Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 125


Ánh đèn quán bar dịu dàng chiếu lên gò má ưu tú của Tạ Kỳ Diên, anh khẽ cụp mắt, nhìn chằm chằm ly rượu vang đang xoay tròn trong tay.

Hạ Vãn Chi đang nhìn anh.

Anh biết Hạ Vãn Chi đang nhìn anh.

Đây là một quán bar yên tĩnh, khác với những nơi ồn ào náo nhiệt khác, không khí ở đây trở nên ái muội hơn dưới nền nhạc tình ca dịu dàng và ánh sáng mờ ảo.

Rõ ràng đã là bạn trai bạn gái rồi nhưng vẫn cảm thấy ái muội.

Vì hai chữ “cầu hôn” Khương Bách Xuyên nói dở dang.

Vân Lệ hơi nhướng mày, ghé sát tai Hạ Vãn Chi thì thầm: “Tạ tổng nhà cậu không phải là…”

“Ừm.” Hạ Vãn Chi dời tầm mắt khỏi khuôn mặt Tạ Kỳ Diên, mỉm cười với Vân Lệ.

Chỉ riêng phản ứng vừa rồi của Tạ Kỳ Diên, chắc chắn trong lòng có điều gì đó.

Cô có thể đoán được Tạ Kỳ Diên muốn làm gì.

Cuối tháng 9 xác nhận quan hệ rồi nhanh chóng rơi vào lưới tình, mấy tháng qua Hạ Vãn Chi tự mình biết rõ mình và Tạ Kỳ Diên âu yếm đến mức nào.

Ngày ngày hôn hít ân ái, tối còn ngủ cùng nhau, chuyện cọ xát bén lửa khó tránh khỏi nhưng Tạ Kỳ Diên lần nào cũng có thể phanh gấp giữa chừng.

Vì không có danh phận chính thức nên anh rất giỏi kiềm chế.

Kiếp trước chắc là Ninja Rùa, lúc chuyển thế canh Mạnh Bà không rửa sạch hoàn toàn được sự tự chủ đã ăn sâu vào xương tủy của anh.

Danh phận ư…

Môi Hạ Vãn Chi mím vào miệng cốc, hàng mi cong vút khẽ rung, tim đập chậm lại, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Những việc Tạ Kỳ Diên có thể làm cô cũng có thể làm.

Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trở nên nóng rực.

Vân Lệ sờ mũi, cũng theo đó suy nghĩ đánh giá Tạ Kỳ Diên một lúc, chưa nhìn ra gì liền bị Khương Bách Xuyên đưa tay ra che.

“Trước mặt bạn trai mà nhìn đàn ông khác à?” Khương Bách Xuyên lộ rõ vẻ không vui trên mặt.

Giọng nói khàn khàn sau khi uống rượu, trầm ấm quyến rũ, Vân Lệ không biết anh ta say đến mức nào, nhưng phần lớn rượu trên bàn đều là anh ta và Tạ Kỳ Diên cùng uống.

“Ừm, em thấy anh ấy chưa say.” Vân Lệ nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Khương Bách Xuyên rồi ngồi xuống bên cạnh, biết anh say, cố ý đỡ thẳng người anh đang ngồi xiêu vẹo.

Khương Bách Xuyên hít một hơi: “Anh cũng không say.”

“Về không?” Vân Lệ hỏi Hạ Vãn Chi.

Hạ Vãn Chi hoàn hồn, lúc đứng dậy hơi loạng choạng, rõ ràng cũng uống đến hơi nặng đầu.

Acnes
Tạ Kỳ Diên đi tới ôm vai cô, lòng bàn tay ấm áp vu/ốt ve gò má hơi ửng hồng của cô: “Đợi lát nữa, gọi tài xế rồi, vẫn chưa đến.”

Mọi người đều đã uống rượu, không lái xe được cũng chỉ có thể gọi tài xế.

Hạ Vãn Chi gật đầu: “Được, vậy hai người thì sao…”

Khương Bách Xuyên tiếp lời: “Hai tụi anh đặt phòng.”

Vân Lệ: “…”

Không phải đâu anh bạn, đừng có hủy hoại danh tiếng của em!

Hạ Vãn Chi: “???”

Kí.ch thích vậy sao?

Đối diện với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ranh mãnh của Hạ Vãn Chi, Vân Lệ giải thích: “Khụ, thì cái đó, khách sạn Vịnh Tinh Tế…”

“Không không không, cậu không cần nói cho tớ biết là khách sạn nào đâu!” Hạ Vãn Chi cười nham hiểm, “Lỡ tớ không nhịn được đến phá động phòng…”

“Hạ Vãn Chi!” Vân Lệ quát một tiếng, muốn giải thích lại không giải thích rõ ràng.

Không thể nào nói phòng suite tầng cao nhất của Vịnh Tinh Tế coi như là nửa nhà của cô được.

Tạ Kỳ Diên khinh bỉ liếc Khương Bách Xuyên một cái: “Cậu để bạn gái ở khách sạn à?”

Ý là nên học hỏi anh.

Hai căn hộ đối diện nhau, để bạn gái tùy ý ở.

Khương Bách Xuyên khẽ hừ: “Cậu hiểu gì chứ, cả khách sạn Vịnh Tinh Tế đều là của bạn gái tôi.”

Vân Lệ: “…”

Hạ Vãn Chi: “…”

Hai người đàn ông lớn tuổi so sánh cái này có trẻ con không.

Nhìn nhau một cái, Hạ Vãn Chi và Vân Lệ mỗi người kéo bạn trai mình đi ra ngoài hít thở không khí lạnh.

Không khí lạnh thổi qua, người tỉnh táo hơn hẳn.

Hạ Vãn Chi khoác tay Tạ Kỳ Diên, vẫn giữ vẻ mặt suy tư.

Không ai biết cô đang nghĩ gì mà lại say mê như vậy.

Về nhà tắm rửa xong nằm trên giường, nhiệt độ cơ thể Tạ Kỳ Diên nóng đến kinh người. Trước đây nếu Hạ Vãn Chi nghe thấy tiếng tim đập không đều như vậy của anh đã sớm không kìm được mà làm chút hành động khêu gợi nhưng tối nay lại lòng như nước lặng.

Tạ Kỳ Diên ôm cô vào lòng, hơi thở nặng nề: “Đang nghĩ gì vậy?”

Hạ Vãn Chi hoàn hồn, chớp chớp mắt, chột dạ nuốt nước bọt: “Không có gì, uống nhiều quá nên đầu óc không được minh mẫn.”

Nói xong liền nhắm mắt lại, sợ Tạ Kỳ Diên nhìn ra điều gì.

Tạ Kỳ Diên không biết cô đang nghĩ gì, nhưng từ phản ứng của cô có thể phán đoán không phải chuyện gì xấu, liền không hỏi kỹ nữa.

Cằm tựa vào đầu cô, Tạ Kỳ Diên hít một hơi thật sâu, hôn lên tóc cô, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Hạ Vãn Chi bên này sóng yên biển lặng, ngược lại Vân Lệ và Khương Bách Xuyên bên kia lại nổi sóng gió.

Đèn trong phòng khách sạn không bật, chỉ có ánh đèn neon ngoài cửa sổ kính chiếu vào, Khương Bách Xuyên say khướt một tay giữ chặt hai tay Vân Lệ giơ cao quá đầu, ấn cô vào tường bắt nạt đủ kiểu.

