Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 135


“Còn hơn một tuần nữa là đến đêm tiểu niên, ta với bà ngoại con bàn bạc xong rồi, ông nội con nếu không đến được, vậy thì lúc đó chúng ta sẽ bay một chuyến đến Bắc Thành, hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm đón tiểu niên, tiện thể chốt luôn hôn sự của hai đứa.”

(“Đêm Tiểu Niên” là một khái niệm trong văn hóa Trung Quốc, dùng để chỉ đêm trước đêm giao thừa)

Chuyện Hạ Vãn Chi cầu hôn anh, cả nhà đều biết, Rose còn là người giúp đặt làm nhẫn, bà hiểu sự vội vàng của con gái mình, cũng ủng hộ quyết định của con gái.

Sáng nay cả nhà nói chuyện vui vẻ với Tạ Kỳ Diên, Kiều Thù và Chalide lúc xem Weibo trong lòng đã công nhận anh là cháu rể rồi.

Hạ Vĩnh Thanh tuy trong lòng không thoải mái, nhưng cuối cùng người thật sự đồng ý hôn sự lại là Hạ Vĩnh Thanh.

Tạ Kỳ Diên mang sính lễ đến không phải là để dạm ngõ mà là muốn nhận được sự chấp thuận và đồng ý của bốn vị trưởng bối. Chỉ khi có được sự đồng ý anh mới có thể làm những việc mình muốn làm.

Chuyện cần làm hôm nay đã được định sẵn từ lâu, còn sớm hơn cả lúc Hạ Vãn Chi cầu hôn anh.

Báo cáo xong, nhận được sự chấp thuận, anh có thể cầu hôn Hạ Vãn Chi.

Nhưng Hạ Vãn Chi đã nhanh hơn anh một bước.

Nhưng cũng chính vì vậy, hôm nay anh mới thuận lợi.

Trên con đường dẫn đến tương lai này, không chỉ một mình anh cố gắng, Hạ Vãn Chi cũng đang cố gắng.

Hốc mắt Tạ Kỳ Diên hơi ửng hồng, gật đầu cảm ơn Rose.

Rose bật cười: “Cảm ơn mẹ làm gì, muốn cảm ơn thì cảm ơn chính con và Tiểu Hoàn Tử, cảm ơn con yêu nó, cũng cảm ơn nó yêu con.”

Muốn cảm ơn thì cảm ơn họ đã đồng lòng, cảm ơn họ yêu nhau, cảm ơn sự hy sinh của họ dành cho nhau.

Họ mới ở bên nhau chưa đầy nửa năm, hôn sự này, nếu thiếu đi sự cố gắng của một trong hai người thì không thể nào thành công trong ngày hôm nay.

“Chuyện xong rồi thì ngày mai mau về đi, con bé đó nhắn tin cho mẹ bảo mau trả con về, thời tiết lạnh, con vào nhà sớm đi, đừng để bị cảm lạnh.” Rose vỗ vai anh, đưa nước nóng vào tay anh rồi rời đi.

Tạ Kỳ Diên chỉ cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt cười, cười một hồi, hốc mắt dần ươn ướt.

Anh không chỉ có Hạ Vãn Chi.

Anh còn có gia đình, có một mái nhà.



Ngày Tạ Kỳ Diên về nước, Hạ Vãn Chi đích thân ra sân bay đón, người lái xe là Dư Phi, vẻ mặt hai người đều lộ rõ sự mong đợi và phấn khích.

Hạ Vãn Chi vui vì sắp được gặp bạn trai.

Dư Phi thì vui vì mong đợi tiền thưởng, tuy không biết tại sao Hoắc Dương lại dự đoán sẽ có tiền thưởng, nhưng anh ta tin vào câu “tin thì có, không tin thì không”.

Trong sân bay người đông như kiến, Hạ Vãn Chi xuống xe đi thẳng đến cửa đón, nhìn ngang nhìn dọc tìm bóng dáng Tạ Kỳ Diên.

Hơi thở cô lên xuống, tim đập hơi nhanh.

Shopee tech zone
Từ khi biết anh mang sính lễ đến cầu hôn, từ khi biết người nhà đều đồng ý ủng hộ hôn sự của cô và Tạ Kỳ Diên, từ khi biết đêm tiểu niên bà Rose và mọi người sẽ về nước cùng ông nội Tạ bàn bạc hôn sự, tâm trạng cô cứ bay bổng trên mây.

Sắp cất cánh, sắp bay luôn rồi.

Nhưng so với những điều này, cô càng nhớ Tạ Kỳ Diên, muốn mau chóng gặp bạn trai của mình.

Bạn trai của cô – vị hôn phu của cô.

Rõ ràng mới xa nhau ba ngày vậy mà cô lại cảm thấy như đã xa nhau rất lâu.

Xung quanh người qua lại tấp nập, Hạ Vãn Chi không giỏi định hướng, radar cũng không tốt, cầm điện thoại lên xem giờ, xác nhận Tạ Kỳ Diên giờ này đã xuống máy bay, cô sợ Tạ Kỳ Diên cũng không tìm được mình liền từ bỏ việc tìm kiếm, tìm một chỗ dễ thấy chụp ảnh gửi cho Tạ Kỳ Diên.

Hạ Vãn Chi: [Tạ tổng, bạn gái anh ở đây.]

Tin nhắn gửi đi, Hạ Vãn Chi cất điện thoại vào túi nhìn quanh, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, chỉ là không chú ý phía sau.

“Bạn gái, quay lại —”

Một giọng nói mang theo ý cười vang lên từ phía sau, Hạ Vãn Chi nghe thấy vội vàng quay người lại.

Rõ ràng là nên vui, nhưng vừa thấy Tạ Kỳ Diên cô lại sững người, nụ cười còn chưa kịp hiện ra thì khóe môi đã bặm lại, nước mắt đại diện cho nỗi nhớ không biết từ đâu mà rơi xuống tí tách.

