý của đám trẻ.

Mấy đứa nhóc khác không biết đây là gì, nhưng Tiểu Nguyên Bảo thì nhận ra ngay.

Cậu bé há hốc miệng, kêu lên đầy kinh ngạc:

“Đây là bánh kem!

Ngọt lắm!

Ngon lắm luôn!”

Nói xong, cậu bé còn ồ lên đầy ngưỡng mộ:

“Chú Thành mua bánh kem to quá trời luôn!

Trước đây sinh nhật con, ông bà nội chỉ mua cho con một cái nhỏ xíu, bằng cái bát thôi nè!”

Vừa nói, Tiểu Nguyên Bảo còn giơ hai tay ra ước lượng, cố gắng diễn tả kích cỡ cái bánh nhỏ năm trước của mình.

Nếu mà ba mẹ cậu ở đây, chắc chắn sẽ bị câu nói này chọc cho tức cười!

Chẳng lẽ cậu không biết thời buổi bây giờ, ngay cả mua một cây cải cũng phải có phiếu sao?

Có thể mua được một cái bánh kem nhỏ bằng cái bát đã là một kỳ tích rồi!



Cái bánh mà Thành Quốc Viễn mang về, to tận 13 inch!

Một chiếc bánh to như vậy, không chỉ cần có tiền, mà còn phải có phiếu thực phẩm và cả quan hệ mới mua được!

Thấy vẫn còn chút thời gian trước bữa ăn, Thành Quốc Viễn quyết định chia bánh kem cho mọi người.

Không chỉ bọn trẻ, ngay cả người lớn cũng được chia một phần.



Giang Đường cũng lần đầu tiên ăn bánh kem.

Cô cắn một miếng, cảm giác ngọt ngào, mềm mịn tan trong miệng, khiến cô cảm thấy vô cùng mới lạ.

Đôi mắt cô lấp lánh, lúm đồng tiền bên má lộ ra mờ mờ, trông vừa đáng yêu vừa rạng rỡ.

Mấy chị em phụ nữ như thím Lưu, Hà Văn Tĩnh cũng vậy, ai nấy đều cảm thấy thú vị với món ăn này.

Trong thời buổi này, có được một chiếc bánh kem không phải là chuyện dễ dàng, huống chi là còn có thể nếm thử!

Chia bánh xong, Thành Quốc Viễn vào bếp giúp mọi người chuẩn bị bữa trưa.



Lát sau, Lục Trường Chinh từ bếp bước ra.

Vừa thấy chồng, Giang Đường lập tức đưa miếng bánh kem trong tay lên miệng anh.

“Trường Chinh, ăn thử đi, ngọt lắm!”

Lục Trường Chinh hơi nhíu mày, từ chối: “Anh không thích đồ ngọt.”

“Ăn một miếng thôi mà, ngon lắm!”

“Trường Chinh…”

Thấy vợ nhiệt tình như vậy, anh không thể từ chối nữa, đành cắn một miếng nhỏ.

Hương vị ngọt lịm ngay lập tức lan tỏa trong miệng, không hợp khẩu vị của anh lắm.

Nhưng nhìn thấy Giang Đường ăn mà đôi mắt sáng rực như sao, anh bỗng cảm thấy có chút hối hận.

Vợ anh thích ăn ngọt, vậy mà trước đây anh chưa từng mua bánh kem cho cô.

Anh thầm nghĩ, sinh nhật năm nay nhất định phải mua cho cô một chiếc.

Nhất định không để vợ thiệt thòi!



Các anh em trong bếp bận rộn suốt cả buổi sáng, đến hơn hai giờ chiều, cuối cùng bữa tiệc cũng sẵn sàng.

Mấy đồng đội thân thiết của Lục Trường Chinh cũng dẫn gia đình đến tham dự.

Hôm nay nhà họ Lục bày ba bàn tiệc—

Một bàn dành cho đàn ông, hai bàn còn lại là phụ nữ và trẻ nhỏ.



Ba nhóc sinh ba chính là nhân vật chính trong bữa tiệc này.

Hà Lệ Hoa đặc biệt mặc cho chúng ba bộ áo bông giống hệt nhau—

Áo bông đỏ tươi, bên trong lót bông trắng tinh, vừa ấm áp lại vừa đẹp mắt.

Ba đứa nhỏ ngồi ngay ngắn trên ghế con, cầm thìa nhỏ, nghiêm túc xúc trứng hấp ăn, dáng vẻ ngoan ngoãn, đáng yêu vô cùng.



Bên bàn của đàn ông, một chiến hữu của Lục Trường Chinh không nhịn được cảm thán:

“Lão Lục, cậu giỏi thật đấy!”

Cả bàn đàn ông ai nấy đều gật đầu đồng tình.