Cảm giác ẩm ướt dính dính trên môi tăng thêm vài phần gợi cảm không thể cưỡng lại, Vân Lệ bị khuấy đảo đến tê dại da đầu, toàn thân mềm nhũn không chút sức lực.

Chỉ là hôn thôi cô đã không chịu nổi sự xâm chiếm của Khương Bách Xuyên.

Khương Bách Xuyên sau khi uống rượu khác hẳn ngày thường.

Anh muốn trao hết bản thân cho Vân Lệ.

Vân Lệ cảm nhận được.

Nhưng khi đôi môi ẩm ướt đó chạm vào vùng da cổ, hơi thở Vân Lệ nghẹn lại, như bị kinh hãi buột miệng: “Khương Bách Xuyên!”

Khương Bách Xuyên hơi hoàn hồn, nhận ra mình đã quá vội vàng, rất xin lỗi hôn lên môi Vân Lệ, giọng khàn khàn: “Ừm, anh nghe rồi.”

Bàn tay đang đè lên cổ tay cô nới lỏng lực, Vân Lệ vùng ra rồi một tay bịt miệng anh lại không cho anh có cơ hội.

Khương Bách Xuyên hôn lên bàn tay đang ấn môi mình của Vân Lệ, vừa thở hổn hển vừa bật cười: “Không dám à?”

Vân Lệ rất khó khăn mới mò được công tắc đèn bật sáng căn phòng này, ánh đèn chói mắt, cô đối diện với ánh mắt đầy dục v.ọng của Khương Bách Xuyên, cụp mắt xuống né tránh ánh mắt anh: “Không dám.”

Thừa nhận mình nhát gan cô vẫn làm được.

Khương Bách Xuyên nắm lấy tay cô hôn hôn: “Đừng căng thẳng, anh uống hơi nhiều, em biết mà, anh thích em đã lâu, không kiềm chế được.”

Giọng điệu thoải mái này của anh rõ ràng là để xoa dịu cảm xúc cho Vân Lệ.

Ngoài nụ hôn ra thì mỗi lần anh chạm tay hay môi vào chỗ khác, Vân Lệ đều run rẩy và không thoải mái.

Khương Bách Xuyên nghĩ đó là do Vân Lệ quá căng thẳng.

Nhưng Vân Lệ tự mình biết rõ, cô sợ hãi.

Cô gượng cười, đẩy anh ra rồi bước vào phòng tắm: “Toàn mùi rượu, em đi tắm trước.”

Lúc ở cửa quán bar đợi tài xế Khương Bách Xuyên đã gần tỉnh rượu. Nhân lúc Vân Lệ tắm, anh gọi người mang trà giải rượu lên.

Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, Vân Lệ đứng dưới vòi hoa sen có chút thất thần.

Phản ứng từ chối vừa rồi mạnh mẽ như vậy, chắc Khương Bách Xuyên cũng nhận ra rồi.

Sắc mặt Vân Lệ hơi tái đi, nhắm mắt lại, ép mình quên đi những ký ức xa xôi.

Lúc ra ngoài Khương Bách Xuyên đang nghỉ ngơi trên sofa, trên bàn đặt hai ly trà giải rượu, một ly đã uống một nửa.

Nghe thấy tiếng động, Khương Bách Xuyên mở mắt day day sống mũi: “Đến đây, uống chút trà giải rượu, nếu không sáng mai dậy sẽ đau đầu.”

Vân Lệ ngồi xuống, định nói mình không cần uống trà giải rượu vì không say như anh, nhưng để bảo vệ lòng tự trọng của bạn trai mình, đành phải cầm ly lên nhấp từng ngụm nhỏ.

Vị ngọt, Vân Lệ vừa uống vừa nhìn anh.

Đầu óc mơ hồ, lại nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, Vân Lệ nuốt nước bọt giải thích: “Vừa rồi em không cố ý…”

“Chưa được sự đồng ý của em mà làm chuyện khiến em không thoải mái, anh rất xin lỗi.” Khương Bách Xuyên cướp lời cô, nghiêm túc nói, “Sau này anh mà làm vậy nữa, em cứ tát anh hai cái.”

Vân Lệ: “…”

Gãi gãi má, Vân Lệ bỗng cảm thấy hơi nóng mặt: “Không đến đến mức đó, chỉ là em chưa chuẩn bị xong.”

“Nhưng anh chuẩn bị xong rồi.” Khương Bách Xuyên nghiêm túc.

Vân Lệ không hiểu: “Cái gì?”

Khương Bách Xuyên thẳng thắn: “Anh chuẩn bị xong rồi, em tùy tiện làm gì anh cũng được, không sao, anh không ngại.”

Vân Lệ: “…”

Ném một chiếc gối vào đầu anh, Vân Lệ đỏ mặt chửi một câu: “Khương Bách Xuyên anh đúng là đồ không biết xấu hổ!”
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 126


Sau Tết Nguyên Đán là một khởi đầu mới, Tạ Kỳ Diên gần đây gần như đều bận rộn với dự án hợp tác với nước ngoài, đi công tác hai ngày về rồi lại tiếp tục bận rộn với chuyện của công ty giải trí mới niêm yết.

Công ty mới tên là Giải Trí Duyệt Hạ.

Sợ người khác không biết anh thích Hạ Vãn Chi vậy.

Mỗi lần bị trêu chọc, Hạ Vãn Chi đều không nhịn được mắng thầm một câu: Tạ Kỳ Diên, anh thật hết thuốc chữa.

Người này đúng là một kẻ si tình chính hiệu.

“Anh mở công ty giải trí sao lại dính líu đến em…” Gần đây lướt tin tức giải trí toàn là về Giải Trí Duyệt Hạ, cư dân mạng không biết ý nghĩa của cái tên này, nhưng cô biết, mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy hơi ngượng.

Điều này khác gì tuyên bố với cả thế giới là “Tôi yêu cô ấy” đâu?

Tạ Kỳ Diên tháo kính ra, vì quá bận rộn nên mắt thâm quầng, day day trán, Tạ Kỳ Diên đưa tay ôm lấy Hạ Vãn Chi, giọng điệu mang theo ý cười: “Anh hy vọng cô giáo Hoàn Tử có thể xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày của anh dưới mọi hình thức.”

Hạ Vãn Chi nghẹn lời: “…”

Si tình thì si tình, nói nhiều lời văn vẻ làm gì.

“Những người khác trong nhà họ Tạ đều biết?”

Tạ Kỳ Diên hùng hồn: “Chuyện của anh không liên quan đến họ.”

Hạ Vãn Chi tức giận: “Hai nhà chú hai chú ba chắc chắn sẽ nói xấu sau lưng em là thèm muốn tài sản nhà họ Tạ các anh.”

“Công chúa nhỏ nhà Becker không thèm để ý đến chút tài sản này của nhà họ Tạ.” Tạ Kỳ Diên nhếch môi cười, “Họ chỉ nói xấu là anh thèm muốn em thôi.”

Hạ Vãn Chi nắm lấy cánh tay anh, hung dữ chất vấn: “Thèm muốn em thì sao?”