Sự ồn ào xung quanh dường như dừng lại vào khoảnh khắc này, Hạ Vãn Chi không nhìn thấy ai, không nghe thấy tiếng động nào.

Trong lòng cô, trong mắt cô, chỉ có Tạ Kỳ Diên trước mắt.

Tạ Kỳ Diên này đã chiến thắng trở về chuẩn bị cưới cô.

Tạ Kỳ Diên buông tay cầm vali, cười dang rộng vòng tay về phía cô, khẽ gật đầu: “Lại đây ôm nào.”

Tiếng cuối vừa dứt, Hạ Vãn Chi bước nhanh về phía anh.

Nơi cô đi qua, gió thổi tung mái tóc.

Khi Hạ Vãn Chi chạy về phía anh, Tạ Kỳ Diên cũng chạy về phía Hạ Vãn Chi, chỉ mất bảy bước, vòng tay dang rộng của anh ôm chặt lấy Hạ Vãn Chi đang lao vào lòng mình.

Hạ Vãn Chi chôn sâu vào lòng anh.

“Tạ Kỳ Diên…” Giọng Hạ Vãn Chi nghẹn ngào.

Tạ Kỳ Diên thì cười xoa đầu cô, xoa lưng cô: “Nhớ anh đến vậy sao, cú va này làm anh lùi lại hẳn ba bước đấy.”

Tạ Kỳ Diên khen cô.

Hạ Vãn Chi nắm chặt tay đấm vào lưng anh hai cái, ôm đủ rồi mới hừ hừ lẩm bẩm: “Anh lừa em nói đi công tác ba ngày, kết quả thì sao, một mình ra tiền tuyến, rất nguy hiểm anh biết không? Lỡ ông Hạ trút giận lên người anh thì sao? Lỡ họ không đồng ý thì sao? Lúc đó anh khóc cũng không có ai ôm!”

Chuyện Mộ Hạ Hoàn Tử nổi tiếng khắp nơi, Hạ Vãn Chi không cần đoán cũng biết bà Rose và mọi người đã biết.

Đây là chuyện tốt, có thể tăng thêm ấn tượng tốt của họ đối với Tạ Kỳ Diên.

Nhưng cô cũng bất an, sợ Hạ Vĩnh Thanh vì cô tự ý cầu hôn mà tức giận.

Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ để Tạ Kỳ Diên một mình đối mặt với gia đình mình, nhưng Tạ Kỳ Diên lại chọn cách đơn độc chiến đấu.

Lòng bàn tay Tạ Kỳ Diên ôm lấy mặt cô, cười tinh nghịch: “Không phải một mình, anh có mẹ vợ làm hậu thuẫn.”

Có những chuyện cần anh tự mình làm.

Hạ Vãn Chi bảo vệ anh, anh rất vui.

Nhưng Hạ Vĩnh Thanh nhìn con gái cưng của mình thiên vị anh, Hạ Vĩnh Thanh sẽ không vui.

Đó là con gái cưng họ nuôi lớn lại bị anh chiếm mất, Hạ Vĩnh Thanh không vui là đúng.

Tạ Kỳ Diên nghĩ, nếu sau này mình có con gái, có lẽ thái độ của anh cũng sẽ giống hệt Hạ Vĩnh Thanh, thậm chí còn không nể nang tình nghĩa hơn cả Hạ Vĩnh Thanh.

Cho nên trong chuyện này anh cần phải có trách nhiệm, có thành ý, chứ không phải dựa vào sự bảo vệ của Hạ Vãn Chi để nhận được sự chấp thuận của bố vợ tương lai.

Anh cần tự mình chứng minh rằng anh là người đáng để giao phó.

Nếu ngay cả chuyện này cũng không làm được thì anh cũng không xứng làm chồng của Hạ Vãn Chi.

Xung quanh người qua lại tấp nập, họ đứng cùng nhau vô cùng thu hút ánh nhìn, Tạ Kỳ Diên nắm tay cô đan vào nhau, tay kia kéo chiếc vali suýt bị bỏ quên.

Lên xe, ánh mắt Tạ Kỳ Diên lướt qua Dư Phi đang ngồi ở ghế lái.

Dư Phi rút kinh nghiệm, vì tiền thưởng có thể nhận được mà quyết không hé răng nửa lời.

Giây sau, tấm chắn trong xe nâng lên.

Hạ Vãn Chi trong lòng giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tạ Kỳ Diên véo eo nhấc lên đặt ngồi trên người anh.

Xe lăn bánh.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 136


Thứ hai – ngày làm việc đầu tuần, Dư Phi vui vẻ ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, chưa đi được mấy bước đã không nhịn nổi nụ cười nơi khóe miệng, lao vèo về chỗ ngồi, túm lấy Hách Dương đang gõ máy tính, biểu cảm như thể “Con trai ngoan của bố đây rồi”.

Hoắc Dương dùng hai ngón tay gạt tay anh ta ra: “Đừng để tôi đưa cậu đến bệnh viện tâm thần.”

Dư Phi cười đến mắt sáng rực: “Thư ký Hoắc! Hoắc phi! Cậu giỏi thật! Đúng là bị cậu đoán trúng rồi, Tạ tổng phát tiền thưởng cho cả công ty!”

“Tôi, nhờ có công nghênh giá hôm qua, được thưởng cao nhất công ty luôn đó!” Dư Phi vênh váo đến mức búng tay xoay vòng giữa phòng.

Hoắc Dương vuốt phẳng nếp nhăn trên áo vest, mặt không cảm xúc: “Ồ, đoán trúng rồi.”

“Đồ giả tạo.” Dư Phi vui đến bay lên, lười để ý đến bộ dạng dửng dưng này của anh ta.