Có người một đứa còn chưa có, có người chỉ có một đứa mà đã xoay như chong chóng, vậy mà Lục Trường Chinh một lần có luôn ba đứa, vừa đủ nếp đủ tẻ.

Nếu không ghen tị thì đúng là quá có lòng dạ rồi!

Ai nấy ngoại trừ hâm mộ, cũng chỉ có thể hâm mộ hơn mà thôi!

Lục Trường Chinh ngoài miệng khiêm tốn, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự tự hào.

“Ha ha, cũng bình thường thôi, không có gì ghê gớm cả.”

Dù miệng nói vậy, nhưng nụ cười của anh đã sắp tràn ra ngoài rồi!
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 237: Tự Tin Vào Chính Mình


Những người ngồi cùng bàn…

Khen anh ta hai câu, anh ta lại bắt đầu tỏ vẻ kiêu ngạo.

Nếu mà có đuôi, chắc hẳn đã vểnh lên tận trời rồi.

Mọi người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, chủ đề cũng xoay quanh chuyện khôi phục kỳ thi đại học.

Mấy nam đồng chí ở đây đều là bộ đội, hơn nữa còn có chức vụ, thế nên họ không có kế hoạch thi đại học.

Nhưng các bà vợ thì khác.

Như Hà Văn Tĩnh, Đặng Bình, Giang Đường – cả ba người đều đã quyết định tham gia kỳ thi.

Quý Minh Vi vốn dĩ tốt nghiệp trung cấp chuyên nghiệp, hiện tại đã là bác sĩ và có công việc ổn định, nên không cần thi lại.

Còn những chị em khác thì không may mắn như vậy, họ vừa không có công việc tốt như Hà Văn Tĩnh, vừa không có ý định thi đại học.

Một số người tuổi tác đã hơi lớn, như Trương Hồng Anh, sắp chạm mốc ba mươi.

Giờ mà ôn thi lại từ đầu, e rằng có lòng nhưng không đủ sức.

Những chị em không tham gia kỳ thi thì cổ vũ cho Giang Đường và những người sắp thi, mong rằng họ có thể thi đỗ.

Mọi người đều hy vọng khu nhà của quân nhân sẽ có vài người thi đỗ đại học, để mở mày mở mặt với thiên hạ.

Người khác có đỗ hay không, Giang Đường không dám chắc.

Nhưng cô rất tự tin vào bản thân mình.



Sau bữa cơm vui vẻ, mọi người ai về nhà nấy.

Ba đứa sinh ba cũng đã chơi đùa cả buổi, giờ được bà nội đưa vào phòng ngủ.

Giang Đường cũng nghỉ ngơi một lát trong phòng.

Lục Trường Chinh ra ngoài rồi lại quay về, trên tay còn cầm một chồng sách.

“Cái gì vậy?”

Giang Đường tò mò hỏi.

Lục Trường Chinh cười, giải thích: “Anh nhờ người lấy giúp ít tài liệu ôn tập, để em dùng ôn thi.”

“Ồ!”

Giang Đường tiện tay cầm cuốn sách trên cùng, đọc tiêu đề: “Tổng hợp Toán – Lý – Hóa”.

“Ừ.”

Trong phòng không lạnh như bên ngoài, Lục Trường Chinh cởi áo khoác treo vào tủ, sau đó bước đến gần Giang Đường, vươn tay ôm cô vào lòng.

“Chỉ cần thuộc hết mấy quyển này, đến lúc thi là đủ rồi.”

“Tất cả hai mươi hai cuốn này sao?”

Thuộc lòng hai mươi hai quyển sách, đối với Giang Đường, không phải vấn đề lớn.

Cô chỉ tay vào năm cuốn trong số đó, nói: “Năm cuốn này em đã đọc rồi.”

“Em đọc ở thư viện thành phố, thư viện trường học trong khu nhà quân nhân, thư viện của trạm máy nông nghiệp và thư viện của trạm chăn nuôi.

Em đã đọc hết rồi.”

Người bình thường đọc sách, có thể chỉ nhớ được nội dung đại khái.

Nhưng Giang Đường thì khác.

Cô nói đã đọc xong, nghĩa là có thể đọc thuộc lòng từng câu chữ.

Lục Trường Chinh bật cười, đưa tay nhéo nhẹ má cô: “Cô gái của anh thật thông minh, chắc chắn sẽ thi đậu vào trường đại học tốt nhất.”

“Trường đại học tốt nhất?

Là ở thủ đô sao?”

Trước đó cô đã đọc báo, trên báo có nhắc đến “học phủ cao nhất”.

Giang Đường đã nhớ kỹ.

Lục Trường Chinh gật đầu.

“Đúng vậy, Đường Đường nhất định sẽ thi đỗ.”

“Nhưng nếu em đỗ rồi, vậy anh, mẹ và các con thì sao?