“Em là vô giá, cưới em, dâng cả Tạ thị cũng không đủ.” Tạ Kỳ Diên dịu dàng nắm lấy một lọn tóc của cô quấn quanh đầu ngón tay, mềm mại, không nỡ buông.

Gần đây kỹ năng nói lời yêu thương của Tạ Kỳ Diên tiến bộ không ít, Hạ Vãn Chi nghe thấy nín cười, cuối cùng không nín được mới dúi đầu vào vai Tạ Kỳ Diên cười.

Tạ Kỳ Diên mặc cho cô cười, đợi cô cười đủ rồi mới nắm lấy người hôn, hôn xong lại âm thầm đi giải quyết phản ứng sin,h lý của mình.

Hạ Vãn Chi quay đầu nhìn bóng lưng anh đi vào phòng vệ sinh, xoa xoa vết hằn trên xương quai xanh, cầm điện thoại bí mật hỏi bà Rose tiến độ.

Rose: [Yên tâm bảo bối, mẹ đã ra tay thì chắc chắn thành công!]

Hạ Vãn Chi: [Con muốn nghe trọng điểm cơ, mẹ yêu của con!]

Rose lập tức gửi trọng điểm qua: [Ngày mai có thể đến tay con rồi.]

Hạ Vãn Chi bỗng dưng căng thẳng, hít một hơi thật sâu: [Có mẹ là phúc khí của con!]

Rose cũng theo đó mà kích động khôn nguôi: [Mẹ chúc con ôm được mỹ nam về!]

Hai mẹ con thông đồng với nhau, trời biết đất biết mẹ biết con biết, những người khác hoàn toàn không biết.

Acnes
Cũng không phải Hạ Vãn Chi cố ý giấu những người khác, mà là chuyện bất ngờ như vậy thích hợp để cho họ một bất ngờ lớn.

Quan trọng nhất, bà Rose sẽ không nói hai lời mà ủng hộ cô, những người khác nếu biết được chắc sẽ không để cô chủ động làm chuyện này.

Hạ Vãn Chi có kế hoạch riêng của mình.

Hai ngày trước dũng cảm nhắn tin cho bà Rose nói muốn cho Tạ Kỳ Diên một mái nhà, cô còn chưa giải thích cụ thể, bà Rose đã gửi một biểu tượng cảm xúc giơ hai tay tán thành.

Hạ Vãn Chi là con gái cưng của Rose.

Cô nghĩ gì, người mẹ này đều biết và ủng hộ một trăm phần trăm.

Hạ Vãn Chi tắt màn hình điện thoại, tay phải từ từ đặt lên vị trí trái tim, cảm nhận nhịp tim ở đó đập ngày càng mạnh.



Mọi việc đã chuẩn bị xong vào ngày lễ Lạp Bát, ngày này có tục lệ ăn cháo Lạp Bát, Tạ Kỳ Diên về nhà sớm hơn thường lệ, nấu một nồi cháo Lạp Bát nóng hổi cùng Hạ Vãn Chi đón tiết khí này.

“Hôm nay là sinh nhật chị Tê Nguyệt, cả nhà họ Khương tụ tập ăn cháo Lạp Bát chúc mừng sinh nhật, Khương Bách Xuyên muốn đưa Vân Lệ qua nhưng Vân Lệ nhát gan không dám đi.” Hạ Vãn Chi kể chuyện say sưa, nghĩ đến Vân Lệ có ý mà không có gan, đành phải trốn đến chỗ mình than vãn nửa ngày liền lại muốn cười.

Nói đến đây, Hạ Vãn Chi bắt đầu dò xét: “Lúc anh về nhà với em tâm trạng thế nào?”

Tạ Kỳ Diên cố gắng nhớ lại cảm giác lúc đó: “Kích động?”

Mắt Hạ Vãn Chi sáng long lanh, đợi một lúc không thấy anh nói gì thêm, bắt đầu nghi ngờ anh: “Chỉ vậy thôi à?”

“Phấn khích, căng thẳng.” Tạ Kỳ Diên giơ tay lau khóe miệng Hạ Vãn Chi, khẽ cười, “Nhưng không nhát gan.”

Hạ Vãn Chi khẽ hừ: “Đàn ông đàn bà khác nhau.”

“Ừm.” Tạ Kỳ Diên gật đầu phụ họa, “Dù sao cũng là anh đi cướp con gái của bố vợ.”

Hạ Vãn Chi nghe mà muốn cười: “Anh định nói Vân Lệ nếu đến nhà họ Khương là vào hang sói à?”

Tạ Kỳ Diên thuận theo: “Đây là em nói đó.”

Hạ Vãn Chi: “…”

“Tại sao lại nói chuyện người khác?” Tạ Kỳ Diên ăn xong lau miệng, nghiêm túc nhìn Hạ Vãn Chi, một lời nói trúng tim đen, “Cô giáo Hoàn Tử, em đang căng thẳng chuyện gì?”

Chỉ khi căng thẳng Hạ Vãn Chi mới nói chuyện linh tinh.

Cô dùng bữa chưa bao giờ chủ động nói chuyện, trừ khi có người bắt chuyện với cô trước.

Nhưng Hạ Vãn Chi tối nay, từ lúc ngồi xuống, ánh mắt và biểu cảm đều không đúng, từng lời nói hành động đều là sơ hở.

Hạ Vãn Chi ăn một ngụm cháo, giả vờ bình tĩnh nhìn vào mắt Tạ Kỳ Diên: “Ai căng thẳng chứ, anh mới căng thẳng…”

“Có chuyện gì giấu anh à?” Tạ Kỳ Diên từ từ dụ dỗ, “Ngoan ngoãn đi, nói ra anh đảm bảo không giận.”

Đoán được không thoát khỏi mắt anh, Hạ Vãn Chi dứt khoát không giả vờ nữa, vui vẻ từ từ chuyên tâm ăn cháo: “Lát nữa nói với anh.”

Tạ Kỳ Diên: “…”

Bị khơi dậy sự tò mò, lần này người không bình tĩnh lại là anh.

Lần đầu tiên Tạ Kỳ Diên cảm thấy mười phút dài vô cùng, đợi Hạ Vãn Chi ăn xong, anh với tốc độ nhanh nhất dọn dẹp bát đũa, lúc vào bếp thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm Hạ Vãn Chi xem có hành động gì khác không.

Hạ Vãn Chi bị vẻ mặt nghi thần nghi quỷ của anh làm cho vui vẻ.

Hạ Trường Sinh ngồi xổm dưới chân cọ cọ, Hạ Vãn Chi ôm nó lên, mày mắt cong cong nói nhỏ với nó: “Trường Sinh, gọi mẹ.”

“Meo…” Giọng mèo già hơi khàn, Hạ Vãn Chi nghe thấy trong lòng vui vẻ, hốc mắt lại hơi ửng hồng.

“Hứa với mẹ, phải khỏe mạnh nhé.” Hạ Vãn Chi khẽ nói với Trường Sinh.

“Nói gì vậy?” Tạ Kỳ Diên lau sạch tay đi tới.

Hạ Vãn Chi đặt Trường Sinh vào lòng anh, ra lệnh: “Em về phòng thay quần áo, lát nữa chúng ta đến phòng làm việc một chuyến.”