Dư Phi vui xong bắt đầu suy nghĩ lại, chuyện có thể khiến toàn bộ nhân viên công ty đều có tiền thưởng chắc chắn là chuyện cực kỳ cực kỳ vui, nhưng tổng tài nhà mình được cầu hôn cũng không vui đến mức phát tiền thưởng, vậy thì còn chuyện gì có thể vui hơn thế nữa?

Ngoài việc đăng ký kết hôn, Dư Phi không nghĩ ra được gì khác.

Để xác minh, Dư Phi lướt danh bạ, tìm ra cô trợ lý nhỏ của phòng làm việc Hạ Vãn Chi vừa mới thêm vào, bắt đầu dò la tình hình.

Hai người cùng tần số, đều là những người thích hóng chuyện, Dư Phi dùng chuyện Tạ Kỳ Diên phát tiền thưởng cho cả công ty để trao đổi với Trúc Tử, cuối cùng nhận được tin chính xác.

“Mẹ kiếp ——” Dư Phi buột miệng chửi thề.

Hoắc Dương hít một hơi thật sâu, trong bảng đánh giá nhân viên hàng tháng của Dư Phi, ở mục phẩm chất cá nhân, phần đạo đức cá nhân, trừ thẳng của anh ta năm điểm.

Bảng đánh giá chia làm tự đánh giá và cấp trên đánh giá, cấp trên trực tiếp của hai người là Tạ Kỳ Diên.

Tạ Kỳ Diên lười đánh giá, liền để Hoắc Dương và Dư Phi tự đánh giá lẫn nhau.

Một thư ký, một trợ lý đặc biệt, gần như tháng nào cũng ghi vào bảng đánh giá của đối phương một bút.

Dư Phi liếc thấy hành động của anh ta, lườm một cái: “Có “dưa” không ăn?”

Hoắc Dương đóng nắp bút lại: “Không ăn.”

“Tin tức độc quyền, tuần sau trưởng bối nhà họ Hạ về nước…”

Hoắc Dương dừng lại, xé tờ giấy đánh giá đó ném vào thùng rác, thản nhiên xoay ghế lại: “Cậu nói đi.”

Dư Phi mặt mày hớn hở: “Hai nhà gặp mặt, chuẩn bị cùng nhau đón tiểu niên, theo tin tức đáng tin cậy là đến để bàn chuyện cưới xin.”

Nói cách khác, qua tết, họ thật sự sẽ có phu nhân tổng giám đốc rồi.

Thật đáng mừng, mọi người cùng vui.

Dư Phi đã bắt đầu nghĩ đến khoản tiền thưởng tiếp theo rồi.

Tạ Diêm Vương vui vẻ thì sẽ thưởng, thưởng lớn!

Mấy ngày tiếp theo Bắc Thành đều mưa, càng gần cuối năm trời càng lạnh, không khí tết cũng dần rõ ràng hơn.

Kiếm tiền ngay
Mấy ngày nay không ít phóng viên rình rập dưới lầu Tạ thị để chặn Tạ Kỳ Diên, đưa danh thiếp không được, hẹn phỏng vấn cũng không được.

Thế là chỉ có thể liều mình trốn trong góc vác máy quay phim chụp lén.

Cả mạng đều muốn biết Tạ Kỳ Diên trông như thế nào, hễ phóng viên nhà nào chụp được đăng lên đều sẽ trở thành tin tức gây bão, thành tích cuối năm đảm bảo ổn định.

Nhưng những chuyện Tạ Kỳ Diên không muốn, không ai có cơ hội làm được.

Dù có người chụp ảnh thì cũng không có khả năng đăng tải.

Trước mặt tư bản không có hãng truyền thông nào dám làm càn. Lâu dần, người chụp lén cũng giảm bớt, chỉ có thể không cam lòng tiếp tục đưa danh thiếp mời phỏng vấn.

Toàn bộ truyền thông Bắc Thành đều đang chờ đợi vận may chó ngáp phải ruồi này.

Vì đêm tiểu niên, bốn người nhà Rose đến Bắc Thành, Hạ Vãn Chi muốn mua lại căn nhà ở khu biệt thự Thanh Thành.

Nhưng khi liên hệ với người mua lại phát hiện người mua biệt thự Thanh Thành lại là Tạ Kỳ Diên.

Biết là Tạ Kỳ Diên, Hạ Vãn Chi vừa tức vừa cười, tức vì anh giấu mình, cười vì anh luôn có thể bất ngờ khiến cô vui.

Ngày xưa bà Rose giao quyền quyết định bán hay không bán căn nhà này cho Hạ Vãn Chi. Cô nghĩ mình không ở, bố mẹ lại ở nước ngoài không về, mà cô thì đã mua căn hộ Lan Đình Biệt Viện của Tạ Kỳ Diên nên nếu bố mẹ có về thì có thể ở đó luôn, vì vậy quyết định bán căn biệt thự kia.

Cô không có gì lưu luyến với ngôi nhà.

Nhưng Tạ Kỳ Diên lại vì đó là nơi Hạ Vãn Chi sống từ nhỏ đến lớn mà mua lại.

Chỉ vì đó từng là nhà của Hạ Vãn Chi, có dấu vết cuộc sống của Hạ Vãn Chi.

“Em muốn mua lại căn biệt thự ở Thanh Thành.” Hạ Vãn Chi bàn bạc với Tạ Kỳ Diên, “Trước đây không nghĩ sẽ ở bên anh, cũng không nghĩ ông bà ngoại em cũng đến…”

Thật ra để họ trực tiếp ở Lan Đình Biệt Viện cũng được, nhưng ông Chalide là người thế nào Hạ Vãn Chi rõ nhất.

Ông thấy cô ở căn hộ chắc sẽ nghĩ cô chịu thiệt, nhất định sẽ bỏ tiền ra mua cho cô một căn biệt thự để cô ở.