Chúng ta không phải sẽ bị chia cắt sao?”

Giang Đường không ngốc, cô hiểu rất rõ rằng nếu mình lên đại học ở một nơi xa, thì cô và Lục Trường Chinh sẽ phải xa nhau.

“Em sẽ rất nhớ anh, Lục Trường Chinh.”

Chỉ vừa nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, cô đã cảm thấy buồn bã và không nỡ rời xa.

Cô xoay người, ôm lấy eo anh, tựa mặt vào lòng anh.

“Tàu hỏa chậm như vậy, muốn gặp anh phải mất rất nhiều ngày.”

Từ khi trở thành con người, ngoại trừ những lần Lục Trường Chinh đi làm nhiệm vụ, cô hầu như chưa bao giờ phải xa anh quá lâu.

Năm ngoái, chỉ đi học tập huấn ở tỉnh vài ngày, cô đã thấy nhớ anh vô cùng.

Nếu bây giờ phải xa nhau đến vài năm, có lẽ đến cơm cũng chẳng còn thấy ngon nữa.

Gương mặt Giang Đường hiện rõ vẻ không vui.

Lục Trường Chinh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô.

“Đường Đường ngoan, em cứ yên tâm học tập cho tốt.

Còn những chuyện khác, anh sẽ cố gắng tìm cách giải quyết.”

Nói rồi, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô.

“Tàu hỏa có thể rất chậm, khoảng cách có thể rất xa, nhưng nếu sau này Đường Đường chế tạo ra những đoàn tàu nhanh hơn, những con tàu lớn hơn, thậm chí cả những chiếc máy bay có thể bay lượn trên bầu trời… thì dù ở bất cứ nơi đâu, em cũng có thể đến ngay lập tức.”

Một người chồng tốt không chỉ ủng hộ và tôn trọng vợ, mà còn là người dẫn đường, chỉ cho cô thấy con đường đúng đắn khi cô cảm thấy mông lung.

Nói thật, vợ chồng mà phải xa cách, nói không lo lắng là chuyện không thể nào.

Đặc biệt là khi đối phương lại là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp và ngây thơ như Giang Đường, Lục Trường Chinh dĩ nhiên có không ít nỗi lo trong lòng.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, những lời anh nói vẫn rất có lý.

Giang Đường suy nghĩ một lát, rồi kiên định gật đầu.

“Được.”

“Em sẽ nghe lời anh.”

“Em sẽ nhớ anh.”

Giọng cô rất chắc chắn.

Người ngoài nếu nghe thấy, e rằng sẽ tưởng họ không phải đang bàn về chuyện thi đại học, mà là cô đã đỗ và chuẩn bị lên đường nhập học vậy.

Lục Trường Chinh bật cười, đáp lại cô.

“Anh cũng sẽ nhớ Đường Đường.”

“Không chỉ nhớ em, mà còn phải luôn luôn yêu em, không được thích người khác.”

Tiểu nhân sâm cũng có yêu cầu của mình.

Lục Trường Chinh bị cô chọc cười, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Được.”

Vì biết rằng sau khi vào đại học sẽ phải xa nhau, tối đó Giang Đường đặc biệt quấn lấy chồng.

Đối với người vợ vừa mềm mại vừa đáng yêu, dù đã sinh ba đứa con nhưng vẫn chẳng thay đổi chút nào, Lục Trường Chinh yêu thích vô cùng.

Hai vợ chồng nằm trong chăn, quấn quýt không rời.

Nửa đêm, Hà Lệ Hoa dậy kiểm tra chăn mền của mấy đứa cháu, vô tình nghe thấy trong phòng con trai vẫn còn tiếng nói chuyện.

Bà bật cười lắc đầu, xoay người tiếp tục đi ngủ.



Hôm sau, Giang Đường dậy sớm, ăn sáng xong thì khoác ba lô, mang theo tài liệu ôn tập đến chỗ làm.

Hà Lệ Hoa dắt mấy đứa nhỏ ra cửa tiễn cô.

Nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của Giang Đường, tinh thần phấn chấn, Hà Lệ Hoa lại nở nụ cười hài lòng.

Con trai bà chăm vợ rất tốt, vậy là bà yên tâm rồi.

Từ khu nhà quân nhân đến nhà máy cơ khí, từ lúc vào thành phố, Giang Đường đã thấy trên đường có không ít người vừa đi vừa xem sách.

Không xem sách thì cũng đang thảo luận, lẩm nhẩm đọc thuộc lòng gì đó với người bên cạnh.

Tất cả đều đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Vào đến xưởng, cô cũng nghe thấy mấy công nhân bàn tán chuyện mua tài liệu ôn tập.

Giang Đường đạp xe vào bãi, khóa xe cẩn thận rồi đeo ba lô đi vào văn phòng.