Điện thoại đặt bên cạnh sofa liên tục có tin nhắn, Tạ Kỳ Diên nhìn cô bí ẩn cầm điện thoại về phòng, không hiểu gì nhìn Trường Sinh trừng mắt: “Mẹ mày nói gì với mày vậy?”

Trường Sinh kêu “meo” một tiếng, móng vuốt ấn vào ngực anh, mắt trở nên sáng ngời, dường như muốn nói cho anh biết hành động tối nay của Hạ Vãn Chi.

Tạ Kỳ Diên không hiểu.

“Lạ thật, Hạ Trường Sinh mày lại chịu để ý đến tao cơ đấy.”

Tạ Kỳ Diên l**m môi, càng lúc càng không hiểu Hạ Vãn Chi định làm gì.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 127


Đến nơi, xe của Tạ Kỳ Diên còn chưa dừng hẳn, Hạ Vãn Chi đã ngây người nhìn qua cửa sổ, ánh mắt dừng lại nơi tấm biển nổi bật ghi “Trung tâm thương mại Tinh Diệu”.

Tòa nhà Tinh Diệu trước đây là tòa nhà văn phòng, phần lớn là các công ty nhỏ, phòng làm việc, lớp học thêm, v.v., cũng có một số ít tiệm ảnh và cửa hàng áo cưới.

Còn bây giờ tòa nhà Tinh Diệu đã biến thành Trung tâm mua sắm Tinh Diệu.

Mọi thứ đều thay đổi nhưng phòng làm việc của cô vẫn còn đó.

Cô ở lại, ở lại Tinh Diệu, cũng ở lại trong lòng anh.

Cô chiếm giữ một góc nhỏ của Tinh Diệu, cũng chiếm giữ một vị trí đặc biệt trong lòng Tạ Kỳ Diên.

Mùa hè năm ngoái là những ngày tháng khó khăn nhất của Hạ Vãn Chi, nhưng trong những ngày tháng đó cô đã gặp Tạ Kỳ Diên.

Anh vừa mắng cô vừa thương cô, giả vờ không quan tâm nhưng lại hết lần này đến lần khác âm thầm giúp đỡ cô.

Khi cô rơi xuống đáy vực, chính anh là người cho cô hy vọng.

Cô dầm mưa, anh cầm ô che.

Anh dùng tài ăn nói của mình giúp cô xua tan mọi u ám, khiến mùa hè năm ngoái thêm vài phần vui vẻ.

Nói là không biết tình cảm bắt đầu từ đâu, nhưng giờ phút này, Hạ Vãn Chi hiểu rõ: từ khoảnh khắc anh động lòng trắc ẩn, sợi tơ hồng do Nguyệt lão kéo dài đã buộc vào cổ tay anh rồi.

Như mùa hạ năm tám tuổi, cô động lòng thương anh.

Ai động lòng trước không quan trọng, quan trọng là sau bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng họ cũng yêu nhau.

“Xuống xe rồi, công chúa của anh.” Tạ Kỳ Diên mở cửa cho cô, ngón tay thon dài đặt lên mép cửa xe, lúc hơi cúi xuống, ngón tay cong lại chấm nhẹ vào mũi Hạ Vãn Chi.

Hạ Vãn Chi hoàn hồn, nhìn chằm chằm đôi mắt sâu thẳm đong đầy tình cảm của anh, nụ cười trên khóe miệng từ từ lan ra.

Đêm mộng mơ, gió lạnh bất chợt nổi lên, giữa sợi tơ hồng buộc vào tay hai người có treo một chiếc chuông nhỏ.

Gió nổi, chuông kêu leng keng, tim đập thình thịch.

Cả đời này, chính là anh rồi.

Cổ họng Hạ Vãn Chi khô khốc, khoảnh khắc ngẩn người, ý chí trong lòng càng thêm kiên định.

Nụ cười của cô quá quyến rũ, Tạ Kỳ Diên nhìn thêm hai cái, càng lúc càng thắc mắc tối nay cô đang âm mưu điều gì.

Chưa kịp hỏi, Hạ Vãn Chi đã tháo dây an toàn, đưa tay ấm áp ra nắm chặt lấy tay anh, mười ngón đan xen.

Gió thổi lồng lộng, cô kéo anh chạy về phía trước.

“Anh ngồi trước đi.” Đẩy cửa phòng làm việc ra, Hạ Vãn Chi bật đèn, ấn Tạ Kỳ Diên ngồi xuống ghế. Vừa rồi chạy vội khiến cô thở hổn hển, chưa ổn định lại.

Bước vào phòng trưng bày đóng cửa lại, Hạ Vãn Chi hít một hơi thật sâu, lấy chiếc hộp vuông trong túi áo khoác ra kiểm tra lại một lần, xác nhận không có vấn đề gì rồi lại nhét vào.

Aeon Shop
Chiếc áo khoác này là mua để đựng chiếc hộp này.

Vì túi rất lớn, có thể đựng đồ.

Mở cửa ra, Tạ Kỳ Diên không biết từ lúc nào đã đổi vị trí, anh quay mặt về phía cô, khoanh tay, thấy cô bước ra thì hơi nhướng mày.

Hạ Vãn Chi tránh ánh mắt anh, khẽ mỉm cười, đi lấy hai cái cốc, rót mỗi người nửa cốc nước.

“Cạn ly!” Hạ Vãn Chi mạnh mẽ đưa nước cho anh rồi trịnh trọng hai tay cầm chắc ly chạm ly với anh.

Trời lạnh quá, cô cần uống chút nước ấm để sưởi ấm người, sợ lát nữa hồi hộp cộng thêm tay cứng ngắc sẽ làm rơi mất đồ.

Tạ Kỳ Diên nhướng mày: “Chúng ta đang kết nghĩa huynh muội à?”

“Ai kết nghĩa huynh muội với anh.” Hạ Vãn Chi lườm anh một cái, “Anh thích kết nghĩa huynh muội với bạn gái à?”

Đôi mắt Tạ Kỳ Diên trong veo: “Kết nghĩa huynh muội anh không làm, anh chỉ bái đường, bái trong vợ chồng đối bái.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Lòng cô nóng lên, má cũng ửng đỏ.

Không biết là do nước ấm hay là do mấy lời trêu ghẹo của anh.

Tạ Kỳ Diên cười một tiếng: “Cô giáo Hoàn Tử, xin cạn ly trước.”

Lời vừa dứt, cổ tay đang giơ lên bỗng bị nắm lấy, tay Hạ Vãn Chi luồn vào, tạo thành tư thế giao bôi.

Tạ Kỳ Diên hơi sững sờ.

“Rượu giao bôi, dám uống không?” Hạ Vãn Chi cười như không cười.

Tuy không biết Hạ Vãn Chi đang làm gì nhưng Tạ Kỳ Diên có thể cảm nhận được tối nay Hạ Vãn Chi rất không bình thường.

Như thể đoán được điều gì đó nhưng lại không dám chắc chắn.

Sợ bị bất ngờ quá lớn nhấn chìm.

“Cầu còn không được.” Hai tay quấn quýt, ly cạn đáy, Tạ Kỳ Diên nhìn chằm chằm đôi mắt cười của Hạ Vãn Chi, ánh mắt từ từ hạ xuống, dừng lại trên đôi môi ướt át của cô.