Nồi lê chưng đường phèn đang bốc hơi thơm phức, Hạ Vãn Chi kéo tay áo Tạ Kỳ Diên đợi anh trả lời.

Tạ Kỳ Diên tắt bếp, quay người lại dựa vào bếp, một tay nhét vào túi, một tay chống lên bếp.

Tư thế này vừa hay ngang tầm mắt với Hạ Vãn Chi.

“Được không? Anh nói gì đi chứ.” Hạ Vãn Chi ho khan vài tiếng, chớp chớp mắt làm nũng với anh.

Mấy ngày nay mưa chuyển lạnh, nhiệt độ đều dưới không độ C, Hạ Vãn Chi đi làm về đều có Tạ Kỳ Diên đưa đón, trong xe trong nhà đều có máy sưởi nhưng Tạ Kỳ Diên không hiểu sao cô lại bị cảm.

Hạ Vãn Chi hễ bị cảm là ít nhất một tuần mới khỏi, nhưng lần này cảm kèm theo ho, cả người ủ rũ, không biết khi nào mới khá hơn.

Tạ Kỳ Diên nghĩ mọi cách trị ho cho cô, chỉ còn thiếu nước dẫn cô đi viện truyền dịch.

Nhưng Hạ Vãn Chi không muốn.

Sợ tiêm.

Thấy anh im lặng, mặt mày cau có, Hạ Vãn Chi định mở miệng thì lại ho tiếp mấy tiếng.

Thấy vậy Tạ Kỳ Diên đành lấy tay bịt miệng cô, thở dài bất lực: “Căn hộ đối diện em muốn mua thì tùy em, nhưng căn biệt thự ở Thanh Thành thì không được.”

Anh không muốn thấy Hạ Vãn Chi xa lạ với mình.

Tất cả của anh, bao gồm cả con người anh, đều là của cô.

“Em…” Hạ Vãn Chi còn định lên tiếng.

Tạ Kỳ Diên ngắt lời: “Nhà đã thêm tên em rồi, không cần mua.”

Hạ Vãn Chi chớp chớp mắt, ngơ ngác.

“Từ bây giờ cấm nói, có gì muốn nói thì viết ra.” Tạ Kỳ Diên ra lệnh, đầu ngón tay chấm nhẹ lên môi cô, giọng điệu chân thành, “Bảo vệ cổ họng.”

Hạ Vãn Chi mím môi gật đầu lia lịa, nắm tay anh viết chữ “nhà” vào lòng bàn tay anh, rồi nghiêng đầu đợi câu trả lời.

Ánh mắt Tạ Kỳ Diên lóe lên ý cười, trả lời: “Nhà tân hôn.”

Căn nhà đó được niêm yết với giá tám mươi triệu, lúc Tạ Kỳ Diên định mua thì vừa hay chưa có ai mua.

Mà thời điểm mua căn nhà này là ngày thứ hai sau khi anh và Hạ Vãn Chi ở bên nhau.

Cho nên căn nhà này đã ghi tên anh và Hạ Vãn Chi.

Lúc đó không nghĩ sẽ làm nhà tân hôn, chỉ muốn ràng buộc với Hạ Vãn Chi.

Tên hai người xuất hiện trên sổ đỏ, chẳng phải là một loại giấy đăng ký kết hôn khác sao.

Hạ Vãn Chi muốn lên tiếng nói chuyện, bị Tạ Kỳ Diên cúi người dùng môi chặn lại.

Chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng tim cô đã lỡ mất một nhịp.

Sau khi biết đó là “nhà tân hôn”, trong khoảnh khắc nụ hôn dịu dàng ấy đặt xuống, cả người cô tê dại như có dòng điện chạy qua.

Cô bệnh, tâm trạng Tạ Kỳ Diên cũng không tốt, hơi thở nặng nề, anh dụi nhẹ trán mình vào trán cô, thở dài: “Bảo bối, mau khỏe lại đi.”

Lông mi Hạ Vãn Chi khẽ rung, vòng tay ôm chặt eo anh.

Một lúc lâu sau, cô “ừm ừm” hai tiếng, viết chữ “bệnh viện” vào lòng bàn tay anh.

Không muốn tiêm thuốc là thật, nhưng tiêm là cách nhanh nhất để khỏi bệnh.

Thế là ngày hôm sau hai người xuất hiện ở bệnh viện, Hạ Vãn Chi tiêm ba mũi, miệng đắng ngắt, chán nản chờ đợi truyền xong ba chai thuốc.

Tạ Kỳ Diên canh chừng cô, sắc mặt rất kém.

Hạ Vãn Chi tiêm ba mũi.

Hai mũi đầu là lấy máu, mũi cuối cùng mới là truyền nước.

Anh biết sức khỏe Hạ Vãn Chi không tốt nhưng nhìn y tá lấy máu cho cô đến giữa chừng không lấy được máu phải đổi tay lấy lại, cả trái tim anh đều thắt lại.

Toàn thân căng cứng, anh thậm chí không có can đảm nhìn, đến bây giờ nhớ lại khoảnh khắc đó hơi thở vẫn còn run rẩy.

Gần đây cúm đang hoành hành, Hạ Vãn Chi đoán có lẽ là nhiễm virus phải lấy máu nên mới không muốn đến bệnh viện.

Đây không phải lần đầu tiên không lấy được máu.

Đầu ngón tay đưa ra chạm vào lòng bàn tay hơi lạnh của Tạ Kỳ Diên, Hạ Vãn Chi mím môi khẽ cười, làm khẩu hình miệng: “Không sao, đừng lo.”

Tạ Kỳ Diên chỉ nghiêng người qua ôm cô.

Cảnh giới cao nhất của tình yêu…là sự xót xa vô tận.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 137


Hạ Vãn Chi chỉ ốm nhẹ một trận nhưng lại nhận được rất nhiều lời hỏi thăm và quan tâm.