“Tiểu Giang.”

Vừa mới vào, Tần Quốc Thăng từ bên ngoài bước vào, cười hỏi cô đã suy nghĩ thế nào rồi?

Gia đình có ủng hộ cô thi đại học không?

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, nụ cười trên mặt ông càng rạng rỡ.

Ông bảo cô đợi trong văn phòng một lát, ông có thứ muốn đưa cho cô.

Nói xong, Tần Quốc Thăng liền rời đi.

Chỉ chốc lát sau, ông ôm một chồng sách lớn quay lại.

“Tiểu Giang, đây là tài liệu ôn tập ta nhờ bạn bè kiếm giúp.

Khi nào có thời gian thì đọc qua, với khả năng của con, ta tin chắc con sẽ đậu vào học phủ hàng đầu của đất nước.”

Dù đã qua hai ngày, Tần Quốc Thăng vẫn còn rất phấn khích.

Không còn cách nào khác, chỉ cần nhắm mắt lại là ông lại nghĩ đến tương lai sáng lạn của Giang Đường, liền kích động đến mất ngủ.

Đây chính là đồ đệ của ông đấy!

Hãy thử tưởng tượng mà xem, nhiều năm sau, nếu một trong những nhân tài hàng đầu trong lĩnh vực khoa học công nghệ từng là học trò của ông, vậy ông làm sao mà không tự hào, không phấn khởi cho được?

Thật lòng mà nói, hai đêm nay ông gần như không ngủ nổi.

Điều này còn khiến vợ ông nghi ngờ, nghĩ rằng ông đã già như vậy rồi, chẳng lẽ còn có ý đồ gì mờ ám hay sao?
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 238: Quá Bình Tĩnh Khiến Người Khác Sợ


Giang Đường nhận lấy đống tài liệu ôn tập mà sư phụ chuẩn bị, vừa mở ra xem vừa gật đầu.

“Dạ.”

“Con sẽ xem ạ, sư phụ.”

“Được.”

Đối với cô học trò vừa ngoan ngoãn vừa thông minh này, Tần Quốc Thăng hài lòng không để đâu cho hết.

“Con cứ xem đi, nếu có chỗ nào không hiểu thì hỏi ta.

Nếu ta không biết, ta sẽ tìm người khác hỏi giúp con.”

Giờ đây, với ông, việc giúp Giang Đường ôn tập là quan trọng nhất, mọi thứ khác đều phải xếp sau.

Không có gì quan trọng hơn việc bồi dưỡng đồ đệ đỗ đại học.



Trong khoảng thời gian tiếp theo, những ai chuẩn bị thi đại học đều dốc toàn lực vào việc ôn tập.

Giang Đường đến điểm đăng ký dự thi của thành phố để ghi danh.

Khi nhân viên tiếp nhận thấy cô điền trình độ học vấn cao nhất là tốt nghiệp cấp hai, anh ta tỏ vẻ kinh ngạc.

“Đồng chí, tốt nghiệp cấp hai mà cũng thi đại học sao?

Vậy thì khối lượng ôn tập chắc chắn không nhỏ đâu.”

Nói thật, một người mới chỉ tốt nghiệp cấp hai đi thi đại học, ai mà biết kết quả sẽ thế nào?

Tóm lại, không có nhiều hy vọng lắm.

Vì muốn giữ thể diện cho Giang Đường, người tiếp nhận không nói thẳng ra điều đó.

Giang Đường chớp mắt, nghiêm túc giải thích:

“Tôi biết đọc sách mà.”

Chỉ cần cô đọc sách, thì chắc chắn sẽ đỗ.



Rời khỏi điểm đăng ký, Giang Đường đạp xe, lắc lư quay về nhà máy cơ khí.

Vừa đến cổng, cô đã gặp một nhóm thanh niên, ai nấy đều vui vẻ, vừa cười nói vừa đi ra ngoài.

Thấy cô, họ liền cất tiếng chào:

“Trợ lý Tiểu Giang, cô vẫn đi làm à?

Giám đốc nói rồi, những ai đăng ký thi đại học thì thời gian tới có thể tạm nghỉ làm, ở nhà tập trung ôn thi.”

Giang Đường “ồ” một tiếng.

Cô hiểu rồi.

“Vậy mọi người cố gắng lên nhé.”

Nói xong, cô tiếp tục đi vào xưởng.

Cả nhóm: ???

Khoan đã, trợ lý Tiểu Giang chẳng phải cũng đăng ký thi đại học sao?

Cô ấy không định thi nữa à?

Sao nghe thấy tin được nghỉ để ôn tập, mà cô ấy vẫn đi vào trong xưởng vậy?

Cả nhóm đầy thắc mắc, liền hỏi luôn:

“Cô không về nhà ôn tập sao?”