Khoảnh khắc nghiêng người hôn lên, Hạ Vãn Chi đứng dậy né tránh, đặt ly xuống nắm tay anh chạy ra khỏi phòng làm việc, chạy về phía khu vườn trên không.

Nụ hôn hụt nhưng tim Tạ Kỳ Diên đập nhanh hơn.

Khu vườn trên không có một cánh cửa kính, chìa khóa do Hạ Vãn Chi giữ.

Mở cửa, gió từ bốn phương tám hướng thổi đến, thỉnh thoảng mang theo hương hoa thoang thoảng.

Là hương thơm lạnh lẽo của hoa mai.

“Hoàn Tử.” Tạ Kỳ Diên đứng yên tại chỗ, kéo bàn tay đang khoác trên tay mình xuống nắm chặt.

Anh không biết Hạ Vãn Chi định làm gì nhưng tim anh đang đập nhanh hơn, như tiếng trống dồn dập.

Hạ Vãn Chi treo chìa khóa sang một bên, dắt Tạ Kỳ Diên đi vào hai bước, ngón tay đặt lên một công tắc nào đó, cô liếc nhìn Tạ Kỳ Diên.

“A Diên, đừng nhìn em, nhìn phía trước đi.”

Tiếng cuối vừa dứt, nút bấm vừa mở, khu vườn trên không mờ ảo dưới màn đêm được thắp sáng bởi những dải đèn hoa hồng.

Những dải đèn đó treo trên tường, trên cành hoa, quấn quanh hàng rào của toàn bộ khu vườn trên không, lấp lánh như những vì sao.

Ngẩng đầu nhìn, là ánh sáng.

Cúi xuống nhìn, vẫn là ánh sáng.

Những ngọn nến hình hoa hồng giả được xếp thành một trái tim khổng lồ, ở giữa trái tim, đủ loại cánh hoa trải dài đến đây, trải ra một con đường hoa dẫn Tạ Kỳ Diên đến con đường hạnh phúc, nhưng tối nay gió lớn, cánh hoa bị thổi bay, bay lượn giữa không trung.

Giữa trái tim có một bức tranh được che bởi một tấm vải hoa, chờ đợi Tạ Kỳ Diên tự tay vén lên.

Những bông hoa nở rộ giữa mùa đông lạnh giá, rực rỡ và kiều diễm, tranh nhau chứng kiến nghi lễ lãng mạn tối nay.

Đôi mắt đen láy của Tạ Kỳ Diên phản chiếu ánh đèn lấp lánh, mang theo một tình cảm nồng nhiệt, từ từ lan tỏa, thấm vào lục phủ ngũ tạng.

Tim anh bị đánh trúng, đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.

Hạ Vãn Chi dắt tay anh đi về phía trước, như đang đi về phía biển tình, mỗi bước chân đều gợn sóng.

Máu trong người Tạ Kỳ Diên đang sôi trào.

Gió đêm buốt xương, Hạ Vãn Chi giơ tay vén mớ tóc bị gió thổi vào miệng, ngẩng đôi mắt sáng ngời đong đầy tình yêu nhìn anh: “Bất ngờ không, anh Tạ Kỳ Diên thân mến.”

Hốc mắt Tạ Kỳ Diên hơi nóng, lúc hé môi, gió lùa vào khoang miệng, anh cắn chặt răng, dường như thầm chửi điều gì đó, bàn tay to lớn ôm lấy gáy Hạ Vãn Chi, hung hăng ngậm lấy đôi môi đang run rẩy vì lạnh của cô.

Nhiệt độ cơ thể Hạ Vãn Chi, làn da Hạ Vãn Chi, nụ hôn đáp lại của Hạ Vãn Chi.

Tất cả đều nói cho anh biết, đây là sự thật.

Đây là sự thật.

Là sự thật.

Không phải đang mơ.

Cho đến khi hôn người ta đến không thở nổi Tạ Kỳ Diên mới dừng lại, xoa đôi môi ướt át của cô, sau đó ôm chặt cô vào lòng, như đang cười, lại như đang trách móc…

“Hạ Vãn Chi, em thật là…”

“Cho anh một bất ngờ lớn.”

Sự phấn khích mãnh liệt trong lòng đã không đủ để diễn tả sự kinh ngạc của mình, lông mi Tạ Kỳ Diên khẽ rung, hận không thể hòa tan Hạ Vãn Chi trong lòng vào cơ thể mình.

Lưỡi Hạ Vãn Chi tê dại, vừa bị hôn đến mê mẩn, suýt nữa hồn bay phách lạc, từ từ điều hòa hơi thở, sau khi hoàn hồn liền khẽ đẩy ngực anh.

“Vậy, anh Tạ, anh có bằng lòng cưới em không?”

Gió thổi, cánh hoa đầy đất bay lượn giữa không trung như thể tạo thành một hình trái tim. Gió ngừng, cánh hoa bị cuốn lên rơi trên tóc Hạ Vãn Chi, rơi trên vai Tạ Kỳ Diên.

Hạ Vãn Chi cười cong cả mắt, từ trong túi lấy ra chiếc hộp vuông, cô mở ra, hai chiếc nhẫn trơn khắc ngày kỷ niệm yêu nhau hiện ra trước mắt Tạ Kỳ Diên.

Vừa hay, một cánh hoa rơi vào trong hộp.

Ngón tay Tạ Kỳ Diên khẽ nhấc lên lấy cánh hoa đó đi, dưới ánh mắt đắc ý của Hạ Vãn Chi, ấn ngón tay cô đóng chiếc hộp lại.

“Cô giáo Hoàn Tử, chuyện gì cũng để em giành trước, vậy thì anh, người bạn trai này, còn có tác dụng gì.”

Hạ Vãn Chi sững sờ, hơi thở lên xuống, chỉ thấy anh thuận tay lấy hộp nhẫn cho vào túi mình, còn tay kia lại lấy ra một chiếc hộp khác.

Là chiếc hộp anh chuẩn bị.

Anh mỉm cười mở hộp của mình ra, để lộ chiếc nhẫn kim cương được đặt làm riêng từ mấy tháng trước.

Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trong tay anh, ánh mắt anh sâu thẳm, một chân lùi lại một bước.

Khoảnh khắc này, để cầu hôn công chúa của mình, anh chân thành quỳ xuống một gối.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 128


“Tiểu Hoàn Tử, gả cho anh nhé.”

“Anh muốn trở thành chồng của em, trở thành người bạn đời cùng em đi hết cuộc đời, nắm tay nhau đến già.”

“Hạ Vãn Chi, em có bằng lòng cho anh một danh phận không.”

Anh muốn cùng cô xây dựng một mái nhà.

Muốn ở bên cô mãi mãi, bốn mùa luân chuyển, năm tháng trôi qua, đời đời kiếp kiếp.

Hốc mắt Hạ Vãn Chi hơi đỏ, nghe anh nói xong đã hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc.

Ngón tay bị anh nắm lấy, chiếc nhẫn đó chạm vào đầu ngón tay cô như thể nóng lòng muốn đeo vào ngón tay cô.

Gió lạnh nhưng cơ thể hai người đều đang nóng bừng.

Nước mắt lưng tròng, ươn ướt, từ từ chảy xuống.

Hạ Vãn Chi vội vàng lau đi, vừa gật đầu vừa xòe năm ngón tay: “Em đồng ý.”