Chắc là do tiêm thuốc có tác dụng, hoặc là được phúc khí này bao bọc, ba ngày sau đã gần như khỏi hẳn.

Vân Lệ đặc biệt gói một bó hoa hướng dương xanh tràn đầy sức sống mang đến cho Hạ Vãn Chi, ngón tay véo vào gò má vẫn còn chút thịt của cô, bật cười: “Được đó, Tạ tổng cũng biết chăm sóc người đấy.”

Hạ Vãn Chi chỉ cười: “Anh ấy gầy đi rồi.”

Trong nụ cười xen lẫn sự xót xa.

Vân Lệ hé miệng, muốn nói lại thôi, ôm vai Hạ Vãn Chi ngồi cạnh cô: “Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, vài ngày nữa là anh ấy khỏe lại thôi.”

Hạ Vãn Chi biết cô ấy nói gì, nhất thời hơi ngượng, lập tức chuyển chủ đề: “Còn cậu thì sao, gần đây với Khương Bách Xuyên thế nào?”

Từ khi Vân Lệ ở bên Khương Bách Xuyên, Hạ Vãn Chi ít khi đến tiệm hoa giúp, vì Khương Bách Xuyên sẽ đến, cô đến nữa thì thành ra không biết ý.

“Rất tốt.” Vân Lệ nói ngắn gọn.

Hạ Vãn Chi mắt không chớp nhìn Vân Lệ nhưng không lên tiếng.

Vân Lệ: “…”

Cuối cùng không chịu nổi ánh mắt của Hạ Vãn Chi, Vân Lệ đầu hàng, hắng giọng: “Thì… chị gái và em gái anh ấy đến tiệm hoa mấy lần, còn đưa bạn bè đến ủng hộ.”

Mắt Hạ Vãn Chi sáng lên: “Bạn bè nào?”

Vân Lệ không nói được tên nhưng có thể nói được đại khái thân phận: “Hai phu nhân nhà họ Lục, hai phu nhân nhà họ Khúc, còn có Dung Dung.”

Hạ Vãn Chi cười như không cười: “Ừm, đều là người quen, xem ra là không nhịn được đến xem ‘cô dâu mới’ rồi.”

Vân Lệ: “…”

Hạ Vãn Chi cười rạng rỡ: “Cũng gọi là Dung Dung rồi, vai diễn chị dâu này của cậu nhập vai nhanh thật đấy.”

Vân Lệ bị trêu chọc đến đỏ mặt, đùa giỡn với cô một lúc, hung dữ kéo cô đến bàn ăn, mở hộp cơm giữ nhiệt mang theo: “Canh phổi heo nấu lê tuyết, nhuận họng đấy, ăn hết cho tớ.”

Mặt Hạ Vãn Chi đầy vẻ từ chối, quay đầu muốn trốn: “Tớ khỏi rồi mà…”

“Khỏi cũng phải ăn, tốt cho cổ họng.” Vân Lệ ấn cô ngồi xuống, “Đừng phụ tấm lòng của tớ.”

Nhìn chằm chằm Hạ Vãn Chi ăn gần hết một bát Vân Lệ mới đứng dậy chuẩn bị đi: “Sắp đến giờ rồi, tớ đi đón bạn trai tan làm, cậu từ từ ăn.”

Hạ Vãn Chi nhăn mũi lại: “Xì, đi đón bạn, trai, yêu…”

Vân Lệ đi được nửa đường, nghe thấy câu này lại quay lại đùa giỡn với cô một hồi, Hạ Vãn Chi cười đến mức gió lùa vào họng lại ho khan hai tiếng.

“Còn nói là khỏi rồi, cứng miệng lắm, không muốn vị hôn phu lo thì uống thêm chút canh nhuận họng đi.” Vân Lệ đội lại chiếc mũ bị Hạ Vãn Chi kéo lệch, dặn dò vài câu rồi vội vàng chạy đi.

Hạ Vãn Chi bĩu môi, cuối cùng gắp phổi heo ra, nhắm mắt uống cạn phần lê tuyết và canh còn lại.

Kiếm tiền ngay
Xe của Vân Lệ dừng dưới lầu Khương thị, nhắn tin cho Khương Bách Xuyên xong liền bật một bài hát, khẽ hát theo.

Trong văn phòng chủ tịch trên lầu, Khương Bách Xuyên vừa nghe bố mình nói chuyện vừa liên tục giơ cổ tay lên xem giờ.

Khương Hình liếc anh mấy cái, tưởng con trai nóng ruột muốn tan làm đi tìm bạn gái, liền cười không vui: “Xem con kìa, có tiền đồ ghê.”

“Vân Lệ đến đón con tan làm, đã đợi mười phút rồi, bố mà không thả tôi đi, lỡ cô ấy giận, bố dỗ hộ con à?”

Khương Hình trừng mắt, vớ lấy một cây bút ném về phía anh: “Thằng nhóc này…”

Khương Bách Xuyên bật cười, vững vàng bắt lấy cây bút đó đưa lại cho ông: “Chuyện dự án con đã nghĩ ra giải pháp rồi, bố không cần lo, bạn gái con đợi lâu rồi, con đi trước đây.”

Anh đi rất nhanh, Khương Hình, người bố già này, nhìn bóng lưng nhanh như gió của anh, nghĩ đến anh cuối cùng cũng sắp lập gia đình, trong lòng rất vui.

Xe của Vân Lệ màu đen, cô đậu ở vị trí không mấy nổi bật, Khương Bách Xuyên không dễ tìm, mãi đến khi thấy cô hạ cửa sổ xe vẫy tay với anh mới nhận ra.

Anh từng hỏi Vân Lệ tại sao lại chọn màu đen.

Câu trả lời của Vân Lệ chỉ có hai chữ —

Tiện lợi.