Giang Đường dừng bước.

“Vẫn thi chứ.”

“Thế sao cô không nghỉ ở nhà?

Bọn tôi còn lập nhóm học tập để giúp nhau ôn bài, cô không tham gia sao?”

Một người đề nghị.

Giang Đường lắc đầu.

“Vẫn phải đi làm.”

Cả nhóm: …

Trợ lý Tiểu Giang này, hình như hơi bướng bỉnh thì phải.

Cô ấy không hiểu lời bọn họ sao?

Rõ ràng có thể nghỉ làm, ở nhà toàn tâm toàn ý ôn tập, vậy mà vẫn cứ đến xưởng làm việc?

Chẳng lẽ đây chính là khác biệt giữa nhân viên bình thường và trợ lý giám đốc?

Cả nhóm nghĩ mãi không ra.



Giang Đường cũng không cho họ cơ hội nghĩ thêm, nói xong liền đi thẳng vào trong, tiếp tục công việc của mình.

Tần Quốc Thăng thấy cô quay lại, cũng tò mò hỏi: “Con không biết thông báo mới của xưởng à?”

Tất cả những ai đăng ký thi đại học đều được phép tạm nghỉ để tập trung ôn tập.

“Có người nói với con rồi.”

Giang Đường đáp lại rất tự nhiên: “Dù con đọc sách ở đâu thì cũng vậy thôi, con đều có thể nhớ hết.”

Tần Quốc Thăng không nhịn được, bị lời của cô chặn họng đến mức phải hít một hơi.

Ông quên mất, học trò của ông không phải người bình thường.

“Được rồi.”

“Con tự sắp xếp thời gian hợp lý.

Nếu cảm thấy mệt quá thì cứ nghỉ ngơi, giống như những người khác, cứ tập trung ôn thi là được.”

Ông không quên dặn dò.

Giang Đường gật đầu, tỏ ý đã hiểu.



Trong suốt một tháng tiếp theo, cô không hề đi làm trễ, không xin nghỉ ngày nào, vẫn làm việc đều đặn.

Càng gần đến ngày thi đại học, những người tham gia kỳ thi càng căng thẳng.

Tâm lý không vững thì ăn không ngon, ngủ cũng không yên, đến cả trong mơ cũng thấy mình đang ôn bài.

Còn Giang Đường?

Cô vẫn nhàn nhã đạp xe, thong dong đi về giữa thành phố và khu nhà quân nhân.

Thái độ quá đỗi bình tĩnh của cô khiến ngay cả Tần Quốc Thăng, vốn tin tưởng tuyệt đối vào cô, cũng bắt đầu hoang mang.

Ban đầu, ông chỉ một tuần hỏi han cô một lần xem đã ôn tập đến đâu rồi.

Về sau, ông thành ra ba ngày hỏi một lần.

Cũng may, Giang Đường không cảm thấy phiền khi bị sư phụ kiểm tra liên tục.

Mỗi lần ông hỏi, cô đều nghiêm túc trả lời:

Cô đang ôn tập.

Cô đã xem xong toàn bộ tài liệu ôn thi rồi.

Tần Quốc Thăng nghe vậy, gật đầu, trong lòng cũng bớt lo.

Nhưng mấy hôm sau, khi vô tình đi ngang qua văn phòng của Giang Đường, nhìn qua cửa sổ, ông thấy cô đang tập trung đánh bóng linh kiện cơ khí, ông lập tức khựng lại.

Học trò của ông thực sự đã ôn tập xong rồi sao?

Cả đời hơn mấy chục năm, sóng gió nào ông cũng từng trải qua, vậy mà không ngờ có ngày lại vì kỳ thi đại học mà trở nên căng thẳng như thế.

Quan trọng hơn cả là—người thi không phải ông, mà là đồ đệ của ông!

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là “trò không lo, thầy lo hộ” sao?



Thời gian cứ thế trôi qua trong sự lo lắng của người khác và thản nhiên của Giang Đường.

Cuối cùng, ngày 10 tháng 12 đã đến.

Từ khi có thông báo khôi phục kỳ thi đại học đến khi chính thức thi chỉ có hơn một tháng để ôn tập.

Sáng sớm hôm đó, tất cả các thí sinh ôm giấc mộng đại học, dưới sự chúc phúc của gia đình, lên đường đến điểm thi.

Điểm thi của Giang Đường được xếp ở trong thành phố.

Trời vừa tờ mờ sáng, Lục Trường Chinh đã dậy nấu bữa sáng.

Giang Đường ăn xong, mang theo đầy đủ giấy tờ cần thiết, rồi được anh đích thân đưa đến điểm thi.

Trước khi đi, Hà Lệ Hoa đưa cho Giang Đường hai quả trứng gà đỏ.