Tạ Kỳ Diên khẽ cười, đeo nhẫn cho cô, lúc cụp mắt xuống, thành kính hôn lên đầu ngón tay cô.

Anh đương nhiên biết cô đồng ý.

“Anh đứng dậy đi, đưa chiếc nhẫn em chuẩn bị cho anh.” Hạ Vãn Chi kéo anh đứng dậy, tự mình thò tay vào túi, mở hộp ra rồi lấy chiếc nhẫn nam ra, không nói hai lời liền đeo cho anh.

Tạ Kỳ Diên nhìn cô cười đầy cưng chiều.

“Anh còn cười, rõ ràng là em trước mà.” Giọng Hạ Vãn Chi nghèn nghẹn, dùng chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của mình chạm vào chiếc nhẫn trơn của Tạ Kỳ Diên.

“Nhẫn được đặt làm riêng, tốn thời gian quá lâu, hôm nay anh mới nhận được.” Giọng Tạ Kỳ Diên hơi trầm, đầu ngón tay áp vào khóe mắt Hạ Vãn Chi nhẹ nhàng lau đi vết nước mắt, “Rất xin lỗi, để em đợi lâu rồi.”

Chuyện cầu hôn anh đã nghĩ đến từ lâu.

Hạ Vãn Chi ngơ ngác nhìn anh.

Anh bật cười: “Anh không ngờ cô giáo Hoàn Tử của anh lại nóng lòng đến vậy.”

Hạ Vãn Chi hít hít mũi, ngẩng cao cằm, nhìn đi chỗ khác: “Vậy thì sao, đâu có ai quy định chuyện cầu hôn nhất định phải do đàn ông làm.”

Cô lại nhìn Tạ Kỳ Diên, ánh mắt chan chứa dịu dàng: “Tạ Kỳ Diên, em rất chắc chắn em yêu anh, em muốn ở bên anh, muốn cùng anh xây dựng một gia đình, không phải bốc đồng, không phải nông nổi, càng không phải hồ đồ, em biết rất rõ mình muốn gì.”

“Tạ Kỳ Diên, em muốn anh.”

Anh muốn dâng hiến tất cả cho cô.

Còn cô cũng vậy, muốn tất cả của anh.

Trước đây cô không hiểu tình yêu, nhưng mỗi ngày ở bên Tạ Kỳ Diên đều là minh chứng cho tình yêu, chính Tạ Kỳ Diên đã cho cô biết yêu một người là như thế nào.

Aeon Shop
Cô yêu Tạ Kỳ Diên.

Muốn thay Tạ Kỳ Diên xua tan mọi khổ đau.

Muốn cùng anh đối mặt với mọi điều chưa biết trong tương lai.

Sợi tơ tình quấn chặt lấy Tạ Kỳ Diên, quấn anh và Hạ Vãn Chi lại với nhau.

Những gợn sóng trong lòng mãi không lặng yên.

Tạ Kỳ Diên sẽ mãi mãi nhớ khoảnh khắc này.

Cô gái của anh, mời anh cùng đi đến tương lai.

Tính cách của Hạ Vãn Chi thực ra hơi chậm nhiệt, trước khi gặp Tạ Kỳ Diên, cô ít khi chủ động làm những việc cần nhiều dũng khí, càng đừng nói đến việc bày tỏ tình yêu và ha/m muốn của mình một cách thẳng thắn như vậy.

Cô e thẹn, cũng nồng nhiệt.

Anh yêu sự e thẹn của cô, cũng yêu sự nồng nhiệt của cô.

Tóc bị gió thổi rối tung, Tạ Kỳ Diên dùng bàn tay đeo nhẫn nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, lòng bàn tay ôm lấy má cô, đầu ngón tay vu/ốt ve làn da mềm mại của cô: “Vậy quyết định như vậy đi.”

“Hạ Vãn Chi, em đã chọn anh thì đừng mong hối hận. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để em đi.” Ánh mắt Tạ Kỳ Diên nóng rực, như cho cô cơ hội cuối cùng để xác nhận.

Hạ Vãn Chi giả vờ suy nghĩ, rồi bật cười trước ánh nhìn căng thẳng của anh, kéo tay anh xuống, đan mười ngón tay vào nhau, mạnh mẽ kéo anh lại gần, cằm cô chạm vào ngực anh, cô nghiêm túc nói với anh: “Chính là anh, Tạ Kỳ Diên.”

Tạ Kỳ Diên nhắm mắt lại ôm chặt cô vào lòng, ở nơi Hạ Vãn Chi không nhìn thấy, những giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn dài.

Lang thang nhiều năm, cuối cùng anh cũng có một mái nhà.

Người con gái anh yêu…cầu hôn anh.

Trên thế giới này, hóa ra vẫn có người chân thành nồng nhiệt yêu anh.

Vẫn còn người yêu anh.

Hạ Vãn Chi biết Tạ Kỳ Diên khóc, ngoan ngoãn dúi đầu vào lòng anh đợi anh tự mình nguôi ngoai.

Ôm đủ rồi, Tạ Kỳ Diên buông cô ra, Hạ Vãn Chi nín cười lau mắt cho anh.

“Cảm động chứ?” Hạ Vãn Chi trêu chọc, “Bạn trai nhà ai mà số tốt như vậy, được bạn gái giành trước một bước cầu hôn.”

Tạ Kỳ Diên nắm tay cô cũng theo đó mà cười: “Nhà anh.”

Anh rất may mắn.

Gặp cô, thích cô, ở bên cô, tất cả những gì liên quan đến Hạ Vãn Chi đều là may mắn anh tích lũy từ lâu mới có được.

“Anh nói xem, sao lại trùng hợp như vậy, em định cầu hôn anh, nhẫn của anh không sớm không muộn lại đúng hôm nay mới đến, lại còn được mang theo bên mình nữa.” Hạ Vãn Chi nhíu mũi, trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó tin.

Ai cầu hôn ai không quan trọng, quan trọng là kết quả.

Nhưng sự trùng hợp này khiến cô rất vui.

Tạ Kỳ Diên xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của cô, thở ra một hơi nóng: “Như có linh cảm, tâm linh tương thông, chúng ta trời sinh một cặp.”

Nụ cười Hạ Vãn Chi rạng rỡ đến tận đáy mắt.

Cô biết, Tạ Kỳ Diên đã bắt đầu đắc ý rồi.

“Em vẽ một bức tranh.” Hạ Vãn Chi nhướng cằm, “Quà cầu hôn đấy, anh tự mình vén lên xem đi.”

Trong lòng Tạ Kỳ Diên xúc động, lúc vén tấm vải lên hơi nín thở.

Tấm vải bị anh nắm chặt trong tay, một bức tranh hoạt hình mộng mơ hiện ra trước mắt.

“Đây là một giấc mơ của em, trong mơ em mặc váy cưới cùng anh bước vào lễ đường, phía sau chúng ta có bố mẹ, ông bà ngoại, có họ hàng bạn bè chung của chúng ta, và cả… mẹ của anh nữa.”

Đây là một giấc mơ, cũng là một ước nguyện.

Ngón tay Tạ Kỳ Diên khẽ run, v/uốt ve bức tranh đầy màu sắc mộng mơ này.

Không, đây không phải là mộng mơ.