Khương Bách Xuyên không hiểu, cô mới giải thích là vì lái xe màu đỏ và hồng thường bị mặc định là tài xế nữ, tài xế nữ lái xe trên đường bị người khác cố ý chèn ép, bị chen ngang thường xuyên hơn.

Khương Bách Xuyên lại hỏi cô tại sao không chọn màu trắng.

Vân Lệ lúc đó ngẩn người một lúc lâu, rồi mới nói màu trắng quá sạch sẽ, quá trong trắng thuần khiết.

Điều cô không nói ra là câu:

Không hợp với cô.

Lên xe, Khương Bách Xuyên không vội cài dây an toàn, nghiêng người qua đòi một nụ hôn rồi mới thở hổn hển ngồi thẳng dậy.

Vân Lệ cắn môi, lườm anh một cái: “Anh là ma đói đầu thai à?”

Lồng ngực Khương Bách Xuyên khẽ rung: “Nhớ em.”

“Em nấu canh phổi heo lê tuyết, anh mang về nhà ăn hay…”

“Khách sạn đi.” Khương Bách Xuyên không chút do dự.

Vân Lệ: “…”

Vì Hạ Vãn Chi vừa ốm dậy, cũng vì Khương Bách Xuyên hai ngày nay cũng hơi ho cho nên hôm nay cô nghỉ một ngày không mở tiệm, chuyên tâm ở nhà nấu canh lê bổ phổi trị ho mang cho hai người này ăn.

Đều là những người quan trọng nhất của cô, cô không thể không lo lắng.

Ban đầu định hỏi anh có đến tiệm hoa không, nhưng bây giờ nghĩ đến khách sạn cũng được.

Ở đâu không quan trọng, chủ yếu là muốn ở bên Khương Bách Xuyên.

Đến khách sạn, nhìn Khương Bách Xuyên ăn canh phổi heo lê tuyết trông giống hệt Hạ Vãn Chi, Vân Lệ không nhịn được cười: “Khó ăn đến vậy sao?”

Khương Bách Xuyên đâu dám nói khó uống, khó khăn nuốt xuống một ngụm, giải thích: “Không phải em nấu khó ăn, là phổi heo…”

“Không được kén ăn, thuốc đắng dã tật, nhai nhai rồi nuốt xuống đi.” Vân Lệ ngồi đối diện giám sát.

Khương Bách Xuyên không dám oán thán nửa lời.

Canh còn một nửa, Khương Bách Xuyên chắc chắn ăn không hết, Vân Lệ trực tiếp ngồi qua ăn cùng anh, vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Vị cũng được mà.”

Khương Bách Xuyên thì cười: “Người không ăn nội tạng không chấp nhận được vị này, giống như rau mùi, người thích thì rất thích, người không thích thì ngửi mùi đã không chịu nổi.”

Vân Lệ bĩu môi: “Vậy không phải anh cũng ăn rồi sao.”

Khương Bách Xuyên quả thật đã ăn canh ăn phổi heo, giải quyết xong phần của mình rồi lại ăn phần của Vân Lệ, anh nghiêm túc: “Đây là phổi heo sao?”

Giọng anh ấm áp dễ nghe, hùng hồn: “Không, đây là tình yêu của bạn gái anh dành cho anh, tình yêu vô bờ bến, tình yêu tràn đầy.”

Vân Lệ bị trêu đến bật cười: “Ít nói nhảm đi.”

“Không đùa đâu, nói thật đó.” Khương Bách Xuyên nắm tay cô, như đang bàn bạc hỏi, “Anh đã chấp nhận tình yêu của em, vậy bà chủ, em có bằng lòng chấp nhận tình yêu của anh không?”

Vân Lệ không hiểu gì, cười hỏi: “Cái gì?”

Lời vừa dứt, Khương Bách Xuyên tay phải lấy ra một chiếc hộp nhẫn, dưới ánh mắt ngẩn ngơ của Vân Lệ, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương hồng.

Chưa kịp Vân Lệ phản ứng anh đã đeo vào tay cô.

Rồi như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn canh.

Vân Lệ: “…………”
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 138


Đầu ngón tay cảm nhận được sự mát lạnh quá chân thật, Vân Lệ ngơ ngác nhìn viên kim cương hồng quý hiếm lấp lánh chói lọi cứ thế mà đeo trên tay mình.

Mắt chớp liên tục, Vân Lệ co ngón tay lại, hơi thở từ từ chậm lại.

“Khương tổng đây là… ý gì?” Vân Lệ nhìn Khương Bách Xuyên đang cố gắng uống hết phần canh phổi heo lê tuyết còn lại, năm ngón tay xòe ra, để lộ chiếc nhẫn kim cương hồng vừa vặn với kích cỡ của mình.

Khóe miệng Khương Bách Xuyên khẽ nhếch lên, nén lại chút căng thẳng trong lòng, cười như không cười: “Nhẫn cầu hôn.”

Xung quanh im lặng như tờ.

Vân Lệ nghe thấy tiếng thở nặng nề của mình, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Lông mi khẽ rung, cô cứ thế nhìn Khương Bách Xuyên, mắt bỗng dưng hơi ươn ướt.

Khương Bách Xuyên ăn xong canh, dọn dẹp hộp cơm, lau miệng rồi uống nửa ly trà nóng, hắng giọng rồi mới giải thích một cách đầy ẩn ý: “Em và Hạ Vãn Chi là chị em tốt, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, anh sợ em không cho anh cơ hội, học theo chiêu của cô ấy cầu hôn anh trước, cho nên anh mới…”

“Anh mơ đẹp quá, ai thèm cầu hôn anh…” Vân Lệ trợn tròn mắt, vừa xấu hổ vừa tức giận lườm anh một cái.

Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên dù sao cũng ở bên nhau hơn một trăm ngày rồi, lại còn quen biết từ nhỏ, hiểu rõ nhau.

Cô và anh thì mới quen được bao lâu chứ.