Bà cũng lấy thêm hai quả nữa đưa cho Hà Văn Tĩnh ở nhà đối diện.

“Ăn trứng đỏ, thi được 100 điểm.”

Một quả trứng là 0 điểm, nhưng hai quả trứng đỏ thì chính là 100.

Việc tốt thì phải có đôi!

Giang Đường không rõ lý do gì, nhưng tấm lòng của mẹ, cô chắc chắn sẽ nhận.

“Dạ!”

Hà Văn Tĩnh thì chỉ biết dở khóc dở cười.

Cô nhận lấy hai quả trứng đỏ từ tay cô ruột, rồi lại lôi ra hai quả khác từ túi áo.

“Cô ơi, cô với mẹ con mỗi người chuẩn bị hai quả, vậy là con có tận bốn quả.

Có phải con phải thi được 400 điểm không?”

Vừa dứt lời, Lưu Tề Hồng từ trong sân đi ra, đưa cho Giang Đường mấy quả trứng đỏ bà đã chuẩn bị sẵn, rồi cười nói với con dâu:

“Văn Tĩnh nói đúng đấy!

Con với Đường Đường mỗi đứa thi 400 điểm, đến lúc đó mẹ lại nấu thêm trứng đỏ để ăn mừng.”

Hà Lệ Hoa cũng gật đầu đồng ý, gương mặt tràn đầy nụ cười.

“Phải đấy, bà nội Hướng Tiền nói đúng!

Hai đứa cứ cố gắng thi, đến khi đỗ rồi, chúng ta phát trứng đỏ cho cả khu nhà quân nhân!”

“Vậy mỗi nhà được mấy quả ạ?”

Giang Đường chú ý đến một chuyện hoàn toàn khác.

Hà Lệ Hoa bật cười khúc khích: “Mỗi nhà hai quả.”

“Vậy phải cần 200 quả trứng.”

Giang Đường còn cẩn thận tính toán xem 200 quả trứng sẽ tốn bao nhiêu tiền.

Hà Lệ Hoa sững lại, còn Lưu Tề Hồng thì cười nghiêng ngả.

Lục Trường Chinh đứng bên cạnh, thấy vậy liền lên tiếng nhắc nhở: “Được rồi, mẹ, thím Lưu, bọn con phải đi rồi.”

Hà Lệ Hoa và Lưu Tề Hồng lập tức vẫy tay chào.

“Thi cho tốt nhé!”

“Đừng căng thẳng, cứ giữ tâm lý bình tĩnh!”

“Phải đó, bọn thím tin các con! Ở nhà đợi tin tốt của các con đây!”

Dù là Hà Lệ Hoa hay Lưu Tề Hồng, cả hai đều là những người mẹ chồng vô cùng tốt.

Họ thực sự coi con dâu như con gái ruột, lo liệu mọi chuyện trong nhà để các con không phải bận tâm, toàn tâm toàn ý làm công việc của mình và theo đuổi những gì mình mong muốn.

Có thể gặp được những bậc trưởng bối như vậy, thật sự là may mắn vô cùng!



Giang Đường ngồi ở ghế phụ.

Thành Quốc Viễn và Hà Văn Tĩnh ngồi ở ghế sau.

Bọn họ còn ghé qua đón Đặng Bình.

Rồi cả nhóm cùng nhau lên đường đến thành phố—

Bước vào kỳ thi đại học!
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 239: Không Xem Là Chuyện To Tát


Một chuyện đã bị gián đoạn suốt mười năm, giờ đây khôi phục trở lại—

Với rất nhiều người, đây là một cột mốc vô cùng quan trọng.

Sáng nay, các thí sinh tham gia kỳ thi đại học đều được gia đình hộ tống, tiễn đưa, đến điểm thi.

Đây không chỉ là một trường thi, mà còn là một chiến trường.



Lục Trường Chinh lái xe rất ổn định, đưa cả nhóm đến trường trung học số một thành phố—nơi diễn ra kỳ thi.

Cổng trường đông nghịt người, xe không tiện chạy vào.

Sau khi tìm được chỗ đỗ, anh xuống xe, trước tiên mở cửa ghế phụ cho Giang Đường, sau đó mở cửa sau cho những người còn lại.

“Cảm ơn anh.”

Đặng Bình bước xuống, lịch sự nói lời cảm ơn.

Lục Trường Chinh khẽ gật đầu, sau đó quay sang nhìn Giang Đường.

“Đường Đường, em đã mang đủ đồ chưa?”

“Trước khi đi anh đã kiểm tra giúp em rồi mà!”

Giang Đường vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt chắc chắn—

Nếu đồ đã được kiểm tra tận ba lần, thì chắc chắn không thể thiếu gì được!

Lục Trường Chinh ngớ ra, rồi nhanh chóng nhận ra cô nói đúng.