Sớm muộn gì điều này cũng sẽ trở thành hiện thực.

“Tại sao Trường Sinh lại đội vòng hoa và đeo nơ?” Tạ Kỳ Diên chỉ vào Trường Sinh đang được Hạ Vãn Chi ôm trong tranh.

Hạ Vãn Chi bĩu môi: “Trường Sinh là của hồi môn của em.”

Tạ Kỳ Diên nuôi Trường Sinh mười bốn năm vô ích: “???”

Hạ Vãn Chi hùng hồn: “Trường Sinh vốn dĩ là anh trộm từ chỗ em mà.”

Tạ Kỳ Diên dở khóc dở cười, xoa đầu Hạ Vãn Chi, nghiêm túc: “Đó là con trai em, sao lại tính là của hồi môn, phải là phù rể của chúng ta chứ, năm đó anh mang thai bỏ trốn, Trường Sinh là cái thai đó, sau bao nhiêu năm về nước, anh và em gương vỡ lại lành, cho Trường Sinh một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.”

Hạ Vãn Chi: “…………”

Đối diện với vẻ mặt á khẩu của Hạ Vãn Chi, Tạ Kỳ Diên ho nhẹ: “Truyện tranh của Tạ Đàn, anh tịch thu rồi rảnh rỗi lật xem mấy trang.”

Hạ Vãn Chi cố nhịn cười, cuối cùng không nhịn được mà cười run cả vai, kiễng chân ôm mặt anh hôn mạnh một cái: “Tạ Kỳ Diên, anh sao mà đáng yêu thế chứ!”

“Về nhà rồi yêu tiếp, đừng để bị lạnh.” Tạ Kỳ Diên một tay lấy bức tranh trên giá vẽ xuống, một tay dắt Hạ Vãn Chi ra ngoài.

Lúc tắt đèn rời đi, anh nhìn khung cảnh cầu hôn Hạ Vãn Chi bày trí cho mình bằng ánh mắt nóng rực.

Đủ để anh rung động cả đời.

Nhấn nút, ánh sáng trong vườn tắt ngấm.

Nhưng ánh sáng trong lòng sẽ mãi không tắt.

Hạ Vãn Chi quả thật đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, chỉ riêng những ngọn nến điện tử hình hoa hồng giả đó cô đã tốn rất nhiều tâm sức.

Nến thông thường cần phải gạt công tắc từng cái một, nhưng cô muốn nến và đèn hoa hồng cùng sáng nên dứt khoát nhờ người thiết kế riêng một loại độc nhất vô nhị.

Đèn hoa hồng và nến hoa hồng đều là độc nhất vô nhị.

Là tình yêu độc nhất cô dành cho Tạ Kỳ Diên.

Đêm nay không ngủ, Tạ Kỳ Diên ôm Hạ Vãn Chi, nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của cô đặt lên môi day dứt.

Vừa rồi suýt nữa anh đã không kiềm chế được, nên phải đi tắm nước lạnh. Lúc này toàn thân lạnh buốt, Hạ Vãn Chi cảm nhận được lồng ngực anh phập phồng, bỗng dưng ấn vai anh ngồi lên bụng anh…

“Tạ Kỳ Diên, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 129


Đầu tiên là cầu hôn.

Sau đó là đăng ký kết hôn.

Hạ Vãn Chi muốn nắm giữ toàn bộ quyền chủ động trong tay, chỉ là ý nghĩ vừa mới nảy mầm này đã bị Tạ Kỳ Diên một phát phản công đánh tan tành.

Anh muốn cưới cô, muốn danh chính ngôn thuận trở thành chồng của cô rồi mới cùng cô ân ái.

Nhưng Hạ Vãn Chi không chịu nổi sự dụ dỗ. Cô biết anh muốn có danh phận rồi mới ân ái, vậy nên cô muốn cầu hôn và đăng ký kết hôn một mạch cho xong.

Trong lòng Tạ Kỳ Diên chấn động.

Anh rất vui khi Hạ Vãn Chi thẳng thắn bày tỏ khao khát đối với anh.

“Hạ Vãn Chi, mục đích của em rõ ràng quá rồi đấy.” Đầu ngón tay Tạ Kỳ Diên v/uốt ve môi cô, nụ hôn ẩm ướt liên tục rơi xuống.

Dây áo trễ xuống, Tạ Kỳ Diên trừng phạt để lại vài vết hằn trên bờ vai tròn trịa của cô.

Từ xương quai xanh xuống đến tim.

Rồi lại lật mặt, từ xương b/ớm xuống đến eo sau.

Hai chữ “đăng ký” mà Hạ Vãn Chi buột miệng nói ra vì muốn có được Tạ Kỳ Diên, bị anh hành hạ đến mức nuốt ngược vào bụng.

“Gan to bằng trời.” Tạ Kỳ Diên ôm Hạ Vãn Chi đang run rẩy toàn thân, nghiêm giọng phê bình, “Thế này mà đã không chịu nổi, em định chiếm lấy anh kiểu gì hả?”

“Bảo bối, còn muốn nữa không?” Anh thở hổn hển, lòng bàn tay vu/ốt ve lớp mồ hôi mỏng trên người Hạ Vãn Chi, định tiếp tục đi xuống lại bị Hạ Vãn Chi đột ngột nắm lấy tay.

Lông mi Hạ Vãn Chi khẽ run, mở đôi mắt mờ sương nhìn Tạ Kỳ Diên một cách đáng thương: “Không không… không muốn nữa, Tạ Kỳ Diên, chúng ta có chuyện gì từ từ nói…”

Giọng nói hơi mơ hồ, Hạ Vãn Chi dở khóc dở cười.

Cô thừa nhận mình quả thật bị sắc đẹp mê hoặc nên mới bốc đồng nói chuyện đăng ký.

Nhưng tấm lòng muốn đăng ký kết hôn với anh là thật.

Chỉ là thời điểm chưa đến thôi.

Cô dù có muốn gả cho Tạ Kỳ Diên đến đâu cũng phải đợi anh hoàn thành xong những thủ tục cần thiết.

Dạm ngõ, cầu hôn, đính hôn, hai bên bố mẹ gặp mặt, bàn bạc ngày lành tháng tốt, cuối cùng mới có thể làm lễ.

Hơn nữa, bà Rose tuy đồng ý với ý tưởng cầu hôn của cô nhưng sẽ không đồng ý cho cô và Tạ Kỳ Diên đăng ký kết hôn ngay lập tức.

Hạ Vãn Chi hiểu rõ lý lẽ trong đó.

Cũng nên đứng ở góc độ của người nhà mình để suy nghĩ vấn đề.

“Vài ngày nữa anh phải theo một dự án, phải đi công tác ở Anh.” Tạ Kỳ Diên bật cười, điều hòa hơi thở, “Anh sẽ không để em đợi lâu, đến lúc đó, em có cầu xin anh cũng sẽ không dừng lại như tối nay đâu.”

Aeon Shop
“Hạ Vãn Chi, đến khoảnh khắc đó thật em sẽ phải chịu đựng nhiều hơn.” Tạ Kỳ Diên nói nghiêm túc.

Hạ Vãn Chi nghĩ đến cảm giác xa lạ mà lại khiến da đầu tê dại đó, trong lòng chùng xuống một cái, không dám lên tiếng.