Khương Bách Xuyên đón nhận ánh mắt của cô, cười nắm lấy cả hai tay Vân Lệ, trịnh trọng nói: “Anh cầu hôn, anh là người cầu hôn em.”

Vân Lệ vô thức nuốt nước bọt.

Cô sợ anh làm thật.

Nhưng cũng mong đây là sự thật.

Khương Bách Xuyên nhìn cô chăm chú, ghi nhớ từng biểu cảm và hành động của cô.

Tặng nhẫn cho cô chỉ là để thử thái độ của cô đối với chuyện cầu hôn.

Anh trong lòng thì muốn nhưng thời điểm chưa đến, anh sợ Vân Lệ nghĩ anh quá đường đột.

Huống hồ, mẹ của Vân Lệ vẫn còn là một rào cản.

“Khương Bách Xuyên, anh nghiêm túc chứ.” Vân Lệ khẽ nói, không dám nhìn vào mắt anh, cụp mắt xuống nhìn đôi tay đang bị anh nắm chặt, “Lỡ như quen nhau lâu rồi phát hiện chúng ta không hợp, lỡ như em không tốt như anh tưởng tượng, lỡ như em…”

Những lời sau đó bị anh ghé sát vào chặn lại.

Chỉ là môi chạm môi, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, hôn đến mức Vân Lệ lòng dạ xao xuyến.

Cô không từ chối những tiếp xúc thân mật như hôn với anh, ngược lại còn có chút thích cảm giác môi răng quyến luyến này, nhưng khi nụ hôn đó di chuyển đến vị trí khác, toàn thân cô vẫn bất giác kháng cự.

Mắt nhắm chặt, Vân Lệ nhớ lại cảnh tượng bẩn thỉu rất lâu về trước, cắn môi, vẫn không dám ngẩng đầu lên.

“Không có ‘lỡ như’, anh chỉ cần em.” Khương Bách Xuyên nắm chặt tay cô, không muốn gây áp lực cho cô, cười chuyển chủ đề, “Nhẫn cầu hôn thật sự sẽ không tùy tiện như vậy, đây là quà sinh nhật tặng em.”

Kiếm tiền ngay
Vân Lệ bất giác ngẩng đầu lên, lúc này mới nhớ ra sinh nhật mình sắp đến, bình ổn tâm trạng rồi hít hít mũi: “Quà sinh nhật thì quà sinh nhật, anh còn lấy chuyện cầu hôn ra đùa…”

“Không đùa đâu, nếu không sợ em mắng anh lưu manh, anh còn định bàn luôn chuyện ân ái sau hôn nhân với em rồi.” Giọng Khương Bách Xuyên thoải mái nhưng ánh mắt lại nghiêm túc, “Em có đồng ý không?”

Vân Lệ đá nhẹ vào bắp chân anh, không muốn trả lời câu hỏi ngượng ngùng này.

Cô muốn.

Nhưng cô sợ.

Dường như cảm nhận được tâm trạng tối nay của cô quá kỳ lạ, mày Khương Bách Xuyên hơi nhíu lại.

Tâm trạng tối nay của Vân Lệ như tàu lượn siêu tốc, lên đến đỉnh điểm rồi lại đột ngột lao xuống, như thể đang chịu đựng một áp lực nào đó không thể nói ra.

Khương Bách Xuyên chắc chắn trong lòng cô ẩn giấu chuyện gì đó.

Trời dần tối, hai người nép vào nhau xem một bộ phim, thời lượng phim là một tiếng hai mươi phút, kết thúc, Khương Bách Xuyên giơ cổ tay lên xem giờ, vẫn chưa định đi.

Vân Lệ xoa xoa chiếc nhẫn kim cương hồng đeo trên ngón áp út, hơi thở hơi không đều, hồn sớm đã không biết bay đi đâu mất.

Nhẫn cầu hôn nên đeo ở ngón giữa.

Còn Khương Bách Xuyên không nghĩ ngợi gì đã đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, ý nghĩa thật sự là gì không cần nói cũng biết.

Cô nhéo nhéo đầu ngón tay, liếc nhìn anh bằng khóe mắt. Lúc bắt gặp ánh mắt anh nhìn lại thì muốn quay đi nhưng không kịp.

Khương Bách Xuyên tắt máy chiếu, phòng khách hoàn toàn tối sầm.

Hơi thở Vân Lệ bất giác nhanh hơn, lúc Khương Bách Xuyên cúi người qua, cô giơ tay ra chắn giữa hai người.

Khương Bách Xuyên vốn không định hôn cô mà là ôm cả người cô đặt lên đùi mình.

Vân Lệ hoảng hốt, đẩy vai anh: “Khương Bách Xuyên, anh thả em xuống…”

“Nếu đã không thể nói khi bật đèn, thì nói trong bóng tối vậy.” Khương Bách Xuyên véo vào vòng eo thon của cô, khống chế cơ thể đang vặn vẹo của cô, “Vân Lệ, em sợ anh à?”

“Hay là…em đang sợ điều gì khác?”

Động tác giãy giụa lập tức dừng lại, Vân Lệ buông thõng vai, mũi hơi cay cay.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 139


Bóng đêm phóng đại vô số cảm quan của con người, hơi thở của Giang Bách Xuyên phả vào bên cổ khiến Vân Lệ theo bản năng lùi lại phía sau.

Anh nhận ra rồi.

Nhưng sau sự kinh ngạc, Vân Lệ lại tự giễu nghĩ, làm sao mà không nhận ra được chứ.

Cô rõ ràng đến thế cơ mà…

“Không phải sợ anh.” Cô đưa tay vuốt lên má anh, rồi rúc vào anh một chút, giọng nhẹ như gió, “Khương Bách Xuyên, không liên quan đến anh, là vấn đề của em.”

“Vấn đề gì?” Bàn tay đang giữ chặt eo cô siết lại, anh ngả người ra sau, kéo cả Vân Lệ theo.