Tối qua, anh đã kiểm tra một lần.

Sáng nay, anh kiểm tra thêm lần nữa.

Trước khi lên xe, anh lại kiểm tra lần thứ ba.

Mỗi lần đều xác nhận không thiếu thứ gì.

“… Là anh căng thẳng quá rồi.”

Lục Trường Chinh thẳng thắn thừa nhận.

Giang Đường cong mắt cười: “Còn căng thẳng hơn lần đầu tiên làm ba nữa đó~”

“Ừm…”

Anh khẽ xoa đầu cô, dịu dàng nói:

“Đi đi, giữ tâm lý thoải mái, đừng căng thẳng.

Anh tin Đường Đường nhất định sẽ đậu đại học.”

“Dạ!”

Hai vợ chồng nói với nhau vài câu đơn giản, sau đó Giang Đường cùng Đặng Bình đi đến chỗ Hà Văn Tĩnh, chuẩn bị xếp hàng vào cổng.

Bụng của Hà Văn Tĩnh đã khá lớn, đứng giữa đám đông tấp nập người ra vào, Thành Quốc Viễn không yên tâm để cô một mình.

Vì thế, dù không thể vào tận phòng thi, anh cũng nhờ Giang Đường và Đặng Bình chăm sóc cô.

May mắn thay, cả ba người cùng thi tại một điểm, chỉ khác phòng thi mà thôi.



Sau khi xác nhận danh tính ở cổng, ba người từ từ bước vào sân trường.

Giang Đường chưa từng đi học, vì vậy khi nhìn thấy cơ sở vật chất của trường trung học số một thành phố, cô cảm thấy vô cùng mới lạ.

Những thí sinh khác vội vã bước nhanh vào tòa nhà, có người vừa đi vừa lẩm nhẩm, tranh thủ từng giây ôn bài.

Không khí căng thẳng đến mức người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy áp lực.

Sự căng thẳng có tính lan truyền, và Đặng Bình đã bị lây.

Cô lo lắng hỏi Giang Đường và Hà Văn Tĩnh:

“Các cô ôn tập thế nào rồi?

Hôm nay thi có tự tin không?”

“Liệu đề thi có khác với tài liệu ôn tập của chúng ta không?”

Đây là lần đầu tiên cô tham gia kỳ thi đại học, lại chỉ tốt nghiệp cấp hai, không có trí nhớ siêu phàm như Giang Đường—

Cảm thấy lo lắng là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng mà…

Giang Đường lại không hề lo!

Hoặc có thể nói, cô phản ứng chậm hơn người khác một nhịp.

Thế nên, sau khi nghe câu hỏi của Đặng Bình, cô rất nghiêm túc hỏi lại: “Cô chỉ xem tài liệu ôn tập thôi à?”

“…???”

“Cô không đọc thêm sách khác sao?”

Không giống như cô, Giang Đường không chỉ đọc tài liệu ôn tập mà còn đọc rất nhiều sách khác.



Đặng Bình vốn đã căng thẳng, giờ bị câu hỏi của Giang Đường làm cho hoảng hốt hơn.

Cô lập tức bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Càng nghĩ càng cảm thấy.

Có khi đề thi thật sự không nằm trong tài liệu ôn tập mất…

Giang Đường vẫn không hề hay biết.

Hà Văn Tĩnh đi giữa hai người, bật cười trêu chọc:

“Chị đừng nghe chị dâu em nói!

Bọn mình không thể so với chị ấy được.”

Nói xong, cô còn lấy chính mình ra làm ví dụ để an ủi Đặng Bình:

“Em cũng chỉ xem mỗi tài liệu ôn tập thôi, chẳng đọc thêm gì cả.”

Đang mang thai thì cũng chẳng còn sức đâu mà đọc thêm.

Bị lời này an ủi, Đặng Bình cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhưng dù có bớt căng thẳng thế nào—

Kỳ thi vẫn đã đến trước mắt rồi.



Ba người đưa Hà Văn Tĩnh đến phòng thi của cô trước.

Giang Đường tận mắt thấy cô ngồi vào chỗ, rồi mới xoay người đi tìm phòng thi của mình.

Đặng Bình thì ở phòng kế bên.

Ba người ba phòng khác nhau.



Sau khi vào lớp, Giang Đường tìm chỗ ngồi theo tên, kéo ghế ra, ngồi ngay ngắn, sắp xếp đồ đạc lên bàn.

Hai tay đặt ngay ngắn trước mặt, ngoan ngoãn ngồi đợi bắt đầu thi.

Những thí sinh vào sau, vừa nhìn thấy cô ngồi ngay đơ như học sinh tiểu học, trong lòng lập tức căng thẳng.

Người này không biết đây là kỳ thi đại học sao?

Sao lại có thể ngồi thản nhiên như vậy được?!