Nhìn thấy cô căng thẳng, Tạ Kỳ Diên xoa đầu cô: “Đừng sợ, anh sẽ tận tâm phục vụ em, công chúa của anh.”

Sẽ thoải mái thôi.

Anh nói.

Hạ Vãn Chi xấu hổ muốn chết, lật người lại quấn hết chăn vào người rồi đá Tạ Kỳ Diên xuống giường.

Tạ Kỳ Diên nín cười, tối nay dù sao cũng coi như thẳng thắn gặp nhau một nửa nên giờ đứng dậy cũng không ngại bị Hạ Vãn Chi nhìn thấy.

Tạ Kỳ Diên rất trắng, ngoài vết sẹo trên vai ra, bất kỳ chỗ nào cũng hoàn hảo không chê vào đâu được.

Ánh mắt Hạ Vãn Chi bất giác nhìn xuống nhưng không dám nhìn lung tung, đỏ mặt nhắm mắt giả vờ ngủ.

Tạ Kỳ Diên bất đắc dĩ lại vào phòng tắm một chuyến.

Vừa rồi ồn ào một trận, Hạ Vãn Chi mặt đỏ bừng chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Tạ Kỳ Diên sợ đánh thức cô, không thể lôi cô ra khỏi chăn, đành phải lấy một chiếc chăn khác ra, ôm Hạ Vãn Chi đang quấn chăn như con nhộng vào lòng.

Một đêm không ngủ.

Điện thoại của Tạ Kỳ Diên sáng trưng, nửa đêm liên tục đăng ba bài Weibo.

Hai giờ mười ba phút sáng…

[Năm hết tết đến, Lạp Bát vừa qua,

Mong cô giáo Hoàn Tử nhà tôi vạn sự như ý, vui vẻ bình an.]

Ảnh kèm theo là hai bát cháo Lạp Bát mềm dẻo thơm ngọt.

Hai giờ mười bốn phút sáng.

[Tối nay rất vui, tối nay đã sớm gặp được mùa xuân,

Hoa mai và thủy tiên đỏ nở rộ, e thẹn cúi đầu,

Gió đêm cuốn theo cánh hoa đầy đất cổ vũ reo hò,

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cô gái của tôi đã tặng tôi một chiếc nhẫn.]

Ảnh kèm theo là bàn tay Tạ Kỳ Diên đeo nhẫn.

Hai giờ năm mươi phút sáng.

[Cô giáo Hoàn Tử trong lòng ngủ rất say,

Còn tôi thì chưa ngủ được vì hạnh phúc quá mức.

Chưa kịp nói chúc ngủ ngon với em tối nay,

Nhưng giờ nói cũng không muộn,

Ngủ ngon nhé, Hoàn Tử của tôi.

Chúc ngủ ngon mọi người.]

Ảnh kèm theo là một bức ảnh đen kịt vừa chụp.

Khoe khoang xong, Tạ Kỳ Diên ngủ rồi.

Nửa đêm canh ba, Weibo của Tạ Kỳ Diên lại bùng nổ.

Những người hóng chuyện đều là cú đêm, người ngủ muộn ăn ngon nhất.

Ba bài Weibo mới đăng của Tạ Kỳ Diên, phần bình luận bên dưới bùng nổ ——

[A a a a giết chó ngược tâm trời không dung đất không tha! Bị Mộ Hạ rải cẩu lương ngập mặt rồi!]

[Ai nói cho tôi biết loại đàn ông như Mộ Hạ này bán ở đâu, tôi có phá sản cũng phải mua!]

[Tiểu Hoàn Tử nhất định rất hạnh phúc nhỉ, gặp được Mộ Hạ tốt như vậy.]

[Truyền đi, Mộ Hạ yêu chết Tiểu Hoàn Tử!]

[Tiểu Hoàn Tử tặng nhẫn cho Mộ Hạ? Không lẽ là Tiểu Hoàn Tử nhà ta cầu hôn rồi!!!]

[Huhu Mộ Hạ Hoàn Tử của chúng ta là tình yêu hai chiều.]

[Tặng nhẫn? Tiểu Hoàn Tử quá mức cưng chiều rồi!]

[Được rồi dọn tiệc cưới tại chỗ đi, tôi mang cục dân chính đến cho các người! Hai người không kết hôn thật sự khó mà kết thúc!]

[Mỗi ngày một câu hỏi, Mộ Hạ và cô giáo Hoàn Tử khi nào kết hôn? Tôi muốn chui qua mạng uống rượu mừng quá đi…]

[Không chịu nổi nữa rồi, Mộ Hạ nên nổi tiếng! Mộ Hạ Hoàn Tử của chúng ta phải ra mắt!]

[Đỉnh! Mấy tài khoản marketing quảng bá câu chuyện tình yêu cảm động của Mộ Hạ Hoàn Tử nhà ta đi! Bao ngọt!!!]



Tạ Kỳ Diên ngày hôm sau đến công ty họp xong mới phát hiện Weibo của mình bị nổ tung.

Số lượng người theo dõi tăng vọt, một đêm tăng lên hơn một vạn, hơn nữa còn đang tăng với tốc độ kinh người…

Đầu ó𝑐 Tạ Kỳ Diên trống rỗng một lúc.

“Trong trường hợp nào mà một blogger bình thường có thể tăng hơn chục nghìn người theo dõi chỉ sau một đêm?” Vào văn phòng, Tạ Kỳ Diên bất giác quay đầu hỏi Dư Phi đang đi theo sau.

Dư Phi đóng tập tài liệu lại: “Video có độ hot cao.”

“Độ hot từ đâu ra?” Tạ Kỳ Diên hỏi nghiêm túc.

Dư Phi gãi đầu: “Chắc là bỏ tiền quảng cáo rồi, bây giờ đa số blogger muốn nổi tiếng đều làm vậy.”

Tạ Kỳ Diên không nói gì, ngồi xuống nghiêm túc lướt bình luận, nhưng bình luận quá nhiều không lướt hết.

Nghĩ một lúc, Tạ Kỳ Diên hỏi trong phần bình luận.

[Mọi người bỏ tiền quảng cáo cho tôi à?]

Trong vòng mười phút, tỷ lệ trả lời 999+, nối đuôi nhau một loạt toàn là những câu giống hệt nhau.

[Đúng vậy! Người si tình như Mộ Hạ nên được ca tụng!]

[Trả lời đúng rồi, cưng chiều Mộ Hạ – Hoàn Tử là điều fan chúng tôi nghiêm túc làm đấy!]

[Mộ Hạ đợi nổi tiếng đi, chúng tôi giúp anh kiếm tiền sính lễ, chúc anh sớm ngày cưới được Tiểu Hoàn Tử về nhà!]

Tạ Kỳ Diên: “…”

Anh không muốn nổi tiếng.

Ngày xưa mở tài khoản Weibo này chỉ để ghi lại nhật ký tình yêu của mình và Hạ Vãn Chi.

Số người theo dõi tăng lên từng ngày, ban đầu anh không để ý, chủ yếu là anh cũng thích cảm giác được người khác tung hô.

Nhưng bây giờ sự việc có vẻ hơi mất kiểm soát.

Anh không hiểu sao lại bị người ta tôn lên làm blogger tình yêu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back