Động tác này chỉ khiến khoảng cách giữa hai người càng thêm thân mật.

Cơ thể Vân Lệ cứng đờ, không lên tiếng.

Khương Bách Xuyên đang đợi, đợi cô lên tiếng.

Nhưng chỉ đợi được một câu của Vân Lệ: “Cho em chút thời gian, anh để em thử.”

“Thử gì? Thử thế nào?” Khương Bách Xuyên không cho phép cô lùi bước, chính vì đoán được cô sẽ trốn tránh, sẽ lùi bước cho nên anh mới phải ép cô.

Anh không thể buông tay, cũng tuyệt đối sẽ không buông tay.

Vân Lệ cắn môi, vẫn im lặng, mắt đã ngân ngấn nước, nếu bật đèn lên sẽ thấy trong mắt cô là từng đợt sóng nước đang lăn tăn.

“Khương Bách Xuyên, anh không thể ép em.” Tay cô đặt lên vai anh, cơ thể theo phản xạ nghiêng ngả về sau, đó là một tư thế rút lui rất rõ ràng.

“Được.” Chỉ một câu thôi, chỉ cần cảm thấy cô có ý muốn rời xa, anh đã mềm lòng, đã hoảng sợ.

Khương Bách Xuyên ấn lưng cô vào lòng mình, giọng nói hơi trầm: “Anh không ép em, nhưng Vân Lệ, em phải hứa với anh, dù lý do trói buộc em là gì, dù em sợ hãi điều gì, em không được rời xa anh, mãi mãi không được.”

Tay từ từ hạ xuống nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của cô, Khương Bách Xuyên nắm chặt kéo đến vị trí tim mình đập, thái độ mạnh mẽ: “Bàn tay này em đã nắm lấy rồi thì đừng có ý định buông ra, nếu em dám đi chính là lấy mạng của anh.”

Đáp lại anh là một giọt nước mắt ấm nóng.

Nước mắt rơi trên mu bàn tay anh trở nên lạnh lẽo, nguội dần.

Cô khóc rồi.

Nhưng Khương Bách Xuyên lại không biết tại sao cô khóc.

Đôi môi mỏng hôn lên mắt cô, Khương Bách Xuyên ôm chặt cô: “Ngoan nào, đừng khóc.”

Vân Lệ nước mắt lưng tròng.

Cô cũng không muốn khóc, nhưng sao có thể không khóc.

Gặp được Khương Bách Xuyên là may mắn lớn nhất đời cô.

Đồ hiphop trẻ em
Nếu cô cũng có một gia đình hoàn hảo, nếu cô trong sạch, cô sẽ không lùi bước.

Cô sẽ đường hoàng chấp nhận lời tỏ tình của anh, không chút lo lắng làm những việc mà một cặp đôi nên làm.

Sẽ nồng nhiệt bày tỏ tình yêu với anh, sẽ đương nhiên chấp nhận hạnh phúc từ trời ban này.

Tay Khương Bách Xuyên không lau hết được nước mắt rơi xuống của cô, cảm nhận anh định đứng dậy, Vân Lệ ấn tay anh lại, lắc đầu nghẹn ngào: “Đừng bật đèn.”

“Không bật đèn, anh lấy giấy.” Khương Bách Xuyên có chút tự trách mình đã làm cô khóc, mò mẫm tìm khăn giấy lau nước mắt cho cô, vừa lau vừa cố ý trêu cô cười, “Sao mà em cứ như làm từ nước vậy? Bà chủ của chúng ta ngoài việc xinh đẹp như hoa còn dịu dàng như nước…”

Tiếng cuối kéo dài, có chút dáng vẻ của yêu tinh nam.

Vân Lệ đấm vai anh hai cái, tư thế này ngồi không thoải mái chút nào.

Cấn quá.

Vặn eo vừa định điều chỉnh lại vị trí, bị một giọng nói hơi thở gấp gáp dọa cho giật mình —

“Đừng động.” Khương Bách Xuyên dường như khịt mũi một tiếng, mang theo vài phần kiềm chế và nhẫn nhịn.

Phát hiện Vân Lệ bị dọa đến mức bất động, anh lại khẽ bật cười: “Em đúng là… cục cưng ngoan của anh.”

Vân Lệ: “…”

“Bóng tối đen kịt, trong lòng lại đang ôm người trong mộng, mà người trong mộng lại cứ khiêu khích anh từng chút một.” Khương Bách Xuyên thở dài một hơi.

Vân Lệ không động đậy: “…”

Khương Bách Xuyên tiếp tục nói xuống: “Ngoan, bây giờ không phải lúc thử thách bạn trai em đâu.”

Vân Lệ: “…”

Khương Bách Xuyên lúc này đang có cảm giác thế nào cô không biết, nhưng cô biết cơ thể mình đã bị mấy câu nói của anh làm cho nóng bừng.

Dỗ dành cô rõ ràng như vậy, cô không thể nào không nhìn ra.

Khương Bách Xuyên nói xong liền im lặng, dường như đang phối hợp với sự im lặng của Vân Lệ.

“Sao vậy?” Vì không nhìn thấy biểu cảm của cô, Khương Bách Xuyên cau mày, giọng điệu lộ vẻ lo lắng.

Ánh đèn từ cửa sổ sát đất hắt vào, tuy tối om tối mò không nhìn rõ ngũ quan nhưng tay Vân Lệ vẫn chuẩn xác chạm vào đôi môi hơi lạnh của Khương Bách Xuyên.

Toàn thân cô đều căng thẳng.

Nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn, giọng cô hơi run: “Khương Bách Xuyên, chúng ta thử xem.”

Còn việc thử gì, thì không cần nói cũng biết khi cô gái trong lòng bỗng dưng vén áo lên.

Khương Bách Xuyên sững sờ, yết hầu trượt xuống mấy lần.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back