Cô ấy không thấy lo lắng chút nào à?



Nhưng thực tế đúng là như vậy.

Dù giáo viên bước vào lớp, hay lúc phát đề thi, Giang Đường vẫn bình tĩnh như thường.

Không căng thẳng, không đắn đo, cứ thế viết bài.

Tư thế làm bài của cô—

Nhẹ nhàng, thoải mái, như thể chỉ đang vẽ nguệch ngoạc cho vui.



Đến khi gần hết giờ, Giang Đường giao bài xong rồi rời khỏi phòng thi.

Cô muốn đi đợi Hà Văn Tĩnh.

Lát sau, Đặng Bình cũng từ phòng thi bước ra, vừa thấy cô đứng đợi từ bao giờ, liền thắc mắc:

“Cô ra sớm à?”

Giang Đường gật đầu:

“Trước 10 phút.”

Đặng Bình trợn tròn mắt:

“10 phút?!

Cô chắc là đã làm xong hết chưa?

Không phải khoanh bừa đấy chứ?!”

“Viết xong hết rồi.”

Giang Đường trả lời rất nghiêm túc.

Đặng Bình: …

Bây giờ cô cũng không biết nên tin hay không.

Không biết Giang Đường làm bài đúng bao nhiêu câu.

Còn chính cô thì càng lo lắng hơn—

Rốt cuộc mình làm đúng bao nhiêu câu đây?!



Trong phòng thi của Hà Văn Tĩnh, tất cả thí sinh đều đã ra ngoài, chỉ còn mình cô ấy ngồi lại sau cùng.

Cuối cùng, cô cũng chậm rãi bước ra.

“Chị dâu, chị Bình.”

“Văn Tĩnh, em làm bài thế nào?”

Cuối cùng cũng có người đáng tin, Đặng Bình lập tức bỏ mặc Giang Đường, quay sang Hà Văn Tĩnh bàn bạc đáp án.

Hai người vừa đi vừa so bài với nhau.

Giang Đường nhìn theo bóng họ, trong lòng đầy thắc mắc.

Chẳng phải thi xong rồi sao?

Còn đối chiếu đáp án làm gì?

Bây giờ kiểm tra lại, có thay đổi được gì không?

Cô không hiểu nổi.

Hôm nay có hai môn thi.

Một môn buổi sáng, một môn buổi chiều.

Buổi trưa có hai tiếng rưỡi để nghỉ ngơi.



Vừa bước ra khỏi cổng trường, Giang Đường đã nhìn thấy Lục Trường Chinh và Thành Quốc Viễn đứng đợi.

Cô lập tức chạy đến, nắm tay Lục Trường Chinh, lắc lắc ngón tay anh, giọng đầy ủy khuất:

“Lục Trường Chinh, em đói quá!”

Lục Trường Chinh bật cười, dịu dàng dỗ dành:

“Đường Đường cố nhịn một chút, chúng ta đi ăn ngay đây.”

Bên cạnh, Thành Quốc Viễn cũng nắm lấy tay Hà Văn Tĩnh, nhẹ nhàng bóp nhẹ một cái, không hỏi cô làm bài thế nào.

Mà chỉ quan tâm: “Mệt không?

Đói không?”

Đặng Bình đứng nhìn hai đôi vợ chồng quấn quýt bên nhau, trong lòng bỗng thấy chút cô đơn.

Rõ ràng là tự mình bảo Triệu Kiến Quốc đừng đến, ở nhà chăm con…

Nhưng nhìn người ta ngọt ngào như vậy, cô vẫn có cảm giác—Hình như mình không nên đi cùng họ…

Mình không nên ở đây…

Mình nên—

“Mẹ ơi!”

“Mẹ ơi!”

Hai giọng nói non nớt vang lên.

Đặng Bình giật mình ngẩng đầu.

Chỉ thấy Triệu Lão Hắc bế theo hai cậu nhóc, đứng cách đó không xa, cười rạng rỡ nhìn cô.

Đặng Bình sững sờ.

Ngay sau đó, cô bật cười vui vẻ: “Anh với các con đến đây làm gì?

Không phải đã nói ở nhà trông bọn trẻ rồi sao?”

Miệng thì trách móc, nhưng khóe môi cô không kìm được mà cong lên.

Sự vui mừng hiện rõ mồn một.



Triệu Kiến Quốc cười hề hề, lộ ra nguyên hàm răng trắng sáng: “Bọn trẻ bảo muốn đến cổ vũ cho mẹ, nên anh đưa chúng nó đến.”

Nói xong, anh khẽ liếc mắt về phía Lục Trường Chinh và Thành Quốc Viễn, rồi nhanh chóng cúi đầu, bổ sung thêm một câu bên tai Đặng Bình:

“Anh cũng nhớ vợ rồi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back